• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sắc Đẹp Khó Cưỡng (1 Viewer)

  • Chương 40

Chương 151: Con trai và con gái chơi với nhauEditor: Lữ
♥♥♥



^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
***
Vẻ mặt Hứa Tình Thâm trong khoảnh khắc tệ đi hẳn, đối phương ngông nghênh tự đắc, giống như Hứa Tình Thâm bị cô ta bắt gian tại trận vậy.
"Cô có biết khái niệm kẻ thứ ba không?" Hứa Tình Thâm nhíu mày.
"Sao lại không biết được?" Người phụ nữ cười khẩy, Lăng Thời Ngâm kẹt chính giữa, tựa như rất khó khăn: "Bớt ầm ĩ một chút được không? Có phải cậu vẫn còn phải đi gặp bác sĩ đúng không?"
"Thời Ngâm, không phải là cậu sợ chị ta chứ?"
"Không phải." Lăng Thời Ngâm kéo cô bạn lại đằng sau, mặt mang chút vui vẻ nhìn về phía Hứa Tình Thâm: "Chị Hứa, ngại quá, chị đến khám bệnh, hay là đến thăm bạn vậy?"
"Nếu tôi không có việc gì, nhất định tôi sẽ không chạy đến nơi này."
"Thời Ngâm, cậu nhìn chị ta một chút xem đây là thái độ gì thế? Cậu còn khách sáo với chị ta làm gì?"
Hứa Tình Thâm bước được hai bước về phía trước, giọng nói của cô gái kia lại cất lên: "Cậu đấy, cậu phải đề phòng một tí, phòng chị ta quay lại quyến rũ Tưởng Viễn Chu, nếu không Đông Thành có nhiều bệnh viện như vậy, cần gì phải chạy đến Tinh Cảng? Có một số người có tố chất riêng của kẻ thứ ba đấy!"
Hứa Tình Thâm dừng bước, thỉnh thoảng bên cạnh có người đi qua, vài ánh mắt khác thường nhìn lại, rồi hấp tấp đi vào trong bệnh viện. Đối với người khác, xem ra khi lọt vào tai đều cho rằng đó là sự thật rồi.
Cô cười lạnh, xoay người nhìn về hai người kia.
"Cô cũng nói cô hiểu khái niệm kẻ thứ ba, còn túm lấy tôi không buông làm gì? Vậy cô Lăng và Tưởng Viễn Chu có giấy chứng nhận kết hôn rồi à?"
"Đó là điều đương nhiên!" Người phụ nữ bám chặt cánh tay của Lăng Thời Ngâm: "Lời này của cô thật thú vị, cô muốn chứng minh cái quái gì thế?"
"Vậy đến cục dân chính kiểm tra một chút, xem họ có quan hệ vợ chồng hay không, nếu cô Lăng không phải vợ của Tưởng Viễn Chu, vậy thì có chuyện hay để xem rồi."
Hứa Tình Thâm nói xong câu đó, bước nhanh rời đi, cô bạn của Lăng Thời Ngâm đuổi theo hai bước: "Cô quay lại đây cho tôi!"
Lăng Thời Ngâm run lẩy bẩy một chỗ, bị người bên cạnh nắm chặt lấy, Hứa Tình Thâm chắc chắn thế này, tám phần là bởi vì Tưởng Viễn Chu đã nói với chị ta điều gì đó.
Người phụ nữ trơ mắt nhìn Hứa Tình Thâm lên xe, cô ta tức giận đến mức giậm giật chân, giày cao gót đạp trên mặt đất cứng chắc: "Đùa kiểu gì vậy, lại còn nói cậu và Tưởng Viễn Chu không có giấy chứng nhận kết hôn, Thời Ngâm, cậu nói một chút xem..."
Lăng Thời Ngâm lấy lại tinh thần, cố nặn ra nụ cười: "Chị ta cố tình chọc giận chúng ta, cậu còn cho rằng đó là thật à?"
"Mình giận thay cho cậu thôi, rõ ràng là bà Tưởng, lại bị người khác nói như vậy."
"Trời ạ..." Lăng Thời Ngâm cười nói: "Đạo lý không ăn được nho chê nho chua, cậu còn không hiểu ư?"
"Cũng phải." Cô bạn lúc này mới nén cơn giận: "Chua chết cô ta đi!"
Khi ấy lúc cô ta đưa Duệ Duệ về lại Đông Thành, những người bạn bên cạnh đều hoảng hốt, không ai biết được tại sao cô còn nhỏ tuổi như vậy lại sinh con.
Sau này, Lăng Thời Ngâm hẹn họ ra ngoài, nói đứa bé là con của Tưởng Viễn Chu, cũng đã đăng ký hôn, chỉ là do cái chết bất ngờ của dì nhỏ Tưởng Viễn Chu, anh vô cùng đau lòng, cho nên tạm thời không cử hành hôn lễ.
Đương nhiên mọi người đều tin, hơn nữa Duệ Duệ cũng đã lớn như vậy, người khác nhìn vào, có con có giấy đăng ký hôn, đó chính là bà Tưởng.
Lăng Thời Ngâm dẫn theo cô bạn vào trong, khoảnh khắc bước lên bậc thềm, chân đã run rẩy.
Thái độ của Hứa Tình Thâm rõ ràng như vậy, cô ta dùng ánh mắt tựa như đang xem một vở hài kịch nhìn cô, cô là mẹ của Duệ Duệ, nhưng Tưởng Viễn Chu không hề bảo vệ cô, anh nói với Hứa Tình Thâm bọn họ không có quan hệ gì, nhưng chẳng hề bận tâm đến sự lúng túng của Lăng Thời Ngâm.
Anh không xem việc cô sinh con ra gì, cho nên Hứa Tình Thâm cũng xem cô như trò cười. Bàn tay Lăng Thời Ngâm siết chặt, ngón tay được cắt tỉa gọn gàng ghim vào lòng bàn tay, đau nhói, nhưng cô vẫn nắm chặt không buông.
Đưa bạn gái đi khám bác sĩ xong, sau đó Lăng Thời Ngâm đến nhà Lăng Thận.
Lăng Thận có chút bất an hỏi: "Gần đây Tưởng Viễn Chu làm gì?"
"Em cũng không biết, rất hiếm khi thấy anh ấy."
"Chuyện của Cục trưởng Đổng, hẳn là xem như qua rồi."
Lăng Thời Ngâm vẫn có phần không yên tâm: "Bắt ông ta đổ hết tất cả trách nhiệm lên nhà họ Vạn, không biết Tưởng Viễn Chu có tin không nữa."
"Cho dù cậu ta không thật sự tin tưởng, nhưng xưởng dược đúng là của nhà họ Vạn."
Lăng Thời Ngâm giật mình thảng thốt: "Nhà họ Vạn?"
"Đúng vậy." Lăng Thận nuốt một hớp nước, sau đó bắt chân lên: "Cho nên thay vì Tưởng Viễn Chu hoài nghi chúng ta vô căn cứ, còn không bằng tin lời cục trưởng Đổng. Xưởng dược là của nhà họ Vạn, nhà họ Vạn có động cơ nhiều hơn chúng ta."
"Như vậy là tốt nhất." Lăng Thời Ngâm tựa vào ghế sô pha: "Anh, anh làm nhiều chuyện như vậy, cũng bởi vì em, cám ơn anh."
"Cảm ơn cái gì, em là em gái anh."
Lăng Thời Ngâm ngắm nhìn xung quanh, ánh mắt rơi xuống khung ảnh bên cạnh điện thoại, cả một ngôi biệt thự trống rỗng, không có chút hơi người nào, lọt vào trong mắt Lăng Thời Ngâm, khó tránh khỏi xót xa.
"Anh, chị Cảnh Nhân ra đi nhiều năm như vậy rồi, ba mẹ muốn anh đi xem mắt, nhưng anh lúc nào cũng từ chối. Anh, cho dù anh thật sự không quên được chị ấy, nhưng cuộc sống của anh vẫn phải tiếp tục mà."
Dường như Lăng Thận không hề muốn nghe đến cái tên ấy, bàn tay chống lên trán: "Được rồi, cuộc đời anh, anh biết sắp xếp thế nào."
"Anh, mọi người đều muốn anh sống tốt."
Hai bàn tay Lăng Thận đan chéo, khuỷu tay chống lên đùi: "Tai nạn xe cộ năm ấy nặng như vậy, cô ấy chết không toàn thây, anh còn có thể sống thoải mái, sống tốt được ư?"
"Anh..."
"Được rồi, em sống tốt cuộc sống của em là được, về đi thôi."
Hai anh em nói thêm vài câu, không bao lâu sau Lăng Thời Ngâm rời khỏi ngay.
Trên gác xép.
Cô gái đứng bên cửa sổ, thật ra các song cửa đều bị bịt kín, căn bản không nhìn thấy bên ngoài.
Giây phút Lăng Thận mở khóa cửa bước vào, liếc nhìn qua, trông thấy cô gái đang dựa vào vách tường, không chớp mắt nhìn anh.
Anh đóng cửa lại, sau đó đôi chân dài nhấc lên bước vào trong, cô gái vẫn không nhúc nhích đứng im tại chỗ, Lăng Thận ngồi xuống mép giường, sau đó ngoắc ngoắc tay với cô.
Trên mắt cá chân của cô buộc sợi xích rất dài, ngoằn ngoèo trên sàn nhà, nhưng vẫn có thể đảm bảo cho cô thoải mái đi lại trong căn phòng này.
Lăng Thận thấy cô vẫn không động đậy, anh đi đến trước tủ đầu giường, mở ngăn kéo tủ dưới cùng, cầm lấy một chiếc kèn harmonica ra.
Cô gái nghe thấy tên biến thái này bắt đầu thổi một khúc nhạc, điệu buồn thê lương trầm bổng, tựa như ai đó đang khóc. Cô lặng yên tựa vào vách tường, đợi đến sau khi Lăng Thận thổi xong, cô mới cất nhấc chân lên đi qua.
Dây xích phát ra âm thanh va chạm với mặt đất, cô ngồi xuống bên cạnh Lăng Thận, ánh mắt anh rơi trên sợi xích kia.
Trước đây, anh chỉ biết cô vốn có sẵn tính chống trả, nhưng không biết cô còn có vài ngón đòn, Lăng Thận muốn chế ngự cô cũng không khó, nhưng đôi lúc khi anh không ở nhà, một ngày ba bữa đều do người giúp việc mang lên, vì để phòng cô chạy trốn, anh đã buộc sợi xích sắt này lên cô.
"Tôi vừa nghe thấy tiếng xe hơi."
"Ừm." Lăng Thận nằm dài trên giường: "Em gái tôi đến."
"Tôi không có la lớn."
"Tôi biết."
Người con gái dè dặt nhìn người đàn ông: "Anh có thể đừng trói tôi lại hay không?"
Lăng Thận không trả lời, hai người đối mắt nhìn nhau, đột nhiên Lăng Thận mở miệng: "Cảnh Nhân."
Cô gái vô cùng kiên định lắc đầu một cái: "Tôi không phải Cảnh Nhân."
Lăng Thận vươn tay kéo cô đến trước người: "Vậy em là ai?"
"Trong đầu tôi có rất nhiều ký ức, tất cả đều lẫn lộn, có đôi khi tỉnh táo, cô đôi khi hỗn loạn cực kỳ. Nhưng tôi biết rõ, nếu như anh vẫn tiếp tục giam cầm tôi thế này, nhất định tôi sẽ chịu không nổi..."
Lăng Thận bất chấp cô có chịu thừa nhận hay không, chỉ cần anh ta nhìn thấy cô là được: "Tôi sẽ không thả em đi."
"Tôi biết." Cô gái dường như đã thỏa hiệp: "Anh có thể nói cho tôi biết, tôi đến đây bao lâu rồi không?"
"Hai năm."
"Cả trường học... tôi cũng không được quay về phải không?"
Lăng Thận không lên tiếng, người con gái nghĩ đến hơn bảy trăm ngày này, cô đã trải qua cuộc sống tối tăm không ánh mặt trời như vậy, cô hận đến nghiến răng, nhưng cũng chỉ có thể lặng lẽ nuốt hận vào trong. Cô vốn vẫn còn đang đi học, có kế hoạch cho cuộc đời của mình, còn có rất nhiều bạn bè để vui đùa náo nhiệt. Cô còn có anh trai... Cho dù, quan hệ của cô và anh trai có phần căng thẳng, nhưng họ là người thân nương tựa lẫn nhau, ánh mắt người con gái bắt đầu cay cay.
"Anh không thả tôi đi, vậy anh cho tôi đi gặp bác sĩ được không?"
Lăng Thận nghe vậy, không khỏi ngồi thẳng người dậy: "Em khó chịu chỗ nào?"
Anh kéo cô qua, động tác mạnh bạo, một tay vén áo của cô lên kiểm tra. Người con gái cảm thấy làn da mát lạnh, vội túm chặt vạt áo của mình: "Tôi muốn khám khoa tâm thần."
Người đàn ông khẽ buông tay, dán mắt chăm chú nhìn cô: "Khoa tâm thần?"
"Đúng, anh nói tôi là Cảnh Nhân, vậy được, sau này tôi sẽ là cô ấy. Nhưng tôi không muốn điên điên khùng khùng, anh chữa bệnh cho tôi xong, anh nói cho tôi biết dáng vẻ của Cảnh Nhân thế nào, tôi học cô ấy, tất cả tôi đều nghe theo anh, được không?"
Ánh mắt Lăng Thận tập trung khóa chặt khuôn mặt của cô: "Em học theo cô ấy?"
"Ừm, cô ấy thích mặc kiểu quần áo nào, tôi sẽ mặc thành cô ấy, bao gồm cả cách nói chuyện, tôi cũng có thể học. Tôi không muốn cứ bị nhốt cả đời thế này, tôi là con gái, tôi cũng muốn ra thế giới bên ngoài, tôi muốn mặc quần áo đẹp, muốn xinh đẹp, cầu xin anh, tôi thật sự nghĩ thông rồi, chỉ cần anh cho tôi đi khám bệnh, là anh có thể quang minh chính đại để tôi ra ngoài gặp người khác."
Lăng Thận chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này, lúc đầu nhìn trúng cô, chẳng qua bởi vì dáng vẻ của cô quá giống Cảnh Nhân, khi ấy, anh khổ sở hơn bây giờ rất nhiều, tâm tình khó mà xoa dịu, anh đã nghĩ đến mỗi ngày sẽ ngắm nhìn khuôn mặt người con gái này, để bản thân mình dễ chịu hơn một chút.
Nhưng câu cô vừa nói, lại chạm phải nơi mềm mại nhất trong lòng anh.
Lăng Thận đứng thoắt dậy, người con gái cho rằng anh không đồng ý, cô vội vàng đưa tay nắm lấy quần anh: "Van xin anh."
"Đợi ở đây, tôi trở lại ngay."
Người con gái nghe vậy, ngoan ngoãn nới lỏng tay.
Cô nhìn bóng lưng Lăng Thận đi ra đến cửa, sau đó xuống lầu, cánh cửa vẫn không hề đóng, vẻ yếu đuối đáng thương trong mắt cô vơi đi nhiều, không lâu lắm, tiếng bước chân của người đàn ông lại vang lên.
Người con gái vội ngồi xuống giường, một cử động nhỏ cũng không dám.
Lăng Thận bước vào phòng, cầm một cái đầm ngắn trong tay, anh bước vài bước đến trước mặt người con gái: "Đi thay."
Cô dè dặt cầm lấy, sau đó định bụng sẽ vào phòng tắm thay, Lăng Thận nằm lên giường, một chân đặt sát mép giường: "Thay tại đây."
Ngón tay cầm quần áo của người con gái siết chặt, sau đó ngoan ngoãn cởi áo ngủ, bên trong cô vẫn còn quần áo bó sát, cô khoác chiếc đầm Lăng Thận đưa cho cô bên ngoài.
Cổ áo nạm một vòng, cho nên hơi nằng nặng, cánh tay người con gái thò ra, nhưng khóa kéo phía sau khó cài, Lăng Thận ngắm nhìn gần như xuất thần. Cô thử vài lần vẫn không được, người đàn ông đứng dậy, giúp cô kéo lại.
Đây là anh mua dựa trên size của Cảnh Nhân, chỉ là còn chưa kịp đưa đi, cô đã xảy ra chuyện.
Lăng Thận đến trước mặt người con gái, ánh mắt từ trên khuôn mặt cô, từng tấc một dời xuống, hiện tại chiếc đầm ngắn cũn cỡn khoác trên người cô, tựa như đã được cân đo đong đếm vậy, vừa khít, vô cùng tôn dáng, lộ ra bên ngoài chiếc váy là đôi chân nhỏ trắng nõn mê người.
Lăng Thận nhìn đến mê mẩn, cô bé trước mặt cùng với vị hôn thê bị tai nạn trước đây, chồng lấp lên nhau, cô dường như chân chân chính chính trở thành Diệp Cảnh Nhân.
Lăng Thận run rẩy vươn tay ra, một tay siết cô vào ngực, mặc dù cô bài xích, nhưng lại không hề giãy dụa.
Người đàn ông càng ông càng chặt, hận không thể trực tiếp dung nhập cô vào cơ thể mình: "Cảnh Nhân, cuối cùng em cũng về rồi phải không?"
Người con gái do dự, đặt tay vào thắt lưng anh.
Cổ cô có chút ẩm ướt lành lạnh, Lăng Thận ôm ghì lấy cô, cằm cô tựa lên bả vai anh, cô cảm nhận được cả người anh ta đều phát run.
Lăng Thận vô cùng kích động, hai tay ôm chặt, miệng không ngừng gọi tên một người phụ nữ khác.
Ánh mắt người con gái rơi vào nơi xa trống rỗng, đối với cô mà nói, chỉ có ra khỏi căn phòng này, cô mới thể có có cơ hội giành được tự do một lần nữa.
Lăng Thận ôm lấy cô, bắt đầu hôn lên cổ, sau đó nụ hôn nóng rực rơi xuống gương mặt, anh muốn hôn lên cánh môi cô, cô nhanh chóng xoay khuôn mặt sang hướng khác: "Anh định tiếp tục giam giữ tôi như thế này sao?"
"Tôi không muốn em rời khỏi tôi."
"Tôi sẽ không rời khỏi anh, nhưng anh có thể đừng giữ rịt tôi bên người được không? Diệp Cảnh Nhân nhất định là một người phụ nữ cao quý khí chất lại thanh nhã, anh nhìn tôi đi, khi tôi điên điên khùng khùng, có giống không?"
Người đàn ông buông cô ra, lùi bước về sau, đột nhiên kéo cô đến trước gương trang điểm.
Người con gái hiểu ý anh, cô ngồi xuống, quệt cho mình một lớp phấn, sau đó thoa son môi, vẽ mày.
Lăng Thận giật mình nhìn chằm chằm người con gái trong gương, quá giống, thật giống như người kia sống lại vậy.
Bàn tay anh đè trên đầu vai người con gái, kích động không thôi, tựa như báu vật quý giá nhất đã mất nay tìm lại được: "Đúng vậy, sau này em là Cảnh Nhân, là người của tôi."
Người con gái nghe vậy, trong lòng có chút lơi lỏng: "Cho nên, nhất định anh phải chữa khỏi bệnh của tôi."
Lăng Thận đứng sau lưng cô, thật ra anh vẫn chưa xác định, cô thật sự bị điên hay là giả: "Nếu tâm tình em không ổn định, tại sao còn đi học?"
"Anh tôi bắt tôi nhất định phải hoàn tất việc học, mẹ tôi có bệnh về mặt tinh thần, tôi cũng từng đến gặp bác sĩ, không được xem là nghiêm trọng, nhưng về sau càng lúc càng nặng, là bởi vì tôi mất đi tự do, trong đầu lúc nào cũng nghĩ vớ nghĩ vẩn..." Người con gái nói đến đây, lấy tay đè lên trán, sau đó khẽ gõ hai cái.
Lăng Thận thấy vậy, kéo tay cô: "Nếu em dám gạt tôi..."
"Tôi không dám." Người con gái nhìn vào người đàn ông trong gương: "Tôi sợ phòng giam này, tôi không muốn bị nhốt nữa..."
Dường như Lăng Thận đang cân nhắc, nếu quả thật anh muốn cô biến thành Diệp Cảnh Nhân giữ lại bên mình, nhất định cô không thể là kẻ điên.
---
Bảo Lệ Cư Thượng.
Hôm nay là ngày nghỉ của Hứa Tình Thâm, cô mặc đồ bộ ở nhà xuống lầu, Phó Kinh Sênh biết cô vất vả lắm mới có một ngày được ở nhà, sáng sớm sau khi Lâm Lâm thức dậy, Phó Kinh Sênh đã ôm con bé xuống, nói là để cô ngủ thêm một chút.
Bước xuống lầu, Hứa Tình Thâm còn chưa nhìn thấy Lâm Lâm, đã trông thấy Phó Kinh Sênh đứng bên cửa sổ.
Người đàn ông tựa vai lên cửa sổ, một cánh cửa sổ bật mở, cơ thể cao ngất, ngón tay kẹp điếu thuốc.
Hứa Tình Thâm biết, gần đây anh vì chuyện tìm kiếm em gái nên tâm tình không được tốt, từ sau khi có Lâm Lâm, rất ít khi anh hút thuốc, hoặc là hút trong thư phòng. Hứa Tình Thâm bước sang: "Sao vậy? Không vui à?"
Phó Kinh Sênh quay đầu lại nhìn cô: "Dậy rồi?"
"Ừm."
Người đàn ông dập tắt nửa điếu thuốc còn lại: "Hôm nay muốn đưa Lâm Lâm ra ngoài không?"
"Muốn, lâu lắm rồi không đưa con bé đi, cho nó đến Du Nhạc Viên chơi một chút."
Phó Kinh Sênh khẽ cúi đầu: "Vậy đợi lát nữa em đưa con đến trước, tối nay anh đến tìm mọi người."
"Được." Hứa Tình Thâm thấy sắc mặt anh không được tốt: "Phía bên em gái anh, vẫn chưa có tin tức sao?"
Phó Kinh Sênh khẽ lắc đầu: "Thời gian dài như vậy, mỗi lần hi vọng trở về càng lớn, thất vọng càng nhiều."
"Đừng nóng vội, nhất định có thể tìm được mà." Hứa Tình Thâm vươn tay đặt lên vai Phó Kinh Sênh, ánh mắt người đàn ông dời xuống, dần đến khuôn mặt Hứa Tình Thâm, đáy lòng vốn trống trải bỗng chốc trở nên ấm áp: "Có những lời này của em, anh cảm thấy rất an lòng."
Hứa Tình Thâm nhoẻn miệng cười: "Em đưa Lâm Lâm ra ngoài, sau khi đến nơi sẽ xác định vị trí cho anh."
"Ừm."
Phó Kinh Sênh nhìn Hứa Tình Thâm ra ngoài, anh thích cô như thế này, càng thích cô chủ động báo cáo hành tung cho anh, cảm giác ấy, tựa như anh đã thật sự là chồng của cô vậy.
Hứa Tình Thâm đưa Lâm Lâm ra ngoài, cô lái xe, hôm nay không phải cuối tuần, cho nên sẽ không có quá đông người ở Du Nhạc Viên kia.
Ôm Lâm Lâm đến cửa hàng bách hóa, khu trò chơi ở phía sau quả nhiên không có quá nhiều người, Hứa Tình Thâm mỉm cười, sau khi đi vào thả Lâm Lâm vào trong biển bóng.
Con bé thích nhất là chơi đùa với những quả bóng đủ màu sắc này, Hứa Tình Thâm ngồi bên cạnh, nhìn con gái cầm một trái bóng sau đó quăng đi, rồi lại nhặt lên, quăng quăng nhặt nhặt, chơi rất hào hứng.
Cách đó không xa, còn có một bé trai đang chơi một mình, Hứa Tình Thâm rút di động định bụng chụp ảnh cho Lâm Lâm, liền trông thấy thằng bé đi về phía Lâm Lâm, bước chân giữa biển bóng chông chênh, gần như phải bò mới đến được.
Lâm Lâm cầm một trái banh màu xanh nhạt, đưa gần đến miệng định ngậm, Hứa Tình Thâm vội vàng ngăn lại: "Lâm Lâm, bẩn đấy, không được ngậm."
Bé trai sang đến nơi, một phát giành mất quả bóng từ trong tay Lâm Lâm.
Lâm Lâm ngẩn người, ngay sau đó miệng dẩu ra gần như sắp khóc, cậu nhóc vội vàng trả bóng lại cho Lâm Lâm.
Đôi mắt hồng hồng của Lâm Lâm đảo một vòng, cái miệng nhỏ xíu bắt đầu run run, sau khi nguýt một cái, lặng lẽ cầm lại.
Hứa Tình Thâm nhìn thấy thì phì cười: "Lâm Lâm, nói cảm ơn đi nào."
Lại nghĩ, Lâm Lâm ngoại trừ "ba ba, ma ma" ra thì dường như chưa từng nói thêm từ nào khác, cậu bé ngồi khom xuống, bàn tay phấn khích không ngừng hẩy hẩy bóng, Hứa Tình Thâm liếc nhìn, đột nhiên cảm thấy gương mặt này có phần quen thuộc, ánh mắt cô tỉ tỉ đánh giá khuôn mặt đứa trẻ này, trong nháy mắt dường như nhớ đến ai đó.
Hứa Tình Thâm vội vàng nhìn xung quanh một chút, không tệ, không hề có bóng dáng của Tưởng Viễn Chu.
Cô theo bản năng muốn mang Lâm Lâm đi, Hứa Tình Thâm ngồi lại chỗ cũ, hai chân chìm trong biển banh, cô vỗ vỗ tay với con gái: "Lâm Lâm, chúng ta qua bên kia chơi được không?"
Lâm Lâm ậm ừ hai tiếng, vẻ mặt không tình nguyện, cầm quả bóng xoay người định đi, Hứa Tình Thâm ôm ngay lấy con bé: "Bảo bối ngoan lắm, bên kia cũng có trò chơi, chúng ta đi cưỡi ngựa gỗ được không nào?"
Lâm Lâm cúi gằm mặt lộ vẻ kháng nghị, lúc này, người phụ nữ trẻ ngồi không xa Hứa Tình Thâm mấy đi đến: "Để con bé ở đây chơi một chút đi, con bé thích bên này mà."
Hứa Tình Thâm nhìn cô ta, sau đó lại nhìn về phía Duệ Duệ: "Đây... đây là con cô?"
"Không, đây là cậu chủ của tôi đấy."
"Ờ, rất đáng yêu."
Hứa Tình Thâm ôm lấy Lâm Lâm, cô không biết Tưởng Viễn Chu có đến hay không, hoặc có thể, đứa bé đi cùng với mẹ nó, hai người đó, Hứa Tình Thâm đều không muốn gặp.
Duệ Duệ đi thêm vài bước, đột ngột ôm lấy chân Hứa Tình Thâm.
Cơ thể nho nhỏ của thằng bé dựa vào Hứa Tình Thâm, cô nhìn xuống thì trông thấy cậu nhóc đang ngước mặt lên cười với cô, trong lòng Hứa Tình Thâm không khỏi xao động.
Lâm Lâm bi bô đòi xuống, Hứa Tình Thâm không thể làm gì khác hơn đành thả con bé lại trong biển bóng.
"Cô xem, con trẻ chơi cùng nhau, vui biết bao nhiêu."
Chắc chắn người bảo mẫu này đến làm sau khi có Duệ Duệ, cho nên mặc dù chị có ở trong Cửu Long Thương, cũng không thể nhận ra Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm cười có chút mất tự nhiên, bảo mẫu cùng cô ngồi xuống, Hứa Tình Thâm sờ đầu: "Chỉ có một mình chị đưa bé ra ngoài thôi sao?"
"Không phải, bây giờ ông chủ đang rảnh, cũng đi cùng chúng tôi."
Ông chủ?
Hứa Tình Thâm hốt hoảng, còn không phải Tưởng Viễn Chu ư?
Cô không còn muốn ở lại nơi này nữa, Hứa Tình Thâm đứng dậy đi đến kéo Lâm Lâm, bàn tay vừa chạm đến Lâm Lâm, phía sau đã vang lên một âm thanh quen thuộc: "Định đi gấp như vậy?"
Động tác của Hứa Tình Thâm cứng đờ, thẳng người lên một chút. Bảo mẫu ở bên cạnh đứng dậy nói: "Tưởng tiên sinh."
Tưởng Viễn Chu đưa đồ vừa mua xong cho bảo mẫu, Lâm Lâm và Duệ Duệ cùng đi về phía trước vài bước, chơi rất hăng say.
Tưởng Viễn Chu kéo Hứa Tình Thâm qua, cô đứng không vững, trực tiếp ngồi bệt xuống. Cánh tay Hứa Tình Thâm rụt lại, Tưởng Viễn Chu ngồi xuống bên cạnh cô, cô tằng hắng: "Tưởng tiên sinh rất biết chăm con nhỉ, một ông bố tốt."
Người đàn ông cụp mi xuống, hai tay bắt chéo: "Tôi rất ít đưa con ra ngoài."
"Vậy sau này anh cần dành thêm chút thời gian ở bên cạnh con đi, thằng bé rất cần có người làm bạn."
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống khuôn mặt cô: "Chuyện của Đinh Nguyệt, em cũng biết rồi phải không."
"Ừm." Hứa Tình Thâm mím chặt cánh môi đang run rẩy: "Cảm ơn."
"Không cần phải cảm ơn, em đã mời cơm rồi."
Ánh mắt cô lại dời về phía trước, nhìn thấy Lâm Lâm ngã sấp xuống, Hứa Tình Thâm vẫn chưa đi đến, con bé đã ở trong biển bóng ngọ nguậy muốn đứng lên, Duệ Duệ ở một bên thò bàn tay nhỏ xíu ra nắm lấy con bé, nhưng cả người cũng ngã vào theo.
Hứa Tình Thâm không khỏi cười khẽ, cô liếc qua người đàn ông bên cạnh, nụ cười vừa nở, chua xót trong lòng đã từng dòng chảy ra.
Cô dẫn theo con của cô, anh dẫn theo con của anh, vô tình chạm mặt trong khu trò chơi, hốc mắt Hứa Tình Thâm hơi nóng, Lâm Lâm cười khanh khách, vô cùng vui vẻ, con bé mở miệng gọi: "Mẹ, mẹ..."
Hứa Tình Thâm nói với con bé: "Lâm Lâm, tự đứng lên nào."
Trong đầu cô đột nhiên nghĩ đến, nếu như Tưởng Viễn Chu biết Lâm Lâm là con gái anh, anh có thể sẽ đi đếm ôm lấy con bé không?
Duệ Duệ bò lồm cồm vài cái vẫn không đứng dậy nổi, cũng bắt đầu ré lên: "Ba ba!"
Hứa Tình Thâm bị cách xưng hô này làm cho giật nảy mình, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Tưởng Viễn Chu, đôi mắt bị cuốn vào nhau, Hứa Tình Thâm tâm tình phức tạp nhìn sang nơi khác.
"Mấy ngày nay, không đến Tinh Cảng à?"
"Ừm, Nguyệt Nguyệt hồi phục rất tốt, hơn nữa chuyện khó giải quyết nhất cũng đã giải quyết được rồi." Hứa Tình Thâm cố hết sức làm cho giọng nói mình bình thản: "Tôi tan ca rất muộn, nên không đến."
Tưởng Viễn Chu nhìn Duệ Duệ vô cùng chật vật mới bò dậy được, sau khi đứng vững, lại kéo Lâm Lâm dậy khỏi biển bóng, anh mắt của anh dừng lại trên người hai đứa trẻ, trong lòng nảy sinh ý nghĩ, nếu như hai đứa bé này đều là con của anh, đều do anh và vợ mình sinh ra, vậy thì thật là tốt phải không?
Khi Phó Kinh Sênh đến Du Nhạc Viên, anh đứng ở cửa, liếc mắt đã nhìn thấy bóng dáng Hứa Tình Thâm.
Anh thay giày định đi vào, ánh mắt lại rơi sang bên cạnh Hứa Tình Thâm, trong mắt người đàn ông hơi lộ ra một tia nham hiểm, sau đó sắc mặt không thay đổi đi về phía trước.
Lâm Lâm và Duệ Duệ bi bô nói chuyện, cũng không biết đang nói điều gì, Lâm Lâm ngẩng đầu một cái, ánh mắt rõ ràng sáng rỡ, vui vẻ ré lên: "Ba ba, ba ba!"
Trong lòng Tưởng Viễn Chu tựa như nổ tung, ngay cả Hứa Tình Thâm cũng giật nảy mình, vô hình chung cô cũng có chút khẩn trương, lại liếc nhìn sang Tưởng Viễn Chu.
Sắc mặt người đàn ông cứng nhắc, không nói rõ đó là cảm giác gì, Hứa Tình Thâm muốn giải thích: "Chuyện này..."
Lời đến miệng, đôi mắt phức tạp của cô nhìn sang Tưởng Viễn Chu một chút, đây rốt cuộc xem như là lần đầu tiên Tưởng Viễn Chu được nghe con gái gọi như vậy nhỉ?
Hứa Tình Thâm vừa định mở miệng nói tiếp, liền thấy bên cạnh có một bóng đen lướt qua, khi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phó Kinh Sênh đang sải bước về phía trước, đến trước mặt Lâm Lâm, anh ôm con bé lên: "Cục cưng."
Hai tay Lâm Lâm vòng quanh cổ anh, nũng nịu: "Ba ba."
Khóe môi Hứa Tình Thâm hơi nhếch lên, đột nhiên bị một màn này làm cho chấn động, cô liếc nhìn lại Tưởng Viễn Chu một chút, trong lòng vô cùng hỗn loạn, cảm giác không nói nên lời.
Phó Kinh Sênh hôn cái chút lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Lâm: "Nhớ ba không?"
"Ba ba." Con bé lên tiếng, quên mất vẫn còn có bạn đang đợi mình chơi cùng.
Duệ Duệ ngước cái đầu nhỏ xíu lên, nhìn hai người một chút, sau đó không nói tiếng nào đi về phía Tưởng Viễn Chu. Đến trước mặt người đàn ông, thằng bé cũng không làm nũng, chỉ dán cơ thể mềm mại vào Tưởng Viễn Chu, dùng hai tay ôm lấy chân của anh.
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn, thò tay ôm lấy thằng bé vào lòng.
Hứa Tình Thâm thu lại cái nhìn, Phó Kinh Sênh ẵm Lâm Lâm đến bên cạnh cô, người đàn ông từ trên cao chăm chú nhìn cô, một tay Phó Kinh Sênh ôm lấy con gái, tay kia duỗi về phía Hứa Tình Thâm.
"Đi thôi."
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi xuống bàn tay người đàn ông.



Chương 152: Người đàn ông ghen
(Chuyện Hứa Tình Thâm mua thuốc gây ảo giác bị phơi bày dưới ánh sáng)
Editor: Dế Mèn


Tưởng Viễn Chu càng ôm chặt Duệ Duệ vào lòng hơn.

Khóe mắt anh liếc thấy Hứa Tình Thâm đặt tay mình vào lòng bàn tay Phó Kinh Sênh. Tưởng Viễn Chu một lời cũng chưa nói, ôm Duệ Duệ đứng dậy đi ra ngoài.

Có đôi cuộc gặp gỡ chẳng ai cố tình sắp xếp, chỉ cứ như vậy mà gặp.

Vì vậy có những thương tổn cũng là bất ngờ, không kịp đề phòng.

Hứa Tình Thâm đứng lên, Phó Kinh Sênh nắm bàn tay cô.
"Đói bụng không?"

"Không đói."

"Vậy để Lâm Lâm chơi thêm một lát, sau đó chúng ta đi ăn cơm."

"Được." Hứa Tình Thâm mỉm cười, khóe miệng vừa vặn phác ra độ cong.
Ở phía ngoài, Tưởng Viễn Chu bế Duệ Duệ đi ngang qua cánh cửa kính, liếc mắt nhìn lại, anh thấy cô tươi cười dịu dàng, trong mắt cô giống như cũng chỉ có Phó Kinh Sênh và con gái.

Trái tim Tưởng Viễn Chu bị đâm tàn nhẫn, dù đã có những đau đớn đã trở nên tê dại, nhưng vẫn chịu không nổi mà rách ra, rỉ máu.

Ăn cơm trưa xong, Hứa Tình Thâm dẫn Lâm Lâm đi chơi, lúc xế chiều mới về Bảo Lệ Cư Thượng.

Cô lái xe, lúc xuống xe, Phó Kinh Sênh cẩn thận bế Lâm Lâm trong lòng, Hứa Tình Thâm nhoài người qua nhìn.
"Ngủ?"

"Chơi mệt rồi."

"Để em mang con bé lên lầu."

"Để anh bế." Phó Kinh Sênh đôi chân thon dài bước đi vào trong. "Em cũng mệt rồi."

Đi vào phòng ngủ, Phó Kinh Sênh đặt Lâm Lâm lên giường, rồi mắc màn. Hứa Tình Thâm nhìn anh ta làm hết tất cả những việc này một cách rất cẩn thận, kĩ càng. Người đàn ông cởi áo khoác ra cho Lâm Lâm, đắp chăn mỏng. Hứa Tình Thâm tiến lên hai bước.
"Ngủ ngon thật!"

Bàn tay cô để xuôi bên người bị nắm lấy, Hứa Tình Thâm quay mặt đi, định kín đáo rút tay về, lại không ngờ Phó Kinh Sênh nắm rất chặt. Anh ta bước nhanh ra phía ban công bên ngoài, Hứa Tình Thâm cũng chỉ có thể đi theo.

Ra đến ngoài, Phó Kinh Sênh nắm cánh cửa đẩy lên. Hứa Tình Thâm mất tự nhiên, cười nói: "Tay anh lạnh thật!"

"Phải, vậy nên che cho anh đi!"

Ngón tay Hứa Tình Thâm thon gầy, Phó Kinh Sênh đan tay vào tay cô, nâng lên.
"Tay em đẹp thật!"

"Nào có, đợi khi thấy hai tay nó dính đầy máu, anh sẽ không cảm thấy dễ nhìn nữa đâu."

Phó Kinh Sênh tựa như không nghe thấy.
"Hôm khác chúng ta đi mua nhẫn có được không?"

"Không cần đâu. Ẻm làm ở bệnh viện, đeo nhẫn cũng bất tiện."

"Vợ chồng thì nên có ra dáng vợ chồng, chúng ta cả nhẫn kết hôn cũng không có." Trên gương mặt của Phó Kinh Sênh lộ ra vẻ tiếc nuối.
"Lúc làm phẫu thuật em có thể tháo xuống mà."

"Sao... sao đột nhiên muốn mua nhẫn cưới?"

"Vì chúng ta lấy nhau rồi."

Gió mát từ từ thổi tới, thổi tới trên khuôn mặt Hứa Tình Thâm trên mặt, hàng tóc mai lất phất quanh cổ. Cô nhìn thẳng vào Phó Kinh Sênh, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên: "Nhưng chúng ta chung quy cũng không phải vợ chồng thực sự, không cần câu nệ chuyện này. Có những người tình cảm rất tốt, dù không có hôn lễ, không có nhẫn cũng rất hạnh phúc."

"Chung quy không phải vợ chồng thực sự?" Phó Kinh Sênh thì thầm nho nhỏ, nhưng vẫn không buông tay Hứa Tình Thâm ra.
"Em có thể nói thật với anh không?"

"Nói thật gì cơ?"

"Sau khi gặp lại Tưởng Viễn Chu, có từng nghĩ sẽ hợp lại với anh ta."

Hứa Tình Thâm lắc đầu, không có gì do dự.

Khuôn mặt người đàn ông có một tia nhẹ nhõm.
"Ở cạnh Lâm Lâm, nhìn con bé ngày một lớn lên, hình như càng lúc anh càng không rời được hai mẹ con."

Lòng bàn tay của Hứa Tình Thâm đổ một lớp mồ hôi mỏng. Phó Kinh Sênh dựa vào lan can, trong sân, cây cối bị gió thổi rào rạt.
"Nhưng mặc dù biết em với Tưởng Viễn Chu là không thể, anh cũng không muốn nhìn thấy hai người đứng chung một chỗ."

"Anh đang nói chuyện hôm nay sao? Chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi."

"Hứa Tình Thâm, anh cảm thấy anh đang ghen."

Đôi mắt hạnh của Hứa Tình Thâm hơi mở to. Ánh mắt người đàn ông nóng rực, khiến cô cũng thấy nóng, cổ họng khẽ nuốt khan: "Nhưng mà, Phó Kinh Sênh... Nếu... nếu như anh thực sự bắt đầu..." Hứa Tình Thâm cảm thấy có vài lời rất khó nói, nhưng cô không thích che đậy.
"Nếu anh thực sự thích phụ nữ, em có thể giúp anh toại nguyện, anh cũng có thể ly hôn với em, hoặc anh có thể xâm nhập vào hệ thống của Cục Dân Chính để sửa lại một chút, sửa thành chưa kết hôn."

Cô bỗng thấy tay mình đau, Phó Kinh Sênh càng dùng thêm lực: "Có ý gì?"

"Ý em muốn nói, anh có thể có một gia đình bình thường."

"Bây giờ anh không có sao? Anh đã có vợ con."

Ánh mắt Hứa Tình Thâm nhìn về phía phòng ngủ, Lâm Lâm lật người, chăn cũng đá văng. Phó Kinh Sênh đứng trước mặt cô, chắn tầm mắt của Hứa Tình Thâm.
"Chẳng lẽ em nghĩ sẽ cứ sống như vậy với Lâm Lâm? Đã không thể với Tưởng Viễn Chu thì hãy sống với anh đi!"

"Nhưng em chưa thật sự nghĩ tới bước này."

"Không sao hết, vậy từ giờ nghĩ luôn đi!" Phó Kinh Sênh nhìn ra ngoài sân.
"Anh biết, lúc đó chúng ta hợp lại với nhau làm thành một gia đình là vì nhiều nhân tố, nhưng anh đã không thể không có cái nhà này! Hứa Tình Thâm, em ngàn vạn lần đừng vì không buông bỏ được người trước đây mà dứt bỏ anh!"

Hứa Tình Thâm cúi đầu. "Yên tâm đi, quãng thời gian khó khăn nhất của em đều có anh đi cùng. Em đã hạ quyết tâm, kiên định hơn ai hết rồi. Bởi vì Đinh Nguyệt nên mới ít nhiều qua lại một chút với Tưởng Viễn Chu, nhưng như thế cũng không có nghĩa tình cũ có thể cháy lại."

Phó Kinh Sênh buông tay cô ra, sau đó đặt tay lên bả vai Hứa Tình Thâm.
"Anh thích nhất tính cách thẳng thắn của em."

Khóe miệng Hứa Tình Thâm nâng lên. Ánh nắng tươi sáng rơi xuống trên mặt, chỉ có điều loại ấm áp đó bởi vì gió lạnh mà yếu đi không ít. Đề nghị của Phó Kinh Sênh thật ra cũng không tệ, cô còn trẻ, theo thực tại mà nói, cô thật nên bắt đầu cuộc sống của mình.
---
Nhà họ Tưởng.

Tưởng Đông Đình một mình ngồi trong phòng khách, tóc mai hai bên đã hoa râm, đã đi qua bao nhiều thời gian, ông ta giương mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Tòa nhà của Tưởng Tùy Vân nằm ở kia bây giờ trống không, đồ đạc trong nhà vẫn để như cũ, không ai đụng vào; chỉ là, Tưởng Tùy Vân đi rồi, người giúp việc trong nhà cũng đã tản mát.
Trước đây, ở nhà họ Tưởng còn có người dùng cơm với ông ta, cùng ông ta chơi cờ. Lúc thấy khỏe, Tưởng Tùy Vân còn có thể tự mình làm một chút điểm tâm, nhưng bây giờ thì sao... Cả nhà họ Tưởng trống vắng.

Quản gia từ cửa đi vào, tiếng bước chân truyền tới tai Tưởng Đông Đình. "Thưa ông chủ, thiếu phu nhân tới ạ!"

Tưởng Đông Đình ngẩng đầu lên. Quản gia lại quay ra cửa đón Lăng Thời Ngâm đi nhanh vào trong. Lăng Thời Ngâm mang theo túi lớn túi nhỏ.
"Ba!"

"Thời Ngâm tới à!" Tưởng Đông Đình vội đứng dậy. Lăng Thời Ngâm đưa đồ cho quản gia. "Trong này đó ạ, có hai phần, chú và ba mỗi người một phần."

Quản gia cười mừng rỡ: "Thiếu phu nhân thật có lòng, lần nào về cũng cho tôi đồ, thật làm tôi ngại quá!"

"Khách khí rồi ạ, chuyện nên làm mà!"

Lăng Thời Ngâm đi tới trước sofa, Tưởng Đông Đình vội bảo cô ta ngồi xuống. Lăng Thời Ngâm nhìn bàn cờ trống trơn.
"Ba, để con chơi với ba."

"Được được."

Tưởng Đông Đình vô cùng thích Lăng Thời Ngâm. Chưa nói về việc cô ta có bao nhiêu là tốt với Duệ Duệ; từ sau chuyện của Tưởng Tùy Vân, Tưởng Viễn Chu rất ít khi đến nhà họ Tưởng, nhưng Lăng Thời Ngâm lại rất kiên trì, một tháng chung quy tới thăm mấy lần. Cô ta rất có kiên nhẫn, ngồi chơi cờ với ông ta mấy tiếng liên tục mà không có chút oán giận.

Trong mắt của Tưởng Đông Đình, Lăng Thời Ngâm lanh lợi lại biết nguyên tắc, hơn nữa còn thiện lương, hiểu được chu toàn, lại rất khách khí với người giúp việc trong nhà, có điều ông ta không hiểu vì sao Tưởng Viễn Chu lại không thích.

"Thời Ngâm, mấy ngày này làm con chịu oan ức rồi."

Lăng Thời Ngâm cầm lên một quân cờ. "Ba, Viễn Chu đối với nhà họ Lăng có chút hiểu lầm, khi đó con đặc biệt sợ ba cũng cho rằng vậy."

"Viễn Chu cho điều tra những chuyện kia ba có nghe được, cũng loáng thoáng biết có liên quan tới nhà họ Vạn, đúng là biết người, biết mặt, không biết lòng mà!"

Lăng Thời Ngâm đặt một con cờ xuống.
"Chị Vạn yêu Viễn Chu như thế, kết quả lại điên điên khùng khùng, nhà họ Vạn cũng suy sụp. Chị ấy phải có yêu mới có hận, và chuyện cũng đã qua rồi."

"Lúc Viễn Chu nói với ba, cái chết của Tùy Vân có liên quan tới nhà họ Lăng các con, ba chưa bao giờ tin."

"Cảm ơn ba."

Tưởng Đông Đình nhìn về phía bàn cờ. "Trong lòng nó vẫn còn Hứa Tình Thâm kia nên tim bị che đậy rồi, nhưng ba thì nhìn rất rõ, hơn một năm nay con hiếu kính trưởng bối, khiêm tốn có lễ, hoàn toàn xứng với tiếng 'bà Tưởng'."

Lăng Thời Ngâm nghe thấy vậy, trong mắt có chút cay đắng lan ra. "Ba, nếu con thật sự tốt như vậy thì con với Viễn Chu cũng không đến mức..."

"Nó hồ đồ, nhưng ngày nào đó cũng sẽ rõ thôi."

Lăng Thời Ngâm khẽ gật đầu, trên mặt tràn đầy vẻ oan ức tủi thân. "Ba, có mấy lời con vẫn chưa nói với ba, tại sợ ba biết sẽ lại tức giận."

"Cái gì cơ?"

"Hôm đó, Viễn Chu nói không muốn làm con lỡ dở. Anh ấy nói Hứa Tình Thâm đi rồi, anh ấy cảm thấy kết hôn với ai cũng như nhau, mà con lại là mẹ của Duệ Duệ, không thể nghi ngờ con là lựa chọn tốt nhất. Thế nhưng sau khi Hứa Tình Thâm trở về, anh ấy lại thấy kết hôn hay không cũng như nhau, dù sao cũng đã có đứa con... Anh ấy bảo con đừng chờ." Lăng Thời Ngâm nói đến đây, giọng nói lại nghẹn ngào. Cô ta khẽ nức nở, Tưởng Đông Đình thấy vậy, cảm thấy khó chịu.

"Nó lại còn nói ra những câu như vậy! Hứa Tình Thâm không phải đã kết hôn rồi sao, còn có thể có quan hệ gì với nó chứ?"

"Con không biết." Lăng Thời Ngâm lau khóe mắt. "Có lẽ, trong lòng anh ấy thật sự một chút cũng không có con."

"Ba nghe nói, Hứa Tình Thâm có người thân đang nằm trong Tinh Cảng phải không? Còn dính tới một vụ án mạng! Hình như Viễn Chu đã tốn không ít sức!"

Lăng Thời Ngâm khuôn mặt lộ vẻ giật mình: "Con không biết, thật như vậy sao ạ?" Khuôn mặt cô ta nhanh chóng lộ vẻ lo lắng. "Nếu Viễn Chu thực sự giúp cô ta lần này thì cũng không có gì, con chỉ sợ Viễn Chu bởi vậy mà đắc tội với người khác..."

Tưởng Đông Đình tựa như bị đánh cho tỉnh, tức đến nỗi ném cạch quân cờ xuống đất.
"Con đàn bà đó còn quay lại làm gì chứ? Sợ chưa hại nó đủ sao?"

Lăng Thời Ngâm vội vàng khuyên nhủ: "Ba, ba đừng nóng giận! Tức giận quá lại ảnh hưởng tới sức khỏe. Con và Viễn Chu coi như không có duyên phận đi, cưỡng cầu cũng không được."

Tưởng Đông Đình nhìn bộ dạng của Lăng Thời Ngâm thì thở dài, con bé vì quá thiện lương nên mới bị khinh thường. Con bé mà có tâm cơ như Hứa Tình Thâm thì sự tình sớm đã thành rồi.
---

Bệnh viện SJ.

Nơi này dựa vào núi Bàng Thủy, khung cảnh vắng lặng khép kín, chỉ có điều cánh cổng sắt cao năm sáu thước đã chắn phong cảnh ở ngoài. Một chiếc xe màu đen chạy tới cổng, bấm ba tiếng còi. Cô gái ngồi ở ghế lái phụ nhìn cánh cổng sắt trước mặt mình mở ra.

Lăng Thận tự mình lái xe. Xe tiến vào trong khuôn viên, cánh cổng phía sau đóng một tiếng "rầm".

"Xuống xe đi."

"Vâng."


Cô gái lanh lợi đẩy cửa xe ra, đi tới cạnh Lăng Thận. Người đàn ông dắt tay cô, bước nhanh vào trong.

Viện trưởng Cao từ trên lầu đi xuống.
"Anh Lăng, cuối cùng anh cũng tới."

"Chuẩn bị xong hết chưa?"

"Đã chuẩn bị xong từ sớm rồi ạ."

Cô gái cúi thấp đầu, theo Lăng Thận lên lầu hai, đi trên hành lang bốn phía im ắng, không có cả những tiếng kêu khàn giọng kia. Lăng Thận nhìn người bên cạnh, hỏi: "Viện trưởng Cao, khu trị liệu ở đây không phải quá thanh tịnh rồi sao?"

"Giờ này mọi người đều đang nghỉ ngơi."

"Những người đó có thể ngoan ngoãn nghe lời ông nghỉ ngơi?"

Viện trưởng Cao cười khẽ: "Anh Lăng, anh yên tâm! Nơi này của tôi là trung tâm trị liệu tốt nhất, tôi sẽ không dùng bạo lực đối đãi với bệnh nhân nào. Có người khi được đưa tới đây đã không còn nhận ra ai, còn có những hành vi tự hại mình, cuối cùng cũng đâu qua được cái cửa này?"

Cô gái nắm chặt tay Lăng Thận. Cảm giác được sự bất an của cô, hắn thấp giọng hỏi: "Muốn quay về không?"

Cô khẽ lắc đầu, cười khẽ với hắn.

Viện trưởng Cao dẫn bọn họ đến cuối hành lang, ông ta lấy chìa khóa, mở cánh cửa trước mặt ra. Lăng Thận dắt tay cô gái vào trong. Ở đây im ắng không như cái gì gọi là bệnh viện tâm thần, trong phòng đầy đủ phương tiện sinh hoạt, tường được dán da mềm, đồ dùng trên giường cũng đều là đồ mới. Lăng Thận không thiếu tiền, đương nhiên sẽ sắp xếp cho cô những thứ tốt nhất.
Cô gái cười cười: "Cứ như khách sạn."

Lăng Thận nhìn cô, sau đó hướng ánh mắt về phía Viện trưởng Cao: "Tôi không yên lòng về cô ấy, cứ cách ngày, tôi sẽ đến đón cô ấy về nhà."

"Chuyện này..." Viện trưởng Cao có chút khó xử: "Anh Lăng, tốt nhất hay là cho cô ấy làm trị liệu khép kín đi."

Cô gái vội vàng nói: "Anh đừng lo lắng cho em, người khác có thể thích ứng, em cũng có thể. Hơn nữa, nếu sớm bình phục thì em sẽ có thể về nhà."

Hai chữ "về nhà" mà cô dùng lọt vào tai Lăng Thận, hắn không khỏi mỉm cười: "Vậy qua mấy ngày anh lại tới thăm em."

"Vâng."

Cô gái bước tới, nhanh nhẹn ngồi xuống bên giường. Viện trưởng Cao đưa Lăng Thận ra, sau đó khóa cửa lại.

Bóng dáng cao to của Lăng Thận đứng trước lan can. "Cô ấy cũng biết một chút khoa chân múa tay đấy, các ông phải đặc biệt để ý, nếu người chạy thoát, ông sẽ biết hậu quả."

"Anh Lăng, anh yên tâm! Chúng tôi ở đây cũng có quản giáo, tất cả đều là chuyên nghiệp nhất. Từ khi mở bệnh viện đến nay, chưa ai có thể trốn thoát qua mắt tôi."

Lăng Thận gật đầu."Vậy thì tôi an tâm."

"Anh yên tâm 100% đi!"

Cô gái đứng ở cửa, nghe bên ngoài truyền vào tiếng nói chuyện mơ hồ. Viện trưởng Cao đưa Lăng Thận đi tham quan một vòng. Cô đi tới bên cửa sổ, vén một góc rèm cửa sổ lên, nhìn thấy xe Lăng Thận lái đi.

Lúc xe đi vào đây cô đã quan sát nơi này một lượt. Nơi đây hẻo lánh, bốn phía đều có tường rào cao, nếu chỉ dựa vào một mình cô, có khi cô còn không mò được xuống lầu.

Một khi cuộc chạy trốn thất bại, cô dường như đã có thể đoán trước được hậu quả sẽ thế nào. Cô hẳn sẽ bị tên Lăng Thận biến thái kia nhốt hết đời, vĩnh viễn cũng mong có lại tự do.

Cô phải vững vàng.

Cô gái ngồi trong phòng, không bao lâu thì Viện trưởng Cao đi vào.
"Cô họ gì?"

Cô hé miệng, chữ kia đã gần tới cổ họng nhưng cô vẫn kịp nuốt trở vào.
"Tôi họ Diệp."

"Cô Diệp, ngày mai sẽ có bác sĩ chuyên môn qua đây làm báo cáo đánh giá cho cô. Ăn xong cơm chiều, tôi sắp xếp cho cô quản giáo Mục."

Cô gái mặt lộ vẻ không hiểu: "Tôi tới đây không phải để chữa bệnh sao? Sĩ quan huấn luyện là sao?"

Viện trưởng Cao cười khẽ: "Quản giáo Mục là người chúng tôi tuyển riêng, nếu không phải vì mối quan hệ với anh Lăng, cô muốn gặp anh ta một lần cũng không dễ đâu."

"Chẳng lẽ còn phải rèn thể lực?"

"Đừng sợ, chỗ chúng tôi là nhân tính nhất đấy. Nghỉ ngơi trước đi!"

Cô gái nhìn Viện trưởng Cao đi ra, trong lòng mặc dù thấp thỏm lo âu, nhưng vẫn khá hơn nhiều hơn cái nơi ở quỷ quái kia. Cô gần như tham lam nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay lúc ngồi trong xe, ánh nắng ngoài cửa sổ rơi xuống trên người, cô cảm giác mình như một khối băng đông cứng mấy năm, đang dần tan chảy.

Cô vẫn bất động, dựa vào cửa sổ. Mãi đến khi màn đêm buông xuống, mãi đến khi ngoài cửa truyền đến một chuỗi tiếng bước chân rất có lực, mãi đến khi... cửa phòng cô bị người ta dùng chìa khóa mở ra.

Cô gái đứng thẳng dậy, nhìn về phía trước với vẻ mặt đề phòng. Cửa được mở ra hơn phân nửa, cô nhìn thấy một đôi chân dài đang rảo bước vào. Người đàn ông đi một đôi ủng quân đội, cái quần bao lấy cặp đùi khỏe khoắn. Vừa bước vào hẳn, anh ta dùng chân đá cửa đóng lại.

Cô gái vội quay lại giường. Người đàn ông cầm hộp cơm trong tay, anh ta đi thẳng tới trước tủ đầu giường, để hộp cơm lên trên đó.

"Ăn cơm."

Cô quan sát anh ta. Người đàn ông thân hình cao lớn, là quản giáo nên khó tránh khỏi làm người ta nghĩ đến mấy chữ như hổ báo, dữ tợn. Tầm mắt cô gái lại rơi xuống trên khuôn mặt người đàn ông, ngũ quan xuất chúng, thần sắc cao cao tại thượng.

Người đàn ông kéo cái ghế bên cạnh tới và ngồi xuống, vắt chân phải lên, quắp trên người cô không rời.
"Mới tới?"

"Phải."

"Ăn cơm đi."

Cô vội vàng bưng hộp cơm, mở từng ngăn ra xem, đồ ăn nhìn rất ngon, có thịt có rau. Cô gái cầm lấy chiếc đũa.
"Chẳng lẽ sau này ăn cơm đều phải ăn ở trong phòng sao?"

"Phải." Người đàn ông lời ít mà ý nhiều.

Cô gái không yên lòng mà ăn. Người đàn ông một tay gác trên thành ghế, ngón trỏ khẽ vuốt qua lại trên môi, nhìn miệng cô gái hết hé rồi mở. Ánh mắt cô len lén nhìn anh ta nhưng bị người đàn ông phát hiện. Cô gái vội dời mắt, lại nghe thấy đối phương cười lạnh: "Cô điên thật hay giả điên?"

Tay cô gái run lên: "Anh chính là sĩ quan huấn luyện Mục phải không?"

"Trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi." Người đàn ông giương giọng, trong giọng nói mang theo sự uy nghiêm lạnh lùng.

"Tôi... tôi có vấn đề tâm thần do di truyền."

Khóe miệng người đàn ông nhếch nhẹ, cũng không phải đang cười: "Vậy sẽ được luyện tập đàng hoàng thôi."

"Ngày mai đã bắt đầu làm trị liệu rồi sao?" Trái tim cô bé chùng xuống, cô rõ tình trạng của mình nhất, nếu phải uống thuốc trị liệu, có khi chưa đợi được tới ngày chạy trốn thì người đã xảy ra vấn đề vì uống thuốc rồi.

"Ngày mai sẽ có bác sĩ chuyên môn tới đây đánh giá."

Cô gái ngừng nhai đồ ăn: "Vậy nếu ngày mai tôi tất cả đều bình thường thì sao? Có phải sẽ phán luôn là tôi không bị bệnh?"

"Bảo cô không bị bệnh còn không tốt ư? Cô cho đây là nơi nào, đi du lịch?"

Vất vả lắm mới có thể ra ngoài, cô không muốn vì lừa gạt không thành mà bị đuổi về nhà họ Lăng. Ánh mắt cô gái lại đặt lên người đàn ông.
"Quản giáo Mục, anh... anh có thể giúp tôi không?"

"Giúp cô thế nào?"

Cô biết người lạ không tin được, nhưng cô căn bản không còn biện pháp nào.
"Tôi muốn ở lại đây chữa bệnh."

"Vậy là cô đang giả bệnh, cho nên cô sợ bị bác sĩ phát hiện ra, đúng là hiếm thấy thật!"

Bị anh ta liếc mắt là đã nhìn ra, nhưng cô cũng không dám thừa nhận.
"Không phải..."

Người đàn ông thấy hộp cơm trong tay cô đã vơi đi một ít.
"Ăn xong đi!"

Miệng cô khó khăn nhai. Anh ta an vị trong ghế tựa nhìn cô như thế, sau một lúc lâu, người đàn ông đứng dậy đi tới bên cửa sổ. Anh dùng tay nhấc rèm cửa sổ lên, nhìn ra phía bên ngoài.

"Đêm nay cần tôi ngủ đây với cô không?"

Cô gái sợ run cả tay, hộp cơm rớt cả xuống bàn.
"Cái... cái gì?"

Cô nghe lầm chăng?

Người đàn ông xoay người lại nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng, tựa hồ như không cười, hai tay khoanh trước ngực. Cô gái nắm chặt hai tay, phát giác được vẻ nguy hiểm từ trong mắt anh ta. Người đàn ông nhấc chân, chiếc ủng màu đen giẫm trên mặt đất, phát ra tiếng vang khiến người ta giật mình. Cô gái túm lấy cái gối trên giường.
"Đừng có tới đây!"

Anh quay lại ghế, ngồi xuống. "Đây cũng là quy củ, nếu trạng thái không tốt thì cần phải ngủ cùng để tránh xảy ra gì đó sai lầm."

Cô gái từ từ thả gối ra. "Có quản giáo nữ không?"

"Có."

Sắc mặt cô tươi tắn hơn chút: "Tôi xin đổi được không?"

"Không được."

"Vì sao?"

"Cô phải nghe tôi, tôi nói không được thì không được."

Cô gái có chút kích động nghĩ, nếu quản giáo là nữ chắc chắn sẽ dễ dàng đối phó hơn; hơn nữa, phụ nữ tâm địa mềm lòng hơn đàn ông, nói không chừng sẽ chịu giúp cô lần này.

Người đàn ông đứng dậy đi tới, bất thình lình ngồi xuống ở mép giường, bàn tay anh ta giữ vai cô gái. Cô chợt giật mình tỉnh táo, tay phải siết thành nắm đấm hướng về phía người đàn ông. Anh tránh được một cách rất ung dung, đỡ được tay cô ngay trước ngực cô, ấn cả người cô xuống chiếc giường lớn.

Cô kinh hãi kêu: "Cứu với!"

"Đúng, kêu càng lớn càng tốt! Ở đây đều là người điên, chẳng ai đáp lại cô đâu!"

Tay bị túm, cô gái giơ chân định đá; người đàn ông lật người áp lên người cô. Chút múa máy tay chân kia của cô là gì so với anh ta, người đàn ông nhìn cô trừng trừng từ trên cao.
"Tiếp tục!"

"Quản giáo Mục..."

"Đã vào cái chỗ này, người điên thật sự mới có thể bình thường đi ra, nhưng nếu như không điên..."

Cánh môi cô gái run rẩy, người đàn ông nhếch nhếch khóe miệng: "Có khi ngược lại, sẽ bị hành cho điên."

Cô hít ngụm lớn, thở hổn hển: "Buông tôi ra trước đã, nặng..."

"Bắt đầu từ ngày mai, mình tôi sẽ huấn luyện cô." Người đàn ông ngồi xuống sang bên cạnh, cô gái vội vàng ngồi dậy, nắm cổ tay.
Đau quá! Cô cảm giác như mình lại rơi vào một ổ sói.
"Tôi không hiểu, nếu quản giáo nam ở cùng bệnh nhân nữ, lỡ như..."

"Lỡ như quản giáo nam không kiềm chế được?"

Cô gái biến sắc, lùi về đầu giường hơn chút. Người đàn ông đứng lên, đảo mắt qua gương mặt trắng bệch của cô.
"Loại chuyện này cũng không phải chưa từng phát sinh, nhưng người đã vào đây thì thần chí đều không rõ, dù có lảm nhảm cũng chẳng ai tin, chỉ cần làm tốt biện pháp bảo vệ là được."

Nghe thấy vậy, cô gái gần như tuyệt vọng, quả thực là cầm thú mà!

Người đàn ông chỉ về phía tủ đầu giường: "Dọn dẹp đi!"

Cô xếp mấy cái hộp lạ rồi đậy nắp lại. Người đàn ông liếc mắt nhìn cô: "Ngày mai tới đây kiểm tra là bác sĩ Phạm, cô cứ nói cô là người của tôi, là tôi đưa cô đến đây, anh ta sẽ cho cô ở lại đây như ý nguyện."

Lần này trái với dự liệu của cô. Người đàn ông bước nhanh tới cửa, lúc mở cửa ra lại nhìn về phía cô mà nói: "Tối mai tôi lại tới."

Khóe miệng cô cười nhếch, nhưng đã vào lại ra không được, chỉ biết nghe theo mệnh trời.


---

Nhà họ Lăng.

Lăng Thời Ngâm ngồi thất thần trong phòng khách, Lăng Thận từ bên ngoài bước nhanh vào, trong tay hắn cầm túi hồ sơ.
"Thời Ngâm."

"Anh, anh tới rồi!"

Lăng Thận đưa đồ cho cô ta.
"Xem đi!"

"Cái gì vậy?"

"Xem sẽ biết."

Lăng Thời Ngâm rút tờ giấy trong túi ra, lật xem cẩn thận, vẻ mặt đột nhiên mừng rỡ: "Mã số Taobao này là của Hứa Tình Thâm?"

"Phải."

"Ở đâu anh có được vậy?"

"Chuyện này em cũng không cần để ý." Lăng Thận ngồi xuống sô pha. "Em suy nghĩ chút đi, tự em giao cho Tưởng Viễn Chu hay tìm người khác?"

"Đương nhiên không thể tự em ra mặt rồi, đi gửi nhanh thôi!"

Lăng Thận cười cười: "Tùy em."


---

Cửu Long Thương.

Lúc Lão Bạch đi vào, Tưởng Viễn Chu đang ăn điểm tâm, anh ấy đang cầm vài thứ.
"Tưởng tiên sinh, những thứ này lấy từ trong hộp thư."

"Cậu xử lý đi."

Lão Bạch rút một bìa thư trong đó ra, đưa về phía anh: "Cái này... e là ngài phải tự mình xem qua."

Tưởng Viễn Chu cầm lấy xem thử, ở mục người gửi ghi "Hứa Tình Thâm". Anh mở bìa thư, rút từng tờ một trong đó ra.

Lão Bạch đi tới cạnh anh, ánh mắt người đàn ông rơi xuống những thứ ghi trên giấy.

Một tờ trong đó có chi tiết các mã số trên Taobao, còn có thời gian giao dịch, mặt hàng mua bán. Ánh mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống những cái tên ghi trên đó. Anh vẫn yên lặng xem chăm chú. Lão Bạch nhìn không thấy rõ, cất lời hỏi: "Đây là cô Hứa gửi tới ạ?"

Tưởng Viễn Chu hơi gật đầu: "Cậu biết đó là cái gì không?"

"Phải mời Tưởng tiên sinh nói rõ."

"Còn nhớ chuyện lục thấy thuốc gây ảo giác dưới đầu giường Vạn Dục Ninh không?"

"Nhớ ạ."

Tưởng Viễn Chu đưa tờ giấy trong tay về phía Lão Bạch: "Theo thông tin liệt kê trên này, thứ thuốc đó có vẻ là Hứa Tình Thâm tự mình mua, gửi tới nhà Tống Giai Giai."

"Cái gì?" Lão Bạch cảm thấy khó có thể tin nổi. "Cô Hứa mua?"

Nhưng năm đó, Hứa Tình Thâm rõ ràng là người bị hại mà?! Vạn Dục Ninh cũng là vì chuyện này mà đã hoàn toàn chọc giận Tưởng Viễn Chu, vì vậy mới bị anh đưa vào bệnh viện Long Cảng.

Lão Bạch lắc đầu: "Không, cô Hứa không phải người như thế."

Tưởng Viễn Chu cầm một tờ giấy khác ở trên bàn lên, đó là một bản hồ sơ được scan ra.

"Đây là chuyển phát đơn lúc đó, ở trên có chữ ký của Hứa Tình Thâm, chữ của cô ấy tôi nhận ra được."
Tưởng Viễn Chu ngồi dựa hẳn vào trong ghế dựa.

Lão Bạch cầm lên xem kỹ. Sự tình tựa như rất rõ ràng, nhưng anh ấy thế nào cũng không ngờ, chẳng lẽ năm đó, chuyện thuốc gây ảo giác là do Hứa Tình Thâm tự biên tự diễn?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom