Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2
Chương 2: Không còn thở
(2)
"Bác sĩ, tôi ra lệnh cho ông, nhất định phải cứu sống cô ta."
"Tôi không cho phép cô ta xảy ra bất cứ chuyện gì!"
"Nếu cô ta chết, tôi sẽ bắt cả cái bệnh viện này phải chôn theo cô ta. Ông rõ chưa?"
Tất Quân nhướn mày, ánh mắt trở nên đỏ ngầu vì giận dữ, gân xanh trên cả trán và cánh tay màu đồng kia của hắn đã nổi hết lên. Hắn túm lấy cổ áo của vị bác sĩ kia, nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ. Thanh âm phát ra từ miệng hắn mang đầy sự đe doạ, cảnh cáo.
Đối mặt với sự giận dữ của Tất Quân, vị bác sĩ kia không khỏi sợ hãi. Trán của vị bác sĩ đổ đầy mồ hôi hột, đôi bàn tay khẽ run rẩy. Khoé môi ông ta mấp máy, giọng nói phát ra dường như là rất nhỏ mang theo sự sợ hãi đến cùng cực.
"Mong anh yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức cứu cô ấy!"
Cả cái thành phố này không ai là không biết đến người đàn ông tên Tất Quân này cả. Có ngu thì mới đi đắc tội với người đàn ông này! Sống lưng vị bác sĩ kia đã lạnh toát từ lúc nào không hay, nhưng ông ta vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh. Nếu không cứu được cô gái đang nằm bên trong phòng cấp cứu kia, cái mạng của ông ta cũng coi như là tiêu.
Lúc này, Tất Quân mới buông tay mình ra, để cho bác sĩ bước vào phòng cấp cứu.
Cả người Tất Quân vô lực ngồi vật xuống ghế. Lưng hắn dựa vào bức tường lạnh lẽo ở phía đằng sau, hai bàn tay đan xen lại với nhau, đôi mắt đỏ ngầu kia đã khép hờ lại.
Tất Quân cảm nhận được, trong lòng của hắn bỗng dâng lên một nỗi khó chịu đến kì lạ. Nơi lồng ngực hắn đột nhiên cảm thấy rất đau, rất đau, đau cứ như bị ai đó xé toạc ra vậy. Tất Quân không hiểu, tại sao hắn lại cảm thấy như vậy?
Chẳng lẽ hắn lại đau lòng vì người phụ nữ tên Hạ Nhược Vân kia sao? Không, không thể nào! Chẳng phải Tất Quân hắn cực kỳ căm ghét người phụ nữ kia sao? Tại sao hắn phải đau lòng vì cô ta chứ?
Những câu hỏi liên tiếp xuất hiện trong đầu hắn nhưng hắn không tài nào có thể giải đáp được.
Tất Quân cực kỳ căm hận Hạ Nhược Vân, hắn hận cô đến tận xương tuỷ. Vì người phụ nữ này, mà người hắn yêu thương nhất trên đời, Vũ Nhi phải chết ở cái tuổi đẹp nhất.
Năm đó, vì giận dỗi hắn, Vũ Nhi bỏ đi ra ngoài, không cẩn thận xảy ra tai nạn. Cũng may Tất Quân đã đuổi theo, nhưng hắn lại đến muộn. Lúc đó, Vũ Nhi đang nằm trên một vũng máu, cả người đã không còn hơi thở nữa. Mà người gây ta tai nạn không ai khác chính là người đang nằm bên trong phòng cấp cứu kia.
Toà án vì không có bằng chứng kết tội, không thể làm được gì. Nhưng Tất Quân hắn không cam tâm, hắn muốn người phụ nữ kia phải trả giá cho những gì mình đã gây ra.
Vì thế, Tất Quân lên kế hoạch trả thù. Hắn ép cô gả cho hắn, bắt cô phải sinh con cho mình, rồi để đứa bé chứng kiến chính cái cảnh cha nó hành hạ người mẹ đã sinh ra nó như thế nào. Từ khi gả cho hắn, trên người Hạ Nhược Vân cô xuất hiện đầy rẫy những vết thương.
Nhưng cô vẫn không thể làm gì hắn. Vì hắn đe dọa, nếu cô dám phản kháng, cha mẹ cô cũng đừng hòng yên ổn. Vả lại, trong tay của hắn vẫn còn đang giữ đứa con trai của cô.
Tất Quân mệt mỏi đưa mắt nhìn chiếc đèn phòng cấp cứu vẫn đang sáng kia, tâm trạng cực kỳ rối loạn. Chẳng lẽ, hắn lại đem lòng yêu người phụ nữ tên Hạ Nhược Vân kia sao?
Không!
Không thể nào!
Tất Quân, mày đừng quên, chính là Hạ Nhược Vân đã hại chết Vũ Nhi, người mà mày yêu nhất.
Tất Quân tự nhắc nhở bản thân mình, hắn tuyệt đối không cho phép bản thân mình yêu người phụ nữ độc ác kia. Nhưng trái tim ở trong lồng ngực hắn vẫn rất đau, cho dù hắn đã cố gắng đè nén nó xuống dưới.
Phập!
Đèn phòng cấp cứu đã tắt, cánh cửa cũng đã được mở ra. Một vị bác sĩ bước ra bên ngoài, trên trán đổ đầy mồ hôi. Vị bác sĩ kia nhìn khuôn mặt của Tất Quân đã khó coi đến đỉnh điểm, không biết mình phải mở lời ra sao nữa?
Thấy bác sĩ bước ra, Tất Quân đứng dậy, lời nói phát ra mang vẻ lãnh đạm như không quan tâm.
"Cô ta sao rồi?"
Vị bác sĩ kia lúng túng, không biết phải mở lời thế nào. Điều này đã khiến cho Tất Quân tức giận. Hắn gầm lên như một con thú dữ, mặc kệ nơi đây là bệnh viện.
"Nói! Cô ta rốt cuộc làm sao?"
Thanh âm phát ra từ miệng vị bác sĩ kia mang đầy sự sợ hãi, môi thì liên tục mấp máy.
"Dạ.... Chúng tôi thành thật xin lỗi.... Trước khi được đưa đến bệnh viện, cô ấy đã không còn hơi thở nữa rồi.... Chúng tôi... Đã cố gắng hết sức!"
#còn
(2)
"Bác sĩ, tôi ra lệnh cho ông, nhất định phải cứu sống cô ta."
"Tôi không cho phép cô ta xảy ra bất cứ chuyện gì!"
"Nếu cô ta chết, tôi sẽ bắt cả cái bệnh viện này phải chôn theo cô ta. Ông rõ chưa?"
Tất Quân nhướn mày, ánh mắt trở nên đỏ ngầu vì giận dữ, gân xanh trên cả trán và cánh tay màu đồng kia của hắn đã nổi hết lên. Hắn túm lấy cổ áo của vị bác sĩ kia, nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ. Thanh âm phát ra từ miệng hắn mang đầy sự đe doạ, cảnh cáo.
Đối mặt với sự giận dữ của Tất Quân, vị bác sĩ kia không khỏi sợ hãi. Trán của vị bác sĩ đổ đầy mồ hôi hột, đôi bàn tay khẽ run rẩy. Khoé môi ông ta mấp máy, giọng nói phát ra dường như là rất nhỏ mang theo sự sợ hãi đến cùng cực.
"Mong anh yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức cứu cô ấy!"
Cả cái thành phố này không ai là không biết đến người đàn ông tên Tất Quân này cả. Có ngu thì mới đi đắc tội với người đàn ông này! Sống lưng vị bác sĩ kia đã lạnh toát từ lúc nào không hay, nhưng ông ta vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh. Nếu không cứu được cô gái đang nằm bên trong phòng cấp cứu kia, cái mạng của ông ta cũng coi như là tiêu.
Lúc này, Tất Quân mới buông tay mình ra, để cho bác sĩ bước vào phòng cấp cứu.
Cả người Tất Quân vô lực ngồi vật xuống ghế. Lưng hắn dựa vào bức tường lạnh lẽo ở phía đằng sau, hai bàn tay đan xen lại với nhau, đôi mắt đỏ ngầu kia đã khép hờ lại.
Tất Quân cảm nhận được, trong lòng của hắn bỗng dâng lên một nỗi khó chịu đến kì lạ. Nơi lồng ngực hắn đột nhiên cảm thấy rất đau, rất đau, đau cứ như bị ai đó xé toạc ra vậy. Tất Quân không hiểu, tại sao hắn lại cảm thấy như vậy?
Chẳng lẽ hắn lại đau lòng vì người phụ nữ tên Hạ Nhược Vân kia sao? Không, không thể nào! Chẳng phải Tất Quân hắn cực kỳ căm ghét người phụ nữ kia sao? Tại sao hắn phải đau lòng vì cô ta chứ?
Những câu hỏi liên tiếp xuất hiện trong đầu hắn nhưng hắn không tài nào có thể giải đáp được.
Tất Quân cực kỳ căm hận Hạ Nhược Vân, hắn hận cô đến tận xương tuỷ. Vì người phụ nữ này, mà người hắn yêu thương nhất trên đời, Vũ Nhi phải chết ở cái tuổi đẹp nhất.
Năm đó, vì giận dỗi hắn, Vũ Nhi bỏ đi ra ngoài, không cẩn thận xảy ra tai nạn. Cũng may Tất Quân đã đuổi theo, nhưng hắn lại đến muộn. Lúc đó, Vũ Nhi đang nằm trên một vũng máu, cả người đã không còn hơi thở nữa. Mà người gây ta tai nạn không ai khác chính là người đang nằm bên trong phòng cấp cứu kia.
Toà án vì không có bằng chứng kết tội, không thể làm được gì. Nhưng Tất Quân hắn không cam tâm, hắn muốn người phụ nữ kia phải trả giá cho những gì mình đã gây ra.
Vì thế, Tất Quân lên kế hoạch trả thù. Hắn ép cô gả cho hắn, bắt cô phải sinh con cho mình, rồi để đứa bé chứng kiến chính cái cảnh cha nó hành hạ người mẹ đã sinh ra nó như thế nào. Từ khi gả cho hắn, trên người Hạ Nhược Vân cô xuất hiện đầy rẫy những vết thương.
Nhưng cô vẫn không thể làm gì hắn. Vì hắn đe dọa, nếu cô dám phản kháng, cha mẹ cô cũng đừng hòng yên ổn. Vả lại, trong tay của hắn vẫn còn đang giữ đứa con trai của cô.
Tất Quân mệt mỏi đưa mắt nhìn chiếc đèn phòng cấp cứu vẫn đang sáng kia, tâm trạng cực kỳ rối loạn. Chẳng lẽ, hắn lại đem lòng yêu người phụ nữ tên Hạ Nhược Vân kia sao?
Không!
Không thể nào!
Tất Quân, mày đừng quên, chính là Hạ Nhược Vân đã hại chết Vũ Nhi, người mà mày yêu nhất.
Tất Quân tự nhắc nhở bản thân mình, hắn tuyệt đối không cho phép bản thân mình yêu người phụ nữ độc ác kia. Nhưng trái tim ở trong lồng ngực hắn vẫn rất đau, cho dù hắn đã cố gắng đè nén nó xuống dưới.
Phập!
Đèn phòng cấp cứu đã tắt, cánh cửa cũng đã được mở ra. Một vị bác sĩ bước ra bên ngoài, trên trán đổ đầy mồ hôi. Vị bác sĩ kia nhìn khuôn mặt của Tất Quân đã khó coi đến đỉnh điểm, không biết mình phải mở lời ra sao nữa?
Thấy bác sĩ bước ra, Tất Quân đứng dậy, lời nói phát ra mang vẻ lãnh đạm như không quan tâm.
"Cô ta sao rồi?"
Vị bác sĩ kia lúng túng, không biết phải mở lời thế nào. Điều này đã khiến cho Tất Quân tức giận. Hắn gầm lên như một con thú dữ, mặc kệ nơi đây là bệnh viện.
"Nói! Cô ta rốt cuộc làm sao?"
Thanh âm phát ra từ miệng vị bác sĩ kia mang đầy sự sợ hãi, môi thì liên tục mấp máy.
"Dạ.... Chúng tôi thành thật xin lỗi.... Trước khi được đưa đến bệnh viện, cô ấy đã không còn hơi thở nữa rồi.... Chúng tôi... Đã cố gắng hết sức!"
#còn
Bình luận facebook