Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 347: Vì sao lại không được
**********
Tôi liếm liếm khỏe môi, bên miệng chua xót vô cùng, ánh mắt vẫn luôn dừng ở Tần Thiên Khải bên kia, nhưng mà trong mắt tôi thấy phảng phất giống như là Lục Kính Đình, là khuôn mặt mỉm cười của anh lúc dẫn tôi đi đăng ký trước đây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không uống rượu, mà lại như đang say.
Nhưng bên đó Lục Kính Đình cũng không biết được, mặc dù là cách một cái di động anh cũng sẽ không biết cảm xúc biến hóa của tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi nắm chặt lấy lòng bàn tay, không trả lời anh, mà lại lạnh lùng nói: “Tôi bận rồi, chuyện cổ phần buổi tối lại nói.”
Nói xong, không đoái hoài gì đến thanh âm bạo nộ của Lục Kính Đình mà ngắt điện thoại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đi đến trước mặt Tần Thiên Khải, Tần Thiên Khải trước tiên là liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó hỏi tôi nói chuyện điện thoại với ai, toi cũng không giấu giếm, nói là cùng với Lục Kính Đình nói chuyện bán cổ phần. Đọc truyện hay trên truyen88.vip
Sắc mặt Tần Thiên Khải hơi đổi, ôm bả vai tôi vào lòng ngực anh ta, lấy sổ hộ khẩu ra, nghiêng đầu nhìn tôi, đầu đều dán ở bên cạnh tôi: “Không hối hận chứ?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong lòng tôi căng thẳng, cảm giác như Tần Thiên Khải có chút kì quái, nhưng mà lại không thể nói thành lời. Do dự một hồi, vẫn là gật đầu nói không hối hận. Rốt cuộc trong tình huống hiện tại cũng không còn đường sống cho tôi lựa chọn.
Anh ta hít sâu một hơi, chờ khi tôi vừa nói ra lời kia, cũng bật ra một tiếng cười không rõ ý vị, tôi hoảng hốt nghe thấy có chút mùi vị trào phúng. Nhưng cũng chỉ là trong nhất thời.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Được, đi thôi.” Anh ta cười, dẫn tôi mang tiến Cục Dân Chính, đem giấy đăng ký kết hôn nộp lên.
Một khắc khi cầm được giấy hôn thú kia, tôi có cảm giác cả người nặng nề giống như rót chì. Cuốn sổ màu đỏ giống như đá lửa đốt đến lòng bàn tay của tôi cũng sinh ra cảm giác đau.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi hít hít cái mũi, bên miệng một mảnh chua xót, giống mới vừa ăn ô mai, quai hàm đều cũng sinh đau.
Tần Thiên Khải đem áo khoác của mình khoác lên trên người tôi, thanh âm nhu hòa, biểu cảm nhu tình trên mặt đều là những thứ tôi chưa bao giờ gặp qua: “Em đang có thai trong người, nhiều chú ý giữ ấm một chút.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi nhất thời có chút hoảng hốt, nhanh chóng đẩy anh ta qua bên cạnh, kinh hoảng thất thổ né tránh ánh mắt nhu tình như nước của anh ta: “Anh Tần, lý do chúng ta kết hôn anh cũng đã biết, ngoài ra vẫn là giống như trước kia đi thôi.”
Thân thể Tần Thiên Khải tựa hồ run lên, nhưng mà biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi: “Anh biết, chỉ là muốn diễn trò cũng nên diễn giống một chút, nếu không bị nhìn ra sẽ thật là không hay."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói xong anh ta đi đến bên xe mở cửa ra cho tôi, mời tôi đi lên.
Tôi cũng không cự tuyệt, cảm giác vẫn có khoảng cách cùng với anh ta như trước, nhưng lại có chỗ nào đó hơi ái muội.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không nói ra được, tôi cũng tạm thời không nghĩ nữa. Ngồi ở trên xe ngồi một, chờ đến khi anh sắp đưa tôi đến chung cư, mới mở miệng nói: “Giấy hôn thú đã có, chuyện lần trước tôi nói, anh sắp xếp một chút liền tốt rồi.”
Tần Thiên Khải nhàn nhạt ừ một tiếng, nhìn chằm chằm không chớp mắt những chiếc xe đang lui tới phía trước, nghiêm túc lái xe, không hề hé răng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi đưa tôi về đến chung cư đã là gần sáu giờ, lúc tôi vừa mới chuẩn bị xuống xe, Tần Thiên Khải đột nhiên quay đầu hỏi tôi có muốn đi ăn cơm chiều hay không.
Tôi nhìn đến vẻ mặt anh ta vẫn mỉm cười như cũ, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác nói không nên lời. Làm cho người ta có một loại cảm giác thái độ khác thường.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi dừng lại động tác mở cửa, hỏi anh ta có chuyện muốn nói có phải không. Sắc mặt Tần Thiên Khải biến đổi, hạ thấp mi mắt, tươi cười trên khóe miệng liền đã thu lại vài phần.
Một hồi lâu, chỉ nghe anh ta nói: “Không có việc gì.” Tôi cho rằng anh ta chưa chuẩn bị sẵn sàng để nói ra lời muốn nói, cũng không cưỡng cầu, ừm một tiếng, tiếp tục động tác mở cửa xe. Đọc truyện hay trên truyen88.vip
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cửa xe mới vừa mở ra một khe hở, anh ta đột nhiên cất lời: “Ngày mai có muốn đi xem váy cưới hay không?”
“Hả?” Vẻ mặt tôi ngây ngốc quay đầu lại nhìn anh ta, tuy rằng vẫn cười như cũ, nhưng mà dưới mi mắt đều hàm chứa chân thành, không phải là bộ dáng nói đùa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong lòng tôi chợt run rẩy, theo bản năng mà siết chặt cửa xe, hồi lâu mới mở lời: “Anh Tần, vừa rồi tôi đã nói rồi...”
“Anh biết!” Tần Thiên Khải cắt ngang lời tôi đang nói, rất có cốt cách đưa tay nghiêng lên che khuất miệng, ánh mắt cong cong đào hoa, làm cho người ta có một loại cảm giác mị hoặc nói không nên lời: “Anh chỉ là muốn nói chuyện đó nếu không làm lớn một chút, người khác làm sao biết anh và em kết hôn? Nếu mà sau đó lại xuất hiện một loạt vấn đề phát sinh không cần thiết theo đó, anh cũng không có nhiều thời gian rảnh để xử lý như vậy.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta nói không sai, tôi không nói lời phản bác, tuy rằng ngoài mặt là vì suy nghĩ cho chuyện sau đó nhưng tổng kết lại vẫn là cảm thấy có nơi nào đó quái quái.
Do dự một lúc lâu, tôi hướng về anh ta nhưởng mày nói “Được rồi, anh sắp xếp cho ổn thỏa đi, tôi thế nào cũng đều được.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tần Thiên Khải cười cười, cảm giác đôi mắt đều so với trước đó còn trở nên long lanh hơn. Làm cho tôi có chút hoảng hốt, những lời Phương Diệp nói cứ như kẹo mạch nha quấn quanh mãi trong đầu, vứt không được.
Tôi vẫn luôn cảm thấy Tần Thiên Khải chỉ là vì muốn có được lợi ích từ trên người tôi, nhưng mà hiện tại đến chính tôi cũng không thể nắm bắt được, rốt cuộc là có một ít tư tình hay không.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Buổi tối, Lục Kính Đình cũng không gọi điện thoại đến để nói chuyện cổ phần, thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau, Lục Kính Đình gọi điện thoại đến, nói tôi đi đến chỗ ăn cơm lần trước đợi anh, ngữ điệu không có chút khách khí.
Tôi tuy rằng nghe thấy trong lòng không thoải mái, nhưng mà vẫn là đơn giản chuẩn bị đi một chút.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lần này lại đây, Lục Kính Đình ngoài ý muốn đúng giờ như vậy, dựa vào lần trước anh đến muộn tới hai tiếng, lần này tôi cũng cố tình đến chậm mười phút mới tới đây.
Lúc đi vào phòng, liền nhìn thấy lục Kính Đình xụ đen mặt ngồi ở trong phòng, khoanh tay trước ngực, môi mím lại, mi mắt rũ xuống rũ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong nháy mắt khi tôi đi vào, đột nhiên giương mắt lên, ánh mắt sắc bén giống như lưỡi dao quét lên trên mặt tôi.
Tôi nhịn không được run một cái, sửa sang lại âu phục bình tĩnh tự nhiên đi vào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Làm sao lại lâu như vậy?”
Anh không kiên nhẫn hỏi tôi, tính tình táo bạo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Có chút việc riêng cần xử lý.
Lục Kính Đình bang một tiếng, đập tay một cái ở trên mặt bàn, bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt xanh mét trừng mắt tôi, ánh mắt kia tựa hồ như muốn ở trên người tôi xẻo một miếng thịt xuống.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi nhịn không được lại run rẩy một chút, hậm hực đi qua, lại chậm chạp không dám ngồi xuống.
“Tôi đã ước định trước thời gian với em, em lại không tuân thủ. Nếu là sau này em còn ôm thái độ này đi bàn bạc công chuyện với người khác, em cảm thấy em còn có tư cách nói chuyện sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khẩu khí khi nói so với mỗi một lần đàm phán còn muốn ác liệt hơn, đồng thời cũng đã hoàn toàn chọc giận tôi.
Tôi lập tức trưng ra một khuôn mặt, nắm chặt lòng bàn tay, cười lạnh hỏi lại anh: “Nếu cậu ba đều đã nói như vậy, vậy một lần kia chậm trễ đến hai tiếng đồng hồ mới đến đây, phải giải thích như thế nào đây?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Kính Đình không nói được nữa, sắc mặt từng đợt xanh trắng, nhưng mà không có lời nào để nói.
Tôi rất là nghiền ngẫm quan sát thần sắc biến hóa của anh, tâm tình rất tốt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khi thấy tình huống cũng trở nên khó nói rồi, cũng không muốn cùng anh dài dòng vô nghĩa thêm, mở lòng bàn tay ra nói: “Tôi nghĩ cậu ba cũng không muốn lãng phí nhiều thời gian, liền không nói nhiều những chuyện khác. Hợp đồng đưa đến đây đi.”
“Hợp đồng gì? 'Lục Kính Đình nhướng mày nhìn tôi, vẻ mặt mờ mịt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng mà trong giây lát lại hiểu ra cái gì, hai đầu mày lại nhíu chặt, anh nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi thật sự muốn ký tên sao?
Lời này thật ra là hỏi tôi, tôi vuốt cằm cân nhắc một chút, khẽ động khỏe môi, lời này của cậu ba nói thật đúng là buồn cười, đêm nay anh đến tìm tôi còn không phải là vì ký cái hợp đồng kia sao? Hiện tại lại hỏi tôi cái này không cảm thấy đang làm điều thừa à?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, đây cũng là mục đích cuối cùng của Lục Kính Đình, chỉ cần nắm được một phần cổ phần cuối cùng trong tay tôi này, toàn bộ nhà họ Phương đều là của anh, anh cũng có thể như ý nguyện ôm được người đẹp về.
Lục Kính Đình cũng không có vui vẻ như trong tưởng tượng của tôi, trên mặt gắt gao hàn băng, con người đen thẫm càng giống như sóng biển mãnh liệt, tôi thiếu chút nữa không cẩn thận một chút thì đã bị sóng biển kia cuốn vào trong.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi sờ cái mũi, quay mặt đi, né tránh tầm mắt của anh. Đọc truyện hay trên truyen88.vip
“Tân Ái Phương, tôi cho rằng ít nhất em sẽ kiên cường bất khuất cơ."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nói, thanh âm nặng nề, càng giống như đóng một cái đinh vào trong lòng tôi.
Đầu ngón tay tôi tê mỏi, dựa vào ánh đèn mờ ảo trong phòng nhìn mặt anh, tầm mắt mơ hồ nhìn không rõ, cũng làm cho ấn tượng đối với anh ở trong đầu càng thêm mơ hồ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi cười, một bàn tay đặt ra phía sau người, cọ xát vào mảnh vải áo phía sau, ngoài miệng lại không nặng không nhẹ nói, Sao nào? Anh còn muốn thưởng thức bộ dáng tôi tuyệt vọng, tan vỡ, thà chết chứ không chịu khuất phục sao?”
Thân hình cao gầy của Lục Kính Đình ở dưới ánh đèn hung hăng run lên, bóng dáng đang mất bình tĩnh lắc lư kia. Phản ứng đó cũng thật là rất thú vị.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh không nói, tôi cũng không mở miệng. Trong phòng trở nên trầm mặc, không khí cũng trầm trọng vô cùng, không khí lưu động bên trong cũng đều trở nên thật cẩn thận.
Một hồi như vậy, người phục vụ bên ngoài lại tiến vào hỏi chúng tôi có muốn gọi món ăn hay không. Ánh mắt Lục Kính Đình mới thu hồi từ trên người tôi, để cho người phục vụ trước tiên mang những món ngon nhất đến.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó lại một lần nữa ngồi trở về, đôi tay chắp lại đặt dưới cằm.
Ánh sáng heo hắt trên đỉnh đầu che đi toàn bộ đôi mắt của cùng với mấy sợi tóc rơi trên trán anh, tôi cơ hồ không thấy rõ màu sắc trong đội con người kia.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh để cho tôi ngồi xuống nói, nhưng mà lại không nói chuyện hợp đồng.
Tôi không biết anh đang kéo dài cái gì, nhưng mà chính mình đã không còn kiên nhẫn. Chẳng những không ngồi xuống, còn có chút bực bội thúc giục anh: “Anh Lục, sau đây tôi còn có việc,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi liếm liếm khỏe môi, bên miệng chua xót vô cùng, ánh mắt vẫn luôn dừng ở Tần Thiên Khải bên kia, nhưng mà trong mắt tôi thấy phảng phất giống như là Lục Kính Đình, là khuôn mặt mỉm cười của anh lúc dẫn tôi đi đăng ký trước đây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không uống rượu, mà lại như đang say.
Nhưng bên đó Lục Kính Đình cũng không biết được, mặc dù là cách một cái di động anh cũng sẽ không biết cảm xúc biến hóa của tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi nắm chặt lấy lòng bàn tay, không trả lời anh, mà lại lạnh lùng nói: “Tôi bận rồi, chuyện cổ phần buổi tối lại nói.”
Nói xong, không đoái hoài gì đến thanh âm bạo nộ của Lục Kính Đình mà ngắt điện thoại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đi đến trước mặt Tần Thiên Khải, Tần Thiên Khải trước tiên là liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó hỏi tôi nói chuyện điện thoại với ai, toi cũng không giấu giếm, nói là cùng với Lục Kính Đình nói chuyện bán cổ phần. Đọc truyện hay trên truyen88.vip
Sắc mặt Tần Thiên Khải hơi đổi, ôm bả vai tôi vào lòng ngực anh ta, lấy sổ hộ khẩu ra, nghiêng đầu nhìn tôi, đầu đều dán ở bên cạnh tôi: “Không hối hận chứ?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong lòng tôi căng thẳng, cảm giác như Tần Thiên Khải có chút kì quái, nhưng mà lại không thể nói thành lời. Do dự một hồi, vẫn là gật đầu nói không hối hận. Rốt cuộc trong tình huống hiện tại cũng không còn đường sống cho tôi lựa chọn.
Anh ta hít sâu một hơi, chờ khi tôi vừa nói ra lời kia, cũng bật ra một tiếng cười không rõ ý vị, tôi hoảng hốt nghe thấy có chút mùi vị trào phúng. Nhưng cũng chỉ là trong nhất thời.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Được, đi thôi.” Anh ta cười, dẫn tôi mang tiến Cục Dân Chính, đem giấy đăng ký kết hôn nộp lên.
Một khắc khi cầm được giấy hôn thú kia, tôi có cảm giác cả người nặng nề giống như rót chì. Cuốn sổ màu đỏ giống như đá lửa đốt đến lòng bàn tay của tôi cũng sinh ra cảm giác đau.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi hít hít cái mũi, bên miệng một mảnh chua xót, giống mới vừa ăn ô mai, quai hàm đều cũng sinh đau.
Tần Thiên Khải đem áo khoác của mình khoác lên trên người tôi, thanh âm nhu hòa, biểu cảm nhu tình trên mặt đều là những thứ tôi chưa bao giờ gặp qua: “Em đang có thai trong người, nhiều chú ý giữ ấm một chút.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi nhất thời có chút hoảng hốt, nhanh chóng đẩy anh ta qua bên cạnh, kinh hoảng thất thổ né tránh ánh mắt nhu tình như nước của anh ta: “Anh Tần, lý do chúng ta kết hôn anh cũng đã biết, ngoài ra vẫn là giống như trước kia đi thôi.”
Thân thể Tần Thiên Khải tựa hồ run lên, nhưng mà biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi: “Anh biết, chỉ là muốn diễn trò cũng nên diễn giống một chút, nếu không bị nhìn ra sẽ thật là không hay."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói xong anh ta đi đến bên xe mở cửa ra cho tôi, mời tôi đi lên.
Tôi cũng không cự tuyệt, cảm giác vẫn có khoảng cách cùng với anh ta như trước, nhưng lại có chỗ nào đó hơi ái muội.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không nói ra được, tôi cũng tạm thời không nghĩ nữa. Ngồi ở trên xe ngồi một, chờ đến khi anh sắp đưa tôi đến chung cư, mới mở miệng nói: “Giấy hôn thú đã có, chuyện lần trước tôi nói, anh sắp xếp một chút liền tốt rồi.”
Tần Thiên Khải nhàn nhạt ừ một tiếng, nhìn chằm chằm không chớp mắt những chiếc xe đang lui tới phía trước, nghiêm túc lái xe, không hề hé răng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi đưa tôi về đến chung cư đã là gần sáu giờ, lúc tôi vừa mới chuẩn bị xuống xe, Tần Thiên Khải đột nhiên quay đầu hỏi tôi có muốn đi ăn cơm chiều hay không.
Tôi nhìn đến vẻ mặt anh ta vẫn mỉm cười như cũ, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác nói không nên lời. Làm cho người ta có một loại cảm giác thái độ khác thường.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi dừng lại động tác mở cửa, hỏi anh ta có chuyện muốn nói có phải không. Sắc mặt Tần Thiên Khải biến đổi, hạ thấp mi mắt, tươi cười trên khóe miệng liền đã thu lại vài phần.
Một hồi lâu, chỉ nghe anh ta nói: “Không có việc gì.” Tôi cho rằng anh ta chưa chuẩn bị sẵn sàng để nói ra lời muốn nói, cũng không cưỡng cầu, ừm một tiếng, tiếp tục động tác mở cửa xe. Đọc truyện hay trên truyen88.vip
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cửa xe mới vừa mở ra một khe hở, anh ta đột nhiên cất lời: “Ngày mai có muốn đi xem váy cưới hay không?”
“Hả?” Vẻ mặt tôi ngây ngốc quay đầu lại nhìn anh ta, tuy rằng vẫn cười như cũ, nhưng mà dưới mi mắt đều hàm chứa chân thành, không phải là bộ dáng nói đùa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong lòng tôi chợt run rẩy, theo bản năng mà siết chặt cửa xe, hồi lâu mới mở lời: “Anh Tần, vừa rồi tôi đã nói rồi...”
“Anh biết!” Tần Thiên Khải cắt ngang lời tôi đang nói, rất có cốt cách đưa tay nghiêng lên che khuất miệng, ánh mắt cong cong đào hoa, làm cho người ta có một loại cảm giác mị hoặc nói không nên lời: “Anh chỉ là muốn nói chuyện đó nếu không làm lớn một chút, người khác làm sao biết anh và em kết hôn? Nếu mà sau đó lại xuất hiện một loạt vấn đề phát sinh không cần thiết theo đó, anh cũng không có nhiều thời gian rảnh để xử lý như vậy.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta nói không sai, tôi không nói lời phản bác, tuy rằng ngoài mặt là vì suy nghĩ cho chuyện sau đó nhưng tổng kết lại vẫn là cảm thấy có nơi nào đó quái quái.
Do dự một lúc lâu, tôi hướng về anh ta nhưởng mày nói “Được rồi, anh sắp xếp cho ổn thỏa đi, tôi thế nào cũng đều được.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tần Thiên Khải cười cười, cảm giác đôi mắt đều so với trước đó còn trở nên long lanh hơn. Làm cho tôi có chút hoảng hốt, những lời Phương Diệp nói cứ như kẹo mạch nha quấn quanh mãi trong đầu, vứt không được.
Tôi vẫn luôn cảm thấy Tần Thiên Khải chỉ là vì muốn có được lợi ích từ trên người tôi, nhưng mà hiện tại đến chính tôi cũng không thể nắm bắt được, rốt cuộc là có một ít tư tình hay không.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Buổi tối, Lục Kính Đình cũng không gọi điện thoại đến để nói chuyện cổ phần, thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau, Lục Kính Đình gọi điện thoại đến, nói tôi đi đến chỗ ăn cơm lần trước đợi anh, ngữ điệu không có chút khách khí.
Tôi tuy rằng nghe thấy trong lòng không thoải mái, nhưng mà vẫn là đơn giản chuẩn bị đi một chút.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lần này lại đây, Lục Kính Đình ngoài ý muốn đúng giờ như vậy, dựa vào lần trước anh đến muộn tới hai tiếng, lần này tôi cũng cố tình đến chậm mười phút mới tới đây.
Lúc đi vào phòng, liền nhìn thấy lục Kính Đình xụ đen mặt ngồi ở trong phòng, khoanh tay trước ngực, môi mím lại, mi mắt rũ xuống rũ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong nháy mắt khi tôi đi vào, đột nhiên giương mắt lên, ánh mắt sắc bén giống như lưỡi dao quét lên trên mặt tôi.
Tôi nhịn không được run một cái, sửa sang lại âu phục bình tĩnh tự nhiên đi vào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Làm sao lại lâu như vậy?”
Anh không kiên nhẫn hỏi tôi, tính tình táo bạo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Có chút việc riêng cần xử lý.
Lục Kính Đình bang một tiếng, đập tay một cái ở trên mặt bàn, bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt xanh mét trừng mắt tôi, ánh mắt kia tựa hồ như muốn ở trên người tôi xẻo một miếng thịt xuống.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi nhịn không được lại run rẩy một chút, hậm hực đi qua, lại chậm chạp không dám ngồi xuống.
“Tôi đã ước định trước thời gian với em, em lại không tuân thủ. Nếu là sau này em còn ôm thái độ này đi bàn bạc công chuyện với người khác, em cảm thấy em còn có tư cách nói chuyện sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khẩu khí khi nói so với mỗi một lần đàm phán còn muốn ác liệt hơn, đồng thời cũng đã hoàn toàn chọc giận tôi.
Tôi lập tức trưng ra một khuôn mặt, nắm chặt lòng bàn tay, cười lạnh hỏi lại anh: “Nếu cậu ba đều đã nói như vậy, vậy một lần kia chậm trễ đến hai tiếng đồng hồ mới đến đây, phải giải thích như thế nào đây?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Kính Đình không nói được nữa, sắc mặt từng đợt xanh trắng, nhưng mà không có lời nào để nói.
Tôi rất là nghiền ngẫm quan sát thần sắc biến hóa của anh, tâm tình rất tốt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khi thấy tình huống cũng trở nên khó nói rồi, cũng không muốn cùng anh dài dòng vô nghĩa thêm, mở lòng bàn tay ra nói: “Tôi nghĩ cậu ba cũng không muốn lãng phí nhiều thời gian, liền không nói nhiều những chuyện khác. Hợp đồng đưa đến đây đi.”
“Hợp đồng gì? 'Lục Kính Đình nhướng mày nhìn tôi, vẻ mặt mờ mịt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng mà trong giây lát lại hiểu ra cái gì, hai đầu mày lại nhíu chặt, anh nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi thật sự muốn ký tên sao?
Lời này thật ra là hỏi tôi, tôi vuốt cằm cân nhắc một chút, khẽ động khỏe môi, lời này của cậu ba nói thật đúng là buồn cười, đêm nay anh đến tìm tôi còn không phải là vì ký cái hợp đồng kia sao? Hiện tại lại hỏi tôi cái này không cảm thấy đang làm điều thừa à?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, đây cũng là mục đích cuối cùng của Lục Kính Đình, chỉ cần nắm được một phần cổ phần cuối cùng trong tay tôi này, toàn bộ nhà họ Phương đều là của anh, anh cũng có thể như ý nguyện ôm được người đẹp về.
Lục Kính Đình cũng không có vui vẻ như trong tưởng tượng của tôi, trên mặt gắt gao hàn băng, con người đen thẫm càng giống như sóng biển mãnh liệt, tôi thiếu chút nữa không cẩn thận một chút thì đã bị sóng biển kia cuốn vào trong.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi sờ cái mũi, quay mặt đi, né tránh tầm mắt của anh. Đọc truyện hay trên truyen88.vip
“Tân Ái Phương, tôi cho rằng ít nhất em sẽ kiên cường bất khuất cơ."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nói, thanh âm nặng nề, càng giống như đóng một cái đinh vào trong lòng tôi.
Đầu ngón tay tôi tê mỏi, dựa vào ánh đèn mờ ảo trong phòng nhìn mặt anh, tầm mắt mơ hồ nhìn không rõ, cũng làm cho ấn tượng đối với anh ở trong đầu càng thêm mơ hồ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi cười, một bàn tay đặt ra phía sau người, cọ xát vào mảnh vải áo phía sau, ngoài miệng lại không nặng không nhẹ nói, Sao nào? Anh còn muốn thưởng thức bộ dáng tôi tuyệt vọng, tan vỡ, thà chết chứ không chịu khuất phục sao?”
Thân hình cao gầy của Lục Kính Đình ở dưới ánh đèn hung hăng run lên, bóng dáng đang mất bình tĩnh lắc lư kia. Phản ứng đó cũng thật là rất thú vị.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh không nói, tôi cũng không mở miệng. Trong phòng trở nên trầm mặc, không khí cũng trầm trọng vô cùng, không khí lưu động bên trong cũng đều trở nên thật cẩn thận.
Một hồi như vậy, người phục vụ bên ngoài lại tiến vào hỏi chúng tôi có muốn gọi món ăn hay không. Ánh mắt Lục Kính Đình mới thu hồi từ trên người tôi, để cho người phục vụ trước tiên mang những món ngon nhất đến.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó lại một lần nữa ngồi trở về, đôi tay chắp lại đặt dưới cằm.
Ánh sáng heo hắt trên đỉnh đầu che đi toàn bộ đôi mắt của cùng với mấy sợi tóc rơi trên trán anh, tôi cơ hồ không thấy rõ màu sắc trong đội con người kia.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh để cho tôi ngồi xuống nói, nhưng mà lại không nói chuyện hợp đồng.
Tôi không biết anh đang kéo dài cái gì, nhưng mà chính mình đã không còn kiên nhẫn. Chẳng những không ngồi xuống, còn có chút bực bội thúc giục anh: “Anh Lục, sau đây tôi còn có việc,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bình luận facebook