• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sắc Đẹp Khó Cưỡng (2 Viewers)

  • Chương 129

Chương 333: Đối tượng xem mắt, có thể là con không?
Editor: Dế Mèn
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^


Tầm mắt Mục Kính Sâm buộc chặt trên mặt Nguyễn Noãn, có chút làm cho người ta sợ hãi, "Sau đó thì sao?"
"Lúc ấy em bị dọa ngây, tưởng ai muốn cướp bóc chứ. Cô ta cứ giục em mau lái xe. Thấy hai gã đàn ông kia nhào tới, em liền đạp ga lái xe đi."
Mục Kính Sâm hai tay đan vào nhau, đầu dựa vào hai bàn tay đan chặt.
"Sau đó thì sao?"
"Sau khi xác định hai gã kia không có đuổi theo, lúc đó em mới ngừng xe lại bên đường. Lúc ấy cô ta vừa sửa sang lại quần áo vừa định đi xuống. Em giữ cô ta lại, cũng nhận ra cô ta. . ."
"Sư huynh, giữa hai người có phải có hiểu lầm gì không?"
Cổ họng Mục Kính Sâm khẽ nuốt, "Vì sao hỏi vậy?"
"Em thấy tình cảnh của cô ta không ổn lắm. Em nói em sẽ gọi điện thoại cho anh, cô ta không cho, nói sống chết cũng sẽ không có một chút quan hệ với anh. Em không hiểu sao cô ta phải nói như vậy, em hỏi cô ta lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, cô ta nói không cần em quản."
Mục Kính Sâm ngơ ngẩn nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, "Không thể nào, tối khuya cô ấy sẽ không đi ra ngoài, với lại cô ấy cũng biết ít võ. . ." Lòng Nguyễn Noãn rất rõ ràng, Mục Kính Sâm đây là không muốn tin. Hơn phi hướng trên người nnữa, Phó Lưu Âm cũng đã chết, cô ta cũng không cần phải hắt nước bẩn lên người, một chậu nước bẩn này hắt ra, cô ta cũng chẳng được gì ngon, chung quy Phó Lưu Âm là người chết rồi.
"Sư huynh, anh nói đúng, hôm đó trời muộn như vậy, chắc chắn em nhìn lầm rồi. . ."
Mục Kính Sâm cố nén cơn đau dữ dội trong lòng. Bây giờ người cũng không còn, đào ra những bi thảm của Phó Lưu Âm khi còn sống nữa sẽ chỉ làm trong lòng anh thêm khó chịu thôi.
Anh mặc kệ Nguyễn Noãn nói thật hay giả, hiện tại trong đầu anh chỉ có một ý niệm, chính là mau tìm được Phó Lưu Âm.
Nguyễn Noãn thấy tầm mắt anh quay lại trên mặt sông. Cô ta nhìn chăm chú sườn mặt anh, cô ta có chút không hiểu Mục Kính Sâm đối với Phó Lưu Âm rốt cuộc là tình cảm gì. Nếu nói anh yêu cô ta, vậy anh tuyệt đối không thể nào khi tin tức như thế xong lại không nổi trận lôi đình. Nhưng nếu nói không có một chút thích nào, thì sao anh lại không ăn không uống mà canh chừng ở bờ sông như vậy chứ?
Nguyễn Noãn ngồi với anh. Nửa đường, cô ta nhận được điện thoại của bà Mục.
Cô ta đi qua một bên nghe máy, "Alo, bác gái ạ."
"Được ạ, con biết ạ. Yên tâm đi ạ, sư huynh ở đây, con sẽ để ý tới anh ấy. . ."
Mục Kính Sâm nghe tiếng người phụ nữ truyền tới lỗ tai mình, anh đứng dậy. Cúp điện thoại xong thấy anh nhấc chân muốn đi, Nguyễn Noãn chạy nhanh đuổi theo.
"Sư huynh, anh đi đâu?"
"Về nhà."
"Anh không lái xe đến đây phải không? Em đưa anh về."
Mục Kính Sâm gật gật đầu. Hai người đi tới trước xe của Nguyễn Noãn. Mục Kính Sâm mở cửa sau ra, ngồi vào.
Nguyễn Noãn khởi động xe, từ từ đánh tay lái, xe quay đầu. Nước sông vẩn đục xẹt qua tầm mắt người phụ nữ, khóe miệng cô ta không tự chủ được mà hơi cong lên,trong lòng thầm nói: "Phó Lưu Âm, cô cứ ngủ ở đây đi, cả đời cũng đừng lên. Cô đã cướp sư huynh của tôi một năm, tới lúc trả anh ấy lại cho tôi rồi."
Xe nhanh chóng chạy đi. Nguyễn Noãn vừa định nói chuyện, ánh mắt qua kính chiếu hậu nhìn thấy Mục Kính Sâm dựa vào ghế, có vẻ như ngủ rồi.
Mấy ngày nay, anh cũng chưa được chợp mắt đàng hoàng. Nguyễn Noãn nhìn bàn tay bị thương của anh, không thể nghĩ ra, vì một người phụ nữ như vậy, anh đáng phải vậy sao?
Trở lại nhà họ Mục, Nguyễn Noãn dừng xe hẳn xong, quay đầu lại nhìn, thấy Mục Kính Sâm còn ngủ.
Cô ta không đành lòng quấy rầy anh, liền ở trên xe chờ.
Bà Mục ngồi trong phòng khách thấy được liền chạy nhanh ra. Nguyễn Noãn thấy thế, xuống xe thật cẩn thận. Cô ta bước nhanh tới đón trước. Bà Mục vừa muốn nói, Nguyễn Noãn đã kéo bà tới cạnh, "Bác gái, sư huynh ngủ rồi. Nhìn thấy bộ dáng anh ấy con rất khó chịu. Sau khi Phó Lưu Âm xảy ra chuyện, nhất định anh ấy chưa được chợp mắt thì phải."
Bà Mục nhịn không được thở dài, "Bác cũng không biết khi nào nó mới ổn được."
"Yên tâm đi ạ, khó chịu nhất chính là mấy ngày này. Người chết không thể sống lại, qua rồi thì sẽ tốt thôi."
"Bác cũng nghĩ như vậy." Bà Mục ôm chặt áo choàng trên vai. "Nguyễn Noãn, vất vả cho con rồi."
"Bác gái, bác khách khí với con vậy làm gì?"
Bà Mục nhẹ lau khóe mắt, "Hai đứa con trai đang yên ổn của bác, thế nào lại biến thành như vậy, Thời Ngâm mất tích, Phó Lưu Âm thì sao. . ."
Nguyễn Noãn vội an ủi bà, nói: "Bác gái, người biết quan hệ của Phó Lưu Âm với sư huynh cũng không nhiều. Hơn nữa nhà họ Lăng gần đây cứ ầm ĩ, sự chú ý của rất nhiều người đều ở trên người anh Thành Quân. Phó Lưu Âm đã chết, đây là sự thật không đổi được. Yên tâm đi ạ, qua khoảng thời gian này sẽ tốt thôi ạ."
"Hy vọng vậy."
Nguyễn Noãn quay đầu lại nhìn xe mình, có chút cười khổ, nói: "Lúc sư huynh kết hôn, chúng con cũng không ai biết; hiện tại anh ấy ra chuyện như vậy, tữ nhiên cũng chẳng có mấy người có thể an ủi anh ấy."
"May mắn đó! Con thì sao, còn giúp bác đưa Kính Sâm về."
Tầm mắt của Nguyễn Noãn hướng qua bà Mục ở bên cạnh.
"Bác gái, cho tới giờ, con luôn thích sư huynh."
Bà Mục giật mình ngơ ngẩn, trợn to hai mắt nhìn về phía Nguyễn Noãn ở bên cạnh.
"Con nói cái gì?"
"Tình cờ biết được tin sư huynh kết hôn, con đã rất khổ sở một thời gian."
Bà Mục cũng là người thông minh, đương nhiên rõ trong thời cơ này Nguyễn Noãn nói như vậy là có ý gì.
"Nguyễn Noãn, con gia cảnh tốt như vậy, con hẳn rõ ràng, chuyện của Kính Sâm và Phó Lưu Âm tuy không bao nhiêu người biết, nhưng chung quy nó đã từng kết hôn."
"Bác gái, bác cũng không có khả năng để sư huynh cả đời một mình đúng không ạ? Đợi qua quãng thời gian này, bác sẽ bảo anh ấy tìm ai đó làm lại từ đầu đúng không ạ?"
"Đó là đương nhiên. . ."
Ánh mắt Nguyễn Noãn chân thành, nhìn thẳng vào bà Mục trước mặt.
"Vậy giới thiệu con cho sư huynh trước được không ạ?"
"Con đây là thực sự có ý như vậy?"
"Bác gái, con cũng đã tự mình mở lời với bác như vậy, chẳng lẽ con có thể có nửa phần vui đùa hay sao?"
Bà Mục kéo tay Nguyễn Noãn, "Đã nhiều ngày, nay có vẻ cuối cùng cũng có được một chuyện vừa ý rồi. Đó thật sự không thể tốt hơn."
---
Hai ngày sau, Mục Thành Quân cũng không tới biệt thự bên kia.
Người nhà họ Lăng luôn tới quậy, một hai muốn hắn giao Lăng Thời Ngâm ra. Lúc hắn ra ngoài cũng sẽ đặc biệt chú ý có cái đuôi nào không. Để cho cẩn thận, hắn cho người bên kia chăm sóc tốt cho Phó Lưu Âm, hắn thì ở lại Mục gia.
Ngày thứ ba, hắn đi tỉnh ngoài, chạy về Đông Thành suốt đêm.
Mục Thành Quân ngồi ở ghế sau, đang ngắm nghía vài món đồ nhỏ trong tay. Lúc bàn chuyện kinh doanh, khách hàng có tặng vài món trang sức tinh xảo, đều là mấy miếng ngọc đẹp hàng nhất được tuyển lựa. Mục Thành Quân nhìn mặt dây chuyền trong lòng bàn tay, hắn cầm sợi dây chuyền bạch kim lên, nghĩ khi Phó Lưu Âm đeo nó lên, nhất định sẽ vô cùng đẹp.
Bà Mục cũng không biết đêm nay hắn sẽ về Đông Thành, cho nên cũng không chờ hắn.
Xe chạy thẳng đến biệt thự. Mục Thành Quân có chút gấp gáp không chờ nổi mà xuống xe. Đi vào phòng khách, người giúp việc bước nhanh tới, "Anh Mục, bây giờ anh muốn ăn chút gì không ạ?"
"Cô ấy đâu? Cô ấy ăn chưa?"
"Hai ngày nay cô ấy tốt hơn không ít rồi ạ, cũng chịu ngoan ngoãn ăn gì đó."
"Vậy sao?" Trên mặt Mục Thành Quân không kìm được vẻ vui mừng. "Cảm xúc thì sao?"
"Rất an tĩnh ạ. Ngay cả lúc đổi phòng cho cô ấy, cô ấy cũng không có quậy."
Trong lòng Mục Thành Quân được thả lỏng, "Tốt, tôi lên xem trước."
Phó Lưu Âm được sắp xếp vào một phòng ngủ khác. Mục Thành Quân đi tới cửa phòng, vệ sĩ mở cửa phòng cho hắn. Mục Thành Quân đi vào.
Trong phòng ngủ có đủ mọi thứ, TV gắn ở trên tường. Hắn nhìn thấy Phó Lưu Âm rúc trong sô pha bên cửa sổ trước mặt.
Nghe được động tĩnh, bóng dáng đang cuộn tròn thành một cục giật giật. Phó Lưu Âm mở mắt ra, thấy là hắn. Mục Thành Quân tiến lên mấy bước, "Âm Âm."
Cô lập tức cảnh giác nhìn về phía hắn. Mục Thành Quân sợ cô lại muốn giả điên, hắn gấp gáp không chờ nổi mà giơ bàn tay ra, "Nhìn này, thích không?"
Phó Lưu Âm nhìn, giơ tay lấy tới. Cô cũng không nhìn kỹ, ngón tay chạm vào miếng ngọc kia, trên ngọc còn nhiệt độ cơ thể của Mục Thành Quân. Dọc đường hắn đã vuốt ve, trong lòng nghĩ không biết Phó Lưu Âm có thích không. Nhưng cơn thấp thỏm như thế rất mau liền có đáp án, Phó Lưu Âm một tay quăng đồ đi. Miếng ngọc kia không biết va phải đâu, âm thanh rơi xuống đất rõ rõ ràng ràng truyền vào tai Mục Thành Quân.
Hắn còn chưa kịp thấy mất mát, Phó Lưu Âm đã điên lên rồi.
Cô đột nhiên từ sô pha đứng dậy, đẩy Mục Thành Quân một phen. Cô quơ trái cây trên bàn trà nện vào người đàn ông, miệng cô kêu xé, cổ họng phát ra âm thanh tuyệt vọng. Cô nhảy lên sô pha, bắt đầu xé màn cửa.
Khuỷu tay Mục Thành Quân bị khay hoa quả đập trúng, lúc này vừa mỏi vừa đau. Hắn nhìn thấy Phó Lưu Âm, vội tiến lên chặn ngang ôm lấy cô.
"Em xuống dưới cho tôi."
Phó Lưu Âm nhấc đùi phải lên, một chân dùng sức đá vào lưng ghế sô pha, lực này bắn ngược trở về, đụng phải Mục Thành Quân. Hắn cũng không ngờ sức cô lớn như vậy, hai tay hắn ôm chặt Phó Lưu Âm, thân mình đột nhiên lui về phía sau, cẳng chân nhanh chóng đụng phải cái bàn trà pha lê.
Mục Thành Quân đột nhiên cả kinh, phản ứng đầu tiên là sao ban trà trong phòng ngủ không được đổi đi, mà còn là pha lê; lỡ trong mấy ngày hắn không ỡ đây, Phó Lưu Âm đập nát cái bàn trà rồi bị thương tới mình thì sao đây?"
Trong đầu hắn vừa có suy nghĩ này, người hắn đã liền té xuống.
Mục Thành Quân trong lòng ôm Phó Lưu Âm, trọng lượng hai người đột nhiên té vào cái bàn trà pha lê. Hắn theo bản năng dùng cánh tay khoanh chặt cổ và mặt Phó Lưu Âm, sợ có thứ gì sẽ găm phải cô. Tiếng va đập và tiếng vỡ tan dữ dội truyền ra ngoài phòng ngủ.
Từng tiếng vang này thật sự khiến người ta sợ hãi. Vệ sĩ nhanh chóng mở cửa, nhìn thấy Mục Thành Quân ôm Phó Lưu Âm nằm trên mặt đất, cái bàn trà kia đã vỡ vụn. Ai cũng không ngờ Phó Lưu Âm sẽ phản ứng kịch liệt như thế, rõ ràng trong mấy ngày Mục Thành Quân không ở đây, cảm xúc của cô đều rất tốt.
"Mục tiên sinh!" Vệ sĩ kinh hãi, muốn tiến lên.
Mục Thành Quân không thể động đậy, nhưng ý thức lại rõ ràng, hắn nghe phía đỉnh đầu truyền đến tiếng bước chân. Mục Thành Quân vội nói: "Đứng lại, đừng lại đây."
"Nhưng bộ dáng ngài như vậy. . ."
"Không có việc gì, đi ra ngoài."
"Dạ."
Vệ sĩ lui ra ngoài rất nhanh. Cổ họng Mục Thành Quân nuốt nuốt, dưới người hắn đều là miểng pha lê, hắn hoàn toàn hoàn toàn có thể cảm giác được.
Toàn bộ phần sau lưng sau khi chịu chút va chạm vừa rồi, hình như đã tê dại rồi, vừa đau lại tê. Hắn dùng tay sờ sờ mặt Phó Lưu Âm, "Âm Âm, em thế nào rồi?"
Phó Lưu Âm hiển nhiên cũng bị dọa sợ, nhưng phản ứng lại rất nhanh, chung quy cô ngã xuống trên người Mục Thành Quân. Cô giãy giụa muốn dậy, Mục Thành Quân không dám buông tay, "Đừng có gấp, chỗ này nơi nơi đều là pha lê, em không chú ý chút sẽ làm mình bị thương."
Phó Lưu Âm sao có thể nghe vào lời hắn nói, cô đẩy cánh tya Mục Thành Quân ra. Khuỷu tay cô không chút lưu tình mà đè xuống người Mục Thành Quân, sau đó mượn lực đứng dậy.
Phó Lưu Âm nhìn mặt đất đầy hỗn độn. Mục Thành Quân duỗi tay về phía cô; cô bỗng nhiên ngồi xổm xuống, cầm một miểng pha lê chỉ vào hắn. Tay người đàn ông rơi xuống lại, "Em lại cố gắng muốn lấy mạng tôi sao?"
Cô lùi ra sau, rúc thành một cục trên sô pha, hai con ngươi cứ như vậy nhìn hắn chằm chằm.
Mục Thành Quân muốn đứng dậy, nhưng lập tức không dậy nổi. Cơn đau lúc đầu luôn rõ ràng nhất, hắn dứt khoát nằm tại chỗ, tự giễu nói: "Cơ hội lúc này đây, quả thực là ông trời bưng nó đến tay em rồi. Phó Lưu Âm, tôi không còn sức phản kháng rồi."
Phó Lưu Âm không dao động, dù có tuyệt vọng nữa, cô cũng sẽ không đi giết người.
Vả lại giết Mục Thành Quân có ích lợi gì chứ? Cô vẫn trốn không thoát khỏi căn phòng này. Nói không chừng người nhà họ Mục trong cơn giận dữ sẽ đem vứt thi thể cô vào nơi đồng không mông quạnh, dù sao trong mắt người khác, cô là một kẻ đã chết.
Mục Thành Quân vui mừng vì cô không giậu đổ bìm leo, hắn lại lý giải thành mình trong lòng cô có chút không bỏ được.
Cánh tay người đàn ông động đậy, lúc ngồi dậy, cảm giác có thứ gì bén nhọn cắt vào lưng hắn, có điều lần này ngã cũng coi như may, trừ dọa người một tí ra thì cũng không có gì thật sự coi là thương tổn.
Mục Thành Quân cố nén đau đứng dậy. Phó Lưu Âm thấy thế, nhanh chóng đứng lên, một cái đã bước dài về phía cách đó không xa, "Đừng có tới đây, đừng có tới đây, anh đi. . ."
Cô chưa có lúc nào nói một lời đàng hoàng với hắn. Mục Thành Quân ngồi xuống sô pha, một tay chống chân trái, ngẩng mắt lên nhìn về phía Phó Lưu Âm.
Cô cầm pha lê trong tay vạch vẽ xuống tủ đầu giường, âm thanh kéo truyền tới tai hai tai, nghe khó chịu vô cùng.
Mục Thành Quân nhìn chằm chằm bóng dáng cô. Hắn sợ cô cắt phải tay mình, hắn đứng dậy, "Âm Âm. . ."
"Đừng tới đây, đừng tới đây!" Cho rằng hắn muốn đến gần, cô vung vẩy mảnh pha lê trong tay, "Không được lại đây, anh đi đi!"
Cô cuồng loạn, mỗi một biểu tình đều thống khổ, đều tràn ngập bài xích đối với hắn. Mục Thành Quân nhìn có chút sợ hãi, cô vung cánh tay mình không hề theo quy tắc, nói không chừng không cẩn thận một cái sẽ cắt phải mình.
Ngoài cửa, hai tên vệ sĩ nhìn nhau, "Đây là sao vậy?"
"Ai biết, lúc Mục tiên sinh không tới, tôi thấy cô ta rất bình thường."
Người đàn ông lắc lắc đầu, nói: "Tôi thấy cô ta chính là giả điên đấy, giả cho Mục tiên sinh xem, còn biết giữ gìn thể lực đó. Anh xem, Mục tiên sinh lại là cô ta liền gây ầm ĩ."
Mục Thành Quân trong lòng cũng rõ ràng hơn ai hết, nhưng còn cách nào được đâu?
Hắn không tới gần cô được, một khi đến gần một bước, cô liền không tiếc lấy chiêu tự mình hại mình ra uy hiếp hắn.
Mục Thành Quân ngồi xuống lại sô pha, "Âm Âm, tôi không tới, tôi chỉ nói với em mấy câu thôi được không?"
Phó Lưu Âm nhảy lên giường, mắt đề phòng mà nhìn hắn chằm chằm, sau đó ngồi xổm xuống. Tâm tình Mục Thành Quân lúc này xuống dốc không phanh, vui sướng và chờ đợi khi muốn vội vàng gấp gáp trở về, hiện tại hắn như nhảy vào trong nước đá.
Phó Lưu Âm nắm lấy chăn trên giường, dùng mảnh pha lê bắt đầu cắt từng cái. Cắt đứt một đường xong, cô dùng hai tay xé rách nó.
Túi chữ nhật bị xé toạc, âm thanh bén nhọn khiến răng người ta tê tê. Mục Thành Quân cởi áo khoác, quăng xuống, nghe có tiếng vụn pha lê găm vào rơi xuống. Lúc cánh tay hắn động đậy từng cái, có thể cảm giác được sau lưng đau đớn, hẳn có chỗ đã bị đâm rách, hơn nữa có mấy mảnh pha lê rất nhỏ còn găm vào đó.
Mục Thành Quân đưa tay lên chỗ cổ áo, vừa cởi một cái nút thì thấy Phó Lưu Âm cầm mảng pha lê kia chỉ về phía hắn, "Không được động đậy."
Ngón tay người đàn ông dừng lại. Phó Lưu Âm ở trước mặt hoảng sợ, "Anh đi đi, anh đi đi, anh tới giết tôi phải không?"
Mục Thành Quân nhặt tây trang bên cạnh lên, miễn cưỡng tròng vào, "Âm Âm, sao tôi lại giết em? Em bỏ đồ trong tay xuống, chúng ta đi ăn chút gì được không? Không phải em muốn ra sao? Tôi đưa em xuống lầu, tôi cho em chút tự do được chưa?"
Phó Lưu Âm không hề chớp mắt mà nhìn hắn chằm chằm, miệng không nói gì.
Mục Thành Quân đứng dậy, vòng qua đuôi giường đi tới cửa, hắn với tay. Vệ sĩ ở ngoài nhìn vào trong phòng, Mục Thành Quân nói với hai người: "Các cậu đi nghỉ trước đi."
"Vâng."
Hai người mau chóng rời đi. Phó Lưu Âm nhìn xung quanh phía ngoài. Cô thấy ánh đèn màu vàng mật trên hành lang, cũng thấy được bức tranh trang trí treo trên tường, còn thấy bóng Mục Thành Quân bị kéo dài. Cô rất kích động, cô nằm mơ cũng muốn đi khỏi căn phòng này, dù chỉ bước một bước cũng được.
Cô nắm chặt mảnh pha lê trong tay, xuống giường, đi từng bước một thật cẩn thận về phía Mục Thành Quân. Mục Thành Quân biết lòng cô có lo ngại, hắn đành phải nhấc chân đi về phía trước.
Phó Lưu Âm đi ra tới hành lang, nhìn nhìn bốn phía. Nhìn thấy Mục Thành Quân xuống lầu, Phó Lưu Âm chạy nhanh theo xuống.
Nhìn thấy Mục Thành Quân, người giúp việc đang ngồi ở bàn ăn đứng dậy. Mục Thành Quân phân phó một câu: "Chúng tôi muốn ăn vài thứ, chị chuẩn bị đi."
"Được ạ, một hồi là có thể ăn rồi."
Mục Thành Quân kéo một cái ghế trong đó ra. Phó Lưu Âm đứng tại chỗ ở cách đó không xa, không hề tiến lên. Mục Thành Quân thấy thế, đành phải ngồi xuống trước.
Người giúp việc rất nhanh liền bưng đổ ăn khuya ra. Phó Lưu Âm đi tới trước, ánh mắt nhìn về phía cửa chính.
Cô quá khao khát được đi ra ngoài. Mục Thành Quân theo tầm mắt cô nhìn lại, "Âm Âm, dù em chạy ra khỏi đây được thì em có biết đây là đâu không? Em có thể cam đoan bên ngoài không phải là hang hổ à?"
Người giúp việc nhìn Phó Lưu Âm, cười cười nói: "Mau nhân lúc còn nóng mà dùng đi ạ, cứ thế này nữa, cơ thể cô sao có thể chịu nổi chứ?"
Tầm mắt Phó Lưu Âm nhìn chị ta. Bàn tay Mục Thành Quân vừa đụng tới chén, hắn thấy Phó Lưu Âm để mảnh pha lê trong tay lên mặt bàn. Có vẻ bọn họ ngay cả ăn một bữa cơm đàng hoàng cũng là loại hy vọng xa vời. Phó Lưu Âm ngồi xuống, cô chẳng muốn ăn gì cả.
Cô nhìn chằm chằm chén đồ ăn khuya trong tầm tay còn tỏa khói kia. Đột nhiên cô giơ cánh tay lên, vung chén đựng đồ ăn khuya về phía Mục Thành Quân.


____
Note: Thông tin lại cho những bạn vẫn thắc mắc Lâm với Duệ ai là con ruột của Tưởng Hứa thì hãy đọc lại những chương cuối quyển 2 đầu quyển 3, bé Lâm mới là con của họ, nhưng vì nuôi bé Duệ lâu ngày nên nảy sinh tình cảm, thông báo với bên ngoài là họ có hai đứa con long phượng nhé!
Chương mới có thể được cập nhật trong part cũ nên nếu thấy tiêu đề là 2c thì part đó chắc chắn có 2c, hãy đăng xuất & đăng nhập lại để theo dõi nội dung.




Chương 334: Tôi thả em đi
Editor: Dế Mèn


Người giúp việc kinh ngạc kêu một tiếng, nhưng tiếng nhắc nhở này của chị ta cũng không còn kịp rồi, chén canh đã rơi xuống cánh tay Mục Thành Quân.
"Mục tiên sinh, ngài không sao chứ ạ?" Người giúp việc vội cầm khăn ăn tiến tới. Tay Mục Thành Quân cầm cái thìa run lên, chung quy cũng đã bị bỏng rồi, hắn lắc đầu, mi mắt khẽ ngẩng lên, ánh mắt nhìn vào Phó Lưu Âm.
Phó Lưu Âm nghiêng đầu nhìn hắn. Người giúp việc vội thu dọn cái chén bị ném. "Mục tiên sinh, muốn lấy cái hòm thuốc lại đây không ạ?"
Bàn tay người đàn ông vươn tới chỗ mảnh pha lê, cầm lấy rồi ném mạnh xuống đất. Vẻ mặt Phó Lưu Âm không dao động. Bàn tay Mục Thành Quân nắm chặt cổ tay Phó Lưu Âm, "Âm Âm, em một hai phải vậy sao? Một hai phải quậy ầm ĩ với tôi đến cùng sao?"
"Anh thả tôi đi."
"Tôi đối với em thế nào, em thật sự không nhìn ra phải không?"
"Thả tôi đi, thả tôi đi!" Phó Lưu Âm cuồng loạn kêu thét, cô đẩy ghế ra đứng dậy. Người đàn ông vẫn gắt gao nắm chặt cổ tay cô. Phó Lưu Âm dùng sức vùng vẫy, cả người tuy yếu đuối mong manh, nhưng cô hoàn toàn bày ra một tình trạng mà kẻ điên mới có, ngay cả người giúp việc bên cạnh cũng sợ hãi.
Một cánh tay của cô bị khóa, nhưng tay kia thì có thể hoạt động.
Phó Lưu Âm ném tất cả đồ trên bàn cơm xuống, ly uống nước đập phải ngực Mục Thành Quân. Người giúp việc bên cạnh giúp giữ chặt cô lại, "Cô bình tĩnh một chút."
Người phụ nữ miệng nói mê sảng, quay đầu lại nói với người giúp việc: "Chị cứu tôi với, cứu tôi với, tôi là bị bắt đó. Tôi vẫn chưa chết đâu, chị thả tôi ra ngoài được không? Chị muốn cái gì tôi cũng có thể cho chị."
"Tiên sinh đối với cô tốt như vậy, cô cũng đừng náo loạn nữa. . ."
"Chị biết cái gì! Hắn không phải người tốt, hắn sẽ giết người, còn sẽ ăn thịt người!"
Mục Thành Quân nghe Phó Lưu Âm đánh giá mình như vậy. Cô dùng sức muốn rút tay về; người giúp việc thấy thế, hai tay túm chặt lấy cổ tay Phó Lưu Âm. Mười ngón tay cô đều trở nên trắng bệch, có thể thấy đã dùng bao nhiêu sức lực. Mục Thành Quân nhìn tay chằm chằm Phó Lưu Âm, nói với người giúp việc bên cạnh, "Mau buông tay."
"Buông tay ạ?"
"Buông ra." Khẩu khí của Mục Thành Quân thoáng gay gắt hơn chút.
Người giúp việc thu tay lại. Mục Thành Quân nhìn thấy chỗ cổ tay Phó Lưu Âm sắp bị thít chặt thành từng vết đỏ; nhưng mặc dù trong lòng hắn biết thương tiếc cho cô, cô cũng sẽ không để vào mắt. Động tác kế tiếp gần như liền mạch lưu loát: Phó Lưu Âm giơ cao tay phải đánh tới, mạnh và dùng hết toàn bộ lực. Thế nhưng vì vần đề góc độ giữa hai người, tay cô chỉ phớt qua cằm Mục Thành Quân, lực ở đầu ngón tay không đủ để có thể làm Mục Thành Quân thấy đau; mà là chính động tác này của cô mới thật sự làm hắn đau lòng đến cực điểm.
Người giúp việc đứng ở một bên, không biết có thể làm gì, chỉ bị giật mình vô cùng. Chị ta nghĩ không ra người phụ nữ điên này dựa vào cái gì dám xuống tay với Mục Thành Quân.
Chị ta không nghĩ ra, Mục Thành Quân cũng giống vậy, không nghĩ ra.
Hắn là Mục Thành Quân đấy, ai dám đưa tay tát mặt hắn? Lại còn lặp đi lặp lại nhiều lần.
Phó Lưu Âm khom lưng, thừa dịp người đàn ông hết sức kinh ngạc, há miệng định cắn hắn. Mục Thành Quân theo bản năng hơi buông tay ra, Phó Lưu Âm sau khi được tự do thì nhấc chân nhanh chóng chạy về phía cửa.
"Ôi! ! !" Người giúp việc kêu lên, mặt đầy nôn nóng. Mục Thành Quân lại ngồi tại chỗ không động đậy.
Phó Lưu Âm đi dép lê, vì chạy trốn quá nhanh mà rớt một chiếc. Cô lảo đảo chạy tới, nhào tới cánh cửa. Phó Lưu Âm đột nhiên xoay mở cửa ra, cửa thế mà lại mở ra được. Cô không kìm nén được vẻ vui mừng trên mặt, có điều mới vừa bước ra một bước đã bị người cản lại.
Hóa ra ở cửa còn có người. Phó Lưu Âm không cam lòng, chỉ một chút như thế là cô đã có thể đi rồi. Cô giơ tay tấn công tới trước. Người đàn ông ở ngoài lách mình tránh đi, bàn tay chỉ một chút đã bắt được cánh tay Phó Lưu Âm, kéo cô vào trong nhà lại.
"Buông tôi ra, các người tránh ra! ! !"
"Âm Âm, đừng vùng vẫy. Bọn họ đều do tay Mục Kính Sâm huấn luyện nên, cả nhóm tinh anh nhất đều để lại cho tôi, em trốn không thoát đâu."
Phó Lưu Âm cảm giác được tuyệt vọng. Người đàn ông đẩy cô một cái, cô xoay người bắt lấy cánh tay người đàn ông, "Cứu tôi với, anh nói cho Mục Kính Sâm, nói cho anh ấy tôi ở đây, tôi là vợ anh ấy, anh ấy sẽ cứu tôi. . ."
Mục Thành Quân nghe thế, trên mặt như phủ đầy băng sương. Hắn gạt cánh tay xuống, tay đã bị phỏng đỏ. Hắn đứng dậy, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh, "Bọn họ bây giờ đều là người của tôi, ai dám chạy đi mật báo với Mục Kính Sâm? Lại nói, em là vợ Mục Kính Sâm? Nó không cần em, em còn muốn mình "chết" một cách vô ích để lại quấn lấy nó hay sao?"
Sắc mặt Phó Lưu Âm tái nhợt đến cực điểm. Người đàn ông phía sau rất nhanh đã đi tới cửa chính, cô hung dữ liếc nhìn Mục Thành Quân trừng trừng một cái.
"Em thế này, thật ra không điên?"
"Không, ở trước mặt anh, tôi vĩnh viễn là người điên." Phó Lưu Âm lạnh lùng cười nói. "Nếu chưa đủ điên, tôi đây sẽ bức mình, triệt triệt để để bức mình điên. Nói như vậy, hàng ngày trái lại sẽ tốt hơn chút đúng không? Ít ra lúc đối diện với anh không phải làm tôi ghê tởm buồn nôn!"
Sắc mặt Mục Thành Quân hết đổi lại biến. Phó Lưu Âm đi đến bên cạnh hắn, "Yên tâm, tôi không trốn, sau này cũng không bao giờ chạy thoát. Làm kẻ điên khá tốt, sống trong thế giới của mình, không cần tiếp nhận nhiều chuyện ntàn nhẫn sự tình như vậy. Cứ tiếp tục như thế, tôi sớm hay muộn cũng sẽ triệt triệt để để điên luôn. Nếu thật có một ngày như vậy thì Mục Thành Quân, tôi cũng không sợ anh. Anh muốn thế nào với tôi thì cứ thế nấy đi, dù sao những khuất nhục với bi thảm, tôi sẽ không cảm giác được, khá tốt."
Bàn tay Mục Thành Quân động đậy, muốn kéo tay Phó Lưu Âm, nhưng cô đã nhấc chân bỏ đi, tự cô ngoan ngoãn lên lầu.
Người giúp việc khom lưng thu dọn mớ hỗn độn trên mặt đất. Mục Thành Quân quay đầu lại nhìn về phía cửa cầu thang, nơi đó đã sớm không còn bóng dáng Phó Lưu Âm.
Người đàn ông không có đuổi theo, từ trước đến nay hắn luôn cao ngạo, nếu không phải vì Phó Lưu Âm, cũng sẽ không có bộ dáng này. Mục Thành Quân cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi ở trong lên, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Tài xế nghĩ đêm nay hắn không quay về, nhưng trước đó Mục Thành Quân không bảo anh ta về, anh ta lúc này chỉ có thể chờ trên xe.
Cửa sau của xe đột nhiên bị mở ra, ngay sau đó là rầm một tiếng. Tài xế buồn ngủ mơ màng đột nhiên bừng tỉnh, quay đầu nhìn lại, Mục Thành Quân sắc mặt xanh mét đang ngồi ở trong xe.
"Mục tiên sinh."
"Lái xe."
"Dạ." Anh ta không dám trì hoãn, mau lái xe đi.
Tài xế theo con đường về Mục gia mà chạy. Lửa giận trong lòng Mục Thành Quân không đè xuống được, hắn dựa người ra sau, nhưng ngồi thẳng lại rất nhanh, "Tới khách sạn đi."
"Được ạ."
Mục Thành Quân lấy di động ra, xem giờ. Giờ đã là đêm khuya, hắn lướt tới danh bạ, bấm gọi một số điện thoại.
Trong phòng ngủ của một khu nhà nhỏ, tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên. Cô gái đang ngủ ngon lành, lúc giật mình dậy tưởng mình đang nằm mơ. Cô vội vàng ngồi dậy, ngồi một lúc lâu mới ý thức được di động mình đang reo.
Cô vội lấy lại nhìn màn hình hiển thị. Cô khiếp sợ, vội bắt máy, "Alo, anh Mục."
"Bây giờ cô tới tiệm thuốc mua ít đồ. Cần băng gạc với cồn sát trùng, còn nữa, xem tiệm thuốc có nhíp không, mua một cái."
Cô gái bật đèn lên, nhìn đồng hồ, "Anh Mục, bậy giờ sao ạ?"
"Phải, lập tức. Mua xong thì nói cho tôi biết vị trí cụ thể của cô, tôi sẽ tới đón cô."
"Nhưng bây giờ cũng đã trễ thế này ạ. . ."
Mục Thành Quân tức giận ngắt lời cô ấy, "Cô là thư ký của tôi, tiền lương đó chẳng lẽ cho không cô?"
Cô gái nghe vậy, túm mái tóc đang xõa, xuống giường rất nhanh. Mục Thành Quân đã sớm ngắt cuộc gọi, như thể đây không phải lời dặn của hắn, mà là mệnh lệnh của hắn. Lúc cô ra ngoài, không làm kinh động đến bất cứ ai. Ở cổng khu nhà có tiệm thuốc bán 24/24 giờ, chỉ là bên ngoài rất lạnh, cô quấn chặt áo khoác đi ra ngoài.
Mua đồ xong, cô gái đứng ở cửa tiệm thuốc. Sau mười mấy phút, xe Mục Thành Quân tới.
Cô bước nhanh tới, gõ gõ cửa sổ xe. Cửa sổ xe vẫn không hạ xuống. Cô gái mở cửa xe ra, nhìn Mục Thành Quân đang ngồi ở trong.
"Anh Mục, đây là thuốc anh cần."
"Lên xe."
Cô gái kẹp tóc sau đầu, chạy tới. Sắc mặt cô hơi mang theo vẻ giật mình, "Lên xe?"
"Nhanh lên."
Cô tâm bất cam tình bất nguyện ngồi vào, sau đó đóng cửa xe lại, đưa túi trong tay cho người đàn ông, "Anh Mục, đây là anh bảo tôi mua."
Mục Thành Quân không cầm lấy, tài xế cũng mặc kệ chuyện rỗi, chỉ lo lái xe.
Cô gái cảm thấy xấu hổ. Xe chạy thẳng vào khách sạn, tới cửa, có cậu phục vụ trẻ tuổi tiến lên mở cửa xe cho họ.
Mục Thành Quân đi thẳng đi, cô gái bất đắc dĩ đành phải theo sau hắn. Cô vừa nhấc mắt lên thì thấy ký hiệu khách sạn, "Anh Mục! ! !"
Mục Thành Quân không để ý tới cô. Tài xế đi tới trước quầy làm thủ tục check-in, cô gái theo tới trước thang máy. Rất nhanh, tài xế cầm thẻ phòng tới, "Mục tiên sinh, xong rồi ạ."
Hắn cầm lấy thẻ phòng, nhìn, "Cậu về đi, mai chờ điện thoại của tôi."
"Dạ."
Cửa thang máy "đinh" rồi mở ra, Mục Thành Quân đi vào. Cô gái đứng ở ngoài không nhúc nhích, Mục Thành Quân nhướng mày nhìn cô chằm chằm, "Thất thần làm gì vậy?"
"Anh Mục, vì sao phải tới khách sạn ạ?"
"Yên tâm đi, chẳng ai có mưu đồ gây rối với cô. Nếu cô là thư ký của tôi, có một số việc nên là cô làm."
Cô nghĩ tới đồ xách trong tay, lại nghĩ tới vừa rồi thấy trên lưng Mục Thành Quân có vết máu, cô không do dự nữa, đặt chân vào thang máy.
Đi vào trước phòng, Mục Thành Quân mở cửa đi vào, cô gái đi theo sau hắn. Hắn vừa đi vừa cởi áo sơ mi ra. Tới trước giường lớn rồi, Mục Thành Quân cả người vô lực bò lên, "Thấy rồi chứ? Cô xử lý chúng đi."
Cô gái liếc nhìn một cái, thấy sau lưng Mục Thành Quân phủ kín không ít miệng vết máu, tuy đều không lớn nhưng nhìn rất dọa người. "Anh Mục, tôi không hiểu, anh vẫn nên tới bệnh viện thôi."
"Rửa sạch là được, khả năng còn ít miểng pha lê, cô lấy chúng ra."
Hắn lúc này thật là làm khó người khác, cô gái chỉ có thể bất chấp khó khăn hoàn thành. Trước tiên cô dùng miếng bông lau sạch vết thương một lần, có mấy chỗ rõ ràng dính miểng pha lê, cô nuốt nước miếng, "Là anh bảo tôi làm, lát nữa anh đừng kêu đau."
"Sao nói nhảm nhiều vậy?"
Cô may mắn mua được nhíp y tế. Cô gái ngồi xuống mép giường, trước nay chưa từng làm loại chuyện này, đương nhiên chân tay vụng về, vụn pha lê đầu tiên lấy nửa ngày không ra, khẩn trương, hình như còn đâm phải chỗ khác.
Mục Thành Quân cố nén, trán toàn là mồ hôi. Hắn quay đầu lại liếc nhìn cô, "Cô đây là đang vẽ tranh phải không?"
"Không phải, không phải, tôi đã nói tôi sẽ không. . ."
"Tiếp tục!"
Tay cô gái run run, cô lại gần hơn, trên lưng Mục Thành Quân cũng đều là mồ hôi. Người đàn ông vai rộng eo thon lộ ra toàn bộ, theo hô hấp phần lưng còn thấp thoáng phập phồng. Cô ép mình tập trung lực chú ý, có điều chuyện kế tiếp tiến hành vẫn không thuận lợi.
Mục Thành Quân thở sâu, lần thứ hai quay đầu lại nhìn về phía cô, "Trước tiên cô nói cho tôi biết, có phải cô cận thị?"
"Không, không phải, thị lực tôi rất bình thường."
"Nếu cô còn như vậy, tôi cũng không ngại làm ít vết thương trên người cô, cho cô lấy bản thân ra luyện tập trước."
Cô gái không nói được lời nào, chạm chạm vào, rất cẩn thận mới lấy hết sạch sẽ những thứ trên người hắn xuống, miệng vết thương thật ra lại cũng không lớn, hẳn không có gì trở ngại. Xử lý xong, Mục Thành Quân nhắm mắt lại. Cô gái đứng dậy, hắn cũng không ngoái đầu lại, nói: "Đắp chăn lên cho tôi."
Cô khom lưng, đắp chăn đàng hoàng cho hắn, nhìn đồng hồ, thật là đau đầu, đã trễ thế này.
Ngón tay Mục Thành Quân chỉ vào giường đối diện, "Hôm nay cô ngủ ở đây."
"Cái gì ạ? Chuyện này không thể được, tôi phải về. . ."
"Nếu bây giờ cô về, ngày mai cũng đừng tới công ty." Mục Thành Quân nhấc cắm liếc về phía cô, "Nhìn bộ dáng này của tôi, cô còn không yên tâm cái gì?"
"Anh Mục, tôi chỉ là thư ký, công việc của tôi hẳn là ở công ty, chứ. . ."
"Tôi mệt, cô đừng lên tiếng." Người đàn ông nói xong, ngủ thẳng luôn.
Ngày hôm sau, Mục Thành Quân và cô gái đi ra khỏi khách sạn. Hắn đã thay quần áo sạch sẽ, trông ngang nhiên đến tột đỉnh. Cô gái rất cẩn thận mà núp sau hắn, sợ bị người thấy, nhưng càng như vậy bọn họ lại càng có vẻ như đang làm chuyện gì không muốn gặp ai.
Chuyện Lăng Thời Ngâm mất tích đã gây ầm ĩ đến ồn ào huyên náo ở Đông Thành, vào thời điểm mấu chốt như này, nếu muốn hoàn toàn hoàn toàn tránh được phóng viên là không có khả năng. Biệt thự nơi Mục Thành Quân giam cầm Phó Lưu Âm kia được bảo vệ rất khá, nhưng cũng không có nghĩa hắn ở đâu cũng an toàn.
Nói ví dụ như hiện tại, nhất cử nhất động của hắn đều đã bại lộ dưới ống kính của phóng viên.
Trong lòng hắn hiểu rõ, tội nghiệp cô gái đang theo sau hắn kia trong lòng vẫn đang cầu nguyện ngàn đừng vạn đừng bị ai thấy.
Trưa hôm đó, tin Mục Thành Quân và thư ký thuê phòng đã bị phơi ra ngoài.
Trên màn hình rộng, có vẻ nói có sách mách có chứng, người nhà họ Lăng vừa thấy lại càng thêm chịu không nổi.
Cổng lớn của nhà họ Mục bị thân thích nhà họ Lăng chặn lại. Ông Lăng và bà Lăng một hai muốn nói chuyện công bằng, Mục Thành Quân không để tâm, thái độ thản nhiên như cũ.
Mục Kính Sâm ở trên ban công lầu hai nhìn xuống, nghe bà Lăng lớn tiếng chất vấn, "Thời Ngâm mất tích đã lâu như vậy, mày không những không tận tâm tận ý tìm nó, mà còn đi thuê phòng với đứa khác. Mục Thành Quân, tâm địa mày thật ác độc đến cực điểm."
Mục Thành Quân cười lạnh. Vệ sĩ bảo vệ chặt chẽ trước người hắn, bảo đảm sự an toàn của hắn.
Người đàn ông hơi nhướng đầu mày, hỏi: "Cô ta mất tích là chuyện của cô ta. Cô ta không có cách nào làm hết nghĩa vụ một người vợ phải làm, cô ta sẽ vĩnh viễn cũng không trở lại, các người cũng đâu thể yêu cầu tôi cả đời thủ thân như ngọc chứ?"
"Mày! ! ! Mày! ! !" Bà Lăng tức đến nỗi thiếu chút nữa té ngã, hắn vậy mà cả những lời kiểu này cũng có thể nói được.
Mục Kính Sâm lạnh lùng ở lầu hai nhìn, nhìn bộ dáng người nhà họ Lăng, lần này anh lại không có chút nào phản cảm. Con gái mình mất tích, sống chết chưa biết, bọn họ trừ việc tìm tới Mục Thành Quân ra, còn có thể tìm ai chứ?"
Dưới bầu trời này, đáng thương nhất e cũng chỉ có Phó Lưu Âm. Sau khi cô chết, Hứa Tình Thâm đắm chìm trong bi thương; Mục gia nằm ở đây rộng lớn như vậy, sẽ chẳng ai vì Phó Lưu Âm mà tới nói một lời.
Cô nói biến mất là biến mất, nào còn có cách gì nói?
---
Công việc của đội cứu hộ vẫn đang tiếp tục, nhưng trừ ngày đầu tiên tìm được một chiếc giày của Phó Lưu Âm ra thì không còn có bất cứ thu hoạch gì nữa.
Nửa tháng sau, Mục Kính Sâm tuyệt vọng, người của cảnh sát đã sớm rút về, đội cứu hộ của nhà họ Tưởng cũng rút lui.
Hàng ngày, trên mặt sông vẫn có thể nhìn thấy mấy chiếc thuyền cứu hộ, chúng lẻ loi trôi nổi, có chút lang thang không có mục tiêu, có chút bất đắc dĩ, thậm chí còn có chút bi ai.
Sắc trời sắp muộn, Mục Kính Sâm dựa vào chiếc xe ở xa, mấy người đàn ông từ trên thuyền đi xuống, bọn họ đã kết thúc công việc.
Mục Kính Sâm trở lại trong xe, anh khởi động xe cho kịp trước khi bọn họ về, anh không muốn cuối cùng ở lại đây một mình, anh sợ hãi cảm giác cô độc như vậy.
Xe chạy về, con đường này, Mục Kính Sâm đã đi đến quen thuộc.
Bên kia có đèn đỏ, bên kia có trường học cần giảm tốc độ đi chậm, anh đều nhớ rõ rành mạch.
Hai tay anh nắm tay lái, tầm mắt bất ngờ nhìn ra, bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ. Anh nhìn chăm chú, bởi vì đang buổi tối, cũng không thể nhìn được rõ ràng, nhưng Mục Kính Sâm lại đem cô ta nhận định thành Phó Lưu Âm.
Anh mừng rỡ như điên, đánh tay lái một cái, "Âm Âm! ! !"
Âm thanh còn chưa tới kịp truyền qua, xe trộn bê tông đàng sau hoàn toàn không ngờ anh lại đột nhiên chuyển làn, tài xế vội đạp hết chân phanh, nhưng dù vậy cũng không thay đổi được gì, thân xe theo quán tính khiến xe mất kiểm soát mà húc xe Mục Kính Sâm đâm về phía trước, mà phía trước còn có xe. . .
Nghe thấy tiếng vang thật lớn, người phụ nữ bên đường ngoái đầu lại. Thấy được gương mặt cô ta, trong lòng Mục Kính Sâm có một nỗi mất mát, hóa ra cũng không phải Phó Lưu Âm.
Lúc ấy anh đã không kịp nghĩ gì khác, càng không ý thức được xe mình rốt cuộc bị làm sao, ngay sau đó, anh liền mất ý thức.
Tin tức rất nhanh truyền về nhà họ Mục, mà lúc ấy, Mục Thành Quân và bà Mục vẫn đang chờ anh về ăn cơm chiều.
---
Bệnh viện.
Bốn giờ sau.
Mục Kính Sâm từ từ mở mắt ra, nghe thấy tiếng quản gia Tào truyền tới lỗ tai, "Tỉnh rồi, tỉnh rồi!"
Có tiếng bước chân vội vàng tới. Mục Thành Quân nhìn anh đến mở trợn mắt, thần sắc rõ ràng thả lỏng, nhưng trên mặt lại chứa đầy nghiêm túc, "Cậu dứt khoát chết ở bên ngoài luôn đi!"
Quản gia Tào hoảng sợ, "Mục tiên sinh, đây là tai nạn xe đó."
"Tai nạn xe cộ?" Mục Thành Quân tức đến nỗi sắc mặt xanh mét. "Nếu nó có thể lái xe đàng hoàng thì sẽ tìm chết như đột ngột chuyển làn sao?"
Mục Kính Sâm đầu đau muốn nứt ra, "Anh nói không sai, là em tìm chết, em lúc ấy không nghĩ nhiều như vậy. . ."
"Cậu hai, cậu như vầy làm chúng tôi yên tâm thế nào chứ?" Quản gia Tào đã hơi có tuổi, mới vừa rồi thật dự hù chết ông ta.
"Tôi lại chẳng phải cố ý đụng, tôi chỉ nhận nhầm người."
Trong lòng Mục Thành Quân rơi lộp bộp, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông có chút phức tạp, "Nhìn thấy Phó Lưu Âm?"
Mục Kính Sâm nâng cánh tay lên, che khuất mắt mình. Anh lắc đầu, ngữ khí khó hiểu, "Nào có kỳ tích như vậy, là em nhìn lầm."
"Cậu hai, Phó Lưu Âm chết rồi, dù cậu nhận nhầm người, cậu cũng không thể. . ."
"Được rồi, quản gia Tào." Mục Kính Sâm ngắt lời ông ta nói. "Ông nói đạo lý, tôi cũng rõ ràng hơn ai hết, nhưng có thể có cách gì đây? Tôi nhìn người nào trên đường cũng thấy giống cô ấy, tôi hy vọng cô ấy còn sống. . ."
Mục Thành Quân ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nghe Mục Kính Sâm hỏi: "Mẹ đâu?"
Quản gia Tào có chút khó xử, không mở miệng. Mục Thành Quân tiếp lời: "Lúc cậu hôn mê, có cảnh sát tới đây tìm hiểu tình huống, nói là mấy chiếc xe bị tông vào đuôi, xe cậu bị kẹp ở giữa. Tình huống này hẳn đã làm mẹ nghĩ tới chuyện của ba, mẹ lúc ấy liền không chịu nổi, anh cho mẹ nghỉ ở phòng bệnh bên cạnh rồi."
"Em không sao."
"Cậu hai, lúc ấy bác sĩ nói cũng không phải như vậy. . ."
Mục Kính Sâm không quan tâm, nói: "Không phải tôi bây giờ ổn rồi sao, không có chết sao?"
Trong lòng Mục Thành Quân bị cái từ "chết" này đâm mạnh vào. Hắn nắm chặt bàn tay, hôm nay nếu không phải Mục Kính Sâm mạng lớn, nó thực sự có khả năng đã chết trong vụ tai nạn xe này rồi.
Trong lòng hắn vô cùng dày vò mâu thuẫn, có vẻ như chưa từng bị đau khổ như vậy.
Trong lòng Mục Thành Quân chung quy có một chấp niệm, không muốn buông tay Phó Lưu Âm. Nhưng trừ phi hắn vĩnh viễn nhốt Phó Lưu Âm lại, nếu không, rồi cuối cùng sẽ có một ngày Phó Lưu Âm gặp lại Mục Kính Sâm, đến lúc đó, Mục gia nhất định sẽ không được bình an, anh em trở mặt thành thù không nói, còn sẽ liên lụy tới bà Mục.
Người đàn ông nhìn chằm chằm một chỗ tới mất hồn, hắn cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, cảm giác mờ mịt tràn ngập ép hắn sắp thở không nổi.
Việc Mục Kính Sâm bị thương, đối với hắn, lực đánh vào là thật sự quá mãnh liệt; mà bên kia thì sao, Phó Lưu Âm ở trước mặt hắn, triệt triệt để để bày ra trạng trạng của một người điên.
Hắn không có cách nào khai thông một cách đàng hoàng cùng cô. Điều làm Mục Thành Quân lo lắng chính là, hắn sợ cứ tiếp tục như vậy, Phó Lưu Âm thật sự sẽ bị bức điên mất.
---
Sau khi Mục Kính Sâm xuất viện, bà Mục cả ngày canh giữ anh, không cho anh tùy ý ra cửa.
Mục Thành Quân đi tới biệt thự, mở cửa phòng ngủ đi vào. Phó Lưu Âm đang ngồi ở mép giường, nghe thấy tiếng bước chân đi vào, cô ngẩng lên.
Trong miệng Phó Lưu Âm bắt đầu ngâm nga bài hát không biết tên, thần thái kia, vừa thấy chính là không bình thường.
Người đàn ông ngồi xuống sô pha cách đó không xa, hai tay hắn đan vào nhau, người hơi hơi ngã về phía trước, hai mắt đóng ở một chỗ, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Sau một lúc lâu, Mục Thành Quân mở miệng nói: "Âm Âm, chúng ta nói chuyện đàng hoàng mấy câu được không?"
Phó Lưu Âm đá dép lê trên chân xuống, lớn tiếng cười ra: "Tôi muốn đi tuyết sơn lâu, tôi muốn đi cao nguyên lâu, tôi muốn bay. . . . . "
Hắn biết cô đang giả điên, nhưng lại không thể làm gì được, chung quy cũng không bỏ, hiện tại Phó Lưu Âm điên thật hay điên giả thì có gì khác nhau đâu?
"Âm Âm! ! !"
"Tôi muốn có đôi cánh thật dài. . . ."
"Nếu tôi thả em đi, em có thể đàng hoàng nói với tôi mấy câu được không?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom