Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-168
Chương 171: Nửa đường ra giết Trình Giảo Kim
**********
Tôi cảm thấy đau ê ẩm hết bờ mông, mặt máy tải mét, mồ hôi ở sống lưng chưa kịp khô thì lại tiếp tục tuôn ra làm ướt hết cả quần áo.
Dọc đường đi, tôi bối rối nghĩ cách tránh né sự trừng phạt của ông Phong, con đường xe đang chạy ngày càng trở nên vắng vẻ, cửa hai bên đường cũng đóng chặt. Trên đường chỉ còn lại một mình ông Phong, có cảm giác như đang ở trong vùng hoang dã.
Phong Lạc Trung cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn và tốc độ lái xe của anh ta cũng chậm lại rất nhiều: "Bố, có điều gì đó không ổn ở đây."
Ông Phong nheo đôi mắt rồi từ từ nhìn qua cửa kinh xe và hỏi: "Có chuyện gì vậy?" "Con đường này tuy không phải là một con đường tấp nập, nhưng cũng không đến nỗi một người hay một cái xe cũng không nhìn thấy. Có thể sẽ xảy ra chuyện không may." Phong Lạc Trung đáp, đồng thời lấy điện thoại di động ra để gọi. Anh ta muốn gọi người đến giúp.
Sau khi gọi điện thoại cho ai đó, Phong Lạc Trung lại xe chậm hơn rất nhiều, trong xe hơi thở nặng nề để nên khiến tôi trở nên lo lắng, đầu óc cũng bắn chốn không yên.
Quả thật cũng không lâu lắm ở phía trước đã có một vài chiếc xe ô tô màu đen dần dần xuất hiện và cũng có một vài chiếc ô tô xuất hiện phía sau chúng tôi, bọn chúng lao nhanh và trực tiếp bao quanh xe chúng tôi.
Phong Lạc Trung không còn cách nào khác, đành phải quay xe một góc ba trăm sáu mươi độ mới dừng lại, chiếc xe quay mạnh đến mức mắt tôi tối sầm lại, bên tại tôi vang lên tiếng hét thất thanh của chị Nam.
Sau khi ổn định lại tôi cảm thấy mọi thứ tôi ăn vào đêm qua sắp bị tổng ra ngoài rồi, dạ dày tôi đang cần cào lên.
Tôi nắm lấy cửa sổ và từ từ ngẩng đầu lên, những chiếc xe đang vây quanh chúng tôi bật đèn pha để chiếu sáng xe chúng tôi khiến chúng tôi rất khó nhìn. "Không được rồi.” Phong Lạc Trung hét lên, anh ta chuẩn bị tăng tốc xe nhưng đã quá muộn rồi.
Có một người nào đó đập vỡ cửa kính xe ô tô rồi mở cửa sau ra, một vài người khác thò tay vào để kéo ông Phong Phong Lạc Trung phản ứng cực kỳ nhanh chóng, anh ta bước ra khỏi xe trong vòng hai hoặc ba phút và kéo ông Phong lại, sau đó đánh nhau với bạn họ.
Chi Nam ở phía trước vô cùng hoảng sợ, cô ta vội văng xuống xe để rời đi trong lúc hỗn loạn nhưng lại bị một người đàn ông trực tiếp đạp vào lưng khiến cô ta ngã xuống mặt đất.
Ông Phong ánh mắt sắc bén nhìn vào tôi và kêu tôi mở cửa bên cạnh ra. Tôi nghe thấy ông ta nói như vậy thì nhanh chóng mở nó. Ông ta giúp tôi quan sát tình tình xe bên ngoài sau đó nắm lấy tay tôi và chuẩn bị lái xe đi như chị Nam đã làm. Nhưng kết quả là chúng tôi vẫn bị phát hiện.
Người đàn ông cầm một cây gậy và định đánh vào lưng ông Phong, nhưng ông Phong hoảng sợ đẩy tôi ra và làm người đàn ông kia ngã xuống đất. Sau đó ông ta nhân cơ hội này bỏ chạy.
Có rất nhiều người bắt đầu la hét và đuổi theo ông Phong. Khi tôi bị ném xuống đất thì cảm giác có chút mơ hồ, hai mắt bỗng dưng tối lại và tôi bị ngắt đi.
Tất cả những gì tôi biết trước khi ngắt đi là tôi nghe thấy tiếng Phong Lạc Trung gọi bố, sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn và ổn ảo, Khi tôi tỉnh lại, có một mùi nước hoa thoảng thoảng dong lại trên chóp mũi tôi, một mùi hương quen thuộc xen lẫn với mùi hương nước hoa ấy, mùi hưởng ấy như một dòng suối trong vắt, rất êm dịu và khiến người ta yên tâm. Nó khiến tôi cảm giác giống như mình vừa ăn một cây bạc hà vậy.
Tôi phải mất một lúc lâu sau mới có đủ sức để nhắc đội mi nặng trĩu lên. Điều đầu tiên tôi nhìn thấy là trần nhà được chạm khắc tinh xảo, một chiếc đèn chùm pha lê phức tạp nhưng tinh tế được treo ở trung tâm của đường thạch cao tròn. Mời bạn đọc truyện tại
Nội thất được sắp xếp một cách đầy đủ nhưng lại không có nhà bếp và nó có một bầu không khí giống như đang ở khách sạn vậy. Trên thực tế thì nhìn vào kiểu dáng của phòng ngủ và phòng tắm thì nó cũng có thể được cho là một khách sạn.
Tôi đang mải nhìn xung quanh thì ánh mắt chợt dừng lại khi nhìn thấy bộ đổ nằm bên cạnh chiếc gối, nó có đường cắt may rất tinh xảo và chất vải mềm mịn thoạt nhìn rất có giá trị.
Đầu óc tôi choáng váng, tôi không thể nhớ được tại sao tôi lại ở đây. Tôi nâng người dậy và chuẩn bị đứng lên thì có một tiếng động đột ngột phát từ cánh cửa khiến tôi dừng lại: "Đừng nhúc nhích" Khi tôi nhìn lên, Lục Kính Đình dạng từ cửa bước vào, trên tay anh ta cầm một chiếc túi ni lông, không biết bên trong là thứ gì. "Sao anh lại ở đây?". Tôi kêu lên và cảnh giác có người lại.
Tôi nhớ rằng tôi đã bị ông Phong đẩy ra khỏi xe khi ông ta gặp nguy hiểm và sau đó tôi đã ngất đi, tại sao khi mở mắt tôi lại nhìn thấy Lục Kinh Đình đang ở bên cạnh chứ?
Lục Kính Đình nhàn nhạt nhìn tôi và bước tới, anh ta vừa định ngồi xuống thì tôi đã vội vàng nhích người đến đầu giường bên kia, nhưng do tôi dùng sức quá mạnh nên thân dưới đau đến mức như bị xé rách.
Lục Kinh Đình nhìn thấy hành động của tôi thì cau mày không vui, anh ta đột nhiên tiến lên nắm lấy cổ tay tôi rồi kéo tôi đến bên cạnh anh ta, tôi không tình nguyện nên đã cùng anh ta lôi kéo một lúc, nhưng kết quả là tôi trực tiếp nhào lên giường. “Em.” Lục Kính Đình bất lực thở dài, tiện tay đặt cái túi ni lông lên cái bàn ở đầu giường, sau đó đưa hai tay tới để đỡ tôi ngồi dậy. Những hành động đó trong mắt tôi chỉ là đang làm bộ làm tịch mà thôi, tôi tức giận hất tay của anh ta ra và trừng mắt nhìn. "Tôi không cần làm phiền đến anh, anh làm ơn hãy thả tôi ra
Lục Kính Đình cười tâm tìm bóp cầm tôi và nâng cầm tôi lớn và hờ hững nói: "Tân Ái Phương, em rơi vào tay anh rồi mà còn nghĩ đến chuyện bỏ đi sao"
Trên thực tế thì tôi không hề có ấn tượng về việc mình đã rơi vào tay anh ta như thế nào.
Anh ta dường như nhìn ra nghi hoặc của tôi, anh ta cười nhẹ và buông tôi ra, sau đó đem bên trong túi nỉ lông đặt ở trên giường, trong đó hầu hết đều là thuốc mỡ.
Khi tìm được thuốc thích hợp anh ta nói: "Anh không có ác ý, anh chỉ muốn mang thuốc đến cho em mà thôi." Như thể có gì đó đâm vào tim, cảm giác đau đớn vì bị lãng quên lại ùa về.
Sắc mặt tôi tối sầm lại, hai tay nắm chặt ga trải giường, sau đó từ từ bước ra khỏi giường: "Không cần phiền phức như vậy, bây giờ tôi sẽ lập tức trở về "
Khi vừa đi được hai bước thì tôi nghe thấy phía sau vang lên một tiếng leng keng, sau đó là một trận gió dữ dội ập đến, tôi hoàng hốt quay đầu lại thì thấy Lục Kính Đình từ giường bên kia đi tới. Anh ta nằm lấy cổ tay tôi và đẩy tôi xuống giường. Mặc dù chiếc giường rất êm ái nhưng nó vẫn khiến tôi choáng váng.
Khi tôi kịp phản ứng lại thì anh ta đã đè lên người tôi và dùng một tay đề chất hai tay của tôi lên đỉnh đầu, tôi trực tiếp bị anh ta không chế,
Tôi văn vào thân thể và hết vào mặt anh: "Lúc Kinh Đình, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh nhìn cho rõ đi, tôi bây giờ là người phụ nữ của ông Phong”
Tôi không muốn thừa nhận điều này, nhưng tôi không muốn cùng với Lục Kính Đình có bất cứ quan hệ nào nữa.
Sắc mặt Lục Kinh Đình trong phút chốc đã tối sầm lại, bàn tay còn lại của anh ta chạm từ dưới vảy của ta đi lên, da thịt dán chặt lấy, anh ta chạm vào eo tôi sau đó véo một cái. Mặc dù anh ta véo không đau lắm nhưng nó cũng khiến tôi hét lên. "Xem ra em thích ứng rất tốt, anh như vậy đã thừa nhận mình là người của ông Phong rồi." Mời bạn đọc truyện tại
Tôi nghiến răng và quay đầu ra chỗ khác đề không nhìn thấy nụ cười giễu cợt của anh ta. "Nhưng mà cho dù hiện tại em trở về thì cũng không có việc gì làm. Ông Phong hiện tại đang rất bận, e rằng không có thời gian nói chuyện với em đâu."
Tôi nghe được những điều này, lo lắng thăm dò lời nói của anh ta: "Lục Kính Đình, có phải người là do anh gọi tới không?"
Tôi tưởng anh ta sẽ quay lại và đó không phải việc của tôi, nhưng không ngờ rằng anh ta sẽ đáp lại một cách dễ dàng "Đúng thế, là anh đã tìm người tới chặn xe của em, và tôi đang định chiến đấu với ông Phong
Tôi tự hỏi, không phải ông Phong đang làm việc với Lục Kính Đình và Phong Lạc Trung vẫn luôn là bạn đồng hành với Lục Kính Đình sao? Tại sao Lục Kinh Đình lại giết ông Phong? khi lần đầu tiên nói "giết người", anh ta nhấn mạnh giọng điệu như thể đột ngột phun ra hai chữ đó, sắc mặt cũng ảm đạm đáng sợ, một cỗ sát khi trận ra khắp cơ thể.
Nhưng tôi không thể kiểm soát được, tôi cắn môi và hỏi: "Vậy tại sao anh lại đưa em đến đây?"
Lục Kinh Đình nhưởng mày hỏi nguoejc lại tôi: "Cô không biết ư?" "Rốt cuộc anh muốn làm gì?" “Không có gì, nhưng anh nghĩ em sẽ hiểu thôi." Lục Kinh Đình buông tay đang đè chặt hai tay của tôi, nhưng vẫn không đứng dậy, anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, hơi thở từ chóp mũi quyện vào nhau một cách rất mơ hồ.
Tôi không nói và dần dần xoa dịu trái tim đang bản chốn của mình. Đây chính là kết cục, cho dù tôi có hy vọng bao nhiêu cũng chỉ là thừa mà thôi.
Anh chỉ muốn đưa em đi, nếu có thể anh thật sự muốn giết chết ông ta" Lục Kinh Đình nói gần từng chữ một, nhưng trái tim bình tĩnh của tôi lại vô tình bị anh ta cầu dân
Tôi nhìn anh ta bằng vẻ mặt ảm đạm, trong mắt anh ta bỗng chốc hiện lên vẻ nghiêm túc cùng với tức giận. Tôi tưởng rằng tôi đã ở bên Lục Kinh Đình lâu như vậy và tôi có thể hiểu được dáng vẻ của anh ta, nhưng vào lúc này khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, tôi lại phân vân không biết có phải là thật hay không.
Anh ta thấy tôi sửng sốt thì ngoắc ngoắc ngón tay lên sống mũi tôi rồi chiều chuộng nói: "Cô bé ngốc, anh đã bảo em đi theo anh rồi mà em cứ không nghe
Tôi nuốt nước bọt, suýt chút nữa tự hỏi người trước mặt có phải thật sự là Lục Kinh Đình không? Sau khi nói xong, anh ta đứng dậy lấy thuốc trên giường, mở nắp và bóp ra một thuốc mỡ màu trắng, anh ta cười nói: "Nào, để anh bồi thuốc cho em"
Ta vội vàng dùng hai tay đẩy anh ta ra, sau một hồi hỗn loạn, anh ta lại dễ dàng đè hai tay của tôi lên đình đầu, vẻ mặt anh ta có chút khó chịu nói: "Anh thích em ngoan ngoãn hơn, đừng nhúc nhích, nếu không thì anh không thể bôi thuốc cho em được
Tim tôi đột ngột ngừng đập, sau đó tần số bắt đầu nhanh rồi lại chặm, sự tự mãn bị lời nói của anh làm cho lung lay, gò má ửng đỏ của tôi không tự chủ được biến thành màu hoàng hôn.
Lục Kính Đình cười nhẹ, giọng nói trầm thấp lại càng thêm ủy mị: "Bên trong thuốc đã được kiểm tra rồi, em đừng nhúc nhích. Em biết anh nghĩ gì thì cũng có thể làm được mà."
Đầu ngón tay tôi tê rần, tôi cũng không đồng ý hay phản bác, thân thể cứng ngắc để cho anh ta điều chính hai chân, sau đó váy bị vén lên trên người, quân lót cũng bị cởi ra đến mắt cá chân. Tôi đột nhiên cảm thấy không tin tưởng được anh ta.
**********
Tôi cảm thấy đau ê ẩm hết bờ mông, mặt máy tải mét, mồ hôi ở sống lưng chưa kịp khô thì lại tiếp tục tuôn ra làm ướt hết cả quần áo.
Dọc đường đi, tôi bối rối nghĩ cách tránh né sự trừng phạt của ông Phong, con đường xe đang chạy ngày càng trở nên vắng vẻ, cửa hai bên đường cũng đóng chặt. Trên đường chỉ còn lại một mình ông Phong, có cảm giác như đang ở trong vùng hoang dã.
Phong Lạc Trung cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn và tốc độ lái xe của anh ta cũng chậm lại rất nhiều: "Bố, có điều gì đó không ổn ở đây."
Ông Phong nheo đôi mắt rồi từ từ nhìn qua cửa kinh xe và hỏi: "Có chuyện gì vậy?" "Con đường này tuy không phải là một con đường tấp nập, nhưng cũng không đến nỗi một người hay một cái xe cũng không nhìn thấy. Có thể sẽ xảy ra chuyện không may." Phong Lạc Trung đáp, đồng thời lấy điện thoại di động ra để gọi. Anh ta muốn gọi người đến giúp.
Sau khi gọi điện thoại cho ai đó, Phong Lạc Trung lại xe chậm hơn rất nhiều, trong xe hơi thở nặng nề để nên khiến tôi trở nên lo lắng, đầu óc cũng bắn chốn không yên.
Quả thật cũng không lâu lắm ở phía trước đã có một vài chiếc xe ô tô màu đen dần dần xuất hiện và cũng có một vài chiếc ô tô xuất hiện phía sau chúng tôi, bọn chúng lao nhanh và trực tiếp bao quanh xe chúng tôi.
Phong Lạc Trung không còn cách nào khác, đành phải quay xe một góc ba trăm sáu mươi độ mới dừng lại, chiếc xe quay mạnh đến mức mắt tôi tối sầm lại, bên tại tôi vang lên tiếng hét thất thanh của chị Nam.
Sau khi ổn định lại tôi cảm thấy mọi thứ tôi ăn vào đêm qua sắp bị tổng ra ngoài rồi, dạ dày tôi đang cần cào lên.
Tôi nắm lấy cửa sổ và từ từ ngẩng đầu lên, những chiếc xe đang vây quanh chúng tôi bật đèn pha để chiếu sáng xe chúng tôi khiến chúng tôi rất khó nhìn. "Không được rồi.” Phong Lạc Trung hét lên, anh ta chuẩn bị tăng tốc xe nhưng đã quá muộn rồi.
Có một người nào đó đập vỡ cửa kính xe ô tô rồi mở cửa sau ra, một vài người khác thò tay vào để kéo ông Phong Phong Lạc Trung phản ứng cực kỳ nhanh chóng, anh ta bước ra khỏi xe trong vòng hai hoặc ba phút và kéo ông Phong lại, sau đó đánh nhau với bạn họ.
Chi Nam ở phía trước vô cùng hoảng sợ, cô ta vội văng xuống xe để rời đi trong lúc hỗn loạn nhưng lại bị một người đàn ông trực tiếp đạp vào lưng khiến cô ta ngã xuống mặt đất.
Ông Phong ánh mắt sắc bén nhìn vào tôi và kêu tôi mở cửa bên cạnh ra. Tôi nghe thấy ông ta nói như vậy thì nhanh chóng mở nó. Ông ta giúp tôi quan sát tình tình xe bên ngoài sau đó nắm lấy tay tôi và chuẩn bị lái xe đi như chị Nam đã làm. Nhưng kết quả là chúng tôi vẫn bị phát hiện.
Người đàn ông cầm một cây gậy và định đánh vào lưng ông Phong, nhưng ông Phong hoảng sợ đẩy tôi ra và làm người đàn ông kia ngã xuống đất. Sau đó ông ta nhân cơ hội này bỏ chạy.
Có rất nhiều người bắt đầu la hét và đuổi theo ông Phong. Khi tôi bị ném xuống đất thì cảm giác có chút mơ hồ, hai mắt bỗng dưng tối lại và tôi bị ngắt đi.
Tất cả những gì tôi biết trước khi ngắt đi là tôi nghe thấy tiếng Phong Lạc Trung gọi bố, sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn và ổn ảo, Khi tôi tỉnh lại, có một mùi nước hoa thoảng thoảng dong lại trên chóp mũi tôi, một mùi hương quen thuộc xen lẫn với mùi hương nước hoa ấy, mùi hưởng ấy như một dòng suối trong vắt, rất êm dịu và khiến người ta yên tâm. Nó khiến tôi cảm giác giống như mình vừa ăn một cây bạc hà vậy.
Tôi phải mất một lúc lâu sau mới có đủ sức để nhắc đội mi nặng trĩu lên. Điều đầu tiên tôi nhìn thấy là trần nhà được chạm khắc tinh xảo, một chiếc đèn chùm pha lê phức tạp nhưng tinh tế được treo ở trung tâm của đường thạch cao tròn. Mời bạn đọc truyện tại
Nội thất được sắp xếp một cách đầy đủ nhưng lại không có nhà bếp và nó có một bầu không khí giống như đang ở khách sạn vậy. Trên thực tế thì nhìn vào kiểu dáng của phòng ngủ và phòng tắm thì nó cũng có thể được cho là một khách sạn.
Tôi đang mải nhìn xung quanh thì ánh mắt chợt dừng lại khi nhìn thấy bộ đổ nằm bên cạnh chiếc gối, nó có đường cắt may rất tinh xảo và chất vải mềm mịn thoạt nhìn rất có giá trị.
Đầu óc tôi choáng váng, tôi không thể nhớ được tại sao tôi lại ở đây. Tôi nâng người dậy và chuẩn bị đứng lên thì có một tiếng động đột ngột phát từ cánh cửa khiến tôi dừng lại: "Đừng nhúc nhích" Khi tôi nhìn lên, Lục Kính Đình dạng từ cửa bước vào, trên tay anh ta cầm một chiếc túi ni lông, không biết bên trong là thứ gì. "Sao anh lại ở đây?". Tôi kêu lên và cảnh giác có người lại.
Tôi nhớ rằng tôi đã bị ông Phong đẩy ra khỏi xe khi ông ta gặp nguy hiểm và sau đó tôi đã ngất đi, tại sao khi mở mắt tôi lại nhìn thấy Lục Kinh Đình đang ở bên cạnh chứ?
Lục Kính Đình nhàn nhạt nhìn tôi và bước tới, anh ta vừa định ngồi xuống thì tôi đã vội vàng nhích người đến đầu giường bên kia, nhưng do tôi dùng sức quá mạnh nên thân dưới đau đến mức như bị xé rách.
Lục Kinh Đình nhìn thấy hành động của tôi thì cau mày không vui, anh ta đột nhiên tiến lên nắm lấy cổ tay tôi rồi kéo tôi đến bên cạnh anh ta, tôi không tình nguyện nên đã cùng anh ta lôi kéo một lúc, nhưng kết quả là tôi trực tiếp nhào lên giường. “Em.” Lục Kính Đình bất lực thở dài, tiện tay đặt cái túi ni lông lên cái bàn ở đầu giường, sau đó đưa hai tay tới để đỡ tôi ngồi dậy. Những hành động đó trong mắt tôi chỉ là đang làm bộ làm tịch mà thôi, tôi tức giận hất tay của anh ta ra và trừng mắt nhìn. "Tôi không cần làm phiền đến anh, anh làm ơn hãy thả tôi ra
Lục Kính Đình cười tâm tìm bóp cầm tôi và nâng cầm tôi lớn và hờ hững nói: "Tân Ái Phương, em rơi vào tay anh rồi mà còn nghĩ đến chuyện bỏ đi sao"
Trên thực tế thì tôi không hề có ấn tượng về việc mình đã rơi vào tay anh ta như thế nào.
Anh ta dường như nhìn ra nghi hoặc của tôi, anh ta cười nhẹ và buông tôi ra, sau đó đem bên trong túi nỉ lông đặt ở trên giường, trong đó hầu hết đều là thuốc mỡ.
Khi tìm được thuốc thích hợp anh ta nói: "Anh không có ác ý, anh chỉ muốn mang thuốc đến cho em mà thôi." Như thể có gì đó đâm vào tim, cảm giác đau đớn vì bị lãng quên lại ùa về.
Sắc mặt tôi tối sầm lại, hai tay nắm chặt ga trải giường, sau đó từ từ bước ra khỏi giường: "Không cần phiền phức như vậy, bây giờ tôi sẽ lập tức trở về "
Khi vừa đi được hai bước thì tôi nghe thấy phía sau vang lên một tiếng leng keng, sau đó là một trận gió dữ dội ập đến, tôi hoàng hốt quay đầu lại thì thấy Lục Kính Đình từ giường bên kia đi tới. Anh ta nằm lấy cổ tay tôi và đẩy tôi xuống giường. Mặc dù chiếc giường rất êm ái nhưng nó vẫn khiến tôi choáng váng.
Khi tôi kịp phản ứng lại thì anh ta đã đè lên người tôi và dùng một tay đề chất hai tay của tôi lên đỉnh đầu, tôi trực tiếp bị anh ta không chế,
Tôi văn vào thân thể và hết vào mặt anh: "Lúc Kinh Đình, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh nhìn cho rõ đi, tôi bây giờ là người phụ nữ của ông Phong”
Tôi không muốn thừa nhận điều này, nhưng tôi không muốn cùng với Lục Kính Đình có bất cứ quan hệ nào nữa.
Sắc mặt Lục Kinh Đình trong phút chốc đã tối sầm lại, bàn tay còn lại của anh ta chạm từ dưới vảy của ta đi lên, da thịt dán chặt lấy, anh ta chạm vào eo tôi sau đó véo một cái. Mặc dù anh ta véo không đau lắm nhưng nó cũng khiến tôi hét lên. "Xem ra em thích ứng rất tốt, anh như vậy đã thừa nhận mình là người của ông Phong rồi." Mời bạn đọc truyện tại
Tôi nghiến răng và quay đầu ra chỗ khác đề không nhìn thấy nụ cười giễu cợt của anh ta. "Nhưng mà cho dù hiện tại em trở về thì cũng không có việc gì làm. Ông Phong hiện tại đang rất bận, e rằng không có thời gian nói chuyện với em đâu."
Tôi nghe được những điều này, lo lắng thăm dò lời nói của anh ta: "Lục Kính Đình, có phải người là do anh gọi tới không?"
Tôi tưởng anh ta sẽ quay lại và đó không phải việc của tôi, nhưng không ngờ rằng anh ta sẽ đáp lại một cách dễ dàng "Đúng thế, là anh đã tìm người tới chặn xe của em, và tôi đang định chiến đấu với ông Phong
Tôi tự hỏi, không phải ông Phong đang làm việc với Lục Kính Đình và Phong Lạc Trung vẫn luôn là bạn đồng hành với Lục Kính Đình sao? Tại sao Lục Kinh Đình lại giết ông Phong? khi lần đầu tiên nói "giết người", anh ta nhấn mạnh giọng điệu như thể đột ngột phun ra hai chữ đó, sắc mặt cũng ảm đạm đáng sợ, một cỗ sát khi trận ra khắp cơ thể.
Nhưng tôi không thể kiểm soát được, tôi cắn môi và hỏi: "Vậy tại sao anh lại đưa em đến đây?"
Lục Kinh Đình nhưởng mày hỏi nguoejc lại tôi: "Cô không biết ư?" "Rốt cuộc anh muốn làm gì?" “Không có gì, nhưng anh nghĩ em sẽ hiểu thôi." Lục Kinh Đình buông tay đang đè chặt hai tay của tôi, nhưng vẫn không đứng dậy, anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, hơi thở từ chóp mũi quyện vào nhau một cách rất mơ hồ.
Tôi không nói và dần dần xoa dịu trái tim đang bản chốn của mình. Đây chính là kết cục, cho dù tôi có hy vọng bao nhiêu cũng chỉ là thừa mà thôi.
Anh chỉ muốn đưa em đi, nếu có thể anh thật sự muốn giết chết ông ta" Lục Kinh Đình nói gần từng chữ một, nhưng trái tim bình tĩnh của tôi lại vô tình bị anh ta cầu dân
Tôi nhìn anh ta bằng vẻ mặt ảm đạm, trong mắt anh ta bỗng chốc hiện lên vẻ nghiêm túc cùng với tức giận. Tôi tưởng rằng tôi đã ở bên Lục Kinh Đình lâu như vậy và tôi có thể hiểu được dáng vẻ của anh ta, nhưng vào lúc này khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, tôi lại phân vân không biết có phải là thật hay không.
Anh ta thấy tôi sửng sốt thì ngoắc ngoắc ngón tay lên sống mũi tôi rồi chiều chuộng nói: "Cô bé ngốc, anh đã bảo em đi theo anh rồi mà em cứ không nghe
Tôi nuốt nước bọt, suýt chút nữa tự hỏi người trước mặt có phải thật sự là Lục Kinh Đình không? Sau khi nói xong, anh ta đứng dậy lấy thuốc trên giường, mở nắp và bóp ra một thuốc mỡ màu trắng, anh ta cười nói: "Nào, để anh bồi thuốc cho em"
Ta vội vàng dùng hai tay đẩy anh ta ra, sau một hồi hỗn loạn, anh ta lại dễ dàng đè hai tay của tôi lên đình đầu, vẻ mặt anh ta có chút khó chịu nói: "Anh thích em ngoan ngoãn hơn, đừng nhúc nhích, nếu không thì anh không thể bôi thuốc cho em được
Tim tôi đột ngột ngừng đập, sau đó tần số bắt đầu nhanh rồi lại chặm, sự tự mãn bị lời nói của anh làm cho lung lay, gò má ửng đỏ của tôi không tự chủ được biến thành màu hoàng hôn.
Lục Kính Đình cười nhẹ, giọng nói trầm thấp lại càng thêm ủy mị: "Bên trong thuốc đã được kiểm tra rồi, em đừng nhúc nhích. Em biết anh nghĩ gì thì cũng có thể làm được mà."
Đầu ngón tay tôi tê rần, tôi cũng không đồng ý hay phản bác, thân thể cứng ngắc để cho anh ta điều chính hai chân, sau đó váy bị vén lên trên người, quân lót cũng bị cởi ra đến mắt cá chân. Tôi đột nhiên cảm thấy không tin tưởng được anh ta.
Bình luận facebook