Chương 327: Đau nhất là tin người mất
Editor: Dế Mèn
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^
❄❄❄
Xe của Mục Kính Sâm như mũi tên rời cung phóng ra ngoài, trời còn chưa hoàn toàn sáng tỏ, xe trên đường cái rất ít, khi chuyển làn, thậm chí cả đèn xi nhan anh cũng không bật, anh hoàn toàn sốt ruột lên rồi, chỉ nghĩ tên công nhân kia đã tìm được rồi, vậy cũng nghĩa là Phó Lưu Âm có tin tức.
Hứa Tình Thâm sau khi nhận được tin tức cũng ra ngoài. Một tài xế của nhà họ Tưởng lái xe đưa Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm đi tới cục cảnh sát.
Lúc Mục Kính Sâm tới, nhìn cánh cổng cục cảnh sát, một cảm giác đè áp không cách nào hình dung được làm hô hấp của anh khó khăn, gần như là thở hổn hển. Anh đóng sầm mạnh cửa xe, sau đó đi vào.
Viên cảnh sát phụ trách vụ án vẻ mặt mỏi mệt, nhìn thấy Mục Kính Sâm đi vào, anh ta tiến lên vài bước, nói: "Anh Tưởng và chị Tưởng cũng vừa đến."
"Người đâu, bắt được rồi phải không?"
"Đúng vậy."
"Ở đâu?"
"Phòng thẩm vấn."
Mục Kính Sâm theo người đàn ông đi vào trong, đi tới ngoài phòng thẩm vấn, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm đứng ở đó.
Cách một lớp kính, Mục Kính Sâm đi lên trước, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi trong phòng thẩm vấn. Viên cảnh sát đi vào, một người khác lắc đầu với anh ta, hai người đổi phiên, viên cảnh sát khá trẻ ở trong đi ra.
Anh ta đóng cửa lại, Mục Kính Sâm nôn nóng hỏi: "Hỏi được kết quả gì không?"
Đối phương lắc đầu, "Hắn cắn chặt răng, mãi không chịu nói."
Mục Kính Sâm hận không thể lập tức vọt vào, viên cảnh sát ngăn lại trước mặt anh, "Sếp Mục, anh không thể vào."
Hứa Tình Thâm nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện. Viên cảnh sát phụ trách thẩm vấn cầm tấm ảnh chụp đi đến trước mặt người đàn ông, "Biết người này không?"
Người đàn ông nhìn, lắc đầu, "Không biết."
"Không quen biết? Ở cùng tầng mà chưa từng đụng mặt?"
Người đàn ông cẩn thận xem xét, "Chúng tôi chỉ phụ trách việc lắp ráp, ai mà đi chú ý để ý người ở nhà bên."
"Nhưng tôi chưa có nói cô ấy ở nhà bên."
Thần sắc người đàn ông có chút mất tự nhiên, "Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự không biết cô ta."
Mục Kính Sâm ở ngoài nhìn. Hứa Tình Thâm mắt không hề chớp nhìn chằm chằm về phía người đàn ông kia, "Hắn sẽ khai chứ?"
"Yên tâm." Tưởng Viễn Chu nắm đầu vai cô. "Nếu tìm được tên này rồi, không tiết lộ ra chút gì thì hắn cũng đừng mong rời khỏi đây."
Cảnh sát Phương lấy ra mấy tấm ảnh khác, "Cái thùng này là chuyện thế nào? Còn nữa, anh đem cái thùng này đi đâu?"
"Cái này... Đây là cái thùng giấy thôi, tôi mang về nhà bán."
"Phải không?" Cảnh sát Phương đưa tấm ảnh tới tầm tay người đàn ông. "Mang về nhà nào? Địa phương cụ thể ở đâu? Tôi nói cho anh biết, chúng tôi đã điều tra camera, từ khu nhà Phó Lưu Âm ở đến nhà anh, chẳng qua cũng chỉ nửa giờ đi xe đúng không? Đêm đó anh mấy giờ kết thúc công việc? Vì sao tới rạng sáng hôm sau anh mới quay về nhà mình?"
"Tôi... tôi lại đi nhà khác làm việc."
"Nhà nào? Khu nhà nào? Chủ nhà tên gì?"
Người đàn ông im tiếng, thở hơi hồng hộc, có vẻ như không chống đỡ nổi mấy câu hỏi liên tiếp này.
"Nói!"
Người đàn ông không nói gì nữa, cánh môi run rẩy, cả người trong ghế dựa lắc lư, sức cùng lực kiệt.
"Đồng bọn của anh cũng sa lưới rồi, dù anh không mở miệng, chúng tôi cũng có biện pháp làm cho họ mở miệng."
Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm sườn mặt người đàn ông. Hắn tựa hồ đang phản kháng một cách không để lộ ra, cho rằng chỉ cần không thừa nhận, chuyện này vĩnh viễn sẽ không bị ai biết.
Dây dưa đến giữa trưa, người đàn ông bên trong vẫn không chịu nhận tội.
Cảnh sát Phương từ bên trong đi ra, lại đổi cho hai người khác vào. Mục Kính Sâm vẫn không nhúc nhích mà đứng ở ngoài. Cảnh sát Phương đi đến trước mặt mấy người, "Thật sự rất cứng miệng, không dễ dàng mở miệng."
Tưởng Viễn Chu nhìn, hỏi: "Xe hắn cuối cùng đi đâu?"
"Chính vấn đề này mới làm người ta đau đâu. Có một đoạn đường không có camera, đúng cái đoạn không có ấy, trong thời gian đó bọn chúng làm cái gì không thể nào kiểm chứng. Có điều chờ sau khi xe về, cái thùng giấy kia đã không thấy tăm hơi."
Trong thâm tâm Hứa Tình Thâm phiếm lạnh, "Đó tức là, để Âm Âm trong thùng, hẳn là ở đoạn đường không có camera chúng đã xử lý xong?"
"Đúng vậy."
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu nghiêm túc, hỏi: "Xe biến mất ở đâu?"
"Đường Quách Vũ."
"Cắt ngang Quách Vũ, vậy hẳn là hai con đường bên trái và bên phải đúng không? Bất luận thế nào cũng phải tra."
"Đúng vậy, bên trái là đường tới đường Tùng Giang Đông, bên phải tới đường Hoài Hoành."
Tưởng Viễn Chu nhìn người đàn ông trong phòng thẩm vấn, "Tôi sẽ cho người tới đường Tùng Giang Đông tìm, nếu gần đó xảy ra chuyện thì không có khả năng chút dấu vết cũng không để lại."
"Tôi cho người đi đường Hoài Hoành." Mục Kính Sâm nói xong, đi qua bên cạnh gọi điện.
Hứa Tình Thâm dựa vào bên cạnh. Mục Kính Sâm nói chuyện điện thoại xong đi tới. Cô để tay lên tấm kính trước mặt, nói với Tưởng Viễn Chu ở bên cạnh, "Anh nhìn xem, hắn làm loại chuyện này xong, chẳng lẽ không hoảng loạn sao? Vì sao vẻ mặt hắn bình tĩnh như vậy?"
"Trước khi thấy được bằng chứng, ai cũng sẽ không dễ dàng thừa nhận. Sống tốt cỡ nào, tự do tốt bao nhiêu? Hắn không thể hoảng, cũng không hoảng được."
Mục Kính Sâm trong lòng buồn sầu đến khó chịu, càng tiếp cận chân tướng, anh càng yếu ớt. Trái tim phảng phất đã tan vỡ rồi, có điều còn run run rẩy rẩy chưa bị vỡ thành từng mảnh từng mảnh thôi.
"Nhưng hiện tại sự thật bày ra trước mắt, hắn dựa vào cái gì không thừa nhận? Dựa vào cái gì?"
"Tình Thâm, em bình tĩnh một chút." Tưởng Viễn Chu ôm lấy bả vai cô. "Sẽ có chứng cứ để cạy miệng hắn ra."
Mục Kính Sâm đứng ở ngoài, nghe cảnh sát ở trong lặp lại những câu hỏi tương tự, bọn họ muốn tìm ra dấu vết để lại từ trong những câu trả lời của hắn, cho dù chỉ một chút cũng được.
Tới buổi chiều, Tưởng Viễn Chu ép buộc Hứa Tình Thâm tới phòng nghỉ, sợ cô cứ vậy sẽ không chịu nổi.
Mục Kính Sâm như một pho tượng đá đứng ở ngoài. Anh vẫn không nhúc nhích, không ăn cơm, không uống một ngụm nước, dù lên cơn nghiện thuốc lá, anh cũng lười cất bước. Anh sợ mình bỏ đi lại bỏ lỡ tin tức gì quan trọng.
Lúc chạng vạng, Hứa Tình Thâm thâm vẫn tới đây.
Nhưng cuộc thẩm vấn còn đang tiếp tục, chưa tìm ra được lời nào đột phá, gã đàn ông trước sau không chịu nhả.
Mục Kính Sâm hai chân tê dại, người gần như muốn đứng không nổi. Cảnh sát Phương xếp ghế, bảo bọn họ ngồi.
Anh khom lưng ngồi xuống, cảm giác chân như bị chặt đứt. Cảnh sát Phương khẽ thở dài, "Xem ra hôm nay không hỏi được gì rồi."
"Hỏi không được, vậy thì nghiêm hình bức cung." Mục Kính Sâm lạnh lùng nói.
Cảnh sát Phương nhìn, nghĩ thầm anh thật đúng là dám nói.
Mục Kính Sâm từ trong túi lấy di động ra, muốn hỏi thử tình hình phía bên kia, vừa mở khóa màn hình liền có điện thoại gọi vào.
Mục Kính Sâm gấp gáp không chờ nổi mà bắt máy, "Alo?"
"Sếp Mục, có phát hiện lớn."
Người đàn ông ngồi thẳng nửa người dậy, "Phát hiện gì cơ?"
"Có người đêm đó đã gặp chiếc taxi kia, chúng tôi theo manh mối đi tìm, trên một chiếc xa cẩu ngừng ở ven đường, phát hiện xe có camera hành trình, nó đã ghi lại tung tích cuối cùng của chiếc taxi."
Tay Mục Kính Sâm nắm vào ghế, "Mau lấy đưa tới cục cảnh sát."
"Dạ, tôi lập tức đến liền."
Mục Kính Sâm đứng dậy, Hứa Tình Thâm thâm vội vàng hỏi: "Tìm được manh mối?"
"Phải."
Cảnh sát Phương vỗ tay một cái, "Thật tốt quá."
Người huấn luyện viên mau chóng mang theo dữ liệu hình ảnh được ghi lại trong camera hành trình của chiếc xe lại đây. Cảnh sát Phương vẫn chưa lập tức tiến phòng thẩm vấn, chung quy vẫn chưa rõ nội dung bên trong đây có thể khiến đối phương há miệng không. Anh ta mở ảnh ra. Hứa Tình Thâm đứng sau anh ta, nhìn hình ảnh xuất hiện trên màn hình.
Cảnh sát Phương lấy hình ảnh trong một đoạn thời gian ra, một chiếc xe taxi xuất hiện trong mắt mọi người. Biển số xe chợt lóe qua, nhưng Mục Kính Sâm nhận ra, chính là chiếc xe gã đàn ông kia đã lái đi.
Xe taxi xuyên qua đêm đen, tới phía trước cách đó không xa, tốc độ xe chậm lại, quá rõ ràng xe bắt đầu xóc nảy.
Hình ảnh ghi được từ camera hành trình càng lúc càng xa. Chiếc xe kia chạy đến chỗ thấp, mà phía trước chính là một dòng sông rộng lớn. Mục Kính Sâm không chớp mắt mà nhìn chằm chằm, bỗng nhiên nhìn thấy xe ngừng lại.
Bởi vì khoảng cách xa nên không phải mỗi một chi tiết đều có thể thấy rõ ràng, nhưng trên xe taxi thật sự sắp có người đi xuống dưới. Mục Kính Sâm thấy một tên kéo cửa xe ra, sau đó cố hết sức kéo một cái thùng từ trên xuống.
Cả người Hứa Tình Thâm đều phát run, cảnh tượng đáng sợ từng cái chui vào trong đầu cô. Mục Kính Sâm nhìn tên đàn ông trong màn hình đẩy cái thùng giấy, hắn có vẻ rất cố hết sức, lâu lâu còn nhìn xung quanh bốn phía, sợ bị người nào thấy.
Rất nhanh, hắn đẩy thùng giấy đi xa về phía trước, hình ảnh kế tiếp đã bị chiếc xe taxi kia chắn.
Sau đó không lâu, tên đàn ông quay lại xe, giống như cầm thứ gì, lại đi qua kia thật lâu thật lâu. Lần thứ hai gã đàn ông quay lại bên xe, nhưng hắn lại đi người không trở về. Hắn lên xe đi rất nhanh, sau đó nghênh ngang mà đi.
Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm camera hành trình của chiếc xe cẩu. Phía trước là hình ảnh một mảng lớn đen tối, anh biết đó là cái gì, đó là con sông sâu không thấy đáy!
Anh không khỏi lùi lại, như có chút đứng không vững, cánh tay anh run rẩy chỉ vào màn hình. Cảnh sát Phương đứng dậy, thấy Hứa Tình Thâm không thốt một tiếng, vành mắt lại đỏ bừng, anh ta đi thẳng về phía phòng thẩm vấn.
Mục Kính Sâm bước nhanh theo sau anh ta, lấy hết sức đẩy cửa ra. Cảnh sát Phương chặn Mục Kính Sâm lại, "Sếp Mục, mời anh thông cảm công việc của chúng tôi, anh không thể vào!"
Người đàn ông bị ngăn ở ngoài. Cảnh sát Phương đóng cửa lại, có vẻ vẫn không yên tâm, anh ta khóa trái cửa lại.
Mục Kính Sâm đi tới trước tấm kính. Anh thấy cảnh sát Phương bước về phía người đàn ông, lập tức túm cổ áo hơi nhấc hắn lên, "Nói thật sẽ được khoan hồng, rõ chưa? Hiện tại chúng tôi đã lấy được chứng cứ, nếu anh lại muốn chống chế, tôi gõ nát răng anh."
Cảnh sát Phương lấy đồ đưa cho một cảnh sát khác, "Mở cho hắn xem!"
Cảnh tượng đêm đó, từng màn một lần nữa quay lại trong mắt người đàn ông. Đôi mắt người đàn ông lộ ra hoảng sợ, nhưng rất mau chóng gắng hết sứcgiả bộ bình tĩnh, "Cái này, nhưng cái này có thể nói được gì chứ?"
Cảnh sát Phương lấy túi vật chứng ra, để đồ bên trong tới trước mặt người đàn ông, "Đây là băng keo dán trên thùng giấy, tìm được trong nhà Phó Lưu Âm. Trên băng keo còn ghi tên công ty lắp ráp; nói cách khác, đêm đó, cái thùng giấy kia đã được mang vào nhà Phó Lưu Âm. Còn có dấu giày để lại, anh hẳn đã lau sạch rồi đúng không? Nhưng vô ích thôi, chúng ta đã tìm được trên sô pha một nửa dấu giày, muốn so sánh đối chiếu không?"
Tên đàn ông sắc mặt càng lúc càng trắng, hắn nắm chặt hai nắm tay, bỗng nhiên kích động lên tiếng, "Ai bảo cô ta là em gái Phó Kinh Sênh, muốn trách thì trách cô ta có thằng anh như vậy, không liên quan gì tới tôi!"
Cảnh sát Phương lần thứ hai kéo cổ áo hắn, "Nói, anh mang Phó Lưu Âm đi đâu?"
"Các anh không phải lợi hại lắm sao? Tôi bội phục, thật là lưới trời tuy thưa mà, hahaha..."
Mục Kính Sâm đứng ở ngoài, hai nắm tay siết run răng rắc.
Cảnh sát Phương vẫn đang tiếp tục hỏi: "Anh giấu Phó Lưu Âm vào cái thùng, vì sao cuối cùng lên xe chỉ có chính anh? Cô ấy đâu?"
"Hahaha!!!" Người đàn ông mất khống chế, điên kêu lên: "Đáp án đã rõ ràng đến thế nào rồi, còn cần hỏi sao? Tôi giết cô ta, giết!"
Hứa Tình Thâm tức khắc cảm thấy trước mắt tối sầm. Mục Kính Sâm cảm thấy ngực đau đến tê dại, một hơi bỗng nhiên nghẹn trong cổ họng. Trước mắt anh tối sầm, cũng không biết sức lực nào để anh mạnh mẽ chống đỡ. Đầu anh dội ong ong, một chữ "giết" khoan phá màng tai anh, tựa đang xé rách cả cơ thể anh.
Anh nghe thấy Hứa Tình Thâm "hức" một tiếng, hình như đã khóc rồi.
Cảnh sát Phương buông người đàn ông trước mặt ra, anh ta đi đến trước bàn thẩm vấn, kéo ghế dựa ngồi xuống, "Nói một chút đi."
"Là tôi giết. Bỏ đi, tôi cũng chẳng trông mong có thể thoát khỏi lưới pháp luật, dù sao Phó Lưu Âm đã chết, tôi cũng coi như là báo thù..."
"Anh đã giết hại cô ấy thế nào?"
Mục Kính Sâm lấy tay lau mặt, phát hiện lòng bàn tay ướt đẫm, hóa ra khắp mặt là mồ hôi.
Thành lũy cuối cùng của tên đàn ông cuối cùng bị công phá, hắn ngã vào ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước. "Sau khi chụp thuốc mê, tôi nhét cô ta vào cái thùng kia mang đi. Tôi lái xe tới bờ sông, tôi định ném cô ta xuống sông, nhưng tôi sợ cô ta tỉnh lại. Tôi quay lại xe lấy sợi dây thừng, trói chặt hai tay hai chân cô ta, còn tìm mấy cục đá lớn cột vào..."
Đây là quá trình giết hại Phó Lưu Âm.
Từng chữ từng lời, nghe thấy ghê người, từng chữ đâm vào tim, đôi mắt Mục Kính Sâm trông ra như mờ đi.
Anh không thể tưởng được cái người trước đó vẫn còn sống kia, bây giờ vậy mà đã cứ vậy không còn nữa.
Mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười của cô vẫn ở trước mặt, khi khóc, khi cười, đều chân thật như vậy...
Cảnh sát bên cạnh cảnh sát Phương đang ghi chép lại, sắc mặt cảnh sát Phương cũng khó coi đến cực điểm, "Sau đó, anh ném cô ấy xuống sông?"
"Nghĩ nghĩ lại không yên tâm, tôi liền bóp chết cô ta. Cô ta không có phản kháng, tôi siết cổ cô ta thật lâu, mãi đến khi cô ta hoàn toàn tắt thở, lúc này mới đẩy mạnh cô ta xuống sông. Lúc cô ta rơi xuống, chỉ vài giây là cả người liền chìm xuống."
"Không..." Hứa Tình Thâm nhào về phía trước, hai tay đè lên tấm kính. Cô giơ tay muốn đấm đánh, chỉ là một chút sức lực cũng không có. "Âm Âm con bé vô tội, vì cái gì tất cả mọi người phải tìm tới đổ lên đầu nó, vì cái gì?"
Mục Kính Sâm miệng phát ra âm thanh mơ hồ, không phải anh đang nói gì, chỉ loại bi thương này che giấu không được, giọng anh đều vỡ rách.
Cảnh sát Phương nhìn chằm chằm tên đàn ông sau một lúc lâu. Tên đàn ông như điên mà gào rống: "Là anh nó hại chết vợ tôi, một mạng đền một mạng, chẳng lẽ không nên sao?"
Mục Kính Sâm nắm chặt bàn tay, anh nhanh chóng bước đi vào cửa, khẽ mở cửa, phát hiện môn là khóa trái.
Mục Kính Sâm nhấc chân dài lên đá, sau liên tiếp vài cái, cửa phòng thẩm vấn bị đá văng ra. Anh vọt vào, cảnh sát Phương và hai người khác định tiến lên cản lại, nhưng đều không ngăn được anh. Mục Kính Sâm trái một quyền phải một quyền mà đánh vào mặt tên đàn ông, "Cái gì một mạng đền một mạng? Cô ấy đã hại tính mệnh người ta khi nào?"
Tên đàn ông bị đánh đến nỗi mặt đầy máu. Cảnh sát Phương rất vất vả mà kéo Mục Kính Sâm ra, "Sếp Mục, ngàn đừng vạn đừng xúc động..."
"Người đã chết rồi, người đã đi rồi." Mục Kính Sâm lặp lại hai câu này. Người huấn luyện viên đi tới, thấy anh muốn ngã quỵ, vội giơ tay giữ vững anh, "Sếp Mục!"
Tên đàn ông không ngừng xoa xoa mặt vào cánh tay, tầm mắt khó khăn lắm mới rõ ràng hơn chút, hắn khinh miệt mà nhìn chằm chằm Mục Kính Sâm, "Nếu không phải vì mày, cô ta cũng sẽ không chết."
Mục Kính Sâm đột nhiên dừng lại, "Mày nói cái gì?"
"Tao vẫn luôn muốn tìm cơ hội xuống tay, người không phải bị mày đuổi ra ngoài sao? Tao sợ mày sẽ lén sai người bảo vệ cô ta nên tao theo dõi nó mấy ngày, xác định nó một mình xong tao mới dám xuống tay!" Tên đàn ông phỉ nhổ, "Mày xúc động vậy cái gì? Tao đây cũng báo thù thay nhà mày, mày hẳn phải cảm tạ tao đó."
Mục Kính Sâm hất người huấn luyện viên bên cạnh ra, anh nâng một chân lên đá tên đàn ông ngã xuống đất.
Tên đàn ông há miệng, trong miệng đều là máu, "Hahaha, đừng ai mèo khóc chuột giả từ bi, nếu mày thật sự quan tâm nó, hà tất chờ nó chết rồi mới lại đến tìm nó chứ?"
Cảnh sát Phương ra hiệu bảo hai người kia kéo hắn từ trên nền đứng dậy. Mục Kính Sâm nghe tên đàn ông nói, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Người huấn luyện viên và viên cảnh sát bên cạnh nhân cơ hội mà đưa anh ra ngoài.
Hứa Tình Thâm ở trong lòng Tưởng Viễn Chu khóc, ai cũng không tiếp thu được sự thật như thế, chỉ mới mấy ngày không gặp, nhưng hôm nay thì sao, lại thành không bao giờ có thể gặp nữa.
Người huấn luyện viên để Mục Kính Sâm ngồi ở bên cạnh, người đàn ông gục đầu xuống, hai tay cắm vào tóc.
Cuộc thẩm vấn còn tiếp tục, cảnh sát Phương nhìn tên đàn ông bị đánh, "Anh không sao chứ?"
"Tôi có sao, tôi xém bị đánh chết, tôi muốn tố cáo hắn, tôi muốn đi bệnh viện."
Cảnh sát Phương đột nhiên đập bàn, "Nói, mấy tên lúc tới khu nhà, có phải đồng bọn của anh?"
Mục Kính Sâm đã không còn quan tâm chuyện này, khắp đầu anh đều là những từ tàn nhẫn tanh mùi máu kia, "bóp chết", "dìm sông", "báo thù".
Tưởng Viễn Chu định đưa Hứa Tình Thâm đi, Hứa Tình Thâm giãy giụa, "Em không đi, em muốn ở lại đây."
"Nếu đã biết đáp án, còn ở lại đây làm gì?"
Hứa Tình Thâm lệ rơi đầy mặt, lúc nói chuyện, không còn sức lực, từng chữ từng chữ chỉ có thể nói rời rạc, "Em... Em chỉ muốn nghe xem..."
Hẳn sẽ còn có tình tiết khác nữa đúng không.
Tưởng Viễn Chu nhìn bộ dạng Hứa Tình Thâm, không đành lòng vô cùng. Anh đau lòng mà kéo cô vào lòng, "Còn muốn nghe gì đây? Tình Thâm, dừng ở đây đi."
"Không, em vẫn không tin. Thi thể không phải vẫn chưa tìm được sao? Có lẽ có kỳ tích thì sao? Sẽ có kỳ tích đúng không?"
Này mặc dù cũng là hy vọng xa vời của Mục Kính Sâm, chỉ là khi Hứa Tình Thâm nói, vô thức liền nói hai chữ "thi thể", hy vọng xa vời cũng chỉ là hy vọng xa vời mà thôi, trong lòng lại không muốn chấp nhận, nhưng miệng vẫn bộc nói ra.
Sự thật này, cần thiết phải đối mặt. Tưởng Viễn Chu mạnh mẽ ôm Hứa Tình Thâm đi, cô muốn né thoát khỏi lồng ngực anh, nhưng cô căn bản không phải đối thủ của Tưởng Viễn Chu.
Xem ra với Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm ở lại đây đã không còn một chút ý nghĩa.
Người huấn luyện viên lo lắng mà nhìn Mục Kính Sâm, "Sếp Mục, ngài không có việc gì chứ?"
Mục Kính Sâm khẽ lắc đầu.
Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát Phương tiếp tục bức hỏi: "Lúc anh bóp chết Phó Lưu Âm, cô ấy một chút phản ứng cũng không có đúng không?"
"Phải, cô ta vẫn đang hôn mê."
"Vậy làm thế nào anh tiến được nhà cô ấy?"
Tên đàn ông lau chỗ khóe miệng, "Chúng tôi gặp nhau ở thang máy, cô ta biết chúng tôi là công nhân ở bên cạnh. Tôi ấn chuông cửa nhà cô ta, lấy cớ nói muốn mượn cái ấm nấu nước uống. Thật ra cô bé này con người không tồi, rất thiện lương, còn nói sẽ lấy nước khoáng cho tôi uống."
"Nếu cảm thấy con người cô ấy không tồi, sao anh còn có thể xuống tay được?"
Tên đàn ông cười lạnh một tiếng, "Vợ của tôi cũng là người tốt, cuối cùng không phải vì Phó Kinh Sênh mà chết sao?"
"Phó Kinh Sênh là Phó Kinh Sênh, Phó Lưu Âm là Phó Lưu Âm..."
"Nhưng chúng có quan hệ huyết thống!"
Cảnh sát Phương cố nén một hơi, tiếp tục ghi chép cuộc thẩm vấn.
Sau một lúc lâu, cảnh sát Phương từ bên trong đi ra, anh ta ra hiệu bảo hai người đồng nghiệp đi trước. Anh ta đi đến trước mặt Mục Kính Sâm, "Sếp Mục, chúng tôi sáng mai sẽ cho hắn đi chỉ chỗ và xác nhận hiện trường vụ án."
"Tôi cũng đi."
"Được." Cảnh sát Phương nhìn anh, "Anh về trước nghỉ ngơi đi."
Anh ta không dám an ủi Mục Kính Sâm, nói gì gì người chết không thể sống lại. Mục Kính Sâm đứng dậy, anh đã không có dư sức lực mà vọt vào lại, tẩn cho kẻ kia một trận thật mạnh.
Người huấn luyện viên đi cùng anh ra khỏi cảnh sát cục. Mục Kính Sâm đi đến bên xe mình.
"Sếp Mục, tôi đưa anh về nhà vậy."
"Không cần."
Người huấn luyện viên không dám bỏ về một mình, "Bộ dáng này của anh, thật sự là làm người ta không yên tâm."
"Không yên tâm cái gì?" Mục Kính Sâm ngẩng mắt nhìn anh. "Tôi sẽ tự về, ngày mai tôi còn phải tới đây. Yên tâm đi, nơi này không phải chuyện của cậu, cậu thay tôi coi chừng bên phía sân huấn luyện."
"Dạ."
"Về đi."
Người huấn luyện viên dù không yên tâm, nhưng anh ta biết tính tình Mục Kính Sâm, vẫn chỉ có thể đi trước.
Mục Kính Sâm ngồi vào xe, lái xe khỏi cục cảnh sát. Anh đã hoàn toàn không biết đông tây nam bắc, chỉ nhìn thấy đường thì rẽ, nhìn thấy đèn đỏ thì dừng, máy móc như một con rối. Dừng trước đèn tín hiệu giao thông, phản ứng của Mục Kính Sâm có mấy lần thật sự trì độn, anh nghe chủ xe đàng sau không kiên nhẫn mà ấn còi. Đủ loại tiếng mắng truyền tới tai anh. Mục Kính Sâm chết lặng mà dẫm chân ga, xe bay nhanh về phía trước, hoàn toàn không chú ý ở giao lộ còn chiếc xe nào khác không.
Anh nắm chặt tay lái, cảm thấy cả người lạnh lẽo, thật giống như bị người bó tay chân ném vào giữa nước sông lạnh băng.
Đi ngang qua một con đường, bên đường cảnh sắc đều xa lạ, Mục Kính Sâm hình như chưa bao giờ tới, anh biết, anh lạc đường rồi.
Anh thả chậm tốc độ xe, hạ cửa sổ xe xuống, thấy ven đường có một cửa hàng bán hoa.
Mục Kính Sâm ngừng xe, đẩy cửa xe đi xuống.
Chủ cửa hàng bán hoa tuổi rất trẻ, là một cô gái trẻ. Đang chuẩn bị đóng cửa, nhìn thấy Mục Kính Sâm tới, cô ấy buông bó hoa đang gói trong tay xuống, "Chào anh!"
Mục Kính Sâm đứng ở cửa, nhìn thấy đủ loại hoa tươi bày ở trước mặt. Cô gái trẻ nhiệt tình hỏi: "Anh cần hoa gì sao ạ? Là cho bạn gái sao?"
Người đàn ông khom lưng, ngón tay dừng ở một bó hoa tươi đẹp.
Cô gái nhìn, "Đây... là Dao Đài Ngọc Phượng."
"Vậy sao? Rất đẹp."
"Nhưng đây là một loại cúc." Cô gái trẻ cầm hoa hồng bên cạnh, "Nếu tặng người, vẫn nên là hoa hồng hoặc bách hợp đi ạ?"
"Không." Mục Kính Sâm lấy tất cả hoa trong đó ra. "Trong còn không?"
"Hết rồi ạ, vì người mua không nhiều lắm, tôi cũng không dám nhập nhiều hàng."
"Giúp tôi gói toàn bộ."
"Được ạ."
Cô chủ nhận toàn bộ hoa từ trong tay Mục Kính Sâm. Cô ấy đi đến trước quầy, bắt đầu gói hoa. Đuôi mắt cô gái liếc nhìn Mục Kính Sâm, nhìn thấy người đàn ông đứng giữa ánh đèn ở cửa. Anh "phong thần tuấn lãng, phiêu dật bất phàm", nhưng mà cả người lại bị bi thương tràn đầy đè nặng. Bi thương trong mắt anh từ thời điểm nhìn thấy bó hoa kia liền tràn ra, cô gái nhìn thấy trong lòng thế mà thấy khó chịu theo.
Cô ấy gói bó hoa xong đưa tới cho Mục Kính Sâm. Người đàn ông đưa tiền, ôm những bông hoa kia đi đến bên xe.
Anh mở cốp sau ra, bỏ hoa vào, sau đó lái xe đi. Qua một con đường, cửa hàng bán hoa lớn lớn bé bé không ít.
Mục Kính Sâm ngừng ở một cửa tiệm khác. Anh đi vào, chủ tiệm ở trong nhiệt tình chào đón trước, "Chào anh."
Người đàn ông không nói gì, thất hồn lạc phách mà nhìn chằm chằm hoa trong tiệm. Chủ tiệm thấy thế, không khỏi hỏi: "Anh cần loài hoa gì?"
Mục Kính Sâm tỉ mỉ nhìn, không thấy loại hoa vừa rồi, vẻ mặt anh phủ kín mất mát.
Chủ cửa tiệm bán hoa nhìn dáng vẻ này của anh, nghĩ thầm có phải gặp phải người tinh thần không bình thường không, chỉ là, vừa thấy chiếc xe kia, cô ấy ước tính giá chiếc xe, nghĩ thầm người đàn ông này không đến mức là người bệnh tâm thần nhỉ.
"Là định tặng cho bạn gái sao ạ? Hay là... Vợ ạ?"
Đôi mắt Mục Kính Sâm cuối cùng cũng nhìn chủ tiệm bán hoa, "Nếu, là vợ thì sao?"
"Vậy chắc chắn là hoa hồng ạ, đại diện cho tình yêu mà."
Mục Kính Sâm xoay người đi ra ngoài. Chủ cửa tiệm bán hoa cảm thấy kỳ quái, cũng không biết người này rốt cuộc muốn cái gì. Anh lên xe, bỏ đi rất nhanh, lại tới một cửa hàng bán hoa khác.
Đêm nay, Mục Kính Sâm cái gì cũng không làm, cũng không về nhà, anh mua hết Dao Đài Ngọc Phượng của hơn mười cửa hàng bán hoa, cốp sau xe được chất đầy, băng xe sau cũng bị nhét đầy ắp.
Trên đường, bà Mục gọi điện thoại tới.
Sau khi Mục Kính Sâm bắt máy, bà Mục nôn nóng hỏi: "Kính Sâm, sao còn chưa về nhà đi?"
"Mẹ, con đêm nay không về."
"Vì sao?"
"Con có chút việc."
"Bản thân phải chú ý an toàn, ngày mai khi nào về?"
Mục Kính Sâm vừa lái xe, vừa trả lời, "Mẹ, con ngày mai phải đi gặp Âm Âm."
"Phó Lưu Âm? Nó không phải mất tích rồi sao? Tìm được rồi?"
"Mẹ đừng hỏi, con ngày mai đi gặp cô ấy, nếu có thể, con sẽ đưa cô ấy về nhà."
Sắc mặt bà Mục kinh sợ.
"Kính Sâm, con điên rồi, con với nó là không có khả năng..."
Mục Kính Sâm ngắt điện thoại, anh lái xe về lại cục cảnh sát, đậu ở cổng.
Anh hút một điếu thuốc, sau khi hút được nửa điếu liền đẩy cửa xe ra đi xuống. Mục Kính Sâm mở cốp sau ra, yên lặng nhìn chăm chú hoa bên trong.
Anh rất ít khi tặng hoa cho Phó Lưu Âm. Anh nghĩ, cô nhất định sẽ thích.
Người đàn ông trong lòng bị từng cơn đau đớn, ngón tay anh mơn trớn cánh hoa, thấp giọng gọi một tiếng, "Phó Lưu Âm."
Cô chung quy không nghe được đúng không?
Bọn họ vợ chồng một hồi, anh chung quy để cô lấy cách đau khổ mà rời khỏi anh, lại lấy cách anh vĩnh viễn không muốn chấp nhận, bị người dìm vào sông.
Mắt Mục Kính Sâm trào ra nước mắt, anh bỏ điếu thuốc trong tay, hai tay chống trên cốp sau xe, "Phó Lưu Âm, em thật sự cứ như vậy đi rồi sao?"
Không có người trả lời anh, bên tai chỉ có tiếng gió vù vù xẹt qua.
---
Hôm sau.
Cảnh sát Phương đi ra từ cục cảnh sát, nhìn thấy xe Mục Kính Sâm dừng ở cửa.
Anh ta bước nhanh tới, nhìn người đàn ông ngồi trong xe. Anh ta gõ vào cửa sổ xe, Mục Kính Sâm hạ cửa sổ xe xuống.
"Sếp Mục, anh... Tối qua anh không về sao?"
Đôi mắt Mục Kính Sâm đỏ, hỏi: "Có phải chuẩn bị tới đó không?"
"Phải."
"Được." Tiếng nói anh nghẹn ngào. Mục Kính Sâm không có dũng khí tới đó tối hôm qua, cho nên anh đã tốn một buổi tối vô vọng.
---
Nhà họ Mục.
Xe Mục Thành Quân xe từ trong nhà chạy ra, nhưng không chạy về hướng công ty.
Mục Kính Sâm tối qua trắng đêm chưa về, Mục Thành Quân biết, hôm nay Đông Thành sẽ lại có một chủ đề.
Xe cẩn thận chạy về phía trước, đi vào biệt thự của Mục Thành Quân.
Người đàn ông đi lên lầu hai. Vệ sĩ canh ở cửa, nhìn thấy hắn đi lên, hai người chào: "Mục tiên sinh."
"Cô ấy khỏe không?"
"Rất ổn ạ"
"Mở cửa."
Vệ sĩ mở cửa ra, Mục Thành Quân đi vào. Phó Lưu Âm ngồi ở mép giường, nghe được tiếng bước chân, cô ngẩng đầu nhìn hắn.
Mục Thành Quân sửa sang lại ống tay áo, "Mấy ngày nay thế nào?"
"Tôi muốn ra."
"Ra ngoài thì có thể thế nào chứ?" Mục Thành Quân tiến lên, cầm lấy điều khiển từ xa ở đầu giường, mở TV ra.
Phó Lưu Âm đứng dậy, đi đến trước mặt Mục Thành Quân, "Anh dựa vào gì mà nhốt tôi lại? Anh biết tôi mỗi ngày sống cái dạng gì không?"
"Âm Âm, sắp ổn rồi, qua hôm nay là em vĩnh viễn biến mất khỏi đời này."
"Anh có ý gì?"
Mục Thành Quân chuyển tới kênh tin tức, hắn định kéo tay cô, Phó Lưu Âm lại kinh sợ lùi lại.
Mục Thành Quân tự mình ngồi xuống. Trên TV đang chiếu các tin tức khác nhau, giọng nữ phát thanh viên truyền ra, Phó Lưu Âm đi tới muốn tắt TV.
Mục Thành Quân thấy thế, một tay kéo cô đến bên người, "Gấp cái gì, ở trong phòng nhiều nhàm chán, xem tin tức có lợi cho em."
"Anh buông tôi ra!" Phó Lưu Âm dùng sức tránh ra.
Hai người lôi kéo, tin tiếp theo mau chóng truyền ra. Mục Thành Quân đột nhiên giữ chặt bả vai Phó Lưu Âm, đẩy cô đến trước mặt TV, "Em nhìn xem, đây là kết cục của em."
Phó Lưu Âm mơ hồ nghe được tiếng nữ phát thanh viên.
"Thi thể bị chìm xuống đáy sông... Bị sát hại..."
"Người chết vì em gái Phó Kinh Sênh... Trả thù..."
Phó Lưu Âm không nghe rõ hoàn toàn, nhưng đã nghe được tin tức quan trọng nhất rồi.
Cô nghẹn họng nhìn trân trối chằm chằm vào màn hình. Bên ngoài "hiện trường vụ án" có rất nhiều người. Một người đàn ông hai tay bị còng, đang được cảnh sát dẫn đến bờ sông, hắn dùng ngón tay chỉ một chỗ.
"Chính tại đây tôi đã bóp chết Phó Lưu Âm, thi thể cũng bỏ xuống ở đây. Sợ bị phát hiện, tôi dùng dây thừng trói vào người cô ta mấy khối đá."
"Không thể nào!" Phó Lưu Âm nghe thế, kinh thanh hét lên. "Tôi không chết, tôi còn sống sờ sờ, tôi không chết!" Phó Lưu Âm sụp đổ, hi vọng cuối cùng hoàn toàn bị bóp tắt, một khi bên ngoài nhận định cô đã tử vong rồi, trên đời sẽ thật sự sẽ không còn con người Phó Lưu Âm đây.
Cô dùng đầu đâm một cái vào màn hình TV.
"Không, tôi không chết, cứu mạng với, cứu mạng với... Chị ơi, cứu em..."
"Mục Kính Sâm! Cứu em với!!!"
Chương 328: Con không giày vò bản thân mình, con chỉ đang tìm cô ấy
Editor: Dế Mèn
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^
Mục Thành Quân buông tay ra, mặc cả người Phó Lưu Âm bổ nhào tới trước TV. Hai tay cô đập vỗ màn hình lạnh băng, nhìn màn ảnh đong đưa, cũng thấy cảnh sát đứng ở bờ sông, nhìn nước sông trải dài sâu không thấy đáy mà lắc đầu.
Phó Lưu Âm không nghĩ ra được làm sao cứ vậy mà "chết" chứ? Cô rõ ràng sống sờ sờ ở đây, vì sao lại nói cô đã chết.
Một phóng viên nữ được quyền đến phỏng vấn, cô ta đứng ở chỗ trũng. Hôm nay gió rất lớn, cô ta mặc trang phục chống gió, tóc bị thổi tán loạn, trong micrô cũng có tạp âm.
"Theo nghi phạm chỉ và xác nhận, cô gái mất tích Phó Lưu Âm đã bị sát hại chính tại đây." Nữ phóng viên chỉ chỉ xuống chỗ bên chân. "Vợ nghi phạm trước kia đã bị Phó Kinh Sênh hại, hắn vẫn luôn bám theo, hơn nữa là theo dõi nạn nhân để tùy thời xuống tay."
Phó Lưu Âm không ngừng lắc đầu, nước mắt chảy ào từ hốc mắt, "Không phải thế, tôi ở ngay đây mà, ai tới cứu tôi với."
Mục Thành Quân ngồi ở trên giường, nhìn dáng vẻ khóc rống của Phó Lưu Âm, tuy có lộ vẻ xúc động, nhưng chưa mềm lòng.
Tiếp theo phải vớt thi thể, có điều nước sông chảy xiết, điều này càng thêm khó khăn lớn cho việc cứu hộ. . .
Mục Kính Sâm đứng ở ngoài màn hình, ánh mắt xuất thần mà nhìn chằm chằm dòng sông. Hôm nay có gió, còn lạnh, thấp thoáng có thể cảm giác được bọt sóng tung vỗ lại đây, mang theo ẩm ướt và tanh hôi.
Hứa Tình Thâm khăng khăng muốn ở đây, lúc đứng ở bờ sông, gần như muốn đứng không nổi.
Tưởng Viễn Chu ôm cô. Hứa Tình Thâm nước mắt nhịn không được, cô nhỏ giọng nghẹn ngào, "Âm Âm là bị sát hại ở đây."
Người đàn ông vuốt ve bả vai cô. Có phóng viên thấy Hứa Tình Thâm, lập tức vọt tới, "Anh Tưởng chị Tưởng, xin hỏi anh chị đối với cái chết của Phó Lưu Âm có ý kiến gì không ạ? Dù sao cô ấy cũng vô tội, bị Phó Kinh Sênh làm liên luỵ. Còn cả cái chết năm đó của cô Tưởng cũng có quan hệ với Phó Kinh Sênh, vậy chị Tưởng và Phó Lưu Âm. . ."
Tưởng Viễn Chu theo bản năng bảo vệ Hứa Tình Thâm trong lòng. Hứa Tình Thâm ôm eo người đàn ông, vùi mặt vào trước ngực anh, không muốn nhìn thấy bất cứ ống kính nào.
Tưởng Viễn Chu duỗi tay ra, khẩu khí nghiêm túc lạnh lẽo, "Không được quay!"
Nhưng mấy phóng viên kia há có thể buông tha tin lớn như vậy, "Chị Tưởng, nói hai câu đi. . ."
Hứa Tình Thâm vốn dĩ đã cực kỳ bi thương, giờ lại bị bức ép cho cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Đáy mắt thâm thúy của Tưởng Viễn Chu tích tụ mãnh liệt, "Tôi nói, không được quay!"
"Chị Tưởng. . ." Micro của đối phương tiến đến bên mặt Hứa Tình Thâm.
Trong mắt người đàn ông một dòng lạnh thấu xương hiện lên, anh giơ tay đập rớt micro, lại giơ tay đập camera.
Nữ phóng viên ngơ ngác nhìn, khom lưng nhặt micro lên. Tưởng Viễn Chu sắc mặt xanh mét, trực tiếp cho một chữ, "Cút!"
Trong mắt người ngoài, Tưởng Viễn Chu từ trước đến nay là con người sâu kín không để lộ ra ngoài, ít ra, hỉ nộ anh chưa bao giờ thể hiện ra mặt, càng sẽ không nói "cút" với phụ nữ.
Cô phóng viên xấu hổ mà nói với người quay phim bên cạnh, "Đi, đi phỏng vấn người khác đi."
Mấy người mau chóng bỏ đi. Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên, Tưởng Viễn Chu khẽ thở dài, ấn đầu ấn cô vào trước ngực mình lại, "Đừng khóc."
"Tưởng Viễn Chu, Âm Âm chết đều do em sơ sẩy mà thành."
"Chuyện này sao có thể trách em." Tưởng Viễn Chu không chịu cho cô ôm trách nhiệm sai lầm này nọ vào bản thân. "Chung quy do Phó Kinh Sênh đã thiếu quá nhiều mạng người. . ."
Trước TV ở một đầu khác, Phó Lưu Âm vô lực xụi lơ xuống đất. Cô thấy trong màn ảnh xuất hiện gương mặt Hứa Tình Thâm, vẻ mặt Hứa Tình Thâm cực kỳ bi ai đến cực điểm. Phó Lưu Âm vươn tay sờ hình ảnh, "Chị, em không chết, chị cứu em đi! Là Mục Thành Quân, là hắn giam em lại. . ."
Mục Thành Quân ở phía sau cô cười lạnh, "Dù em có kêu rách họng cũng vô dụng. Ngay hôm nay, tin em chết sẽ truyền khắp toàn bộ Đông Thành, hẳn sẽ chẳng có bao nhiêu người cảm thấy tiếc hận cho em đâu nhỉ? Đại đa số người không quen biết em, nhưng lại biết anh trai em."
Phó Lưu Âm nhắm mắt, nước mắt chảy ra, "Này tất cả đều là anh an bài, đúng không?"
"Cũng không thể gọi là tôi an bài nhỉ, chung quy gã giả trang làm công nhân kia, vợ hắn xác thật là bị anh em hại chết."
Phó Lưu Âm ngồi trên mặt đất lạnh băng, nhìn bản tin còn đang đưa mấy tin liên quan khác, "Cho nên tôi cứ như vậy chết rồi phải không?"
"Cảnh sát sẽ còn vớt 'thi thể' em, nhưng em cũng thấy rồi, nước sông chảy xiết như vậy sao có thể vớt lên? Dù người khác không muốn tin em đã chết, nhưng sự thật này, bọn họ không thể không đối mặt."
Phó Lưu Âm hồn đã hoàn toàn bị rút đi, cô dùng nắm tay không ngừng đấm đánh nền nhà, "Tôi không cần như vậy! Thả tôi ra ngoài, tôi muốn sống!"
"Âm Âm, em đâu có chết đâu, em vẫn luôn sống, sống bên cạnh tôi."
Phó Lưu Âm hung hăng liếc mắt xẻo hắn một cái, "Biến thái!"
"Em muốn nghe thử sau khi Kính Sâm biết tin em chết phản ứng thế nào không?"
Phó Lưu Âm hai vai run run, đôi mắt không khỏi nhìn chằm chằm Mục Thành Quân. Người đàn ông đứng dậy ngồi xổm trước mặt cô, hắn giơ tay nắm cằm cô, "Vẫn muốn nghe có phải không? Sao, vẫn chưa chết tâm?"
Phó Lưu Âm đập rớt bàn tay hắn, không nói lời nào.
Mục Thành Quân lạnh lùng nở nụ cười, "Khi phát hiện không thấy em nữa, trước tiên Hứa Tình Thâm liền chạy đến Mục gia đòi người. Chính Kính Sâm đã nói, không thấy em thì liền quan gì tới nó chứ? Hai người đã ly hôn."
Phó Lưu Âm cổ họng nghẹn ngào không thể nhịn xuống, hơi khóc ra thành tiếng. Cô nức nở, bóng người trước mặt càng lúc càng mơ hồ. Mục Thành Quân vẻ như thấy như vậy vẫn chưa đủ, tiếp tục dùng dao nhỏ mà đâm thọc vào lòng cô, "Nó không có đi tìm em, cũng không hỏi thăm em ở đâu. Sáng hôm nay nó biết cảnh sát sẽ dẫn nghi phạm tới hiện trường vụ án, mẹ còn hỏi nó có đi xem không, nhưng Kính Sâm nói, em chết chưa hết tội."
Nước mắt Phó Lưu Âm không ngừng chảy ao ra ngoài, bản thân cũng không khống chế được. Cô giơ cánh tay lên dùng sức lau, nhưng nước mắt vẫn chảy không ngừng như cũ.
Chết chưa hết tội sao?
Rốt tột phải hận cô đến nông nỗi nào mới có thể nói ra lời như vậy?
"Phó Lưu Âm, sau này em phải ở lại đây cho tốt đi."
"Không!" Lần này, khẩu khí của cô kiên quyết một cách khác thường.
"Không?" Mục Thành Quân cười cười, ngồi trước mặt Phó Lưu Âm, "Em có quyền lựa chọn sao?"
Phó Lưu Âm ngẩng mắt lên, nhìn về phía TV bên cạnh, "Anh ấy hận tôi đến thế sao?"
"Sao có thể không hận? Người anh em hại chết chính là ba chúng tôi, cái hố này, ai cũng không qua được."
"Nếu không qua được, anh nhốt tôi lại làm gì? Anh dứt khoát giết tôi luôn đi."
Mục Thành Quân nhìn chăm chú khóa chặt người phụ nữ trước mặt, "Tôi không giết người, tôi không muốn tay mình mang tội giết người."
Phó Lưu Âm một tay chống bên người, cánh tay vẫn luôn run. Toàn bộ hy vọng của cô cũng không còn. Trước kia cô bị nhốt tại một nơi không thấy ánh mặt trời, nhưng, tốt xấu nó cũng có một chút ánh sáng như vậy! Nhưng hiện tại thì sao? Chút ánh sáng cuối cùng này Mục Thành Quân cũng nhéo tắt, Phó Lưu Âm không có dũng khí.
Lần đầu tiên, cô tốn hai năm mới tìm được cơ hội trốn đi.
Vậy lúc này thì sao? Lại phải hai năm sao? Hay là hai mươi năm?
Lần đầu tiên, sau khi cô chạy đi còn có thể tìm anh trai, vậy lúc này thì sao? Dù cô thật sự có thể trốn thoát, ngoài Hứa Tình Thâm, cô còn có thể tìm ai?
Anh trai sao? Không, anh đến giờ còn hôn mê ở phòng bệnh.
Mục Kính Sâm sao? Phó Lưu Âm mở to mắt, nước mắt từ một bên mặt chảy xuống. Mục Kính Sâm đã sớm không cần cô, anh nói cô chết chưa hết tội.
Phó Lưu Âm hoàn toàn mất đi sức chống đỡ, cánh tay cô mềm nhũn, cả người ngã ra sau.
Mục Thành Quân nghiêng người đứng dậy, đôi tay hắn đỡ người trên của Phó Lưu Âm, ánh mắt gắt gao khóa chặt người phụ nữ dưới người, "Âm Âm, tôi cam đoan tôi sẽ không đánh em, sẽ không mắng em, em chỉ cần ở lại sống tốt bên cạnh tôi là được."
Phó Lưu Âm xoay người, hai tay ôm trước người, cuộn tròn mình thành một khối.
---
Hiện trường vụ án.
Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm đứng ở bờ sông. Gió càng lúc càng lớn, thổi góc áo lên, bàn tay Tưởng Viễn Chu ấn sau đầu Hứa Tình Thâm.
"Lạnh lắm, chúng ta vào trong xe đi."
Cô bị anh ép tới cạnh xe, sau đó nhét vào trong xe.
Cả người Hứa Tình Thâm phát run. Tưởng Viễn Chu lấy thảm phủ thêm cho cô, "Sẽ có người xuống cứu hộ ngay thôi."
Cô yên lặng nhìn Tưởng Viễn Chu, "Đây không phải cứu hộ, ai cũng biết Âm Âm con bé đã không cứu được nữa rồi."
"Nhưng ít ra, nếu có thể tìm được thi thể, cũng là một chuyện may mắn."
Hứa Tình Thâm dựa vào ghế, "Rất khó đó, phải không?"
Tưởng Viễn Chu không trả lời, ôm cô vào trong ngực.
"Tự chúng ta sẽ bỏ tiền, tìm mấy người cùng đi với cứu hộ."
"Em yên tâm, Lão Bạch đã thu xếp xong rồi."
Trong lòng Hứa Tình Thâm từng đợt co rút đau đớn, cô nhìn phía ngoài cửa sổ, thấy một chiếc xe đậu ở xa xa, mà bên cạnh xe là Mục Kính Sâm đang đứng.
Anh như pho điêu khắc cứng rắn lạnh băng, đứng ở bên kia vẫn không nhúc nhích, chỉ có quần áo trên người đón gió đong đưa, chóp mũi Hứa Tình Thâm càng thêm thấy chua xót.
Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm mặt sông phía trước. Anh trắng đêm không về, bà Mục tìm không thấy anh, vẫn luôn gọi điện thoại.
Anh không có tâm tư nghe máy, pin của di động dần dần hao hết, cuối cùng thì tắt máy.
Cảnh sát sợ sẽ gây rối loạn, chờ nghi phạm chỉ và xác nhận hiện trường xong thì nhanh chóng đưa hắn đi.
Đám phóng viên kia vẫn không chịu đi, đang phỏng vấn quần chúng, "Xin hỏi chuyện xảy ra đêm đó, có ai nghe thấy có tiếng kêu cứu không ạ?
"Không phải nói chứ, hơn nửa đêm, với lại cô nghe xem bên này tiếng gió lớn như vậy, ai mà nghe được, ôi?"
Ngoài cảnh giới, mọi người bàn luận, không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Đáng thương quá, vẫn chỉ là một cô gái trẻ đúng không?"
"Tàn nhẫn quá mà!"
"Dù có trả thù cũng không nên tìm cô gái nhỏ chứ? Cô ấy không còn thân nhân nào khác sao?"
Xem ra trong mắt những người đó, chẳng qua chỉ là đề tài nói chuyện sau bữa tối, bọn họ không biết những việc này thật ra là đang rắc muối lên miệng vết thương của người khác. Mục Kính Sâm nghe tiếng người khác nói chuyện, ánh mặt trời dội vào đỉnh đầu, mặc dù hôm nay thời tiết tốt như vậy. Anh nhìn thấy có thuyền lại, đang vớt xung quanh chỗ nghi phạm đã chỉ và xác nhận.
Một buổi sáng qua rất nhanh, nhưng không có chút thu hoạch nào.
Mục Kính Sâm và Hứa Tình Thâm đều hiểu rõ, nếu muốn vớt được Phó Lưu Âm lên, đó là khó càng thêm khó.
Hứa Tình Thâm muốn đi ra ngoài, Tưởng Viễn Chu lại ấn cô vào lòng. "Tình Thâm, cứ ở đây đưa tiễn đi, đừng miễn cưỡng chính mình, em như vậy sẽ chỉ làm anh đau lòng thêm.
Cô lắc lắc đầu, "Chưa thấy thi thể thì em không tin Âm Âm đã chết."
"Vậy nếu đời này cũng không tìm được thi thể con bé thì sao?"
Hứa Tình Thâm mắt hồng hồng, "Thế ít nhất vẫn còn hy vọng, có lẽ con bé chỉ tới chỗ nào khác, chỉ là chỉ là quên mất chúng ta thôi."
Tưởng Viễn Chu cũng biết nếu cô không chịu chấo nhận sự thật, cô muốn ở đây chờ, anh cũng chỉ có thể ở cùng cô.
Tới buổi chiều, mấy chiếc thuyền dựa vào nhau, cứu hộ từng tấc từng tấc cứu hộ đi qua.
Mục Kính Sâm trước sau đứng ở chỗ ban đầu.
Mặt trời dần dần xuống núi, người dân vây xem đã sớm tản đi, cảnh sát lấy được bằng chứng xong cũng đi rồi. Cách đó không xa, bỗng nhiên truyền đến tiếng đàn ông kêu to, "Có phát hiện!"
Chân Mục Kính Sâm động đậy, nhưng trong chân như bị đâm một cây châm, xuyên tim đau đớn làm cả người anh lảo đảo.
Hứa Tình Thâm đẩy cửa xe ra, bước nhanh chạy về phía trước. Một con thuyền đã lại gần bờ.
Tưởng Viễn Chu đi tới bên người cô, theo bản năng che chắn cô phía sau mình. Mặc kệ có tin tức hay là không có tin tức, đều không phải là tin tức tốt, anh không muốn lại kích thích đến Hứa Tình Thâm.
Mục Kính Sâm khập khà khập khiễng đi tới, cũng chỉ tới giờ phút này rồi anh mới có thể cảm giác được mình cô đơn đến cực điểm.
Hứa Tình Thâm khó chịu, đã có Tưởng Viễn Chu ở bên, có người cô ấy yêu nhất cùng trải qua với cô ấy.
Mà người anh mất đi thì sao, vừa đúng là người có thể ở cùng anh.
Người đàn ông từ trên thuyền đi xuống, trong tay xách theo một cái túi bện, "Trước mắt vẫn chưa tìm được thi thể, nhưng mà, chúng tôi đã tìm được một ít đồ vật, có khả năng có liên quan với cô ấy, cũng có khả năng là của người khác. . ."
Người đàn ông nói xong, lắc cho đồ vật trong chiếc túi bện rớt xuống.
Mục Kính Sâm thấy một ba lô kiểu nữ, một cậy dù, một cái áo thun cùng với một chiếc giày.
Anh đột nhiên cả kinh, ánh mắt gắt gao chăm chú vào mặt trên chiếc giày kia. Anh cảm giác trời đời trước mặt quay cuồng lên. Hứa Tình Thâm nôn nóng mà nhìn về phía Mục Kính Sâm, "Có đồ của Âm Âm không? Có không?"
Môi Mục Kính Sâm mấp máy, không giống như đang trả lời cậu hỏi của Hứa Tình Thâm, ngược lại như là đang lẩm bẩm tự nói, "Giày này, là tôi cùng cô ấy đi mua, cô ấy nói phải học thể dục. . ."
Hứa Tình Thâm mặt đầy nôn nóng, "Âm Âm đi số bao nhiêu? Có phải 37 không?"
"Phải."
Hứa Tình Thâm ngồi xổm xuống, nhặt chiếc giày kia lên. Đế giày toàn là bùn cát, cô lấy tay phủi đi, thấy số giày trên đó.
Giày cầm trên tay rớt xuống đất, Hứa Tình Thâm đứng dậy, nhưng trước mắt đột nhiên tối sầm, hai chân cô quỵ xuống.
Tưởng Viễn Chu vội ôm lấy cô. Người đàn ông phụ trách vớt đồ vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Nói như vầy, toàn quần áo, giày hoặc vật tùy thân thì dễ dàng vớt được. Thi thể bị cột tảng đá, nước sông lại xiết như vậy, cô ấy vẫn sẽ bị chuyển dịch. Loại giày này nhẹ, nhất định là rơi xuống khỏi chân người chết rồi nổi lên mặt nước. "
"Đừng nói nữa." Tưởng Viễn Chu thấy Hứa Tình Thâm nhắm hai mắt, anh bế ngang cô lên, "Tiếp tục vớt đi."
"Được."
Tưởng Viễn Chu xoay người bỏ đi. Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm chiếc giày cạnh chân đến mất hồn. Tin Phó Lưu Âm chết gần như đã được chứng thực, anh không muốn tin cũng không được.
Xe của nhà họ Tưởng đi rồi, đội cứu hộ vẫn đang tiếp tục tìm kiếm dọc theo hạ lưu. Sắc trời từ từ tối sầm đi, mãi đến khi đèn đường cách đó không xa sáng lên.
Mấy chiếc thuyền lại gần bờ, một người trong đó đi đến trước mặt Mục Kính Sâm, "Sếp Mục, trời tối rồi, hôm nay cứ đến đây thôi đã."
"Không tìm thấy sao?"
"Thật sự rất khó, hơn nữa trời tối, công tác cứu hộ không cách nào thuận lợi tiến hành được."
Mục Kính Sâm trầm mặc sau một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý. Mọi người đều đi hết, chỉ còn lại một mình anh.
Anh dựa vào bên xe hút thuốc. Hai ngày, trừ uống nước ra, anh chưa ăn một bữa cơm.
Bên chân tất cả đều là tàn thuốc, mùi thuốc sặc người chui vào bụng rỗng, anh khó chịu muốn nôn khan. Mục Kính Sâm ho nhẹ vài tiếng, mãi đến khi hút hết hẳn một điếu thuốc, lúc này mới vứt đi.
Chỉ là năm ba phút sau, anh nghĩ đến Phó Lưu Âm, khó chịu không chịu được, anh cứ muốn tìm chút đồ để mình tê liệt đi mới được.
Mục Kính Sâm mở cửa xe, ghế lái phụ để lấy cây thuốc, anh ngày hôm qua đã mua.
Một cây thuốc còn dư lại mấy hộp, Mục Kính Sâm lấy một hộp. Anh quay lại trước xe, gấp không chờ nổi mà mở hộp thuốc ra, sau đó móc ra một điếu, châm lửa.
Anh hút một hơi rồi lại một hơi, nhưng thật ra chẳng có ích gì, trong lòng đau đớn như bị người dùng sức xé rách, anh chỉ cảm thấy càng lúc càng đau, đau đến khó có thể chịu đựng.
Mục Kính Sâm hút xong điếu thuốc này thì vào xe. Anh khởi động xe, bánh xe lăn nhanh trên mặt đất. Mục Kính Sâm đánh tay lái, xe chạy về phía Phó Lưu Âm bị vứt.
Anh cũng không biết mình muốn làm gì, chỉ là trong lòng đọng đầy đau đớn và khó chịu, không chỗ phát tiết.
Bánh xe nghiền qua đất ở bờ sông, phía dưới còn có chút mẩu vụn nhỏ. Mục Kính Sâm đạp hết chân ga, xe bay rầm ra ngoài. Thế nhưng bờ sông là chỗ cao, xe chạy đến chỗ bờ đê, phía trước có gờ đá, tốc độ xe bị cản mạnh lại. Tuy nhiên vì quán tính, đầu xe vẫn xông ra ngoài, hai bên con sông không tính là sâu, còn có đá, nửa chiếc xe chìm thẳng vào trong nước. Mục Kính Sâm nắm chặt tay lái, nhìn dòng nước dần dần dâng lên, chỉ ngập qua động cơ rồi không dâng tiếp nữa.
Nước sông đàng trước ở trong bóng đêm biến thành màu đen, từng đợt vỗ đánh vào mặt kính, làm cho người ta sợ hãi vô cùng.
Mục Kính Sâm đưa tay muốn mở cửa xe, nhưng bên ngoài có áp lực nước, mở không được.
Người đàn ông hạ cửa sổ xe, nước ngoài cửa sổ từng chút xông vào. May mắn là hơn phân nửa xe còn ở trên mặt nước, anh vọt một cái ra khỏi cửa sổ xe.
Mục Kính Sâm mở cốp sau và băng ghế sau ra. Anh ôm một bó hoa, theo dòng nước đi về phía chỗ sâu. Gió đêm thổi từng cơn, anh đông lạnh đến cả người run bần bật.
Phó Lưu Âm bây giờ nằm dưới đáy nước lạnh băng ở đây. Cô sợ nhất bóng tối, nhưng nếu vớt không được, cô cũng chỉ có thể an nghỉ dưới đáy nước.
Mục Kính Sâm hai tay ôm bó dao đài ngọc phượng kia. Anh đứng thẳng giữa dòng nước, nước không tới eo người đàn ông. Bàn tay anh vuốt vuốt cánh hoa tươi, tuy cách một ngày một đêm, nhưng màu trắng của hoa vẫn kiều diễm tươi mới như cũ. Mục Kính Sâm gỡ một cành trong đó xuống, "Âm Âm, anh chưa tặng hoa cho em được mấy lần. Cô chủ tiệm hoa nói, con gái đều thích hoa tươi. Anh nghĩ, em cũng sẽ vậy. Nhưng hiển nhiên anh rõ ràng đã quá muộn rồi, đã quá muộn rồi." Tiếng gió than khóc, hình như như tiếng Phó Lưu Âm nói chuyện. Mục Kính Sâm ngắt cánh hoa, thuận tay hơi giơ lên, màu trắng của cánh hoa đáp xuống trên mặt nước.
Dòng nước rất nhanh, trong nháy mắt, chúng đã xông tới hạ lưu.
Mục Kính Sâm mở bó hoa ra, tung toàn bộ mấy bông hoa ra ngoài. Một xe đầy hoa, bị anh phá hết rồi, ném hết rồi.
"Phó Lưu Âm! ! !" Anh nghẹn ngào kêu lên một tiếng.
Không ít hoa vướng ở chỗ đầu xe, rất nhanh, bên đó tụ lại thành một mảng màu trắng.
Xung quanh không có người nào khác, nơi rộng lớn như vậy, thành như chỉ có một mình Mục Kính Sâm ở nơi tế tự.
Dáng vẻ Phó Lưu Âm đã cười đã khóc, còn có bộ dạng khi nói chuyện, đều hiện lên, chúng hỗn độn hiện ra trên mặt sông. Mục Kính Sâm có ảo giác, anh phảng phất nghe được Phó Lưu Âm đang nói chuyện, cô luôn quen gọi cả tên lẫn họ của anh, Mục Kính Sâm, Mục Kính Sâm! ! !
Người đàn ông khom người, giơ tay chụp lấy, nhưng lại trống rỗng.
Anh ngơ ngẩn nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình, trong bàn tay ngoại trừ một mảng lạnh lẽo ra, không còn gì khác.
"Phó Lưu Âm, rốt cuộc là anh bỏ lại em, hay là em bỏ lại anh?"
Không ai có thể trả lời anh.
Mục Kính Sâm đi tới mấy bước, một cành Dao Đài Ngọc Phượng từ bên cạnh thổi qua chỗ anh, anh đuổi theo một bước, hình như đó là Phó Lưu Âm.
Chỉ là lúc trước, rõ ràng là anh tự mình đuổi cô ra khỏi nhà họ Mục, nếu anh không làm như vậy, người ngoài có thể có cơ hội xuống tay với cô sao?
Mục Kính Sâm vô cùng bi thương, mà với anh, bi ai lớn nhất cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.
Nếu Phó Lưu Âm còn sống, anh tha thứ cho cô không được, nhà họ Mục cũng không thể tha thứ cho cô.
Nhưng mà hiện tại Phó Lưu Âm đã chết, lòng anh cũng như đã chết. Phó Lưu Âm đã không còn hy vọng xa vời anh sẽ tha thứ, cô đã lấy tư thái đau khổ cùng đáng buồn như vậy, hoàn toàn lui ra khỏi sinh mệnh của anh.
Từ nay về sau, bên người anh không còn có cô, sẽ không còn bất luận tin tức gì.
Mục Kính Sâm như đột nhiên phát điên mà đập xuống mặt nước. Bọt nước bắn lên văng lên mặt anh, đau quá, rất đau. Anh càng dùng sức, thật sự như dùng sức mà quất đánh bản thân.
"Ai cho em chết? Ai cho em chết?" Mục Kính Sâm gầm nhẹ. Anh tiếp tục như người điên mà đánh, "Phó Lưu Âm, anh bảo em phải sống tốt, anh bảo em sống, em có nghe thấy không."
Từ xa xa nhìn lại, người như vậy còn không phải người điên sao?
Bờ sông không còn ai khác, anh lại đang nói chuyện với ai chứ?
Bàn tay Mục Kính Sâm đập từng cái xuống mặt nước, quần áo trên người đều ướt. Nước sông rất dơ, áo sơmi của anh bị nhuộm thành màu vàng dơ dơ, nếu đổi là ngày thường, anh tuyệt đối không thể chịu được. Nhưng mà. . .
Nơi này lạnh như vậy, dơ như vậy, Âm Âm của anh lại vĩnh viễn nằm ở trong đây, chìm ở chỗ sâu nhất. Mục Kính Sâm đau khóc thành tiếng. Anh cuối cùng chịu đựng không nổi, tiếng than tiếc chen lẫn cùng tiếng khóc, từng cơn từng cơn truyền ra.
"Phó Lưu Âm, em ra đây cho anh, ra đây!"
Anh như điên rồi, đang ở trong nước mà vớt thứ gì đó. Anh lảo đảo, đi về chỗ sâu hơn.
Nước sông lạnh băng thấu xương vỗ vào mặt anh. Mục Kính Sâm sặc một ngụm nước, cả người anh chui xuống. Bên này vẫn chưa sâu nên một chút nữa là có thể chui tới đáy nước. Anh dùng sức mà mò, ảo tưởng có thể sờ được bàn tay, bàn chân của Phó Lưu Âm.
Bàn tay đụng phải thứ gì bén nhọn, cắt đau đớn làm anh rụt cánh tay lại.
Mặt nước quá tối, anh không nhìn ra nước bên người đã bị nhuộm đỏ. Mục Kính Sâm tự lẩm bẩm, khuôn mặt phủ kín sự nôn nóng, "Có phải em rất sợ không? Một mình có sợ không?"
"Sao em lại dễ dàng bị chụp mê như thế chứ?"
"Phó Lưu Âm, mấy kỹ năng anh dạy em kia, em đã quên cả rồi phải không?"
Mục Kính Sâm đang khóc, tiếng nói run rẩy vô cùng.
"Lúc hắn bóp cổ em, em khó chịu sao? Có nghĩ tới anh đến cứu em?"
"Thực sự xin lỗi, Âm Âm, thực sự xin lỗi, anh không có thể tới cứu em, anh thậm chí không biết em đã xảy ra chuyện."
Mục Kính Sâm lần thứ hai mò xuống đáy nước, lập tức lại sờ phải cái chai thủy tinh vỡ, toàn bộ bàn tay anh bị cắt đứt, miệng vết thương rất sâu. Anh chui lên khỏi mặt nước, nhìn đôi tay mình, hóa ra huyết thịt đã lẫn lộn từ lâu.
Ở bờ sông cách đó không xa, có một tràng âm thanh nôn nóng truyền tới, "Kính Sâm, Kính Sâm!"
Bà Mục sốt ruột muốn đi xuống quản gia Tào bên cạnh giữ chặt bà lại, "Phu nhân đừng xuống nước, ngàn vạn đừng đi xuống."
"Buông ra!" Bà Mục tránh ra, sau đó bước nhanh tới phía trước.
Quản gia Tào kêu tài xế, "Mau, mau kéo cậu hai lên!"
"Dạ!"
Bà Mục đi tới bờ sông, nhìn thấy xe của Mục Kính Sâm mắc ở đó, mà đứa con trai yêu thương của bà đã sắp bị nước sông bao phủ. Cả trái tim bà Mục đều sắp nhảy ra khỏi ngực.
Tài xế đi xuống, đang đi nhanh về phía Mục Kính Sâm. Bà Mục cũng đi xuống, giọng bà cũng sắp tắt, "Kính Sâm!"
"Cậu hai, cậu hai!"
Mục Kính Sâm lời gì cũng không nghe vào, anh đi về phía trước một bước. Vừa lúc một con sóng to đánh lại, vốn cũng không đến mức bao phủ lấy người, nhưng Mục Kính Sâm cả người đã sớm không còn sức lực, một chút như vậy, cả người liền ngã thẳng xuống.
Bà Mục vừa ngẩng mắt lên, thế mà không thấy anh nữa.
Bà sợ tới mức hai chân mềm nhũn, quản gia Tào vội vàng đỡ bà.
Tài xế mò mò mấy cái ở chỗ Mục Kính Sâm biến mất, lúc này mới bắt được một cánh tay, anh ta cố hết sức túm Mục Kính Sâm dậy, "Cậu hai, cậu không có việc gì chứ!"
"Kính Sâm! ! !" Bà Mục bước nhanh chạy về phía trước. "Con đừng dọa mẹ, con tỉnh lại đi, con làm sao vậy hả?"
Bà Mục nhìn thấy bên cạnh xe Mục Kính Sâm đều là hoa, bà mơ hồ cũng liền hiểu ra. Bà vừa hoảng vừa tức, tay đấm bả vai Mục Kính Sâm, "Con đây sẽ bị nó hại chết đó! Phó Lưu Âm sinh thời không buông tha con, đã chết cũng không chịu buông tay."
Mục Kính Sâm cả người đều ướt đẫm, nghe được bà Mục nói, thương tâm muốn chết. "Mẹ, con tình nguyện cô ấy không chịu buông tay. . ."
Bà Mục nghe vậy, giơ tay ôm lấy đầu vai anh, bà đau khóc thành tiếng, "Đừng như vậy, con trai, nó cũng đã chết rồi, con nhìn ra chút đi."
Quản gia Tào đi đến cạnh hai người, "Mau, mau đưa cậu hai đi."
Ông ta kéo cánh tay Mục Kính Sâm, đột nhiên nhìn thấy bàn tay bị thương của anh, "Cậu hai, tay cậu làm sao vậy?"
Bà Mục vừa nghe, tầm mắt nhìn qua theo, một cái nhìn này làm bà cả kinh, gần như ném hồn đi. Trong bàn tay anh, ở miệng vết thương máu còn đang ứa ào ào ra ngoài. Bà Mục lên án mạnh mẽ thành tiếng, "Kính Sâm, con đây là vì cái gì hả? Con trước nay cũng sẽ không giày vò bản thân, con đây là đang làm gì vậy hả?"
Cổ họng Mục Kính Sâm khẽ nuốt, nói: "Mẹ, con đây không phải đang giày vò chính mình, con là đang tìm Âm Âm mà."
Bình luận facebook