Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 93
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hoắc Nghiệp Hoành ép cô gả cho Hoắc Vân Hy. Hoắc Vân Hy không muốn ly di với cô, bây giờ anh lại ép buộc cô ở lại TE.
Vì những lời của cô mà ánh mắt Long Tư Hạo càng tối lại, đôi mắt đen như mức, thoáng chút tàn bạo, đôi môi nở nụ cười khiến người khác rùng mình: “Hiểu Hiểu, đừng gom tôi lại cùng với đàn ông Hoắc gia. Hi vọng đây là lần cuối!”
Cho dù giọng nói của anh đầy lạnh lẽo nhưng ánh mắt nhìn cô đầy dịu dàng và yêu chiều, xen lẫn có chút đau lòng khó nói.
Lê Hiểu Mạn nhìn xuống, lông mi dài cong vút che giấu mọi cảm xúc trong lòng cô, giọng nói trong veo, lạnh lùng: “Đây tất nhiên là lần cuối cùng, mời anh rời đi!”
Cô không biết tại sao anh lại không muốn có liên quan đến đàn ông Hoắc gia, trực giác nói cho cô biết. Giống như giữa anh và Hoắc gia có hận thù mà không thể để người khác biết. Nhưng cô không muốn tìm hiểu chuyện gì nữa, cô thật sự không muốn vì bất cứ ai mà hao tâm tổn sức nữa.
Giọng nói lạnh lùng của cô khiến chân mày Long Tư Hạo nhíu lại, đôi mắt đen láy có chút đau lòng. Nhưng chỉ trong chớp mắt đã trở lại sự thâm trầm, sâu thẳm như đại dương mênh mông, không thấy dấu vết gì.
Anh nhìn cô chăm chú một lúc lâu. Cuối cùng, giơ tay vuốt ve bên má sưng đỏ bị Lý Tuyết Hà tát một cái, giữa hai lông mày có chút đau lòng: “Hiểu Hiểu, tôi có thể rời đi nhưng điều kiện đầu tiên là em phải hạnh phúc. Nếu không, tôi không thể trơ mắt nhìn em chìm trong bể khổ. Cho dù thế nào, chỉ cần em muốn, anh sẽ luôn sẵn sàng!”
Dứt lời, anh cúi đầu, đôi môi mỏng dán vào cái trán trơn bóng của cô, nhẹ nhàng hôn lên.
Lê Hiểu Mạn vì nụ hôn nhẹ này mà cơ thể mảnh khảnh hơi run rẩy. Cô ngước mắt, kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt thoáng chút bối rối nhưng rất nhanh bị cô che giấu đi nhưng trái tim lại loạn nhịp.
Long Tư Hạo lui ra sau, nhẹ nhàng vuốt ve lên khuôn mặt trắng nõn của cô, môi mỏng hơi nhếch lên, trầm giọng nói: “Tôi có thể chấp nhận em nghỉ phép nhưng tuyệt đối không cho em rời khỏi TE. Hiểu Hiểu, đây là quyền lợi duy nhất mà tôi có thể ép buộc em. Cho nên, tôi sẽ không để điều này mất đi!”
Ánh mắt thâm thúy liếc nhìn cô một cái, anh mới đứng lên, rời khỏi phòng của Lê Hiểu Mạn.
Thấy anh ra ngoài, theo bản năng, Lê Hiểu Mạn đưa tay sờ lên trán – chỗ bị anh hôn qua. Trong lòng cô không kiềm chế được lúc bị anh hôn đã khiến cô run rẩy.
Cô hơi nhíu mày, đôi mắt trong suốt đầy phức tạp. Long Tư Hạo, thật xin lỗi.
Cô ngồi trên giường một lúc, mặc quần áo, đứng dậy chuẩn bị đi vào phòng tắm thì di động vứt trên đất lại vang lên.
Chần chờ một lúc, cô mới nhặt di động lên, thấy cậu cô – Lê Chấn Hoa gọi tới.
Cô kìm nén cảm xúc, vội vàng nghe điện thoại.
“A lô, cậu à, có chuyện gì vậy?”
“Mạn Mạn à, con có gom được 300.000 Tệ không?” Trong điện thoại vang lên giọng nói có chút vội vàng của Lê Chấn Hoa.
“300.000 Tệ?” Lê Hiểu Mạn nhíu chặt chân mày. Hai ngày liên tiếp này xảy ra chút chuyện nên cô suýt quên mất chuyện này. Bây giờ trong người cô chỉ có hơn 200.000 còn thiếu 70.000; 80.000 Tệ nữa.
“Cậu, bây giờ con chỉ còn hơn 200.000 Tệ thôi, còn thiếu mấy chục ngàn. Cậu yên tâm đi, ba ngày nữa con sẽ nghĩ cách đưa 300.000 Tệ cho cậu. Vâng, làm phiền cậu chăm sóc mẹ giúp con!”
——
Cúp điện thoại xong, Lê Hiểu Mạn càng nhíu chặt lông mày, bàn tay siết chặt di động, suy nghĩ xem có thể kiếm mấy chục ngàn tệ kia như thế nào?
Hoắc Nghiệp Hoành ép cô gả cho Hoắc Vân Hy. Hoắc Vân Hy không muốn ly di với cô, bây giờ anh lại ép buộc cô ở lại TE.
Vì những lời của cô mà ánh mắt Long Tư Hạo càng tối lại, đôi mắt đen như mức, thoáng chút tàn bạo, đôi môi nở nụ cười khiến người khác rùng mình: “Hiểu Hiểu, đừng gom tôi lại cùng với đàn ông Hoắc gia. Hi vọng đây là lần cuối!”
Cho dù giọng nói của anh đầy lạnh lẽo nhưng ánh mắt nhìn cô đầy dịu dàng và yêu chiều, xen lẫn có chút đau lòng khó nói.
Lê Hiểu Mạn nhìn xuống, lông mi dài cong vút che giấu mọi cảm xúc trong lòng cô, giọng nói trong veo, lạnh lùng: “Đây tất nhiên là lần cuối cùng, mời anh rời đi!”
Cô không biết tại sao anh lại không muốn có liên quan đến đàn ông Hoắc gia, trực giác nói cho cô biết. Giống như giữa anh và Hoắc gia có hận thù mà không thể để người khác biết. Nhưng cô không muốn tìm hiểu chuyện gì nữa, cô thật sự không muốn vì bất cứ ai mà hao tâm tổn sức nữa.
Giọng nói lạnh lùng của cô khiến chân mày Long Tư Hạo nhíu lại, đôi mắt đen láy có chút đau lòng. Nhưng chỉ trong chớp mắt đã trở lại sự thâm trầm, sâu thẳm như đại dương mênh mông, không thấy dấu vết gì.
Anh nhìn cô chăm chú một lúc lâu. Cuối cùng, giơ tay vuốt ve bên má sưng đỏ bị Lý Tuyết Hà tát một cái, giữa hai lông mày có chút đau lòng: “Hiểu Hiểu, tôi có thể rời đi nhưng điều kiện đầu tiên là em phải hạnh phúc. Nếu không, tôi không thể trơ mắt nhìn em chìm trong bể khổ. Cho dù thế nào, chỉ cần em muốn, anh sẽ luôn sẵn sàng!”
Dứt lời, anh cúi đầu, đôi môi mỏng dán vào cái trán trơn bóng của cô, nhẹ nhàng hôn lên.
Lê Hiểu Mạn vì nụ hôn nhẹ này mà cơ thể mảnh khảnh hơi run rẩy. Cô ngước mắt, kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt thoáng chút bối rối nhưng rất nhanh bị cô che giấu đi nhưng trái tim lại loạn nhịp.
Long Tư Hạo lui ra sau, nhẹ nhàng vuốt ve lên khuôn mặt trắng nõn của cô, môi mỏng hơi nhếch lên, trầm giọng nói: “Tôi có thể chấp nhận em nghỉ phép nhưng tuyệt đối không cho em rời khỏi TE. Hiểu Hiểu, đây là quyền lợi duy nhất mà tôi có thể ép buộc em. Cho nên, tôi sẽ không để điều này mất đi!”
Ánh mắt thâm thúy liếc nhìn cô một cái, anh mới đứng lên, rời khỏi phòng của Lê Hiểu Mạn.
Thấy anh ra ngoài, theo bản năng, Lê Hiểu Mạn đưa tay sờ lên trán – chỗ bị anh hôn qua. Trong lòng cô không kiềm chế được lúc bị anh hôn đã khiến cô run rẩy.
Cô hơi nhíu mày, đôi mắt trong suốt đầy phức tạp. Long Tư Hạo, thật xin lỗi.
Cô ngồi trên giường một lúc, mặc quần áo, đứng dậy chuẩn bị đi vào phòng tắm thì di động vứt trên đất lại vang lên.
Chần chờ một lúc, cô mới nhặt di động lên, thấy cậu cô – Lê Chấn Hoa gọi tới.
Cô kìm nén cảm xúc, vội vàng nghe điện thoại.
“A lô, cậu à, có chuyện gì vậy?”
“Mạn Mạn à, con có gom được 300.000 Tệ không?” Trong điện thoại vang lên giọng nói có chút vội vàng của Lê Chấn Hoa.
“300.000 Tệ?” Lê Hiểu Mạn nhíu chặt chân mày. Hai ngày liên tiếp này xảy ra chút chuyện nên cô suýt quên mất chuyện này. Bây giờ trong người cô chỉ có hơn 200.000 còn thiếu 70.000; 80.000 Tệ nữa.
“Cậu, bây giờ con chỉ còn hơn 200.000 Tệ thôi, còn thiếu mấy chục ngàn. Cậu yên tâm đi, ba ngày nữa con sẽ nghĩ cách đưa 300.000 Tệ cho cậu. Vâng, làm phiền cậu chăm sóc mẹ giúp con!”
——
Cúp điện thoại xong, Lê Hiểu Mạn càng nhíu chặt lông mày, bàn tay siết chặt di động, suy nghĩ xem có thể kiếm mấy chục ngàn tệ kia như thế nào?
Bình luận facebook