Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
“Nhìn lén người ta tắm rửa chính là hành vi nên có của Sài thiếu chủ ư?” Nhạc Hoành ngâm mình một lát, cố nín cười, nói.
Cửa phòng phía sau lưng vang lên một tiếng kẽo kẹt, tiếng bước chân vững vàng từ từ đến gần, một vòng tay choàng cả chiếc cổ ngọc ngà của nàng, hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai, ngày càng gần...
Nhạc Hoành nghiêng đầu qua nhìn, hai cánh môi khẽ chạm vào nhau khiến nàng vội vàng né tránh. Sài Chiêu đâu để nàng trốn tránh, y đè nàng lại buộc nàng phải hôn trả lại mình. Lướt theo chiếc cổ ướt nhẹp của nàng, y ngẩn ngơ nhìn cơ thể ngọc ngà đang ngâm mình trong làn nước thơm, khó mà kìm nén cảm giác ham muốn đang trỗi dậy trong mình.
Hơi thở bên tai càng ngày càng nặng nề dồn dập, Nhạc Hoành vờ tức giận đẩy y ra, nói: “Đây là địa bàn của Tô gia, nếu để người khác nhìn thấy thì sẽ tổn hại đến sự uy nghiêm của Sài thiếu chủ.”
“Ta lại nghĩ càng là những nơi xa lạ thì càng có thể làm theo ý mình.” Sài Chiêu cởi nút áo trên cổ, không đợi Nhạc Hoành hoàn hồn lại, bọt nước đã văng lên tung tóe, người vừa đứng sau lưng nàng khi nãy đã nghiễm nhiên trước mắt.
Sài thiếu chủ cúi người xuống, chặn Nhạc Hoành đang định thối lui lại. Hơi nước lượn lờ khiến căn phòng như tiên cảnh, gương mặt mờ ảo của Nhạc Hoành càng thêm mượt mà xinh đẹp, hai má ửng hồng, hai mắt ẩn tình. Sài Chiêu ôm nàng từ phía sau, để nàng dựa vào lồng ngực rắn chắc của mình, cúi đầu hôn lên vành tai nàng rất dịu dàng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt nàng.
“Sài Chiêu...” Nhạc Hoành hơi choáng váng, tựa vào vai y, rên khẽ một tiếng.
Sài Chiêu không làm gì khác, chỉ đưa tay kéo chiếc khăn bên trên xuống, nhẹ nhàng lau cho nương tử yêu kiều trong lòng mình. Nhạc Hoành chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, cứ nhắm hai mắt mặc cho y làm, thỉnh thoảng không kiềm được phát ra tiếng thở dốc khe khẽ. Tiếng thở này lan ra khắp căn phòng đầy hơi nước, làm lòng người xao động.
Vốn là vợ chồng mới cưới, trên đường đến kinh đô mấy ngày nay màn trời chiếu đất, khó mà gần gũi nhau. Sài Chiêu trai tráng khỏe mạnh, vừa nếm qua chuyện hoan ái, sớm đã khó chịu từ lâu. Cứ thế, hai người càng khó nén dục vọng, nhưng biết bên ngoài có thị nữ chờ đợi nên không dám tạo âm thành quá lớn.
Cảm giác được sự rung động của phu quân, Nhạc Hoành cắn vành tai y, nói: “Về phòng là được.”
Sài Chiêu hít sâu một tiếng, đứng dậy, khoác áo ngủ vào, bế Nhạc Hoành đi vào trong phòng. Đọc đường, thị nữ nào dám mở mắt nhìn, đồng thoạt cúi đầu không dám liếc mắt một chút.
Ngoài khoảnh sân nhỏ, Ân Sùng Quyết đứng dựa vào gốc cây, nhìn chằm chằm về phía căn nhà nơi Nhạc Hoành ở, lòng ngổn ngang trăm mối... Rõ ràng là ban đêm tĩnh mịch không một tiếng động nhưng không biết sao bên tai hắn lại luôn tràn ngập tiếng nói cười truyền ra từ căn nhà đó. Hắn muốn quay người đi nhưng hai chân nặng như đeo đá, không sao cất bước nổi.
Sự thân mật giữa hai người đó hoàn toàn không phải là giả vờ. A Hoành, lẽ ra muội phải kiêng sợ Sài Chiêu chứ! Ân Sùng Quyết thở hồng hộc. Ánh đèn trong phòng chợt tắt ngúm, tim Ân Sùng Quyết nhói lên như bị kim châm rất khó chịu, ngón tay hắn bấu mạnh vào trong thân cây.
“Đêm dài đăng đẵng, Ân nhị thiếu gia cũng không ngủ được sao?” Cách đó không xa, giọng nói thánh thót oanh vàng bỗng vang lên. “Hay là giường đệm của phủ thái úy không hợp ý ngài?”
Ân Sùng Quyết cúi đầu nhìn mũi chân mình, giọng bình tĩnh: “Lần đầu đến quý phủ, cảm thấy thứ gì cũng thích nên ra ngoài dạo xem.”
“Thật ư?” Tô Tinh Trúc bước đến gần Ân Sùng Quyết đang đưa lưng về phía mình. “Dạo một chút bèn đi đến chỗ ở của phu thê Sài thiếu chủ ư?”
Ân Sùng Quyết có vẻ không vui. “Đã nói là đi dạo lung tung mà, Sài thiếu chủ ở đây sao?”
Tô Tinh Trúc nhìn căn nhà tắt đèn tối om, cười khúc khích. “Ai chẳng biết họ là vợ chồng son, đương nhiên phải chọn một nơi riêng rư độc lập cho họ chứ. Dọc đường vất vả, xem ra... Họ đã đi nghỉ rồi.”
“Tô tiểu thư không cần nói nữa.” Ân Sùng Quyết phất tay, nói: “Tại hạ về ngủ đây!”
Vừa đi được vài bước, Tô Tinh Trúc ở đằng sau bật cười vài tiếng, nói khẽ với hắn: “Quả nhiên ta đoán không sai, Nhạc Hoành mai danh ẩn tính ở Tuy Thành, chắc chắn hai người có quen biết. Tình cảm này... Xem ra cũng không ít đâu.”
Ân Sùng Quyết tức tối quay người qua, định nói gì rồi thôi, hừ khẽ một tiếng rồi ngoảnh mặt bước nhanh khỏi đó, không quay đầu lại.
Tô Tinh Trúc không hề tức giận, ngẩng đầu nhìn về phía căn nhà đã tắt đèn, môi khẽ nhếch thành nụ cười như ẩn như hiện.
Trong nhà.
Những chiếc đèn lồng nhấp nháy lóe lên ánh sáng ám muội, màn gấm rũ xuống phất phơ, chiếc giường gỗ lim chạm trổ thỉnh thoảng lắc lư, tạo thành tiếng kẽo kẹt khiến người nghe đỏ mặt.
Trong tấm màn gấm, tình cảnh tươi đẹp kiều diễm, sau đó mới dần bình thường trở lại. Sài Chiêu gục nhẹ lên bờ ngực đầy mồ hôi của Nhạc Hoành, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cánh môi nàng. Nhạc Hoành ngậm ngón tay y, lồng ngực nhấp nhô thở hổn hển.
“Bên ngoài...” Nhạc Hoành nghiêng người qua nhìn một lát. “Đừng nói là còn có người canh gác nhé.”
“Thế thì sao?” Sài Chiêu xoay người nàng qua, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt mình. “Chúng ta là vợ chồng, còn thẹn thùng gì chứ?”
Nhạc Hoành đấm nhẹ vào vai y, nhíu mày nói: “Dù sao thì đây cũng là Tô gia, vừa rồi động tĩnh lớn như thế, nếu người khác nghe rồi đồn ra ngoài...”
“Họ không nghe được đâu.” Sài Chiêu cúi người hôn lên cánh môi hồng của nàng. “Thế này, động tĩnh có nhỏ hơn không.”
Không đợi Nhạc Hoành lên tiếng trả lời, y đã thúc người đi vào. Nhạc Hoành ưm một tiếng, cắn chặt bờ vai đầy mồ hôi của y, hứng chịu sự va chạm tưởng như không có hồi kết.
Lúc làm việc, Sài Chiêu vẫn không quên tìm kiếm và nắm chặt tay nàng, xoa xoa lòng bàn tay nàng, đôi mắt xám nóng cháy nhìn chằm chằm vào cô gái ánh mắt đã mơ hồ bên dưới người mình. Đôi mắt nàng như một chiếc hồ trong veo, khiến y từng bước lạc vào trong đó, không thể ngoi lên được.
Trong mơ màng, đôi mắt trong veo của Nhạc Hoành chạm vào đôi mắt sâu thẳm của Sài Chiêu. Thoáng chốc, hồ nước trong ấy như có ngàn tia sáng bay lượn, rực rỡ lấp lánh mê người làm Sài Chiêu lập tức mê đắm, gương mặt anh tuấn đã bị nỗi mê loạn bao phủ, đôi mắt xám càng trở nên nồng cháy.
Sài Chiêu thì thầm vào bên tai Nhạc Hoành. “A Hoành, A Hoành ngoan, ta cho nàng, cho nàng toàn bộ được không?”
Một luồng nhiệt ấm nóng ùa vào khiến cơ thể mềm mại của Nhạc Hoành run lên. Nàng đã sớm không nói nên lời, chỉ biết bấu chặt vào lưng y, tiếng nức nở thay cho hồi đáp.
Khi tất cả yên ắng trở lại, Sài Chiêu mới xoay người xuống, há miệng thở hồng hộc, cả người ướt đẫm như vừa đánh trận về. Nhạc Hoành chồm người nằm lên vai y, cầm một lọn tóc đùa ngịch lồng ngực y. Sài Chiêu ôm nàng càng chặt hơn, rồi lại hôn thêm vài cái thật mạnh.
“A Hoành.” Sài Chiêu cất giọng khàn khàn.. “Sinh cho ta một đứa bé.”
Nhạc Hoành cười phì một tiếng, gục lên vai y mà cười: “Con cháu là phúc của trời ban, Sài thiếu chủ nói có là có sao?”
Sài Chiêu vuốt mái tóc nàng với vẻ chiều chuộng, nhưng mặt lại không có nụ cười. “Sài gia vốn ít người nối dõi, đến đời này, chỉ có ta và quận chúa...”
Nhạc Hoành nghe được vẻ sầu lo rất mơ hồ trong giọng nói của y bèn ngẩng đầu lên, nói: “Quận chúa thành thân được hai năm rồi nhưng Lý Trọng Nguyên theo chàng đi chinh chiến, tạm thời không có con cũng là bình thường, không cần phải vội.”
Sài Chiêu kéo chăn đắp cho Nhạc Hoành, nâng nhẹ khuôn mặt nàng lên ngắm như thể ngắm bao lâu cũng không chán. “Nhưng thúc phụ đang rất nôn nóng. Sức khỏe của người ngày càng không tốt, bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào Sài gia, người phải để tâm quá nhiều việc...”
Trước mắt Nhạc Hoành hiện lên gương mặt già nua khắc khổ của Sài Dật, im lặng không nói tiếp.
“Nhưng người nôn nóng nhất...” Đôi mắt xám của Sài Chiêu mất đi vẻ dịu dàng, hiện lên vẻ lạnh lùng sắc bén thường ngày. “Có lẽ là Trọng Nguyên.”
“Lý Trọng Nguyên...” Nhạc Hoành lặp lại. “Quận mã gia.”
Sài Chiêu tiếp tục nói. “Năm đó quận chúa thành hôn với Trọng Nguyên vốn là hạ mình gả vào Lý gia, nhưng Trọng Nguyên lại kiên trì ở rể Sài gia, sinh con ra cũng nguyện theo họ Sài. Thúc phụ không có con trai nên bèn đồng ý, chỉ cho rằng hắn rất yêu quận chúa, cũng rất hiểu chuyện. Theo luật lệ Đại chu, quận chúa gả cho người ngoài, sinh con ra không thể thừa kế tước vị của thúc phụ, nhưng nếu quận mã gia ở rể...”
Nhạc Hoành ra chiều suy tư. “Quận mã ở rể, con sinh ra sẽ theo họ Sài, là đích tôn của Sài gia, đương nhiên có thể thừa kế tước vị của thúc phụ.”
“Không sai.” Sài Chiêu gật đầu, nói: “Đến lúc đó, quận mã gia sẽ không chỉ là một quận mã gia nữa...”
“Sài thiếu chủ anh minh lại kiêu hùng, chắc chắn chưa bao giờ dòm ngó tước vị của thúc phụ.” Nhạc Hoành ôm cổ y, cười hì hì. “Đúng không?”
Sài Chiêu cười độ lượng. “Trên đời này, người hiểu ta cũng chỉ có A Hoành. Giờ này phút này, thứ mà Sài Chiêu ta muốn đều tạo ra dưới kiếm của mình, cần gì phải mong ngóng từ chỗ thúc phụ.” Nói xong, mặt Sài Chiêu hiện lên vẻ nặng nề. “Ta không muốn, không có nghĩa là người khác cũng không muốn. Trọng Nguyên bản tính lương thiện, chỉ mong huynh ấy đừng nghĩ nhiều.”
“Thúc phụ cơ trí, chắc hẳn chuyện gì cũng nhìn ra.” Nhạc Hoành chỉa vào trán Sài Chiêu. “Có phải Sài thiếu chủ mệt lã rồi không. Trong đầu chàng, còn có thứ gì là không nghĩ tới?”
Sài Chiêu nắm chặt cổ tay Nhạc Hoành, đặt lên trái tim mình, nói: “Vốn chỉ muốn sống, bây giờ thì muốn vì nàng mà sống tốt. A Hoành, đao kiếm vô tình, lòng người khó lường, bây giờ Sài gia thoạt nhìn có vẻ đang hiển vinh nhưng từng bước đi đều đang có sóng ngầm dữ dội... Nàng thật lòng muốn ở bên ta sao?”
Nhạc Hoành hôn khẽ ngón tay y. “Là chính chàng đã nói đồng cam cộng khổ. Nhạc Hoành ta giống người tham sống sợ chết ư?”
——
Mùa xuân đến gần, trời vừa mờ sáng, tiếng chim chóc đã không ngừng líu lo. Sài Chiêu thấy Nhạc Hoành đang ngủ ngon lành nên rón rén ngồi dậy, khoác chiếc áo đen lên rồi cầm chiếc kiếm treo bên giường, nhẹ nhàng đẩy cửa ra ngoài. Sợ tiếng kuyen65 kiếm làm nhiễu mộng đẹp của ái thê nên bèn đi về phía vườn hoa trong phủ.
Sài Chiêu còn chưa đến vườn hoa đã loáng thoáng nghe thấy tiếng kiếm vù vù. Có người dậy sớm hơn cả y ư?
Ánh trăng non còn bên chân trời, một dáng người đĩnh đạc lượn từng đường kiếm như cầu vồng, lại như rồng bay lượn. Hai thanh kiếm dài trên tay tạo thành làn gió. Bàn tay với các khớp xương rõ ràng đang khéo léo điều khiển từng chiêu thức.
Nhìn tư thế oai vệ ấy, nhất thời Sài Chiêu không nhận ra đó là Ân Sùng Húc hay Ân Sùng Quyết. Đang định đến gần để xem thì người kia dần thu lại chiêu thức, môi như cười như không, kiếm vung lên một đường thật đẹp rồi cất ra sau lưng.
Ân Sùng Quyết.
“Sài thiếu chủ?” Ân Sùng Quyết toát lên vẻ tươi cười, “Sao ngài lại dậy sớm thế?” Thấy tay Sài Chiêu cũng cầm kiếm, hắn hiểu ngay. “Sài thiếu chủ cũng có thói quen dậy sớm luyện kiếm ư?”
“Ừ.” Sài Chiêu trả lời một tiếng, mắt quan sát vẻ hăm hở phấn chấn của Ân Sùng Quyết. “Xem ra ta không nhìn lầm người, con trai nhà họ Ân quả nhiên có bản lĩnh.”
Ân Sùng Quyết khó nén được nụ cười trên môi, gật đầu nhìn thanh kiếm trên tay Sài Chiêu. “Không biết... Sùng Quyết có tư cách so tài với thiếu chủ hay chăng?”
“Với ta?” Sài Chiêu nói: “Nhìn bản lĩnh của huynh, ta tự thẹn không bằng. Có điều đấu một chút cũng không sao...”
“Thiếu chủ khiêm tốn rồi.” Ân Sùng Quyết vui vẻ vung kiếm lên. Trăng đã lặn, mặt trời nhô lên, phản chiếu vào thân kiếm tạo thành luồng sáng chói mắt.
Cửa phòng phía sau lưng vang lên một tiếng kẽo kẹt, tiếng bước chân vững vàng từ từ đến gần, một vòng tay choàng cả chiếc cổ ngọc ngà của nàng, hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai, ngày càng gần...
Nhạc Hoành nghiêng đầu qua nhìn, hai cánh môi khẽ chạm vào nhau khiến nàng vội vàng né tránh. Sài Chiêu đâu để nàng trốn tránh, y đè nàng lại buộc nàng phải hôn trả lại mình. Lướt theo chiếc cổ ướt nhẹp của nàng, y ngẩn ngơ nhìn cơ thể ngọc ngà đang ngâm mình trong làn nước thơm, khó mà kìm nén cảm giác ham muốn đang trỗi dậy trong mình.
Hơi thở bên tai càng ngày càng nặng nề dồn dập, Nhạc Hoành vờ tức giận đẩy y ra, nói: “Đây là địa bàn của Tô gia, nếu để người khác nhìn thấy thì sẽ tổn hại đến sự uy nghiêm của Sài thiếu chủ.”
“Ta lại nghĩ càng là những nơi xa lạ thì càng có thể làm theo ý mình.” Sài Chiêu cởi nút áo trên cổ, không đợi Nhạc Hoành hoàn hồn lại, bọt nước đã văng lên tung tóe, người vừa đứng sau lưng nàng khi nãy đã nghiễm nhiên trước mắt.
Sài thiếu chủ cúi người xuống, chặn Nhạc Hoành đang định thối lui lại. Hơi nước lượn lờ khiến căn phòng như tiên cảnh, gương mặt mờ ảo của Nhạc Hoành càng thêm mượt mà xinh đẹp, hai má ửng hồng, hai mắt ẩn tình. Sài Chiêu ôm nàng từ phía sau, để nàng dựa vào lồng ngực rắn chắc của mình, cúi đầu hôn lên vành tai nàng rất dịu dàng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt nàng.
“Sài Chiêu...” Nhạc Hoành hơi choáng váng, tựa vào vai y, rên khẽ một tiếng.
Sài Chiêu không làm gì khác, chỉ đưa tay kéo chiếc khăn bên trên xuống, nhẹ nhàng lau cho nương tử yêu kiều trong lòng mình. Nhạc Hoành chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, cứ nhắm hai mắt mặc cho y làm, thỉnh thoảng không kiềm được phát ra tiếng thở dốc khe khẽ. Tiếng thở này lan ra khắp căn phòng đầy hơi nước, làm lòng người xao động.
Vốn là vợ chồng mới cưới, trên đường đến kinh đô mấy ngày nay màn trời chiếu đất, khó mà gần gũi nhau. Sài Chiêu trai tráng khỏe mạnh, vừa nếm qua chuyện hoan ái, sớm đã khó chịu từ lâu. Cứ thế, hai người càng khó nén dục vọng, nhưng biết bên ngoài có thị nữ chờ đợi nên không dám tạo âm thành quá lớn.
Cảm giác được sự rung động của phu quân, Nhạc Hoành cắn vành tai y, nói: “Về phòng là được.”
Sài Chiêu hít sâu một tiếng, đứng dậy, khoác áo ngủ vào, bế Nhạc Hoành đi vào trong phòng. Đọc đường, thị nữ nào dám mở mắt nhìn, đồng thoạt cúi đầu không dám liếc mắt một chút.
Ngoài khoảnh sân nhỏ, Ân Sùng Quyết đứng dựa vào gốc cây, nhìn chằm chằm về phía căn nhà nơi Nhạc Hoành ở, lòng ngổn ngang trăm mối... Rõ ràng là ban đêm tĩnh mịch không một tiếng động nhưng không biết sao bên tai hắn lại luôn tràn ngập tiếng nói cười truyền ra từ căn nhà đó. Hắn muốn quay người đi nhưng hai chân nặng như đeo đá, không sao cất bước nổi.
Sự thân mật giữa hai người đó hoàn toàn không phải là giả vờ. A Hoành, lẽ ra muội phải kiêng sợ Sài Chiêu chứ! Ân Sùng Quyết thở hồng hộc. Ánh đèn trong phòng chợt tắt ngúm, tim Ân Sùng Quyết nhói lên như bị kim châm rất khó chịu, ngón tay hắn bấu mạnh vào trong thân cây.
“Đêm dài đăng đẵng, Ân nhị thiếu gia cũng không ngủ được sao?” Cách đó không xa, giọng nói thánh thót oanh vàng bỗng vang lên. “Hay là giường đệm của phủ thái úy không hợp ý ngài?”
Ân Sùng Quyết cúi đầu nhìn mũi chân mình, giọng bình tĩnh: “Lần đầu đến quý phủ, cảm thấy thứ gì cũng thích nên ra ngoài dạo xem.”
“Thật ư?” Tô Tinh Trúc bước đến gần Ân Sùng Quyết đang đưa lưng về phía mình. “Dạo một chút bèn đi đến chỗ ở của phu thê Sài thiếu chủ ư?”
Ân Sùng Quyết có vẻ không vui. “Đã nói là đi dạo lung tung mà, Sài thiếu chủ ở đây sao?”
Tô Tinh Trúc nhìn căn nhà tắt đèn tối om, cười khúc khích. “Ai chẳng biết họ là vợ chồng son, đương nhiên phải chọn một nơi riêng rư độc lập cho họ chứ. Dọc đường vất vả, xem ra... Họ đã đi nghỉ rồi.”
“Tô tiểu thư không cần nói nữa.” Ân Sùng Quyết phất tay, nói: “Tại hạ về ngủ đây!”
Vừa đi được vài bước, Tô Tinh Trúc ở đằng sau bật cười vài tiếng, nói khẽ với hắn: “Quả nhiên ta đoán không sai, Nhạc Hoành mai danh ẩn tính ở Tuy Thành, chắc chắn hai người có quen biết. Tình cảm này... Xem ra cũng không ít đâu.”
Ân Sùng Quyết tức tối quay người qua, định nói gì rồi thôi, hừ khẽ một tiếng rồi ngoảnh mặt bước nhanh khỏi đó, không quay đầu lại.
Tô Tinh Trúc không hề tức giận, ngẩng đầu nhìn về phía căn nhà đã tắt đèn, môi khẽ nhếch thành nụ cười như ẩn như hiện.
Trong nhà.
Những chiếc đèn lồng nhấp nháy lóe lên ánh sáng ám muội, màn gấm rũ xuống phất phơ, chiếc giường gỗ lim chạm trổ thỉnh thoảng lắc lư, tạo thành tiếng kẽo kẹt khiến người nghe đỏ mặt.
Trong tấm màn gấm, tình cảnh tươi đẹp kiều diễm, sau đó mới dần bình thường trở lại. Sài Chiêu gục nhẹ lên bờ ngực đầy mồ hôi của Nhạc Hoành, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cánh môi nàng. Nhạc Hoành ngậm ngón tay y, lồng ngực nhấp nhô thở hổn hển.
“Bên ngoài...” Nhạc Hoành nghiêng người qua nhìn một lát. “Đừng nói là còn có người canh gác nhé.”
“Thế thì sao?” Sài Chiêu xoay người nàng qua, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt mình. “Chúng ta là vợ chồng, còn thẹn thùng gì chứ?”
Nhạc Hoành đấm nhẹ vào vai y, nhíu mày nói: “Dù sao thì đây cũng là Tô gia, vừa rồi động tĩnh lớn như thế, nếu người khác nghe rồi đồn ra ngoài...”
“Họ không nghe được đâu.” Sài Chiêu cúi người hôn lên cánh môi hồng của nàng. “Thế này, động tĩnh có nhỏ hơn không.”
Không đợi Nhạc Hoành lên tiếng trả lời, y đã thúc người đi vào. Nhạc Hoành ưm một tiếng, cắn chặt bờ vai đầy mồ hôi của y, hứng chịu sự va chạm tưởng như không có hồi kết.
Lúc làm việc, Sài Chiêu vẫn không quên tìm kiếm và nắm chặt tay nàng, xoa xoa lòng bàn tay nàng, đôi mắt xám nóng cháy nhìn chằm chằm vào cô gái ánh mắt đã mơ hồ bên dưới người mình. Đôi mắt nàng như một chiếc hồ trong veo, khiến y từng bước lạc vào trong đó, không thể ngoi lên được.
Trong mơ màng, đôi mắt trong veo của Nhạc Hoành chạm vào đôi mắt sâu thẳm của Sài Chiêu. Thoáng chốc, hồ nước trong ấy như có ngàn tia sáng bay lượn, rực rỡ lấp lánh mê người làm Sài Chiêu lập tức mê đắm, gương mặt anh tuấn đã bị nỗi mê loạn bao phủ, đôi mắt xám càng trở nên nồng cháy.
Sài Chiêu thì thầm vào bên tai Nhạc Hoành. “A Hoành, A Hoành ngoan, ta cho nàng, cho nàng toàn bộ được không?”
Một luồng nhiệt ấm nóng ùa vào khiến cơ thể mềm mại của Nhạc Hoành run lên. Nàng đã sớm không nói nên lời, chỉ biết bấu chặt vào lưng y, tiếng nức nở thay cho hồi đáp.
Khi tất cả yên ắng trở lại, Sài Chiêu mới xoay người xuống, há miệng thở hồng hộc, cả người ướt đẫm như vừa đánh trận về. Nhạc Hoành chồm người nằm lên vai y, cầm một lọn tóc đùa ngịch lồng ngực y. Sài Chiêu ôm nàng càng chặt hơn, rồi lại hôn thêm vài cái thật mạnh.
“A Hoành.” Sài Chiêu cất giọng khàn khàn.. “Sinh cho ta một đứa bé.”
Nhạc Hoành cười phì một tiếng, gục lên vai y mà cười: “Con cháu là phúc của trời ban, Sài thiếu chủ nói có là có sao?”
Sài Chiêu vuốt mái tóc nàng với vẻ chiều chuộng, nhưng mặt lại không có nụ cười. “Sài gia vốn ít người nối dõi, đến đời này, chỉ có ta và quận chúa...”
Nhạc Hoành nghe được vẻ sầu lo rất mơ hồ trong giọng nói của y bèn ngẩng đầu lên, nói: “Quận chúa thành thân được hai năm rồi nhưng Lý Trọng Nguyên theo chàng đi chinh chiến, tạm thời không có con cũng là bình thường, không cần phải vội.”
Sài Chiêu kéo chăn đắp cho Nhạc Hoành, nâng nhẹ khuôn mặt nàng lên ngắm như thể ngắm bao lâu cũng không chán. “Nhưng thúc phụ đang rất nôn nóng. Sức khỏe của người ngày càng không tốt, bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào Sài gia, người phải để tâm quá nhiều việc...”
Trước mắt Nhạc Hoành hiện lên gương mặt già nua khắc khổ của Sài Dật, im lặng không nói tiếp.
“Nhưng người nôn nóng nhất...” Đôi mắt xám của Sài Chiêu mất đi vẻ dịu dàng, hiện lên vẻ lạnh lùng sắc bén thường ngày. “Có lẽ là Trọng Nguyên.”
“Lý Trọng Nguyên...” Nhạc Hoành lặp lại. “Quận mã gia.”
Sài Chiêu tiếp tục nói. “Năm đó quận chúa thành hôn với Trọng Nguyên vốn là hạ mình gả vào Lý gia, nhưng Trọng Nguyên lại kiên trì ở rể Sài gia, sinh con ra cũng nguyện theo họ Sài. Thúc phụ không có con trai nên bèn đồng ý, chỉ cho rằng hắn rất yêu quận chúa, cũng rất hiểu chuyện. Theo luật lệ Đại chu, quận chúa gả cho người ngoài, sinh con ra không thể thừa kế tước vị của thúc phụ, nhưng nếu quận mã gia ở rể...”
Nhạc Hoành ra chiều suy tư. “Quận mã ở rể, con sinh ra sẽ theo họ Sài, là đích tôn của Sài gia, đương nhiên có thể thừa kế tước vị của thúc phụ.”
“Không sai.” Sài Chiêu gật đầu, nói: “Đến lúc đó, quận mã gia sẽ không chỉ là một quận mã gia nữa...”
“Sài thiếu chủ anh minh lại kiêu hùng, chắc chắn chưa bao giờ dòm ngó tước vị của thúc phụ.” Nhạc Hoành ôm cổ y, cười hì hì. “Đúng không?”
Sài Chiêu cười độ lượng. “Trên đời này, người hiểu ta cũng chỉ có A Hoành. Giờ này phút này, thứ mà Sài Chiêu ta muốn đều tạo ra dưới kiếm của mình, cần gì phải mong ngóng từ chỗ thúc phụ.” Nói xong, mặt Sài Chiêu hiện lên vẻ nặng nề. “Ta không muốn, không có nghĩa là người khác cũng không muốn. Trọng Nguyên bản tính lương thiện, chỉ mong huynh ấy đừng nghĩ nhiều.”
“Thúc phụ cơ trí, chắc hẳn chuyện gì cũng nhìn ra.” Nhạc Hoành chỉa vào trán Sài Chiêu. “Có phải Sài thiếu chủ mệt lã rồi không. Trong đầu chàng, còn có thứ gì là không nghĩ tới?”
Sài Chiêu nắm chặt cổ tay Nhạc Hoành, đặt lên trái tim mình, nói: “Vốn chỉ muốn sống, bây giờ thì muốn vì nàng mà sống tốt. A Hoành, đao kiếm vô tình, lòng người khó lường, bây giờ Sài gia thoạt nhìn có vẻ đang hiển vinh nhưng từng bước đi đều đang có sóng ngầm dữ dội... Nàng thật lòng muốn ở bên ta sao?”
Nhạc Hoành hôn khẽ ngón tay y. “Là chính chàng đã nói đồng cam cộng khổ. Nhạc Hoành ta giống người tham sống sợ chết ư?”
——
Mùa xuân đến gần, trời vừa mờ sáng, tiếng chim chóc đã không ngừng líu lo. Sài Chiêu thấy Nhạc Hoành đang ngủ ngon lành nên rón rén ngồi dậy, khoác chiếc áo đen lên rồi cầm chiếc kiếm treo bên giường, nhẹ nhàng đẩy cửa ra ngoài. Sợ tiếng kuyen65 kiếm làm nhiễu mộng đẹp của ái thê nên bèn đi về phía vườn hoa trong phủ.
Sài Chiêu còn chưa đến vườn hoa đã loáng thoáng nghe thấy tiếng kiếm vù vù. Có người dậy sớm hơn cả y ư?
Ánh trăng non còn bên chân trời, một dáng người đĩnh đạc lượn từng đường kiếm như cầu vồng, lại như rồng bay lượn. Hai thanh kiếm dài trên tay tạo thành làn gió. Bàn tay với các khớp xương rõ ràng đang khéo léo điều khiển từng chiêu thức.
Nhìn tư thế oai vệ ấy, nhất thời Sài Chiêu không nhận ra đó là Ân Sùng Húc hay Ân Sùng Quyết. Đang định đến gần để xem thì người kia dần thu lại chiêu thức, môi như cười như không, kiếm vung lên một đường thật đẹp rồi cất ra sau lưng.
Ân Sùng Quyết.
“Sài thiếu chủ?” Ân Sùng Quyết toát lên vẻ tươi cười, “Sao ngài lại dậy sớm thế?” Thấy tay Sài Chiêu cũng cầm kiếm, hắn hiểu ngay. “Sài thiếu chủ cũng có thói quen dậy sớm luyện kiếm ư?”
“Ừ.” Sài Chiêu trả lời một tiếng, mắt quan sát vẻ hăm hở phấn chấn của Ân Sùng Quyết. “Xem ra ta không nhìn lầm người, con trai nhà họ Ân quả nhiên có bản lĩnh.”
Ân Sùng Quyết khó nén được nụ cười trên môi, gật đầu nhìn thanh kiếm trên tay Sài Chiêu. “Không biết... Sùng Quyết có tư cách so tài với thiếu chủ hay chăng?”
“Với ta?” Sài Chiêu nói: “Nhìn bản lĩnh của huynh, ta tự thẹn không bằng. Có điều đấu một chút cũng không sao...”
“Thiếu chủ khiêm tốn rồi.” Ân Sùng Quyết vui vẻ vung kiếm lên. Trăng đã lặn, mặt trời nhô lên, phản chiếu vào thân kiếm tạo thành luồng sáng chói mắt.
Bình luận facebook