• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sắc Đẹp Khó Cưỡng (2 Viewers)

  • Chương 177

Chương 415: Dùng cô để uy hiếp
Editor: Dế Mèn

^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^
www.facebook.com/NguCanhUyen
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.


Lọt vào tầm mắt là một người đàn ông hoàn toàn lạ mặt.
Tô Thần vương nước mắt, không muốn để ý tới; người đàn ông lại chỉ về phía cách đó không xa.
Ánh mắt Tô Thần trông ra theo, ở bãi đỗ xe có một chiếc xe, cửa sổ băng ghế sau hơi hạ xuống. Tô Thần thấy được khuôn mặt bà Tô, nhưng miệng bà đã bị băng keo dán lại. Tô Thần vừa mừng vừa sợ, vừa định kêu lên, đối phương liền lắc lắc đầu với cô.
Lồng ngực Tô Thần đập thình thịch, cô đi theo người đàn ông ra ngoài.
Giữa đám người tràn ngập đủ loại âm thanh, có người đang chất vấn khu chung cư sao không có hành động, có người đang chất vấn hệ thống phòng cháy trong khu nhà đã bị tắt, còn có người đang thương tiếc cho nhà họ Tô. Người đàn ông nhìn xung quanh, bỗng nhiên tiếp cận lại Tô Thần, giọng hắn đè rất thấp, "Nếu không muốn người nhà cô có việc gì thì không được lên tiếng, ngoan ngoãn lên xe."
Miệng Tô Thần khẽ há ra, Mục Thành Quân đưa lưng về phía cô đang nôn nóng gọi điện thoại cách đó không xa, giọng nói rất to. Người đàn ông lần thứ hai nói với cô: "Nếu cô dám kinh động người khác, bọn tôi sẽ đẩy ba mẹ cô vào hố lửa."
Tô Thần không dám nói lời nào. Người đàn ông cất bước, cô cũng chỉ có thể theo phía sau.
Chiếc xe trên bãi đỗ xe khởi động, cửa sổ xe cũng hạ xuống. Tô Thần đi về phía trước. Người đàn ông một tay kéo cửa xe ra, Tô Thần thấy ông Tô ở trong. Cô bị người ở sau đẩy một cái, lúc ngồi vào, hơi lạnh trong xe ập vào mặt, tiếng đóng cửa cũng truyền tới lỗ tai.
Cô nôn nóng không chờ nổi mà nhìn về phía hai người trong xe. May mắn, may mắn, ba mẹ đều không có việc gì. Tô Thần khóc ôm lấy vai ông Tô. Xe từ chạy ra khỏi khu nhà. Cô không rảnh lo kế tiếp sắp gặp phải nguy hiểm. Cô cảm thấy đây đã là chuyện may mắn nhất rồi, kế tiếp bất luận xảy ra gì, cô đều có thể chấp nhận, chỉ cần ba mẹ không sao là được.
Mục Thành Quân nói chuyện điện thoại xong, quay lại giữa đám người. Hắn vội vàng tìm bóng dáng Tô Thần, lại không thấy được cô.
Trong lòng người đàn ông đột nhiên rơi lộp bộp, hắn không khỏi gọi lên: "Tô Thần, Tô Thần!"
Hai người đàn ông kia đi tới, Mục Thành Quân lạnh mặt hỏi: "Tô Thần đâu?"
Bọn họ nhìn bốn phía xung quanh, hiện trường loạn như vậy, ai cũng không chú ý tới một người đang sờ sờ lại biến đâu không thấy.
Mục Thành Quân trong lòng càng lúc càng bất an, "Tô Thần! Tô Thần!"
Hắn bước nhanh tới trước rào chắn, "Vừa rồi có phải có người đã vào không?"
"Không có."
Hai người đàn ông kia cũng đang tìm một lượt bốn phía, nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng Tô Thần. Mục Thành Quân lòng nóng như lửa đốt, ông Tô và bà Tô vẫn chưa có tin tức, Tô Thần không thể nào sẽ tự tiện rời khỏi đây, cô có thể đi đâu được?
Mục Thành Quân đi ra ngoài mấy bước, hắn tuyệt đối không nghĩ tới Tô Thần lại biến mất như vậy dưới mắt hắn.
"Các anh đi tìm xung quanh lại xem."
"Dạ."
Mục Thành Quân quay lại bên xe mình, trong lòng chỉ ôm may mắn khi kéo cửa xe ra, nhưng bên trong không có ai cả.
Vẻ nôn nóng không giấu được trong mắt hắn. Di động trong túi bỗng nhiên reo lên, Mục Thành Quân nhìn màn hình hiển thị, là dãy số lạ. Ánh mắt hắn nhìn gắt gao chăm chú dãy số này, giác quan thứ sáu mãnh liệt nói cho hắn, Tô Thần đột nhiên biến mất nhất định có quan hệ với cú điện thoại này.
Mục Thành Quân vội bắt máy, "Alo?"
Bên trong có giọng đàn ông truyền ra, "Mục Thành Quân, bây giờ mày sốt ruột lắm phải không?"
"Ông là ai?"
"Mày hẳn có thể nghĩ ra tao là ai."
Mục Thành Quân cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, "Tân Thế Huân."
Người đàn ông ở đầu kia điện thoại cười, "Đúng vậy, mới một ngày không gặp, mày lại thật sự nghe không ra giọng tao, quả nhiên quan tâm thì sẽ bị rối loạn."
"Ông rốt cuộc muốn làm gì?"
"Mày muốn con đàn bà này còn sống sao?"
Mục Thành Quân nắm chặt bàn tay, "Ông đừng xằng bậy, ông cũng đừng quên, ông cũng có người nhà."
"Nếu mày muốn nó còn sống thì dùng con của mày mà đổi."
"Ông điên rồi phải không?" Mục Thành Quân khó nén cảm xúc kích động. "Ông thả cô ấy ra, mọi việc còn có đường thương lượng."
"Xem ra trong lòng mày nó cũng không có gì đặc biệt, chung quy so ra thằng con trai mày vất vả lắm mới được đúng không?"
Trong con ngươi của Mục Thành Quân thấm cơn tức giận rõ ràng, "Đừng nhiều lời, ông mang cô ấy đi đâu?"
"Mày muốn bảo vệ con mày cũng đúng, vậy tự mày lại đây đi! Nhớ kỹ, tao hôm nay không muốn nhìn thấy Mục Kính Sâm và mấy người khác nhà họ Mục."
Mục Thành Quân cúi đầu nhìn chằm chằm cái bóng mình trên mặt đất, "Ba mẹ Tô Thần đâu? Còn sống không?"
"Ha ha!" Tân Thế Huân ở trong điện thoại cười lạnh hai tiếng. "Mục Thành Quân, mày quen máu lạnh, thế mà còn quan tâm sống chết của người khác?"
"Có phải bọn họ còn ở trong nhà?"
"Yên tâm, nếu không có bọn họ, con đàn bà của mày sao có thể ngoan ngoãn tới tìm tao đây? Mà nếu không có Tô Thần này, mày cũng sẽ không ngoan ngoãn tới tìm tao."
Người đàn ông bên kia ngắt cuộc trò chuyện, cánh tay Mục Thành Quân buông xuống, có điều hơn mười giây sau, truyền đến tràng âm thanh báo tin nhắn.
Dọc đường, Tô Thần bị đẩy sang một chiếc xe khác. Cô chưa từng đắc tội người nào, những tình huống chỉ có trong TV mới có thể xảy ra theo lý thuyết sẽ không xảy ra với cô. Thế nhưng cô trong sạch rõ ràng, không có nghĩa Mục Thành Quân cũng như thế.
Xe chạy như bay về phía trước, đường càng lúc càng hẻo lánh, bốn phía chỉ có ánh trăng chiếu xuống, thỉnh thoảng mới có đèn đường xuất hiện. Sau khi xe dừng hẳn, Tô Thần bị dẫn xuống xe.
Cô ngẩng đầu nhìn, không khỏi sởn tóc gáy. Phía trước là một khu nghĩa trang, gió tà từng trận đánh úp tới. Vai Tô Thần bị đẩy, hai chân cô như bị đóng đinh. Trong nháy mắt cô liền hiểu được, hôm nay kẻ làm hết thảy chuyện này, hẳn vẫn là nhà họ Tân.
Mới đầu cô không dám nghĩ tới người nhà họ Tân. Từ sau khi Mục Thành Quân thiếu chút nữa xảy ra chuyện cho tới hôm nay, chẳng qua chỉ mới một ngày mà thôi, người nhà họ Tân thế này là điên rồi sao?
Tô Thần bị túm chặt cánh tay kéo về phía trước, nhìn thấy có người đi tới. Người phụ trách trông coi nghĩa trang hỏi cũng không hỏi, trực tiếp mở cửa ra.
Tô Thần xé giọng kêu: "Cứu mạng với!"
Người đàn ông bên cạnh cười lạnh, "Bên này đều là người của bọn tôi, cô định kêu ai cứu mạng?"
"Rốt cuộc các anh muốn làm gì?"
"Cô hẳn may mắn đấy, lúc phóng hỏa mẹ cô vừa lúc ra khỏi nhà; bằng không, bọn họ bây giờ còn ở trong đám cháy."
Hai mắt Tô Thần chứa nước mắt, trừng với đối phương. Cô theo bậc thang đi từng bước một đi lên. Hai bên đường đều là bia mộ, số mộ bất tận, bốn chữ "âm u khủng bố" hoàn toàn không đủ để hình dung tình cảnh lúc này. Lá cây xanh um bị gió thổi qua, vỗ đập nhau, phát ra tiếng vang như tiếng khóc. Tô Thần sợ nhất những chỗ thế này, sắc mặt cô trắng bệch, hàm răng run rẩy.
Tô Thần bị đưa tới vị trí cao nhất, đây cũng là vị trí tốt nhất của cả khu mộ, có thể nói bảo địa* phong thuỷ.
*bảo địa: vùng đất trù phú, nơi trù phú
Cô thấy nơi rộng lớn như vậy chỉ có một bia mộ, trên bia mộ gắn đèn pin. Tô Thần nhìn tấm hình chụp.
Đó là một cô gái trẻ, đôi mắt mở to, ngũ quan thanh tú. Ánh mắt cô dời xuống, thấy được họ của cô ấy: Tân.
Tân Thế Huân từ sau bia mộ đi ra. Tô Thần thấy đèn pin chiếu hắt lên mặt hắn, phản chiếu ra một khuôn mặt cực kỳ dọa người.
"Nào, nhìn xem con gái của tôi."
Tô Thần không dám thở lớn. Tân Thế Huân đi tới trước bia mộ, ngồi xổm xuống, ngón tay vuốt ve ảnh chụp của con gái, "Mất đã nhiều năm rồi, biết con bé mất thế nào không?"
Cô thở sâu, cắn chặt răng. Tân Thế Huân đưa lưng về phía Tô Thần nói: "Nhiều năm như vậy, Mục Thành Quân thật đủ nhẫn tâm mà, một lần cũng chưa tới thăm nó. Nó sợ là đã hoàn toàn quên mất, trên người nó còn một mạng người nhỉ?"
Càng tiếp cận chân tướng, có một số việc sẽ càng tàn nhẫn.
Tân Thế Huân đứng dậy, kéo Tô Thần một cái, "Cô bây giờ sung sướng rồi, cô nhìn xem con gái của tôi."
"Cô ấy sẽ không muốn nhìn thấy dáng vẻ hiện tại này của ông..."
Tân Thế Huân kéo cánh tay Tô Thần, cô không thể không theo ông tới trước. Lướt qua bia mộ của cô gái, Tô Thần thấy phía sau bia mộ có khoảng đất trống, nhưng lúc này đã bị đào ra một cái hố, lông tơ Tô Thần dựng lên. Tân Thế Huân lạnh lùng cười nói: "Nơi này đều là người chết, thêm một hai người nữa, cũng là chuyện rất bình thường."
"Ông đừng xằng bậy..." Giọng Tô Thần vừa dứt, cô cảm giác được bả vai bị người đẩy xuống. Cô bất ngờ không kịp đề phòng liền đổ tới trước, cả người rớt vào trong hố. Cái hố này được đào vừa cao hơn một người, lúc Tô Thần ngã xuống thiếu chút nữa bị té cho quay cuồng, nhưng dù sao bùn đất vẫn mềm. Khắp mặt cô đều là mùi tanh của bùn đất, Tô Thần rất vất vả để bò dậy. Tân Thế Huân thấy thế, cầm cái xẻng bên cạnh, một xẻng đầy sạn đất hất vào mặt Tô Thần.
Tô Thần đứng trong hố, không có một chút sức lực có thể phản kháng. Toàn thân đều là bùn đất, ngẩng đầu vẫn có thể nhìn thấy bia mộ của cô gái, cô kinh hoảng thất thố nhìn về phía mấy người bên trên. Cô nghĩ tới cảnh chôn sống trong phim.
Tân Thế Huân ngồi xổm xuống, "Muốn gặp Mục Thành Quân à?"
"Ông là muốn mạng anh ta, hay là muốn mạng tôi?"
"Đừng nóng vội, đương nhiên cho nó xuống địa ngục trước, lúc trước nó đã làm chuyện ác gì, cô còn không biết à?"
Tô Thần sắc mặt trắng bệch, không nói lời nào.
Ánh sáng trong mắt Tân Thế Huân càng lúc càng lạnh, "Năm đó, tôi không nên tha cho nó như vậy. Chặt đứt cái duy trì nòi giống của nó còn lâu mới đủ, tôi hẳn phải bắt nó đền mạng!"
Tô Thần lùi ra sau, lưng chạm tới bùn đất phía sau. Cô cảm thấy hai chân đang nhũn ra, như muốn không đỡ nổi mình đứng dậy.
"Không phải đã nói hai nhà đều không được truy cứu rồi sao?"
"Vậy cô cảm thấy như vậy công bằng sao?" Tân Thế Huân giơ tay lên, ngón tay chỉ bia mộ cách đó không xa, "Con gái tôi nằm ở đây mấy năm, Mục Thành Quân thì sao? Nếu nó đoạn tử tuyệt tôn, cả đời thành một phế nhân, tôi đây chấp nhận. Nhưng hiện tại rõ ràng không phải như vậy, nó có con với cô, cơn giận này tôi nuốt không được."
Tô Thần cảm thấy người đàn ông trước mặt đây chính là kẻ biến thái, nhưng đuôi mắt thấy cái xẻng cạnh Tân Thế Huân, cô không dám mạnh miệng. Cô rất sợ chọc giận người đàn ông, ông ta sẽ nện thẳng một xẻng xuống, Tô Thần vẫn chưa muốn chết đâu.
Tân Thế Huân giơ đồng hồ lên xem giờ, "Chắc gần rồi."
Tô Thần khẩn trương nuốt giọng nói. Trong lòng cô không hy vọng Mục Thành Quân tới đây, bởi vì tới cũng chịu chết; có điều chính mình cũng sợ hãi muốn chết, nhưng chung quy vẫn ôm một chút mong đợi như vậy. "Tôi với Mục Thành Quân không phải quan hệ ông nghĩ, giữa chúng tôi cũng chẳng tốt như thế, anh ta... Anh ta sẽ không vì tôi mà chạy tới."
"Vậy sao?"
Tô Thần đánh bạo trả lời: "Đương nhiên."
Một chuỗi tiếng bước chân bước nhanh đến, người đàn ông đi tới chỉ vào cách đó không xa, nói: "Mục Thành Quân tới."
Mũi Tô Thần nháy mắt chua xót, trong lòng bắt đầu dâng trào cảm xúc phức tạp, sao hắn tới? Hắn tới thì có ích lợi gì chứ? Hắn báo công an rồi sao?
Tô Thần đặc biệt đặc biệt muốn khóc, nước mắt này liền không ngăn được. Tân Thế Huân đứng lên, "Bảo nó lại đây."
Tô Thần vội phủi phủi đầu và người mình, cô muốn bò dậy. Tân Thế Huân thấy thế, nhấc chân đạp lên mu bàn tay cô. Tô Thần xuýt một tiếng, cố nén không kêu ra. Lúc Mục Thành Quân đi theo một người đàn ông vào, liền thấy được màn này. Trong lòng hắn căng thẳng, mí mắt giật giật. Lòng bàn chân Tân Thế Huân day day mấy cái.
Tô Thần không thốt một tiếng. Ánh mắt Mục Thành Quân hướng về phía người đàn ông, "Không phải muốn gặp tôi sao? Tôi tới."
"Mày không mang cái đuôi nào lại đây chứ?"
"Nhiều mạng người trong tay ông như vậy, tôi không có lá gan kia."
Tân Thế Huân cuối cùng giơ chân lên, Tô Thần đau đến ghé vào kia, bất động, trên mu bàn tay một mảng to xanh tím rất rõ ràng.
"Khó có khi nha, khó có khi nha! Thế mà có thể nghe được Mục Thành Quân nói lời như vậy."
"Tân Thế Huân, ông đem người không nên liên quan thả hết đi."
Người đàn ông nhìn Tô Thần đang dựa vào bên hố, "Đây là mẹ con trai mày, nó xem như người không nên liên quan sao?"
Mục Thành Quân tiến lên, hắn ngồi xổm xuống, đưa tay về phía Tô Thần, muốn kéo cô lên. Tân Thế Huân thấy thế, giơ chân đá vào cánh tay Mục Thành Quân, "Lôi nó ra!"
Tô Thần thấy hai người tiến lên, kéo Mục Thành Quân dậy, hốc mắt cô lần thứ hai nóng lên, "Thành Quân!"
"Không phải sợ." Mục Thành Quân nói với cô. "Nhà họ Mục và nhà họ Tân đã có giao ước, bọn họ sẽ không làm gì tôi."
Câu này của hắn thật sự yếu ớt tới cực điểm, ngay cả Tô Thần cũng không tin, lời hắn nói còn ai tin được chứ?
Quả nhiên, Tân Thế Huân sau khi nghe nói cười ha ha lên: "Muốn nhà họ Mục và nhà họ Tân xóa bỏ toàn bộ? Được thôi, đưa con trai mày cho tao, để tao lại biến mày thành phế nhân, cơn tức này của tao cũng tan hoàn toàn liền."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom