• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sắc Đẹp Khó Cưỡng (2 Viewers)

  • Chương 2

Chương 77: Tưởng Viễn Chu, con muốn bảo vệ người phụ nữ này?

Editor: Yuè Yīng - Lữ
***

Vạn Hâm Tăng thấy thế, hét chói tai: "Giam lại!"
"Chị..." Hứa Minh Xuyên bị áp ở trên bàn không thể động đậy, Hứa Tình Thâm thấy hai người đàn ông cao lớn tiến lên, một người trong số đó chặn mất tầm nhìn của cô. Hầu như tất cả mọi người trong tiệc cưới đều xúm hết lại đây.
Cô bị đối phương túm chặt vai, kéo đi thẳng tới một căn phòng.
Hứa Tình Thâm và Hứa Minh Xuyên bị đẩy mạnh vào, Hứa Tình Thâm lảo đảo thiếu chút nữa thì ngã, cô đưa tay vịn vào tường. Trong căn phòng rộng lớn có mấy người đi vào, sắc mặt Vạn Hâm Tăng xám xịt hệt như mây đen kéo tới.
Tưởng Viễn Chu ngồi vào một chiếc ghế trong đó, Lão Bạch đứng ở bên cạnh.
Vạn Hâm Tăng kéo một người bên cạnh qua dặn dò: "Cậu đi trước xem xét thu xếp bên tiệc cưới."
"Vâng."
Vạn Hâm Tăng nóng ruột tới nỗi đi đi lại lại, thấy Tưởng Viễn Chu không nói lời nào, Vạn Hâm Tăng mở miệng nói trước: "Viễn Chu, lần này con còn muốn bênh cô ta nữa không?"
Tưởng Viễn Chu giống như có chút thẫn thờ, mải mê ngắm nghía cái bật lửa mạ vàng kẹp giữa hai ngón tay thon dài. Anh mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may thủ công, màu sắc tối tăm càng nhìn càng thấy nặng nề, khiến cho Hứa Tình Thâm cảm thấy không thở nổi.
"Tôi... Tôi nói hết, tôi, thực sự chẳng làm gì cả."
Hứa Minh Xuyên kéo Hứa Tình Thâm lại phía sau, tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng người.
Vạn Hâm Tăng liếc nhìn một vệ sĩ đứng bên cạnh ra hiệu, người đàn ông khôi ngô cường tráng bước đi tới, vung tay đánh vào mặt Hứa Minh Xuyên. Hứa Tình Thâm vừa muốn nói cẩn thận, cậu em trai trước mặt liền ngã xuống.
Cô cố gắng đỡ lấy cậu, Hứa Minh Xuyên che mặt ngã trên mặt đất, kẽ ngón tay chảy đầy máu.
"Minh Xuyên!"
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu vẫn tỏ ra thờ ơ như không nhìn thấy gì, tầm nhìn quay sang hai người ở dưới đất.
"Tốt nhất là hai người nên cầu nguyện, đứa trẻ của Vạn Dục Ninh có thể giữ được."
Hứa Tình Thâm nâng em trai ngồi dậy.
"Minh Xuyên, em không sao chứ?"
Hứa Minh Xuyên bị đánh đến nỗi sau một lúc mà đầu vẫn choáng váng, không nhìn thấy rõ ngay cả người trước mặt.
"Chị, chúng ta có thể chết tại đây hay không?"
"Nói bậy gì chứ?"
Sắc mặt Vạn Hâm Tăng lo lắng, ông ta ngồi vào ghế sô pha, ông ta chỉ có một đứa con gái, đây chính là bảo bối luôn được ông nâng niu từ nhỏ.
Vạn Dục Ninh được đưa đến bệnh viện, nhưng đúng là đã muộn.
Trưởng khoa phụ sản đi ra ngoài, lắc đầu: "Đẻ non."
Bà Vạn đứng bên cạnh nào chấp nhận được chuyện này, đôi chân đứng trên đôi giày cao gót không vững nổi, suýt chút nữa thì ngã.
"Tại sao lại có thể như vậy? Ngày hôm nay là ngày kết hôn hạnh phúc của con gái tôi mà."
Phương Thành không nói gì, nhấc chân lên đi vào.
Vạn Dục Ninh nằm ở trên giường bệnh, hai tay đang che mặt khóc. Phương Thành kéo tay cô xuống.
"Đừng khóc, sau này sẽ hỏng mắt đấy."
"Phương Thành, xin lỗi, tại em không thể giữ được con của chúng ta."
Người đàn ông ngồi xuống mép giường, cúi người ôm vào trong ngực.
"Đứa bé này không có duyên phận với chúng ta, sau này còn có cơ hội khác, đừng khóc."
Bà Vạn từ bên ngoài tiến vào, thấy Phương Thành quan tâm như vậy, đương nhiên là trong lòng cũng được an ủi, bà lau vành mắt đi tới trước giường bệnh.
"Dục Ninh à, rốt cuộc là lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Sao con lại ngã sấp xuống chứ?"
Vạn Dục Ninh không ngừng nức nở, không dám ngước mắt lên nhìn ánh mắt của Phương Thành.
A Mai cũng ở bên trong giường bệnh, nhưng tất nhiên là Vạn Dục Ninh cũng không thể nói là bởi vì mình không cẩn thận nên mới làm hại đến đứa con? Trong tiệc cưới nhiều người như vậy, cũng đều có thể nhìn thấy hết.
Cô nằm xuống giường, bàn tay đặt xuống bụng của mình.
"Là em trai Hứa Tình Thâm làm hại, lúc đó cậu ta mời con rượu, con uống một hớp bị sặc nên cả người thấy khó chịu.
Vừa ngồi xuống dưới đất thì thấy bụng đau đớn. Mẹ, cháu trai của mẹ cứ thế mất đi!"
Bà Vạn đâu còn nghe được những lời như thế nữa chứ, bà vội vàng dặn dò Phương Thành vài câu: "Phương Thành, bên này giao cho con, ta còn phải trở về."
"Mẹ, mẹ yên tâm đi."
Bà Vạn vừa ra khỏi phòng bệnh liền run rẩy lấy điện thoại ra gọi cho Vạn Hâm Tăng.
Bên trong căn phòng của khách sạn yên tĩnh không có lấy một tiếng động, ngay cả âm thanh của một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Đột ngột, một tiếng chuông điện thoại di động vang lên, hai vai Hứa Tình Thâm khẽ run rẩy, ngẩng đầu nhìn về phía Vạn Hâm Tăng.
Vạn Hâm Tăng nhìn màn hình, giơ tay lên lau sạch mồ hôi ở nơi trán, sau đó nghe máy.
"Ông xã..." Đầu bên kia là bà Vạn, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở rõ ràng.
"Đứa con của Dục Ninh không còn, chính là bọn họ làm hại."
Tưởng Viễn Chu ở gần đó nên vừa nghe tiếng khóc là đã biết chuyện gì xảy ra.
Vạn Hâm Tăng tức giận đến nỗi lồng ngực đang phập phồng kịch liệt, ông ta ngắt cuộc trò chuyện, gào lên một chữ: "Đánh!"
Lúc này Hứa Tình Thâm phản ứng rất nhanh, cô đẩy Hứa Minh Xuyên ngã xuống, còn mình thì chưa kịp đứng dậy đã bị đá vào giữa vai, "bịch", cô ngã về phía sau.
Mấy người này đều là vệ sĩ chuyên nghiệp, hàng ngày đều tập luyện nên rất khỏe mạnh, Hứa Tình Thâm nằm sấp không bò dậy nổi, Hứa Minh Xuyên vừa nhìn, liền nhào qua nằm đè lên cô.
"Chuyện này không có liên quan tới chị tôi, mấy người thả chị ấy ra đi..."
Đôi giày da cứng rắn vừa đạp vừa đá vào người cậu, từng âm thanh nặng nề ngột ngạt truyền vào tai Hứa Tình Thâm, cô thấy Hứa Minh Xuyên bị đá vào khóe miệng, chảy ra máu.
Cô hoảng sợ gào lên: "Đừng đánh, đừng đánh nữa."
Rõ ràng là thanh âm đã bị át đi, ánh mắt Lão Bạch cúi xuống, rơi vào Tưởng Viễn Chu, anh lắng tai nghe, rất sợ sẽ bỏ qua một câu nói của Tưởng Viễn Chu.
Nhưng hiển nhiên là người đàn ông không hề, anh ngồi ở chỗ kia, giống như hòa mình vào trong bóng đêm.
Hứa Minh Xuyên còn đang thanh minh: "Thực sự tôi không hại chị ta, các người có thể báo cảnh sát điều tra rõ ràng, chị ta sảy thai là chuyện riêng của chị ta..."
"Đánh chết cho ta!" Vạn Hâm Tăng giống như một lò thuốc súng, châm lửa là nổ tung.
Lúc này, một tiếng chuông cửa truyền đến.
Hứa Minh Xuyên vẫn còn cứng miệng, nghiến răng, rít lên từng chữ qua kẽ răng: "Các người khiến chúng tôi phải chịu tiếng xấu thay cho người khác, không sợ gặp phải báo ứng sao?"
Tiếng chuông cửa vẫn còn tiếp tục, Vạn Hâm Tăng không kiên nhẫn được nữa, ý bảo người đi mở cửa.
Người kia ra ngoài nói hai câu, sau đó đi vào nói: "Là cô Tưởng."
Vạn Hâm Tăng khẽ nhíu mày: "Cô ta tới làm gì? Quản gia đâu, dặn quản gia thu xếp người đưa cô Tưởng về."
Cuối cùng thì vẻ mặt Tưởng Viễn Chu cũng có chút giao động, anh đứng dậy, Hứa Tình Thâm thấy đôi chân dài thẳng tắp của anh, cô biết đêm nay rơi vào tay những người này, cô chỉ có thể dựa vào Tưởng Viễn Chu.
Cô đẩy Hứa Minh Xuyên trước mặt ra, muốn đứng dậy tới, nhưng mấy người kia sao có thể để cho cô toại nguyện, một gã giữ chặt bả vai của cô kéo cô lại, Hứa Tình Thâm mở miệng trong tuyệt vọng: "Tưởng Viễn Chu, anh thực sự bỏ mặc em sao?"
Người đàn ông đi tới cửa, cũng không liếc mắt nhìn Hứa Tình Thâm, bàn tay đặt trên chốt cửa.
"Dừng lại, dì nhỏ của tôi không nghe được thanh âm gào khóc thảm thiết này."
Vạn Hâm Tăng phất tay ra hiệu, cho chị em nhà họ Hứa một lúc tạm nghỉ.
Tưởng Viễn Chu mở cửa đi ra ngoài, thấy Tưởng Tùy Vân đứng ở bên ngoài lẻ loi một mình, anh tiện tay đóng cửa lại.
"Dì nhỏ, sao dì lại tới đây?"
"Cô Hứa ở bên trong sao?"
Tưởng Viễn Chu khẽ đặt tay lên vai bà.
"Đêm nay đủ hỗn loạn rồi, dì đừng ở đây nữa, trở về đi."
"Cô Hứa và em trai cô ấy thế nào?"
"Vạn nha đầu mất đứa con, chuyện này tương đối khó giải quyết."
Tưởng Tùy Vân giật mình sợ hãi, cau mày: "Hai chị em họ trông cũng không giống như người có thể gây ra chuyện như thế này."
"Bất kể có phải là bọn họ làm hay không, Vạn Dục Ninh sinh non đúng là sự thật, bao nhiêu người đều nhìn thấy. Chính miệng cô ấy nói là bị người ta hại, nhà họ Vạn sẽ cho rằng chuyện này là thật, nếu không thì chẳng phải là tự mình tát vào mặt của mình sao?"
Tưởng Tùy Vân đưa tay khẽ kéo kéo ống tay áo của Tưởng Viễn Chu.
"Vậy còn con, con có thể mặc kệ sao?"
"Chuyện này không thể giải thích được, Hứa Minh Xuyên nói chỉ cho mù tạc vào sữa, nhưng rõ ràng là Vạn Dục Ninh vừa uống xong thì bị ngã xuống đất, người gây họa không phải là bọn họ sao?"
"Viễn Chu..." Giữa hai hàng lông mày Tưởng Tùy Vân nhăn lại đầy vẻ lo lắng.
"Chuyện này nếu con cứ khoanh tay đứng nhìn, với thủ đoạn của Vạn Hâm Tăng, ông ta thực sự muốn tính mạng của hai chị em họ. Thực sự là cô Hứa đã cứu ta, Viễn Chu, con không muốn nhúng tay vào chuyện này, còn không phải là bởi vì Vạn nha đầu hay sao?"
"Dì nhỏ, chuyện này dì cứ coi như là không nhìn thấy đi."
"Nếu như hôm nay cô Hứa xảy ra chuyện gì, trái tim ta sẽ bất an cả đời."
Ngón tay Tưởng Viễn Chu khẽ vỗ vỗ nơi đầu vai của bà.
"Nhà họ Vạn đêm nay mà không trút được cơn giận này thì sau này nhà họ Hứa cũng không được yên ổn."
"Không phải còn có con sao?" Vẻ mặt Tưởng Tùy Vân đầy lo lắng, nơi cổ họng giống như nghẹn lại, bà khẽ ho hai tiếng.
"Ta không tin con không gánh nổi một nhà họ Hứa."
"Vạn Dục Ninh sinh non, đây không phải là việc nhỏ, nếu con cứ thế đưa hai chị họ đi, nhà họ Tưởng và nhà họ Vạn sẽ trở mặt với nhau."
Tưởng Tùy Vân ngẩn người ra, Vạn Dục Ninh cũng là đứa trẻ bà nhìn thấy từ nhỏ cho tới lớn, tuy rằng bình thường kiêu căng ngang ngược, nhưng luôn đối xử tốt với bà. Biết sức khỏe của bà không tốt, có món gì ngon mà bà ăn được đều đưa tới nhà họ Tưởng đầu tiên. Hôm nay, đứa trẻ còn chưa thành hình trong bụng cứ thế mất đi, lại ngay trong ngày cưới của cô....
Tưởng Tùy Vân nhíu mày, nét mặt tràn đầy u buồn, Tưởng Viễn Chu thấy thế, dùng hai ngón cái tay khẽ vuốt vùng xung quanh hàng lông mày của bà.
"Được rồi, gương mặt được chăm sóc tốt như vậy, lại có cả nếp nhăn này."
Tưởng Viễn Chu vừa ngẩng đầu, thấy tài xế nhà họ Tưởng đang đi tới từ xa.
"Dì nhỏ, dì đi về trước đi, nhất định là ba cũng không đợi được."
Tài xế đi tới trước mặt hai người, Tưởng Viễn Chu khẽ giọng dặn dò ông ta.
"Đưa dì nhỏ tôi về thôi, trên đường đi lái xe chậm một chút."

Tưởng Tùy Vân bước chân đi, không yên tâm quay lại nói với Tưởng Viễn Chu: "Viễn Chu, con nên cân nhắc mọi chuyện."
"Vâng."
Lão Bạch mở cửa vào trong, Tưởng Viễn Chu xoay người lại đi vào, ánh mắt lướt qua bóng dáng trên nền. Hứa Minh Xuyên quỳ rạp trên mặt đất, thỉnh thoảng lại nhúc nhích. Hứa Tình Thâm ngồi cạnh bên cậu ta, bả vai bị người đàn ông bên cạnh
đè xuống, mái tóc rũ xuống tai, đôi mắt trong suốt vô thần.
Tưởng Viễn Chu ngồi lại chỗ cũ, hai chân bắt chéo vào nhau, lúc này mới nhìn về Vạn Hâm Tăng phía đối diện.
"Bác Vạn, bác định xử lý bọn họ như thế nào?"
"Một mạng đền một mạng."
Hứa Tình Thâm trợn tròn mắt, trong ánh mắt lộ ra ánh nhìn khó có thể tin nổi, Tưởng Viễn Chu liếc nhìn hai chị em cô.
"Chuyện này không đến mức đó."
"Viễn Chu, chuyện này ta mong con đừng nhúng tay vào. Tình cảm giữa hai nhà Tưởng - Vạn thế nào, con là người rõ ràng nhất. Mặc dù giữa con và Dục Ninh không có kết quả, nhưng ta không tin một đứa con gái nửa đường chen vào lại có thể khiến cho con thay đổi như vậy. Chuyện ở lễ đính hôn, nhà họ Vạn ta đã rất mất mặt rồi, lần này Dục Ninh không sai, tất cả mọi chuyện xảy ra như thế nào con đều tận mắt chứng kiến."
"Bác Vạn, có một số việc nên giải quyết như thế nào thì giải quyết theo thế ấy. Dù sao thì cũng không đến nỗi phải phạm tội giết người."
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống, khí thế lạnh lùng, nhưng cũng không đến mức uy hiếp người khác.
"Vậy con nói, nên giải quyết như thế nào?"
"Chuyện này không liên quan tới Hứa Tình Thâm, thả cô ấy ra trước đã."
Mi mắt Hứa Tình Thâm khẽ chuyển động, ánh mắt kinh ngạc dừng lại trên khuôn mặt Tưởng Viễn Chu, Vạn Hâm Tăng cười lạnh: "Ý của con là, chuyện này do em trai cô ta làm."
"Cậu ta cũng thừa nhận rồi."
"Cậu ta không quen biết Dục Ninh, tại sao phải hại nó?"
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu nhíu lại đầy lạnh lùng,
"Không quen biết, nhưng cũng có thể là nhìn không ưa, hơn nữa cậu ta chỉ cho mù tạc vào trong sữa, cũng không phải thuốc độc."
Bàn tay Vạn Hâm Tăng đặt trên tay ghế, sau đó nắm chặt hơn.
"Viễn Chu, nói cho cùng, con muốn bảo vệ người phụ nữ này?"
Trong không gian vắng vẻ chỉ có tiếng hai người họ đối thoại với nhau, Hứa Minh Xuyên chống người ngồi dậy, bàn tay cậu chặn vùng ngực, vẻ mặt đau đớn.
Hứa Tình Thâm đã hiểu ý của Tưởng Viễn Chu, hai người không thể đi, còn không bằng để một người ở lại rồi tính tiếp. Cô liếc nhìn cậu em trai bên cạnh, nếu như để nó lại đây, sợ là có thể bị đánh chết thật, nơi yết hầu cô khẽ chuyển động.
"Đồ là do tôi làm, không liên quan tới em trai tôi."
"Chị! Chị nói bậy gì đó?"
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu lướt tới, bỗng nhiên Vạn Hâm Tăng nở nụ cười giễu cợt, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Viễn Chu, nghe thấy chưa? Nhưng mà chính miệng cô Hứa đây thừa nhận."
Hứa Tình Thâm biết Tưởng Viễn Chu vì tốt cho cô, cũng không phải là cô không biết phân biệt, nhưng cô chỉ có thể làm như vậy.
"Đồ là do tôi làm..." Hứa Minh Xuyên bên cạnh đẩy vai Hứa Tình Thâm.
"Em làm những chuyện này cũng không liên quan gì tới chị. Chị, chị không cần phải gánh chịu thay em."
"Minh Xuyên, câm miệng, đừng nói lung tung nữa!"
Khuôn mặt Hứa Minh Xuyên sưng vù, hai mắt sưng tới nỗi chỉ nhìn thấy hai khe hở nhỏ xíu.
"Em được anh Phương Thành mời tới, nhưng ngay cả mời rượu cô Vạn cũng không chịu, em nhất thời tức giận..."
"Mày là cái quái gì chứ!" Vạn Hâm Tăng tức giận nghiến răng.
"Dựa vào cái gì mà con gái tao phải mời rượu mày?"
"Phải, tôi cũng biết sai rồi, các người thả chị gái tôi đi đi."
Tưởng Viễn Chu nhìn kỹ Hứa Minh Xuyên một lần nữa.
Trong ấn tượng của anh, hình ảnh về cậu nhóc này vẫn luôn mơ hồ, cậu ta là con trai ruột do mẹ kế của Hứa Tình Thâm sinh ra. Chắc chắn được nuông chiều từ nhỏ, cậu ta càng sống tốt, thì càng khiến cho Hứa Tình Thâm càng thêm bi thảm.
Vì thế cho nên Tưởng Viễn Chu không có quá nhiều thiện cảm với cậu, nói không chừng, từ nhỏ cậu ta đã không ít lần bắt nạt Hứa Tình Thâm.
Nhưng mấy câu cậu ta vừa nói khi nãy, cũng coi như là có tinh thần chịu trách nhiệm.
Chỉ có điều, Hứa Tình Thâm vừa nghe Hứa Minh Xuyên nói như vậy, sợ hãi ngồi thẳng người dậy, cô hung dữ trừng mắt nhìn cậu.
"Em muốn chết có phải không?"
"Chị, từ nhỏ đến lớn chị luôn phải thu dọn tàn cuộc do em gây ra, chị đi đi, đi mau đi."

---

Bên ngoài căn phòng, tiếng chuông cửa vang lên lần nữa, có người mở cửa ra, là bồi bàn cầm rượu và ly tiến vào.
Hứa Tình Thâm thấy anh ta rót cho Tưởng Viễn Chu và Vạn Hâm Tăng mỗi người một ly, lúc này mới lui ra ngoài.
Cái quái gì vậy? Bọn họ coi mình đang thẩm vấn phạm nhân, sau đó còn uống rượu để tăng thêm hứng thú chắc?
Tưởng Viễn Chu cầm ly rượu lên, ngón tay khẽ miết nơi miệng ly, ánh mắt lười biếng liếc về phía hai người.
"Bàn bạc xong chưa? Rốt cuộc là ai làm?"
Hứa Minh Xuyên nhỏm người lên.
"Tôi!"
Hứa Tình Thâm nói "Tôi" bị cậu lớn tiếng át lại, cô cuộn chặt tay đấm vào vai cậu.
"Chị cho em thể hiện đấy."
Hứa Minh Xuyên quay sang nở một nụ cười quái dị với cô.
"Chị, đừng đánh em, đau."
Hứa Tình Thâm không nhịn được nữa, nước mắt cứ trào ra đong đầy nơi khóe mắt, cô ôm chặt lấy bản thân mình, ngón tay liền va chạm vào điện thoại trong túi áo. Cô không lấy ra ngay, khẽ lùi lại phía sau, trốn sau lưng Hứa Minh Xuyên, rồi chầm chậm lấy điện thoại di động ra. Mở khóa màn hình, Hứa Tình Thâm nhấn số 110, ngón tay còn chưa nhấn nút gọi, nơi cổ tay truyền đến một cơn đau đớn, nhất cử nhất động của cô chưa hề thoát khỏi ánh mắt của người bên cạnh.
Cổ tay bị đá trúng, điện thoại di động cũng bay ra ngoài, vừa lúc rơi xuống bên chân của Tưởng Viễn Chu. Nhưng người đàn ông chỉ là liếc qua, sau đó lại đưa chân đá chiếc điện thoại di động văng ra xa. Hứa Tình Thâm nắm chặt cổ tay của mình, đau đến nỗi mồ hôi lạnh toát ra chảy ròng ròng.
Lão Bạch thấy thế, vùng xung quanh hai hàng lông mày nhíu lại, anh đi tới trước mặt người đàn ông kia, vung tay đấm một phát vào mặt đối phương.
Vạn Hâm Tăng thấy vậy cũng không nói thêm câu gì.
Tưởng Viễn Chu khẽ nhấp một ngụm rượu, thấp giọng nói: "Lão Bạch, làm càn."
"Tưởng tiên sinh, cô Hứa là người của ngài, ngài còn chưa mở miệng, người khác lại dám động tay động chân."
Tưởng Viễn Chu đặt chiếc ly lên trên bàn, cầm lấy mấy cái ly rượu không khác, xếp thành một hàng.
"Lão Bạch, đưa cô Hứa tới đây."
Lão Bạch cúi xuống đỡ Hứa Tình Thâm lên, dẫn tới trước mặt Tưởng Viễn Chu, nhưng người đàn ông cũng không nhìn cô lấy một cái mà nhìn thẳng về phía Vạn Hâm Tăng hướng đối diện.
"Bác Vạn, con để cô ấy nhận lỗi với bác, Dục Ninh bị tổn thương, lẽ ra nên để cho cô ấy gánh chịu."
Vạn Hâm Tăng nhìn Hứa Tình Thâm, đương nhiên là cơn giận dữ trong lòng lại dân lên. Nếu không có cô ta, bây giờ chắc chắn Tưởng Viễn Chu sắp là con rể của ông.
Ông trừng mắt nhìn Hứa Tình Thâm, hỏi: "Sao hả, là cô bỏ thuốc phải không?"
Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu, lúc này ánh mắt mới nhìn thẳng vào Hứa Tình Thâm, cô đứng im tại chỗ, khuôn mặt không có lấy chút sợ hãi, ngược lại, là bộ dạng coi thường cái chết, phó mặc cho số phận.
"Nếu bác Vạn có thể nguôi giận, đương nhiên là con bằng lòng."
Vạn Hâm Tăng lên tiếng hừ lạnh: "Ta cũng muốn nhìn xem."
Tưởng Viễn Chu cầm lấy chai rượu trên bàn, rót đầy hết vào tất cả ly chén, trong phút chốc đặt chai rượu lại lên bàn, Hứa Tình Thâm bỗng bị anh kéo lấy cổ tay đi về phía trước. Cô lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất, người đàn ông cầm lấy một chén rượu đặt bên cạnh miệng cô, một tay túm chặt gáy, ép buộc cô phải mở miệng.
Đây không phải là uống rượu, đây rõ ràng là rót rượu.
Hứa Tình Thâm không kịp nuốt, một chén rượu chảy qua cổ họng của cô, Tưởng Viễn Chu cũng không cho cô thời gian để nuốt, ngay sau đó anh cầm lấy chén thứ hai.
Cô uống rượu cũng không tốt lắm, bình thường cũng chỉ có thể uống chút bia, hiện tại rượu mạnh giống như lửa đốt cháy cổ họng của cô, Hứa Tình Thâm đau đớn lắc đầu: "Không, không..."
Rõ ràng là cô đã bị sặc, chiếc ly thủy tinh vẫn kề bên môi cô, Hứa Tình Thâm đưa hai tay cố sức đẩy Tưởng Viễn Chu ra. Nhưng người đàn ông khỏe hơn, chén thứ hai vừa đổ vào, Hứa Tình Thâm ôm bụng, khó chịu muốn nôn ra ngay lập tức.
Cách đó không xa, Hứa Minh Xuyên thấy thế, muốn lao qua đó.
"Các người thật vô liêm sỉ! Tất cả đều là người điếc sao? Tôi nói chuyện này không có liên quan tới chị tôi, muốn phạt thì phạt tôi đây này!"
Phía sau, người của Vạn Hâm Tăng hung dữ đạp mạnh một cái vào lưng cậu, Hứa Minh Xuyên ngã nhào xuống đất, sau đó bị người kia giẫm lên phía sau lưng không đứng dậy nổi.
Hiển nhiên là Tưởng Viễn Chu không có ý dừng tay, anh đổi tay chuyển sang giữ chặt cằm Hứa Tình Thâm, sau đó nâng lên, đôi mắt cô mơ màng, vẻ mặt đau đớn không chịu nổi, bàn tay phải không còn sức rơi xuống trên cổ tay người đàn ông.
"Không, tôi uống không trôi."
"Không nuốt được cũng phải uống." Tưởng Viễn Chu cầm lấy chén rượu thứ ba, anh khẽ đặt lên môi cô, ánh mắt nhìn Hứa Tình Thâm chằm chằm, gằn lên từng chữ: "Vạn Dục Ninh là ai mà em trai em dám chọc vào, hậu quả này em phải gánh chịu."
Vừa dứt lời, Tưởng Viễn Chu lại đem một chén rượu đổ xuống nơi cổ họng cô.
Ly rượu được rót rất đầy, thế cho nên khi đổ xuống thì chặn mất đường thở của Hứa Tình Thâm, cô giãy giụa dữ dội, mái tóc đã rối tung từ lâu.
Lão Bạch đứng ở phía sau liếc nhìn, nhíu mày, ngay cả anh cũng không muốn nhìn. Nghĩ tới chuyện Tưởng Viễn Chu phải tự ra tay, chắc chắn trong lòng cũng không hề dễ chịu?
Khóe miệng Hứa Tình Thâm bị ly thủy tinh cứng rắn va vào hiện lên một tia máu, rượu mạnh chảy qua, Tưởng Viễn Chu buông tay ra, cô lảo đảo không còn nhìn thấy rõ bóng dáng người trước mặt, chỉ là nghe thấy tiếng Hứa Minh Xuyên gọi liên tục: "Chị, chị..."
Bỗng nhiên cô bước về phía trước, áp mặt vào nơi ngực Tưởng Viễn Chu, có thể nghe được tiếng tim đập của người đàn ông bên tai, đầu cô đặt trước ngực anh khẽ lắc lư, khó chịu tới nỗi không chịu nổi.
Tưởng Viễn Chu cúi đầu nhìn đỉnh đầu của cô, từng hơi thở của Hứa Tình Thâm phả vào lồng ngực anh. Ánh mắt người đàn ông khẽ thay đổi, nơi cổ họng cô có tiếng nghèn nghẹn phát ra. Tưởng Viễn Chu giơ tay trái lên, đặt xuống trên đầu cô, nhẹ nhàng xoa hai cái, bỗng nhiên lại đưa một tay kéo cô ra.
Dạ dày của cô đã đến nỗi quá mức chịu đựng, Tưởng Viễn Chu nhìn, lại vẫn cầm chén rượu trên bàn lên.
Hứa Tình Thâm vô thức lùi về phía sau, người đàn ông giữ chặt cằm cô kéo cô tới gần mình, rót từng chén rượu một vào.
Lúc đầu Hứa Tình Thâm còn có thể giãy giụa, sau cùng chỉ có thể nghe được tiếng mình nuốt, giống như linh hồn đã rời khỏi cơ thể, bay ra giữa không trung, cúi xuống là có thể thấy một cảnh tượng thảm thương và mệt mỏi.
"Chị, các người buông chị ấy ra..."
"Tưởng Viễn Chu, anh không thể đối xử với chị ấy như vậy..."
Hứa Minh Xuyên cất tiếng kêu xé họng: "Buông chị tôi ra, muốn rót thì rót tôi đi..."
"Chị ấy không phải bạn gái của anh sao? Anh không cứu chị ấy sao?"
"Tôi đánh chết anh, Tưởng Viễn Chu, tôi muốn giết anh!"
Hứa Minh Xuyên cất tiếng gào thét, ở trong bầu không khí cũng mệt mỏi giống như vậy. Vạn Hâm Tăng thờ ơ lạnh nhạt, Hứa Tình Thâm ở ngay trước mặt ông ta, cô không kịp nuốt, rượu chảy đầy xuống ngực, cô ngã ngồi xuống chỗ đó, một người nhếch nhác yếu ớt rơi vào tay Tưởng Viễn Chu thì cô ta không có sức lực để mà phản kháng.
Vạn Hâm Tăng vốn là người chỉ thích cảm giác như vậy, cao cao tại thượng, giỏi hơn mọi người, có thể đem bọn họ dẫm nát dưới lòng bàn chân.
"Viễn Chu, làm tốt lắm, con nên làm như vậy sớm hơn!"
Hứa Tình Thâm lơ mơ mở hai mắt ra, đã không nhìn thấy rõ gương mặt người đàn ông. Cô nghĩ khi người ta chết, cùng lắm là phải chịu đựng giày vò như vậy thôi sao?
Khóe miệng cô khẽ cong lên, ánh mắt nhìn về phía trần nhà trên đỉnh đầu, ý thức càng ngày càng không rõ ràng, cô thực sự không chịu nổi, phun ra một ngụm rượu vẫn còn trong miệng, phun ngay trên mặt của Tưởng Viễn Chu.
Vệt rượu men theo gò má lạnh lùng nghiêm nghị của người đàn ông chảy xuống, ánh mắt anh để lộ ra một tia nhìn hung ác nham hiểm, bàn tay vừa buông lỏng, Hứa Tình Thâm liền ngã nhào xuống, nằm trên mặt đất cũng không thấy cử động.
"Chị!"
Tưởng Viễn Chu đặt chén rượu trong tay xuống, đôi chân dài vắt chéo, rút ra chiếc khăn tay lau từng ngón tay một.
"Bác Vạn, không biết như vậy bác đã hài lòng chưa?"
Sắc mặt Vạn Hâm Tăng không chút thay đổi, nhưng cũng biết Tưởng Viễn Chu có thể làm như vậy, là đã cho nhà họ Vạn một đáp án tốt nhất. Ông ta vờ tỏ ra miễn cưỡng.
"Được, con đưa cô ta đi về trước đi."
Tưởng Viễn Chu không hề chuyển động, lại quay sang hướng Lão Bạch phân phó: "Đưa Hứa Minh Xuyên đến Tinh Cảng đi."
Vạn Hâm Tăng vừa nghe vậy, vội vã ngăn lại: "Khoan đã! Viễn Chu, tên nhóc thối tha này cũng không thể thả được!"
"Vì sao?"
"Con không nghe thấy sao? Dục Ninh đẻ non chính là bị nó làm hại, ta làm sao có thể buông tha cho nó một cách đơn giản như vậy?"
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu trở nên lạnh lùng, giống như không khí quanh người cũng đông cứng lại.
"Con nghe được, Dục Ninh chính là bị cậu ta làm hại."
"Vì thế, con chỉ có thể đưa Hứa Tình Thâm đi thôi."
Tưởng Viễn Chu khẽ cười, giọng điệu đầy mỉa mai: "Bác Vạn, con nghĩ là bác lầm rồi. Chuyện này không có lấy một chút liên quan tới Hứa Tình Thâm. Hứa Minh Xuyên là em trai cô ấy, cho nên con để cô ấy chịu thay. Cô ấy là người phụ nữ của con, cũng do con tự mình ra tay, khiến cho cô ấy thành ra như vậy, bác lại nói không được với con?"
Vạn Hâm Tăng trừng mắt nhìn. "Viễn Chu, con chưa hề bàn bạc với ta."
"Nếu bác không đồng ý, sao vừa nãy lại nói như vậy?" Ánh mắt Tưởng Viễn Chu như Hắc Diệu Thạch nhìn sang Hứa Tình Thâm.
"Bác cho là cô ấy như vậy, trong lòng con dễ chịu?"
"Nhưng tổn thất mà nhà họ Vạn chúng ta mất đi, lại là một đứa trẻ!"
Thái độ của Tưởng Viễn Chu vẫn vững như bàn thạch, giống như ngồi trên bàn đàm phán, mạnh mẽ tranh đua với đối thủ, một câu nói cũng không nhường.
"Chuyện này, ai cũng phải có trách nhiệm. Con không tin một hớp mù tạc là có thể lấy đi tính mạng của một đứa bé. Bác Vạn, việc nên làm con cũng đã làm rồi, ngày sau còn dài, đừng để tổn hại tới hòa khí giữa hai nhà Tưởng Vạn."
Ánh mắt Vạn Hâm Tăng nhìn chăm chú về phía Hứa Tình Thâm.
"Nhưng lời nói của hai chị em họ, một câu cũng không thể tin nổi, cô ta không nói chẳng phải là chính cô ta hại sao?"
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn Hứa Minh Xuyên, lên tiếng: "Nói đi, rốt cuộc là ai làm?"
"Tôi, là tôi!" Hứa Minh Xuyên nghe thấy rõ cuộc đối thoại của bọn họ, vội vàng mở miệng đáp.
"Bác Vạn, người này cũng đã phạt rồi, nếu như bây giờ bác nói với con là bác vẫn không chấp nhận. Thì tiếp theo đây, bác dạy con một chút, nên làm thế nào thì mới kết thúc được chuyện này?"
Sắc mặt Vạn Hâm Tăng thoắt trắng thoắt xanh, Hứa Tình Thâm được dạy một bài học không hề nhẹ, dáng vẻ của Tưởng Viễn Chu lúc nãy ngay cả ông ta nhìn cũng phải thấy kiêng nể ba phần, nhất định là không thả người thì không được.
Vạn Hâm Tăng đẩy ghế ra đứng dậy, cảm thấy khó có thể nén nổi được chuyện bất công này.
"Dục Ninh còn đang nằm trong bệnh viện, ta đi xem tình hình thế nào rồi."
"Vâng, mời bác, không tiễn."
Người của Vạn Hâm Tăng cũng đi ra ngoài, Tưởng Viễn Chu đứng dậy đi tới trước mặt Hứa Tình Thâm. Anh quay sang vừa dặn dò Lão Bạch, vừa ôm lấy cô.
"Đưa Hứa Minh Xuyên đến Tinh Cảng."
Tưởng Viễn Chu ôm Hứa Tình Thâm đi ra ngoài, cô hết sức khó chịu khẽ "ưm" hai tiếng, trên hành lang thật dài, Tưởng Viễn Chu liếc nhìn lại, giống như không thể nhìn thấy nơi bắt đầu.
Thực sự là mất hết hy vọng.
Đáng đời.
Nếu như cô không bỏ mặc Hứa Minh Xuyên được, nếu anh nhìn thấy Hứa Minh Xuyên có chút khí phách và mạnh mẽ, thì sao cô có thể trở nên như vậy chứ?
Tưởng Viễn Chu đi ra bên ngoài khách sạn, khách khứa nhà họ Vạn vẫn còn lác đác ra về. Lão Bạch thu xếp dặn người đưa Hứa Minh Xuyên đến bệnh viện Tinh Cảng.
Hứa Tình Thâm được ôm vào bên trong xe, Lão Bạch ý bảo tài xế lái xe. Tưởng Viễn Chu đặt cô trong lòng, chiếc xe mới đi được một đoạn, cô mơ màng yếu ớt mở hai mắt ra muốn nôn.
"Nôn ..."
"Dừng xe."
Chiếc xe vừa dừng hẳn, Lão Bạch đi xuống mở cửa xe cho Hứa Tình Thâm, sau đó đỡ cô đi ra ngoài, Tưởng Viễn Chu xuống từ cửa bên kia. Hứa Tình Thâm ngồi xổm dưới đất không ngừng nôn khan, nhưng không nôn ra thứ gì cả.
Lão Bạch nhìn sang Tưởng Viễn Chu. "Tưởng tiên sinh, ngài xem có phải đi bệnh viện hay không?"
"Trong nhà có thuốc tỉnh rượu, chẳng lẽ còn phải đưa tới bệnh viện rửa ruột hay sao?"
Hứa Tình Thâm ngồi xổm, ôm lấy hai đầu gối, đầu óc quay mòng mòng, dạ dày cồn cào như lửa đốt.
"Minh Xuyên, Minh Xuyên..."
Hai người đàn ông đứng ở sau lưng cô, Tưởng Viễn Chu móc ra điếu thuốc hút, Lão Bạch ở bên liếc nhìn đầy lo âu.
"Tưởng tiên sinh, lúc cô Vạn mời rượu tôi có thấy, chỉ là ly sữa tươi mà thôi, bên trong có trộn mù tạc là không sai. Nhưng cô Vạn cũng không đến mức vừa nếm thôi đã ngã nhào trên mặt đất chứ?"
"Nhưng đây thực sự đúng là người khác nhìn thấy tận mắt."
"Hơn nữa, tại sao lại đúng lúc như vậy, rõ ràng là cô Vạn đã sảy thai."
Tưởng Viễn Chu khẽ mấp máy đôi môi mỏng, làn khói mỏng khẽ tỏa ra từ nơi khóe miệng.
"Cũng có thể, biết đâu Vạn Dục Ninh bị hơi mù tạc khiến cho sặc quá không đứng vững. Hoặc là giả thuyết, Hứa Minh Xuyên vừa lúc làm tổn thương cổ họng cô ta. Dù sao thì thể trạng của Vạn Dục Ninh ra sao, chỉ có cô ta là người biết rõ ràng nhất."
Lão Bạch nghĩ đến chuyện xảy ra trước khi mời rượu.
"Từ từ trước đến nay cô Vạn và cô Hứa luôn bất hòa, lại mượn lý do là Phương Thành bệnh, hẹn cô ấy tới phòng nghỉ."
"Cho nên..." Sắc mặt Tưởng Viễn Chu không chút thay đổi khẽ gảy tàn thuốc. "Khả năng phía sau là tương đối lớn."
Lão Bạch ngầm hiểu, Hứa Tình Thâm còn đang lầm bầm trong miệng: "Minh Xuyên, Hứa Minh Xuyên..."
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cô, bước tới gần, đưa tay cầm lấy cánh tay của cô đỡ cô đứng lên.
"Hứa Minh Xuyên không chết, đi thôi."
Anh đưa Hứa Tình Thâm vào xe một lần nữa, đi được nửa đường, Tưởng Tùy Vân gọi điện thoại tới. Tưởng Viễn Chu nói với bà là không có việc gì, đầu bên kia mới ngắt cuộc trò chuyện.
Xe tới Cửu Long Thương rất nhanh, Tưởng Viễn Chu ôm Hứa Tình Thâm đi xuống.
"Lão Bạch, cậu tới Tinh Cảng một chuyến, Hứa Minh Xuyên bị đánh cũng không nhẹ."
"Được."
Hứa Tình Thâm thấy toàn thân khó chịu, dày vò một cách bức bối, nhưng chỉ nôn khan. Tưởng Viễn Chu đặt cô nằm trên giường, cởi áo ra cho cô.
"Hứa Tình Thâm, tỉnh lại đi."
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra.
"Em khó chịu."
Tiếng nói mềm mại dịu dàng như nước chảy, Hứa Tình Thâm đưa tay kéo cổ áo của Tưởng Viễn Chu. Anh đẩy cô ra không cho cô nói linh tinh.
"Anh biết em khó chịu, ngồi lên uống thuốc giải rượu là tốt rồi."
"Không..."
Tưởng Viễn Chu buông cô ra, cầm lọ thuốc giải rượu đổ vào trong chén nhỏ, anh đưa tay đỡ cô ngồi dậy, miệng chén vừa chạm vào miệng cô, cô đã quay mặt sang một bên, khóc nức nở: "Đừng ... đừng bắt em uống nữa, em thực sự uống không trôi."
"Ngoan, đây không phải là rượu."
Hứa Tình Thâm dứt khoát đẩy chiếc chén ra, Tưởng Viễn Chu thử vài lần, cô lại cắn chặt răng, làm thế nào cũng không chịu mở miệng.
Xem ra, chuyện vừa nãy đã thực sự trở thành bóng ma trong lòng cô.
Hứa Tình Thâm nằm xuống giường, Tưởng Viễn Chu vừa đứng dậy, lại bị cô túm lấy một vạt áo.
"Tưởng Viễn Chu."
Anh cho là cô đã tỉnh, nhìn lại, thấy Hứa Tình Thâm nhắm chặt hai mắt, cái đầu nhỏ khẽ lắc lư.
"Vì sao lại bỏ mặc em? Vì sao không chịu quan tâm tới em?"
Tưởng Viễn Chu khẽ kéo áo lại.
"Buông ra."
"Em cho là anh có thể cứu em, bọn họ thực sự muốn giết em sao?"
Tưởng Viễn Chu ngồi trở lại mép giường, gỡ từng ngón tay của cô ra.
"Nếu anh không cứu em, em và Hứa Minh Xuyên còn mong đợi gì để được nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai đây?"
Hứa Tình Thâm bỗng nhiên ngồi dậy, nghiêng người sanh bên cạnh, vừa lúc nằm ở trên đùi Tưởng Viễn Chu. Cô không ngừng nôn khan, anh cũng mong cô có thể nôn ra thứ gì đó, ít ra thì như vậy sẽ khiến cô thấy dễ chịu hơn.
Hứa Tình Thâm dùng trán đập vào đùi Tưởng Viễn Chu, gương mặt xinh xắn đỏ bừng. Cảm giác khó chịu này không có cách nào giả quyết nổi, cô thử hết mọi cách. Cô há miệng cắn, nhưng không dùng lực, hai hàm răng sắc nhọn không ngừng ma sát, khiến cho chiếc quần tây màu đậm xuất hiện một bãi nước bọt.
Tiếp sau đó, cô lại dùng ngón tay gảy gảy, móc bên này, đào bên kia. Tưởng Viễn Chu cũng không biết, cô đang coi chân của anh trở thành cái gì.
Tiếp tiếp sau đó, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên, khuôn mặt tới gần cúc áo sơ mi của anh.
Tưởng Viễn Chu khẽ đẩy bả vai của cô.
"Hứa Tình Thâm!"
"Đau, đau!" Hứa Tình Thâm hoảng sợ gào to.
Lúc này Tưởng Viễn Chu mới định thần lại, nhìn kỹ thì mới thấy một vết tụ máu nơi bả vai cô, là bị người ta đá vào lúc ở trong phòng.
"Được rồi, không uống nữa, không uống thuốc giải rượu cũng được, anh đi lấy cho em chút nước nóng."
Anh còn chưa đứng dậy thì bỗng một cái đầu nhỏ nhắn lao tới trước ngực, cô há miệng, chiếc răng nhọn cắn vào chiếc cúc áo thứ ba. Quần áo của Tưởng Viễn Chu đều do thợ cắt may thủ công, Hứa Tình Thâm có chút tức tối, ra sức cắn một lần nữa, quả nhiên là cắn đứt được chiếc cúc áo xuống.
Cô tiến lại gần, còn muốn đối phó với những chiếc cúc khác, ánh mắt lại nhìn xuyên qua làn áo rộng mở, thấy "chiếc cúc" hồng nhạt đang nhấp nhô bên trong theo nhịp điệu của hơi thở.
Cái này, hình như trông màu sắc không giống với mấy cái kia.
Hứa Tình Thâm tiến tới, nhưng nó được giấu ở bên trong, nhìn không rõ lắm. Cô đưa tay kéo áo trong của Tưởng Viễn Chu, bỗng nhiên ra sức kéo, cúc áo rơi hết ra ngoài, lộ ra một lồng ngực săn chắc màu lúa mì.
Hóa ra là "chiếc cúc" hồng nhạt có hai chiếc nha, một bên trái một ở bên phải.
Hứa Tình Thâm há cái miệng nhỏ nhắn tới...
Tưởng Viễn Chu thấy cả người căng lên, giống như có một luồng điện chạy khắp cơ thể, anh đưa tay túm chặt lấy cằm Hứa Tình Thâm, chặn lại gò má của cô không cho cô làm gì.
"Đây không phải là cúc áo, nếu em dám cắn thật, anh sẽ không khách sáo với em nữa!"
Hứa Tình Thâm chu miệng, lấy tay đập vào tay anh.
"Buông ra, buông ra, em muốn nôn."
Tưởng Viễn Chu khẽ buông tay, cởi áo trên người ra đứng dậy, mới vừa đi được hai bước, suy nghĩ một chút sau đó lại đi tới bên giường, đưa Hứa Tình Thâm đi tắm.
Tắm rửa xong đặt cô nằm trên giường, Hứa Tình Thâm lại trở nên yên lặng hơn nhiều, chỉ có điều vẫn còn thấy khó chịu, cô lăn lộn ở trên giường. Tưởng Viễn Chu bị cô làm cho không còn lấy một chút buồn ngủ, anh phủ thêm áo choàng tắm đi tới ban công.
Lão Bạch gọi tới rất nhanh. "Alo, Tưởng tiên sinh, tôi đã thu xếp cho Hứa Minh Xuyên nằm viện xong xuôi, bị thương ngoài da hơn nữa không bị gãy xương, nghỉ ngơi tốt là sẽ không sao."
"Ừ, đã biết." Tưởng Viễn Chu suy nghĩ một chút, hỏi: "Bên phía Vạn Dục Ninh thì thế nào?"
"Cô Vạn ở bệnh viện Nhân Hải, vậy có cần tôi tới đó bây giờ hay không?"
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu hơi trầm xuống trong đêm tối.
"Không cần, Phương Thành và tất cả người nhà họ Vạn ở bệnh viện, cũng không thiếu chúng ta bên này."
"Vâng."
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^ http://ngucanhuyen.com/
Bệnh viện Nhân Hải.
Giải quyết xong chuyện ở quán rượu, vợ chồng Vạn Hâm Tăng đến bệnh viện. A Mai vẫn chưa đi, Phương Thành ngồi trên mép giường cùng với Vạn Dục Ninh, vừa trông thấy ba mẹ đi vào, vành mắt Vạn Dục Ninh lại đỏ lên.
"Ba."
"Dục Ninh, đừng khóc nữa, ba đến rồi."
Phương Thành đứng dậy, Vạn Hâm Tăng đi qua ngồi xuống vị trí anh vừa ngồi, hốc mắt Vạn Dục Ninh ẩm ướt: "Ba, bọn họ hại chết con của con, ba có tính làm gì bọn họ không?"
"Yên tâm đi, ba sẽ không dễ dàng tha cho chúng đâu."
Phương Thành nghe vậy, sóng ngầm bắt đầu dao động trong ánh mắt, liếc qua Vạn Hâm Tăng, Vạn Dục Ninh kích động bám lấy cánh tay của ba cô.
"Vậy hiện tại Hứa Tình Thâm kia ở đâu?"
Cô ta muốn hỏi, đương nhiên Phương Thành cũng muốn biết.
Vạn Hâm Tăng vỗ về lưng con gái.
"Tưởng Viễn Chu dẫn về rồi, chỉ có điều nó cũng không để cho cô ta dễ chịu gì, rót cả một chai rượu mạnh, nói rằng xin lỗi con."
"Cái gì! Nói đơn giản như vậy, cô ta hại chết con của con đấy!"
"Dục Ninh, con đừng kích động." Vạn Hâm Tăng nhỏ nhẹ dỗ dành đứa con gái bảo bối này.
"Dù sao người gây ra tội cũng là em trai cô ta, Viễn Chu muốn dẫn người đi, ba cũng không tiện không tha."
"Vậy còn em trai cô ta? Ba làm gì nó rồi?"
"Đánh không nhẹ."
"Sau đó thì...?"
Vạn Hâm Tăng liếc nhìn Vạn Dục Ninh, biết cô bị sốc không nhẹ.
"Con đừng nghĩ đến những chuyện này, mau nằm xuống nghỉ ngơi đã."
"Cũng thả ra rồi phải không?" Vạn Dục Ninh trợn to mắt hỏi.
"Được rồi, định dày vò bản thân mình đến phế đi, phải không?" Vạn Hâm Tăng đỡ lấy bả vai của cô nằm lại giường bệnh.
"Ngoan, con còn trẻ, sau này còn rất nhiều cơ hội."
"Ba, hôm nay vốn là ngày đẹp nhất trong đời con, nhưng hôn lễ của con bị hủy, đứa bé cũng mất, ba nói sau này có chuyện gì con phải thế nào?"
Vạn Hâm Tăng khẽ thở dài đứng dậy, bà Vạn ở bên cạnh cũng đang lau nước mắt, Phương Thành thấy vậy, đưa tay xoa đầu Vạn Dục Ninh.
"Dục Ninh, bây giờ không phải là lúc cáu kỉnh, em khó chịu, ba mẹ cũng không khá hơn em đâu. Còn nữa, sao lại nói sau này không không thể? Nếu muốn nghĩ đến tương lai, phải nhanh chóng quên đi đau đớn bây giờ."
Dường như cũng chỉ có Phương Thành nói thì Vạn Dục Ninh mới nghe lọt vào tai, vả lại, chuyện này e rằng trong lòng cô rõ ràng nhất. Hứa Minh Xuyên và Hứa Tình Thâm bị cô ta kéo vào chịu tội thay, hơn nữa còn rất thành công.
Trông thấy con gái không còn lên tiếng nữa, Vạn Hâm Tăng cuối cùng cũng thở phào, liếc nhìn Phương Thành, ánh mắt lại dời về phía Vạn Dục Ninh.
"Trước đây không phải định để Phương Thành quản lý công ty dược hay sao? Ba đồng ý, bây giờ các con cũng kết hôn rồi, sau này Phương Thành chính là trợ thủ đắc lực của ba."
Khuôn mặt cứng đờ của Vạn Dục Ninh cuối cùng cũng giãn ra.
"Cám ơn ba."
Phương Thành cũng khẽ phụ họa: "Cám ơn ba."
Anh nhìn Vạn Dục Ninh nằm trên giường bệnh, nói khẽ: "Ba, mẹ, mọi người về trước đi, chỗ này có con là được rồi."
Bà Vạn khẽ lau nước mắt lên tiếng: "Không, mẹ muốn ở đây cùng với con gái của mẹ."
"Mẹ, ở đây, Dục Ninh khó chịu, mọi người cũng sẽ không thoải mái, huống hồ ngày mai là có thể về nhà rồi." Phương Thành kéo bà Vạn qua, từng bước nói chuyện với bà.
"Trong nhà vẫn cần mẹ vất vả sắp xếp, Dục Ninh mua không ít sách giáo dục con trẻ, con không muốn cô ấy về nhà thấy cảnh vật rồi bị kích động."
Bà Vạn gật đầu: "Được, cũng là con suy nghĩ chu đáo."
Vợ chồng nhà họ Vạn nán lại một lúc, sau đó Phương Thành tiễn họ về.
Khi trở lại, A Mai vẫn còn ở đó, Phương Thành thấy Vạn Dục Ninh đã thiếp đi, anh nhỏ giọng: "A Mai, em cũng về đi, đêm nay vất vả rồi."
"Không, không vất vả." A Mai đứng dậy, người đàn ông bước đi trước cô, cơ thể cao quá đỉnh đầu cô.
"Một mình đi về không an toàn, anh bảo tài xế đứa em về."
A Mai nhìn vào ánh mắt người đàn ông, tuy rằng cô không quá thân thuộc với Phương Thành, nhưng đôi mắt này của anh, mỗi lần cô nhìn vào là mỗi lần không nỡ dời đi.
Phương Thành người này, tâm tư được cất giấu rất sâu, Vạn Dục Ninh tuyệt đối không phải đối thủ của anh. Nhưng anh đối với người bên cạnh Vạn Dục Ninh, chưa bao giờ cố gắng gần gũi hoặc lấy lòng, anh lạnh lùng hỡ hững, lại chính là một loại khí chất ở anh.
"Được." Cô khẽ đáp. "Cám ơn anh."
"Em là bạn thân của Dục Ninh, không cần khách sáo với anh như vậy."
Phương Thành gọi điện thoại bố trí xe, sau đó tiễn A Mai ra khỏi phòng bệnh.
Trở lại giường bệnh, Phương Thành tắt tất cả đèn trong phòng, anh đứng đó, không nhúc nhích, bên tai có thể nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của Vạn Dục Ninh, từng khóc, từng nháo, cãi nhau, mệt mỏi vô cùng, cho nên ngủ rất sâu.
Phương Thành rút di động ra, sau đó mở một tập tin cá nhân, ảnh chụp bên trong xuất hiện.
Đó là di ảnh của một người phụ nữ, cười dịu dàng, khóe mắt nhu hòa, mẹ ở trong trí nhớ của Phương Thành, bà chưa bao giờ nói chuyện lớn tiếng, lại không nổi giận, bà thật sự chính là một người phụ nữ bước ra từ bốn chữ 'nữ nhân như thủy'.
Đáng tiếc, bà ra đi quá sớm, mãi mãi không thể đợi con trai của mình trưởng thành.
Anh đặt điện thoại lên tủ đầu giường, giữa những ly nước được trang bị sẵn, ánh sáng trên màn hình, phản chiếu lên gương mặt của Vạn Dục Ninh trên giường bệnh.
Vạn Dục Ninh ngủ an ổn, Phương Thành siết tay đặt trong túi, ánh mắt rơi xuống điện thoại di động, khuôn mặt dần dần tối đi, cuối cùng trở thành một mảng màu đen.
Anh ẩn mình đi trong đêm tối, bi thương vô tận giờ phút này mới dám bộc lộ ra, hôm nay là ngày kết hôn của anh và Vạn Dục Ninh, nhưng anh một chút cũng không vui.
Phương Thành biết, mẹ sẽ không tha thứ cho anh, nhưng Vạn Dục Ninh, anh không thể không cưới. Không có con, Vạn Hâm Tăng sẽ không để bọn họ kết hôn, nhưng đứa bé này, Phương Thành chắc chắn sẽ không để Vạn Dục Ninh sinh ra, anh cũng không thể có con.
Cho nên, thuốc bổ mỗi ngày mang đến cho Vạn Dục Ninh, là anh hạ độc.
Hôn lễ này, đối với anh mà nói là một sự dày vò, anh cũng sẽ không để người nhà họ Vạn dễ chịu hơn, anh đã tính toán đúng liều lượng sử dụng, chính là muốn đứa bé ra đi đúng vào hôm nay.
Chỉ là không ngờ đến, Hứa Minh Xuyên sẽ rơi vào họng súng.
Vạn Dục Ninh còn tưởng rằng bản thân cô ta sơ sẩy, cho nên dưới tình huống cấp bách cắn chặt chị em nhà họ Hứa không nhả, cô ta có tính nát óc cũng không thể biết, người bóp chết đứa con trong bụng cô ta, lại là Phương Thành!
Chồng của cô, cha ruột của đứa bé!
Phương Thành cầm điện thoại lên bỏ vào trong túi, môi mỏng khẽ mở sau đó thầm nói: "Mẹ, cháu trai của mẹ đến với mẹ rồi, mẹ cũng sẽ không cô đơn."
Sau này, có thể sẽ còn người nhà họ Vạn, từng người từng người một!
Phương Thành biết rõ anh đã ở trên con đường này đi càng lúc càng xa, khó mà quay đầu lại, tiếp tục đi nữa, cuối cùng sẽ có một ngày anh sẽ càng ngày càng tàn ác, không còn nhân tính. Nhưng anh cảm thấy nó không còn cần thiết nữa.
---
Cửu Long Thương.
Lúc Hứa Tình Thâm tỉnh lại, đã quá nửa đêm, đầu đau như bị nứt ra vậy, một đôi tay quàng qua trước người cô, càng khiến cô thêm khó chịu.
Cô mở mắt nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện ra đây là Cửu Long Thương.
Hứa Tình Thâm đẩy cánh tay của Tưởng Viễn Chu ra để ngồi dậy, trong lòng vẫn chất chứa buồn bực, đột nhiên cô giật mình bước xuống giường.
"Hứa Minh Xuyên!"
Tiếng nói nơi cổ họng đã khàn đi, giọng nói phát ra không bao nhiêu, Hứa Tình Thâm xoay người lại đẩy đẩy người đàn ông trên giường, Tưởng Viễn Chu vừa chợp mắt không được bao lâu, đầu mày anh cau lại, vẫn chưa mở mắt.
"Ồn ào gì đấy?"
"Hứa Minh Xuyên đâu, em trai của em đâu?" Hứa Tình Thâm không có được câu trả lời, lòng nóng như lửa đốt, dù sao thì tối qua Vạn Hâm Tăng cũng đã nói những lời cay nghiệt, nếu Tưởng Viễn Chu muốn, chỉ có thể dẫn theo một người.
"Tưởng Viễn Chu, Minh Xuyên đâu?"
Lần này người đàn ông cũng không ngủ được nữa, anh mở mắt ra ngồi dậy.
"Ở bệnh viện."
"Nó có sao không?"
"Yên tâm đi, không chết được."
Hứa Tình Thâm không tận mắt trông thấy, sao có thể yên tâm?
"Em muốn đến đó ngay."
"Em tự chăm sóc tốt cho bản thân đi." Tưởng Viễn Chu tức giận tiến sát lại bắt lấy gót chân của cô.
"Hứa Tình Thâm, trước khi em bước vào phòng nghỉ đó, em không biết là sẽ có hậu quả gì sao?"
"Anh, sao anh biết được?"
Khóe môi Tưởng Viễn Chu lộ ra nụ cười mỉa mai: "Tâm tư của em đối với Phương Thành, thực sự là giấu cũng giấu không được."
"Em không hề có suy nghĩ khác đối với anh ấy, người kia nói cơ thể anh ấy không khỏe, em mới định đến xem."
Tưởng Viễn Chu đứng dậy, cầm điện thoại nhìn thời gian.
"Em trai em giờ này hẳn là đang nghỉ ngơi rồi, em còn muốn đi không?"
"Đi."
"Mặc quần áo."
Hứa Tình Thâm bật đèn chính trong phòng ngủ, cho dù đã tắm rồi, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy trên người vẫn còn mùi rượu nồng nặc, theo Tưởng Viễn Chu đến gara, người đàn ông tự mình lái xe, chiếc xe tựa như tiễn rời cung lao ra khỏi Cửu Long Thương.
"Người nhà họ Vạn, tại sao đột nhiên chịu thả em trai em ra?"
Chuyện sau khi say khướt, cô thực sự không nhớ một chút nào.
"Đừng vui mừng quá sớm, e rằng chuyện này chưa kết thúc đâu."
Đầu mày Hứa Tình Thâm nhíu chặt lại: "Ý anh là gì?"
"Nhà họ Vạn muốn bóp chết một người như Hứa Minh Xuyên, còn dễ hơn so với việc giết chết một con kiến."
Hứa Tình Thâm nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đanh lại, hai người rất mau đã đến bệnh viện Tinh Cảng, Lão Bạch đã sắp xếp cho Hứa Minh Xuyên một phòng bệnh hiển nhiên không tệ.
Hứa Tình Thâm dừng ở cửa, cách một tấm cửa cũng có thể nghe được âm thanh.
"Aiya, đau muốn chết..."
"Đồ đểu, khốn nạn..."
Hứa Tình Thâm đẩy cửa vào, Hứa Minh Xuyên im bặt, sau khi nhìn rõ người vừa đến, sắc mặt cậu rõ ràng thả lỏng: "Chị, chị không sao chứ?"
"Lời này là chị hỏi em mới đúng đấy." Hứa Tình Thâm đến trước giường bệnh, quan sát Hứa Minh Xuyên kỹ càng, mọi yêu thương đều không thể giấu được.
"Bị đánh thành cái đầu heo rồi, chị xem em còn đến trường thế nào."
"Đâu phải tự em đánh mình đâu, họ ra tay nặng quá thôi."
Tưởng Viễn Chu đứng cuối giường, đôi mắt phượng hẹp dài nhướn lên, ánh mắt tự nhiên rơi xuống người cậu. Hứa Minh Xuyên bị ánh mắt này khiến toàn thân run sợ, đôi chân ẩn dưới chăn cũng đang phát run lên.
Mấy giờ trước, tình cảm ấm áp khi Tưởng Viễn Chu rót rượu cho Hứa Tình Thâm, đối với cậu dường như đã bị xóa sạch.
"Chị, chị thật sự không sao chứ?" Cậu dè dặt hỏi.
Hứa Tình Thâm lắc đầu: "Chị vẫn tốt."
"Lúc đấy em còn cho rằng chị sẽ mất nửa cái mạng đấy."
Hứa Tình Thâm chăm chú liếc nhìn cậu: "Lúc đấy chị còn cho rằng, cái mạng này của em cũng không còn."
Hứa Minh Xuyên nằm trên giường không dám nhúc nhích, đám người kia dẫm đạp cậu tựa như chỉ là một bao cát, chỗ nào đau được thì đá ngay vào chỗ đó, cực kỳ dứt khoát.
"Chị, chị mau cảm ơn bạn trai của mình đi."
"Em nói gì đó."
"Nếu không nhờ anh rể, em đã bị đánh chết thật rồi."
Hứa Tình Thâm cảm thấy một luồng ấm áp xâm chiếm dần lên từ dưới cằm, gần như cả khuôn mặt đều ửng đỏ, cô xị mặt, trừng mắt nhìn Hứa Minh Xuyên.
"Thật sự là anh rể mà, nếu không phải anh ấy rót rượu cho chị, em đã không nhận ra, chị càng thê thảm, cơ hội đưa em đi mới càng lớn."
"Em bị đánh ra như vậy, cũng đáng đời lắm."
Hứa Minh Xuyên nháy nháy mắt nhìn cô, Hứa Tình Thâm cúi người kiểm tra, không tồi, không xem là quá nghiêm trọng, cơn giận trên mặt cô vẫn chưa tan đi.
"Em phải nghe lời chị, bên cạnh còn ai không?"
"Em không ưa cô Vạn Dục Ninh ấy, bụng dạ cô ta xấu xa, sinh non..."
Chữ cuối cùng Hứa Minh Xuyên còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Hứa Tình Thâm lạnh lùng cắt ngang: "Im miệng! Không được nói lung tung!"
"Sao vậy, nơi này toàn người nhà cả mà."
Hứa Tình Thâm không quay đầu lại, cho nên không nhìn thấy vẻ mặt của Tưởng Viễn Chu: "Trước đây Tưởng tiên sinh với cô Vạn, thiếu chút nữa trở thành chồng chưa cưới."
Hứa Minh Xuyên nghe vậy, một tay kéo chăn lên, che quá nửa khuôn mặt.
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu cong lên, nhìn không ra rằng đang cười hay đang nổi giận, nhưng suy cho cùng, Vạn Dục Ninh bị sảy thai, đây là sự thật.
Hứa Tình Thâm dời mắt ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn sớm, cô ngồi xuống mép giường.
"Sao còn chưa ngủ?"
"Đau không ngủ được."
"Đau là đúng rồi, ráng mà chịu đi."
Hứa Minh Xuyên rên lên: "Chị có phải là chị ruột của em không đấy?"
"Mẹ gọi điện thoại đến chưa?"
Vẻ mặt Hứa Minh Xuyên suy sụp: "Đương nhiên, em lừa mẹ rằng tham dự hôn lễ có sắp xếp chỗ nghỉ, bảo ngày mai mới về."
"Em nhìn mặt mũi của em đi, xem ngày mai làm thế nào?"
"Mẹ mà thấy em bị đánh thảm thế này, chẳng lẽ còn mắng chửi em hay sao?"
Hứa Tình Thâm nhấn nhấn cánh tay cậu xuống: "Nằm xuống, ngủ đi."
Hứa Minh Xuyên thò tay kéo ống tay áo của cô.
"Chị, tối nay ở lại với em đi, chị nói có thể có người đến bệnh viện, bỏ vào bên trong dịch truyền của em chút thuốc độc không?"
Phòng bệnh của Hứa Minh Xuyên là phòng VIP, bên cạnh có sô pha lớn, Hứa Tình Thâm biết cậu nhóc bị hù dọa không ít.
"Được, chị ở lại với em."
Cậu còn chưa kịp cười, ánh mắt đã chạm phải Tưởng Viễn Chu, độ cong trên môi lại giãn ra, cậu chỉ chỉ vào Tưởng Viễn Chu.
"Vậy anh rể..."
Hứa Tình Thâm nghe đến đau đầu, cô đứng dậy, Tưởng Viễn Chu bước tới trước cô.
"Tửu lượng không tốt, sinh khí lại dồi dào như vậy?"
"Cũng tàm tạm, không có gì đáng ngại."
Tưởng Viễn Chu giơ đồng hồ lên nhìn.
"Vậy em ở lại đây, anh đến Nhân Hải một chuyến, xem Vạn Dục Ninh thế nào."
Vẻ mặt Hứa Tình Thâm khẽ cứng lại, trong mắt sa sầm xuống một chút, cô gật đầu: "Ờ."
Người đàn ông nhấc đôi chân dài rời khỏi, cho đến khi anh đóng cửa phòng lại, Hứa Minh Xuyên chỉ chỉ theo hướng anh rời khỏi.
"Chị, chị nghe thấy không? Anh ấy đi thăm con mụ rắn độc ấy đấy."
"Chị cũng có tai."
"Vậy sao chị không cản lại hả?"
Hứa Tình Thâm đến sô pha, cởi áo khoác.
"Minh Xuyên, hôm nay Tưởng Viễn Chu có thể duỗi một tay ra, cũng đã là vô cùng may mắn cho chúng ta rồi."
"Chị..."
"Ngủ đi."
Tưởng Viễn Chu biết lúc này vẫn còn sớm, cho nên không trực tiếp đến Nhân Hải, mà trở về Cửu Long Thương một chuyến.
Đến sáng sớm, người giúp việc đến gõ cửa: "Tưởng tiên sinh."
Tưởng Viễn Chu chỉn chu đi ra ngoài, một tay anh đẩy cửa phòng.
"Sao vậy?"
"Bà Tưởng đến."
Tưởng Viễn Chu đến lầu một, Tưởng Tùy Vân khoác áo choàng ngồi trên sô pha, lúc này trời vẫn còn sớm, người giúp việc rót trà đặt trên khay, Tưởng Tùy Vân cũng không đụng tới. Nghe thấy tiếng bước chân, Tưởng Tùy Vân đứng dậy.
"Viễn Chu."
"Dì nhỏ, sao đến sớm như vậy?"
"Ngủ không được, dù sao cũng không yên tâm về Vạn nha đầu kia, còn con, muốn cùng dì đi một chuyến không?"
Tưởng Viễn Chu khẽ ôm vai của bà.
"Đi thôi."
Tưởng Tùy Vân mang theo một hộp thức ăn, bên trong đều là điểm tâm bà vội làm buổi sáng, đầu bếp nhà họ Tưởng kỹ thuật tinh xảo, rất nổi tiếng.
Đến bệnh viện Nhân Hải, Vạn Dục Ninh còn chưa xuất viện, thời gian vẫn còn sớm, bà Vạn đã đến phòng bệnh chăm sóc con gái.
Tưởng Tùy Vân và Tưởng Viễn Chu đi vào trong, Vạn Dục Ninh đang cáu giận: "Con nói không muốn ăn, không đói!"
"Con vừa sinh non, không ăn gì sao mà được?"
"Mẹ, mẹ không nên vạch trần vết sẹo của con mới phải."
Bà Vạn không còn cách nào, đành hạ giọng: "Không phải là Phương Thành đi mua sao, muốn ăn cái gì con nói đi."
"Vạn nha đầu." Tưởng Tùy Vân đi vào, nhẹ nhàng gọi: "Xem mọi người mang gì đến cho con này."
Tưởng Viễn Chu đích thân cầm hộp thứ ăn, Vạn Dục Ninh nghiêng đầu nhìn thấy hai người, miệng mím chặt, ánh mắt muôn vàn phức tạp. Tưởng Viễn Chu cầm hộp thức ăn đặt trên tủ đầu giường, bà Vạn thấy vậy, vội vàng đẩy chiếc bàn nhỏ ra, Tưởng Viễn Chu lấy tất cả ra đặt lên bàn.
"Nem cá rán."
"Cơm rang gạch cua."
"Bánh mứt táo..."
Tưởng Viễn Chu đưa đũa cho cô, còn có một cái chén nhỏ tinh xảo cùng với một cái thìa.
"Vẫn không muốn ăn à?"
Vạn Dục Ninh gắp một cái sủi cảo nhân tôm, khóe miệng nở ra nụ cười: "Từ nhỏ, em đã thích đồ ăn của nhà anh, mỗi lần về còn phải đóng gói mang theo, em còn cho rằng từ nay về sau không được ăn nữa."
"Nói nhăng nói cuội gì đấy." Bà Vạn nói tiếp, cười khẽ với Tưởng Viễn Chu và Tưởng Tùy Vân. "Nhà họ Tưởng đối với chúng tôi mà nói mãi mãi không phải người ngoài."
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống bên cạnh, Tưởng Tùy Vân nhìn con bé chịu ăn, đầu mày cũng giãn ra: "Ăn nhiều một chút."
"Dì nhỏ, cám ơn dì."
Tưởng Tùy Vân cười một tiếng, Vạn Dục Ninh một hơi ăn hết vài món, còn cháo trong bình giữ nhiệt đã ăn được nửa chén, bà Vạn dọn dẹp đồ đạc xong, đỡ con gái nằm xuống giường bệnh.
"Dục Ninh không còn gì đáng ngại chứ?"
"Cũng khá lên rồi, chỉ đáng tiếc đứa nhỏ..."
Tưởng Tùy Vân khẽ nắm lấy bàn tay Vạn Dục Ninh.
"Đừng buồn nữa, trở về chăm sóc cơ thể thật tốt."
Vạn Dục Ninh nhìn Tưởng Viễn Chu bên cạnh: "Hứa Tình Thâm vẫn còn ở chỗ anh à?"
"Dục Ninh!" Bà Vạn vừa nghe vậy, vội vàng ngăn lại.
Ngón tay Tưởng Viễn Chu gõ nhẹ trên đùi hai cái.
"Ừm, sao vậy?"
"Cô ta không cảm thấy hổ thẹn với em ư?"
Ngón tay Tưởng Viễn Chu khựng lại, ánh mắt hướng về Vạn Dục Ninh.
"Bác sĩ có nói không, con của em mất thế nào?"
Vạn Dục Ninh nắm chặt bàn tay.
"Chính là bị em trai cô ta làm hại, anh còn không hỏi cô ta đi, có phải là cô ta bày mưu không?"
Ngón tay Tưởng Tùy Vân khẽ day huyệt thái dương, thò tay nắm lấy bàn tay của Vạn Dục Ninh: "Đừng tức giận."
"Dì nhỏ à, anh ấy cố tình bênh vực con đàn bà kia."
"Em trai của cô Hứa không tốt, nhưng đã nếm đau khổ, cô Hứa không giống như loại người có thể làm ra chuyện đó."
Vạn Dục Ninh nghiến răng, khó tin nhìn Tưởng Tùy Vân chằm chằm: "Dì nhỏ, dì quen cô ta sao? Tại sao lại muốn nói giúp cho cô ta?"
"Dì chỉ luận việc và nhận xét thôi."
"Cô ta ở cùng Tưởng Viễn Chu được bao lâu, cũng mua chuộc được cả dì?"
Tưởng Tùy Vân bỗng chốc không nói nên lời, sắc mặt Tưởng Viễn Chu sa sầm.
"Vạn Dục Ninh, dì nhỏ sớm như vậy đã đến thăm em, không phải đến để nghe em chất vấn."
"Bây giờ con của em không còn, tâm tình của em mọi người hiểu được không?" Vạn Dục Ninh đau lòng muốn chết đi, gần như lại khóc nấc lên.
Tưởng Tùy Vân thấy vậy, vội vàng lên tiếng xoa dịu: "Được rồi được rồi, đừng nghĩ nữa..."
Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, một phát kéo cánh tay của Tưởng Tùy Vân: "Dì nhỏ, chúng ta đi thôi."
"Viễn Chu, đừng như vậy."
"Đi thôi, người cũng đã gặp rồi, không có chuyện gì là được."
Thái độ Tưởng Viễn Chu cương quyết, hộp thức ăn bên cạnh cũng không cầm theo, Tưởng Tùy Vân buộc phải đứng dậy.
"Dục Ninh, hôm nào dì lại đến thăm con."
Vạn Dục Ninh nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người, muốn giữ lại, nhưng lời đến miệng vẫn không bật ra.
Bà Vạn hận không thể khâu miệng Vạn Dục Ninh lại.
"Con đấy!"
---
Tinh Cảng.
Hứa Tình Thâm thiếp đi một lúc liền tình lại, Hứa Minh Xuyên cầm điện thoại không biết đang làm gì, vẻ mặt cô tức giận đi đến chộp lấy di động.
"Không muốn sống nữa phải không?"
"Chị, chị định hù chết em à?"
Hứa Tình Thâm ngồi xuống cạnh giường, trả lại điện thoại cho cậu.
"Em thế này, hôm nay chắc chắn không thể ra viện, còn không gọi điện thoại về nhà đi."
"Em giấu cũng giấu không được đâu, mẹ em quản thúc em nghiêm như vậy, tối nay còn không về, mẹ nhất định sẽ cho em đẹp mặt."
"Cho dù em có về nhà, cũng phải ở nhà một thời gian."
Hứa Minh Xuyên nhấc cánh tay bị thương của mình lên, lại chỉ chỉ mặt mình: "Như em này, đoán chừng mười ngày nửa tháng cũng không hết, có thể gạt được người trong nhà lâu như vậy?"
"Vậy được rồi, lát nữa chị đưa em về nhà."
"Chị, chị cũng đừng quản em, chị đưa em về, còn phải nghe mẹ càu nhàu cả ngày, tội gì."
Hứa Tình Thâm kéo một góc chăn, ngón tay vô thức xoa xoa đầu cậu nhóc.
"Em là em trai chị, chị phải quan tâm em, người thân của chị không nhiều, bên cạnh chị cũng chỉ có em và ba."
Buổi trưa, Hứa Tình Thâm định dùng thời gian nghỉ ngơi đưa Hứa Minh Xuyên trở về. Cô vừa đỡ Hứa Minh Xuyên lên, bên ngoài phòng bệnh đã có tiếng gõ cửa.
"Mời vào."
Lão Bạch đẩy cửa vào: "Cô Hứa, thủ tục xuất viện làm xong rồi."
Hứa Tình Thâm lấy làm kinh ngạc: "Sao anh biết chúng tôi muốn xuất viện."
"Ở bệnh viện Tinh Cảng, còn có chuyện gì Tưởng tiên sinh không biết?" Lão Bạch cười cười đến đỡ Hứa Minh Xuyên.
"Thanh niên, tuổi trẻ thật là tốt, mới không thể bị đánh cho tàn phế."
"Nếu một đấu một, bọn họ không ai là đối thủ của em."
Hứa Tinh Thâm liếc mắt với cậu nhóc một cái.
"Không khoe khoang là chết à?"
Hứa Minh Xuyên nhấc một chân ra ngoài, cậu được đưa ra xe, Hứa Tình Thâm trông thấy Lão Bạch mở cửa bên cạnh ghế tài xế, cô vội mở miệng: "Tôi vốn định đón xe, nếu như vậy, làm phiền tài xế một chuyến, chỉ là anh không cần phải đi theo, chuyện này có đáng là bao, một mình tôi là được rồi."
"Cô Hứa không cần khách sáo, đây là ý của Tưởng tiên sinh."
Hứa Tình Thâm nghe vậy, biết rằng nói thêm gì cũng không được.
Xe dừng bên dưới nhà họ Hứa, Hứa Minh Xuyên lên lầu khó khăn, là tài xế cõng cậu lên. Lão Bạch chờ dưới lầu, Hứa Tình Thâm mở cửa vào nhà, Hứa Vượng và Triệu Phương Hoa đều vắng mặt. Cô bảo tài xế cõng Hứa Minh Xuyên vào nhà, sau đó cẩn thận đặt xuống giường.
"Cảm ơn, anh xuống lầu đợi tôi đi."
"Vâng."
Hứa Tình Thâm giúp Hứa Minh Xuyên mở cửa sổ.
"Lát nữa mẹ về, vừa đúng lúc nấu cơm cho em ăn, chị đi đây."
"Chị đi nhanh lên, nhân lúc mẹ còn chưa quay lại."
Hứa Tình Thâm tiện thay thu dọn mớ sách trên bàn cho cậu, vừa ra ngoài, đã nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Triệu Phương Hoa trông thấy cửa phòng Hứa Minh Xuyên mở toang.
"Minh Xuyên, có phải con về rồi không?"
Hứa Minh Xuyên vội lấy cái mũ treo trên tường: "À, phải, mẹ."
Triệu Phương Hoa bước vài bước, ngoài ý muốn trông thấy khuôn mặt của Hứa Tình Thâm.
"Tình Thâm, con..."
"Mẹ, con về nhà một chuyến, lấy ít đồ..."
Triệu Phương Hoa liếc nhìn con trai, hỏi: "Ban ngày nằm trên giường làm gì?"
Bà bước tới.
"Trong nhà mà còn đội mũ?"
Triệu Phương Hoa duỗi tay, vừa lấy cái mũ ra, Hứa Minh Xuyên liền nghe bà hét toáng lên kinh hãi: "Chuyện gì thế này? Ai đánh con?"
"Không có!"
"Còn nói không có, đầu con sắp biến thành cái đầu heo rồi kìa."
Hứa Minh Xuyên không nhịn nữa đá chăn ra.
"Con bị té đấy."
"Té kiểu gì mà thành ra như vậy?"
Nói thế nào Triệu Phương Hoa cũng không tin, bà liếc mắt nhìn Hứa Tình Thâm.
"Hôm qua không phải đến đám cưới của Phương Thành ư? Con đánh nhau hả!"
"Đúng đúng đúng, đánh nhau với người ta."
Triệu Phương Hoa vừa giận vừa đau lòng, ngón tay hung hăng chỉ về phía Hứa Minh Xuyên.
"Tham dự hôn lễ không phải là tốt rồi sao, con đánh nhau còn không phải vì Hứa Tình Thâm kia ư?"
"Đừng có chuyện gì mẹ cũng đổ lên đầu chị ấy."
"Còn chẳng thế? Con cho mẹ lý do đi!" Triệu Phương Hoa nhìn khuôn mặt của con trai, khuôn mặt trắng trẻo, chính bản thân bà cũng không nỡ đánh, bà quét mắt về phía Hứa Tình Thâm.
"Cô nói..."
"Cô Hứa."
Ở cửa, đột nhiên có tiếng gọi, Triệu Phương Hoa nhớ rằng bà đã đóng cửa rồi, Hứa Tình Thâm ngoảnh mặt lại, trông thấy một thân tay trang màu đen của Lão Bạch đang đứng ở đó.
"Tưởng tiên sinh dặn dò, buổi chiều bệnh viện có việc."
"Được rồi." Hứa Tình Thâm thở phào, nhanh chóng qua đó. "Đi thôi."
Ra đến xe, khuôn mặt Hứa Tình Thâm mỏi mệt, nhắm mắt dựa sát ra sau.
"Lão Bạch, cám ơn anh."
"Nếu cô Hứa muốn cảm ơn, hãy cảm ơn Tưởng tiên sinh, trước giờ ngài ấy luôn suy nghĩ chu toàn hơn tôi."
Hứa Tình Thâm không hề lên tiếng, khóe miệng căng ra.
---
Cùng ngày Vạn Dục Ninh xuất viện, vợ chồng nhà họ Vạn và Phương Thành cùng đón cô về nhà.
Người đàn ông bế cô lên lầu, động tác cẩn thận, từ lúc ở bệnh viện đến khi đi ra cũng không để chân cô chạm đất lấy một bước, những thứ này đều lọt vào mắt vợ chồng nhà họ Vạn.
Bà Vạn gọi người giúp việc: "Chuẩn bị một chút thức ăn, để tiểu thư bồi bổ cơ thể."
"Tối qua cậu Phương đã dặn dò, sáng nay tôi đã ra ngoài mua xong, bà yên tâm đi."
Bà Vạn nghe vậy, cảm thấy được an ủi.
Ăn cơm trưa xong, vợ chồng nhà họ Vạn trở về, Phương Thành lên lầu, Vạn Dục Ninh dùng cơm trên giường, anh phất tay hiệu cho cô giúp việc xuống lầu trước.
Khẩu vị của Vạn Dục Ninh xem ra không tệ, ăn cơm xong, Phương Thành đặt bàn ăn nhỏ xuống đất, lại bưng nước ấm đến để cô rửa tay.
"Việc này, để người làm là được rồi."
"Anh không yên tâm với bọn họ." Phương Thành kéo bàn tay cô qua.
"Hơn nữa bây giờ là khoảng thời gian em mệt mỏi nhất, anh cũng chi có thể làm những thứ này."
Vạn Dục Ninh nghiêng người qua ôm chầm lấy anh: "Phương Thành, vậy từ nay trở đi anh ở bên em nhiều hơn một chút được không?"
"Được." Phương Thành vỗ về lưng cô. "Em phải tĩnh dưỡng thật tốt."
"Vâng, tĩnh dưỡng cơ thể, chúng ta sẽ lại có con."
Cơ thể người đàn ông cứng đờ, ánh mắt thay đổi, nhưng được anh giấu đi rất tốt.
"Ừm, sau này vẫn còn cơ hội."
---
Sau khi Hứa Tình Thâm tan việc rời khỏi bệnh viện, điện thoại di động vang lên, cô móc ra nhìn vào màn hình, là Tưởng Viễn Chu gọi đến.
Sau khi nhận điện thoại cô đặt lên tai: "Alo."
"Anh ở cổng, lên xe."
Hứa Tình Thâm bước được mấy bước, liền trông thấy xe của Tưởng Viễn Chu, tài xế bước xuống giúp cô mở cửa xe, Hứa Tình Thâm khom lưng ngồi vào, người đàn ông cũng không nói một lời. Dù cho trong chiếc xe sang trọng xa hoa, nhưng không gian của mỗi người đều rất có hạn. Rất nhanh cô đã cảm thấy lúng túng, ngón tay xoa xoa đầu gối, cổ họng nghèn nghẹn, cô ho nhẹ hai tiếng.
"Rượu tối hôm qua, đã tan hết chưa?"
"Khá hơn nhiều rồi, mệt mỏi đến tận trưa nay."
Bất ngờ Tưởng Viễn Chu nghiêng người qua: "Tối hôm qua anh rót rượu cho em, lúc ấy em có nghĩ sẽ làm thịt anh không?"
Ban đầu Hứa Tình Thâm không nghĩ đến Tưởng Viễn Chu là vì cứu Hứa Minh Xuyên, cô tránh né ánh mắt của anh.
"Không có, không có mà."
"Nói dối cũng không chịu suy nghĩ." Hai ngón tay của Tưởng Viễn Chu nắm cằm của cô, xoay về phía mình.
"Nói thật mau."
"Có."
Tưởng Viễn Chu hừ nhẹ một tiếng: "Cái đồ vong ân phụ nghĩa."
"Tưởng tiên sinh, lời này không đúng, lúc ấy em không nghĩ rằng anh muốn cứu Minh Xuyên."
Người đàn ông rút ngón tay về.
"Anh không muốn cứu nó, nếu không phải nó khóc lóc thừa nhận, anh thật sự không muốn quan tâm."
"Dù là thế nào, anh cũng đã cứu bọn em."
"Biết là tốt rồi."
Hứa Tình Thâm nhìn người đàn ông bên cạnh, người họ Tưởng này đứng đầu Đông Thành, người ngoài nói trong tay anh quyền cao chức trọng, bình thường Hứa Tình Thâm không lĩnh hội hết, nhưng hai lần liên quan đến chuyện sống chết, đều là Tưởng Viễn Chu giải quyết thay cô.
Cô không nói gì nữa, Tưởng Viễn Chu nghiêng mặt nhìn cô.
"Ngoài miệng em nói một câu, thế là xong? Chẳng lẽ không biết bày tỏ gì à?"
Thoáng chốc Hứa Tình Thâm ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn lại.
"Bày tỏ thế nào?"
"Tự em nghĩ đi."
"Tưởng tiên sinh cái gì cũng không thiếu..."
Tưởng Viễn Chu lại liếc cô một cái, sau đó anh mắt quét từ trên xuống dưới người cô vài vòng.
"Anh thiếu phụ nữ."
Lời này cũng đủ thẳng thắn.
Đêm ấy từ thôn Huyền Nhai trở về, anh đã chơi đùa cô quá giới hạn, nhưng những ngày sau đó lại không chạm vào cô nữa.
Hứa Tình Thâm nhất thời cảm thấy miệng lưỡi khô đắng.
"Tưởng tiên sinh, em uống nhiều rượu quá, cơ thể vẫn chưa lại sức."
"Có thể đi làm, lên giường thì không được?"
Cổ họng Hứa Tình Thâm khẽ lên xuống, đây quả thật là trắng trợn đến mức khiến người khác lúng túng mà.
Tưởng Viễn Chu lại kéo lấy tay cô lần nữa.
"Có nghe Hứa Minh Xuyên gọi anh một tiếng anh rể không?"
"Nó còn nhỏ, không hiểu chuyện."
"Vậy còn em, em có hiểu chuyện không?"
"Em... em hiểu chuyện hơn so với nó một chút."
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu cong lên vui sướng: "Tốt lắm, vậy ý tứ vừa rồi em nghe có thể hiểu được, sau khi trở về, anh đợi xem biểu hiện của em."
"..."
Trở lại Cửu Long Thương, ăn bữa tối xong, Hứa Tình Thâm lên lầu trước, Tưởng Viễn Chu có thói quen vận động, Hứa Tình Thâm tắm rửa xong xuôi ngồi xuống, người giúp việc gõ cửa phòng.
"Cô Hứa."
"Vào đi."
Hứa Tình Thâm lau mái tóc ẩm ướt, sau khi người giúp việc đi vào trực tiếp đến phòng để quần áo, khi xuất hiện mang theo một cái khăn màu trắng.
"Tưởng tiên sinh nói, để cô mang xuống dưới."
"Anh ấy đang làm gì?"
"Đang bơi ạ."
Hứa Tình Thâm liếc qua: "Cô mang cho anh ấy đi."
"Nhất định là Tưởng tiên sinh sẽ bảo tôi cút đi."
Hứa Tình Thâm nhìn bà, đưa tay cầm lấy khăn tắm, cô mặc bộ quần áo ở nhà màu xanh đen đi xuống lầu, hồ bơi của Tưởng Viễn Chu ở bên phải lầu chính, Hứa Tình Thâm băng qua khoảng sân nhỏ, đẩy cánh cửa kiếng vừa dày vừa nặng đi vào trong.
Vào trong hồ bơi, bên trong không một bóng người, mặt đất toàn nước là nước, mắt kính bơi cũng bị quăng bên cạnh.
Hứa Tình Thâm chưa bao giờ đến nơi này, cô khẽ gọi hai tiếng: "Tưởng tiên sinh, Tưởng tiên sinh."
Đáp lại là, khoảng mênh mông vô tận, Hứa Tình Thâm đi về trước vài bước, mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy cách đó không xa, cô loẹt quẹt dép đi vào, lúc này mới nghe rõ ràng Tưởng Viễn Chu đang ở trong nhà tắm.
Hứa Tình Thâm đi qua một chỗ rẽ, sau đó đứng lại: "Tưởng tiên sinh."
"Vào đây."
Cô cho rằng bên trong có vách ngăn, ít nhất cũng phải có cửa, Hứa Tình Thâm ôm theo khăn tắm đi vào trong, nhìn một cái, một cơ thể màu đồng cởi sạch không còn một thứ gì đập vào trong mắt cô, cô hoảng hốt bàn chân trượt một cái đứng không vững, thiếu chút nữa thì té ngã.
Tưởng Viễn Chu nghe được tiếng động, đưa tay gạt nước trên mặt, anh nghiêng đầu nhìn Hứa Tình Thâm.
"Mang đến đây."
"Em, em để bên này."
"Đến đây."
Hứa Tình Thâm buộc phải đi về phía trước, Tưởng Viễn Chu tắt vòi sen, cô đưa khăn tắm về phía anh. Bọt nước rơi xuống từ mái tóc người đàn ông, đường nét góc cạnh trên khuôn mặt mềm mại đi không ít, hàng mi dày che đi sự sắc sảo trong ánh mắt, Tưởng Viễn Chu cũng không trực tiếp nhận lấy, mà chỉ lắc tay vài cái.
"Quần lót đâu?"
"Anh không có dặn em cầm theo."
Tưởng Viễn Chu nhướn mày nhìn cô: "Em thích xem bộ dạng không mặc gì của anh à?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Tình Thâm bị hơi nóng tỏa ra ửng hồng một lớp, bản thân cô da dẻ rất đẹp, chỉ cần đơn giản thôi cũng sẽ ửng hồng, nghe được lời nói của Tưởng Viễn Chu, cô giải thích một câu: "Đây là người giúp việc giao cho em, nói anh yêu cầu như vậy."
"Vật riêng tư của anh, đương nhiên là phải do em chuẩn bị rồi, bà ấy còn phải không biết xấu hổ nhắc nhở em à?"
"Vậy bây giờ em đi lấy."
Tưởng Viễn Chu thò tay lấy khăn tắm, một tay vén tóc trên gò má cô.
"Tắm chưa?"
"Tắm rồi." Hứa Tình Thâm xoay người định rời đi.
"Em về trước."
Người đàn ông bật vòi sen, mực nước lớn nhất, sức nước mạnh mẽ chảy xuống trên đầu, trên lưng Hứa Tình Thâm, cô vô thức ôm lấy đầu: "Á..."
Tưởng Viễn Chu giúp cô tắm qua một lượt, cô thò tay che mặt, nước chảy vào trong mũi, gần như không thể hít thở, Hứa Tình Thâm buộc lòng phải nghiêng người tránh né.
"Tưởng Viễn Chu!"
Người đàn ông đặt vòi sen trở về, nhìn vải vóc ướt đẫm dính chặt vào cơ thể bày ra một bộ dạng lả lướt, vẫn xinh đẹp như vậy, tràn ngập sự cám dỗ. Hay tay anh ôm chặt thắt lưng của Hứa Tình Thâm, đầy cô vào vách tường, Hứa Tình Thâm thật vất vả mới mở mắt ra được, lần này nhìn lại, trong mắt đã hiện ra cảnh xuân ngập tràn.
Đôi mắt hẹp dài thâm thúy của anh nhuộm một đẫm một tầng ướt át, sống mũi cao thẳng, đường nét ngũ quan hiện ra trên khuôn mặt, ánh mắt Hứa Tình Thâm rơi vào môi anh, vừa muốn nhìn cho kỹ, anh đã nghiêng người đến.
Một tiếng hét lên bị nuốt ngược trở về, dường như còn có một dòng nước ấm áp.
Hứa Tình Thâm không hiểu, tại sao Tưởng Viễn Chu lại thích ở những nơi có nước làm những chuyện này, hai tay anh nhấc cô lên vô cùng đơn giản, chọn một tư thế khiến bản thân mình hài lòng nhất...
Nơi này là một không gian mở, chỉ là không được phép của Tưởng Viễn Chu, ngoại trừ ban ngày đến quét dọn ra, ai cũng không thể đật chân vào, anh dĩ nhiên có thể tùy ý làm càn.
Trong dòng nước trước mắt xuất hiện một cánh môi, chặn lại giọng nói mềm mại hóa giải cảm giác mát lạnh trong phòng.
Qua một lúc lâu, hai chân Hứa Tình Thâm mới được chạm đất, cô chống tay lên đùi, có một loại cảm giác bị xé rách truyền đến, dường như mọi bắp thịt đều căng ra.
Tưởng Viễn Chu mở vòi sen, tùy tiện tắm qua một lần, Hứa Tình Thâm đến cầm tấm khăn mỏng đã bị ướt nhẹp nằm trên mặt đất.
Dưới chân vẫn còn ngổn ngang quần áo của cô, Hứa Tình Thâm chống người ngồi dậy.
"Anh có mang điện thoại không? Quần áo ướt cả rồi, chúng ta làm sao ra ngoài đây?"
"Không mang."
Khuôn mặt Hứa Tình Thâm lộ vẻ phiền muộn.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Tưỡng Viễn Chu lắc lắc mái tóc vẫn còn ướt, tự mình đi về phía trước, Hứa Tình Thâm không so được với anh, nhặt khăn trên mặt đất lên, vắt khô rồi quấn lại.
Chỉ chốc lát, Tưởng Viễn Chu đã quần áo chỉnh tề quay lại, trong tay còn mang theo một bộ quần áo cho Hứa Tình Thâm.
"Mặc vào đi."
"Ở đâu vậy?"
"Phòng nghỉ có chuẩn bị sẵn."
"Vậy anh còn bảo em mang đến..."
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu cong lên trêu chọc: "Giỡn với em, không được à?"
Được, đương nhiên là được, anh là Tưởng tiên sinh nói gì cũng được!
---
Sau khi Vạn Dục Ninh nằm trên giường hơn nửa tháng, thì nằm không nổi nữa, chỉ là Phương Thành quản quá nghiêm, mặc dù anh không phải hai mươi bốn tiếng đều ở nhà, nhưng đã đặc biệt dặn dò với người giúp việc, nhất định phải trông chừng cô cho kỹ, không được tự ý đi lại.
Cũng giống như vậy, Hứa Minh Xuyên xin nghỉ bệnh, vết thương trên người cũng không quá tệ, lúc có ba mẹ, cậu giả vờ ngoan ngoãn dưỡng bệnh, đợi khi họ rời khỏi cửa, chính là thời gian rong chơi của cậu.
Hứa Tình Thâm sau thời gian nghỉ ngơi, lại tiếp tục khám bệnh, di động đặt trên bàn rung lên, tiếng rung của điện thoại cắt ngang cuộc nói chuyện được một nửa của Hứa Tình Thâm, cô lại bắt đầu có dự cảm không lành.
Là Triệu Phương Hoa gọi đến, mà bình thường bà ta mà không có chuyện gì sẽ không tìm đến cô. Hứa Tình Thâm nói xin lỗi với bệnh nhân rồi đứng lên đi ra cạnh cửa sổ.
"Alo, mẹ à."
"Tình Thâm, không xong rồi, ba con bị ngã..."
"Cái gì? Ngã thế nào?"
Đầu bên kia điện thoại Triệu Phương Hoa khóc sướt mướt, nói tiếng được tiếng mất: "Lúc đó ông ấy đang dọn hàng, bị hàng hóa trên xe rớt xuống làm cho bị thương, đứng lên không nổi."
"Đưa đến bệnh viện chưa, người đâu?"
"Mẹ nhờ bạn bè của ông ấy đưa đến Tinh Cảng rồi, Tình Thâm, con ở đâu? Mẹ lập tức đến ngay."
"Được, con biết rồi."
Hứa Tình Thâm cúp điện thoại, gấp đến độ lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, cô trở lại chỗ ngồi, trước tiên giúp bệnh nhân kê thuốc, rồi lại gọi y tá đến để hướng dẫn, sau khi sắp xếp mọi thứ xong, cô bước nhanh ra khỏi phòng khám.
Khi Hứa Vượng được đưa đến, tình huống còn nghiêm trọng hơn so với suy nghĩ của Hứa Tình Thâm. Nơi bị thương là cột sống, hơn nữa phẫu thuật lại rất nguy hiểm, chỉ một chút sai sót, cả đời có thể bị liệt.
Hứa Tình Thâm mời chủ nhiệm Chu xuống, Hứa Vượng rất nhanh được đẩy vào phòng phẫu thuật, cô nắm tay của ba mình, vừa đi vừa an ủi: "Ba, ba đừng lo lắng, chủ nhiệm Chu là sư phụ của con, nổi tiếng cả nước đấy."
Hứa Vượng đau đến nỗi chỉ có thể gật đầu, nói không ra lời.
Triệu Phương Hoa đến kéo Hứa Tình Thâm qua một bên.
"Tình Thâm, mẹ giúp được gì cho ba con không?"
Lúc này, một y tá đi đến trước mặt Hứa Tình Thâm, cầm trong tay tất cả tờ khai: "Bác sĩ Hứa, cô nhanh chóng làm thủ tục nhập viện đi."
"Được." Hứa Tình Thâm lo lắng đến mức quên cả chuyện này.
Hứa Vượng đã được đẩy vào phòng phẫu thuật, người nhà chỉ có thể đợi bên ngoài, Hứa Tình Thâm bước nhanh lại chỗ Triệu Phương Hoa.
"Mẹ, ba ở bên này cần phải nộp một chút tiền."
Ánh mắt Triệu Phương Hoa hơi tránh né, bật dậy từ trên ghế dài.
"Cần, cần nộp bao nhiêu tiền hả?"
"Nộp trước một vạn, thiếu sẽ tính sau."
Triệu Phương Hoa giật mình: "Tình Thâm, con cũng biết, trước đây bà ngoại khám bệnh chúng ta tốn không ít tiền, nếu không thì con thương lượng với bệnh viện một chút, cho thiếu được không?"
Lại nữa rồi.
Đáy mắt Hứa Tình Thâm lộ vẻ mệt mỏi: "Bệnh viện không hề có quy định như vậy."
"Con là con gái ông ấy, con không thể nghĩ cách được ư?"
Nơi Hứa Vượng xảy ra sự cố cách bệnh viện Tinh Cảng cũng không gần, Triệu Phương Hoa bỏ gần cầu xa, mục đích rõ như ban ngày.
"Con vừa đến không lâu, cũng không có nhiều tiền như vậy..."
Đang khi nói chuyện, chủ nhiệm Chu đeo khẩu trang từ bên trong bước ra, ông kéo Hứa Tình Thâm tới. Triệu Phương Hoa lui sang bên cạnh không bước lên, Hứa Tình Thâm có thể mặc kệ bất cứ người nào, nhưng Hứa Vượng là ba ruột của cô, cô còn có thể bỏ mặc sao? Triệu Phương Hoa gật đầu nhìn Hứa Tình Thâm, rất nhanh, chủ nhiệm Chu lại bước vào.
Sắc mặt Hứa Tình Thâm không chút thay đổi bước lại gần bà.
"Cột sống bị thương cần phải ghép một tấm đệm, đây là thiết bị bảo vệ y học không nằm trong diện được thanh toán, yêu cầu sáu vạn."
Trong lòng Triệu Phương Hoa vô cùng giật mình, nhưng ngoài miệng lại nói: "Nếu nhất định phải sử dụng, cũng không còn cách nào."
"Mẹ, bình thường ba giao hết tiền cho mẹ, mẹ lấy ra đi."
"Sao con lại nói như vậy?" Triệu Phương Hoa nhìn Hứa Tình Thâm trước mặt.
"Hai người các con đến trường không cần tiền, chi tiêu không cần tiền hả?"
"Mẹ ứng trước được không? Ba bị tai nạn lao động, có khả năng sẽ được bồi thường..."
Triệu Phương Hoa cắt ngang lời cô: "Tình Thâm, không phải mẹ không muốn lấy ra, mà mẹ thật sự không có."
Hứa Tình Thâm biết tiếp tục dây dưa cũng không có ý nghĩa, cô xoay người nhanh chóng rời khỏi đó.
Triệu Phương Hoa ở phía sau kêu ầm lên: "Tình Thâm, tìm ông chủ của con thương lượng một chút đi."
Bước chân của cô gấp gáp, thật ra căn bản cũng không biết nên đi đâu, đến khu nghỉ ngơi của nội trú, Hứa Tình Thâm ngồi sụp xuống. Triệu Phương Hoa biết chắc rằng cô không thể bỏ mặc Hứa Vượng, cho nên không hề sợ hãi. Mà cô thì sao, thật ra chỉ cần lòng dạ cứng rắn một chút, rất nhiều chuyện sẽ không cần đến lượt cô lo nghĩ, nhưng cô không làm được.
Hai tay Hứa Tình Thâm ôm mặt, cô luôn muốn sống ngang hàng với người khác, nhưng cuộc sống trước giờ chưa từng cho cô cơ hội như vậy.
Lấy di động từ trong túi ra, người Hứa Tình Thâm nghĩ đến chỉ có Tưởng Viễn Chu. Đầu bên kia điện thoại được nối máy rất nhanh, một giọng nam lười biếng vang lên: "Alo."
Lời lên đến miệng, nhưng vẫn khó nói ra, Tưởng Viễn Chu hỏi: "Giờ này, em không phải trong ca sao?"
Cô hít sâu một cái, siết chặt tay, mở miệng: "Tưởng tiên sinh, em muốn thương lượng với anh một chuyện."
"Nói đi."
"Em... em có thể ứng trước một năm tiền lương không?"
Tưởng Viễn Chu cười khẽ hai tiếng, Hứa Tình Thâm cực kỳ nhạy cảm, cảm thấy nụ cười kia lọt vào trong tai mang theo sự châm chọc, người đàn ông nói tiếp: "Không được, Tinh Cảng không có tiền lệ đó."
Hứa Tình Thâm nghe vậy, á khẩu không trả lời được, cũng không biết nói tiếp thế nào.
"Gặp phải chuyện gì cứ nói cho anh biết là được, chuyện tiền nong không cần em quan tâm."
"Ba em ngã bị thương, vừa vào phòng phẫu thuật, chủ nhiệm Chu đích thân cầm dao mổ."
Giọng nói Tưởng Viễn Chu hờ hững: "Đó không phải chuyện rất tốt sao? Chỉ đơn giản là vấn đề viện phí, em không cần lo lắng, anh bảo Lão Bạch mang đến."
"Không cần đâu, Tưởng tiên sinh, nếu không thì anh cho em mượn..."
"Không được." Tưởng Viễn Chu không chút nghĩ ngợi từ chối ngay.
"Vay tiền và ứng trước anh đều không đồng ý, hoặc là, em đường hoàng dùng tiền của anh. Còn nữa, sau này không được gọi là anh Tưởng tiên sinh."
Đối phương mạnh mẽ cắt đứt cuộc trò chuyện, Hứa Tình Thâm nhìn màn hình di động, năm ngón tay siết chặt.
---
Nhà họ Vạn.
Vạn Dục Ninh vô cùng buồn chán nằm trên giường, lúc A Mai đến, cô đang xem tạp chí kỳ mới nhất của những nhãn hiệu xa xỉ.
"Dục Ninh."
"Sao bây giờ cậu mới đến."
A Mai xách túi bước lên vài bước: "Chồng cậu đâu?"
"Anh ấy đến công ty dược rồi, không phải tớ nói cậu bốn rưỡi mới đến sao?"
"Còn không phải vì chuyện cậu dặn dò? Tớ chạy đến Tinh Cảng một chuyến, quả nhiên ba của Hứa Tình Thâm vẫn còn trong phòng phẫu thuật, bị thương không nhẹ."
Vạn Dục Ninh ngồi dậy: "Xem ra y tá ở Tinh Cảng kia không gạt tớ."
"Đó còn không phải là chuyện tốt ư? Báo ứng của nhà họ Hứa."
A Mai ngồi trên mép giường.
"Chỉ có điều Hứa Tình Thâm vì chuyện tiền thuốc men đang cãi nhau với mẹ kế của cô ta một trận."
"Nhà họ Hứa nghèo kiết xác, còn hy vọng bọn họ đào ra tiền? A Mai, cậu quen biết nhiều, tranh thủ tìm cho tớ vài người, đến chụp ảnh Hứa Tình Thâm đang ở Cửu Long Thương."
"Cậu muốn làm gì?"
Vạn Dục Ninh vén chăn bước xuống giường.
"Sáng tác chút văn chương, một bác sĩ nhỏ bé từng bước một leo lên, khó khăn như thế nào? Một chút cũng không khó, trước tiên chỉ cần lên giường với Tưởng Viễn Chu, chuyện gì cũng có thể được, ngay cả tiền viện phí của người nhà cũng được miễn phí toàn bộ."
"Dục Ninh, tác phẩm này của cậu, không nên kéo theo Tưởng Viễn Chu vào chứ hả."
Lòng bàn tay Vạn Dục Ninh vuốt ve bụng mình, tức giận lên tiếng: "Kéo thì kéo, nếu anh ấy sợ, thì đã không làm ra chuyện đó."
A Mai khẽ gật đầu: "Được, tớ sẽ sắp xếp ngay."
"Cậu nói xem người nhà của Hứa Tình Thâm có biết những việc cô ta làm không?"
A Mai rút di động ra, thờ ơ đáp: "Chắc chắn là biết rồi, cô ra một bác sĩ thì có bao nhiêu tiền, tiền phẫu thuật lần này của ba cô ta cũng không nhỏ đâu."
"Có thể, người nhà họ Hứa biết nhưng lại giả vờ hồ đồ, đợi sau khi ba cô ta chuyển sang phòng bệnh, tìm vài người đến chỉ điểm cho ông ta, con gái của ông ta vĩ đại như vậy, liều mình kiếm tiền, ông ta cũng không thể một chút cũng không biết được."
"Được, việc này cậu không cần quan tâm, giao cho tớ."
Khóe miệng Vạn Dục Ninh cong lên, cô trở lại giường, cầm tạp chí lên đưa cho A Mai.
"Đợi vài ngày nữa theo tớ đi dạo phố, cậu xem trước xem thích gì, đến lúc đó tớ tặng cậu."
A Mai vui sướng nhận lấy: "Được."
---
Mãi cho đến khoảng mười giờ đêm, Hứa Vượng mới được đẩy ra, phẫu thuật rất thành công, trái tim như bị treo lên của Hứa Tình Thâm rốt cuộc cũng bình ổn trở lại.
Triệu Phương Hoa biết rõ chuyện tiền thuốc men đã được giải quyết, cho nên vô cùng niềm nở, khăng khăng bảo Hứa Tình Thâm đêm nay về nghỉ ngơi đi, ngày mai trở lại thay cho bà.
Tưởng Viễn Chu ở dưới tầng hầm đậu xe chờ cô, Hứa Tình Thâm lên xe, tài xế và Lão Bạch đều vắng mặt, xe chậm rãi rời khỏi tầng hầm.
Rất nhanh, một chiếc xe màu đen kiểu dáng phổ thông nối đuôi theo.


^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
và
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom