• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sắc Đẹp Khó Cưỡng (1 Viewer)

  • Chương 110

Chương 295: Tôi đoán cô ấy mang thai
Editor: Yuè Yīng


^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^


Phó Lưu Âm nhìn điện thoại di động, Lăng Thời Ngâm cũng lo lắng không yên, nếu bây giờ cô ta không gọi cuộc điện thoại này, cho tới khi tan tiệc, cô ta cũng chỉ có thể chờ chết.
Bà Lăng ở đầu bên kia nói: "Thời Ngâm, cho dù khiến nhân viên cửa hàng không thừa nhận cũng vô ích, không phải cô ta đã ghi âm rồi sao?"
"Chỉ cần bên kia ngậm chặt miệng, không nói ra là mẹ, chuyện này sẽ không điều tra ra tới con." Lăng Thời Ngâm lo lắng tới nỗi không ngừng đập vào hai chân mình. "Mẹ, mẹ mau lên, không còn kịp rồi!"
"Nếu như nhân viên cửa hàng kia bị dọa vài câu rồi lỡ miệng, mẹ bảo con phải làm sao bây giờ?"
Bà Lăng thấy giọng nói của cô ta gay gắt, bà ta không thể làm gì khác hơn là an ủi: "Được được được, con đừng vội, mẹ gọi điện thoại ngay đây."
"Mẹ nói cho cô ta biết, nếu cô ta dám nói sai một chữ, con sẽ xử lý cô ta!"
Lúc này Lăng Thời Ngâm dường như thay đổi gương mặt, toàn bộ vui vẻ thư thái hiện trên khuôn mặt khi nãy đều biến mất hoàn toàn, cô ta giống như một người mắc bệnh thần kinh cứ lặp đi lặp lại: "Con mặc kệ, nhất định mẹ phải giúp con hoàn thành, nói cách khác... Con... Con..."
"Thời Ngâm, con đừng lo."
"Con có thể không lo sao?" Lăng Thời Ngâm khẽ gầm lên. "Mới đầu chuyện này con làm rất tốt, khách tới nhà hôm nay không ai là không khen con chứ? Trái lại, Phó Lưu Âm kia chẳng giúp được việc gì. Ngày hôm nay mẹ cũng vui vẻ, con cũng vui vẻ, con đã chứng minh được mình là mợ cả nhà họ Mục..."
"Được rồi, Thời Ngâm..." Bà Lăng ở đầu điện thoại bên kia thở dài. "Con chính là mợ cả nhà họ Mục không sai, không cần phải chứng minh."
"Mẹ, sao mẹ vẫn còn nói chuyện với con, mẹ mau gọi điện thoại đi!"
"Ừ, ừ -- "
Bên đầu điện thoại kia truyền đến tiếng vang "tút tút", Lăng Thời Ngâm rũ tay xuống, nhìn chằm chằm lòng bàn tay nắm điện thoại di động.
Phó Lưu Âm lưu lại đoạn ghi âm, Lăng Thời Ngâm liếc nhìn bốn phía, sau đó đẩy xe lăn về phía trước, vào phòng trong cách đó không xa.
Phó Lưu Âm đi theo, đi vào phòng khách, cô khẽ bước tới, đến phía sau Lăng Thời Ngâm, Phó Lưu Âm đột nhiên cất giọng nói: "Chị dâu!"
Lăng Thời Ngâm sợ đến nỗi run tay một cái, điện thoại di động rơi xuống đất, Phó Lưu Âm khom lưng nhặt lên.
"Đưa điện thoại cho tôi!"
"Chị gào lên như vậy làm gì?" Phó Lưu Âm giơ giơ điện thoại di động lên.
Lăng Thời Ngâm đưa tay ra với.
"Đưa tôi!"
"Khẩn trương như vậy, có đúng là bên trong có bí mật gì đó hay không?" Phó Lưu Âm làm bộ muốn xem, điện thoại di động chỉ sáng lên. "Không mở được, cần dấu vân tay của chị sao?"
"Phó Lưu Âm, có phải cô không được dạy dỗ hay không?"
"Tôi vô giáo dục đó..." Phó Lưu Âm cười nhạt, nhìn Lăng Thời Ngâm chằm chằm.
"Nói không chừng, một lát nữa thì có người gọi điện thoại tới, tôi nhận thay cho cô nha?"
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm thay đổi, thế nhưng lại không đứng lên nổi, chỉ có thể vung tay về phía Phó Lưu Âm.
"Đưa tôi!"
Phó Lưu Âm vươn tay, Lăng Thời Ngâm với lấy chiếc điện thoại. Cô ta trừng mắt nhìn người đứng trước mặt, Phó Lưu Âm tỏ ra vô tội.
"Chị dâu à, tôi chỉ thấy chị hành động bất tiện, nên mới tới giúp thôi, không phải chị muốn đi toilet sao?"
"Không cần cô phải giả vờ mèo khóc chuột."
Phó Lưu Âm nhún vai. "Vậy được rồi."
Cô xoay người rồi rời đi, trở lại trước bàn ăn, bà Mục không nhìn thấy Lăng Thời Ngâm, nhất định sẽ hỏi một tiếng: "Chị dâu con đâu?"
"Chị ấy không muốn con giúp, nói con giả vờ mèo khóc chuột."
Bà Mục không nói tiếp nữa, không lâu sau, Lăng Thời Ngâm cũng trở về.
Chỉ có điều bữa cơm này cô ta không an lòng ăn uống gì nữa, thỉnh thoảng lại cầm điện thoại di động để ở trên bàn lên, thế nhưng lâu như vậy, bà Lăng vẫn chưa gọi điện thoại tới.
Tan tiệc, Lăng Thời Ngâm đi theo bà Mục tiễn từng vị khách ra khỏi nhà họ Mục, thật vất vả mới có thời gian lấy hơi, Lăng Thời Ngâm lại lo lắng nhìn điện thoại di động của mình chằm chằm.
Bà Lăng gọi tới, Lăng Thời Ngâm vội vàng nghe máy: "Alo."
"Thời Ngâm, xong chuyện rồi, con yên tâm đi."
"Vâng vâng." Lăng Thời Ngâm liếc thấy bà Mục đứng bên cạnh, cô ta rất sợ bà Mục nghi ngờ, vội nói thêm: "Mẹ, con ở bên này rất tốt, mẹ không cần lo lắng cho con."
Hai người nói thêm vài câu không liên quan, lúc này mới ngắt cuộc gọi.
Trở lại phòng trong, bà Mục đã mệt mỏi không muốn làm gì nữa, Phó Lưu Âm đứng ở trước mặt khu vực để món điểm tâm, thấy bà và Lăng Thời Ngâm, cô đi nhanh về phía trước nói: "Mẹ, con có chuyện nói với mẹ."
Anh em nhà họ Mục cũng vào cả, bà Mục đi về phía phòng khách, sau khi ngồi xuống, lúc này mới nhàn nhạt nói rằng: "Mẹ nghe đây, nói đi."
Lăng Thời Ngâm đẩy xe lăn tới, sắc mặt tự nhiên, không có chút cảm xúc.
Phó Lưu Âm lấy điện thoại di động của mình ra.
"Mẹ, nghe xong đoạn này ghi âm, mẹ sẽ hiểu."
Lăng Thời Ngâm đan hai tay vào nhau, chẳng qua là trong điện thoại di động không truyền ra cuộc đối thoại của Phó Lưu Âm và nhân viên cửa hàng, lại truyền ra thanh âm của cô ta.
"Phó Lưu Âm lại ghi âm, mẹ bảo nhân viên cửa hàng đó không thừa nhận là được rồi..."
"Chỉ cần bên kia ngậm chặt miệng, không nói ra là mẹ, chuyện này sẽ không điều tra ra tới con."
"Mới đầu chuyện này con làm rất tốt, khách tới nhà hôm nay không ai là không khen con chứ? Trái lại, Phó Lưu Âm kia chẳng giúp được việc gì. Ngày hôm nay mẹ cũng vui vẻ, con cũng vui vẻ, con đã chứng minh được mình là mợ cả nhà họ Mục..."
Lăng Thời Ngâm bị tiếng nói của mình dọa sợ, đột nhiên cô ta trợn to hai mắt, ngẩng lên nhìn thấy bà Mục. Sắc mặt bà Mục vô cùng khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô ta, tựa như muốn nghe một lời giải thích. Cô ta nói không ra lời, Phó Lưu Âm cũng lấy lại điện thoại.
"Trước đó con nói, con đã ghi âm cuộc trò chuyện với nhân viên cửa hàng là con nói dối. Chẳng ai lại nghĩ ra chuyện dị ứng, nên lúc đó con sẽ không nghĩ tới mà đề phòng, chỉ là chị dâu có tật giật mình, chị ấy nghe xong lời của con dĩ nhiên là tin."
Lăng Thời Ngâm không ngừng lắc đầu: "Không có chuyện này, những lời này đều không phải do con nói!"
"Chị dâu, đây không phải là tòa án, ghi âm có thể làm chứng cứ hay không, chỉ cần mẹ, lẽ nào trong này không phải là giọng nói của chị sao? Chẳng lẽ là tôi hại chị?"
"Mẹ, đừng tin cô ta nói bậy..."
Phó Lưu Âm ngồi vào ghế sa lon đối diện.
"Chị dâu, tôi thật sự không nghĩ tới chị lại làm như vậy, chẳng qua là việc nhỏ như thế, cho dù hôm nay không xảy ra chuyện dị ứng, công lao tôi cũng không thể vượt qua công sức của chị, thực sự chị không cần phải làm vậy để hại tôi."
Lăng Thời Ngâm run rẩy, nào dám thừa nhận.
"Con nói, con không có!"
Anh em nhà họ Mục đều không nói gì, bà Mục vô cùng mệt mỏi, thế nhưng sắc mặt lại tái mét, Phó Lưu Âm cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém.
"Nếu không có đoạn này ghi âm, chuyện này đúng là con không nói rõ ràng được."
"Mẹ, mẹ tin con."
"Câm miệng!" Bà Mục không muốn nghe tiếp, bà chăm chú nhìn về phía Lăng Thời Ngâm.
"Thời Ngâm, mẹ không cần biết trước đó con với Âm Âm đã có va chạm gì, nhưng loại chuyện này, quan hệ đến nhà họ Mục, con lại vì chuyện thù hằn cá nhân mà gây ảnh hưởng tới nhà họ Mục, Thời Ngâm, thực sự là con làm cho mẹ quá thất vọng rồi."
Lăng Thời Ngâm muốn thanh minh, đẩy xe lăn lên phía trước.
"Mẹ, nhất định đoạn ghi âm này là ngụy tạo..."
Bà Mục đứng lên, nhìn xuống Lăng Thời Ngâm chằm chằm.
"Mới đầu, nguyện vọng của mẹ chỉ là muốn hai đứa sống chung hòa thuận, sau này nhà ta có nhiều chuyện, mẹ mới yên tâm giao cho hai đứa. Thế nhưng còn con, phải, đúng là chuyện dị ứng không có liên quan gì tới con, cứ cho là Âm Âm làm sai, nhưng cũng là khiến nhà họ Mục mất mặt. Con luôn để những việc cá nhân của mình đặt lên trên hàng đầu, sau này con bảo làm sao mẹ yên tâm bả giao cho hết mọi chuyện cho con chứ?"
Lời này đối với Lăng Thời Ngâm mà nói, giống như là sét đánh giữa trời quang.
Nếu như ngay cả điểm giá trị tồn tại ấy cũng không có nữa, sau này ở nhà họ Mục, còn có thể làm những gì để chứng minh bản thân mình chứ?
"Mẹ." Mục Thành Quân ngồi ở bên cạnh nhẹ nhàng tiếp lời. "Thân thể Thời Ngâm vốn không tốt, sau này cứ để cô ấy yên tâm tĩnh dưỡng là được, việc quản lý gia đình, mẹ cứ giao dần cho Âm Âm là được."
Mắt Lăng Thời Ngâm đục ngầu, không ngừng lắc đầu.
"Mẹ, con đảm bảo sẽ không có lần sau đâu, thực sự..."
"Cái này không thể được..." Người tiếp lời, vẫn là Mục Thành Quân, Lăng Thời Ngâm hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô ta cũng không thể hiểu nổi, cô ta mới là vợ hắn, thế nhưng hắn lại không hề thiên vị cô ta lấy một câu.
"Lỡ như lần sau tiếp tục xảy ra chuyện như thế nữa? Ai còn dám tới nhà họ Mục chúng ta đây?"
Lăng Thời Ngâm cắn chặc hàm răng, Mục Thành Quân liếc nhìn Mục Kính Sâm.
"Lão Nhị, em còn nhớ rõ ba đã dạy chúng ta một câu nói không?"
"Nhớ kỹ..." Mục Kính Sâm biết Mục Thành Quân muốn nói gì. "Anh em hòa thuận, bất cứ lúc nào, anh em nhà họ Mục chung tay, xây dựng và chống đỡ nhà họ Mục, thiếu một thứ cũng không được."
Mục Thành Quân khẽ gật đầu, ngón tay gõ nhẹ ở trên ghế dựa.
"Cho nên, Thời Ngâm hành động như vậy không thể chấp nhận nổi, có một lần rồi thì sẽ có lần sau. Mẹ, mẹ nói sao?"
Đương nhiên là bà Mục cũng có ý nghĩ như vậy. "Thời Ngâm, sau này chuyện trong nhà, con không cần để ý."
Bà Mục đứng lên, không có tâm tư nghe Lăng Thời Ngâm thanh minh nữa, không còn quan tâm chuyện gọi điện thoại cho nhân viên cửa hàng để xác nhận hay gì cả.
Bà lên lầu rất nhanh, Phó Lưu Âm quay sang nói với Lăng Thời Ngâm: "Chị dâu, tự bê đá đập vào chân của mình, chị có cảm thấy đau không?"
Lăng Thời Ngâm nắm chặt bàn tay, Mục Thành Quân đứng lên đầu tiên, đôi chân thon dài bước qua sô pha, đi thẳng lên lầu.
Mục Kính Sâm vẫy tay với Phó Lưu Âm.
"Đi, chúng ta cũng lên lầu thôi, hôm nay bận cả ngày, sớm nghỉ ngơi một chút."
"Được."
Phó Lưu Âm đứng dậy đi tới bên cạnh Mục Kính Sâm, anh cầm tay cô rời khỏi đây.
Bên trong phòng khách lớn như vậy cũng chỉ còn lại một mình Lăng Thời Ngâm, trong lòng cô ta dâng lên một ngọn lửa giận, bàn tay không ngừng gõ vào chân của mình, chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, cô ta vô cùng ảo não, lúc gọi điện thoại lo lắng sốt ruột, vì sao không phát hiện ra Phó Lưu Âm chứ?
Sao cô ta không thể nào nghĩ tới chuyện Phó Lưu Âm chỉ nói dối thôi, nếu như cô ta có thể kìm nén lại được, hiện giờ người đang khó chịu hẳn là Phó Lưu Âm?
Lăng Thời Ngâm cứ thể bị bỏ quên, cũng không có ai quan tâm tới cô ta.
---
Hai tháng sau.
Trường học đã sớm tựu trường, thời tiết cũng không còn nóng bức nữa.
Sau khi về đến nhà là Phó Lưu Âm làm tập đầu tiên, cô luôn tương đối nghiêm túc với những bài tập, không quá lười biếng hay qua loa.
Lúc sắp ăn cơm tối, cô nhận được điện thoại của Triệu Hiểu.
Phó Lưu Âm "Alo"một tiếng.
"Triệu Hiểu, có chuyện gì sao?"
"Âm Âm, cậu ăn cơm tối chưa?"
"Chưa đâu, lát nữa mới ăn."
Triệu Hiểu ở đầu điện thoại bên kia ấp a ấp úng, có vẻ như là có chuyện muốn nói, Phó Lưu Âm chống tay lên gò má.
"Có chuyện gì cậu cứ nói thẳng đi, không cần phải giấu."
"Âm Âm... Có chuyện, tớ hơi sợ, lại không biết nói với ai."
"Cậu nói đi, tớ nghe đây."
Bên đầu điện thoại kia truyền đến tiếng đóng cửa, Triệu Hiểu đi vào trong toilet, sắc mặt do dự, nhưng lại khó nói ra được.
"Triệu Hiểu, chúng ta là bạn bè, có chuyện khó khăn thì cậu phải nói cho tớ biết đó."
Triệu Hiểu không ngừng đi đi lại lại, sau một lúc lâu, mới lên tiếng: "Âm Âm, Tưởng tiên sinh ở bệnh viện Tinh Cảng..."
"Cậu đừng làm tớ sợ, cậu thấy không thoải mái chỗ nào sao?"
"Không phải, tớ chỉ muốn hỏi một chút, trước tớ có nghe cậu nói, có đúng là Tưởng phu nhân làm bác sĩ ở bệnh viện Tinh Cảng hay không?"
Phó Lưu Âm đứng dậy.
"Đúng vậy, là bác sĩ ở bệnh viện Tinh Cảng."
"Tớ..."
"Rốt cuộc cậu làm sao vậy?"
Triệu Hiểu cắn mu bàn tay của mình, Phó Lưu Âm chờ cô mở miệng, nhưng sau một lúc, Triệu Hiểu vẫn là không có cách nào khác để lấy hết dũng khí.
"Cũng không có gì, tớ chỉ hỏi vớ vẩn một chút."
"Cậu đừng giấu tớ, nhất định là cậu có chuyện."
"Hôm nào rồi hãy nói, tớ làm bài tập đây, cúp trước."
Bên đầu điện thoại kia truyền đến tiếng "tút tút", Phó Lưu Âm liếc nhìn điện thoại di động của mình, cách đó không xa truyền đến tiếng mở cửa, Mục Kính Sâm đẩy cửa vào.
"Anh đã trở về."
"Xuống dưới ăn cơm tối thôi."
"Oh." Phó Lưu Âm ảo não.
"Làm sao vậy?"
"Vừa nãy Triệu Hiểu gọi điện thoại tới, ấp a ấp úng, tôi cảm thấy có việc gì đó, cô ấy hỏi tôi, có phải chị tôi là bác sĩ ở bệnh viện Tinh Cảng không..."
Phó Lưu Âm nghĩ vậy, luôn thấy có một loại dự cảm xấu.
"Không phải cô ấy có bệnh gì nguy hiểm đó chứ nhỉ?"
Mục Kính Sâm đi tới, anh dựa vào bàn trang điểm của Phó Lưu Âm, cúi xuống nhìn chằm chằm gương mặt của Phó Lưu Âm.
"Cái này rất rõ ràng, em nghe không hiểu sao?"
"Nếu cô ấy thực sự bị bệnh gì, cứ đi thẳng tới bệnh viện là được rồi." Phó Lưu Âm dựa lưng vào ghế dựa. "Vậy là chuyện gì chứ? Lại có liên quan tới bệnh viện."
"Không cần đoán, cô ấy mang thai."
Phó Lưu Âm giật mình, sắp rớt cằm tới nơi.
"Anh đừng có nói bừa, làm sao có thể."
"Vì sao không có khả năng? Lẽ nào cô ấy không phải phụ nữ?"
Sắc mặt Phó Lưu Âm vẫn không tin.
"Triệu Hiểu chưa có bạn trai."
"Làm sao em biết cô ấy chưa có bạn trai?"
"Tôi và cô ấy có quan hệ tốt như vậy, có chuyện gì cô ấy lại giấu tôi chứ?"
Mục Kính Sâm khoanh hai tay trước ngực.
"Đây là trực giác của tôi, nếu không, còn có thể là chuyện gì chứ? Hơn nữa bên trong đại học vui chơi quá đà cũng là bình thường, ở tuổi đó, ai có thể "nhịn" được có đúng hay không?"
"Càng nói càng quá giới hạn."
Mục Kính Sâm cười khẽ: "Đó là bởi vì em được "tưới đều", ăn no chẳng sợ chết đói, không tin ngày mai em đi hỏi bạn học cùng lớp của em xem, coi tôi nói có lý hay không."



^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^
http://ngucanhuyen.com
www.facebook.com/NguCanhUyen
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.





Chương 296: Tôi sẽ không ly hôn!
Editor: Dế Mèn


Phó Lưu Âm dĩ nhiên không để bụng lời anh nói. Mục Kính Sâm đôi khi nói chuyện là như vậy, không cho người nói lại được, dù sao da mặt cô cũng chẳng dày bằng anh.
Nhất định trong nhà Triệu Hiểu đã gặp chuyện khó rồi, có thể là có bà con muốn vào Tinh Cảng, cậu ấy cũng thấy ngại nếu mở lời với mình.
Quên đi, Phó Lưu Âm nghĩ thầm, dù sao mai sẽ đi học, đến lúc đó hỏi lại Triệu Hiểu vậy.
Mục Kính Sâm đứng dậy, tay chụp bả vai Phó Lưu Âm, "Đi, xuống lầu ăn cơm đi."
"Được."
Hai người đi xuống lầu, Lăng Thời Ngâm cũng ở đó. Cô ta bây giờ rất ít nói, từ sau sự tình lần trước, thái độ của bà Mục với cô ta cũng rất lạnh nhạt, cô ta ở trong cái nhà này càng thêm nhàn rỗi.
Phó Lưu Âm và Mục Kính Sâm ngồi xuống, người làm đã chuẩn bị cơm xong.
Bà Mục nhìn Phó Lưu Âm và Mục Kính Sâm, "Kính Sâm, các con tính khi nào làm lễ cưới?"
Vẻ mặt Mục Kính Sâm khẽ thay đổi, Mục Thành Quân theo bản năng nhíu mày lại. Dù sao đây là lại chuyện quá đỗi bình thường, Mục Kính Sâm và Phó Lưu Âm đã lấy giấy hôn thú, đương nhiên phải làm lễ cưới; có điều phản ứng lần này của hắn cũng là ngoài dự kiến.
Phó Lưu Âm lập tức bị những lời này dọa sợ, lễ cưới?
Cô không nghĩ tới chuyện làm lễ cưới với Mục Kính Sâm, càng không nghĩ tới chuyện sẽ tiếp tục suốt suốt mãi mãi với anh. Cô nghĩ, dự định Mục Kính Sâm cũng như vậy.
Phó Lưu Âm một mình ăn cơm, vấn đề này nên giao cho Mục Kính Sâm trả lời.
Mục Kính Sâm nhìn người người phụ nữ bên cạnh, vẻ mặt bỗng nhiên có vài phần nghiêm túc, lễ cưới?
Vấn đề này, nói thật anh vẫn chưa nghĩ tới, nhưng nếu nghĩ cẩn thận, lại cảm thấy rất thú vị. Khóe miệng anh giãn nụ cười sau đó nhìn về phía bà Mục, "Mẹ, không phải mẹ rành chọn ngày hoàng đạo nhất sao? Mẹ xem ngày đi ạ."
Phó Lưu Âm chợt dừng động tác nhai nuốt trong miệng, cô kinh ngạc mà nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mình.
Bà Mục múc chén canh, múc xong, để chén canh tới trong tầm tay Mục Kính Sâm, "Hai tháng nữa đi, trong tháng đó có mấy ngày hoàng đạo, thời gian hai tháng vẫn kịp để chuẩn bị hôn lễ."
Lăng Thời Ngâm ngồi đối diện Phó Lưu Âm, tay cô ta bấu vào chân mình, nhà họ Mục đây là muốn triệt triệt để để công khai thừa nhận Phó Lưu Âm đúng không?
Dù không ít người đã biết quan hệ của Mục Kính Sâm và Phó Lưu Âm, nhưng chung quy vẫn chưa thông báo với bên ngoài; nếu sau nhà họ Mục không e dè mà lo chuyện đám cưới, e là toàn bộ Đông Thành đều biết nhà họ Mục còn mợ hai nữa đúng không?
Đến lúc đó, bọn họ sẽ lấy hai cô con dâu nhà họ Mục mà so sánh.
Trước kia Lăng Thời Ngâm hoàn toàn không để Phó Lưu Âm vào mắt, nhưng bây giờ, cô ta còn lại được cái gì chứ?
Nhà họ Lăng cả cái vỏ rỗng cũng đã không còn, mà cô ta thì sao, ra ra vào vào nhờ vào một cái xe lăn, cô ta không cam lòng bị người ta so sánh như vậy.
Nhưng chuyện đám cưới, cô ta có thể xen được gì?
Mục Thành Quân cũng vậy, trong lòng lại bị nỗi chua xót khổ sở chợt đến, rất khó chịu.
"Hai tháng." Mục Kính Sâm miệng nói, đầu tựa như đang suy tư gì, "Thời gian chắc là đủ."
Tay Phó Lưu Âm cầm đũa hơi run run, Mục Kính Sâm thế này là có ý gì? Chẳng lẽ anh đã quên bọn họ chỉ giao hẹn thời gian một năm thôi sao?
"Đủ là được." Khóe miệng bà Mục hơi cong lên, "Trong nhà đã lâu không có hỉ sự."
Phó Lưu Âm đột nhiên để đũa xuống bàn, "Con không cần đám cưới."
Cô thốt ra lời này, tầm mắt mọi người đồng loạt ngó qua. Bà Mục tựa như không nghe rõ, "Âm Âm, con nói cái gì?"
"Con, không cần đám cưới." Phó Lưu Âm lặp lại.
Sắc mặt Mục Kính Sâm khẽ biến đổi, "Mọi người đang hứng khởi bừng bừng bàn bạc chuyện, em không thích?"
"Mục Kính Sâm, anh biết rõ chúng ta..."
"Chúng ta thế nào?" Đôi mày Mục Kính Sâm động đậy, khóe mắt khơi lên mấy phần nghiêm túc và không vui. Tầm mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, u ám đang tụ lại nơi đáy mắt, như thể chỉ cần Phó Lưu Âm nói thêm câu nữa sẽ có thể khiến anh giận tím mặt.
Thế nhưng Phó Lưu Âm chung quy không muốn chuyện này không rõ ràng, "Chuyện đám cưới cứ bỏ đi, em không muốn hình thức. Mục Kính Sâm, chắc chắn anh cũng không muốn đúng không?"
"Từ khi nào em lại có thể cân nhắc tới tâm tư của tôi thế vậy?" Mục Kính Sâm hỏi lại.
Ngữ khí của hai người hơi không đồng nhất, bà Mục tra ra được chút manh mối, ánh mắt bà ta nhìn tới nhìn lui trên khuôn mặt bọn họ, "Chẳng lẽ giữa các con còn có chuyện gì mẹ không biết?"
Phó Lưu Âm cắn chặt cánh môi không nói, sắc mặt Mục Kính Sâm cũng chẳng tốt chỗ nào, tâm tình đang tốt đẹp liền vậy bị phá hỏng như vậy.
"Cái gì mà chuyện đám cưới thôi cứ bỏ đi?" Bà Mục để bàn tay lên cổ tay Mục Kính Sâm, "Kính Sâm, hôm nay trước mặt cả nhà, mẹ hỏi con một câu, con trả lời đàng hoàng."
"Câu gì ạ?"
Ánh mắt bà Mục sau đó dời tới trên gương mặt Phó Lưu Âm, "Con và Âm Âm kết hôn, là kế sách tạm thời, hay là muốn đi cùng con bé cả đời?"
Đáy mắt Mục Thành Quân có một luồng sáng rất nhỏ nhảy lên, hắn không dấu vết ngẩng mi mắt lên.
Người đàn ông phía đối diện cũng không ngờ vấn đề bà Mục hỏi lại sắc bén như vậy. Mục đích ban đầu đi làm giấy kết hôn chắc chắn là để có thể thuận lợi kế thừa di sản, còn chuyện cả đời...
Thấy anh không nói lời nào, bà Mục lại nói tiếp, "Nếu các con chỉ vì di sản mà đạt được thỏa thuận gì đó, vậy chuyện này mẹ cũng sẽ mặc kệ; nhưng thực sự theo lời mẹ, mẹ khuyên các con vẫn nên mau chóng kết thúc loại quan hệ này đi! Dù sao nếu tiếp tục chậm trể như vậy, đối ai cũng đều không tốt."
Bà Mục nói xong câu đó thì buông tay ra, dựa ra sau. Mục Thành Quân nhìn ra, bà Mục là người không dễ dàng không tức giận, có điều cái này... Bà đã bị suy nghĩ nào đó của chính mình dọa rồi.
Dù ngay từ đầu bà ta không muốn chấp nhận Phó Lưu Âm, dù gì thằng anh Phó Kinh Sênh và Mục Thành Quân có thù oán. Có điều gạo đã nấu thành cơm, bây giờ bà ta quả thật quả thật đã coi Phó Lưu Âm thành con dâu mình.
Thế nhưng thái độ của hai người bọn họ thì sao?
Bà Mục gắt gao nhìn Mục Kính Sâm chăm chú, dưới bầu không khí khẩn trương như vậy, ngay cả Mục Thành Quân và Lăng Thời Ngâm cũng đang nín thở.
Ai cũng có tâm tư của mình, nhưng tâm tư của mỗi người có thể thành hay không đều phải xem Mục Kính Sâm. Mục Kính Sâm đột nhiên cười cười, "Mẹ, mẹ nói gì vậy? Hôn nhân đại sự há có thể là trò đùa? Cái gì mà vì tài sản mà đạt thỏa thuận? Âm Âm ở bên con cũng không phải một ngày hai ngày. Tính tình con mẹ cũng không phải không hiểu, con làm việc cũng không qua loa; kết hôn nếu không phải vì cả đời, chẳng lẽ chỉ là lập gia đình tạm bợ thôi sao?"
Mục Thành Quân nghe vậy, trong mắt có chút mất mát.
Còn Lăng Thời Ngâm lại hung hăng trừng mắt nhìn Phó Lưu Âm một cái; có điều lực chú ý của Phó Lưu Âm cũng không đặt trên người cô ta, cũng sẽ không nhìn thấy ánh mắt đó của cô ta.
Sắc mặt căng thẳng của bà Mục cuối cùng khẽ thả lỏng, "Xem ra, là mẹ suy nghĩ nhiều."
"Thật sự là mẹ suy nghĩ nhiều."
Phó Lưu Âm há miệng muốn nói chuyện, Mục Kính Sâm không khỏi dời tầm mắt, trong cái liếc mắt kia không có sự ôn tồn, mà là lấp đầy sự cảnh cáo.
Lời của cô mắc trong cổ họng. Lăng Thời Ngâm giương giương cánh môi, "Con thấy bộ dạng Âm Âm có chuyện muốn nói thì phải."
Mục Kính Sâm đưa tay nắm bàn tay Phó Lưu Âm, "Âm Âm đương nhiên là tán đồng lời tôi nói."
"Không phải!" Phó Lưu Âm buột miệng thốt ra.
Mục Kính Sâm trong mắt lạnh lùng, Phó Lưu Âm đón lấy ánh mắt anh, "Mục Kính Sâm, nếu thật sự tới ngày kia, rất nhiều chuyện cũng sẽ giấu không được."
Đến khi qua một năm, cô sẽ rời Mục gia, đến lúc đó còn có thể giấu được ai chứ?
Bà Mục lần thứ hai mở miệng: "Hai đứa các con nói rõ ràng!"
"Chẳng lẽ suy đoán của mẹ là sự thật?" Lăng Thời Ngâm thích hợp thêm lửa. "Âm Âm, cô gả vào nhà họ Mục là phối hợp với Lão Nhị diễn kịch sao? Tôi lúc trước đã thấy thật kỳ quái, các người sao lại bỗng nhiên làm giấy kết hôn."
Mục Kính Sâm cười lạnh, "Chị dâu, có phải chị cả ngày ở nhà không có việc gì làm nên thích suy nghĩ lung tung?"
"Chẳng lẽ không phải sao?"
Mục Kính Sâm nắm chặt bàn tay nhỏ của Phó Lưu Âm, "Rất nhiều chuyện Âm Âm nói không giấu được, nhưng giữa tôi và cô ấy chẳng có chuyện gì gạt mọi người."
"Vậy thì là gì chứ?" Bà Mục truy vấn.
Tầm mắt Mục Kính Sâm buông xuống trên gương mặt hơi trắng bệch của người phụ nữ, "Cô ấy không muốn tổ chức đám cưới bởi vì cô ấy là em gái Phó Kinh Sênh. Con không muốn cô ấy mang thân phận này, con vẫn luôn định đề cô ấy hoàn toàn tách rời quan hệ với Phó Kinh Sênh. Cô ấy sợ nếu cử hành hôn lễ, chuyện này sẽ không giấu được."
Trong lòng Phó Lưu Âm đột nhiên cả kinh, cái gì mà tách rời quan hệ?
Mục Thành Quân gắp đồ ăn cho Lăng Thời Ngâm người ngồi bên cạnh, Lăng Thời Ngâm thụ sủng nhược kinh. Người đàn ông thu đũa lại, "Cậu muốn Phó Lưu Âm tách rời quan hệ với Phó Kinh Sênh?"
"Phải."
Môi Phó Lưu Âm run run, cô muốn nói, ý không tốt lại tràn ngập ánh mắt người đàn ông, lần này không hề cảnh cáo, mà là trực tiếp có ý uy hiếp.
Cô không dám tùy tiện nói.
Mục Kính Sâm nhìn thấy cô cắn chặt môi mới vừa lòng mà nói: "Âm Âm vẫn luôn muốn đi thăm anh, là con không chịu. Con muốn cho cô ấy một thân phận sạch sẽ, từ nay về sau, để cô ấy không còn là em gái Phó Kinh Sênh." Lời này của anh, quá rõ là nói cho cô nghe mà, nếu cô còn dám nói bậy thì cũng đừng mong gặp lại Phó Kinh Sênh.
Phó Lưu Âm rũ mi mắt, không hề nói gì.
"Tách rời quan hệ?" Đây có lẽ là trò cười hay nhất Lăng Thời Ngâm từng nghe, vừa nhớ tới cái tên Phó Kinh Sênh này, cô ta đã hận đến ngứa răng. "Huyết thống thân tình, sao có thể nói tách là tách được chứ?"
"Chỉ cần trên pháp luật không thừa nhận, còn chuyện bên ngoài nói, tôi có biện pháp cho bọn họ cả đám đều câm miệng."
Lăng Thời Ngâm cảm thấy khớp hàm mình đều đang run rẩy. Anh mình rõ ràng vì Phó Lưu Âm mà chết, nhưng mà bây giờ, Phó Lưu Âm không những một chút trách nhiệm cũng không có, còn ở nhà họ Mục đè đầu cô ta. Sau này một khi hoàn toàn thừa nhận thân phận mợ hai nhà họ Mục của cô ta...
Lăng Thời Ngâm không dám nghĩ tiếp, cô ta nắm chặt nắm tay lại.
Bà Mục trầm ngâm một lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng, "Đây cũng là cách, chung quy Âm Âm là người nhà họ Mục chúng ta."
Tầm mắt bà ta sau đó nhìn sang Mục Thành Quân, "Có điều Lão Đại... con..."
Mục Thành Quân lấy lại tinh thần, "Con làm sao cơ?"
"Ttrong lòng con, có nghĩ gì khác không?"
Dù sao Mục Thành Quân cũng là vì Phó Kinh Sênh mà bị thương, thù như thế, ai có thể bỏ xuống chứ?
Mục Thành Quân nhìn Phó Lưu Âm phía đối diện, "Em ấy là phụ nữ, con có thể lôi em ấy ra làm gì sao? Huống hồ, những chuyện đó là Phó Kinh Sênh làm, không quan hệ tới em ấy."
"Thành Quân!" Lăng Thời Ngâm kéo kéo ống tay áo Mục Thành Quân, người đàn ông không chút nhìn cô ta, đẩy tay cô ta ra.
Phó Lưu Âm ngơ ngẩn nhìn chằm chằm cái chén trước mặt, cô không còn muốn ăn chút nào. Bà Mục ăn cơm xong, nói với Mục Kính Sâm: "Các con tự bàn bạc đi, xác định ngày rồi thì nói mẹ biết."
"Vâng."
Bà Mục đẩy ghế dựa ra chuẩn bị đi, Lăng Thời Ngâm cũng ngồi không nổi nữa, "Mẹ, mẹ muốn đi đâu?"
"Mẹ vào vườn dạo một chút."
"Con đi với mẹ."
Bà Mục nhìn cô ta, cũng chưa nói gì, Lăng Thời Ngâm đã mau đuổi theo.
Mục Kính Sâm nhét đũa vào tay Phó Lưu Âm, "Ăn cơm cho tôi."
Cô trừng mắt nhìn anh một cái. Mục Thành Quân thấy hết, vội dời đề tài đi, "Lão Nhị, có chuyện anh cần phải nói với cậu."
"Sao vậy?"
"Anh nghi cái chết của chết không phải đơn giản chỉ là tai nạn xe."
Mục Kính Sâm sắc mặt lạnh lùng, "Cái gì?"
Anh em nhà họ Mục hai người nói chuyện vẫn không né Phó Lưu Âm, Mục Kính Sâm thấp giọng hỏi: "Anh, có phải anh tra ra gì không?"
"Đoạn đường ba xảy ra tai nạn xe có camera theo dõi, anh đã xem, cứ cảm thấy tai nạn xe này thực sự lạ lùng."
Mục Kính Sâm cũng nhớ rõ cảnh kia. Sau khi Mục Triều Dương chết, anh và Mục Thành Quân đã coi qua camera tại hiện trường vụ tai nạn. Trái tim khi ấy như bị xẻo đau, bọn họ nhìn thấy xe mất kiểm soát mà va tới đụng tới, cuối cùng làm chiếc xe Mục Triều Dương ngồi bị đụng tới biến dạng nghiêm trọng. "Anh đã lấy camera theo dõi hiện trường, nghiên cứu cẩn thận không ít lần rồi." Ngữ khí của Mục Thành Quân nghiêm túc, "Tài xế chiếc xe chạy trước đột ngột đánh tay lái, theo lời hắn nói là vì mệt nên ngủ gật, lúc giật mình mở mắt thấy sắp đâm vào con lươn, nên mới đột ngột đánh xe qua bên cạnh."
Xe Mục Triều Dương ngồi ngay phía sau, lúc ấy, tài xế đã đạp phanh lại, nhưng đụng xe là không thể tránh khỏi.
Mục Triều Dương ngồi phía sau xe, lúc xe va chạm, ông ta vẫn chưa bị trọng thương; nhưng chiếc xe lớn chạy đàng sau phanh lại không kịp, liền đụng tới; vài chiếc xe đàng sau nữa cũng đụng văng ra ngoài với lực vô cùng mạnh; xe của Mục Triều Dương bị đẩy kẹp ở giữa đến khi bị kẹp bẹp hoàn toàn.
Lúc Mục Triều Dương được đưa ra thì đã không còn.
Sự việc này được định thành tai nạn ngoài ý muốn, và đơn giản chẳng qua chỉ là một tai nạn xe cộ mà thôi.
Mục Thành Quân nhìn người em trai ruột ở đối diện, hắn tiếp tục nói: "Lái xe mệt, một lý do hay làm sao!"
"Anh, anh phát hiện được gì?"
"Từ khi ba mất đến nay, anh đã không dưới mấy chục lần đi tìm tên tài xế nói mình lái xe bị mệt kia, thế nhưng hắn rất cứng miệng, cắn chặt không chịu nhả."
Mục Kính Sâm dựa nửa người trên ra sau, giọng nói âm trầm, "Đó là đương nhiên, có cắn chặt thì chuyện này mới là ngoài ý muốn, nếu loại trừ tai nạn xe, đó chính là..."
Có ý mưu sát?
Phó Lưu Âm xoay người cả kinh, loại chuyện này cũng thật đáng sợ. "Gần đây, anh đã nhờ người bạn lấy một cuốn camera khác." Mục Thành Quân nói đến đây, quanh người như bao phủ một tầng khói mù, ngón tay hắn gõ mạnh mấy cái xuống bàn. "Anh dám khẳng định, tên kia tuyệt đối không phải vì lái xe mệt, chuyện này tuyệt đối không phải ngoài ý muốn!"
Bàn tay Mục Kính Sâm nắm lại, không khỏi nhìn ra ngoài.
Bà Mục đi tản bộ vẫn chưa về, hai anh em đều không muốn nói chuyện này cho bà ta vào lúc này, chính vì sợ lại gợi lên chuyện thương tâm cho bà Mục.
"Ngoài mặt, đây là tai nạn xe cộ liên hoàn, nhưng xem camera ở những đoạn đường khác, mấy chiếc xe theo sau xe ba vẫn chính là mấy chiếc đó."
Mục Kính Sâm đã hiểu rõ, "Nói cách khác..."
Anh không nói được nữa, tiếng nói bỗng nhiên bị mắc nghẹn.
"Anh quan sát rồi, mấy chiếc xe kia tuy cũng có lúc không chạy chung đường, nhưng khoảnh khắc xảy ra tai nạn xe, chúng là chiếc này nối chiếc kia tới. Đương nhiên, xe chạy trên đường, rất nhiều yếu tố không chắc chắn được, có mấy chiếc xe khác muốn chuyển làn nhưng đều bị mấy chiếc theo sau ba không cho. Đây chẳng lẽ không phải điểm đáng ngờ lớn nhất sao?"
Lời họ nói Phó Lưu Âm lần lượt nghe lọt hết vào tai, đối với loại chuyện này, cô cũng không hiểu, nhưng nghe vào trong lại khiến người ta thấy kinh hồn bạt vía.
"Những cái đó tài xế đâu?"
"Tìm chúng rất dễ, có điều không kẻ nào đi thừa nhận."
Mục Kính Sâm cười lạnh, "Không thừa nhận? Nếu thật là bọn chúng làm, em có cách làm cho chúng mở miệng!"
Mục Thành Quân gật đầu, "Tốt, anh phụ trách tìm mấy kẻ đó, chuyện còn lại giao cho cậu."
"Được." Mục Kính Sâm vừa dứt lời, ngoài nhà truyền đến một những tiếng nói chuyện.
Bà Mục tản bộ xong quay về, hai anh em ăn ý không lên tiếng nữa. Mục Kính Sâm dẫn đầu đứng dậy, "Em ăn xong rồi."
Phó Lưu Âm vội buông đũa trong tay, theo anh đi ra ngoài.
Hai người quay lên lầu, đi vào phòng, Phó Lưu Âm đóng cửa lại, "Anh nói cho tôi tách rời quan hệ với anh tôi, có ý gì?"
"Chẳng lẽ em phải làm em gái hắn?"
"Tôi vốn dĩ chính là em gái anh ấy, em gái ruột!"
Mục Kính Sâm ngồi xuống mép giường, ánh mắt ngẩng lên, ngữ khí hùng hổ doạ người, "Nếu em là em gái hắn, em cả đời cũng đừng nghĩ tới chuyện ngẩng đầu được."
"Anh tôi đã làm chuyện sai, là anh ấy không đúng, nhưng anh ấy đã phải chịu trừng phạt thích ứng rồi."
"Cái gì là trừng phạt thích ứng? Hắn cũng không vì vậy mà phải đền mạng, không đúng sao?"
Phó Lưu Âm nắm chặt hai bàn tay trắng như phấn sau đó tiến lên, "Anh là cảm thấy pháp luật không công bằng sao?"
"Phó Lưu Âm, sao em gàn bướng hồ đồ như vậy? Em không nhìn ra tôi là đang muốn tốt cho em sao?"
"Tôi ở trên đời này chỉ có anh trai là người thân, anh còn làm tôi tách rời quan hệ với anh mình.."
Mục Kính Sâm lạnh lùng ngắt lời cô, "Tôi đây thì là gì của em?"
Cô lắc đầu, "Anh không có quyền thay tôi quyết định những việc này."
"Tôi đã quyết định cho em rồi, Phó Lưu Âm, từ nay về sau, em không phải em gái Phó Kinh Sênh, cột thân thích của hắn cũng sẽ không có tên em."
Phó Lưu Âm cắn chặt khớp hàm, "Tôi muốn gặp anh tôi."
"Em mơ đi!"
Đã nhiều ngày cho tới tận giờ cô luôn nơm nớp lo sợ, cô không chỉ một lần nói bóng gió rằng mình muốn gặp Phó Kinh Sênh, nhưng Mục Kính Sâm luôn không cho. Trước mặt người nhà họ Mục, cô cả ngày như đeo mặt nạ, cô vô tâm vô phế mà sống, cô thậm chí ra vẻ ngoan ngoãn thế nhưng những thứ đó cũng vô dụng.
Mục Kính Sâm không những không cho cô gặp anh mà còn muốn bọn họ vĩnh viễn đoạn tuyệt qua lại.
Phó Lưu Âm nhịn xuống, không nhẫn được cũng phải nhẫn.
Còn có mấy tháng nữa thôi, thời gian trôi qua luôn thật sự mau.
"Tôi không cần anh bận lòng thay mấy việc đó, anh chỉ cần nhớ cuộc hôn nhân của chúng ta đến ngày nào là được."
"Em có ý gì?" Mục Kính Sâm biết rõ còn hỏi.
"Anh muốn chờ đến ngày ly hôn ngày mới ngả bài với người trong nhà, tôi đồng ý. Anh thế nào cũng được, chỉ cần anh nhớ được ngày đó."
Mục Kính Sâm cựa người đứng dậy, anh đứng trước mặt Phó Lưu Âm, "Em nghĩ tôi một hai muốn trói buộc em phải không? Trong cuộc hôn nhân này, em rất ủy khuất?"
"Tôi không có nói anh trói buộc tôi, cũng không nói tôi bị ủy khuất, chỉ là thời gian một năm là do chúng ta lúc trước đã nói xong xuôi."
Khóe miệng Mục Kính Sâm bỗng nhiên nở nụ cười, "Có ký hợp đồng sao?"
"Cái gì?"
"Giấy trắng mực đen mới giữ lời, em có chứng cứ sao?"
Phó Lưu Âm nhìn về phía người đàn ông trước mặt, Mục Kính Sâm cười càng thêm đắc ý, "Em nhớ rồi chứ, ly hôn không phải một mình em định đoạt."
"Anh không muốn ly hôn?"
"Vì cái gì tôi phải ly hôn?"
Phó Lưu Âm bắt lấy cánh tay Mục Kính Sâm, "Lúc trước anh không phải nói như vậy."
"Phó Lưu Âm, rời khỏi Mục gia với em có gì tốt?"
Cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm sắc mặt người đàn ông, đúng vậy, cô cũng nói không nên lời. Phó Lưu Âm buông tay ra, cô muốn đi gặp Phó Kinh Sênh cũng không khó, mấu chốt chính ở chỗ Mục Kính Sâm có cho cô gặp hay không, có thể đứng giữa ngăn trở hay không.
Phó Lưu Âm cắn răng, nhịn cơn giận xuống.
Cô phải nhẫn, cô vẫn luôn nhịn như vậy, nhịn như vậy, sẽ kiên nhẫn được đến lúc Mục Kính Sâm mọi chuyện đều chịu theo cô phải không?
Phó Lưu Âm ngồi xuống mép giường, đè nén toàn bộ cơn nóng giận, cô không muốn khắc khẩu với Mục Kính Sâm. Người đàn ông xoay người nhìn về phía cô, tay nâng cằm cô lên, "Tới khi được một năm, có phải em lại muốn động tâm tư khác?"
"Tôi động tâm tư gì?" Phó Lưu Âm hỏi lại.
Mục Kính Sâm khom lưng xuống, tầm mắt để ngang với cô, "Em có thể nghĩ được như vậy là tốt nhất."
"Mục Kính Sâm, anh không muốn ly hôn là muốn cùng tiếp tục với tôi sao? Chẳng lẽ anh thật sự tính cùng tôi sống cả đời sao?"
Môi người đàn ông mím lại, không đáp được. Cả đời?
Dài lâu biết cỡ nào. Phó Lưu Âm luôn hỏi anh như vậy, lòng mong muốn bỏ đi của cô càng ngày càng bức thiết, nhưng còn Mục Kính Sâm thì sao? Lòng không muốn buông tay cũng càng ngày càng bức thiết.
Mục Kính Sâm không hiểu, Phó Lưu Âm ở lại đây thì có gì không tốt?
Nhà họ Mục có thể cho cô những ngày khổ sở hay sao?
Cho cô cuộc sống ăn ngon mặc đẹp không nói, còn có thể bảo vệ cô chu toàn, nếu cô rời khỏi Mục gia, cô có thể đi đâu, có thể làm gì?
Anh muốn cho cô phủi sạch quan hệ với Phó Kinh Sênh, thật sự hoàn toàn là suy xét cho cô. Bất luận cô tiếp tục ở Mục gia hay bỏ đi, chỉ cần trên người còn mang danh em gái Phó Kinh Sênh, Phó Lưu Âm cũng đừng mơ có ngày thái bình. Hai người ai cũng không nói chuyện nữa. Có một số việc cứ như một vùng cấm, một khi đã chạm đến, cũng không ai có thể tránh khỏi loại đau đớn tới tận xương tủy này.
---
Hôm sau.
Phó Lưu Âm rửa mặt xong đi xuống lầu, cô cầm ba lô đi vào căn tin.
Lăng Thời Ngâm ngồi trước bàn ăn, cô ta nhìn Phó Lưu Âm chằm chằm cho đến lúc cô ngồi xuống. Phó Lưu Âm cầm miếng bánh mì trên bàn, "Nhìn tôi vậy làm gì?"
"Phó Lưu Âm, nếu cô có khí phách thật, thì tôi chờ ngày cô với Lão Nhị ly hôn."
"Tâm thần."
Lăng Thời Ngâm không để bụng, ngược lại khẽ cười, nói: "Chuyện của anh cô, cô nhẫn nhịn vất vả lắm nhỉ?"
Trên mặt Phó Lưu Âm không có biểu tình gì dư thừa, "Cô với tôi, cũng nhẫn nhịn vất vả lắm nhỉ?"
"Đúng!" Lăng Thời Ngâm không chút do dự nói.
Phó Lưu Âm vừa ăn sáng, vừa đứng dậy, "Vậy cô cứ tiếp tục mà chịu đựng, cắn răng mà chịu đựng đi!"
Cô bước nhanh ra ngoài, trong lòng buồn phiền kinh khủng, cũng không có tâm tư nói gì vô nghĩa với Lăng Thời Ngâm nữa.
Đi vào trường, Triệu Hiểu vẫn chưa tới. Phó Lưu Âm lấy sách vở ra. Lúc tiếng chuông vào học đã reo rồi, Triệu Hiểu mới vào từ lối sau lớp.
Tiết đầu tiên là tiết của Diệp Thiệu Dương. Phó Lưu Âm giơ tay chọc chọc Triệu Hiểu, cô ấy không quay đầu lại, chỉ lắc lắc.
Trong lòng cô sốt ruột, không đợi được tới lúc tan học, Phó Lưu Âm đã gửi tin nhắn cho Triệu Hiểu.
Triệu Hiểu lấy di động ra nhìn, nhưng không trả lời cô.
Tiết học cuối cùng cũng kết thúc, Phó Lưu Âm thấy Diệp Thiệu Dương đi ra rồi, cô vội kéo cánh tay Triệu Hiểu, "Triệu Hiểu!"
Cô bạn ngồi trước ngó lại, vành mắt hơi đỏ, sắc mặt trắng bệch, một bộ dạng mất hồn mất vía.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cậu nói cho tớ đi!"
"Bây giờ không tài nào nói, chờ giữa trưa đi."
Phó Lưu Âm lờ mờ cảm thấy bất an. Cuối cùng cũng qua được một buổi sáng, cô kéo Triệu Hiểu về phía ký túc xá.
Trở lại ký túc xá, Phó Lưu Âm đóng cửa lại, "Giờ có thể nói rồi chứ?"
Triệu Hiểu ngồi ở mép giường, tay ôm mặt, gì cũng không nói, chỉ khóc, thế này lại làm Phó Lưu Âm lo lắng, "Cậu nói chuyện đi chứ!"
"Âm Âm, tớ sợ lắm, sau này tớ phải làm sao bây giờ đây?"
"Cậu nói chuyện trước, đừng khóc." Phó Lưu Âm ngồi xuống cạnh Triệu Hiểu, giữ tay cô ấy lại, "Dù có chuyện động trời gì tớ cũng giúp cậu cùng nghĩ cách."
"Tớ... Tớ có thai rồi."
Đầu Phó Lưu Âm nổ ầm một tiếng, suy đoán của Mục Kính Sâm thế mà lại là thật?
"Không, không thể nào chứ, cậu với ai? Tớ là nói, đứa trẻ trong bụng cậu, là của ai?"
Triệu Hiểu khóc đến đến đỏ bừng mắt, "Âm Âm, tớ sợ lắm, lỡ bị trường biết thì sao bây giờ? Còn ba mẹ tớ... họ sẽ đánh chết tớ."
"Nhưng cậu nói thật đi, đứa bé là của ai?"
Triệu Hiểu do dự, cô ấy há miệng thở dốc, rồi vẫn nói: "Hàn Cạnh."
"Cái gì?" Phó Lưu Âm hoàn toàn ngây ngốc.
Triệu Hiểu càng khóc dữ, tay bắt lấy cánh tay Phó Lưu Âm, "Âm Âm, Tưởng phu nhân không phải chị cậu sao? Chị ấy là bác sĩ bệnh viện Tinh Cảng, cậu giúp tớ đi. Tớ định lén bỏ đứa bé, chuyện này không thể cho bất cứ ai biết được đâu."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom