Chương 351: Cứu giúp
Editor: Lưu Tinh
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^
Người đàn ông đi vào phòng bệnh, bên trong chỉ có một mình Phó Kinh Sênh đang nằm trên giường.
Những người canh giữ bên ngoài liên tục nhìn vào trong, quan sát quá trình nhân viên y tế kia đi tới giường bệnh làm kiểm tra cho Phó Kinh Sênh.
"Các người muốn nhốt tôi ở đây đến bao giờ?"
"Cho dù anh có rời khỏi bệnh viện thì cũng phải trở về phòng giam. Anh cho là anh còn có thể được tự do?"
Phó Kinh Sênh cười nhạt, cũng không có hơi sức đâu mà đôi co với người này. Hắn nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Người đàn ông kia đứng đưa lưng về phía cửa, hắn nhìn chằm chằm Phó Kinh Sênh một lát, sau đó ngoái đầu ra sau nhìn một chút.
Hai người canh gác ngoài cửa đang nói gì đó với nhau, không ai chú ý tới tình hình trong này nữa.
Ngón tay hắn run rẩy mò vào trong túi áo, đầu ngón tay vừa chạm tới ống tiêm thì hắn chột dạ nắm chặt tay lại.
Nếu bị Phó Kinh Sênh phát hiện, cũng không có việc gì, hắn chỉ cần nói đây là liều thuốc của ngày hôm nay, Phó Kinh Sênh chắc cũng không nghi ngờ gì.
Tuy rằng hắn khẩn trương nhưng bề ngoài vẫn cố tỏ ra bình thường, chậm rãi cầm lấy ốm tiêm chuẩn bị móc ra. . .
Đúng lúc này thì cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị người nào đó đẩy mạnh ra. Ống tiêm còn chưa kịp móc ra thì hắn đã vội vàng dúi ngược trở vào trong.
Phó Kinh Sênh nghe thấy tiếng động liền mở mắt ra nhìn. Vị bác sĩ kia đi tới, thyấ gã đàn ông kia đang đứng bên giường bệnh, ông ta chỉ hời hợt hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
"Tôi cảm thấy hơi lo nên ghé xem một chút."
Bác sĩ nghe vậy, nhíu mày hỏi tiếp: "Chẳng lẽ cậu nghi ngờ khả năng của tôi?"
"Dạ không, không phải vậy."
"Những kiểm tra cần thiết đều đã làm hết rồi, cậu không cần phải lo bò trắng răng đâu. Còn nữa, hiện giờ bệnh nhân cần được nghỉ ngơi, sắp tới còn phải thực hiện một đợt trị liệu. Tôi sẽ tự mình theo dõi tình trạng của bệnh nhân này, cậu lo việc bên phòng phẫu thuật cho tốt đi."
Như vậy có nghĩa là hắn ta đừng hòng có cơ hội tiếp xúc với Phó Kinh Sênh nữa.
Hai tay hắn nắm lại thành quyền, cứng nhắc gật đầu một cái.
"Vâng, vậy tôi đi đây."
Hắn xoay người đi ra ngoài, bước chân có chút gấp gáp, chỉ sợ bị người ta phát hiện điều gì bất thường.
Khi nhận được điện thoại của Hứa Tình Thâm, Mục Kính Sâm đang đi xuống lầu. Cùng lúc đó, trước cổng nhà họ Mục chợt có một chiếc xe tiến vào. Nguyễn Noãn vội vã xuống xe, bước nhanh vào trong nhà.
Mục Kính Sâm đi vào phòng khách, thấy Nguyễn Noãn, người đàn ông vẫn tiếp tục cuộc điện thoại, chỉ là dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm cô ta. Nguyễn Noãn liếc nhìn bốn phía, may mà Bà Mục cũng ở đây. Cô ta liền tiến lên, gọi: "Mẹ."
Bà Mục có chút giật mình: "Nguyễn Noãn, sao con lại tới đây?"
"Mẹ, có một số việc con phải giải thích cho rõ với mẹ. . ."
Cô ta nồi xuống bên cạnh Bà Mục, vẻ mặt đầy ủy khuất. Thế nhưng tất cả sự chú ý của cô ta thật ra đều dồn hết lên người Mục Kính Sâm.
Không biết Mục Kính Sâm đang nói chuyện điện thoại với ai, chỉ biết là sắc mặt anh cực kì nghiêm túc. Nguyễn Noãn cố vểnh tai lên, nghe được một chút.
"Tỉnh lại khi nào? Đã có thể nói chuyện được?"
Sau đó anh chợt nhớ còn có người lạ ở đây nên liền đè thấp giọng xuống.
Nhưng Nguyễn Noãn chột dạ, cô không khỏi nghĩ tới Phó Kinh Sênh. Ba mẹ không chịu giúp cô ta, tin tức của Phó Kinh Sênh sẽ nhanh chóng truyền đến tai nhà họ Mục ngay thôi. Đến lúc đó ai cũng không giấu được chân tướng sự thật.
Nguyễn Noãn không dám nghĩ thêm nữa, cô ta gấp đến độ như một con kiến đang bò trên chảo nóng. Vì vậy những gì nãy giờ bà Mục nói cô ta căn bản không nghe vào.
Mục Kính Sâm cúp máy, liếc nhìn Nguyễn Noãn một cái rồi đi thẳng đến chỗ cô ta. Nguyễn Noãn còn đang suy nghĩ đến thừ người ra, thấy người đàn ông đang đứng trước mặt mình mới giật mình.
"Kính Sâm. . ."
"Cô đánh Hứa Lưu Âm phải không?"
"Không, không có, em không có, là cô ta hãm hại em."
Trong mắt Mục Kính Sâm bừng lên cơn thịnh nộ. Nguyễn Noãn sốt ruột giải thích: "Anh nghĩ xem, khi đó đang ở tân phòng của chúng ta, nếu như không phải cô ta đã chuẩn bị từ trước thì sao lại trùng hợp đến nỗi anh sẽ tới và chứng kiến hết một màn kia? Kính Sâm, cô ta cố tình chia rẽ chúng ta, cô ta không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào."
"Cô cút đi cho tôi!" Mục Kính Sâm nói xong, kéo tay Nguyễn Noãn lôi cô ta đứng dậy. Nguyễn Noãn đau đến hô hoán lên: "Kính Sâm, đừng như vậy!"
"Kính Sâm, con đang làm gì vậy?" Bà Mục cũng đứng dậy theo.
Mục Kính Sâm xô cô ta ra: "Bây giờ tôi không có thời gian tính sổ với cô. Khi tôi trở về tốt nhất cô nên biến đi rồi."
"Kính Sâm, con đi đâu vậy?" Thấy Mục Kính Sâm vội vã bước nhanh ra ngoài, bà Mục đuổi theo hỏi.
Nhưng Mục Kính Sâm ngay cả đầu cũng không quay lại, không nói lời nào cứ thế mà đi thẳng ra khỏi nhà.
Nguyễn Noãn nắm chặt hai tay lại, cô ta ngã phịch xuống ghế sô pha. Cô ta đoán Mục Kính Sâm đi tìm gặp Phó Kinh Sênh, nhưng bản thân lại không có cách nào ngăn cản được.
Đến chỗ hẹn với Hứa Tình Thâm, Mục Kính Sâm bước nhanh vào, thấy bóng lưng của Hứa Lưu Âm, anh vô thức càng bước nhanh hơn.
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên nhìn: "Cậu tới rồi."
Mục Kính Sâm đứng trước bàn, Hứa Tình Thâm nói tiếp: "Ngồi đi."
Nhưng anh không ngồi xuống ngay, anh quan sát một lúc, bản thân không thân thiết đến mức sẽ ngồi cạnh Hứa Tình Thâm. Mục Kính Sâm liếc nhìn Hứa Lưu Âm, nãy giờ cô vẫn không chớp mắt nhìn anh lấy một cái. Mục Kính Sâm khom lưng, ngồi xuống chỗ bên cạnh Hứa Lưu Âm.
Hứa Lưu Âm cũng không biết Hứa Tình Thâm gọi cô đến đây làm gì, càng không biết Mục Kính Sâm cũng sẽ tới đây.
"Chị, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
"Ừ, quả thực rốt cuộc đã xảy ra chuyện."
Hứa Lưu Âm nghe vậy, lo lắng hỏi: "Là chuyện anh trai em sao?"
"Âm Âm, em đừng vội, là chuyện tốt."
Hai tay Hứa Tình Thâm giao nhau, liếc nhìn hai người ngồi ở đối diện.
"Phó Kinh Sênh đã tỉnh lại, có thể nói chuyện rồi, tay chân cũng đã khôi phục tri giác."
"Thật sao?" Trong mắt Hứa Lưu Âm lộ ra sự mừng rỡ. "Em muốn đến thăm anh ấy một chút."
"Âm Âm, đã nói em đừng có gấp." Hứa Tình Thâm đè tay cô lại. "Bây giờ chúng ta chưa thể vào thăm được."
"Tại sao?"
"Phó Kinh Sênh đã hoàn toàn khôi phục, nhưng nếu muốn sắp xếp vào gặp mặt thì hơi khó. Vì bên kia đưa ra lý do là Phó Kinh Sênh cần phải tiến hành trị liệu trước. Trong khoảng thời gian này không cho ai vào gặp."
Mục Kính Sâm nghe vậy, cảm thấy có gì đó không thích hợp: "Nhưng rước khi hắn tỉnh lại, chúng ta đã gặp hắn."
Sắc mặt Hứa Tình Thâm có chút ngưng trọng.
"Được rồi chị Tưởng, trong điện thoại chị có nhắc đến cái chết của cha tôi. Rốt cuộc là có ý gì?"
Trong điện thoại Hứa Tình Thâm kh6ong có nói rõ, chỉ nói cho Mục Kính Sâm biết Phó Kinh Sênh đã tỉnh và có một số việc quant rọng cần gặp mặt nói chuyện.
Hứa Lưu Âm nghe hai người nói chuyện, có một số việc sau khi đi một vòng tròn thật lớn rốt cuộc cũng quay trở lại điểm xuất phát ban đầu. Cuối cùng là vì Phó Kinh Sênh nợ nhà họ Mục một mạng, mà Phó Kinh Sênh là anh trai của cô, mà cô thì. . .
Mục Kính Sâm trở nên tàn nhẫn với cô, chung quy cũng bởi vì cái chết của cha anh là do Phó Kinh Sênh sắp đặt.
Cô muốn đứng dậy rời đi, thế nhưng Mục Kính Sâm lại ngồi đơ tại chỗ chẳng chịu nhúc nhích, khiến cô không đi ra được.
Hứa Lưu Âm nghĩ ngợi một chút rồi cúi đầu xuống. Mục Kính Sâm chú ý tới hành động mờ ám của cô, trong lòng anh cảm thấy được điều gì đó.
"Phó Kinh Sênh vừa khôi phục tri giác thì phía cảnh sát đã lập tức lấy lời khai. Phó Kinh Sênh thừa nhận có sắp đặt kế hoạch hại chết cha anh."
Hứa Lưu Âm nghe thế, vô thức vặn vẹo các ngón tay vào nhau, móng tay bấm sâu vào da thịt tạo thành những đường lõm hình bán nguyệt nhưng cô không hề cảm thấy đau. Mục Kính Sâm liếc mắt nhìn cô một cái rồi dời tầm mắt đi rất nhanh. Hứa Tình Thâm nói tiếp.
"Cảnh sát yêu cầu anh ta kể lại chi tiết kế hoạch của mình, nhưng sau đó đã xảy ra một chuyện kì quái. . ."
"Là chuyện gì?"
Hứa Tình Thâm ngã người về phía sau, lắc đầu nói: "Tất cả những gì Phó Kinh Sênh khai báo: địa điểm, nhân vật, hành động cụ thể, tất cả đều không giống với hiện trường cái chết của cha cậu."
Mục Kính Sâm đột ngột chồm người về phía trước: "Lẽ nào hắn ta không liên quan đến cái chết của cha tôi?"
"Hắn không hề dàn dựng kế hoạch tai nạn xe cộ, càng không hề nhắc tới gã tài xế hay đoạn đường kia. Theo như kế hoạch của hắn, cha cậu không phải chết vì tai nạn." Hứa Tình Thâm nhìn thẳng vào Mục Kính Sâm.
"Phó Kinh Sênh ở trong tù đã hôn mê hơn nửa năm nay. Sau khi hắn tỉnh lại, không hề nắm được tình hình bên ngoài hiện nay như thế nào. Nếu như không thăm dò và tìm hiểu kỹ về camera lắp trên đoạn đường này, Phó Kinh Sênh không thể nào nghĩ ra một màn kịch. Khả năng lớn nhất thì đây là kế hoạch chu toàn hắn vạch ra để bán cho nhà họ Thiệu, nhưng nhà họ Thiệu thấy Phó Kinh Sênh đã bị tóm nên cũng không dám dùng trên người cha cậu nữa mà thay vào đó là dựng cảnh tai nạn giao thông."
Mục Kính Sâm mở to hai mắt, anh khó có thể tin được điều này: "Làm sao chị biết?"
"Là bác sĩ điều trị cho Phó Kinh Sênh nói. Lúc hắn cho lời khai, ông ta đã nghe được. Đương nhiên, cậu có quyền không tin tưởng, dù sao thì cho đến giờ chúng ta còn chưa nhìn thấy mặt mũi của Phó Kinh Sênh, chưa nghe chính miệng hắn nói."
Mục Kính Sâm nặng nề vuốt mặt một cái: "Thật sự là cái chết của cha tôi không hề liên quan đến Phó Kinh Sênh? Mặc dù ngay từ đầu hắn đã vạch ra kế hoạch hại chết cha tôi, nhưng cha tôi không phải chết vì kế hoạch của hắn?"
Hứa Tình Thâm nghiêm túc gật đầu: "Tôi nghĩ chắc là như vậy. Nhưng cái khó hiểu là cho tới hiện tại chúng ta không thể sắp xếp để vào gặp trực tiếp Phó Kinh Sênh như lần trước. Mặc dù Tưởng Viễn Chu đã an bài, nhưng vẫn bị từ chối."
Mục Kính Sâm liền tiếp lời: "Để tôi đi thử."
"Được." Hứa Tình Thâm nhấp một hớp cà phê. "Tôi nghĩ là có người đang âm thầm muốn ngăn cản chúng ta gặp hắn."
Mục Kính Sâm đứng dậy, đi tới chỗ cách đó không xa để gọi điện thoại.
Hứa Tình Thâm đưa mắt sang nhìn Hứa Lưu Âm nãy giờ vẫn ngồi yên không nhúc nhích: "Âm Âm?"
Cô giật mình: "Dạ?"
"Những lời chị vừa nói, em đều nghe được phải không?"
Hứa Lưu Âm rũ mi mắt xuống, hai tay nâng tách cà phê lên. Cô không nói gì, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Một lúc sau, Mục Kính Sâm trở lại ngồi xuống bên cạnh cô.
"Bên phía tôi cũng không có cách nào, đối phương cũng đưa ra cùng lý do đó để từ chối."
"Chắc là có người muốn chặn tin tức đó truyền đến tai chúng ta. Chỉ cần không gặp được Phó Kinh Sênh, tội danh hại chết cha anh sẽ do hắn ta gánh vĩnh viễn."
Sắc mặt Mục Kính Sâm ngày càng khó coi. Anh nâng mắt lên nhìn Hứa Tình Thâm. Cô bình tĩnh nói: "Sếp Mục, cậu có thể nghi ngờ tôi, thậm chí có thể nghĩ tôi là vì muốn giúp cho Âm Âm mà thay Phó Kinh Sênh chạy tội này."
"Chị." Hứa Lưu Âm ngồi bên cạnh Mục Kính Sâm nghe vậy liền chen lời vào. "Anh trai em nghiệp chướng quá nặng, em biết cho dù có phải lãnh án tử hình thì anh ấy cũng không đền hết tội. Trên lưng anh ấy đã mang quá nhiều tội danh, em không ngại thêm một vài cái nữa, nhưng em thật sự hi vọng anh ấy không có việc gì. . ."
"Âm Âm." Hứa Tình Thâm không đành lòng thấy cô như vậy. "Hai người bởi vì chuyện này mà phải xa nhau, nếu như đây chỉ là hiểu lầm. . ."
"Nếu như cái chết của cha sếp Mục không phải do anh ấy làm thì quá tốt rồi, từ này về sau hai người chúng ta sẽ không ai nợ ai nữa. Tôi cũng mong sếp Mục có thể giơ cao đánh khẽ, chừa cho anh em tôi một con đường sống."
Mục Kính Sâm nghe vậy, tim đau như bị ai xé rách: "Âm Âm. . ."
"Chẳng lẽ còn muốn tôi phải nói tiếng cám ơn?" Hứa Lưu Âm ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt người đàn ông. "Anh tôi nợ nhà họ Mục các người một mạng, anh đối với tôi như vậy, tôi cũng không có lời nào để nói. Nhưng nếu như cái chết của cha anh không liên quan đến anh tôi, vậy thì. . ."
Lời kế tiếp, Hứa Lưu Âm không cách nào nói ra được. Mục Kính Sâm nhìn thấy trong mắt cô sự lạnh lùng, ánh mắt ấy vô cùng xa cách, dường như không thể nào đến gần cô hơn được nữa.
Hứa Tình Thâm khẽ thở dài: "Trước mắt chúng ta bàn chuyện Phó Kinh Sênh đi. Âm Âm, không phải chị muốn dọa em, nhưng hiện tại chúng ta không thể tiếp cận được với Phó Kinh Sênh, ngược lại có một người khác luôn dễ dàng quan sát anh ta. Chị rất sợ anh ta sẽ gặp bất lợi. Nếu như việc cách ly này là muốn anh ta vĩnh viễn ngậm miệng lại thì vụ án đó sẽ không có kết luận chính xác nhất."
Sắc mặt Hứa Lưu Âm khẽ thay đổi, cô lo lắng nói: "Vậy em phải làm sao đây?"
Hứa Tình Thâm nhìn về phía Mục Kính Sâm, "Sếp Mục, so với chúng tôi, hẳn là anh còn gấp hơn đúng không? Vậy chúng ta nên hợp tác với nhau."
"Được."
Rời khỏi quán cà phê, Hứa Lưu Âm và Hứa Tình Thâm đứng cùng nhau.
Mục Kính Sâm liếc nhìn: "Để tôi đưa hai người về."
"Không cần lo cho tôi. " Hứa Tình Thâm nói. "Tôi tự lái xe, còn phải trở lại bệnh viện."
Mục Kính Sâm nhìn sang Hứa Lưu Âm, cô lại nhàn nhạt đáp rằng: "Anh càng không cần phải lo cho tôi, chuyện của anh tôi còn chưa điều tra rõ ràng, nếu cha anh thật sự do anh ấy hại chết thì sao?"
Chương 352: Tình địch thổ lộ
Editor: Lưu Tinh
Hứa Tình Thâm nhìn hai người, cuối cùng chỉ có thể nói: "Như vậy đi, tôi tiện đường đưa Âm Âm về, chúng ta có gì nói sau. Tạm biệt."
Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm Hứa Lưu Âm: "Âm Âm, tôi muốn nói chuyện với em."
"Nói chuyện gì?" Hứa Lưu Âm nhìn anh. "Hiện giờ chuyện quan trọng nhất là phải vào gặp được anh tôi, tôi không muốn anh ấy bị người ta hại."
"Cho dù là gấp gáp muốn cứu anh ta thì em cũng không cần tiết kiệm thời gian với tôi như vậy. . ."
"Sao lại không cần?" Hứa Lưu Âm hỏi ngược lại. "Nếu như tôi ở đây làm lỡ vài phút thôi, trong kia anh ấy bị người ta giết chết thì sao? Anh sẽ vĩnh viễn không biết được chân tướng sự việc."
Sắc mặt Mục Kính Sâm liên tục thay đổi, Hứa Lưu Âm nắm chặt túi xách trong tay.
Tôi và anh đều lớn cả rồi, anh cũng đừng đặt hi vọng vào tôi quá nhiều. Cho dù cái chết của cha anh không có liên quan đến anh tôi thì giữa chúng ta cũng không thể thay đổi được gì. . ."
Mục Kính Sâm trở nên tái mét, bỗng nhiên nhấc chân lên rời khỏi.
Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông, sau đó quay sang nhìn Hứa Lưu Âm bên cạnh: "Âm Âm, em không nên nói như vậy."
"Chị, em chỉ nói sự thật, nếu như cha anh ta không phải vì anh em mà chết, so với ai khác em càng vui mừng hơn, lúc đó em và anh ta không cần phải mang trên lưng quá nhiều thù hận nữa. Ngoài ra còn có thể thay đổi được gì? Chẳng lẽ anh ta muốn em quay trở lại nhà họ Mục? Chẳng lẽ em có thể vui vẻ đồng ý? Ly nước đã đổ đi sao có thể hốt lại."
Hứa Tình Thâm cũng hiểu rõ điểm này.
"Đi, chị đưa em về khách sạn."
"Vâng."
Bệnh viện Tinh Cảng.
Tưởng Viễn Chu ngồi trong phòng làm việc, nghiêng người về phía người đàn ông bên cạnh, hỏi: "Lão Bạch, chuyện này, cậu thấy thế nào?"
"Tưởng tiên sinh. . ."
Tưởng Viễn Chu nghe thấy tiếng trả lời có gì đó không thích hợp, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện Lão Bạch không có ở đây. Lúc này anh ta hẳn là đang bận ôm ấp vợ ở trên giường.
"Có cần tôi gọi điên thoại bảo anh ấy trở về không?"
Tưởng Viễn Chu phất tay: "Không cần, kẻo cậu ta lại hận không thể xé xác tôi ra."
Người đàn ông kia bật cười: "Anh ấy náo dám."
"Chuyện này giao cho cậu vậy, tôi tin cậu có thể làm tốt."
"Dạ." Người đàn ông ngẫm nghĩ một hồi liền nói tiếp: "Tưởng tiên sinh, hiện tại khó nhất là ngoài trừ vị bác sĩ kia, người của chúng ta không ai tiếp cận được Phó Kinh Sênh. Những người ngăn cản chúng ta gặp hắn ngược lại có thể dễ dàng ra tay với hắn."
"Đúng vậy." Đây cũng là vấn đề khiến cho Tưởng Viễn Chu nhức đầu nhất.
"Nếu như bác sĩ kia cũng bị mua chuộc thì chúng ta hoàn toàn nằm trong thế bị động."
Ngón tay Tưởng Viễn Chu gõ nhẹ trên bàn vài cái: "Có thể nghĩ cách chuyển Phó Kinh Sênh đến bệnh viện Tinh Cảng."
"Tưởng tiên sinh, ngài đừng nói đùa." Người đàn ông nghĩ đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng. "Phó Kinh Sênh ở bệnh viện nào là do bên nhà giam chỉ định, hơn nữa bọn họ có ý định đề phòng chúng ta, làm sao thể cho hắn chuyển đến Tinh Cảng."
"Nếu như Phó Kinh Sênh không có việc gì thì đương nhiên không cần vô duyên vô cớ chuyển viện, nhưng nếu bệnh tình của hắn đột nhiên chuyển xấu, mà tình huống nguy cấp đó chỉ có Tinh Cảng mới đủ điều kiện để cứu chữa cho hắn thì sao?"
Đối phương nghe vậy, môi khẽ mấp máy, dường như còn chưa kịp hiểu hết ý tứ trong lời nói của Tưởng Viễn Chu.
"Tưởng tiên sinh, ý ngài nói là Phó Kinh Sênh sẽ xảy ra chuyện?"
Sau đó anh ta trừng lớn hai mắt: "Ngài muốn. . . Không, không, ngài hãy nghĩ lại đi, nếu không nắm chắc, lỡ gây chết người thì sao?"
"Bên kia có người của chúng ta phối hợp, hơn nữa người nọ vừa là bác sĩ, chỉ cần Phó Kinh Sênh đồng ý, hắn không chết được."
"Ngài là muốn bệnh tình của hắn chuyển biến xấu phải không?" Hiện tại người đàn ông này đang hết sức thông cảm với Lão Bạch. Chỉ trong vòng vài ngày thôi mà anh ta đã cảm thụ được hết tính cách bá đạo của Tưởng Viễn Chu, cái gì cũng không sợ, cái gì cũng dám làm.
"Vậy nếu lỡ dùng thuốc quá liều xảy ra chuyện không may thì sao?"
"Thì đó chính là mưu sát."
"Tưởng tiên sinh. . ."
Tưởng Viễn Chu lơ đễnh đứng dậy: "Cậu chỉ cần nói lại ý này cho bác sĩ kia là được. Ông ta là người chuyên nghiệp, sẽ biết dùng thuốc đúng liều, cậu lo cái gì?"
"Tưởng tiên sinh, nhưng mà. . ."
"Trong lúc chúng ta còn do dự, nói không chừng đã có người nghĩ xong làm sao ra tay với Phó Kinh Sênh rồi. Nếu như hắn đã chết, chúng ta cũng không còn người để thử."
Người đàn ông nặng nề gật đầu: "Vâng."
"Cậu hãy nói với bác sĩ kia, sau khi chuyện thành công, Tinh Cảng sẽ đồng ý hợp tác với bệnh viện của họ. Đến lúc đó ông ta thuận lợi nhận chức Phó viện trưởng, muốn gì được đó. Đây không phải là hại người, đây là cứu người, hẳn là ổng ta rất rõ hiện giờ nếu như không có ông ta trông chứng thì Phó Kinh Sênh có thể chết bất cứ lúc nào. Nếu ông ta là người thông minh, phải biết Phó Kinh Sênh chẳng khác gì quả bom hẹn giờ, chúng ta đồng ý tiếp nhận, ông ta còn mừng không hết. Nếu hắn chết trong bệnh viện thì hết đường cứu vãn."
"Vâng, tôi đã hiểu rồi, tôi nhất định sẽ truyền đạt đầy đủ ý của ngài với ông ta."
Cánh cửa phòng đột nhiên có người đẩy vào, người đàn ông kia giật mình nhìn lại. Tưởng Viễn Chu ngược lại bình thản nhìn về phía cửa, thấy Hứa Tình Thâm đã thay xong bộ đồ blouse trắng, đứng yên ở cửa.
Tưởng Viễn Chu có chút chột dạ, đứng lên: "Tình Thâm."
"Tưởng phu nhân."
Tưởng Viễn Chu nói với anh ta: "Cậu ra ngoài trước đi."
"Vâng."
Ngườ đàn ông đi lướt qua Hứa Tình Thâm. Hứa Tình Thâm có chút do dự nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta. Ra đến bên ngoài, anh ta xoay người cẩn thận đóng cửa lại.
Mắt thấy Hứa Tình Thâm vẫn còn đang nhìn mình, anh ta run lên, vội vàng chuồn mất.
Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn về phía Tưởng Viễn Chu: "Các người đang bàn chuyệng gì vậy?"
"Không có gì, Lão Bạch không có ở đây, rất nhiều chuyện cần phải xử lý."
Hứa Tình Thâm tiến lên, Tưởng Viễn Chu ngồi trở lại trước bàn làm việc. Hứa Tình Thâm dựa vào bàn, nhìn anh: "Lúc nãy ở ngoài em loáng thoáng nghe được vài câu, cái gì mà anh đồng ý tiếp nhận, nếu như Phó Kinh Sênh chết thì không thể cứu vãn?"
"Từ lúc nào mà em học cách nghe trộm vậy?"
Hứa Tình Thâm cúi người xuống, đặt tay lên vai Tưởng Viễn Chu: "Anh có chuyện muốn giấu em."
"Không có. Anh chỉ nghĩ nếu như hiện tại Phó Kinh Sênh đang ở Tinh Cảng thì tốt rồi, khi đó quyền chủ động sẽ nằm ở trong tay chúng ta."
"Đáng tiếc, chúng ta không có quyền lợi như vậy."
Tưởng Viễn Chu đứng dậy, giúp cô cởi áo khoác ngoài ra. Từ trước đến giờ anh yêu nhất chính là màu áo này của cô. Cô chỉ cần tận tâm việc trong phòng phẫu thuật là được rồi, tất cả những chuyện vòng ngoài cứ để anh lo.
Nếu như Tưởng Viễn Chu nói cho cô biết kế hoạch của anh, chắc chắn cô sẽ không đồng ý. Bởi vì cô là một bác sĩ, cô sẽ không lấy tính mạng của bệnh nhân ra đánh cược.
Mà lúc này, muốn đưa Phó Kinh Sênh vào chỗ chết thì có cả khối người.
Nửa đêm, bên ngoài phòng bệnh Phó Kinh Sênh đã được tăng cường thêm người canh gác. Tưởng Viễn Chu và người nhà họ Mục đều không được vào thăm. Nhưng nhà họ Mục cũng đã phái thêm rất nhiều người đến đây, điều này cũng có nghĩa là không phải ai cũng có thể dễ dàng ra tay.
Bác sĩ điều trị cho Phó Kinh Sênh lái xe rời khỏi bệnh viên. Đã trễ thế này, đến cơm tối ông ta còn chưa được ăn.
Ra khỏi khuôn viên bệnh viện, ông ta lái xe chậm rãi, ngó quanh tìm xem có nhà hàng hay quán cơm nào còn mở cửa hay không, sau đó tùy tiện dừng lại ở một chỗ ven đường.
Chỗ kế bên ghế lái đột nhiên bị giật ra. Một gã đàn ông lạ hoắc chui vào ngồi. Ông ta nghĩ rằng đã gặp phải kẻ cướp, sợ đến thở không ra hơi.
"Cậu là ai?"
Đối phương thấy ông ta luống cuống như muốn đẩy cửa ra bỏ chạy liền vội chụp lấy cổ tay ông ta.
"Đừng sợ, tôi không làm hại ông."
"Cậu xuống xe ngay đi, nếu không tôi báo cảnh sát."
"Ông là bác sĩ điều trị cho Phó Kinh Sênh?"
Trống ngực ông ta giục liên hồi: "Sao cậu biết?"
"Chúng tôi có chuyện muốn nhờ ông giúp thôi."
Hồi lâu sau, người đàn ông kia đẩy cửa xe ra, xác định không ai chú ý tới, lúc này mới nhấc chân đi khỏi.
Vị bác sĩ ngồi ở chỗ điều khiển lấy tay lau mồ hôi, ông ta hạ cửa sổ xe xuống, để gió lạnh bên ngoài tràn vào. Ông ta đưa mắt nhìn vào chỗ bên cạnh, tuy rằng gã đàn ông kia đã đi khỏi nhưng có để lại một tấm chi phiếu.
Tuy là thù lao hậu hĩnh, nhưng mà chuyện đối phương muốn ông ta làm lại là chuyện liên quan đến mạng người.
Ý tứ bên phía Tưởng Viễn Chu ông ta cũng đã nắm rõ, chỉ là do dự cả nửa ngày vẫn chưa quyết định, dù sao thì dính líu đến vấn đề liều thuốc, nếu xảy ra chuyện gì ông ta làm sao gánh nổi trách nhiệm.
Nhưng hôm nay xem ra, người của hai bên đều không thể chờ đợi thêm nữa, tệ hơn là đều nhắm vào ông ta.
Ông ta nắm chặt tay lái, phải cân nhắc cho thật kĩ. Ông ta biết rõ bên nào cũng không thể đắc tội được. Mà quan trọng là một bên muốn bảo vệ Phó Kinh Sênh, một bên lại muốn lấy mạng hắn.
Tầm mắt ông ta dời xuống tấm chi phiếu kia, mồ hôi lạnh không ngừng đổ ra từ hai bên huyệt thái dương. Ngồi lì một chỗ mãi ông ta vẫn chưa khởi động xe.
Ngày hôm sau.
Hứa Tình Thâm đến bệnh viện. Cô vừa xuống cầu thang vừa có điều như đang suy nghĩ, sau đó chợt nghe loa phát thanh gọi tên mình đến phòng cấp cứu.
Cô vội vàng chuyển hướng đến phòng cấp cứu.
Lúc làm việc, bọn họ đều ăn mặc gọn gang và mang giày bệt để tiện di chuyển. Cô chạy đến trước thang máy, dùng sức nhấn vào nút bấm. Đi tới phòng cấp cứu, có y tá chạy đến đón. Hứa Tình Thâm liền hỏi: "Có chuyện gì?"
"Vừa mới chuyển viện tới, tình huống nguy cấp. . ."
Hứa Tình Thâm đi tới trước giường bệnh, không ngờ lại là Phó Kinh Sênh.
Cô giật mình sợ hãi: "Phó Kinh Sênh, Phó Kinh Sênh!"
Đôi mỏi mỏng tím tái của người đàn ông mím chặt lại, hắn ta đã hoàn toàn mất đi ý thức.
"Tại sao có thể như vậy? Không phải nói đã hồi phục rồi sao?"
Bây giờ hỏi câu này có tác dụng gì?
Hứa Tình Thâm lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng. Đã biết có người muốn ra tay với hắn ta, nhưng không ngờ chuyện lại đến nhanh như vậy.
Trước tiên phải cấp cứu cho Phó Kinh Sênh. Nếu không, cô thật không biết làm sao ăn nói với Hứa Lưu Âm.
Sau khi nhận được tin tức, Tưởng Viễn Chu ngược lại vô cùng bình tĩnh. Anh ở trong phòng làm việc, quan sát quá trình Hứa Tình Thâm đích thân cấp cứu.
Ước chừng hơn một giờ sau, lúc này Phó Kinh Sênh mới qua khỏi cơn nguy kịch. Hắn nhíu mày, mở mắt ra, chỉ cảm thấy trước mặt là một mảng ánh sáng chói mắt.
Sau đó hắn thấy gương mặt của Hứa Tình Thâm, buồn cười hỏi một câu: "Tôi còn sống, hay đã chết?"
"Anh đừng nguyền rủa tôi, tôi vẫn chưa muốn chết đâu." Hứa Tình Thâm nhìn hắn chằm chằm. "Đương nhiên anh phải còn sống thì mới thấy được tôi."
Phó Kinh Sênh nhếch môi cười cười: "Đây là bệnh viện Tinh Cảng?"
"Ừ, xem như ý thức của anh đã hồi phục."
Phó Kinh Sênh nhắm mắt lại, cảm thyấ cổ họng vô cùng bỏng rát: "Xem ra, tôi vừa chật vật nhặt lại được cái mạng của mình."
"Đó là đương nhiên, là tôi cứu anh."
"Cám ơn em, Tình Thâm."
Hứa Tình Thâm bảo người đến đẩy Phó Kinh Sênh ra ngoài. Người đàn ông thấy thế yếu ớt lên tiếng: "Chờ một chút."
"Làm sao vậy?"
"Có mấy lời, tôi muốn nói riêng với em."
"Tôi với anh có chuyện gì để nói?"
Tưởng Viễn Chu dỏng tai lên nghe lọt từng câu từng chữ. Khóe miệng không khỏi cong lên.
Phó Kinh Sênh nhắm mắt lại: "Lẽ nào em không muốn biết tại sao tôi lại được chuyển đến Tinh Cảng sao?"
Đến lượt Hứa Tình Thâm nhíu mày lại, quay sang mấy người bên cạnh: "Các người đi ra ngoài trước."
"Dạ."
Cửa phòng cấp cứu nhanh chóng được khép lại. Hứa Tình Thâm hỏi: "Là ai hạ độc anh?"
"Lời này, em hẳn là nên đi hỏi Tưởng Viễn Chu."
"Có liên quan gì đến anh ấy?"
Phó Kinh Sênh cười cười, thế nhưng toàn thân hắn ta lúc này chẳng còn chút sức lực nào.
"Là hắn có ý tốt, muốn cứu tôi một mạng, nên mới nghĩ cách để chuyển tôi đến Tinh Cảng."
Hứa Tình Thâm khó có thể tin nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt: "Ý của anh là. . . Những thứ này đều là anh ấy sắp xếp?"
"Lẽ nào em không biết sao?"
Hai tay Tưởng Viễn Chu ôm ở trước ngực. Hứa Tình Thâm không trả lời trực tiếp câu hỏi của Phó Kinh Sênh.
"Có lẽ là anh đắc tội quá nhiều người, ai mà chẳng muốn anh chết."
"Tình Thâm. . . Lâu như vậy, em vẫn còn hận tôi sao?"
Hứa Tình Thâm không để lộ chút biểu cảm gì: "Hiện tại đứng ở trước mặt anh là một bác sĩ. Anh ở trong mắt tôi là ột bệnh nhan. Tôi không có gì oán hận anh."
Phó Kinh Sênh khóa chặt tầm mắt trên người Hứa Tình Thâm: "Thật sao?"
"Có phải anh muốn trở lại bệnh viện lúc trước hay không?"
"Không, tôi hẳn là nên ở lại Tinh Cảng. Tôi muốn em ra ngoài và nói với những người kia, hiện tại tôi không thích hợp để chuyển viện nữa. . ."
"Đây cũng là ý của Tưởng Viễn Chu sao?"
"Phải."
Hứa Tình Thâm hít vào một hơi thật sâu. Tốt, dám cả gan gạt cô!
"Được, tôi đồng ý với anh. Tôi sẽ để anh ở lại Tinh Cảng."
"Tình Thâm. . ." Mắt thấy cô sắp phải đi, Phó Kinh Sênh gọi lại.
Hứa Tình Thâm dừng bước nhìn về phía hắn. Người đàn ông có chút do dự, nhưng hắn biết hắn và cô cũng chỉ còn có cơ hội này mà thôi. Cũng chỉ có lúc này, cô mới bằng lòng nói chuyện với hắn dễ nghe một chút.
"Tình Thâm, em phải tin tôi, lúc tôi gặp em, chưa từng nghĩ tới sẽ làm tổn thương em. Tôi. . . Cho tới bây giờ, em vẫn luôn ở trong lòng tôi."
Cái quái gì vậy!
Trong lòng Tưởng Viễn Chu dâng lên một nỗi ghen tức lồng lộn.
Anh đã cứu Phó Kinh Sênh một mạng, ngược lại hắn lấy oán báo ơn, dám đi trêu ghẹo vợ của anh! Quả nhiên là đã cứu phải một con rắn độc! Anh đúng là lão nông phu ngờ nghệch!
Bình luận facebook