Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 144
"Vị cô nương, bồi Gia uống hai chén được chứ?" Người kia mê đắm nói.
Lưu Sương lạnh lùng nhìn hắn một cái, một nam tử thân hoa phục, không tệ, nhưng tâm phiền chán, nàng mệt mỏi nói: "Vị huynh đài, ngươi gọi người khác đi."
"Như thế nào lại chối từ?" Người kia đùa cợt nói, đôi mắt hẹp dài lướt qua quét lại trên ngực Lưu Sương.
Lưu Sương cúi đầu nhìn, vạt áo trước ngực khi nãy xé quá mạnh, mặc dù đã che lại nhưng vẫn không che hết thịt da lộ ra. Dưới ánh đèn, thịt da trắng nõn, tinh tế. Nam tử kia ánh mắt nhìn tới nhìn lui chính là chỗ này.
Trong lòng Lưu Sương kinh hãi, cuống quýt lấy tay che lại. Nhưng không thể che kín nổi, nàng đưa tay lên đầu tháo trâm, mái tóc đen dài buông xuống cho đến bên hông.
Thật sự là được cái này mất cái khác!
Tóc đen buông xuống, thân phận nữ tử đã lộ rõ.
Mặt Lưu Sương lập tức cực kỳ ảo não, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng vì xấu hổ, trong sảnh, nhiều ánh mắt nam nhân đã bắt đầu chú ý đến.
Túy hoa lâu dù sao cũng là một thanh lâu, khó tránh khỏi có những tên nam nhân lãng tử, tối nay đều là những kẻ không chiếm được Tiêm Tiêm. Phát hiện bên này có động tĩnh, năm ba người đã hứng thú tụ lại.
Lòng Lưu Sương thầm han, tối nay xem ra phiền hà rồi!
"Ai nha, bỗng dưng lại có đàn bà đi đến thanh lâu, dung mạo lại rất được, thật sự là một chuyện lớn a!"
"Đúng vậy, đúng vậy! Tiểu nương tử, nàng vì sao phải một mình đi dạo thanh lâu, khó khăn gì sao…" Một tên nam nhâ cười lớn nói: "Nàng thích nữ nhân?"
Những tên nam nhân này thật xấu xa, cái gì, thích nữ nhân sao? Lưu Sương chưa từng bị nam nhân nào nói điều ấy, trong lòng tức giận vạn phần. Nhưng nàng biết mình lúc này không thể tức giận, nếu không chọc giận những kẻ này, hậu quả thật là không lường nổi. Nhưng, cũng không thể tỏ ra yếu đuối, để cho bọn người này khi dễ nàng được.
Lưu Sương lấy lại bình tĩnh, giả vờ hỏi han: "Các vị quan gia, không biết có nhìn thấy công tử nhà ta. Mới vừa rồi nô tỳ chỉ rời đi một lát, liền không thấy công tử đâu cả?"
Mấy nam nhân hơi hồ nghi, không tin nhìn chăm chú Lưu Sương, có rất ít nam nhân đến thanh lâu chơi mà mang theo nha hoàn tới.
"Công tử nhà ngươi họ gì?" Một nam nhân có vẻ đào hoa hỏi.
"Bách Lý." Lưu Sương nhẹ thưa. "Xin hỏi, gia có nhìn thấy công tử nhà ta?"
Bách Lý là họ của hoàng gia, những người mang họ này không nhiều, vài người đã giật mình. Nhưng nam nhân đào hoa kia đột nhiên cười nói: "Dám nói đối, lấy tên họ đó ra dọa chúng ta sao? Mới vừa rồi không phải người cùng Bách Lý kia còn tranh giành Tiêm Tiêm sao? Còn nói là nha hoàn của hắn? Mụ mụ, mau đến xem, đây có phải là người của Túy hoa lâu các ngươi?"
Nam nhân kia cố ý hô to.
Mụ mụ Túy hoa lâu nghe tiếng chạy lại, liếc mắt thấy một thân nam phục tóc rối bời – Lưu Sương.
Bọn họ kị nhất là nữ tử tới thanh lâu, bởi vì nữ tử đến đây không phải tìm phu quân thì cũng có chuyện. Nữ tử tới thanh lâu, đối với họ là chuyện đại kị. Bình thường khi phát hiện, sẽ cho bọn du côn ra đánh, dù sao cũng là địa bàn của chúng, sau lưng còn có chỗ dựa.
Bọn họ cũng không sợ có người tìm đến gây phiền toái, bởi vì những nam nhân tới thanh lâu ai muốn nhận mặt thê thiếp của mình tới đây làm loạn? luật bất thành văn này được âm thầm chấp nhận.
Lưu Sương nào đâu có biết thanh lâu có quy định này, thấy ánh mắt lạnh giá của mụ mụ Túy hoa lâu nhìn nàng, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Mụ mụ bước tới trước mặt Lưu Sương nói: "Cô nương, đừng trách ta nhẫn tâm, ai lại để một cô nương tới thanh lâu!" Dứt lời, vung tay lên,, mấy tên hộ vệ Túy thanh lâu liền bao quanh Lưu Sương.
"Tiểu nương tử, chỉ cần ngươi bồi gia, Gia liền cứu ngươi, như thế nào? Nếu không, bị đánh, mùi vị không dễ chịu chút nào đâu." Nam nhân đào hoa kia cười hì hì nói.
Trong lòng Lưu Sương cả kinh, những người này chắc chắn sẽ động thủ!
Xa xa thấy Hồng Ngẫu đang cố len vào, nghĩ muốn cứu mình, nhưng chỉ muốn ngăn nàng ta lại, Hồng Ngẫu cũng là nữ tử, nếu bị phát hiện, chẳng phải là gay go sao.
Lập tức muốn gọi lớn bảo nàng ấy quay lại, đi gọi viện binh.
Hồng Ngẫu kia nhanh trí, nhìn mặt Lưu Sương đã nhanh chóng hiểu ý, chạy như bay đi.
Lưu Sương nhìn chung quanh một vòng, những người này thật vạm vỡ, nghĩ thầm, nàng hiện giờ đang có thai, làm sao chịu được những roi đòn. Đáng tiếc, nàng ở đây chịu khổ, Bách Lý Hàn thì ở sau hưởng thụ khoái hoạt, cũng không thấy bóng dáng Trương Tá Lý Hữu đâu, chẳng lẽ đã được lệnh của Bách Lý Hàn, không đến cứu nàng?
Nàng không hề biết, lúc này Bách Lý Hàn không phải đang ở trong phòng hưởng thụ khoái hoạt, mà đang bị hàn độc hành hạ, Trương Tá Lý Hữu đang ở bên cạnh hắn, hoàn toàn không biết tình hình nguy cấp của nàng.
Lúc này, chỉ có biện pháp trì hoãn thời gian mới có thể cứu bản thân.
Lưu Sương thản nhiên cười một tiếng, đối với mụ mụ Túy hoa lâu: "Mụ mụ, nếu như ta là cô nương của Túy hoa lâu, lẽ nào người muốn ta phải chịu đòn roi thống khổ sao?"
Mụ mụ Túy hoa lâu quá ma mãnh, nghe những lời này, ngay lập tức hiểu rõ ý tứ Lưu Sương, hai mắt sáng người, mỉm cười nói: "Chẳng lẽ, cô nương muốn bán mình cho Túy hoa lâu?"
"Là vậy!" Lưu Sương cười yếu ớt đáp: "Bổn cô nương bất tài, cầm kỳ thy họa cũng là hiểu sơ sơ một chút!"
"Ngươi cũng biết cầm kỳ thy họa?" Mụ mụ túy hoa lâu đánh giá Lưu Sương một phen, cảm giác không tồi, liền vẫy tay cho những tên hộ vệ tản dần ra,
"Thỉnh cô nương sang bên này nói chuyện!" Nói xong, đưa Lưu Sương hướng một gian phòng.
Gian phòng này là nơi mụ mụ Túy hoa lâu khảo nghiệm tài nghệ của nữ tử, bên trong có đầy đủ mọi loại nhạc khí.
Mụ mụ Túy hoa lâu trở ra, liền mỉm cười nói với Lưu Sương: "Cô nương, ta xem ngươi không phải đến đây để gây chuyện. Nói thật, ta cũng không nghĩ tới việc cho người đánh ngươi, chỉ là nơi này có quy định như thế, vừa rồi kinh động cô nương, mong cô nương thứ cho. Nghĩ đến, cô nương cũng không thật sự muốn tới Túy hoa lâu chúng ta bán mình, nếu thật sự ngươi có tài nghê, hãy ở lại đây vài ngày , bán nghệ không bán thân, cũng tốt ngăn chặn mấy cái miệng kia. Đến khi ổn, mụ mụ sẽ thả ngươi rời đi, thế nào?"
Lưu Sương không nghĩ tới mụ mụ Túy hoa lâu sẽ nói những lời như thế, tâm địa không hề xấu, hơn thế nữa còn là một người xử sự khéo léo.
"Tạ mụ mụ, ta nguyện ý nghe mụ mụ căn dặn! Nhưng là, mụ mụ, thỉnh ngài nói cho bọn họ, ta đã bán mình cho thanh lâu!" Lưu Sương nhẹ giọng nói,
Ở lại Túy hoa lâu 2 ngày may mắn không bị đánh đuổi ra. Lưu Sương còn có mục đích khác, nàng tuyệt đối không tin Bách Lý Hàn tuyệt tình như vậy với mình! Nàng muốn hắn thấy, nàng bán mình cho thanh lâu thì phản ứng của hắn như thế nào? Cho nên, nàng cầu mụ mụ giấu chuyện nàng chỉ ở tại thanh lâu này vài ngày mà thôi.
"Hảo, sau này mụ mụ sẽ giúp ngươi đi an toàn!" Mụ mụ mừng rỡ cười nói, thật ra, mặc dù bọn họ đem hộ vệ ra làm quy định, nhưng cũng chỉ là hù dọa thôi, nàng có cần tận lực thế không. Thử nghĩ, ở kinh thành này, có thể gặp bao nhiêu nữ tử là hoàng thân quốc thích, tiểu thư công chúa? Nếu đắc tội, e chừng là mang họa lớn. Huống hồ, cô gái trước mắt, khí chất cao nhã, không phải nữ tử bình thường.
"Ngươi thật sự biết cầm kỳ thi họa? Cụ thể là gì?" Mụ mụ hỏi.
"Đánh đàn, vẽ tranh!" Lưu Sương nói,
"Tốt lắm, ngươi đi thay trang phục, chuẩn bị lên đài! Vừa rồi ngươi đắc tội với bọn họ, toàn người lai lịch không nhỏ, mụ mụ ta cũng không dám đắc tội."
"Hảo!" Lưu Sương nhàn nhạt nói,
Mụ mụ kêu một tỳ nữ hầu hạ Lưu Sương thay trang phục, lại cho tên Lưu Sương lên danh sách, thứ hai.
Bởi vì Lưu Sương có khí chất lạnh lùng trong trẻo, tỏa ra mùi hương thơm ngát.
Tỳ nữ hầu hạ Lưu Sương tên gọi Bạch Lan, rất nhỏ bé nhưng linh hoạt.. Nàng ta búi tóc cho Lưu Sương, không hề thêm châu báu gì lên, mà chỉ có một trâm cài hình hoa mai. Quần áo thì vẫn một sắc trắng tinh khiết.
Lưu Sương nhìn mình trong gương, da thịt nõn nã, mặt mày thanh nhã, ngũ quan thanh lệ, nếu như nói khuynh thành tuyệt đại thật không ngoa. Nàng còn phải ngỡ ngàng, người khác sao khỏi kinh ngạc.
Nhưng là, đôi mắt trong veo, tinh khiết mờ ảo. Tiếng nói trong trẻo, khí chất cao quý. Thế gian này hiếm thấy.
Trong gương hiện lên một gương mặt thanh lệ, lạnh lùng.
Không quá mỹ lệ, không quá mê đắm, nhưng đủ khiến người khác ngất ngây.
Bạch Lan chỉ phủ một tầng phấn nhẹ trên gương mặt nàng, kẻ lại đường mày, trong nháy mắt đã hiện ra một nữ nhân thanh nhã, kiều diễm.
Không trách được Túy hoa lâu, cô nương nào cũng tô son điểm phấn, trang phục lại thanh nhã, nguyên lai, một tiểu tỳ nữ cũng có con mắt nhìn như thế.
"Cô nương, thế nào ạ?" Bạch Lan nhẹ giọng hỏi.
Lưu Sương gật đầu nói: "Rất tốt, ta rất thích!"
Lúc này, mụ mụ phái người đến gọi, Lưu Sương ra sân.
Lưu Sương theo sự dẫn đường của nữ tỳ đi vào sảnh, lên đài cao.
Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Trên đài cao lại được buông màn xuống, nàng không nhìn thấy dưới đài, người dưới đài không nhìn thấy nàng. Lưu Sương ngồi xuống trước cầm, ngón tay ngọc ngà đặt trên cầm.
Màn từ từ kéo lên, Lưu Sương bắt đầu diễn tấu.
Một khúc "Lưu Thủy Vọng Nguyệt Khúc" giống như tiên nhạc tuôn chảy.
Mặc dù Tiêm Tiêm đàn tỳ bà rất tuyệt. nhưng cầm âm của Lưu Sương cũng không sai. Hơn nữa, quý tại tình thâm, đem khúc Lưu Thủy như mê vào lòng người bởi tiếng cầm trong vắt, thanh thúy.
Trong lúc nhất thời, trong sảnh, mọi người tò mò, kinh ngạc với nữ tử mới xuất hiện trên bảng hồng, nhanh như thế đã có một cao thủ đánh đàn.
Mụ mụ chỉ nghĩ là Lưu Sương thông suốt cầm âm, không ngờ lại tinh thông thế, rất kinh ngạc.
Màn kéo lên, mọi người lai càng kinh ngạc trước vẻ đẹp của Lưu Sương. Nữ tử đánh đàn này là ai? Trước giờ sao chưa hề nghe Túy hoa lâu nói đến. Cho đến khi nghe được tên Lưu Sương, thật đúng là người cũng như tên.
Đương lúc Bách Lý Hàn đi vào đại sảnh thì chính là lúc Lưu Sương đánh đàn.
Vừa rồi hàn độc phát tác, hắn phải ở im trong hậu viện của Tiêm Tiêm, cho đến khi hàn độc trôi qua, bởi vì nhớ đến Lưu Sương, liền không thể chờ đợi được đi ra ngoài,
Bởi vì vẫn nghĩ Lưu Sương đang giả trang nên tìm trong đám khách một vòng, không có phát hiện bóng dáng nàng, trong lòng trầm tĩnh lại. Nàng đã trở về!
Hàn mục lướt qua, đột nhiên nhận thấy thần sắc mọi người không bình thường, đồng bộ như si mê.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, tiếng đàn thanh nhã chảy xuôi tai, hắn cùng với ánh mắt của mọi người hướng lên đài cao, mặt lập tức ngẩn lại. Mắt cố gắng quan sát, cơ hồ cơ thể đông cứng lại.
Trên đài cao kia, tiếng cầm, bóng dang thanh nhã yểu điệu kia, không phải là Lưu Sương ư? Nàng như thế nào lại lên đài cao của Túy hoa lâu đánh đàn, hơn nữa, lại trong trang phục mê người như thế.
"Trương Tá! Đi gọi mụ mụ Túy hoa lâu tới gặp ta!" Bách Lý Hàn lạnh lùng nói, hai tay nhịn không được nắm thành quyền.
Trương Tá đứng ở phía sau Bách Lý Hàn không biết chuyện gì xảy ra, nhìn ánh mắt Bách Lý Hàn liền vội vã xoay người đi tìm mụ mụ Túy hoa lâu.
Mụ mụ Túy hoa lâu không biết thân phận thật của Bách Lý Hàn, nhưng nhìn trang phục và khí chất của hắn, cũng không phải là người bình thường. Nào có người bình thường nào dám mua Tiêm Tiêm với gia 5000 lượng.
Tối nay vốn là đêm động phòng của Bách Lý Hàn và Tiêm Tiêm, vị gia gia này không ở hậu viện hưởng khoái lạc, chạy đến sảnh làm gì? Lại còn bộ dạng như muốn giết người kia.
Nhìn bóng lưng Bách Lý Hàn, tâm mụ mụ sợ hãi nhảy không ngừng, trước bao nhiêu người thế kia, tay nắm chặt phải chăng là muốn đánh người.
Chẳng lẽ Tiêm Tiêm không còn trinh tiết? Không thể nào, Tiêm Tiêm một mực bán nghệ không bán thân.
Trong lòng mụ mụ 8 phần sợ hãi, đi tới trước mặt Bách Lý Hàn, thi lễ: "Không biết gia có gì căn dặn, chẳng lẽ Tiêm Tiêm hầu hạ Gia không chu toàn?"
Bách Lý Hàn lạnh lùng liếc qua mụ mụ, híp mắt lại, nói như băng tuyết: "Có chuyện gì xảy ra với nàng?
"Nàng? Ai? Ai a?" Mụ mụ còn đang mải nghĩ về Tiêm Tiêm, nhất thời giật mình, không biết Bách Lý Hàn nói tới ai.
"Người đánh đàn ở trên đài.!" Bách Lý Hàn lạnh lùng nói.
"A!" Mụ mụ như trút được gánh nặng, không phải Tiêm Tiêm, lập tức thở phào, vẻ mặt vui mừng nói: "Gia, ngài nói cô nương đứng vị trí số 2 a! Nàng là nữ tử mới đứng đầu bảng Túy hoa lâu chúng ta!"
Mụ mụ vừa dứt lời, trong bụng thầm nhủ, vị gia gia mới mua Tiêm Tiêm, sẽ không coi trọng kẻ đứng thứ 2!
Lưu Sương lạnh lùng nhìn hắn một cái, một nam tử thân hoa phục, không tệ, nhưng tâm phiền chán, nàng mệt mỏi nói: "Vị huynh đài, ngươi gọi người khác đi."
"Như thế nào lại chối từ?" Người kia đùa cợt nói, đôi mắt hẹp dài lướt qua quét lại trên ngực Lưu Sương.
Lưu Sương cúi đầu nhìn, vạt áo trước ngực khi nãy xé quá mạnh, mặc dù đã che lại nhưng vẫn không che hết thịt da lộ ra. Dưới ánh đèn, thịt da trắng nõn, tinh tế. Nam tử kia ánh mắt nhìn tới nhìn lui chính là chỗ này.
Trong lòng Lưu Sương kinh hãi, cuống quýt lấy tay che lại. Nhưng không thể che kín nổi, nàng đưa tay lên đầu tháo trâm, mái tóc đen dài buông xuống cho đến bên hông.
Thật sự là được cái này mất cái khác!
Tóc đen buông xuống, thân phận nữ tử đã lộ rõ.
Mặt Lưu Sương lập tức cực kỳ ảo não, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng vì xấu hổ, trong sảnh, nhiều ánh mắt nam nhân đã bắt đầu chú ý đến.
Túy hoa lâu dù sao cũng là một thanh lâu, khó tránh khỏi có những tên nam nhân lãng tử, tối nay đều là những kẻ không chiếm được Tiêm Tiêm. Phát hiện bên này có động tĩnh, năm ba người đã hứng thú tụ lại.
Lòng Lưu Sương thầm han, tối nay xem ra phiền hà rồi!
"Ai nha, bỗng dưng lại có đàn bà đi đến thanh lâu, dung mạo lại rất được, thật sự là một chuyện lớn a!"
"Đúng vậy, đúng vậy! Tiểu nương tử, nàng vì sao phải một mình đi dạo thanh lâu, khó khăn gì sao…" Một tên nam nhâ cười lớn nói: "Nàng thích nữ nhân?"
Những tên nam nhân này thật xấu xa, cái gì, thích nữ nhân sao? Lưu Sương chưa từng bị nam nhân nào nói điều ấy, trong lòng tức giận vạn phần. Nhưng nàng biết mình lúc này không thể tức giận, nếu không chọc giận những kẻ này, hậu quả thật là không lường nổi. Nhưng, cũng không thể tỏ ra yếu đuối, để cho bọn người này khi dễ nàng được.
Lưu Sương lấy lại bình tĩnh, giả vờ hỏi han: "Các vị quan gia, không biết có nhìn thấy công tử nhà ta. Mới vừa rồi nô tỳ chỉ rời đi một lát, liền không thấy công tử đâu cả?"
Mấy nam nhân hơi hồ nghi, không tin nhìn chăm chú Lưu Sương, có rất ít nam nhân đến thanh lâu chơi mà mang theo nha hoàn tới.
"Công tử nhà ngươi họ gì?" Một nam nhân có vẻ đào hoa hỏi.
"Bách Lý." Lưu Sương nhẹ thưa. "Xin hỏi, gia có nhìn thấy công tử nhà ta?"
Bách Lý là họ của hoàng gia, những người mang họ này không nhiều, vài người đã giật mình. Nhưng nam nhân đào hoa kia đột nhiên cười nói: "Dám nói đối, lấy tên họ đó ra dọa chúng ta sao? Mới vừa rồi không phải người cùng Bách Lý kia còn tranh giành Tiêm Tiêm sao? Còn nói là nha hoàn của hắn? Mụ mụ, mau đến xem, đây có phải là người của Túy hoa lâu các ngươi?"
Nam nhân kia cố ý hô to.
Mụ mụ Túy hoa lâu nghe tiếng chạy lại, liếc mắt thấy một thân nam phục tóc rối bời – Lưu Sương.
Bọn họ kị nhất là nữ tử tới thanh lâu, bởi vì nữ tử đến đây không phải tìm phu quân thì cũng có chuyện. Nữ tử tới thanh lâu, đối với họ là chuyện đại kị. Bình thường khi phát hiện, sẽ cho bọn du côn ra đánh, dù sao cũng là địa bàn của chúng, sau lưng còn có chỗ dựa.
Bọn họ cũng không sợ có người tìm đến gây phiền toái, bởi vì những nam nhân tới thanh lâu ai muốn nhận mặt thê thiếp của mình tới đây làm loạn? luật bất thành văn này được âm thầm chấp nhận.
Lưu Sương nào đâu có biết thanh lâu có quy định này, thấy ánh mắt lạnh giá của mụ mụ Túy hoa lâu nhìn nàng, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Mụ mụ bước tới trước mặt Lưu Sương nói: "Cô nương, đừng trách ta nhẫn tâm, ai lại để một cô nương tới thanh lâu!" Dứt lời, vung tay lên,, mấy tên hộ vệ Túy thanh lâu liền bao quanh Lưu Sương.
"Tiểu nương tử, chỉ cần ngươi bồi gia, Gia liền cứu ngươi, như thế nào? Nếu không, bị đánh, mùi vị không dễ chịu chút nào đâu." Nam nhân đào hoa kia cười hì hì nói.
Trong lòng Lưu Sương cả kinh, những người này chắc chắn sẽ động thủ!
Xa xa thấy Hồng Ngẫu đang cố len vào, nghĩ muốn cứu mình, nhưng chỉ muốn ngăn nàng ta lại, Hồng Ngẫu cũng là nữ tử, nếu bị phát hiện, chẳng phải là gay go sao.
Lập tức muốn gọi lớn bảo nàng ấy quay lại, đi gọi viện binh.
Hồng Ngẫu kia nhanh trí, nhìn mặt Lưu Sương đã nhanh chóng hiểu ý, chạy như bay đi.
Lưu Sương nhìn chung quanh một vòng, những người này thật vạm vỡ, nghĩ thầm, nàng hiện giờ đang có thai, làm sao chịu được những roi đòn. Đáng tiếc, nàng ở đây chịu khổ, Bách Lý Hàn thì ở sau hưởng thụ khoái hoạt, cũng không thấy bóng dáng Trương Tá Lý Hữu đâu, chẳng lẽ đã được lệnh của Bách Lý Hàn, không đến cứu nàng?
Nàng không hề biết, lúc này Bách Lý Hàn không phải đang ở trong phòng hưởng thụ khoái hoạt, mà đang bị hàn độc hành hạ, Trương Tá Lý Hữu đang ở bên cạnh hắn, hoàn toàn không biết tình hình nguy cấp của nàng.
Lúc này, chỉ có biện pháp trì hoãn thời gian mới có thể cứu bản thân.
Lưu Sương thản nhiên cười một tiếng, đối với mụ mụ Túy hoa lâu: "Mụ mụ, nếu như ta là cô nương của Túy hoa lâu, lẽ nào người muốn ta phải chịu đòn roi thống khổ sao?"
Mụ mụ Túy hoa lâu quá ma mãnh, nghe những lời này, ngay lập tức hiểu rõ ý tứ Lưu Sương, hai mắt sáng người, mỉm cười nói: "Chẳng lẽ, cô nương muốn bán mình cho Túy hoa lâu?"
"Là vậy!" Lưu Sương cười yếu ớt đáp: "Bổn cô nương bất tài, cầm kỳ thy họa cũng là hiểu sơ sơ một chút!"
"Ngươi cũng biết cầm kỳ thy họa?" Mụ mụ túy hoa lâu đánh giá Lưu Sương một phen, cảm giác không tồi, liền vẫy tay cho những tên hộ vệ tản dần ra,
"Thỉnh cô nương sang bên này nói chuyện!" Nói xong, đưa Lưu Sương hướng một gian phòng.
Gian phòng này là nơi mụ mụ Túy hoa lâu khảo nghiệm tài nghệ của nữ tử, bên trong có đầy đủ mọi loại nhạc khí.
Mụ mụ Túy hoa lâu trở ra, liền mỉm cười nói với Lưu Sương: "Cô nương, ta xem ngươi không phải đến đây để gây chuyện. Nói thật, ta cũng không nghĩ tới việc cho người đánh ngươi, chỉ là nơi này có quy định như thế, vừa rồi kinh động cô nương, mong cô nương thứ cho. Nghĩ đến, cô nương cũng không thật sự muốn tới Túy hoa lâu chúng ta bán mình, nếu thật sự ngươi có tài nghê, hãy ở lại đây vài ngày , bán nghệ không bán thân, cũng tốt ngăn chặn mấy cái miệng kia. Đến khi ổn, mụ mụ sẽ thả ngươi rời đi, thế nào?"
Lưu Sương không nghĩ tới mụ mụ Túy hoa lâu sẽ nói những lời như thế, tâm địa không hề xấu, hơn thế nữa còn là một người xử sự khéo léo.
"Tạ mụ mụ, ta nguyện ý nghe mụ mụ căn dặn! Nhưng là, mụ mụ, thỉnh ngài nói cho bọn họ, ta đã bán mình cho thanh lâu!" Lưu Sương nhẹ giọng nói,
Ở lại Túy hoa lâu 2 ngày may mắn không bị đánh đuổi ra. Lưu Sương còn có mục đích khác, nàng tuyệt đối không tin Bách Lý Hàn tuyệt tình như vậy với mình! Nàng muốn hắn thấy, nàng bán mình cho thanh lâu thì phản ứng của hắn như thế nào? Cho nên, nàng cầu mụ mụ giấu chuyện nàng chỉ ở tại thanh lâu này vài ngày mà thôi.
"Hảo, sau này mụ mụ sẽ giúp ngươi đi an toàn!" Mụ mụ mừng rỡ cười nói, thật ra, mặc dù bọn họ đem hộ vệ ra làm quy định, nhưng cũng chỉ là hù dọa thôi, nàng có cần tận lực thế không. Thử nghĩ, ở kinh thành này, có thể gặp bao nhiêu nữ tử là hoàng thân quốc thích, tiểu thư công chúa? Nếu đắc tội, e chừng là mang họa lớn. Huống hồ, cô gái trước mắt, khí chất cao nhã, không phải nữ tử bình thường.
"Ngươi thật sự biết cầm kỳ thi họa? Cụ thể là gì?" Mụ mụ hỏi.
"Đánh đàn, vẽ tranh!" Lưu Sương nói,
"Tốt lắm, ngươi đi thay trang phục, chuẩn bị lên đài! Vừa rồi ngươi đắc tội với bọn họ, toàn người lai lịch không nhỏ, mụ mụ ta cũng không dám đắc tội."
"Hảo!" Lưu Sương nhàn nhạt nói,
Mụ mụ kêu một tỳ nữ hầu hạ Lưu Sương thay trang phục, lại cho tên Lưu Sương lên danh sách, thứ hai.
Bởi vì Lưu Sương có khí chất lạnh lùng trong trẻo, tỏa ra mùi hương thơm ngát.
Tỳ nữ hầu hạ Lưu Sương tên gọi Bạch Lan, rất nhỏ bé nhưng linh hoạt.. Nàng ta búi tóc cho Lưu Sương, không hề thêm châu báu gì lên, mà chỉ có một trâm cài hình hoa mai. Quần áo thì vẫn một sắc trắng tinh khiết.
Lưu Sương nhìn mình trong gương, da thịt nõn nã, mặt mày thanh nhã, ngũ quan thanh lệ, nếu như nói khuynh thành tuyệt đại thật không ngoa. Nàng còn phải ngỡ ngàng, người khác sao khỏi kinh ngạc.
Nhưng là, đôi mắt trong veo, tinh khiết mờ ảo. Tiếng nói trong trẻo, khí chất cao quý. Thế gian này hiếm thấy.
Trong gương hiện lên một gương mặt thanh lệ, lạnh lùng.
Không quá mỹ lệ, không quá mê đắm, nhưng đủ khiến người khác ngất ngây.
Bạch Lan chỉ phủ một tầng phấn nhẹ trên gương mặt nàng, kẻ lại đường mày, trong nháy mắt đã hiện ra một nữ nhân thanh nhã, kiều diễm.
Không trách được Túy hoa lâu, cô nương nào cũng tô son điểm phấn, trang phục lại thanh nhã, nguyên lai, một tiểu tỳ nữ cũng có con mắt nhìn như thế.
"Cô nương, thế nào ạ?" Bạch Lan nhẹ giọng hỏi.
Lưu Sương gật đầu nói: "Rất tốt, ta rất thích!"
Lúc này, mụ mụ phái người đến gọi, Lưu Sương ra sân.
Lưu Sương theo sự dẫn đường của nữ tỳ đi vào sảnh, lên đài cao.
Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Trên đài cao lại được buông màn xuống, nàng không nhìn thấy dưới đài, người dưới đài không nhìn thấy nàng. Lưu Sương ngồi xuống trước cầm, ngón tay ngọc ngà đặt trên cầm.
Màn từ từ kéo lên, Lưu Sương bắt đầu diễn tấu.
Một khúc "Lưu Thủy Vọng Nguyệt Khúc" giống như tiên nhạc tuôn chảy.
Mặc dù Tiêm Tiêm đàn tỳ bà rất tuyệt. nhưng cầm âm của Lưu Sương cũng không sai. Hơn nữa, quý tại tình thâm, đem khúc Lưu Thủy như mê vào lòng người bởi tiếng cầm trong vắt, thanh thúy.
Trong lúc nhất thời, trong sảnh, mọi người tò mò, kinh ngạc với nữ tử mới xuất hiện trên bảng hồng, nhanh như thế đã có một cao thủ đánh đàn.
Mụ mụ chỉ nghĩ là Lưu Sương thông suốt cầm âm, không ngờ lại tinh thông thế, rất kinh ngạc.
Màn kéo lên, mọi người lai càng kinh ngạc trước vẻ đẹp của Lưu Sương. Nữ tử đánh đàn này là ai? Trước giờ sao chưa hề nghe Túy hoa lâu nói đến. Cho đến khi nghe được tên Lưu Sương, thật đúng là người cũng như tên.
Đương lúc Bách Lý Hàn đi vào đại sảnh thì chính là lúc Lưu Sương đánh đàn.
Vừa rồi hàn độc phát tác, hắn phải ở im trong hậu viện của Tiêm Tiêm, cho đến khi hàn độc trôi qua, bởi vì nhớ đến Lưu Sương, liền không thể chờ đợi được đi ra ngoài,
Bởi vì vẫn nghĩ Lưu Sương đang giả trang nên tìm trong đám khách một vòng, không có phát hiện bóng dáng nàng, trong lòng trầm tĩnh lại. Nàng đã trở về!
Hàn mục lướt qua, đột nhiên nhận thấy thần sắc mọi người không bình thường, đồng bộ như si mê.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, tiếng đàn thanh nhã chảy xuôi tai, hắn cùng với ánh mắt của mọi người hướng lên đài cao, mặt lập tức ngẩn lại. Mắt cố gắng quan sát, cơ hồ cơ thể đông cứng lại.
Trên đài cao kia, tiếng cầm, bóng dang thanh nhã yểu điệu kia, không phải là Lưu Sương ư? Nàng như thế nào lại lên đài cao của Túy hoa lâu đánh đàn, hơn nữa, lại trong trang phục mê người như thế.
"Trương Tá! Đi gọi mụ mụ Túy hoa lâu tới gặp ta!" Bách Lý Hàn lạnh lùng nói, hai tay nhịn không được nắm thành quyền.
Trương Tá đứng ở phía sau Bách Lý Hàn không biết chuyện gì xảy ra, nhìn ánh mắt Bách Lý Hàn liền vội vã xoay người đi tìm mụ mụ Túy hoa lâu.
Mụ mụ Túy hoa lâu không biết thân phận thật của Bách Lý Hàn, nhưng nhìn trang phục và khí chất của hắn, cũng không phải là người bình thường. Nào có người bình thường nào dám mua Tiêm Tiêm với gia 5000 lượng.
Tối nay vốn là đêm động phòng của Bách Lý Hàn và Tiêm Tiêm, vị gia gia này không ở hậu viện hưởng khoái lạc, chạy đến sảnh làm gì? Lại còn bộ dạng như muốn giết người kia.
Nhìn bóng lưng Bách Lý Hàn, tâm mụ mụ sợ hãi nhảy không ngừng, trước bao nhiêu người thế kia, tay nắm chặt phải chăng là muốn đánh người.
Chẳng lẽ Tiêm Tiêm không còn trinh tiết? Không thể nào, Tiêm Tiêm một mực bán nghệ không bán thân.
Trong lòng mụ mụ 8 phần sợ hãi, đi tới trước mặt Bách Lý Hàn, thi lễ: "Không biết gia có gì căn dặn, chẳng lẽ Tiêm Tiêm hầu hạ Gia không chu toàn?"
Bách Lý Hàn lạnh lùng liếc qua mụ mụ, híp mắt lại, nói như băng tuyết: "Có chuyện gì xảy ra với nàng?
"Nàng? Ai? Ai a?" Mụ mụ còn đang mải nghĩ về Tiêm Tiêm, nhất thời giật mình, không biết Bách Lý Hàn nói tới ai.
"Người đánh đàn ở trên đài.!" Bách Lý Hàn lạnh lùng nói.
"A!" Mụ mụ như trút được gánh nặng, không phải Tiêm Tiêm, lập tức thở phào, vẻ mặt vui mừng nói: "Gia, ngài nói cô nương đứng vị trí số 2 a! Nàng là nữ tử mới đứng đầu bảng Túy hoa lâu chúng ta!"
Mụ mụ vừa dứt lời, trong bụng thầm nhủ, vị gia gia mới mua Tiêm Tiêm, sẽ không coi trọng kẻ đứng thứ 2!
Bình luận facebook