Chương 201: Khiến cô ta không chịu đựng nổiEditor: Yuè Yīng
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU - Ngự Cảnh Uyển)^_^
Dù sao thì Mục Thành Quân cũng là người coi trọng mặt mũi, tuy rằng hắn không nghe thấy Lăng Thời Ngâm và Tưởng Viễn Chu đang nói gì, nhưng động tác của hai người có giằng co một cách mờ ám. Bàn tay hắn để xuôi ở bên người nắm chặt lại, Hứa Tình Thâm ở phía sau lưng hắn liếc nhìn. Cô không hề do dự, bước trên giày cao gót bước nhanh tới.
Hứa Tình Thâm đi ngang qua Mục Thành Quân, tiếng gót giầy nện mạnh trên mặt đất phát ra tiếng kêu lanh lảnh, Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy cô.
Hứa Tình Thâm đi tới bên cạnh anh, ánh mắt không hề có ý tốt nhìn chăm chú về phía Lăng Thời Ngâm.
"Đang nói gì đấy? Trốn ở nơi như vậy."
Lăng Thời Ngâm bỗng giật mình lo sợ, xoay người sang chỗ khác, đường nhìn vượt qua Lăng Thời Ngâm, vẫn còn thấy Mục Thành Quân.
Trên mặt cô ta có vẻ hoảng hốt rõ rệt, Tưởng Viễn Chu lại ngược lại, thần sắc tự nhiên. Hứa Tình Thâm ghé sát vào anh.
"Trò chuyện gì vậy? Lôi lôi kéo kéo, thành thể thống gì chứ?"
"Không nói chuyện gì." Tưởng Viễn Chu nói nhỏ.
Lăng Thời Ngâm đi tới bên cạnh Mục Thành Quân.
"Ông xã."
Người đàn ông lạnh lùng liếc nhìn cô ta, bàn tay Hứa Tình Thâm ôm cánh tay Tưởng Viễn Chu hơi siết lại.
"Cô Mục, tôi hy vọng sau này cô nên biết hai chữ "né tránh" viết như thế nào, tuy rằng ở đây không có bao nhiêu người lui tới, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ sự hiểu lầm rắc rối trước đây của cô và Viễn Chu, cho nên tôi mong cô. . ."
Lăng Thời Ngâm nhìn sắc mặt của Mục Thành Quân càng ngày càng khó coi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta khẽ thay đổi, vội vàng ngắt lời: "Hứa Tình Thâm, Chị đừng có nhắm mắt nói mò! Tôi và Tưởng tiên sinh không hề nói gì cả. . ."
"Không có gì? Không có gì mà hai người còn lôi lôi kéo kéo?"
Lăng Thời Ngâm đưa hai tay ôm lấy cánh tay Mục Thành Quân.
"Ông xã, không phải như chị ta nói đâu, chị ta. . ."
"Được rồi." Thanh âm của Mục Thành Quân rất lạnh nhạt, ngắt lời Lăng Thời Ngâm: "Phía trước cũng còn không ít trưởng bối, chúng ta đi kính ly rượu."
Hứa Tình Thâm nhìn Lăng Thời Ngâm chằm chằm, hình như cô ta là người gây chuyện nhưng không bao giờ chịu thừa nhận.
Mục Thành Quân dẫn Lăng Thời Ngâm rời đi, Tưởng Viễn Chu nắm lấy tay của Hứa Tình Thâm.
"Em dẫn người tới đây?"
"Đâu có, chuyện này đâu có liên quan tới em."
Tưởng Viễn Chu cười khẽ, Hứa Tình Thâm nghiêng mặt nhìn anh, hỏi: "Hai người đang nói gì vậy?"
"Nhắc lại một số chuyện trước kia, cô ta nói nhà họ Lăng không có liên quan tới cái chết của dì nhỏ, muồn anh giơ cao đánh khẽ."
"Anh có tin không?"
"Mặc kệ anh tin hay không, cũng không cần nói cho cô ta biết."
Cách đó không xa, Mục Thành Quân đi nhanh đi về phía trước, vóc dáng Lăng Thời Ngâm vốn là nhỏ nhắn xinh xắn, bước chân cũng chậm hơn, vài bước không đuổi kịp hắn, chỉ có thể kéo cánh tay áo của Mục Thành Quân.
"Ông xã, ông xã, chờ em một chút."
Mục Thành Quân đột nhiên ngừng bước, trong ánh mắt lộ ra mấy phần nham hiểm, ánh mắt rơi vào gương mặt của Lăng Thời Ngâm.
"Các người đang nói gì?"
"Thực sự không nói gì."
Mục Thành Quân đẩy tay cô ta ra, Lăng Thời Ngâm vội vàng nói: "Vừa lúc đụng phải Tưởng Viễn Chu, em nói với anh ta là chuyện dì nhỏ chết hai năm trước không có liên quan tới anh trai em, không thể chỉ dựa vào câu nói của Phó Kinh Sênh là chúng ta phải tin tưởng. Em nói cho dù nếu có liên quan tới anh trai em, ba mẹ em cũng không hề biết chuyện này, mong anh ta có thể. . ."
"Mong muốn hắn có thể làm gì? Võng khai nhất diện*? Thủ hạ lưu tình? Em nghĩ Tưởng Viễn Chu sẽ tin những lời này?"
__________
(*Võng khai nhất diện [wǎng kāi yī miàn] võng khai một mặt : Thành ngữ điển cố.
Khoảng năm 1766 TCN, người cai trị cuối cùng của triều đại nhà Hạ cực kỳ bạo ngược và phóng đãng. Điều này tạo ra sự căm phẫn, bất bình trong dân chúng.
Để giúp dân thoát khỏi cảnh lầm than này, Thương Thang đã đứng lên lật đổ bạo chúa, sau đó lập nên triều đại nhà Thương (1600-1066 TCN).
Từ khi Thương Thang còn là người đứng đầu bộ tộc Thương, ông được người dân rất mực tôn kính bởi sự từ bi và tình thương đối với tất cả chúng sinh.
Một ngày nọ, trong khi Thương Thang đang bách bộ nơi thôn dã, ông bắt gặp một người bắt chim giăng một tấm lưới lớn trải rộng ra như một cái chuồng và lầm bầm: "Lũ chim chóc các ngươi mau tới đây đi, mau bay vào lưới của ta đi. Bất kể có bay thấp bay cao, bay Đông bay Tây gì thì cũng bay hết vào lưới ta đi!"
Thương Thang dừng lại và nói với ông ta rằng cách làm của ông quá tàn nhẫn vì ông không tha cho con chim nào thoát được dưới tấm lưới của mình, và rằng ông nên để lại ít nhất một mặt lưới mở.
Thương Thang cắt ba mặt của tấm lưới và sau đó thì thầm: "Chim ơi, thích bay bên phải thì cứ bay bên phải, thích bay bên trái thì cứ nhắm bên trái; còn nếu thật sự mệt mỏi với cuộc đời này thì hãy sà vào lưới ta!" Tất cả mọi người, kể cả người đàn ông đã giăng lưới, đều cảm động vì tấm lòng của Thương Thang đối với loài chim. Họ nhận ra ông là một người có nhân cách tuyệt vời.
Tin lành đồn xa, người đứng đầu các bộ tộc khác sau khi được nghe kể về câu chuyện này, đều quyết lòng dốc sức, nguyện trung thành với Thương Thang cùng sự tin tưởng tuyệt đối rằng, ông sẽ là một vị vua tốt.
Thương Thang nhận được sự ủng hộ của hơn 40 bộ tộc, tạo lập nền tảng thuận lợi giúp ông chấm dứt sự thống trị độc đoán của triều đại nhà Hạ; qua đó, ông trở thành người sáng lập triều đại nhà Thương.
Câu thành ngữ Võng khai nhất diện (võng khai một mặt) cũng từ đó mà thành. Nó có nghĩa là 'lưới mở một mặt' .
__________
"Em không muốn Tưởng Viễn Chu coi nhà họ Lăng là cái đinh trong mắt."
Thần sắc Mục Thành Quân u ám không gì sánh được.
"Một mặt cô muốn đối phó với Tưởng Viễn Chu, đối phó Hứa Tình Thâm, mặt khác, lại không muốn Tưởng Viễn Chu coi nhà họ Lăng là kẻ thù. Thời Ngâm, cô đưng có núp sau lừn người khác rồi khiến cho người ta mất mặt. Tưởng Viễn Chu đã coi nhà họ Lăng là kẻ thù rồi, cô xem những hành động của hắn ta gần đây là biết. Cho nên, muốn làm gì, có thể quang minh chính đại mà làm. Nhưng nếu như cô muốn mượn cớ gần gũi hắn. . ."
Lăng Thời Ngâm vừa nghe vậy, sắc mặt đã trắng bệch.
"Thành Quân, anh đừng hiểu lầm, không có chuyện như vậy đâu!"
"Không có là tốt nhất." Mục Thành Quân lạnh lùng mở miệng, sau đó nhấc chân rời đi.
Lúc tham gia tiệc tối, Hứa Tình Thâm ngồi bên cạnh Tưởng Viễn Chu, sườn xám bó sát rất chặt, không thể thở mạnh nữa.
Ánh nhìn của Tưởng Viễn Chu rơi xuống trước ngực cô.
"Hay là chuẩn bị cho em một cái áo choàng."
"Em không lạnh."
"Anh sợ ngực em lạnh."
Hứa Tình Thâm dùng chân khẽ đá vào Tưởng Viễn Chu.
Người đàn ông ghé sát vào tai cô, nói: "Đợi kết thúc còn có tiệc rượu, anh khiêu vũ cùng em."
"Em không."
"Không sao, anh dẫn em."
Hứa Tình Thâm thấp giọng nói: "Đây không phải là tiệc trăm ngày sao? Sao lại đa dạng như vậy?"
"Còn không phải là vì náo nhiệt, phô trương." Tưởng Viễn Chu nói xong, kéo tay của Hứa Tình Thâm qua.
"Qua một thời gian nữa, anh tổ chức một bữa tiệc cho Duệ Duệ và Lâm Lâm."
"Cũng không phải tiệc trăm ngày, cũng không phải một tuổi, có gì hay mà làm?"
"Vậy thì hai tuổi, anh muốn làm."
Hứa Tình Thâm không thuyết phục được anh, nhân viên phục vụ mang thức ăn lên rất nhanh, món ăn kiểu Trung Quốc được trang trí cực kỳ đẹp mắt, mỗi một món đều có tên riêng. Hai chiếc ghế ở phía đối diện bị kéo ra, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu, thấy Mục Thành Quân và Lăng Thời Ngâm.
Mục Thành Quân chào hỏi: "Thật ngại quá, đã tới chậm."
Tưởng Viễn Chu khẽ nhếch khóe miệng, nhân viên phục vụ bắt đầu hỏi các vị uống rượu gì, tới lượt Tưởng Viễn Chu hỏi thì người đàn ông không chút do dự nói: "Nước trà xanh là được."
"Nước trà xanh?" Nhân viên phục vụ hỏi lại lần nữa.
Người ngồi bên cạnh Tưởng Viễn Chu nói: "Mọi người đều biết Tưởng tiên sinh kiêng rượu trong hai năm qua, đổi đồ uống đi."
"Tưởng tiên sinh, đêm nay có Tưởng phu nhân bên cạnh rồi, ngài còn có thể say rượu làm loạn sao? Phá lệ uống một chút nha."
"Đúng, đúng đấy. . ."
Lăng Thời Ngâm nghe được mấy chữ say rượu làm loạn, khóe miệng khẽ nhếch lên một cách miễn cưỡng, liếc nhìn về phía Hứa Tình Thâm. Chuyện này vẫn là một cái gai trong lòng họ sao? Mặc dù Tưởng Viễn Chu đã biết nói đêm đó Lăng Thời Ngâm tự tới nhà nhỏ, nhưng vậy thì thế nào chứ?
Ít nhất thì anh không biết, thực ra là hôm đó anh không hề phát sinh quan hệ với Lăng Thời Ngâm.
Tưởng Viễn Chu khẽ lắc đầu, khóe miệng cong lên: "Không được, hồi lâu không uống, cũng không muốn nữa."
Lăng Thời Ngâm nhìn chén rượu trong tay Tưởng Viễn Chu chằm chằm, thấy nhân viên phục vụ cầm lấy ấm trà trên bàn, rót một chén nước trà xanh cho anh. Trong lòng cô ta càng khuây khoả, nhưng cũng chua xót không có gì sánh được, một đêm thôi, mà đến nay Tưởng Viễn Chu vẫn đề phòng, bất luận là vào hoàn cảnh nào cũng không uống rượu, không phải là đề phòng cô ta sao?
Không, không nhất định là như thế.
Nhưng chuyện này không thể nghi ngờ là nỗi khó chịu lớn nhất của Lăng Thời Ngâm.
Hứa Tình Thâm thấy Tưởng Viễn Chu cầm lấy chén trà, trong mắt cô đầy ý cười, nói: "Anh đó, cái này gọi là phòng rượu phòng tiểu nhân."
"Nói như thế nào?" Tưởng Viễn Chu hỏi.
"Khi uống say, sẽ gặp nhiều tiểu nhân."
Hai người vừa nói chuyện, Lăng Thời Ngâm lại thấy tiếng nói chuyện của họ như là một con dao, đang ra sức đâm vào trái tim cô ta.
"Tưởng tiên sinh, sau phần dạ tiệc có chơi vài ván không? Thật ra là có chút chuyện muốn thương lượng với ngài, Mục tiên sinh cùng tham gia nhé?"
Mục Thành Quân nhấc chén rượu trong tay lên, đáp: "Tôi thì không thành vấn đề."
Tưởng Viễn Chu dựa về thành ghế phía sau, hỏi: "Đánh bài?"
"Đúng vậy, lâu rồi không tụ tập."
Hứa Tình Thâm lén đặt tay lên trên đùi Tưởng Viễn Chu.
"Không sao, em sẽ đợi anh."
Người đàn ông khẽ cong môi, nở nụ cười thỏa mãn: "Ừ."
Bữa cơm này cũng không lâu lắm, giới thượng lưu có thói quen dự tiệc như vậy, hơn nữa, dù sao cũng là tiệc trăm ngày, có uống rượu cũng không thể thoải mái. Hứa Tình Thâm đi theo Tưởng Viễn Chu lên phòng VIP trên tầng ba, bên trong có bàn bài, cô ngồi xem ở bên cạnh người đàn ông.
Lăng Thời Ngâm vẫn chưa theo tới, cô ta có xã giao của mình.
Khoảng chừng nửa giờ sau, có người mở cửa phòng. Người nọ bước nhanh đến, nói: "Tưởng phu nhân, nghe nói cô là bác sĩ?"
"Phải, làm sao vậy?"
"Làm phiền cô, trong tiệc rượu có đứa bé ăn hải sản, không biết xảy ra chuyện gì, cứ nôn mãi, cô có thể tới xem giúp được không?"
"Đã gọi cho 120 rồi sao?"
"Gọi rồi."
Hứa Tình Thâm đặt chiếc túi trong tay xuống, sau đó đứng dậy đặt tay lên vai Tưởng Viễn Chu.
"Em đi xem sao."
"Được, đi nhanh về nhanh."
"Ừ."
Hứa Tình Thâm theo người nọ xuống phía dưới, gặp được đứa trẻ đang ở nôn mửa rất nhanh, đó là một cậu bé khoáng sáu bảy tuổi, nôn rất khủng khiếp, sắc mặt của ông bố đầy lo lắng, ôm đứa trẻ vào trong ngực.
"Anh không được ôm con như vậy, nhỡ đâu khiến cho đứa trẻ hô hấp không thông thì phiền." Hứa Tình Thâm để đưa trẻ nằm nghiêng đi, sau đó làm kiểm tra bước đầu cho nó.
Cô giơ tay lên xem đồng hồ.
"Chắc chắn xe cấp cứu sẽ tới ngay lập tức, tình trạng này chỉ có thể nhanh chóng đưa đi bệnh viện, nhưng cũng yên tâm đi, sẽ không có trở ngại."
"Thật sao?" Người mẹ nghe nói như thế, cuối cùng sắc mặt cũng thả lỏng.
"Không có việc gì." Hứa Tình Thâm an ủi họ, cũng không lâu sau, quả nhiên là xe cấp cứu tới rồi.
Hứa Tình Thâm đi ra ngoài theo bọn họ, thấy đứa trẻ được đưa lên xe xong, lúc này mới trở lại bên trong khách sạn.
Đi vào trong, cách đó không xa truyền đến tiếng nhạc náo nhiệt, đây chính là dạ tiệc mà Tưởng Viễn Chu nhắc tới.
Lăng Thời Ngâm và mấy người quen nhau đứng chung một chỗ, trên tay cô ta đeo một vòng hoa, thấy nhân viên phục vụ bưng cái khay đi qua, cô ta vội vàng vẫy tay ý bảo đối phương tới.
Lăng Thời Ngâm nhìn những vòng hoa trên chiếc khay, trong đó có một đóa đặc biệt tinh xảo, cũng lớn hơn rất nhiều so với những chiếc còn lại. Ánh mắt m Lăng Thời Ngâm sáng ngời, nàng nhìn phía xa xa, chỉ về hướng Hứa Tình Thâm.
"Thấy người mặc sườn xám kia không? Cô tới đó, đeo chiếc vòng này lên tay cô ta đi."
"Nhưng. . . Nhưng không ổn cho lắm, vòng hoa là tự chọn."
"Có gì không ổn chứ?" Lăng Thời Ngâm khẽ cười.
"Cô gái đó là bạn tôi, cô ta xấu hổ không dám chọn mà thôi."
"Vậy được rồi."
"Nếu cô ta hỏi tới, cô hãy nói ý nghĩa của tất cả vòng hoa đều giống nhau."
"Vâng."
Hứa Tình Thâm đi tới quầy bar trước mặt, thấy trai gái trong sàn nhảy đang ôm nhau khiêu vũ, một nhân viên phục vụ đi tới trước mặt cô, nói: "Chào chị, để tôi đeo vòng hoa cho."
"Vòng hoa gì chứ?"
"Như vậy biểu tượng là chị muốn đi vào. . ." Nhân viên phục vụ cầm lấy một vòng hoa ở giữa.
"Tất cả mọi người đều đeo, xin mời."
Nhân viên phục vụ đặt chiếc khay lên trên bàn bên cạnh, trong phút chốc hồ đồ Hứa Tình Thâm giơ tay lên cánh tay, đối phương cột chắc vòng hoa cho cô.
"Chúc chị chơi vui vẻ."
Hứa Tình Thâm liếc nhìn vòng hoa trên cổ tay, hương thơm xông vào mũi, chiếc vòng hoa buộc trên cổ tay trắng ngần thực sự là đẹp.
Hứa Tình Thâm hầu như chẳng bao giờ tham gia những buổi tiệc như vậy, lại cảm thấy vui vẻ, cô đi vào trong đám người, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, thấy Lăng Thời Ngâm đang nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt Lăng Thời Ngâm rơi xuống cổ tay cô, sau đó vẫy tay với Hứa Tình Thâm.
Nụ cười của cô ta lớn dần, Hứa Tình Thâm chú ý tới trên cổ tay Lăng Thời Ngâm cũng buộc vòng hoa, chỉ có điều hình như không giống như chiếc của cô.
Trong sàn nhảy bỗng nhiên tối om, một khúc nhạc kết thúc, Hứa Tình Thâm cho rằng tan cuộc, xoay người định đi.
Bỗng nhiên nơi bả vai và thắt lưng bị ai đó đẩy một cái, Hứa Tình Thâm lao người về phía trước, xông vào trong sàn nhảy, sau khi đứng vững thì cô nàng đã bị một đám đàn ông vây lại.
Ngọn đèn trên đỉnh đầu lại được bật lên, Hứa Tình Thâm nhìn bốn phía, nhìn thấy tất cả mọi người đang vỗ tay reo hò, như thể sắp có một cuộc trình diễn đặc biệt.
Hứa Tình Thâm vội vàng bước đi, lại bị người đàn ông trước mặt cản lối.
"Tiểu thư nhà nào vậy? Sao trước đây chưa thấy qua nhỉ?"
"Đúng đó, dáng vẻ hấp dẫn như vậy, sao trước đây chưa từng thấy?"
Mấy người đàn ông khác cũng vây quanh hết thảy.
"Không biết chúng ta nhiều người như vậy, cô em coi trọng vị nào?"
Hứa Tình Thâm cảm thấy khó hiểu: "Các người lầm rồi."
"Ai chà, còn lạt mềm buộc chặt sao?" Người đàn ông cầm đầu bước từng bước tiến lên ép sát.
"Mọi người đều biết quy định, cô em đừng có trốn tránh."
"Quy định gì chứ?"
Đối phương bỗng nắm chặt tay của Hứa Tình Thâm, giơ cánh tay của cô lên, chỉ vào chiếc vòng hoa: "Điều này đại diện cho ám hiệu tìm bạn trăm năm, cô em đã đeo lên, còn có thể không rõ?"
Hứa Tình Thâm nhìn xuống cổ tay của mình, thật sự là cô không hiểu những thứ này.
"Đây là nhân viên phục vụ đeo lên cho tôi."
"Lừa ai chứ?" Người đàn ông cao giọng. "Có phải thấy mấy người ở đây đều vây quanh, nên cô em cảm thấy rất sĩ diện? Đùa chúng tôi có đúng hay không?"
Hứa Tình Thâm muốn rút tay của mình về, bất đắc dĩ sức quá yếu. Tầm mắt của người đàn ông di chuyển một lượt ở trên người cô.
"Cô em không nói được mình là con nhà ai, lẽ nào cô lẻn vào đây? Để câu "rùa vàng" ?"
"Tôi không cần tìm bạn trăm năm, tôi đã kết hôn rồi, chồng tôi là Tưởng Viễn Chu."
"Bà Tưởng sao?" Người nọ cười đến nỗi không kiềm chế được.
"Bà Tưởng lại đeo vòng tay tìm bạn trăm năm? Là bởi vì không hài lòng Tưởng tiên sinh sao, ha ha ha. . ."
Lăng Thời Ngâm khoanh hai tay ở trước ngực, cười đến nỗi không khép miệng lại được, cô ta đưa tay đẩy cô bạn gái bên cạnh, người nọ vội vàng tiến lên nói: "Anh đừng chạm vào cô ta, cô ta thực sự là Tưởng phu nhân."
"Cứ coi như là Tưởng phu nhân thì thế nào? Cô ta đã đeo vòng tay, hiện tại người đã tới thì cô ta không từ chối."
Bên cạnh có người kéo tay gã đàn ông đó: "Cậu uống nhiều rồi, quên đi, vốn chính là trò chơi thôi mà, vui đùa một chút. . ."
"Phải, đúng là vui đùa một chút." Gã níu lại cánh tay của Hứa Tình Thâm kéo cô tới trước mặt, ghé sát lại gần, nói: "Cô thấy tôi thế nào? Hài lòng không?"
Hứa Tình Thâm không thể giãy dụa ra được, cô thấp giọng nói: "Anh đừng khiến cho tất cả mọi người khó xử, buông tay."
"Tôi không buông thì thế nào?"
Lăng Thời Ngâm nhìn trò hay, Hứa Tình Thâm bị nắm cổ tay không thể động đậy, không những như vậy, bên cạnh cũng không thiếu người vây xem.
Khóe môi Lăng Thời Ngâm cong lên, Hứa Tình Thâm chẳng bao giờ tham gia tiệc rượu như vậy, cho nên cô không biết, ngay cả một chiếc vòng hoa cũng không phân biệt được, còn làm bà Tưởng gì chứ?
"Buông ra!"
Trong đám người, có người muốn giải vây.
"Tên nhóc chết tiệt, thực sự là uống say rồi, mau buông tay."
"Đúng đó, lát nữa Tưởng tiên sinh tới thì. . ."
Nhưng gã này uống đến nỗi mơ mơ màng màng, ăn nói cũng trở nên vô giáo dục, lúc này lại bị người khác gọi như thế, càng không muốn buông Hứa Tình Thâm ra.
Hai người giằng co trong sàn nhảy, Hứa Tình Thâm thực sự không tránh được, không chút nghĩ ngợi giơ chân phải lên, đạp giày cao gót vào lưng gã kia một cái. Đối phương kêu lên một tiếng, Hứa Tình Thâm lại giơ chân lên, đạp thêm mấy phát thật mạnh vào xương đùi gã. Gã ngồi xổm người xuống, ôm lấy chân, đưa ngón tay chỉ thẳng vào Hứa Tình Thâm.
"Để xem tao có giết chết mày không!"
Hứa Tình Thâm đứng im tại chỗ, trong đám người, có một giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Ai muốn giết chết cô ấy?"
Bàn tay gã đàn ông không ngừng xoa trên đùi, gã xoay người nhìn lại, chỉ có điều còn chưa nhìn thấy rõ người đến gần là ai, đã bị đối phương đạp một phát ngã lăn trên mặt đất. Gã đặt mông ngồi xuống, Tưởng Viễn Chu bước tới, đến trước mặt Hứa Tình Thâm, giơ lên cổ tay của cô, tháo chiếc vòng tay kia xuống.
"Sao lại chọn chiếc này?"
Sắc mặt Hứa Tình Thâm trở nên bình tĩnh.
"Nhân viên phục vụ đeo lên cho em, em cũng không biết có ý gì."
Tưởng Viễn Chu cầm chiếc vòng hoa trong tay, đường nhìn lướt qua xung quanh một lượt.
"Nhân viên phục vụ nào? Chỉ cho anh xem."
Hứa Tình Thâm xoay người, tìm trong đám người, Lăng Thời Ngâm không khỏi bối rối, nhưng ở đây có nhiều nhân viên phục vụ như vậy, hơn nữa lúc nãy ánh đèn mờ ảo, nhân viên phục vụ lại ăn mặc giống nhau, Hứa Tình Thâm không hề nhớ gì cả.
Cô khẽ lắc đầu: "Không nhớ rõ tướng mạo."
Tưởng Viễn Chu vứt chiếc vòng hoa xuống đất, giơ lên chân giẫm mấy cái, sau đó nghiền nát.
Gã đàn ông nằm dưới đất không dám động, cánh tay Tưởng Viễn Chu nắm hông của Hứa Tình Thâm, quay về phía người kia hỏi: "Mày muốn giết chết ai?"
Người nọ cũng tỉnh rượu, lại không chịu thua: "Là cô ta mang vòng hoa như vậy."
Tưởng Viễn Chu tiến lên, đạp thâm một nhát vào trước ngực đối phương. Lực đạo mạnh mẽ hung dữ, tựa như muốn đá nát đối phương, Hứa Tình Thâm vội kéo cánh tay anh: "Quên đi, quên đi."
Tưởng Viễn Chu chỉ về phía gã kia: "Mặc kệ có đeo vòng hoa hay không, cô ấy chính là Tưởng phu nhân! Nói cách khác, Tưởng phu nhân chỉ đeo nhầm vòng hoa mà thôi, mày phải nhớ kỹ gương mặt này! Hiểu không?"
Gã đưa tay che ngực, không nói ra lời.
Tưởng Viễn Chu kéo tay của Hứa Tình Thâm, bước nhanh đi ra khỏi đám người. Hứa Tình Thâm đi giày cao gót, ánh nhìn liếc về cách đó không xa, chỗ Lăng Thời Ngâm đứng khi nãy đã không còn thấy bóng dáng cô ta đâu, xem ra, đã sợ quá chạy mất rồi.
Phải, Hứa Tình Thâm cô chưa bao giờ bước vào giới thượng lưu, không hiểu quy định của phương diện này, nên ngày hôm nay mới có thể bị người ta cắn một nhát.
Thế nhưng Hứa Tình Thâm cô. . .
Từ nhỏ cho tới bây giờ chính là người có thù tất báo.
Tưởng Viễn Chu kéo bàn tay cô, sau khi đi ra ngoài vài bước, Hứa Tình Thâm dừng bước.
"Viễn Chu, đi đâu vậy?"
Người đàn ông nghe thấy tiếng gọi này, bước chân cũng chậm lại.
"Chúng ta về."
"Sớm như vậy?"
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn xung quanh.
"Phải, quá sớm, chuyện vừa rồi không được phép xảy ra nữa."
Hứa Tình Thâm cười khẽ: "Em không sao, anh xem người kia thiếu chút nữa bị em đá gần chết, không phải em vẫn ổn đó sao?"
Cơn giận của người đàn ông còn sót lại chưa tiêu tan, vùng xung quanh hai hàng lông mày vặn lại, Hứa Tình Thâm giơ cánh tay lên, dùng ngón tay khẽ vuốt dọc hàng lông mày của anh.
"Đừng nhíu, không thì sẽ mau già hơn em, em không thể tưởng tượng ra Tưởng tiên sinh thay đổi thành dáng vẻ ông già."
Khóe môi Tưởng Viễn Chu khẽ cong lên, kéo tay cô xuống.
"Nơi này không tốt, anh đưa em về nhà."
"Em thấy ở lại cũng không sao, vẫn náo nhiệt, em còn muốn đi xung quanh xem."
"Anh đưa em đi tham quan một chút."
"Được."
Hứa Tình Thâm khoác cánh tay của Tưởng Viễn Chu, hai người đi vòng xung quanh một lần, Hứa Tình Thâm đứng ở trước cửa phòng, bàn tay vỗ nhẹ vào nơi cổ áo của Tưởng Viễn Chu.
"Anh đi chơi chỗ anh đi, em cũng đi tìm vài người trò chuyện, sau này những nơi như vậy khó tránh khỏi chuyện bắt buộc phải tham gia, hẳn là em nên có bạn của mình."
Tưởng Viễn Chu nghe nói như vậy, đương nhiên là rất vui vẻ.
"Anh dẫn em đi."
"Không cần. . ." Hứa Tình Thâm bật cười. "Chỗ phụ nữ tụ tập, anh tới làm gì?"
Hứa Tình Thâm biết anh lo lắng.
"Vừa nãy anh nói hết ra như vậy, ai còn dám chọc em chứ? Còn có người nào không biết em là bà Tưởng nữa sao?"
Lời này thực sự là chạm đến những câu trong tận đáy lòng Tưởng Viễn Chu, anh cúi nhìn xuống đồng hồ.
"Một tiếng nữa, anh tới tìm em."
"Vâng."
Hứa Tình Thâm nhìn theo Tưởng Viễn Chu lên lầu, cô đi tới trụ La Mã, khẽ dựa vào đó.
Chỗ cổ tay có chút đau nhức, Hứa Tình Thâm cúi đầu nhìn, nơi cổ tay có vết bầm, là vừa nãy bị gã đàn ông kia túm chặt. Hứa Tình Thâm hiểu rõ, người bày mưu đặt kế nhân viên phục vụ kia, tám phần mười là Lăng Thời Ngâm. Cô xoa cổ tay của mình, thấy Lăng Thời Ngâm đang cười nói cùng mấy người bạn ở cách đó không xa.
Cô nhìn nhìn bóng lưng Lăng Thời Ngâm chằm chằm, vóc dáng Lăng Thời Ngâm thấp bé, lúc nào ra ngoài cũng mang giày cao gót, nhưng lại không muốn bị người khác phát hiện là đeo giày cao, cho nên đêm nay cô ta chọn bộ lễ phục dài, có thể che phủ hai chân.
Hứa Tình Thâm không tiến lên, sau một lúc, cô nhìn thấy Lăng Thời Ngâm đi hướng sang bên kia.
Con gái nhà họ Lăng, từ nhỏ đã khôn khéo, tướng mạo nhu mì, nếu chỉ nhìn vẻ ngoài một cách đơn thuần thì trong mắt của những người có tuổi, Lăng Thời Ngâm ngoan ngoãn hiền lành hơn Hứa Tình Thâm giảo hoạt rất nhiều.
Lăng Thời Ngâm trò chuyện với bên này xong, liền đi qua bên kia.
Hứa Tình Thâm liếc nhìn, chỗ đó ánh đèn hơi tối, cô ngồi dậy đi tới, phía sau là bức rèm cửa sổ lớn, làn váy của cô ta kéo dài trên mặt đất. Hứa Tình Thâm đi tới phía sau cô ta, Lăng Thời Ngâm đang nói chuyện cùng trước mặt, hoàn toàn không phát hiện ra cô. Hứa Tình Thâm đi qua thì thấy tấm kính trên sàn có một khe hở, sắc mặt cô tỉnh bơ đi tới, giả vờ như không chú ý tới dẫm gót một cái, làn váy của Lăng Thời Ngâm bị nhét vào trong khe hở kia.
Hứa Tình Thâm ra sức dùng gót giày đạp vào khe hở đó, làn váy bị nhét vào, Hứa Tình Thâm nhấn nhấn thử xem, hoàn hảo, cô rút gót giầy ra. Cô giả vờ như mình cũng đang lơ đãng quay đầu lại nhìn, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Lăng Thời Ngâm lơ đãng thấy bóng dáng cô đi ra ngoài, trong ánh mắt lộ ra sự khinh thường.
"Tôi nói các cô nghe này, lần sau có một số lễ nghi phải nên học một ít đi, không sẽ trở thành chuyện cười cho người khác đó."
"Đúng vậy, thật châm biếm."
"Một đóa hoa cũng có rất nhiều ý nghĩa."
Hứa Tình Thâm nghe thấy thế, dừng bước, cô xoay người khẽ cười với Lăng Thời Ngâm, Lăng Thời Ngâm thấy hình như dáng vẻ tươi cười của cô có chút quỷ dị, nhưng cũng không để ở trong lòng.
Không có Tưởng Viễn Chu, một Hứa Tình Thâm như cô được coi là gì chứ?
Không đáng nhắc tới.
Hứa Tình Thâm giơ tay lên xem đồng hồ, nghĩ Tưởng Viễn Chu cũng sắp xuống lầu, mới đưa mắt nhìn ra ngoài, quả nhiên chỉ thấy Tưởng Viễn Chu và Mục Thành Quân đang xuống lầu.
Hứa Tình Thâm dịu dàng tiến lên: "Phải về nhà rồi sao?"
"Ừm."
Lăng Thời Ngâm vừa nói chuyện với mấy người kia xong.
"Chồng tôi xuống, lần sau gặp mặt rồi nói tiếp."
"Vâng, hẹn gặp lại chị Mục."
Hứa Tình Thâm tự nhiên đưa tay khoác cánh tay Tưởng Viễn Chu, thời gian không còn sớm, tất cả những người đàn ông cũng đi xuống lầu, họ đang nói tạm biệt với nhau.
Lăng Thời Ngâm là mợ cả nhà họ Mục, đương nhiên cũng muốn qua đó lên tiếng kêu gọi, cô ta nhấc chân lên, dáng tươi cười tràn đầy đọng ở nơi khóe miệng, trong miệng ngọt ngào hô lên một tiếng: "Ông xã. . ."
Cô ta bước đi về phía trước, hoàn toàn không biết làn váy bị mắc trong khe hở của tấm kính trên sàn, hơn nữa bị kẹp rất chặt, Lăng Thời Ngâm chợt nghe thấy một tiếng "roạt" truyền đến, trước ngực bỗng nhiên mát lạnh, cô ta vừa mới ngã xuống đất, Hứa Tình Thâm giả vờ như bị giật mình: "Chị Mục à!"
Lăng Thời Ngâm quỳ rạp trên mặt đất không thể động đậy, váy bị kéo trễ đến dưới ngực, bộ ngực bị lộ hết ra ngoài.
Hiện trường giống như là một cái nồi áp suất bị nổ tung.
"A -- "
"Trời ạ -- "
Lăng Thời Ngâm sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng kéo váy lên, nhưng váy bị kẹp chặt như vậy, hơn nữa cô ta sợ tới nỗi không còn chút sức lực nào, kéo vài lần cũng không thể nhấc lên nổi.
Sắc mặt Mục Thành Quân khó coi tới nỗi khiến cho người ta nhìn thấy đã khiếp sợ, hắn siết chặt tay, bước nhanh về phía trước, nghe thấy phía sau có tiếng bàn tán:
"Đó không phải là vợ Mục tiên sinh sao?"
"Làm sao xảy ra chuyện như vậy?"
"Mất hết cả thể diện."
Lăng Thời Ngâm ôm hai tay trước ngực khóc lên thành tiếng, chuyện này còn nhục nhã hơn cả việc bị ai đó tát một cái trước mặt mọi người. Mục Thành Quân cởi áo khoác khoác lên đầu vai cô ta, bàn tay níu lại làn váy rồi dùng sức xé ra, đuôi váy rách tả tơi, Lăng Thời Ngâm cuống quít che lại cảnh xuân trước ngực.
Mục Thành Quân đỡ cô ta lên, sắc mặt của hai người đều khó coi tới cực điểm.
Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu tiến lên vài bước, Hứa Tình Thâm quan sát Lăng Thời Ngâm một lượt.
"Cô Mục à, cô không đi được giày cao như vậy, lần sau hãy coi chừng một chút cho tốt, để tránh khỏi việc lại ngã nữa đó."
Lăng Thời Ngâm mất mặt, cũng không buồn cãi lại, Mục Thành Quân kéo chặt chiếc áo khoác tây trang cho cô ta, cô ta ôm chiếc váy không dám buông tay, hai người rời khỏi đây rất nhanh.
Hứa Tình Thâm liếc nhìn mặt đất, sau đó quay sang khẽ cười nói Tưởng Viễn Chu: "Chúng ta cũng trở về nhà thôi, mệt chết đi."
"Được."
Lái xe về Hoàng Đỉnh Long Đình, Hứa Tình Thâm đi mấy bước, lạnh đến nỗi co vai lại, vừa vào tới phòng trong, cô không nói lời nào tháo giày cao gót trên chân ra.
"Mệt chết đi được, cuối cùng cũng được giải thoát rồi."
Cô đưa tay muốn bật đèn, Tưởng Viễn Chu đóng sầm cửa lại, túm lấy cô đè lên tường, Hứa Tình Thâm vừa muốn nói một tiếng lạnh, thanh âm đã bị Tưởng Viễn Chu chặn lại.
Có vẻ như anh thấy còn chưa đủ, còn nhấc làn váy của cô lên, Hứa Tình Thâm thấy dưới người lạnh tới nỗi không chịu nổi, phía dưới ngoại trừ chiếc quần lót cô cũng không mặc thứ gì mà.
Người đàn ông này thật đúng là đủ dứt khoát.
Chương 202: Yêu em, muốn em
Editor: Yuè Yīng
"Đừng lộn xộn!"
Câu nói của Hứa Tình Thâm hiện rõ mấy phần uy hiếp, nhưng lời này không kịp chui vào lỗ tai của Tưởng Viễn Chu, thanh âm chỉ khẽ thoảng qua bên tai, sau đó liền biến mất. Tưởng Viễn Chu đưa tay xuống trước ngực Hứa Tình Thâm, hai tay anh cầm lấy lỗ khoét hình giọt nước kia, cố sức xé rách, trong phòng không bật đèn, nên anh không thể nhìn thấy rõ cảnh xuân. Nhưng mà có một số hình ảnh hoàn toàn có thể dựa vào tưởng tượng là được, Tưởng Viễn Chu không hôn nữa, khuôn mặt tuấn tú vùi vào trước ngực Hứa Tình Thâm ngay sau đó.
Hơi thở nóng rực phả vào trước ngực cô, Hứa Tình Thâm đưa hai tay đẩy lồng ngực anh ra.
"Không nên, trong nhà vẫn còn có nhiều người như vậy."
"Dưới lầu cũng không bật đèn, xem ra đều đã ngủ." Tiếng nói chuyện của Tưởng Viễn Chu có chút mơ hồ, nhẹ nhàng cắn một cái xuống dưới, Hứa Tình Thâm vội vàng dùng hai tay giữ chặt hai má người đàn ông.
"Không nên như vậy..."
"Em đang cự tuyệt anh sao?" Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu, áp trán vào trán cô.
"Hôm nay trong tiệc rượu có nhiều người như vậy, chính miệng em đã thừa nhận, nói em là bà Tưởng. Thử hỏi có đạo lý vợ chồng nào mà không cùng nhau vui vẻ chứ?"
"Tưởng Viễn Chu, thực sự là càng ngày anh càng trơ trẽn, mấy từ "cùng nhau vui vẻ" cũng xuất phát từ anh phải không?"
Tưởng Viễn Chu tiến đến bên tai Hứa Tình Thâm ra sức hít một cái: "Thật là thơm, thật muốn ăn tươi nuốt sống."
Hứa Tình Thâm có chút hoảng hốt, cô liên tục vuốt tóc.
"Bọn nhỏ cũng còn ở gian phòng, nói không chừng còn chưa ngủ, anh như vậy không tốt..."
"Thế nào mà không tốt?"
"Mau trở lại phòng đi." Hứa Tình Thâm nói xong, muốn túm sườn xám trở lại.
Tưởng Viễn Chu thấy thế, vội đè tay cô lại.
"Anh còn chưa nhìn thấy đủ."
Cô lộ hết phần chân đứng ở trước mặt anh, làn váy sườn xám bị kéo lên tới thắt lưng, một đôi đùi mảnh khảnh đẹp hoàn toàn lộ ra, Hứa Tình Thâm vội vàng nói: "Em muốn trở về phòng."
"Chúng ta đánh cược đi."
"Đánh cược gì?"
"Nếu như bọn nhỏ ở phòng ngủ chính, anh sẽ nhịn, quay về phòng khách ngủ luôn. Nhưng nếu như bọn chúng không ở bên trong phòng, đêm nay em phải ngủ cùng anh."
Hứa Tình Thâm muốn tránh anh ra.
"Thật vớ vẩn."
Tưởng Viễn Chu vươn cánh tay kéo cô lại bên cạnh, chặn lối cô đi.
"Em chọn cách bị anh "ăn" ngay tại đây, hay chọn cách đánh cược."
"Tưởng Viễn Chu, anh uống nhiều rồi!"
"Anh không uống rượu." Tưởng Viễn Chu nói, cúi đầu mạnh mẽ hôn môi cô, Hứa Tình Thâm "ưm" hai tiếng, tất cả ngôn ngữ đều bị chặn lại, sau một lúc lâu, người đàn ông mới buông cô ra, một tay kia nắm lấy cằm của cô.
"Nếm được chưa? Anh có uống rượu hay không?"
"Không uống, không uống!" Hứa Tình Thâm oán hận chùi miệng.
"Tốt lắm, tiếp tục chọn, bị anh "ăn" tại đây, và đánh cược một lần, em chọn cái nào?"
Hứa Tình Thâm có chút lạnh, co rúm hai vai lại.
"Đi, trở về phòng."
"Được, chúng ta đều phải chấp nhận đánh cược."
Hứa Tình Thâm không tin Lâm Lâm không có ở trong phòng của mình, từ trước đến nay con bé phải ở cùng cô mới chịu ngủ, không có cô, bảo mẫu không thể nào đưa con bé tới phòng trẻ em được. Ngón tay Tưởng Viễn Chu đè xuống nơi khóe miệng, đêm nay mặc kệ Hứa Tình Thâm chọn thế nào, cô cũng phải bị anh "ăn".
Cô muốn lên lầu, nhưng trên lầu còn có bảo mẫu, Hứa Tình Thâm cũng không thể cứ thế đi lên như vậy, cô muốn kéo làn váy xuống, Tưởng Viễn Chu thấy thế, bỗng cúi người vác cô lên vai.
Hứa Tình Thâm a một tiếng, không dám kêu tiếp, rất sợ gây tiếng ồn khiến mọi người tới. Người đàn ông bước nhanh lên lầu, Hứa Tình Thâm cảm thấy vô cùng xấu hổ, hai tay cũng không biết nên che ở đâu, Tưởng Viễn Chu lên lầu hai, bước chân bình tĩnh.
Đến trước mặt phòng ngủ chính, anh đẩy cửa đi vào, sau đó đặt Hứa Tình Thâm xuống đất. Cô vội vàng kéo sườn xám xuống, Hứa Tình Thâm nhìn lại, trong phòng không ai, trên giường cũng không có một bóng người.
Tưởng Viễn Chu đóng cửa lại thật mạnh, Hứa Tình Thâm vừa muốn quay đầu, thân thể bị nhấc bổng lên một lần nữa, cô có giãy dụa cũng không kịp, đã bị Tưởng Viễn Chu ném vào giường lớn. Chỗ hở ra rất nhiều, che phía dưới lại không lo được mặt trên, Tưởng Viễn Chu chống hai tay bên cạnh cô.
"Nhìn thấy không? Duệ Duệ và Lâm Lâm đã ngủ từ sớm, em thua."
Hứa Tình Thâm ngồi dậy, khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên một nụ cười, ánh mắt nhìn trước cô không chút kiêng dè. Tưởng Viễn Chu nhếch miệng lên: "Hôm nay mặc bộ sườn xám này, bó chặt rất khó chịu phải không? Để anh giải thoát cho em."
"Không khó chịu." Hứa Tình Thâm vỗ vào đầu gối. "Em cảm thấy rất thoải mái."
"Đợi lát nữa, anh sẽ khiến cho em thoải mái hơn."
Hứa Tình Thâm lại bị đẩy trở về giường lớn.
"Không..."
"Tình Thâm, vừa nãy Lăng Thời Ngâm bị lộ hàng như vậy, trong lòng em có ý kiến gì?"
Hứa Tình Thâm nghĩ thầm, chẳng lẽ anh có hoả nhãn kim tinh sao? Chuyện gì cũng có thể nhìn ra được, nhưng dù sao cũng không phải chuyện vinh quang gì cho cam. Hứa Tình Thâm giơ ngón tay lên, khẽ nhấn lên sống mũi cao của người đàn ông.
"Mợ cả nhà họ Mục bị thoát y trước mặt mọi người, hơn nữa trước ngực có đồ giả, Tương tiên sinh không kìm lòng được?"
"Nói bậy bạ gì đó?" Tưởng Viễn Chu cầm cổ tay của cô, đưa ngón trỏ lên khẽ cắn căn.
"Có lớn hơn nữa, cũng không sánh được với em."
Tưởng Viễn Chu nói, ánh mắt trở lên ám muội.
"Ngoại trừ em ra, Hứa Tình Thâm, người khác ở trong mắt anh đều không đáng được nhắc tới."
Hứa Tình Thâm bật cười, nhưng Tưởng Viễn Chu không cười nổi, cả người anh căng cứng khó chịu, có lẽ sắp nổ tung.
Hôm bị Lão Bạch bắt gặp đó luôn khiến anh day dứt mãi. Đêm nay, cho dù thế nào thì anh cũng không chịu nhịn nữa.
Anh kéo Hứa Tình Thâm qua, cô lấy tay che miệng của anh lại.
"Anh mới nhận lại Lâm Lâm, hẳn là anh nên dành nhiều thời gian cho con."
"Ngày mai, ngày mai anh có thể dành ra một ngày."
"Khả năng là bây giờ nó còn chưa ngủ..."
Hứa Tình Thâm nằm ở trên giường lớn, trang phục có phần mất trật tự, gương mặt được trang điểm vô cùng xinh đẹp, Hứa Tình Thâm đưa ngón cái khẽ vuốt làn môi Tưởng Viễn Chu.
"Anh đi tới chơi cùng Lâm Lâm đi, nó thích nghe anh kể chuyện cổ tích."
Tưởng Viễn Chu há mồm muốn cắn, Hứa Tình Thâm vội vàng rút tay về.
"Anh phải chơi cùng nó nhiều, mới có thể..."
"Không..." Tưởng Viễn Chu kiên định nói. "Bây giờ anh chỉ muốn người này!"
Động tác của anh thô lỗ cởi cúc áo của cô ra, Hứa Tình Thâm liếc nhìn.
"Nhẹ chút, hỏng bây giờ."
Ngay sau đó, bên tai truyền đến tiếng xé rách, Hứa Tình Thâm giật mình, cúi đầu nhìn, người đàn ông này lại có thể xé rách sườn xám của cô qua lỗ khoét hình giọt nước kia.
Hứa Tình Thâm vội vàng ngồi dậy.
"Anh -- "
"Xem đi, như này nhìn thật tốt."
Đôi mi thanh tú của Hứa Tình Thâm cau lại. "Em thì rất thích chiếc sườn xám này đấy."
"Yên tâm, lần sau tới những nơi quan trọng như vậy cũng không mặc bộ này nữa."
"Vậy cũng không thể xé đấy chứ."
"Anh tìm được một công dụng tốt hơn, cất nó vào trong tủ treo quần áo giá trị đó."
Hứa Tình Thâm đưa tay che trước ngực, nửa tin nửa ngờ.
"Công dụng gì cơ?"
Tưởng Viễn Chu kéo tay cô ra.
"Sau này chúng ta lên giường, em lại mặc bộ này, bên trong không cần mặc gì nữa, anh chỉ cần kéo làn váy ngắn lên một chút..."
"Anh -- "
Hứa Tình Thâm đẩy anh ra, Tưởng Viễn Chu tự cho là mình đang nói thật.
"Bộ này, đến nội y đặc sắc cũng phải thán phục."
"Anh còn có sở thích như vậy nữa?"
"Ở trên người em mới có..."
Tưởng Viễn Chu bắt đầu cởi quần áo, Hứa Tình Thâm kinh ngạc liếc nhìn, bỗng nhiên xuống giường muốn chạy, Tưởng Viễn Chu lôi cô trở lại, Hứa Tình Thâm đưa hai tay che trước ngực, người đàn ông túm chặt cổ tay cô.
"Muốn đi đâu?"
"Đừng..."
Tuy rằng đã dọn tới đây sống, nhưng những cử chỉ thân mật như vậy, Hứa Tình Thâm vẫn còn cảm thấy gượng gạo.
"Tình Thâm, em đã trở về, chuyện như vậy là khó tránh khỏi, bước đầu tiên này bắt buộc phải vượt qua."
"Chờ một chút... Chờ một chút đi..."
"Chờ cái gì?" Tưởng Viễn Chu đẩy làn váy của cô lên.
"Lẽ nào em tới đây ở, không muốn ở cùng anh? Hay là chỉ muốn có một chỗ dừng chân mà thôi?"
Trái tim Hứa Tình Thâm bỗng đập mạnh và loạn nhịp, có phải thực sự là thế này, phải không?
Cô vẫn luôn tự hỏi lòng, đáp án cũng mâu thuẫn, nhưng Hứa Tình Thâm không có thời gian để suy nghĩ nữa, bởi vì Tưởng Viễn Chu...
Hứa Tình Thâm hít một hơi thật sâu, vừa muốn lên tiếng, Tưởng Viễn Chu đã kéo hai tay cô cố định ở trên gối, anh đặt nụ hôn lên môi cô.
"Em có do dự cũng không sao, anh giúp em vượt qua cửa ải này."
"Tưởng -- "
"Bà Tưởng, hãy khiến cho cả tâm hồn và thể xác của chúng ta vui vẻ đi ha."
Thực sự là Hứa Tình Thâm cũng sợ Tưởng Viễn Chu hoàn toàn buông tay, thế nhưng chỉ cần khi cô ở trên giường, có khi nào người đàn ông này buông tha đâu?
---
Trên đường quay về nhà họ Mục, một chiếc xe lao về phía trước rất nhanh. Lăng Thời Ngâm ngồi ở phía sau xe, hai tay ôm chặt trước ngực, khoác chiếc áo tây trang lụp xụp trên vai.
Vành mắt cô ta đỏ bừng, nước mắt đọng ở nơi khóe mắt, Mục Thành Quân bắt chéo đôi chân dài, sắc mặt hung ác nham hiểm nhìn về phía trước.
Từ nhỏ đến lớn Lăng Thời Ngâm chưa từng phải chịu mất mặt như vậy, không qua đêm nay là chuyện này sẽ truyền đi, cô ta không chỉ bị ngã sóng soài ra nền, điểm chết người là lễ phục bị tụt mất.
Cô ta khẽ khịt mũi, vô cùng tủi thân, Mục Thành Quân ngồi ở bên cạnh không nói một lời.
Lăng Thời Ngâm khẽ cụp mắt: "Ông xã..."
Người đàn ông nhắm mắt lại, tựa như không muốn nói thêm gì với cô ta, Lăng Thời Ngâm có phẫn hận trong lòng.
"Là Hứa Tình Thâm, nhất định là Hứa Tình Thâm."
Mục Thành Quân giơ bàn tay lên, ngón tay khẽ vuốt hàng lông mày.
"Sao em là có thể xác định là cô ta?"
"Lúc đó em thấy chị ta đi qua, váy của em bị kéo chặt như vậy, nhất định không phải là chuyện ngoài ý muốn..."
"Em muốn nói, cô ta cố ý?"
"Phải!" Lăng Thời Ngâm nắm chặt bàn tay, mắt có chút sưng đỏ. "Không ai có thể xấu xa hơn Hứa Tình Thâm!"
"Cho dù đó là sự thật, người khác cũng sẽ nói đây chỉ là suy đoán của em."
Lăng Thời Ngâm ngả người sang bên cạnh người đàn ông, ôm chặt cánh tay của hắn.
"Ông xã, dáng vẻ của em như vậy, làm sao bây giờ, tsao mà về nhà được?"
"Lát nữa sửa sang cho chỉnh tề, bị người trong nhà thấy còn ra thể thống gì nữa?"
Lăng Thời Ngâm tủi thân, tủi thân không thể nói lên thành lời, sắc mặt Mục Thành Quân âm u, xe trở về nhà họ Mục, Mục Thành Quân bảo tài xế xuống trước, Lăng Thời Ngâm ở trên xe sửa sang lại, sau một lúc lâu, lúc này mới đẩy cửa xe bước xuống.
Về đến phòng, bên trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, Lăng Thời Ngâm đứng trước gương trang điểm, phấn son đều bị nước mặt làm cho nhòe nhoẹt, có thể nghĩ tới chuyện vừa nãy thật nhếch nhác thảm hại. Mà tất cả mọi người đều nhìn thấy vẻ nhếch nhác của cô ta.
Mục Thành Quân kéo cửa phòng tắm đi tới, khoác áo choàng tắm trên người, cũng không thắt dây lưng, hoàn toàn phanh ra.
Hắn bước nhanh tới trước mặt Lăng Thời Ngâm, kéo chiếc áo khoác màu đen trên người cô ta.
Mục Thành Quân cười nhạt, nhìn nhìn chăm chú về phía ngực cô ta.
"Cảm giác bị người ta nhìn thấy hết, thế nào?"
Lăng Thời Ngâm nghe lời này, cảm giác tủi thân càng thêm mãnh liệt.
"Thành Quân, em chỉ là người bị hại."
"Người bị hại? Vậy tại sao trong buổi tiệc chỉ có em xảy ra chuyện như vậy?"
"Em..."
Mục Thành Quân đưa tay xé rách quần áo cô ta, Lăng Thời Ngâm không dám cử động, người đàn ông đẩy cô ta xuống giường, Lăng Thời Ngâm không khỏi run rẩy.
"Thành Quân, cho em... Cho em chuẩn bị một chút."
"Không cần."
Mục Thành Quân đứng dậy kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, chọn lấy một món đồ.
Lăng Thời Ngâm che miệng, ánh mắt lộ ra kinh ngạc hoảng hốt.
"Không."
Người đàn ông đè cô ta lại, trong mắt có ý cười, nhưng cũng không ít phần nham hiểm.
"Không muốn gì chứ? Cô bỏ ra cho người khác nhìn được, tôi là chồng cô, lẽ nào tôi không được nhìn?"
"Em không có ý này, Thành Quân."
"Lăng Thời Ngâm, có một số việc làm đừng quá rõ ràng, ngày hôm nay ánh mắt cô nhìn Tưởng Viễn Chu... Đó là cái gì? Hận không thể nhào tới có đúng không?"
Lăng Thời Ngâm lắc đầu: "Em không có."
Quả thực cô ta không có ý đó, nhưng trong mắt Mục Thành Quân, Lăng Thời Ngâm che giấu điều đó trong lòng.
Hắn không hề thủ hạ lưu tình, Lăng Thời Ngâm không kịp chuẩn bị, hơi thở nghẹn lại trong yết hầu.
"Đừng mà, Thành Quân, tha, tha cho em đi..."
Mục Thành Quân hoàn toàn không nghe lọt tai, sắc mặt Lăng Thời Ngâm đau đớn dữ tợn, sau một hồi, Mục Thành Quân tự mình...
Hắn kéo tóc của cô ta, Lăng Thời Ngâm đau đến nỗi thân thể cuộn lại. Mục Thành Quân tức giận như vậy, Lăng Thời Ngâm biết rõ, mà đêm nay cô ta chịu dằn vặt, đều là do Hứa Tình Thâm ban tặng.
---
Dưới cùng một ánh trăng, một nơi khác ở Đông Thành.
Phó Lưu Âm lấy được bản đồ bố trí, nhưng bọn họ còn phải tránh né những huấn luyện viên kia, thật vất vả mới đi ra khỏi cánh rừng kia, Phó Lưu Âm cũng không nhớ rõ cô bị nhốt ở trong đó đã bao lâu.
Mấy người ngồi xổm trước bụi cây, Phó Lưu Âm chỉ vào nơi cách đó không xa, nói: "Nhìn thấy không? Mở cánh cửa kia đi ra ngoài, chúng ta sẽ thắng."
"Thật tốt, may mà có cô lấy được đồ tới."
Phó Lưu Âm cảm thấy mệt mỏi.
"Cũng may mà mọi người chia thức ăn cho tôi."
"Chúng ta mau đi ra thôi."
"Chờ một chút." Phó Lưu Âm kéo của người bạn đồng hành lại.
"Nhỡ đâu những huấn luyện viên kia tới đây "ôm cây đợi thỏ" thì làm sao bây giờ?"
"Chỉ còn khoảng cách hơn mười thước, tóm lại là cứ xông ra một cái."
"Bởi vì chỉ có khoảng cách hơn mười thước, chúng ta mới càng phải cẩn thận, nếu như bước cuối cùng này đi nhầm, thật oan ức."
Người bạn đồng hành nghe vậy, ngồi xổm xuống.
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Không có khả năng là tất cả huấn luyện viên đều canh giữ ở đây, nhất định bọn họ còn tìm chúng ta ở trong rừng nữa. Cho dù ở đây có người thật, cũng không quá một hai người, trong số chúng ta ở đây ai là người giỏi nhất?"
Người bạn đồng hành đi bên cạnh cô nhìn sang hai người đàn ông.
"Nhất định là bọn họ."
"Như vậy đi, chúng ta nữ đi ra ngoài trước, đi trước mở đường, nếu có huấn luyện viên tới, mọi người tiến lên nữa, đánh lén bọn họ cũng thành, được không?"
"Chúng tôi là nam, chúng tôi đi trước."
Phó Lưu Âm cũng không muốn tranh cãi nhiều như vậy.
"Nếu như mọi người đi ra ngoài, mục tiêu quá lớn, nhưng phụ nữ chúng tôi không giống nhau, huấn luyện viên cũng sẽ nới lỏng cảnh giác."
"Vậy..."
"Yên tâm đi, nếu quả thật gặp huấn luyện viên, chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau, cũng không ai có thể ra cửa trước, có được hay không?"
Sau thời gian phân chia đó, hai người đàn ông kia đưa mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu.
Phó Lưu Âm bảo người bạn đồng hành bỏ balo xuống.
"Nghe khẩu lệnh của tôi, một, hai, ba, chạy -- "
Hai người lao ra ngoài rất nhanh, gần như là dùng hết toàn lực chạy về phía trước, vừa sắp tới cửa, Phó Lưu Âm thấy một huấn luyện viên cầm theo dao nhỏ đi tới từ cách đó không xa.
"Thế nào, đi vào nhiều như vậy, sao chỉ còn lại hai người các cô?"
"Đây là may mắn..."
Phó Lưu Âm lùi lại về phía cánh cửa kia.
"Những người bạn đồng hành của bọn tôi đều bị đào thải ở trên đường, huấn luyện viên, chúng ta chỉ còn lại cửa ải cuối cùng này, để chúng tôi đi ra ngoài đi."
"Nực cười, cô cho là cánh cửa cuối cùng này có thể đi qua dễ dàng như vậy?"
Phó Lưu Âm nhìn lướt qua huấn luyện viên, thấy lúc trước hai gã nam nhân chính phóng nhẹ cước bộ tiến lên, sau đó ánh mắt cô nhìn chăm chú về phía con dao trong tay huấn luyện viên.
"Chúng tôi chỉ là hai cô gái mà thôi, không cần động dao với chúng tôi đấy chứ? Hơn nữa tôi không biết võ vẽ gì, nhỡ anh đâm chết tôi thì làm sao bây giờ?"
"Yên tâm, cô có quan hệ đặc biệt với Thiếu tá Mục, tôi sẽ không đâm cô."
"Anh đã biết quan hệ của tôi với Thiếu tá Mục, anh thả tôi đi nha."
"Nghiêm túc một chút!"
Phó Lưu Âm giơ hai tay lên thật cao, hai người đàn ông kia đi tới phía sau huấn luyện viên, một người tiến lên lấy cánh tay siết chặt cổ anh ta, người còn lại nhanh nhẹn gỡ con dao trong tay huấn luyện viên xuống một cách chính xác.
Phó Lưu Âm xoay người đi tới cửa, cố hết sức mở cùng người bạn đồng hành kia, cô quay lại nói với hai người kia: "Mau lên!"
Hai người đàn ông đẩy huấn luyện viên ngã xuống đất, một người trong đó cầm lấy con dao nhỏ, giả vờ dùng thân dao cắt cổ của huấn luyện viên.
"Huấn luyện viên, thật xin lỗi, ngài đã 'chết'."
"Thằng nhóc!" Tên huấn luyện viên kia tức giận mắng.
Phó Lưu Âm nhìn về phía xa xa, trong rừng yên tĩnh, cô không khỏi thở phào lại, chỉ cần bước qua cánh cửa sau lưng kia, bọn họ đã thắng.
Hai tên đàn ông kia đến trước mặt họ, Phó Lưu Âm quay sang nói với người bạn đồng hành: "Chúng ta đi."
Cô vừa muốn nhấc chân, lại cảm giác được trên bụng truyền đến một cơn đau nhức, Phó Lưu Âm lảo đảo về phía sau vài bước, sau đó nặng nề ngã xuống đất.
Cô bạn gái sau lưng cô cũng bị đá ngã, mà hai người đàn ông kia đang đánh nhau trước mặt các cô.
Phó Lưu Âm ngọ nguậy muốn đứng dậy, nhưng cú đá kia quá nặng, mồ hôi lạnh của cô tuôn ra, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy chỉ trong khoảnh khắc.
Một gã đàn ông trẻ tuổi thắng, đi ra cửa rất nhanh, một người khác cũng đi ra.
Cô bạn gái cũng tới gần cửa cùng cô thấy thế, khó khăn lắm mới bò dậy được, quay sang nhìn Phó Lưu Âm, cô không nói gì, khập khiễng đi ra ngoài.
Ở đây, người bị thương nặng nhất là Phó Lưu Âm, cô vật lộn muốn đứng dậy, khom lưng đứng hồi lâu, lúc này mới có thể tập tễnh đi ra phía ngoài.
Phó Lưu Âm bước qua cánh cửa, trước mắt đột nhiên sáng chói, chiếc việt dã chiếu đèn tới, hơn nữa phả thẳng vào người cô.
Cô cảm thấy vô cùng chói mắt, đưa tay che mặt.
Thanh âm của Mục Kính Sâm truyền đến từ cách đó không xa: "Tôi cho là em cũng có chút bản lãnh đấy chứ, cầm bản đồ bố trí rồi nhưng vẫn là người cuối cùng đi ra."
Phó Lưu Âm ngẩng đầu nhìn lại, thấy người đàn ông đứng ở trước xe, phía sau có một loạt sĩ quan khoảng hơn mười người đứng đó, ngay cả chiều cao cũng không khác nhau bao nhiêu, hai chân bọn họ đứng thẳng tắp, hai tay chắp ở sau người, nhìn qua tràn đầy khí thế.
Mục Kính Sâm đeo đôi giày sĩ quan tiến lên hai bước, anh khoác quân phục màu xanh biếc, bàn tay sờ sau đầu, Phó Lưu Âm nhìn kỹ, trên đầu người đàn ông quấn băng, nhưng mà màu trắng như vậy cũng không hề lấn át uy nghiêm và giá trị dung nhan thuộc về Mục Kính Sâm.
Phó Lưu Âm có chút chột dạ cúi thấp đầu, Mục Kính Sâm vươn tay về phía cô.
"Đồ đâu?"
"Vật gì vậy?"
"Em lấy cái gì từ chỗ tôi, em không biết?"
Phó Lưu Âm nghe rõ, giao bản đồ bố trí cho Mục Kính Sâm.
Người đàn ông đi ngang qua cô, nhìn nhìn chằm chằm về phía mấy người vừa mới ra ngoài, anh trở lại trước mặt Phó Lưu Âm rất nhanh.
"Biết tại sao vừa nãy người khác muốn đánh em không?"
Phó Lưu Âm cắn chặt môi không nói.
"Người thứ nhất đi ra sẽ được ưu tiên ký hợp đồng tốt nhất, em đã mở cửa rồi, vì sao lúc đó không đi ra ngay?"
Phó Lưu Âm cụp mi, vẫn không nói.
Mục Kính Sâm cười nhạt: "Cũng đúng, cho dù em là người thứ nhất đi ra cũng vô ích, bởi vì thành tích của em căn bản là không có gì cả."
Phó Lưu Âm nghe thế, giật mình ngẩng đầu lên đối diện với anh nhìn của người đàn ông.
"Vì sao?"
"Em đã từng đầu hàng, đầu hàng là 'chết', hiểu hay không?"
"Chiến tranh không ngại dối lừa, cho dù tôi nói đầu hàng, đầu hàng cũng chia ra đầu hàng thật và đầu hàng giả."
Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm cô từ trên cao nhìn xuống.
"Quy định ở nơi này, chỉ cần buộc vải trắng, chính là chịu thua, sẽ không có cơ hội lần thứ hai."
"Tôi không phục!"
"Không phục cũng phải chịu."
"Tôi chỉ giả đầu hàng mà thôi, Thiếu tá Mục, dọc đường đi tôi có gặp các huấn luyện viên, gặp ngài, lẽ nào mọi người chưa từng nghĩ tới tôi giả đầu hàng?" Phó Lưu Âm hếch cao cằm.
"Cứ cho là sau này ở cương vị nghề nghiệp, chúng ta cũng phải có năng lực nhận biết. Nếu như người thuê chúng ta gặp nguy hiểm, nếu có người giả trang một người bán hàng tiến lên muốn lấy mạng của họ, lẽ nào người đóng giả như vậy chúng ta cũng phải làm bộ như không thấy sao? Tôi nói tôi đầu hàng, nhưng mọi người không loại tôi ra, đây là do mọi người thất trách!"
Sắc mặt Mục Kính Sâm liên tục thay đổi.
"Ýem muốn nói, em rất biết ăn nói?"
"Tôi muốn nói, tôi thông qua sát hạch."
Mục Kính Sâm cười nhạt, khẽ động đến vết thương sau gáy, thực sự là thiếu chút nữa bị cô đập cho chấn thương sọ não. Mục Kính Sâm sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện Phó Lưu Âm có thể có cơ hội ra tay như vậy, từ trước đến nay anh ta vô cùng nhạy bén, lúc này đây tưởng chừng như là vô cùng nhục nhã.
"Được, tôi có thể coi như là em vượt qua, chỉ có điều dựa theo giao hẹn trước đã được thông báo, người vượt qua cửa thứ nhất bắt đầu huấn luyện một lần nữa. Phó Lưu Âm, em đừng quên, sau này buổi sát hạch cuối cùng xem em còn có thể sử dụng quỷ kế gì!"
Sắc mặt cô có chút vui mừng, nhưng lại không cười nổi, Mục Kính Sâm xoay người rời đi.
"Phó Lưu Âm theo tôi, những người còn lại giải tán!"
"Rõ!"
Mọi người chuẩn bị giải tán, Phó Lưu Âm lại đứng tại chỗ không nhúc nhích, hai chân cô đang run rẩy, cô bạn gái đứng ở bên cạnh nhìn thấy có gì đó không ổn.
"Cô làm sao vậy?"
Trên khuôn mặt Phó Lưu Âm chảy đầy mồ hôi lạnh, chân cong lại, cả người không còn chút sức lực nào qụy xuống.
Mục Kính Sâm nghe thấy động tĩnh xoay người, Phó Lưu Âm một tay ôm bụng, một tay kia chống trên mặt đất, người đàn ông tiến lên hai bước.
"Emlàm sao vậy?"
Cô lắc đầu, cô gái bên cạnh nói: "Có phải là bị đá nội thương rồi hay không?"
Mục Kính Sâm khom lưng nắm lấy cánh tay của cô, Phó Lưu Âm cong gập cả người lại, người đàn ông liếc nhìn sắc mặt cô.
"Có phải đi bệnh viện không?"
"Không cần, đợi lát nữa là có thể tốt hơn."
Mục Kính Sâm đi tới một trước mặt tên thanh niên kia.
"Mày đá?"
Trên nét mặt đối phương lộ ra vẻ ngượng ngùng, Mục Kính Sâm giơ chân lên đá mạnh vào bụng đối phương. Phó Lưu Âm nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn, Mục Kính Sâm đá rất mạnh, Phó Lưu Âm thấy người nọ lăn lộn trên mặt đất.
Mục Kính Sâm đi tới trước mặt Phó Lưu Âm.
"Còn có thể đi sao?"
"Có thể."
"Đi một cái cho tôi xem."
Phó Lưu Âm bước lên, Mục Kính Sâm đứng ở sau lưng cô.
Anh ta thấy người đàn ông kia đứng lên, kỳ thực những chuyện như thế này thường xuyên xảy ra ở trong sân huấn luyện, ai cũng phải cạnh tranh, bộc lộ hết tài năng.
Trước đây không cảm thấy sao cả, nhưng hôm nay, chính anh ta cũng không biết làm sao vậy, chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại vì đau của Phó Lưu Âm, trong lòng như có trắc ẩn.
Đi về phía trước vài bước, Phó Lưu Âm không biết nên đi đâu, Mục Kính Sâm bước nhanh về phía trước.
"Đi theo tôi."
Trở lại trước dãy nhà của Mục Kính Sâm, Phó Lưu Âm có chút chùn bước.
Người đàn ông mở cửa đi vào, thấy Phó Lưu Âm dừng lại ở bên cạnh, anh ta tiến lên, một cánh tay dùng sức, lại có thể kẹp cô ở dưới nách.
Phó Lưu Âm giật mình, sợ kêu lên một tiếng: "Buông."
Mục Kính Sâm giống như là "diều hâu bắt con gà con" quắp Phó Lưu Âm đi vào, hai chân cô bay lên không, đến bên giường, người đàn ông buông cô xuống, đưa tay nhấc áo cô lên.
Chả trách Phó Lưu Âm đau dữ dội, cú đá rất mạnh, chỗ trước xương sườn còn có máu ứ đọng, người đàn ông đưa ngón tay ra, khẽ ấn vào xương sườn cô.
Phó Lưu Âm sợ đến nỗi lui về phía sau, đẩy tay anh ta ra.
"Làm gì vậy?"
"Không biết tốt xấu!"
Mục Kính Sâm dùng chân móc vào chân của cô, Phó Lưu Âm không đứng vững ngã ngửa xuống giường. Người đàn ông đưa tay đè chỗ trước ngực cô.
"Chỗ này đau không?"
"Đau nhức." Phó Lưu Âm cầm cổ tay của anh ta.
"Anh bỏ ra."
"Đau như nào?"
"Không hẳn là rất đau."
Mục Kính Sâm hướng phía bên kia khẽ ấn vài cái.
"Chỗ này thì sao?"
"Cũng tạm."
Sau nhiều lần lặp đi lặp lại, Mục Kính Sâm thu tay lại sau đó chống bên cạnh Phó Lưu Âm.
"Hẳn là không có gì trở ngại."
Phó Lưu Âm nghe xong, vội vàng kéo lại trang phục, cô vừa muốn đứng dậy, cổ đã bị bàn tay của người đàn ông vòng lại, Mục Kính Sâm khom lưng, đối mặt với Phó Lưu Âm.
"Em không sao rồi, nói đến tôi đi, vết thương trên đầu tôi nên làm sao bây giờ?"
"Anh... Không phải anh đang ổn đó sao?"
Ngón tay thon dài của Mục Kính Sâm hơi thu lại, Phó Lưu Âm khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, rất sợ người đàn ông này nổi cơn điên, sẽ bóp cổ cô thực sự.
Mục Kính Sâm đưa tay kia sờ sờ đầu.
"Tôi muốn nói cho em biết một tin tốt."
"Cái, cái gì?"
"Em ở lại nơi này, bắt đầu từ ngày mai, đích thân tôi sẽ thao luyện cho em."
"..."
---
Hoàng Đỉnh Long.
Sáng sớm Hứa Tình Thâm không muốn tỉnh lại, không muốn mở mắt, trên người lại bị gò bó rất khó chịu.
Trong cơn mơ mơ màng màng, hình như có người hôn lên mặt cô, Hứa Tình Thâm mệt mỏi chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, cô nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đã rửa mặt, cũng thay quần áo xong, có vẻ như tràn đầy sức sống.
"Anh phải ra ngoài trước, tối sẽ tới bệnh viện đón em. Em có thể ngủ tiếp, lúc nào đi bảo tài xế đưa em đi bệnh viện."
Hứa Tình Thâm thấy miệng khô lưỡi khốc, khẽ cắn môi dưới, Tưởng Viễn Chu thấy cô không nói lời nào, cúi xuống hỏi: "Làm sao vậy?"
"Mệt."
Người đàn ông cười, sờ sờ mặt cô.
"Anh biết."
"Em khát."
Tưởng Viễn Chu cúi người hôn lên môi cô ba lần.
"Khá hơn chưa?"
"Khốn kiếp."
Người đàn ông cười đứng dậy rời đi, lúc đi ra đóng cửa lại, Hứa Tình Thâm lật người, cũng không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: "Tưởng phu nhân."
Hứa Tình Thâm kéo chăn lên cao hơn vai.
"Làm sao vậy?"
"Tưởng tiên sinh bảo tôi đưa nước vào."
Hứa Tình Thâm túm tóc, đáp: "Không cần, tôi dậy ngay bây giờ đây."
"Được rồi."
Cô liếm khóe môi khô khốc một cái, sau đó ngồi dậy, Hứa Tình Thâm cảm thấy trên người gò bó khó chịu, cúi đầu nhìn, chiếc sườn xám ngày hôm qua vẫn vướng ở trên người không cởi hẳn ra. Chỉ có điều vạt áo bị đẩy lên tới thắt lưng, lộ ra hai cái đùi trần trụi, trước ngực lại bị Tưởng Viễn Chu xé rách, hầu như chỉ là hai miếng vải để ngỏ.
"Sở thích phá phách." Hứa Tình Thâm bất mãn lầm bầm một câu, đứng dậy thay quần áo.
Đi tới dưới lầu, Hứa Tình Thâm thấy thời gian còn sớm, hai đứa nhóc đã ở trong phòng khách chơi một hồi lâu.
"Tưởng phu nhân, bữa sáng chuẩn bị xong."
"Lâm Lâm và Duệ Duệ ăn chưa?"
"Ăn rồi." Người giúp việc cười nói. "Trước khi đi, Tưởng tiên sinh còn đút cho mỗi đứa một chút, đã ăn không ít đó."
Khóe miệng Hứa Tình Thâm không khỏi cong lên: "Vậy là tốt rồi."
Chuẩn bị ra cửa, người giúp việc tiễn cô tới cửa.
"Tưởng tiên sinh nói xe chờ ở bên ngoài."
"Được, tôi biết rồi."
Hứa Tình Thâm bước nhanh đi ra ngoài, lúc đi tới cửa chính, lại gặp phải quản gia nhà họ Tưởng. Hứa Tình Thâm thấy bảo vệ ngăn ông ta ở bên ngoài, cô tiến lên, quản gia chào hỏi với cô: "Cô Hứa."
Hứa Tình Thâm giơ tay lên xem đồng hồ, chuẩn bị rời đi, quản gia lại nói tiếp: "Cô Hứa."
"Ở đây không có cô Hứa." Hứa Tình Thâm khẽ nhếch lên, nở nụ cười như có như không.
Sắc mặt quản gia hơi thay đổi, không thể làm gì khác hơn là sửa lại xưng hô: "Tưởng phu nhân."
"Có chuyện gì sao?"
"Lão gia liên lạc với Tưởng tiên sinh hồi lâu, thế nhưng Tưởng tiên sinh bên này cũng không có chút tin tức gì. Lão gia bảo tôi tới, đón hai đứa trẻ đi giám định DNA."
Hứa Tình Thâm nghe vậy, có làn gió nhẹ lướt qua khuôn mặt cô, không hề lạnh mà khiến người cảm thấy lạnh lẽo, cô đi ra ngoài hai bước, quay đầu lại liếc nhìn quản gia.
"Muốn đón Lâm Lâm và Duệ Duệ đi giám định DNA?"
Quản gia nhìn thẳng vào cô.
"Nhất định là cô có thể hiểu trong lòng lão gia, huyết mạch nhà họ Tưởng là không thể lẫn lộn, nếu như đứa trẻ nhà họ Tưởng thực sự là bé gái kia, lão gia cũng sẽ tiếp nhận."
Sắc mặt Hứa Tình Thâm không chút thay đổi, đương nhiên là ông ta đều có thể chấp nhận, hai đứa nhóc bị ông ta tráo qua đổi lại, cuối cùng vẫn phải có một đứa mang dòng máu nhà họ Tưởng, Tưởng Đông Đình chưa từng tổn thất thứ gì.
"Viễn Chu nói, sẽ không giám định DNA."
"Tưởng phu nhân, cái này không được đâu? Có mấy lời chỉ là Phó Kinh Sênh đơn phương nói, ngộ nhỡ..."
Hứa Tình Thâm khẽ cười: "Ngộ nhỡ, anh ta nói dối, có đúng không?"
"Vậy thì sao bây giờ? Ông trở về nói, bảo ông ta coi như Lâm Lâm và Duệ Duệ đều là con cháu nhà họ Tưởng. Đối ngoại, chúng tôi cũng sẽ nói như vậy, nói bọn chúng ban đầu là một đôi song sinh."
Quản gia nghe thế, sắc mặt có chút hơi khó coi.
"Tưởng phu nhân, nhất định như vậy là không được rồi, lão gia sẽ nổi giận cho xem. Hơn nữa, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì làm sao bây giờ? Huyết mạch là không thể lẫn lộn, chỉ là có, hoặc không thôi."
Hứa Tình Thâm khoanh hai tay ở trước ngực, ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái ở cánh tay.
Đối với Tưởng Đông Đình, cũng coi là cô còn hận, chí ít ở giờ phút này, nỗi hận trong lòng cô chưa bao giờ tiêu tan.
Hứa Tình Thâm nâng tầm mắt lên, quản gia nhìn thấy có chút sợ hãi, ông ta luôn cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản, trước đây không nghĩ rằng cô tốt xấu ra sao, thế nhưng ít ra thì giống như Tưởng Đông Đình đã nói, Hứa Tình Thâm vẫn có mưu mô.
Có vài người, nhìn mặt là có thể nhận ra, những người phụ nữa vô cùng xinh đẹp, có mấy người có tâm tư đơn thuần hiền lành?
Trong mắt quản gia lóe lên, thấy Hứa Tình Thâm lại gần, cô thấp giọng, nói: "Ông về nói cho Tưởng Đông Đình, rằng tôi không cho Viễn Chu làm xét nghiệm DNA, nếu anh ấy muốn làm, tôi sẽ bỏ nhà đi, nên anh ấy rất nghe tôi. Về phần tại sao không thể làm ư? Nguyên nhân có rất nhiều, ông ta có thể tự suy nghĩ."
Không cho giám định DNA, lẽ nào...
Quản gia nhíu chặt vùng hàng xung quanh lông mày lại, không phải cả hai đứa đều không phải đó chứ?
Hứa Tình Thâm cười khẽ: "Ông cứ nói nguyên văn cho ông ta biết là được."
"Tưởng phu nhân, cô không thể như vậy."
"Tôi muốn như vậy đó."
Quản gia có chút bất đắc dĩ.
"Biết rõ đứa bé nào mang dòng máu nhà họ Tưởng, đây mới là việc cấp bách, chẳng lẽ cô không muốn con ruột của mình trở thành người thừa kế của nhà họ Tưởng trong tương lai sao?"
"Việc này còn sớm, tôi không nghĩ tới."
Hứa Tình Thâm nhấc chân lên, chỉ có điều vẫn chưa đi ngay.
"Còn nữa, làm phiền ông nói thêm một câu, từ nay về sau chuyện của nhà họ Tưởng, tôi sẽ tham gia, những gì của Viễn Chu, vậy chính là của tôi, nhà họ Tưởng là của anh ấy, cho nên cũng thuộc về tôi."
Quản gia giật mình kinh ngạc, Hứa Tình Thâm lại nói tiếp: "Chuyện của bệnh viện, Tưởng Đông Đình quản sao?"
"Cô nói lời này có ý gì?"
"Chủ nhiệm Chu ấy, hẳn là ông ta có quen phải không? Phòng làm việc trước đây của Chủ nhiệm Chu, bây giờ là của tôi. Tôi sẽ không chỉ muốn nhúng tay vào những chuyện của nhà họ Tưởng, sau này, bệnh viện tôi cũng muốn quản, không phải ông ta không ưa tôi sao? Không liên quan, tôi không cần phải cố gắng lấy lòng ông ta, trái lại, tôi muốn làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn."
Đang nói chuyện, xe của Tưởng Viễn Chu vòng qua bên hồ lái tới, khu biệt thự này là phân làn đường riêng, nhưng chỉ có con đường trước hồ này có thể được lái xe.
Hứa Tình Thâm thu lại ánh mắt khiêu khích, đổi lại là dịu dàng đầy ý cười, thấy Tưởng Viễn Chu đến, cô nhanh chóng tiến lên phía trước nói: "Không phải có việc đi ra ngoài sao?"
"Quên chìa khóa."
Tưởng Viễn Chu thấy quản gia, dừng bước nói: "Sao ông lại ở đây?"
"Tưởng tiên sinh, lão gia sai tôi tới đón hai đứa trẻ đi giám định DNA."
"Không cần." Tưởng Viễn Chu nói.
"Tưởng tiên sinh, nhưng dù sao..."
Hứa Tình Thâm nghe thế, kiễng chân hôn lên gương mặt của Tưởng Viễn Chu một cái.
"Em biết chỉ có anh tin em."
"Đương nhiên là anh tin em." Tưởng Viễn Chu khẽ vỗ vào mặt của Hứa Tình Thâm.
"Cho nên, không cần thiết phải làm."
Hứa Tình Thâm mỉm cười, Tưởng Viễn Chu nhấc chân lên đi vào trong.
Quản gia nhìn Hứa Tình Thâm chằm chằm, Hứa Tình Thâm nhún vai: "Nhìn thấy không?"
Xong, tiêu rồi.
Quản gia nghĩ thầm sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Đây rõ ràng là một người phụ nữ quỷ quyệt, xem ra là nhà họ Tưởng gặp nguy hiểm thật rồi, cực kỳ nguy hiểm!
Bình luận facebook