• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sắc Đẹp Khó Cưỡng (1 Viewer)

  • Chương 142

Chương 359: Hiện trường bắt đàn ông sôi nổi
Editor: Dế Mèn
***
Mục Thành Quân cũng hoàn toàn không ngờ tới, hai người nhìn nhau.
Mục Kính Sâm đập cửa, âm thanh vang dội rõ ràng, tràng này cao hơn tràng khác.
"Hứa Lưu Âm, mở cửa!"
Trong mắt Hứa Lưu Âm vẻ nôn nóng hiển hiện ra, đè thấp giọng, nói: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Người đàn ông nắm chặt chìa khóa xe trong tay. Hứa Lưu Âm chỉ ra cửa.
"Bây giờ anh ra ngoài ngay, mở cửa nhìn thấy anh ta thì cứ nói anh tới lấy xe giúp anh ta."
"Lấy xe?" Mục Thành Quân đương nhiên biết cái lý do này hoang đường đến cực điểm. "Lấy chìa khóa xe thôi, có tới nỗi phải vào phòng không?"
"Hóa ra anh cũng cảm thấy lý do như vậy gượng ép hả?"
Mục Thành Quân bỏ chìa khóa vào túi quần. Hứa Lưu Âm vẫn đứng. Nơi này cũng không còn cửa ra nào, cách duy nhất chính là làm bộ không có ở trong phòng, chờ Mục Kính Sâm gọi mệt, tự nhiên đi thôi đúng không?
Hứa Lưu Âm không thốt một tiếng, ngay cả dịch chân cũng không dám động đậy, sợ mình sẽ gây ra tiếng vang.
"Hứa Lưu Âm, em mở cửa cho anh!"
Cửa truyền đến tiếng "thùng thùng". Hứa Lưu Âm ngồi xuống mép giường. Mục Thành Quân nhấc chân, nhưng cũng đi rất cẩn thận, hắn ngồi xuống sô pha cách đó không xa.
Tầm mắt hắn chuyên chú nhìn Hứa Lưu Âm chăm chú. Cô bị hắn nhìn chằm chằm đến cả người không được tự nhiên, cô dời mi mắt. Tiếng đập cửa của Mục Kính Sâm như cây búa, từng cái nện vào lòng cô.
Đuôi mắt Hứa Lưu Âm thấy được người đàn ông phía đối diện, vừa nhấc đầu lên, lại thấy hắn vẫn đang nhìn mình chằm chằm.
Cô cảm thấy xấu hổ, có chút không ngồi nổi, nhưng lại không dám đi tới đi lui.
Mục Kính Sâm thấy cô không mở cửa nhưng lại chẳng có chút ý định bỏ đi, "Âm Âm, em mở cửa cho anh, chìa khóa xe anh còn ở chỗ em, anh chỉ tới lấy xe thôi."
Người đàn ông soạn cái cớ như vậy, ít nhất phải lừa cô mở cửa trước mới được.
Hứa Lưu Âm khẽ cắn môi dưới. Lúc này, dù Mục Kính Sâm có nói thật, cô cũng không thể mở cửa đâu, trong phòng còn Mục Thành Quân ngồi, cô cho dù có một trăm cái miệng cũng đừng mơ nói rõ.
Mục Kính Sâm làm ầm ĩ như vậy, sớm hay muộn cũng là sẽ bị đuổi khỏi khách sạn, cô cứ chờ thôi.
"Âm Âm, có gì từ từ nói được không? Em không thể lái xe anh rồi không còn xe đúng không?"
Mục Thành Quân nghe, mắt liếc nhìn Hứa Lưu Âm, có ý cười. Hứa Lưu Âm chịu đựng, mày vẫn luôn nhíu chặt.
Rầm rầm rầm!!!
Reng reng reng!!!
Rầm rầm rầm rầm!!!


Lỗ tai Hứa Lưu Âm muốn nổ tung.
Người ở phòng đối diện chịu không nổi liền mở cửa ra, nói: "Chúng tôi còn con nhỏ nghỉ trong phòng, xin anh nhỏ nhỏ tiếng chút được không?"
"Tôi tới tìm người."
"Anh gọi điện thoại cho cô ấy đi."
Mục Kính Sâm xoay người nhìn về phía người nọ, "Chị gặp người phòng này chưa?"
Người phụ nữ đầu ba mươi bước ra ngoài, nói: "Gặp rồi, vừa rồi chúng tôi từ ngoài về thì thấy cô ấy mở cửa, cô ấy cũng không đi ra ngoài đâu, hẳn là còn ở trong phòng."
Hứa Lưu Âm thật sự lờ mờ, những người này biết gì chứ, chẳng lẽ mỗi giây mỗi phút đều nhìn cô chằm chằm hay sao?
Cô không thể ra ngoài lúc bọn họ không thấy sao? Nhưng Mục Kính Sâm hoàn toàn nghe lọt tai những lời này, lại càng thêm nhận định cô chỉ đang ở trong phòng.
Anh lấy di động ra, tính gọi cho Hứa Lưu Âm.
Mục Thành Quân vội ra hiệu với Hứa Lưu Âm. Trong nháy mắt cô phản ứng lại được, nhanh chóng bò lên giường, cô với lấy di động trên tủ đầu giường, sau đó tắt máy.
Mục Kính Sâm dán di động vào bên tai, nghe giọng nữ lạnh băng ở trong.
Khách phòng đối diện đã quay lại vào phòng, Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt trước mặt.
"Em không mở cửa đúng không? Anh đi tìm lễ tân."
Hứa Lưu Âm cũng không sợ anh, đây là khách sạn cao cấp, lễ tân sao có thể tùy tùy tiện tiện nghe anh?
Anh quậy đủ rồi, nên đi rồi chăng?
Hứa Lưu Âm dĩnh tai, nghĩ thầm trong lúc anh đi xuống lầu tìm lễ tân, cô có thể để Mục Thành Quân chạy nhanh ra ngoài.
Không xác định được anh đi hay chưa, Hứa Lưu Âm đứng dậy, rón ra rón rén đi tới trước.
Cô muốn nhìn xem Mục Kính Sâm rốt cuộc đi khỏi hay chưa. Mục Thành Quân thấy thế, bước tiến lên túm chặt cánh tay cô.
Người phụ nữ quay đầu lại hung dữ trừng mắt nhìn hắn một cái, dùng khẩu hình nói: "Buông ra!"
Mục Thành Quân lắc đầu với cô, ý bảo cô đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Giọng Mục Kính Sâm cách cánh cửa, có thể truyền rõ tới lỗ tai hai người trong phòng. Hình như anh đang gọi điện thoại, thật lâu chưa nói tiếng nào, rồi đột nhiên nói "alo".
Hứa Lưu Âm bị dọa nhảy, may vừa rồi không có ra.
Cô nghe được Mục Kính Sâm ở trong điện thoại nói: "Chào cô, vừa rồi tôi nhận được điện thoại của người phòng 1616, nói cô ấy đang tự sát trong khách sạn các cô. Bây giờ tôi không vào được, các cô mau tới đây đi."
Hứa Lưu Âm giật mình không thôi, đây là tình huống gì thế này?
Lễ tân ở khách sạn cũng hoảng sợ, "Xin hỏi hiện tại anh có liên lạc được với khách trong phòng không?"
"Lời này phải là tôi hỏi cô mới đúng, cô ấy gửi cho tôi video tự sát, cắt cổ tay. Di động cô ấy không gọi được, tôi đoán bây giờ cô ấy đã rơi vào hôn mê rồi."
Khóe môi Hứa Lưu Âm hơi giật, đè thấp giọng nói với Mục Thành Quân: "Bên lễ tân sẽ không tin đó chứ?"
"Sẽ." Mục Thành Quân lạnh mặt. "Khách sạn sợ gánh trách nhiệm, nhất định sẽ sai người lại đây." Hứa Lưu Âm bối rối, "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Tiếng nói vừa dứt, máy bàn ở tủ đầu giường reo lên.
Mục Thành Quân buông tay cô ra, "Hẳn là lễ tân gọi tới."
"Giờ tôi làm sao bây giờ?"
Mục Thành Quân nhún vai, "Nếu nhận, đã nói lên em ở trong phòng. Nếu em không nhận, khách sạn mới có thể xác định em đã gặp nguy hiểm trong phòng, bọn họ sẽ cầm thẻ phòng tới đây mở cửa."
Hứa Lưu Âm quả thực sắp điên rồi, "Anh ta điên rồi hả, anh ta điên rồi có phải không?"
Tiếng chuông điện thoại chói tai cực kỳ, Hứa Lưu Âm không nhận máy.
Sau đó, tiếng chuông lần thứ hai vang lên.
Lặp lại vài lần, trong phòng nháy mắt liền an tĩnh lại, loại không khí khiến người ta thấy thấp thỏm lo âu.
Hứa Lưu Âm nói với Mục Thành Quân: "Nếu như bị vạch trần, tôi sẽ nói anh ngang nhiên muốn vào phòng."
Người đàn ông bật cười, bước quay lại, "Âm Âm, em đang sợ cái gì? Sợ Kính Sâm nhìn thấy chúng ta ở bên nhau sao?"
Những lời này, hỏi ra thật sự làm cô im. Đúng vậy, cô trong sáng vô tư, cô sợ cái gì chứ?
Dù Mục Kính Sâm thấy thì thế nào? Nếu phản bội, thì cũng là giữa anh em bọn họ phản bội, có quan hệ tới cô?
Hứa Lưu Âm ngồi lại xuống mép giường, nhìn chằm chằm Mục Thành Quân.
Chẳng lẽ cô thật sự sợ Mục Kính Sâm nhìn thấy hai người bọn họ ở bên nhau sao? Cô sợ có miệng nói không rõ?
Chung quy, cô trong lòng biết, Mục Thành Quân chưa từng có ý tốt với cô.
Hứa Lưu Âm hiện tại hận không thể đẩy cửa sổ ra, bắt Mục Thành Quân nhảy xuống!
Người của khách sạn rất nhanh liền mang theo thẻ phòng đi lên. Người nọ đi đến trước cửa, Mục Kính Sâm vội vàng nói: "Mau, mở cửa."
Đối phương ấn chuông cửa, "Cô Hứa, cô Hứa, cô có ở trong không?"
Mặt Hứa Lưu Âm nóng lên, mũi phủ mồ hôi lạnh, cô nhìn sang Mục Thành Quân, "Anh còn ngồi? Anh mau trốn đi."
"Trốn?" Mục Thành Quân không nghĩ tới chuyện trốn. "Cái chỗ nhỏ như vầy, em bảo tôi trốn đi đâu?"
Hứa Lưu Âm lập tức đứng dậy, khom lưng nhìn nhìn phía sau giường. Ở đây nào có mấy không gian như dưới giường hay chỗ để TV gì chứ. Hứa Lưu Âm bước nhanh đến cạnh Mục Thành Quân, kéo người hắn, "Tới toilet."
"Phòng tắm này của em trong suốt, liếc mắt một cái cái gì cũng có thể nhìn thấy. Em đây sợ quan hệ chưa đủ loạn, còn muốn thêm phiền phải không?"
Hứa Lưu Âm hung dữ trả lời: "Sao anh để ý phòng tắm của tôi chăm chú như thế vậy?"
"Được rồi, cửa phòng em sắp không thủ được nữa rồi."
"Mục Thành Quân, anh không sợ nhìn thấy chúng ta như thế này, Mục Kính Sâm sẽ cảm thấy kỳ quái sao? Nếu anh ta cho người đi điều tra lại anh, nói không chừng có thể nhảy chuyện hơn nửa năm trước. Anh bây giờ có dài miẹng thì chỉ có thể nói anh tới lấy xe, nhưng chuyện kia anh nói rõ được sao?"
Người đàn ông sắc mặt biến đổi, tầm mắt quét xung quanh, "Em bảo tôi trốn đi đâu?"
Hứa Lưu Âm chỉ phía đối diện, "Tủ quần áo!"
Ngoài cửa phòng, giọng Mục Kính Sâm càng thêm vang dội, "Cô ấn chuông cửa làm gì? Mở cửa cho tôi!"
"Thưa anh, chúng tôi phải bảo vệ quyền lợi của khách, tôi ít nhất phỉa xác định cô ấy..."
"Xác định cái gì?" Khẩu khí Mục Kính Sâm không tốt. "Xác định cô ấy còn sống không sao? Tôi nói cho cô, nếu cô làm chậm trễ thời gian cứu chữa, tôi sẽ lấy mạng cô!"
Mục Kính Sâm dùng sức đấm vào cánh cửa mấy cái, "Cô cảm thấy không có gì xảy ra sao? Cô nghe xem, ở trong có động tĩnh không?"
"Nhưng việc này nói không chừng là cô ấy không muốn mở cửa."
"Tức cười!"
Mục Thành Quân đứng dậy, tìm qua quýt một vòng trong phòng, chỗ đó thật sự cũng không phải nơi có thể ẩn thân an toàn đâu.
"Mau mở cửa! Xảy ra chuyện rồi, tin tôi kiện chết các người không!"
Người cầm thẻ phòng hết cách, đành phải đồng ý, "Một khi đã như vậy, được rồi, tôi mở cửa, chỉ là có hậu quả gì, quý anh phải chịu."
Hứa Lưu Âm nhìn Mục Thành Quân phất tay, "Mau, mau trốn đi!"
Cô bước nhanh tới trước cửa, nghe "cạch" một tiếng. Hứa Lưu Âm tay dừng trên chốt cửa, cô vội mở cửa trước Mục Kính Sâm, kéo cửa phòng ra một phát.
"Các người làm gì?" Khẩu khí của cô hung hãn, lên tiếng chất vấn.
Người phụ nữ cầm thẻ phòng giật mình, "Xin lỗi, xin lỗi, là quý anh này nói chị có khả năng gặp nguy hiểm..."
"Anh ta là vô lại, là lưu manh, cứ quấy rầy trước cửa phòng tôi một hồi lâu rồi. Tôi yêu cầu các chị đuổi anh ta đi!"
"Hứa Lưu Âm, em nói hươu nói vượn gì vậy? Mục Kính Sâm cất giọng nói.
"Tôi gặp nguy hiểm chỗ nào? Gửi video cho anh khi nào? Anh lấy ra cho tôi coi!"
Mục Kính Sâm nhìn phía đàng sau Hứa Lưu Âm, "Vì sao không mở cửa?"
"Tôi vì sao phải mở cửa cho anh?"
"Chị không có việc gì là tốt rồi, vừa rồi tôi có bảo lễ tân gọi điện thoại cho chị..."
Hứa Lưu Âm không chút khách khí ngắt lời đối phương nói, "Người này đâu phải khách ở đây đâu đúng không? Tại sao anh ta có thể lên tầng mười sáu? Thế mà còn có thể bảo các chị mở cửa, tôi muốn khiếu nại các chị!"
"Cô Hứa, có chuyện gì từ từ nói mà."
"Đuổi anh ta đi!"
Đây là hoàn toàn không cho Mục Kính Sâm mặt mũi. Sắc mặt người đàn ông xanh mét, nhìn thấy người bên cạnh đã lấy bộ đàm ra, "Chị làm gì đấy? Tôi là chồng cô ấy, cô ấy chẳng qua chỉ cãi nhau hục hặc với tôi."
"Không phải." Hứa Lưu Âm tiếp lời. "Anh ta là chồng cũ của tôi, bây giờ vì muốn hợp lại với tôi nên cứ bám dính chết dí tôi, thậm chí còn từng dùng dao ép tôi. Các chị hẳn phải đảm bảo an toàn cho tôi, có phải không?"
Người nọ sắc mặt rõ ràng trầm trọng không ít, "Thưa anh, mời anh đi khỏi đây ạ."
"Lời cô ấy nói, cô cũng tin?"
"Cô Hứa nói rất đúng, nếu anh không phải khách của khách sạn chúng tôi, sao anh lại lên đây?"
Mục Kính Sâm liếc nhìn Hứa Lưu Âm, "Đổi giọng liền, vì sao không mở cửa cho anh, vì sao mở cửa cũng không cho anh vào? Có phải em ở trong phòng đang chuyện gì không muốn ai xem?"
Thần sắc Hứa Lưu Âm khẽ biến đổi, mà biểu tình nho nhỏ ấy lại vừa vặn rơi vào đáy mắt Mục Kính Sâm.
Tầm mắt anh trông vào, nâng cánh tay lên đè cánh cửa lại. Mục Kính Sâm dùng sức đẩy, cửa liền mở ra.
Hứa Lưu Âm theo bản năng dang hai tay ra, "Ai cho anh vào? Đi ra ngoài!"
Phía sau cô nhân viên cũng giật mình cảm thấy mình đã gặp rắc rối, tay cô ấy kéo cánh tay Mục Kính Sâm, "Thưa anh, anh không thể vào được."
Mục Kính Sâm hất tay ra, đối phương lảo đảo lui ra sau mấy bước. Anh bước một bước sài đi vào trong. Hứa Lưu Âm ngăn lại nhưng vô dụng, anh đè bả vai cô lại, đẩy mạnh cô vào trong phòng.
Người đàn ông đóng cửa lại, hơn nữa còn khóa trái cửa, sau đó nhấc chân lên đi vào trong phòng.
Hứa Lưu Âm muốn đi mở cửa, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn đi theo sau Mục Kính Sâm.
Cô lôi kéo cánh tay anh, "Mục Kính Sâm!"
Người đàn ông đi vào phòng ngủ, tim Hứa Lưu Âm đập tăng tốc, khóe mắt đang quét qua sô pha, không thấy có bóng dáng Mục Thành Quân.
Ánh mắt Mục Kính Sâm rơi xuống giường, nhìn chỗ có nếp uốn ở mép giường, giữa giường lớn cũng dấu vết người từng ở. Anh tức giận đến sắp bốc khói, ngữ khí lạnh như băng, nói: "Trong phòng có đàn ông khác đúng không?"
"Anh nói hươu nói vượn gì vậy!" Hứa Lưu Âm giương giọng, nhưng khí thế không đủ.
"Anh ngửi được mùi nước hoa không phải của em. Hứa Lưu Âm, em không tính mở cửa cho anh là vì trong phòng đang giấu người khác đúng không?" Người đàn ông nói xong lời này, nhấc thẳng chân lên.
Anh đi tới trước tủ quần áo. Nghĩ đến việc mình bảo Mục Thành Quân trốn ở trong, Hứa Lưu Âm sốt ruột vội vàng kéo anh, "Mục Kính Sâm, anh dựa vào cái gì chạy vào phòng tôi chất vấn tôi?"
"Xem ra là thật rồi?"
Trên mặt Hứa Lưu Âm, vẻ khẩn trương không che giấu được, "Anh sắp đi qua giới hạn rồi đó."
"Anh nói cho em biết, nếu thật sự bị anh thấy trong phòng em có người, anh sẽ đánh hắn răng rơi đầy đất."
Hứa Lưu Âm thấy Mục Kính Sâm lặp đi lặp lại tay kia, cô vội buông anh ra, cả người đứng trước mặt Mục Kính Sâm, lưng tực vào cánh cửa, nhìn anh, "Bộ dáng này của anh, ngược lại như thể tới bắt gian."
Sắc mặt người đàn ông càng thêm khó coi, "Bị em nói trúng rồi."
"Anh là gì của tôi chứ? Anh quản cũng quá nhiều rồi."
Mục Thành Quân đứng thẳng tắp, nghe giọng hai người đối thoại truyền rõ ràng vào tai, hắn đã tắt tiếng di động.
Đã ra dạng này, có nói lại càng không rõ, một khi bị Mục Kính Sâm phát hiện hắn núp ở đây, chỉ e nó thật sự không nghe vào mấy lời giải thích này nọ.
Tay Mục Kính Sâm giữ chặt bả vai Hứa Lưu Âm, "Tránh ra."
"Tôi không cho."
"Hắn ở ngay trong có phải không?"
Hứa Lưu Âm cười lạnh, "Mục Kính Sâm, dù tôi thật sự tìm người đàn ông khác thì liên quan tới anh sao? Tôi đã ly hôn, đương nhiên không thể nào sống lẻ loi hiu quạnh cả đời..."
Mục Kính Sâm tức giận đến đầu muốn nổ tung, anh đẩy Hứa Lưu Âm, lập tức kéo tủ quần áo ra.
Bên trong treo hai bộ áo ngủ, lại chẳng thấy có bóng dáng đàn ông. Hứa Lưu Âm sốt ruột nhìn, trong lòng hơi chùng xuống. May mắn Mục Thành Quân không nghe lời cô, bằng không đã bị tìm ra ngay rồi.
Mục Kính Sâm xoay người, bước nhanh vào phòng tắm.
Hứa Lưu Âm vội đuổi theo, "Anh làm gì vậy?"
Ngoài phòng, tiếng chuông cửa không ngừng vang lên, Hứa Lưu Âm dứt khoát kêu thé lên: "Cứu mạng, cứu mạng với!!!"
Người bên ngoài nghe thấy càng thêm sợ hãi, "Cô Hứa, cô không có việc gì chứ?"
Hứa Lưu Âm cầm ly pha lê trên bàn đập xuống đất, "Cứu mạng với!"
Mục Kính Sâm dừng chân lại, xoay người nhìn về phía cô, tầm mắt anh quét xuống đất, "Sao trước kia anh không phát hiện em có thể thế này nhỉ?"
"Cô Hứa!"
Cửa bị khóa trái, không mở được, người bên ngoài sốt ruột mà đập cánh cửa, "Cô yên tâm, tôi đã gọi bảo vệ lên đây rồi!"
"Cứu tôi, anh ta muốn dùng bạo lực với tôi!"
Tay Mục Kính Sâm chỉ chỉ vào cô, "Để anh không phát hiện trong phòng em giấu người mà em thật sự dùng bất cứ thủ đoạn nào."
Người đàn ông lại không để ý tới cô, xoay người bước nhanh vào phòng tắm.
Trong phòng tắm không gian rộng thoáng, vừa nhìn là thấy ngay, căn bản không giấu được ai.
Mục Kính Sâm lại đi ra rất nhanh, tầm mắt tìm trong phòng một vòng. Hứa Lưu Âm chặn trước người ah, "Mời anh rời khỏi đây."
"Anh sẽ đi!"
Mục Kính Sâm đẩy cô ra, tiếp tục đi tới trước. Hứa Lưu Âm chạy đến cửa, mở cửa ra, gọi mấy người bảo vệ đã lên vào.
Tầm mắt Mục Kính Sâm hướng về phía bức màn, đây là chỗ duy nhất có thể giấu người.
Người đàn ông cười lạnh tiến lên, Hứa Lưu Âm chạy lại vào phòng, kéo anh ra, "Mời anh đi ra ngoài!"
Ngón tay Mục Kính Sâm chỉ chỉ về bức màn, "Hắn ở trong đó phải không?"
Trong phòng bật đèn, dù vẫn là ban ngày, nhưng bức màn che nắng bên ngoài đã bị hạ xuống, Hứa Lưu Âm cũng đoán được, bởi vì toàn bộ căn phòng, e là cũng chỉ có bức màn sau lưng là có thể giấu người.
"Mục Kính Sâm, anh quả thật tức cười. Tôi hỏi anh một câu, chúng ta đã ly hôn, dù nếu tôi có bạn trai thật, anh có thể nói chuyện này rất không bình thường ư?"
Lồng ngực người đàn ông bị đánh mạnh vào, trong nháy mắt anh có cảm giác hít thở không thông, giống như bị bóp chặt cổ, hơi thở lên không được xuống không tới. "Bình thường ư?"
"Đúng vậy, không bình thường ư?" Hứa Lưu Âm cười lạnh hỏi lại.
"Anh không cho phép."
Hứa Lưu Âm nhìn vào mắt người đàn ông, "Dựa vào cái gì?"
"Hắn muốn yêu em, nhất định phải qua cửa của anh trước."
Hứa Lưu Âm nói với bảo vệ phía sau, "Các anh đều nghe thấy rồi chứ? Anh ta đang dây dưa vô cớ, hy vọng các anh có thể mời anh ta ra ngoài."
Nhân viên khách sạn cũng sợ bị khiếu nại, cô ấy đau đầu mà nói với Mục Kính Sâm: "Quý anh đây, mời anh ra ngoài ạ."
Mục Kính Sâm mắt điếc tai ngơ, nhấc chân lên. Hứa Lưu Âm gấp đến độ đẩy anh ra, "Mục Kính Sâm, anh đủ rồi đấy?"
Người đàn ông liếc nhìn cô, "Nếu sau rèm có người thì sao?"
"Thì sao gì?" Hứa Lưu Âm nhướng mày. "Nếu thực sự có người thì anh đẩy hắn khỏi cửa sổ đi."
Mục Thành Quân không tiện phát ra chút động tĩnh nào, hắn nhìn ra sau cửa sổ, may là có rào phòng hộ.
"Kiến nghị này của em không tồi, anh nhất định đập cho hắn bất tỉnh rồi ném xuống lầu."
Bảo vệ và nhân viên khách sạn nghe vậy, trong lòng bắt đầu phát run.
"Quý anh đây, anh vẫn nên mau đi ra đi ạ."
Mục Kính Sâm bước tới trước hai bước. Hứa Lưu Âm hận không thể nhào cả người vào người anh, hai tay cô cuốn lấy cánh tay anh. Mục Kính Sâm đẩy cũng không đẩy cô ra được, anh dứt khoát dùng cánh tay kẹp cô lên, kẹp vào eo mình.
Hai chân Hứa Lưu Âm bay lên không, cô nói với mấy người bảo vệ: "Các anh còn thất thần làm gì chứ, đuổi anh ta ra đi! Tôi muốn khiếu nại các anh."
Mục Kính Sâm tới trước bức rèm, duỗi cánh tay ra. Hứa Lưu Âm nôn nóng muốn ngăn lại, nhưng không còn kịp rồi...
Người đàn ông cầm một góc bức rèm, bất ngờ kéo bức rèm qua.
Hứa Lưu Âm cả kinh ngừng cả thở, nhưng vẫn ổn, bên trong không có một bóng người.
Tầm mắt Mục Kính Sâm hướng qua bức rèm bên kia, anh xoay người lại, nhưng mấy người bảo vệ trong phòng đều đã ngăn lại trước người anh, cả nhóm biểu tình nghiêm túc, nói: "Mời anh ra ngoài."
"Chỉ bằng bấy các anh?"
Hứa Lưu Âm khó chịu mà đánh vào chân Mục Kính Sâm, "Vậy báo công an!"
Người đàn ông thả cô xuống đất. Hứa Lưu Âm bước lùi ra sau, "Mục Kính Sâm, hành động hôm nay của anh mà truyền ra không sợ bị người ta chê cười sao?"
"Anh có gì mà sợ."
"Anh đi nhanh đi, trong phòng tôi không có đàn ông gì hết. Tôi không mở cửa là tôi không muốn gặp anh, không muốn có thêm lời nào với anh."
Thần sắc Mục Kính Sâm không rõ, nhìn chằm chằm Hứa Lưu Âm, "Anh đã gặp Thiệu Vân Cảnh rồi."
"Rồi sao?"
Cổ họng người đàn ông nuốt nuốt mấy cái, lần đầu tiên không nói năng được.
Khóe miệng Hứa Lưu Âm vẽ ra vẻ trào phúng rõ ràng, "Tôi biết mà, anh đã làm rõ hoàn toàn rồi nhỉ, cái chết của ba anh với anh tôi xác thật không có quan hệ?"
Mục Kính Sâm cảm thấy hơi thở như bị ai dùng dao cắt mất. "Âm Âm, anh không tin mới thời gian ngắn như vậy, em đã nói chuyện... với người khác"
"Nếu không tin, vì sao còn điều tra phòng tôi?"
Mục Kính Sâm cảm giác được mâu thuẫn của mình rất rõ ràng, ánh mắt anh lần thứ hai hướng về phía bức rèm kia. Hứa Lưu Âm khẩn trương nắm chặt nắm tay, "Tôi không muốn báo công an, nhưng càng không muốn lại nhìn thấy anh hơn. Tôi biết, những người này đều không phải đối thủ của anh, nhưng anh nhất định phải quậy tới khó coi như vậy sao?"
"Thưa anh, mời anh ra ngoài đi."
Mục Kính Sâm dồn tới một bước, "Âm Âm, anh chỉ hỏi em một câu, phòng này có ai khác ở không?"
"Không có."
Người đàn ông ngửa cằm, hai người bảo vệ thấy thế, tiến lên định mang anh ra ngoài.
Thấy thần sắc anh khó coi, nhân viên khách sạn vội chắn trước mặt Hứa Lưu Âm, sợ hai bên ầm lên sẽ làm khách bị thương, đến lúc đó bát cơm của cô ấy sẽ khó mà giữ được.
Mục Kính Sâm đẩy bảo vệ ra. Thấy thế, nhân viên khách sạn giơ tay ra, "Thưa anh..."
"Tránh ra!!!" Mục Kính Sâm liền đẩy cô ấy ra.
Người phụ nữ lùi ra sau hai bước, Mục Kính Sâm xoay người đi ra ngoài, mấy người bảo vệ kia cũng vội đi ra theo.
Người phụ nữ va vào bức rèm, cô ấy rõ ràng cảm giác được mình va phải một người. Cô ấy giật mình quay đầu lại nhìn, sau bức rèm rõ ràng có bóng một người.
Cô ấy vội đứng lên như cũ; Hứa Lưu Âm cũng đã nhận ra, hai người nhìn nhau. Hứa Lưu Âm nhàn nhạt mở miệng: "Chị ra ngoài đi."
"Vâng, được ạ."
Đi ra ngoài mấy bước, nhân viên khách sạn quay đầu lại nói với Hứa Lưu Âm: "Cô Hứa, thật xin lỗi, chuyện như vậy tôi cam đoan sẽ không xảy ra nữa. Tôi đây đi nói cho giám đốc liền, phía khách sạn chúng tôi sẽ xử lý thích đáng chuyện này, bồi thường tương xứng cho cô..."
"Không cần đâu." Hứa Lưu Âm lắc đầu. "Chuyện này cũng không thể trách bọn chị, không có việc gì, chị đi ra ngoài đi."
"Thật sự xin lỗi ạ." Cô ấy vừa nói vừa đi ra ngoài, sau khi rời khỏi đây thì nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bức rèm bị xốc lên, Mục Thành Quân đi ra, nhìn nhìn Hứa Lưu Âm, "Thật đủ náo nhiệt!"
"Anh cũng đi tìm chỗ trốn thật."
"Còn không có thể đi đâu?" Mục Thành Quân cười cười. "Trốn trong tủ quần áo với phòng tắm của em sao?"
"Anh đi nhanh đi!"
"Bây giờ đi ra ngoài không phải đụng phải họng súng sao?" Mục Thành Quân ngồi yên xuống sô pha, "Mới rồi rất nguy hiểm."
Trái tim Hứa Lưu Âm còn chưa yên lại hoàn toàn, cô đi về phía cách đó không xa, rót cho mình một ly nước lạnh, "Mục Thành Quân không khách khí, nói. "Rót cho tôi một ly luôn.
Hứa Lưu Âm trực tiếp cầm chai nước khoáng đưa cho hắn, "Sau này anh ngàn đừng vạn đừng tới đây. Anh Mục, hai chúng ta có vẻ cũng không cần thiết gặp mặt."
Mục Thành Quân cầm chai nước khoáng kia, không vặn nắp bình ra ngay, "Âm Âm..."
Hắn tựa như có chuyện muốn nói, nhưng chung quy không nói ra.
Hứa Lưu Âm ngồi xuống mép giường, "Anh Mục, anh và Mục Kính Sâm không giống nhau, anh là người làm ăn, trong mắt tôi, người kinh doanh càng cầm được thì cũng buông được hơn. Nếu ai cũng cố chấp với thứ không có được, cố cướp lấy thứ của người khác, e chỉ có thống khổ thôi."
Mục Thành Quân híp mắt, tầm mắt nhìn Hứa Lưu Âm chăm chú.
"Anh Mục, cũng xin anh khuyên nhủ Mục Kính Sâm."
Người đàn ông ném thật mạnh chai nước khoáng xuống bàn trà, "Tôi khuyên nó không được."
Mục Thành Quân đứng dậy, chuẩn bị đi. Hắn nghĩ nghĩ rồi nói, "Chỉ sợ kính Sâm giờ vẫn còn ở khách sạn, chỉ chờ muốn bắt được người trong phòng em."
Hứa Lưu Âm đứng dậy theo, "Vậy làm sao bây giờ?"
Mục Thành Quân thả chìa khóa xe xuống bàn trà, "Em xuống trước, đưa chìa khóa xe cho nó, tôi sẽ nhân cơ hội ra khỏi phòng em." "Được." Hứa Lưu Âm khom lưng cầm chìa khóa. "Nhưng anh không sợ bây giờ anh ta ở ngay ngoài cửa sao?"
"Đây không phải khách sạn thường, không tới nỗi."
Hứa Lưu Âm quay lại trước tủ đầu giường, cầm di động. Mục Thành Quân nhìn cô, "Âm Âm, sau khi thành Hứa Lưu Âm, em có cảm thấy đây là một chuyện may mắn không?"
"Có lẽ vậy." Chính Hứa Lưu Âm cũng không nói rõ được.
Người đàn ông cong cong khóe môi, "Vậy thì tốt rồi."
Hứa Lưu Âm đi thẳng tới cửa, cô mở cửa phòng đi ra ngoài thật cẩn thận, xác định bên ngoài không có người xong, lúc này mới đóng cửa phòng lại.
Cô đi thang máy xuống, ở đại sảnh khách sạn, quả nhiên thấy được Mục Kính Sâm.
Tầm mắt Mục Kính Sâm rơi xuống trên người cô, cũng nhìn thoáng ra phía sau cô.



Chương 360: Lần đầu tiên ngủ trong phòng cô
Editor: Dế Mèn
Hứa Lưu Âm không tình nguyện bước tới mấy bước, đưa chìa khóa xe nắm trong tay tới.
"Anh...."
Ánh mắt Mục Kính Sâm vẫn nhìn phía lưng cô chằm chằm. Hứa Lưu Âm liền không kiên nhẫn, "Cầm này!"
"Âm Âm, em nói anh nên tin em hay là không thể tin em?"
"Tôi không phải là gì của anh, không cần tỏ lòng trung thành với anh nhỉ?" Thấy anh không duỗi tay ra, Hứa Lưu Âm khom lưng để chìa khóa xe xuống trước chỗ ngồi của Mục Kính Sâm.
Giọng của Mục Kính Sâm cuối cùng vẫn không nói ra. Hứa Lưu Âm không dám về phòng, cô sợ Mục Kính Sâm thấy cô ở đây sẽ còn muốn dây dưa, đến lúc đó Mục Thành Quân sẽ không có cơ hội thoát thân.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Hứa Lưu Âm liền lơ mơ, việc này khiến cho cô với Mục Thành Quân như thể thực sự có mối quan hệ không muốn ai bắt gặp.
Cô nhấc chân đi ra ngoài, Mục Kính Sâm cầm chìa khóa xe theo sau cô.
Ra ngoài khách sạn rồi, Hứa Lưu Âm dừng chân, tay chỉ về phía cách đó không xa, "Xe anh ở chỗ kia."
Mục Kính Sâm bước xuống một bước, quay người lại, tay nghịch chìa khóa của mình, "Em nói chuyện bạn trai là thật?"
Hứa Lưu Âm liếc anh một cái, "Thế nào, không được hả?"
"Hay gọi cho hắn, chúng ta cùng ăn bữa cơm?"
Hứa Lưu Âm bật cười, "Có phải anh phát sốt rồi không, đầu óc cháy hỏng rồi?"
"Anh là chồng cũ của em, anh dặn dò hắn một ít sự tình, anh là vì tốt cho em."
"Dặn dò, quên đi." Hứa Lưu Âm không quan tâm, nói. "Anh chúc phúc chúng tôi đi."
Hai chữ này, không thể nghi ngờ, đã chọc đau vào nơi yếu ớt nhất trong lòng Mục Kính Sâm.
"Chúc phúc? Gặp quỷ đi."
"Rốt cuộc có kẻ đó không?"
"Mục Kính Sâm, trước kia tôi cũng không phát hiện ra anh lại như vậy đó! Người đó, dù hiện tại không có thì sau này cũng sẽ có. Tôi còn trẻ như vậy, không, phải nói tôi và anh đều còn rất trẻ, chúng ta đều phải có sau này đúng không?"
Nói xong lời này, Hứa Lưu Âm đi ngang qua người anh.
Mục Kính Sâm nghĩ nghĩ, đi theo cạnh người phụ nữ.
"Anh đừng đi theo tôi, tôi có việc."
"Anh không theo em..."
Hứa Lưu Âm dừng chân lại, nhìn anh, "Tuổi tôi tuy không được coi là lớn, nhưng đối với rất nhiều binh thư lại rất hiểu. Anh là muốn nói anh không đi theo tôi, anh chỉ tiện đường theo tôi phải không? Vậy được, anh đi trước đi."
"Hứa Lưu Âm!" Mục Kính Sâm có loại cảm giác săp bị ép cho hỏng mất. "Em cứ khăng khăng như vậy hay sao?"
"Tôi chỉ không muốn nhìn thấy anh."
"Chuyện kia đã điều tra xong, anh muốn hỏi rõ ràng, giữa chúng ta..."
"Cho nên đó, tôi với anh đã có thể phân rõ ranh giới hoàn toàn rồi."
Mục Kính Sâm vẻ ngẩn người. Hứa Lưu Âm đi tới trước hai bước, bỗng nhiên xoay người lại về phía anh, "Đời này của tôi, có thể quên anh, có thể quên tôi đã 'chết' thế nào, nhưng tôi chính là không thể quên được cái ngày tôi đi khỏi nhà họ Mục. Tôi tưởng tôi đã có một mái nhà, nhưng sự thật không phải như thế, cái nhà đó bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi tôi ra khỏi nhà. Ký tên trên giấy thỏa thuận ly hôn chính là anh, đâu ai buộc anh từ bỏ tôi đúng không? Mục Kính Sâm, nếu anh đã vứt bỏ người, anh cũng đừng nghĩ tìm về lại. Đồ đã ném còn có thể tìm, người thì sao? Người sẽ đi, chân tôi đã dài, lòng tôi đã trưởng thành, tôi đã sớm đi xa rồi."
Mục Kính Sâm không thốt một tiếng. Hứa Lưu Âm bước nhanh ra ngoài, người đàn ông chạy tới chỗ xe, lái xe đi khỏi.
Lúc Mục Thành Quân đi xuống, hai người đã đi xa.
Thần sắc hắn tự nhiên như thường mà đi ra ngoài, ở cửa khách sạn, đụng mặt một người đàn ông.
Mục Thành Quân không có chút ấn tượng nào với anh ta nên không ở lại thêm.
Lý Hằng đứng tại chỗ, quay đầu lại nhìn chằm chằm bóng dáng Mục Thành Quân một lúc lâu. Sau đó, một người phụ nữ đi sượt qua người anh ta, nhìn như vậy là nhắm về phía Mục Thành Quân mà đi.
Lý Hằng chợt bừng tỉnh đại ngộ, sao anh ấy không nghĩ ra sớm chứ? Mục Thành Quân muốn là muốn đứa bé của nhà họ Mục, hắn không có quan hệ khác với Tô Thần, vậy thì ngày thường hắn mà không có người phụ nữ khác sao?
Lý Hằng búng tay một cái, quá tuyệt vời!
---
Nhà họ Tô.
Tô Thần ngồi trong phòng khách, tiếng chuông cửa reo một lát, người làm đi tới mở cửa.
Vừa thấy người đứng bên ngoài, người làm quay đầu lại nói với Tô Thần: "Cô Tô, lại là bạn cô."
Tô Thần nghe thấy cái chữ này, trong lòng rơi lộp bộp. Cô đương nhiên không hy vọng Lý Hằng đến, sẽ gây nhiều chú ý. Cô chậm chạp đứng dậy, biểu tình có chút mất tự nhiên, "Lý... Lý Hằng, sao anh lại tới đây?"
Lý Hằng đã nghĩ kỹ lấy cớ từ trước, "Mẹ anh nói thai phụ ăn gà mái với trứng gà mái là bổ nhất, mấy cái này đều là bà ngoại anh nuôi tại nhà. Lần trước không phải em nói muốn ăn canh gà chính tông sao? Anh mang tới cho em này."
Tô Thần vội cười cười, nói: "Tuyệt, anh có tâm quá."
Bà Tô cũng từ bếp đi ra, "Lý Hằng, con đây cũng quá khách khí rồi."
Trong nhà có người làm Mục Thành Quân mời đến ở, Tô Thần và Lý Hằng không thể muốn nói gì là nói. Vả lại Lý Hằng là đàn ông, vẫn không thể cứ chạy vào phòng Tô Thần.
Bà Tô và người làm đem đồ vào bếp. Tô Thần nghĩ nghĩ rồi đi vào, lời tuy là nói với bà Tô, nhưng người làm cũng có thể nghe thấy rành mạch.
"Mẹ, con đưa Lý Hằng xuống dưới nhà, da mặt anh ấy mỏng, con muốn giới thiệu đối tượng cho anh ấy."
"Vậy hả?" Bà Tô cười nói. "Mẹ sẽ xem xem cho nó."
"Tại sợ mẹ sẽ như vầy, con mới muốn hỏi lén ý kiến của anh ấy. Mẹ đừng làm anh ấy sợ tới mức không dám tới nữa."
Bà Tô bỏ cả đống trứng gà vào tủ lạnh, "Được, mẹ biết rồi."
Tô Thần đi ra bếp, nháy mắt với Lý Hằng, anh ấy vội vào phòng ngủ với cô.
Đóng cửa lại, Tô Thần đè thấp giọng, nói: "Anh không sợ gặp phải Mục Thành Quân ở đây sao?"
"Hôm qua anh vừa gặp phải hắn."
"Cái gì? Hắn không nhận ra anh đó chứ?"
Lý Hằng mặt đầy vẻ ung dung, nói: "Sao nhận ra anh được."
"Sao hôm nay anh phải tới đây? Không phải đã nói không có chuyện gì khẩn yếu sẽ không gặp sao?"
"Chính là có chuyện khẩn cấp đó!" Lý Hằng kéo Tô Thần tới bên cửa sổ, sau khi xác định không bị ai nghe lén mới nói: "Hôm qua anh thấy Mục Thành Quân cùng một người phụ nữ đi ra khỏi khách sạn."
Tô Thần không để tâm, nói: "Thế thì sao? Không liên quan tới em."
"Sao không liên quan?" Lý Hằng hận không thể nói đầu cô không sáng ra được. "Đến lúc giành quyền nuôi nấng sẽ có ích."
Tô Thần vẻ như đã được đánh thức, "Anh là nói..."
"Em với hắn vẫn còn cuộc kiện tụng phải đánh. Tô Thần, em từ từ ngẫm đi, nếu một người đàn ông đang trong lúc em mang thai còn phát sinh quan hệ với người phụ nữ khác ở bên ngoài, đây không phải càng có thể nói: em với hắn mà nói, căn bản chính là có cũng được không cũng không sao không? Thứ hắn muốn, chỉ là đứa trẻ trong bụng em, đây hoàn toàn hoàn toàn có thể trở thành một nhân tốt quan trọng thẩm phán sẽ suy tính tới..."
Sắc mặt Tô Thần liền nghiêm túc, "Nhưng chúng ta phải thuê người theo dõi sao? Mục Thành Quân đi ra ngoài còn có bảo vệ, em sợ lỡ bại lộ, ngược lại không tốt."
"Tô Thần, theo anh biết được, người như Mục Thành Quân ở khách sạn thường thường đều có phòng bao. Em nghĩ cách coi trên người hắn có thẻ phòng không."
"Em?" Tô Thần chỉ chỉ vào mình. "Hắn cũng đời nào để em lục soát người chứ!"
"Em nghĩ cách đi."
"Cách này không thể thực hiện được. Em với Mục Thành Quân chưa từng tiếp xúc nhiều, không có khả năng tìm được."
Lý Hằng dựa vào bên cửa sổ, thần sắc lạnh lùng, "Anh chính là sợ nếu tìm người theo dõi, lỡ bị Mục Thành Quân vạch trần, thế thì có thể sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
"Em se cố hết sức thử xem vậy."
Hai người ra khỏi phòng. Bà Tô pha tách trà, đi tới, "Lý Hằng, xem thế nào rồi hả?"
Lý Hằng cười cười, nói: "Cũng được ạ, Tô Thần nói hôm nào để bọn con gặp mặt."
"Vậy là tốt rồi, con cũng không còn nhỏ..."
Bà Tô muốn giữ Lý Hằng lại ăn cơm chiều, nhưng anh ấy không muốn cành mẹ đẻ cành con, Lý Hằng thoái thác trong nhà còn có việc rồi đi về.
Bụng Tô Thần càng lúc càng lớn, chân cũng sưng lên. Mục Thành Quân dạo này số lần tới nhà họ Tô cũng càng ngày càng nhiều.
Có đôi khi hắn sẽ ở lại nhà họ Tô ăn cơm chiều. Tô Thần hôm nay ngủ một giấc tới tối, lúc cửa phòng bị đẩy ra, hai mắt cô vẫn nhắm, há miệng nói: "Mẹ, con không ăn cơm chiều, con không muốn ăn."
"Không ăn, cô không sợ đứa trong bụng kia đói?"
Nghe thấy giọng nam, Tô Thần xoay người mở mắt ra. Cô vội vàng ngồi dậy, nhìn thấy Mục Thành Quân đã đứng trước giường. Người đàn ông bật đèn, cổ họng Tô Thần nuốt nhẹ, "Anh... sao anh lại tới đây?"
"Sao tôi không thể tới?" Mục Thành Quân nói xong, ngồi xuống.
Tô Thần nhìn nhìn bốn phía, hai người một chỗ một phòng, luôn khiến người ta xấu hổ.
"Dậy ăn cơm chiều đi."
"Tôi, tôi không đói bụng."
"Đồ trong nhà không hợp khẩu vị?"
Tô Thần ngồi trên giường, "Thời tiết nóng, quả thật không thể nào muốn ăn."
"Cô đi xem đi, nói không chừng cô sẽ muốn ăn."
Tô Thần xốc tấm chăn mỏng đứng dậy, dù không muốn ăn, cô cũng không thể ngồi ở phòng ngủ. Đi ra ngoài, bà Tô kéo ghế ra, đón hai người ngồi xuống.
"Hôm nay thời tiết không tốt nhỉ, oi bức thật!"
Mục Thành Quân ngồi yên xuống rồi, bà Tô không quên nói: "Thành Quân, cậu còn mua cho Thần Thần mấy thứ này, nó là thai phụ, đâu thể ăn đâu?"
Tô Thần nhìn thấy trên bàn để cháo băng, bên trong còn có khoai môn và kem tươi, vừa nhìn là thấy muốn ăn cực kỳ. Cô vội kéo tới định ăn, bà Tô liền giật lấy, "Lạnh lắm, lạnh lắm!"
"Mẹ, cho con ăn một miếng đi."
Mục Thành Quân nhìn bộ dạng hai người giành lấy cướp đi, buồn cười, liền mở miệng nói: "Thỉnh thoảng ăn một lần không sao."
"Đó, anh ta cũng nói như vậy!" Tô Thần đẩy tay bà Tô ra.
Bà Tô liếc mắt, "Vậy con nói, con ăn mấy miếng?"
"Để cô ấy ăn đi, một phần như vậy cũng không phải quá nhiều." Mục Thành Quân đã thay Tô Thần mở miệng. "Ngày mai phải ăn đồ trong nhà, không được kén ăn."
"Được." Tô Thần lập tức đồng ý.
"Thành Quân, cậu cũng chiều nó quá rồi."
Một câu của bà Tô đã làm Tô Thần giật mình. Mục Thành Quân cũng có chút mất tự nhiên, hắn chỉ là thấy cô tội nghiệp, sau khi mang thai phải kiêng không ít thứ, đến nỗi thói quen cũng mang theo vài phần cưng chiều, hắn thật không quen.
Tô Thần cúi gằm đầu, chỉ lo ăn. Mục Thành Quân ăn cơm chiều rất ít, sau khi ăn xong, hắn không đi về ngay lập tức. Tô Thần vào phòng, người đàn ông cũng theo vào.
Nghe thấy đàng sau có tiếng bước chân, Tô Thần quay đầu lại nhìn, "Anh, anh còn chưa về?"
"Tôi xem con một lát."
Tô Thần theo bản năng dùng tay bảo vệ bụng, "Vẫn chưa sinh ra, có gì mà đâu chứ?"
Mục Thành Quân tiến lên, nắm nhẹ cổ tay Tô Thần, kéo cô đến mép giường, để cô ngồi xuống.
Người đàn ông ngồi xổm xuống, ánh mắt xuất thần mà nhìn chằm chằm vào bụng Tô Thần, "Cô hỏi con thử xem, vừa rồi ăn đá, có thấy không thoải mái không."
Hai tay Tô Thần dừng trên bụng, "Nó không có mảnh mai như vậy."
"Có đá cô không?"
"Vẫn ổn."
Tô Thần một tay chống bên người, vừa nói xong lời này, bụng liền ăn phải một đạp mạnh. Cô mặc váy mòng manh, lúc bụng gồ lên, Mục Thành Quân thấy rất rõ.
Hắn phủ bàn tay lên. Lòng bàn tay Mục Thành Quân rất nóng, Tô Thần muốn lui ra sau. Mục Thành Quân đầu cũng không ngẩng lên, nói: "Đừng nhúc nhích."
Hắn hai tay vuốt ve bụng Tô Thần, cảm giác thai động rõ ràng, loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Tô Thần cảm thấy không được tự nhiên vô cùng, cô đẩy tay Mục Thành Quân ra, đỡ người, "Tôi, tôi hình như hơi bị ăn no căng rồi, tôi đi một chút."
Mục Thành Quân nhìn cô đứng dậy, hắn dứt khoát ngồi xuống mép giường, nằm ra sau. Tô Thần bị dọa nhảy, "Anh làm gì vậy?"
"Đêm qua với cả ngày hôm nay tôi có mấy cuộc họp, có chút chịu không nổi nữa, tôi chợp mắt."
"Không được, đây là phòng tôi."
Mục Thành Quân không nói chuyện, động đậy chân, hắn nhấc cánh tay lên chận mắt mình.
Tô Thần muốn đi tới kéo hắn dậy, nhưng cô đã thấy cái ví da của người đàn ông để trong túi, một góc ví da bị lộ ra.
Cô không kiên trì nhất định phải đuổi hắn ra nữa. Tô Thần đi tới bên cạnh.
Chưa tới một lúc, cô đã trở lại trước giường, khom lưng nhìn. Mục Thành Quân hơi thở trầm ổn, vừa nhìn đã thấy ngủ say rồi.
Tô Thần thật cẩn thận duỗi tay ra, ngón tay chạm vào ví tiền người đàn ông. Cô khẩn trương tới nỗi lồng ngực muốn thắt lại, hơi dùng sức, rút cái ví da khỏi túi quần Mục Thành Quân.
Tô Thần sợ tới mức mồ hôi lạnh ròng ròng, cô nhắm mi mắt, sau đó đứng dậy.
Hôm nay khó có được cơ hội tốt như vậy, nếu bỏ lỡ, sau này nói không chừng rốt cuộc không gặp được nữa.
Tô Thần mở ví tiền Mục Thành Quân ra, thấy trong ví tiền người đàn ông để mấy tấm thẻ ngân hàng. Hắn gần như không mang tiền mặt gì. Tô Thần tìm kiếm, muốn xem có thẻ phòng khách sạm Lý Hằng nói tới không.
Cô nhìn hết sức chăm chú ví tiền trong tay, bất ngờ một giọng đàn ông truyền tới tai cô.
"Cô đang làm gì vậy?"
Tô Thần cả kinh, thiếu chút nữa quăng cái ví tiền. Tầm mắt cô trông ra, ánh mắt nhìn thẳng vào Mục Thành Quân.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom