Chương 207: Hứa chọc ghẹo VS Tưởng cố nhịn
Editor: Dế Mèn - Lưu Tinh
Tưởng Viễn Chu định lấy bất biến ứng vạn biến, địch bất động ta bất động.
Nhưng loại chuyện này. . . Sao mà bất biến được chứ?
Loại xúc cảm này cứ chậm rãi bò lên trên, tình tiết này khẳng định cũng có trong phim, nhưng có thể ở dưới bàn mà dụ dỗ như vậy thì đều là quan hệ không chính đáng như nhau.
Tưởng Viễn Chu suy nghĩ hồi lâu, nghĩ đến hai chữ dụ dỗ.
Nhưng mà, quan hệ của anh và Hứa Tình Thâm như vậy, cô không cần phải thế.
Tưởng Viễn Chu nắm đôi trong tay thật chặt, khăn trải bàn có tua rua sang trọng rũ xuống nên động tác cô giấu trong đó chẳng ai nhìn ra.
Hứa Tình Thâm cắn chiếc đũa, khuôn mặt mang nụ cười mỉm nhìn về phía Tưởng Viễn Chu.
"Anh sao vậy? Đổ mồ hôi cả rồi, có phải sốt rồi không?"
Lão Bạch ngồi ở đối diện đã làm nửa chén cơm, thật sự là quá đói; nghe Hứa Tình Thâm nói, anh ấy ngẩng đầu nhìn Tưởng Viễn Chu.
"Tưởng tiên sinh, ngài sao thế ạ?"
"Nhìn tôi như có sao vậy ư?"
"Sắc mặt hơi đỏ, không giống thường."
Hứa Tình Thâm nghiêng người tới, đưa tay sờ trán Tưởng Viễn Chu. Điểm mấu chốt là cô dựa người về phía trước, động tác của cô trên người anh cũng dí tới trước. Tưởng Viễn Chu đẩy tay Hứa Tình Thâm ra.
"Không sao."
"Tối qua lạnh bị cảm chăng?"
"Không có."
Hứa Tình Thâm ngồi lại chỗ cũ.
"Ai bảo tướng ngủ của anh không tốt, toàn đá chăn."
Lão Bạch nghe vậy liền cụp mắt xuống.
Tưởng Viễn Chu một tay chống trán.
"Lão Bạch, cậu về trước đi!"
"Hử?" Lão Bạch miệng còn chưa nuốt hết cơm, mở to đôi mắt mơ hồ nhìn về phía Tưởng Viễn Chu.
Tưởng Viễn Chu lặp lại lần nữa: "Cậu về trước đi!"
"Về gì chứ?" Hứa Tình Thâm vội cản lại. "Cơm còn chưa ăn."
"Ăn không ít rồi." Tưởng Viễn Chu tiếp lời.
Hứa Tình Thâm nhìn vào chén cơm của Lão Bạch.
"Giờ mới ăn được nửa chén. Lão Bạch, anh ngồi đi, đừng nghe anh ấy!"
"Lão Bạch, về!"
"Lão Bạch, ngồi!"
Lão Bạch nắm chặt đôi đũa trong tay.
Nhưng từ trước đến nay anh ấy đều nghe Tưởng Viễn Chu, anh ấy thả chén xuống bàn. Hứa Tình Thâm buông đũa luôn.
"Lão Bạch, cứ ngồi đi!"
"Tưởng phu nhân, tôi no rồi ạ."
"Từ khi nào anh ăn cơm chẳng khác gì Lâm Lâm vậy?"
Lão Bạch cười khẽ: "Hôm nay không đói bụng ạ, no thật rồi ạ."
"Tôi biết rồi, anh luôn miệng gọi tôi Tưởng phu nhân, nhưng mà lời Tưởng phu nhân nói thì anh một câu cũng không nghe!"
Lão Bạch nhìn về Tưởng Viễn Chu phía đối diện, Tưởng Viễn Chu không nói gì. Anh ấy ngồi không được, mà ở lại cũng không xong.
"Ít ra phải ăn cơm xong mới đi, Tưởng tiên sinh với Tưởng phu nhân không có thói quen giữa chừng đuổi người."
Bàn tay Tưởng Viễn Chu chống một bên mặt, ngón tay phải day day từng cái xung quanh huyệt thái dương. Tầm mắt anh nhìn chằm chằm vào Lão Bạch ở đối diện, hai mắt có thần, Lão Bạch ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
"Tưởng tiên sinh, tôi đi ạ?"
"Ngồi đi!" Hứa Tình Thâm cũng đã nói như vậy, Tưởng Viễn Chu cũng không thể phủi sạch mặt mũi Tưởng phu nhân.
Người giúp việc bưng canh ra. Lão Bạch tiếp tục ăn cơm, trong bữa ăn mấy lần đều thấy sắc mặt Tưởng Viễn Chu không tốt.
Tựa như đang ẫn nhẫn điều gì?
Chẳng lẽ mình ngồi đây ăn cơm làm Tưởng tiên sinh tức giận?
Lão Bạch lại tưởng tượng, đâu có đúng! Tưởng Viễn Chu trước nay cũng không phải người nhỏ mọn, đối xử với mình còn hơn cả người thân.
Lão Bạch khó hiểu.
"Tưởng tiên sinh, nếu ngài thật sự thấy trong người có gì không thoải mái, tôi đưa ngài đi bệnh viện vậy?"
"Không cần."
Hứa Tình Thâm không thèm để ý tới ai, vẫn ăn cơm.
Cách đó không xa, Duệ Duệ và Lâm Lâm đang từ từ chạy tới đây. Trong tay Lâm Lâm cầm quả bóng nhỏ, tới cạnh Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu, con bé mở miệng gọi mẹ.
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu hơi thả lỏng, trên mặt lộ ra ý cười: "Lâm Lâm, ba ôm nào!"
Lâm Lâm nhìn anh, giơ giơ bàn tay nhỏ lên, quả bóng hơi vuột khỏi tay, rớt xuống đất, nhanh chóng chui tọt vào dưới bàn.
Lão Bạch vội nói: "Chú lấy cho cháu!"
Anh ấy một tay nhấc khăn trải bàn lên, khom lưng chui xuống dưới bàn, vừa ngẩng mắt lên lại nhìn thấy bàn chân Hứa Tình Thâm từ giữa hai chân Tưởng Viễn Chu rút về. . .
Lão Bạch đột nhiên hiểu ra vẻ mặt đầy kỳ quái của Tưởng Viễn Chu vừa rồi, hóa ra lại là như vậy!
Anh ấy lấy quả bóng, từ từ chui ra ngoài. Nhưng mà Lão Bạch cảm thấy xấu hổ lắm, hẳn anh ấy nên giả bộ chưa thấy gì nhỉ?
Lão Bạch ngồi lại xuống ghế, khẽ động đậy khóe miệng: "Lâm Lâm, cho con nè!"
Hứa Tình Thâm sờ sờ cổ mình, vừa rồi Lão Bạch chui xuống quá nhanh. Cô không liếc nhìn Lão Bạch cái nào. Hai đứa nhỏ cũng không hiểu gì. Cầm lại quả cầu xong, Lâm Lâm lại tới cạnh Hứa Tình Thâm.
Tưởng Viễn Chu lúc này trong lòng mới thả lỏng, không hổ là con gái cưng, cứu được anh khỏi nước sôi lửa bỏng.
Anh khom lưng bế Lâm Lâm lên đùi. Duệ Duệ cũng không chịu kém cạnh, bò lên chân khác của Tưởng Viễn Chu.
Hai đứa nhỏ lại tiếp tục chơi đùa. Hôm nay Lâm Lâm buộc tóc cây dừa. Thật ra thì bảo mẫu đã búi tóc củ tỏi cho con bé, chẳng qua con nít thích nô đùa ầm ĩ, gãi gãi bên trái quệt quệt bên phải, tóc tai cũng rớt cả, chỉ còn sợi thun cột giữ tạm, rũ ra phía sau.
Tưởng Viễn Chu cầm lấy sợi thun cột tóc của con bé, để lên bàn. Lão Bạch trải qua một màn vừa rồi thì an tĩnh cực kỳ cũng không hề hỏi Tưởng Viễn Chu có phải bị bệnh nữa không.
Hứa Tình Thâm múc canh, cũng bắt đầu ngoan ngoãn mà ăn cơm, vừa vô tình quay đầu lại thì thấy Tưởng Viễn Chu đang chăm chú cột tóc cho Lâm Lâm.
Ngón tay thon dài của anh luồn qua những sợi tóc của Lâm Lâm sợi tóc, chải những sợi tóc đen mượt của Lâm Lâm vào lòng bàn tay trái. Lâm Lâm chỉ chơi đùa, ngồi yên trên đùi Tưởng Viễn Chu, tựa như rất hưởng thụ.
Tưởng Viễn Chu trước giờ cũng chưa làm việc này, cũng thật khó cho anh. Cả một cái lược cũng không có cho anh, động tác của người đàn ông tỉ mỉ, rất kiên nhẫn, tay phải cứ vuốt đi vuốt lại cho đến khi mỗi sợi tóc của Lâm Lâm đều được tay trái anh cầm.
Người đàn ông cầm lấy sợi thun trên bàn, thật sự cẩn thận cột tóc cho Lâm Lâm. Sợi tóc mềm mại quấn quanh đầu ngón tay anh, qua qua lại lại liền cột xong một chùm đuôi ngựa.
Hứa Tình Thâm nhìn đến mất hồn, khóe miệng không khỏi cong lên. Đây là ba cột cho con gái nên là đẹp nhất, cũng làm người ta cảm động nhất.
Lâm Lâm lúc lắc đầu đầu, xoay đầu lại. Tưởng Viễn Chu khom người hôn chụt xuống miệng con gái.
Lâm Lâm cười, cũng không biết vì gì mà cao hứng như vậy. Cánh mũi Hứa Tình Thâm không khỏi cay cay. Lâm Lâm ôm lấy cánh tay Tưởng Viễn Chu, theo chân anh tuột người xuống đất. Duệ Duệ thấy con bé đi xuống cũng sốt ruột theo sau, hai đứa nhỏ một trước một sau lại đi chơi.
Ăn xong cơm chiều, Hứa Tình Thâm lên lầu trước. Tưởng Viễn Chu bảo Lão Bạch ở lại, còn chút chút cần nói với anh ấy.
Hứa Tình Thâm tắm xong, thay váy ngủ đi ra ngoài, mới ngồi xuống mép giường liền nghe ở cửa có tiếng bước chân truyền tới. Hứa Tình Thâm cũng không quay lại, bôi kem dưỡng da tay vào lòng bàn tay, kem màu trắng nhanh chóng hòa vào màu da. Tưởng Viễn Chu đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô.
"Tắm rồi?"
Hứa Tình Thâm không trả lời, khóe môi Tưởng Viễn Chu dâng ý cười: "Thơm thật!"
Trên người cô còn mùi sữa tắm, hai phần cẳng chân lộ ra ngoài váy ngủ trắng nõn non mịn. Chợt Tưởng Viễn Chu nâng một chân cô lên, tay nắm lấy mắt cá chân Hứa Tình Thâm, chân cô cũng không đi dép. Hứa Tình Thâm theo bản năng đè làn váy xuống.
"Làm gì?"
"Tình Thâm, anh không ngờ em còn có chiêu này, con kiến lên cây?"
"Buông ra!"
Tay Tưởng Viễn Chu vuốt ve lòng bàn chân cô. Cô nhột khó chịu, muốn đá văng anh ra, nhưng lực tay Tưởng Viễn Chu rất lớn, cô căn bản không thoát được.
"Bị Lão Bạch nhìn thấy hết, em có cảm tưởng gì?"
"Không có cảm tưởng gì." Hứa Tình Thâm hai tay chống bên người. "Dám làm dám chịu, với lại anh ấy có ý kiến được sao?"
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu như nở hoa: "Phải, cậu ta không dám có ý kiến."
Hứa Tình Thâm rụt chân lại. Tưởng Viễn Chu đẩy váy ngủ của cô lên trên, đột nhiên anh thò lại gần, cắn vào đùi cô. Cô đem tiếng kêu sợ hãi cắn lại vào miệng; Tưởng Viễn Chu buông cô ra, khóe miệng chứa nụ cười, nhìn cô.
Cô nâng hai chân lên, mắt cá chân mảnh khảnh một trái một phải đáp trên vai Tưởng Viễn Chu.
Con ngươi người đàn ông tối dần, tầm mắt nhìn tới, có chút phong cảnh như ẩn như hiện.
Hai đùi Hứa Tình Thâm duỗi thẳng như thế, Tưởng Viễn Chu vừa định với tay qua, cô liền buông chân xuống. Người đàn ông trái lại, sẵn lòng để cô gác lên, anh có vẻ chưa thỏa mãn lắm, vẻ thất lạc rõ trong mắt.
Hứa Tình Thâm nâng ngón tay phải lên, ngoéo anh một cái. Người đàn ông đứng dậy, Hứa Tình Thâm kéo anh tới, đẩy anh ngã xuống giường. Tưởng Viễn Chu còn chưa kịp phản ứng lại, Hứa Tình Thâm đã an vị trên eo anh.
Hai tay cô đè anh lại, để cánh tay anh đan vào nhau trước người anh.
"Tối qua, anh đã đối xử vậy với em."
"Quả nhiên còn ghi thù."
Hứa Tình Thâm cựa quậy vài cái, sắc mặt Tưởng Viễn Chu liền thay đổi.
"Em biết em làm thế này sẽ gặp hậu quả không?"
"Biết."
"Biết còn dám?"
Hứa Tình Thâm khẽ cắn môi: "Hậu quả? Thiêu cháy?"
Tưởng Viễn Chu nhìn vòng eo tinh tế của cô đong đưa trước mắt mình. Dáng người Hứa Tình Thâm từ trước đến nay là tuyệt nhất, anh nằm ngửa trên giường, như vậy nhìn tới thật giống như vừa được thưởng thức một vũ đạo đẹp nhất. Trong cổ họng, giọng anh thay đổi, tông điệu cũng đổi: "Tình Thâm, anh rất thích em chủ động, bộ dáng này của em thật sự làm anh phát cuồng. . ."
Tưởng Viễn Chu ngồi thẳng dậy, một tay ôm eo cô, khuôn mặt tuấn tú tiến đến trước mặt cô, muốn hôn môi.
Bàn tay Hứa Tình Thâm rơi xuống trên mặt người đàn ông, da thịt ở lòng bàn tay căng láng, tinh tế. Cô đẩy mặt anh qua một bên, sau đó kéo tay Tưởng Viễn Chu ra. Hứa Tình Thâm nhanh chóng đứng xuống đất.
"Tưởng tiên sinh, nước lạnh để tắm chuẩn bị xong rồi, mời!"
Tưởng Viễn Chu vừa bị châm lửa xong, anh nheo đôi mắt đẹp lại: "Tắm nước lạnh gì cơ?"
"Anh cần hạ nhiệt. . . ."
"Anh có thể tìm em. . ."
Tay anh kéo cô lại, Hứa Tình Thâm uyển chuyển nhẹ nhàng tránh đi. Ngón tay Tưởng Viễn Chu xẹt qua làn váy cô, cảm giác trơn mát của tơ tằm lưu luyến quên về ở đầu ngón tay anh. Tưởng Viễn Chu cong khóe môi, đưa bàn tay tới cánh mũi.
Anh nhanh chóng đứng dậy, tay muốn ôm lấy cô; Hứa Tình Thâm tránh anh, nhanh chóng lên giường đứng.
"Tối qua anh thật sự làm em bị thương rồi, anh nên nhận lỗi với em."
"Được, anh nhận lỗi với em, em muốn thế nào cũng được."
Hứa Tình Thâm từ trên cao nhìn chằm chằm xuống bóng dáng người đàn ông.
"Đêm nay không đụng vào em."
"Không được!"
Cô đã trên anh ra như vậy, tại sao còn không được đụng vào cô?
"Anh không làm được?"
"Chuyện khác anh đều có thể đồng ý với em. . ."
Hứa Tình Thâm nhăn chặt mày, giọng nói mềm nhẹ, mang theo vẻ chán ngán ở trong.
"Tưởng Viễn Chu, em đau đó, em không thoải mái."
Trái tim Tưởng Viễn Chu bị những tiếng này đâm vào.
Hứa Tình Thâm xốc chăn lên, ngồi vào.
"Đêm nay nếu anh còn muốn, em thật sự sợ mình sẽ bị chướng ngại tâm lý, nếu sau này vẫn không được thì sao bây giờ?"
Người đàn ông đứng ở kia vẫn không nhúc nhích.
"Tối qua tuy không thể nói là anh dịu dàng, nhưng mà. . ."
"Nhưng em lại đau."
Tưởng Viễn Chu mím chặt khóe miệng: "Vậy lúc em trên xe, lúc ăn cơm, còn cả vừa nãy. . . em đang làm gì?"
Hứa Tình Thâm cụp mi mắt.
"Lúc làm những việc đó, em không nghĩ là sẽ gợi lên ham muốn của anh."
Cô là cố ý! Cô chính là cố ý! Điểm này Tưởng Viễn Chu không thể nghi ngờ.
Loại chuyện trêu chọc, trêu xong rồi không chịu trách nhiệm này, chỉ có Hứa Tình Thâm cô là có thể làm ra, dù sao Tưởng Viễn Chu anh không làm được.
Người đàn ông nhấc chân đi vào phòng tắm, cửa cũng không đóng. Hứa Tình Thâm đi tới đóng cửa lại, bây giờ còn sớm, lỡ hai đứa nhỏ đột nhiên xông tới thì người mất mặt không chỉ có mình Tưởng Viễn Chu.
---
Nhà họ Tưởng.
Tưởng Đông Đình ngồi trên xe lăn, hai ngày nay ông ta rất ít khi ra cửa, chỉ muốn đi dạo trong sân, với quản gia đẩy xe.
Ông ta trên đùi đắp tấm khăn lông, sưởi nắng, quản gia ở cách đó không xa đi tới.
"Ông chủ!"
"Chuyện gì?"
"Mợ cả nhà họ Mục tới ạ."
"Mợ cả nhà họ Mục nào?"
"Cô Lăng ạ."
Sắc mặt Tưởng Đông Đình đột ngột thay đổi.
"Cô ta tới làm gì? Cô ta còn mặt mũi tới sao?"
"Cô ta nói có chuyện quan trọng muốn nói với ông ạ."
Tưởng Đông Đình cười lạnh ra tiếng: "Mặc kệ cô ta có chuyện quan trọng gì, Tùy Vân cũng là bị nhà họ Lăng hại chết, thù của nhà họ Tưởng với nhà họ Lăng đã kết thành rồi."
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Tưởng Đông Đình cười nhạt: "Mặc kệ cô ta có liên quan hay không, Tùy Vân là bị nhà họ Lăng hại chết. Nhà họ Tưởng và nhà họ Lăng đã kết thù kết oán rồi."
"Dạ phải." Quản gia ngồi dậy.
"Tôi sẽ truyền đạt lại toàn bộ lời ngài vừa nói ra, để cô ta đừng tới nữa."
"Vượng Tài đâu?"
"Vượng Tài đang ở ngoài, lão gia, ý ngài là. . ."
Tưởng Đông Đình đứng dậy, đi ra ngoài vài bước: "Đưa Vượng Tài tới đây."
"Vâng."
Lăng Thời Ngâm đứng trước cửa nhà họ Tưởng. Cô ta biết Tưởng Viễn Chu và Tưởng Đông Đình không hợp nhau, nếu không có chuyện gì quan trọng, Tưởng Viễn Chu căn bản sẽ không đặt chân đến đây, cũng sẽ không quản chuyện ở nhà họ Tưởng. Vì thế lần này cô ta đến tìm gặp Tưởng Đông Đình, Tưởng Viễn Chu sẽ không để ý đến.
Tưởng Đông Đình đi tới cửa, Lăng Thời Ngâm vừa nhìn thấy ông ta liền kêu lên: "Bác Tưởng."
Tưởng Đông Đình cười lạnh: "Lăng Thời Ngâm, cô còn dám bước chân tới nhà họ Tưởng sao? Cô nghĩ là cái chết của Tùy Vân không liên quan gì đến cô, phải không?"
Lăng Thời Ngâm liếc mắt nhìn về phía khu nhà nhỏ trước đây của Tưởng Tùy Vân. Cô ta thoáng run rẩy: "Bác Tưởng, cái chết của dì nhỏ thật sự không liên quan đến con mà. Con cũng không biết rốt cuộc Phó Kinh Sênh đã làm gì. . ."
Phía sau Tưởng Đông Đình, quản gia đã dắt một con chó săn tới. Lăng Thời Ngâm sợ đến mặt mày trắng bệch: "Đừng mà bác Tưởng, con thật sự có chuyện mới tới đây tìm người. . ."
"Thời Ngâm, ta đã già rồi, không muốn đấu đá gì với nhà họ Lăng các người nữa. Thế nhưng Viễn Chu lại xem Tùy Vân như mẹ ruột của mình, mối thù này nó sẽ không bao giờ quên được."
Lăng Thời Ngâm nhìn con chó săn hung tợn kia đăng hằm hè với mình, cô ta không khỏi lui ra sau vài bước.
Tưởng Đông Đình chỉ chỉ Vượng Tài: "Sau này nếu cô còn dám đến nhà họ Tưởng, ta sẽ để nó ra tiếp cô đấy."
"Bác Tưởng!" Lăng Thời Ngâm không cam lòng.
"Bây giờ con và Viễn Chu đã không còn khả năng đến với nhau, thế nhưng người có thể đồng ý cho Hứa Tình Thâm tiến vào nhà họ Tưởng hay sao?"
Tưởng Đông Đình nháy mắt với quản gia. Quản gia liền dắt Vượng Tài tiến lên.
Lăng Thời Ngâm hoảng hốt kêu lên: "Cứu mạng -- "
Vượng Tài giơ hai chân trước lên, nếu không phải quản gia vẫn còn giữ sợi dây, có lẽ Lăng Thời Ngâm đã sớm bị cắn một phát.
"Bác Tưởng, người đừng quên, ở bệnh viện tâm thần còn có một Vạn Dục Ninh. Nói không chừng cô ta có thể giúp được cho người!"
Tưởng Đông Đình phất tay: "Chờ một chút."
Quản gia thu dây lại: "Vượng Tài."
Vượng Tài ngoan ngoãn trở lại bên cạnh quản gia. Lăng Thời Ngâm vẫn chưa hoàn hồn, không ngừng vỗ lên lồng ngực của mình.
"Làm sợ muốn chết!"
"Chuyện của Vạn nha đầu và Viễn Chu cũng đã sớm là quá khứ. Hơn nữa bây giờ con bé điên điên khùng khùng, Lăng Thời Ngâm, xem ra trước đây ta quả thực đã quá xem thường cô. Cô lại là người có tâm cơ nặng đến vậy."
"Bác Tưởng." Lăng Thời Ngâm liếc nhìn Vượng Tài, sau đó cẩn thận tiến lên vài bước.
"Vạn Dục Ninh căn bản là không hề điên. Cô ta cũng là bị tính kế mới bị đuổi ra khỏi Cửu Long Thương, mà chủ mưu không ai khác chính là Hứa Tình Thâm. Lúc turớc ở Cửu Long Thương tìm thấy thuốc gây ảo giác trong phòng Vạn Dục Ninh, thế nhưng thuốc đó chính là Hứa Tình Thâm mua! Sau này Tưởng Viễn Chu cũng biết chuyện, nhưng lại nhắm mắt làm ngơ như không có gì. Người phụ nữ như Hứa Tình Thâm mới đúng là lòng dạ độc ác!"
Tưởng Đông Đình đứa mắt liếc nhìn ra bên ngoài: "Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến ta?"
"Ngày hôm nay Hứa Tình Thâm lúc nào cũng nhằm vào con. Trước đó không lâu ở buổi tiệc của nhà họ Tần, cô ta có tình kéo váy con khiến con mất mặt. Con biết, bây giờ cô ta ỷ lại vào Tưởng Viễn Chu, càng không muốn con được sống yên ổn. Bác Tưởng, con cũng có mục đích của mình. Cô ta phải rời khỏi Tưởng Viễn Chu, cô ta không xứng! Mà người thì sao, lẽ nào có thể để cô ta muốn làm gì thì làm?"
Tưởng Đông Đình nhíu chặt mày: "Về chuyện Hứa Tình Thâm, không cần cô phải bận tâm. Nhà họ Tưởng không chấp nhận cô ta, lại càng không chấp nhận cô!"
Những lời này quả là sự sỉ nhục to lớn đối với Lăng Thời Ngâm. Hai tay đang đặt xuôi người của cô ta siết chặt lại, nhưng chân vẫn không hề nhấc lên hay có ý định rời khỏi đây.
"Bác Tưởng, con và Vạn Dục Ninh đã không còn cơ hội. Thế nhưng có câu này, con nghĩ nếu như người nói với Vạn Dục Ninh, cô ta nhất định sẽ nghe theo lời người."
"Nói cái gì?"
Tưởng Đông Đình hỏi xong, lại đưa mắt nhìn xung quanh, rồi nói tiếp: "Cô theo ta vào đây."
Lăng Thời Ngâm theo sát phía sau Tưởng Đông Đình. Hai người đi được vài bước, Tưởng Đông Đình ngừng lại, không định để cho Lăng Thời Ngâm tiến vào thêm nữa. Cô ta cũng không để tâm những điều này.
"Bác Tưởng, năm đó Vạn Hâm Tăng bị bắt giữ, Vạn Dục Ninh đã nhờ con giúp đỡ. Người chỉ cần nói cho Vạn Dục Ninh biết Hứa Tình Thâm đã nói một câu liên quan đến Vạn Hâm Tăng. . ."
Lăng Thời Ngâm hiểu rõ, bệnh viện Long Cảng cô ta không vào được, cho nên cũng không biết rõ tình hình gần đây của Vạn Dục Ninh. Nhưng nếu như cô ta không điên thì cũng xem như sống dở chết dở. Lúc này hẳn là nên giúp Vạn Dục Ninh một tay, để cô ta có cơ hội ra ngoài.
"Lúc đó, Vạn Dục Ninh chỉ có thể dựa dẫm vào một mình Tưởng Viễn Chu, nhà họ Vạn cũng đã suy sụp rồi. Nguyên văn câu nói của Hứa Tình Thâm chính là như vậy: nếu như Vạn Hâm Tăng không chết thì cô ta muốn Vạn Dục Ninh phải chết."
Sắc mặt Tưởng Đông Đình cứng đờ, nhìn chằm chằm Lăng Thời Ngâm.
"Năm đó Vạn Hâm Tăng bỗng nhiên tự sát, có phải liên quan đến cô hay không?"
Lăng Thời Ngâm cười nhạt: "Bác Tưởng, nếu như Vạn Dục Ninh hoài nghi, người cũng có thể nói với cô ta là đã giúp cô ta nghĩ cách xong rồi, có thể đưa cô ta ra ngoài. Thế nhưng những lời này lại bị Hứa Tình Thâm ngăn lại, cuối cùng dẫn đến cái chết của Vạn Hâm Tăng."
Quản gia vừa mang Vượng Tài đi, quay trở lại bên cạnh Tưởng Đông Đình.
Tưởng Đông Đình vẫn nhìn chằm chằm vào Lăng Thời Ngâm: "Thật không ngờ cô tuổi còn nhỏ mà đã độc ác như vậy."
"Bác Tưởng, hôm nay chúng ta cùng ngồi trên một chiếc thuyền rồi, phải phối hợp với nhau mới được."
Trong mắt Tưởng Đông Đình lộ ra vẻ châm chọc, ông ta xoay người đi vào trong.
Quản gia bước vội theo phía sau. Trở lại trong phòng, Tưởng Đông Đình thở hồng hộc, ngồi xuống ghế sô pha.
"Năm đó Vạn Hâm Tăng tự sát, chắc chắn là có liên quan đến Lăng Thời Ngâm."
"Cái gì?" Quản gia cũng khó mà tin được.
"Cô Lăng?"
"Ta đoán chắc là cô ta nói với Vạn Hâm Tăng: nếu như ông ta không chết thì Vạn nha đầu một mình ở bên ngoài vĩnh viễn đừng mong có ngày bình yên. Hơn nữa nghiệp chướng của Vạn Hâm Tăng quá nặng nề, cũng khó mà có thể yên ổn sống tiếp."
"Vậy bây giờ. . ."
Tưởng Đông Đình lắc đầu: "Nghĩ đến thực sự là khiến người ta đau lòng. Vốn dĩ Viễn Chu và Vạn nha đầu là thanh mai trúc mã, hôm nay đứa nhỏ kia lại bị nhốt vào torng bệnh viện tâm thần. Ai cũng không nghĩ tới Vạn nha đầu bị đuổi đi, Lăng Thời Ngâm bị đánh bại, tất cả đều do một tay Hứa Tình Thâm."
Quả thực người khác nhìn vào đều thấy đau lòng không ngớt.
"Vậy ngài muốn đến bệnh viện Long Cảng sao?"
"Phải."
"Tôi sẽ nghĩ cách xem có thể tránh kinh động đến Tưởng tiên sinh hay không."
Tưởng Đông Đình lắc đầu: "Không cần phải sợ. Ta vốn xem Vạn nha đầu như con gái của mình, giao tình giữa hai nhà vô cùng thân thiết, ta đi thăm nó một chút cũng là chuyện bình thường. Nếu như chúng ta lén lút ngược lại nó sẽ nghi gờ chúng ta đang có dự tính gì khác. Ông mau gọi điện thoại báo với nó gần đây ta ngủ không được ngon giấc, cứ thấy bồn chồn trong lòng, muốn đến Long Cảng thăm Vạn Dục Ninh."
"Vâng."
Đến bệnh viện Long Cảng, Tưởng Đông Đình cùng quản gia đi vào trong.
Tưởng Viễn Chu có vẻ đã không còn để tâm đến chuyện của Vạn Dục Ninh. Bác sĩ phụ trách cô ta dẫn Tưởng Đông Đình vào phòng.
"Viễn Chu thường ngày có hay lui tới đây không?"
"Mấy tháng trước Tưởng tiên sinh có ghé thăm một lần, nhưng đến nay vẫn chưa quay lại."
Nếu còn tới thăm, xem ra vẫn là chưa buông bỏ được hoàn toàn?
Theo như lời Lăng Thời Ngâm nói, Vạn Dục Ninh vẫn còn chút địa vị trong lòng Tưởng Viễn Chu, cái rễ đó rất khó mà nhổ ra được.
Đến trước phòng bệnh, người bác sĩ chuẩn bị mở cửa ra: "Lúc đầu cô Vạn không chịu ở đây. Tưởng tiên sinh nói ngoại trừ việc không cho cô ấy ra ngoài, thì những điều khác đều có thể đáp ứng."
Cánh cửa chậm rãi mở ra, bên trong phòng mơ hồ truyền đến tiếng TV.
Tưởng Đông Đình bảo quản gia đợi ở bên ngoài. Ông ta bước vào vài bước đi vào, thấy Vạn Dục Ninh đang ngồi ở mép giường không nhúc nhích, hai mắt chăm chú nhìn vào màn hình TV ở cách đó không xa.
Ông ta nhìn bộ dáng của Vạn Dục Ninh, vừa đau lòng vừa hoảng hốt. Thân hình Vạn Dục Ninh gầy gò không ít, trên đầu tóc còn xuất hiện vài sợi tóc bạc.
Dường như cô ta nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn lại, ánh mắt vẫn như người mất hồn.
Tưởng Đông Đình tiến lên, khóe miệng ông ta run run, khó có thể tin được, nhìn chằm chằm người trước mặt mình.
"Vạn nha đầu, con là Vạn nha đầu sao?"
Vạn Dục Ninh bỗng nhiên khóc rống lên: "Cứu con, cứu con, giúp con ra ngoài -- "
"Vạn nha đầu, con không điên đúng không?"
Vạn Dục Ninh không ngừng lắc đầu: "Con không điên, con không bị điên."
Tưởng Đông Đình bước tới thêm vài bước. Vạn Dục Ninh liền nắm lấy cánh tay ông ta. Lần này, Tưởng Đông Đình đã bớt sợ hơn, bàn tay ông ta run rẩy xoa đầu Vạn Dục Ninh. Ông ta thật sự rất thương đứa nhỏ này, dù sao thì cũng đã từng chứng kiến Vạn Dục Ninh lớn lên.
Nếu nói về lòng dạ độc ác, hẳn là không ai hơn Tưởng Viễn Chu nữa rồi.
Vạn Dục Ninh bị giam giữ mấy năm nay, chắc chắn đã phải chịu đựng không ít dằn vặt, khổ sở. Đây không chỉ là bệnh viện, mà còn là bệnh viện tâm thần.
"Bác Tưởng, người bảo Viễn Chu thả con ra ngoài được không? Con chỉ muốn sống những ngày như người bình thường mà thôi, con không dám gây sự nữa đâu. Con nói thật đó. . ."
"Bác Tưởng, con không có bệnh, con hoàn toàn không có bệnh. . ."
Tưởng Đông Đình giơ bàn tay lên, vỗ nhẹ lên vai cô ta: "Ta sẽ cố gắng nghĩ cách đưa con rời khỏi đây."
Chỉ là hôm nay thì không được, ông ta chỉ vừa mới đến, không thể để cho Tưởng Viễn Chu hoài nghi.
---
Vài ngày sau.
Hứa Tình Thâm đang bận rộn trong phòng ăn. Hôm nay cô được nghỉ. Tưởng Viễn Chu đi tới, liếc mắt nhìn: "Đang chuẩn bị cơm sao?"
"Ừ, cái này là cho Lâm Lâm và Duệ Duệ."
Tưởng Viễn Chu muốn ôm cô, Hứa Tình Thâm vuốt ve cánh tay anh.
"Ra ngoài thôi."
Hai người vừa ngồi vào bàn ăn thì Lão Bạch cũng vừa tới.
Tưởng Viễn Chu đưa đôi đũa cho Hứa Tình Thâm. Hứa Tình Thâm ngước mắt nhìn về phía Lão Bạch.
"Đã ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa, cảm ơn Tưởng phu nhân quan tâm."
"Ngồi xuống cùng ăn đi."
Lão Bạch liếc nhìn Tưởng Viễn Chu, nhưng có mấy lời vẫn phải nói ra; "Tưởng tiên sinh, bên Long Cảng vừa báo tin, cô Vạn không xong."
Tưởng Viễn Chu thu đôi đũa trong tay về: "Cái gì gọi là không xong?"
"Để lại di thư, tự sát."
Hứa Tình Thâm vừa nhai cơm trong miệng, vừa hỏi: "Đã chết rồi sao?"
"Đã đưa tới bệnh viện cấp cứu."
Tưởng Viễn Chu tiếp tục dùng cơm: "Vậy đợi tin tức bên bệnh viện đi."
Lão Bạch lau giọt mồ hôi bên thái dương đi. Ánh mắt Tưởng Viễn Chu có chút tối lại, nhưng ngoài miệng vẫn không có biểu hiện gì đặc biệt.
"Trước giờ cô ta cũng đã từng náo loạn không ít lần rồi."
Vạn Dục Ninh bị giam giữ ở Long Cảng, nói là để chữa bệnh nhưng cô ta một mực làm loạn. Bên trong phòng bệnh không bày biện bất cứ đồ dùng nào, cô ta lại thường xuyên xé rách chăn đệm trên giường, cũng đã nhiều lần tự sát.
Lão Bạch đứng đó, có chút chuyện cần phải nói rõ tình hình cho Tưởng Viễn Chu biết: "Tưởng tiên sinh, lần này cô Vạn đập đầu vào tường. Trên tường dính đầy vết máu tươi, bên bệnh viện cũng đã nói lần này quả thật rất nghiêm trọng. Nói không chừng. . ."
Nói không chừng là không thể qua nổi, phải không?
Hứa Tình Thâm liếc nhìn hai người đàn ông, sắc mặt cô vẫn không chú thay đổi.
"Lão Bạch, ngồi xuống ăn đi, còn nữa, sau này trước mặt bọn trẻ đừng nói đến những chuyện máu me. Mặc dù hai đứa nghe không hiểu nhưng không thể tùy tiện nói như vậy. Nếu cần, hai người lên lầu nói chuyện đi."
Lão Bạch nghe ra tâm tình Hứa Tình Thâm không được tốt, vội vàng im bặt.
Hứa Tình Thâm cũng không sợ Vạn Dục Ninh kia. Vạn Dục Ninh đã sớm là quá khứ, hiện tại dù cô ta có gây náo loạn tới đâu đi chăng nữa thì cũng vậy thôi.
Cô cười nhạt.
Rất tốt, cô không sợ ầm ĩ, chỉ sợ người trốn chui rúc phía sau mà thôi.
Dựa vào một tiếng "Tưởng phu nhân" của cô ngày hôm nay, Vạn Dục Ninh kia còn có thể coi trời bằng vung hay sao?
Cô có thể kéo Vạn Dục Ninh xuống địa ngục một lần, còn sợ không có lần thứ hai sao!
Chương 208: Kế mỹ nhân của em chỉ dùng với một mình anh
Editor: Dế Mèn
Khuôn mặt Tưởng Viễn Chu không có biểu tình gì, Hứa Tình Thâm hướng mắt sang Lão Bạch: "Đứng làm gì vậy? Chuẩn bị đi ra ngoài sao?"
"Không phải ạ..."
"Nếu không phải thì ngồi xuống ăn chung đi!"
Lão Bạch nghe vậy bèn kéo ghế ra. Anh không muốn làm mất hứng, cũng không muốn làm Hứa Tình Thâm thấy ngột ngạt, nhưng Vạn Dục Ninh đối với Tưởng Viễn Chu mà nói, chung quy không phải là một phụ nữ bình thường, là thanh mai trúc mã cùng lớn lên, mặc dù cô ta đã từng không đúng, nhưng Tưởng tiên sinh đây...
Dù sao, dù sao anh cũng từng vô số lần gọi cô ta là Vạn nha đầu một cách đầy cưng chiều.
Nếu như không có Phương Thành, nếu như không có Hứa Tình Thâm, Tưởng Viễn Chu và Vạn Dục Ninh e đã sớm kết làm vợ chồng.
Lão Bạch đã nói đến nước đó cũng không thể nhiều lời nữa, chung quy bây giờ người ngồi cạnh Tưởng Viễn Chu là Hứa Tình Thâm.
Lúc di động của Tưởng Viễn Chu reo lên, Hứa Tình Thâm và Lão Bạch không khỏi di tầm mắt sang anh. Người đàn ông móc di động trong túi ra, là điện thoại bên bệnh viện kia gọi tới.
Hứa Tình Thâm thấy trong đáy mắt sâu của anh hiện lên tia sáng nhạt, ngón tay thon dài của anh nắm di động.
"Alo."
"Anh Tưởng!"
"Thế nào?"
"Cô Vạn còn đang được cấp cứu, vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm tính mạng ạ."
"Được."
Bên này vừa ngắt, số điện thoại khác liền gọi tới.
Ngón tay Tưởng Viễn Chu theo phản xạ quẹt qua màn hình. Hứa Tình Thâm đã nghe được giọng Tưởng Đông Đình từ bên trong phát ra: "Viễn Chu, có phải Vạn nha đầu tự sát không?"
Một tiếng "Vạn nha đầu" tựa như có thể lôi người ta về mấy năm trước. Hứa Tình Thâm một tay chống bên mặt, nhìn Tưởng Viễn Chu chăm chú. Giữa hai hàng lông mày người đàn ông giật giật, không phải một chút phản ứng cũng không có.
Mấy năm qua Tưởng Đông Đình chưa từng quan tâm chuyện của Vạn Dục Ninh, không phải một lòng muốn tác hợp Tưởng Viễn Chu và Lăng Thời Ngâm sao?
Nhưng hôm nay lại lo lắng như vậy, luôn miệng vọng tưởng dùng ba chữ Vạn nha đầu để kích thích Tưởng Viễn Chu động lòng, ông ta quả thực là đang nằm mơ.
Tưởng Viễn Chu đáp lại Tưởng Đông Đình đơn giản một câu.
"Con bé bây giờ thế nào?" Tưởng Đông Đình sốt ruột hỏi.
"Không biết."
"Cái gì mà không biết?"
"Còn cấp cứu ở bệnh viện."
Tưởng Đông Đình cẩn thận lắng nghe ngữ khí của Tưởng Viễn Chu, muốn đoán tâm tình và phản ứng của anh vào lúc này.
"Con đang ở bệnh viện Long Cảng sao?"
"Không."
Tưởng Đông Đình nghe thế, trong lời nói rõ ràng có tức giận: "Viễn Chu, dù Vạn nha đầu trước kia có thế nào, con cũng đã nhốt con bé mấy năm, con bé tốt xấu cũng đã được nuông chiều từ nhỏ tới lớn... "
Hứa Tình Thâm đưa tay, bàn tay khẽ nắm cổ tay Tưởng Viễn Chu, người đàn ông cảm nhận được liền nhìn sang Hứa Tình Thâm.
"Nếu được thì chuyển cô ta tới Tinh Cảng chữa trị."
Những lời này của Hứa Tình Thâm, Tưởng Đông Đình cũng nghe thấy.Ý tứ của ông ta cũng chính là thế này, không ngờ người phụ nữ này lại mở miệng trước rồi. Tưởng Đông Đình nói ngay sau đó: "Cuối cùng cô ta cũng nói được một câu tiếng người."
Tưởng Viễn Chu không nhiều lời với Tưởng Đông Đình, ngắt cuộc trò chuyện.
"Em nói chuyển Vạn Dục Ninh tới Tinh Cảng?"
"Đúng vậy. Vạn Dục Ninh bây giờ bị thương nặng, nên đưa tới Tinh Cảng để được cứu chữa tốt nhất."
Tưởng Viễn Chu gật đầu: "Được, để Lão Bạch an bài sắp xếp."
Tay của Hứa Tình Thâm vẫn dừng trên cổ tay Tưởng Viễn Chu như cũ.
"Anh không được đi gặp cô ta."
Cô nói trắng ra như thế, Tưởng Viễn Chu vỗ nhẹ bàn tay cô. "Được, anh không gặp."
Anh dứt khoát nhận lời, không chút do dự.
---
Cùng ngày, Vạn Dục Ninh được chuyển sang Tinh Cảng. Ngày hôm sau, Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu tới bệnh viện. Tưởng Viễn Chu đi vào văn phòng, Lão Bạch giúp anh mắc áo khoác lên giá áo.
Cửa văn phòng không khóa trái, lúc Tưởng Đông Đình đẩy cửa đi vào cũng không hề gõ cửa.
Tưởng Viễn Chu đi đến trước bàn làm việc.
"Ba tới làm gì?"
"Ba đến xem Vạn nha đầu."
"Đây không phải phòng Vạn Dục Ninh."
Tưởng Đông Đình tiến lên mấy bước: "Viễn Chu, đã bao lâu con không thăm Dục Ninh rồi? Con biết con bé hiện tại đã biến thành cái dạng gì không?"
"Ba biết rồi mà, con không quan tâm mấy thứ đó."
Câu đầu tiên của Tưởng Viễn Chu đã chặn những lời trong cổ họng Tưởng Đông Đình lại trong. Tưởng Đông Đình không tiện nói gì, chung quy nhà họ Tưởng và nhà họ Vạn đã là chuyện sớm qua. Tưởng Viễn Chu khăng khăng không gặp Vạn Dục Ninh, ông ta nhiều lắm cũng chỉ có thể nói anh một câu "nhẫn tâm".
Có điều, hiện giờ Vạn Dục Ninh đã vào Tinh Cảng nằm, sau này nhất định sẽ có cơ hội gặp mặt.
"Viễn Chu, xét tới giao tình của hai nhà Tưởng, Vạn, con để ba đi thăm Vạn nha đầu nhiều chút. Bây giờ con bé cô độc không nơi nương tựa, nói sao cũng đã quá thê thảm."
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống ghế làm việc: "Khó khi ba tấm lòng Bồ Tát như vậy, con không có ý kiến."
Sau khi tiễn Tưởng Đông Đình ra, Lão Bạch đóng cửa lại.
"Tưởng tiên sinh, ngài thật sự không đi sao ạ?"
"Tình Thâm bảo tôi không được gặp thì tôi không gặp."
"Rất nhiều người đã đoán, Tưởng tiên sinh đối với cô Vạn sẽ tình cũ khó mà quên..."
Tưởng Viễn Chu xoay ghế ngồi, nhìn vầng mặt trời đang lên cao ngoài cửa sổ.
"Vậy bọn họ bàn tính như vậy, thật sự là nhầm to rồi."
---
Hứa Tình Thâm đi tới trước của phòng bệnh Vip của Vạn Dục Ninh. Ở cửa có người gác, nhưng thấy là Hứa Tình Thâm thì không ai ngăn lại.
Cô đẩy khẽ cửa ra, đi vào. Trong phòng bệnh truyền đến tiếng thiết bị máy móc rất rõ, tích tích____
Vạn Dục Ninh quấn băng gạc trên đầu. Hứa Tình Thâm tiến lại gần, nói thật là, đã mấy năm cô không gặp cô ta. Vạn Dục Ninh nằm giữa chiếc giường màu trắng, gầy khủng khiếp là thế, nên nằm ở đó cũng không có cảm giác như là một người bình thường.
Tầm mắt Hứa Tình Thâm rơi xuống trên khuôn mặt người phụ nữ, cũng thấy tóc của cô ta. Hứa Tình Thâm có chút giật mình, không ngờ cô ta sẽ biến thành như vậy.
Đầu Vạn Dục Ninh đau muốn nứt ra, nghe thấy có tiếng bước chân đi vào, hai mắt cô ta không mở ra được chút nào, chỉ he hé, mơ mơ hồ hồ nhìn có bóng người. Vạn Dục Ninh vươn tay ra.
"Viễn Chu..."
Hứa Tình Thâm đứng yên trước giường bệnh, khóe miệng nhếch lên cười lạnh: "Tưởng Viễn Chu không tới. Vạn Dục Ninh, là tôi."
Người phụ nữ trên giường bệnh rõ ràng cả kinh, cố hết sức mở mắt ra hoàn toàn.
"Hứa Tình Thâm!"
"Tinh thần không tồi! Xem ra bác sĩ Long Cảng đã nói quá nghiêm trọng về thương thế của cô rồi. Nghe nói đã trải qua cuộc cấp cứu cửu tử nhất sinh, có điều tôi thấy vết thương phần đầu của cô vẫn còn đẹp, nói cách khác, tóc cô đã sớm được cạo hết rồi."
Vạn Dục Ninh nằm trên giường bệnh, không thể cử động gì mạnh, tầm mắt cô ta nhìn về phía cửa. Hứa Tình Thâm khom lưng nhìn thẳng vào mắt cô ta.
"Đừng nhìn, anh ấy không có tới. Anh ấy cũng sẽ không tới."
"Hứa Tình Thâm, cô muốn làm gì?"
"Tôi chỉ là đến xem cô."
Vạn Dục Ninh đã không còn bộ dáng kiểu làm mưa làm gió trước kia, môi cô ta khô nứt, nhẹ giọng mở miệng: "Tôi không muốn bị nhốt tiếp nữa, tôi muốn quay lại cuộc sống của người bình thường."
"Nhưng mà Vạn Dục Ninh, cô cũng không còn gì cả, ba cô tự sát, mẹ cô vẫn còn ngồi tù. Cô nói cô muốn sống cuộc sống bình thường, kết quả lại vẫn là muốn dựa vào Tưởng Viễn Chu. Tôi sẽ không để loại chuyện này lại xảy ra. Người đàn ông của tôi, tại sao phải cho cô dựa vào."
Môi Vạn Dục Ninh tái nhợt.
Từ khi nào? Những lời này là độc quyền của cô ta mới đúng.
Hứa Tình Thâm ngồi dậy, nhìn chai nước truyền dịch treo trên giá, cô lấy xuống nhìn.
"Biết bây giờ cô đang ở đâu không?"
Vạn Dục Ninh nhìn xung quanh. Ngón tay Hứa Tình Thâm gõ mấy cái trên chai nước truyền dịch.
"Bây giờ cô đang ở Tinh Cảng."
"Hứa Tình Thâm..." Vạn Dục Ninh nhìn chằm chằm động tác của người phụ nữ. Đã từng chịu thua thiệt với cô, đến giờ nghĩ đến cô ta vẫn còn chút sợ.
"Cô muốn làm gì?"
Hứa Tình Thâm chỉ vào chỗ miệng chai nước truyền dịch.
"Có xem phim không? Chỉ cần bơm vào đây một tiêm thuốc nước, cô lập tức sống không xong."
"Đây là bệnh viện của Viễn Chu!"
"Phải, nhưng hiện tại là của tôi."
Hứa Tình Thâm đột ngột treo chai nước lại trên giá. Động tác của cô thô bạo, kim tiêm càng đâm sâu vào mu bàn tay Vạn Dục Ninh, cô ta kêu lên đau đớn: "Cứu với!!!!! Cứu với!!!!"
Hứa Tình Thâm tiến lên bịt miệng cô ta lại. Cô khom lưng ghé tới trước mặt Vạn Dục Ninh.
"Đừng kêu! Có kêu hỏng cổ họng cũng vô dụng. Cũng đừng ở đây làm bộ đáng thương, tôi sẽ không để Tưởng Viễn Chu tới gặp cô, sẽ không cho anh ấy cơ hội thương hại cô."
Tầm mắt của cô vẫn dừng trên khuôn mặt Vạn Dục Ninh. Hai người gần nhau như thế, Vạn Dục Ninh nhìn thấy hết rõ biểu tình cũng như đáy mắt âm u của Hứa Tình Thâm, cô ta mở to hai mắt. Hứa Tình Thâm buông tay ra, hai tay chống ở mép giường mà nhìn cô ta.
Vạn Dục Ninh cũng gắt gao nhìn chằm chằm lại cô.
"Hứa Tình Thâm, sao cô biến thành như vậy?"
"Tôi trước nay chưa bao giờ thay đổi. Vạn Dục Ninh, cô tốt nhất hiểu rõ tình hình, tôi và Tưởng Viễn Chu sẽ không vì một thanh mai như cô mà chia tay nữa, huống hồ giữa chúng ta đã có hai đứa trẻ."
"Con?"
"Thật ra cô ngồi ở Long Cảng cũng tốt, bên ngoài chuyện gì cũng không biết, hà tất đi ra tiếp tay làm việc xấu?"
Bên ngoài, mơ hồ có tiếng nói chuyện truyền đến, Hứa Tình Thâm đứng dậy. Tưởng Đông Đình nghe Hứa Tình Thâm ở trong, vội bước nhanh vào, nhìn vẻ mặt của cô, như thể sợ Hứa Tình Thâm sẽ gây bất lợi cho Vạn Dục Ninh.
Hai tay Hứa Tình Thâm cắm trong túi, lui ra khỏi giường Vạn Dục Ninh.
"Ba, ba tới rồi ạ!"
"Nhưng tới bây giờ tôi chưa từng thừa nhận cô."
Hứa Tình Thâm không để bụng.
"Dù có thừa nhận hay không, sự thật cũng không cách gì thay đổi."
Tưởng Đông Đình bước tới trước giường Vạn Dục Ninh.
"Vạn nha đầu, cô ta không làm gì con chứ?"
"Ba, ba nói như vậy không đúng rồi, con cũng không phải hồng thủy mãnh thú." Hứa Tình Thâm nhìn đồng hồ.
"Nên tới thăm con cũng đã tới, nếu ba không muốn nhìn thấy con, con đi trước."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Hứa Tình Thâm dừng chân, quay đầu lại.
"Viễn Chu không chịu gặp Dục Ninh một lần là ý của cô?"
"Phải, là ý của con." Hứa Tình Thâm không chút giấu giếm, nói.
Tưởng Đông Đình cũng không ngờ thái độ cô lại như vậy.
"Hứa Tình Thâm, loại chuyện này, cô dựa vào gì mà can thiệp?"
"Có gì hay mà gặp?" Hứa Tình Thâm hỏi lại: "Cô Vạn không cần đồng cảm, cái bộ dáng bây giờ của cô ấy, đi ra ngoài ai cũng sẽ đồng cảm, thêm một người cũng không thấy nhiều, mà bớt một người cũng chẳng sao. Quan trọng nhất chính là, tâm tư con hẹp hòi, có thù tất báo, người nào làm thương tổn con, con đều nhớ kỹ. Nếu người bây giờ Tưởng Viễn Chu nâng niu là con, thì con đây nói gì anh ấy đương nhiên sẽ nghe. Con nói anh ấy không được đi gặp Vạn Dục Ninh! Liếc mắt một cái cũng không được!"
Tưởng Đông Đình tốt xấu cũng là một nhân vật có tên tuổi, nhưng nói thật, ông ta thật sự bị Hứa Tình Thâm làm tức giận không ít.
"Tình cảm giữa bọn nó, cô hiểu gì sao?"
Nực cười!
Hứa Tình Thâm không khỏi cười lạnh ra tiếng: "Tình cảm? Giữa nam nữ, ngoại trừ tình cảm vợ chồng, tất cả đều là giả!"
Cô bước tới hai bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tưởng Đông Đình.
"Ba, con không ngốc. Vạn Dục Ninh bỗng nhiên ra đây, việc này có quan hệ với ba nhỉ? Hôm nay con sẽ bỏ những lời này ở lại đây. Mặc kệ giữa con và Tưởng Viễn Chu sẽ còn sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện, từ giờ trở đi, tương lai của con, sau này của con, con vĩnh viễn cũng sẽ không rời Tưởng Viễn Chu! Có người đàn ông tốt như thế cho con kề vào, con dựa vào gì mà không cần? Con không hy vọng xa vời có thể có được sự chúc phúc của ba. Cuộc sống là con và anh ấy cùng nhau, nhưng ba lại muốn chen giữa làm khó dễ, con đảm bảo... con mà bụng dạ nham hiểm lên thì bản thân con cũng phải sợ. Con nói không chừng sẽ không cho con ba, cháu trai cháu gái ba, đời này không gặp ba một lần nào nữa!"
Hứa Tình Thâm nói xong những lời này sau, nghênh ngang mà đi.
Ra ngoài phòng bệnh, Hứa Tình Thâm đứng yên ở cửa, nhìn về phía hai người canh ngoài cửa.
"Phòng của cô Vạn, ngoại trừ Tưởng Đông Đình và nhân viên y tế ra, ai cũng không được vào. Còn nữa, nhất định cô Vạn không được bước ra khỏi phòng này một bước, rõ chưa?"
Hứa Tình Thâm nhấc chân bỏ đi. Những lời cô nói cũng truyền tới tai Tưởng Đông Đình rõ mồn một, tất nhiên ông ta cũng nghe Hứa Tình Thâm gọi thẳng tên mình.
Người phụ nữ này, muốn khống chế toàn bộ Tinh Cảng sao?
---
Lúc tan tầm, Tưởng Viễn Chu ngồi ghế sau xe, Lão Bạch chuyên chú nhìn chằm chằm về phía trước.
"Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân hôm nay bắt đầu khám bệnh lại ạ."
"Ừm."
Tưởng Viễn Chu mím môi, thấy Hứa Tình Thâm cũng từ không xa đang đi tới, cô mở cửa sau lên xe.
Xe từ từ chạy đi, nhưng không giống đang về Hoàng Đỉnh Long.
"Chúng ta đi đâu?"
"Lâu rồi không cùng em ra ngoài ăn cơm."
Hứa Tình Thâm ngồi dựa ra ghế. Không khí có chút im ắng, cô nghĩ nghĩ lại nói: "Em đã đi gặp Vạn Dục Ninh, cấp cứu xong hẳn cũng không có trở ngại gì."
"Ừm."
"Anh... Muốn đi thăm cô ta không?"
"Không đi." Tưởng Viễn Chu nói nhỏ.
Tài xế cũng không hỏi Tưởng Viễn Chu muốn đi đâu, hẳn đã biết trước nơi sẽ tới. Sau khi vào nhà hàng, Lão Bạch đi thu xếp, sau đó theo Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm tới bàn.
Ba người ngồi xuống, Lão Bạch thấy Hứa Tình Thâm cầm lấy thực đơn. "Tưởng tiên sinh, tôi về trước ạ!"
Hai người bọn họ hẹn hò, mình ở đây làm bóng đèn xem náo nhiệt gì chứ?
"Ngồi đi, hôm nay tới đây cũng không chỉ để ăn cơm."
Hứa Tình Thâm nghe vậy, ngẩng mắt lên.
"Vì sao thế?"
Tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn sang phía cách đó không xa. Lão Bạch và Hứa Tình Thâm nhìn theo, nhìn thấy một nam một nữ đã ngồi ở đó trước, đang dùng cơm.
Lão Bạch nhận ra họ, nhưng anh ấy cũng không mở miệng. Hứa Tình Thâm ánh mắt khó hiểu mà nhìn Tưởng Viễn Chu, "Bọn họ là ai?"
"Người phụ nữ kia, chính cô ta đã bảo Đới Mẫn Mẫn tráo USB của em."
Đôi mắt đẹp của Hứa Tình Thâm hơi nheo lại.
"Cô ta và Lăng Thời Ngâm có quan hệ gì?"
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu khẽ cong lên: "Không biết có được tính là bạn bè không. Lăng Thời Ngâm vì thận trọng nên đã tìm bạn học cấp ba đã mấy năm không liên lạc là cô ta đây. Đã xem camera theo dõi của bách hóa Tân Tô, có điều toàn bộ quá trình cô ta toàn cúi đầu, không thuận tiện để xác nhận. Cuối cùng qua miêu tả của Đới Mẫn Mẫn, rồi từng lớp lớp quan hệ để tra tìm, xác định chính là cô ta."
Hứa Tình Thâm vẫn không nói gì, đưa thực đơn trong tay cho Tưởng Viễn Chu.
"Anh gọi đi!"
Người đàn ông thấy cô đứng dậy, anh cầm lấy cổ tay Hứa Tình Thâm.
"Em tính qua thẳng đó làm rõ mọi chuyện?"
"Em chỉ đi nhìn thôi."
Ngón cái của Tưởng Viễn Chu vuốt ve mấy cái ở mu bàn tay Hứa Tình Thâm. Người phụ nữ ngồi đưa lưng về phía bọn họ, bạn trai cô ta lâu lâu lại mắt sang hướng bên này. Tưởng Viễn Chu cũng là đàn ông, tất nhiên rõ bên trong ánh mắt kia là ý tứ gì. Ánh mắt của tên đó làm Tưởng Viễn Chu rất chán ghét, hận không thể móc mắt hắn ra.
Tưởng Viễn Chu biết, trên người Hứa Tình Thâm có sức cuốn hút đặc biệt, nhất là đối với loại đàn ông này mà nói, mỗi cái giơ tay nhấc chân của cô đều là sự cám dỗ trí mạng. Còn với người phụ nữ, sự trả thù tốt nhất không phải chính là bắt cóc trái tim người đàn ông của cô ta?
Tưởng Viễn Chu nắm chặt tay cô, Hứa Tình Thâm bị đau, không khỏi ngó xuống.
"Chuyện gì?"
"Chuyện khác anh đều có thể vì em, nhưng em không được dùng chiêu đặc biệt đó với đàn ông, một cái nhìn cũng không được!"
Nghe xong, Hứa Tình Thâm gần như không phản ứng lại kịp. Dự tính ban đầu của cô rất đơn giản, chỉ là đi ngó bộ dáng người phụ nữ kia mà thôi. Chờ khi cô hiểu ra ý tứ trong lời nói của Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm nắm lại bàn tay Tưởng Viễn Chu.
"Kế mỹ nhân của em, em chỉ dùng với mình anh thôi."
Lão Bạch ngồi bên cạnh, sắp rớt hàm tới nơi. Anh ấy nghĩ, nếu sau này có người phụ nữ nói với mình như vậy, mình nhất định là không để vào tai, nhưng vị Tưởng tiên sinh trước mắt đây lại thích khẩu vị này rất rõ ràng.
Nét mặt Tưởng Viễn Chu lộ nét cười, buông tay ra.
Hứa Tình Thâm đi nhanh về phía trước. Tên bạn trai ngồi đối diện người phụ nữ nắm chặt dao nĩa trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, lại còn không dời mắt. Người phụ nữ nói chuyện với hắn, hắn chẳng đáp lại câu nào, tầm mắt hoàn toàn buộc trên người Hứa Tình Thâm.
Tưởng Viễn Chu lật thực đơn trong tay, muốn xem nhẹ một màn này. Nhưng mà tâm lý chung quy vẫn có chút không vui, anh hận không thể giấu Hứa Tình Thâm ở nhà, ai cũng không được nhìn.
"Tưởng tiên sinh!"
"Hửm?"
"Nếu chúng ta tìm được người này rồi, cũng biết là cô Lăng giật dây, ngài hoàn hoàn có thể trực tiếp xử lý hai cô ta. Sau lưng Lăng Thời Ngâm có nhà họ Mục, động tới khả năng sẽ phiền toái, nhưng như người phụ nữ phía đối diện kia, gia đình cơ hồ không có bối cảnh gì, nếu muốn làm cô ta thì rất dễ dàng."
Vẻ mặt Tưởng Viễn Chu nở nụ cười: "Lão Bạch, dùng từ văn minh!"
Nét mặt Lão Bạch ngây ngốc, suy nghĩ xong không khỏi cười: "Tưởng tiên sinh, là ngài hiểu sai rồi."
Hứa Tình Thâm đi tới gần bàn hai người kia. Người phụ nữ uống ngụm rượu, phát hiện sự chú ý của bạn trai vẫn luôn đặt ở đàng trước. Cô ta theo bản năng quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy Hứa Tình Thâm đã sắp đi tới cạnh, cô ta cả kinh, trợn mắt, há hốc mồm, biểu tình rất là buồn cười.
Tầm mắt Hứa Tình Thâm quét trên mặt cô ta, nhìn kỹ diện mạo cô ta. Cô không hề đứng lại, đi thẳng đến toilet đàng xa.
Người phụ nữ bối rối vỗ ngực, hù chết người ta, may mắn... Hứa Tình Thâm nhất định sẽ không nghĩ chuyện của Đới Mẫn Mẫn có liên quan tới mình.
Tên bạn trai có vẻ nhìn vẫn chưa đủ, còn ngoái đầu qua; người phụ nữ đá vào đùi hắn.
Tưởng Viễn Chu gọi món, lúc này mới tiếp tục đề tài vừa rồi.
"Lão Bạch, cậu nói, nếu giữa chừng không có người ngăn trở và có ý hãm hại, Hứa Tình Thâm sẽ sống thế nào nhỉ?"
"Tôi cảm thấy với chỉ mình mình, Tưởng phu nhân cũng có thể sống rất ổn."
Điểm này, Tưởng Viễn Chu tán đồng.
"Đúng vậy, nếu không có Vạn Dục Ninh, không có Lăng Thời Ngâm, không có nhà họ Tưởng lần lượt bức bách, cô ấy hoàn toàn có thể sống tốt hơn cả mong đợi. Nhưng hôm nay, cô ấy cảm thấy bản thân như chỉ có thể dựa vào tôi, điều sẽ làm cô ấy càng ngày càng ủy khuất. Tôi có thể vì cô ấy làm rất nhiều chuyện; nhưng cái cảm giác thỏa mãn này, tôi muốn để chính cô ấy tìm được. Tôi có thể giúp cô ấy tìm ra mục tiêu, còn chuyện ra tay, cô ấy có thể tự mình làm. Cô ấy trước kia bị khi dễ quá lắm, mà đám người đó có thể khi dễ cô ấy không phải bởi vì Hứa Tình Thâm không đủ ưu tú, mà hầu như bởi vì lúc cô ấy ở trong hoàn cảnh tồi tệ, gia đình không thể làm chỗ dựa cho cô ấy."
"Hiện tại đã tới lúc cho cô ấy xả giận, đợi cô ấy xả giận xong rồi, có lẽ... bọn tôi có thể còn tốt hơn so với trước kia."
Hứa Tình Thâm nhanh chóng quay lại, người phục vụ đang bưng đồ ăn lên. Cô ngồi xuống, lau tay.
"Xin lỗi, làm ơn cho tôi một ly nước đá."
Tưởng Viễn Chu không chút do dự lên tiếng: "Không được, nước đá lạnh lắm!"
"Không sao, em thấy nóng quá." Hứa Tình Thâm dùng tay vỗ vỗ mấy cái vào hai bên mặt, nói tiếp với người phục vụ: "Mang đá đi."
"Được ạ."
Một ly nước đá mau chóng được đưa đến tay Hứa Tình Thâm. Cô uống hai ngụm. Tưởng Viễn Chu nhìn nhìn.
"Phụ nữ ít uống đồ quá lạnh thôi."
"Em biết, thỉnh thoảng à!"
Tưởng Viễn Chu quản nhiều, Hứa Tình Thâm hàng ngày ăn kem ly sao không việc gì?
Cô ăn nhiều, tay lại muốn cầm ly nước đá. Tưởng Viễn Chu nhìn cô hơi ngửa cổ, lúc nước trôi xuống cổ họng, lạnh đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn cả lại. Này là gì đây? Tự ngược à? Ít ra ở trong mắt Tưởng Viễn Chu là vậy.
Trong ly nước còn hơn phân nửa. Hứa Tình Thâm ăn mấy miếng mì Ý, tay trái vươn tới. Tưởng Viễn Chu thấy thế, nhanh hơn Hứa Tình Thâm một bước, cầm lấy ly nước.
"Anh cũng hơi khát, anh uống hai ngụm."
Lão Bạch vừa thấy liền muốn ngăn cản: "Tưởng tiên sinh, lạnh lắm!."
Hứa Tình Thâm buồn cười: "Lão Bạch, Tưởng tiên sinh cũng không phải con nít, chỉ mấy ngụm nước đá thôi, xem anh khẩn trương vậy kìa!"
Lão Bạch muốn nói lại thôi.
Hai ngón tay Tưởng Viễn Chu cầm miệng ly, miếng đá chạm vào đôi môi mỏng của anh. Lúc hai người ấy nói chuyện, anh liền đem nước ở trong uống hết.
Tưởng Viễn Chu thả ly lại chỗ cũ, Hứa Tình Thâm nhìn.
"Anh uống hết rồi?"
"Không được kêu nữa."
Hứa Tình Thâm thấy vẻ mặt anh cứng ngắc. Tưởng Viễn Chu vẫn như thế, trước kia đã quản cô, không cho cô ăn rất nhiều món, nhưng Hứa Tình Thâm đại đa số lúc cũng không chịu nghe, vẫn ăn. Cho nên, lúc cô không nghe lời, Tưởng Viễn Chu liền ăn thế cô.
Lúc về, Hứa Tình Thâm ngồi dựa gần Tưởng Viễn Chu, tầm mắt người đàn ông xẹt qua cái nhà hàng kia.
"Bộ dạng em vừa nãy đi thẳng qua đó, anh cứ tưởng em sẽ trực tiếp xé cô ta."
"Em cũng đâu ngốc." Khóe miệng Hứa Tình Thâm khẽ cong. "Thật ra, em đã đoán được là Lăng Thời Ngâm, nhưng không vội. Đã hai năm trôi qua, em kiên nhẫn lắm."
Lão Bạch nghiêng người, thỉnh thoảng lại nhìn xuống gương mặt của Tưởng Viễn Chu.
"Tưởng tiên sinh, ngài không sao chứ?"
"Lão Bạch, anh ấy thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?" Hứa Tình Thâm thấy khó hiểu, hỏi.
Ngón tay Tưởng Viễn Chu lướt nhẹ ở trên trán, đầu ngón tay miết tới miết lui trên hàng lông mày.
"Biết tại sao đến nay Lão Bạch vẫn độc thân không? Người cậu ta vẫn luôn nhớ tới nhất chính là anh."
Hứa Tình Thâm hừ lạnh: "Em nhìn ra từ lâu rồi."
---
Trở lại Hoàng Đỉnh Long, Tưởng Viễn Chu xuống xe trước, Hứa Tình Thâm cầm lấy túi xách trên ghế.
Lão Bạch nghiêng người, đè thấp giọng nói, nói: "Tưởng phu nhân, đợi lát nữa ngài để ý Tưởng tiên sinh, anh ấy bị đau dạ dày, không thể đụng đồ lạnh nhiều. Hôm nay đã uống hơn nửa ly nước đá, tôi sợ anh ấy không chịu được."
"Dạ dày không tốt sao?" Bàn tay Hứa Tình Thâm để ở cửa xe.
"Trước kia chưa từng thấy anh ấy như vậy."
"Hai năm cô bỏ đi, anh ấy tự giày vò mình, tinh thần cũng không tốt lắm, người khác khuyên cũng không nghe, làm sức khỏe cũng rất tệ."
Hứa Tình Thâm trầm mặc.
Tưởng Viễn Chu mở cửa xe bên kia ra, cúi người xuống, hỏi: "Sao còn chưa đi?"
"À!" Hứa Tình Thâm chợt hoàn hồn.
Lão Bạch nhìn cô rồi mới ngồi thẳng người lại.
Hứa Tình Thâm đi ra ngoài, vòng qua bên kia, tới cạnh Tưởng Viễn Chu. Lão Bạch hạ cửa sổ xe xuống.
"Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân, chúc ngủ ngon ạ!"
"Ngủ ngon!"
Tưởng Viễn Chu kéo tay Hứa Tình Thâm, dư âm hơi ấm ở ngón tay quấn quanh lẫn nhau, nhưng trong đầu cô cứ bị hai chữ " giày vò" của Lão Bạch chiếm đầy, không lái sang chuyện khác được. Mỗi một bước đi khiến hai chân Hứa Tình Thâm như bị rót đầy chì. Cô ngẩng mắt lên, cố tình thả chậm bước chân, như vậy mới có thể nhìn rõ người đàn ông đàng trước.
Tưởng Viễn Chu dắt tay cô, bước đi vững chải, có lực. Ánh đèn trong vườn đan xen đáp trên vai người đàn ông, đem một bên mặt anh tô đầy ánh sáng.
Hứa Tình Thâm nhìn, rồi nhìn, Tưởng Viễn Chu rõ ràng ổn như thế. Nét mặt anh toả sáng, anh anh tuấn tiêu sái, đủ loại tính từ cũng không đủ miêu tả anh, nhưng sao Lão Bạch chỉ muốn nói anh đã giày vò mình hai năm chứ?
Cô trước giờ đều rõ bản thân mình hai năm qua sống không tốt, nhưng còn hai năm ấy của Tưởng Viễn Chu thì sao?
Hơn hai năm của cô thiếu vắng anh.
Vậy trong hơn hai năm của anh thì sao? Có phải cũng từng thiếu mất cô hay không?
Trái tim Hứa Tình Thâm chợt yếu ớt.
Hai người thay giày trước cửa rồi mới chuẩn bị lên lầu.
Tưởng Viễn Chu đi phía trước, lấy tay vịn vào tay vịn cầu thang. Đến trước phòng bọn trẻ, Hứa Tình Thâm dừng chân.
"Muốn đi xem Lâm Lâm và Duệ Duệ trước không?"
Người đàn ông hiếm khi không đáp ứng.
"Anh hơi mệt nên đi nằm trước."
"Được."
Khi Hứa Tình Thâm quay lại phòng ngủ chính, thấy Tưởng Viễn Chu nằm trên giường, quần áo cũng chưa cởi. Anh ngồi dựa vào đầu giường, tựa đang nhắm mắt dưỡng thần.
Cô khom người, người đàn ông đột nhiên mở to mắt.
"Nhìn gì thế?"
Hứa Tình Thâm tiếng nói nhẹ nhàng, trầm thấp: "Nhìn anh đó!"
"Đẹp trai không?"
"Rất là đẹp, vẻ ngoài phong lưu số một đó!"
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu cong hẳn lên, trong mắt dù có ý cười nhưng có mấy phần mệt mỏi.
Hứa Tình Thâm bỗng có chút sợ hãi, cô không muốn nhìn thấy Tưởng Viễn Chu như vậy, không muốn thấy anh ngã xuống. Cô luôn cho rằng anh vững vàng đứng trước mặt mình như một cây đại thụ vĩnh viễn đẩy cũng không ngã.
"Tưởng Viễn Chu, anh không sao chứ?"
"Có."
Hứa Tình Thâm ngồi xuống mép giường.
"Thấy khó chịu sao? Có muốn uống thuốc không?"
Tưởng Viễn Chu lắc đầu.
"Với anh mà nói, uống thuốc vô dụng, hôn là ổn liền à."
Bình luận facebook