Chương 375: Các anh đánh với cô ta
Editor: Dế Mèn
***
Người đàn ông kéo túi ra, Hứa Lưu Âm liếc ra, nhìn thấy trong túi để mấy chồng nhân dân tệ mới tinh.
Đối phương gật gật đầu, "Vào đi."
"Đợi lát nữa, ai cũng không được vào hiểu không?"
"Ok."
Hứa Lưu Âm khẩn trương kéo cánh tay Nguyễn Noãn, "Đây là chỗ nào, cô đưa tôi tới nơi này làm gì?"
Nguyễn Noãn dùng sức hất cô ra, "Hứa Lưu Âm, lần trước so tài với cô, tôi không đã ghiền, lần này... Chúng ta đánh một trận đàng hoàng đi?"
"Cô có bệnh phải không?"
"Tùy cô mắng thế nào cũng được, một lát nữa, dù cô có kêu xé giọng cũng không có ai nghe được."
Hứa Lưu Âm lấy túi bên cạnh, "Cô làm vậy là bắt cóc."
"Đừng chụp mũ cho tôi như vậy, tôi chẳng qua mời cô tới đây so tài võ thuật thôi mà.Còn nữa, đừng nghĩ tới chuyện báo cảnh sát, nơi này chỉ e không có tín hiệu đâu." Nguyễn Noãn nói, đột nhiên đạp mạnh chân ga, xe chạy như bay về phía trước, từng chút chạy vào tận trong cùng.
Cô ta dứt khoát nhấn phanh thật mạnh, xe đột nhiên dừng lại.
Hứa Lưu Âm đột nhiên không kịp đề phòng, ngã về phía trước, cả người có cảm giác choáng váng chệnh choạng. Nguyễn Noãn xuống xe, mở băng sau xe ra, túm chặt cánh tay cô, kéo cô xuống.
"Cô Nguyễn, hôm nay rảnh rỗi tới à?" Cách đó không xa, có người kêu lớn một tiếng.
Hứa Lưu Âm bị kéo ra hoàn toàn. Cô ngẩng mắt lên, thấy cách vài chục bước có đài quyền anh, bốn phía có dây thừng vây quanh, có người đang ở trên đó so găng. Nghe người khác chào hỏi, Nguyễn Noãn chỉ nhìn qua bên đó. Hứa Lưu Âm hất tay cô ta ra, Nguyễn Noãn cười cười với cô, "Đi thôi."
"Tôi sẽ không đánh với cô."
"Vậy cô cứ chờ bị đánh đi."
Hứa Lưu Âm nhìn quanh bốn phía, dưới đài quyền anh đứng rất nhiều người. Nguyễn Noãn cười lạnh tiến lên, "Hôm nay tôi bao hết rồi."
"Tôi chơi, muốn chơi thế nào?"
"Nguyễn Noãn, thế này không được nha, chúng tôi cũng đợi mấy ngày tới giờ, cô nói bao hết là bao hết?"
Hứa Lưu Âm không hiểu nhiều về nơi này lắm, cũng không rõ lắm về cái đài quyền anh để ở đây có ý nghĩa gì.
"Các anh nếu muốn đánh thật, có thể thôi!" Nguyễn Noãn tay chỉ về phía Hứa Lưu Âm, "Tôi cho các anh cơ hội này, hôm nay, các anh đều đánh với cô ta."
Một đám người tầm mắt ngoái lại đây, có người hỏi: "Cô ta là ai?"
"Cô ta?" Nguyễn Noãn dùng giọng mũi hừ lạnh, vẻ mặt mang theo vẻ khinh thường và ghen ghét. "Học trò ruột của Mục Kính Sâm đấy! Võ nghệ của cô ta là do Mục Kính Sâm đích thân truyền đạt, các anh hôm nay lời rồi."
"Vậy sao?" Có người nóng lòng muốn thử.
"Ai cũng nói Mục Kính Sâm là huấn luyện viên máu lạnh, người từ sân huấn luyện ra, bất luận nam nữ, võ nghệ đều rất lợi hại, tôi thật muốn thử xem."
Hứa Lưu Âm không khỏi bước lui ra sau, ánh mắt cô cẩn thận, Nguyễn Noãn không khác nào đẩy cô vào một ổ sói.
Cô không khỏi nắm chặt nắm tay, "Tôi sẽ không đánh với các người."
"Nhìn xem, cô ta còn không để mắt chúng ta." Nguyễn Noãn quay trở lại trước mặt cô, "Đây không phải trên đường cái, cô nói không đánh thì không đánh. Hiện tại nếu cô không đánh trả, cô cũng chỉ có thể bị đánh, mùi vị bị đánh dễ chịu sao?"
"Nguyễn Noãn, cô đối với Mục Kính Sâm chấp niệm quá sâu, nhưng việc đó căn bản không liên quan tới tôi."
Nguyễn Noãn nghe vậy, sắc mặt đột ngột thay đổi, giơ cánh tay tát về phía Hứa Lưu Âm. Tay cô chắn bàn tay Nguyễn Noãn lại. Nguyễn Noãn hơi nắm cổ tay mình lại, bước chân lui ra sau, sau đó xoay người bước về phía đài quyền anh.
Vài người tới trước mặt Hứa Lưu Âm, cô nhíu chặt mày, "Tôi không muốn động thủ với các người, tránh ra."
"Đến đây đi, mài giũa học hỏi thôi mà!" Hai người mỗi người giữ chặt một bên cánh tay Hứa Lưu Âm. Cô căn bản chạy không xong, cũng như bị túm mạnh lên đài quyền anh.
Nguyễn Noãn đứng ở một góc trong đó. Hứa Lưu Âm bị đẩy vào giữa. Một bóng đèn lớn chiếu tới, trên đài quyền anh tràn ra một lớp ánh sáng lạnh lẽo. Tầm mắt cô nhìn chằm chằm về phía trước, nhìn thấy mọi người bên dưới đều tụ lại đây.
Nguyễn Noãn động đậy bàn tay đang rũ bên người, "Hứa Lưu Âm, đã vào chỗ này, chúng ta phải đánh một trận đàng hoàng, bất kể sống chết."
"Nực cười, bây giờ là xã hội nào rồi? Cô thế mà nói với tôi sống chết mặc kệ."
"Đây vốn là quy củ chúng tôi đã định." Nguyễn Noãn không quan tâm. "Tôi hôm nay bao sân, hết hôm nay, cô đều phải đứng trên đài này."
Hứa Lưu Âm nhìn về phía đài, Nguyễn Noãn nói tiếp: "Chờ tôi đánh mệt rồi thì còn có bọn họ, từng người từng người lên tiếp. Tôi sẽ không cho cô cơ hội mà thở dốc."
"Rõ ràng là cô muốn tôi chết ở đây?"
"Cái này thì phải xem mạng cô."
Hứa Lưu Âm không có đường lui. Cô không muốn đánh, nhưng kẻ khác cũng không cho cô cơ hội để cô lựa chọn. So với đang sống sờ sờ mà bị đánh, còn không bằng liều mạng, dù cô không phải đối thủ của Nguyễn Noãn, ít ra cũng có thể áp lại gần cô ta, đánh cô ta một quyền chứ?
---
Tài xế nhà họ Tưởng phụ trách để ý Hứa Lưu Âm, nhưng Hứa Lưu Âm đã khéo léo từ chối mấy lần, nói là làm phiền Hứa Tình Thâm quá. Hứa Tình Thâm cũng tôn trọng ý của cô. Cô ra ngoài muốn gọi xe hay ngồi tauđiện ngầm đều được, nhưng Hứa Tình Thâm chung quy không yên tâm, liền bảo tài xế ngầm đi theo hết.
Cùng với việc này, quả nhiên liền xảy ra vấn đề.
Lúc Hứa Lưu Âm bị mang lên xe, tài xế nhà họ Tưởng ở ngay bên kia đường. Lúc đó anh ta đang chờ Hứa Lưu Âm, nhưng làm việc không chuyên tâm, chờ khi anh ta phát hiện ra, vừa lúc thấy Hứa Lưu Âm bị mang lên xe.
Tài xế không chút nghĩ ngợi mà đạp chân ga chạy theo. Nguyễn Noãn lái xe như điên, tài xế không dám do dự, chỉ có thể theo sát phía sau.
Anh ta nghĩ phải gọi cho Hứa Tình Thâm. Lúc Hứa Tình Thâm nhận được tin, đương nhiên sốt ruột.
"Để ý cho chặt, tôi lập tức báo cảnh sát."
"Dạ, Tưởng phu nhân."
"Thấy rõ là ai không?"
"Là cô Nguyễn của nhà họ Nguyễn kia ạ."
Hứa Tình Thâm trong lòng chùng xuống, "Anh để ý xe cô ta cho tốt, tôi đây sẽ gọi cho Mục Kính Sâm, cậu ta điều tra hẳn sẽ nhanh hơn."
"Dạ."
Tài xế ngắt cuộc gọi, tiếp tục theo xe Nguyễn Noãn. Vừa rồi anh ta gọi điện nên giảm tốc độ xe, xe của Nguyễn Noãn đã chạy rất xa rồi.
Thấy cô ta rẽ ngoặt, tài xế nhà họ Tưởng vội đuổi theo, nhưng quẹo vào ngõ cô ta chạy rồi, lại không thấy bóng chiếc xe Nguyễn Noãn.
Tài xế tiếp tục chạy dọc về phía trước, thấy bốn phía có không ít ngõ hẻm, mỗi một ngõ đều có thể là ngõ Nguyễn Noãn hiện giờ đang chạy, nhưng anh ta không dám chạy liều vào.
Anh ta gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, vội điện thoại cho Hứa Tình Thâm.
Mà lúc này Hứa Tình Thâm, điện thoại báo đang bận.
---
Mục Kính Sâm nhận được điện thoại, alo một tiếng, còn chưa chào, bên kia Hứa Tình Thâm đã đi thẳng vào vấn đề, nói: "Mục Kính Sâm, Âm Âm bị Nguyễn Noãn đưa đi, tôi bảo tài xế theo rồi, nhưng không biết có thể đuổi kịp không."
Trong lòng Mục Kính Sâm quýnh lên, "Chuyện lúc nào? Còn nữa, ở đâu?"
Hứa Tình Thâm nói đoạn đường gần đó cho anh, "Cậu mau tra xem bọn họ đi đâu. Tạm không nói chuyện với cậu được, tôi có điện thoại gọi tới, có thể có tin gì đột nhiên tới rồi."
"Được."
Sau khi ngắt cuộc gọi, Hứa Tình Thâm nhận cuộc gọi của tài xế.
Sau đó, cô lại báo địa điểm lần cuối tài xế thấy xe Nguyễn Noãn cho Mục Kính Sâm.
Mục Kính Sâm không nhiều lời nữa, anh hiểu hiện giờ một phút một giây với Hứa Lưu Âm mà nói, đều là quan trọng nhất.
---
Trên đài quyền anh.
Nguyễn Noãn tiến công hung mãnh. Người phía dưới nóng lòng muốn thử, cả đám biểu tình trên mặt mang theo vẻ hớn hở.
Sau mấy chiêu, bọn họ đã nhìn ra rõ.
"Không đúng à, đây thật sự là học trò ruột của Mục Kính Sâm? Tôi thấy công phu còn không bằng cô đó!"
Nguyễn Noãn không chút nào phân tâm, cô ta nâng chân đá tới. Hứa Lưu Âm hai tay chống đỡ, đồng thời lùi ra sau. Nguyễn Noãn xoay người một cái, động tác phóng ra nhanh, một chân đá mạnh vào bụng Hứa Lưu Âm.
Cô lập tức đau đến quỳ xuống. Hứa Lưu Âm nhắm mắt lại. Nguyễn Noãn dùng hết toàn bộ lực, từng chiêu đều muốn đánh ngã cô. Cô thở sâu, tựa hồ trong hô hấp cũng mang theo đau đớn, cô nhất thời đứng dậy không nổi. Nhưng Nguyễn Noãn cũng không cho cô cơ hội thở dốc. Cô ta đá thẳng cẳng chân tới, đạp Hứa Lưu Âm ngã ra sau.
Cả người cô ngã xuống đất, mắt đầy sao xẹt.
Nguyễn Noãn từ trên cao nhìn xuống cô chằm chằm, "Sao? Vẫn giấu phải không? Hay năng lực cô chỉ có chút này?"
Người Hứa Lưu Âm như bị vật gì nặng nghiền qua. Người dưới đài ồn ào, "Dậy đi chứ, tiếp đi!"
"Mục Kính Sâm thật sự tay cầm tay dạy cô ta?" Một người đàn ông trong đó cười nói: "Tôi thấy cô ta trông không tồi, có phải chỉ dạy trên giường không? Cho nên không có tâm tư học võ gì?"
Một kẻ khác đứng cạnh hắn thấy thế, vội ra hiệu bảo hắn đừng nói nữa.
Nhưng lời này đã truyền tới trên đài, sắc mặt Nguyễn Noãn trong nháy mắt khó coi đến cực điểm. Cô ta bước nhanh lên, giơ chân muốn đá vào Hứa Lưu Âm.
Bàn tay Hứa Lưu Âm chống trên mặt đất, khó khăn lắm mới đứng dậy được, tay trái phóng nhanh túm lấy cổ tay Nguyễn Noãn, tay phải nắm thành quyền rồi đánh về phía mặt cô ta. Nguyễn Noãn muốn né, nhưng một tay bị Hứa Lưu Âm giữ, không thể động đậy. Quyền của Hứa Lưu Âm đánh vào khóe miệng cô ta.
Nguyễn Noãn ăn một cú, dĩ nhiên không cam lòng yếu thế, cô ta giơ chân, lấy đầu gối đập thật mạnh vào ngực Hứa Lưu Âm, tay kia uốn ra sau, dùng lực khuỷu tay đánh về phía bả vai Hứa Lưu Âm.
Người cô mềm nhũn đi, Nguyễn Noãn lui ra sau hai bước, sờ sờ chỗ miệng mình.
"Nguyễn Noãn, không ngờ được nha, bị đánh vào mặt rồi."
Tầm mắt Nguyễn Noãn hướng về phía dưới đài, "Còn ai muốn đánh? Lên đi, tôi vừa lúc nghỉ ngơi."
"Tôi!!!"
"Tôi!!!"
Nguyễn Noãn chạy qua bên cạnh, từ trên đài quyền anh thả người nhảy xuống. Một thanh niên thấy thế liền lên đài.
Hứa Lưu Âm cắn răng, rất vất vả để bò dậy, tầm mắt cô hung tợn nhìn chằm chằm về phía trước.
Người đàn ông nhìn cô, "Ở trên đài, không phân biệt nam nữ, cô đừng cho là tôi cố ý khi dễ cô."
Hứa Lưu Âm cười lạnh, "Không, tôi hẳn vẫn phải nói anh rất chiếu cố tôi phải không? Ít ra anh không chờ khi tôi hoàn toàn nằm sấp không dậy được mà đánh với tôi."
Sắc mặt người đàn ông thay đổi, "Sân huấn luyện của Mục Kính Sâm, tôi cũng có nghe, nghe nói tuyển người đặc biệt nghiêm khắc. Thật ra người tôi muốn đánh cùng là anh ta, nhưng không có cách, anh ta sẽ không tới mấy chỗ này. Hôm nay Nguyễn Noãn bao sân, chúng tôi ở đây có quy định này, bao sân rồi thì không ai được đánh, trừ phi được mời. Bây giờ rất ngứa ngáy, chỉ muốn tìm cô..."
Hứa Lưu Âm nhìn chằm chằm đối phương, giọng điệu nhàn nhạt ngắt lời hắn, "Phí lời vậy! Dưới đài đều là bạn anh nhỉ, bọn họ sẽ không vì anh đánh phụ nữ mà khinh thường anh, bởi vì họ cùng một loại với anh."
"Câm miệng!"
Nguyễn Noãn nghe trong đám người có kẻ tức giận kêu, khóe miệng cô ta tràn ra nụ cười lạnh, Hứa Lưu Âm là đang tìm chết.
---
Mục Kính Sâm phóng nhanh xe tới. Hứa Lưu Âm đã biến mất ở khu này. Anh đã cho huấn luyện viên ở sân huấn luyện mau chóng đi điều tra rõ. Hiệu suất làm việc của bên kia cũng thần tốc, tuy vẫn chưa tìm được vị trí cụ thể của Hứa Lưu Âm, nhưng người huấn luyện viên nói gần khu đó có sân đánh tư nhân, rất có tiếng. Mục Kính Sâm vừa nghe được tin, lập tức đuổi tới. Người huấn luyện viên rất nhanh liền tìm được địa chỉ sân đánh, liền gửi cho Mục Kính Sâm. Người đàn ông lái xe tới cổng, bên ngoài sân không có một bóng người, hai cánh cổng lớn đóng chặt.
Mục Kính Sâm nhấn nhấn còi. Rất nhanh, cửa được mở ra, có người từ trong đi ra.
Người đàn ông bước ra hai bước, người còn ở bên trong vẫn rất cẩn thận, lập tức đóng cửa sắt lại.
Đối phương tiến lên mấy bước, đến bên xe Mục Kính Sâm. Mục Kính Sâm hạ cửa sổ xe nhìn hắn, "Nguyễn Noãn có tới phải không?"
"Thưa anh, xin lỗi, việc này tôi không rõ lắm. Vả lại, hôm nay đã có người bao hết rồi, anh không tiện vào ạ."
Mục Kính Sâm ánh mắt sắc quét về phía người đàn ông, "Nếu tôi cứ muốn vào thì sao?"
"Nơi này của chúng tôi có quy định, đã có người bao, trừ phi anh ra giá cao mới đoạt sân được."
"Bao nhiêu tiền?"
"Đối phương đưa một trăm ngàn."
Tay Mục Kính Sâm để xuống tay lái, "Không thành vấn đề, tôi sẽ chuyển tiền ngay."
"Thưa anh, chúng tôi muốn tiền mặt."
Bàn tay Mục Kính Sâm bất ngờ đập xuống tay lái, "Được, tiền mặt, anh để tôi vào trước, tôi đây liền cho người đem tiền tới."
"Cái này chỉ sợ là không được."
Bàn tay to của Mục Kính Sâm đưa tới chỗ tay cầm, đột nhiên đẩy Người đàn ông đứng bên ngoài lui ra sau hai bước, ánh mắt cẩn thận nhìn chằm chằm Mục Kính Sâm, "Thưa anh, anh đừng gây chuyện ở chỗ này, không tốt cho anh đâu."
"Bây giờ, hoặc là anh mở cổng, hoặc tôi đập chỗ này ngay."
"Nếu anh đập chỗ này thật, anh cũng sẽ gặp phiền toái."
Mục Kính Sâm dồn tới hai bước, đối phương hiển nhiên cũng có võ, nhưng lại không phải đối thủ của Mục Kính Sâm.
Người đàn ông bị anh dí vào thân xe, "Bảo người bên trong mở cửa."
"Tôi không thể phá quy định của chúng tôi. Anh ơi, tôi khuyên anh một câu, nếu anh thật sự muốn vào, vẫn nên mau đi gom tiền đi."
Hai trăm ngàn, đừng nói còn phải tới ngân hàng, đến lúc quay lại, ai biết Hứa Lưu Âm thế nào rồi?
Đối phương vẫn muốn tiền mặt, tầm mắt Mục Kính Sâm nhìn về phía cổng sắt đóng chặt kia, "Nói cho tôi trước, Nguyễn Noãn có phải tới đây không? Có phải còn mang một phụ nữ tới nữa?"
"Điểm này, chúng tôi không thể tiết lộ."
"Vậy được, tao đây đánh tới khi mày nói mới thôi!" Mục Kính Sâm kéo người hắn. Lúc xuống tay, anh xuống rất nặng, không chút nào hạ thủ lưu tình. Đối phương dĩ nhiên không chống đỡ được. Mục Kính Sâm túm cổ áo hắn.
"Biết người Nguyễn Noãn mang vào là ai không? Cô ấy là người phụ nữ của Mục Kính Sâm tao."
"Mục... Mục Kính Sâm?" Tầm mắt người đàn ông nhìn chằm chằm người trước mặt.
Mục Kính Sâm hơi buông tay, đối phương chật vật thối lui ra sau. Mục Kính Sâm trong lòng nôn nóng vạn phần, tay chỉ vào cánh cổng sắt, nói: "Có phải muốn tao phá tan chỗ này?"
"Sếp Mục, có chuyện gì từ từ nói."
"Mở cổng!"
"Anh như vậy, tôi cũng rất khó xử." Bàn tay người đàn ông che trước người. "Nơi nào cũng có quy định của nơi đó, tôi cũng không phải người phụ trách, tôi chỉ là người coi cửa."
"Bây giờ tao là muốn vào cánh cổng này!" Giọng Mục Kính Sâm mạnh mẽ kiên quyết. "Tao mặc kệ cái quy định rách gì đó của bọn mày, tao muốn vào! Nếu bây giờ mở cổng ra cho tao, mọi việc còn có thể thương lượng. Nếu mày khăng khăng mặc kệ, tao sẽ kêu người ở sân huấn luyện tới đây..."
"Anh bớt giận!"
Mục Kính Sâm không có thời gian nói với hắn, anh kéo phắt cửa xe ra, ngồi vào.
Mục Kính Sâm nhấn còi mấy cái, cánh cổng sắt vẫn không chút suy chuyển. Trên mặt người đàn ông hiện vẻ tối tăm lạnh lẽo, chân anh để lên chân ga, dẫm xuống.
Bánh xe chuyển động.
Lúc xe đâm tới trước, người đàn ông đứng bên ngoài vội lao lên, hai tay hắn bám chặt cửa sổ xe Mục Kính Sâm.
"Sếp Mục, được rồi, tôi bảo người mở cổng, giờ mở liền."
Mục Kính Sâm đạp phanh một cái, nhưng đầu xe đã đánh vào cánh cổng sắt, có điều lực va đập không lớn, phát ra tiếng ma sát nho nhỏ.
Người đàn ông đi tới, gõ mấy cái vào cổng, "Mở cửa ra."
Rất nhanh, người bên trong liền mở cổng sắt ra. Tầm mắt Mục Kính Sâm trông vào, anh không có chút do dự, xông thẳng xe vào.
Nguyễn Noãn còn đang ở dưới đài nghỉ ngơi, nói chính xác hơn, cô ta là muốn tận mắt nhìn thấy Hứa Lưu Âm chật vật nhếch nhác.
Người trên đài đã thay hai lần, kẻ nào cũng biết đúng mực, kẻ nào cũng không thật sự muốn đặt Hứa Lưu Âm vào chỗ chết, sự tình mà lớn thì phải gánh trách nhiệm, dù sao cuối cùng Nguyễn Noãn vẫn sẽ lên đài, bọn họ chỉ so chiêu một chút là được.
Không ít người đều nhắm vào câu "học trò ruột của Mục Kính Sâm" mà thôi.
Thể lực Hứa Lưu Âm sớm đã chống đỡ hết nổi, năng lực phản ứng cũng theo không kịp, nhưng đối mặt với những nắm tay nhắm tới, bản năng của con người chính là tránh nhanh, cũng sẽ phản kháng.
Xe Mục Kính Sâm chạy vào sân, liếc mắt một cái đã thấy được xe Nguyễn Noãn, anh đạp thắng phanh lại rồi xuống.
Cách đó không xa, mơ hồ truyền đến tiếng thét to.
"Tấn công đi! Tấn công! Không được nha mày, vậy mà còn bị cô ta đánh được, mày mất mặt chết quá đấy."
Mục Kính Sâm cất bước, ba bước cũng thành hai bước đi tới trước. Nguyễn Noãn cười, nhìn về phía trên đài, lúc đuôi mắt liếc qua cánh cửa, hình như thấy được một hình bóng quen thuộc.
Chương 376: Trừng phạt từng kẻ một
Editor: Dế Mèn
***
Đôi mắt Nguyễn Noãn vừa nhìn kỹ lại, liền thấy rất rõ bóng dáng Mục Kính Sâm.
Cô ta chấn động, theo bản năng đứng dậy. Cô ta hoàn toàn không ngờ Mục Kính Sâm lại bỗng nhiên xuất hiện ở đây. Tầm mắt Mục Kính Sâm không nhìn đi đâu khác, từ lúc vào cổng, anh đã thấy được đài quyền anh kia, hơn nữa còn thấy Hứa Lưu Âm.
Nắm tay của Mục Kính Sâm không khỏi nắm chặt, khi anh đi vào, lặng yên không một tiếng động, như một cơn gió.
Nguyễn Noãn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy, cô ta muốn cất tiếng, một câu lại cũng nói không nên lời.
Người đàn ông đánh với Hứa Lưu Âm cũng không chú ý phía dưới đài. Hắn chém tay tới, đánh vào người Hứa Lưu Âm, tung người một cái, cái chân dài quét về phía Hứa Lưu Âm. Cô lo tránh né, người đã lùi qua một phía đài, thân người mảnh khảnh ép vào sợi dây thừng. Nếu không có hai sợi dây thừng kia, Hứa Lưu Âm đã sớm ngã xuống đài rồi.
Cô quật cường nhìn chằm chằm về phía trước, cũng không xin tha, lúc này, mấy trò khôn vặt của cô cũng không biểu lộ nữa. Hứa Lưu Âm biết rõ, lúc này cô chính là một con vật bị bao vây, so với việc khóc lóc sướt mướt chờ bị người ta xé nát, còn không bằng tiết kiệm ít sức lực. Miệng cô há to thở dốc, người đàn ông thấy cô như vậy, mặt đầy vẻ đắc ý, ngoắc tay với Hứa Lưu Âm, "Tới đi!"
Hứa Lưu Âm đứng thẳng dậy, không động đậy. Bàn chân người đàn ông giật giật, chuẩn bị tấn công lần nữa.
Mục Kính Sâm không chút do dự, nhảy lên đài quyền anh, một cú xoay người đẹp mắt, thân người cũng không bị đụng phải dây thừng. Hứa Lưu Âm cảm giác được bả vai mình bị ai đè lại, cô như một cây cung giương thẳng, cứ đụng một cái, mũi tên trên đó sẽ bắn đi.
Nắm tay nắm chặt của cô tung qua bên cạnh, Mục Kính Sâm dễ dàng chụp lấy, Hứa Lưu Âm cũng nhìn thấy rõ ai tới.
Mục Kính Sâm ấn tay cô xuống, nhìn thấy trên mặt cô có vết bầm, "Em ngồi qua bên đi."
Vành mắt Hứa Lưu Âm trong chớp mắt đỏ lên, nhưng cái miệng nhỏ lại rất quật cường, cô mím chặt cánh môi không nói lời nào, nhưng Mục Kính Sâm biết cô sợ hãi, khó chịu. Cô chịu đựng đến vất vả như vậy, cánh môi run run bị cô cắn vào, Mục Kính Sâm thấy mà đau lòng.
"Đi, qua bên cạnh ngồi."
Chóp mũi cô chua xót khó nhịn được, cuối cùng mở miệng: "Mục Kính Sâm, tôi bị đánh."
"Thấy rồi."
Hứa Lưu Âm thấy trong lòng chua xót, nhưng vẫn thấy được mở ra lối thoát nhiều hơn. Cô không ngờ có người sẽ đến cứu cô, có chăng cũng chỉ giữ lại chút hy vọng như vậy thôi. Cô càng không ngờ, hy vọng như vậy sẽ thành hiện thực!
"Anh gạt người, anh cũng nói xạo. Anh nói người anh dẫn dắt, ra ngoài sẽ không ai dám đụng vào, nhưng tôi bị đánh thật sự thảm."
Mục Kính Sâm thở dài, "Đó là võ công của em quá kém. Anh cũng nói với em rồi, bảo em ở cạnh anh, em phải luyện tập đàng hoàng. Em thấy ở ngoài, ai còn có thể động tới một đầu ngón tay của em?"
Anh nắm bả vai Hứa Lưu Âm, chỗ đó hẳn đã bị thương, cô đau đến nỗi kêu một tiếng.
Mục Kính Sâm cau mày, "Để hai người vệ sĩ kia theo em không tốt sao? Nếu không phải em làm loạn với anh vì chuyện tên nhà họ Mai kia, anh đã không thỏa hiệp, cho họ rút rồi."
"Phải." Hứa Lưu Âm đẩy bàn tay anh ra. Cô xoa nhẹ bả vai mình, "Tôi tự làm tự chịu."
Trong lòng Mục Kính Sâm càng thêm đau, anh kéo tay Hứa Lưu Âm, đưa cô tới qua bên góc.
Chỗ đó có cái ghế da nhỏ để nghỉ, anh để cô ngồi lên đó.
Người đàn ông trên đài đã sớm nghe được ba chữ "Mục Kính Sâm", hắn giật mình tại chỗ, rồi lại không cam lòng mà đi xuống.
Mục Kính Sâm quay người lại nhìn hắn, "Không phải mày thích đánh sao? Lại đây!"
Người đàn ông giơ tay phải lên, đột ngột xông tới. Mục Kính Sâm đứng không nhúc nhích. Nắm tay tới trước mặt anh rồi, thấy sắp đánh phải mặt Mục Kính Sâm, người dưới đài nín thở tập trung. Nguyễn Noãn nhìn hết từng màn vừa rồi, cô ta thấy Mục Kính Sâm dễ dàng nắm lấy cổ tay đối phương. Người đàn ông bởi vì lực đánh tới quá mạnh nên cả người vẫn nhào cả tới trước; Mục Kính Sâm nhân thể xoay người, tay còn nắm cánh tay đối phương, anh xoay chuyển lực đạo theo phản xạ. Hứa Lưu Âm liền nghe được một tiếng rắc, mơ hồ là tiếng cánh tay đã bị trẹo. Người đàn ông kêu thảm thiết khiến trái tim tất cả người ở đây đều chợt lạnh, run lên.
"A!!!"
Nếu không phải đau đến xuyên tim, đau tới cánh tay như bị ai chặt mạnh thành, một người đàn ông to lớn cũng sẽ không phát ra tiếng kêu thảm thiết như vậy.
Bờ vai của hắn bị Mục Kính Sâm đè lại, Hứa Lưu Âm thấy hắn cuối cùng khom lưng chịu thua. Bên khóe miệng cô còn đau, vừa rồi, đám người họ cũng chẳng bận tâm cô là nữ, lúc muốn đánh là đánh, cho nên lúc này, cô cũng sẽ không đi thông cảm bất cứ kẻ nào.
Lực ở tay Mục Kính Sâm nắm chặt, kéo người đàn ông về. Con đường tấn công của đối phương hoàn toàn bị Mục Kính Sâm nhìn ra hết, cũng bị anh khống chế chặt chẽ.
Cánh tay người đàn ông đau đến không động đậy được. Một cú móc trái tay của Mục Kính Sâm đánh vào mặt hắn, gương mặt người đàn ông vẹo qua một bên. Một cú móc thuận tay của Mục Kính Sâm lại đánh tới, hắn lại quay lại phía cũ. Người đàn ông không hề có năng lực chống đỡ, như là cái bao cát để ở một bên đài quyền anh. Từng quyền từng quyền phát ra âm thanh nặng nề rồi sắc bén, khuôn mặt người đàn ông rất nhanh liền thay đổi, chỗ khóe mắt, chỗ khóe miệng, còn cả chỗ xương gò má nhô lên cao cao đều bị bầm, khóe mắt sưng thật kinh khủng, đã không còn thấy rõ mấy người trước mặt.
Người dưới đài xem mà tới nỗi trong lòng run sợ, có người vội kêu lên: "Đừng đánh, đừng đánh!"
Đừng đánh?
Vừa rồi Hứa Lưu Âm, một cô gái yếu ớt đứng ở đây, đã ai nhớ mà nói những câu này?
Mục Kính Sâm chưa thấy hả giận, trong mắt anh, người đàn ông trước mặt đã không phải là người, chỉ là thứ đồ cho anh phát tiết cơn giận thôi.
Nắm tay anh càng lúc càng mạnh, tốc độ ra quyền cũng càng lúc càng nhanh. Hứa Lưu Âm không thông cảm cho kẻ bị đánh, lại hơi sợ Mục Kính Sâm mất khống chế, lỡ đụng tới mạng người thì sao bây giờ?
Người đàn ông trong nháy mắt bị đánh thành đầu heo, toàn bộ quá trình không có cơ hội đánh trả, chỉ có thể sợ hãi nhìn nắm tay giáng tới, bịch một cái rồi lại bịch một cái mà đánh vào mặt hắn.
Chân Nguyễn Noãn động đậy, sự tình lớn thành như vậy, cô ta muốn chạy trối chết, nhưng tâm lý lại trước sau có một chút không cam lòng như vậy. Cô ta chung quy muốn nhìn xem, Mục Kính Sâm vì Hứa Lưu Âm có thể làm được gì.
Trên đài quyền anh bắn máu, cái mũi của người đàn ông đã bị đánh vẹo.
Mục Kính Sâm tiến tới, kéo cánh tay đối phương, một cú quăng qua vai liền ném hắn ngã thẳng xuống.
Bạn bè dưới đài cố hết sức đón lấy hắn. Mục Kính Sâm đứng bên cạnh, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống phía dưới, "Vừa rồi, còn ai lên đài nữa?"
Cổ họng Nguyễn Noãn nuốt nhẹ hai cái. Một người đàn ông đứng bên cạnh cô ta tự nguyện xung phong, "Sếp Mục là đang đập bỏ sân à?"
"Đừng nói nhảm, hoặc đi lên đánh, hoặc..." Mục Kính Sâm dừng một chút, nói: "Bọn mày không còn lựa chọn khác, hôm nay ai cũng đừng mơ yên ổn mà đi ra ngoài. Tao mặc kệ trong số bọn mày có phụ nữ hay không, Mục Kính Sâm tao hôm nay phá giới, dù là phụ nữ, tao cũng sẽ trừng trị!"
Nguyễn Noãn cắn chặt hàm răng đang run rẩy, người đàn ông bên cạnh thấy thế, liền lên đài.
Hắn lên đài, một nửa là vì Mục Kính Sâm khiêu khích, nửa kia là vì thật sự muốn so chiêu với Mục Kính Sâm.
Mục Kính Sâm không chút để hắn vào mắt, "Bọn bay lên theo nhóm hay là cùng nhau lên?"
"Sếp Mục, tuy tôi đã nghe qua chuyện của anh, nhưng anh cũng đừng không để ai vào mắt quá như vậy. Trên đời này không phải chỉ có một cái sân huấn luyện của anh. Chúng tôi nếu không phải tự nhận mình có chút bản lĩnh, cũng sẽ không dám so chiêu với anh..."
Lời người đàn ông nói chui vào lỗ tai Mục Kính Sâm, ánh mắt anh hơi lạnh. Không nói một câu với ai, anh bước nhanh lên, thân người nhảy vọt tới, ra mấy chiêu với người đàn ông.
Nguyễn Noãn hiểu Mục Kính Sâm, cũng biết võ công anh lợi hại. Trước kia lúc cùng nhau tập luyện, chẳng ai là đối thủ của anh, nhưng đối với người một nhà, dù sao thì anh xuống tay lưu tình, cho nên cô ta cũng không dám nói khi Mục Kính Sâm xuống tay ác, sẽ là bộ dáng thế nào.
Dưới đài, có kẻ nơm nớp lo sợ, có kẻ cũng đang bắt đầu vì chuẩn bị đường lui cho mình.
Hai người phụ nữ hạ giọng nói: "Chúng ta chẳng qua chỉ vì ham vui là chủ yếu, sao liều mạng vậy được? Hay là mau chạy đi?"
"Đúng vậy, cô xem Cường Tử cũng bị đánh ra cái dạng gì?"
Nguyễn Noãn lạnh lùng nhìn chằm chằm, "Mục Kính Sâm sẽ không cho các cô đi đâu."
Người phụ nữ đứng đàng trước quay đầu lại, hung dữ trừng mắt cô ta một cái, "Muốn đánh thì cô đi mà đánh, với lại, bọn tôi còn chưa kịp lên đài mà, liên quan gì chúng tôi?"
"Cánh cửa này, rất khó mà đi ra, trừ phi các cô tìm người liên thủ, cùng đè Mục Kính Sâm lại, mọi người mới có hy vọng được đi."
Trên đài, tiếng đập truyền xuống từng đợt, hai người phụ nữ nhìn nhau, dùng ánh mắt ra hiệu với đối phương.
Bọn họ động đậy chân, lui ra khỏi đám người, định nhanh chóng bỏ chạy.
Trái tim hai người đang treo lơ lửng, thình lình nhìn thấy một bóng đen bị vứt tới, đập xuống ngay cạnh chân bọn họ. Mấy cô ta ngừng bước chân lại, người đàn ông vừa lên đài hồi nãy cuộn tròn thành một cục, mặt đầy là máu.
Mục Kính Sâm khom lưng, hai tay đè lên dây thừng, "Coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai phải không? Tôi đã nói, không một ai được đi."
Sắc mặt hai người trắng bệch, nhìn chằm chằm lên đài, "Chúng tôi không ra tay với cô ấy, càng không đánh cô ấy."
Hứa Lưu Âm từ cái ghế da đứng lên, "Mục Kính Sâm... Bỏ đi, mấy cô ấy đúng thật không động tay với tôi."
Ánh mắt người đàn ông lạnh lẽo như cũ, khóe miệng nở nụ cười, trong giọng nói không có chút độ ấm nào, "Nếu anh không tới, người ra tay với em lúc này ở trên đài, khả năng là bọn họ."
Môi Hứa Lưu Âm giật giật, cô biết Mục Kính Sâm nói không sai, nếu không phải anh tới đúng lúc, cô lúc này có lẽ đã thành đối tượng bị người ta bao vây tấn công.
Cô lui ra sau một bước, ngồi xuống lại.
Mục Kính Sâm đứng dậy, "Một đám đừng có đứng nữa, lên mau đi!"
Mọi người nhìn nhau, không dám cử động. Mục Kính Sâm xoay người nhìn về phía Hứa Lưu Âm, "Âm Âm, đau kinh khủng không?"
Hứa Lưu Âm gật đầu, "Đau khủng khiếp."
"Giờ anh đưa em đi bệnh viện." Anh sợ cô bị thương ở đâu, phải đưa đi bệnh viện kịp lúc mới được.
Tất cả người dưới đài nghe thấy lời này đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, Nguyễn Noãn cũng không bất ngờ.
Không ngờ Hứa Lưu Âm lại cự tuyệt, "Cơ thể của tôi, tôi biết, tôi còn nhịn được. Bọn họ đều động tay với tôi, tôi không thể cứ đi như vậy."
Mục Kính Sâm đi một vòng cạnh sợi dây thừng bên cạnh. Giọng Hứa Lưu Âm vang lên sau lưng anh, "Người lên đài đầu tiên đánh tôi là Nguyễn Noãn."
Hai chân Nguyễn Noãn đứng thẳng bất động, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Tầm mắt Mục Kính Sâm quăng đến trên người cô ta, "Nguyễn Noãn, cô đi lên."
"Kính Sâm, chẳng lẽ anh muốn vì cô ta mà..."
"Đi lên."
Nguyễn Noãn nắm chặt hai nắm tay, nhìn thấy người chung quanh đều quẳng ánh nhìn lên người cô ta. Cô ta vẫn là không cử động, cô ta chỉ vào một đám người phía trước, nói: "Các người nhìn tôi làm gì hả? Các người không ra tay sao? Ngày thường khoe khoang lợi hại hơn ai hết, sao, bây giờ muốn giả vờ hoảng sợ?"
Mục Kính Sâm cười lạnh, "Nếu không, các người cùng lên luôn đi."
"Sếp Mục, chúng tôi không muốn kết thù với anh."
"Lời này tôi đã nghe không vào rồi, các người làm người của tôi bị thương, chuyện này chỉ giải quyết không được, lên đi."
Trong từ điển của Mục Kính Sâm, gặp phải loại chuyện này thì phải đánh, có gì mà lôi thôi rề rà?
Anh không muốn Hứa Lưu Âm chờ, anh sốt ruột muốn đưa cô đi bệnh viện. Mục Kính Sâm giơ chân phải đạp lên dây thừng, "Nếu các người không chịu lên, tôi đây đi xuống."
Nguyễn Noãn biết, hôm nay trốn không được, nếu như vậy, còn không bằng đi lên. Cô ta muốn xem rõ thử, cô ta trong mắt Mục Kính Sâm rốt cuộc được coi là gì, chẳng lẽ anh thật sự có thể ra tay với cô ta hay sao?
Nguyễn Noãn không thốt một tiếng, lên đài. Mục Kính Sâm vẫy tay với cô ta, "Đừng lãng phí thời gian, bắt đầu đi."
"Sư huynh, em biết em đánh không lại anh."
"Cho nên, cô liền xuống tay với Hứa Lưu Âm phải không?"
Nguyễn Noãn khẽ cắn môi dưới, "Em không có lời gì giải thích được."
"Vậy đừng vô nghĩa."
Nguyễn Noãn đứng bất động, "Em không tin anh có thể ra tay với em, không nói tới mối quan hệ khác của anh với em, em còn là sư muội của anh."
Mục Kính Sâm vẻ như vẫn chưa nghe vào những lời này, anh bước nhanh tới, hiển nhiên mang bộ dáng tấn công. Nguyễn Noãn nếu không phải tránh được kịp thời, cô ta đã thật sự bị anh đánh trúng.
Cô ta kinh hồn chưa lấy lại được bình tĩnh, đứng ở trong góc, hai mắt khó tin mà nhìn chằm chằm về phía người đàn ông, "Sư huynh, anh thật sự muốn ra tay với em?"
Mục Kính Sâm cười lạnh, "Chẳng lẽ tôi đang tập dượt với cô?"
"Sư huynh, anh đừng như vậy!!!"
"Đừng nói nhảm, đánh xong trận này, tôi còn có việc. Cô bỏ cái kiểu độc ác kia với Hứa Lưu Âm ra đây, tôi tiếp tới cuối."
Bình luận facebook