• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sắc Đẹp Khó Cưỡng (3 Viewers)

  • Chương 147

Chương 369: Ai chỉ có thể chịu đòn?
Editor: Lưu Tinh - NCUTeam
***
Nguyễn Noãn vẫn không dám mở mắt ra, sợ nước hoa xịt trúng mắt mình. Cô ta tức giận quát: "Phó Lưu Âm, cô dám dùng trò bỉ ổi này?"
"Binh bất yếm trá, hiểu không?" Hứa Lưu Âm muốn đứng dậy, nhưng lại bị Nguyễn Noãn đè chặt lại. Cô không cách nào nhấc vai lên nổi.
Hứa Lưu Âm biết, chẳng bao lâu nữa Nguyễn Noãn nhất định sẽ cho cô một trận tơi tả.
Cô bỗng nhiên cất tiếng hô lên: "Mục Kính Sâm, Mục Kính Sâm!"
"Còn nói không có quan hệ gì? Nếu không sao lại gọi tên anh ấy?"
"Tôi khẳng định anh ta chỉ đang ở gần đây thôi. Tôi đánh không lại cô, nhưng cô chắc chắn không phải đối thủ của anh ta."
Nguyễn Noãn nhích vai lên cố dụi mắt một chút, sau đó hé mắt ra nhìn Hứa Lưu Âm trước mặt. Tay phải cô ta siết chặt lại, bao nhiêu oán hận trong lòng đều dồn vào một quyền này mà đánh tới.
Chỉ thiếu chút nữa thôi, quả đấm đáng sợ kia sẽ rơi thẳng xuống mặt Hứa Lưu Âm, nhưng đúng lúc đó cổ tay cô ta lại bị người nào đó tóm lấy.
Cô ta quay đầu nhìn lại, không ngờ đụng phải gương mặt dữ tợn của Mục Kính Sâm.
Hứa Lưu Âm xoay mình, nhìn về phía hai người, mồ hôi lạnh vẫn còn đang túa ra không ngừng. Cô nắm chặt lọ nước hoa trong tay, hai mắt trợn tròn.
Mục Kính Sâm liếc mắt sang nhìn cô: "Tôi có dạy em bản lĩnh này sao? Thật là mất mặt."
Hứa Lưu Âm tức tối nói: "Hảo hán không thèm chấp việc vặt vãnh."
Người đàn ông siết tay cô ta rất chặt, chặt đến nỗi Nguyễn Noãn nghĩ cổ tay của mình sắp đứt lìa đến nơi. Cô ta đau đến nhăn nhó mặt mày.
"Kính Sâm, buông tay em ra, buông ra."
Mục Kính Sâm lại càng dùng sức nắm chặt hơn. Nguyễn Noãn dường như có thể nghe thấy tiếng xương mình vỡ vụn ra. Mục Kính Sâm lạnh lùng nhìn cô ta một cái rồi hất tay cô ta ra. Nguyễn Noãn sợ hãi lùi về sau, tay còn lại ra sức xoa nắn cổ tay phải của mình.
Mục Kính Sâm lại quay sang Hứa Lưu Âm, khẽ lắc đầu.
Hứa Lưu Âm ưỡn ngực lên hỏi: "Gì chứ?"
"Tất cả những gì tôi đã dạy em, em quên sạch rồi sao?"
"Làm gì có, chỉ là tôi gặp phải cao thủ mà thôi."
Nguyễn Noãn cười lạnh một tiếng: "Phó Lưu Âm, cô thật khéo giả bộ. Đối với người luyện võ chúng tôi, cô là loại đê tiện đáng khinh bỉ nhất."
Lúc này Hứa Lưu Âm không còn sợ cô ta nữa: "Cô chặn đường đánh úp tôi, với tôi mà nói, đây chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi."
"Hai người đừng có làm ồn nữa." Mục Kính Sâm bỗng nhiên chống tay đứng dậy. "Đánh nhau một trận, người thắng cuộc muốn gì cũng được."
Nguyễn Noãn tỏ vẻ nghi ngờ nhìn về phía người đàn ông: "Kính Sâm, anh nói thật sao?"
"Đúng vậy." Mục Kính Sâm nói xong, khóe miệng cong lên nhìn về phía Hứa Lưu Âm." Em không có ý kiến chứ?"
"Tôi không rảnh mà chơi cái trò man rợ này với các người." Hứa Lưu Âm vội vàng trả lời.
"Sao lại gọi là man rợ? Một người là do một tay tôi dạy dỗ, một người mang danh là sư muội của tôi, đánh giao hảo một trận cũng tốt mà."
Nguyễn Noãn siết hai tay lại thành quyền: "Được."
"Không được." Hứa Lưu Âm phản đối. "Tại sao tôi phải làm theo lời anh?"
"Em không dám?"
Hứa Lưu Âm biết Mục Kính Sâm là cố ý. Người đàn ông lùi về phía sau, đứng tựa người vào xe của Nguyễn Noãn. "Âm Âm, nếu em không muốn đánh, em cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp em."
"Tôi không muốn đánh đấy, anh làm sao giúp tôi?"
Nguyễn Noãn nghe vào trong tai, cảm thấy cực kỳ khó chịu, hai người này rõ ràng là đang ở trước mặt cô ta đẩy đưa qua lại, liếc mắt đưa tình với nhau.
Cô ta sẽ không cho Hứa Lưu Âm có cơ hội cự tuyệ! Cô ta tiến lên, phất tay bắt đầu công kích.
Hứa Lưu Âm biết lọ nước hoa trong tay bây giờ đã trở nên vô dụng. Cô tiếp tục né tránh. Mặc dù hai người kh6ong hợp nhau nhưng cô thật sự không muốn đánh nhau.
"Cô muốn đánh thì đánh Mục Kính Sâm đi! Là hắn ta không chịu cưới cô! Cô gây sự với tôi làm gì chứ?"
"Cô còn nói!" Nguyễn Noãn tung người đá một cước, Hứa Lưu Âm lấy hai tay che trước mặt, bị đẩy lùi về phía sau mấy bước.
Mục Kính Sâm ở bên cạnh nhìn hai người, không hiểu sao lại cảm thấy rất buồn cười.
Nguyễn Noãn đến có chuẩn bị, Hứa Lưu Âm mặc dù cũng đang mang giầy thể thao, nhưng chiếc quần jeans bó sát kia khiến cô rất khó di chuyển. Cô biết mình không phải là đối thủ của Nguyễn Noãn. Cô chỉ ra sức chống đỡ, được một lúc thì không khỏi liếc nhìn sang Mục Kính Sâm. Dáng vẻ người đàn ông vô cùng nhàn hạ, không có vẻ gì là muốn nhúng tay vào.
"Nguyễn Noãn, tôi thừa nhận tôi đánh không lại cô. Đừng đánh nữa."
"Đồ vô dụng!" Nguyễn Noãn càng đánh càng hăng. "Ngày hôm nay, tôi phải đánh cho cô nhập viện mới thôi!"
"Tôi nào có thù hận gì với cô chứ..."
"Tôi hận không thể lột da cô ra đó! Đừng nói nhảm nữa!"
Nguyễn Noãn đánh đòn nào là chắc đòn đó, hơn nữa nắm đấm rất có lực, từng đợt tấn công đều nhắm vào mặt của Hứa Lưu Âm. Mắt thấy nắm tay sắp va vào mặt mình, Hứa Lưu Âm nghiêng người sang một bên, lại thấy động tác của Nguyễn Noãn bỗng nhiên khựng lại.
Rõ ràng cô còn chưa kịp ra tay! Vậy mà Nguyễn Noãn đã bị ai đó đánh một quyền trúng vào vai, kế đến bị Hứa Lưu Âm giơ chân đá trúng vào người. Nguyễn Noãn kêu đau, suýt chút nữa nước mắt ứa ra. Hứa Lưu Âm ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Mục Kính Sâm.
Người đàn ông đang nắm cổ tay Nguyễn Noãn. Cô ta ngẩng mặt lên, khó có thể tin nhìn về phía anh: "Anh làm vậy là có ý gì?"
"Tôi quên nói, hai bên giao đấu, nhưng không được làm cô ấy bị thương."
Nguyễn Noãn bật cười đầy trào phúng: "Ý của anh là em chỉ có thể chịu đòn của cô ta phải không?"
"Ý của tôi là, cô nên có chừng mực."
Nguyễn Noãn trừng mắt nhìn Hứa Lưu Âm. Hứa Lưu Âm thấy vậy cũng có chút giật mình. "Coi như xong rồi đi, Nguyễn Noãn, đừng có nhắm vào tôi mãi như thế, tôi không muốn đánh nhau..."
Mục Kính Sâm buông tay ra. Nguyễn Noãn thừa dịp lại bật người nhào tới chỗ của Hứa Lưu Âm. Người đàn ông ở bên cạnh thấy vậy liền ra tay giúp Hứa Lưu Âm.
Anh càng như vậy, Nguyễn Noãn càng thấy đau đớn trong lòng, rồi càng hận Hứa Lưu Âm hơn. Cô ta gần như bị ép đến phát điên lên.
Cô ta không thèm nghe ai nói gì nữa, cứ lao thẳng về phía Hứa Lưu Âm mà đánh tới. Chỉ là mỗi một quyền của cô ta đều bị Mục Kính Sâm dễ dàng ngăn lại.
Nguyễn Noãn không phải là đối thủ của Mục Kính Sâm, đương nhiên không nhắm vào anh, mà toàn bộ đòn sát thương đều nhắm vào người Hứa Lưu Âm.
Cô ta càng lúc càng liều mạng. Hứa Lưu Âm không nhịn được nữa, hét lên: "Nguyễn Noãn, cô không biết phân biệt đúng, sai sao!"
"Tôi muốn cô chết!"
Giọng điệu của Nguyễn Noãn tràn ngập sự căm hận và tức giận. Cô ta giơ chân lên muốn đạp vào mặt Hứa Lưu Âm nhưng lại bị Mục Kính Sâm dễ dàng tóm được, đẩy cô ta ngã ngửa về phía sau
Nguyễn Noãn mất đà, chân còn lại không trụ nổi nên té ngã xuống đất.
Hứa Lưu Âm đứng nguyên tại chỗ. Nguyễn Noãn nhìn xuống bàn tay của mình, hai tay đều đã bị trầy xước đến thê thảm.
Cô ta ngồi đó. cười nhạt vài tiếng: "Biết rõ không thể thắng, nhưng em vẫn còn muốn đánh, thật là buồn cười phải không?"
Mục Kính Sâm đi tới bên cạnh cô ta: "Sau này đừng tới gây sự với cô ấy nữa. Chuyện của chúng ta không liên quan đến cô ấy."
"Không liên quan?" Nguyễn Noãn tỏ vẻ châm chọc. "Nếu cô ta không xuất hiện ở cục dân chính thì bây giờ chúng ta đã là vợ chồng."
Hứa Lưu Âm cũng hiểu được sự việc kia quả thật là quá mức trùng hợp, người ngoài đương nhiên sẽ nghĩ cô cố tình xen vào.
"Tôi cũng không biết phải nói sao, chắc chắn cô không tin nhưng ngày hôm đó quả thật tôi chỉ tình cờ có việc đến đó cùng nhà họ Tưởng. Nói vậy, nếu tôi giúp cô thuận lợi trở thành bà Mục thì chắc cô sẽ không tiếp tục nhằm vào tôi nữa."
Mục Kính Sâm nghe vậy, sắc mặt thay đổi hẳn, quay đầu nhìn về phía Hứa Lưu Âm.
Nguyễn Noãn đương nhiên không hề thấy cảm kích chút nào: "Đừng nói mấy lời vô nghĩa đó."
"Tôi đang nói sự thật. Chuyện của cô và Mục Kính Sâm không thành, không hề liên quan đến tôi. Mà tôi cũng sẽ không vì vậy mà tái hợp với anh ta. Ngay từ đầu tôi đã khẳng định tôi và anh ta không có khả năng trở lại với nhau. Có lẽ anh ta không muốn kết hôn nên lấy tôi làm cái cớ mà thôi."
Nguyễn Noãn cảm thấy vô cùng nhục nhã, đôi mắt đỏ hoe ngước nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên cạnh: "Anh đã nghe rõ chưa? Đây đều là chính miệng cô ta nói."
Hứa Lưu Âm xoay người lại, nhặt túi xách trên mặt đất lên. Mục Kính Sâm tiến tới, hung hăng giật lấy cái túi trong tay cô.
"Tôi cũng không muốn giấu diếm nữa. Hứa Lưu Âm, tôi hối hôn cũng bởi vì em! Vì em, không phải vì bất kì nguyên nhân nào khác."
"Anh --" Hứa Lưu Âm tức giận đến môi run lên: "Vậy thì đó cũng là chuyện của anh, không liên quan đến tôi."
"Tôi biết em vẫn còn để trong lòng chuyện tôi muốn kết hôn với người khác. Nhưng mà trước đó tôi và Nguyễn Noãn đã thỏa thuận, tờ giấy đó chỉ là để cho mẹ tôi xem. Sau khi đăng ký xong, không tổ chức hôn lễ gì cả, cô ta cứ ở nhà, tôi ở sân huấn luyện. Hai người không ai làm phiền đến ai."
Mục Kính Sâm cứ ngang nhiên mà nói thẳng ra như vậy, sắc mặt Nguyễn Noãn ngày càng trở nên trắng bệch. Những lời này anh ta không chỉ nói một lần. Mà mỗi lần nhắc lại, lại là mỗi lần có hàng ngàn hàng vạn mũi dao đâm thẳng vào tim cô ta.
"Kính Sâm, anh muốn lấy lòng cô ta nên nói những lời này thật là dễ nghe. Sự thật là thế này phải không? Bây giờ Phó Lưu Âm vẫn còn sống nên anh đương nhiên nói như vậy. Nhưng lúc đầu khi anh hay tin cô ta đã chết, anh quên chúng ta đã từng ở cùng nhau sao? Còn không phải vì vậy anh mới đồng ý chuyện kết hôn?"
Sắc mặt Mục Kính Sâm chuyển sang tái mét: "Đầu óc cô không tỉnh táo nên ăn nói hồ đồ rồi phải không?"
"Chuyện này anh không muốn thừa nhận thì em cũng không còn cách nào khác. Chỉ là khi đó anh đã ở lại nhà em một đêm, mọi người đều biết."
Trong lòng Mục Kính Sâm biết rõ hơn ai hết những lời Nguyễn Noãn nói đều là dối trá. Nhưng còn Hứa Lưu Âm thì sao?
Hứa Lưu Âm giật lại túi xách của mình: "Các người cứ hạnh phúc bên nhau đi, đừng làm phiền tôi nữa."
Nói xong, cô xoay người bước nhanh rời khỏi chỗ đó.
Mục Kính Sâm đuổi theo: "Chẳng lẽ em tin những lời cô ta nói? Em không cảm thấy chuyện đó rất hoang đường sao?"
"Hoang đường?" Hứa Lưu Âm dừng bước, nhìn anh một cái, "Hoang đường chỗ nào?"
"Tất cả đều là hoang đường!"
"Nam nữ hoan ái là chuyện rất bình thường, sếp Mục, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, về điểm này tôi không hề hoài nghi chút nào."
Mục Kính Sâm đi theo bên cạnh cô: "Nhưng mà lúc đó trong lòng tôi chỉ nghĩ tới em, lẽ nào em không tin tôi?"
Nguyễn Noãn bị bọn họ bỏ lại đó. Một cước kia của Hứa Lưu Âm cũng thật nặng. Cô ta ngồi nghỉ một lúc cho bớt đau rồi mới từ từ đứng dậy.
Bệnh viện Tinh Cảng.
Lão Bạch vội vã gõ cửa vài cái rồi đẩy cửa đi vào phòng làm việc, thấy Hứa Tình Thâm đang ngồi trên ghế sô pha ăn cơm cùng với Tưởng Viễn Chu.
"Tưởng tiên sinh..."
Tưởng Viễn Chu nhìn anh một cái rồi lại gắp thức ăn cho Hứa Tình Thâm: "Lão Bạch, ăn cơm chưa?"
"Tưởng tiên sinh, tôi có việc rất gấp cần phải nói."
"Ăn cơm xong rồi nói sau. Tôi sợ ảnh hưởng quá trình tiêu hóa thức ăn."
"Nhưng..."
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn Lão Bạch: "Xảy ra chuyện gì?"
Tưởng Viễn Chu tiếp lời: "Còn có thể là chuyệng gì? Lão Bạch cứ thích làm quá lên thôi."
Lão Bạch cảm thấy vô cùng oan uổng!Nhưng hiển nhiên có một số việc Tưởng Viễn Chu không muốn để cho Hứa Tình Thâm biết. Anh nên ngoan ngoãn chớ có lên tiếng, đứng sang một bên.
Hứa Tình Thâm cũng nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của Lão Bạch. Cô ăn nhanh một chút cho xong bữa cơm.
"Em đi trước, còn có việc bận."
"Ừ, đi đi."
Hứa Tình Thâm đi ra ngoài, còn không quên cẩn thận đóng cửa lại. Tưởng Viễn Chu dọn dẹp mấy hộp thức ăn trên bàn. Lão Bạch tiến lên nói: "Tưởng tiên sinh, để tôi dọn."
"Không cần đâu, có chuyện gì cứ nói đi."
"Đã có kết quả kiểm tra, nói là không đúng quy cách."
Tưởng Viễn Chu ném mấy cái hộp vào thùng rác: "Trong dự liệu."
"Tưởng tiên sinh, vậy phải làm sao?"
"Lão Bạch, có biết những thiết bị trợ tim đó là do công ty nhà nào cung cấp hay không?"
Lão Bạch lại không quan tâm đến vấn đề này, bất luận là công ty nào thì bây giờ Tinh Cảng cũng đã bị liên lụy rồi. Một khi tin tức này truyền đi, đó chính là mở màn cho song gió lũ lượt kéo đến. Bây giờ là có người muốn đưa Tinh Cảng vào chỗ chết, chẳng lẽ Tưởng Viễn Chu còn có khả năng lần thứ hai cản cơn sóng dữ?
"Trước nay không phải vẫn luôn do Tinh Vận cung cấp sao?"
"Đúng vậy, trước đó Đỉnh Hình có muốn chuyển quyền sở hữu với tôi, tôi vẫn không đáp ứng."
"Tưởng tiên sinh, nhưng chuyện do công ty nhà nào cung cấp có liên quan gì không? Bây giờ người ta cắn chặt vào chuyện máy móc của Tinh Cảng có vấn đề, còn có tờ báo cáo kết quá kiểm tra đo lường này. Chúng ta gặp rắc tối lớn rồi."
Tưởng Viễn Chu cười cười, nói: "Đúng, kế tiếp bọn họ sẽ nhanh chóng cho lan truyền tin tức này, à, còn phải phối hợp với gia đình bệnh nhân đến đây làm tuồng nữa chứ."
Lão Bạch ngồi xuống ghế sô pha: "Nếu không để tôi đi gặp gia đình bệnh nhân sắp xếp, bảo họ đừng gây ầm ĩ nữa?"
"Đồ của chúng ta không có vấn đề, vậy phải nói sao?"
Tưởng Viễn Chu ngồi đối diện Lão Bạch, anh vắt chéo một chân lên: "Cách đây không lâu, lúc tôi ký hợp đồng với Đỉnh Hình, nhóm thiết bị trợ tim chính là do bọn họ cung ứng."
"Vậy thì sao?"
Tưởng Viễn Chu khẽ cười một tiếng: "Khả năng là cậu còn không biết bối cảnh của công ty dược Đỉnh Hình, chủ tịch của công ty đó là anh của một vị quan chức cao cấp." Tưởng Viễn Chu dùng ngón tay, chỉ chỉ trên đầu mình: "Ai dám nói thiết bị của ông ta xảy ra vấn đề, đó không phải là muốn chết sao?"
Lão Bạch vô cùng kinh ngạc: "Nói như vậy, ngài đều dự tính trước cả rồi."
Tưởng Viễn Chu cong môi lên tự đắc: "Đương niên, sau chuyện của dì nhỏ, tôi còn có thể để chuyện như vậy xảy ra lần thứ hai ở Tinh Cảng sao? Dám đối đầu với tôi, bọn chúng chính là tự tìm đường vào chỗ chết!"



Chương 370: Anh xem, anh nghĩ sai
Editor: Dế Mèn
***
Vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt Lão Bạch đột nhiên như được thông suốt.
"Tưởng tiên sinh, ngài vậy mà lại đổi công ty hợp tác."
"Bọn họ tưởng xuống tay từ Tinh Cảng, đơn giản chỉ là mấy loại khả năng sau: một, thiết bị điều trị bệnh xảy ra vấn đề, hai, tai nạn chữa bệnh. So sánh mà nói, thiết bị điều trị bệnh xảy ra vấn đề cũng coi như là tai nạn của bệnh viện; hơn nữa nếu khiến người ta bị nguy hiểm đến tính mạng thật, người bình thường cũng sẽ không đồng ý, có phải không?"
"Phải."
"Giờ tôi chọn một công ty có bối cảnh 'cứng', chuyện này, tôi cũng chưa nói với ai bên ngoài, chờ bọn chúng làm to sự tình được kha khá rồi, tự nhiên sẽ có người đi thu dọn chúng."
Cả người Lão Bạch thả lỏng lại, cũng không khẩn trương như vừa nãy, "Nếu công ty Đỉnh Hình lợi hại như vậy, sao ngài còn không hợp tác với bọn họ sớm chút chứ?"
"Chính bởi vì quá lợi hại, cho nên phải tới thời điểm mấu chốt mới có thể dùng. Nếu bọn chúng sớm biết người chúng ta hợp tác chính là Đỉnh Hình, bọn chúng sẽ không dùng chiêu này, vậy càng khó lòng phòng bị. Lại nói, anh công tử Đỉnh Hình dã tâm rất lớn, nóng lòng muốn loại trừ các công ty khác. Biết bối cảnh của anh ta, sẽ không ai dám đắc tội, không biết bối cảnh, cũng sẽ bị anh ta lần lượt dùng thủ đoạn quét sạch. Tôi không thích nhìn một nhà độc đại, nếu không, phương diện giá cả không tiện để nói, ai biết hắn có thể lừa đảo không?"
"Cũng phải, ngài vừa nói như vậy, tôi cũng thấy hơi lo lắng."
"Tôi chỉ nhập hai nhóm hàng từ Đỉnh Hình mà thôi, với giá cả vừa phải, mấu chốt là chất lượng cũng không tồi, có thể suy xét hợp tác. Còn chuyện sau này..." Tưởng Viễn Chu nhún vai nói: "Người dám gõ vào thanh tre của tôi, có lẽ vẫn chưa được sinh ra đâu, tôi thật sự không sợ."
Lão Bạch bật cười, "Tôi nhọc lòng mất mấy ngày, ngài xem, có phải tiều tụy không ít đi không?"
"Để dành tinh lực sinh con đi thôi, lúc nào cần nhọc lòng, tôi sẽ nói cho cậu."
"Ha ha ha!!!"
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn Lão Bạch, cười đến vui vẻ như thế, chẳng lẽ có rồi?
Sau khi tan tầm, Hứa Tình Thâm ngồi vào xe, Lão Bạch ra hiệu cho tài xế lái xe. Xe chạy ra khỏi gara dưới hầm, chạy ra cổng bệnh viện liền bị một đám phóng viên chặn lại.
Hứa Tình Thâm ngó ra, thấy một đống bóng dáng người nhào tới trước, tranh nhau muốn phỏng vấn.
Tưởng Viễn Chu hạ cửa sổ xe bên cạnh xuống, âm thanh bên ngoài không đợi được mà truyền vào, "Anh Tưởng, xin hỏi chuyện thiết bị tạo nhịp tim, anh có thể giải thích mấy câu không?"
"Vì sao ở Tinh Cảng lại xảy ra chuyện như vậy ạ?"
"Kết quả báo cáo kiểm tra đo lường, anh có thể giải thích một câu không?"
Chuyện này, Tưởng Viễn Chu tuy không nói với Hứa Tình Thâm, nhưng tin tức truyền nhanh như thế, cô không thể nào không biết. Cô ngồi ở băng ghế sau không nói một lời, nghe thấy giọng Tưởng Viễn Chu chắc chắn, có lực, nói: "Chuyện thiết bị tạo nhịp tim, còn đang điều tra. Chung quy Tinh Cảng chỉ là bệnh viện, thiết bị điều trị bệnh cũng không phải chúng tôi làm ra, đúng không?"
"Nhưng lúc Tinh Cảng đưa vào, chẳng lẽ không làm kiểm tra đo lường tương tự sao?"
"Đương nhiên có làm, không có vấn đề gì cả."
"Vậy sao còn xảy ra chuyện vậy? Có thể nào là thiết bị được đưa vào Tinh cảng đều có vấn đề, nói vậy, ngọn nguồn hẳn là ở bên công ty dược phẩm chăng?"
Tưởng Viễn Chu mỉm cười, nghĩ thầm: lời như vậy cũng dám nói, phóng viên này chết chắc rồi.
Anh từ từ kéo cửa sổ lên lại, "Chuyện bây giờ vẫn chưa phải kết quả cuối cùng, tất cả đều khó nói, tôi tin kết quả điều tra sẽ cho Tinh Cảng một sự trong sạch."
Lão Bạch nhìn nhìn, nói với tài xế bên cạnh: "Lái xe đi."
Xe khỏi từng chút tách khỏi đám người. Hứa Tình Thâm không khỏi nhìn người đàn ông bên cạnh, cô cầm bàn tay Tưởng Viễn Chu, "Đừng lo lắng, nhất định sẽ không có việc gì."
Lão Bạch xoay đầu lại, muốn nói gì đó, Tưởng Viễn Chu không dấu vết mà đưa cho anh ấy một ánh nhìn.
"Anh đau đầu." Người đàn ông nói với Hứa Tình Thâm.
Anh thuận thế dựa đầu vào vai Hứa Tình Thâm. Cô nâng tay lên, mát xa huyệt thái dương cho anh, "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, anh sóng to gió lớn gì chưa trải qua?"
"Nhưng anh cũng sẽ thấy mệt, kẻ 'nhớ thương' Tinh Cảng nhiều như thế, thật là tiếp đón không xuể."
"Em hiểu." Hứa Tình Thâm đau lòng mà sờ sờ mặt anh. "Dù anh mạnh mẽ đi nữa cũng sẽ có lúc mềm yếu."
Tưởng Viễn Chu thuận thế ôm lấy eo Hứa Tình Thâm.
"Lần này nếu Tinh Cảng "xong" thật, em sẽ ở bên anh không?"
"Không ở bên anh thì anh đi đâu?" Hứa Tình Thâm dựa vào đầu Tưởng Viễn Chu.
"Tinh Cảng sẽ không sao đâu, giờ không phải còn có anh ư?"
Lão Bạch ngồi ở đàng trước, rất không được tự nhiên, nhưng anh ấy cũng không có lá gan chọc thủng dáng vẻ tỏ ra đáng thương này của Tưởng Viễn Chu.
Vả lại, vợ chồng bọn họ, một người vui vẻ giả bộ đáng thương, một người lại chịu bộ dạng ấy, anh ấy còn biện pháp gì chứ?
Tưởng Viễn Chu hướng tới gần Hứa Tình Thâm chút, Hứa Tình Thâm mặt đầy nghiêm trọng nặng nề, "Tuy thiết bị tạo nhịp tim là công ty dược phẩm cung cấp, nhưng trách nhiệm của Tinh Cảng vẫn rất lớn. Dù sao cũng là chúng ta dùng nó cho người bệnh..."
"Phải, dù chính anh nói thiết bị tạo nhịp tim không có vấn đề, nhưng người ngoài đều chỉ tin tưởng báo cáo kiểm tra đo lường." Tưởng Viễn Chu khẽ thở dài. "Không nói nữa, em cứ làm việc bình thường đi, anh sẽ nghĩ cách giải quyết."
"Viễn Chu, áp lực của anh nhiều nhất, cũng không dễ dàng."
Tưởng Viễn Chu cầm bàn tay Hứa Tình Thâm, dán lòng bàn tay cô lên mặt mình, "Tình Thâm, về nhà mát xa mát xa cho anh đi."
Hứa Tình Thâm nhéo mặt Tưởng Viễn Chu, để anh không nói tiếp nữa.
Tài xế nhìn sang phía Lão Bạch, Lão Bạch vừa nghe đến hai chữ "mát xa" liền hiểu sai.
Anh ấy chỉnh lại dáng ngồi, ho nhẹ, "Tưởng tiên sinh nói mát xa thì đó chính là mát xa thuần túy. Tiểu Lý, cậu xem cậu đi, hiểu sai rồi nhỉ?"
Tài xế chuyên tâm lái xe, "Nhưng tôi chưa nói gì cả."
"Nhưng ánh mắt cậu nhìn tôi vừa rồi, quá không đứng đắn."
Tài xế kêu oan, "Tôi nhìn anh lúc nào cơ, tôi nhìn kính chiếu hậu bên kia."
"Tiểu Lý, cậu phải làm người thành thật."
"Một đám thật nhiều chuyện!" Tưởng Viễn Chu cất tiếng nói. "Coi chừng tôi trừ tiền lương các cậu."
Tiểu Lý hai tay nắm tay lái, Lão Bạch rõ ràng cố ý. "Tưởng tiên sinh, tôi có chuyện muốn nói ạ."
Lão Bạch dựa sang bên cạnh, khuỷu tay chống vào một bên cửa sổ xe. Để cậu ta nói, anh cũng không tin Tiểu Lý này có thể ba hoa.
"Nói gì? Nói đi."
"Thỉnh thoảng trên xe có tôi với Lão Bạch, anh ấy thích tám chuyện nhất. Còn nói ngài lái xe anh ấy bị phạt, anh ấy còn lén đi điều tra, nói chỗ đó có bán quần áo đặc thù..."
Lão Bạch vội thúc Tiểu Lý một cái, nhưng mà đã không kịp rồi, lượng tin tức bên trong câu đó đều lộ ra rồi.
Hứa Tình Thâm nín thở tập trung, ánh mắt vội nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, không thốt một tiếng, không khí trong xe trong nháy mắt ngừng lại.
Anh không nói, Lão Bạch cũng không dám giải thích.
Sau một lúc lâu, Tưởng Viễn Chu nói chuyện, trong lời nói tựa như mang theo một tia ý cười, "Lão Bạch, cậu không làm thám tử tư, thật là đáng tiếc."
"Tưởng tiên sinh, Tiểu Lý nói bừa."
"Con người tôi đây, thích làm khó dễ người ta nhất."
Lão Bạch nuốt nước miếng, lùi vào ghế, không nói.
---
Chuyện của Tinh Cảng liên tục bùng phát, mãi đến khi một chuyện lớn khác xảy ra.
Sáng hôm nay, người nhà họ Nguyễn vừa thức dậy.
Nguyễn Noãn còn đang oán giận, "Đều là tại Phó Kinh Sênh, nếu hắn không tỉnh lại cũng sẽ không có chuyện hôm nay, còn cả Phó Lưu Âm kia..."
Nguyễn Trung Trách ngồi trước bàn ăn, "Được rồi, đó là con với Kính Sâm duyên phận không tới, thôi bỏ đi."
Người trẻ, luôn thích nói về chuyện tình trường nữ nhi. Nguyễn Noãn không phải phiền lòng vì chuyện gì, tự nhiên lại một lòng một dạ nhào cả vào người Mục Kính Sâm.
Nếu không xảy ra chuyện sau đây, đây chẳng qua cũng chỉ là một buổi sáng bình thường nhất.
Bà Nguyễn từ trong bếp đi ra, tay cầm ly sữa bò nóng. Bà ta đưa cái lý tới cho Nguyễn Trung Trách.
"Noãn Noãn, với điều kiện của con, sau này để ba con làm mai, còn thiếu con trai tốt sao?"
"Không cần!" Nguyễn Noãn nghe vậy, sắc mặt khó coi. "Con cũng không muốn xem mắt gì hết. Ai thu xếp cho con, con liền nổi nóng với họ!"
"Con!!!"
Ngoài cửa, bỗng nhiên có mấy người vào.
Nguyễn Trung Trách ngẩng đầu nhìn. Ly sữa bò của ông ta đã uống được nửa, thấy rõ đối phương trên người mặc đồng phục. Trong lòng hắn cả kinh, nhưng vẫn uống hết sữa bò còn lại.
"Các anh là?" Bà Nguyễn nhìn về phía mấy người. "Các anh tìm ai?"
Người đàn ông dẫn đầu đi thẳng về phía Nguyễn Trung Trách, "Mời ông theo chúng tôi đi một chuyến."
Nguyễn Trung Trách lau khóe miệng rồi đứng dậy, "Lấy lý do vậy?"
"Chuyện ông ra vào sòng bạc, người nhà ông e là không biết đúng không?"
"Sòng bạc gì?" Bà Nguyễn kinh hãi. "Các anh nói hươu nói vượn gì vậy?"
"Lúc trước chơi rất bí mật, có điều hiện tại chúng tôi đã có đầy đủ chứng cứ mời ông đi một chuyến. Những chỗ như sòng bạc với ông mà nói, rất thuận gió xuôi nước phải không? Mỗi lần đều có thể thắng không ít, chỉ không biết nhờ vận may ông tốt thôi không?"
Cánh môi Nguyễn Noãn run run, chưa bao giờ gặp qua trường hợp như vậy, nhất thời nửa khắc cũng không nói nên lời được.
Nguyễn Trung Trách nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, "Không có gì, yên tâm đi, chăm sóc con gái cho tốt."
"Ông xã!" Người phụ nữ bắt lấy cánh tay ông ta. "Ông... Khi nào ông về?"
Còn có thể về sao?
Nguyễn Trung Trách chưa trả lời đã bị người mang đi.
Nguyễn Noãn theo tới cổng, nước mắt không nhịn được chảy ra. Thấy Nguyễn Trung Trách bị mang lên xe, cô ta đuổi theo mấy bước. "Ba, ba!"
Xe đã chạy rất xa. Nguyễn Noãn quay đầu lại, thấy bà Nguyễn ngồi liệt ở cửa, cô ta bỗng nhiên cảm thấy thế giới này tàn nhẫn, xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Một khắc trước, cha mẹ còn đang nhọc lòng tâm tình của cô có thể chuyển biến tốt đẹp không, chớp mắt sau, trụ cột nhà họ Nguyễn bọn họ cứ vậy sụp đổ.
Nhưng hiện thực chính là vậy, nó cũng không sẽ cho bạn cơ hội chuẩn bị.
---
Lúc Hứa Lưu Âm ra khỏi khách sạn, chuẩn bị lên tàu điện ngầm.
Nhưng người còn chưa đi được mấy bước đã bị hai người đàn ông cơ thể khỏe mạnh ngăn cản, "Cô Hứa, cô muốn đi đâu? Chúng tôi đưa cô đi."
Hứa Lưu Âm cảm thấy không thể hiểu được đối phương, "Mấy anh là ai?"
"Cô là Hứa Lưu Âm đúng không?"
Cô không trả lời, chỉ nhíu chặt mày nhìn chằm chằm hai người họ.
"Chúng tôi là vệ sĩ tư nhân của cô, xe đã thu xếp xong, xin cô theo chúng tôi lên xe."
Hứa Lưu Âm vẻ mặt khó tin, cô nhìn chăm chú hai người trước mặt, nhìn từ trên xuống dưới.
"Vệ sĩ tư nhân? Mấy anh lầm chăng?"
"Không lầm ạ, sau này cô đi đi về về, đều do chúng tôi tự đưa đón ạ."
Hứa Lưu Âm suy nghĩ một lát, xoay người phản ứng lại, "Có phải Mục Kính Sâm cho các anh tới?"
"Là sếp Mục ạ."
Vẻ không kiên nhẫn của cô tất cả đều để trên mặt, "Tôi không cần vệ sĩ tư nhân gì hết, bảo anh ta cách tôi xa một chút là được."
"Sếp Mục đoán được cô sẽ nói thế nên anh ấy không ra mặt, sai hai chúng tôi tới đây."
Hứa Lưu Âm nhấc chân muốn đi, một người đàn ông trong đó thấy thế, chắn trước mặt cô, "Sếp Mục nói nếu cô không muốn, bảo tôi đưa câu nói này cho cô."
"Nói gì?"
"Cô không sợ gặp lại cô Nguyễn sẽ bị đánh tới chạy trối chết sao? Chúng tôi bảo vệ cô, chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra."
Hứa Lưu Âm nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, "Dù tôi bị người đánh thì cũng không phải chuyện liên quan tới anh ta!"
Chân cô động đậy, định bỏ đi lần nữa. Bảo vệ ngăn trước người cô như cũ, "Cô Hứa, sếp Mục nói, nếu cô cự tuyệt thì hai chúng tôi không cần về sân huấn luyện nữa. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của chúng tôi, nếu thất bại thì không cần ký hợp đồng, trực tiếp thu thập hành lý đi."
Chuyện không biết xấu hổ như thế cũng chỉ có Mục Kính Sâm có thể làm ra.
Sắc mặt Hứa Lưu Âm không thay đổi, nhìn về phía người đàn ông trước mặt, "Thế quan hệ gì tới tôi?"
"Xin cô Hứa thưởng chúng tôi một miếng cơm."
Hứa Lưu Âm đẩy người đàn ông trước mặt ra, "Đừng đi theo tôi."
Người đàn ông thấy thế, nháy mắt với đồng nghiệp bên cạnh. Người đồng nghiệp cất bước đi, rất nhanh liền lái xe chạy đến cạnh hai người. Người đàn ông theo sát cạnh Hứa Lưu Âm, chờ xe dừng hẳn xong, anh ta kéo cửa xe ra một cái, tay kia kéo Hứa Lưu Âm, nhét cô vào.
"Các anh làm gì? Bắt cóc hả!"
Người đàn ông đóng sầm cửa xe.
Hứa Lưu Âm giơ khuỷu tay định tấn công, nhưng bị người đàn ông đè xuống một cái.
Tầm mắt cô hướng về phía trước, lúc này mới phát hiện ghế lái phụ còn người ngồi.
Mục Kính Sâm xoay người lại, mặt đầy ý cười, hướng về phía vẻ mặt thịnh nộ của Hứa Lưu Âm, vẫy vẫy tay: "Hi."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom