Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-218
Chương 221: Sau lưng của Lộ Khiết
Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********
Triệu Mộng Tuyết vội vàng thu tay về, đau lòng cầm lấy cánh tay Chu Phong, ra sức xin lỗi, còn hỏi anh ấy có sao không.
Chu Phong đẩy ra, thẳng thừng ngăn lại tôi ở phía sau, nghiêm mặt hỏi cô ta tới làm gì.
Triệu Mộng Tuyết nhìn chúng tôi thân mật như vậy, lập tức đỏ mắt, đưa tay qua muốn kéo tôi ra khỏi phía sau lưng Chu Phong: "Anh nói xem em đến đây làm gì? Không phải là anh không muốn em đến gần cô ta sao? Vậy tại sao anh lại bao nuôi cô ta ở chỗ này?
Chu Phong bắt lấy cái tay kích động của cô ta, đẩy về phía trước vài bước: "Chuyện này không liên quan gì đến cô, tôi chỉ hy vọng cô suy nghĩ kĩ về chuyện ly hôn." “Ly hôn? Ha ha, Chu Phong, anh đừng hòng Bước chân Triệu Mộng Tuyết trống rỗng loạng choạng lui về phía sau máy bước, trong hốc mặt phủ một tầng hơi nước, về mặt tổn thương gào thét hất tay của anh ấy ra.
Tục ngữ có câu thà hủy một ngôi miếu, không hủy một cuộc hôn nhân, tôi đối với chuyện ly hôn với anh ấy có chút đau đầu. Nhìn dáng vẻ bọn họ cãi nhau chẳng phân biệt anh em gì cả, trong lòng băn khoăn nên từ phía sau Chu Phong vòng đi ra, chen vào giữa một câu: "Chu Phong, chuyện ly hôn vẫn nên suy nghĩ thật kỹ. Lúc trước anh nói, cho dù anh đến rồi, em cũng sẽ không đồng ý. "
Anh ấy biết rõ chuyện tôi nói chính là chuyện anh ấy trên xe nói với tôi, sắc mặt tái xanh, sau đó khi thể dần dần xìu xuống, củi thấp đầu mất mát.
Tôi biết ở bên Chu Phong tiếp tục chờ đợi không phải là cách, thấy hai người họ không còn tranh cãi thi lại nói thêm một câu: "Ngày mai em quay về Thanh Hải, ân tình của anh em sẽ báo đáp." Nói xong chuẩn bị đi vào nhà, vừa xoay người Chu Phong đã tóm lấy cánh tay của tôi kéo tôi trở lại, cùng lúc đó còn gọi tôi một tiếng: “Tân Ái Phương, anh làm nhiều chuyện như vậy vẫn chưa đủ sao?"
Tôi nhìn ánh mắt chân thành của anh ta, trong lòng hơi có chút rung động.
Không phải không thừa nhận, người này lúc nào cũng cứu lấy tôi vào lúc tôi sa sút, ba năm trước cũng giống như vậy, lúc chết tâm với Lục Kính Đình cũng vậy. Tôi không có tình cảm với anh ấy đều là gạt người
Tôi nhìn anh ta hồi lâu không tìm được lời để nói. Mãi đến khi bị Triệu Mộng Tuyết thô bạo kéo ra, còn chuẩn bị đánh tôi, cũng may đã bị Chu Phong ngăn can.
Triệu Mộng Tuyết có chút không khống chế được, xông về phía tôi gào thét: "Cô là con khốn, bớt ở đây giả mù sa mưa. Nếu không phải là cô, Chu Phong cũng sẽ không yêu cầu tôi ly hôn, nếu không phải là cô, dư luận trên mạng cũng không có rối tung như vậy.
Đầu óc tôi mơ hồ, người vô tội nằm không cũng trúng đạn đúng là làm người ta không biết phải làm sao. "Cô Chu, cảm phiền cô làm cho rõ ràng trước, chuyện trên mạng có liên quan gì đến tôi?" "Cô..." Triệu Mộng Tuyết vừa muốn nói đã bị Chu
Phong quát lớn một câu cắt ngang lời nói.
Vẻ mặt cô ta uất nghẹn cắn môi, hung dữ trừng tôi.
Chu Phong kéo Triệu Mộng Tuyết, một bên trách mang cô ta bớt nói vài câu, một bên kêu tôi quay vào nhà, có chuyện gì mai hàng nói tiếp. Tùy tôi muốn giải thích một chút chuyện liên quan đến việc cô ta không thể có thai không phải do tôi nói ra, nhưng nhìn thấy tình hình này không tiên cho nên cử thuận theo ý của Chu Phong quay vào nhà.
Ngày hôm sau, Chu Phong hoàn toàn như trước đây đi đến căn nhà nhỏ vài trăm mét vuông này của tôi, nói đưa tôi đi hóng mát. Dáng vẻ thoải mái giống như chuyện ngày hôm qua không tồn tại vậy.
Tôi nhìn dáng vẻ ngập tràn mong đợi của anh ấy, không nhịn được mà cắt ngang, còn đem ra hành lý mà tối hôm qua mình mới thu xếp xong, thản nhiên nói: "Chu Phong, em thật sự rất cảm kích anh, nhưng anh đừng vì em hao phí tâm tư nhiều như vậy. Hôm nay em chuẩn bị quay về Thanh Hải."
Nụ cười trên mặt Chu Phong trong nháy mắt cứng đờ, cơ thể đứng ở cửa sổ sắt đất còn thẳng hơn so với bình thường.
Anh nhìn chằm chằm tôi rất lâu mới nén giọngnói: "Em thật sự không cân nhắc một chút sao?" "Không. Có điều là nếu như làm người phụ nữ của anh ngược lại em rất sẵn lòng. Nhưng làm vợ em không thích hợp." Tôi nửa đùa nửa thật, trên thực tế có chút cố ý. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88 .net
Nhìn sắc mặt anh ấy vô cùng khó coi, tôi không tránh khỏi mà cười khẽ trong lòng vài tiếng, đưa chia khoá nhà cho anh ấy, khi anh ấy vẫn chưa tìm được lời nào để nói với tôi thì kéo hành lý rời đi.
Nhưng tôi cũng không quay về Thanh Hải, vừa ra khỏi cửa, ngay sau đó gọi điện thoại cho Tần Thiên Khải nói muốn gặp mặt anh ta.
Bên phía Tần Thiên Khải có chút tranh cãi ầm ĩ, giọng nói của anh ta như phàng phát truyền tới từ nơi xa xôi, tôi nghe nửa rõ nửa mơ hồ: "Được, tôi đến đón em, em đang ở đâu?"
Tôi suy nghĩ một hồi lâu mới hệ thống lại rõ ràng lời nói của anh ta. Nhìn xung quanh rồi báo vị trí.
Sau khi cúp điện thoại, không lâu sau anh ta đã lái xe đến, bên cạnh còn có một cô gái đang ngồi.
Về ngoài cô gái xinh đẹp, da dẻ non mềm có thể bóp ra nước. Nhìn thấy tôi cười rất lễ phép, là kiểu cười ngọt ngào.
Tôi cũng cười lại một cái, ngồi ở phía sau.
Tần Thiên Khải thông qua kinh phía trước quét mắt nhìn tôi nói: "Đã lâu không gặp, ngày hôm qua thật đúng là doạ tôi đấy." "Ha? Tại sao?" “Bụng của cô là giả sao? Lâu như vậy rồi cũng không nhỏ lên.
Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, gương mặt trong phút chốc cứng đờ, há hốc miệng không nói lời nào. Trong đầu trong nháy mắt lại hiện lên cuộc sống như địa ngục mấy tháng qua, oán hận tích tụ ở lồng ngực, làm trái tim căng phồng.
Tần Thiên Khải sửng sốt một chút, tốc độ xe cũng bất giác chậm lại. Anh ta mở miệng muốn nói gì đó, bị dáng vẻ giả bộ ung dung của tôi cắt ngang: "Cái bụng ngược lại là thật, chẳng qua vài tháng đó, tôi ngược lại sống một khoảng cuộc đời giả. Bây giờ nghĩ lại cũng làm người ta vô cùng căm phẫn."
Tần Thiên Khải nặng nề ừm một tiếng, không nói gi.
Sau đó bất tri bất giác đã đến nơi rồi, anh ta lịch thiệp mở cửa xe cho tôi, sau đó dẫn tôi đi vào phòng chơi bài trước mắt.
Đây là nơi lần trước đã đưa Vương Thiết Kiên đến, nhưng lần này chúng tôi đến lầu năm của phòng chơi bài.
Toàn bộ phòng chơi bài đã được Tần Thiên Khải bao hết, nhưng bên trong không có ai.
Anh ta dẫn chúng tôi đến một phòng bao nhỏ bên canh, để tôi ngồi xuống, sau đó gọi chút điểm tâm và thức uống lên, bày cả một bản
Tôi tương đối để ý đến cô gái bên cạnh anh ta, tưởng rằng đó là người phụ nữ của anh ta, nhưng hai người ngồi rất khuôn phép, không có chút mờ ám, làm tôi bỏ đi suy nghĩ này.
Tần Thiên Khải kêu tôi ăn chút đổ rồi hẵng nói, tôi không từ chối ý tốt của anh ta, tuỳ tiền ăn một chút. Ngọt đến mức muốn rụng răng. "Đừng nói chuyện của em trước, ngược lại thật ra tôi có một phát hiện này muốn nói với em."
Một nửa ếng bánh gọt đang ở trong miệng, lời của Tần Thiên Khải làm tôi cắn đứt miếng bánh ngọt, nuốt phần trong miệng xuống, ngẩng đầu mù tịt nhìn anh ta.
Tần Thiên Khải đứng dậy lục soát cái gì đó ở trong ngăn kéo phía sau, không lâu sau đem ra một túi văn kiện, từ trên bàn đưa cho tôi: "Cái này, em xem chút di."
Tôi rút ra một tờ giấy, lau sạch bánh ngọt dính trên tay, sau đó mở túi văn kiện. Bên trong rất nhiều tấm ảnh, mà mỗi tấm ảnh đều có một nhân vật chính.
Nhìn nhân vật chính trên đó, tôi chết lặng, trong nháy mắt trái tim đông cứng lại.
Cô gái trong hình có vẻ chừng hai mươi, tác gắn sóng, gương mặt trắng nõn trang điểm dày đặc, trang điểm đến nổi gương mặt đó không thuộc về cô. Trên cơ thể là chiếc váy đỏ chót ôm sát người, cơ thể có đường cong, vô cùng lằng lời.
Nếu không có vài tấm ảnh này, dường như tôi nghĩ ngờ chính mình nhận sai người. Nhưng người này không phải ai khác, chính là Lộ khiết. "Đây...". Tôi không dám tin, lật số tấm ảnh ít đến đáng thương vài lần, mà kết quả cũng giống như vậy. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88 .net
Hay tay Tần Thiên Khải khoanh lại để dưới cằm bàn tay chống trên bàn, dáng vẻ vô cùng hứng thú nhìn tôi nói: "Đây là vài tháng nay khi em mất tích, tôi trong lúc vô tình nhìn thấy được. Có phải rất ngạc nhiên không?"
Gương mặt tôi lạnh lùng ném ảnh lên bàn, tức giận đến nỗi ngực phập phồng: "Không thể nào, rõ rằng tôi đã đưa người ra ngoài, tại sao vẫn "
Tần Thiên Khải lắc ngón tay, làm động tác không với tôi: "Cô Tân, đừng tin những gì thấy trước mắt. Em cho rằng cô ta là bị ép buộc làm nghề này sao, nhưng tôi cảm thấy cô ta bây giờ là tự nguyện " "Làm sao có thể, cô ta làm như vậy không cảm thấy có lỗi với mẹ cô ta sao?" Tôi khinh thường nhữn vải, mặc dù nói chuyện vô cùng lo lắng, nhưng trong lòng hiểu rõ, cũng không phải là không có khả năng, bởi vì lòng người khó lường, tôi bây giờ ngay cả bản thân cũng không tin được
Tôi lắc đầu sang hai bên, một mặt xoa dịu tầm tinh bây giờ, mặt khác vì trốn tránh ánh mắt của Tần Thiên Khải. Ánh mắt đó giống như có thể nhìn thấu tâm sự của tôi. "Đây cũng chỉ là em nghĩ mà thôi. Nếu như tôi đoán không lầm, cô gái Lộ khiết này bây giờ chỉ còn một mình, bên cạnh không còn người thân nào cả đúng chứ?"
Tôi ổn định một lúc, không thể không thừa nhận mà gật đầu. "Vậy em xem cái này." Tần Thiên Khải lấy điện thoại di động ra, mở ra vài tấm hình cho tôi, đó là đặt mua ảnh chụp tang lễ, ở bên cạnh cô ta là Vương Thiết Kiên. Cô ta rúc vào lòng Vương Thiết Kiên khóc.
Vẻ mặt tôi ngỡ ngàng, cái này lại chứng tỏ điều gì?
Tần Thiên Khải nhìn một cái biết rõ suy nghĩ của tôi, đem điện thoại di động để lên bàn, sau đó nói: "Tôi rất có hứng thú với chuyện của anh họ em và Lộ Khiết, cho nên dành thời gian điều tra một chút. Thằng nhóc này sau khi em đi thì đột nhiên nói muốn về nhà một chuyển, kết quả là đi giúp mẹ của Lộ Khiết lo hậu sự Sau đó không lâu, anh họ em đứa Lộ Khiết quay về Thành Đông, lén lút làm ăn."
Trong lúc đó tôi có hơi lạnh, hỏi anh ta lén lút làm ăn cái gì, nhưng trong lòng đã có suy tính rồi. "Bây giờ Lộ Khiết lén lút tiếp khách, mà Vương Thiết Kiên thông qua điều này lừa gạt người vớ vét tài sản. Không thể không nói đầu óc của anh họ em người bình thường không thể sáng bằng, ít nhất cũng có thể kiếm tiền ở phương diện này."
Tôi tức giận không kiểm được, đương nhiên cũng biết có một số cô gái vì không để mẹ kiếm chút tiền ít ỏi, có thể làm ra những chuyện lén lút để vơ vét của cái. Nhưng làm như vậy rất dễ gặp phải tình trạng người xấu gặp người xấu, ngộ nhớ đắc tội với người khó lường, không có chỗ chống lưng vững chắc, muốn khóc cũng không kịp.
Mà Vương Thiết Kiên làm như vậy, không thể nghi ngờ là đưa Lộ Khiết vào chỗ chết.
Càng nghĩ càng tức giận, tôi nhịn không được mà đập bàn đứng lên, siết chặt tấm ảnh đang cầm trong tay, nghiến răng nói: "Anh biết bọn họ ở đâu không? Tôi muốn gặp Lê khiết."
Tần Thiên Khải đứng dậy theo tôi, bắt lấy một cánh tay tôi: "Em binh tình lại trước đã, chuyện này không phải đơn giản như em nghĩ đâu. Tuy là làm chuyện mờ ám, nhưng đến bây giờ bọn họ cũng không rơi vào chuyện gì, khiến tôi rất lưu tâm." "Có ý gì?" "Em không cảm thấy anh họ em có người xui khiến sau lưng sao?" Tần Thiên Khải hỏi ngược lại tôi, nhưng đã hỏi khó tôi rồi.
Trước đây khi bản Lộ khiết vào Hồng Lâu tôi đã có suy nghĩ này, lúc đó nghi ngờ anh ta và Lục Kính Đình bọn họ có liên quan với nhau, bây giờ được Tần Thiên Khải nhắc nhở, lại càng thêm để tâm.
Chẳng qua là tôi không hiểu, người ở đẳng sau lưng đỏ làm như vậy vì điều gì.
Tần Thiên Khải thấy tôi không nói chuyện, khẽ cười một tiếng buông bà vai tôi ra, nghiêng người cười híp mắt kéo cô gái đang im lặng suốt buổi đến bên cạnh anh ta, khoé môi nhếch lên nụ cười kì lạ, nói với tôi: “Có muốn đi theo tôi xem người sau lưng anh ta là thần thánh phương nào không?"
Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********
Triệu Mộng Tuyết vội vàng thu tay về, đau lòng cầm lấy cánh tay Chu Phong, ra sức xin lỗi, còn hỏi anh ấy có sao không.
Chu Phong đẩy ra, thẳng thừng ngăn lại tôi ở phía sau, nghiêm mặt hỏi cô ta tới làm gì.
Triệu Mộng Tuyết nhìn chúng tôi thân mật như vậy, lập tức đỏ mắt, đưa tay qua muốn kéo tôi ra khỏi phía sau lưng Chu Phong: "Anh nói xem em đến đây làm gì? Không phải là anh không muốn em đến gần cô ta sao? Vậy tại sao anh lại bao nuôi cô ta ở chỗ này?
Chu Phong bắt lấy cái tay kích động của cô ta, đẩy về phía trước vài bước: "Chuyện này không liên quan gì đến cô, tôi chỉ hy vọng cô suy nghĩ kĩ về chuyện ly hôn." “Ly hôn? Ha ha, Chu Phong, anh đừng hòng Bước chân Triệu Mộng Tuyết trống rỗng loạng choạng lui về phía sau máy bước, trong hốc mặt phủ một tầng hơi nước, về mặt tổn thương gào thét hất tay của anh ấy ra.
Tục ngữ có câu thà hủy một ngôi miếu, không hủy một cuộc hôn nhân, tôi đối với chuyện ly hôn với anh ấy có chút đau đầu. Nhìn dáng vẻ bọn họ cãi nhau chẳng phân biệt anh em gì cả, trong lòng băn khoăn nên từ phía sau Chu Phong vòng đi ra, chen vào giữa một câu: "Chu Phong, chuyện ly hôn vẫn nên suy nghĩ thật kỹ. Lúc trước anh nói, cho dù anh đến rồi, em cũng sẽ không đồng ý. "
Anh ấy biết rõ chuyện tôi nói chính là chuyện anh ấy trên xe nói với tôi, sắc mặt tái xanh, sau đó khi thể dần dần xìu xuống, củi thấp đầu mất mát.
Tôi biết ở bên Chu Phong tiếp tục chờ đợi không phải là cách, thấy hai người họ không còn tranh cãi thi lại nói thêm một câu: "Ngày mai em quay về Thanh Hải, ân tình của anh em sẽ báo đáp." Nói xong chuẩn bị đi vào nhà, vừa xoay người Chu Phong đã tóm lấy cánh tay của tôi kéo tôi trở lại, cùng lúc đó còn gọi tôi một tiếng: “Tân Ái Phương, anh làm nhiều chuyện như vậy vẫn chưa đủ sao?"
Tôi nhìn ánh mắt chân thành của anh ta, trong lòng hơi có chút rung động.
Không phải không thừa nhận, người này lúc nào cũng cứu lấy tôi vào lúc tôi sa sút, ba năm trước cũng giống như vậy, lúc chết tâm với Lục Kính Đình cũng vậy. Tôi không có tình cảm với anh ấy đều là gạt người
Tôi nhìn anh ta hồi lâu không tìm được lời để nói. Mãi đến khi bị Triệu Mộng Tuyết thô bạo kéo ra, còn chuẩn bị đánh tôi, cũng may đã bị Chu Phong ngăn can.
Triệu Mộng Tuyết có chút không khống chế được, xông về phía tôi gào thét: "Cô là con khốn, bớt ở đây giả mù sa mưa. Nếu không phải là cô, Chu Phong cũng sẽ không yêu cầu tôi ly hôn, nếu không phải là cô, dư luận trên mạng cũng không có rối tung như vậy.
Đầu óc tôi mơ hồ, người vô tội nằm không cũng trúng đạn đúng là làm người ta không biết phải làm sao. "Cô Chu, cảm phiền cô làm cho rõ ràng trước, chuyện trên mạng có liên quan gì đến tôi?" "Cô..." Triệu Mộng Tuyết vừa muốn nói đã bị Chu
Phong quát lớn một câu cắt ngang lời nói.
Vẻ mặt cô ta uất nghẹn cắn môi, hung dữ trừng tôi.
Chu Phong kéo Triệu Mộng Tuyết, một bên trách mang cô ta bớt nói vài câu, một bên kêu tôi quay vào nhà, có chuyện gì mai hàng nói tiếp. Tùy tôi muốn giải thích một chút chuyện liên quan đến việc cô ta không thể có thai không phải do tôi nói ra, nhưng nhìn thấy tình hình này không tiên cho nên cử thuận theo ý của Chu Phong quay vào nhà.
Ngày hôm sau, Chu Phong hoàn toàn như trước đây đi đến căn nhà nhỏ vài trăm mét vuông này của tôi, nói đưa tôi đi hóng mát. Dáng vẻ thoải mái giống như chuyện ngày hôm qua không tồn tại vậy.
Tôi nhìn dáng vẻ ngập tràn mong đợi của anh ấy, không nhịn được mà cắt ngang, còn đem ra hành lý mà tối hôm qua mình mới thu xếp xong, thản nhiên nói: "Chu Phong, em thật sự rất cảm kích anh, nhưng anh đừng vì em hao phí tâm tư nhiều như vậy. Hôm nay em chuẩn bị quay về Thanh Hải."
Nụ cười trên mặt Chu Phong trong nháy mắt cứng đờ, cơ thể đứng ở cửa sổ sắt đất còn thẳng hơn so với bình thường.
Anh nhìn chằm chằm tôi rất lâu mới nén giọngnói: "Em thật sự không cân nhắc một chút sao?" "Không. Có điều là nếu như làm người phụ nữ của anh ngược lại em rất sẵn lòng. Nhưng làm vợ em không thích hợp." Tôi nửa đùa nửa thật, trên thực tế có chút cố ý. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88 .net
Nhìn sắc mặt anh ấy vô cùng khó coi, tôi không tránh khỏi mà cười khẽ trong lòng vài tiếng, đưa chia khoá nhà cho anh ấy, khi anh ấy vẫn chưa tìm được lời nào để nói với tôi thì kéo hành lý rời đi.
Nhưng tôi cũng không quay về Thanh Hải, vừa ra khỏi cửa, ngay sau đó gọi điện thoại cho Tần Thiên Khải nói muốn gặp mặt anh ta.
Bên phía Tần Thiên Khải có chút tranh cãi ầm ĩ, giọng nói của anh ta như phàng phát truyền tới từ nơi xa xôi, tôi nghe nửa rõ nửa mơ hồ: "Được, tôi đến đón em, em đang ở đâu?"
Tôi suy nghĩ một hồi lâu mới hệ thống lại rõ ràng lời nói của anh ta. Nhìn xung quanh rồi báo vị trí.
Sau khi cúp điện thoại, không lâu sau anh ta đã lái xe đến, bên cạnh còn có một cô gái đang ngồi.
Về ngoài cô gái xinh đẹp, da dẻ non mềm có thể bóp ra nước. Nhìn thấy tôi cười rất lễ phép, là kiểu cười ngọt ngào.
Tôi cũng cười lại một cái, ngồi ở phía sau.
Tần Thiên Khải thông qua kinh phía trước quét mắt nhìn tôi nói: "Đã lâu không gặp, ngày hôm qua thật đúng là doạ tôi đấy." "Ha? Tại sao?" “Bụng của cô là giả sao? Lâu như vậy rồi cũng không nhỏ lên.
Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, gương mặt trong phút chốc cứng đờ, há hốc miệng không nói lời nào. Trong đầu trong nháy mắt lại hiện lên cuộc sống như địa ngục mấy tháng qua, oán hận tích tụ ở lồng ngực, làm trái tim căng phồng.
Tần Thiên Khải sửng sốt một chút, tốc độ xe cũng bất giác chậm lại. Anh ta mở miệng muốn nói gì đó, bị dáng vẻ giả bộ ung dung của tôi cắt ngang: "Cái bụng ngược lại là thật, chẳng qua vài tháng đó, tôi ngược lại sống một khoảng cuộc đời giả. Bây giờ nghĩ lại cũng làm người ta vô cùng căm phẫn."
Tần Thiên Khải nặng nề ừm một tiếng, không nói gi.
Sau đó bất tri bất giác đã đến nơi rồi, anh ta lịch thiệp mở cửa xe cho tôi, sau đó dẫn tôi đi vào phòng chơi bài trước mắt.
Đây là nơi lần trước đã đưa Vương Thiết Kiên đến, nhưng lần này chúng tôi đến lầu năm của phòng chơi bài.
Toàn bộ phòng chơi bài đã được Tần Thiên Khải bao hết, nhưng bên trong không có ai.
Anh ta dẫn chúng tôi đến một phòng bao nhỏ bên canh, để tôi ngồi xuống, sau đó gọi chút điểm tâm và thức uống lên, bày cả một bản
Tôi tương đối để ý đến cô gái bên cạnh anh ta, tưởng rằng đó là người phụ nữ của anh ta, nhưng hai người ngồi rất khuôn phép, không có chút mờ ám, làm tôi bỏ đi suy nghĩ này.
Tần Thiên Khải kêu tôi ăn chút đổ rồi hẵng nói, tôi không từ chối ý tốt của anh ta, tuỳ tiền ăn một chút. Ngọt đến mức muốn rụng răng. "Đừng nói chuyện của em trước, ngược lại thật ra tôi có một phát hiện này muốn nói với em."
Một nửa ếng bánh gọt đang ở trong miệng, lời của Tần Thiên Khải làm tôi cắn đứt miếng bánh ngọt, nuốt phần trong miệng xuống, ngẩng đầu mù tịt nhìn anh ta.
Tần Thiên Khải đứng dậy lục soát cái gì đó ở trong ngăn kéo phía sau, không lâu sau đem ra một túi văn kiện, từ trên bàn đưa cho tôi: "Cái này, em xem chút di."
Tôi rút ra một tờ giấy, lau sạch bánh ngọt dính trên tay, sau đó mở túi văn kiện. Bên trong rất nhiều tấm ảnh, mà mỗi tấm ảnh đều có một nhân vật chính.
Nhìn nhân vật chính trên đó, tôi chết lặng, trong nháy mắt trái tim đông cứng lại.
Cô gái trong hình có vẻ chừng hai mươi, tác gắn sóng, gương mặt trắng nõn trang điểm dày đặc, trang điểm đến nổi gương mặt đó không thuộc về cô. Trên cơ thể là chiếc váy đỏ chót ôm sát người, cơ thể có đường cong, vô cùng lằng lời.
Nếu không có vài tấm ảnh này, dường như tôi nghĩ ngờ chính mình nhận sai người. Nhưng người này không phải ai khác, chính là Lộ khiết. "Đây...". Tôi không dám tin, lật số tấm ảnh ít đến đáng thương vài lần, mà kết quả cũng giống như vậy. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88 .net
Hay tay Tần Thiên Khải khoanh lại để dưới cằm bàn tay chống trên bàn, dáng vẻ vô cùng hứng thú nhìn tôi nói: "Đây là vài tháng nay khi em mất tích, tôi trong lúc vô tình nhìn thấy được. Có phải rất ngạc nhiên không?"
Gương mặt tôi lạnh lùng ném ảnh lên bàn, tức giận đến nỗi ngực phập phồng: "Không thể nào, rõ rằng tôi đã đưa người ra ngoài, tại sao vẫn "
Tần Thiên Khải lắc ngón tay, làm động tác không với tôi: "Cô Tân, đừng tin những gì thấy trước mắt. Em cho rằng cô ta là bị ép buộc làm nghề này sao, nhưng tôi cảm thấy cô ta bây giờ là tự nguyện " "Làm sao có thể, cô ta làm như vậy không cảm thấy có lỗi với mẹ cô ta sao?" Tôi khinh thường nhữn vải, mặc dù nói chuyện vô cùng lo lắng, nhưng trong lòng hiểu rõ, cũng không phải là không có khả năng, bởi vì lòng người khó lường, tôi bây giờ ngay cả bản thân cũng không tin được
Tôi lắc đầu sang hai bên, một mặt xoa dịu tầm tinh bây giờ, mặt khác vì trốn tránh ánh mắt của Tần Thiên Khải. Ánh mắt đó giống như có thể nhìn thấu tâm sự của tôi. "Đây cũng chỉ là em nghĩ mà thôi. Nếu như tôi đoán không lầm, cô gái Lộ khiết này bây giờ chỉ còn một mình, bên cạnh không còn người thân nào cả đúng chứ?"
Tôi ổn định một lúc, không thể không thừa nhận mà gật đầu. "Vậy em xem cái này." Tần Thiên Khải lấy điện thoại di động ra, mở ra vài tấm hình cho tôi, đó là đặt mua ảnh chụp tang lễ, ở bên cạnh cô ta là Vương Thiết Kiên. Cô ta rúc vào lòng Vương Thiết Kiên khóc.
Vẻ mặt tôi ngỡ ngàng, cái này lại chứng tỏ điều gì?
Tần Thiên Khải nhìn một cái biết rõ suy nghĩ của tôi, đem điện thoại di động để lên bàn, sau đó nói: "Tôi rất có hứng thú với chuyện của anh họ em và Lộ Khiết, cho nên dành thời gian điều tra một chút. Thằng nhóc này sau khi em đi thì đột nhiên nói muốn về nhà một chuyển, kết quả là đi giúp mẹ của Lộ Khiết lo hậu sự Sau đó không lâu, anh họ em đứa Lộ Khiết quay về Thành Đông, lén lút làm ăn."
Trong lúc đó tôi có hơi lạnh, hỏi anh ta lén lút làm ăn cái gì, nhưng trong lòng đã có suy tính rồi. "Bây giờ Lộ Khiết lén lút tiếp khách, mà Vương Thiết Kiên thông qua điều này lừa gạt người vớ vét tài sản. Không thể không nói đầu óc của anh họ em người bình thường không thể sáng bằng, ít nhất cũng có thể kiếm tiền ở phương diện này."
Tôi tức giận không kiểm được, đương nhiên cũng biết có một số cô gái vì không để mẹ kiếm chút tiền ít ỏi, có thể làm ra những chuyện lén lút để vơ vét của cái. Nhưng làm như vậy rất dễ gặp phải tình trạng người xấu gặp người xấu, ngộ nhớ đắc tội với người khó lường, không có chỗ chống lưng vững chắc, muốn khóc cũng không kịp.
Mà Vương Thiết Kiên làm như vậy, không thể nghi ngờ là đưa Lộ Khiết vào chỗ chết.
Càng nghĩ càng tức giận, tôi nhịn không được mà đập bàn đứng lên, siết chặt tấm ảnh đang cầm trong tay, nghiến răng nói: "Anh biết bọn họ ở đâu không? Tôi muốn gặp Lê khiết."
Tần Thiên Khải đứng dậy theo tôi, bắt lấy một cánh tay tôi: "Em binh tình lại trước đã, chuyện này không phải đơn giản như em nghĩ đâu. Tuy là làm chuyện mờ ám, nhưng đến bây giờ bọn họ cũng không rơi vào chuyện gì, khiến tôi rất lưu tâm." "Có ý gì?" "Em không cảm thấy anh họ em có người xui khiến sau lưng sao?" Tần Thiên Khải hỏi ngược lại tôi, nhưng đã hỏi khó tôi rồi.
Trước đây khi bản Lộ khiết vào Hồng Lâu tôi đã có suy nghĩ này, lúc đó nghi ngờ anh ta và Lục Kính Đình bọn họ có liên quan với nhau, bây giờ được Tần Thiên Khải nhắc nhở, lại càng thêm để tâm.
Chẳng qua là tôi không hiểu, người ở đẳng sau lưng đỏ làm như vậy vì điều gì.
Tần Thiên Khải thấy tôi không nói chuyện, khẽ cười một tiếng buông bà vai tôi ra, nghiêng người cười híp mắt kéo cô gái đang im lặng suốt buổi đến bên cạnh anh ta, khoé môi nhếch lên nụ cười kì lạ, nói với tôi: “Có muốn đi theo tôi xem người sau lưng anh ta là thần thánh phương nào không?"
Bình luận facebook