Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 45
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trong tiềm thức, cô cảm thấy cô quen người này, chẳng qua là không nghĩ ra được là ai.
Ăn xong, Lê Hiểu Mạn ngủ thật sớm, Hoắc Vân Hy không ảnh hưởng tâm tình cô.
Anh ta càng cặn bã, lòng cô càng kiên định ly dị với anh ta.
Một đêm, cô không mơ gì, ngủ thẳng đến trời sáng.
Vì hôm nay phải chính thức đi làm, cô thức dậy rửa mặt chải đầu thật sớm, cột tóc lên, mặc bộ đồ màu trắng, sau đó ngồi xe điện ngầm tới cao ốc Tập đoàn trang sức TE.
Ngửa đầu nhìn cao ốc hùng vĩ khí phái, Lê Hiểu Mạn nở nụ cười, trong lòng mong đợi.
Ngày đầu tiên đi làm, cảm giác này rất đặc biệt, giống như đời người tiến vào một cái mới.
Mơ ước của cô là trở thành Trưởng ban thiết kế trang sức nổi danh, hy vọng nơi này có thể hoàn thành ước mơ của cô.
Mang theo tâm tình mong đợi, cô tiến vào cao ốc.
Buổi sáng là giờ cao điểm đi làm, thang máy xếp hàng dài.
Lê Hiểu Mạn đứng sau cùng, nheo mắt nhìn điện thoại, sắp tám giờ, cô cũng không muốn ngày đầu tiên đi làm đã tới trễ.
Mắt thấy bên ngoài thang máy đứng đầy người, cô quay đầu, thấy thang máy bên cạnh chỉ có hai người đàn ông anh tuấn cao lớn.
Một người đàn ông trong đó đi vào, một người đàn ông khác khẽ gật đầu, giống như rất cung kính.
“Chờ chút…” Lê Hiểu Mạn híp mắt, trước khi cửa thang máy đóng lại, chạy nhanh tới, vọt vào trước ánh mắt khiếp sợ của người đàn ông sau lưng và đồng nghiệp đứng chờ bên ngoài.
Đến khi cửa thang máy đóng lại, một đám người bên ngoài thang máy đang khiếp sợ mới hoàn hồn lại.
Đó… đó là ai? Cô ta có gan voi sao? Lại dám đi thang máy dành riêng cho Long tổng.
Vì quán tính, Lê Hiểu Mạn vọt vào thang máy liền trực tiếp nhào vào trong lồng ngực rộng rãi của người đàn ông.
Hơi thở mát lạnh quen thuộc ập vào mũi, khiến Lê Hiểu Mạn nhíu mày, đưa tay xoa xoa mũi bị đụng đau, phát hiện cô lại nhào vào trong ngực một người đàn ông.
Ách! Trong nháy mắt đỏ bừng mặt, lập tức lui về sau một bước, ngẩng đầu, liền thấy khuôn mặt tuấn mỹ làm người ta hít thở khó khăn của Long Tư Hạo.
“A… Anh…” Cô ngây người như phỗng.
Khiếp sợ! Rất khiếp sợ!
Nhất định là địa cầu này thu nhỏ lại, nếu không tại sao cô lại gặp phải anh?
Nếu không thì kiếp trước bọn họ nhất định là oan gia, cho nên kiếp này ngõ hẹp rồi.
Cô híp mắt, thật lâu mới hoàn hồn lại, vì khiếp sợ, quên mất tối qua mập mờ với anh, cô khẽ nhếch môi mềm mại, kinh ngạc hỏi: “Tại sao anh ở chỗ này? Anh làm gì ở chỗ này?”
Long Tư Hạo nhìn Lê Hiểu Mạn vọt vào thang máy, ánh mắt sâu thẳm thoáng qua tia kinh ngạc, nhưng khôi phục dửng dưng rất nhanh, môi mỏng anh đào khẽ nhấp, khạc ra ba chữ trầm thấp: “Đi thang máy.”
Ách! Khóe môi Lê Hiểu Mạn co rúc, cô hỏi anh làm gì ở đây, anh lại nói đi thang máy, anh đúng là hài hước.
Cô nghi ngờ nhìn anh hỏi: “Anh đi làm ở đây? Anh cũng là nhân viên của nơi này?”
Anh là anh trai của Hoắc Vân Hy, hẳn không phải là nhân viên bình thường mới đúng, chẳng lẽ là Tổng thanh tra ngành nào đó? Quản lý?
Long Tư Hạo lạnh nhạt đánh giá cô, mặc đồng phục làm việc màu trắng tôn lên dáng người mảnh khảnh của cô càng mê người, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp ửng đỏ, lông mi dài nhọn, hai mắt trong suốt, tinh khiết như mùa xuân, môi phấn nước mê người, cả người như đóa bách hợp trắng tinh, sạch sẽ, tinh khiết, mát mẽ, tịnh lệ, mê người.
Ánh mắt sắc bén của anh rơi vào cần cổ trắng nõn của cô, nhìn chằm chằm vết đỏ trên cổ cô, nheo mắt, ánh mắt sâu thẳm lướt qua tia hung ác.
Trong tiềm thức, cô cảm thấy cô quen người này, chẳng qua là không nghĩ ra được là ai.
Ăn xong, Lê Hiểu Mạn ngủ thật sớm, Hoắc Vân Hy không ảnh hưởng tâm tình cô.
Anh ta càng cặn bã, lòng cô càng kiên định ly dị với anh ta.
Một đêm, cô không mơ gì, ngủ thẳng đến trời sáng.
Vì hôm nay phải chính thức đi làm, cô thức dậy rửa mặt chải đầu thật sớm, cột tóc lên, mặc bộ đồ màu trắng, sau đó ngồi xe điện ngầm tới cao ốc Tập đoàn trang sức TE.
Ngửa đầu nhìn cao ốc hùng vĩ khí phái, Lê Hiểu Mạn nở nụ cười, trong lòng mong đợi.
Ngày đầu tiên đi làm, cảm giác này rất đặc biệt, giống như đời người tiến vào một cái mới.
Mơ ước của cô là trở thành Trưởng ban thiết kế trang sức nổi danh, hy vọng nơi này có thể hoàn thành ước mơ của cô.
Mang theo tâm tình mong đợi, cô tiến vào cao ốc.
Buổi sáng là giờ cao điểm đi làm, thang máy xếp hàng dài.
Lê Hiểu Mạn đứng sau cùng, nheo mắt nhìn điện thoại, sắp tám giờ, cô cũng không muốn ngày đầu tiên đi làm đã tới trễ.
Mắt thấy bên ngoài thang máy đứng đầy người, cô quay đầu, thấy thang máy bên cạnh chỉ có hai người đàn ông anh tuấn cao lớn.
Một người đàn ông trong đó đi vào, một người đàn ông khác khẽ gật đầu, giống như rất cung kính.
“Chờ chút…” Lê Hiểu Mạn híp mắt, trước khi cửa thang máy đóng lại, chạy nhanh tới, vọt vào trước ánh mắt khiếp sợ của người đàn ông sau lưng và đồng nghiệp đứng chờ bên ngoài.
Đến khi cửa thang máy đóng lại, một đám người bên ngoài thang máy đang khiếp sợ mới hoàn hồn lại.
Đó… đó là ai? Cô ta có gan voi sao? Lại dám đi thang máy dành riêng cho Long tổng.
Vì quán tính, Lê Hiểu Mạn vọt vào thang máy liền trực tiếp nhào vào trong lồng ngực rộng rãi của người đàn ông.
Hơi thở mát lạnh quen thuộc ập vào mũi, khiến Lê Hiểu Mạn nhíu mày, đưa tay xoa xoa mũi bị đụng đau, phát hiện cô lại nhào vào trong ngực một người đàn ông.
Ách! Trong nháy mắt đỏ bừng mặt, lập tức lui về sau một bước, ngẩng đầu, liền thấy khuôn mặt tuấn mỹ làm người ta hít thở khó khăn của Long Tư Hạo.
“A… Anh…” Cô ngây người như phỗng.
Khiếp sợ! Rất khiếp sợ!
Nhất định là địa cầu này thu nhỏ lại, nếu không tại sao cô lại gặp phải anh?
Nếu không thì kiếp trước bọn họ nhất định là oan gia, cho nên kiếp này ngõ hẹp rồi.
Cô híp mắt, thật lâu mới hoàn hồn lại, vì khiếp sợ, quên mất tối qua mập mờ với anh, cô khẽ nhếch môi mềm mại, kinh ngạc hỏi: “Tại sao anh ở chỗ này? Anh làm gì ở chỗ này?”
Long Tư Hạo nhìn Lê Hiểu Mạn vọt vào thang máy, ánh mắt sâu thẳm thoáng qua tia kinh ngạc, nhưng khôi phục dửng dưng rất nhanh, môi mỏng anh đào khẽ nhấp, khạc ra ba chữ trầm thấp: “Đi thang máy.”
Ách! Khóe môi Lê Hiểu Mạn co rúc, cô hỏi anh làm gì ở đây, anh lại nói đi thang máy, anh đúng là hài hước.
Cô nghi ngờ nhìn anh hỏi: “Anh đi làm ở đây? Anh cũng là nhân viên của nơi này?”
Anh là anh trai của Hoắc Vân Hy, hẳn không phải là nhân viên bình thường mới đúng, chẳng lẽ là Tổng thanh tra ngành nào đó? Quản lý?
Long Tư Hạo lạnh nhạt đánh giá cô, mặc đồng phục làm việc màu trắng tôn lên dáng người mảnh khảnh của cô càng mê người, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp ửng đỏ, lông mi dài nhọn, hai mắt trong suốt, tinh khiết như mùa xuân, môi phấn nước mê người, cả người như đóa bách hợp trắng tinh, sạch sẽ, tinh khiết, mát mẽ, tịnh lệ, mê người.
Ánh mắt sắc bén của anh rơi vào cần cổ trắng nõn của cô, nhìn chằm chằm vết đỏ trên cổ cô, nheo mắt, ánh mắt sâu thẳm lướt qua tia hung ác.
Bình luận facebook