• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Săn tình- tân ái phương (104 Viewers)

  • Chap-238

Chương 241: Dạy dỗ






**********












Ngày hôm sau, theo như đã định, tôi đi đến nơi mà Vương Thiết Kiện đã hẹn trước. Đi xuống dưới lầu, ngẩng đầu nhìn thấy toà nhà cao tầng rất to, không có lấy một ánh đền le lói trong đêm. Toà nhà cao như xuyên vào những đám mây chọc trời, thật là choáng ngợp.






Có rất nhiều người đi qua đi lại bên dưới toà nhà, những người này đều ăn mặc rất sang trọng, quý phái, và đẹp mắt. Còn có vô số những chiếc xe Porsche chạy băng băng qua dòng người.



Tôi mím chặt môi, lấy điện thoại ra gọi cho Tần Thiên Khải, chỉ sau hai hồi chuông anh ta đã bắt máy. "Alo.






Ở đầu dây bên kia của anh ta có hơi ồn ào, có tiếng ồn lạc vào nên tiếng rất bé. "Bây giờ tôi phải một mình đi gặp Vương Thiết Kiện, nhưng mà tôi muốn thăm dò một chuyện, anh giúp tôi được không?"



Anh ta yên lặng một hồi không nói gì, tôi cứ tưởng là chỗ dựa vững chắc của tôi sụp đổ rồi, đột nhiên ở đầu dây bên kia truyền đến tiếng bước chân cùng vớivới tiếng thở dốc của anh ta: "Anh nói đi."






Tôi nói cho anh ta địa điểm mà tôi và Vương Thiết Kiện đã hẹn nhau, và còn nói cho anh về kế hoạch tiếp theo. Sau khi nói xong tôi mới cúp máy, nhưng trước khi cúp máy, tôi có nghe thấy tiếng anh ta bíp còi xe, hình như anh đã đến chỗ tôi rồi.



Trong lòng tôi yên tâm phần nào, sau đó tôi gọi điện thoại cho Lục Kính Đình, anh ta đã bắt máy rất nhanh và hỏi tôi đang ở đâu.






Tôi nói địa chỉ cho anh ta và nói với anh ta rằng ở đây đang có chút chuyện nên sẽ không đi được nữa. Anh ta im lặng không nói gì nên tôi cúp máy luôn, anh ta cũng không gọi lại.



Tôi đã chuẩn bị đầy đủ rồi, tôi bước đi một cách rất vững vàng tiến đến toà nhà cao lớn đó. Tôi đi thẳng lên tầng năm, đi đến nhà hàng Âu mà Vương Thiết Kiện nói.






Phong cách rất trang trọng, lịch thiệp, tất cả đều được thống nhất theo phong cách Địa Trung Hải, màu sắc thiên về tông trầm, đó là một căn bếp mang phong cách rất hiện đại.



Nhưng mà một nhà hàng đẹp như vậy, tại sao hôm nay lại không có lấy một vị khách nhỉ, chỉ có duy nhất một mình Vương Thiết Kiện mặc Âu phục màu trắng, ngồi một mình trên chiếc ghế xô pha làm bằng da thật với vẻ tự cao tự đại, những đầu ngón tay văn ve thưởng thức rượu vang một cách rất tinh tế.






Anh ta giương mắt lên nhìn tôi, vẫy tay gọi tôi: "Em họ, lại đây."Y hệt như những người giàu, sự thay đổi của anh đã làm tôi ngờ ngợ có chút không tin.



Tôi ngồi xuống đổi diện anh ta, trên người anh ta toàn là mùi rượu và mùi thuốc lá, chúng hoà với nhau như một cơn gió mạnh đập thẳng vào mặt tôi. Tôi không chịu được nên đã hơi nghiêng đầu sang bên này cửa sổ và hỏi anh ta muốn nói gì với tôi.






Anh ta vẫy tay gọi phục vụ mang đến hai ly rượu whisky, loại rượu đó rất mạnh, từ khi bưng ra đã có thể ngửi thấy được một mùi vị rất nồng nặc và kích thích thần kinh. "Nếu cô muốn gì thì cứ gọi tự nhiên, hôm nay tôi đã bao hết nhà hàng này rồi."



Trong lòng tôi rất tức giận, tôi không thể ngờ được chỉ có mấy tháng không gặp mà anh ta đã ngông cuồng đến mức này, là do Lộ Khiết sao?






Tôi nắm chặt lòng bàn tay vào, nói với vẻ lạnh lùng: "Kiếm tiền dựa vào Lộ Khiết, tôi khinh bỉ những đồng tiền này."



Vương Thiết Kiến vẻ mặt bỗng lặng xuống, tay đang cầm chiếc ly cao đột nhiên dừng lại, ánh mắt anh ta tối sầm lại nhìn ánh mắt khinh thường của tôi, thái độ này chẳng có ý nghĩa gì đối với tôi. "Tân Ái Phương, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm tôi rồi, thực sự thì số tiền này phần lớn là do Lộ Khiết kiếm được nhưng đó là do cô ta tự nguyện, không liên quan gì đến tội hết."






Tôi cười hả hệ với vẻ mặt lạnh lùng, nghiêng đầu hỏi lại anh ta: "Chẳng phải là anh lợi dụng tình cảmcủa Lộ Khiết ư?" "Cô..." Anh ta không nói lại gì cả, ngẩng đầu lên uống một hơi hết sạch ly rượu. Lúc anh cúi đầu xuống, vẻ mặt anh thay đổi nở nụ cười thâm hiểm giả tạo: "Đúng vậy, tôi là người để tiện như vậy đấy. Nhưng mà, ở trong cái xã hội của đồng tiền này thì chỉ có thể kiếm tiền thôi, làm gì còn chỗ cho sự tồn tại của tình yêu nữa? Không phải cô cũng như vậy sao?"



Câu nói này của anh đã nhắc nhở tôi nhớ về khoảng thời gian mà tôi làm tình nhân, quả thật trong mắt tôi chỉ có tiền và sự sống còn, nhưng sau khi yêu thương nhiều hơn thì tôi đã phải tự nhận lấy kết cục không hề tốt đẹp. Nhưng dù là còn bao nhiêu thời gian đi chăng nữa thì cô cũng nhất quyết sẽ không có thêm một mối tình nào nữa.






Tôi tức giận đến mức vai run lẩy bẩy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng so sánh tôi với anh. Anh không biết những chuyện anh đã làm ghê tởm đến mức nào sao?"



Vương Thiết Kiện hừ một tiếng với vẻ lạnh nhạt, thân hình đè nặng lên ghế xô pha, dựa và gối tựa, vắt hai chân bàn: "Cô không cần phải nhắc nhở, nói cho cùng thì chuyện bản đứng bố mẹ cô vẫn là do tôi. Tôi cũng đã nói rồi, cô đã dám nói ra thì tôi sẽ khiến cô phải trả giả, cô đã không tự kiểm soát được lời nói của mình, bây giờ lại đi làm chó cắn người khác?"










Đúng là lỗi của anh, sai ở đầu không sai lại tình cờ gặp phải một kẻ điên "Ừ, đúng rồi đó, còn có chuyện này tôi quên khôngnói cho cô biết." Anh ta quơ quơ ngón tay về về phía rồi, miệng nhếch lên cười với vẻ có nham hiểm, như có ý sâu xa. "Tôi đã đồng hành cùng Lộ khiết khi cô ấy đau đớn, xót xa lo chuyện hậu sự cho mẹ. Sau đó, bọn tôi đã đăng kí kết hôn. Cô hoàn toàn không biết gì về khoảng thời gian đó của chúng tôi." "Cái gì cơ?" Tôi cứng họng trổ mắt lên nhìn, tức giàn đào bàn, nhìn điệu bộ cười cợt của anh, tôi tức đền lộn ruột, cơn tức như ngọn lửa bập bùng trong lồng ngực.



Chẳng trách nào hôm qua Lộ Khiết đã bảo vệ Vương Thiết Kiện giống y như là bảo vệ cho bảo bồi của mình. “Thế nào? Cô kinh ngạc như vậy để là gì, cô nên biết rằng tôi và cô ta đã lưỡng tình tương duyệt rồi, như vậy thì việc kết hôn chẳng phải là lẽ thường tình hay sao?"






Tôi cười với vẻ lạnh lùng, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại bốn chữ lưỡng tình tương duyệt, nhìn bộ mặt tràn đầy vẻ đắc ý của anh ta, cô cực kỳ tức giận. Từ đầu tới cuối chỉ có Lộ Khiết dành tình cảm cho anh còn anh đối với cô ấy là tình yêu hay chỉ là lợi dụng thì trong lòng chẳng lẽ anh rõ sao?"



Vương Thiết Kiện hit một hơi thật sâu, đặt tay lên trấn, véo hai phát trên trán và cười một cách rất kì quặc, nụ cười khiến tôi sởn gai ốc. "Biết vậy là tốt rồi, nói ra nữa sẽ ảnh hưởng không tốt đến tình cảm hoà thuận." “Cái tên cầm thú nhà anh." Tôi không thể chịutát cho anh một cái nhưng giữa chừng thì bị anh ta nằm lấy bàn tay.






Ảnh mắt ủ rũ của anh như có gai xuyên vào ánh mắt tôi, chạy thẳng vào trong tim làm cho nỗi khiếp sợ trong lòng tôi trỗi dậy. "Tân Ái Phương, đừng tỏ vẻ mình đạo mạo, tử tế nữa, chẳng qua cũng chỉ là một con đĩ dựa vào đàn ông mà thôi, bị người ta chơi đùa, để xem còn ai cần cô nữa không." Càng ngày anh ta càng nắm lấy cổ tay của cô rồi dâng lên cao, máu không lưu thông được, lòng bàn tay của tôi dần dần xuất hiện một vùng tím tải, giống y như là nhuộm máu vậy.



Tôi vẫn chưa nhận ra ý anh nói là sao, nhìn anh ta đột nhiên đứng phắt dậy, đè tôi lên bàn. Trời đất quay cuồng, tôi chóng mặt mơ hồ, trong chớp mắt đã ngã ra phía sau của mặt bàn, làm cho hai ly rượu whisky màu vàng nhạt bắn tung toé ra bàn, một chút còn thấm vào phần dưới của tôi nữa.






Mùi rượu nồng nặc bốc lên, chưa uống mà đã cảm nhận được độ nặng của rượu rồi. "Anh...anh làm gì vậy?" Tôi nghiêng đầu nhìn, ngã ra bên cạnh ly rượu whisky, quay đầu lại quát anh ta. Tim tôi đập thình thịch đầy hốt hoảng.



Anh ta đè lên người tôi, nắm chặt hai tay tôi đưa lên đỉnh đầu, miệng cười với vẻ đầy nham hiểm, xấu xa. "Cô nói xem tôi có thể làm gì? Làm nhân tình cũng chẳng hơn gì con gà, đều là cái thứ phục vụ đàn ông. Nhưng có điều, so với những người phụ nữ khác, tôi thấy cô trong sáng hơn một chút."






Vừa nói ánh mắt của anh vừa lướt trên người tôiDường như tôi đã bị lột một cách sạch sẽ, trần trụi dâng hiến cho anh ta chén.



Sắc mặt của tôi lúc thì trắng bệch, lúc thì đỏ hồng, tôi từ chối hai lần mà anh ta không nhúc nhích tí nào. Trong lòng tôi thực sự rất hoảng sợ và bối rối.






Anh ta giật áo của tôi một cách rất thô lỗ, làm lộ ra một vùng xương quai xanh.



Tôi hét lên, giãy giụa mạnh hơn, mắng mỏ anh ta một tràng: "Vương Thất Kiện, anh điên rồi sao? Dù sao thì tôi cũng là em họ anh, cái thứ cầm thú này….. "Em họ sao? Cô coi tôi là anh họ rồi sao? Trước kia khi tôi nợ nần suýt bị đám người đó hại chết, cô có từng giúp tôi không? Bây giờ cô lại lôi kéo làm quen, quá muộn rồi."






Anh ta nghiến răng trình bày, quay đầu lại gọi bốn gã đàn ông vạm vỡ, mỗi người một bên đè tôi lên bàn, còn anh lui ra một góc lấy điện thoại ra: "Tân Ái Phương, đừng trách tôi, là do cô tự tìm đến."



Tôi không biết anh ta cầm điện thoại làm gì, nhưng nhìn cách cầm điện thoại có vẻ như là đang quay phim chụp ảnh. "Các cậu cứ phục vụ em họ thoải mái một chút, tôi phải chụp cho thật thoả thích mới được, nếu lão gia không hài lòng, tôi sẽ giết chết các cậu." Đúng thật là quay phim chụp ảnh rồi, tôi càng sợ hãi hơn, bị siết chặt hai tay hai chân không thể nhúc nhích được. Người đàn ông bên cạnh tôi vừa cười với vẻ nham hiểm vừa sờ soạng, cởi quần áo tôi ra.






Tôi la hét ầm ĩ, mắng nhiếc, những tiếc cười mấttrí của họ cứ từng đợt từng đợt vang lên bên tai tôi,nóng như lửa đốt.



Quần áo trên người tôi dần dần bị lột hết ra, toàn thân tôi lạnh giá, tôi chỉ còn thấy có hai vật gì đó che kín, bọn họ càng thích thú cởi quần lót của tôi ra.






Trong lòng tôi đột nhiên run rẩy, nhìn ra phía cửa với ánh mắt bất lực, tại sao Tần Thiết Khải lại không đến, lẽ nào anh đã bị tóm rồi? Hay là anh đi đánh bạc rồi bị thua rồi?



Toàn thân tôi tràn đầy nỗi tuyệt vọng, tôi từ từ thả lỏng, khồn giãy dụa nữa, nhìn lên trần nhà với ánh mắt vô hồn, trống rỗng, cảnh tượng thật choáng váng.






Trong đầu tôi lúc đó chẳng còn nghĩ được gì nữa. "Vương Thiết Kiện." Một anh thanh cao vút từ xa vong tới, đồng thời cũng khiến cho những gã đàn ôngngưng tuỳ ý làm điều bậy bạ trên người tôi.



Tôi trừng mắt lên, quay đầu nhìn về phía cửa. Lục Kính Đình đứng ở đó, dừng lại hai giây, nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt tỏ vẻ giận không thể ngăn chặn kịp thời, anh xiết chặt nắm đấm hùng hổ bước tới, giống như một cơn cuồng phong thịnh nộ, khiến cho những gã đàn ông kia sợ đến mức vội vàng buông tôi ra, rồi lùi ra.






Những đầu ngón tay của Vương Thất Kiện run lên lẩy bẩy, chiếc điện thoại mà anh ta đang cầm trongtay rơi xuống đất cạch một cái, ấp a ấp ủng gọi cậu ba, giống y như con chó bị rơi xuống nước vậy, rồi lui về sau một cách khúm núm.



Lục Kính Đình một bước đến bên cạnh tôi, nói







159681538.jpg
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thế giới săn thú
  • Đang cập nhật..
Chương 6-10
Hồ Ly Và Thợ Săn
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 50...
Trò Chơi Thợ Săn Quái Vật
  • Thiên Chi Mạch Nhất
Người Săn Hồn
  • Đang cập nhật..
HỒ LY VÀ THỢ SĂN
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 50...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom