Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115
Chảy mồ hôi, uống nước xong, Triệu Hằng gỡ áo choàng trên giá áo xuống bao lấy Tống Gia Ninh, ôm nàng đi tắm.
Phòng tắm nằm ở gian phía tây, bọn nha hoàn thức thời chờ ở bên ngoài, Tống Gia Ninh chôn ở trong ngực Thọ vương, nghĩ đến hai người phải ngồi trong một thùng tắm, khuôn mặt nóng bừng ngày càng lộ vẻ khẩn trương, đảo mắt hắn liền đứng trước thùng tắm, Tống Gia Ninh muốn xuống, Triệu Hằng liếc nhìn nàng một cái, xoay người đặt nàng ở trên nệm nỉ thật dầy, chỉ là buông tay, thuận thế rút đi áo choàng trên người nàng.
Ngọn đèn chiếu sáng, mỹ nhân như ngọc, khuynh quốc khuynh thành.
Chỉ là khối ngọc này không thành thật lắm, kinh hô một tiếng, ôm hai cánh tay liền trốn vào trong nước, lúc này nâng cao chân giống như cũng không đau, sau đó đưa lưng về phía hắn dán vào thùng tắm, một đầu tóc đen dùng cây trâm buộc ở trên đỉnh đầu, lộ ra cái cổ mảnh thon dài. Cổ nàng trở xuống cũng ẩn núp ở trong nước, như hoa sen trong nước trở thành yêu tinh, bị đạo sĩ bắt hiện hành, lộ ra hình dáng đáng thương cầu thương tiếc.
Thọ vương tiên phong đạo cốt ném đi áo choàng, đi vào trong nước liền thương yêu nàng, từ phía sau ôm lấy, hôn vai nàng, cưới Vương Phi, có thể xem là hiểu rõ cái tốt của nữ nhân.
Tống Gia Ninh quay đầu, hắn giương mắt lên, bờ môi dán lên cổ nàng, ánh mắt lại đối mặt nàng.
Tống Gia Ninh theo bản năng lảng tránh, vừa muốn quay đầu, một cái tay khác của hắn từ bên trái chế trụ đầu nàng, tiếp theo lại gần hôn môi nàng. Tống Gia Ninh thuận theo nhắm mắt lại, hai người cứ như vậy nghiêng đầu hôn nhau một lát, hôn lại hôn, cổ Tống Gia Ninh mỏi nhừ, không thể trốn, liền chủ động xoay người lại, ôm lấy cổ của hắn.
Tống Gia Ninh thích Thọ vương lúc này, là một tướng công nhiệt tình, nàng cái gì đều không cần suy đoán, cố gắng làm tốt bổn phận thê tử hầu hạ hắn cho giỏi. Triệu Hằng cũng vô cùng hài lòng chủ động lúc này của nàng, tiếc nuối duy nhất là nàng ngồi không được, trong thùng hẹp không cách nào tùy ý làm, không có cách, cuối cùng hai tay nàng đắp lên mép thùng tắm, hắn nâng nàng mà quỳ, qua loa làm một hồi. Thật ra thời gian có thể dài một chút, Triệu Hằng cũng không quá lo lắng về đầu gối của mình, nhưng hai cánh tay nhỏ của nàng lại không chịu nổi mệt mỏi, suýt nữa rơi vào trong nước, Triệu Hằng vội vã đi cứu, vừa sốt ruột liền... xong việc.
Hắn lập tức ôm nàng ra khỏi thùng tắm, Tống Gia Ninh yểu điệu vô lực dựa vào hắn, Triệu Hằng lau chùi cho nàng, nàng lặng lẽ nhìn thùng tắm, nhìn thấy một mảnh ngưng tụ đục đục không tiêu tan. Tống Gia Ninh nóng mặt, xoay đầu sang hướng khác, không dám tưởng tượng bọn nha hoàn vào thu thập, vẻ mặt họ nhìn thấy màu nước này.
Trở lại trên giường bạt bộ, Tống Gia Ninh thân thể mệt mỏi, gối lên cánh tay hắn rất nhanh liền ngủ mất.
Triệu Hằng ngủ trễ hơn nàng một chút, chờ nàng giống như ghét bỏ lăn ra khỏi người hắn nằm ở giữa giường, Triệu Hằng mới chuyển động cánh tay mỏi một chút, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày thứ hai, Tống Gia Ninh tỉnh tương đối sớm, nhưng bên cạnh trống không, nam nhân lại đi rồi. Tống Gia Ninh ngồi dậy, eo có chút mỏi, nhưng so với hôm qua thời điểm này dễ chịu hơn nhiều, dù sao tối hôm qua Thọ vương không có quá giày vò nàng. Rửa mặt trang điểm, quần áo đổi xong, Tống Gia Ninh đi đến trước một cái gương to cao hơn người, chỉ thấy nàng trong gương, khí sắc hồng nhuận phơn phớt, đôi mắt như nước, không có có một tí vẻ mệt mỏi.
Tống Gia Ninh cười cười, nghe trong viện bọn nha hoàn gọi Vương Gia liền ra đi nghênh đón.
Hôm nay không cần tiến cung, Triệu Hằng thay một bộ trường bào màu thiên thanh, chính thức đảm đương nổi bốn chữ chi lan ngọc thụ này. Ánh mắt hắn nhìn Tống Gia Ninh vẫn là đạm mạc, nhưng Tống Gia Ninh đã lãnh hội qua Thọ vương nhiệt tình như lửa trong trướng, trong thùng tắm, lại nhìn hắn dáng vẻ lạnh nhạt này sẽ không khẩn trương như vậy nữa, cười gọi bọn nha hoàn bày cơm.
Cơm xong, Phúc công công đi vào bẩm báo nói: "Vương Gia, đại tiểu quản trong phủ sự, người đứng đầu đất đai thôn trang, cửa hàng chưởng quầy đã đến rồi."
Triệu Hằng gật đầu, nhìn nhìn Tống Gia Ninh, đứng dậy đi ra ngoài.
Tống Gia Ninh có chút khẩn trương theo sát hắn. Trước khi xuất giá, mẫu thân đã dạy nàng làm sao chủ trì nội trạch, nàng cũng tận mắt chứng kiến mẫu thân tổ mẫu quản lý nội vụ, nhưng đây là lần đầu tiên nàng đương gia, Tống Gia Ninh lo lắng mình làm không tốt.
Nhưng nàng quá lo lắng, trước khi nàng vào cửa, Thọ vương phủ cao thấp đã được Phúc công công và tổng quản Vương Phủ Trương Lộc quản lý ngay ngắn rõ ràng, giờ thêm một vị Vương Phi, chuyện vẫn là đám bọn hắn làm, chỉ cần giao các loại sổ sách cho Vương Phi là được, đầu tháng mỗi tháng đến bẩm báo một lần, nếu như Vương Phi cảm thấy không đúng chỗ nào, lại một mình tìm quản sự phụ trách.
Về phần nội trạch, ngoại trừ phòng bếp, khuê phòng, phòng giặt quần áo có ma ma nữ nhân, Thọ vương phủ dùng tất cả đều là gã sai vặt thái giám, Tống Gia Ninh chỉ cần quản lý tốt đại tiểu nha hoàn trong nội viện của nàng là được, cũng không có gì cần quan tâm. Phía trên không cần hầu hạ cha mẹ chồng, chính giữa không cần lục đục với đám chị em dâu, phía dưới không có nhi nữ quan tâm, Tống Gia Ninh Thọ vương phi này, so với mẫu thân Lâm thị nhẹ nhõm hơn nhiều.
Qua hành lễ, nhận biết khuôn mặt, các quản sự cũng lui xuống, Triệu Hằng chủ yếu là để Vương Phi của mình quen thuộc toàn bộ Vương Phủ, trước khi xuất phát, cố ý dặn dò Song nhi: "Lò sưởi tay."
Song nhi cao hứng đi chuẩn bị, Tống Gia Ninh đứng ở bên cạnh hắn, đôi má có chút phiếm hồng. Tối hôm qua gió đêm lớn, nàng lại xách đèn lồng, tay mới lạnh cóng, hiện tại mặt trời ấm ấm áp áp chiếu vào, cũng không có gió gì, nàng đâu có mảnh mai như vậy chứ? Nhưng Vương Gia biết săn sóc nàng, trong lòng Tống Gia Ninh rất ngọt ngào.
Hậu hoa viên Thọ vương phủ, phía đông chủ yếu là rừng trúc, hồ nước, tầm mắt rộng rãi. Chính giữa chủ yếu là hòn non bộ quái thạch, đình đài lầu tạ, từ hồ nước phía đông dẫn nước tới đây, hoặc thành hồ nước, hoặc là dòng suối uốn lượn, một bước một cảnh, dùng vắng vẻ thủ thắng. Phía tây chính là Bách Quả Viên mà Tống Gia Ninh quen thuộc, nhưng mùa đông giá rét, cây ăn quả trụi lủi, không có hoa không có quả, Đắc Thú Đình trong vườn cũng lộ ra thưa thớt.
Triệu Hằng hơi hất càm về phía Đắc Thú Đình.
Phúc công công lập tức gọi hai tên tiểu thái giám ở phía xa đi thu thập.
Thời gian một chén trà, bụi bặm có thể có trong Đắc Thú Đình không nhìn thấy nữa, trên mặt ghế đá cũng lót nệm gấm dày.
Nhìn những cây ăn quả kia, Tống Gia Ninh bất tri bất giác nở nụ cười, giống như nhìn thấy vụ mùa thu hoạch đầy trái cây khi vào hè, sau đó nhớ lại một nghi ngờ đã làm phiền nàng hơn ba năm, tò mò hỏi Thọ vương: "Vương Gia, một mình ngài khẳng định ăn không hết nhiều trái cây như vậy, quả kết thường ngày, người xử trí như thế nào?"
Nàng khoác áo choàng màu hồng đào, thanh tú động lòng người ngồi ở đằng kia, là màu sáng duy nhất trong khu vườn mùa đông, mắt hạnh sáng ngời thủy nhuận nhìn hắn.
Triệu Hằng đơn giản nói: "Tặng người, khen thưởng."
Tống Gia Ninh cười: "Năm trước người ở đây hái quả hồng, Mậu Ca Nhi, Thượng Ca Nhi ở bên kia nhìn, sau đó lại chạy tới cửa ra vào nhìn, thấy không có quả hồng đưa ra, bọn họ còn tưởng rằng người đều giữ lại ăn, nói người thích ăn quả hồng."
Triệu Hằng nhìn nàng, cũng không cảm thấy chuyện này có gì buồn cười.
Tống Gia Ninh cười, là vì dáng vẻ nghiêm trang của hai đệ đệ đặc biệt đáng yêu, thấy Thọ vương không có cười, nàng tự chuốc nhục nhã, kịp thời im lặng, quay đầu quan sát khu vườn, giả bộ giống như có cảnh sắc gì hấp dẫn nàng. Triệu Hằng thấy nàng không nói, môi mỏng mấp máy, đúng lúc này, tường bên kia Quốc Công Phủ, bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Mậu Ca Nhi: "Nhị ca, ta muốn câu cá!"
Quách Phù nói: "Đừng gấp đừng nóng vội, ta trước đục cái động."
Tống Gia Ninh theo tiếng nhìn lại, đoán được đường huynh lại đang cùng đệ đệ đục băng câu cá, trong mắt không khỏi lộ ra một tia hoài niệm.
Triệu Hằng bỗng nhiên đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài, Tống Gia Ninh vội vàng đuổi theo, trở về Tiền viện, Triệu Hằng bảo nàng trở về phòng, hắn đi thư phòng.
Tống Gia Ninh cho là hắn có chính sự, không có suy nghĩ nhiều, mình ngồi ở noãn các, bởi vì không có chuyện gì, liền kêu mấy nha hoàn theo nàng đánh bài lá. Nhanh đến trưa, xem chừng Thọ vương muốn tới dùng cơm, nàng rửa tay, sớm ngồi chờ ở nhà chính. Thọ vương quả nhiên đi đến, hoàn toàn không có trầm mặc như trước đây, ăn xong liền rời đi.
Lúc nghỉ trưa, Tống Gia Ninh một người nằm ở trên giường, bỗng nhiên có chút rầu rĩ. Trước khi xuất giá, nàng có mẫu thân, đệ đệ, tổ mẫu có thể nói chuyện, cả ngày thật vui vẻ mà trôi qua, Vương Phủ ít người, Thọ vương không có ở đây chỉ có mình nàng một người chủ tử, nàng phải tìm chút việc để làm, bằng không thì thời gian quá buồn bực.
Nhưng nhất thời nửa khắc, Tống Gia Ninh cũng không biết có thể làm cái gì.
Hoàng hôn trời tối, Triệu Hằng lần nữa đến hậu viện, hai vợ chồng yên tĩnh không nói dùng cơm tối. Sau khi ăn xong nghỉ ngơi, thời điểm thú vị nhất trong ngày của Tống Gia Ninh mới tới, gắt gao vịn bả vai nam nhân, một tiếng một tiếng kiều hô Vương Gia, vô cùng quý trọng sự nhiệt tình thầm lặng của hắn. Triệu Hằng nhìn mắt hạnh quý mến sùng bái của nàng, biết rõ nàng thích cái này, càng thêm hung hãn.
Mỹ nhân uyển chuyển gọi "Vương Gia", đứt quãng bay ra ngoài cửa sổ, sắp canh ba mới nghỉ.
Một đêm thoả mãn, hôm sau Triệu Hằng theo nàng lại mặt.
Quách gia tam phòng sớm đã ở trước cửa cung nghênh, Quách Bá Ngôn, Lâm thị cùng Thái phu nhân dẫn đầu đứng đấy, nhị phòng, tam phòng sắp xếp ở phía sau. Hành lễ xong, Quách Bá Ngôn không để lại dấu vết mà liếc nhìn Thọ vương, thấy Thọ vương sau khi trở thành con rể nhà mình chẳng những không có lộ ra ý thân cận, mặt mày ngược lại nhiều hơn mấy phần uy nghiêm lạnh lùng nghiêm nghị, trong lòng Quách Bá Ngôn không khỏi muốn suy đoán một phen, Thọ vương đây là bởi vì con trưởng không vui, hay là giữ khoảng cách, tránh cho vị trong cung kia nghi kỵ?
Dù sao Quách Bá Ngôn nhìn rõ Sở Vương, Duệ Vương, duy chỉ có Thọ vương lũ triều thần tiếc hận đồng tình này, ông nhìn không thấu.
Nam nhân nhìn nam nhân, Lâm thị ân cần nhìn về phía nữ nhi, thấy nữ nhi xấu hổ nhỏ nhắn xinh xắn đứng ở bên cạnh Thọ vương, trên người vẻ quyến rũ nhiệt tình còn nhiều hơn, bà nhẹ nhàng thở ra. Trước khi nữ nhi xuất giá, dung mạo quyến rũ không phải là chuyện gì tốt, nhưng bây giờ gả cho Thọ vương rồi, có Thọ vương làm chỗ dựa, nữ nhi quyến rũ chỉ biết càng khiến Thọ vương yêu thương, người bên ngoài sẽ không thể trào phúng nữ nhi không đảm đương nổi danh môn chi phụ.
Đi vào Quốc Công Phủ, Quách Bá Ngôn chiêu đãi Thọ vương, Lâm thị thân mật dắt tay của nữ nhi đi hậu viện, hai mẹ con nói chuyện riêng tư.
"Vương Gia đối đãi con tốt chứ?" Ngồi xong, Lâm thị hỏi việc quan tâm nhất.
Tống Gia Ninh vừa thẹn vừa mừng mà dạ một tiếng, thuật lại việc được Thọ vương giúp nàng ủ tay.
Lâm thị khiếp sợ không thôi, đã kinh sợ nữ nhi vậy mà kính sợ Thọ vương đến loại tình trạng này, vừa sợ Thọ vương sủng ái nữ nhi, dùng ngực ủ ấm tay cho nữ nhi, Quách Bá Ngôn cũng không có làm loại chuyện này với bà, đương nhiên, bà cũng không có ngốc đến mức không dám nhõng nhẽo với nam nhân của mình. Lại kỹ càng hỏi thăm tình hình chung đụng mấy ngày nay của nữ nhi và Thọ vương, Lâm thị rốt cuộc ý thức được một vấn đề.
"An An sao ngốc như vậy? Vương Gia ở bên ngoài là Vương Gia, trong phủ, hắn chính là tướng công của con, hắn không thích nói chuyện, con liền chủ động nói với hắn, sao có thể ai cũng không để ý tới ai?" Lâm thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép điểm điểm cái trán nữ nhi. Tình cảm phu thê là phải tự tạo ra, hiện tại tân hôn yến nhĩ, nam nhân mê nữ sắc, chính là thời cơ nữ nhi bắt lấy trái tim Vương Gia.
Tống Gia Ninh khó hiểu, nghi ngờ nói: "Vương Gia thích thanh tĩnh, con lại không có chuyện gì, hắn có thể chê con om sòm hay không?"
Nha đầu ngốc rõ ràng còn muốn giảng đạo lý với bà?
Lâm thị bất đắc dĩ lại buồn cười, ôm ngốc nữ nhi dạy dỗ nói: "Con phải học được cách nhìn mặt mà nói chuyện, nếu như con chủ động nói chuyện, Vương Gia lộ ra không vui, vậy con mau ngậm miệng, nếu như Vương Gia thích nghe con nói, con trò chuyện với nương thế nào, thì trò chuyện với Vương Gia thế ấy, coi hắn là người nhà quen thuộc, đừng có tôn kính cúng vái."
Nữ nhi vốn nhu thuận, không cần lo lắng phạm sai lầm chống đối Vương Gia.
Tống Gia Ninh như có điều suy nghĩ.
Lâm thị cuối cùng đề điểm nói: "Vương Gia một mình trong phủ ở lâu như vậy, bên cạnh một đống hạ nhân kính hắn, hắn hiện tại thiếu chính là người nhà có thể sánh ngang địa vị với hắn. Cái gì gọi là người nhà? Chính là hạ nhân không dám nói với hắn, không dám làm với hắn, người nhà đều có thể làm, thậm chí con cảm thấy hắn làm chỗ nào không ổn, cũng có thể khuyên nhủ, nói rõ con quan tâm hắn."
Tống Gia Ninh hoàn toàn đã hiểu, vội vàng gật đầu.
Ở Quốc Công Phủ ăn cơm trưa xong, hai vợ chồng liền cáo từ, đi vào Vương Phủ, trên đường quay về chính viện, Tống Gia Ninh vụng trộm ngó ngó nam nhân bên cạnh, hỏi dò: "Vương Gia ở phía Tiền viện, nói chuyện gì với phụ thân vậy?"
Phòng tắm nằm ở gian phía tây, bọn nha hoàn thức thời chờ ở bên ngoài, Tống Gia Ninh chôn ở trong ngực Thọ vương, nghĩ đến hai người phải ngồi trong một thùng tắm, khuôn mặt nóng bừng ngày càng lộ vẻ khẩn trương, đảo mắt hắn liền đứng trước thùng tắm, Tống Gia Ninh muốn xuống, Triệu Hằng liếc nhìn nàng một cái, xoay người đặt nàng ở trên nệm nỉ thật dầy, chỉ là buông tay, thuận thế rút đi áo choàng trên người nàng.
Ngọn đèn chiếu sáng, mỹ nhân như ngọc, khuynh quốc khuynh thành.
Chỉ là khối ngọc này không thành thật lắm, kinh hô một tiếng, ôm hai cánh tay liền trốn vào trong nước, lúc này nâng cao chân giống như cũng không đau, sau đó đưa lưng về phía hắn dán vào thùng tắm, một đầu tóc đen dùng cây trâm buộc ở trên đỉnh đầu, lộ ra cái cổ mảnh thon dài. Cổ nàng trở xuống cũng ẩn núp ở trong nước, như hoa sen trong nước trở thành yêu tinh, bị đạo sĩ bắt hiện hành, lộ ra hình dáng đáng thương cầu thương tiếc.
Thọ vương tiên phong đạo cốt ném đi áo choàng, đi vào trong nước liền thương yêu nàng, từ phía sau ôm lấy, hôn vai nàng, cưới Vương Phi, có thể xem là hiểu rõ cái tốt của nữ nhân.
Tống Gia Ninh quay đầu, hắn giương mắt lên, bờ môi dán lên cổ nàng, ánh mắt lại đối mặt nàng.
Tống Gia Ninh theo bản năng lảng tránh, vừa muốn quay đầu, một cái tay khác của hắn từ bên trái chế trụ đầu nàng, tiếp theo lại gần hôn môi nàng. Tống Gia Ninh thuận theo nhắm mắt lại, hai người cứ như vậy nghiêng đầu hôn nhau một lát, hôn lại hôn, cổ Tống Gia Ninh mỏi nhừ, không thể trốn, liền chủ động xoay người lại, ôm lấy cổ của hắn.
Tống Gia Ninh thích Thọ vương lúc này, là một tướng công nhiệt tình, nàng cái gì đều không cần suy đoán, cố gắng làm tốt bổn phận thê tử hầu hạ hắn cho giỏi. Triệu Hằng cũng vô cùng hài lòng chủ động lúc này của nàng, tiếc nuối duy nhất là nàng ngồi không được, trong thùng hẹp không cách nào tùy ý làm, không có cách, cuối cùng hai tay nàng đắp lên mép thùng tắm, hắn nâng nàng mà quỳ, qua loa làm một hồi. Thật ra thời gian có thể dài một chút, Triệu Hằng cũng không quá lo lắng về đầu gối của mình, nhưng hai cánh tay nhỏ của nàng lại không chịu nổi mệt mỏi, suýt nữa rơi vào trong nước, Triệu Hằng vội vã đi cứu, vừa sốt ruột liền... xong việc.
Hắn lập tức ôm nàng ra khỏi thùng tắm, Tống Gia Ninh yểu điệu vô lực dựa vào hắn, Triệu Hằng lau chùi cho nàng, nàng lặng lẽ nhìn thùng tắm, nhìn thấy một mảnh ngưng tụ đục đục không tiêu tan. Tống Gia Ninh nóng mặt, xoay đầu sang hướng khác, không dám tưởng tượng bọn nha hoàn vào thu thập, vẻ mặt họ nhìn thấy màu nước này.
Trở lại trên giường bạt bộ, Tống Gia Ninh thân thể mệt mỏi, gối lên cánh tay hắn rất nhanh liền ngủ mất.
Triệu Hằng ngủ trễ hơn nàng một chút, chờ nàng giống như ghét bỏ lăn ra khỏi người hắn nằm ở giữa giường, Triệu Hằng mới chuyển động cánh tay mỏi một chút, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày thứ hai, Tống Gia Ninh tỉnh tương đối sớm, nhưng bên cạnh trống không, nam nhân lại đi rồi. Tống Gia Ninh ngồi dậy, eo có chút mỏi, nhưng so với hôm qua thời điểm này dễ chịu hơn nhiều, dù sao tối hôm qua Thọ vương không có quá giày vò nàng. Rửa mặt trang điểm, quần áo đổi xong, Tống Gia Ninh đi đến trước một cái gương to cao hơn người, chỉ thấy nàng trong gương, khí sắc hồng nhuận phơn phớt, đôi mắt như nước, không có có một tí vẻ mệt mỏi.
Tống Gia Ninh cười cười, nghe trong viện bọn nha hoàn gọi Vương Gia liền ra đi nghênh đón.
Hôm nay không cần tiến cung, Triệu Hằng thay một bộ trường bào màu thiên thanh, chính thức đảm đương nổi bốn chữ chi lan ngọc thụ này. Ánh mắt hắn nhìn Tống Gia Ninh vẫn là đạm mạc, nhưng Tống Gia Ninh đã lãnh hội qua Thọ vương nhiệt tình như lửa trong trướng, trong thùng tắm, lại nhìn hắn dáng vẻ lạnh nhạt này sẽ không khẩn trương như vậy nữa, cười gọi bọn nha hoàn bày cơm.
Cơm xong, Phúc công công đi vào bẩm báo nói: "Vương Gia, đại tiểu quản trong phủ sự, người đứng đầu đất đai thôn trang, cửa hàng chưởng quầy đã đến rồi."
Triệu Hằng gật đầu, nhìn nhìn Tống Gia Ninh, đứng dậy đi ra ngoài.
Tống Gia Ninh có chút khẩn trương theo sát hắn. Trước khi xuất giá, mẫu thân đã dạy nàng làm sao chủ trì nội trạch, nàng cũng tận mắt chứng kiến mẫu thân tổ mẫu quản lý nội vụ, nhưng đây là lần đầu tiên nàng đương gia, Tống Gia Ninh lo lắng mình làm không tốt.
Nhưng nàng quá lo lắng, trước khi nàng vào cửa, Thọ vương phủ cao thấp đã được Phúc công công và tổng quản Vương Phủ Trương Lộc quản lý ngay ngắn rõ ràng, giờ thêm một vị Vương Phi, chuyện vẫn là đám bọn hắn làm, chỉ cần giao các loại sổ sách cho Vương Phi là được, đầu tháng mỗi tháng đến bẩm báo một lần, nếu như Vương Phi cảm thấy không đúng chỗ nào, lại một mình tìm quản sự phụ trách.
Về phần nội trạch, ngoại trừ phòng bếp, khuê phòng, phòng giặt quần áo có ma ma nữ nhân, Thọ vương phủ dùng tất cả đều là gã sai vặt thái giám, Tống Gia Ninh chỉ cần quản lý tốt đại tiểu nha hoàn trong nội viện của nàng là được, cũng không có gì cần quan tâm. Phía trên không cần hầu hạ cha mẹ chồng, chính giữa không cần lục đục với đám chị em dâu, phía dưới không có nhi nữ quan tâm, Tống Gia Ninh Thọ vương phi này, so với mẫu thân Lâm thị nhẹ nhõm hơn nhiều.
Qua hành lễ, nhận biết khuôn mặt, các quản sự cũng lui xuống, Triệu Hằng chủ yếu là để Vương Phi của mình quen thuộc toàn bộ Vương Phủ, trước khi xuất phát, cố ý dặn dò Song nhi: "Lò sưởi tay."
Song nhi cao hứng đi chuẩn bị, Tống Gia Ninh đứng ở bên cạnh hắn, đôi má có chút phiếm hồng. Tối hôm qua gió đêm lớn, nàng lại xách đèn lồng, tay mới lạnh cóng, hiện tại mặt trời ấm ấm áp áp chiếu vào, cũng không có gió gì, nàng đâu có mảnh mai như vậy chứ? Nhưng Vương Gia biết săn sóc nàng, trong lòng Tống Gia Ninh rất ngọt ngào.
Hậu hoa viên Thọ vương phủ, phía đông chủ yếu là rừng trúc, hồ nước, tầm mắt rộng rãi. Chính giữa chủ yếu là hòn non bộ quái thạch, đình đài lầu tạ, từ hồ nước phía đông dẫn nước tới đây, hoặc thành hồ nước, hoặc là dòng suối uốn lượn, một bước một cảnh, dùng vắng vẻ thủ thắng. Phía tây chính là Bách Quả Viên mà Tống Gia Ninh quen thuộc, nhưng mùa đông giá rét, cây ăn quả trụi lủi, không có hoa không có quả, Đắc Thú Đình trong vườn cũng lộ ra thưa thớt.
Triệu Hằng hơi hất càm về phía Đắc Thú Đình.
Phúc công công lập tức gọi hai tên tiểu thái giám ở phía xa đi thu thập.
Thời gian một chén trà, bụi bặm có thể có trong Đắc Thú Đình không nhìn thấy nữa, trên mặt ghế đá cũng lót nệm gấm dày.
Nhìn những cây ăn quả kia, Tống Gia Ninh bất tri bất giác nở nụ cười, giống như nhìn thấy vụ mùa thu hoạch đầy trái cây khi vào hè, sau đó nhớ lại một nghi ngờ đã làm phiền nàng hơn ba năm, tò mò hỏi Thọ vương: "Vương Gia, một mình ngài khẳng định ăn không hết nhiều trái cây như vậy, quả kết thường ngày, người xử trí như thế nào?"
Nàng khoác áo choàng màu hồng đào, thanh tú động lòng người ngồi ở đằng kia, là màu sáng duy nhất trong khu vườn mùa đông, mắt hạnh sáng ngời thủy nhuận nhìn hắn.
Triệu Hằng đơn giản nói: "Tặng người, khen thưởng."
Tống Gia Ninh cười: "Năm trước người ở đây hái quả hồng, Mậu Ca Nhi, Thượng Ca Nhi ở bên kia nhìn, sau đó lại chạy tới cửa ra vào nhìn, thấy không có quả hồng đưa ra, bọn họ còn tưởng rằng người đều giữ lại ăn, nói người thích ăn quả hồng."
Triệu Hằng nhìn nàng, cũng không cảm thấy chuyện này có gì buồn cười.
Tống Gia Ninh cười, là vì dáng vẻ nghiêm trang của hai đệ đệ đặc biệt đáng yêu, thấy Thọ vương không có cười, nàng tự chuốc nhục nhã, kịp thời im lặng, quay đầu quan sát khu vườn, giả bộ giống như có cảnh sắc gì hấp dẫn nàng. Triệu Hằng thấy nàng không nói, môi mỏng mấp máy, đúng lúc này, tường bên kia Quốc Công Phủ, bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Mậu Ca Nhi: "Nhị ca, ta muốn câu cá!"
Quách Phù nói: "Đừng gấp đừng nóng vội, ta trước đục cái động."
Tống Gia Ninh theo tiếng nhìn lại, đoán được đường huynh lại đang cùng đệ đệ đục băng câu cá, trong mắt không khỏi lộ ra một tia hoài niệm.
Triệu Hằng bỗng nhiên đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài, Tống Gia Ninh vội vàng đuổi theo, trở về Tiền viện, Triệu Hằng bảo nàng trở về phòng, hắn đi thư phòng.
Tống Gia Ninh cho là hắn có chính sự, không có suy nghĩ nhiều, mình ngồi ở noãn các, bởi vì không có chuyện gì, liền kêu mấy nha hoàn theo nàng đánh bài lá. Nhanh đến trưa, xem chừng Thọ vương muốn tới dùng cơm, nàng rửa tay, sớm ngồi chờ ở nhà chính. Thọ vương quả nhiên đi đến, hoàn toàn không có trầm mặc như trước đây, ăn xong liền rời đi.
Lúc nghỉ trưa, Tống Gia Ninh một người nằm ở trên giường, bỗng nhiên có chút rầu rĩ. Trước khi xuất giá, nàng có mẫu thân, đệ đệ, tổ mẫu có thể nói chuyện, cả ngày thật vui vẻ mà trôi qua, Vương Phủ ít người, Thọ vương không có ở đây chỉ có mình nàng một người chủ tử, nàng phải tìm chút việc để làm, bằng không thì thời gian quá buồn bực.
Nhưng nhất thời nửa khắc, Tống Gia Ninh cũng không biết có thể làm cái gì.
Hoàng hôn trời tối, Triệu Hằng lần nữa đến hậu viện, hai vợ chồng yên tĩnh không nói dùng cơm tối. Sau khi ăn xong nghỉ ngơi, thời điểm thú vị nhất trong ngày của Tống Gia Ninh mới tới, gắt gao vịn bả vai nam nhân, một tiếng một tiếng kiều hô Vương Gia, vô cùng quý trọng sự nhiệt tình thầm lặng của hắn. Triệu Hằng nhìn mắt hạnh quý mến sùng bái của nàng, biết rõ nàng thích cái này, càng thêm hung hãn.
Mỹ nhân uyển chuyển gọi "Vương Gia", đứt quãng bay ra ngoài cửa sổ, sắp canh ba mới nghỉ.
Một đêm thoả mãn, hôm sau Triệu Hằng theo nàng lại mặt.
Quách gia tam phòng sớm đã ở trước cửa cung nghênh, Quách Bá Ngôn, Lâm thị cùng Thái phu nhân dẫn đầu đứng đấy, nhị phòng, tam phòng sắp xếp ở phía sau. Hành lễ xong, Quách Bá Ngôn không để lại dấu vết mà liếc nhìn Thọ vương, thấy Thọ vương sau khi trở thành con rể nhà mình chẳng những không có lộ ra ý thân cận, mặt mày ngược lại nhiều hơn mấy phần uy nghiêm lạnh lùng nghiêm nghị, trong lòng Quách Bá Ngôn không khỏi muốn suy đoán một phen, Thọ vương đây là bởi vì con trưởng không vui, hay là giữ khoảng cách, tránh cho vị trong cung kia nghi kỵ?
Dù sao Quách Bá Ngôn nhìn rõ Sở Vương, Duệ Vương, duy chỉ có Thọ vương lũ triều thần tiếc hận đồng tình này, ông nhìn không thấu.
Nam nhân nhìn nam nhân, Lâm thị ân cần nhìn về phía nữ nhi, thấy nữ nhi xấu hổ nhỏ nhắn xinh xắn đứng ở bên cạnh Thọ vương, trên người vẻ quyến rũ nhiệt tình còn nhiều hơn, bà nhẹ nhàng thở ra. Trước khi nữ nhi xuất giá, dung mạo quyến rũ không phải là chuyện gì tốt, nhưng bây giờ gả cho Thọ vương rồi, có Thọ vương làm chỗ dựa, nữ nhi quyến rũ chỉ biết càng khiến Thọ vương yêu thương, người bên ngoài sẽ không thể trào phúng nữ nhi không đảm đương nổi danh môn chi phụ.
Đi vào Quốc Công Phủ, Quách Bá Ngôn chiêu đãi Thọ vương, Lâm thị thân mật dắt tay của nữ nhi đi hậu viện, hai mẹ con nói chuyện riêng tư.
"Vương Gia đối đãi con tốt chứ?" Ngồi xong, Lâm thị hỏi việc quan tâm nhất.
Tống Gia Ninh vừa thẹn vừa mừng mà dạ một tiếng, thuật lại việc được Thọ vương giúp nàng ủ tay.
Lâm thị khiếp sợ không thôi, đã kinh sợ nữ nhi vậy mà kính sợ Thọ vương đến loại tình trạng này, vừa sợ Thọ vương sủng ái nữ nhi, dùng ngực ủ ấm tay cho nữ nhi, Quách Bá Ngôn cũng không có làm loại chuyện này với bà, đương nhiên, bà cũng không có ngốc đến mức không dám nhõng nhẽo với nam nhân của mình. Lại kỹ càng hỏi thăm tình hình chung đụng mấy ngày nay của nữ nhi và Thọ vương, Lâm thị rốt cuộc ý thức được một vấn đề.
"An An sao ngốc như vậy? Vương Gia ở bên ngoài là Vương Gia, trong phủ, hắn chính là tướng công của con, hắn không thích nói chuyện, con liền chủ động nói với hắn, sao có thể ai cũng không để ý tới ai?" Lâm thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép điểm điểm cái trán nữ nhi. Tình cảm phu thê là phải tự tạo ra, hiện tại tân hôn yến nhĩ, nam nhân mê nữ sắc, chính là thời cơ nữ nhi bắt lấy trái tim Vương Gia.
Tống Gia Ninh khó hiểu, nghi ngờ nói: "Vương Gia thích thanh tĩnh, con lại không có chuyện gì, hắn có thể chê con om sòm hay không?"
Nha đầu ngốc rõ ràng còn muốn giảng đạo lý với bà?
Lâm thị bất đắc dĩ lại buồn cười, ôm ngốc nữ nhi dạy dỗ nói: "Con phải học được cách nhìn mặt mà nói chuyện, nếu như con chủ động nói chuyện, Vương Gia lộ ra không vui, vậy con mau ngậm miệng, nếu như Vương Gia thích nghe con nói, con trò chuyện với nương thế nào, thì trò chuyện với Vương Gia thế ấy, coi hắn là người nhà quen thuộc, đừng có tôn kính cúng vái."
Nữ nhi vốn nhu thuận, không cần lo lắng phạm sai lầm chống đối Vương Gia.
Tống Gia Ninh như có điều suy nghĩ.
Lâm thị cuối cùng đề điểm nói: "Vương Gia một mình trong phủ ở lâu như vậy, bên cạnh một đống hạ nhân kính hắn, hắn hiện tại thiếu chính là người nhà có thể sánh ngang địa vị với hắn. Cái gì gọi là người nhà? Chính là hạ nhân không dám nói với hắn, không dám làm với hắn, người nhà đều có thể làm, thậm chí con cảm thấy hắn làm chỗ nào không ổn, cũng có thể khuyên nhủ, nói rõ con quan tâm hắn."
Tống Gia Ninh hoàn toàn đã hiểu, vội vàng gật đầu.
Ở Quốc Công Phủ ăn cơm trưa xong, hai vợ chồng liền cáo từ, đi vào Vương Phủ, trên đường quay về chính viện, Tống Gia Ninh vụng trộm ngó ngó nam nhân bên cạnh, hỏi dò: "Vương Gia ở phía Tiền viện, nói chuyện gì với phụ thân vậy?"
Bình luận facebook