Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45-46
Chương 45: Chuyện năm đó
Hai người tìm kiếm nhau trong bóng đêm, đêm nay Hứa Tình Thâm chủ động khiến cho Tưởng Viễn Chu muốn phát điên lên.
Bình thường cô cũng không mấy mặn nồng với chuyện này lắm, từ trước tới giờ chủ yếu là do Tưởng Viễn Chu dẫn dắt. Nhưng anh cảm thấy cô tiếp thu quá nhanh, lại có một ngày chiếm lấy thế thượng phong như vậy, thật đúng là giày vò chết người mà!
Nhưng Hứa Tình Thâm chỉ là cảm thấy trong lòng trống rỗng, dòng hồi ức bị lộ ra từng chút một, nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng phải lấp đầy quá khứ đó lại, mới khiến cho bản thân mình chẳng phải khó chịu nữa.
Bên trong phòng ngủ ngập tràn tiếng va chạm, tiếng động càng lúc càng lớn, còn có cả tiếng hít thở khi nặng khi nhẹ giao thoa lẫn nhau.
Cuối cùng, một giọng nói có chút tức tối cất lên: “Tưởng Viễn Chu, anh không thể lặp lại một lần nữa sao?”
Tưởng Viễn Chu cảm thấy người phát điên lên không phải anh, mà là Hứa Tình Thâm. Anh rất muốn bóc tách cô ra, sau đó nuốt thẳng vào bụng. Trán Hứa Tình Thâm rịn ra một lớp mồ hôi, cất tiếng nói khàn khàn: “Chưa đủ!”
Thực ra thì cơ thể đã vô cùng mệt mỏi, Tưởng Viễn Chu lại càng không buông tha cô. Anh nắm chặt hai vai của cô để cô phải hét lên. Hứa Tình Thâm bỗng nhiên xê dịch người về phía sau, chiếc gối mới đầu còn kê sau gáy đã trượt xuống đến vai, đầu cũng chạm vào thành giường.
Tưởng Viễn Chu đưa tay nhấc đầu cô lên, cúi người xuống áp trán vào trán cô. Hứa Tình Thâm không nói lên lời, hai tay đặt trên vai anh mềm nhũn trượt xuống.
Người đàn ông nằm xuống bên cạnh cô, Hứa Tình Thâm nhấc đầu rúc vào trong ngực anh.
“Ôm tôi ngủ.”
Tưởng Viễn Chu không khỏi bật cười, nghĩ thầm nhất định là càng ngày cô càng phát hiện ra sức quyến rũ của anh, chắc chắn không bao lâu sau nữa, anh sẽ khiến cho người phụ nữ này không còn manh giáp.
—
Đinh Nhiên ở trong bệnh viện Nhân Dân, trên người cũng không có gì đáng ngại, chỉ là cứ kêu đau nên bác sĩ để cô nằm viện quan sát. Mẹ của Đinh Nhiên xin nghỉ để tới bệnh viện chăm sóc cô, một bước cũng không dám rời khỏi.
A Mai tìm được phòng bệnh đi vào trong, nét mặt mẹ của Đinh Nhiên đầy cảnh giác, rất sợ tâm lý của con gái mình lại bị ảnh hưởng.
“Cô là ai?”
“Chào cô, con là đồng nghiệp của bác sĩ Hứa, hôm nay cô ấy bận nên nhờ con tới thăm Đinh Nhiên thay cô ấy.”
Bên kia nghe thấy ba chữ bác sĩ Hứa, tâm trạng thả lỏng, trên nét mặt tỏa ra nụ cười: “Mau tới đây ngồi đi.”
“Đinh Nhiên có khá hơn chút nào không?”
“Khá.”
A Mai ngồi ở trên ghế băng cạnh giường, mẹ của Đinh Nhiên thấy cô xách một túi quà lớn, nói: “Như vậy đi, cô cứ ngồi đây trước, tôi đi mua cho cô chai nước.”
“Vậy thì rất cám ơn, vừa lúc con thấy khát nước.”
Mẹ của Đinh Nhiên nhanh chóng đi ra ngoài, ánh mắt A Mai nhìn thẳng vào cô bé trên giường bệnh.
“Em có thể nói cho tôi biết, Hứa Tình Thâm đã nói những gì mà khuyên em được không?”
Đinh Nhiên rụt vai lại. “Chị ấy khuyên tôi sống thật tốt.”
“Đùa gì thế, em bị người khác ức hiếp như vậy, vậy mà chỉ vì mấy câu cà kê đơn giản lại có thể quên đi ý định nhảy lầu?” A Mai đánh trúng vào điểm yếu. “Em hãy nói thật đi.”
“Rốt cuộc chị là ai?”
“Video trên Weibo kia đã bị xóa, không sai, nhưng tôi phát hiện tương đối sớm nên vẫn còn lưu một bản trong điện thoại, em có muốn nhìn một chút hay không?”
Sắc mặt Đinh Nhiên trắng bệch, hai tay túm chặt lấy chăn. “Đừng như vậy, tôi không quen biết chị, chị bỏ qua cho tôi đi…”
“Em chỉ cần nói cho tôi biết, em có mối quan hệ như thế nào với Hứa Tình Thâm, tôi sẽ xóa video này ngay.” A Mai nói xong, lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
Suy nghĩ của Đinh Nhiên trống rỗng, cô vẫn chỉ là một cô bé, cô rất sợ, sau này đi trên đường sẽ bị người khác nhận ra, nói cô chính là nhân vật chính trong video kia.
Cô kéo chăn lên thật cao, cất tiếng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Bác sĩ Hứa, chị ấy… Chị ấy nói chuyện của tôi, chị cũng từng trải qua.”
Đôi mắt A Mai sáng lên, cô đứng dậy xóa video trong điện thoại ngay trước mặt Đinh Nhiên.
“Em làm rất tốt, chúc em sớm vượt qua được chuyện này.”
Đến khi mẹ của Đinh Nhiên quay trở lại phòng bệnh, đã không thấy bóng dáng A Mai đâu. Bà đưa mắt nhìn xung quanh một chút.
“Nhiên Nhiên?”
Đinh Nhiên bỗng nhiên lấy chăn trùm kín đầu, sau đó gào khóc nức nở.
—
A Mai ra khỏi bệnh viện, còn chưa tới bãi đỗ xe đã gọi điện thoại cho Vạn Dục Ninh.
“Alo, Dục Ninh.”
“Thế nào?”
“Rất có giá trị!”
“Đừng thừa nước đục thả câu, nói mau đi!”
“Tớ nói với cậu, Hứa Tình Thâm cũng đã từng gặp phải chuyện bạo lực trong trường học. Yên tâm đi, chỉ cần đi tìm những người bạn thời trung học hoặc đại học của cô ta hỏi là biết ngay thôi, chuyện này cứ để tớ lo.”
“Thực sao?” Vạn Dục Ninh chỉ thiếu chút nữa thì hét lên chói tai. “A Mai, tớ yêu cậu, đây nhất định là tin vui lớn nhất.”
—
Chuyện của Đinh Nhiên đã qua được nhiều ngày, những nguời đánh cô bé và cậu thanh niên quay video kia đều bị tam giam, Đinh Nhiên cũng trở về trường đi học.
Hứa Tình Thâm ngồi ở bên trong xe cùng Tưởng Viễn Chu, phát hiện đường đang đi không phải là quay về Cửu Long Thương.
“Đi đâu vậy?”
“Đêm nay ăn ở bên ngoài, thay đổi khẩu vị.”
Tâm tình Hứa Tình Thâm cũng không tệ lắm, ngày hôm nay theo chủ nhiệm Chu thực hiện một cuộc phẫu thuật rất thuận lợi. Khóe miệng cô khẽ cong lên, Tưởng Viễn Chu đã đặt chỗ từ trước, chuyện ăn uống cô cũng không cần phải suy nghĩ.
Đi vào trong phòng, Tưởng Viễn Chu chọn đồ ăn, nói với người phục vụ bên cạnh: “Cho thêm một chai Hương Tân, ướp lạnh.”
Hứa Tình Thâm đã sớm thấy đói bụng, người đàn ông đứng dậy cởi áo khoác.
“Ngày hôm nay bồi bổ cho em, hai ngày trước bị tổn thương sao?”
“Không có.”
Bàn tay cô che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn, Tưởng Viễn Chu nắm chặt cổ tay của cô kéo lại.
“Chung quy lại là tôi cũng không đến mức không được, có muốn so sức đè xuống mạnh yếu như lần trước, đêm nay thử lại lần nữa hay không?”
“Không, không…”
Hứa Tình Thâm vội vàng cự tuyệt, ngoài miệng lại ngoan ngoãn cầu xin: “Tưởng tiên sinh mạnh mẽ như thế, một lần nữa sẽ xảy ra chuyện.”
Tưởng Viễn Chu hài lòng quay lại ghế ngồi. Rất nhanh, rượu và thức ăn được đưa lên đầy đủ. Hứa Tình Thâm cầm lấy chiếc đũa khởi động, Tưởng Viễn Chu hút xong một điếu thuốc, chợt nghe thấy bên ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện.
“Xin lỗi, trong phòng đã có người, mấy người không thể vào.”
“Cũng không nhìn thấy tôi là ai, tránh ra!”
Lại là thanh âm của Vạn Dục Ninh.
Từ trước tới giờ Vạn Dục Ninh luôn nghênh ngang, đưa tay đẩy người nhân viên phục vụ kia ra tiến vào phòng. Hứa Tình Thâm tập trung ăn, nhưng nghe tiếng bước chân kia, hình như không chỉ một người.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua Vạn Dục Ninh nhìn về người đứng phía sau cô ta.
Thức ăn trong miệng đột nhiên mất đi mùi vị.
Người kia cũng nhìn cô chằm chằm, ngón tay Hứa Tình Thâm cứng đờ đặt đũa xuống.
Cô bỗng nhiên cảm thấy thân thể của chính mình rất nặng nề, hình như có người túm lấy hai cái chân của cô, không ngừng lôi kéo cô xuống.
“Hứa Tình Thâm!” Ngô Tư đứng ở bên cạnh Vạn Dục Ninh.
“Đã lâu không gặp.”
Vạn Dục Ninh kéo một chiếc ghế ra ngồi vào.
“Nếu đều là quen biết, ngồi xuống cùng nhau ăn đi.”
“Đi ra ngoài!” Tưởng Viễn Chu lên tiếng, giọng nói lạnh băng không có lấy một chút cảm xúc.
Nét mặt Vạn Dục Ninh rất khó coi, nhưng vẫn ra hiệu cho Ngô Tư ngồi xuống.
“Vội gì chứ, Viễn Chu. Ngô Tư là bạn thời trung học của Hứa Tình Thâm. Có một chuyện về Hứa Tình Thâm, nhất định là anh chưa biết?”
“Tôi không cần biết, có đúng là muốn tôi tìm người lôi mấy cô ra ngoài hay không?”
Ngô Tư vẫn ngồi xuống theo ý của Vạn Dục Ninh.
“Hứa Tình Thâm, đây là bạn trai cô sao? Cô lại còn có thể tìm được nơi có điều kiện tốt như vậy? Có phải là anh ta không biết chuyện năm đó của cô hay không?”
s=MsoNormal>”Tôi không cần biết, có đúng là muốn tôi tìm người lôi mấy cô ra ngoài hay không?”
Ngô Tư vẫn ngồi xuống theo ý của Vạn Dục Ninh.
“Hứa Tình Thâm, đây là bạn trai cô sao? Cô lại còn có thể tìm được nơi có điều kiện tốt như vậy? Có phải là anh ta không biết chuyện năm đó của cô hay không?”
Chương 46: Trái tim không hề cứng cỏi
Hứa Tình Thâm ngồi ở chỗ đó, như một pho tượng không hề có sức sống, Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cô, thấy ánh mắt cô nhìn Ngô Tư phía đối diện chằm chằm.
Ánh mắt người đàn ông di chuyển sang hướng cô gái tên Ngô Tư kia. Lúc này mới bắt đầu nhìn kỹ cô ta, ăn mặc bình thường, tướng mạo cũng bình thường, mái tóc dài nhuộm màu vàng, trên đỉnh đầu có tóc mới mọc ra nên màu tóc đen và vàng đan xen lẫn nhau, lộ ra đậm bản chất quê mùa.
Vạn Dục Ninh đúng là muốn xem trò vui, thấy Hứa Tình Thâm ngồi đó khó xử, Tưởng Viễn Chu lùi lại về phía sau dựa sát người vào thành ghế.
“Chuyện năm đó, là chuyện gì?”
Tưởng Viễn Chu không biết cô gái Ngô Tư này, lấy ở đâu ra cái kiểu tự cho mình là hơn người khác, ngay cả cách nói chuyện cũng mang theo mùi vị trần tục rõ ràng.
“Hứa Tình Thâm, khi đó chụp ảnh cho cô, cô có lấy về hay không?”
Từ đầu tới cuối Hứa Tình Thâm vẫn không nói lời nào, Tưởng Viễn Chu nhíu mày: “Ảnh chụp gì?”
Vạn Dục Ninh đưa tay chống cằm, ngón tay chạm vào một chiếc ly ngắm nghía, đầu ngón tay đảo quanh từng vòng trên miệng ly.
“Viễn Chu, thời cấp ba Hứa Tình Thâm cũng bị người ta cởi sạch quần áo, nghe nói bị đánh không nhẹ. Những chuyện này cô ta chưa nói cho anh biết hay sao?”
Tưởng Viễn Chu không có quá nhiều biểu hiện kinh ngạc, anh có thói quen không dễ dàng để lộ vui buồn trên nét mặt. Nhưng một hơi lạnh vừa hít vào như nghẹn lại trong cổ họng, mỗi một hơi cuộn xuống như biến thành một mũi dao sắc bén, đâm anh từng nhát từng nhát một.
“Cấp ba? Còn chưa trưởng thành sao, tại sao lại làm vậy với cô ấy?”
Hứa Tình Thâm vẫn nhìn Ngô Tư phía đối diện chằm chằm, so với ngày vẫn còn là thiếu nữ đó, ngoại trừ dáng vẻ người lớn hơn lúc trước thì hình như cũng không hề thay đổi.
Giọng nói, dáng vẻ, còn có thái độ cao cao tại thượng.
“Không vì sao cả, chỉ là không ưa mà thôi.”
Đột nhiên Tưởng Viễn Chu cảm thấy rất tức giận, nhưng lại khó có thể bùng phát vào lúc này.
“Không hơn?”
“Hứa Tình Thâm rất xinh đẹp, học lại giỏi, người như vậy ai ưa được chứ?” Ánh mắt Ngô Tư đối diện với ánh nhìn của Tưởng Viễn Chu.
“Cô ta đó, cũng có khả năng mê hoặc đàn ông mấy người đó.”
Vạn Dục Ninh cầm chiếc đũa lên, gắp hai miếng trong món ăn mình thích.
“Viễn Chu, một phụ nữ đã từng bị người ta nhìn thấy hết thân thể, anh còn muốn giữ lại sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ khiến người ta chê cười.”
Cô nhấc chân khẽ đá Ngô Tư bên cạnh.
“Tình tiết ngày đó, chỉ nói như vậy thôi.”
Hứa Tình Thâm lại không bỏ chạy, Ngô Tư thấy phấn khởi, trong ký ức, chuyện mấy năm trước đó vẫn còn như mới.
“Tôi là do La Tĩnh gọi đi hỗ trợ, bạn trai La Tĩnh học khóa trên nói hai câu với Hứa Tình Thâm trong giờ thể dục, còn khen Hứa Tình Thâm đẹp ngay trước mặt La Tĩnh, vậy làm sao có thể chịu nổi điều này?”
Đó là nguyên nhân gây ra chuyện này sao?
Chính Hứa Tình Thâm cũng đã quên.
“Bình thường, La Tĩnh đã không ưa Hứa Tình Thâm rồi. Ngày đó sau khi tan học, La Tĩnh hẹn mấy người bạn chặn cô ta trên đường về nhà. Chúng tôi kéo cô ta đến một chỗ đổ rác, La Tĩnh là người giáng cho cô ta một cái tát đầu tiên…”
Tưởng Viễn Chu nghiêng người, ngón tay khẽ xoa mi tâm, ánh mắt sững sờ nhìn ly rượu trước mặt chằm chằm.
Trong đầu anh, bỗng nhiên hiện ra bóng dáng người thiếu nữ đang hoảng hốt, cô ấy bị người khác lôi kéo, lảo đảo, xung quanh là đống rác tạp nham dơ bẩn, cô đơn độc không chỗ nương tựa, không có cách nào phản kháng, một cái tát vang lên lanh lảnh rõ ràng truyền tới tai Tưởng Viễn Chu.
Ngô Tư vẫn còn tiếp tục nói: “Sau đó La Tĩnh lại nói không thể đánh lên mặt, sẽ bị thầy cô giáo và phụ huynh nhìn thấy. Cô ấy liền đạp Hứa Tình Thâm ngã xuống đất, Hứa Tình Thâm muốn phản kháng liền bị chúng tôi đè hai tay hai chân lại.”
Tưởng Viễn Chu thấy không khí trong phòng càng lúc càng loãng, hai bên gò má anh căng lên, anh tuyệt nhiên không chú ý tới Hứa Tình Thâm bỗng nhiên đứng dậy.
Vạn Dục Ninh nhìn thấy, khóe miệng khẽ cong lên, ý bảo Ngô Tư nói tiếp.
“Sau khi đánh Hứa Tình Thâm một hồi, La Tĩnh vẫn chưa hết tức giận, nói không phải cô ta có khuôn mặt dáng vẻ đẹp hơn mình sao? Vừa lúc có một người nói, không chừng sau này người ta có dáng vẻ đẹp như vậy sẽ lấy được chống tốt? La Tĩnh nói cởi hết quần áo ra xem…”
Hứa Tình Thâm không đi ra khỏi phòng, cô đi tới kệ sách kê sát vách, hai tay ôm lấy một bình hoa trong đó.
Vạn Dục Ninh và Ngô Tư đưa lưng về phía cô cũng không phát hiện ra, bên trong căn phòng rộng lớn chỉ có tiếng nói của Ngô Tư vang lên.
“Thời học cấp ba bọn tôi còn chưa có điều kiện dùng điện thoại di động, chỉ có mỗi La Tĩnh có điện thoại. Cô ấy để người khác chụp Hứa Tình Thâm, còn mấy người chúng tôi đè Hứa Tình Thâm lại, còn La Tĩnh thì cởi hết quần áo của Hứa Tình Thâm ra…”
Tưởng Viễn Chu ngước mắt lên, ánh mắt hiện lên tia nhìn độc ác, Ngô Tư chợt rùng mình một cái, Tưởng Viễn Chu nói một câu: “Đập, đập chết cô ta, tôi thu dọn cho em!”
Lúc này Ngô Tư mới nhận thấy có điều gì đó không thích hợp, cô ta quay đầu nhìn lại, sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch. Hứa Tình Thâm đứng ở sau lưng cô ta, trong tay cầm một bình hoa giơ cao.
“Đập xuống!” Tưởng Viễn Chu hung dữ lên tiếng.
Ngay cả Vạn Dục Ninh cũng không kiềm chế được run lên, hai tay Hứa Tình Thâm bắt đầu run rẩy, mười ngón tay nắm bình hoa vì cố sức trở nên trắng bệch.
Ngô Tư há hốc mồm, mãi lâu sau mới thốt lên lời: “Năm ấy… La, La Tĩnh nửa đêm bị tập kích, đến bây giờ cũng không nói là ai làm, có phải là cô hay không?”
Vạn Dục Ninh ngồi bên cạnh không dám nói tiếp, chỉ sợ Hứa Tình Thâm không chịu nổi kích động, đập bình hoa sang đầu cô.
Sắc mặt Ngô Tư thay đổi liên tục. “Hứa Tình Thâm, nhưng mà bây giờ cô là một bác sĩ mà. Nếu cô muốn làm như vậy thật, cô… Tương lai của cô cũng mất hết.”
Hứa Tình Thâm của hôm nay đã trưởng thành, nhưng dáng vẻ vẫn lẻ loi đơn độc như trước, Tưởng Viễn Chu nhìn cô đứng bất động ở đó, trái tim anh thực sự giống như bị người khác khoét một mũi dao thật sâu, cảm giác đau đớn này không có cách nào hình dung ra được.
Anh đẩy chiếc ghế ra đứng dậy, đi tới bên cạnh Hứa Tình Thâm, cầm lấy chiếc bình hoa trong tay cô.
“Để tôi.”
Tưởng Viễn Chu ôm vai Hứa Tình Thâm, để cô quay trở lại chỗ ngồi, anh tới cửa gọi hai nhân viên phục vụ tới, hình như dặn dò bọn họ chuyện gì đó.
Sống lưng Vạn Dục Ninh thẳng tắp, thấy Tưởng Viễn Chu đi tới, cô nhìn sắc mặt của anh, một cảm giác bất an bắt đầu dâng lên từ đáy lòng.
“Viễn Chu, em chỉ muốn cho anh biết chuyện trước kia của Hứa Tình Thâm. Mặc dù chuyện này đã trôi qua mấy năm, nhưng ngộ nhỡ lại bị lộ ra thì sao? Huống hồ còn bị người ta chụp hình.”
Hai bàn tay Hứa Tình Thâm đặt ở trên đầu gối không ngừng run rẩy, cô đan chặt chúng vào nhau.
Có một số người, họ mặc sức dẫm đạp lên thanh xuân của cô, lại cho rằng họ có thể tùy ý chèn ép người khác. Khi cô cho rằng mình có thể buông bỏ mọi chuyện đã qua thì họ lại tới đào bới lên.
Tưởng Viễn Chu đi tới phía sau Ngô Tư, nhìn từ trên cao xuống, dán mắt vào mớ tóc màu vàng kia.
“Trong phòng có mở hệ thống sưởi, không cảm thấy nóng sao? Cởi áo khoác ra đi.”
Khuôn mặt của Ngô Tư nóng bừng lên, người đàn ông như Tưởng Viễn Chu, vừa gặp là đã khiến người khác thấy u mê, cô ta nghe lời, cởi chiếc áo khoác bông dày ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo len mỏng trễ cổ.
Vạn Dục Ninh lại không cảm thấy đây là chuyện tốt, cô nóng ruột muốn đứng lên. Chỉ có điều ngay sau đó, một tiếng hét chói tai vang lên khiến cô sợ quá lại ngồi xuống.
Một tay Tưởng Viễn Chu giữ chặt gáy Ngô Tư, anh dùng sức áp chặt cô ta vào chiếc bàn tròn, một tay cầm lấy chai Hương Tân đã mở đặt trong thùng ướp lạnh.
Ngón tay Tưởng Viễn Chu đẩy cổ áo của cô ta ra, đem chất lỏng lạnh lẽo rót vào trong cổ áo cô ta.
“A —— “
Hai người tìm kiếm nhau trong bóng đêm, đêm nay Hứa Tình Thâm chủ động khiến cho Tưởng Viễn Chu muốn phát điên lên.
Bình thường cô cũng không mấy mặn nồng với chuyện này lắm, từ trước tới giờ chủ yếu là do Tưởng Viễn Chu dẫn dắt. Nhưng anh cảm thấy cô tiếp thu quá nhanh, lại có một ngày chiếm lấy thế thượng phong như vậy, thật đúng là giày vò chết người mà!
Nhưng Hứa Tình Thâm chỉ là cảm thấy trong lòng trống rỗng, dòng hồi ức bị lộ ra từng chút một, nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng phải lấp đầy quá khứ đó lại, mới khiến cho bản thân mình chẳng phải khó chịu nữa.
Bên trong phòng ngủ ngập tràn tiếng va chạm, tiếng động càng lúc càng lớn, còn có cả tiếng hít thở khi nặng khi nhẹ giao thoa lẫn nhau.
Cuối cùng, một giọng nói có chút tức tối cất lên: “Tưởng Viễn Chu, anh không thể lặp lại một lần nữa sao?”
Tưởng Viễn Chu cảm thấy người phát điên lên không phải anh, mà là Hứa Tình Thâm. Anh rất muốn bóc tách cô ra, sau đó nuốt thẳng vào bụng. Trán Hứa Tình Thâm rịn ra một lớp mồ hôi, cất tiếng nói khàn khàn: “Chưa đủ!”
Thực ra thì cơ thể đã vô cùng mệt mỏi, Tưởng Viễn Chu lại càng không buông tha cô. Anh nắm chặt hai vai của cô để cô phải hét lên. Hứa Tình Thâm bỗng nhiên xê dịch người về phía sau, chiếc gối mới đầu còn kê sau gáy đã trượt xuống đến vai, đầu cũng chạm vào thành giường.
Tưởng Viễn Chu đưa tay nhấc đầu cô lên, cúi người xuống áp trán vào trán cô. Hứa Tình Thâm không nói lên lời, hai tay đặt trên vai anh mềm nhũn trượt xuống.
Người đàn ông nằm xuống bên cạnh cô, Hứa Tình Thâm nhấc đầu rúc vào trong ngực anh.
“Ôm tôi ngủ.”
Tưởng Viễn Chu không khỏi bật cười, nghĩ thầm nhất định là càng ngày cô càng phát hiện ra sức quyến rũ của anh, chắc chắn không bao lâu sau nữa, anh sẽ khiến cho người phụ nữ này không còn manh giáp.
—
Đinh Nhiên ở trong bệnh viện Nhân Dân, trên người cũng không có gì đáng ngại, chỉ là cứ kêu đau nên bác sĩ để cô nằm viện quan sát. Mẹ của Đinh Nhiên xin nghỉ để tới bệnh viện chăm sóc cô, một bước cũng không dám rời khỏi.
A Mai tìm được phòng bệnh đi vào trong, nét mặt mẹ của Đinh Nhiên đầy cảnh giác, rất sợ tâm lý của con gái mình lại bị ảnh hưởng.
“Cô là ai?”
“Chào cô, con là đồng nghiệp của bác sĩ Hứa, hôm nay cô ấy bận nên nhờ con tới thăm Đinh Nhiên thay cô ấy.”
Bên kia nghe thấy ba chữ bác sĩ Hứa, tâm trạng thả lỏng, trên nét mặt tỏa ra nụ cười: “Mau tới đây ngồi đi.”
“Đinh Nhiên có khá hơn chút nào không?”
“Khá.”
A Mai ngồi ở trên ghế băng cạnh giường, mẹ của Đinh Nhiên thấy cô xách một túi quà lớn, nói: “Như vậy đi, cô cứ ngồi đây trước, tôi đi mua cho cô chai nước.”
“Vậy thì rất cám ơn, vừa lúc con thấy khát nước.”
Mẹ của Đinh Nhiên nhanh chóng đi ra ngoài, ánh mắt A Mai nhìn thẳng vào cô bé trên giường bệnh.
“Em có thể nói cho tôi biết, Hứa Tình Thâm đã nói những gì mà khuyên em được không?”
Đinh Nhiên rụt vai lại. “Chị ấy khuyên tôi sống thật tốt.”
“Đùa gì thế, em bị người khác ức hiếp như vậy, vậy mà chỉ vì mấy câu cà kê đơn giản lại có thể quên đi ý định nhảy lầu?” A Mai đánh trúng vào điểm yếu. “Em hãy nói thật đi.”
“Rốt cuộc chị là ai?”
“Video trên Weibo kia đã bị xóa, không sai, nhưng tôi phát hiện tương đối sớm nên vẫn còn lưu một bản trong điện thoại, em có muốn nhìn một chút hay không?”
Sắc mặt Đinh Nhiên trắng bệch, hai tay túm chặt lấy chăn. “Đừng như vậy, tôi không quen biết chị, chị bỏ qua cho tôi đi…”
“Em chỉ cần nói cho tôi biết, em có mối quan hệ như thế nào với Hứa Tình Thâm, tôi sẽ xóa video này ngay.” A Mai nói xong, lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
Suy nghĩ của Đinh Nhiên trống rỗng, cô vẫn chỉ là một cô bé, cô rất sợ, sau này đi trên đường sẽ bị người khác nhận ra, nói cô chính là nhân vật chính trong video kia.
Cô kéo chăn lên thật cao, cất tiếng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Bác sĩ Hứa, chị ấy… Chị ấy nói chuyện của tôi, chị cũng từng trải qua.”
Đôi mắt A Mai sáng lên, cô đứng dậy xóa video trong điện thoại ngay trước mặt Đinh Nhiên.
“Em làm rất tốt, chúc em sớm vượt qua được chuyện này.”
Đến khi mẹ của Đinh Nhiên quay trở lại phòng bệnh, đã không thấy bóng dáng A Mai đâu. Bà đưa mắt nhìn xung quanh một chút.
“Nhiên Nhiên?”
Đinh Nhiên bỗng nhiên lấy chăn trùm kín đầu, sau đó gào khóc nức nở.
—
A Mai ra khỏi bệnh viện, còn chưa tới bãi đỗ xe đã gọi điện thoại cho Vạn Dục Ninh.
“Alo, Dục Ninh.”
“Thế nào?”
“Rất có giá trị!”
“Đừng thừa nước đục thả câu, nói mau đi!”
“Tớ nói với cậu, Hứa Tình Thâm cũng đã từng gặp phải chuyện bạo lực trong trường học. Yên tâm đi, chỉ cần đi tìm những người bạn thời trung học hoặc đại học của cô ta hỏi là biết ngay thôi, chuyện này cứ để tớ lo.”
“Thực sao?” Vạn Dục Ninh chỉ thiếu chút nữa thì hét lên chói tai. “A Mai, tớ yêu cậu, đây nhất định là tin vui lớn nhất.”
—
Chuyện của Đinh Nhiên đã qua được nhiều ngày, những nguời đánh cô bé và cậu thanh niên quay video kia đều bị tam giam, Đinh Nhiên cũng trở về trường đi học.
Hứa Tình Thâm ngồi ở bên trong xe cùng Tưởng Viễn Chu, phát hiện đường đang đi không phải là quay về Cửu Long Thương.
“Đi đâu vậy?”
“Đêm nay ăn ở bên ngoài, thay đổi khẩu vị.”
Tâm tình Hứa Tình Thâm cũng không tệ lắm, ngày hôm nay theo chủ nhiệm Chu thực hiện một cuộc phẫu thuật rất thuận lợi. Khóe miệng cô khẽ cong lên, Tưởng Viễn Chu đã đặt chỗ từ trước, chuyện ăn uống cô cũng không cần phải suy nghĩ.
Đi vào trong phòng, Tưởng Viễn Chu chọn đồ ăn, nói với người phục vụ bên cạnh: “Cho thêm một chai Hương Tân, ướp lạnh.”
Hứa Tình Thâm đã sớm thấy đói bụng, người đàn ông đứng dậy cởi áo khoác.
“Ngày hôm nay bồi bổ cho em, hai ngày trước bị tổn thương sao?”
“Không có.”
Bàn tay cô che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn, Tưởng Viễn Chu nắm chặt cổ tay của cô kéo lại.
“Chung quy lại là tôi cũng không đến mức không được, có muốn so sức đè xuống mạnh yếu như lần trước, đêm nay thử lại lần nữa hay không?”
“Không, không…”
Hứa Tình Thâm vội vàng cự tuyệt, ngoài miệng lại ngoan ngoãn cầu xin: “Tưởng tiên sinh mạnh mẽ như thế, một lần nữa sẽ xảy ra chuyện.”
Tưởng Viễn Chu hài lòng quay lại ghế ngồi. Rất nhanh, rượu và thức ăn được đưa lên đầy đủ. Hứa Tình Thâm cầm lấy chiếc đũa khởi động, Tưởng Viễn Chu hút xong một điếu thuốc, chợt nghe thấy bên ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện.
“Xin lỗi, trong phòng đã có người, mấy người không thể vào.”
“Cũng không nhìn thấy tôi là ai, tránh ra!”
Lại là thanh âm của Vạn Dục Ninh.
Từ trước tới giờ Vạn Dục Ninh luôn nghênh ngang, đưa tay đẩy người nhân viên phục vụ kia ra tiến vào phòng. Hứa Tình Thâm tập trung ăn, nhưng nghe tiếng bước chân kia, hình như không chỉ một người.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua Vạn Dục Ninh nhìn về người đứng phía sau cô ta.
Thức ăn trong miệng đột nhiên mất đi mùi vị.
Người kia cũng nhìn cô chằm chằm, ngón tay Hứa Tình Thâm cứng đờ đặt đũa xuống.
Cô bỗng nhiên cảm thấy thân thể của chính mình rất nặng nề, hình như có người túm lấy hai cái chân của cô, không ngừng lôi kéo cô xuống.
“Hứa Tình Thâm!” Ngô Tư đứng ở bên cạnh Vạn Dục Ninh.
“Đã lâu không gặp.”
Vạn Dục Ninh kéo một chiếc ghế ra ngồi vào.
“Nếu đều là quen biết, ngồi xuống cùng nhau ăn đi.”
“Đi ra ngoài!” Tưởng Viễn Chu lên tiếng, giọng nói lạnh băng không có lấy một chút cảm xúc.
Nét mặt Vạn Dục Ninh rất khó coi, nhưng vẫn ra hiệu cho Ngô Tư ngồi xuống.
“Vội gì chứ, Viễn Chu. Ngô Tư là bạn thời trung học của Hứa Tình Thâm. Có một chuyện về Hứa Tình Thâm, nhất định là anh chưa biết?”
“Tôi không cần biết, có đúng là muốn tôi tìm người lôi mấy cô ra ngoài hay không?”
Ngô Tư vẫn ngồi xuống theo ý của Vạn Dục Ninh.
“Hứa Tình Thâm, đây là bạn trai cô sao? Cô lại còn có thể tìm được nơi có điều kiện tốt như vậy? Có phải là anh ta không biết chuyện năm đó của cô hay không?”
s=MsoNormal>”Tôi không cần biết, có đúng là muốn tôi tìm người lôi mấy cô ra ngoài hay không?”
Ngô Tư vẫn ngồi xuống theo ý của Vạn Dục Ninh.
“Hứa Tình Thâm, đây là bạn trai cô sao? Cô lại còn có thể tìm được nơi có điều kiện tốt như vậy? Có phải là anh ta không biết chuyện năm đó của cô hay không?”
Chương 46: Trái tim không hề cứng cỏi
Hứa Tình Thâm ngồi ở chỗ đó, như một pho tượng không hề có sức sống, Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cô, thấy ánh mắt cô nhìn Ngô Tư phía đối diện chằm chằm.
Ánh mắt người đàn ông di chuyển sang hướng cô gái tên Ngô Tư kia. Lúc này mới bắt đầu nhìn kỹ cô ta, ăn mặc bình thường, tướng mạo cũng bình thường, mái tóc dài nhuộm màu vàng, trên đỉnh đầu có tóc mới mọc ra nên màu tóc đen và vàng đan xen lẫn nhau, lộ ra đậm bản chất quê mùa.
Vạn Dục Ninh đúng là muốn xem trò vui, thấy Hứa Tình Thâm ngồi đó khó xử, Tưởng Viễn Chu lùi lại về phía sau dựa sát người vào thành ghế.
“Chuyện năm đó, là chuyện gì?”
Tưởng Viễn Chu không biết cô gái Ngô Tư này, lấy ở đâu ra cái kiểu tự cho mình là hơn người khác, ngay cả cách nói chuyện cũng mang theo mùi vị trần tục rõ ràng.
“Hứa Tình Thâm, khi đó chụp ảnh cho cô, cô có lấy về hay không?”
Từ đầu tới cuối Hứa Tình Thâm vẫn không nói lời nào, Tưởng Viễn Chu nhíu mày: “Ảnh chụp gì?”
Vạn Dục Ninh đưa tay chống cằm, ngón tay chạm vào một chiếc ly ngắm nghía, đầu ngón tay đảo quanh từng vòng trên miệng ly.
“Viễn Chu, thời cấp ba Hứa Tình Thâm cũng bị người ta cởi sạch quần áo, nghe nói bị đánh không nhẹ. Những chuyện này cô ta chưa nói cho anh biết hay sao?”
Tưởng Viễn Chu không có quá nhiều biểu hiện kinh ngạc, anh có thói quen không dễ dàng để lộ vui buồn trên nét mặt. Nhưng một hơi lạnh vừa hít vào như nghẹn lại trong cổ họng, mỗi một hơi cuộn xuống như biến thành một mũi dao sắc bén, đâm anh từng nhát từng nhát một.
“Cấp ba? Còn chưa trưởng thành sao, tại sao lại làm vậy với cô ấy?”
Hứa Tình Thâm vẫn nhìn Ngô Tư phía đối diện chằm chằm, so với ngày vẫn còn là thiếu nữ đó, ngoại trừ dáng vẻ người lớn hơn lúc trước thì hình như cũng không hề thay đổi.
Giọng nói, dáng vẻ, còn có thái độ cao cao tại thượng.
“Không vì sao cả, chỉ là không ưa mà thôi.”
Đột nhiên Tưởng Viễn Chu cảm thấy rất tức giận, nhưng lại khó có thể bùng phát vào lúc này.
“Không hơn?”
“Hứa Tình Thâm rất xinh đẹp, học lại giỏi, người như vậy ai ưa được chứ?” Ánh mắt Ngô Tư đối diện với ánh nhìn của Tưởng Viễn Chu.
“Cô ta đó, cũng có khả năng mê hoặc đàn ông mấy người đó.”
Vạn Dục Ninh cầm chiếc đũa lên, gắp hai miếng trong món ăn mình thích.
“Viễn Chu, một phụ nữ đã từng bị người ta nhìn thấy hết thân thể, anh còn muốn giữ lại sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ khiến người ta chê cười.”
Cô nhấc chân khẽ đá Ngô Tư bên cạnh.
“Tình tiết ngày đó, chỉ nói như vậy thôi.”
Hứa Tình Thâm lại không bỏ chạy, Ngô Tư thấy phấn khởi, trong ký ức, chuyện mấy năm trước đó vẫn còn như mới.
“Tôi là do La Tĩnh gọi đi hỗ trợ, bạn trai La Tĩnh học khóa trên nói hai câu với Hứa Tình Thâm trong giờ thể dục, còn khen Hứa Tình Thâm đẹp ngay trước mặt La Tĩnh, vậy làm sao có thể chịu nổi điều này?”
Đó là nguyên nhân gây ra chuyện này sao?
Chính Hứa Tình Thâm cũng đã quên.
“Bình thường, La Tĩnh đã không ưa Hứa Tình Thâm rồi. Ngày đó sau khi tan học, La Tĩnh hẹn mấy người bạn chặn cô ta trên đường về nhà. Chúng tôi kéo cô ta đến một chỗ đổ rác, La Tĩnh là người giáng cho cô ta một cái tát đầu tiên…”
Tưởng Viễn Chu nghiêng người, ngón tay khẽ xoa mi tâm, ánh mắt sững sờ nhìn ly rượu trước mặt chằm chằm.
Trong đầu anh, bỗng nhiên hiện ra bóng dáng người thiếu nữ đang hoảng hốt, cô ấy bị người khác lôi kéo, lảo đảo, xung quanh là đống rác tạp nham dơ bẩn, cô đơn độc không chỗ nương tựa, không có cách nào phản kháng, một cái tát vang lên lanh lảnh rõ ràng truyền tới tai Tưởng Viễn Chu.
Ngô Tư vẫn còn tiếp tục nói: “Sau đó La Tĩnh lại nói không thể đánh lên mặt, sẽ bị thầy cô giáo và phụ huynh nhìn thấy. Cô ấy liền đạp Hứa Tình Thâm ngã xuống đất, Hứa Tình Thâm muốn phản kháng liền bị chúng tôi đè hai tay hai chân lại.”
Tưởng Viễn Chu thấy không khí trong phòng càng lúc càng loãng, hai bên gò má anh căng lên, anh tuyệt nhiên không chú ý tới Hứa Tình Thâm bỗng nhiên đứng dậy.
Vạn Dục Ninh nhìn thấy, khóe miệng khẽ cong lên, ý bảo Ngô Tư nói tiếp.
“Sau khi đánh Hứa Tình Thâm một hồi, La Tĩnh vẫn chưa hết tức giận, nói không phải cô ta có khuôn mặt dáng vẻ đẹp hơn mình sao? Vừa lúc có một người nói, không chừng sau này người ta có dáng vẻ đẹp như vậy sẽ lấy được chống tốt? La Tĩnh nói cởi hết quần áo ra xem…”
Hứa Tình Thâm không đi ra khỏi phòng, cô đi tới kệ sách kê sát vách, hai tay ôm lấy một bình hoa trong đó.
Vạn Dục Ninh và Ngô Tư đưa lưng về phía cô cũng không phát hiện ra, bên trong căn phòng rộng lớn chỉ có tiếng nói của Ngô Tư vang lên.
“Thời học cấp ba bọn tôi còn chưa có điều kiện dùng điện thoại di động, chỉ có mỗi La Tĩnh có điện thoại. Cô ấy để người khác chụp Hứa Tình Thâm, còn mấy người chúng tôi đè Hứa Tình Thâm lại, còn La Tĩnh thì cởi hết quần áo của Hứa Tình Thâm ra…”
Tưởng Viễn Chu ngước mắt lên, ánh mắt hiện lên tia nhìn độc ác, Ngô Tư chợt rùng mình một cái, Tưởng Viễn Chu nói một câu: “Đập, đập chết cô ta, tôi thu dọn cho em!”
Lúc này Ngô Tư mới nhận thấy có điều gì đó không thích hợp, cô ta quay đầu nhìn lại, sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch. Hứa Tình Thâm đứng ở sau lưng cô ta, trong tay cầm một bình hoa giơ cao.
“Đập xuống!” Tưởng Viễn Chu hung dữ lên tiếng.
Ngay cả Vạn Dục Ninh cũng không kiềm chế được run lên, hai tay Hứa Tình Thâm bắt đầu run rẩy, mười ngón tay nắm bình hoa vì cố sức trở nên trắng bệch.
Ngô Tư há hốc mồm, mãi lâu sau mới thốt lên lời: “Năm ấy… La, La Tĩnh nửa đêm bị tập kích, đến bây giờ cũng không nói là ai làm, có phải là cô hay không?”
Vạn Dục Ninh ngồi bên cạnh không dám nói tiếp, chỉ sợ Hứa Tình Thâm không chịu nổi kích động, đập bình hoa sang đầu cô.
Sắc mặt Ngô Tư thay đổi liên tục. “Hứa Tình Thâm, nhưng mà bây giờ cô là một bác sĩ mà. Nếu cô muốn làm như vậy thật, cô… Tương lai của cô cũng mất hết.”
Hứa Tình Thâm của hôm nay đã trưởng thành, nhưng dáng vẻ vẫn lẻ loi đơn độc như trước, Tưởng Viễn Chu nhìn cô đứng bất động ở đó, trái tim anh thực sự giống như bị người khác khoét một mũi dao thật sâu, cảm giác đau đớn này không có cách nào hình dung ra được.
Anh đẩy chiếc ghế ra đứng dậy, đi tới bên cạnh Hứa Tình Thâm, cầm lấy chiếc bình hoa trong tay cô.
“Để tôi.”
Tưởng Viễn Chu ôm vai Hứa Tình Thâm, để cô quay trở lại chỗ ngồi, anh tới cửa gọi hai nhân viên phục vụ tới, hình như dặn dò bọn họ chuyện gì đó.
Sống lưng Vạn Dục Ninh thẳng tắp, thấy Tưởng Viễn Chu đi tới, cô nhìn sắc mặt của anh, một cảm giác bất an bắt đầu dâng lên từ đáy lòng.
“Viễn Chu, em chỉ muốn cho anh biết chuyện trước kia của Hứa Tình Thâm. Mặc dù chuyện này đã trôi qua mấy năm, nhưng ngộ nhỡ lại bị lộ ra thì sao? Huống hồ còn bị người ta chụp hình.”
Hai bàn tay Hứa Tình Thâm đặt ở trên đầu gối không ngừng run rẩy, cô đan chặt chúng vào nhau.
Có một số người, họ mặc sức dẫm đạp lên thanh xuân của cô, lại cho rằng họ có thể tùy ý chèn ép người khác. Khi cô cho rằng mình có thể buông bỏ mọi chuyện đã qua thì họ lại tới đào bới lên.
Tưởng Viễn Chu đi tới phía sau Ngô Tư, nhìn từ trên cao xuống, dán mắt vào mớ tóc màu vàng kia.
“Trong phòng có mở hệ thống sưởi, không cảm thấy nóng sao? Cởi áo khoác ra đi.”
Khuôn mặt của Ngô Tư nóng bừng lên, người đàn ông như Tưởng Viễn Chu, vừa gặp là đã khiến người khác thấy u mê, cô ta nghe lời, cởi chiếc áo khoác bông dày ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo len mỏng trễ cổ.
Vạn Dục Ninh lại không cảm thấy đây là chuyện tốt, cô nóng ruột muốn đứng lên. Chỉ có điều ngay sau đó, một tiếng hét chói tai vang lên khiến cô sợ quá lại ngồi xuống.
Một tay Tưởng Viễn Chu giữ chặt gáy Ngô Tư, anh dùng sức áp chặt cô ta vào chiếc bàn tròn, một tay cầm lấy chai Hương Tân đã mở đặt trong thùng ướp lạnh.
Ngón tay Tưởng Viễn Chu đẩy cổ áo của cô ta ra, đem chất lỏng lạnh lẽo rót vào trong cổ áo cô ta.
“A —— “
Bình luận facebook