Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1543
Editor: Quỷ Quỷ
Cố Nhiên mang đến một đống quà, ôm thắt lưng Giai Tuệ tựa vào chiếc BMW, căng thẳng nói:”Như vậy đã được chưa?”
“Rất đẹp trai!” Vương Giai Tuệ nhéo má Cố Nhiên.
“Ý anh là lễ vật như thế này liệu có thiếu không?” Cố Nhiên lo lắng giải thích.
“Không đâu.” Vương Giai Tuệ cười lắc đầu, “Trước kia ngày ngày anh ngây người trong nhà của em ăn ăn uống uống cũng không không thấy anh căng thẳng như vậy bao giờ.”
“Hôm nay khác.” Cố Nhiên nghiêm túc sửa lại cà vạt, “Hôm nay là lần đầu tiên con rể chính thức đến cửa.”
“Cái gì mà con rể chính thức? Không phải em đã gả cho anh rồi sao?” Giai Tuệ thẹn thùng sẵng giọng.
“Thế vợ bé nhỏ vốn là gì?” Cố Nhiên nhíu mày.
Giai Tuệ đỏ bừng mặt, đẩy Cố Nhiên ra chạy lên lầu.
Cố Nhiên cười đuổi theo:”Vợ, đợi anh với!”
“Ai là…” Giai Tuệ phản bác theo thói quen, nhưng nhớ ra giấy đăng ký kết hôn đã lấy rồi, cô không còn lí do gì, chỉ có thể đỏ bừng mặt.
“Là em.” Cố Nhiên thoải mái cười nói.
Anh nắm tay Giai Tuệ, cùng đi lên tầng cao nhất.
Cố Nhiên muốn gõ cửa, Vương Giai Tuệ đã lấy chìa khóa ra mở cửa:”Có lẽ mẹ em chưa tan làm.”
“Anh hỏi anh cả rồi. Anh ấy nói hôm nay mẹ xin nghỉ.” Cố Nhiên cười trả lời.
“Cho nên anh mới có thể đưa em về nhà?” Vương Giai Tuệ nhíu mày.
Từ khi trở về từ B thị, Cố Nhiên luôn giữ cô bên mình, ở trong căn hộ của bọn họ triền miên hai ngày hai đêm.
“Con rể xấu dù sao cũng phải bái kiến mẹ vợ.” Cố Nhiên đi theo Vương Giai Tuệ vào nhà, để quà lên bàn la lớn:”Mẹ! Con và Giai Tuệ về rồi!”
“Nhanh như vậy đã gọi mẹ rồi?” Vương Giai Tuệ đỏ bừng mặt.
“Hay gọi là mẹ vợ?” Cố Nhiên trêu chọc nói.
Hai người đang trêu nhau thì nghe thấy giọng nói bối rối truyền ra từ phòng ngủ.
“Giai Tuệ…Cố….Cố Nhiên? Hai đứa….chờ một lát…” Lý Á Lệ bối rối trả lời.
Vương Giai Tuệ kinh ngạc nhìn về phía cửa phòng ngủ.
Mẹ làm sao vậy?
Nghe có vẻ không bình thường.
“Em đi xem mẹ em.” Vương Giai Tuệ nghi hoặc đi về phía phòng ngủ.
Cố Nhiên túm tay Vương Giai Tuệ kéo lại.
“Anh kéo em làm gì?” Vương Giai Tuệ nghi ngờ hỏi.
Cố Nhiên nháy mắt với Vương Giai Tuệ:”Giày da. Đàn ông.”
Vương Giai Tuệ khiếp sợ trợn mắt:”Giày của đàn ông?”
Cố Nhiên lập tức che miệng Vương Giai Tuệ, cười nói:”Mẹ có tình yêu mới, đây là chuyện tốt.”
Vương Giai Tuệ còn chưa kịp tiêu hóa thông tin này, liền nhìn thấy mẹ mình tóc tai rối bời đi ra từ phòng ngủ, theo sau là một người đàn ông trung niên đeo kính.
“Giai Tuệ…đây…đây là….trưởng phòng tiêu thụ của công ty mẹ Lưu Cát.” Lý Á Lệ đỏ mặt giới thiệu.
“Cháu chào chú.” Vương Giai Tuệ lúng túng giơ tay bắt tay đối phương.
Lưu Cát cũng có chút xấu hổ:”Chào cháu! Chú đã được nghe mẹ cháu kể rằng cháu là đứa trẻ rất hiểu chuyện.”
“Hình như cháu…đã gặp chú…” Vương Giai Tuệ nhìn trưởng phòng Lưu, “Lễ chúc mừng của GX. Khi đó không phải chú đã ở bên mẹ cháu rồi ạ?”
Lưu Cát đỏ mặt nói:”Ngày đó chú đã thổ lộ.”
“Chú sẽ yêu mẹ cháu cả đời chứ?” Vương Giai Tuệ vô cùng nghiêm túc hỏi.
“Giai Tuệ…” Lý Á Lệ đỏ bừng mặt ngăn cản con gái. Bọn họ vừa mới bắt đầu, bà còn không xác định tình cảm này có thể tiến xa hay không.
“Hạnh phúc của mẹ là điều con quan tâm nhất. Chú Lưu, mẹ cháu là một người phụ nữ đã trải qua rất nhiều cực khổ, mẹ cần nhất một tình cảm chân thành tha thiết, sẽ không bởi vì mẹ không sinh được con gái mà ghét bỏ mẹ, cũng không vì mẹ không xinh đẹp mà bỏ rơi mẹ.” Vương Giai Tuệ vô cùng chăm chú nhìn thẳng vào mắt Lưu Cát.
Cố Nhiên mang đến một đống quà, ôm thắt lưng Giai Tuệ tựa vào chiếc BMW, căng thẳng nói:”Như vậy đã được chưa?”
“Rất đẹp trai!” Vương Giai Tuệ nhéo má Cố Nhiên.
“Ý anh là lễ vật như thế này liệu có thiếu không?” Cố Nhiên lo lắng giải thích.
“Không đâu.” Vương Giai Tuệ cười lắc đầu, “Trước kia ngày ngày anh ngây người trong nhà của em ăn ăn uống uống cũng không không thấy anh căng thẳng như vậy bao giờ.”
“Hôm nay khác.” Cố Nhiên nghiêm túc sửa lại cà vạt, “Hôm nay là lần đầu tiên con rể chính thức đến cửa.”
“Cái gì mà con rể chính thức? Không phải em đã gả cho anh rồi sao?” Giai Tuệ thẹn thùng sẵng giọng.
“Thế vợ bé nhỏ vốn là gì?” Cố Nhiên nhíu mày.
Giai Tuệ đỏ bừng mặt, đẩy Cố Nhiên ra chạy lên lầu.
Cố Nhiên cười đuổi theo:”Vợ, đợi anh với!”
“Ai là…” Giai Tuệ phản bác theo thói quen, nhưng nhớ ra giấy đăng ký kết hôn đã lấy rồi, cô không còn lí do gì, chỉ có thể đỏ bừng mặt.
“Là em.” Cố Nhiên thoải mái cười nói.
Anh nắm tay Giai Tuệ, cùng đi lên tầng cao nhất.
Cố Nhiên muốn gõ cửa, Vương Giai Tuệ đã lấy chìa khóa ra mở cửa:”Có lẽ mẹ em chưa tan làm.”
“Anh hỏi anh cả rồi. Anh ấy nói hôm nay mẹ xin nghỉ.” Cố Nhiên cười trả lời.
“Cho nên anh mới có thể đưa em về nhà?” Vương Giai Tuệ nhíu mày.
Từ khi trở về từ B thị, Cố Nhiên luôn giữ cô bên mình, ở trong căn hộ của bọn họ triền miên hai ngày hai đêm.
“Con rể xấu dù sao cũng phải bái kiến mẹ vợ.” Cố Nhiên đi theo Vương Giai Tuệ vào nhà, để quà lên bàn la lớn:”Mẹ! Con và Giai Tuệ về rồi!”
“Nhanh như vậy đã gọi mẹ rồi?” Vương Giai Tuệ đỏ bừng mặt.
“Hay gọi là mẹ vợ?” Cố Nhiên trêu chọc nói.
Hai người đang trêu nhau thì nghe thấy giọng nói bối rối truyền ra từ phòng ngủ.
“Giai Tuệ…Cố….Cố Nhiên? Hai đứa….chờ một lát…” Lý Á Lệ bối rối trả lời.
Vương Giai Tuệ kinh ngạc nhìn về phía cửa phòng ngủ.
Mẹ làm sao vậy?
Nghe có vẻ không bình thường.
“Em đi xem mẹ em.” Vương Giai Tuệ nghi hoặc đi về phía phòng ngủ.
Cố Nhiên túm tay Vương Giai Tuệ kéo lại.
“Anh kéo em làm gì?” Vương Giai Tuệ nghi ngờ hỏi.
Cố Nhiên nháy mắt với Vương Giai Tuệ:”Giày da. Đàn ông.”
Vương Giai Tuệ khiếp sợ trợn mắt:”Giày của đàn ông?”
Cố Nhiên lập tức che miệng Vương Giai Tuệ, cười nói:”Mẹ có tình yêu mới, đây là chuyện tốt.”
Vương Giai Tuệ còn chưa kịp tiêu hóa thông tin này, liền nhìn thấy mẹ mình tóc tai rối bời đi ra từ phòng ngủ, theo sau là một người đàn ông trung niên đeo kính.
“Giai Tuệ…đây…đây là….trưởng phòng tiêu thụ của công ty mẹ Lưu Cát.” Lý Á Lệ đỏ mặt giới thiệu.
“Cháu chào chú.” Vương Giai Tuệ lúng túng giơ tay bắt tay đối phương.
Lưu Cát cũng có chút xấu hổ:”Chào cháu! Chú đã được nghe mẹ cháu kể rằng cháu là đứa trẻ rất hiểu chuyện.”
“Hình như cháu…đã gặp chú…” Vương Giai Tuệ nhìn trưởng phòng Lưu, “Lễ chúc mừng của GX. Khi đó không phải chú đã ở bên mẹ cháu rồi ạ?”
Lưu Cát đỏ mặt nói:”Ngày đó chú đã thổ lộ.”
“Chú sẽ yêu mẹ cháu cả đời chứ?” Vương Giai Tuệ vô cùng nghiêm túc hỏi.
“Giai Tuệ…” Lý Á Lệ đỏ bừng mặt ngăn cản con gái. Bọn họ vừa mới bắt đầu, bà còn không xác định tình cảm này có thể tiến xa hay không.
“Hạnh phúc của mẹ là điều con quan tâm nhất. Chú Lưu, mẹ cháu là một người phụ nữ đã trải qua rất nhiều cực khổ, mẹ cần nhất một tình cảm chân thành tha thiết, sẽ không bởi vì mẹ không sinh được con gái mà ghét bỏ mẹ, cũng không vì mẹ không xinh đẹp mà bỏ rơi mẹ.” Vương Giai Tuệ vô cùng chăm chú nhìn thẳng vào mắt Lưu Cát.
Bình luận facebook