• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sắc Đẹp Khó Cưỡng (6 Viewers)

  • Chương 174

Chương 412: Trên đầu hắn viết chữ "vương"
Edit: Dế Mèn
"Giọng điệu này của anh, có phải muốn nói tôi nợ anh không?"
Mục Thành Quân đi nhanh về phía trước, để hòm thuốc lên giường. Hắn ngồi xuống mép giường, rũ đầu, nhìn qua rất không có tinh thần. Tô Thần định nhấc chân muốn đi, nhưng đuôi mắt liếc nhìn cái dạng này của người đàn ông, cô không khỏi tiến lên hai bước.
"Mục Thành Quân, cái quy định kia của anh với nhà họ Tân, tôi thật sự không hiểu. Vì sao chỉ cần anh bước vào nhà họ Tân, là người nhà Tân có thể thẳng đánh chết anh?" Lời này mà nói cho một trăm người nghe, chỉ sợ cũng sẽ chẳng một người tin đâu?
Người đàn ông hiển nhiên không muốn đụng chạm tới đề tài này, Tô Thần thấy thế, tiếp tục nói: "Cô con gái nhà họ Tân vì anh mà mất, vì gì vậy?"
"Tôi bảo cô rửa vết thương cho cô, sao cô cứ nói nhiều thế vậy?" Giọng điệu Mục Thành Quân không tốt, ngẩng mắt liếc Tô Thần. "Cô cho rằng mình là mợ cả nhà họ Mục thật, chuyện gì cũng có thể quản phải không? Cô cũng đừng quên, cô ở đây cả danh phận cũng không có."
Thốt ra lời này, chỉ e cũng chỉ có Tô Thần mới có thể cảm nhận được có bao nhiêu đả kích.
Hô hấp trong nháy mắt nghẹn ở cổ họng, lên không được xuống không xong, cảm giác hít thở không thông khiến cơn đau đớn khuếch tán khắp người. Cô thở sâu, lại chẳng tìm được một từ nào cứng có thể lấp được miệng Mục Thành Quân.
Hắn nói còn không phải sự thật sao?
Mục Thành Quân thấy cô trầm mặc. Lời hắn nói đã đạt được hiệu quả hắn mong muốn, ít nhất đã làm Tô Thần không hề hỏi nữa. Nhưng Mục Thành Quân cũng cảm giác được cô trầm mặc như vậy, là vì bị hắn nói cho tổn thương.
Người đàn ông kiên quyết đến cả một câu thực sự xin lỗi cũng không nói, thấy Tô Thần đi vượt qua trước mặt, hắn nắm lấy cổ tay cô.
Cô buồn bực không thôi, hất mạnh tay ra, "Buông ra, buông tôi ra."
"Lời tôi nói cô không nghe thấy phải không? Không thấy khắp mặt tôi đều bị thương không?"
"Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?" Tô Thần cảm thấy chút lòng thương hại này của cô, quả thực là thứ không đáng giá nhất. Mục Thành Quân còn cần tới sự đồng cảm của cô sao? Thế này hay thật, vả mặt rồi đúng không. Đúng vậy, cả danh phận cũng không có, cô mù quáng cái gì chứ?
"Cô đứng lại đó cho tôi!" Mục Thành Quân túm cổ tay Tô Thần không cho cô đi.
Người phụ nữ dùng sức vung mấy cái mà không ra được. Mục Thành Quân dứt khoát kéo cô tới một cái, đẩy ngã thẳng xuống giường, hắn xoay người chận cô lại. Tô Thần hai tay tạm thời được tự do, cô không chút do dự giơ nắm tay đánh vào má hắn.
Đó là vết thương đang mới đấy! Đừng nói là chạm vào, chỉ hít thở thôi cũng có thể cảm thấy đau. Mục Thành Quân hít ngược khí lạnh vào, "Cô người phụ nữ này sao trái tim tàn nhẫn vậy?"
"Lúc tim tôi không tàn nhẫn thì anh nói tôi xen vào việc người khác." Tô Thần há to miệng thở hổn hển. Hai tay bị Mục Thành Quân ấn bên người, đôi mắt hạnh của cô trợn lên trừng hắn, "Để tôi dậy!"
"Hôm nay tôi thật sự không dư sức lực đối phó vói cô, cô ngoan ngoãn cho tôi."
Khóe miệng Tô Thần vẽ ra nụ cười lạnh, "Đúng vậy, sức lực anh đều dùng để cắn người."
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống cô chằm chằm, "Vết thương này của tôi nếu không xử lý tốt, nói không chừng thực sự sẽ có phiền toái."
"Buông tôi ra!"
"Cô còn giãy giụa!"
"Không phải bảo xử lý vết thương cho anh sao? Anh không buông tôi ra, sao tôi dậy?"
Mục Thành Quân thấy thế, ngồi lại xuống giường. Tô Thần ngồi dậy, cái hòm thuốc đặt ngay bên cạnh, cô xách cái hộp để lên tủ đầu giường, mở ra rồi bắt đầu chuẩn bị.
Bàn tay người đàn ông ấn vào người, cũng thật kỳ quái, có phải da mặt hắn tương đối mỏng, cho nên mới đau đến vậy? Cảm giác đau trên người rõ ràng không nặng bằng trên mặt. Tô Thần cầm cái nhíp, cầm theo miếng bông tới trước mặt Mục Thành Quân.
Cô duỗi tay ra, nhưng tư thế này tương đối mệt. Tô Thần dứt khoát khom lưng, nhưng cứ cảm thấy như vậy lại quái quái.
Mục Thành Quân thấy cô ghé người về phía trước, lại lui ra sau, lại hướng tới trước. Hắn thật sự nhìn không được, giơ cánh tay vòng eo Tô Thần lại, hơi nhấc cô lên đùi mình.
Khuôn mặt nhỏ của Tô Thần ửng hồng, "Anh làm gì vậy!"
"Ở góc độ như vầy rửa vết thương cho tôi, không phải vừa vặn sao?"
"Nói bậy gì đó? Tay tôi không động đậy được."
Mục Thành Quân giữ chặt tay cô, để tay cô duỗi về phía mặt mình, "Như vậy không phải được rồi sao?"
Tô Thần nhân thể dùng miếng bông đè mặt Mục Thành Quân lại, còn dùng sức rất lớn. Người đàn ông nhắm chặt mắt lại, làn da như bị xé rách ra, "Đau, đau!" Chỗ này không có người ngoài, hắn dứt khoát kêu ra thành tiếng. "Tô Thần, cô cố ý phải không?!"
"Bên mặt này của anh vốn dĩ rách rồi, cồn sát trùng không đau được sao?"
Mục Thành Quân mới không tin lời cô nói, "Cô dùng lực mạnh bao nhiêu, trong lòng cô rõ nhất!"
"Tôi thấy vết thương trên mặt anh dọa người quá, tay tôi run, không kiểm soát được." Tô Thần nói, lại để miếng bông lên mặt bên kia của Mục Thành Quân. Lúc này hắn càng kêu lớn tiếng, "Á!!!"
"Bộ dáng này của anh, thật phải để cho người khác nhìn xem."
Mục Thành Quân cầm cổ tay cô, "Có phải lời tôi nói mới nãy đã chọc tới cô?"
"Anh vừa nãy nói gì?" Tô Thần liền giả bộ hồ đồ.
Mục Thành Quân cũng biết câu nói kia không thỏa đáng. "Nãy tôi nói, cô đừng tưởng chuyện gì cô cũng có thể quản..."
"Đâu nói sai, lời này của anh rất có lý."
Mục Thành Quân một tay ôm eo cô, tay kia rơi xuống trên đùi Tô Thần, "Những lời này, tôi rút lại. Không, nguyên khúc tôi nói tôi đều rút lại."
Tô Thần nhìn hắn, "Lời nói ra sao có thể tùy ý rút lại?"
"Cô coi như chưa từng nghe không phải được rồi?"
Tô Thần dùng miếng bông ấn chỗ khóe mắt hắn, Mục Thành Quân đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, cánh tay hắn ôm eo Tô Thần siết chặt hơn chút, "Đủ rồi, đủ rồi."
Tô Thần đẩy tay hắn ra, "Bôi tí thuốc nữa mới mau lành được."
Người đàn ông thiếu chút nữa hoài nghi mình còn sống hay không nữa, Tô Thần lại lần nữa lộn trở lại trước mặt hắn, Mục Thành Quân liền ôm chầm cô, lần thứ hai để cô ngồi lên đùi mình.
Tô Thần vẫn muốn đứng dậy, người đàn ông thấy thế, dùng tay phải đè đùi cô lại. Khuôn mặt Tô Thần ửng lên sắc hoa đào kiều diễm sắc, cô ấn nhẹ miếng bông chấm thuốc nước lên mặt hắn.
Mắt Mục Thành Quân nhìn cô chăm chú. Tô Thần dù tập trung động tác trong tay, vẫn có thể cảm giác được cái nhìn chăm chú của người đàn ông. Hai người gần nhau như vậy, tiếng hít thở của nhau cũng có thể cảm thụ rõ ràng.
Khóe miệng cô mang ý cười khẽ, Mục Thành Quân nhìn ra rành rành, "Cười cái gì?"
Tô Thần cố nén cười, "Đâu có gì đâu!"
Cô dùng miếng bông vẽ trên mặt hắn, càng lúc càng muốn cười, nhưng Tô Thần cố gắng kìm lại.
"Cô đang làm gì đấy?"
"Rửa sạch vết thương đó! Mỗi một tấc đều không được bỏ qua đúng không?"
Ánh mắt Mục Thành Quân hướng về phía cần cổ cô. Roi kia thật nặng, vết thương đến giờ thế mà vẫn chưa phai hoàn toàn, để lại trên cổ Tô Thần một vệt màu đỏ sậm, thật dài. Mục Thành Quân không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú, "Sao mọi người biết tôi ở nhà họ Tân?"
"Cái này không thể nói cho anh."
"Tài xế báo cho mọi người?"
Động tác của Tô Thần hơi ngừng lại, "Mục Thành Quân, anh có nghĩ tới không... Nếu đêm nay không có mẹ với em anh tới, anh có thể còn mạng sao?"
Mục Thành Quân trả lời rất đương nhiên, "Đương nhiên, mạng tôi rất lớn."
Hắn nói xong câu này, tay trái ôm sát vào eo cô, nửa người trên bỗng nhiên nghiêng tới trước, đôi môi mỏng hôn lên cần cổ cô, Tô Thần vừa ngứa vừa khó chịu, bàn tay cô đẩy bả vai hắn ra.
"Anh làm gì vậy?"
Bị cô đẩy ra, Mục Thành Quân cười nhìn về phía cô. Tô Thần vội đứng dậy, "Không biết xấu hổ."
"Tôi chẳng qua hôn cô một cái, lại bị cô mắng thành không biết xấu hổ sao?"
Tô Thần xoa xoa cổ mình. Cô quay lại trước tủ đầu giường, sắp xếp đồ trong hòm thuốc lại, "Tôi đi bế Khoai Tây Nhỏ về."
Mục Thành Quân nằm ngửa ra sau, ánh mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Tô Thần đi ra ngoài, không bao lâu, cô bế Khoai Tây Nhỏ về lại phòng ngủ.
Đứa trẻ đã ngủ, cô đặt Khoai Tây Nhỏ vào chiếc giường nhỏ thật cẩn thận. Đi ra ngoài một chuyến, cả người đều là mồ hôi, giờ mồ hôi khô lại đặc biệt khó chịu. Tô Thần thấy Khoai Tây Nhỏ đã ngủ rất say, nhân lúc này, cô vội vào phòng tắm rửa.
Mục Thành Quân vẫn đang suy nghĩ chuyện hôm nay. Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, chỉ là chưa được một lúc, trong chiếc giường nhỏ truyền đến tiếng đứa trẻ oa oa khóc.
Người đàn ông vội vàng đi tới, khom lưng ôm Khoai Tây Nhỏ vào lòng. "Bảo bối, có phải đói bụng không?"
Tô Thần ở trong tắm rửa, lại nghe bên ngoài tiếng khóc càng lúc càng vang dội, vô cùng cuống cuồng. Cô dội đại cho sạch người, lau khô rồi tròng áo ngủ vào, bước nhanh ra ngoài. "Sao khóc dữ vậy?"
"Tôi cũng không biết, không chừng là đói bụng đấy!"
Khoai Tây Nhỏ mở mắt ra, miệng lúc khép lúc mở, nhìn tủi thân cực kỳ. Thằng bé nhìn Mục Thành Quân, bỗng nhiên duỗi tay đẩy đẩy trước ngực hắn hai cái, "Oa oa oa!!!"
Tô Thần đi tới cạnh người đàn ông. Giương mắt nhìn sang khuôn mặt Mục Thành Quân, cô vội duỗi tay đón Khoai Tây Nhỏ.
"Cô mau xem xem, thằng bé thế này là sao vậy?" Mục Thành Quân nôn nóng hỏi. "Có phải đói bụng không?"
Tô Thần quay lưng lại, "Ừm, anh đi tắm đi."
Mục Thành Quân lần thứ hai ghé người tới, "Cô cho thằng bé bú đi!"
Khoai Tây Nhỏ thấy hắn thò mặt qua, lại "oa" một tiếng, Tô Thần vội tránh ra, "Thằng bé là thấy anh sợ, anh đừng lại đây."
"Tôi cũng đâu phải hổ ăn thịt người, thằng bé sợ tôi làm gì?" Mục Thành Quân rất khó hiểu.
"Anh... Anh bị đánh đến mặt mũi bầm dập, dáng vẻ này chẳng lẽ không dọa người sao?"
Được Tô Thần nhắc nhở như vậy, Mục Thành Quân lúc này mới để ý, hắn quả thực không dám tới nữa. Tô Thần dỗ Khoai Tây Nhỏ đang nằm trong lòng, thấy Mục Thành Quân đi về phía phòng tắm.
Người đàn ông đi vào, cửa cũng không đóng. Đi ngang qua chiếc gương, hắn muốn làm bộ không thấy bộ dáng mình, nhưng khóe mắt vẫn có thể nhìn thấy đại khái. Hắn không khỏi khựng chân, xoay người rồi nhìn thẳng chằm chằm mình trong gương.
Cuối cùng hắn đã biết Khoai Tây Nhỏ vì cái gì mà sợ như vậy. Là bởi vì trên mặt hắn bôi đầy thuốc đỏ, chỗ bội được là bôi hết, giống Quan Công mặt đỏ!
Điều không thể nhịn nhất chính là, trên trán hắn bị viết chữ "vương" bằng thuốc đỏ. Mục Thành Quân tức giận xoay người liền đi ra ngoài.
"Tô Thần!"
Tô Thần cũng đoán được là chuyện gì, cô vội thở dài, "Khẽ chút, Khoai Tây Nhỏ buồn ngủ."
Người đàn ông cười lạnh, lúc này còn biết đem Khoai Tây Nhỏ ra làm cứu binh, hắn sẽ không chịu như vậy. Hắn bước tới trước mặt Tô Thần, đồng thời chỉ chỉ vào mặt mình, "Đây là cô vẽ?"
Tô Thần ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt vô tội, "Đúng vậy, không phải bôi thuốc cho anh sao?"
"Ha, vậy chữ trên trán là chuyện thế nào?"
Khóe miệng Tô Thần giật giật hai cái, "Đó là tiện tay bôi mà, có chỗ nào không đúng sao?"
Gương mặt Mục Thành Quân căng cứng, "Dám viết chữ lên mặt tôi..."
"Oa oa oa!" Khoai Tây Nhỏ liếc mắt nhìn một cái, lại thấy thứ đáng sợ, lập tức ré giọng khóc lên. Mục Thành Quân thấy thế, vội lùi lại mấy bước. "Tô Thần, cô làm tốt lắm!"
"Anh tuyệt đối đừng tới đây, bộ dạng này của anh quá dọa người."
"Còn không phải bị cô làm hại!"
Tô Thần xoay lưng đi, dỗ con trai trong lòng, "Không sợ nha, không sợ, quái thú bị đánh chạy rồi."
Mục Thành Quân cảm giác trên mặt mình cũng đâu có đau như vậy, nhất định là bị lửa giận trong lòng dời đi lực chú ý rồi. Hắn quay về phòng tắm, tắm xong đi ra, lại rửa sạch thuốc nước trên mặt. Hắn thà khuôn mặt này hồi phục chậm một chút, chứ đừng để người ta hủy hoại như vậy. Người đàn ông đi ra ngoài, thấy Tô Thần đang đặt Khoai Tây Nhỏ vào chiếc giường nhỏ thật cẩn thận.
Mục Thành Quân quấn khăn tắm đi tới. Tô Thần đứng dậy, thấy trên người người đàn ông cũng có thương tích, bụng và trước ngực có vài chỗ bầm. Cô ngồi xuống mép giường, xốc chăn mỏng nằm vào. Mục Thành Quân cũng lên giường theo.
Người đàn ông đè tay vào trước ngực mình, "Ưm... Đau."
Hắn kéo dài âm điệu, Tô Thần nhìn hắn, "Tôi tưởng con người anh như vậy, đau thế nào cũng sẽ cố nén chứ."
"Vậy còn cô, cô sẽ nhịn sao?"
Tô Thần gật đầu, "Sẽ chứ! Phát ra âm thanh như vậy, chẳng lẽ anh không thấy nhục sao?"
"Cô nhịn được?" Mục Thành Quân bộc lộ vẻ trào phúng rõ ràng. "Lần đầu tiên, cô kêu đến kinh thiên động địa, hận không thể chọc thủng căn phòng."
Sắc mặt Tô Thần thay đổi, bàn tay cô khẽ nắm lại, thật là nói trở mặt liền trở mặt. Hai tay Tô Thần xô mạnh ngực hắn, Mục Thành Quân đau đến không khỏi rít vào. Tô Thần xoay người nằm xuống, cũng kéo chăn qua phủ lên người mình.
Mục Thành Quân sờ sờ ngực mình, hắn thò người qua, "Sao, nói hai câu cô đã chịu không nổi? Không phải cô nói cô thực sự nhịn được mà?"
Hắn muốn kéo chăn của cô. Tô Thần giãy giãy vai, nâng một chân lên đá về phía Mục Thành Quân, sau đó cuộn chăn sau lưng lại, lật người chận lên.

^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^
www.facebook.com/NguCanhUyen
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom