Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 36
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo nghe vậy nheo mắt lại, ánh mắt lạnh nhạt nhìn nhà ăn, vừa lúc cùng Lê Hiểu Mạn ngồi ở cách chỗ anh không xa, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trong mắt anh hiện lên sự kinh ngạc, như không nghĩ lại trùng hợp gặp cô ở nơi này.
Lê Hiểu Mạn nhìn thấy anh đột nhiên trái tim đập loạn nhịp.
Cô thu hồi tầm mắt, khuôn mặt không hiểu sao đỏ lên.
“Mạn Mạn, sao đỏ mặt hả? Không phải là… vì nam thần đấy chứ?” Lâm Mạch Mạch nhíu mày, vẻ mặt đắc ý nhìn Lê Hiểu Mạn.
“Mình đỏ mặt chỗ nào chứ?” Lê Hiểu Mạn đưa tay sờ mặt, làm bộ tức giận trừng cô ấy: “Cậu đừng có nói lung tung, làm sao mình có thể đỏ mặt vì anh ta được chứ, anh ta là anh trai của Hoắc Vân Hy đấy.”
“Cái gì? Anh…anh trai?” Lâm Mạch Mạch trừng mắt ra, kinh ngạc nhìn Lê Hiểu Mạn, nhỏ giọng hỏi: “Mạn Mạn, sao lại như thế? Sao nam thần lại có thể là anh trai của Hoắc cặn bã được.”
Lê Hiểu Mạn chau mày, ngước mắt nhìn Lâm Mạch Mạch: “Chuyện của Hoắc gia mình không rõ, mình chỉ biết anh ta đã ra nước ngoài từ lâu, anh ta hình như cùng Hoắc Vân Hy là cùng cha khác…”
Chữ mẹ còn chưa nói ra thì Lê Hiểu Mạn ngừng lại sững sờ nhìn hai người đi tới.
Hôm nay đúng là trùng hợp mà, Hoắc Vân Hy và Hạ Lâm lại tới đây ăn cơm.
“Mạn Mạn, sao vậy?” Lâm Mạch Mạch thấy đột nhiên Lê Hiểu Mạn không lên tiếng, cô ấy nhìn theo tầm mắt của cô, vừa lúc nhìn thấy Hoắc Vân Hy vô cùng thân thiết ôm eo Hạ Lâm eo, nghênh ngang đi tới.
“*** kiếp, Hoắc cặn bã thật hung hăng, giữa ban ngày ban mặt ôm tiểu tam nghênh ngang yêu dương vụng trộm bên ngoài, anh ta xem cậu không tồn tại sao? Mạn Mạn, hôm nay mình phải thay cậu dạy dỗ đôi nam nữ cặn bã này mới được.”
Dứt lời, Lâm Mạch Mạch đứng lên chuẩn bị đi tới chỗ Hoắc Vân Hy và Hạ Lâm.
Lê Hiểu Mạn thấy vậy lập tức kéo cô ấy ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Mạch Mạch, đừng làm ô uế tay cậu.”
Cô nói lời này đúng lúc Hoắc Vân Hy ôm Hạ Lâm đi qua, ánh mắt anh ta sắc bén mà phẫn nộ trừng cô, sau đó cùng Hạ Lâm đi tới chỗ đã đặt sẵn.
Hạ Lâm mặc váy đỏ cổ chữ V bó sát, dáng người nhỏ xinh làm cho người ta có cảm giác yếu đuối, không nhịn được mà đau lòng che chở cho cô ta, làn da cô ta trắng tinh, mặt trái xoan nho nhỏ, trang điểm lên tương đối xinh đẹp, mặt mày lộ ra sự kiêu căng, tuy là mỹ nữ nhưng so với Lê Hiểu Mạn thì ít hơn sự thanh nhã mê người.
Hoắc Vân Hy mặc áo sơ mi màu hồng phấn, cà vạt màu tím trầm, quần tây đen thủ công, đều là nhãn hiệu nổi tiếng, anh ta ít nhất cũng cao hơn 185, dáng người tuấn lãng, hàng lông mày đen xinh đẹp, đôi mắt sắc bén, độ dày đôi môi cũng rất vừa phải, gương mặt đẹp trai, kiên nghị, tuy là em trai Long Tư Hạo nhưng hai người ngoại trừ khoảng trán có 3 phần giống ra thì khí chất hoàn toàn khác, anh ta làm cho người ta cảm thấy lạnh lùng xa cách, lãnh mị mà sắc bén, mà Long Tư Hạo làm cho người ta cảm thấy cao nhã, khí phách, khí vũ hiên ngang, thần bí, vô hình tạo ra khí thế chấn nhiếp người khác.
Không may là Hạ Lâm và Hoắc Vân Hy đặt chỗ lại ở ngay bên cạnh Lâm Mạch Mạch và Lê Hiểu Mạn.
Long Tư Hạo nghe vậy nheo mắt lại, ánh mắt lạnh nhạt nhìn nhà ăn, vừa lúc cùng Lê Hiểu Mạn ngồi ở cách chỗ anh không xa, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trong mắt anh hiện lên sự kinh ngạc, như không nghĩ lại trùng hợp gặp cô ở nơi này.
Lê Hiểu Mạn nhìn thấy anh đột nhiên trái tim đập loạn nhịp.
Cô thu hồi tầm mắt, khuôn mặt không hiểu sao đỏ lên.
“Mạn Mạn, sao đỏ mặt hả? Không phải là… vì nam thần đấy chứ?” Lâm Mạch Mạch nhíu mày, vẻ mặt đắc ý nhìn Lê Hiểu Mạn.
“Mình đỏ mặt chỗ nào chứ?” Lê Hiểu Mạn đưa tay sờ mặt, làm bộ tức giận trừng cô ấy: “Cậu đừng có nói lung tung, làm sao mình có thể đỏ mặt vì anh ta được chứ, anh ta là anh trai của Hoắc Vân Hy đấy.”
“Cái gì? Anh…anh trai?” Lâm Mạch Mạch trừng mắt ra, kinh ngạc nhìn Lê Hiểu Mạn, nhỏ giọng hỏi: “Mạn Mạn, sao lại như thế? Sao nam thần lại có thể là anh trai của Hoắc cặn bã được.”
Lê Hiểu Mạn chau mày, ngước mắt nhìn Lâm Mạch Mạch: “Chuyện của Hoắc gia mình không rõ, mình chỉ biết anh ta đã ra nước ngoài từ lâu, anh ta hình như cùng Hoắc Vân Hy là cùng cha khác…”
Chữ mẹ còn chưa nói ra thì Lê Hiểu Mạn ngừng lại sững sờ nhìn hai người đi tới.
Hôm nay đúng là trùng hợp mà, Hoắc Vân Hy và Hạ Lâm lại tới đây ăn cơm.
“Mạn Mạn, sao vậy?” Lâm Mạch Mạch thấy đột nhiên Lê Hiểu Mạn không lên tiếng, cô ấy nhìn theo tầm mắt của cô, vừa lúc nhìn thấy Hoắc Vân Hy vô cùng thân thiết ôm eo Hạ Lâm eo, nghênh ngang đi tới.
“*** kiếp, Hoắc cặn bã thật hung hăng, giữa ban ngày ban mặt ôm tiểu tam nghênh ngang yêu dương vụng trộm bên ngoài, anh ta xem cậu không tồn tại sao? Mạn Mạn, hôm nay mình phải thay cậu dạy dỗ đôi nam nữ cặn bã này mới được.”
Dứt lời, Lâm Mạch Mạch đứng lên chuẩn bị đi tới chỗ Hoắc Vân Hy và Hạ Lâm.
Lê Hiểu Mạn thấy vậy lập tức kéo cô ấy ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Mạch Mạch, đừng làm ô uế tay cậu.”
Cô nói lời này đúng lúc Hoắc Vân Hy ôm Hạ Lâm đi qua, ánh mắt anh ta sắc bén mà phẫn nộ trừng cô, sau đó cùng Hạ Lâm đi tới chỗ đã đặt sẵn.
Hạ Lâm mặc váy đỏ cổ chữ V bó sát, dáng người nhỏ xinh làm cho người ta có cảm giác yếu đuối, không nhịn được mà đau lòng che chở cho cô ta, làn da cô ta trắng tinh, mặt trái xoan nho nhỏ, trang điểm lên tương đối xinh đẹp, mặt mày lộ ra sự kiêu căng, tuy là mỹ nữ nhưng so với Lê Hiểu Mạn thì ít hơn sự thanh nhã mê người.
Hoắc Vân Hy mặc áo sơ mi màu hồng phấn, cà vạt màu tím trầm, quần tây đen thủ công, đều là nhãn hiệu nổi tiếng, anh ta ít nhất cũng cao hơn 185, dáng người tuấn lãng, hàng lông mày đen xinh đẹp, đôi mắt sắc bén, độ dày đôi môi cũng rất vừa phải, gương mặt đẹp trai, kiên nghị, tuy là em trai Long Tư Hạo nhưng hai người ngoại trừ khoảng trán có 3 phần giống ra thì khí chất hoàn toàn khác, anh ta làm cho người ta cảm thấy lạnh lùng xa cách, lãnh mị mà sắc bén, mà Long Tư Hạo làm cho người ta cảm thấy cao nhã, khí phách, khí vũ hiên ngang, thần bí, vô hình tạo ra khí thế chấn nhiếp người khác.
Không may là Hạ Lâm và Hoắc Vân Hy đặt chỗ lại ở ngay bên cạnh Lâm Mạch Mạch và Lê Hiểu Mạn.
Bình luận facebook