• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sắc Đẹp Khó Cưỡng (2 Viewers)

  • Chương 120

Chương 315: Được, tôi rời khỏi đây, tôi đi
Editor: Dế Mèn
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^


Hai ngày nay tinh thần bà Mục hoảng hốt, bị Phó Lưu Âm đẩy như vậy thì văng tới bên cạnh tủ.
Phó Lưu Âm định bước tới. Bà Mục tay chống mép tủ, vẫn còn ổn, không bị đụng phải chỗ nào khác. Phó Lưu Âm nuốt ba chữ "rất xin lỗi" xuống cổ họng, hiện tại thời gian cũng không đợi người, cô cần phải chạy nhanh đi xem Phó Kinh Sênh thế nào.
Cô nắm đôi bàn tay trắng như phấn, cũng không quay đầu lại mà chạy ra ngoài.
Lăng Thời Ngâm đẩy xe lăn đi tới cạnh bà Mục, "Mẹ, mẹ, mẹ không sao chứ?"
Bà Mục cả người xụi lơ trên mặt đất, không có sức nói chuyện, "Nó, nó..."
"Quên đi ạ, chúng ta cũng ngăn không được nó."
---
Lúc lao ra khỏi nhà họ Mục, Phó Lưu Âm đứng ở bên đường nhìn khắp nơi xung quanh, cô muốn chặn một chiếc xe lại, nhưng chung quanh nơi này xe taxi lại không vào được, cô chỉ có thể chạy chậm về phía trước.
Người của nhà họ Lăng phái tới đang ngồi an vị trong xe. Nhìn thấy Phó Lưu Âm đi ra, gã đàn ông dẫm chân ga theo tới.
Phó Lưu Âm muốn đi qua bên kia đường, gã đàn ông thấy thế, một chân đạp ga xuống. Nếu lúc này đụng Phó Lưu Âm ngã xuống đất, cũng không ai có thể nhận định là hắn cố ý, dù sao cũng do chính Phó Lưu Âm muốn lao bừa qua. Gã đàn ông thấy cơ hội này khó có được, hắn nắm chặt tay lái, lái xe tới, nhắm vào Phó Lưu Âm!
Nhưng vào lúc này, một chiếc xe khác lại chạy tới, tài xế đánh tay lái, mạnh mẽ lao tới trước mặt gã đàn ông, hắn đành phải phanh lại chút.
Xe đàng trước ấn còi mấy cái, Phó Lưu Âm chợt kìm bước chân, quay đầu lại nhìn. Tài xế hạ cửa sổ xe xuống, "Cô Phó."
"Anh là?"
"Tưởng tiên sinh phân phó tôi canh giữ ở đây, cô muốn đi đâu?"
"Tôi..." Phó Lưu Âm cũng không quen anh ta, có chút do dự.
Người đàn ông móc di động của mình ra, "Không tin, cô có thể hỏi Tưởng phu nhân một tiếng."
Phó Lưu Âm nhận di động, thấy người đàn ông đã bấm xong số của Hứa Tình Thâm, cô liền kéo cửa xe ra ngồi vào.
Gã đàn ông phía sau thấy thế, ảo não không thôi, chỉ biết đấm vào vô lăng phía dưới.
Phó Lưu Âm ngồi ở trong xe, cảm xúc bất an càng lúc càng dày đặc, hai tay cô đan vào nhau, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm một chỗ.
Đi tới nơi đối phương đã nói, Phó Lưu Âm vội vàng làm xong xuôi thủ tục, Phó Kinh Sênh đã được áp giải đến bệnh viện.
Phó Lưu Âm thấp thỏm ngồi ở ngoài phòng cấp cứu, bên cạnh còn có cảnh ngục. Thời gian giải phẫu vẫn đang tiếp tục, cô lại gần người cảnh ngục hơn chút, "Xin hỏi, anh tôi rốt cuộc bị làm sao vậy ạ?"
"Ban đầu nói là đau đầu, rất đột ngột, sau đó liền hôn mê bất tỉnh. Trước kia anh ta có từng bị như vậy không?"
Phó Lưu Âm khẽ lắc đầu, "Tôi trước giờ chưa từng nghe nói."
"Cô cũng đừng quá sốt ruột, chờ bác sĩ ra rồi nói sau."
Bàn tay Phó Lưu Âm chống trán, chỉ có thể cầu nguyện và cầu nguyện, cô đã không còn người thân nào khác, không thể cả người anh trai cuối cùng cũng mất đi.
---
Kết thúc cuộc họp, Mục Thành Quân từ phòng họp đi ra, thư kí đưa di động cho hắn.
"Có ai tìm tôi không?"
"Không ạ."
Mục Thành Quân vừa đi ra ngoài vài bước, di động lại bỗng nhiên reo lên, hắn nhìn màn hình hiển thị, là Lăng Thời Ngâm gọi tới.
Người đàn ông không nghĩ gì, trực tiếp ngắt máy.
Lăng Thời Ngâm cũng không hết hy vọng, dùng sức mà gọi.
Sau mấy lần gọi đi gọi lại, Mục Thành Quân không kiên nhẫn mà bắt máy, hắn đưa di động lên tai, "Alo."
"Thành Quân, không tốt rồi!!!" Giọng Lăng Thời Ngâm tràn đầy vẻ nôn nóng, thậm chí còn khóc nức nở, cứ run run.
Mục Thành Quân lại đã quen nhìn bộ dạng này của cô ta, hắn không kiên nhẫn mà nhíu chặt mày, "Sao vậy?"
"Mẹ bị Phó Lưu Âm đả thương, bây giờ hôn mê bất tỉnh, anh mau về đi."
"Cái gì?" Sắc mặt Mục Thành Quân đột nhiên hơi âm u. "Kêu xe cứu thương chưa?"
"Gọi rồi, gọi rồi. Thành Quân, anh mau về đi, mẹ ra như vầy em lo lắm. Trên đầu mẹ đều là máu, em gọi mẹ thế nào cũng không được hết!"
Mục Thành Quân ngắt cuộc trò chuyện, hai chân thon dài bước nhanh về phía trước. Đi vào bãi đỗ xe xong, hắn ngồi vào xe, nói với tài xế: "Mau, về nhà."
Trái tim hắn đã bị treo cả lên, xe vừa chạy, Mục Thành Quân liền gọi điện cho Mục Kính Sâm.
Mục Kính Sâm đang trên đường về, điện thoại vừa được bắt máy, Mục Thành Quân đi thẳng vào vấn đề, nói: "Lão Nhị, mau về nhà, mẹ bị thương."
"Sao lại thế?"
"Lăng Thời Ngâm nói là bị Phó Lưu Âm đả thương, về nhà xem kỹ trước hẵng nói."
Mục Kính Sâm liền đạp chân ga, tốc độ xe được đề cao. Anh đang ở cách nhà cũng không xa, anh cũng không có tâm tư gọi điện cho Phó Lưu Âm để chứng thực cái gì. Không bao lâu xe quay lại nhà họ Mục, người đàn ông dẫm chân ga cho xe dừng hẳn rồi đi xuống.
Còn chưa vào trong nhà, anh liền nghe tiếng khóc của Lăng Thời Ngâm, "Mẹ, mẹ, mẹ tỉnh đi, mẹ đừng làm con sợ."
Cùng với đó còn có giọng của hai người làm, "Phu nhân, phu nhân!!!"
Mục Kính Sâm hoàn toàn bị hoảng sợ, anh đi vào nhà, nhìn thấy mấy người ở trong phòng khách đang xúm lại trên mặt đất, bà Mục thì đang nằm ở đó, trên đầu, trên mặt tất cả đều là máu. Mục Kính Sâm bước nhanh tới, "Mẹ!"
"Kính Sâm, cậu về rồi." Lăng Thời Ngâm khóc đến đôi mắt sưng cả lên. "Xe cứu thương đến ngay thôi, cậu mau xem mẹ."
Mục Kính Sâm ngồi xổm xuống, định kéo bà Mục dậy, nhưng phần đầu của bà bị thương, anh không dám hành động thiếu suy nghĩ, người đàn ông vội vàng gọi khẽ: "Mẹ, mẹ tỉnh đi, mẹ đừng làm con sợ."
Hai chị người làm cũng bị dọa khóc, tiếng khóc nức nở không ngừng trong đầu Mục Kính Sâm xoay tới xoay lui, anh khẽ quát một tiếng, "Đủ rồi!"
"Kính Sâm, có phải Phó Lưu Âm điên rồi không? Cô ta thế mà dám như vậy với mẹ."
"Cô ấy đâu?"
Lăng Thời Ngâm nức nở nói: "Chạy từ lâu rồi, hình như là bên Phó Kinh Sênh xảy ra chuyện gì."
Đang khi nói chuyện, Mục Thành Quân cũng đã trở lại, thấy bộ dạng này của bà Mục, hắn không tránh khỏi bị dọa một cú sốc.
Lăng Thời Ngâm tiếp tục nói: "Phó Lưu Âm muốn ra ngoài, nhưng mẹ ngăn không cho cô ta đi, nói phỉa ly hôn mới được. Hai người liền xô đẩy , lúc ấy tôi ở ngay bên cạnh... Nhưng tôi thật không ngờ, không ngờ Phó Lưu Âm có thể xuống tay độc như vậy mà!"
Tầm mắt Mục Kính Sâm rơi xuống cách đó không xa, chỗ đó vương vãi cái bình hoa bị đánh nát.
Cổ họng anh khẽ nuốt, "Phó Lưu Âm đánh?"
"Phải, là tôi tận mắt nhìn thấy."
Mục Thành Quân nhìn về phía hai chị người làm kia, hỏi: "Mấy chị thì sao?"
Một người trong đó lau khóe mắt, nói: "Chúng tôi lúc ấy cũng không ở trong nhà, sau khi mợ cả kêu lên, chúng tôi mới vào."
"Vậy các chị có nhìn thấy Phó Lưu Âm không?"
"Cũng không để ý ạ."
Tầm mắt của Mục Thành Quân quét về phía Lăng Thời Ngâm; Lăng Thời Ngâm không có chút nào chột dạ hay mất tự nhiên, trên mặt cô ta tràn đầy vẻ phẫn nộ, "Thành Quân, chuyện này em thấy rõ ràng."
Hai anh em biết hiện tại không phải lúc truy cứu, bộ dạng này của bà Mục vừa nhìn là biết bị thương không nhẹ.
Xe cứu thương rất nhanh liền đến. Mục Kính Sâm theo nhân viên y tế đi ra ngoài. Lăng Thời Ngâm đẩy xe lăn, tay giữ chặt tay Mục Thành Quân, "Thành Quân, đưa em theo với."
"Buông ra!" Mục Thành Quân hất bàn tay cô ta ra.
"Thành Quân, em cũng lo lắng cho mẹ mà."
Mục Thành Quân xoay người lại, ngón tay chỉ chỉ vào cô ta, "Nếu chuyện này có quan hệ với cô, tôi sẽ đòi mạng cô!"
Lăng Thời Ngâm nhịn không được run rẩy, nhưng cô ta vẫn lắc đầu nói: "Loại chuyện này sao có thể liên quan tới em chứ? Nếu anh không tin em, anh tìm Phó Lưu Âm hỏi đi!"
Người đàn ông cũng không quay đầu lại mà bỏ đi. Sau khi anh em nhà họ Mục bỏ đi, Lăng Thời Ngâm nhìn bãi vết máu trên mặt đất kia, cô ta thu hồi tầm mắt, phân phó người làm ở bên cạnh, "Bảo tài xế chuẩn bị xe, chúng ta cùng tới bệnh viện."
"Dạ."
---
Sau khi bà Mục được đưa vào phòng cấp cứu, Mục Kính Sâm cứ ngồi ở ghế.
Qua một lúc lâu, anh mới lấy lại tinh thần, anh lấy di động trong túi ra, ngón tay run run ấn số của Phó Lưu Âm.
Anh không biết Phó Lưu Âm sẽ nói cái gì, là thừa nhận hay phủ nhận, đương nhiên, Mục Kính Sâm hy vọng nhất là cô không nhận.
Lúc này Phó Lưu Âm cũng đang không chịu nổi, cô đang ngồi trên cái ghế lạnh băng. Lúc y tá đi ngang qua, có nói tình trạng cũng không tốt, cô mơ hồ nghe được mấy chữ phẫu thuật não, xuất huyết gì đó. Người Phó Lưu Âm đang run lên, cô nắm chặt bàn tay mình. Khoảnh khắc tiếng chuông di động vang lên, cô đã đoán được, điện thoại nhất định là Mục Kính Sâm gọi tới.
Cô không nhìn màn hình hiển thị mà trực tiếp nhận máy.
Đối diện truyền đến tiếng nói chuyện của người đàn ông, quả nhiên là Mục Kính Sâm.
"Phó Lưu Âm, em ở đâu?"
Phó Lưu Âm nghe được giọng anh, trong nháy mắt lòng được ấm áp. Cô sợ hãi đến sắp ngất đi, nếu không phải có chút sức lực chống đỡ cuối cùng này, chắc chắn cô không thể ngồi ở đây. Hốc mắt Phó Lưu Âm nóng bỏng, cô đưa tay lau, "Mục Kính Sâm."
"Em ở đâu?" Ngữ khí Mục Kính Sâm càng thêm không tốt.
Phó Lưu Âm nhẹ hít mũi hai cái, "Tôi ở bệnh viện."
"Em ở bệnh viện làm gì?" Khẩu khí của người đàn ông rất có thế hùng hổ doạ người.
"Anh tôi xảy ra chuyện, đang ở bệnh viện cấp cứu."
Trong lòng Mục Kính Sâm hơi lạnh, xem ra Lăng Thời Ngâm vẫn không nói dối.
Người đàn ông đứng dậy, đuôi mắt Mục Thành Quân thấy Mục Kính Sâm bước mấy bước ra ngoài. Anh dựa vào bờ tường, hành lang bệnh viện có bật đèn, ánh đèn không được coi là quá tối. Mục Kính Sâm hỏi từng chữ từng chữ: "Cho nên, em nhất định phải đi ra ngoài sao?"
"Phải, nếu không... sao người ta cấp cứu cho anh tôi?" Phó Lưu Âm nghĩ thầm, Mục Kính Sâm sinh giận như vậy, là đang trách cô không màng ngăn cản mà chạy ra khỏi Mục gia đúng không?
"Cho nên, em liền đả thương mẹ tôi?"
Thế nhưng câu tiếp theo của Mục Kính Sâm lại khiến Phó Lưu Âm nghẹn họng nhìn trân trối. Nhưng cô nhớ rõ trước khi đi mình có đẩy bà Mục một cái, Phó Lưu Âm nắm lòng bàn tay mình, "Thực xin lỗi."
Ba chữ này, giống như một cái búa tạ, đục mạnh vào lòng Mục Kính Sâm.
"Phó Lưu Âm, em đang tìm chết phải không?"
Sắc mặt Phó Lưu Âm càng lúc càng trắng, "Lúc ấy bà cản tôi, nhưng tình huống nguy cấp, tôi cũng không còn cách khác mà."
"Em không còn cách khác, cho nên làm mẹ bị thương thành như vậy?"
"Thế nào cơ?" Phó Lưu Âm nghe ra lời nói có điều không thích hợp, cô nhịn không khỏi nắm chặt di động, "Tôi có đẩy bà một cái, nhưng tôi cũng không làm gì khác cả. Sau đó bà có bị ngã, nhưng tình huống không nghiêm trọng lắm, tôi..."
"Đẩy một cái?"
"Phải."
"Vậy đầy đầu máu tươi, em giải thích thế nào?"
Phó Lưu Âm nghẹn họng nhìn trân trối, đối mặt với chỉ trích của Mục Kính Sâm, thế nhưng trong lúc nhất thời cô không có lời gì để nói. Cô há miệng thở dốc, lên tiếng phản bác, "Tôi thật sự không biết, lúc tôi đi bà vẫn rất ổn..."
"Bây giờ mẹ đã được đưa vào cấp cứu, nếu em cảm thấy mình trong sạch thì em lại đây, nói sự tình rõ ràng."
Phó Lưu Âm không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt, "Không được, anh tôi bên này không thể không có ai, tôi là người thân duy nhất của anh ấy."
"Vì Phó Kinh Sênh mà bị khổ, em còn ngại chưa đủ phải không?"
"Nhưng anh ấy là anh tôi!"
Mục Kính Sâm tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, lập tức cúp máy.
Phó Lưu Âm nghe trong điện thoại truyền từng tiếng kêu tít tít, cô dịch di động ra khỏi tai. Cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm màn hình di động, không thể tin được Mục Kính Sâm thế mà đã ngắt máy.
Cô thấy thấp thỏm lo âu, cô không biết bà Mục thế nào lại thành bị trọng thương như vậy.
Phó Lưu Âm ngẩng mắt lên nhìn về phía phòng giải phẫu, ngọn đèn màu đỏ như dã thú hung mãnh đang giương miệng. Hai mắt cô đẫm lệ mông lung, lùi người lại về phía sau. Giờ này, cô cần nhất chính là một đôi vai, cô rất muốn có một chỗ dựa.
Nhưng sẽ không có người đó, cô tuy không biết bà Mục vì sao lại bị thương, nhưng không thể nghi ngờ chính là: Ai cũng cho rằng bà bị thương là do một tay Phó Lưu Âm cô làm ra.
Phó Lưu Âm gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa cách đó không xa. Trước kia cô chưa bao giờ cảm thụ qua loại sợ hãi có thể làm người ta gần sụp đổ mất này, chỉ có vào chốn bệnh viện này, cô mới có thể biết sự chết thế mà lại cách mình gần như vậy.
---
Lúc Lăng Thời Ngâm và người làm chạy tới, bà Mục vẫn chưa ra.
Mục Kính Sâm và Mục Thành Quân ngồi đối diện nhau, thấy mấy người kia tới, sắc mặt Mục Thành Quân lạnh lùng.
"Cậu hai, bà Mục thế nào rồi ạ?"
Mục Kính Sâm không có phản ứng. Mục Thành Quân gọi một chị người làm tới, "Lúc mấy chị nhìn thấy mẹ tôi, bà còn ý thức không?"
"Không còn ạ."
"Lúc ấy Lăng Thời Ngâm đang làm gì?"
Chị người làm kia nhìn Lăng Thời Ngâm ngồi trên xe lăn, "Mợ cả thì ở cạnh bà Mục, cứ khóc thôi ạ."
Lăng Thời Ngâm biết, trong phòng chỉ có mình cô ta, Mục Thành Quân chắc chắn sẽ nghi ngờ tới mình, "Thành Quân, anh ngẫm kỹ lại đi, em không thể đứng dậy, sao em có thể làm mẹ bị thương chứ. Mẹ là bị thương phần đầu đó."
Mục Thành Quân dĩ nhiên cũng có thể suy xét đến điểm này, "Nhưng nếu lúc ấy mẹ đang khom lưng lấy đồ gì thì sao?"
"Anh không tin vợ mình như vậy sao?" Lăng Thời Ngâm mặt tràn đầy bi thương. "Mẹ coi em như con gái ruột, em sao có thể hại mẹ chứ?"
Mục Thành Quân hừ lạnh, "Lát chờ mẹ tỉnh thì cái gì rồi sẽ rõ."
"Đúng." Lăng Thời Ngâm cắn răng. "Thật hy vọng mẹ không có việc gì, nếu không, em thật là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được."
Mục Kính Sâm không nói một lời, anh nghĩ, Phó Lưu Âm không đến mức sẽ làm ra chuyện như vậy, dù cô có nôn nóng thế nào cũng không đến mức phải làm bà Mục bị thương thành như vậy.
Sau một hồi, bà Mục đầu quấn băng gạc được đẩy ra. Bác sĩ là người quen của nhà họ Mục, ông ta nhìn mắt sắc mặt nôn nóng của Mục Kính Sâm, nói: "Không có trở ngại, chẳng qua là mất máu quá nhiều, hiện tại còn hôn mê, một lát sau mới có thể tỉnh."
Trái tim treo lơ lửng của Mục Kính Sâm cuối cùng cũng hạ xuống, theo bà Mục vào phòng bệnh.
Người làm đẩy xe lăn cũng đi vào. Lăng Thời Ngâm biết lúc này nói nhiều không có gì tốt cho nên ngoan ngoãn đóng miệng lại.
Mục Kính Sâm ngồi cạnh giường bệnh. Từ sau khi Mục Triều Dương qua đời sau, phạm vi cuộc sống của bà Mục cũng thu nhỏ một chút, nếu không phải vì hai đứa con trai, vì nhà họ Mục, bà thật muốn không phải nhìn thấy người nào. Bà sợ sẽ thấy những người quen trước kia. Trước kia người ta luôn khen bà và Mục Triều Dương tình cảm đẹp; nhưng hôm nay, bạn của bà không còn nữa, mỗi bữa tụ họp, bà lại cứ được thấy người khác có đôi có cặp, bà thật sự chịu không nổi.
Bà thà người kia còn sống, chẳng sợ hàng ngày cãi nhau, hàng ngày chọc bà tức lên cũng được.
Mục Kính Sâm nhìn gương mặt bà Mục chăm chú, áy náy trong lòng từng chút dâng lên.
Lúc trước anh đưa Phó Lưu Âm về nhà họ Mục, hoàn toàn là vì muốn thuận theo lý thuyết để kế thừa tài sản; nhưng mà hiện tại, cái gì cũng đã thay đổi, cục diện như vầy hoàn toàn không phải thứ Mục Kính Sâm có thể nắm giữ được.
Lúc bà Mục tỉnh lại, đôi mắt vẫn chưa mở ra hoàn toàn, bà chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra. Bà khẽ rên, Mục Kính Sâm liền nắm cánh tay bà, "Mẹ, mẹ tỉnh rồi."
Nghe thấy giọng Mục Kính Sâm, Bà Mục từ từ mở mắt ra. Mục Thành Quân cũng đã đi tới, "Mẹ?"
"Đây là đâu?"
Lăng Thời Ngâm đẩy xe lăn tới, "Mẹ, đây là bệnh viện ạ."
Bà Mục nhìn thấy Mục Kính Sâm bên cạnh, sắc mặt bà lạnh lùng, lại xoay người đi. Mục Thành Quân đứng ở một bên kia, hắn đưa tay giữ vai bà Mục, "Mẹ, mẹ thấy thế nào?"
"Đau đầu kinh khủng."
Bà Mục tay sờ đầu, Mục Thành Quân đè cổ tay bà lại, "Đừng động đậy, mẹ đang bị thương."
Bà hiển nhiên không muốn để ý tới Mục Kính Sâm. Mục Thành Quân nhìn người đàn ông đối diện, hắn ngồi xuống mép giường, rất cẩn thận mà hỏi: "Mẹ, mẹ ra thế này làm bọn con sợ hãi, là ai đánh mạ thành như vậy?"
Mục Thành Quân cố tình chắn trước mặt Lăng Thời Ngâm, hắn khom lưng nói: "Mẹ nói cho con biết, con nhất định sẽ không bỏ qua cho nó!"
Bà Mục nâng tầm mắt, lật người, giơ tay đẩy Mục Kính Sâm, "Anh đi ra ngoài."
"Mẹ?"
"Tôi không muốn gặp anh."
Mục Thành Quân hơi nhíu mày, "Mẹ, có chuyện từ từ nói."
Mắt bà Mục nhìn về phía Mục Kính Sâm, khóe miệng bà dâng lên nụ cười lạnh. "Nếu không phải anh kéo dài không chịu ly hôn, cố chấp để Phó Lưu Âm ở lại trong nhà thì sẽ ra chuyện như hôm nay sao?"
"Mẹ..." Miệng Mục Kính Sâm run run. "Mẹ nói người đả thương mẹ, là Phó Lưu Âm?"
"Anh không tin đúng không? Không tin, cũng được, dù sao cả việc ba anh chết anh cũng có thể quên, chút vết thương này của tôi thì có thể tính là gì chứ?" Bà Mục nói xong lời này, đau đớn mà nhắm mắt.
Mục Thành Quân vội tiếp lời, nói: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi ạ."
Gân xanh chỗ huyệt thái dương Mục Kính Sâm căng lên. Lời của bà Mục có lực cực kỳ, không chút nào lưu tình mà quất vào mặt Mục Kính Sâm.
Lăng Thời Ngâm ở một bên thấy thế, đẩy xe lăn tới trước, "Mẹ, may là mẹ không có việc gì, bằng không, Thành Quân với Kính Sâm đều sẽ nghĩ con làm, con thật là oan uổng muốn chết."
Bà Mục nhìn cô ta, tầm mắt đảo qua hai đứa con trai, "Kính Sâm hy vọng chuyện này không liên quan tới Phó Lưu Âm, mẹ vẫn có thể lý giải. Lão Đại, còn con? Con vì sao cho rằng là Thời Ngâm làm?"
Ánh mắt Mục Thành Quân nhấp nháy, "Mẹ, lúc ấy trong phòng khách chỉ có Thời Ngâm."
"Ai sau khi đánh người bị thương còn có thể ở lại đấy?" Bà Mục đầu đau muốn nứt ra. "Cái tên Phó Kinh Sênh... Có phải đã xảy ra chuyện rồi không?"
Mục Kính Sâm ở bên cạnh nói: "Dạ, đang ở bệnh viện cấp cứu."
"Lúc ấy nó cũng nói với mẹ như vậy. Mẹ ước gì Phó Kinh Sênh chết, đương nhiên không chịu cho nó đi, nhưng nó sớm đã quên mình vẫn là người nhà họ Mục, hai chúng ta đã xô kéo... Mẹ một chút phòng bị cũng không có, vì mẹ không ngờ nó sẽ động tay." Bà Mục nói đến dây, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ. "Sau khi nó vào nhà họ Mục, mẹ chưa từng bạc đãi nó..."
"Mẹ, mẹ đừng đau lòng." Lăng Thời Ngâm thở dài. "Phó Kinh Sênh là anh ruột cô ta, cô ta không phải đã nói anh cô ta bệnh nặng không đi không được, dù sao cũng là người thân duy nhất mà."
Tầm mắt bà Mục nhìn về phía Mục Kính Sâm bên cạnh, "Thời Ngâm nói đúng, dù sao cũng là người thân duy nhất. Kính Sâm, người anh này, nó không bỏ xuống được, dù anh có thể không so đo, vậy sau này thì sao? Anh vẫn không thể chặt đứt việc nó lui tới chỗ Phó Kinh Sênh, chính Phó Kinh Sênh, hắn đã hại chết ba anh đó!"
Bà Mục kích động không thôi, chỗ vết thương tựa muốn xổ băng ra, bà đau đến ôm lấy đầu mình.
"Mẹ, đừng nói nữa." Mục Kính Sâm đè cánh tay bà Mục lại. "Con sẽ ly hôn với cô ấy, con sẽ để cô ấy đi."
Lăng Thời Ngâm trong mắt sáng ngời, tầm mắt rơi xuống trên mặt Mục Kính Sâm.
Bà Mục hốc mắt có chút ướt át, "Kính Sâm, nếu không phải các con thật sự đi không nổi nữa rồi thì mẹ cũng sẽ không bức con. Mẹ đã chấp nhận Phó Lưu Âm một lần, nhưng lần này không giống nhau, mẹ thật sự không cách nào chấp nhận nó được nữa."
"Con rõ rồi."
"Con cứ dứt khoát chút buông tay đi, sớm muộn gì cũng phải chịu nỗi khổ này, con làm việc từ trước đến nay quyết đoán..."
Mục Kính Sâm không cần người khác dạy mình làm thế nào, anh ngắt lời bà Mục, nói: "Mẹ, chuyện của con, tự con sẽ xử lý tốt, mẹ nghỉ ngơi đi."
Nói xong lời này, anh nhấc chân muốn đi. Mục Thành Quân thấy anh đi tới cửa, hắn mở miệng hỏi: "Lão Nhị, cậu đi đâu?"
"Em đi tìm cô ấy."
Mục Thành Quân không nói gì nữa. Bà Mục thấy Mục Kính Sâm đi ra ngoài, trên mặt bà không có chút nào vui mừng, "Không bằng để mẹ hôn mê lâu hơn chút, nếu chờ lúc mẹ tỉnh lại, những chuyện sốt ruột này nọ đều đã qua thì thật tốt biết bao?"
"Mẹ, mẹ nói bậy gì vậy?" Lăng Thời Ngâm lại mép giường, tay giữ chặt tay bà. "Nếu mẹ không tỉnh, Thành Quân và Kính Sâm sao biết được Phó Lưu Âm là dạng người gì? Trong nhà ẩn giấu thứ đàn bà tâm địa rắn rết, mẹ chắc chắn cũng không yên tâm."
Bà Mục nhìn Lăng Thời Ngâm thật sâu, bà nói tiếp theo lời của Lăng Thời Ngâm: "Đúng vậy."
"Phó Kinh Sênh chết thì cũng sẽ thanh tịnh, nhưng Âm Âm dù cho có sốt ruột, cô ta cũng không thể ra tay độc như vậy." Lăng Thời Ngâm làm ra vẻ tới giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ. "Thành Quân, anh không biết đâu, lúc mẹ ngã xuống em thật sự là bị hù chết. Bây giờ mẹ mạng lớn, bằng không hậu quả không dám tưởng tượng."
Mục Thành Quân lạnh lùng quét mắt qua Lăng Thời Ngâm, "Mẹ cần nghỉ ngơi, cô câm miệng đi."
"Em..."
"Thành Quân." Bà Mục nhíu mày. "Con với Thời Ngâm là người một nhà, đừng như vậy."
Mục Thành Quân lười nhác mà quét mắt, cũng không muốn để ý tới Lăng Thời Ngâm.
Mục Kính Sâm ra khỏi bệnh viện xong, xe chạy như bay trên đường lớn, anh một tay cầm lái, tay kia móc di động ra.
Lúc Phó Lưu Âm nghe tiếng chuông di động vang lên, Phó Kinh Sênh vẫn đang trong phòng cấp cứu chưa ra. Cô không nghĩ nữa, mặc cho mình ngơ ngác mà ngồi. Mãi đến khi tiếng chuông di động ồn ào tới nỗi cô chóng mặt nhức đầu, cô lại sợ quấy rầy người khác, lúc này mới lấy di động ra.
Nhìn màn hình hiển thị, là Mục Kính Sâm gọi tới. Cánh môi Phó Lưu Âm chua xót hơi nhếch lên, sao, lại tới khởi hưng vấn tội sao?
Phó Lưu Âm rũ mi mắt, "Alo."
"Em ở đâu?"
"Mục Kính Sâm, việc mẹ anh bị thương tôi cũng không biết rõ tình hình, tôi có thể nói cũng chỉ có vậy."
"Em nói cho tôi biết em ở đâu, tôi qua tìm em."
Nghe giọng người đàn ông, Phó Lưu Âm nhìn cửa phòng cấp cứu, cô nói tên bệnh viện cho Mục Kính Sâm.
"Em chờ tôi, lát tôi đến liền."
"Được."
Sau khi ngắt cuộc trò chuyện, Phó Lưu Âm ngơ ngẩn nhìn chằm chằm màn hình di động. Mục Kính Sâm không có nhắc lại việc bà Mục bị thương, có phải tức là đã biết chuyện này không liên quan tới cô? Anh nói anh muốn tới tìm cô, trong lòng Phó Lưu Âm hơi hơi được thả lỏng, cô suy nghĩ đặc biệt đơn giản, Mục Kính Sâm hẳn là cũng không yên tâm cho cô đúng không?
Có anh ở cùng, chắc chắn cô có thể thấy an tâm không ít, ít ra vào lúc sợ hãi nhất có thể có người cho cô một chút an ủi như vậy.
Phó Lưu Âm tiếp tục canh chờ ngoài phòng cấp cứu, trừ sau khi cầu nguyện xong, không còn cách nào.
Sau khi đi vào bệnh viện, Mục Kính Sâm rất nhanh liền tìm tới chỗ Phó Lưu Âm.
Hai chân thon dài của anh dẫm trên hành lang, từ rất xa đã thấy Phó Lưu Âm đang ngồi, đối diện còn có mấy người khác.
Người đàn ông bước nhanh tới. Nghe được tiếng bước chân, Phó Lưu Âm ngẩng đầu lên. Thấy Mục Kính Sâm đi ngược hướng ánh đèn trên hành lang mà đi tới, cô vội vàng đứng dậy.
Mục Kính Sâm đi tới trước mặt cô, tầm mắt không khỏi quét về phía phòng cấp cứu.
"Anh... Mẹ không có việc gì chứ?"
Tầm mắt Mục Kính Sâm lạnh lùng rơi xuống trên mặt cô, "Lúc em động tay, sao không nghĩ mẹ có thể bị gì không?"
Phó Lưu Âm cau mày, "Tôi thật sự không ra tay."
Người đàn ông nhìn chằm chằm cánh cửa lớn đóng chặt cách đó không xa, trên đó có chữ màu đỏ: Không phận sự miễn vào.
"Phó Lưu Âm, không phải em đồng ý ly hôn rồi sao? Đi, bây giờ đi về với tôi."
Phó Lưu Âm trong lòng lộp bộp, "Anh tới đây... Chính là nói chuyện này với tôi?"
"Phải."
"Tôi không thể đi." Phó Lưu Âm khẽ cắn nghiến răng. "Đơn ly hôn tôi đồng ý ký, lúc nào cũng được, nhưng bây giờ tôi sẽ không rời bệnh viện."
"Chuyện này không phải do em!" Mục Kính Sâm nói xong liền túm cổ tay Phó Lưu Âm, "Đi theo tôi."
Phó Lưu Âm hoảng loạn, "Anh buông tôi ra, anh trai tôi còn ở trong cứu cấp ."
Cô vùng vẫy nhưng không thể thoát ra. Phó Lưu Âm quay đầu lại nhìn, Mục Kính Sâm lại dùng sức túm cô đi về phía trước.
Phó Lưu Âm cuồng loạn mà giãy giụa, "Tôi không đi."
Nhưng Mục Kính Sâm cũng quyết tâm, anh không muốn cô ở lại đây, chính là muốn cô đi ngay lúc này!


www.facebook.com/NguCanhUyen
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.
***
Chương 316: Có em hận tôi là đủ rồi
Editor: Dế Mèn
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^


Hai người giằng co, nhưng Phó Lưu Âm hoàn toàn không phải đối thủ của Mục Kính Sâm.
Mấy người ngồi ở ghế bên kia định đứng dậy khuyên can, "Xin lỗi, cô ấy vẫn chưa thể đi."
"Vì sao?" Mục Kính Sâm nhướng mày hỏi.
"Cô ấy là người thân duy nhất của Phó Kinh Sênh, giải phẫu..."
Mục Kính Sâm cười lạnh, "Phó Kinh Sênh không có người thân, hắn sống hay chết, không liên quan tới chúng tôi. Các anh cũng không cần phải cứu giúp hắn, cho hắn chết thẳng ở trong đó không phải càng tốt sao? Giết người thì đền mạng, chẳng lẽ hắn không nên chết?"
Hai người kia nhìn nhau. Nghe thấy lời này, Phó Lưu Âm nhào tới trước như điên, "Không, đừng như vậy."
Mục Kính Sâm cánh tay ôm bả vai cô. Người đứng trước mặt tựa hồ muốn ngăn lại, Mục Kính Sâm nhìn bọn họ, "Cô ấy là vợ tôi, tôi muốn đưa cô ấy đi khỏi ấy, các anh quản được sao?"
Hai người kia rõ ràng do dự. Phó Lưu Âm dùng tay đấm đánh vào ngực Mục Kính Sâm, "Chúng ta sắp ly hôn rồi, anh không quản được tôi, anh buông tôi ra!"
"Phải, sắp ly hôn."
Nghe thấy hai chữ này, Mục Kính Sâm trong lòng khó tránh khỏi cảm giác đau đớn, khóe môi anh cong lên vẻ tự giễu. Nhưng giờ không phải vẫn chưa ly hôn sao?
Anh cưỡng ép mang Phó Lưu Âm đi. Phó Lưu Âm không chịu đi, hai chân bị kéo lê trên mặt đất, "Cứu mạng, cứu cứu tôi, để tôi lại."
"Phó Lưu Âm, em đừng quên anh trai em còn làm phẫu thuật ở trong, em la to như vậy là thật sự muốn để hắn chết trên bàn giải phẫu đúng không?"
Phó Lưu Âm cắn cánh môi nhưng không cam lòng vô cùng. Cô dùng bàn tay đập đập vào Mục Kính Sâm, cũng không màng đánh vào đâu, cô chỉ muốn anh dừng tay.
Người đàn ông kéo cô một đường ra khỏi bệnh viện. Phó Lưu Âm vùng vẫy đến cuối cùng, đã sớm không còn sức lực. Mục Kính Sâm đưa cô tới bên xe, anh mở cửa xe ra. Phó Lưu Âm hai tay bám trụ vào cửa xe, cô ngẩng mắt lên nhìn về phía Mục Kính Sâm, mới vừa rồi kêu xé quá độ đã khiến cho cô sớm mất tiếng. Vành mắt cô phiếm đỏ, đôi lông mi run rẩy.
"Mục Kính Sâm, nếu anh tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ hận anh, tôi sẽ hận chết anh."
"Em hận tôi cũng được, tôi không quan tâm." Mục Kính Sâm tay giữ bả vai cô, sau đó dùng sức nhét cô vào trong xe.
Phó Lưu Âm còn muốn đi ra, nhưng Mục Kính Sâm lại đóng mạnh cửa lại.
Người đàn ông ngồi vào trong xe, khóa cửa xe lại rất nhanh. Phó Lưu Âm nhẹ giọng thở hổn hển, "Tôi nói rồi, mẹ anh bị thương không liên quan gì tới tôi."
"Em biết rõ điều bà không thể tiêu tan nhất chính là cái chết của ba tôi."
"Nhưng là lúc ấy tôi nhận được điện thoại. Bên nhà giam chắc chắn cũng sẽ sợ gánh trách nhiệm, làm cuộc phẫn thuật lớn như vậy, làm đứa em gái duy nhất của anh ấy, tôi chẳng lẽ không nên chạy qua đó ư?"
Nếu đổi lại là Mục Kính Sâm, anh cũng làm không được.
Nhưng trên đời này, chữ giả dối nhất, chính là "nếu".
Mục Kính Sâm đứng ở vị trí nhà họ Mục, suy xét việc đương nhiên không giống Phó Lưu Âm. Anh khởi động ô tô, bánh xe lăn qua vạch trắng ở cổng bệnh viện. Phó Lưu Âm ngồi dậy, cô dùng tay kéo kéo cánh tay Mục Kính Sâm.
"Anh thả tôi xuống xe được không? Bác sĩ nói ca phẫu thuật của anh tôi rất nguy hiểm, cửu tử nhất sinh đó!"
"Thế không phải tốt quá sao?" Con ngươi của Mục Kính Sâm xuyên qua kính chiếu hậu quét về phía Phó Lưu Âm. "Nếu hắn đi như vậy, với ai cũng đều có lợi. Hắn chính là vốn dĩ không nên tồn tại."
Phó Lưu Âm nghe thế, suy sụp khóc rống lên. Cô ngồi lại chỗ cũ, hai tay chống bên người, "Tội của anh ấy vẫn chưa chuộc xong, để anh ấy từ từ chuộc tội không tốt sao? Giữ lại mạng cho anh ấy, nói như vậy, tôi cuối cùng cũng có thể biết tôi trên đời này đây còn có người thân; bằng không, tôi sống còn có thể đi đâu? Còn có thể kêu ai một tiếng người thân?"
Mục Kính Sâm ép mình hướng lực chú ý về phía trước, gân xanh ở huyệt thái dương anh căng lên, đôi tay nắm tay lái cũng càng lúc càng ra sức.
Nửa người trên của Phó Lưu Âm lần thứ hai dựa về phía trước, cô không dám có động tác gì lớn, sợ sẽ đụng tới tay lái của Mục Kính Sâm. Bàn tay cô ấn nhẹ lên vai anh, "Tôi xin anh một lần cuối cùng được không? Chở tôi về lại, anh để tôi chờ ở ngoài, đợi anh tôi làm phẫu thuật xong, tôi về nhà liền. Không, tôi về Mục gia rồi, các anh muốn thế nào cũng được, được không?
Chuyện tới lúc này, cô đã sớm đem mình và nhà họ Mục bỏ qua một bên.
Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm về phía trước, "Phó Lưu Âm, gặp phải người anh như Phó Kinh Sênh, em nên thông minh chút, em phủi sạch quan hệ với hắn từ sớm không tốt sao? Em còn muốn người thân như vậy làm cái gì?"
"Phủi sạch quan hệ, có ích sao?" Phó Lưu Âm hỏi lại. Cô mang theo tiếng khóc nức nở, lần thứ hai hỏi: "Nếu tôi với anh ấy hoàn hoàn toàn toàn thoát ly quan hệ, chuyện nhà họ Thiệu vừa xảy ra, các anh chẳng lẽ sẽ không giận chó đánh mèo lên đầu tôi sao? Trên đời này, có loại quan hệ gọi là huyết thống, điều các anh nghĩ đến trước tiên vẫn là: Tôi là em ruột anh ấy, tôi không ở lại nhà họ Mục được. Mục Kính Sâm, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?"
Lồng ngực người đàn ông phập phồng kịch liệt, bởi vì cô nói cái gì cũng đúng nên anh mới không có lời gì để nói.
"Cho nên, Mục Kính Sâm, thả tôi xuống xe đi!" Phó Lưu Âm cầu xin khóc rống. Cô dùng tay đẩy bả vai Mục Kính Sâm, "Nếu anh tôi xảy ra chuyện thật, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh. Kính Sâm chúng ta tốt xấu cũng từng là vợ chồng, có anh hận tôi cũng đã đủ rồi, vì sao còn muốn để cả hai ghét nhau vậy?"
Mục Kính Sâm nâng cánh tay lên, tay trái chống lên mặt, anh tựa hồ thấy đầu đau muốn nứt.
Nhưng anh vẫn không có ý thả cô xuống xe.
Phó Lưu Âm ở sau anh, tiếng khóc quanh quẩn trong không gian chật chội này. Trước đây, anh sợ nhất hẳn là cô khóc nhỉ?
Nhưng hiện tại chung quy không giống nhau, bất luận cô khóc lóc cầu xin anh thế nào, Mục Kính Sâm đều ý chí sắt đá.
Cô muốn đẩy cửa xe ra, nhưng cửa bị khóa trái.
Mục Kính Sâm dẫm chân ga, xe rồ lên vọt về phía trước. Đây là khu náo nhiệt nhưng tốc độ xe của Mục Kính Sâm nhanh kinh ngạc. Phó Lưu Âm nhìn sang sườn mặt anh, cô không nói nữa, cũng không cầu xin anh nữa.
Rất nhanh, hai người về tới ngôi nhà họ quen thuộc, Mục Kính Sâm dừng hẳn xe, mở cửa xe rồi kéo Phó Lưu Âm xuống.
Cô đi theo anh về phía trước, rất nhiều lần thiếu chút nữa không theo kịp bước chân Mục Kính Sâm, cô chỉ có thể chạy chậm.
Đi vào phòng khách, đi ngang qua trước linh vị của Mục Triều Dương, Mục Kính Sâm dừng bước chân lại. Anh nhìn, sắc mặt khẽ thay đổi, kéo Phó Lưu Âm tiếp tục lên lầu.
Phó Lưu Âm tận lực phối hợp, cô tâm tâm niệm niệm bệnh viện bên kia, nếu có thể, cô trái lại hy vọng bên này có thể cắt đứt một cách thẳng thắn, để cô nhanh quay lại đó.
Tới phòng ngủ, Mục Kính Sâm đẩy mạnh cô vào. Phó Lưu Âm lảo đảo vài bước, "Giấy thỏa thuận ly hôn, anh chuẩn bị xong rồi phải không?"
Mục Kính Sâm nhìn cô chằm chằm, "Chúng ta kết hôn, còn chưa đến một năm."
Phó Lưu Âm thở sâu, trên đời này, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra, có ít người hôm nay kết hôn, ngày mai liền có khả năng ly hôn.
Cô xoay người, nhìn thấy túi của mình còn ở trên tủ đầu giường. Phó Lưu Âm đi tới, tay sờ soạng ba lô, "Tôi đã bị định trước sẽ không hoàn thành được việc học. Nếu tôi không lén trốn khỏi nhà Lăng Thận, có thể sự tình sau đó cũng sẽ không xảy ra rồi? Anh tôi sẽ không vì tôi mà hại chết Lăng Thận, nói không chừng anh ấy cũng sẽ không vạch kế hoạch hại ba anh. Chug quy giữa nhiều việc đã xảy ra như vậy, chỉ cần một chút sai lệch xuất hiện, những chuyện sau đó đều có khả năng thay đổi đúng không?"
Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm bóng dáng cô. Anh thấy người Phó Lưu Âm động đậy, rồi nhanh chóng nhìn thẳng vào anh, "Có lẽ, tôi nên bị nhốt cả đời."
Miệng người đàn ông mấp máy, nhưng chung quy cũng không nói ra gì.
Phó Lưu Âm lau mi mắt, "Hành lý, tôi không cần thu dọn nữa. Anh đưa giấy thỏa thuận ly hôn cho tôi, tôi ký xong, chúng ta ai đi đường nấy.".
Mục Kính Sâm tiến lên vài bước, đối mặt với chuyện ly hôn này, Phó Lưu Âm luôn có vẻ dứt khoát nhiều hơn so với anh.
Cô dứt khoát tới mức làm anh căm hận!
Người đàn ông giơ tay túm chặt cánh tay cô, đẩy cô xuống giường. Sau khi Phó Lưu Âm ngã xuống, Mục Kính Sâm hai tay chống bên người cô, "Em còn thiếu nhà họ Mục nhiều chuyện như vậy, trước khi chưa rõ ràng, em đã muốn vui vẻ thoải mái mà đi?"
"Ba anh chết, các anh có thể giận chó đánh mèo lên tôi, nhưng khoản này, anh không thể nào tính với tôi được. Còn chuyện mẹ bị thương, từ đầu đến cuối tôi cũng không biết."
Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm người dưới thân, "Không biết? Vậy chờ mẹ về, giáp mặt nói rõ ràng hơn với em. Khi đó tôi sẽ xem em còn có thể nói ra được gì."
Phó Lưu Âm nghe vậy, trong lòng có chút cuống cuồng, "Nếu muốn nói rõ ràng, mẹ bây giờ hẳn đang ở bệnh viện đúng không? Chúng ta đi bệnh viện!"
"Mai tôi sẽ đón mẹ về."
Phó Lưu Âm vùng vẫy muốn dậy, "Ngày mai? Vậy anh tính khi nào thả tôi đi?"
"Ngày mai."
"Không được!" Phó Lưu Âm trên mặt lộ vẻ bất an. "Tôi phải về bệnh viện."
"Em đã về nhà họ Mục, hôm nay cũng đừng nghĩ tới chuyện đi ra ngoài."
Phó Lưu Âm trước đó tưởng rằng Mục Kính Sâm đưa mình về nhà là vì muốn kết thúc sạch sẽ với cô sớm một chút mà thôi, không ngờ anh thế mà còn muốn vây hãm mình ở đây thêm một ngày. Phó Lưu Âm xô Mục Kính Sâm, "Anh bảo tôi đợi ở đây thêm một ngày, là có nghĩa gì?"
"Phó Kinh Sênh là anh ruột em, cho nên em lo lắng như vậy cho hắn, nhưng em có nghĩ mẹ lúc này thế nào không?"
"Mục Kính Sâm, nếu lúc này mẹ có chuyện lớn xảy ra, anh đã không nói chuyện như vầy với tôi, anh sẽ cho hai anh em chúng tôi đền mạng cả rồi đúng không?"
Cánh môi người đàn ông giật giật. Phó Lưu Âm nằm lại xuống giường lớn, cô chua xót mà mở mắt lên, "Tôi nói nhiều như vậy rồi, tôi không làm bà bị thương, anh lại không nghe vào một câu. Hai người chúng ta nếu đã không được nữa, giờ chúng ta hãy chia tay đi."
Tay Mục Kính Sâm đè khuôn mặt nhỏ của cô, ngón cái và ngón trỏ ấn khuôn mặt nhỏ chỉ to bằng lòng bàn tay của cô vào lòng bàn tay mình, "Em đừng vội, tôi không phải không có ý chia tay với em, chỉ là con người của tôi từ trước đến nay thích tính nợ cho rõ ràng, trước khi em đi, tôi vẫn phải làm em trả hết những gì đã thiếu nhà họ Mục."
"Muốn thế nào?" Phó Lưu Âm lên tiếng, lời nói mơ hồ không rõ.
Mục Kính Sâm gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt dưới thân này. Anh trả lời không ra, bởi vì anh cũng không có một đáp án chính xác rõ ràng.
Anh thu tay lại, muốn đứng dậy, chỗ cổ tay lại bị Phó Lưu Âm đột nhiên cầm lấy, "Anh muốn tôi thế nào? Lột da rút gân gãy chân được không?"
"Điên!"
"Rốt cuộc là ai điên?" Nước mắt Phó Lưu Âm từ hốc mắt chảy ra ngoài. "Anh thả tôi đi đi."
Mục Kính Sâm đột nhiên thu tay lại, anh đứng thẳng dậy, bởi vì phẫn nộ nên có vẻ thở hơi hồng hộc, "Phó Lưu Âm, đừng tưởng em với tôi, có bao nhiêu mà thiếu một thứ cũng không được, không ai phải cưỡng ép để em ở lại đây."
"Vậy anh để tôi đi đi!" Phó Lưu Âm nói, gầm lên rồi ngồi dậy. Cô muốn chạy ra, Mục Kính Sâm ôm bả vai cô, ném mạnh cô về giường lại.
"Mơ mộng hão huyền!"
Mục Kính Sâm vứt lại những lời này xong thì bước nhanh về phía cửa. Phó Lưu Âm ý thức được anh sẽ không thả mình đi, dưới tình thế cấp bách, cô lần thứ hai đuổi theo, "Mục Kính Sâm, đừng như vậy, đừng như vậy!!!"
Người đàn ông dùng sức đóng cửa lại. Phó Lưu Âm bổ nhào tới cánh cửa, bàn tay cô nắm chặt thành quyền rồi dùng sức mà đấm vào cánh cửa, "Thả tôi ra ngoài đi!"
Mục Kính Sâm đứng ở ngoài, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm một chỗ.
Trong đầu anh rất loạn, nhưng anh vì cái gì một hai phải nhốt Phó Lưu Âm ở đây, anh lại rõ hơn ai hết.
Mục Kính Sâm xoay người, nghe âm thanh Phó Lưu Âm đấm vào cánh cửa từng đợt truyền tới lỗ tai. Anh thật cẩn thận, đem bàn tay để lên cánh cửa.
Phó Lưu Âm ơi là Phó Lưu Âm, cô có ngày hôm nay đều là bị ai làm hại?
Ở trường, cô bị người vây chặn, nếu không phải cô đúng lúc trốn được, sợ là đã sớm bị người vây đánh rồi?
Chuyện ở lâm viên càng thấy ghê người, nếu tên kia không phải kẻ điên, không phải một gã lúc nào cũng tưởng nhớ người phụ nữ của mình. Nếu đổi thành một gã đàn ông bình thường, ai có thể cam đoan sau khi cởi quần áo cô mà không làm gì cô đây?
Còn có chuyện của nhà họ Mục hiện tại.
Nếu không phải Phó Kinh Sênh, thế giới của Phó Lưu Âm sẽ sáng lạn, có người cưng chiều có người thương yêu, cô có thể hưởng thụ sự che chở mà ở tuổi này của cô nên có.
Nhưng cô có ngày hôm nay, không phải đều bởi vì Phó Kinh Sênh sao? Đạo lý này ai cũng biết rõ, chẳng lẽ cũng chỉ có một mình cô không hiểu sao?
Phó Kinh Sênh hại cô thành như vậy, cô nên mặc hắn tự sinh tự diệt, vì sao cô còn muốn đi quản?
Mục Kính Sâm tức giận bất bình thay cô, anh có loại bất bình này, chung quy vẫn bởi vì anh không phải Phó Lưu Âm.
Bên bệnh viện, Phó Kinh Sênh còn ở trên bàn mổ. Phó Lưu Âm lúc này lòng nóng như lửa đốt, cô không khỏi dùng sức đấm vào ván cửa, "Mục Kính Sâm, anh cứ phải làm tôi hận anh sao? Anh thả tôi ra ngoài đi mà!"
Hận sao?
Mục Kính Sâm dùng sức đấm vào cánh cửa, cô muốn hận thì cứ hận đi.
Tiếng bước chân của người đàn ông biến mất khỏi tai Phó Lưu Âm, cô tuyệt vọng đá vào cánh cửa, "Đừng như vậy, Mục Kính Sâm!"
Bên ngoài không còn người để đáp lại cô một câu, Phó Lưu Âm thất hồn lạc phách ngồi xuống mặt đất.
Thời gian đang gian lặng yên trôi đi, Phó Lưu Âm nôn nóng không thôi, cô không ngừng nắm, kéo tóc mình. Hiện tại cô không tìm được người có thể giúp cô, trong đầu duy nhất có thể nghĩ đến e là chỉ có Hứa Tình Thâm.
Nhưng nếu sự tình liên quan tới mình thì Phó Lưu Âm còn có thể tìm cô ấy, nhưng lại là Phó Kinh Sênh.
Hắn chung quy đã hại Hứa Tình Thâm, làm hại cô ấy lang bạc kỳ hồ, làm hại cô ấy và người cô ấy yêu nhất trở mặt thành thù, thiếu chút nữa bỏ lỡ cả đời.
Phó Lưu Âm không có mặt mũi mở miệng với Hứa Tình Thâm. Cô ôm chặt hai chân mình, lấy đầu đụng từng cái vào ván cửa.
Tiếng chuông di động vang lên, Phó Lưu Âm đột nhiên cả kinh, cả người lấy lại tinh thần. Cô tay chân luống cuống sờ người, khó khăn lắm mới lấy được di động ra. Dưới tình thế cấp bách, Phó Lưu Âm bắt máy, giọng nói cũng thay đổi.
"Alo? Alo!"
"Cô Phó, tình trạng của anh cô nguy cấp rồi ạ!"
"Nguy cấp?" Phó Lưu Âm hai tay nắm chặt di động, nước mắt rào rạt chảy xuống. "Cầu xin các cô, nhất định phải cứu anh ấy đi!"
"Bây giờ cô ở đâu, chúng tôi cần cô mau tới đây xem."
Phó Lưu Âm ức chế không được mà khóc thành tiếng, "Tôi..."
"Cô nhất định phải tới lập tức, tình trạng thật sự quá nguy cấp, muốn phẫu thuật tiếp hay không còn phải xem ý kiến của cô..."
Phó Lưu Âm lau nước mắt, cô đứng dậy, "Ca phẫu thuật không phải đã tiến hành rồi sao? Cái gì mà tiếp tục hay không?"
"Ý của bác sĩ là, nếu từ bỏ luôn, như thế chắc chắn sẽ không cứu về lại nữa, nhưng nếu tiếp tục thì gần như cũng thất bại. Nói trắng ra, thật ra đã không cần thiết phải tiếp tục nữa."
"Không! Không!" Phó Lưu Âm nhịn không được khóc thảm thiết. "Đừng, không thể như vậy, nhất định phải cứu! Cần phải cứu! Phí chữa trị thêm, tôi sẽ trả. Cầu xin các cô, cứu anh tôi với!"
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng nói chuyện, Phó Lưu Âm tay đấm vào ván cửa, cô đã không còn nghe được đối phương nói gì.
"Mục Kính Sâm, thả tôi ra ngoài, thả tôi ra ngoài!"
Cuộc trò chuyện rất nhanh bị cắt đứt, Phó Lưu Âm đánh tới bàn tay đỏ bừng nhưng không thấy bóng dáng Mục Kính Sâm. Cô lòng nóng như lửa đốt, càng lúc càng sốt ruột, nhưng lại nghĩ không ra biện pháp nào khác. Nếu Mục Kính Sâm không mở cửa phòng, cô thật sự chắp cánh cũng khó có thể bay ra được.
Phó Lưu Âm đi tới bên cửa sổ, lầu hai tuy không tính là quá cao, nhưng cô căn bản không có cách nhảy xuống cửa sổ này, cô chỉ có thể kéo giọng kêu xuống phía dưới lầu, "Thả tôi ra!"
Không có ai để ý tới cô.
Phó Lưu Âm tìm kiếm trong phòng ngủ, thứ duy nhất tìm được mà cô thấy có vẻ hữu dụng chính là bật lửa.
Không kịp nghĩ lại, Phó Lưu Âm gạt đồ trên bàn trang điểm xuống đất. Cô gập người ôm cả chăn và ga giường để lên bàn trang điểm. Phó Lưu Âm châm lửa vào chăn, mắt thấy đốm lửa nhỏ đã hơi bốc lên, cô cầm gối trên giường lại.
Lửa càng cháy càng lớn, rất nhanh, khói đặc liền thoát ra cửa sổ. Phó Lưu Âm nhịn không được ho nhẹ ra tiếng. Cô phất phất tay, bước lại tới cửa.
Phía dưới lầu truyền đến tiếng la kinh sợ của tài xế, "Không hay rồi, lầu hai bốc lửa, mau cứu hoả đi!"
Mục Kính Sâm lúc này vừa định đi ra ngoài. Anh đi vào sân, nghe được tài xế kêu, anh bước nhanh tới ngẩng đầu thì thấy cháy đúng phòng mình.
"Tìm chết!"
Người đàn ông ném xuống câu đó liền xoay người về phòng.
Anh hai chân thon dài bước qua hành lang, đi tới trước cửa phòng ngủ, Mục Kính Sâm mở cửa ra. Phó Lưu Âm đứng phía sau cửa, nhìn thấy then cửa động đậy. Trong nháy mắt khi người đàn ông đẩy cửa tiến vào, cô nín thở ngưng thần, đợi khi Mục Kính Sâm đặt một chân vào, động tác của cô đặc biệt nhanh, giơ tay tập kích anh.
Mục Kính Sâm nghiêng người tránh; Phó Lưu Âm thấy thế, lách mình ra ngoài cửa.
Có điều cô còn chưa chạy được một bước đã bị Mục Kính Sâm bắt về được. Anh bắt trái hai tay cô ra sau lưng. Mục Kính Sâm nét mặt biểu lộ tức giận, "Phó Lưu Âm, em đừng quên, dạy em kỹ năng này chính là tôi, em còn vọng tưởng dùng thứ em học được ra đối phó tôi?"
Mùi khói trong phòng càng lúc càng nhiều, ngạt đến mức không mở mắt ra được, Mục Kính Sâm kéo Phó Lưu Âm ra ngoài. Phó Lưu Âm ho lụ khụ đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Tài xế đã dẫn người lên dập tắt lửa.
Mục Kính Sâm đứng ở cửa, nhìn chiếc giường, ga giường toàn bộ bị thiêu hủy, bức màn cũng không thể may mắn thoát được, cháy thẳng lên tường, tủ trang điểm và chiếc ghế bọc da kiểu Âu đều bị cháy không còn một mảnh. Sắc mặt Mục Kính Sâm xanh mét, anh lập tức kéo Phó Lưu Âm qua, đặt cô lên bức tường lạnh băng.
"Nếu tôi không mở cánh cửa này ra, em có nghĩ tới, em đang sống sờ sờ sẽ bị thiêu chết trong phòng không?"
"Tôi không nghĩ được nhiều như vậy." Bàn tay Phó Lưu Âm rơi xuống trên cổ tay Mục Kính Sâm. "Tôi cầu xin anh thế nào cũng không được. Mục Kính Sâm, bên bệnh viện tôi nhất thiết phải qua đó, anh hãy đồng ý tôi lần này đi!"
"Em cho rằng bớt một căn phòng thì tôi không nhốt được em nữa có phải không?" Mục Kính Sâm cười lạnh. "Nhà họ Mục nhiều phòng để không, nếu em thấy đốt một căn không đã, em có thể đốt cả chỗ này."
"Mục Kính Sâm, anh thả tôi đi!"
Căn phòng vốn chứa đầy ký ức ân ái, hiện giờ sớm đã là một mảng hỗn độn. Từng chậu nước được hắt lên mấy cái gối và bức màn bị cháy, nước trên sàn nhà cũng đọng càng lúc càng nhiều. Mục Kính Sâm lôi Phó Lưu Âm đi tới một căn phòng khác, anh mở cửa phòng cho khách ra, đẩy mạnh cô vào.
Phó Lưu Âm không cam lòng, cô muốn chạy ra, nhưng Mục Kính Sâm đã khóa cửa phòng lại.
Tầm mắt người đàn ông nhìn về phía cô, nhìn thấy di động cô nắm trong lòng bàn tay. Mục Kính Sâm đi nhanh tới, giật lấy thứ trong lòng bàn tay cô. Phó Lưu Âm liều mạng muốn che lấy, nhưng chẳng biết làm thế nào được, cô sức lực quá yếu, căn bản không phải đối thủ của Mục Kính Sâm.
Mục Kính Sâm giật lấy di động, cầm trong tay, giơ giơ lên, "Bây giờ, có phải có thể chặt đứt niệm tưởng của em rồi không?"
"Anh trả điện thoại cho tôi!" Phó Lưu Âm nói xong, xông lên phía trước.
Mục Kính Sâm nhẹ nhàng né. "Đừng có lại thử làm ra chuyện gì, bằng không, dù Phó Kinh Sênh được cứu, tôi cũng sẽ cho hắn đi tìm chết."
"Anh!!!"
Mục Kính Sâm một tay kéo cửa phòng ra, khi đi ra ngoài anh nhìn Phó Lưu Âm, "Muốn em trơ mắt nhìn Phó Kinh Sênh đi tìm chết, có phải rất khó không?"
Nước mắt trong mắt Phó Lưu Âm không nhịn tiếp được nữa, chảy ra.
Khóe miệng người đàn ông hơi cong lên, tràn ra ý cười lạnh, "Phó Kinh Sênh tội ác tày trời, em toàn cảm thấy hắn không nên chết, tới khắc cuối cùng cũng không muốn từ bỏ hắn. Vậy ba tôi thì sao? Trong chớp mắt tai nạn xe xảy ra, không biết ông ấy có kịp nghĩ đến trong nhà còn người vợ yêu với hai đứa con trai?"
Phó Lưu Âm đuổi theo một bước, Mục Kính Sâm nhìn cô, sau đó đóng cửa lại thật mạnh.
Anh đã quyết tâm.
Phó Lưu Âm dựa vào cánh cửa, ngồi xuống một chút.
Mục Kính Sâm sau đó tới bệnh viện. Tuy phần đầu của bà Mục chảy không ít máu, nhưng sau khi làm kiểm tra may mà không có gì trở ngại, có điều cần ở lại bệnh viện quan sát. Bà Mục vốn không muốn ở lại, Mục Thành Quân khăng khăng bảo bà ở lại bệnh viện một buổi tối, chung quy bà Mục tuổi cũng lớn, hắn sợ sẽ có sai lầm nào khác.
---
Lúc chạng vạng, Phó Lưu Âm nghe được trên hành lang có tiếng bước chân đi ngang qua, cô thử dùng tay gõ gõ ván cửa thăm dò, "Có ai không?"
Chị giúp việc dừng bước tiếp, "Mợ hai?"
Phó Lưu Âm nghe được tiếng nói chuyện, cô dùng sức đấm vào ván cửa, "Phải, là tôi, mau thả tôi ra ngoài."
"Cái này không thể được, cậu hai đã căn dặn rồi ạ."
Phó Lưu Âm nghe thấy chị giúp việc muốn đi, cô nôn nóng vội lên tiếng: "Chị khoan đừng đi, chị nói cho tôi biết mẹ bị thương thế nào? Vì sao lại bị thương?"
Chị giúp việc nghe vậy, trên mặt cũng không giấu được phẫn nộ, "Mợ hai, lúc ấy khi đánh, chẳng lẽ mợ không suy xét hậu quả sao? Phu nhân chảy nhiều máu như vậy không phải mợ đánh sao?"
"Tôi không..." Phó Lưu Âm muốn cãi, nhưng cô biết hiện tại dù cô có một trăm cái miệng, chỉ e cũng nói không rõ được. "Chị khoan đừng đi, tôi, tôi đói bụng, đói bụng cả ngày rồi, có thể đưa lên cho tôi chút đồ ăn không?"
"Được, mợ chờ."
Chị giúp việc về nhà chính là để thu thập một ít đồ dùng cá nhân cho bà Mục, người kia thì vội vàng vào phòng bếp chuẩn bị. Chị ấy đi vào, cho Phó Lưu Âm một chén cơm đầy, gắp một chút đồ ăn.
"Đây là cho ai đây?"
"Mợ hai."
Người kia nhìn chị ấy, "Cô còn dám đưa đồ ăn cho cô ta? Cô ta đã làm phu nhân bị thương thành như vậy."
Chị giúp việc đè thấp giọng nói, nói: "Chuyện sau này ai nói chính xác được đây, hiện tại sếp Mục với cô ấy không phải vẫn chưa ly hôn sao? Bây giờ lỡ chậm trễ, sau này không khỏi cho chúng ta đi giày nhỏ sao?"
"Cũng phải."
Chị giúp việc cầm đồ ăn đi ra ngoài, vừa lúc Mục Kính Sâm từ ngoài đi vào.
Tầm mắt của Mục Kính Sâm rơi xuống cái chén, "Đây là cái gì?"
"Mợ hai nói cô ấy đói bụng ạ."
Mục Kính Sâm tiến lên hai bước, cầm lấy chén đũa trong tay chị giúp việc, "Tôi đưa lên được rồi, nhớ rõ sau này không được một mình đi đưa cơm cho cô ấy, loại chuyện này tôi sẽ tự làm."
"Dạ."
Người đàn ông nói ra một câu, bỗng nhiên lại thấy những lời căn dặn này quá là dư thừa, giữa anh và Phó Lưu Âm, đâu còn sau này nữa chứ?
Đi lên lầu hai, Mục Kính Sâm đi tới trước cửa phòng của khách. Phó Lưu Âm nghe được tiếng bước chân, cô thật cẩn thận đứng dậy.
Cửa được mở ra một khoảng. Bàn tay Phó Lưu Âm siết chặt, cô không phải đối thủ của Mục Kính Sâm, nhưng đối phó với một người giúp việc thì vẫn dư dả có thừa.
Cô đợi cửa được mở ra hoàn toàn, không ngờ cái chén đựng đầy đồ ăn lại được Mục Kính Sâm đưa vào qua khoảng hở. Phó Lưu Âm nhìn chằm chằm cái tay kia, nắm tay siết chặt của cô chỉ có thể buông ra một chút.
Gặp Mục Kính Sâm, dù cô hấp hối giãy giụa cũng vô ích. Phó Lưu Âm nhấc chân lên, đá thẳng chén cơm ngã lăn trên mặt đất.
Mục Kính Sâm qua khoảng hở ở cửa nhìn thấy được, anh ngồi dậy, một chữ cũng chưa nói ra, đóng cửa lại thật mạnh.
Thời gian vốn trôi qua rất nhanh, một buổi tối vô cùng dày vò ở đây, Phó Lưu Âm ngồi dưới đất, xuyên qua cửa sổ nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm.
Mãi đến khi không trung ở trong mắt cô từ từ phát sáng, cho đến khi hoàn toàn sáng trong.
Nước mắt Phó Lưu Âm đều đã khóc khô, một đôi mắt chua xót không tốt. Không biết qua bao lâu, dưới lầu có tiếng kèn ô tô vang lên. Phó Lưu Âm khó khăn đứng dậy, cô lập tức đứng không vững, tay chống ván cửa. Hai chân tê mỏi kinh khủng, Phó Lưu Âm xoa xoa chỗ chân mình cong lại. Cô biết Mục Kính Sâm đã đưa bà Mục về.
Khá tốt, cô cuối cùng cũng không cần dày vò như vậy, cuối cùng cũng có thể vui vẻ thoải mái đi đối mặt, rồi vui vẻ thoải mái mà đi khỏi nơi vốn không phải là nhà của cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom