Chương 397: Nói tôi "không được"? Thử xem biết liền!
Editor: Dế Mèn
***
"Một câu 'không' của cô thì hữu dụng sao?"
Người phụ nữ sợ tới mức sắp khóc đến nơi. Trong lòng cô ta rõ hơn ai hết, chỉ cần rơi vào tay Mục Thành Quân, chuyện này chỉ cần bị Mục Thành Quân biết, cô ta sẽ "xong" liền.
Mục Thành Quân nhìn chằm chằm khuôn mặt cô ta, vẻ sợ hãi trên mặt hoàn toàn lộ ra ngoài.
"Đè cô ta lại."
Hai người đàng sau nghe vậy, tiến lên đè bả vai người phụ nữ lại. Mục Thành Quân kéo tay phải cô ta lại, "Ngón nào đây?"
"Mục tiên sinh, tôi thật sự chưa làm gì cả, anh tin tôi đi."
Thấy tay cô ta nắm thành nắm tay, Mục Thành Quân dùng sức bẻ ngón tay cô ta ra, người phụ nữ hoảng sợ lắc đầu, "Không, đừng!"
Cô ta lại muốn nắm tay lại. Mục Thành Quân không có kiên nhẫn, hắn dùng sức bẻ ngón trỏ của cô ta ra sau; cô ta kêu thảm thiết một tiếng, đau đến tay cũng không động đậy nổi.
Mục Thành Quân thuận lợi mở khóa được di động của cô ta, sau đó hất tay cô ta ra, "Hà tất tự mình chuốc khổ chứ?"
"A, a!!!!"
Hai người kia thả lỏng tay giữ cô ta ra. Người phụ nữ nhìn ngón tay mình, cuối ngón tay đã sưng lên, cô ta đau đến nỗi chạm vào cũng không dám, vẻ hoảng sợ trong mắt càng lúc càng rõ ràng.
Mục Thành Quân click mở nhật ký điện thoại, hiện ra đầu tiên là số di động của Tô Thần, có điều cuộc gọi không được nhận.
Hôm qua cô ta cũng gọi cho Tô Thần. Mục Thành Quân xem tin nhắn, nhìn thấy tin người phụ nữ gửi sáng nay, "Thế nào? Có xem được không?"
Ánh mắt Mục Thành Quân hơi rùng mình, đọc tin nhắn của cô ta một lần nữa, "Cô cảm thấy Tô Thần nên xem cái gì?"
"Không... Tôi không biết anh đang nói gì."
"Đây chẳng lẽ không phải số di động của Tô Thần?"
Người phụ nữ cuống quít lắc đầu, "Có thể là tôi gọi lộn chăng, tôi không quen... Á!!!"
Mục Thành Quân liền đè cổ người phụ nữ xuống, dùng sức mà ấn xuống mặt đất. Cô ta hét lên, phần eo uốn cong, cả người còn ngồi trên ghế, nhưng khuôn mặt cô ta đều sắp bị Mục Thành Quân ấn xuống đất rồi.
Động tác này khiến cô ta phải cố hết sức há to miệng thở phì phò, cũng chật vật đến cực điểm. Mục Thành Quân không có chút nương tay nào với cô ta, "Nói!"
"Mục tiên sinh, vì sao anh tìm được tôi?"
Mục Thành Quân cười lạnh, "Cô nói xem?"
Cô ta như thình lình phản ứng lại được, "Tô Thần nói với anh? Cô ta nói hết cho anh?"
Cô ta nên sớm nghĩ đến, nếu Tô Thần không chịu để bị uy hiếp, cô nhất định cũng sẽ không muốn chuyện như vậy truyền rao ra ngoài, biện pháp tốt nhất chính là nói cho Mục Thành Quân, để hắn tới giải quyết. Vậy cô nói cho cô hai ngày, hóa ra đều là đang kéo dài thời gian!
Người phụ nữ nghĩ vậy, không khỏi rùng mình một cái; mà Mục Thành Quân nghe thế, vẻ lạnh lẽo u ám trên mặt càng lạnh hơn một chút. Quả nhiên mà, chuyện này không thoát khỏi có quan hệ với Tô Thần!
Mục Thành Quân cười lạnh, "Cô ta là người phụ nữ của tôi, có chuyện gì, đương nhiên đều phải nói cho tôi."
"Cô ta nói thế nào? Cô ta nói gì vậy?"
Mục Thành Quân buông tay ra; người phụ nữ muốn đứng dậy, nhưng vừa rồi bị hắn dùng quá sức mà ấn xuống, cô ta có chút không dậy được.
Mục Thành Quân hiện tại đã xác định giữa hai người họ có chuyện, hắn ngồi bất động trên ghế, nhìn chằm chằm lưng người phụ nữ, "Lời cô ta nói, đương nhiên có liên quan tới cô."
Cô ta sợ tới mức không khỏi nuốt nước miếng, Mục Thành Quân lướt xem di động của cô ta, nội dung WeChat đều đã được xóa, giá trị duy nhất là đã chứng minh được cô ta từng liên lạc với Tô Thần.
Còn các cô vì sao mà gặp mặt, gặp mặt vì chuyện gì, Tô Thần lén lút đang làm những chuyện gì, hắn không thể biết hết.
Nhưng Mục Thành Quân không nôn nóng, hiện tại người cũng tìm được rồi, hắn có rất nhiều cách để cô ta mở miệng.
Người phụ nữ ngồi thẳng dậy, cánh môi run rẩy, mắt nhìn về phía Mục Thành Quân, nhưng sau khi nhìn thoáng qua, lại sợ tới mức vội dời mắt.
"Tôi, tôi chỉ là thấy Tô Thần được vào nhà họ Mục, tôi rất ghen tỵ với cô ta..."
"Sau đó thì sao?"
Người phụ nữ sợ đến không kìm được, hoàn toàn không có tí khí thế khi uy hiếp Tô Thần, "Tôi có gặp cô ta một lần, nhưng tôi cũng không làm gì cả."
"Suy nghĩ đến đâu rồi? Thấy được chưa? Những lời này lại đều là cô gửi cho Tô Thần. Bây giờ cô nói với tôi, cô cũng chưa làm gì cả, cô cho tôi là thằng ngốc mà gạt phải không?"
"Mục tiên sinh, tôi không dám mà!"
Mục Thành Quân thình lình nhấc một chân đá vào chiếc ghế cô ta đang ngồi, lực đạo rất mạnh, chiếc ghế kia bị trượt ra sau, chỉ thiếu chút nữa là bị lật. Người phụ nữ sắc mặt tái nhợt, khó khăn lắm mới ngồi yên lại được, cô ta ngơ ngác nhìn về phía Mục Thành Quân. Người đàn ông đứng dậy, "Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, tôi chỉ muốn nghe lời nói thật."
Người phụ nữ đã quá hiểu tính nết Mục Thành Quân. Thật ra từ lúc Mục Thành Quân đi vào, cô ta đã bắt đầu tuyệt vọng, có điều không cam lòng, trong lòng vẫn ôm may. Cô ta hy vọng Mục Thành Quân chưa biết gì, Tô Thần cũng chưa nói gì; nhưng mà chuyện tới lúc này, khả năng như vậy gần như bằng không.
Tô Thần không có nhận điện thoại của cô ta, mà Mục Thành Quân hiện giờ đã tìm được tới cô ta, hết thảy hết thảy, không phải đều đã nói lên: lúc cô ta đang nôn nóng chờ đợi, Tô Thần thật ra đã bán đứng cô ta rồi ư?
Người phụ nữ nghĩ vậy, sợ tới mức bịch một tiếng xụi lơ xuống đất, cô ta duỗi tay ôm lấy hai chân Mục Thành Quân, "Mục tiên sinh, việc này không liên quan tới tôi, không phải tôi tìm Tô Thần, là cô ta tìm tôi... Cô ta... Cô ta nói vào nhà họ Mục không có cảm giác an toàn, muốn vớt một số tiền, cô ta bảo tôi dọa dẫm anh."
Mục Thành Quân từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm xuống đỉnh đầu người phụ nữ, "Dọa tôi? Dùng cái gì để dọa tôi?"
Cả người người phụ nữ căng thẳng, đưa mắt nhìn xung quanh. Sự tình đã tới nước này rồi, cô ta chỉ có thể đẩy lên người Tô Thần trước rồi nói sau, dù sao vài tin quan trọng cô ta toàn nói qua điện thoại với Tô Thần, cô ta cũng không tin lúc ấy cô còn có thể nghĩ đến chuyện ghi âm?
Mục Thành Quân đưa mắt ra hiệu mấy người kia ra ngoài, "Các cậu ra ngoài trước đi."
"Dạ."
Mấy người lần lượt đi ra ngoài, đứng ở ngoài phòng, tiếng nói chuyện bên trong rất nhẹ, gần như không nghe được đang nói cái gì.
Sau một lúc lâu, trong phòng truyền ra tiếng nổi xung thiên của Mục Thành Quân, ngay sau đó, chính là tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ.
Tiếng bước chân nhanh đi tới cửa, cửa bị kéo ra một cái, người đàn ông đứng ở ngoài nhìn vào trong, người phụ nữ đang nằm ngửa trên mặt đất, hai tay ôm bụng mình không ngừng lăn qua lăn lại. Mục Thành Quân sắc mặt xanh mét, cả người như vừa lăn qua một quả cầu lửa, hắn đi ra ngoài, trong lời nói mang theo tiếng nghiến răng, "Coi người cẩn thận cho tôi."
"Dạ."
Thấy Mục Thành Quân đi ra ngoài, một người đàn ông liền hỏi: "Sếp Mục, anh đi đâu vậy?"
"Về nhà."
Mục Thành Quân đi ra ngoài, lên xe. Tài xế bỏ di động xuống, "Mục tiên sinh..."
"Về nhà."
"Dạ."
Tài xế khởi động xe, thấy sắc mặt Mục Thành Quân thật sự khó coi. Đã lâu rồi không thấy hắn có thần sắc như vậy, tài xế cũng không dám hỏi, chỉ có thể chuyên chú lái xe.
Lồng ngực Mục Thành Quân như muốn nổ tung, lửa từ trong lòng từng chút đốt ra. Hắn nắm chặt nắm tay, tầm mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đáy mắt u ám, hung ác nham hiểm khiến người ta nhìn mà không khỏi sợ hãi.
Tô Thần người phụ nữ này, thật sự là quá ngoài dự kiến của hắn. Từ lúc bắt đầu tính kế hắn, muốn kiện, cho tới bây giờ muốn dùng vết sẹo của hắn ra uy hiếp hắn; mỗi một chuyện mỗi một việc đều gắng đạt tới cùng; hắn lần lượt tha cho cô, đổi lấy kết quả là gì đây?
Người phụ nữ này, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ an an ổn ổn ở lại nhà họ Mục. Mục Thành Quân cuối cùng nghĩ ra rồi, ngày đó ở khách sạn đụng mặt cô, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Phải, cô chính là muốn đi tìm chứng cứ. Tìm chứng cứ có thể chứng minh hắn biến thái, đến lúc đó cộng thêm bức ảnh thương tích của hắn, tiền cô lấy được, cũng đủ cho cô có thể dùng cả đời nhỉ?
Còn biết nội ứng ngoại hợp, giỏi lắm!
Mục Thành Quân cảm giác trong lòng nói không nên lời. Sáng nay lúc thức dậy, hắn đã cảm thấy khôngđúng, thắt lưng bị cởi; nghĩ vậy, sắc mặt hắn càng khó coi cực kỳ.
Ngoại trừ sự phẫn nộ trong lòng ra, hình như trái tim còn băng giá hơn, hoặc có thể nói, là thất vọng.
Nếu không phải chính miệng cô ả kia nói, hắn hoàn toàn không nghĩ Tô Thần sẽ dùng cách đê tiện như vậy đối phó hắn. Dù chính hắn cũng là kẻ đê tiện đến cực điểm, nhưng chung quy hắn không muốn dùng hai chữ đó để hình dung Tô Thần.
Cho nên...
Khả năng đó, hắn cả nghĩ cũng không nghĩ tới.
Sau khi bị thương, đó là vết sẹo Mục Thành Quân đã giấu sâu nhất kỹ nhất, cũng không cho phép người nào chạm khẽ vào. Cho nên mặc dù số phụ nữ của hắn không ngừng, lúc ngủ hắn vẫn đều duy trì độ cảnh giác cao; nhưng hắn phòng tới phòng lui, lại không phòng được Tô Thần!
Bàn tay Mục Thành Quân ấn chỗ trán, đầu đau muốn nứt ra, loại đau này kéo dài tới trong lòng.
Tài xế xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Mục Thành Quân thật cẩn thận, ông ta quan tâm hỏi: "Mục tiên sinh, ngài không sao chứ ạ?"
"Không sao."
Rất nhanh sẽ không sao nữa.
Ngón tay thon dài của Mục Thành Quân hơi nắm lại. Nếu Tô Thần đã đánh chủ ý lên người hắn, vậy hắn cũng sẽ không khách khí với cô, hắn từ trước đến nay là người thủ đoạn cứng rằn tàn nhẫn. Chuyện này chưa bị phơi ra ngoài, cho nên vẫn có thể thu về; còn Tô Thần, hắn sẽ cho cô nhớ rõ cái gì gọi là hậu quả việc tính kế hắn.
---
Nhà họ Mục.
Bà Mục và Tô Thần không thốt một tiếng, ngồi trên sô pha. Tô Thần nhìn về phía bà Mục.
Bà Mục đột nhiên đứng dậy, "Mẹ lên lầu gọi điện thoại."
"Dạ."
Bà Mục đi được mấy bước, xoay người nhìn về phía Tô Thần, "Thần Thần, tuy Lão Đại từng hồ đồ, nhưng mẹ tin nó có thể sống trầm tĩnh lại."
"Mẹ, con biết rồi ạ."
"Thần Thần, con thích cái gia đình này không?"
Tô Thần không trả lời ngay, tựa như cũng nghiêm túc mà suy nghĩ. "Mẹ, Khoai Tây Nhỏ ở đâu, nơi đó chính là nhà của con."
"Tốt." Bà Mục gật đầu. Bà đặc biệt muốn kéo Tô Thần từ từ nói chuyện, nhưng không có thời gian, trước hết bà cần đi xử lí một chút chuyện.
Bà Mục bước nhanh lên lầu hai. Thấy bóng dáng bà biến mất ở khúc ngoặt cầu thang, Tô Thần đứng dậy, muốn lên lầu với Khoai Tây Nhỏ.
Ngoài cửa truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, Tô Thần theo bản năng quay đầu lại nhìn, liền thấy Mục Thành Quân bước nhanh tới cô.
"Sao anh..." Tô Thần nói được một nửa, cổ tay đã bị Mục Thành Quân nắm lấy. "Anh làm gì?"
"Đi theo tôi."
"Không, tôi không đi."
Mục Thành Quân túm mạnh lấy cánh tay cô, trong nháy mắt cô cảm thấy cánh tay như bị tháo xuống vậy. Tô Thần bị hắn kéo ra ngoài. Tới cửa, giày cũng không cho cô đổi, cô đi luôn dép lê mà ra ngoài.
"Mục Thành Quân, anh buông tay, tôi không đi."
"Buông tôi ra, anh làm gì vậy?"
"Mẹ!!!"
Mục Thành Quân đột nhiên dừng chân, quay đầu lại trừng mắt nhìn cô một cái, "Cô mà dám kéo mẹ vào, có tin tôi dán miệng cô lại?"
Tô Thần rõ ràng cảm thấy có điều không thích hợp. Trong mắt Mục Thành Quân ngoại trừ vẻ lạnh lẽo hiện ra ngoài, còn có vẻ hung hãn, như thể sói bất cứ lúc nào cũng có thể xé người ta thành mảnh nhỏ.
"Mục Thành Quân, anh làm sao vậy?" Lời cô nói nghe vô tội, Mục Thành Quân cười lạnh, túm cô đi tới.
Tới bên xe, Mục Thành Quân mở cửa nhét Tô Thần vào. Bà Mục ở trên lầu nghe được động tĩnh, chạy xuống dưới, đứng ở cửa gọi: "Thành Quân, Thành Quân!!!"
Mục Thành Quân phân phó một tiếng, "Lái xe!"
"Dạ."
Tô Thần nhìn ra sau, thấy bà Mục đuổi theo, "Thành Quân!"
Người đàn ông đầu cũng không quay lại, bầu không khí băng sau xe trong nháy mắt ngưng lại. Tô Thần ngồi thẳng người, hỏi một cách thật cẩn thận: "Rốt cuộc anh làm sao vậy?"
Mục Thành Quân không thốt một tiếng, trong lòng Tô Thần có chút hoảng loạn, "Anh..."
"Câm miệng." Mục Thành Quân hiện tại không muốn nghe cô mở miệng, cho dù là một chữ, hắn cũng không nghe vào. Đôi mắt đẹp của người đàn ông liếc xéo Tô Thần, "Không được nói nữa."
Cô ngoan ngoãn đóng miệng lại. Mục Thành Quân dựa người ra sau, trong lòng dù tức giận, nhưng vẻ mặt lúc này lại càng lúc càng dần bình tĩnh.
Đi tới hồ Hoằng Dương, tài xế dừng xe, giúp Mục Thành Quân mở cửa xe ra. Người đàn ông đi xuống, Tô Thần cũng chỉ biết cùng đi ra ngoài.
Hai người vào nhà, Tô Thần nhìn quanh bốn phía. Mục Thành Quân nghĩ cô đi chậm, kéo bả vai cô một cái.
Tô Thần không theo kịp bước chân hắn, dép trên chân cũng rớt. Lên lầu, Tô Thần nhìn thấy hai người đàn ông khỏe mạnh đứng trước một trong mấy căn phòng.
Bàn tay Mục Thành Quân đổi qua túm cánh tay cô. Tới cửa, Mục Thành Quân khuôn mặt không có thần sắc, nói: "Mở cửa."
Người đàn ông vươn tay mở cửa ra. Tô Thần nhìn sàn nhà trong phòng, đây hẳn không phải phòng ngủ, bởi vì không có thấy giường, theo cánh cửa đẩy ra, trong tầm mắt cô xuất hiện chân người phụ nữ. Tô Thần còn chưa thấy rõ sao lại thế này thì cả người đã bị Mục Thành Quân đẩy vào.
Cô lảo đảo đi về phía trước, Mục Thành Quân cũng theo phía sau, cửa đóng rầm lại một tiếng.
Tô Thần khó khăn lắm mới dừng được bước chân. Người phụ nữ còn cuộn tròn trên mặt đất, khi thấy Tô Thần thì trong lòng cả kinh, hai tay cô ta ôm chặt bụng mình. Nhìn thấy rõ ràng cảnh trước mặt, Tô Thần lùi ra sau theo bản năng. Mục Thành Quân giơ tay đè vai cô lại, "Chạy cái gì chứ, thấy bạn mình không nên cất tiếng chào sao?"
Nói xong lời này, tay người đàn ông lại dùng sức, Tô Thần lần thứ hai bị đẩy về phía trước, chân thiếu chút nữa đá phải người phụ nữ trên mặt đất. Cô cuống quýnh tránh ra, lại hại mình ngã quỵ xuống đất.
Tô Thần nhìn bàn tay mình, cô bò dậy, trong lòng đã biết sao lại thế này. "Mục Thành Quân, anh đem tôi tới đây làm gì?"
"Đương nhiên là cho hai người các cô đối chất."
"Đối chất?" Tô Thần quét mắt về phía người phụ nữ kia. "Có gì để đối chất."
"Trước tiên nói đi, các cô làm sao mà biết nhau? Hoặc là nên nói như vầy, cô làm thế nào tìm được cô ta?"
Tô Thần nghe không rõ, "Anh nói tôi tìm cô ta? Anh lầm chăng."
Người phụ nữ biết lúc này nếu cô ta không tự cứu mình, cô ta thật sự xong rồi.
Cô ta lập tức tiếp lời: "Đúng, là cô tìm tôi. Cô bảo tôi phối hợp với cô, xong việc cầm được tiền, cô có thể chia cho tôi một phần..."
Tô Thần không ngờ cô ta thế mà có thể cắn bậy như vậy, cô nhìn về phía Mục Thành Quân. Người đàn ông kéo ghế tới, ngồi trước mặt hai người, thần sắc lãnh đạm hời hợt, hoàn toàn không có ý sẽ tin ai. Tô Thần vội vàng lắc đầu, "Không có việc này, rõ ràng là cô tìm tôi, uy hiếp tôi..."
Mục Thành Quân động đậy khóe miệng, ngữ khí cũng lạnh như băng, "Cô ta uy hiếp cô cái gì? Dùng cái gì uy hiếp cô?"
Đối diện với tầm mắt Mục Thành Quân tầm mắt, lời nói sắp lên khỏi cổ họng, Tô Thần lại không biết nên nói thế nào.
"Mục tiên sinh, anh xem, cô ta cũng không nói được!"
Tô Thần đương nhiên không muốn dẫn lửa thiêu thân, sự tình đã tới nước này, nên thế nào thì cứ thế ấy đi, "Cô ta dùng chuyện của anh ra uy hiếp tôi, đòi tôi hai triệu, nếu tôi không cho, cô ta sẽ nói Khoai Tây Nhỏ không phải con anh, là con của tôi với người khác."
"Chuyện của tôi, chuyện gì của tôi?" Mục Thành Quân tiếp tục hỏi.
Người phụ nữ co rúc trên mặt đất, không dám lộn xộn. Cánh tay trái của Tô Thần đau kinh khủng, Mục Thành Quân vừa rồi thật sự là dùng sức mà nắm, sợ là muốn bầm luôn rồi, "Cô ta nói anh 'không làm được', cho nên một mực chắc chắn con không phải của anh, là tôi mang thai với người khác để giả mạo, thế nên cô ta muốn tiền."
Vẻ mặt Mục Thành Quân u tối không đoán được, ba chữ "không làm được" qua miệng Tô Thần được nói ra.
Người phụ nữ trên mặt đất sợ tới mức bò tới mấy bước, vươn tay bắt lấy chân Mục Thành Quân, "Mục tiên sinh, anh đừng nghe cô ta nói bừa, sao tôi có thể làm chuyện như vậy. Rõ ràng là cô ta tìm tới tôi, hết thảy đều là kế hoạch của cô ta, không quan hệ tới tôi."
Hai người tựa như đang đánh cờ, đều dùng hết toàn lực muốn mình thắng.
Tô Thần trả lời lại một cách mỉa mai: "Tôi vì sao phải tìm cô? Nếu tôi thật sự muốn bắt dí Mục Thành Quân, tôi cần dựa vào cô sao? Dựa vào cái gì đã có cái tốt như vậy mà tôi còn phải chia cho cô một nửa."
Tầm mắt Mục Thành Quân quét về phía người phụ nữ trên mặt đất, "Cô ta nói có vẻ như cũng có lý, bây giờ cô ta đi theo tôi rồi, hình như thật sự không cần thiết tìm cô giúp đỡ như thế."
"Không phải, không phải như thế!" Người phụ nữ kéo kéo quần Mục Thành Quân. Mới vừa rồi khi Mục Thành Quân đi rồi, cô ta đã nghĩ tới khả năng tệ nhất, cũng nghĩ ra đủ loại cách ứng đối. "Cô ta không biết nhược điểm của anh, cô ta bảo tôi tìm người nữa, tôi... Tôi đã tìm được Tiền Giai, là cô ta nói, nói anh 'không làm được'. Tôi liền đem chuyện này nói cho Tô Thần, cô ta nói cô ta muốn xác minh lại, còn nói một khi chứng thực được lời tôi nói là thật, cô ta sẽ liền có cách đối phó anh."
Tô Thần cuối cùng đã biết bốn chữ "ăn quàng nói bậy" viết thế nào. Nhìn sắc mặt Mục Thành Quân càng lúc càng khó coi, cô không chút nghĩ ngợi lên tiếng phản bác: "Việc này rõ ràng là cô khơi mào, sao còn quật ngược lại? Điện thoại là cô gọi cho tôi. Đúng rồi, mợ tôi có thể chứng minh."
"Mợ cô? Đã là mợ cô, bà ta sẽ giúp tôi sao?"
Tô Thần khẽ cắn răng. Mục Thành Quân cười cười, như thể chỉ là người đứng xem. Người phụ nữ ôm chặt chân hắn không chịu buông. Mục Thành Quân giơ tay, sờ đầu người phụ nữ như sờ một con chó, "Không cần sợ, có vài lời nói ra với nhau là được rồi, run bần bật vậy làm gì? Chẳng ai ăn cô."
Người phụ nữ nghe vậy, nghe lời dựa đầu vào đùi Mục Thành Quân. Người đàn ông hơi ngẩng cằm lên, nhìn về phía Tô Thần.
"Tôi có thể chỉ cô một cách, để cô rửa sạch cái gọi là oan ức của cô. Các cô ngày thường nhất định có tin nhắn tới lui, cô đưa tin cô ta nhắn ra không phải là được rồi sao?"
Mắt Tô Thần hơi sáng lên, "Phải, hôm qua tin anh nhìn thấy kia chính là cô ta gửi. Cô ta hỏi tôi suy nghĩ đến đâu rồi."
"Một cái này không thể nói lên gì." Mục Thành Quân trả lời thay người phụ nữ bên cạnh. "Nói không chừng cô ta hỏi cô việc chia tiền, mà cô lại nói không giữ lời. Tôi muốn xem tin nhắn khác."
Tô Thần nắm chặt bàn tay, cô không đưa được tin nhắn ra, "Không có, tôi xóa rồi."
"Xóa? Vì sao?" Mục Thành Quân hỏi.
Lúc cô xóa, dĩ nhiên là bởi vì không muốn Mục Thành Quân nhìn thấy. Người phụ nữ nghe thấy lời này, hoàn toàn thở ra nhẹ nhõm, "Mục tiên sinh, không phải cô ta xóa, cô ta là không đưa ra được."
"Bây giờ không bảo cô nói chuyện." Mục Thành Quân dựa người ra sau, ánh mắt nhìn thẳng dồn ép Tô Thần, "Nếu theo lời cô nói, cô ta uy hiếp cô, vậy mấy tin nhắn kia chẳng lẽ không phải chứng cứ sao? Vì sao phải xóa?"
Tô Thần á khẩu không trả lời được. Cô có nên nói, cô ngay từ đầu không phải nghĩ như vậy, cô thậm chí có động qua suy nghĩ muốn lấy việc này ra uy hiếp Mục Thành Quân?
Di động Mục Thành Quân reo lên. Hắn nhìn màn hình hiển thị, là bà Mục gọi tới.
Người đàn ông giơ giơ di động lên, "Cô xem, thấy tôi đem cô đi, mẹ lại lo lắng; còn cô thì sao, cô đối với chúng tôi thế nào?"
"Mục Thành Quân, anh không thể tin lời nói một phía của cô ta."
Mục Thành Quân để di động qua bên cạnh, không để ý tới. "Vậy cô phản bác vài tiếng nghe thử chút?"
Vẻ trào phúng trong khẩu khí người đàn ông giấu cũng giấu không được. Xem ra, hắn đã nhận định rồi, nhưng Tô Thần vẫn muốn đấu tranh lần cuối, "Anh có thể hỏi một người phụ nữ khác thử, không phải cô ta cũng nói đó sao?" Tô Thần chỉ vào người phụ nữ trên mặt đất. "Chuyện anh 'không làm được'... Cô Tiền Giai kia cũng biết, tin tức cũng là cô ta cung cấp; rốt cuộc ai bắ tay với cô ta, trong lòng cô ta rõ nhất!"
Người phụ nữ nghe nói thế, trái tim lần thứ hai bị treo lên, cô ta ôm chặt chân Mục Thành Quân, "Mục tiên sinh, cô ta quá giảo hoạt, nói không chừng cô ta đã mua chuộc được Tiền Giai..."
"Tôi với Tiền Giai căn bản không quen biết; không tin, anh có thể tra nhật ký điện thoại."
Miệng Mục Thành Quân khẽ nhẩm thành tiếng, "Tiền Giai?"
Hắn nhớ rõ người phụ nữ này, con ngươi của Mục Thành Quân ảm đạm xuống chút. Trước đây lúc hắn xảy ra chuyện, cũng là lúc trong lòng yếu ớt nhất, hắn không đá Tiền Giai ngay, mà để cô ta ở bên mình một thời gian, không ngờ...
Tô Thần thấy hắn không nói lời nào, lại vội vàng mở miệng: "Người phụ nữ này trong điện thoại nói với tôi, Tiền Giai có một số ảnh chụp của anh."
Mục Thành Quân cử động chân, đứng dậy, người phụ nữ trên mặt đất không buông tay ra. Mục Thành Quân nâng đùi phải lên, đá một cái về phía trước. Tô Thần nghe được tiếng người phụ nữ kêu rên. Hai chân Mục Thành Quân được tự do, hắn đi mấy bước tới cửa, mở cửa ra.
Mục Thành Quân vẫn chưa ra ngoài, mà đứng ở cửa phân phó: "Đi mang Tiền Giai đến, càng nhanh càng tốt."
"Dạ."
Người phụ nữ nằm trên mặt đất, ánh mắt hung ác mà nhìn chằm chằm về phía Tô Thần, Mục Thành Quân đặt trên đùi, hắn đi từng bước đến gần trước hai người.
"Tô Thần, cô trước sau vẫn quá khả nghi." Hắn tới gần, giơ tay giữ mặt Tô Thần. "Cái mặt nạ dán trên khuôn mặt này, sao xé cũng chưa xé xong nhỉ?"
"Bởi vì nó là thật."
"Ha ha ha!!!" Mục Thành Quân hất tay ra. "Đợi lát nữa nếu Tiền Giai khăng khăng là cô, tôi xem cái miệng này của cô còn cơ hội mở miệng nữa không?"
Người phụ nữ từ từ ngồi dậy, có chút tuyệt vọng, cô ta cũng đã nói Tiền Giai ra, Tiền Giai trăm triệu lần không có khả năng giúp cô ta.
---
Di động của Mục Thành Quân vẫn luôn reo, bà Mục sốt ruột đi lại, "Sao lại không nhận điện thoại chứ?"
Quản gia Tào ở cạnh hỏi: "Phu nhân có việc gấp muốn tìm Mục tiên sinh ạ?"
Bà Mục cúp điện thoại, "Ông không thấy dáng vẻ kia của Thành Quân, nó đưa Tô Thần đi, tôi cứ cảm thấy sắp xảy ra chuyện rồi."
"Cậu ấy vẫn không nhận điện thoại ạ?"
Bà Mục đau đầu nhìn về phía quản gia Tào, "Gọi cho tài xế, còn nữa, hỏi cấp dưới của Thành Quân thử, mau hỏi xem rốt cuộc nó ở đâu."
"Dạ."
---
Mục Thành Quân chỉnh di động thành chế độ im lặng, màn hình vẫn luôn nhấp nháy, nhưng loạt âm thanh phiền phức kia không còn nghe nữa.
Người đàn ông nhìn vào mắt Tô Thần chằm chặp, thấy trong mắt cô có hoảng loạn. Hắn ngồi lại lên ghế, "Hôm nay ai tới cũng vô dụng. Tô Thần, mẹ cũng không có khả năng tìm được cô, cô chết tâm đi."
"Tôi không thẹn với lương tâm, tôi hết hy vọng làm gì?"
Miệng thế mà thật sự rất cứng. Tầm mắt Mục Thành Quân đảo qua hai người, lửa giận trong lồng ngực vẫn luôn nhảy lên trên, nhưng hắn đè lại rất khá. Tô Thần đứng bên cạnh. Phòng này chỉ có hai cái ghế, còn có một hàng cửa, hẳn là phòng cất quần áo riêng biệt, chẳng qua tạm thời trở thành nơi "thẩm vấn".
Mục Thành Quân đã xuống lời phân phó, Tiền Giai kia nhất định sẽ bị tìm tới rất nhanh thôi. Nếu cô ta từng ở bên Mục Thành Quân, mà Mục Thành Quân còn nhớ rõ cô ta, vậy sẽ không khó tìm.
Trong đầu Tô Thần suy nghĩ miên man, người phụ nữ trên mặt đất thấy sự tình đã bại lộ, cũng chỉ còn cách đẩy lên người cô, với cô ta mà nói mới xem như là đường sống.
Mà Tô Thần thì sao, cô cần phải nghĩ mọi cách thoát ra khỏi chuyện này, mà biện pháp duy nhất của cô, có vẻ chỉ có ăn ngay nói thật.
Mục Thành Quân nhìn cô chằm chằm. Tô Thần mặt đầy tâm tư, hắn bắt chéo chân dài, buồn cười hỏi cô: "Tô Thần, cô suy nghĩ gì thế?"
Lời người đàn ông nói, nghe vào tai khiến người ta cảm thấy có vài phần sởn tóc gáy. Tô Thần lấy lại tinh thần, "Chẳng nghĩ gì cả."
"Có phải nghĩ, còn cớ gì chưa dùng đến, còn người nào có thể lôi ra làm lá chắn?"
Tô Thần sờ sờ cánh tay mình, "Anh thế này xem như định tội tôi rồi nhỉ."
"Tôi đâu có, tôi còn cho cô cơ hội."
Tô Thần không nói nữa. Qua một lúc lâu, người phụ nữ nhìn về phía Mục Thành Quân một cách thật cẩn thận, cô ta dịch đến cạnh người đàn ông, kéo tay Mục Thành Quân, "Mục tiên sinh, lúc trước chúng ta gặp gỡ được chia tay được, ngài cũng cho tôi một số tiền, hơn nữa đã cảnh cáo tôi, không được đem chuyện của chúng ta nói khắp nơi. Tôi vẫn luôn nhớ kỹ mà, tôi thật sự không dám có tư tưởng không an phận, lần này thật sự là cô ta tìm tôi..."
"Sốt ruột cái gì!" Mục Thành Quân nhìn cô ta. Người đàn ông nắm tay cô ta lại, ngón tay người phụ nữ sơn móng tay, loại màu đỏ diễm lệ nhất. Mục Thành Quân đùa giỡn với ngón tay cô ta, không cẩn thận đụng phải ngón trỏ vừa rồi bị hắn bẻ mạnh. Người phụ nữ đau đến muốn rút tay lại, Mục Thành Quân thay cô ta xoa nhẹ vài cái, "Đợi lát nữa chờ Tiền Giai lại đây, chuyện gì cũng có thể "nước chảy hết còn lại đá", phải không?"
"Dạ... Mục tiên sinh, nếu Tô Thần là chủ mưu, ngài sẽ thả tôi sao?"
Mục Thành Quân xoa ngón trỏ người phụ nữ, chợt lại dùng sức gập lại, người phụ nữ kêu a thảm thiết. Mục Thành Quân ấn tay cô ta về lại, thấy trong mắt đối phương giấu ngập vẻ hoảng sợ, "Chớ có sợ, chớ có sợ, đau xong là hết thôi."
"Mục tiên sinh..." Người phụ nữ chịu không nổi bộ dạng u ám nham hiểm này của Mục Thành Quân.
"Nếu Tô Thần là chủ mưu, là cô ta tìm cô, vậy còn cô? Cô vì cái gì cam tâm tình nguyện làm việc cho cô ta?"
"Tôi..." Người phụ nữ đáp không ra lời.
"Tiền lúc trước tôi cho cô, không đủ cô xài có phải không?"
"Không, không phải."
Mục Thành Quân đứng dậy, "Bỏ đi, có khẩu cung nào không cần móc nối cho đúng. Bây giờ tôi cho các cô thời gian, tôi đi hút điếu thuốc, các cô từ từ mà tán dóc."
Người đàn ông vứt lại câu nói rồi đứng dậy đi ra ngoài. Hắn mở cửa đi ra ngoài, cửa lần thứ hai bị đóng lại. Tô Thần nhìn về phía người phụ nữ nằm cạnh cái ghế, "Tại sao cô muốn hại tôi?"
"Lời này hẳn là tôi hỏi cô mới đúng, nếu không phải cô nói cho hắn, hắn sẽ dễ dàng tìm được tôi vậy sao? Hắn dựa vào cái gì nhận định những việc này là tôi làm?"
Tô Thần cảm thấy buồn cười, "Mục Thành Quân nếu đã muốn tra, chuyện gì tra mà không được. Bây giờ đem sự tình đẩy hết lên người tôi, cô cảm thấy có ích sao?"
Người phụ nữ nhìn cánh cửa, cũng có thể ý thức được tai vách mạch rừng, cô ta ngồi thẳng dậy, không có ý nhè ra, "Tôi không rõ cô đang nói gì, rõ ràng là cô bảo tôi làm, cô lại nói tôi là chủ mưu?"
Tô Thần dựa vào tường, không nhiều lời với cô ta.
Một điếu thuốc, Mục Thành Quân hút hồi lâu, lúc quay lại, Tô Thần đã ngồi xuống đất.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, "Anh Mục, cô Tiền tới rồi ạ."
Cửa bị mở ra, lúc bị đẩy mạnh vào, Tiền Giai hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, mãi đến khi nghe thấy một tiếng "anh Mục", thấy được Mục Thành Quân, lúc này trong lòng cô ta mới hiểu được.
Lưu Tư Mịch cúi đầu, ánh mắt Tiền Giai dừng thẳng tắp trên người Mục Thành Quân.
Người đàn ông ngồi ở ghế dựa, ngẩng đầu nhìn cô ta, "Tiền Giai, lâu rồi không gặp."
Vành mắt Tiền Giai có chút đỏ lên, "Khó khi vẫn được anh nhớ rõ."
"Đương nhiên nhớ rõ."
Tầm mắt Tiền Giai dời khỏi mặt hắn, thấy Tô Thần. Lưu Tư Mịch mở miệng trước một bước, "Tiền Giai, cô mau nói đi, làm việc có phải do Tô Thần sai bảo không? Là cô ta bảo tôi nghĩ mọi cách tìm cho được cô..."
Tô Thần ngắt lời Lưu Tư Mịch, nói: "Cô biết vì sao Mục Thành Quân tìm được cô không? Là cô ta!" Tô Thần chỉ vào người phụ nữ trên mặt đất. "Cô ta khai ra cô, nói toàn bộ việc này cô cũng tham dự, cũng là cô ta nói Mục Thành Quân chỉ cần tìm được cô, chân tướng việc này sẽ được phơi bày."
Tiền Giai đứng tại chỗ không nhúc nhích. Lưu Tư Mịch trên mặt không có tí huyết sắc, "Cô nói bậy gì đó!"
Nụ cười lạnh bên khóe miệng Mục Thành Quân càng lúc càng rõ ràng, "Giờ náo nhiệt! Ba người phụ nữ một đài diễn, người cũng đã đến đông đủ, nói xem đi, rốt cuộc sao thế này?"
Tiền Giai mím chặt cánh môi không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Tô Thần, hóa ra người phụ nữ "sinh con" cho Mục Thành Quân là dáng vẻ này.
"Tiền Giai, cô nói đi chứ!" Lưu Tư Mịch sốt ruột đứng lên. "Cô nói... Có phải Tô Thần..."
Mục Thành Quân đi trước mặt Tiền Giai, "Nghe nói, bên cô còn có ảnh chụp của tôi phải không?"
Cô ta cuống quít lắc đầu, "Không có."
"Mục tiên sinh, việc này muốn trách chỉ có thể trách Tô Thần..."
Mục Thành Quân đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ. Với hắn mà nói, chuyện này là nỗi nhục nhã vô cùng của hắn; nếu có thể, hắn hy vọng cả đời cũng không cần phải nhớ. Lúc đặc biệt thống khổ, hắn thậm chí muốn làm mình mất trí nhớ cho xong.
Mà hiện giờ ba người phụ nữ trong phòng thế nào, họ ăn gan hùm mật gấu, thế mà muốn đem chuyện này viết kịch bản. Bọn họ chắc chắn biết hậu quả sau khi việc này truyền ra, nhưng bọn họ ai cũng không bận tâm đến hắn, ngay cả Tô Thần cũng thế.
Vết sẹo này của hắn, thành bằng chứng bọn họ có thể uy hiếp hắn. Mục Thành Quân đặt tay lên cửa sổ; Tô Thần ở gần phía hắn nhất, cho nên có thể nhìn thấy rõ ràng biểu tình trên mặt người đàn ông.
Mắt hắn lộ ra tia hung dữ, vẻ như mơ hồ còn mang theo sát khí.
Tô Thần bước đến cạnh hắn, "Mục Thành Quân, anh có thể gọi điện thoại cho mẹ, bà sẽ chứng minh cho tôi."
"Chứng minh cái gì?" Ánh mắt Mục Thành Quân quay qua cô, lời nói hùng hổ doạ người.
"Chứng minh tôi và chuyện này không hề liên quan. Trước khi anh mang tôi qua bên này, tôi đã nói qua với mẹ. Tôi nói tôi bị người uy hiếp, tôi không lấy đâu ra được số tiền tiền. Nhưng tôi còn sợ mấy cô ta chó cùng rứt giậu hơn, đem chuyện này công bố ra ngoài, tôi nói mẹ nghĩ biện pháp, nhất định phải ngăn cản..."
Trong miệng Mục Thành Quân tràn ra tiếng cười lạnh rất rõ ràng, "Cho nên, cô muốn nói cô trong sạch?"
"Tôi thật sự trong sạch, anh chỉ cần gọi cho mẹ là biết liền thôi." Tô Thần sốt ruột giải thích. "Lúc ấy mẹ lên lầu gọi điện thoại, mẹ nói chuyện này mẹ sẽ xử lý."
"Nếu như vậy, sao cô không trực tiếp nói với tôi? Cô có đống lớn cơ hội nói cho tôi."
"Đó còn không phải bởi vì..."
"Vì gì?" Mục Thành Quân hỏi dồn.
Tô Thần hai tay nắm vào nhau, "Chuyện này rốt cuộc liên quan đến anh. Với anh mà nói, cũng là chuyện không muốn nhắc tới nhất, tôi không muốn để anh biết tôi đã biết được chuyện này..."
"Ha ha!!!" Mục Thành Quân nhịn không được cười ra tiếng. "Nghe thử xem, suy xét cho tôi biết bao! Tô Thần, tôi sẽ tin cô sao?"
"Anh vì sao không tin tôi?" Tô Thần hỏi lại. "Chuyện này, mẹ đã rõ, hỏi là biết liền."
Mục Thành Quân nghiêng người nhìn về phía cô, "Cùng một chuyện, còn muốn có lần thứ hai phải không? Bảo tôi gọi điện thoại xác nhận với mẹ, trên thực tế là để tùy thời cầu cứu mẹ đúng không? Tô Thần, cô ỷ vào việc sinh được Khoai Tây Nhỏ mà không sợ. Mẹ không phải bùa hộ mệnh của cô. Tôi nói, hôm nay ai cũng không cứu được cô."
Hai người mặc dù đang là lúc cãi nhau, nhưng xưng hô với bà Mục lại đều giống nhau.
Một tiếng mẹ của Tô Thần chui thẳng vào lòng Tiền Giai. Lúc trước cô ta cũng tưởng sẽ vui vẻ cạnh Mục Thành Quân; nhưng sau đó, cô ta bị vứt bỏ không nói, còn phải lần lượt nhìn hắn ăn chơi đàng điếm, trêu chọc vô số phụ nữ.
Nếu Mục Thành Quân vẫn cứ tiếp tục khốn nạn như vậy thì cô ta có thể đã thấy an ủi chút, nhưng hôm nay hắn muốn ổn định tính nết sao? Người phụ nữ này dựa vào cái gì mà vào nhà họ Mục, dựa vào cái gì mà gọi bà Mục là "mẹ"?
Tiền Giai nắm chặt hai tay, đột nhiên đánh bạo lên tiếng, "Là cô ta, là cô ta bảo em nói ra điểm yếu của anh ở đâu, là cô ta muốn tống tiền anh..."
Tô Thần thực sự là trước sau có địch. Cô nhăn chặt mày nhìn về phía Tiền Giai, "Tôi? Nếu tôi thật muốn biết điểm yếu của Mục Thành Quân ở đâu, tôi hà tất tìm cô, tôi với anh ta đâu phải chưa từng phát sinh quan hệ!" "Phải, sau khi bọn tôi nói cho cô tin này, cô muốn một chân đá văng bọn tôi ra. Cô đắc chí nói Mục tiên sinh 'được' với cô, cho nên điện thoại cũng không nhận. Cô nói chờ cô có chứng cứ chứng minh thương tích của Mục tiên sinh rồi..."
Tô Thần nhìn bọn họ phối hợp tốt như vậy, hoàn toàn cắn gắt chặt lấy cô.
Cô muốn giải thích với Mục Thành Quân, nhưng trong mắt người đàn ông lửa giận đã như lửa cháy lan trên đồng cỏ!
Mục Thành Quân xoay người đi đến trước tủ quần áo, hắn kéo hàng cửa ra, đưa tay lấy một cái roi ra.
Tô Thần theo bản năng lùi ra sau. Hai người phụ nữ kia thấy thế, cũng không khỏi lui về phía sau.
Người đàn ông dùng roi nhịp nhè nhẹ vào lòng bàn tay, "Tô Thần, còn nhớ tôi đã nói với cô không? Chọn roi, phải chọn cái mảnh nhất."
"Mục Thành Quân, anh không thể đánh tôi."
"Cô tính kế tôi như vậy, tôi còn không thể đánh cô?"
Tô Thần sợ hắn thật sự, giọng cô có chút run rẩy, "Chuyện này vẫn chưa rõ, anh thế này là đang vu oan tôi, tại sao anh không chịu cho tôi chút thời gian chứ?"
"Tôi chỉ hỏi cô một câu, nếu thật là bọn họ uy hiếp cô, vì sao không nói cho tôi trước tiên? Vì sao phải tới khách sạn, vì sao rõ ràng có thời gian hai ngày mà cô không nói với tôi?"
Tô Thần nhìn người đàn ông lại gần, cô thấy toi trong tay hắn, "Tôi..."
"Cô thế nào?"
"Tôi..." Tô Thần gian nan mở miệng. "Thực sự xin lỗi, ngay từ đầu nghe thấy cái tin này, tôi đã có tư tâm..."
Còn chưa nói xong, cô đã thấy Mục Thành Quân giơ cánh tay lên. Tô Thần nghe được một tiếng "chát" mang theo âm cuối truyền tới lỗ tai mình, ngay sau đó, chính là cái đau nóng rát, đau đến như muốn chết. Tô Thần không dám cúi đầu nhìn, cô cũng không đứng thẳng người nổi, cô khó tin mà nhìn chằm chằm Mục Thành Quân. Roi này, hắn thật sự đã quất xuống.
Hai người phụ nữ bên cạnh dựa vào nhau, Lưu Tư Mịch bịt lỗ tai lại, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tô Thần hiển nhiên có vẻ đắc ý.
Tiền Giai chỉ nhàn nhạt nhìn chăm chú, xem ra Mục Thành Quân đối với Tô Thần cũng chỉ vậy, bằng không, sao có thể xuống tay vậy được?
Tô Thần đau đến nỗi mồ hôi lạnh xông ra, cô dựa lên bờ tường bên cạnh. Cô thấy Mục Thành Quân lần thứ hai giơ cánh tay lên.
Cô buông bàn tay che trước ngực ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía hắn. Cô không hề giải thích, không hề cãi cọ, dứt khoát để hắn tùy ý đánh.
Người đàn ông cũng không biết roi này, hắn đã giáng xuống thế nào.
Nhìn biểu tình này của Tô Thần, trong lòng hắn không đánh được nữa, cánh tay hắn hạ nhẹ xuống, dán bên người. Hai chân Tô Thần nhũn ra. Mục Thành Quân nhìn thấy chỗ cổ cô có một vệt đỏ. Cô ngồi trên mặt đất, không thốt một tiếng, ánh mắt nhìn về phía cây roi trong tay Mục Thành Quân.
Bàn tay người đàn ông nắm chặt, xương ngón tay lộ ra, đột nhiên hắn đi qua phía hai người phụ nữ kia.
Tiền Giai và Lưu Tư Mịch cuống quýt lùi ra sau. Tiền Giai sợ hãi nói: "Thành Quân, việc này không liên quan tới bọn em."
Mục Thành Quân quất một roi tới, roi này dùng gấp đôi sức lực vừa nãy. Roi quất vào vai người phụ nữ, đau đến mức cô ta liên tục thét chói tai.
"Bắt được nhược điểm của tôi phải không? Có ảnh chụp tôi phải không?"
Tô Thần nghe được tiếng roi rơi vào lỗ tai, cô không có tâm tư đi xem người khác, cô chỉ có thể cầu nguyện chờ Mục Thành Quân bình tĩnh lại, đừng đánh cô nữa là được.
Bàn tay cô ấn lên ngực, không được rồi, đau khủng khiếp. Xem ra roi này đã quất thẳng từ cổ xuống, ngực bên kia cũng bị thương, không đụng vào được.
Lưu Tư Mịch chạy đến cửa, muốn mở cửa chạy, nhưng cô ta mở cửa không được, "Cứu mạng, cứu mạng!!!"
Mục Thành Quân nhìn chằm chằm về phía Tiền Giai, cô ta đã sớm khóc. Người đàn ông cười lạnh, "Bây giờ mới biết khóc, có phải đã quá muộn rồi?"
"Thành Quân, chuyện này không liên quan tới em..."
Tô Thần nghe thấy tiếng khóc rống của mấy cô gái, còn có tiếng roi. Cô không thể nhìn mấy cảnh máu me kiểu này, cho nên dứt khoát không ngẩng đầu lên.
Lưu Tư Mịch khóc kêu: "Mục tiên sinh, lần sau tôi cũng không dám nữa. A!!! Cứu mạng!"
Trong con ngươi Mục Thành Quân lập loè vẻ âm u lạnh lẽo, quất một vào trước người cô ta.
Người đàn ông có lẽ thấy mệt, tạm thời ngừng lại. Hắn xoay người nhìn về phía Tô Thần, Tô Thần cúi đầu, vết đỏ trên cổ kia càng tươi đẹp hơn chút.
Chỉ có cô là không khóc không la, như đứa trẻ oan ức.
Mục Thành Quân tiến lên hai bước. Thấy cây roi chỉ xuống, Tô Thần theo bản năng muốn rúc ra sau, nhưng phía sau là vách tường, cô không cách nào lui.
Tô Thần miễn cưỡng hơi ngẩng mắt lên, ánh mắt nhìn thẳng người đàn ông, "Còn muốn đánh sao?"
"Tô Thần, nếu cô đàng hoàng, tôi cần gì phải vậy với cô."
"Đánh đi!" Tô Thần nói. "Đừng nói nhảm."
Lỗ tai Mục Thành Quân tràn ngập tiếng khóc, từng trận thê thảm này tới trận khác. Người đàn ông tiến lên một bước, đột nhiên túm Tô Thần dậy, "Tô Thần, tôi 'được' hay không, không phải cô rõ nhất sao?"
Sắc mặt Tô Thần vẫn luôn trắng bệch, nghe được lời này của Mục Thành Quân, trong lòng dâng lên bất an, "Mục Thành Quân, anh muốn làm gì?"
"Nếu không, tôi chứng minh cho bọn họ, xem tôi rốt cuộc 'được' hay không?"
Tô Thần muốn rút cánh tay mình ra, nhưng người đàn ông lại giữ rất chặt. Cô vùng vẫy kịch liệt, "Buông tôi ra!"
Mục Thành Quân vặn bả vai cô, để cô xoay người lại, hắn đè Tô Thần vào tường. Mục Thành Quân bỏ roi trong tay ra, duỗi tay bắt đầu xé quần cô.
Trong phòng còn có hai người khác, Tô Thần xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, dùng sức giãy ra, "Mục Thành Quân, anh cút ngay, buông tôi ra!" "Đừng có như vậy, xin anh đấy, buông tôi ra..."
Mục Thành Quân cười lạnh, "Các cô một đám mong tôi 'không được', phải không? Còn vất vả xác minh như vậy làm gì? Ảnh chụp? Ảnh chụp thì có thể nói được gì? Tô Thần, nếu tôi nằm lên người cô tại đây, sau này mấy đồn đãi vớ vẩn đó sẽ liền không còn nữa, chính trong lòng cô cũng được yên không phải sao?"
Việc này quá hoang đường! Tô Thần bị hắn đè trên vách tường, vết thương vì bị dùng sức mà rách ra. Mục Thành Quân dùng tay cởi nút quần cô ra. Tô Thần muốn lùi ra sau; Mục Thành Quân thấy thế, dùng sức đè tới, chặn cả người cô lại.
Hắn nhẹ giọng mở miệng bên tai cô, "Không cần hao hết tâm tư để xem, thử một lần mới là chuẩn nhất, có phải không?"
"Tôi nói rồi, chuyện này không liên quan gì tới tôi, buông tôi ra."
"Ai tin cô!" Mục Thành Quân giữ chặt quần Tô Thần, vừa sắp có động tác, ngoài cửa liền truyền đến một loạt âm thanh.
Ngay sau đó, tiếng đập cửa rầm rầm truyền tới lỗ tai Mục Thành Quân. Bà Mục ở ngoài nôn nóng nói: "Thành Quân, mở cửa!"
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^
www.facebook.com/NguCanhUyen
Tác giả: Thánh Yêu Editor: Yuè Yīng - Lữ - Lưu Tinh - Dế Mèn Tình trạng: Hoàn chính văn (427 chương) Hệ thống nhân vật: Tưởng Viễn Chu - Hứa Tình Thâm, Phó...
www.wattpad.com
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.
Chương 398: Sợ cô bỏ đi
Editor: Dế Mèn
Mục Thành Quân nghe được giọng bà Mục, cười lạnh, "Làm thế nào cô làm chỗ dựa của cô tìm tới được vậy?"
Tô Thần nhíu chặt mày, vết thương trước ngực đau kinh khủng, "Bây giờ có thể thả tôi ra chưa?"
"Cô cho rằng mẹ tới, là có thể cứu cô?"
Hai người phụ nữ đàng sau Mục Thành Quân té ngã lộn nhào tới cửa, Lưu Tư Mịch giơ tay đập cửa, "Cứu mạng với, cứu mạng, sắp chết người rồi!"
Bà Mục ở ngoài nghe vậy, trong lòng kinh hãi, bà căm tức nhìn hai người đàn ông canh cửa, "Nghe thấy rồi chứ? Còn không mở cửa, phải đụng tới mạng người các người mới bằng lòng thôi phải không?"
"Anh Mục đã căn dặn, ai cũng không được vào."
"Cậu còn dám nói câu, cả tôi cũng không được vào?"
Tô Thần hai tay để trên bờ tường, giọng cô vỡ vụn, chỉ còn lại chút sức lực giãy giụa, "Mục Thành Quân... Tôi không hại anh, anh... Buông tôi ra."
Người đàn ông để tay rơi xuống trước ngực cô, dùng lực, đầu ngón tay chạm vào vết thương của Tô Thần; cô đau đến nỗi rít khẽ. Lửa giận trong lòng Mục Thành Quân hoàn toàn chưa xua tan, "Tô Thần, nhà họ Mục cô cũng đã vào rồi, đồ nên cho cô, cũng không thiếu cô, cô muốn uy hiếp tôi? Cô còn muốn lấy được cái gì?"
"Nếu anh đã cho rằng vậy, đánh cũng đánh rồi, tôi không muốn giải thích với anh."
"Vậy tốt, trong lòng cô có hoài nghi thì bây giờ tôi cho cô giải tỏa nghi ngờ..."
Hai tay Mục Thành Quân kéo cạp quần Tô Thần, dùng lực một chút, quần đã bị hắn đẩy xuống.
Tô Thần hét lên, "Mục Thành Quân, anh đừng xằng bậy, buông tôi ra!"
Cách cánh cửa, giọng cô truyền rõ ràng ra ngoài, bà Mục mặt đầy vẻ khẩn trương, "Mở cửa ra cho tôi, nhanh lên!"
"Mục phu nhân, chúng ta cũng không có cách."
Bà Mục tức giận đến sắc mặt trắng bệch, quay đầu lại nhìn về phía quản gia Tào, "Mang bật lửa không?"
"Có ạ."
"Đưa tôi."
"Dạ."
Quản gia Tào từ trong túi móc ra chiếc bật lửa. Bà Mục có bệnh ở đốt sống cổ, cho nên ở chỗ có điều hòa đều quen khoác áo choàng, lúc ra ngoài chưa kịp tháo xuống. Bà đưa tay tháo áo choàng cổ xuống, để bật lửa sát vào.
"Mục phu nhân, bà làm gì vậy?"
Bà Mục không nói gì, chờ đến khi châm áo choàng xong, bà để ở chỗ cửa, hơn nữa còn đứng ở đó không động đậy.
Người đàn ông thấy thế, hoảng sợ, vội muốn kéo bà qua bên cạnh. Bà Mục giơ tay đẩy hắn ra, "Cậu dám túm tôi? Lỡ cậu túm tôi bị thương, coi Mục tiên sinh của cậu có trị cậu một trận ra hồn không."
Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, tấm thảm ở cửa cũng đang bị cháy. Mấu chốt là bà Mục đứng tại chỗ bất động, váy áo đều sắp bị bắt lửa, ai cũng không dám mạo hiểm như vậy.
"Mục phu nhân, bà tránh ra trước, có chuyện gì từ từ nói."
"Mở cửa ra."
Người đàn ông không còn cách nào, chỉ có thể đồng ý. "Được, tôi đây liền mở cửa."
Bà Mục duỗi tay ra, "Chìa khóa đưa tôi."
Tô Thần nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bà Mục, eo cô bị người đàn ông chận lại, không thể động đậy, "Mục Thành Quân, mẹ tới rồi, anh còn muốn tiếp tục vậy sao?"
"Tôi làm vậy với cô đấy, thì sao? Nói việc làm của cô cho mẹ, cô xem mẹ còn có thể đuổi theo che chở cô không!"
Tô Thần vặn vẹo người, Mục Thành Quân bóp chặt eo cô, đẩy mạnh cô vào vách tường.
Cả người cô đau đến không thể cử động. Người đàn ông nghiêng người tới, tay gần có một động tác nữa...
Cửa được mở ra trong nháy mắt, khoái bên ngoài thốc vào trong. Bà Mục được người giữa chặt cánh tay, có người nhấc thảm cửa lên, đập vào chiếc áo choàng đang bốc cháy. Lưu Tư Mịch nhìn thấy cửa mở, điều đầu tiên là muốn lao ra; người đàn ông ở ngoài thấy thế, không chút khách khí mà xô xô ta ngã xuống đất.
Tiền Giai bịt mũi lại không dám nhúc nhích. Người đàn ông kéo tấm thảm đi, một người khác lấy nước tới, hắt một chậu nước qua.
Bà Mục đi vào phòng. Quản gia Tào nhìn thấy mấy người ở trong, mùi thuốc sặc người xông vào phòng, ông ấy giơ tay đóng cửa lại.
Mục Thành Quân nghe được động tĩnh, quay đầu lại nhìn, người hắn lui ra sau. Sau lưng Tô Thần không có sức đỡ, cả người ngã xuống. Bà Mục đi nhanh tới, Mục Thành Quân nhìn bà, "Mẹ..."
Bà Mục dùng sức đẩy hắn ra, bà ngồi xổm xuống, bàn tay giữ bả vai Tô Thần, "Thần Thần, con không sao chứ?"
Nhìn bộ dạng của Tô Thần, cả khuôn mặt bà Mục tức đến trắng bệch, bà thậm chí tự mình định sửa sang lại cho Tô Thần. Tô Thần lắc đầu với bà, "Con không sao."
Bà Mục nâng cô đứng dậy. Tô Thần gục đầu sửa sang lại, cả người nhìn qua chật vật không chịu nổi. Bà Mục rất nhanh liền thấy vết thương trên cổ Tô Thần, cả cây roi cách đó không xa, bà Mục gần như muốn ngất đi.
"Mẹ, chuyện này mẹ đừng bận tâm." Khẩu khí của Mục Thành Quân rất kiên quyết như cũ.
"Con đánh Tô Thần?"
Mục Thành Quân không khỏi nhìn về phía Tô Thần, bàn tay rũ bên người hơi nắm lại, "Mẹ không biết cô ta làm chuyện gì đâu."
"Nó làm chuyện gì?" Bà Mục hỏi. Bà đã thấy hai người phụ nữ khác đang cuộn tròn trong phòng; so với Tô Thần, cả người bọn họ đều bị thương, chỉ là một chút cũng không đáng được người khác thương cảm. Bà Mục cười lạnh, "Đây là hai người phụ nữ tính bắt dí con nhỉ?"
Mục Thành Quân nghe vậy, sắc mặt khẽ biến đổi, "Sao mẹ biết?"
"Đây là do con tạo nghiệt, chọc phải nhiều con đàn bà tâm địa rắn rết như vậy, bây giờ con phát hỏa gì Tô Thần?"
Mục Thành Quân mơ hồ cảm giác được có điều không thích hợp, "Mẹ, chuyện này sao mẹ biết được?"
"Bọn nó uy hiếp Tô Thần, Thần Thần để ý tới cảm thụ của con, hỏi mẹ có thể lén giải quyết chuyện này không, nói là việc này dù sao cũng là vết sẹo của con, có thể không vạch trần thì cũng đừng vạch. Lòng mẹ dĩ nhiên sốt ruột thay con, cũng sợ làm tổn thương lòng tự trọng của con, nhưng chỉ trong chớp mắt, con đã đem Tô Thần tới đây. Mẹ hỏi con, vì con vì cái gì mà đánh nó?"
Mục Thành Quân ngơ ngác nhìn về phía Tô Thần, bàn tay nắm chặt lại.
Bà Mục cười lạnh một tiếng, "Mẹ sớm đã nói với anh, phụ nữ không thể có quá nhiều, nhưng mà anh vẫn không vâng lời, hiện tại bị người uy hiếp cảm giác sướng không?"
Người đàn ông không nói gì. Bà Mục kéo tay Tô Thần tới, "Đi, chúng ta về nhà."
Dưới tình thế cấp bách Mục Thành Quân chặn đường hai người, "Mẹ là nói lúc Tô Thần ở nhà, đã nói với mẹ?"
"Nếu không phải nó nói với mẹ, sao mẹ có thể biết được chuyện này?" Bà Mục đôi mắt giận dữ nhìn chằm chằm Mục Thành Quân ở trước mặt, "Vậy bây giờ anh nói cho mẹ, anh vì cái gì mà đánh Tô Thần?"
Mục Thành Quân nói không nên lời, trong phòng khí lạnh vừa đủ, nhưng hắn lại cảm thấy cả người đều đang đổ mồ hôi.
Bà Mục lắc đầu, "Có cái gì về nhà lại nói."
Trong phòng còn hai người ngoài, đôi mắt bà Mục lạnh lùng đảo qua, "Thứ không ra trò trống! Dám đánh chủ ý lên nhà họ Mục."
Bà giữ chặt tay Tô Thần muốn đi; Mục Thành Quân đứng tại chỗ không nhúc nhích, lại bị bà Mục đẩy ra một cái, "Anh bây giờ đừng có về nhà, thu dọn cục diện rối rắm này cho tốt mới được về."
Mục Thành Quân đứng bên cạnh, khóe mắt nhìn thấy Tô Thần đi ra ngoài. Lưng cô hơi cong xuống, hẳn là vì trước ngực bị thương, không dám đứng thẳng đi đường.
Ra ngoài, quản gia thấy bộ dạng của Tô Thần, có chút giật mình.
"Về nhà thôi." Bà Mục nói.
Bàn tay Mục Thành Quân nắm lại không thể chặt hơn. Cửa bị dùng hết sức đóng lại, Lưu Tư Mịch nhào tới cửa, nhưng hiển nhiên chậm một bước. Giọng cô ta lấp kín vẻ hoảng sợ, đôi tay dùng sức đập đập, "Cứu mạng với, cứu mạng!!!"
Mục Thành Quân tiến lên. Tiền Giai dựa vào vách tường, đã nói không nên lời. Cô ta thấy Mục Thành Quân đi từng bước tới, thật như Tử Thần đang tới, trong cái phòng này, bọn họ như bị nhốt trong lồng sắt, ai cũng không ra được.
Trong lòng Mục Thành Quân rất loạn, không hiểu sao mà lại truyền đến từng đợt xuyên vào tim đau. Bàn tay hắn hơi nắm chặt, sau đó hơi buông ra, lòng bàn tay chảy mồ hôi, trong lòng lại cảm thấy hoang vắng, khó chịu.
Lên xe, bà Mục phân phó tài xế mau lái xe.
Bà nhìn Tô Thần bên cạnh, "Thần Thần, có nặng lắm không con? Chúng ta đi bệnh viện trước nhé?"
Tô Thần ấn vào trước ngực mình, mỗi một giây đều có thể cảm nhận được cơn đau nóng rát này, cô miễn cưỡng động đậy khóe miệng, "Không cần ạ, phiền lắm."
"Nhưng trời nóng như vậy, lỡ vết thương nhiễm trùng..."
"Này vừa nhìn là biết bị roi quất, dù tìm bác sĩ quen, người ta cũng sẽ nghi. Hơn nữa lại là mẹ đưa con đi bệnh viện, chỉ sợ người khác không cần đoán cũng có thể biết con là bị ai đánh." Bà Mục nghe thế, trong lòng càng thêm khó chịu hơn, "Thần Thần, rất xin lỗi con, đều là Thành Quân sai."
Tô Thần không nói gì, quản gia Tào ngồi trước nói: "Phu nhân không cần lo, tôi đây bảo bác sĩ gia đình đến liền."
"Được, ông mau thu xếp đi."
Sau khi về tới nhà họ Mục, Tô Thần đi thẳng lên lầu, bà Mục trong lòng rất hụt hẫng. Tô Thần đi ra ngoài lâu như vậy, căng sữa đến khó chịu, sau khi vê phòng cô nhịn cơn đau trước để cho Khoai Tây Nhỏ bú sữa.
Lúc bà Mục lên lầu, thấy Tô Thần đang ôm Khoai Tây Nhỏ đi tới đi lui trong phòng.
"Khoai Tây Nhỏ ngủ rồi sao?"
"Ừm, mới vừa ngủ ạ." Tô Thần nhìn đứa con trong lòng.
Bà Mục nhìn mắt vết thương ở cổ cô, "Bác sĩ gia đình đang trên đường tới, vết thương của con cần phải được xử lý."
"Vâng."
"Thần Thần, hôm nay sự thật là Thành Quân hồ đồ, cũng quá hoang đàng..."
"Anh ta cho rằng con muốn bắt chẹt anh ta, rằng con đã liên lạc với hai cô gái kia."
Bà Mục cũng đoán được là nguyên nhân này, "Có một số việc cũng là bất đắc dĩ mới gạt con. Kể từ khi đó, Thành Quân càng ngày càng trở nên đa nghi; lần này lại liên quan đến nguyên do thân thể của nó, cho nên... Nó mới bị mất khống chế như vậy."
Tô Thần ôm Khoai Tây Nhỏ ngồi xuống mép giường, "Con đã giải thích với anh ta, có điều anh ta một chữ cũng không nghe vào, lại nghe người khác nói xong, roi đầu tiên đã quất con."
"Thần Thần, mẹ biết... Là Thành Quân sai rồi."
"Đúng vậy, anh ta sai rồi." Ngón tay Tô Thần nhẹ vỗ về khuôn mặt Khoai Tây Nhỏ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía bà Mục, "Mẹ, hai chúng con như vầy, chắc chắn là không cần thiết phải ở bên nhau. Mẹ cũng biết anh ấy động thủ là sai, nhưng dù như vậy... Mẹ có cho con mang Khoai Tây Nhỏ đi không?"
Bà Mục hơi kinh ngạc, "Tô Thần, con nói cái gì?"
"Con lúc này vô cùng vô cùng muốn về nhà. Cho dù là nói mấy câu với ba mẹ con thôi cũng được, nhưng con không nỡ rời Khoai Tây Nhỏ, con muốn mang thằng bé theo, mẹ có đồng ý không?"
Bà Mục không nói gì, đây là chuyện không có khả năng; nhưng nhìn dáng vẻ này của Tô Thần, lời tuyệt tình như vậy bà cũng không nói được nên lời.
Vành mắt Tô Thần phiếm đỏ, ôm chặt con trai trong lòng, "Con biết việc này không thực tế. Con dù sao cũng biết, Khoai Tây Nhỏ xuất hiện có bao nhiêu không dễ, bốn chữ 'thực sự xin lỗi' với con mà nói, không có bao nhiêu ý nghĩa, thật sự. Mục Thành Quân không tin con cũng là bình thường, con cũng không hy vọng xa vời anh ta tin mình."
"Thần Thần..."
"Mẹ, con mệt mỏi quá, con muốn ngủ."
Bà Mục không đành lòng, "Vậy con ngủ đi, chờ bác sĩ gia đình tới đây, mẹ sẽ gọi con."
"Được ạ."
---
Lúc Mục Thành Quân rời khỏi hồ Hoằng Dương, cả người nhìn qua rất suy sút, hắn ngồi vào xe, tài xế đóng cửa xe giúp hắn.
"Mục tiên sinh, về nhà sao ạ?"
Mục Thành Quân ngồi dựa lưng, vẫn không nhúc nhích, cũng không mở miệng.
Tài xế thử hỏi lại lần nữa: "Mục tiên sinh?"
"Phiền."
Tài xế không dám hỏi lại, lái xe thẳng ra ngoài, Mục Thành Quân không nói lời nào, vậy cứ đưa anh ta về nhà trước đã.
Người đàn ông châm một điếu thuốc, nhưng cả hứng thú hút một hơi cũng không có, hắn cảm thấy phiền lòng nóng nảy, thấy ai cũng muốn đánh một trận.
Bàn tay Mục Thành Quân che khuôn mặt tuấn tú, "Chú thấy mẹ tôi tới đây đúng không?"
"Thấy ạ, Mục phu nhân thế tới rào rạt, tôi xuống xe chào bà, nhưng bà trực tiếp dẫn quản gia Tào vào nhà. Mục tiên sinh, có phải có chuyện gì rồi ạ?"
Mục Thành Quân hút điếu thuốc, cảm thấy hôm nay đầu lưỡi chua cay dị thường, hắn nhăn mày, "Nếu... Nếu ngày thường chú đánh người, chú có xin lỗi đối phương xin lỗi không?"
"Sẽ không ạ."
"Vì sao?"
"Mục tiên sinh, tôi cũng không gây chuyện, nếu đánh người thật, cũng là bị chọc tức, vậy tức là không cần xin lỗi, đó là đối phương tự tìm."
Mục Thành Quân lần thứ hai rít mạnh điếu thuốc, "Nếu chú đánh nhầm người thì sao?"
"Mục tiên sinh, thật sự sẽ không có chuyện như vậy xảy ra..."
"Tôi đã nói là nếu, chú nói nhảm nhiều vậy làm gì?"
Người tài xế không khỏi rụt cổ, "Tôi đây nhất định xin lỗi, cả phí chữa trị, phí làm sai..."
Cơn tức của Mục Thành Quân càng dâng lên mấy phần, hắn dụi tắt điếu thuốc còn lại, "Được rồi được rồi, im đi, ngừng, phiền!"
Tính tình hắn từ trước đến nay khiến người ta nắm bắt không được, tài xế cũng đã quen, nếu bảo ông ta câm miệng, vậy ông ta cứ nên lái xe cho xong đi. Quay lại nhà họ Mục, tài xế cho xe dừng lại.
Mục Thành Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, chưa lập tức xuống xe. Một lát nhất định phải đụng mặt Tô Thần, hắn thế mà lại có chút sợ hãi, không biết nên đối mặt thế nào.
"Mục tiên sinh, tới rồi ạ."
Mục Thành Quân ngồi trong xe không nhúc nhích, tài xế đành phải ngôi với hắn, dù sao ngày thường ông ta cũng quen ngồi trong xe.
Khoảng chừng nửa giờ trôi qua, quản gia Tào từ trong nhà căng dù đi ra. Bên ngoài ánh nắng gay gắt, ông đi đến bên xe, gõ nhẹ lên cửa sổ xe.
Tài xế hạ cửa sổ xe xuống, quản gia Tào nhìn về phía Mục Thành Quân đang ngồi, "Mục tiên sinh, vào nhà đi ạ, bên ngoài nắng nóng."
"Mẹ đâu?"
"Ở phòng khách chờ ngài ạ."
Mục Thành Quân khẽ thở dài, đẩy cửa xe ra, rồi đi xuống. Quản gia Tào cầm ô cho hắn, Mục Thành Quân đẩy tay ông ta ra, "Không cần."
Vào nhà, Mục Thành Quân thay giày đi vào trong. Trong phòng khách yên tĩnh không tiếng động, bà Mục ngồi trên sô pha, cũng không mở TV, ánh mắt không hề chớp mà dừng trên người người đàn ông đang đi vào.
Mục Thành Quân đi tới trước sô pha, khẽ gọi một tiếng: "Mẹ."
"Ngồi."
Trong phòng khách không có người nào, cũng không thấy người giúp việc nào, Mục Thành Quân ngồi xuống.
Bà Mục không biết nên nói từ đâu, chỉ than một tiếng, "Vết thương của Tô Thần đã xử lý rồi, bác sĩ gia đình để thuốc lại."
"Ừm."
"Con bé muốn mang theo Khoai Tây Nhỏ về nhà họ Tô."
"Cái gì?" Mục Thành Quân hai tay đan vào nhau, trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương. "Không được."
"Giờ con biết lo rồi?"
"Không được đem Khoai Tây Nhỏ đi."
Bà Mục quan sát đứa con trai đối diện, "Phải, con đoan chắc Tô Thần không có bối cảnh, không thể đem con của con đi, vậy nếu mình nó muốn đi thì sao?"
Môi Mục Thành Quân mấp máy, trong mắt lộ ra một chút man mác, "Cô ấy... Cô ấy nói muốn đi phải không?"
"Bị con đánh thành như vậy, không đi thì làm gì? Chẳng lẽ ở lại bị đánh tiếp?"
Mục Thành Quân trên mặt rõ ràng có vẻ khẩn trương, ánh mắt không khỏi nhìn về phía đầu cầu thang, "Có phải Tô Thần về nhà rồi không?"
Bà Mục cười lạnh, không đáp.
Hắn sốt ruột muốn đứng dậy, bà Mục mắng khẽ, "Ngồi xuống cho mẹ!"
Người đàn ông ngồi xuống sô pha lại, nhịn không được lại hỏi một câu: "Cô ấy đi rồi sao?"
"Con quan tâm sao?"
Một câu tựa hồ đã hỏi tới tận trái tim Mục Thành Quân, hắn trầm mặc một lúc lâu. Bà Mục đầu đau muốn nứt ra, nhìn chằm chằm đứa con đối diện, hận không thể lên đánh hắn một trận. Hai thằng con trai đều đã trưởng thành, mỗi đứa đều có thể một mình đảm đương một bên, hơn nữa nếu Mục Thành Quân không vì trải qua chuyện lúc trước, hắn cũng sẽ không như vậy...
Bà Mục khẽ nuốt khan.
"Chuyện bên kia xử lý xong chưa?"
Mục Thành Quân có chút hồn vía lên mây, gật đầu, "Xử lý xong ạ."
"Xác định hai người phụ nữ kia không bao giờ vượt ra ngoài nữa?"
"Xác định."
"Một đứa trong đó có ảnh chụp của con phải không? Lấy được chưa?"
Mục Thành Quân ánh mắt tĩnh lặng nhìn chằm chằm một chỗ, "Di động, máy tính đập, phá hết, nhà cũng phá. Con cho người ném người nhà cô ta ra trên đường, châm lửa hai phòng ngủ ở trong..."
"Con!!!" Bà Mục nói đến đây, lắc lắc đầu, "Chuyện của con, mẹ quản không được, kệ con đi."
"Mẹ, nếu không phải con điều tra ra được Lưu Tư Mịch trước, có phải mẹ cũng tính gạt con?"
"Đương nhiên!" Bà Mục giương mắt nhìn về phía con trai. "Mẹ sẽ không cho phép người khác lấy cách thức như vậy làm tổn thương con trai mẹ, nhưng mẹ càng không cho phép chính con làm tổn thương bàn thân mình. Thành Quân, mẹ biết nếu con tự mình giải quyết... Con nhất định sẽ điên, cho nên mẹ thà con từ đầu đến cuối cũng không biết, chuyện này, mẹ có thể giúp con giải quyết ổn."
Mục Thành Quân áp người xuống, hai tay che mặt mình, "Là Tô Thần nói với mẹ, đúng không?"
"Đúng. Hôm nay buổi sáng sau khi con rời khỏi đây, Tô Thần nói có chuyện muốn nói với mẹ. Con bé nói bị người uy hiếp, sự tình khẩn cấp, con bé không nghĩ ra được cách, chỉ có thể tìm mẹ." Bà Mục nhớ lại một màn sáng nay, lời Tô Thần nói hãy còn ở bên tai bà, mỗi một chữ bà đều nhớ rõ rành rành.
"Mẹ mới đầu tưởng là chuyện của nó, mẹ trăm triệu lần không nghĩ tới là vì con... Thành Quân, chuyện này chúng ta gạt hết mọi người, lúc Tô Thần nói với mẹ, mẹ khiếp sợ, phẫn nộ, mẹ cảm thấy bí mật của con cứ vậy bị vạch trần, hơn nữa người biết bí mật này còn là Tô Thần... Mẹ lúc ấy định phủ nhận, nhưng thái độ Tô Thần rất bình tỉnh."
"Con bé nói đối phương dồn ép nó rất căng, hiện tại là lúc gấp hơn ai hết, bảo mẹ mau tìm ra người phụ nữ kia. Con bé còn nói tham dự chuyện này, còn một người phụ nữ nữa, là bạn gái trước đây của con..."
Những lời này, Tô Thần đều đã nói với Mục Thành Quân, nhưng hắn không tin.
"Thành Quân, Tô Thần nói một câu làm mẹ rất cảm động."
Mục Thành Quân cố hết sức mà ngẩng mắt lên, "Nói gì cơ ạ?"
"Con bé nói, vết thương trên người có thể chữa khỏi, nhưng vết thương trong lòng, khả năng là cả đời. Cách giải quyết tốt nhất là lúc con chưa biết tình huống, bắt hai người phụ nữ kia câm miệng từ bây giờ. Con vẫn là Mục Thành Quân như thường, là một người vô cùng bình thường, trên đời này cũng không còn kẻ dư thừa nào biết bí mật của con. Có chút bí mật... có thể giấu đi cả đời."
Mục Thành Quân nghe lời này, trái tim như có con dao nhỏ xẻo cắt từng đường, đau đến thấu xương, đau đến nỗi hắn ngập đầy bi phẫn không chỗ phát tiết, như thể mình sắp bị đè nén cho chết.
"Mẹ lúc ấy nghe... Trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời. Mẹ hỏi Tô Thần, vẫn ở lại cái nhà này chăng? Nó nói Khoai Tây Nhỏ ở đâu thì nơi đó chính là nhà nó. Con nghe hiểu không? Mặc dù đã biết quá khứ con bất kham như vậy, Tô Thần cũng không đứng dậy đi liền, con sao lại hồ đồ thế hả?"
Mục Thành Quân dựa người ra sau, cả người có chút không còn sức lực.
"Roi này con đã quất xuống, bây giờ hay rồi, quất không còn gì nữa."
"Cô ấy ở trong phòng sao?"
Bà Mục gật đầu, "Nếu không, nó còn có thể đi đâu? Không buông bỏ đứa con được, vẫn phải sống ở đây chịu oan tủi. Thành Quân, nó không có nợ con gì hết."
"Mẹ..."
"Nếu đổi mẹ là Tô Thần, mẹ có lẽ sẽ thấy đây là cơ hội tuyệt hảo, nếu nó muốn lấy việc này uy hiếp con, con có chịu thả Khoai Tây Nhỏ đi với nó không?"
Mục Thành Quân không được nhiều vậy nữa, trong lòng hắn rất loạn. Bà Mục tự nói tiếp: "Con chắc chắn là không bỏ, con sẽ càng dùng bạo lực với con bé nặng hơn, đương nhiên, đây chỉ là nếu... Sự thật là Tô Thần chẳng làm gì, còn nhớ tới cảm thụ của con, xin mẹ ra mặt."
"Mẹ, đừng xát muối lên vết thương của con."
"Con còn có vết thương? Ở đâu đâu?"
Mục Thành Quân mỏi mệt đến cực điểm, "Con sai rồi."
"Đúng, mười phần sai." Bà Mục nắm chặt không bỏ. Ngày thường tính bà cũng không phải như vậy, nhưng lần này thật sự tức giận đến không chịu được. "Có điều, sai rồi thì thế nào hả? Con từ trước đến nay muốn làm gì là làm. Tô Thần bị đánh, cùng lắm nghĩ lại thấy tủi thân, khóc vài tiếng rồi thôi, ngày ngày vẫn trôi qua như cũ, con cũng không cần cảm thấy áy náy." Mục Thành Quân đứng dậy, "Con không nói với mẹ nữa."
"Mẹ cũng không muốn nói chuyện với con!" Bà Mục liếc hắn một cái, "Càng nói càng tức, mẹ đi ngủ."
Bà Mục đứng dậy, nhanh chóng lên lầu. Mục Thành Quân có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn đi lên cầu thang, băng qua lầu hai rồi lầu ba.
Xa xa nhìn lại, cửa phòng ngủ chính đã khóa lại, Mục Thành Quân đặt nhẹ bước chân đi tới.
Đi tới cửa, Mục Thành Quân nín thở, trong phòng không có chút nào động tĩnh, hắn đưa tay về phía tay cầm, muốn mở cửa.
"Mục tiên sinh." Phía sau, bỗng nhiên truyền đến tiếng của bảo mẫu. Mục Thành Quân giật mình nhảy dựng, theo bản năng thu tay về. Bảo mẫu cười cười với hắn, "Mục tiên sinh, mợ cả có lẽ nghỉ ngơi rồi, anh muốn vào không?"
"Không, không cần." Mục Thành Quân lui hai bước ra sau. "Bỏ đi, chị cũng đừng vào quấy rầy cô ấy."
"Vâng."
Tô Thần nằm trên giường, nghe được tiếng nói chuyện, cô nhìn về phía cửa, nhưng vẫn không đứng dậy.
Tiếng bước chân của Mục Thành Quân dần dần xa. Tô Thần lật người, cô không khỏi rít lên, kéo áo ra thấy vết thương trước ngực trông ghê người, cũng không có tí vết tích nào sắp phai đi.
Buổi tối, bà Tô gọi điện thoại tới. Tô Thần ở nhà họ Mục đương nhiên chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, cô cũng chẳng nói gì, coi như chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra.
Hôm sau.
Tô Thần cả đêm không ngủ ngon, buổi sáng cũng ngủ không được, cô dậy rất sớm.
Mục Thành Quân ra khỏi phòng, vừa lúc nhìn thấy bà Mục đi về phía phòng của Tô Thần. Tô Thần đã rời giường, cho nên ra mở cửa phòng; Mục Thành Quân thấy thế, vội bước nhanh đuổi theo.
Bà Mục đi tới trước phòng. Nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại thấy Mục Thành Quân, nhưng bà cái gì cũng không nói, hai người một trước một sau đi vào. Khoai Tây Nhỏ đã dậy, Tô Thần vừa lúc đang cho thằng bé bú.
Thằng bé nằm cạnh Tô Thần. Cô mặc áo ngủ có nút thắt trước ngực. Mục Thành Quân thấy trên ngực người phụ nữ, một đường màu đỏ ửng vô cùng chói lọi, hắn có chút nhìn không nổi, dời tầm mắt.
Bà Mục cũng thấy được. Tô Thần ngẩng đầu nhìn về phía hai người, không có che che giấu giấu, tiếp tục cho Khoai Tây Nhỏ bú.
"Thần Thần, vết thương của con cần thuốc, cho Khoai Tây Nhỏ bú không sao chứ?"
Tô Thần nhìn chăm chú con trai trong lòng, "Không sao ạ, thuốc kia con không dùng."
"Tại sao?" Bà Mục giật mình, tiến lên hai bước ngồi xuống mép giường. "Vết thương của con nhất định phải xử lý tốt, con xem, bây giờ còn đỏ dữ như vậy."
"Mẹ, sữa con tốt, không thể để phí như vậy. Dùng thuốc thật ra cũng không tác dụng nhiều lắm, mặc quần áo cũng sẽ bị đụng phải. Đơn giản chỉ là lành chậm một chút, hôm nay đã khá hơn nhiều so với hôm qua rồi."
Bà Mục lo lắng, "Có khá cũng không thể như vậy chứ..."
"Không sao ạ. Khoai Tây Nhỏ cũng chưa quen uống sữa bột lắm, hai ngày này con không mặc áo ngực, sẽ lành ngay thôi." Mục Thành Quân đứng ở bên cạnh, không biết nói được gì, dấu roi kìa nhìn thấy ghê người.
Sau một lúc lâu, Khoai Tây Nhỏ được bú no, hài lòng nhả cái miệng nhỏ ra.
Tô Thần khó khăn ngồi dậy, cài áo lại thật cẩn thận. Có điều áo sợi cotton khó tránh khỏi sẽ đụng phải vết thương trước ngực, khuôn mặt nhỏ của cô hơi tái. Khoai Tây Nhỏ đá đá hai chân, bà Mục nháy mắt với Mục Thành Quân.
Người đàn ông thấy thế, vội khom lưng bế con trai lên tay, "Bảo bối, nhớ ba không?"
Tô Thần liếc nhìn hắn, không nói chuyện.
Cô đứng dậy thu dọn đồ trên tủ đầu giường, Mục Thành Quân chơi với con trai. Bà Mục nhìn, nếu không phải đã xảy ra một ít việc, thế này nhìn giống người một nhà bao nhiêu?
"Thần Thần, xuống lầu ăn sáng đi."
"Được ạ."
Tô Thần định như thế mà đi ra, nhưng ngẫm lại không tiện, "Con khoác thêm áo vậy!"
"Được."
Mục Thành Quân ở lại trên lầu. Bảo mẫu tới đón Khoai Tây Nhỏ, lúc này hắn mới xuống lầu.
Trước bàn ăn, mấy người yên tĩnh ngồi đó. Bà Mục bảo Tô Thần ăn nhiều hơn. Mục Thành Quân thấy cô ăn uống có vẻ không tốt thế nào, cũng không biết là vì trước ngực có thương tích hay không. Người đàn ông nhìn bữa sáng trong tầm tay, hắn thấy Tô Thần ngày thường thích ăn mấy cái sủi cảo hấp hoặc bánh bao nhỏ. Mục Thành Quân cầm lấy đũa, gắp cái bánh bao nhỏ bỏ vào chén Tô Thần.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, gì cũng không nói. Mục Thành Quân có chút lo lắng cô có thể nào vứt thẳng cái bánh báo ra không.
Nhưng Tô Thần vùi đầu, đồ ăn gắp cho cô, cô cũng ăn luôn.
"Cô..." Mục Thành Quân vẻ như dùng hết dũng khí mở miệng. "Cô buổi tối muốn ăn gì?"
Tô Thần húp miếng cháo, "Anh hỏi tôi à?"
"Ừm, phải."
"Đồ ăn trong nhà làm vẫn luôn rất ngon, tôi ăn cái gì cũng được."
Mục Thành Quân nắm chặt đũa, "Có gì đặc biệt muốn ăn không?"
"Không có."
Mục Thành Quân không tìm được lời nào để nói tiếp. Thật ra hắn hẳn là may mắn, ít ra Tô Thần vẫn nói chuyện với hắn.
Trong bữa ăn, bà Mục nhìn Mục Thành Quân, cũng ra hiệu, nhưng Mục Thành Quân như không hiểu, hắn không tỏ ý gì nào. Bà Mục đá chân hắn một cái, hắn vẫn không hiểu.
Tô Thần ăn sáng xong lên lầu, bà Mục ngồi không im, Mục Thành Quân chuẩn bị đi làm.
Bà Mục thả chén lại xuống bàn, "Con không hiểu ý của mẹ?"
"Hiểu ạ."
"Nếu đã hiểu, sao không chứng tỏ đi?"
"Con biết con nên nói một tiếng xin lỗi, nhưng con không mở miệng được."
"Đồ chết tiệt!"
Mục Thành Quân không thể không thừa nhận, nhưng có cách nào nữa chứ, "Con vẫn không thể nói với cô ấy, 'thực sự xin lỗi, tôi không nên động tay."
"Chẳng lẽ con nên động tay?"
"Không phải."
"Đi đi!" Bà Mục xua tay. "Đi công ty đi, đừng ở chỗ này làm vướng mắt tôi."
Mục Thành Quân đẩy ghế ra. Bước được hai bước, hắn dừng lại, "Mẹ, mẹ xem bộ dạng Tô Thần, có phải cô ấy quá yên tĩnh rồi không?"
Bà Mục liếc Mục Thành Quân, "Có ý gì?"
"Cô ấy sẽ không có suy nghĩ gì khác đấy chứ?"
"Con đó, nghi thần nghi quỷ cho khổ, còn chưa ăn đủ phải không?"
Mục Thành Quân thật sự không yên lòng, "Không phải, mẹ nói cô ấy có thể nào muốn đi khỏi đây không?"
"Con mau đi đi, lúc này mẹ mới không muốn nhìn thấy con đấy!"
Mục Thành Quân đành phải đi, chỉ là lo lắng sốt ruột, trái tim không đặt xuống được.
Giữa trưa, cuộc họp vốn buổi chiều bị hắn đẩy lên trước một tiếng, không ít người mới vừa ăn cơm trưa, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị bắt vào phòng họp.
Mục Thành Quân vội vàng họp cho xong, thời gian còn sớm, hắn ở văn phòng ký hai văn kiện, sau đó đi về.
Ngồi trên xe, tài xế theo bản năng hỏi: "Mục tiên sinh, đi đâu ạ?"
"Trung tâm thương mại."
"Dạ."
Mục Thành Quân như suy tư đó gì mà nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Hắn không thể cứ vậy tay không mà về, phụ nữ đều thích nhận quà, Tô Thần nhất định cũng không ngoại lệ.
Có điều, hắn nên mua gì đây?
Đá quý trang sức? Đồng hồ? Túi xách? Quần áo?
Mục Thành Quân rất đau đầu, hắn toàn quen cho tiền, thật sự chưa từng mua cho người ta thứ gì, lần duy nhất ngoài dự kiến của hắn là lần tặng quà cho Hứa Lưu Âm, nhưng người ta cũng không thích mà!
Người đàn ông nhìn chằm chằm người tài xế đàng trước, "Ngày thường cậu đưa những gì cho vợ?"
"Mục tiên sinh, thẻ tiền lương của tôi đưa cả cho cô ấy."
"Vậy không có lúc nào tặng quà à?"
"Có thì có, lúc sinh nhật tặng túi xách, lễ tình nhân tặng bó hoa, quốc tế phụ nữ tặng bộ trang điểm."
Mục Thành Quân biết sẽ không được ích lợi gì từ anh ta, còn không bằng tự mình yên tĩnh.
Đi vào trung tâm thương mại, Mục Thành Quân từ lầu một lên lầu hai, lại từ lầu hai lên lầu ba. Hắn đi ngang qua một cửa hàng bán đồ nội y, thấy trước cửa cửa hàng trưng một bộ áo ngủ.
Mục Thành Quân đi vào, nhân viên nhiệt tình chào đón trước, "Tiên sinh, chào anh, xin hỏi có muốn xem gì không ạ?"
"Tôi muốn mua bộ áo ngủ, mặc vào cởi ra phải tiện, tốt nhất là có thể mặc khi đang ở cữ."
"Là có thể tiện cho bú sữa đúng không ạ?"
Mục Thành Quân gật đầu, "Không khác mấy."
Nhân viên gập người trước quầy, cầm một bộ trong đó ra, "Tiên sinh, anh xem bộ này thử, cảm giác rộng rãi thoải mái, hơn nữa đàng trước có miếng lót ngực, không phải ngại ngùng khi cho bú. Mặc bộ này, dù có bạn bè người thân tới thăm, cũng không sợ phiền toái..."
Mục Thành Quân cầm lấy bộ áo, sờ tay cảm nhận.
"Đây là tơ tằm, mùa hè mặc là thoải mái nhất ạ."
Mục Thành Quân đưa bộ áo lại cho nhân viên, "Cứ lấy bộ này đi."
Tô Thần trên người bị thương, mặc cái này hẳn là thoải mái nhất.
Về tới nhà họ Mục, thời gian còn sớm, Mục Thành Quân lên lầu ba. Xa xa thấy cửa phòng Tô Thần mở ra, Mục Thành Quân đi tới. Tô Thần vừa chơi với Khoai Tây Nhỏ, cô đi tới cửa, chuẩn bị đóng cửa. Cửa sắp khép vào, Mục Thành Quân liền đẩy cánh cửa ra.
Tô Thần nhìn ra ngoài, sau khi thấy rõ người tới, hai tay cô dùng sức mà đẩy cửa. Mục Thành Quân vội chen nửa người vào, "Một lát tôi đi liền."
Tô Thần không địch lại sức hắn, hơn nữa dùng sức thì lại tác động tới vết thương, cô thu tay lại, theo bản năng dùng tay ấn vào trước ngực.
Mục Thành Quân thấy thế, vội tiến lên giữ chặt cánh tay cô, "Sao vậy?"
Tô Thần đẩy tay hắn ra, "Khoai Tây Nhỏ ngủ rồi."
"Tôi mua đồ cho cô."
Tô Thần xoay người đi vào phòng, "Tôi ở đây cũng không thiếu gì, anh còn phí tiền làm gì?"
"Mua đồ cho cô... Không phải lãng phí."
Tô Thần đầu cũng không quay lại, "Vậy anh để ở đây đi."
"Tôi thấy trên người cô có thương tích, mua bộ áo ngủ rộng rãi cho cô, chắc sẽ thoải mái không ít."
"Ừm!" Tô Thần ngồi xuống bên giường. "Vậy để trong phòng cất quần áo đi."
"Cô...cô không xem sao?"
Tô Thần ngẩng mắt lên nhìn về phía Mục Thành Quân, "Có nhiều bộ đẹp trong phòng cất quần áo mà, tôi không dùng tới."
"Đây là tôi cố ý mua cho cô."
"Vậy rất cám ơn."
Mục Thành Quân không biết hắn còn có thể nói gì đây, "Vết thương dễ bị nhiễm trùng, cô vẫn nên dùng thuốc đi."
"Hai cô gái kia, không chết đó chứ?"
"Cái gì?"
"Rơi vào tay anh, không biết còn tính mạng không."
Mục Thành Quân thả túi giấy trong tay xuống giường, hắn ngồi xuống, "Trong mắt cô, tôi bạo lực máu me vậy sao?"
"Một câu không vừa ý liền lấy roi đánh người, chẳng lẽ anh còn không bạo lực sao?"
Mục Thành Quân không có lời nào để nói, "Tô Thần, mẹ cũng nói với tôi rồi."
"Tôi biết, bằng không, tôi có thể bình yên vô sự ngồi đây sao?"
Hàng mày kiếm của Mục Thành Quân nhíu lại, "Chắc cô nhìn ra được, tôi hôm qua tuy động tay với cô, nhưng sau khi đánh cô, tôi..." Mục Thành Quân không biết nên nói tiếp thế nào, "Dù mẹ không tới, tôi cũng sẽ không lại..."
"Sẽ không đánh tôi nữa?"
Mục Thành Quân gật đầu, "Phải, tuyệt đối không đánh cô thêm chút nào nữa."
"Ngươi thiếu đến đây đi (你少来吧), lúc mẹ vào, anh ấn tôi vào tường là muốn làm gì?"
Mục Thành Quân á khẩu không trả lời được. Tô Thần cầm túi giấy bên cạnh, "Tôi lúc ấy cầu xin tha, chỉ e anh cũng không nghe vào, anh khi đó sao không bận tâm tới vết thương của tôi đi?"
Tô Thần không điên cuồng chất vấn, trên mặt cũng không bi phẫn rõ rệt. Mục Thành Quân có chút không chịu được vậy, hắn không khỏi dời tầm mắt.
Di dộng trên tủ đầu giường rung lên, Tô Thần sợ làm ồn Khoai Tây Nhỏ, vội đứng dậy.
Cô nhìn màn hình, sau đó nhận máy.
Mục Thành Quân nghe thấy Tô Thần gọi, "Mẹ."
Đầu kia điện thoại thấp thoáng truyền đến giọng bà Tô, "Thần Thần, đang nghỉ ngơi à?"
"Ừm, dạ, chuẩn bị ngủ."
"Buổi tối mẹ với ba con tới xem, mang cho con chút đồ ăn..."
Tô Thần nghe thế, vội mở miệng: "Mẹ, bên này cái gì cũng có, mẹ đừng mang đồ, còn nữa.... Tối đêm đừng chạy tới chạy lui nữa, ba ban ngày còn phải đi làm, mệt lắm."
"Ba mẹ muốn nhìn cháu ngoại một chút mà, mẹ đây một hai ngày không gặp thằng bé, lại nhớ kinh khủng."
Tô Thần sợ nhất là bọn họ lại đây, vết thương trên cổ cô gần như lan đến cằm, dù mặc áo cao cổ cũng không che được. Tô Thần không muốn bọn họ thấy dáng vẻ này của mình, "Mẹ, mẹ đừng tới."
"Thần Thần, sao vậy?" Bà Tô mơ hồ nghe ra điều không thích hợp.
Tô Thần chỉ có thể nói dối: "Buổi tối thân thích bên Thành Quân sẽ tới đây, người rất đông, đến lúc đó con sợ không tiện."
"Hóa ra là thế, vậy ngày mai đi."
Tô Thần không khỏi đưa tay về phía cần cổ, "Ngày mai... Ngày mai Thành Quân nói muốn dẫn bọn con ra ngoài, vẫn để hôm nào đi ạ."
Bà Tô biết Tô Thần vào nhà họ Mục, nhất định sẽ có nhiều việc, dù sao nhà họ Mục quy củ cũng nhiều, nhiều lúc thân bất do kỷ.
"Vậy được rồi."
"Mẹ, ba mẹ phải giữ sức khỏe cho tốt, chờ một thời gian là con có thể mang Khoai Tây Nhỏ về gặp ba mẹ rồi."
"Được, được."
Tô Thần cúp máy, thấy người đàn ông vẫn ngồi ở đây, cô đẩy cái túi giấy bên người ra, "Tôi muốn ngủ."
"Cô ngủ đi."
"Anh không đi?"
Mục Thành Quân nhìn về phía chiếc giường nhỏ trước mặt, "Tôi muốn ở với Khoai Tây Nhỏ."
"Tùy anh." Tô Thần nói xong, xốc chăn mỏng lên giường.
Cô nghiêng người ngủ, gắng hết sức không để đụng tới vết thương. Tô Thần nhắm mi mắt lại. Mục Thành Quân nhìn cô, hắn đang lấy lòng cô đó, tự hắn tặng đồ, cô lại cả nhìn cũng không nhìn một cái.
"Tô Thần, nếu không tôi lấy roi tới đây, tôi trả lại cô một roi?"
"Không cần!" Tô Thần nhàn nhạt nói. "Là tôi đánh anh trước, tôi từng quất anh, chẳng qua lực không lớn như anh, nhưng tôi ít nhiều đã đánh anh hai roi, xem như trả xong rồi đi."
Tí vết thương nho nhỏ đó, chính trong mắt Mục Thành Quân cũng chỉ là nhỏ xíu không đáng kể.
"Đó không được coi là..."
"Ai dám đánh Mục tiên sinh chứ! Tôi sợ roi của tôi còn chưa quất xuống, cái mạng nhỏ của tôi đã không còn rồi."
Mục Thành Quân dịch lại gần cô hơn chút, "Vậy đi, cô nói cho tôi cô thích cái gì, tôi đều sẽ làm cho cô."
"Tôi muốn anh đi ra ngoài, hy vọng lúc tôi mở mắt ra, trước mắt là một khoảng trống."
Bình luận facebook