Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 157
Sài Chiêu nắm chặt Kim Vũ tiễn, cao giọng ra lệnh, “Truyền khẩu dụ của trẫm, mọi người giữ lại đồ đặc cần dùng trong 10 ngày, những thứ khác đều bỏ xuống sông Hoài, không được giữ lại nhiều!”
—— “Hoàng thượng...” Phía sau có tướng lĩnh hoảng sợ hô lên.
Ánh mắt Sài Chiêu có chút giận dữ, quả quyết lặp lại lần nữa: “Khanh không hiểu lời trẫm vừa nói sao? Giữ lại đồ cần dùng trong 10 ngày, còn lại đều vứt hết xuống sông Hoài!”
—— “Mạt tướng... Tuân chỉ!”
Quân sĩ Đại Chu đóng quân dài hàng dặm đều dỡ xuống binh khí cùng lương thực dư thừa, thuận theo vứt tất cả xuống dòng sông Hoài cuồn cuộn chảy về Đông, tựa như tướng sĩ Đại Chu không còn đường thối lui, chỉ có thể liều mạng đánh một trận này.
Tướng thủ Ung Thành từ xa nhìn hành động quả quân sĩ Đại Chu, trong lòng tràn ngập kinh hãi, còn tưởng rằng đợi con nước lên sẽ nhấn chìm quân sĩ Sài gia, nhưng tình hình thế này xem ra không còn lựa chọn nào khác, con người ta khi lâm vào bước đường cùng là khó đối phó nhất, quân sĩ Sài gia lúc này ai cũng như mãnh thú bị thương mong cầu sự sống, thẳng hướng Ung Thành mà tiến.
Lương Quốc, Lương Đô, ngự thư phòng trong hoàng cung, ngày mùng 7 tháng 6, tới gần nửa đêm.
—— “Hoàng thượng!” Ân Sùng Quyết nhìn ánh nến trong ngự thư phòng vẫn còn sáng hô lớn, “Hoàng thượng!”
“Hoàng thượng có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu, Ân tướng quân trở về đi.” Thủ vệ không chút khách khí chặn bước chân vội vã của Ân Sùng Quyết lại.
—— “Ta có chuyện quan trọng muốn gặp mặt hoàng thượng, mau tránh ra!” Ân Sùng Quyết dùng sức đẩy thị vệ trước mặt ra, nhưng trường kiếm sắc bén của thị vệ kia đã chặn trước người hắn, nếu hắn tiến thêm một bước, lưỡi đao sắc bén sẽ chạm được da thịt ấm áp của hắn, Ân Sùng Quyết không cam lòng lui về phía sau nửa bước, miệng tiếp tục hô, “Hoàng thượng, Ung Thành quân tình cấp báo, mưa rào xối xả, người của Sài Chiêu như chó dại ra sức phá thành... Thủ tướng Nguyễn Phong sợ là không cầm cự được bao lâu... Hoàng thượng, cầu hoàng thượng chuẩn cho thần lĩnh 3 vạn binh, tối nay liền dẫn quân về Ung Thành trợ chiến!”
Trong ngự thư phòng không có người trả lời, dưới ánh nến, trên bờ cửa sổ phủ dán giấy hiện lên bóng dáng Ân Sùng Húc đang thong thả vẽ tranh, như là không có nghe thấy lời Ân Sùng Quyết nói.
—— “Hoàng thượng!” Ân Sùng Quyết cất tiếng khàn khàn, “Không thể chậm trễ nữa rồi! Ung Thành là do thần dẫn quân chiếm được, thần biết điểm yếu của Ung Thành... Một khi bị Sài Chiêu phát giác... Ung Thành tất bại! Hoàng thượng!”
“Xem ra tối nay hoàng thượng không dự định sẽ gặp Ân tướng quân.” Thị vệ nói, “Ân tướng quân vẫn là đi về trước đi, đợi ngày mai đại điển đăng cơ của hoàng thượng qua, bàn lại cũng không trễ.”
Ân Sùng Quyết tức giận đấm vào cửa sổ, “Hoàng thượng nếu muốn ngồi vững trên ngai vàng thì nhất định phải phái thần dẫn binh chặn Sài Chiêu lại. Ung Thành mất chính là hao tốn nửa quân lực, hoàng thượng chúng ta khó khăn lắm mới đến được quãng đường này, nặng nhẹ thế nào, hoàng thượng hẳn là biết!”
Mấy người thị vệ đang muốn túm lấy Ân Sùng Quyết, thì trong thư phòng Ân Sùng Húc thản nhiên nói: “Để đệ ấy vào đi.”
Thị vệ dừng tay, đẩy cửa ngự thư phòng ra. Ân Sùng Quyết phủi quần áo cho ngay ngắn, lạnh lùng hừ một tiếng rảo bước tiến vào.
Ân Sùng Húc vẫn không ngẩng đầu lên, quay bút lông sói trong tay trầm mặc không nói. Ân Sùng Quyết hít một hơi thật sâu quỳ một chân xuống nói: “Những lời thần mới nói ngoài ngự thư phòng... Hoàng thượng hẳn là nghe thấy cả rồi.”
“Nghe được.” Ân Sùng Húc bình tĩnh nói, “Thì tính sao?”
“Hoàng thượng...” Ân Sùng Quyết đầy bất ngờ nhìn vẻ mặt đại ca, “Ung Thành tràn ngập nguy cơ...”
“Lúc trước đệ không nói như vậy.” Ân Sùng Húc nhìn vẻ mặt đã đỏ lên của đệ đệ, buông mắt xuống, “Nhớ kỹ lúc trước đệ đã chắc chắn nói, chỉ hơn 10 ngày nữa là kỳ nước lên của sông Hoài... Con nước cũng như là trời giúp đệ, quân ta tự nhiên không đánh mà thắng... Là đệ nói thế phải không?”
“Vâng... Thế nhưng...” Ân Sùng Quyết vội la lên.
“Thế đúng rồi.” Ân Sùng Húc xen lời hắn, “Mưa như trút nước chính là điềm báo trước mùa nước lũ, Ung Thành tường dày thành cao, Nguyễn Phong tướng quân cũng là một hổ tướng hiếm thấy... Thành không dễ bị phá như vậy.” Ân Sùng Húc ngẩng đầu nhìn về phía đệ đệ, ý vị thâm trường nói, “Ngày mai chính là ngày đại ca đăng cơ, ngày lành tháng tốt là Sùng Quyết chọn thay đại ca, còn có mấy canh giờ nữa là trời sáng, sao Sùng Quyết có thể lĩnh binh ra đi lúc này được? Ngày mai trên lễ đăng cơ, không thể thiếu đại công chi thần là đệ được, còn có sắc phong đang chờ Sùng Quyết tiếp chỉ tạ ân...”
Lòng Ân Sùng Quyết căng thẳng, ngây người không nói gì.
Ân Sùng Húc lật thánh chỉ đã chuẩn bị trong tay lên, không vội vã mở ra, mỉm cười thì thầm: “Đệ đệ của trẫm Sùng Quyết, văn võ song toàn, công đức sánh ngang trời, lập làm hoàng thái đệ, giữ vị trí thái tử... Viết rất hay, vinh quang như thế, Sùng Quyết làm sao có thể không tự mình lĩnh phong đây.”
—— “Hoàng thượng...” Ân Sùng Quyết chảy đầy mồ hôi nơi sống lưng, cúi đầu nói, “Tất cả, đều là ý tứ của cha, Sùng Quyết làm sao dám...”
Ân Sùng Húc nhẹ nhàng đè thánh chỉ trong tay xuống, tùy ý nói: “Chúng ta là huynh đệ ruột thịt, ai làm hoàng đế đều là giống nhau, từ thuở nhỏ đệ đã hơn đại ca rất nhiều, đế vị này truyền cho đệ văn thao võ lược mà nói cũng không sai, là đệ khiêm nhường.”
—— “Hoàng thượng...”
Ân Sùng Húc gõ gõ bàn, cụp mi nói, “Ta tin Ung Thành có thể thủ được, cứ vậy đi.”
—— “Hoàng thượng! Nếu thần không đi Ung Thành sẽ không thủ được!” Đang quỳ dưới đất Ân Sùng Quyết không ngừng lê tới gần chỗ đại ca, “Trong thư Nguyễn Phong có nói... Sài Chiêu hạ lệnh cho quân sĩ chỉ lưu lại đồ đạc dùng đủ trong 10 ngày, còn lại đều vứt xuống sông Hoài... Người của Đại Chu đã không còn đường lui chỉ có quyết sống mái đánh một trận vào Ung Thành... Hành động này của Sài Chiêu quả là cao kế, cũng làm thần bất ngờ, hôm nay mấy vạn đại quân chỉ có thể liều mạng vây đánh Ung Thành... Nguyễn Phong nhất định là không đỡ được! Cầu xin hoàng thượng cho phép thần lĩnh binh tương trợ.”
Có vẻ như Ân Sùng Húc vẫn đang suy tư, không liếc mắt nhìn Ân Sùng Quyết nữa, Ân Sùng Quyết chờ trong giây lát, ngẩng đầu lên ai oán: “Đại ca... Ân gia mỗi một bước đi không dễ dàng, một ngày Sài Chiêu chưa chết, chính là họa lớn suốt đời của huynh đệ chúng ta, hắn vốn là người có cừu oán tất báo, chúng ta tuyệt đối không thể để cho hắn con đường sống được, đại ca!”
“Đại ca đã nói với đệ từ trước!” Ân Sùng Húc vỗ mạnh mặt bàn, “Đám người Lý Trọng Nguyên, Bùi Hiển chính là vết xe đổ của huynh đệ chúng ta, đại ca đã sớm bảo đệ không nên động vào Sài Chiêu, đệ lại không nghe, một mực không nghe.”
Ân Sùng Quyết nhíu chặt mắt sâu, ngẩng đầu nói: “Ân gia đã nắm được nửa giang sơn, tất nhiên không giống với Lý Trọng Nguyên, huynh đệ ta chiếm được phần thắng lớn như vậy, Lý Trọng Nguyên là gieo gió gặt bão, Ân gia chúng ta, là tuân theo ý trời!”
“Cho tới hôm nay đệ vẫn nghĩ như vậy?” Ân Sùng Húc bật cười.
“Sao đệ không thể nghĩ như vậy?” Ân Sùng Quyết chậm rãi đứng lên, mắt nhìn thẳng đại ca đang ngồi, “Đại ca ngày mai sẽ đăng cơ xưng đế, đế vị nắm chắc chính là cân sức ngang tài với Sài Chiêu, Lương Quốc giàu có nơi nào kém Đại Chu? Đại ca sống ở trong hiện tại, vẫn không thể tin được mình đã có những gì sao?” Ân Sùng Quyết nắm chặt tay, cắn răng nói, “Đại ca chỉ cần nắm chặt, cũng sẽ không mất đi.”
Ân Sùng Húc dựa bàn đứng dậy, cẩm bào thêu kim tuyến làm nổi bật dáng người anh tuấn của hắn, phảng phất khí chất vương giả. Ân Sùng Húc nhìn ánh mắt như muốn toé lửa của đệ đệ, gặm nhấm những kỷ niệm đẹp cùng đệ đệ trước đây.
“Nếu như có thể, đại ca thà rằng chưa từng có gì.” Ân Sùng Húc đến gần đệ đệ, quyét mắt nhìn vẻ mặt phẫn nộ khó kiềm chế của hắn, thành thật khuyên nhủ lần cuối: “Giữ được Ung Thành thì sao? Kẻ cướp ngôi, nước tất vong, Sùng Quyết...”
“Thực sự là buồn cười!” Ân Sùng Quyết khinh thường hừ một tiếng, “Huynh và ta cướp ngôi, vậy thúc cháu Sài Dật không phải sao, đại ca chớ quên, Đại Chu trước kia mang họ Nam Cung!”
“Thúc cháu Sài gia là hộ quốc, tại sao lại gọi là cướp ngôi?” Ân Sùng Húc lạnh lùng nói, “Bọn họ không hộ quốc, chính là nước bại mệnh tang, Sài gia vì đất nước mà đứng lên, đế vị về tay là xứng đáng. Ân gia làm sao có thể giống vậy? Ta và đệ được phong Hầu gia, quan to lộc hậu, Sài Chiêu đâu có lỗi với chúng ta, đệ không nên cùng cha tính toán, buộc ta khoác hoàng bào đăng cơ xưng đế, hại ta là kẻ bất nhân bất nghĩa! Đệ là đang giúp ta, hay là muốn hại ta!”
“Người ngày mai xưng đế là đại ca, người ngồi trên long ỷ ở Phượng Loan điện là đại ca, huynh nói coi đệ là đang giúp hay đang hại huynh?” Lời nói của Ân Sùng Quyết có chút nặng lên, ánh mắt nhìn đại ca cũng mất đi vẻ khiêm tốn mấy ngày nay, con ngươi rạng rỡ lóe ra.
Ân Sùng Húc lắc đầu thở dài không nói, xoay người không nhìn hắn nói: “Vì sao đệ vẫn không hiểu... Ân Sùng Quyết đệ đi ra ngoài đi, chuyện Ung Thành.. Cũng đừng nhắc lại nữa.”
“Đại ca...” Ân Sùng Quyết chợt hiểu ra, mắt lộ vẻ khó tin, “Huynh... Là định đem Ung Thành dâng tặng cho Sài Chiêu... Không riêng gì Ung Thành... Gia Nghiệp Quan... Thậm chí Lương đô... Huynh đều muốn trả lại cho Sài Chiêu! Trả lại hắn!”
“Đệ đi ra ngoài đi.” Ân Sùng Húc không có trả lời, “Ngày mai chính ngày mà đệ và cha chờ đã lâu, sớm đi nghỉ ngơi đi...”
Ân Sùng Quyết bước nhanh về phía trước túm ống tay áo hắn, tức giận quát: “Vì sao? Chúng ta đổ máu giành lấy thiên hạ, tại sao phải dâng cho Sài Chiêu? Nếu không có Ân gia, hắn lấy cái gì để đánh Lương? Đại ca đã quên rồi sao... Hắn lặng lẽ rời khỏi quân doanh quay về Huy Thành, là ai thay hắn dẹp loạn đám người lý Trọng Nguyên? Đêm mưa gió là ai đoạt được Ung Thành cho hắn? Lúc hắn sống chết không rõ là ai cản đám Lý Trọng Nguyên cho hắn, để hắn đi nhanh thẳng tiến hoàng cung đi gặp Sài Dật lần cuối?... Đại ca!” Ân Sùng Quyết kéo ngực áo ra, vết sẹo trên đó khiến người ta nhìn mà đau đớn, Ân Sùng Quyết chỉ vào lồng ngực trúng tên của mình, “Đại ca quên rồi sao? Một mũi tên này, cũng là đệ thay Sài gia lĩnh lấy! Những gì đệ dùng tính mạng của mình để đoạt lấy đại ca đều muốn dâng cho Sài Chiêu sao?”
Ân Sùng Quyết chợt nghẹn ngào nói: “Không riêng như vậy... A Hoành... Còn có A Hoành của đệ... Người con gái mà đệ yêu nhất cũng phải chắp tay dâng cho hắn... Kết quả là, đệ không có được gì sao?”
Nghe thấy hai chữ A Hoành, lòng Ân Sùng Húc khẽ động, lạnh lùng nói: “Đó là đệ cam tâm tình nguyện buông tay, sự nghiệp và tình yêu, đệ chọn sự nghiệp, hôm nay lại hối hận sao?”
“Đệ hối hận rồi!” Ân Sùng Quyết nắm tay nói, “Nếu đại ca muốn đem tất cả những gì hôm nay có nhường đi, vậy đệ mất đi A Hoành là vì cái gì?” Ân Sùng Quyết ngửa mặt lên trời ai oán, “Người cùng muội ấy đến đầu bạc răng long phải là đệ mới đúng. Muội ấy như trời ban đi tới Ân Gia Bảo, chính là ông trời muốn đệ giữ muội ấy lại, bỏ lỡ sẽ không có hồi báo, lại không thể quay lại lúc ban đầu...”
Ân Sùng Húc chưa bao giờ khinh thường người đứng trước mặt mình như lúc này, bỗng dưng hắn muốn người này biến ngay khỏi mắt mình, không muốn nhìn thấy nữa. Ân Sùng Húc vung vạt áo nói: “Đi ra ngoài!”
“Hôm nay nếu huynh không giao hổ phù cho đệ, đệ không đi.” Ân Sùng Quyết không chút nào yếu thế nói, “Huynh nói nhường là nhường, nửa thiên hạ này không phải chỉ một mình huynh mà có được, cũng có phần của Ân Sùng Quyết đệ.”
Ân Sùng Húc tức giận nói: “Đệ luôn miệng nói tôn ta là vua, nhưng trong đáy lòng đệ chưa bao giờ thuận theo, có phải dù ta có làm hoàng đế đệ vẫn làm càn như vậy không?”
“Tất cả chờ đệ bảo vệ Ung Thành giết được Sài Chiêu rồi hãy nói.” Ân Sùng Quyết không nghĩ ngợi nhiều, mù quáng vươn tay đoạt hổ phù trên người đại ca, Ân Sùng Húc lắc mình tránh đi, chặn bàn tay của hắn.
Thị vệ bên ngoài nghe thấy tiếng động, vội vàng đẩy cửa ra, kinh hoảng nói: “Hoàng thượng..”
“Đi ra ngoài!” Ân Sùng Quyết mắng, “Không phải chuyện của các ngươi!”
Thị vệ biết hai người này dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt, cũng không dám tiến lên bắt lấy Ân Sùng Quyết, chỉ sợ hãi nhìn về phía Ân Sùng Húc, Ân Sùng Húc nhắm mắt khó nhọc nói: “Các ngươi đi ra ngoài... Hôm nay là việc riêng của huynh đệ họ Ân...”
—— “Thuộc hạ tuân mệnh!” Đám thị vệ thuận theo đóng cửa ngự thư phòng lại, rất sợ nghe được chuyện gì không nên nghe lại gặp phải phiền phức, xếp thành hàng đi rất xa tránh đi hai huynh đệ này.
Thấy đại ca thất thần, Ân Sùng Quyết nhanh như chớp kéo ngực áo đại ca ra, Ân Sùng Húc ngửa người giật mình, ngực áo đã bị Ân Sùng Quyết túm lấy, Ân Sùng Quyết dùng sức, đồ vật trong tay Ân Sùng Húc chợt rơi xuống đất...
Khối đá đen khắc hoa văn rơi xuống không gì khác chính là hổ phù, nhưng theo đó còn rơi xuống một chiếc khoá vàng quen thuộc, rơi xuống dưới chân hai người, nảy lên mấy cái, chầm chậm đứng yên...
Ân Sùng Quyết nhìn chằm chằm khoá vàng, khi khoá vàng ngừng lăn, hai chữ “Yên vui” rõ ràng đập vào mắt Ân Sùng Quyết.
“A Hoành... Khoá đồng tâm...”
—— “Hoàng thượng...” Phía sau có tướng lĩnh hoảng sợ hô lên.
Ánh mắt Sài Chiêu có chút giận dữ, quả quyết lặp lại lần nữa: “Khanh không hiểu lời trẫm vừa nói sao? Giữ lại đồ cần dùng trong 10 ngày, còn lại đều vứt hết xuống sông Hoài!”
—— “Mạt tướng... Tuân chỉ!”
Quân sĩ Đại Chu đóng quân dài hàng dặm đều dỡ xuống binh khí cùng lương thực dư thừa, thuận theo vứt tất cả xuống dòng sông Hoài cuồn cuộn chảy về Đông, tựa như tướng sĩ Đại Chu không còn đường thối lui, chỉ có thể liều mạng đánh một trận này.
Tướng thủ Ung Thành từ xa nhìn hành động quả quân sĩ Đại Chu, trong lòng tràn ngập kinh hãi, còn tưởng rằng đợi con nước lên sẽ nhấn chìm quân sĩ Sài gia, nhưng tình hình thế này xem ra không còn lựa chọn nào khác, con người ta khi lâm vào bước đường cùng là khó đối phó nhất, quân sĩ Sài gia lúc này ai cũng như mãnh thú bị thương mong cầu sự sống, thẳng hướng Ung Thành mà tiến.
Lương Quốc, Lương Đô, ngự thư phòng trong hoàng cung, ngày mùng 7 tháng 6, tới gần nửa đêm.
—— “Hoàng thượng!” Ân Sùng Quyết nhìn ánh nến trong ngự thư phòng vẫn còn sáng hô lớn, “Hoàng thượng!”
“Hoàng thượng có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu, Ân tướng quân trở về đi.” Thủ vệ không chút khách khí chặn bước chân vội vã của Ân Sùng Quyết lại.
—— “Ta có chuyện quan trọng muốn gặp mặt hoàng thượng, mau tránh ra!” Ân Sùng Quyết dùng sức đẩy thị vệ trước mặt ra, nhưng trường kiếm sắc bén của thị vệ kia đã chặn trước người hắn, nếu hắn tiến thêm một bước, lưỡi đao sắc bén sẽ chạm được da thịt ấm áp của hắn, Ân Sùng Quyết không cam lòng lui về phía sau nửa bước, miệng tiếp tục hô, “Hoàng thượng, Ung Thành quân tình cấp báo, mưa rào xối xả, người của Sài Chiêu như chó dại ra sức phá thành... Thủ tướng Nguyễn Phong sợ là không cầm cự được bao lâu... Hoàng thượng, cầu hoàng thượng chuẩn cho thần lĩnh 3 vạn binh, tối nay liền dẫn quân về Ung Thành trợ chiến!”
Trong ngự thư phòng không có người trả lời, dưới ánh nến, trên bờ cửa sổ phủ dán giấy hiện lên bóng dáng Ân Sùng Húc đang thong thả vẽ tranh, như là không có nghe thấy lời Ân Sùng Quyết nói.
—— “Hoàng thượng!” Ân Sùng Quyết cất tiếng khàn khàn, “Không thể chậm trễ nữa rồi! Ung Thành là do thần dẫn quân chiếm được, thần biết điểm yếu của Ung Thành... Một khi bị Sài Chiêu phát giác... Ung Thành tất bại! Hoàng thượng!”
“Xem ra tối nay hoàng thượng không dự định sẽ gặp Ân tướng quân.” Thị vệ nói, “Ân tướng quân vẫn là đi về trước đi, đợi ngày mai đại điển đăng cơ của hoàng thượng qua, bàn lại cũng không trễ.”
Ân Sùng Quyết tức giận đấm vào cửa sổ, “Hoàng thượng nếu muốn ngồi vững trên ngai vàng thì nhất định phải phái thần dẫn binh chặn Sài Chiêu lại. Ung Thành mất chính là hao tốn nửa quân lực, hoàng thượng chúng ta khó khăn lắm mới đến được quãng đường này, nặng nhẹ thế nào, hoàng thượng hẳn là biết!”
Mấy người thị vệ đang muốn túm lấy Ân Sùng Quyết, thì trong thư phòng Ân Sùng Húc thản nhiên nói: “Để đệ ấy vào đi.”
Thị vệ dừng tay, đẩy cửa ngự thư phòng ra. Ân Sùng Quyết phủi quần áo cho ngay ngắn, lạnh lùng hừ một tiếng rảo bước tiến vào.
Ân Sùng Húc vẫn không ngẩng đầu lên, quay bút lông sói trong tay trầm mặc không nói. Ân Sùng Quyết hít một hơi thật sâu quỳ một chân xuống nói: “Những lời thần mới nói ngoài ngự thư phòng... Hoàng thượng hẳn là nghe thấy cả rồi.”
“Nghe được.” Ân Sùng Húc bình tĩnh nói, “Thì tính sao?”
“Hoàng thượng...” Ân Sùng Quyết đầy bất ngờ nhìn vẻ mặt đại ca, “Ung Thành tràn ngập nguy cơ...”
“Lúc trước đệ không nói như vậy.” Ân Sùng Húc nhìn vẻ mặt đã đỏ lên của đệ đệ, buông mắt xuống, “Nhớ kỹ lúc trước đệ đã chắc chắn nói, chỉ hơn 10 ngày nữa là kỳ nước lên của sông Hoài... Con nước cũng như là trời giúp đệ, quân ta tự nhiên không đánh mà thắng... Là đệ nói thế phải không?”
“Vâng... Thế nhưng...” Ân Sùng Quyết vội la lên.
“Thế đúng rồi.” Ân Sùng Húc xen lời hắn, “Mưa như trút nước chính là điềm báo trước mùa nước lũ, Ung Thành tường dày thành cao, Nguyễn Phong tướng quân cũng là một hổ tướng hiếm thấy... Thành không dễ bị phá như vậy.” Ân Sùng Húc ngẩng đầu nhìn về phía đệ đệ, ý vị thâm trường nói, “Ngày mai chính là ngày đại ca đăng cơ, ngày lành tháng tốt là Sùng Quyết chọn thay đại ca, còn có mấy canh giờ nữa là trời sáng, sao Sùng Quyết có thể lĩnh binh ra đi lúc này được? Ngày mai trên lễ đăng cơ, không thể thiếu đại công chi thần là đệ được, còn có sắc phong đang chờ Sùng Quyết tiếp chỉ tạ ân...”
Lòng Ân Sùng Quyết căng thẳng, ngây người không nói gì.
Ân Sùng Húc lật thánh chỉ đã chuẩn bị trong tay lên, không vội vã mở ra, mỉm cười thì thầm: “Đệ đệ của trẫm Sùng Quyết, văn võ song toàn, công đức sánh ngang trời, lập làm hoàng thái đệ, giữ vị trí thái tử... Viết rất hay, vinh quang như thế, Sùng Quyết làm sao có thể không tự mình lĩnh phong đây.”
—— “Hoàng thượng...” Ân Sùng Quyết chảy đầy mồ hôi nơi sống lưng, cúi đầu nói, “Tất cả, đều là ý tứ của cha, Sùng Quyết làm sao dám...”
Ân Sùng Húc nhẹ nhàng đè thánh chỉ trong tay xuống, tùy ý nói: “Chúng ta là huynh đệ ruột thịt, ai làm hoàng đế đều là giống nhau, từ thuở nhỏ đệ đã hơn đại ca rất nhiều, đế vị này truyền cho đệ văn thao võ lược mà nói cũng không sai, là đệ khiêm nhường.”
—— “Hoàng thượng...”
Ân Sùng Húc gõ gõ bàn, cụp mi nói, “Ta tin Ung Thành có thể thủ được, cứ vậy đi.”
—— “Hoàng thượng! Nếu thần không đi Ung Thành sẽ không thủ được!” Đang quỳ dưới đất Ân Sùng Quyết không ngừng lê tới gần chỗ đại ca, “Trong thư Nguyễn Phong có nói... Sài Chiêu hạ lệnh cho quân sĩ chỉ lưu lại đồ đạc dùng đủ trong 10 ngày, còn lại đều vứt xuống sông Hoài... Người của Đại Chu đã không còn đường lui chỉ có quyết sống mái đánh một trận vào Ung Thành... Hành động này của Sài Chiêu quả là cao kế, cũng làm thần bất ngờ, hôm nay mấy vạn đại quân chỉ có thể liều mạng vây đánh Ung Thành... Nguyễn Phong nhất định là không đỡ được! Cầu xin hoàng thượng cho phép thần lĩnh binh tương trợ.”
Có vẻ như Ân Sùng Húc vẫn đang suy tư, không liếc mắt nhìn Ân Sùng Quyết nữa, Ân Sùng Quyết chờ trong giây lát, ngẩng đầu lên ai oán: “Đại ca... Ân gia mỗi một bước đi không dễ dàng, một ngày Sài Chiêu chưa chết, chính là họa lớn suốt đời của huynh đệ chúng ta, hắn vốn là người có cừu oán tất báo, chúng ta tuyệt đối không thể để cho hắn con đường sống được, đại ca!”
“Đại ca đã nói với đệ từ trước!” Ân Sùng Húc vỗ mạnh mặt bàn, “Đám người Lý Trọng Nguyên, Bùi Hiển chính là vết xe đổ của huynh đệ chúng ta, đại ca đã sớm bảo đệ không nên động vào Sài Chiêu, đệ lại không nghe, một mực không nghe.”
Ân Sùng Quyết nhíu chặt mắt sâu, ngẩng đầu nói: “Ân gia đã nắm được nửa giang sơn, tất nhiên không giống với Lý Trọng Nguyên, huynh đệ ta chiếm được phần thắng lớn như vậy, Lý Trọng Nguyên là gieo gió gặt bão, Ân gia chúng ta, là tuân theo ý trời!”
“Cho tới hôm nay đệ vẫn nghĩ như vậy?” Ân Sùng Húc bật cười.
“Sao đệ không thể nghĩ như vậy?” Ân Sùng Quyết chậm rãi đứng lên, mắt nhìn thẳng đại ca đang ngồi, “Đại ca ngày mai sẽ đăng cơ xưng đế, đế vị nắm chắc chính là cân sức ngang tài với Sài Chiêu, Lương Quốc giàu có nơi nào kém Đại Chu? Đại ca sống ở trong hiện tại, vẫn không thể tin được mình đã có những gì sao?” Ân Sùng Quyết nắm chặt tay, cắn răng nói, “Đại ca chỉ cần nắm chặt, cũng sẽ không mất đi.”
Ân Sùng Húc dựa bàn đứng dậy, cẩm bào thêu kim tuyến làm nổi bật dáng người anh tuấn của hắn, phảng phất khí chất vương giả. Ân Sùng Húc nhìn ánh mắt như muốn toé lửa của đệ đệ, gặm nhấm những kỷ niệm đẹp cùng đệ đệ trước đây.
“Nếu như có thể, đại ca thà rằng chưa từng có gì.” Ân Sùng Húc đến gần đệ đệ, quyét mắt nhìn vẻ mặt phẫn nộ khó kiềm chế của hắn, thành thật khuyên nhủ lần cuối: “Giữ được Ung Thành thì sao? Kẻ cướp ngôi, nước tất vong, Sùng Quyết...”
“Thực sự là buồn cười!” Ân Sùng Quyết khinh thường hừ một tiếng, “Huynh và ta cướp ngôi, vậy thúc cháu Sài Dật không phải sao, đại ca chớ quên, Đại Chu trước kia mang họ Nam Cung!”
“Thúc cháu Sài gia là hộ quốc, tại sao lại gọi là cướp ngôi?” Ân Sùng Húc lạnh lùng nói, “Bọn họ không hộ quốc, chính là nước bại mệnh tang, Sài gia vì đất nước mà đứng lên, đế vị về tay là xứng đáng. Ân gia làm sao có thể giống vậy? Ta và đệ được phong Hầu gia, quan to lộc hậu, Sài Chiêu đâu có lỗi với chúng ta, đệ không nên cùng cha tính toán, buộc ta khoác hoàng bào đăng cơ xưng đế, hại ta là kẻ bất nhân bất nghĩa! Đệ là đang giúp ta, hay là muốn hại ta!”
“Người ngày mai xưng đế là đại ca, người ngồi trên long ỷ ở Phượng Loan điện là đại ca, huynh nói coi đệ là đang giúp hay đang hại huynh?” Lời nói của Ân Sùng Quyết có chút nặng lên, ánh mắt nhìn đại ca cũng mất đi vẻ khiêm tốn mấy ngày nay, con ngươi rạng rỡ lóe ra.
Ân Sùng Húc lắc đầu thở dài không nói, xoay người không nhìn hắn nói: “Vì sao đệ vẫn không hiểu... Ân Sùng Quyết đệ đi ra ngoài đi, chuyện Ung Thành.. Cũng đừng nhắc lại nữa.”
“Đại ca...” Ân Sùng Quyết chợt hiểu ra, mắt lộ vẻ khó tin, “Huynh... Là định đem Ung Thành dâng tặng cho Sài Chiêu... Không riêng gì Ung Thành... Gia Nghiệp Quan... Thậm chí Lương đô... Huynh đều muốn trả lại cho Sài Chiêu! Trả lại hắn!”
“Đệ đi ra ngoài đi.” Ân Sùng Húc không có trả lời, “Ngày mai chính ngày mà đệ và cha chờ đã lâu, sớm đi nghỉ ngơi đi...”
Ân Sùng Quyết bước nhanh về phía trước túm ống tay áo hắn, tức giận quát: “Vì sao? Chúng ta đổ máu giành lấy thiên hạ, tại sao phải dâng cho Sài Chiêu? Nếu không có Ân gia, hắn lấy cái gì để đánh Lương? Đại ca đã quên rồi sao... Hắn lặng lẽ rời khỏi quân doanh quay về Huy Thành, là ai thay hắn dẹp loạn đám người lý Trọng Nguyên? Đêm mưa gió là ai đoạt được Ung Thành cho hắn? Lúc hắn sống chết không rõ là ai cản đám Lý Trọng Nguyên cho hắn, để hắn đi nhanh thẳng tiến hoàng cung đi gặp Sài Dật lần cuối?... Đại ca!” Ân Sùng Quyết kéo ngực áo ra, vết sẹo trên đó khiến người ta nhìn mà đau đớn, Ân Sùng Quyết chỉ vào lồng ngực trúng tên của mình, “Đại ca quên rồi sao? Một mũi tên này, cũng là đệ thay Sài gia lĩnh lấy! Những gì đệ dùng tính mạng của mình để đoạt lấy đại ca đều muốn dâng cho Sài Chiêu sao?”
Ân Sùng Quyết chợt nghẹn ngào nói: “Không riêng như vậy... A Hoành... Còn có A Hoành của đệ... Người con gái mà đệ yêu nhất cũng phải chắp tay dâng cho hắn... Kết quả là, đệ không có được gì sao?”
Nghe thấy hai chữ A Hoành, lòng Ân Sùng Húc khẽ động, lạnh lùng nói: “Đó là đệ cam tâm tình nguyện buông tay, sự nghiệp và tình yêu, đệ chọn sự nghiệp, hôm nay lại hối hận sao?”
“Đệ hối hận rồi!” Ân Sùng Quyết nắm tay nói, “Nếu đại ca muốn đem tất cả những gì hôm nay có nhường đi, vậy đệ mất đi A Hoành là vì cái gì?” Ân Sùng Quyết ngửa mặt lên trời ai oán, “Người cùng muội ấy đến đầu bạc răng long phải là đệ mới đúng. Muội ấy như trời ban đi tới Ân Gia Bảo, chính là ông trời muốn đệ giữ muội ấy lại, bỏ lỡ sẽ không có hồi báo, lại không thể quay lại lúc ban đầu...”
Ân Sùng Húc chưa bao giờ khinh thường người đứng trước mặt mình như lúc này, bỗng dưng hắn muốn người này biến ngay khỏi mắt mình, không muốn nhìn thấy nữa. Ân Sùng Húc vung vạt áo nói: “Đi ra ngoài!”
“Hôm nay nếu huynh không giao hổ phù cho đệ, đệ không đi.” Ân Sùng Quyết không chút nào yếu thế nói, “Huynh nói nhường là nhường, nửa thiên hạ này không phải chỉ một mình huynh mà có được, cũng có phần của Ân Sùng Quyết đệ.”
Ân Sùng Húc tức giận nói: “Đệ luôn miệng nói tôn ta là vua, nhưng trong đáy lòng đệ chưa bao giờ thuận theo, có phải dù ta có làm hoàng đế đệ vẫn làm càn như vậy không?”
“Tất cả chờ đệ bảo vệ Ung Thành giết được Sài Chiêu rồi hãy nói.” Ân Sùng Quyết không nghĩ ngợi nhiều, mù quáng vươn tay đoạt hổ phù trên người đại ca, Ân Sùng Húc lắc mình tránh đi, chặn bàn tay của hắn.
Thị vệ bên ngoài nghe thấy tiếng động, vội vàng đẩy cửa ra, kinh hoảng nói: “Hoàng thượng..”
“Đi ra ngoài!” Ân Sùng Quyết mắng, “Không phải chuyện của các ngươi!”
Thị vệ biết hai người này dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt, cũng không dám tiến lên bắt lấy Ân Sùng Quyết, chỉ sợ hãi nhìn về phía Ân Sùng Húc, Ân Sùng Húc nhắm mắt khó nhọc nói: “Các ngươi đi ra ngoài... Hôm nay là việc riêng của huynh đệ họ Ân...”
—— “Thuộc hạ tuân mệnh!” Đám thị vệ thuận theo đóng cửa ngự thư phòng lại, rất sợ nghe được chuyện gì không nên nghe lại gặp phải phiền phức, xếp thành hàng đi rất xa tránh đi hai huynh đệ này.
Thấy đại ca thất thần, Ân Sùng Quyết nhanh như chớp kéo ngực áo đại ca ra, Ân Sùng Húc ngửa người giật mình, ngực áo đã bị Ân Sùng Quyết túm lấy, Ân Sùng Quyết dùng sức, đồ vật trong tay Ân Sùng Húc chợt rơi xuống đất...
Khối đá đen khắc hoa văn rơi xuống không gì khác chính là hổ phù, nhưng theo đó còn rơi xuống một chiếc khoá vàng quen thuộc, rơi xuống dưới chân hai người, nảy lên mấy cái, chầm chậm đứng yên...
Ân Sùng Quyết nhìn chằm chằm khoá vàng, khi khoá vàng ngừng lăn, hai chữ “Yên vui” rõ ràng đập vào mắt Ân Sùng Quyết.
“A Hoành... Khoá đồng tâm...”
Bình luận facebook