Chương 133: Lần đầu tiên bế con gáiEditor: Yuè Yīng
♥♥♥
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
***
Lão Bạch nhìn bóng lưng Tưởng Viễn Chu chằm chằm, tài xế đã nhìn ra Lão Bạch đang sặc mùi thuốc súng, chạy đi nhanh như một làn khói mở cửa xe cho Tưởng Viễn Chu.
Ngồi vào bên trong xe, Tưởng Viễn Chu cũng chưa nói phải đi về, Lão Bạch nhìn anh.
"Tưởng tiên sinh, ngài không nhìn lầm đó chứ?"
Ở trên máy bay, Tưởng Viễn Chu cũng đã nhìn thấy Phó Kinh Sênh, vì anh ta đã từng gọi Hứa Tình Thâm là bà xã, nên cho dù thế nào đi chăng nữa anh cũng không thể nhìn lầm được.
"Như vậy, nói cách khác, rất có thể người bên cạnh cô Hứa là. . ."
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên cong lên: "Đồng tính."
Lão Bạch không nhìn lầm, đây coi như là nhìn có chút hả hê sao? Hay trong lòng còn có ý tưởng gì? Cho dù vậy, đây cũng là con đường không thể đi?
"Thế nhưng. . . Trước đó tư liệu đã điều tra ra, hai người bọn họ đã kết hôn, đứa con. . ."
Tài xế nghe bọn họ thảo luận sôi nổi, cũng chen vào nói một câu: "Tưởng tiên sinh, tôi còn nghe nói, có vài người đàn ông hay phụ nữ cũng đều thích, cho nên họ có thể lấy vợ sinh con, không làm lỡ chuyện sinh con duy trì nòi giống, bởi vì như vậy nên mọi người thấy anh ta giống như người bình thường."
Tưởng Viễn Chu nghe thế, khóe miệng đang cong lên bỗng mím lại. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngay sau đó Lão Bạch lại nói tiếp: "Hay là anh ta cũng giống như chúng ta, cũng là đi vào nhầm chỗ."
"Tôi nhớ ra rồi, trước bạn nói qua, phàm là quán bar đặc biệt kiểu vậy, hình như ngoài cửa đều có một ám hiệu nào đó để đánh dấu, để người khác không đi nhầm."
"Tưởng tiên sinh, ngài định làm thế nào?"
Tưởng Viễn Chu nhíu mày: "Lái xe đi."
Lão Bạch thở dài: "Đúng vậy, dù sao đó cũng là chuyện nhà cô Hứa."
Mà đối với Hứa Tình Thâm, người không có tư cách nhúng tay vào chuyện này, hẳn là Tưởng Viễn Chu?
Xe chạy ra khỏi đó không lâu, hai người đàn ông từ trong quán bar đi tới, Phó Kinh Sênh đút tay vào trong túi quần, quay sang nói với người bên cạnh: "Theo dõi giúp tôi, nếu thực sự không được, đi tìm, tiền không thành vấn đề."
"Được."
Ánh mắt Phó Kinh Sênh rơi xuống trước cửa quầy bar, thấy chỗ đó bày một thùng gỗ, trên thùng gỗ dùng màu đen vẽ mũi tên hướng về phía con chim nhỏ bay phía trước. Anh nghĩ thật có ý tứ, nhìn đi nhìn lại mấy lần.
Người đàn ông bên cạnh nhìn sang, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi: "Phó tiên sinh, chúng ta mau đi thôi."
Phó Kinh Sênh đi ra ngoài mấy bước: "Cậu đi nhanh như vậy làm gì?"
Ra tới bên lề đường, người đàn ông kia mới thấp giọng nói: "Thật ngại quá, lúc đi vào không nhìn kỹ, thành ra hẹn ngài tới quán bar đồng tính."
Phó Kinh Sênh nghe vậy, khóe miệng cong lên, sau đó cười: "Không biết chuyện, còn tưởng rằng cậu thích đàn ông."
"Ngài cũng đi cùng tôi mà còn đùa."
Phó Kinh Sênh nói chuyện xong, đón xe ở ven đường, hầu như chưa bao giờ anh lái xe, mặc dù có tiền nhưng sống rất khiêm tốn.
---
Cửu Long Thương.
Lão Bạch đưa Tưởng Viễn Chu trở về, sau khi vào cửa, Tưởng Viễn Chu thấy Lăng Thời Ngâm đang cho Duệ Duệ chơi ở phòng khách, nhìn thấy bọn họ tiến vào, Lăng Thời Ngâm nói với Duệ Duệ: "Bảo bối, ba ba đã trở về, mau đón ba ba."
Duệ Duệ vung vẩy chân muốn đi qua, nhưng Tưởng Viễn Chu liếc nhìn, lại không có tâm tư muốn chơi đùa với cậu nhóc, anh nhấc chân đi về phía cầu thang lên lầu hai.
"Ba ba, ba ba -- "
Lão Bạch nhìn cậu nhóc, Lăng Thời Ngâm đứng dậy, nét mặt có nét thất vọng rất rõ ràng. Cô ôm lấy đứa trẻ lên: "Viễn Chu luôn như vậy, ngay cả đối với con trai của mình cũng thờ ơ."
"Cô Lăng đừng suy nghĩ nhiều, Tưởng tiên sinh không thể nào không thương Duệ Duệ."
"Nếu quả thật anh ấy yêu con như vậy, cũng sẽ không có chuyện nagy cả bế nó cũng không muốn bế một chút."
Lão Bạch đứng ở đó, không lên tiếng nữa. Thái độ của Tưởng Viễn Chu đối với Duệ Duệ, anh vẫn luôn để ý, dù sao nó cũng là con của Tưởng Viễn Chu, muốn nói không thương, cũng không có khả năng. Chỉ có điều, đứa bé này tới mà không được anh mong đợi, nên Tưởng Viễn Chu đối với nó lúc lạnh lúc nóng.
"Hai người đi đâu? Uống rượu sao, mùi rượu nồng nặc."
Tưởng Viễn Chu đã không uống rượu từ lâu, Lão Bạch đi ra ngoài, đây còn không phải là rượu thay đổi số phận, không có rượu thì không có những chuyện này sao?
Lão Bạch nhìn về phía Lăng Thời Ngâm: "Cô Lăng yên tâm, Tưởng tiên sinh không sao đâu, tôi về trước."
"Vâng."
Tưởng Viễn Chu trở lại trên lầu, sau đó đi tắm, Lăng Thời Ngâm đi tới cửa phòng ngủ chính, bên trong không hề có động tĩnh, cô gõ cửa phòng một cái.
"Viễn Chu?"
Người đàn ông không trả lời, Lăng Thời Ngâm lại gõ cửa hai cái, thấy Tưởng Viễn Chu vẫn không đáp lại, liền chốt cửa tiến vào. Trong phòng có tia sáng mờ nhạt, Tưởng Viễn Chu chỉ để lại một ngọn đèn trên tường, Lăng Thời Ngâm đưa mắt nhìn lại, thấy Tưởng Viễn Chu đã ngủ rồi.
Cô đi tới bên giường, cẩn thận đặt cái bát trong tay lên trên tủ đầu giường, người đàn ông thở đều đều, xem dáng vẻ là đang ngủ. Lăng Thời Ngâm ngồi bên mép giường, nhìn chăm chú về phía gương mặt của Tưởng Viễn Chu tới mất hồn, mặc dù là ngủ, vùng xung quanh lông mày của người đàn ông cũng nhíu chặt lại, ngay cả buổi tối anh cũng không hề thả lỏng. Cô vươn tay, muốn sờ sờ trán của anh. Tưởng Viễn Chu lật người, bỗng nhiên mở mắt ra.
Lăng Thời Ngâm lại càng hoảng sợ.
"Anh, anh đã tỉnh?"
"Cô làm gì ở đây?"
Cô vội vàng bưng bát canh trên tủ đầu giường lên.
"Nhất định là anh uống nhiều rượu a, đây là canh giải rượu. . ."
"Không cần." Tưởng Viễn Chu thấp giọng từ chối. "Cô cho là sau một đêm đó, tôi còn chạm vào rượu sao?"
Lăng Thời Ngâm nghe nói vậy, bàn tay bất chợt run lên.
"Anh Viễn Chu, em biết, anh vẫn luôn cho rằng cho rằng đêm đó là một sai lầm, mặc dù em cũng biết rõ. . . Nhưng em không hy vọng Duệ Duệ cũng bị coi là một sai lầm, nó là bảo bối của em."
Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, Lăng Thời Ngâm chỉ có thể đứng lên lùi sang bên cạnh, người đàn ông vén chăn lên bước xuống, anh đi thẳng ra phía ngoài ban công, Lăng Thời Ngâm đi theo ra ngoài, Tưởng Viễn Chu nhìn cô.
"Tôi muốn ở một mình."
"Vâng. . ."
Ở trước mặt Tưởng Viễn Chu, từ trước đến nay Lăng Thời Ngâm vẫn luôn nghe lời, chưa từng làm trái ý anh.
Cô xoay người rời đi, đồng thời mang theo bát canh trên tủ đầu giường đi.
---
Hai ngày sau, Hứa Tình Thâm đi tới lầu hai, gõ cửa thư phòng. Đây là phòng làm việc của Phó Kinh Sênh, ngoại trừ anh, ngay cả Hứa Tình Thâm và Lâm Lâm đều không thể đi vào.
Người đàn ông ở bên trong lười biếng hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Em muốn đi siêu thị."
Cũng không lâu sau, Phó Kinh Sênh mở cửa phòng đi ra.
"Có phải trong nhà hết thức ăn rồi hay không?"
"Vâng, tối nay muốn ăn gì?"
"Hải sản."
"Đi thôi, em mời khách." Hứa Tình Thâm cười híp mắt nói: "Mặc dù là mua cho em ăn nữa."
"Tốt lắm, phải mua tôm hùm thật lớn vào, đi."
Hai người mang theo Lâm Lâm ra ngoài, Phó Kinh Sênh không quen ở Đông Thành, nhưng Hứa Tình Thâm thì ra đời ở đây, cô biết Đông Thành có một siêu thị nhập khẩu, trong đó nguyên liệu nấu ăn cái gì cần cũng có, chỉ có điều giá tiền có hơi đắt một chút. Nhưng mà hiếm khi cô được tiêu tiền một cách xa xỉ một hôm, nhìn chung là đã tìm được công việc hợp với tâm nguyện, coi như là chúc mừng đi.
Vào siêu thị, Hứa Tình Thâm đẩy xe mua sắm, Phó Kinh Sênh bế Lâm Lâm đi theo cô, trẻ con thì không có hứng thú với đồ ăn, thứ thấy vui vẻ duy nhất là khu đồ chơi.
Hứa Tình Thâm hướng về phía bé con, dỗ hành: "Bảo bối ngoan, chờ mẹ mua hải sản xong, sẽ cho con đi mua đồ chơi có được hay không?"
Lâm Lâm đưa tay chỉ xa xa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng tỏ vẻ không chờ được nữa, Phó Kinh Sênh đón lấy chiếc xe đẩy trong tay Hứa Tình Thâm.
"Được rồi, em đưa con đi mua đồ chơi, anh đi chọn hải sản."
"Được rồi."
Hứa Tình Thâm bế Lâm Lâm đi về phía trước, thấy có chiếc xe đẩy, liền lôi ra một chiếc, để cho con bé ngồi ở bên trong.
Đi tới khu đồ chơi, Lâm Lâm vui vẻ không thôi, vươn tay cánh tay ram cái gì cũng muốn cầm, Hứa Tình Thâm tiếp tục đi về phía trước, ngẩng đầu nhìn thấy một bóng lưng có chút quen thuộc. Vừa lúc người đàn ông quay lại, Hứa Tình Thâm vừa nhìn thấy, vô thức dừng bước.
Giữa con người và con người thực sự rất kỳ quái, trước đây lúc Hứa Tình Thâm mới về ở Đông Thành, cho tới bây giờ cũng chưa gặp Tưởng Viễn Chu bao giờ, nhưng gần đây, lại liên tiếp chạm mặt anh.
Ngược lại, cũng không phải là vấn đề trùng hợp, mà là trước đây cô rời xa Tưởng Viễn Chu, lại có ý né tránh, nhưng bây giờ công việc của cô, bao gồm cả chuyện hôm nay tới siêu thị này, kỳ thực đều cách Tưởng Viễn Chu rất gần, không thể không chạm mặt, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Hứa Tình Thâm kéo chiếc xe đẩy muốn rời khỏi đó, nhưng Lâm Lâm mặc kệ, hai tay khua lung tung.
"Mẹ, mẹ... "
"Bảo bối ngoan, chúng ta đi tìm ba ba trước đã được không? Lát nữa quay lại mua."
Giờ phút này, ở trong mắt của Lâm Lâm, ba ba là loại đồ chơi gì chứ? Còn không bằng một con búp bê Barbie bày trên kệ.
"Ô ô ô ô, oa oa-- " Lâm Lâm bắt đầu lăn lộn trong chiếc xe đẩy, đồng thời xông về phía trước, Hứa Tình Thâm nhìn, cuối cùng vẫn phải đẩy Lâm Lâm qua đó. Cô thấy cũng lạ, gặp Tưởng Viễn Chu mà thôi, có gì phải né tránh chứ?
Giấy chứng sinh của con, hộ khẩu, tất cả đều không có sơ hở, thực sự là cô không nên lo lắng sợ hãi.
Tưởng Viễn Chu cầm trong tay một chiếc máy bay điều khiển từ xa mà tất cả các cậu bé đều yêu thích, anh đứng ở đó. Lâm Lâm đòi xuống phía dưới, Hứa Tình Thâm kéo lại bả vai của bé: "Lâm Lâm ngoan, mau chọn đi, như nhau mà."
Nhưng trong mắt con bé, được cầm đồ chơi và chơi ngay ở đây dĩ nhiên là không có sự so sánh rồi. Hai tay bé chống lên thanh chắn trước mặt, cái mông nhỏ cong lên, lắc la lắc lư. Hứa Tình Thâm không nghe theo con bé, bé sẽ khóc, Hứa Tình Thâm cũng không còn cách nào khác, không thể làm gì hơn là ôm lấy Lâm Lâm đặt xuống đất.
Trong tay Tưởng Viễn Chu vẫn còn cầm món đồ chơi kia, anh định nhấc chân lên rời đi, nhưng dưới lòng bàn chân lại như là bị niêm phong. Nói cho cùng, trong lòng vẫn còn có một chút không nỡ, thậm chí là tham luyến.
Mới đầu sau khi Hứa Tình Thâm rời đi, anh không hề chủ động nghe ngóng tin tức của cô, anh không muốn gặp cô nữa. Nhưng khi cô lại xuất hiện trước mặt anh một lần nữa thì đúng là càng lúc anh càng muốn gặp. Có lẽ trong thời gian hai năm không gặp lại, tưởng chừng như hoài niệm đã sớm phai mờ, nhưng có một số người đã không gặp thì thôi, vừa thấy. . .
Hứa Tình Thâm đứng cách xa Tưởng Viễn Chu, dù sao khu vực đồ chơi rất lớn, bọn họ có khả năng nước giếng không phạm nước sông.
Lâm Lâm nhấc đôi chân nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy quầy hàng dưới cùng, thỉnh thoảng bé lại lấy tay sờ sờ, sau đó hướng sang bên cạnh, từng cái một đều như vậy. Hứa Tình Thâm thấy bé càng lúc càng tới gần Tưởng Viễn Chu, cô lên tiếng gọi: "Lâm Lâm, lại đây."
Lâm Lâm nào để ý tới cô nữa, tiếp tục di chuyển sang bên kia.
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu hạ thấp xuống, thấy một thân ảnh nho nhỏ tới gần anh, Lâm Lâm là con gái nên được Hứa Tình Thâm ăn mặc cho rất đẹp, trên chân là chiếc giày nhỏ xinh xắn, ghim một chiếc nơ trên đầu, khoác chiếc áo lông bên ngoài váy len, rất model.
Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu, trong lồng ngực đã có cảm giác đau xót dâng tràn, anh không muốn nhắc nhở chính mình, đây là con gái của Hứa Tình Thâm và người khác. Anh đặt chiếc máy bay trả lại chỗ cũ, cầm một chiếc xe khác lên. Bỗng nhiên Tưởng Viễn Chu thấy chân bị ai đó túm lấy, Hứa Tình Thâm vừa muốn lên tiếng, liền thấy Lâm Lâm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên. Người đàn ông cúi xuống nhìn con bé, Lâm Lâm vỗ vỗ chân của anh, giống như là muốn anh tránh ra, Tưởng Viễn Chu đứng sang bên cạnh, ngay lập tức Lâm Lâm ngồi xổm người xuống, cố hết sức cầm lấy một món đồ chơi lên.
Hứa Tình Thâm thở phào: "Đi thôi, Lâm Lâm."
Lâm Lâm không nghe, đặt món đồ chơi vừa cầm lên xuống, lại ngẩng đầu lên. Oa, mặt trên có thật nhiều lợn nhỏ màu hồng, Lâm Lâm thấy Hứa Tình Thâm đứng ở xa, dứt khoát xoay người sang Tưởng Viễn Chu, con bé xòe hai tay ra, muốn được ôm một cái.
Tưởng Viễn Chu có chút khó có thể tin nổi, mà người giật mình hơn cả còn có Hứa Tình Thâm.
Bình thường Lâm Lâm đi ra ngoài, ngoại trừ cô và Phó Kinh Sênh, sẽ không cần ai bế hết. Cho dù ngày đó quay về nhà họ Hứa, con bé ở trong lòng Hứa Vượng cũng không thích cho lắm, động tác dang tay ra muốn được ôm của Lâm Lâm thực sự khiến cho Hứa Tình Thâm cảm thấy không thể tin nổi.
Tưởng Viễn Chu đứng bất động tại chỗ, Lâm Lâm thấy thế, liền vươn hai tay ôm lấy chân của anh. Nơi yết hầu người đàn ông khẽ cuộn lên, đặt món đồ chơi trong tay xuống, Hứa Tình Thâm thấy thế, nhanh chóng đi về phía Lâm Lâm, cô ôm bé lên, Lâm Lâm giống như không vui, trong miệng khẽ lẩm bẩm vài tiếng phản đối. Hứa Tình Thâm tức giận tái mặt: "Nếu muốn bế, đợi lát nữa ba ba ôm."
Tưởng Viễn Chu nghe xong, sắc mặt bỗng trắng bệch trong nháy mắt.
Lâm Lâm bị món đồ chơi trên kệ hấp dẫn, đưa tay với lấy, Tưởng Viễn Chu nhìn thấy dáng vẻ coi như không thấy ai của Hứa Tình Thâm, lửa giận trong lòng bốc lên.
"Đứa bé này, là của Phó Kinh Sênh sao?"
Hứa Tình Thâm đưa lưng về phía anh, vừa nghe nói như thế, phía sau lưng đều lạnh toát, Tưởng Viễn Chu đã biết tên của Phó Kinh Sênh, vậy nhất định là đã phái người đi điều tra đối chiếu sự thật. Cô chỉ có thể cố giữ bình tĩnh, nói: "Vậy con của Lăng Thời Ngâm, là của anh sao?"
Tưởng Viễn Chu nhíu mày: "Lẽ nào Phó Kinh Sênh cũng thích phụ nữ?"
Hứa Tình Thâm vừa nghe vậy, thiếu chút nữa thì bỏ chạy, cô không xác định Tưởng Viễn Chu đã biết những gì, lẽ nào ngay cả khuynh hướng giới tính của Phó Kinh Sênh, anh cũng có thể thăm dò được? Theo lý mà nói, là không thể nào.
Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn anh, hỏi ngược lại: "Anh ấy không thích phụ nữ, lẽ nào thích đàn ông?"
"Biết đâu được."
"Lời này của anh cũng chỉ là suy đoán mà thôi, tuy rằng tôi không biết tại sao anh lại có suy đoán kỳ lạ như vậy."
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống trên khuôn mặt Hứa Tình Thâm, nhìn thật lâu.
"Có người thấy anh ta trong một bar đồng tính."
Sắc mặt Hứa Tình Thâm vẫn không hề thay đổi: "Là ai? Có thể tới loại quán bar đó, bản thân cũng không bình thường đâu?"
Người đàn ông cũng không thể nói là chính anh nhìn thấy, Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm gương mặt này, thấy Hứa Tình Thâm bỗng nhiên khẽ nhíu mi: "Lẽ nào anh sai người theo dõi Phó Kinh Sênh?"
"Nói bậy bạ gì đó, chuyện của anh ta có quan hệ tới tôi sao?"
"Tôi thực sự không nghĩ ra được, ai có thể tự dưng chạy tới nói với anh những lời này, huống hồ. . . Chuyện của chúng tôi vốn không liên quan gì tới anh."
Lồng ngực Tưởng Viễn Chu như bị đâm thêm một cái lần nữa.
"Dù sao đây là sự thật, tôi nói một tiếng cho em biết, cũng là muốn cho em chuẩn bị tâm lý."
"Chuẩn bị cái gì?" Vẻ mặt Hứa Tình Thâm giấu kín những ưu tư. "Anh ấy thích đàn ông hay là phụ nữ, có ai biết rõ ràng hơn so với tôi chứ?"
"Em..." Sắc mặt Tưởng Viễn Chu tái mét, lồng ngực phập phồng dữ dội, trong phút chốc không nói lên lời, tim của anh sớm đã bị đục thành tổ ong vò vẽ, khẽ chạm vào là đau tới nỗi như muốn vỡ tan ra.
Bên kia siêu thị
Phó Kinh Sênh chọn tôm hùm xong, còn đang xem một ít nguyên liệu nấu ăn khác.
Lăng Thời Ngâm bế Duệ Duệ đi tới khu vực hải sản, cô chỉ vào tôm hùm bên trong cho Duệ Duệ xem.
"Bảo bối xem, lớn không?"
Duệ Duệ cười lao về phía trước, Lăng Thời Ngâm đặt cậu nhóc xuống đất, lúc ngẩng đầu thấy Phó Kinh Sênh đang vớt cua, Lăng Thời Ngâm nhìn thấy anh có chút quen quen.
"Anh là. . ."
Phó Kinh Sênh liếc mắt nhìn cô ta, tiếp tục động tác trong tay.
"Anh là chồng chị Hứa?"
"Ừ." Phó Kinh Sênh vớt ra một con cua đế vương, để nhân viên cân.
Lăng Thời Ngâm nhìn xung quanh, hỏi: "Chị Hứa cũng tới sao?"
"Tới."
"Ở chỗ nào? Sao tôi không gặp chị ấy nhỉ?"
"Cô ấy bế con đi mua đồ chơi."
Lăng Thời Ngâm giật mình hoảng hốt, khu đồ chơi? Cô ta không kịp chào Phó Kinh Sênh, lôi kéo Duệ Duệ muốn đi.
"Bảo bối, đi mau, chúng ta đi tìm ba ba."
Duệ Duệ đưa tay vỗ vào tấm kính, đang chăm chú xem, hơn nữa, cậu nhóc chỉ là một đứa trẻ mười mấy tháng mà thôi, bước đi vẫn chưa vững, bị Lăng Thời Ngâm kéo một cái như thế, lập tức ngã xuống đất.
"Oa oa oa -- "
Duệ Duệ đau đến nỗi gào lên khóc, cái trán dập xuống đất sưng u một cục, Lăng Thời Ngâm thấy thế, bế lên đi.
Trong khu đồ chơi, Hứa Tình Thâm mất kiên nhẫn, tiện tay cầm một món đồ chơi nhét vào trong tay Lâm Lâm.
"Đi thôi."
Lâm Lâm lại không thích, loáng một cái đã ném đi, cánh tay giơ cao, xem ra là nhìn trúng một chú Mickey ở hàng trên cùng. Hứa Tình Thâm không thể đánh con, dù sao đứa trẻ cũng không hiểu, huống hồ cô vẫn luôn cảm thấy áy náy với Lâm Lâm. Lâm Lâm vùng vẫy trong ngực cô vài cái, Hứa Tình Thâm nhìn độ cao, chính cô cũng không với tới, cô nhìn xung quanh, nhưng không thấy nhân viên bán hàng đâu.
Tưởng Viễn Chu thấy thế, đưa tay với lấy Mickey đưa cho Lâm Lâm. Nhưng có lẽ đó vẫn không phải thứ Lâm Lâm muốn lấy, cánh tay chỉ loạn xạ, trong miệng lại ê a nói chuyện, không ai có thể hiểu nổi.
Tưởng Viễn Chu đối với cô bé này, anh nên thấy bài xích mới phải, nhưng khi anh ngắm khuôn mặt của bé, trông thật giống Hứa Tình Thâm, đặc biệt là cái miệng. Tận đáy lòng Tưởng Viễn Chu dâng lên một cảm giác mềm mại khó hiểu, anh đưa tay ôm lấy Lâm Lâm từ trong lòng Hứa Tình Thâm.
Hai tay cô chợt trống rỗng, cao giọng nói: "Không được cướp con tôi."
"Tôi không cướp với em." Tưởng Viễn Chu nói xong, để Lâm Lâm ngồi lên trên bả vai của mình, sau đó tới gần dãy đồ chơi trước mặt.
Lâm Lâm rất vui vẻ, đưa tay với lấy thứ mình thích.
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên nhìn, thấy con gái giơ hai tay ra, khuôn mặt vui vẻ.
Cảnh tượng này đối với Hứa Tình Thâm mà nói, giống như một cảm giác vô cùng hài lòng, bởi vì nó thân thuộc như vậy. Ngày đó Tưởng Viễn Chu uống say, cũng vác cô trên vai như vậy.
Cách đó không xa, Lăng Thời Ngâm ôm Duệ Duệ đứng ở đó, cậu bé đã ngừng khóc, thế nhưng vẫn còn đang thút thít.
Cô nhìn bóng lưng Tưởng Viễn Chu, ánh mắt dại ra, đột nhiên cảm giác được Duệ Duệ trong lòng mình nặng trĩu.
Đang ngồi trên vai Tưởng Viễn Chu là con gái của Hứa Tình Thâm. Anh lại chưa từng đối xử với Duệ Duệ như vậy
Lăng Thời Ngâm đặt Duệ Duệ xuống đất: "Đi tìm ba ba."
Duệ Duệ nghe xong, nhấc chân bước về phía trước.
"Ba ba -- "
Hứa Tình Thâm chợt giật mình tỉnh lại, cô ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Viễn Chu, người đàn ông đứng ở không nhúc nhích, Lâm Lâm lấy được món đồ chơi ao ước, đang nhếch môi cười. Hứa Tình Thâm vội vàng vươn hai tay, Tưởng Viễn Chu hạ Lâm Lâm xuống, Hứa Tình Thâm đưa tay đón lấy con.
Lăng Thời Ngâm bước nhanh đi tới, Duệ Duệ đã tới trước mặt Tưởng Viễn Chu, ôm lấy chân của anh.
"Ba ba."
Tưởng Viễn Chu lại không xoay người lại bế con, Hứa Tình Thâm đặt Lâm Lâm vào chiếc xe đẩy, chuẩn bị rời khỏi đây.
"Chị Hứa." Lăng Thời Ngâm cười, đi tới trước mặt Hứa Tình Thâm. "Thật trùng hợp."
Nhưng Hứa Tình Thâm không cười nổi, sắc mặt lạnh lùng đẩy chiếc xe bước qua cô ta.
Lăng Thời Ngâm nhìn sang người đàn ông.
"Viễn Chu, vừa nãy Duệ Duệ ngã một cái ở khu hải sản, trên trán đã sưng."
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, lúc này mới ôm con lên.
"Sao lại không cẩn thận như vậy?"
"Trên mặt đất trơn, nó lại chạy."
Hứa Tình Thâm đẩy xe bước nhanh, lúc đi tới khu hải sản, Phó Kinh Sênh đã chọn xong nguyên liệu nấu ăn.
"Chọn nửa ngày, sao lại chọn được mỗi một cái?" Phó Kinh Sênh chỉ chỉ món đồ chơi trong tay Lâm Lâm.
"Ừ, lúc nhìn thì hăng say lắm, vui đùa một chút là chán."
"Vậy em xem, còn cần mua thứ gì không?"
Hứa Tình Thâm đi ra ngoài cùng Phó Kinh Sênh, hai người tới chỗ khác đi dạo một chút, cô sợ gặp lại Tưởng Viễn Chu, nên không còn lòng dạ nào mua đồ ăn nữa.
"Có vẻ như cũng ổn rồi, dù sao thì gần nhà cũng có siêu thị."
"Được."
Hai người tới quầy thu tiền, phía trước còn có người chờ tính tiền, mấy quầy bên cạnh cũng chật kín người. Hứa Tình Thâm đặt Lâm Lâm vào trong xe, sau đó lặng yên đi theo Phó Kinh Sênh.
Mà lúc này, Tưởng Viễn Chu cũng đi ra, người đàn ông ôm con, Lăng Thời Ngâm theo ở phía sau. Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn lại, thấy bọn họ xếp hàng ở dãy bên kia, cô vội vàng quay mặt qua chỗ khác.
Nhưng những người xếp hàng phía trước mua sắm chật kín xe, Hứa Tình Thâm lo lắng chờ đợi.
Lúc trước Duệ Duệ bị ngã, lúc này đang ngoan ngoãn trong vòng tay của anh, hai tay ôm cổ của anh, không thốt ra một tiếng.
Hứa Tình Thâm không muốn nhìn, nhưng ánh mắt không khỏi chú ý tới, cô bế Lâm Lâm, đã tưởng tượng đến hình ảnh như vậy không chỉ một lần, tưởng tượng thấy con gái của cô được ba ba ôm, nhưng hôm nay. . .
Cuối cùng cô cũng thấy được cảnh tượng này, nhưng con gái của cô không may mắn được hưởng. Hứa Tình Thâm cảm thấy trong mắt cay cay, cô đưa tay xoa đầu con. Lâm Lâm ôm món đồ chơi, nở nụ cười ngọt ngào: "Mẹ mẹ."
Cô khẽ cong môi lên: "Bảo bối, ngoan."
Mà hình ảnh này, đối với Tưởng Viễn Chu, giống như người mắc lỗi phải nếm trải đau khổ dằn vặt?
Hứa Tình Thâm ơi là Hứa Tình Thâm, người phụ nữ này, anh đã từng có ý niệm kết hôn với cô trong đầu, cũng nghĩ tới cảnh tượng đứa con của họ khi lớn lên sẽ có hình dáng ra sao, nếu như là một đứa con gái, có đúng phải là cũng giống như Lâm Lâm hay không?
Lăng Thời Ngâm đứng ở phía sau, trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nếu như có thể, cô muốn mình có thể vứt mấy thứ này để bỏ đi. Thế nhưng cô không thể làm như vậy, chỉ là một người phụ nữ đã không thể nào có khả năng với Tưởng Viễn Chu thôi mà, không đáng để cô làm như vậy.
Rõ ràng là dãy của Tưởng Viễn Chu thanh toán nhanh hơn so với bên này, bọn họ cũng không mua đồ gì mấy, đẩy chiếc xe trông thật vướng víu. Lăng Thời Ngâm đổi sang chiếc giỏ bên cạnh, chỉ muốn người tính tiền nhanh lên một chút, thực sự là một phút cô ta cũng không đợi nổi nữa.
Sắp đến lượt Tưởng Viễn Chu thì anh đặt Duệ Duệ xuống đất, lấy ví ra. Cậu nhóc đi về phía trước hai bước, không quay đầu lại, chỉ là đưa tay ra. Nếu như bình thường, Duệ Duệ đã sớm quay lại, Lăng Thời Ngâm liếc nhìn, bước nhanh về phía trước, đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay Tưởng Viễn Chu.
Người đàn ông cảm thấy có điều gì đó không đúng, quay đầu lại nhìn cô ta. Sắc mặt Lăng Thời Ngâm vẫn không thay đổi, không có gì đó bất thường, cô ta đưa cái giỏ đồ tới, tươi cười dịu dàng: "Cầm đi, em bế Duệ Duệ."
Ánh mắt Hứa Tình Thâm không tự chủ rơi xuống cái nắm tay của bọn họ, Lăng Thời Ngâm tự nhiên đưa tay rút về, sau đó ôm đứa con dưới đất lên.
Đây mới là cảm giác người một nhà sao?
Thật tốt.
Hứa Tình Thâm không thể dời mắt, ánh nhìn cố định tại nơi đó vẫn không nhúc nhích, Tưởng Viễn Chu đặt cái giỏ mua sắm tới quầy thu tiền, Phó Kinh Sênh đẩy xe về phía trước, anh tiện tay kéo Hứa Tình Thâm vào lòng.
"Làm sao vậy?"
Cô vội lắc đầu: "Không có việc gì."
Phó Kinh Sênh kề sát cô hơn, bỗng nhiên hôn lên môi cô, trong đầu Hứa Tình Thâm giống như bom oanh tạc, đây là tình huống gì chứ?
Tưởng Viễn Chu ở bên kia lấy thẻ ATM ra, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Tình Thâm ửng hồng, lườm Phó Kinh Sênh một cái, người đàn ông khẽ cừơi, cô nhớ tới lời nói vừa nãy của Tưởng Viễn Chu, không khỏi thấp giọng hỏi: "Có phải anh đã tới quán bar đồng tính hay không?"
"Làm sao em biết?"
Hứa Tình Thâm tiến sát gần anh hơn.
"Có người nói với em, may là em không bị lộ tẩy."
Phó Kinh Sênh nhíu mày, ở Đông Thành ngoại trừ nhà họ Hứa, người quen biết anh sợ là chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Anh là người thông minh, chỉ cần chớp mắt là đã đoán được chuyện gì xảy ra.
Bỗng nhiên người đàn ông buông chiếc xe đẩy ra, bên cạnh quầy thu tiền của siêu thị đều bày loại mặt hàng nhỏ này, Phó Kinh Sênh nhìn mấy lần, sau đó tới dãy hàng bên cạnh. Lăng Thời Ngâm thấy anh tới gần, cảm thấy kỳ quái, Phó Kinh Sênh lịch sự, cười cười: "Xin lỗi, xin cho qua."
Lăng Thời Ngâm ôm Duệ Duệ đứng sang bên cạnh, Tưởng Viễn Chu thấy Phó Kinh Sênh đi tới dãy hàng trước mặt, ngón tay với lấy "áo mưa" không chút do dự. Cầm một hộp không thấy đủ, chọn vài loại, gần như là mỗi một nhãn hiệu đều không bỏ sót.
Phó Kinh Sênh trở lại bên cạnh Hứa Tình Thâm thì ném đồ vào bên trong xe.
Hứa Tình Thâm vừa nhìn, cảm thấy máu trong người như đang dâng trào.
NO!
Khóe miệng Phó Kinh Sênh khẽ cong lên, nhìn Tưởng Viễn Chu một chút, tới đi, cho nhau tổn thương này.
Chương 134: Kéo tay tôi phải không? Cắn anh này!
Editor: Yuè Yīng [NCU Team]
♥♥♥
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu có thể được coi là thay đổi liên tục.
Nhân viên thu ngân đã quét mã vạch xong, Tưởng Viễn Chu cầm thẻ ATM không nhúc nhích, ánh mắt giống như một mũi dao lao về phía Phó Kinh Sênh. Lăng Thời Ngâm nhìn vậy, thấy trong lòng lạnh toát. Nếu Tưởng Viễn Chu đã buông bỏ Hứa Tình Thâm, tại sao vợ chồng người ta mua đồ, anh chú ý như thế làm gì chứ?
"Tiên sinh?" Nhân viên thu ngân nhìn anh.
Lăng Thời Ngâm với tay cầm lấy thẻ ATM từ trong tay Tưởng Viễn Chu, sau đó đưa về phía nhân viên thu ngân.
Hứa Tình Thâm nhìn vào bên trong xe đẩy, cô quay người lại đưa lưng về phía Tưởng Viễn Chu, có cảm giác phía sau lưng bị hàng ngàn mũi tên lao tới.
Nhân viên thu ngân đưa hóa đơn cho Tưởng Viễn Chu: "Mời ngài ký tên."
Người đàn ông ổn định lại tâm trạng, lấy bút, ngoáy một hàng chữ ký lên đó.
Lăng Thời Ngâm ôm Duệ Duệ đi ra ngoài trước.
"Viễn Chu, đừng quên cầm đồ."
Hứa Tình Thâm bên này thì hàng dài bắt đầu di chuyển, Phó Kinh Sênh đẩy xe đi phía trước, đợi cho tới khi bọn họ được tính tiền, những người ở dãy bên kia đã lần lượt thay đổi.
Xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi siêu thị, trở lại nơi ở, Hứa Tình Thâm mang Lâm Lâm đi vào, bóc bao bì gói món đồ chơi ra, để con bé ngồi trước sofa chơi.
Phó Kinh Sênh đặt các túi lên trên bàn, Hứa Tình Thâm tới phía sau anh, bàn tay đặt lên vai người đàn ông.
Phó Kinh Sênh quay đầu lại nhìn cô.
"Có phải anh biết mối quan hệ của em và Tưởng Viễn Chu hay không?"
Người đàn ông xoay người, dựa vào bàn ăn, khoanh hai tay ở trước ngực.
"Tại sao lại nói như thế?"
"Em nhìn ra được."
"Anh đã nói với em, anh biết sơ qua."
Hứa Tình Thâm nhíu mày: "Làm sao có thể?"
"Trên máy bay em gặp anh ta một lần, ngày hôm nay cũng vậy, anh không ngốc, hai người đưa mắt nhìn nhau, anh đã nhận ra."
Hứa Tình Thâm nheo mắt lại, nhìn kỹ thần sắc của Phó Kinh Sênh.
"Anh đây là hoả nhãn kim tinh sao?"
"Anh nhìn người rất chuẩn."
Cô quay sang chỗ khác, lấy đồ trong túi ra, ngón tay mò phải mấy hộp áo mưa, Hứa Tình Thâm cũng thấy chóng mặt. Cô mở túi ra cho Phó Kinh Sênh xem.
"Mua nhiều như vậy không phải là lãng phí sao? Ai dùng chứ?"
"Anh dùng..." Phó Kinh Sênh nở nụ cười yếu ớt. "Em cũng không cần phải dùng mà."
Sắc mặt Hứa Tình Thâm đỏ bừng như thiêu cháy, ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt Phó Kinh Sênh vẫn nhìn chằm chằm về phía cô, ánh mắt nóng bỏng khiến Hứa Tình Thâm cảm thấy nhiệt độ trong phõng trở nên nóng hơn. Không đúng, cô không điều khiển được nội tâm hay sao, sao cô lại bị một người chỉ thích đàn ông nói những câu trêu chọc khiến cho đỏ mặt như vậy chứ?
Hứa Tình Thâm ném túi đồ vào lòng anh.
"Vật của anh, cầm đi."
Nhưng mà cái này cũng chứng minh được một điểm, Hứa Tình Thâm khẽ cong môi, nở nụ cười nhìn chăm chú về phía Phó Kinh Sênh. Nếu áo mưa kia là anh ta dùng, suy đoán trước kia của cô sẽ không sai, anh ta là công.
Phó Kinh Sênh thấy cô cười đến nỗi kỳ quái, thắc mắc: "Sao vậy?"
Hứa Tình Thâm vỗ vỗ vào vai anh: "Phó tiên sinh ơi Phó tiên sinh, con người vẫn phải tìm một người có thể bầu bạn cả đời, đừng đi tới những quán bar như thế nữa, vàng thau lẫn lộn. Nhưng mà anh cũng thật tài giỏi nha, mới tới Đông Thành có vài ngày mà đã tìm được căn cứ địa rồi."
Khóe miệng Phó Kinh Sênh cong lên, bỗng nhiên đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
"Người bầu bạn với anh cả đời không phải là em sao? Lẽ nào em còn muốn ly hôn với anh?"
Hứa Tình Thâm muốn rút tay về, nhưng thử vài lần cũng không được, bất đắc dĩ buông tay ra.
"Em đi nấu cơm."
Người đàn ông nắm tay chặt tay cô, sau đó buông ra. Hứa Tình Thâm không cảm thấy có gì kỳ quái, cầm đồ bước nhanh vào phòng bếp.
-
Trong bãi đỗ xe của siêu thị.
Một chiếc xe nhanh chóng vọt lên độ dốc thật cao, khi thấy đèn xanh cho đi, rẽ ngoặt vào con đường bên cạnh.
Lăng Thời Ngâm bế Duệ Duệ ngồi ở phía sau, Tưởng Viễn Chu tự lái xe, tốc độ xe lúc nhanh lúc chậm, đi qua vòng xuyến là lên tới đường một chiều, tốc độ xe bỗng nhiên tăng vọt khiến người ta nhìn thấy thôi cũng run sợ.
Nhiều lần suýt nữa va vào những xe bên cạnh, Tưởng Viễn Chu nhìn thẳng về phía trước, tay cầm tay lái ra sức nắm chặt, Lăng Thời Ngâm nhìn phía trước, bỗng nhiên lên tiếng: "Viễn Chu, phía trước là đường rẽ rồi, đừng đi nhanh quá."
Tưởng Viễn Chu vòng vô lăng, trực tiếp rẽ ngoặt sang, phía sau truyền đến tiếng phanh gấp, Lăng Thời Ngâm sợ đến nỗi ôm chặt lấy Duệ Duệ.
"Viễn Chu, con còn ở trên xe đó."
Ánh mắt của người đàn ông nhìn về phía kính chiếu hậu, đôi mắt phượng hẹp dài mắt liếc nhìn Lăng Thời Ngâm, anh giảm tốc độ lại, rõ ràng hồn phách cũng không ở trên người, thật sự giống như chỉ là dựa vào cảm giác lái xe mà thôi.
Lăng Thời Ngâm cảm thấy sống mũi cay cay, đương nhiên cô biết tại sao Tưởng Viễn Chu như vậy, là vì cái gì.
Người đàn ông thu hồi ánh mắt, nhìn phía trước chằm chằm, động tác lúc nãy của Phó Kinh Sênh, thật ra anh rất muốn xông tới đánh anh ta một trận. Nhưng nghĩ lại thì anh làm như vậy không phải là rất quái đản sao? Phó Kinh Sênh chỉ mua đồ dùng vợ chồng, anh ta và Hứa Tình Thâm lại được luật pháp bảo vệ, nhìn lại anh, anh được coi là gì?
Có một số thứ, một số người đã buông tay nhưng lại không thể chấp nhận được khi mình đã vứt bỏ, người khác nhặt lên và nâng niu nó như bảo vật thì lại muốn có.
Xe duy trì tốc độ cũ, Lăng Thời Ngâm vỗ vỗ sau lưng của Duệ Duệ, cố gắng khiến Tưởng Viễn Chu bình tâm trở lại.
"Duệ Duệ, đợi sau khi về nhà, để ba ba chơi máy bay cũng con có được hay không? Mẹ mua nhạc. . ."
"Kéttt -- "
Một tiếng phanh xe vang dội truyền đến, Lăng Thời Ngâm ngồi ở phía sau không có dây an toàn, đột nhiên lao người về phía trước, hai tay cô ôm chặt đứa trẻ, may mà tốc độ xe không nhanh lắm, vai cô va vào thành tựa sau lưng của ghế lái.
Duệ Duệ vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, chợt nghe Tưởng Viễn Chu nói với cô: "Xuống xe."
Cô bỗng giật mình:"Xuống xe?"
Tưởng Viễn Chu mở cửa xe ra, Lăng Thời Ngâm nhìn anh, bỗng nhiên hạ quyết tâm, cô bế Duệ Duệ, một tay kia cầm lấy túi, đẩy cửa xe ra.
Vừa bước xuống xe, cửa xe cũng đóng lại, chiếc xe lao đi như tên bắn.
Duệ Duệ gào lên khóc: "Ba ba, ba ba -- "
Lăng Thời Ngâm bế cậu bé đứng ở bên đường, ánh mắt nhìn chằm chằm phương hướng Tưởng Viễn Chu biến mất, anh cứ thế bỏ họ lại như vậy?
Anh bỏ lại con trai của mình, còn có cả cô, không chút lưu tình. Có lẽ cho tới tận bây giờ Lăng Thời Ngâm vẫn không thể hiểu nổi, cô và Duệ Duệ có lỗi gì chứ? Cô khóc không ra nước mắt, đặt cậu nhóc xuống đất, Duệ Duệ không hiểu chuyện, chân vừa chạm đất đã muốn lao ra ngoài, Lăng Thời Ngâm đưa một tay lôi nó trở lại.
"Con muốn chết có đúng không?"
"Ba ba -- "
"Ba ba lại không muốn con!" Lăng Thời Ngâm nói xong, trong lòng cũng khó chịu. Kỳ thực từ rất lâu rồi, cô cũng bắt đầu hoài nghi chính mình, không biết mình kiên trì tới cùng có tác dụng hay không, Tưởng Viễn Chu giống như là một pho tượng không hề có cảm xúc, mặc kệ cô tiếp cận thế nào cũng chẳng quan tâm.
Lăng Thời Ngâm kéo Duệ Duệ đứng ở trong gió rét đợi hơn mười phút, cuối cùng vẫn tuyệt vọng. Cô vẫy một chiếc xe, sau đó đưa Duệ Duệ đi.
Trở lại nhà họ Lăng, Lăng Thận đã tới đó, bà Lăng bưng hoa quả đi ra, bố con họ ngồi ở trong sofa, chợt nghe quản gia nói một câu: "Tiểu thư đã trở về."
Bà Lăng vội vàng đặt đĩa trái cây xuống, ngẩng đầu một cái, quả nhiên thấy Lăng Thời Ngâm bế Duệ Duệ đi tới.
Dáng vẻ Lăng Thời Ngâm cũng không cao, bế đứa bé trong lòng có vẻ rất mệt mỏi. Bà Lăng tiến lên, đón lấy đứa bé sau đó đặt nó xuống đất.
"Thời Ngâm, sao lại về lúc này?"
Lăng Thời Ngâm đi thẳng vào sofa ngồi, không nói lời nào, Lăng Thận chống trán, nhìn cô em gái.
"Sao vậy?"
Cô vẫn không nói lời nào, ánh mắt xuất thần, sắc mặt Lăng Thận chợt thay đổi.
"Có phải bị Tưởng Viễn Chu chọc tức hay không?"
"Anh ta nửa đường đuổi em và Duệ Duệ xuống xe."
Ánh mắt Lăng Thận bỗng trầm xuống: "Anh ta lại có thể đối xử với em như vậy?"
Bà Lăng đau lòng ngồi vào bên cạnh con gái.
"Thật quá đáng, Thời Ngâm, con cứ ở trong nhà, dù sao thì đứa con cũng ở đây, ta cũng không tin Tưởng Viễn Chu không đón con trở lại."
"Mẹ, nếu Tưởng Viễn Chu quan tâm tới đứa bé này, còn có thể đuổi mẹ con nó xuống xe sao?" Lăng Thận tiếp lời, liếc nhìn Lăng Thời Ngâm. Anh ta dặn quản gia bảo người giúp việc tạm thời đi ra ngoài hết.
Trong phòng chỉ còn người nhà họ Lăng ngồi vây quanh, Lăng Thận tiếp tục nói: "Không chiếm được trái tim của anh ta, còn cách nào khác nữa."
"Không phải là em không chiếm được, mà là Hứa Tình Thâm đã trở về."
Lăng Thận nhíu chặt vùng xung quanh hai hàng lông mày.
"Cứ cho là Hứa Tình Thâm trở về thì thế nào, giữa bọn họ có một bế tắc không hóa giải được."
"Anh, anh không hiểu." Sắc mặt Lăng Thời Ngâm u ám. "Trước kia không gặp thì không sao, chỉ khi nào gặp qua, cảm giác này cũng giống như nghiện vậy."
"Thời Ngâm, nói cho cùng, em vẫn phải có một đứa con của mình."
Lăng Thời Ngâm nghe thế, ánh mắt nhìn lại Lăng Thận, Lăng Thận đối diện với ánh mắt của cô ta.
"Hôm nay em đã đâm lao phải theo lao, nếu buông Tưởng Viễn Chu, không phải là em đã uổng phí thời gian và tinh thần sao. Nếu cứ tiếp tục như vậy, em không sợ sớm muộn cũng có một ngày, chuyện Duệ Duệ sẽ bị lộ?"
"Không, hiện tại em sẽ không rút lui đâu."
"Em là em gái của anh, trước kia đúng là anh mong muốn em được gả vào nhà họ Tưởng, nhưng bước đầu tiên em đã đi nhầm rồi."
"Anh, bây giờ nói gì cũng đã muộn, toàn bộ Đông Thành đều biết em đã sinh con cho Tưởng Viễn Chu, em không còn đường lui."
Lăng Thận nhìn về phía cậu nhóc đang chơi ở trước sofa.
"Một năm qua tới nay, anh thực sự không hiểu nổi, em chưa thực hiện việc gì thành công cả, chẳng lẽ không đúng là em đang lãng phí thời gian?"
"Tưởng Viễn Chu rất đề phòng em. . ."
"Lẽ nào anh ta cũng không vì đứa bé mà có thay đổi với em?"
Lăng Thời Ngâm cười cười, sau đó lắc đầu: "Đối với đứa bé này, anh ta cũng chẳng hề gần gũi."
Bà Lăng nghe thế, đau lòng không nỡ, bà vỗ nhẹ vào vai con gái.
"Con cứ ở nhà đi, mẹ muốn thấy cả năm qua con sống thế nào, thật là nghiệp chướng."
"Em yên tâm, anh sẽ nghĩ cách cho em." Lăng Thận đứng dậy. "Anh đi về trước."
Anh ta cũng có căn hộ của riêng mình, nên không ở tại nhà họ Lăng.
-
Tưởng Viễn Chu trở lại Cửu Long Thương, Lão Bạch cũng vừa tới không lâu sau, thấy người đàn ông dừng xe bước xuống, Lão Bạch từ trong nhà đi ra.
"Tưởng tiên sinh."
Anh liếc nhìn phía sau Tưởng Viễn Chu.
"Không phải ngài đi ra ngoài cũng cô Lăng sao? Cô ấy và Duệ Duệ đâu?"
Tưởng Viễn Chu quay đầu lại nhìn một chút, thần sắc như có chút hoảng hốt, phút chốc trong đầu như trống rỗng, sau một lúc lâu mới thấy anh lên tiếng: "Xuống xe ngang đường."
"Ở đâu? Có muốn phái người đi đón hay không?"
"Không cần." Tưởng Viễn Chu cũng không quay đầu lại, đi vào trong nhà.
"Cô ta có nhà họ Lăng, cũng không phải là không có nhà để về."
Lão Bạch đi theo sau Tưởng Viễn Chu, đến trong nhà, anh lên tiếng một lần nữa: "Tưởng tiên sinh, lần trước cô Lăng đưa Duệ Duệ về, ngài vội vàng chạy tới đó, thế nào lần này. . ."
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu hình như có cái gì đó không đúng cho lắm, anh ngồi xuống sofa, biết Lão Bạch là người mình, nhưng vẫn tức giận vô cớ.
"Lão Bạch, bây giờ tôi cảm thấy, thì ra tôi có đứa con bên cạnh, nhưng tôi cũng không thể nào hạnh phúc."
Lão Bạch thở dài, đây là một nút thắt không có cách nào khác gỡ ra được.
"Tưởng tiên sinh, ngài bình tĩnh một chút, để tôi phái người đi đón Duệ Duệ về nha?"
"Không cần..." Tưởng Viễn Chu đưa hai tay chống trán. "Tôi cũng không muốn gặp ai hết."
Lão Bạch nghe nói vậy, cũng không lên tiếng nữa.
-
Bên phía Bảo Lệ Cư Thượng, ngày qua ngày tương đối an lành.
Hứa Tình Thâm gặp lại Tưởng Viễn Chu, nếu nói không có xúc động, vậy khẳng định là giả. Cô tận mắt thấy anh cầm tay Lăng Thời Ngâm, ôm lấy đứa con của bọn họ, nếu như trong lòng cô không đau, vậy thực sự là đã được giải thoát rồi. Nhưng Hứa Tình Thâm đã trải qua vô vàn chuyện khó khăn, biết tự chữa lành vết thương cho mình.
Trong lúc mang thai, một mình chịu đựng tất cả khổ sở, sinh con xong, đau khổ dần tích tụ, từ từ biến thành oán hận đối với Tưởng Viễn Chu. Cô có hơn hai năm, có thể lãng quên tình yêu với Tưởng Viễn Chu. Thế nhưng Tưởng Viễn Chu lại không thể, sau cuộc gặp bất ngờ, chẳng khác nào cho anh một đả kích lớn.
Phần lớn thời gian Phó Kinh Sênh cũng ở nhà, nhưng gần đây anh cũng thường ra ngoài, có thể là vì chuyện tìm em gái anh.
Hứa Tình Thâm ở nhà cùng Lâm Lâm, trong Bảo Lệ Cư Thượng, ngoại trừ gia đình họ thì ngay cả một người giúp việc cũng không có.
Bên trong sân của biệt thự có trải thảm, Lâm Lâm bò tới bò lui trên đó, Hứa Tình Thâm nằm đó đọc sách, chỉ là nhìn một lúc là không chịu nổi, ánh nắng chói chang khiến đôi mắt dễ mỏi.
"Leng keng, leng keng -- "
Bên ngoài, bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông cửa, Hứa Tình Thâm ngồi dậy, thấy hai người đứng ngoài cửa.
Hứa Tình Thâm cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ là nhân viên tiếp thị?
Cô đứng lên, sau đó đi về phía cửa: "Mấy người là. . ."
"Xin hỏi, cô là bác sĩ Hứa, Hứa Tình Thâm sao?"
Trong lòng cô thấy hồi hộp, đã qua bao lâu rồi cô chưa được nghe người khác gọi cô như vậy?
"Mấy người tìm tôi có việc gì sao?"
"Cầu xin bác sĩ Hứa cứu mạng, mau cứu con của tôi."
Hứa Tình Thâm nghe thế, hoàn toàn bối rối: "Cứu mạng gì chứ?"
"Tôi biết năm đó cô đã thực hiện một cuộc phẫu thuật, còn được phát trên TV. Bệnh của con trai tôi cũng giống như Mạc Tiểu Quân, không ai có thể cứu được nó. Khó khăn lắm chúng tôi mới tìm được cô."
"Xin lỗi, đã hai năm tôi không cầm dao phẫu thuật." Mặc dù Hứa Tình Thâm thấy thương tiếc, nhưng vẫn lắc đầu từ chối: "Tôi không thể thực hiện được lời đề nghị của hai người."
"Bác sĩ Hứa, cô là một bác sĩ mà, chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn bệnh nhân chết đi sao?" Đối phương đưa tay vịn vào lan can trước mặt. "Tôi đã hơn sáu mươi tuổi, trong nhà chỉ có một đứa con trai độc nhất, cầu xin cô mở lòng từ bi. . ."
Hứa Tình Thâm không đáp lại, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh nói xen vào: "Bác sĩ Hứa, cô đồng ý đi."
"Không phải là tôi không đáp ứng, mà là bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt, tôi đã không làm bác sĩ lâu rồi."
"Nhưng cô đã thực hiện cuộc phẫu thuật của Mạc Tiểu Quân, đây là nguyện vọng mà."
Hứa Tình Thâm nhìn về phía người đối diện, lại thấy động lòng trắc ẩn nhưng cô vẫn từ chối: "Xin lỗi."
"Bác sĩ Hứa, tiên sinh nhà tôi có mối quan hệ rất tốt với các bệnh viện, nếu như cô đồng ý, chúng tôi nhất định có thể nghĩ cách để cô quay về làm bác sĩ."
Cô đứng ở bên trong, sắc mặt rất phức tạp, nhưng không nói thêm câu nào.
Đối phương thấy thế, đưa cho cô một tấm danh thiếp.
"Tôi hy vọng bác sĩ Hứa có thể suy nghĩ một chút, có lẽ, cô có thể đưa ra điều kiện, chỉ cần có thể cứu sống con trai tôi, nếu cô muốn lấy tính mạng của tôi, tôi cũng đồng ý."
Hứa Tình Thâm nhận lấy tấm danh thiếp kia, ánh mắt đối phương tràn đầy hy vọng.
"Mười giờ sáng mai, chúng tôi chờ cô ở quán cà phê Minh Ngạn gần đây, nhất định cô phải tới, chúng ta nói chuyện, được không? Nói cho rõ."
Bọn họ rất sợ cô không đồng ý, liền ra về ngay lập tức.
Hứa Tình Thâm siết chặt tấm danh thiếp kia, trở lại bên cạnh Lâm Lâm thì tâm trạng trở nên nặng nề.
Lúc buổi tối, Hứa Tình Thâm ngồi ở trước máy vi tính, tài liệu có liên quan tới cuộc phẫu thuật của Mạc Tiểu Quân cô vẫn còn giữ. Cô lật xem kỹ càng, thực ra từng phương án chi tiết đều ở trong đầu cô, vô cùng rõ ràng.
Cô cuộn chặt bàn tay, hóa ra, cô vẫn còn khát vọng có thể được quay lại làm một bác sĩ phẫu thuật đến thế. Cảm xúc khi đứng trên bàn mổ mới là điều Hứa Tình Thâm luôn nhớ nhung.
Ngày hôm sau, lúc ra cửa, Hứa Tình Thâm bế Lâm Lâm vào căn phòng của Phó Kinh Sênh, cô luôn cảm thấy anh không gần nữ sắc, nên sẽ không coi anh như là một người đàn ông bình thường. Ách, lời này, đương nhiên là không thể để cho Phó Kinh Sênh nghe thấy.
Hứa Tình Thâm đặt Lâm Lâm lên trên giường.
"Ngoan, đi tìm ba ba."
Phó Kinh Sênh còn buồn ngủ, vén chăn lên ôm Lâm Lâm
qua, sau đó quay ra hỏi cô: "Em muốn đi ra ngoài?"
"Vâng, có chút chuyện phải đi ra ngoài, có phải hôm qua tới khuya anh mới về hay không?"
"Ừ." Phó Kinh Sênh ôm lấy Lâm Lâm, nhắm mắt lại.
"Em đi đi."
Giao Lâm Lâm cho anh, tất nhiên là Hứa Tình Thâm rất yên tâm.
Quán cà phê Minh Ngạn cách Bảo Lệ Cư Thượng không xa, đi một đoạn là có thể tới.
Lúc đi vào, quả nhiên Hứa Tình Thâm thấy hai người ngày hôm qua ngồi ở bên cửa sổ, vừa thấy cô, vội vàng nghênh tiếp.
Hứa Tình Thâm đối với sự săn đón như vậy, rất không quen, cô kéo ghế ra ngồi xuống.
"Bác sĩ Hứa, cô có thể tới đây, thật sự là quá tốt."
"Ngài đồng ý đi!"
Hứa Tình Thâm cầm tài liệu trong tay đã in ra.
"Đây là một số sáng kiến trong cuộc phẫu thuật của Mạc Tiểu Quân, hy vọng có thể hữu dụng với mấy người."
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cũng không đưa tay ra đón, sau một lúc người đàn ông trung niên mới nói: "Bác sĩ Hứa, cô vẫn không chịu giúp sao?"
"Mấy người đừng làm khó tôi."
"Chúng tôi cũng không muốn làm khó cô, chỉ muốn cô giúp đỡ."
Hứa Tình Thâm đan hai tay vào nhau.
"Để một người hai năm qua không hề chạm vào dao mổ động vào con trai ông, ông có thể yên tâm sao?"
"Đương nhiên yên tâm, bác sĩ khác cũng không chịu cứu, cứ đà này thì cuối cũng nó cũng chết."
Sắc mặt Hứa Tình Thâm căng thẳng, đối phương có chút tuyệt vọng: "Tôi không biết bây giờ mọi người làm sao vậy, nhưng đối với con trai tôi, chỉ có phẫu phuật mới là hy vọng sống sót duy nhất, bác sĩ Hứa. . ."
Người đàn ông nói xong lời cuối cùng, nghẹn ngào: "Cầu xin cô, cầu xin cô đấy, cô muốn cái gì cũng được, xin cô mau cứu nó."
Đối phương ăn mặc đẹp, trên tay mang đồng hồ nhãn hiệu nổi tiếng, vừa nhìn là biết cũng là người có chút thân phận. Nhưng hôm nay để cứu con của mình, phải ăn nói khép nép như thế. Hứa Tình Thâm là bác sĩ, đã quen với sự sống chết của con người, cho nên có thể hiểu được chuyện này, đặc biệt từ sau khi cô có con, cảm xúc đau lòng chỉ tiếc là không thể đau đớn thay cho đứa con, Hứa Tình Thâm càng cảm động lây.
Người đàn ông bên cạnh thấy thế, vội vàng nói: "Bác sĩ Hứa, nếu không thì cô theo chúng ta tới bệnh viện nhìn tình trạng của nó, được không?"
"Đúng đó, cô tới bệnh viện xem đã, đến lúc đó mới quyết định cũng được."
Hứa Tình Thâm vừa muốn nói ra câu từ chối, đối phương đã đứng lên, sợ cô không đáp ứng, cầm cả tài liệu trên bàn lên cho cô.
Hứa Tình Thâm thấy thế, không từ chối được nữa, đứng lên đi.
-
Bệnh viện.
Tưởng Viễn Chu ngồi ở bên trong xe, nhắm mắt dưỡng thần, đợi hơn nửa tiếng, Lão Bạch vẫn chưa xuống tới nơi. Một lúc lâu sau, một cuộc điện thoại gọi tới di động của Tưởng Viễn Chu.
"Alo, Tưởng tiên sinh..." Lão Bạch ở đầu bên kia bất đắc dĩ mở miệng: "Tôi khuyên nửa ngày, bà ấy vẫn không chịu chuyển viện."
"Cậu đã nói rõ rồi sao?"
"Nói rồi, tôi nói dì nhỏ của ngài Tưởng, khi còn sống, cô Tưởng không chỉ đề cập qua một lần, muốn sau này người nhà họ Tưởng chăm sóc bà ấy thật tốt, nhưng bà ấy nói chi phí của bệnh viện Tinh Cảng đắt, thì là tôi nói không cần chính bà ấy bỏ tiền, nhưng bà ấy cũng không chịu chuyển viện."
Tưởng Viễn Chu có chút đau đầu: "Đẩy bà ta ra ngoài."
"Tưởng tiên sinh, ngài cứ hay nói đùa."
Tưởng Viễn Chu đưa ngón tay ấn mi tâm.
"Quên đi, tôi đi cho."
Kỳ thực anh không muốn tự mình đi vào, dù sao đó cũng không phải bệnh viện do anh phụ trách, nhưng có một số việc anh đã đáp ứng rồi, hôm nay người nhà bị bệnh nặng, anh không thể làm như không thấy.
Tưởng Viễn Chu đẩy cửa xe ra bước xuống, đi tới khu nội trú rất nhanh.
Lúc Hứa Tình Thâm theo hai người đi vào phòng bệnh, thấy một cậu bé nằm ở trên giường, tuổi tác cũng xấp xỉ như Mạc Tiểu Quân. Cậu bé nằm ở đó thoi thóp, bụng căng phồng lên, có vẻ rất khó chịu. Người phụ nữ ngồi ở bên giường nhìn thấy cô, kích động đứng dậy.
"Cô là bác sĩ Hứa? Bác sĩ Hứa, mau, mau ngồi. . ."
"Không cần." Hứa Tình Thâm tiến lên, kiểm tra tình trạng của cậu bé.
Người đàn ông lấy bệnh án và kết quả chẩn đoán từ trong tủ đầu giường ra.
"Cô xem, có đúng là giống như căn bệnh của Mạc Tiểu Quân năm đó hay không?"
Sau khi nhận lấy, Hứa Tình Thâm cẩn thận liếc nhìn, quả thực, bệnh trạng hầu như tương đồng.
"Khi nào thì bắt đầu?"
"Năm ngoái. Lúc đầu chỉ là nóng rần lên khó chịu, bác sĩ cũng không kiểm tra ra nguyên nhân gây bệnh, sau đó càng ngày càng nghiêm trọng. Lúc bác sĩ Hứa lên ti vi, chúng tôi không chú ý tới, về sau có một người thân nhắc nhở, sau đó tôi đặc biệt tìm xem những cuộc phỏng vấn của cô, lúc này mới cảm thấy như có ánh sáng le lói. . ."
Hứa Tình Thâm không kham nổi lời ca tụng như vậy, cô trả lại tập kết quả bệnh án.
Trên giường bệnh, cậu bé khẽ giương mắt lên, người phụ nữ trung niên bên cạnh vội vàng nói: "Con à, đây là bác sĩ Hứa, cô ấy có thể cứu mạng con, mau cầu xin. . ."
Trong mắt cậu bé rõ ràng như sáng lên: "Xin, cầu xin bác sĩ cứu con, con không muốn chết, con thật sự khó chịu."
Hứa Tình Thâm nhìn vậy, trong lòng rất khó chịu, cô không muốn cự tuyệt ngay trước mặt cậu bé.
"Đừng lo lắng, con nhất định sẽ khỏi hẳn."
"Con muốn đá banh cùng với bạn bè. . ."
Người mẹ nghe nói như thế, nước mắt không kìm nén được, trào ra.
Hứa Tình Thâm đi ra phía ngoài, ba của cậu bé thấy thế, vội vàng đuổi theo.
Ra đến bên ngoài, Hứa Tình Thâm nhìn ông ta: "Không phải là tôi không muốn giúp, nhưng lâu lắm rồi tôi không hề chạm vào dao. . ."
"Bác sĩ Hứa, xin cô đừng từ chối mà!"
Bên trong phòng bệnh khác, Tưởng Viễn Chu nói hồi lâu mới đưa được người ra khỏi phòng. Lão Bạch đỡ một người phụ nữ thân thể yếu đuối đi phía trước, lúc Tưởng Viễn Chu nhìn về phía trước, vừa lúc ngẩng đầu lại thấy một cảnh tượng khiến anh cảm thấy kỳ quái.
Hứa Tình Thâm từ chối không xong, có chút khó xử, người trước mặt ngăn cô lại, giống như sợ để vuột mất Bồ Tát cứu mệnh vậy.
Tưởng Viễn Chu tiếp tục về phía trước, lúc này mới có thể nghe được tiếng nói chuyện rõ ràng.
"Bác sĩ Hứa, chỉ có cô mới có thể cứu con trai tôi, cô không thể thấy chết mà không cứu. . ."
Người đàn ông dừng bước, ánh mắt không khỏi dừng lại nơi khuôn mặt đối phương.
Hứa Tình Thâm cảm thấy bên cạnh có người, vừa ngẩng đầu nhìn lại, bỗng giật mình.
Tưởng Viễn Chu quay sang hỏi người đàn ông kia: "Ông muốn tìm cô ấy cứu con ông?"
"Phải, phải."
Bàn tay Hứa Tình Thâm để xuôi bên người nhanh chóng cuộn lại, cô có thể đoán được chuyện sẽ xảy ra tiếp theo. Cô cuộn tay càng lúc càng chặt, nghĩ thầm nếu như lát nữa Tưởng Viễn Chu lại giống như lần trước, nhất định cô sẽ không khống chế được, đánh cho anh ta một cái.
Tưởng Viễn Chu nhìn kỹ mặt của đối phương, sau đó quan sát ông ta một lượt. Hứa Tình Thâm mới trở lại Đông Thành được vài ngày, sẽ có người tìm cô để phẫu thuật ngay lập tức?
"Chuyện trước kia của cô ấy, ông biết không?"
Đối phương nhìn Tưởng Viễn Chu, hỏi: "Chuyện gì?"
"Năm đó ồn ào khắp Đông Thành như vậy, ông không biết? Từng có người chết trong tay cô ấy."
Hứa Tình Thâm nghe thế, lồng ngực không ngừng phập phồng. Tưởng Viễn Chu làm như không nhìn thấy, anh cũng không muốn lột trần vết sẹo đó, chỉ có điều không nói như vậy, anh rất khó có thể thăm dò một việc.
Đối phương nghe nói, lắc đầu, sau đó đáp lại ngay lập tức:"Bác sĩ cũng không phải vạn năng, không sao cả, bác sĩ Hứa, tôi tin tưởng nhất định cô có thể cứu con tôi, cầu xin cô nhất định phải đồng ý phẫu thuật."
Tưởng Viễn Chu cười lạnh, nếu là muốn cứu con trai ruột của mình, nghe câu chuyện như vậy, thậm chí ngay cả một chút lo lắng và do dự cũng không có. Ông ta có thể tin tưởng một bác sĩ từng có tai tiếng như vậy? Tại sao?
Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm, bỗng nhiên kéo tay cô, muốn kéo cô đi, trong lòng Hứa Tình Thâm đang bừng bừng cơn giận, cô cúi người xuống, cắn một nhát thật mạnh trên cổ tay người đàn ông.
Bình luận facebook