Chương 114: Một cơn đau như xé nát trái tim (Yêu anh, mới không thể chấp nhận)
Editor: Yuè Yīng
Một vết cắn, gần như muốn cắn rơi một miếng thịt của mình.
Chỉ có điều cơn đau đớn này cũng không thể so với chuyện thân thể bị "xé rách", giọt mồ hôi lớn chừng bằng hạt đậu theo hai gò má của Lăng Thời Ngâm rơi xuống, cô ta cử động thân thể, lui về phía sau một chút, thấy trên giường có một vệt màu đỏ sẫm hết sức chói mắt, vẫn còn đang loang ra bên ngoài.
Cô ta bỏ miệng ra, tựa lưng về phía sau, ánh nhìn rơi xuống gương mặt của Tưởng Viễn Chu. Lăng Thời Ngâm cũng không biết như vậy có đáng giá hay không, cô ta chỉ biết là nếu như không thử, ngay cả một cơ hội đáng giá cũng không có.
Đề nghị này của Tưởng Đông Đình, kỳ thực vô cùng hoang đường, nhưng nếu suy nghĩ lại, Tưởng Viễn Chu luôn kiên định như vậy, nếu không phải là vì ngày giỗ của mẹ, anh sẽ không đi một mình, sẽ không uống say, sẽ không...
Đương nhiên là nhà họ Lăng sẽ không đồng ý, dù sao thì đứa con gái này là bảo bối của gia đình họ, nếu muốn kết thông gia, tất nhiên cũng phải quang minh chính đại, sao có thể để mất danh tiết trước như thế?
Đêm nay, là Lăng Thời Ngâm nói dối người nhà đi ra ngoài.
Tưởng Viễn Chu chìm trong giấc ngủ say, Lăng Thời Ngâm đứng dậy đi tới toilet, rửa hai tay thật sạch, lúc quay lại, mỗi một bước đi đều đau giống như là bị ai đó dùng dao cắt vậy.
Lăng Thời Ngâm nằm lại trên giường, vừa lúc người đàn ông lật người, một cánh tay đặt ngang thắt lưng cô. Hai người áp sát gần như vậy, tiếng hít thở của Tưởng Viễn Chu ở ngay bên tai cô, mang theo mùi rượu nồng nặc.
Lăng Thời Ngâm thử đưa tay đặt tới trên người anh, Tưởng Viễn Chu nhắm chặt mắt, một chút phản ứng cũng không có.
---
Cửu Long Thương.
Hứa Tình Thâm ăn cơm tối xong vẫn chưa lên lầu ngay, cô ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách xem ti vi, nhưng một tình tiết trong đó cũng không nhìn thấy.
Mí mắt không ngừng nháy, cô buồn bực đứng lên, tắt TV đi sau đó đi ra hướng cửa sổ sát sàn.
Cũng không lâu sau, một người giúp việc đi tới phía sau cô.
"Cô Hứa, nhà họ Tưởng phái xe tới. Đã đậu ở cửa, nói là muốn đón cô qua đó."
Hứa Tình Thâm hơi giật mình, nhưng vẫn theo chân người giúp việc đi ra ngoài, đến cửa, người giúp việc không quên cầm chiếc áo khoác lên cho cô.
Xe của nhà họ Tưởng ở ngay bên ngoài Cửu Long Thương, Hứa Tình Thâm đi ra ngoài, từ khi xảy ra chuyện lần trước, bảo vệ cũng thay người khác, người giúp việc dè dặt hỏi: "Cô Hứa, sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ? Có muốn gọi điện thoại cho Tưởng tiên sinh hay không?"
Tài xế từ trên xe bước xuống, lần trước Hứa Tình Thâm có gặp ông ta, người đàn ông vòng qua trước xe, kéo cánh cửa bên ghế phụ ra.
"Cô Hứa, Tưởng tiên sinh uống nhiều rồi, ông chủ dặn tôi tới đón cô."
"Ồ." Hứa Tình Thâm cười cười, hướng về phía người giúp việc, nói: "Không cần gọi điện thoại, Tưởng tiên sinh uống rượu là cực phẩm nha..."
Người giúp việc bật cười.
Hứa Tình Thâm lên xe, tài xế phát động động cơ rất nhanh, cô thắt dây an toàn, nhàn nhạt hỏi: "Ngày hôm nay như thế, sao lại uống nhiều như vậy chứ?"
"Chắc là trong lòng không thoải mái."
Hứa Tình Thâm khẽ gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Xe chạy như bay về phía trước, cảnh sắc hai bên đường trở nên sống động mà hiu quạnh, chỉ là lóe lên một cái trong ánh mắt, rồi cũng không nhìn thấy nữa.
Hứa Tình Thâm nắm chặt bàn tay, trong lòng càng lúc càng cảm thấy có một nỗi bất an dâng lên trong lòng, như muốn trào dâng.
Đi tới nhà họ Tưởng, lần này xe không đỗ ở cửa, mà là lao thẳng đến chỗ ở của Tưởng Tùy Vân.
Trước ngôi nhà nhỏ là một khoảng yên tĩnh, chỉ có đèn bên trong phòng khách còn sáng, Tưởng Tùy Vân không nhớ rõ mình ở cửa đứng bao nhiêu lâu, hai chân bà cứng ngắc, phải dựa vào chút sức lực cuối cùng trong cơ thể mới có thể chống đỡ.
Chiếc xe men theo bờ tường xây thành ngăn cách bên kia quẹo qua, Tưởng Tùy Vân không còn quan tâm tới điều gì khác, cho tới khi chiếc xe dừng lại, Hứa Tình Thâm đẩy cửa bên ghế phụ ra bước xuống dưới...
Tưởng Tùy Vân cảm giác chút sức lực cuối cùng như biến mất, cơ thể bà xụi lơ khuỵu xuống, phải tựa vào khung cửa bên cạnh.
Tài xế cũng xuống theo, dẫn đường ở phía trước. "Cô Hứa, mời cô."
Hứa Tình Thâm nhìn thấy Tưởng Tùy Vân, bước nhanh về phía trước.
"Dì nhỏ."
"Tình Thâm..."
"Dì nhỏ, Viễn Chu đâu?"
"Sao con cũng tới đây?"
Hứa Tình Thâm nhìn sang người tài xế, nói: "Nói là Viễn Chu uống nhiều rồi, bảo con tới đây."
Tưởng Tùy Vân nhìn về phía tài xế, dường như có thể thấy từ phía lầu chính rất xa, bóng dáng Tưởng Đông Đình đang đứng ở đó. Nhất định là ông ta đã tính được thời gian, lúc này, chuyện gì nên hay không nên xảy ra, đều trở thành kết cục đã định, Tưởng Đông Đình muốn Hứa Tình Thâm tới đây, không phải là vì muốn để cô tận mắt chứng kiến sao?
Hứa Tình Thâm nâng bước, khi đi qua Tưởng Tùy Vân thì bà kéo tay cô lại.
"Tình Thâm."
"Làm sao vậy, dì nhỏ?"
"Viễn Chu uống say, đã để nó ở tại lầu ba."
Hứa Tình Thâm đứng lại ở bên cạnh bà, tài xế bước tới.
"Cô Hứa, tôi có thể chờ cô ở đây."
Tưởng Tùy Vân nhìn xung quanh một lượt, Hứa Tình Thâm cũng nhìn theo, Tưởng Tùy Vân quay sang nhìn cô, nếu như Hứa Tình Thâm tận mắt nhìn thấy cảnh tượng trên lầu, sợ rằng trái tim cô sẽ tan vỡ, trở thành một nỗi ám ảnh theo cô cả đời.
Tưởng Tùy Vân khẽ buông tay, hai chân không còn chút sức lực quỳ xuống, ngã xuống đất.
Hứa Tình Thâm sợ hãi kêu lên: "Dì nhỏ!"
Tưởng Tùy Vân khó khăn hít thở, đưa tay đè ngực, sắc mặt bà đau đớn khó chịu.
"Tình Thâm, đầu ta đau, đau dữ dội."
"Đi..." Hứa Tình Thâm không nói nhiều thêm, đỡ bà dậy, nhưng sức cô yếu nên không thể nâng bà được, cô quay sang nói với tài xế: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không thấy cô Tưởng phát bệnh sao?"
"Nhưng..."
"Nhưng cái gì? Mau tới bệnh viện!"
Tài xế thấy thế, không thể làm gì khác hơn là đi tới giúp, hai người đưa Tưởng Tùy Vân lên trên xe, tài xế nhìn về phía lầu ba.
"Hay là gọi Tưởng tiên sinh?"
"Cậu làm sao vậy? Là cố tình muốn nhìn thấy tôi chết phải không?" Tưởng Tùy Vân chịu đựng cơn đau, giọng nói không vui: "Tưởng tiên sinh say đến bất tỉnh nhân sự, chờ nó tỉnh lại, có phải là muốn lo ma cho tôi luôn hay không?"
Hứa Tình Thâm thấy trong lòng trở nên căng thẳng, không khỏi liếc nhìn Tưởng Tùy Vân, Tưởng Tùy Vân trong ấn tượng của cô, không bao giờ nói như vậy đối người khác, càng không nổi giận cáu gắt như vậy.
Tài xế hiển nhiên cũng bị giật mình, không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi cô Tưởng, xin lỗi."
Hứa Tình Thâm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ngôi nhà nhỏ trong mắt cô trở nên mơ hồ, thật sự giống như đây chẳng qua chỉ là một bức tranh, một bức tranh mà khi cô và mọi người rời khỏi đó bỗng trở nên nhạt nhòa, cuối cùng ầm ầm tan vỡ.
Tưởng Tùy Vân đưa tay che trán, lúc nãy, cũng không phải là bà giả vờ, mà là đau đớn thực sự không có cách nào nhịn được.
Xe tới bệnh viện Tinh Cảng rất nhanh, Tưởng Tùy Vân được đưa lên giường băng ca, Hứa Tình Thâm bước nhanh ở bên cạnh đi theo bà.
"Dì nhỏ, đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu."
Tưởng Tùy Vân kéo lại ống tay áo cô, nhiều lời chạy đến yết hầu như vậy, nhưng không có dũng khí nói ra. Đôi môi mỏng khẽ mấp máy, chỉ là nói với Hứa Tình Thâm ba chữ bằng khẩu hình.
Trái tim Hứa Tình Thâm nặng nề rơi xuống, Tưởng Tùy Vân nói, hình như là xin lỗi.
Tại sao bà lại nói xin lỗi cô?
Hứa Tình Thâm không kịp ngẫm nghĩ nữa, bệnh của Tưởng Tùy Vân luôn tái phát một cách bất ngờ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào nguy hiểm.
Lúc bị đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, Hứa Tình Thâm liếc nhìn đồng hồ. Trở lại bên trong phòng bệnh, Tưởng Tùy Vân đã tỉnh táo, chỉ là có chút mệt mỏi.
"Tình Thâm, tính mạng của ta luôn dựa vào con, lần nào cũng được cứu trở về."
"Dì nhỏ, lần này không nghiêm trọng lắm đâu, dì yên tâm đi."
Hứa Tình Thâm ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, Tưởng Tùy Vân nhìn cô, nói: "Nếu không còn chuyện gì, con trở về đi."
"Sao con có thể đi chứ? Bên cạnh dì cũng không có ai chăm sóc, được rồi, sao ngày hôm nay trong nhà nhỏ lại không có người giúp việc vậy?"
"Để mấy người qua giúp đỡ vì hôm nay là ngày giỗ của chị, không ngờ trong lúc này lại không có ai ở nhà."
Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu: "Thế nhưng qúa nguy hiểm đó? Kiểu gì thì cũng phải để lại một người bên cạnh."
"Được rồi... " Tưởng Tùy Vân nhắm lại. "Nghe lời con."
Hứa Tình Thâm đứng dậy, bên cạnh còn có một giường bệnh khác, cô cởi áo khoác.
"Dì nhỏ, dì mau nghỉ ngơi đi."
"Nói chuyện cùng ta."
Hứa Tình Thâm nằm trên giường bệnh, đáp: "Vâng."
Tưởng Tùy Vân thở dài, lại không biết nên nói gì, Hứa Tình Thâm gối đầu lên cánh tay phải, ánh mắt nhìn trần nhà chằm chằm tới mất hồn. Cô đã mơ hồ ý thức được chuyện đang xảy ra, Tưởng Tùy Vân ngăn cản, còn có nhà họ Tưởng cố ý cho xe tới đón cô đến đó...
Một bên không muốn để cho cô chứng kiến.
Một bên cũng trăm phương nghìn kế muốn cho cô nhìn thấy.
Như vậy, rốt cuộc là cảnh tượng như thế nào?
Trái tim Hứa Tình Thâm trở nên hỗn loạn, Tưởng Tùy Vân liếc nhìn cô.
"Tình Thâm?"
"Vâng."
"Con nói xem, sau khi người ta chết, có đúng là chỉ có thể tới hai nơi thiên đường và địa ngục hay không?"
"Dì nhỏ, sao dì lại hỏi như vậy?"
Tưởng Tùy Vân khẽ gõ ngón trỏ vài cái ở trên mu bàn tay, đã nhiều ngày nay tinh thần bà rất tệ, đặc biệt là khi nghe xong câu nói cuối cùng của Tưởng Đông Đình trong bữa tiệc.
Cho đến tận bây giờ, sự hổ thẹn trong lòng bà dày vò bà vô cùng đau khổ. Bà khẽ lắc đầu: "Ta nghĩ, có thể là ta phải xuống địa ngục."
Hứa Tình Thâm lại càng hoảng sợ, cô ngồi dậy. "Dì nhỏ, dì đừng như vậy, cái gì mà thiên đường địa ngục chứ, không phải bây giờ dì đang bình yên đó sao?"
Tưởng Tùy Vân mím môi cười yếu ớt: "Tình Thâm, con đáp ứng ta một việc được không?"
"Dì nói đi."
"Từ ngày mai trở đi, bất luận là có oán trách ta hận ta thế nào cũng không được trốn tránh ta, con là một cô gái tốt. Ta thích cảm giác khi ở bên cạnh con, con cho ta một cơ hội, để dì nhỏ đối xử tốt với con, có được không?"
Hứa Tình Thâm kinh ngạc nhìn Tưởng Tùy Vân chằm chằm, bàn tay để xuôi bên người khẽ cuộn lại.
"Dì nhỏ, có Viễn Chu đã xảy ra chuyện hay không?"
Nơi cổ họng Tưởng Tùy Vân như nghẹn lại, sau đó lắc đầu, "Không, không phải."
"Nếu thực sự là anh ấy uống say ngủ ở trên lầu, dì nhỏ chỉ cần gọi điện thoại nói cho con một tiếng là được rồi, tại sao nhà họ Tưởng lại phải mất công cho xe tới đón con? Hơn nữa người tài xế kia cố ý để con đi vào, con đã hiểu rồi, có phải là có gì đó... Không muốn cho con nhìn thấy?"
Tưởng Tùy Vân á khẩu không trả lời được, bà biết Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu giống nhau, thông minh trong sáng, nhưng có đôi khi quá mức thông minh còn không bằng một lúc mơ hồ.
Hứa Tình Thâm vén chăn lên bước xuống đất.
"Nếu như vậy, con nên mau đến xem."
"Tình Thâm..."
Hứa Tình Thâm bước nhanh đi ra ngoài, dưới tình thế cấp bách Tưởng Tùy Vân vội vàng đứng dậy.
"Không, Tình Thâm..."
Hứa Tình Thâm vừa quay đầu lại, thấy thiếu chút nữa thì Tưởng Tùy Vân ngã xuống đất, Hứa Tình Thâm bước nhanh tới, đưa tay đỡ lấy hai vai của bà.
"Dì nhỏ, dì đừng lộn xộn."
Tưởng Tùy Vân cầm lấy cánh tay của Hứa Tình Thâm.
"Viễn Chu chỉ là uống say, không có chuyện gì, con đừng quá lo lắng."
Giọng nói của bà dồn dập, lắc lư cánh tay cô, Hứa Tình Thâm ngồi ở mép giường không nói lời nào, lời nói của Tưởng Tùy Vân không hề khiến cô trở nên dễ chịu chút nào.
Tưởng Tùy Vân thở hồng hộc: "Đừng đi..."
Vành mắt Hứa Tình Thâm phiếm hồng, nhất định Tưởng Tùy Vân là vì tốt cho cô, nhưng trong lòng cô giống như bị một con mèo đang dùng móng vuốt cào từng nhát một, cảm nhận được nỗi đau da thịt bị xé rách một cách rõ ràng, cô cúi đầu, sau một lúc lâu, lúc này mới có thể nhịn đau mở miệng: " Tưởng Viễn Chu, anh ấy sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm chứ?"
"Không đâu."
Hứa Tình Thâm gật đầu, dìu Tưởng Tùy Vân quay về bên trong giường bệnh.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
"Tình Thâm, có một số việc... Cuối cùng thì chúng ta cũng không có cách nào khác."
"Con biết." Hứa Tình Thâm đắp kín chăn cho Tưởng Tùy Vân, cô quay lại chiếc giường kia.
Tưởng Đông Đình muốn cho cô xem thứ gì? Phụ nữ sao?
Đây là dự đoán xấu nhất mà cô nghĩ tới. Cô lắc đầu, không, cũng không đến nỗi.
Nhưng nếu như không phải chuyện đó, những chuyện khác cô đều có thể chấp nhận.
Hứa Tình Thâm tự an ủi mình như vậy, cô nằm trên giường bệnh, cũng mở to mắt, thời gian một giây mà dài như một năm.
---
Nhà họ Tưởng.
Lúc Tưởng Viễn Chu tỉnh lại, trong không khí có một cảm giác lành lạnh quanh quẩn trong căn phòng, chắc là cửa sổ không được đóng cẩn thận. Cánh tay anh khẽ cử động, ôm chặt người kia.
"Mấy giờ rồi?"
Đối phương không lên tiếng, xem ra còn đang ngủ, Tưởng Viễn Chu mở mắt ra, bên trong căn phòng có vài tia sáng lọt vào, trời còn chưa hoàn toàn sáng hẳn, anh không nhớ nổi tối hôm qua quay về Cửu Long Thương từ lúc nào.
Đại khái là rất rất say, bị tài xế dìu về ha?
Tưởng Viễn Chu cúi đầu, nhắm mắt lại hôn lên vai người phụ nữ, người phụ nữ co rúm lại, hình như có dấu hiệu tỉnh lại.
Đối phương xoay người, Tưởng Viễn Chu bị người đó đẩy mạnh một cái trước ngực.
"A -- "
Anh mở to mắt ra, thấy trước mặt xuất hiện một gương mặt đầy hoảng hốt lo sợ, Lăng Thời Ngâm lôi chiếc chăn đơn bên cạnh trùm lấy vai.
"Em, vì sao em ở đây? Anh Viễn Chu, anh... "
Trong đầu Tưởng Viễn Chu "ầm" lên một tiếng nổ tung, anh đưa mắt nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện cảnh tượng trước mắt cũng không phải là Cửu Long Thương.
Ánh nhìn anh đảo qua trên giường, thấy bên trên có một vết máu, sắc mặt Lăng Thời Ngâm trắng bệch, trên chiếc chăn cũng có vệt máu.
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu trở nên hung ác nham hiểm.
"Tại sao cô lại ở đây? Nói mau!"
"Là bác Tưởng bảo em tới, nhưng em chỉ tới để ăn cơm tối mà thôi..."
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm khiếp sợ không kém so với Tưởng Viễn Chu, thần sắc cô ta trắng bệch, cả người không ngừng run rẩy. Tưởng Viễn Chu đứng dậy, nhặt quần áo và đồ dùng trên đất lên mặc vào, ánh mắt của anh lạnh lùng như băng, động tác cũng trở nên bực bội. Mặc quần xong, Tưởng Viễn Chu vòng qua giường lớn đi tới bên cạnh Lăng Thời Ngâm, anh vươn tay níu lại cánh tay của cô ta, kéo cô ta thẳng từ trên giường lăn xuống đất. Lăng Thời Ngâm ngã nhào trên sàn nhà, đôi chân không che được, lộ ra bên ngoài. Trên chân cô ta có vệt máu đã khô từ lâu, trườn dọc xuống như đánh thẳng vào mặt Tưởng Viễn Chu. Cô ta ôm chặt lấy cánh tay đau nhức của mình ngồi dậy, tay chân luống cuống với lấy quần áo của mình bắt đầu mặc vào. Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm cô ta từ trên cao.
"Muốn diễn trò ngay trước mặt tôi? Lăng Thời Ngâm, tôi không ngờ cô lại không biết xấu hổ đến như vậy!"
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm tái nhợt, gần như trong suốt, ngón tay run rẩy mặc quần áo xong, cô ta chậm rãi đứng lên, ngắm nhìn vệt máu đỏ sẫm trên giường.
"Anh yên tâm đi, em sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm với em đâu. Anh hoàn toàn có thể coi như là chuyện đêm qua chưa hề xảy ra."
Tưởng Viễn Chu nhìn cô ta thật kỹ, Lăng Thời Ngâm để chân trần, dáng người càng trở nên nhỏ nhắn xinh xắn, chỗ xương quai xanh còn có vài dấu vết, như là bị ai đó lấy tay cấu véo tạo nên. Không khí xung quanh lạnh đến nỗi như sắp đóng băng, đôi mắt Lăng Thời Ngâm đỏ ngầu, xoa xoa hai mắ.
"Em đã trưởng thành, có thể gánh chịu mọi hậu quả về mình."
"Thật sự là một cái bẫy lớn như vậy, nhưng tôi cũng thật không ngờ cô lại có thể phối hợp!"
Lăng Thời Ngâm đối diện với cái nhìn của Tưởng Viễn Chu, trên khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, có vẻ như phải chịu đựng một sự sỉ nhục rất lớn, cô ta khom lưng nhặt áo khoác lên, cắn chặt khóe miệng đi ra ngoài.
Tưởng Viễn Chu cầm áo sơmi, cũng không kịp mặc vào, anh nôn nóng muốn đi tìm Tưởng Tùy Vân hỏi cho rõ ràng.
Hai người một trước một sau đi xuống lầu, bước chân của Lăng Thời Ngâm bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chăm chú về phía bên trong phòng khách.
Tưởng Đông Đình ngồi quay mặt về phía cầu thang, đưa mắt nhìn xung quanh, trong phòng không hề có những người khác ở đó.
Không đợi Tưởng Viễn Chu nói, Lăng Thời Ngâm tiến lên vài bước, hỏi: "Bác Tưởng, rốt cuộc tối hôm qua chuyện gì đã xảy ra?"
Tưởng Đông Đình ngẩng đầu, thấy Lăng Thời Ngâm tóc tai rối bời, hai mắt đỏ bừng, ông ta bình tĩnh nói: "Lăng nha đầu, con yên tâm, ta sẽ làm chủ cho con."
"Làm chủ? Làm chủ gì chứ?"
"Cha mẹ con đã đồng ý chuyện hai nhà kết thông gia, con và Viễn Chu đã làm chuyện vợ chồng rồi, chuyện này càng là chuyện ván đã đóng thuyền."
Lăng Thời Ngâm đứng im tại chỗ, khuôn mặt tỏ ra khó có thể tin nổi, cô ta nhìn Tưởng Viễn Chu một chút, không nói nên lời, chỉ là lắc đầu, sau cùng, Lăng Thời Ngâm giống như sụp đổ, nói: "Tối hôm qua bác bảo con tới đây, mọi người..."
"Thời Ngâm, chúng ta cũng là muốn tốt cho hai đứa."
Tưởng Viễn Chu nhìn về phía Lăng Thời Ngâm, cô ta giống như hoàn toàn không biết chuyện gì, trên nét mặt chỉ có vẻ không thể tin nổi, cô ta cất tiếng nói khàn khàn hỏi: "Có phải là ba mẹ con cũng biết hay không?"
"Lăng nha đầu, trước hết ta bảo người đưa con về đã."
"Tại sao mọi người có thể làm như vậy? Bác Tưởng, bác coi con trở thành cái gì?" Lăng Thời Ngâm tỏ ra đau thương căm giận, nước mắt chảy ra.
"Con không phải là công cụ để mọi người kết thông gia, trả lại cho con những gì đã mất đi, trả lại đi..."
Tưởng Đông Đình tựa như hoàn toàn không vì chuyện này mà trở nên dao động, Tưởng Viễn Chu lạnh lùng nhìn, đây là một màn kịch vô cùng hoang đường, mà lúc này anh và Lăng Thời Ngâm cũng là nhân vật chính.
"Lăng nha đầu, cha mẹ con đã đem bát tự của con tới rồi, chuyện tối ngày hôm qua là chúng ta gạt con, nhưng sớm muộn có một ngày, con sẽ phải cảm ơn chúng ta."
Lăng Thời Ngâm tức giận đến nỗi không nói lên lời, đau lòng muốn chết, đưa tay vịn vào ghế sa lon bên cạnh, đôi môi run rẩy: "Hại con thành như vậy, còn muốn con cám ơn? Tương bá phụ, con không ngờ bác lại là nguời như vậy, con không ngờ để đạt được thứ mà mấy người muốn, lại có thể giở thủ đoạn bỉ ổi như vậy..."
Sắc mặt Tưởng Đông Đình vẫn bình thản, Lăng Thời Ngâm gào lên, trong giọng nói tràn đầy phẫn uất: "Từ nay về sau, nhà họ Lăng cùng nhà họ Tưởng không đội trời chung!"
"Lăng nha đầu, con nên bình tĩnh lại một chút đã, về nhà nghe ý tứ của ba mẹ con xem."
Lăng Thời Ngâm bước chân trần lui về phía sau, va người vào Tưởng Viễn Chu, cô ta ngẩng đầu lên nhìn anh, cái nhìn kia cũng tràn đầy hận ý, cô ta không nói gì nữa, đẩy Tưởng Viễn Chu ra bước nhanh ra khỏi đó.
Bên trong phòng khách cũng chỉ còn lại có hai bố con, Tưởng Viễn Chu mặc áo vào.
"Cứ cho như là ép buộc bọn con lại như vậy nhưng con cũng sẽ không cưới cô ta."
"Con không cưới con bé họ Lăng đó, còn có thể cưới ai? Hứa Tình Thâm sao? Nếu nó biết chuyện đêm qua, còn muốn cưới con nữa sao?"
Trái tim Tưởng Viễn Chu giống như bị đâm một cái bất ngờ.
"Con sẽ khiến cô ấy chấp nhận."
"Nếu nó thật sự có thể rộng lượng như vậy, thì cũng không phải là người con nên yêu, một người phụ nữ như vậy thì càng phải đề phòng."
"Ba cũng biết cô ấy yêu con..." Tưởng Viễn Chu bật thốt ra, không hề do dự, lại nghĩ đến Hứa Tình Thâm chưa bao giờ nói với anh chữ "Yêu" này, chỉ là có chút cảm giác thấm sâu vào cốt tủy. Nếu không, sao anh có thể bật thốt ra nói rằng cô ấy yêu anh một cách vô thức theo phản xạ mà không hề nghĩ ngợi như vậy?
"Ở nhà họ Tưởng chúng ta, cần tình yêu sao?" Tưởng Đông Đình đứng dậy. "Việc đã đến nước này, chuyện của Hứa Tình Thâm, con tự mình giải quyết cho xong đi."
Tưởng Đông Đình đi sát qua anh, Tưởng Viễn Chu nhìn bốn phía.
"Dì nhỏ đâu?"
"Oh, tối hôm qua bỗng nhiên Tùy Vân phát bệnh, ở bệnh viện suốt đêm."
"Ba..." Tưởng Viễn Chu đi tới trước mặt Tưởng Đông Đình.
"Để mưu tính con trai của mình, ba còn kéo cả dì nhỏ vào, cho tới tận bây giờ con không hề nghĩ rằng, ba lại là một người đáng sợ đến như vậy."
Tưởng Đông Đình không nói thêm gì, bước chân rời khỏi đó.
Lúc Tưởng Viễn Chu ra cửa, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo sơmi mỏng, đi thẳng tới bên ngoài, vừa lúc Lão Bạch lái xe tới, có vẻ như Tưởng Viễn Chu không nhìn thấy anh, Lão Bạch mau chóng phanh lại, sau đó bước nhanh xuống phía dưới.
"Tưởng tiên sinh!"
Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu, Lão Bạch thấy sắc mặt anh rất khó coi, chiếc áo sơmi cũng nhăn nhúm.
"Tôi tới Cửu Long Thương, người bên kia nói cả đêm ngài không về."
Tưởng Viễn Chu ngồi vào bên trong xe.
"Tới Tinh Cảng."
Lão Bạch nhìn thẳng về phía trước.
"Ngài vừa nói như vậy, tôi mới nghĩ ra, vừa nãy tới Cửu Long Thương, cô Hứa cũng không có ở đó."
"..."
"Người giúp việc nói tối hôm qua bên này phái xe tới đón cô Hứa, tôi cho rằng, hai người ngủ lại đây."
Tưởng Viễn Chu mệt mỏi dựa về phía sau.
"Đón cô ấy đến nơi này?"
"Tưởng tiên sinh không gặp cô Hứa sao?" Lão Bạch thấy trong lòng giật mình sợ hãi.
"Sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đó chứ?"
"Tới Tinh Cảng trước đi."
"Vâng." Lão Bạch nhấn chân ga, chiếc xe lao nhanh như bay về phía trước.
Tưởng Viễn Chu không biết Hứa Tình Thâm có nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng đó hay không, nhưng nếu như cô nhìn thấy mà nói, thế nào cũng phải kéo anh về để hỏi rõ ràng chứ?
Đi tới Tinh Cảng, tìm được phòng bệnh của Tưởng Tùy Vân xong, Tưởng Viễn Chu đẩy cửa đi vào, Hứa Tình Thâm ngồi ở mép giường, nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, cô bật người bước xuống giường.
"Viễn Chu!"
Một tiếng gọi này, tựa như cách từ rất xa mới truyền tới trong tai Tưởng Viễn Chu. Tưởng Tùy Vân cũng không ngủ, thấy Tưởng Viễn Chu thì vội vàng ngồi dậy.
"Viễn Chu."
Tưởng Viễn Chu đi tới trước mặt Hứa Tình Thâm, cô nhìn anh một lượt.
"Anh, anh không sao chứ?"
Người đàn ông lại không biết nên trả lời thế nào, chỉ là gật đầu.
"Dì nhỏ làm sao vậy?"
"Tối hôm qua phát bệnh, nhưng anh cũng đừng lo lắng, không có gì trở ngại đâu."
Tưởng Viễn Chu đứng ở bên trong phòng bệnh, có một số việc trong lòng anh và Tưởng Tùy Vân biết rõ, người đàn ông đi tới trước giường bệnh.
"Không có việc gì là tốt rồi."
Tưởng Tùy Vân thấy anh đứng có chút xa cách.
"Viễn Chu..."
"Dì nhỏ nghỉ ngơi thật tốt." Tưởng Viễn Chu nói xong, xoay người sang hướng Hứa Tình Thâm.
"Đi, chúng ta về nhà."
"Còn về làm gì?" Hứa Tình Thâm giơ đồng hồ lên cho Tưởng Viễn Chu xem. "Lập tức tới giờ làm việc của em rồi."
"Ngày hôm nay không làm nữa." Tưởng Viễn Chu kéo cánh tay của Hứa Tình Thâm, muốn đưa cô đi ra ngoài. Hứa Tình Thâm đè lại cổ tay của anh.
"Viễn Chu."
Người đàn ông quay đầu lại nhìn cô, trong lòng Hứa Tình Thâm chua xót khó chịu, nhưng vẫn cố nén lại, nói: "Cũng không phải ngày đặc biệt gì, công việc vẫn là phải làm, ngày hôm nay chỉ là ngày thứ năm thông thường mà thôi, có đúng hay không?"
Tưởng Viễn Chu chần chừ nhìn khuôn mặt cô, càng lúc càng có những suy nghĩ phức tạp lộ ra trong ánh mắt, cuối cùng anh buông lỏng tay.
Hứa Tình Thâm khẽ cười nói: "Trong toilet có đồ dùng tính rửa mặt một lần, em đi đánh răng rửa mặt trước đã."
Cô nói xong, dùng chiếc dây thun buộc lại mái tóc rối, Hứa Tình Thâm bước nhanh tới toilet, Tưởng Tùy Vân nhìn theo, trái tim giống như đnag rỉ máu.
"Viễn Chu."
Tưởng Viễn Chu đứng ở đó, không thân mật dựa vào giường như mọi lần, Tưởng Tùy Vân thấp giọng nói: "Xin lỗi, dì nhỏ xin lỗi con."
"Con vẫn cho là, trên đời này chỉ có tiểu di sẽ không gạt ta."
Viền mắt Tưởng Tùy Vân chua xót.
"Viễn Chu..."
Người đàn ông không nói lời gì nữa, biểu tình trên khuôn mặt lạnh lùng đến cực điểm, trong ấn tượng của Tưởng Tùy Vân về Tưởng Viễn Chu, hình như không phải là cùng một người.
---
Nhà họ Lăng.
Lăng Thời Ngâm xuống xe, đạp trên mặt đất lạnh như băng đi vào trong, bên trong phòng khách nhà họ Lăng có mấy người đang ngồi, Lăng Thận thấy cô tiến đến, mí mắt khẽ động đậy.
Bà Lăng vội vàng đứng dậy ngay lập tức.
"Thời Ngâm."
Vừa nhìn, đã thấy cô chân trần, đầu ngón chân bị đau nhức đến đỏ bừng, bà Lăng đau lòng khủng khiếp, quay sang người làm ở phía cửa nói: "Mắt mù có đúng không? Còn không mau lấy dép tới cho tiểu thư."
Ông Lăng giận dữ, ánh mắt nhìn Lăng Thời Ngâm chằm chằm.
"Tối hôm qua đi ra khỏi nhà, vì sao không nói cho chúng ta biết? Nếu nhà họ Tưởng không gọi điện thoại tới, chính ta cũng không biết, con, con lại có thể ngủ ở nhà họ Tưởng!"
"Ba, ván đã đóng thuyền, ba cũng đừng tức giận."
"Làm sao ta có thể không giận chứ? Bây giờ con giống hệt như một đứa con gái tùy tiện, thành ra dạng gì chứ?"
Lăng Thời Ngâm đeo đôi dép được đưa tới, Lăng Thận cũng nhíu chặt vùng xung quanh hàng lông mày, sắc mặt hết sức khó coi.
"Thời Ngâm, rốt cuộc là tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"
"Anh, chuyện đám hỏi, không phải anh cũng tán thành sao?"
"Nhưng anh đâu để em phải chạy tới đó hiến thân!" Lăng Thận chầm chậm đứng dậy. "Em là con gái nhà họ Lăng, thân phận danh giá, có một số việc không cần phải làm những chuyện khó chịu như vậy."
Lăng Thời Ngâm ngẩng đầu lên.
"Không "đập nồi dìm thuyền"*, sau này em cũng chỉ có thể tìm đại một người nào đó để lấy, mà chuyện như vậy, em không cho phép điều đó xảy ra với em."
[*破釜沉舟PHÁ PHỦ TRẦM CHÂU - đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng (Dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀) ]
Ông Lăng tức giận đến nỗi không thể tiến lên đả, bà Lăng đau lòng ôm con gái vào trong ngực.
"Được rồi được rồi, chuyện đã xảy ra rồi, phải suy nghĩ lại xem sau đó làm thế nào chứ."
"Còn có thể làm sao!" Ông Lăng đầy tức giận quát.
Lăng Thời Ngâm nhìn Lăng Thận, mặc dù anh ta trong cơn giận dữ, nhưng vẫn không đành lòng quở trách nữa.
---
Bệnh viện Tinh Cảng.
Hứa Tình Thâm rửa mặt xong đi ra khỏi toilet, Tưởng Viễn Chu vẫn đang đứng ở chỗ cũ, cô lau khô nước trên tay, không khỏi nhìn sang Tưởng Tùy Vân.
"Được rồi?" Tưởng Viễn Chu hỏi.
"Vâng."
"Thời gian còn sớm, đi ra ngoài ăn điểm tâm trước đã."
Hứa Tình Thâm đi tới trước giường bệnh.
"Dì nhỏ, buổi chiều là dì có thể xuất viện, đến lúc đó gọi tài xế đưa dì về là được rồi."
Tưởng Tùy Vân nằm lại trên giường, Hứa Tình Thâm thấy đôi mắt bà sưng đỏ, tối hôm qua hai người cũng không chợp mắt, mà bây giờ, thái độ của Tưởng Viễn Chu càng làm cho cô cảm thấy hoảng hốt lo sợ.
"Không cần phải để ý tới ta, hai đứa mau đi thôi."
Hứa Tình Thâm ấn chiếc chuông báo ở đầu giường, y tá chịu trách nhiệm trong phòng bệnh tới rất nhanh, Hứa Tình Thâm căn dặn cô ấy một số việc.
Tưởng Viễn Chu ra khỏi phòng bệnh, Lão Bạch đợi ở bên ngoài, Hứa Tình Thâm theo anh đi ra ngoài, cô kéo tay anh lại.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Mặc mỗi một chiếc áo sơmi tới đây, cũng không sợ chết cóng nữa."
Người đàn ông quay lại cầm bàn tay cô, hai người tới một khu phố phía đối diện, Hứa Tình Thâm chọn một quán ăn nhỏ, đi vào thấy bên trong ngồi chật kín người, Tưởng Viễn Chu đi tới trước quầy, hỏi: "Muốn ăn gì?"
"Đói bụng quá, muốn ăn mì cá, còn anh?"
"Giống em."
Động tác của nhân viên thu ngân thuần thục gõ vài cái: "Hai bát mì cá, tổng cộng ba mươi."
Tưởng Viễn Chu sờ vào trong túi, mới phát hiện không cầm theo ví da, Hứa Tình Thâm cũng vậy, tối hôm qua ra khỏi nhà không đem theo túi xách, cô sờ sờ túi, may là trong túi còn có năm mươi đồng dùng còn dư lại, Hứa Tình Thâm đưa tới.
Hai người chọn chỗ ngồi xuống, cũng không lâu sau, nghe thấy trước cửa sổ đang gọi: "Bàn số mười tám, hai bát mì cá."
Tưởng Viễn Chu cũng không biết còn phải tự đi lấy, thấy Hứa Tình Thâm đứng dậy, lúc này anh mới lên tiếng: "Để anh."
Người đàn ông đứng dậy đi tới trước ô cửa, Hứa Tình Thâm đan hai tay vào nhau, nhìn chằm chằm bóng lưng của anh tới mất hồn. Cô khẽ cắn ngón tay của mình, đau đớn mới kéo tâm trí cô trở về, cô ngẩng đầu một cái liền thấy Tưởng Viễn Chu đã quay lại.
Bên trong tiệm mì xen lẫn các loại thanh âm, có thảo luận số chuyên gia hôm nay, có người thì đang nói phí khám bệnh của bệnh viện Tinh Cảng quá đắt, còn có người mang con theo, đứa nhỏ đang gào khóc.
Hứa Tình Thâm cầm đôi đũa lên, đưa một đôi khác tới tay Tưởng Viễn Chu.
Cô cầm đũa gắp mì lên, Tưởng Viễn Chu thấy hơi nóng bốc lên, đến nỗi gương mặt Hứa Tình Thâm trong mắt anh trở nên mơ hồ.
"Tối hôm qua, ba anh sai người đi đón em?"
"Ừm, nói là anh uống say." Hứa Tình Thâm nhét mì vào trong miệng, ậm ừ nói.
"Sau đó thì sao?"
Hứa Tình Thâm nhai hết trong miệng, ngẩng đầu nhìn anh.
"Sau đó gặp dì nhỏ đang khó chịu, em liền theo bà tới bệnh viện."
Tưởng Viễn Chu chăm chú về phía bát mì của mình, thần sắc vẫn chưa vì lời nói này của Hứa Tình Thâm mà thả lỏng.
Hai người mỗi người theo đuổi suy nghĩ tâm tư riêng của mình, Hứa Tình Thâm gắp miếng cá trong bát.
"Tối hôm qua, không có chuyện gì xảy ra chứ?"
Tưởng Viễn Chu cảm thấy trong lòng giật mình lo sợ, anh nhìn người phụ nữ trước mặt, ngoại trừ chuyện tối ngày hôm qua, giữa bọn họ chỉ còn lại những điều ấm áp tốt đẹp, đẹp tới nỗi đã khiến Tưởng Viễn Chu trở nên lưu luyến.
Cuối cùng, anh lắc đầu: "Không có."
Hứa Tình Thâm cố giấu nét đau khổ nơi đáy mắt, khẽ cười nói: "Không có, tốt lắm."
Chương 115: Đi khám giữa đêm khuya
Editor: Lưu Tinh
Ai cũng biết đó chỉ là một ước nguyện đẹp đẽ. Mặc dù nó tuyệt mỹ và hư ảo thế nào thì cả hai người không ai nỡ phá vỡ điều đó.
Hứa Tình Thâm lên tiếng lần nữa: "Ăn điểm tâm xong anh có muốn trở về bệnh viện hay không?"
"Không được."
Hứa Tình Thâm do dự: "Dì nhỏ bên kia..."
"Anh sẽ an bài tốt."
"Vâng." Hứa Tình Thâm nhẹ nhngà đáp.
Tưởng Viễn Chu thấy cô vẫn ăn chưa xong: "Em còn đói lắm sao?"
Cô gật đầu: "Anh cũng ăn đi, dù có chuyện gì cũng phải ăn no trước đã."
Tưởng Viễn Chu nhìn cô, các loại cảm xúc phức tạp vẫn còn quanh quẩn trong lòng. Hai người ăn xong điểm tâm thì trở về Tinh Cảng.
Tài xế dừng xe trước cửa Tinh Cảng. Hứa Tình Thâm thấy Lão Bạch đã đợi sẵn ở bên ngoài. Cô kéo tay Tưởng Viễn Chu: "Em đi vào trước."
"Được."
Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm đi vào trong. Lão Bạch tiến lên: "Tưởng tiên sinh, quay về Cửu Long Thương sao?"
Người đàn ông ngồi vào xe, mãi đến lúc tài xế khởi động xe thì Tưởng Viễn Chu mới lên tiếng: "Về nhà họ Tưởng."
Trở về nhà, Tưởng Viễn Chu đi thẳng lên lầu hai. Tối hôm qua đến giờ cửa phòng ngủ vẫn chưa đóng. Tưởng Viễn Chu không chút do dự, tiến thẳng vào trong.
Anh đảo mắt khắp căn phòng, toàn bộ cửa sổ đều mở toang, khăn trải giường đã được đổi mới nhưng trên chiếc giường hoàn toàn trống không, không có gối đầu hay chăn đệm.
Tưởng Viễn Chu vòng trở ra ngoài, đi xuống lầu dưới. Anh gọi một người giúp việc lại : "Ai bảo các người vào dọn dẹp phòng?"
"Tưởng tiên sinh, chúng tôi chưa ai lên lầu."
Tưởng Viễn Chu nghe vậy mím môi nhấc chân đi ra ngoài. Ở cửa anh thấy Tưởng Đông Đình đang ở cách đó không xa đi về hướng ngược lại. Lão Bạch cung kính chào hỏi ông, sau đó đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu.
Tưởng Đông Đình tiến lên vài bước. Tưởng Viễn Chu đang đứng trên bậc thang, nhìn xuống: "Ba bảo người vào phòng dọn dẹp?"
"Phải."
"Mấy thứ trên giường đâu?"
Tưởng Đông Đình đáp: "Sáng sớm nhà họ Lăng đã cho người tới mang đi toàn bộ."
"Cái gì?" Tưởng Viễn Chu cất cao giọng hỏi.
"Thái độ của nhà họ Lăng đối với chuyện này rất nghiêm túc, Viễn Chu..."
"Đừng nói nữa." Hôm nay, tại chỗ này, Tưởng Viễn Chu cảm thấy trong lòng kích động như muốn lật tung tất cả.
"Nếu bọn họ thích thì mang về làm kỉ niệm cũng tốt."
"Viễn Chu, con nói thế là sao?"
Tưởng Viễn Chu bước xuống, ánh mắt lạnh lùng quét lên mặt Tưởng Đông Đình: "Muốn ép con lấy Lăng Thời Ngâm, không có cửa đâu! Say rượu mất trí thôi mà, hơn nữa ai cũng không còn nhỏ tuổi. Bên nhà họ Lăng kia ba cứ thu xếp với bọn họ, cúi đầu chịu nhận lỗi cũng được, cứ xem như chưa từng có chuyện gì phát sinh. Tất cả giao cho ba đấy."
"Con! Sao con có thể nói ra những lời này?"
"Thái độ của Lăng Thời Ngâm ba cũng thấy rồi đấy. Cô ấy cũng không cần con chịu trách nhiệm, con cũng không muốn chịu trách nhiệm. Một phút sai lầm này mà phải dùng hạnh phúc cả đời để trả sao?"
Lão Bạch đứng bên cạnh nghe thế không khỏi kinh ngạc. Chuyện tối hôm qua anh không rõ, nhưng sáng nay luôn cảm thấy Tưởng Viễn Chu có cái gì không đúng, không nghĩ rằng sự việc lại là như vậy. Tưởng Viễn Chu cư nhiên phát sinh quan hệ với tiểu thư nhà họ Lăng?
"Nhà họ Lăng gia thế không phải tầm thường. Con và Lăng nha đầu đã xảy ra chuyện như vậy thì con phải chịu trách nhiệm với nó. Có phải con muốn phá nát giao tình giữa hai nhà hay không?"
Tưởng Viễn Chu bật cười trào phúng: "Vậy lúc ba mang người đến tận giường con thì không thấy xấu hổ sao? Con không ngờ người đứng đầu nhà họ Tưởng vì muốn đạt được mục đích lại không từ thủ đoạn dơ bẩn như vậy!"
"Tưởng Viễn Chu!"
"Lão Bạch, chúng ta đi."
Tưởng Viễn Chu bước nhanh về phía trước, Lão Bạch vội đuổi theo anh. Ngồi vào bên trong xe, Lão Bạch nói với tài xế: "Trở về Cửu Long Thương."
Trên đoạn đường trở về Cửu Long Thương, bầu không khí trong xe ngột ngạt đáng sợ. Lão Bạch bật nhạc giao hưởng, từng chuỗi giai điệu thư thái lần lượt truyền đến trong tai Tưởng Viễn Chu. Người đàn ôg đột nhiên ra hiệu dừng xe. Tài xế vội đánh tay lái, dừng xe ở bên đường.
Tưởng Viễn Chu chỉ về phía trước: "Xuống xe."
Lão Bạch nháy mắt với tài xế. Đối phương liền nhanh chóng đẩy cửa xe ra, bước xuống xe.
"Tưởng tiên sinh, tối hôm qua không phải ngày giỗ của phu nhân sao?" Dựa theo lệ cũ, anh sẽ phải ở lại nhà họ Tưởng, sau đó sao lại tiến triển thành như vậy?
Tài xế đóng cửa xe. Chung quanh thật ra rất yên tĩnh, không nhiều xe cộ qua lại. Anh đứng tựa bên thân xe, Lão Bạch đứng bên cạnh anh.
Sau một lúc.
Lão Bạch sắc mặt nghiêm túc: "Chuyện này e rằng có liên quan đến cô Tưởng."
"Tôi vốn định trở về lấy vài thứ mang qua bệnh viện."
"Tưởng tiên sinh hoài nghi?"
Tưởng Viễn Chu khẽ nhắm mắt lại: "Tôi muốn ôm một hi vọng cuối cùng, nhưng nhìn dáng vẻ kia của Lăng Thời Ngâm ... Hai người chúng tôi lúc đó không giống như chưa từng phát sinh chuyện gì. Huống hồ thật vất vả họ mới bắt được cơ hội hiếm có như ngày giỗ mẹ tôi, nếu không e là chẳng còn cơ may nào."
Lão Bạch nhíu mày, như có lời muốn hỏi nhưng lại thôi. Tưởng Viễn Chu thấy vậy, không kiên nhẫn nói: "Đến nước này rồi còn ngại gì mà không thể nói ra?"
"Tưởng tiên sinh, tối hôm qua một chút ấn tượng ngài cũng không nhớ sao?"
Đây mới chính là điều khiến Tưởng Viễn Chu buồn bực nhất. Anh quay mặt sang chỗ khác: "Anh cũng không phải không biết, lúc tôi uống say rồi thì sẽ không nhớ gì hết."
Cũng phải. Tưởng Viễn Chu mỗi khi uống say đều sẽ làm ra chuyện kì quặc. Nếu không có người khác kể lại, anh cũng vĩnh viễn không biết mình đã càn quấy cỡ nào.
"Nhà họ Lăng khẳng định cũng biết chuyện này."
"Chuyện này đương nhiên không thể giấu được." Tưởng Viễn Chu quay kiếng xe xuống, nhàn nhạt nói tiếp.
"Chuyện cũng đã xảy ra, phải đối mặt thôi."
"Cô Hứa..."
Tưởng Viễn Chu hạ mi mắt xuống: "Tối hôm qua ba tôi cho người đi đón cô ấy. Dựa theo sự thông minh của cô ấy, trong lòng chắc chắn nảy sinh nghi ngờ."
"Phải."
Buổi chiều, Tưởng Tùy Vân xuất viện. Nhà họ Tưởng cho xe tới đón bà.
Đến tối, Hứa Tình Thâm thay quần áo xong, rời khỏi Tinh Cảng. Gió lạnh thổi vào mặt đau rát như cắt da xé thịt. Hứa Tình Thâm vừa định băng qua đường thì một chiếc xe chậm rãi dừng lại ngay phía sau gót chân cô.
"Cô Hứa."
Hứa Tình Thâm dừng bước, thấy tài xế nhà họ Tưởng bước xuống xe.
"Lão gia bảo tôi tới đón cô."
Cô nắm chặt túi xách trong tay: "Bác Tưởng muốn gặp tôi, đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Cô đi thì biết."
Hứa Tình Thâm trầm mặt xuống. Tưởng Đông Đình bảo cô đến nhất định là có liên quan đến chuyện tối hôm qua nói với cô. Hứa Tình Thâm miễn cưỡng cười: "Hiện giờ tôi có hẹn với bạn, để hôm khác vậy."
"Cô Hứa, cô vẫn nên tới đó một chuyến."
Hứa Tình Thâm mím môi: "Anh trở về nói với bác Tưởng, hôm khác tôi và Viễn Chu sẽ ghé thăm."
"Cô Hứa, lão gia đã nói bất luận thế nào cũng phải đưa cô Hứa đến nhà họ Tưởng."
Hứa Tình Thâm nhìn ra sau, thấy một chiếc xe quen thuộc đang tiến tới. Ánh mắt cô đảo qua biển số xe, trong lòng liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Rất nhanh, chiếc xe dừng lại trước mặt Hứa Tình Thâm. Lão Bạch đẩy cửa ra, xuống xe.
"Cô Hứa, xem ra tôi đã đến muộn."
"Không có việc gì, tôi cũng vừa tan việc thôi."
Lão Bạch liếc nhìn người tài xế kia, sau đó làm động tác mời Hứa Tình Thâm lên xe. Tài xế thấy thế vội ngăn cản.
"Muốn gặp cô Hứa là ý của lão gia."
"Tôi chỉ nghe theo lời dặn của Tưởng tiên sinh." Lão Bạch trừng mắt với đối phương.
"Muốn cướp người từ trong tay tôi? Cứ thử xem."
Lão Bạch nói xong liền đứng ra che chăn trước mặt Hứa Tình Thâm, sau đó giúp cô mở cửa xe. Chiếc xe đánh vòng một đoạn trước cổng Tinh Cảng rồi nghênh ngang rời đi.
Dọc đường đi, không ai mở miệng nói lời nào. Hứa Tình Thâm cuối cùng bức bối không chịu được mà hỏi: "Lão Bạch, anh ấy có ở nhà không?"
"Có, là Tưởng tiên sinh bào tôi tới đón cô."
Hứa Tình Thâm siết chặt tay lại, rũ mi mắt xuống: "Sáng sớm hôm nay là anh đưa anh ấy tới bệnh viện, hay là anh ấy tự mình tới?"
"Là tôi. Sáng sớm tôi đã đến Cửu Long Thương."
"Ừ, cũng đúng, sáng sớm ở bệnh viện tôi đã thấy anh." Hứa Tình Thâm muốn giả vờ không quan tâm nhưng có những chuyện không cách nào kìm nén được.
"Lúc anh qua đó, chỉ có một mình anh ấy sao?"
"Tôi vừa đến thì Tưởng tiên sinh cũng vừa bước ra, không thấy ai khác cả."
Trong lòng Hứa Tình Thâm vẫn cảm thấy rất khó chịu, chỉ là đề tài này không thể tiếp tục nữa. Trở lại Cửu Long Thương, Hứa Tình Thâm và Lão Bạch một trước một sau lần lượt đi vào.
Tưởng Viễn Chu đang ngồi trong phòng khách. Hứa Tình Thâm bỏ túi xách xuống, bước tới chỗ anh. Người đàn ông nắm lấy cổ tay cô.
"Nếu như em không muốn tự lái xe, sau này anh sẽ bảo người đưa đón em đi làm."
"Tưởng tiên sinh, vừa rồi ở trước cổng bệnh viện, chúng tôi đụng phải người ở nhà bên kia."
Tưởng Viễn Chu làm như không nghe thấy, tiếp tục hỏi Hứa Tình Thâm: "Em thấy vậy được không?"
"Được."
"Còn nữa, nếu như ba anh muốn gặp riêng em, em không cần đến gặp ông ấy."
Hứa Tình Thâm có chút lơ đễnh, đầu óc vẫn còn miên man nghĩ tới tối hôm kia nhà họ Tưởng vui vẻ quây quần bên nhau, nghĩ tới Tưởng Đông Đình nói với cô sau này mọi người là người một nhà, bây giờ cũng chỉ mới qua mấy ngày đâu? Nhưng Hứa Tình Thâm hiểu rõ căn bản nhà họ Tưởng sẽ không tiếp nhận cô. "Nếu cứ từ chối gặp mặt như vậy có phải hơi vô lễ rồi không?"
"Đối với ông ấy không cần nói tới chuyện lễ nghĩa làm gì." Tưởng Viễn Chu lạnh lùng cắt ngang lời của Hứa Tình Thâm.
Cô gật đầu: "Được rồi."
Lúc ăn cơm tối, có điện thoại gọi tới, người giúp việc nghe máy rồi báo lại: "Tưởng tiên sinh, là điện thoại của cô Tưởng."
Tưởng Viễn Chu khựng lại một chút, sau đó không có bất kỳ phản ứng nào bất thường. Người giúp việc cho là anh không nghe rõ nên nhắc lại thêm lần nữa. Hứa Tình Thâm nhìn anh, Lão Bạch liền đẩy ghế đứng dậy đi nghe điện thoại.
Hứa Tình Thâm nghe Lão Bạch khách khí nói: "Chào cô Tưởng, Tưởng tiên sinh đang bận ăn tối, cô cần tìm ngài ấy có chuyện gì sao?"
"Được, cô Tưởng nhớ giữ gìn sức khỏe."
Tưởng Tùy Vân cũng không có chuyện gì gấp, chỉ là gọi báo đã xuất viện về đến nhà rồi. Bà bệnh cũng không nặng, bảo Tưởng Viễn Chu không cần lo lắng.
Bữa cơm tối chợt trở nên nhạt như nước ốc.
Một lúc sau, Tưởng Viễn Chu bảo Lão Bạch về trước. Hứa Tình Thâm tắm rửa xong trở lại phòng ngủ. Tưởng Viễn Chu đang ngồi bên mép giường, mái tóc ngắn chưa kịp khô, những bọt nước vẫn còn tí tách rơi xuống hai bên sườn mặt anh. Hứa Tình Thâm đi tới, ném một chiếc khăn lên đầu anh.
"Anh không sợ bị cảm sao?"
Tưởng Viễn Chu vươn tay ra ôm lấy hông cô, vùi đầu trước ngực cô, hai chân giang rộng ra để cô sát lại bên mình hơn. Cô giúp anh lau tóc một chút rồi buông chiếc khăn ra.
Hứa Tình Thâm ngồi trên đùi Tưởng Viễn Chu. Cô vòng tay ra sau ôm lấy cổ anh. Gò má hai người áp sát vào nhau. Giọt nước trên trán anh rơi xuống, trượt trên sườn mặt Hứa Tình Thâm. Cô đổi tư thế thành quỳ gối trên giường, hai tay duỗi ra đẩy vai Tưởng Viễn Chu một cái. Người đàn ông liền ngã xuống giường.
Hai người quấn lấy nhau trên giường một lúc, Hứa Tình Thâm hơi nhổm người dậy, lôi kéo chiếc áo sơ mi của Tưởng Viễn Chu. Vạt áo bị cô lôi ra khỏi lưng quần tây. Hai bàn tay cô cũng nhân cơ hội này mà trượt xuống bên hông anh, kéo lưng chiếc quần tây xuống.
Tưởng Viễn Chu không hề ngăn cản nhưng anh bỗng ôm chặt lấy hông Hứa Tình Thâm rồi xoay người nằm đè lên cô.
Người đàn ông ngồi dậy: "Anh đi sấy tóc đây, nếu không sẽ cảm lạnh mất."
"Tưởng Viễn Chu." Thấy anh đứng dậy, Hứa Tình Thâm liền vội vàng bắt lấy cổ tay anh.
"Vì sao anh lại giận dì nhỏ?"
"Cái gì?" Tưởng Viễn Chu rút tay về.
"Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được. Bình thường chỉ cần dì nhỏ có chút khó chịu trong người thì anh sẽ là người khẩn trương nhất. Thế nhưng sáng nay khi bà nằm viện, rồi cả lúc nãy bà gọi điện thoại tới Cửu Long Thương, anh cũng không quan tâm. Vì sao chứ?"
Hứa Tình Thâm cũng đứng dậy, hai người gần nhau trong gang tấc. Ở khoảng cách này, cô hoàn toàn có thể nắm bắt ọi biểu cảm trên gương mặt anh.
"Tối hôm qua có phải dì nhỏ đã làm hoặc đã tham dự vào chuyện gì đó khiến cho anh khó chịu, cho nên hôm nay anh mới giận dì ấy?"
Tưởng Viễn Chu không muốn nghe Hứa Tình Thâm nói tiếp nữa. Cô vốn thông minh, rất nhiều chuyện không cần động não nhiều cũng có thể nắm bắt được mấu chốt của vấn đề.
Người đàn ông đứng bên giường một lúc, sau đó ngồi xuống. Anh kéo Hứa Tình Thâm qua, để cô đứng trước mặt anh.
"Bất luận thế nào chúng ta cũng sẽ không rời xa nhau."
Hứa Tình Thâm đặt tay lên hai đầu vai Tưởng Viễn Chu: "Nếu chuyện này không ảnh hưởng tới chúng ta, [tựu] [còn là] [cân] [trước đây] [như nhau] [ba]. Tối hôm qua em bị gọi qua bên đó, tài xế cố ý đưa em vào. Lúc đó em thấy dì nhỏ đứng ở cửa, cả người ngã nghiêng như sắp ngất, nét mặt bà rất kì lạ, vừa đau đớn vừa tuyệt vọng. Lúc em muốn bước tới thì bà lại dùng sức ngăn em lại. Cho đến giờ em vẫn không hiểu rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Nhưng anh nói không có việc gì, vậy em sẽ tin không có việc gì. Chúng ta cũng đừng nghĩ tới nữa."
Tưởng Viễn Chu cúi đầu, đặt tay cô vào lòng bàn tay mình. Phải, Hứa Tình Thâm rất thông minh nên biết tối hôm qua nhất định có chuyện xảy ra. Nhưng cô làm sao biết tối hôm qua anh và Lăng Thời Ngâm lại cùng nhau ngủ trên một chiếc giường?
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, Hứa Tình Thâm cúi đầu mỉm cười nhìn anh. Tưởng Viễn Chu đầy yêu chiều nhéo má cô một cái. Anh không ngờ cô lại chọn cách cùng anh trốn tránh hiện thực. Nhưng nếu không trốn tránh thì phải làm thế nào đây? Lẽ nào kiên trì xông lên, biết ở đó là vực sâu cũng lao vào sao?
-------------------------
Nhà họ Lăng.
Lăng phu nhân gõ cửa phòng, bên trong lại không có động tĩnh gì. Bà mở cửa đi vào thì thấy Lăng Thời Ngâm đang nằm trên giường không nhúc nhích. Bà dịu dàng đến bên giường gọi : "Xuống ăn cơm tối thôi."
"Mọi người ăn đi, con không muốn ăn."
"Không ăn làm sao được?" Lăng phu nhân ngồi xuống bên mép giường, đặt tay lên vai con gái cưng.
"Đừng làm rộn như vậy. Tối hôm qua ba con chỉ là nhất thời tức giận mà thôi. Nhưng bây giờ không phải ông ấy cũng đã đồng ý rồi sao?"
"Con không có làm rộn." Lăng Thời Ngâm ngồi dậy.
"Con chỉ cảm thấy trong người có điểm khó chịu."
"Con thấy khó chịu chỗ nào?" Lăng phu nhân nghe thế không khỏi sốt ruột.
"Con đừng làm mẹ sợ."
Lăng Thời Ngâm cúi đầu: "Không có gì, chắc là sẽ khỏi ngay thôi."
"Rốt cuộc là làm sao vậy?"
"Con..." Lăng Thời Ngâm rũ mi mắt xuống.
"Con thấy chỗ đó... đau nhức."
Lăng phu nhân nhìn khắp người con gái một lượt, vừa sốt ruột vừa tức giận, kéo tay cô dậy: "Đi, đứng lên cho mẹ."
"Mẹ, mẹ làm gì vậy?"
"Đến bệnh viện."
"Con không đi." Lăng Thời Ngâm gạt tay bà ra.
"Còn chưa đủ mất mặt sao."
"Con cũng biết mất mặt?" Lăng phu nhân xốc chăn trên người cô ra.
"Đứng lên cho mẹ!"
"Con nói không đi mà!"
Lăng phu nhân giận đến mặt mày tái mét: "Con đấy! Nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào, nếu không may xảy ra chuyện gì thì sao? Thời Ngâm, con vẫn còn nhỏ tuổi, nếu như để ảnh hưởng đến việc sinh nở sau này thì biết làm thế nào?"
Lăng Thời Ngâm cũng bị dọa không nhẹ: "Không, không thể nào..."
"Làm sao con biết không thể nào?" Lăng phu nhân kéo con gái ngồi dậy.
"Mau nghe lời mẹ."
"Nhưng những chuyện này nếu truyền ra ngoài thì..."
Lăng phu nhân suy nghĩ một chút: "Con đừng sợ, chúng ta đến Tinh Cảng, dù sao đó cũng là bệnh viện của Tưởng Viễn Chu."
Lăng Thời Ngâm bị mẹ mình kéo tới phòng thay quần áo. Sau khi Lăng Thời Ngâm ngoan ngoãn nghe theo thì bà vội vàng xuống lầu, đi tới chỗ chồng mình.
"Ông có số điện thoại của Viễn Chu phải không?"
"Bà hỏi làm gì?"
"Tôi muốn nói với nó mấy câu."
Lăng lão gia lấy điện thoại ra đưa cho bà. Bà nhận lấy rồi mang lên lầu.
Khi nhận được điện thoại của nhà họ Lăng, Tưởng Viễn Chu không hề do dự mà nghe máy ngay. Anh vừa nghe vừa bước nhanh ra phía ban công.
"A lô?"
"Viễn Chu, là bác."
"Bác Lăng."
"Phải." Lăng phu nhân ngồi xuống giường, vừa định mở miệng nói gì đó thì đã bị Lăng Thời Ngâm ngăn lại.
Bà không cam lòng: "Sau khi xảy ra chuyện tối hôm qua... Hiện giờ Thời Ngâm thấy trong người không được khỏe. Chúng ta không tiện tới bệnh viện khác, con có thể sắp xếp người bên Tinh Cảng được không? Bây giờ bác lập tức đưa Thời Ngâm tới đó."
"Được." Tưởng Viễn Chu đồng ý.
"Hai người cứ qua đó trước, con sẽ sắp xếp bác sĩ đợi sẵn."
"Vậy..." Sắc mặt bà Lăng không được tốt, còn muốn nói gì đó thì điện thoại di động lại bị Lăng Thời Ngâm đoạt lấy.
Cô gái nhấn nút ngắt máy.
"Thời Ngâm, con làm gì vậy?"
Lăng Thời Ngâm cầm lấy áo khoác, sắc mặt tái nhợt: "Mẹ à, nói như vậy là được rồi. Không phải mẹ lo lắng cho sức khỏe của con sao? Còn không mau đến bệnh viện?"
"Vậy đi thôi."
Chuyện này Lăng lão gia không tiện đi cùng. Lăng phu nhân cùng Thời Ngâm lên xe, thẳng đến Tinh Cảng.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Tưởng Viễn Chu vẫn đứng yên tại đó không trở về phòng ngủ ngay. Anh gọi cho Lão Bạch.
Hứa Tình Thâm vẫn ngồi chờ ở trong phòng, nhìn ra ban công thấy Tưởng Viễn Chu đang đứng đó hút thuốc. Cô đi tới bên cửa sổ sát đất: "Điện thoại của ai vậy?"
"Lão Bạch." Tưởng Viễn Chu nói nhỏ.
"Có chút việc."
"Chuyện quan trọng lắm sao?"
Người đàn ông lắc đầu: "Em vào ngủ trước đi."
Hứa Tình Thâm nhìn ra được trong lòng Tưởng Viễn Chu đang có chuyện phiền não, giữa hai đầu chân mày của anh đã xuất hiện nếp uốn rất sâu. Thế nhưng anh lại không muốn cùng cô chia sẻ vấn đề này.
"Được, vậy anh cũng đừng thức khuya quá."
Tưởng Viễn Chu gượng gạo nặn ra một nụ cười: "Anh biết rồi."
Hứa Tình Thâm trở lại trước giường, vén chăn lên nằm vào. Cô nghiêng người, tiếp tục dõi theo bóng lưng Tưởng Viễn Chu. Anh lại đốt một điếu thuốc nữa. Cô không biết anh sẽ đứng ở đó bao lâu nữa. Lúc này bên ngoài gió lớn mà Tưởng Viễn Chu chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh. Lớp vải vóc bị cơn gió dồn ép đến dính sát vào thân thể rắn chắc của anh.
Hứa Tình Thâm vuốt ve chỗ trống bên cạnh mình. Cô nghĩ, nếu như lúc này Tưởng Viễn Chu vẫn đang an ổn nằm bên cạnh cô thì tốt biết bao.
Tưởng Viễn Chu đột nhiên xoay người, bước thật chậm trở vào phòng ngủ. Hứa Tình Thâm thấy thế vội vàng nhắm mặt lại.
Người đàn ông đứng bên mép giường, khom lưng ngắm nhìn gương mặt cô. Anh vươn tay ra vuốt ve cằm cô, đầu ngón tay anh mang theo dư vị của điếu thuốc lá vừa hút. Hứa Tình Thâm vẫn nằm yên không nhúc nhích. Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng bước chân vang lên.
Hứa Tình Thâm mở mắt ra, thấy Tưởng Viễn Chu lại trở về phía ban công. Cô muốn nhắc anh khoác thêm áo vào. Người đàn ông đang mặc bộ đồ ngủ màu trắng. Sắc trắng nổi bật giữa màn đêm, dường như bóng dáng ấy khiến Hứa Tình Thâm chói mắt đến không mở mắt nổi nữa.
Hẳn là anh đang chờ điện thoại của ai đó. Bởi vì khi tiếng chuông điện thoại lần nữa vang lên thì Tưởng Viễn Chu giật mình, vội vàng nghe máy ngay.
"Thế nào rồi?" Người đàn ông cố đè thấp tiếng nói xuống, thế nên căn bản là Hứa Tình Thâm không thể nghe rõ được anh đang nói gì.
Lão Bạch vừa nói vừa rời khỏi bệnh viện. Hôm nay bên ngoài trời nổi gió to, gió lạnh ào ào gào thét bên tai không ngừng.
"Tưởng tiên sinh, có cần tôi mang kết quả kiểm tra tới không?"
"Không cần, nói tôi nghe kết quả là được."
"Không có gì nghiêm trọng, chỉ là... Chỉ là màng trinh bị xé rách, lần đầu tiên nên ít nhiều cũng sẽ để lại tổn thương. Không cần nằm lại bệnh viện."
Lão Bạch nhìn chằm chằm phần kết quả chẩn đoán. Anh không đọc lại chính xác từng câu từng chữ trên đó, chỉ nói sơ lược ý chính cho Tưởng Viễn Chu biết.
Tưởng Viễn Chu hít vào một hơi, lúc này mới cảm thấy toàn thân lạnh lẽo đến phát run: "Đã biết."
"Cô Lăng đã về nhà, ngài cứ yên tâm. Bên Tinh Cảng đã thu xếp ổn thỏa, do bác sĩ chủ nhiệm khoa phụ khoa đích thân chẩn bệnh, tuyệt đối sẽ không để lộ thông tin ra ngoài."
Tưởng Viễn Chu siết chặt điện thoại trong tay: "Tạm thời cứ như vậy, anh về trước đi."
"Vâng, à đúng rồi Tưởng tiên sinh." Lão Bạch nhớ ra một chuyện, liền sốt ruột nói thêm.
"Lúc ra cửa, cô Lăng có bảo tôi nhắn với ngài một câu."
"Cô ấy nói gì?"
"Cô ấy nói thái độ của cô ấy vẫn không thay đổi, ngài không cần bận tâm."
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, không nói thêm gì nữa, ngắt máy ngay. Người bên bệnh viện đương nhiên Tưởng Viễn Chu rất tín nhiệm, sẽ không có chuyện gì. Nếu như hôm đó không phải anh sau khi say rượu làm chuyện hồ đồ, thì Lăng Thời Ngâm có thể bị mất trinh tiết hay sao?
Tưởng Viễn Chu cất điện thoại, trở lại bên trong phòng ngủ. Hứa Tình Thâm đang nằm co rúc trên giường, nhìn qua có lẽ đã ngủ say. Anh nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.
"Viễn Chu."
"Còn chưa ngủ à?" Tưởng Viễn Chu hỏi.
"Buồn ngủ lắm." Hứa Tình Thâm từ từ nhắm mắt trở lại.
"Chỉ là không có anh ở bên cạnh, em không ngủ được."
Làm sao bây giờ?
Thực sự điều này đã trở thành một thói quen của cô. Tối hôm qua anh cả đêm không về, Hứa Tình Thâm ở lại Tinh Cảng cùng Tưởng Tùy Vân, cũng là một đêm cô mất ngủ.
Từ khi nào mà cô đã ỷ lại vào anh như vậy?
Sau này phải làm sao đây?
Sáng hôm sau, Hứa Tình Thâm vừa xuống lầu đã thấy Lão Bạch chờ ở dưới. Anh cùng Hứa Tình Thâm dùng điểm tâm rồi đích thân đưa cô đến Tinh Cảng.
"Cô Hứa, hôm nay hình như cô đi làm hơi sớm."
"Tôi có một người bạn khám thai ở Tinh Cảng, tôi muốn vào sớm ghé qua xem một chút."
"Vâng."
Tới trước cửa bệnh viện, hai bên dọc đường có rất nhiều cửa hàng hoa quả. Hứa Tình Thâm xuống xe, Lão Bạch giúp cô mua một giỏ hoa quả. Hứa Tình Thâm nhìn người đàn ông đi tới trước mặt mình, cũng không đưa tay ra nhận ngay.
"Cô Hứa, cầm lấy."
"Lão Bạch, chuyện này tôi tự lo được mà."
"Cô đừng khách sáo, tôi giúp Tưởng tiên sinh lo chu toàn mọi thứ. Cô là bạn gái của Tưởng tiên sinh, đương nhiên tôi cũng phải thu xếp chu đáo cho cô."
Hứa Tình Thâm nhận lấy giỏ hoa quả: "Cảm ơn anh."
"Đừng khách sáo, cô Hứa, hẹn gặp lại."
Hứa Tình Thâm gật đầu, bước vào bệnh viện.
Người bạn học cũ đang ở bệnh viện cũng là Tống Giai Giai nói cho cô biết. Lúc còn đi học Hứa Tình Thâm và cô ấy cũng không tính là thân thiết lắm, nhưng hay tin người này đang ở bệnh viện thì cô cũng muốn ghé qua thăm.
Tới trước phòng bệnh, Hứa Tình Thâm gõ cửa rồi đi vào. Thai phụ trong phòng vừa nhìn thấy cô thì không khỏi ngạc nhiên: "Hứa Tình Thâm?"
Cô đi tới, đặt giỏ hoa quả lên tủ đầu giường: "Mình cũng vừa nghe Giai Giai nói cậu ở đây, trong người thấy thế nào rồi?"
"Tạm được." Đối phương đứng dậy kéo tay Hứa Tình Thâm qua.
"Cậu ngồi đi."
Mẹ của cô ta cũng ở trong phòng, nhiệt tình rót cho Hứa Tình Thâm một cốc nước. Hứa Tình Thâm liền xua tay: "Không cần đâu dì, con sắp đến giờ làm rồi."
"Nghe Giai Giai nói cậu là bác sĩ ở Tinh Cảng?"
"Phải."
"Thật vậy à?" Mẹ cô gái nghe thế thì giật mình hỏi lại.
"Vậy có thể nhờ cháu giúp chúng ta chuyển phòng bệnh được không? Bác muốn chuyển nó sang phòng đơn, nhưng người của bệnh viện cứ bảo không còn phòng trống. Cháu là bác sĩ, chắc là có quen biết với bác sĩ chủ nhiệm?"
Hứa Tình Thâm có chút bối rối: "Cháu chỉ là người mới, cũng chưa quen biết nhiều..."
"Nhưng cháu là bác sĩ ở Tinh Cảng, chuyện này chắc cũng không thể làm khó cháu?"
Hứa Tình Thâm hi vọng lúc này người bạn học kia có thể đứng ra thẳng thắn nói những điều này với cô, nhưng đối phương dường như cũng e ngại, không dám nói nhiều cũng không dám tạo áp lực cho cô. Hứa Tình Thâm đứng dậy, cũng không nói thêm nữa.
"Được, vậy để mình hỏi thứ."
"Tình Thâm, cám ơn cậu nhiều lắm."
Hứa Tình Thâm rời khỏi phòng bệnh, đi thẳng đến phòng mạch sản khoa. Phòng đơn còn trống hay không cô phải hỏi thử mới biết, nhưng nếu không còn thì cô cũng không có cách nào giúp được.
Bên trong bệnh viện có rất nhiều người qua lại, bây giờ cũng đã bắt đầu đến giờ chẩn bệnh. Hứa Tình Thâm vẫn chưa thay quần áo, mặc thường phục đi qua hành lang, đến thẳng phòng mạch khoa sản.
Hai y tá trẻ tuổi đang xem lại hồ sơ bệnh án, đột nhiên một người tò mò hỏi: "Này, tối hôm qua hai mẹ con nhà họ Lăng sao lại đến bệnh viện."
"Mẹ con nhà họ Lăng nào?"
"Cô quên rồi sao? Tối hôm qua họ đến khám phụ khoa đó. Chuyện đặc sắc như vậy mà cô có thể quên?"
"A, nhớ ra rồi, mẹ con nhà họ Lăng, chuyện gì đặc sắc?"
Hứa Tình Thâm bước chậm lại, mẹ con nhà họ Lăng, có phải là đang nói tới Lăng Thời Ngâm không?
"Không biết, đặc biệt thần bí. Tôi chỉ thấy bác sĩ chủ nhiệm khoa tự mình chẩn bệnh. Lăng phu nhân ngồi đợi ở bên ngoài, sắc mặt rất khó coi."
"Chà... Cô Lăng vẫn còn nhỏ mà? Lại đến khám phụ khoa sao?"
"Quan trọng là lúc đó cũng đã hơn chín giờ tối, mà nói phải khám gấp mới được."
Hai chân Hứa Tình Thâm như bị chôn chặt tại chỗ, cô không còn sức nhấc chân lên để đi tiếp nữa.
Bình luận facebook