Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 372: Thê thảm
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.
**********
Chương 372: Thê thảm
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bỗng, những tên côn đồ lao đến bao vây lấy Lục Kính Đình và Dương Quốc Hưng. Tôi bị Nghĩa giữ, những tên côn đồ kia không thể chạm vào tôi, nhưng tôi vẫn khá sợ hãi. Trong lúc hai bên hừng hực khí thế đánh nhau, tôi nghe thấy một tiếng súng. Đột nhiên, không gian trở nên im lặng.
Là Lục Kính Đình nổ súng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi quay đầu lại nhìn, thấy một tên côn đồ ngã xuống dưới đất, sau đó những tên côn đồ náo loạn. Đúng lúc này tôi nghe thấy tiếng cười chế nhạo của một người phụ nữ, kèm theo là một tràng vỗ tay. “Tốt, rất tốt. Là giọng nói của Triệu Mộng Tuyết. Cô ta mặc một chiếc áo lông thú màu đen, phía sau có hai vệ sĩ. “Tân Gia Kiệt đâu?” Lục Kính Đình thở hổn hển, quay đầu hỏi Triệu Mộng Tuyết. “Cái gì?” Triệu Mộng Tuyết giả vờ vô tội. “Người đâu?” Lục Kính Đình không để ý đến lời của cô ta, hỏi lại lần nữa, giọng anh lạnh như băng.
Triệu Mộng Tuyết đứng một bên cười khểnh, cũng không qua loa nữa, thẳng thắn nói: “Vốn dĩ định để mấy người tìm xem tôi đang ở đâu, làm tiêu hao thể lực của mấy người, nhưng không ngờ mấy người lại tìm đến đây nhanh như vậy “Tân Gia Kiệt đã bị cô đưa đi đâu rồi?” Tôi hơi lo lắng và hét lên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc này Triệu Mộng Tuyết mới để ý đến tôi đang ở bên này, quay người nhìn Lục Kính Đình, giễu cợt nói: "Không phải cậu ba Lục nói người phụ nữ này không có quan hệ gì với cậu ba hay sao? Sao cậu ba đi tìm anh em của mình cũng còn mang theo phụ nữ?” “Cô chỉ quan tâm đến việc thả người thôi. Ánh mắt của Lục Kính Đình tối sầm lại, trong mắt ánh lên sát khí. “Được, nếu cậu ba Lục dã muốn tôi thả người đến như thế, vậy... Triệu Mộng Tuyết ra hiệu với tên côn đồ phía sau: “Vậy tôi sẽ cho mấy người xem cậu ta như thế nào trước đã.
Nói rồi, tên côn đồ phía sau cô ta hiểu ý, xoay người mở cánh cửa lớn phía sau cô ta ra. Bên trong cánh cửa là hàng rào dùng để nhốt thú dữ, một mùi hôi tanh cũng bay ra theo. Đột nhiên tôi nhận ra có điều gì đó không đúng, không phải cô ta nói là cho chúng tôi thấy Tân Gia Kiệt sao? Sao lại có mùi hôi tanh được?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, lại nghĩ đến tiếng hét thảm thiết của Tân Gia Kiệt tối hôm qua. Tôi lo lắng đến mức giãy dụa thoát khỏi sự bảo vệ của Nghĩa, chạy đến trước hàng rào sắt. Khi nhìn thấy cảnh tượng phía sau hàng rào sắt tôi sững sờ đứng im tại chỗ, hai tay đấm vào hàng rào, dạ dày đau thắt lại. “Tân Gia Kiệt. Tôi ấp ủng gọi, sau đó hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất.
Tân Gia Kiệt bị nhốt sau hàng rào sắt là thật, nhưng lúc này nó hoàn toàn không phải là Tân Gia Kiệt mà tôi biết nữa rồi. Tân Gia Kiệt bị xích dưới đất bằng một chiếc xích sắt, xương chân trái lộ ra nhìn không rõ đầu là da đầu là xương, còn có thể nhìn thấp thoáng thấy mấy con ruồi đang bay lượn lờ bên trên chỗ thịt bị thối rữa của chân trái “Chị” Vốn đĩ Tân Gia Kiệt đã ngủ rồi, dường như nó cảm nhận được sự tồn tại của tôi nên đã gắng gượng mở to mắt ra nhìn tôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đám người Lục Kính Đình nhìn phản ứng của tôi cũng chạy tới “Ái Phương” Lục Kính Đình nhìn tình hình bên trong hàng rào, trầm mặc một lát rồi nhanh chóng ôm lấy tôi. “Nó, sao nó lại thành ra như thế?” Hai mắt tôi bỗng trở nên mù mịt, tôi run rẩy hỏi Lục Kính Đình.
Lục Kính Đình không trả lời mà quay đầu nhìn Triệu Mộng Tuyết: “Thủ đoạn của nhà họ Triệu dã man đến mức tôi không thể tưởng tượng nổi. “Quá khen rồi, so với cậu ba Lục thì đó chỉ là chút tài vặt vãnh mà thôi.” Khóe môi Triệu Mộng Tuyết cong lên, dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu không thì tôi và cậu ba nói chuyện một chút, cậu ba thấy sao?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình không nói gì mà chỉ nắm chặt tay.
Tôi đã không thể chịu đựng được đả kích như vậy, lúc này tôi đã không còn sức để quan tâm được nữa, tôi chỉ muốn Tân Gia Kiệt sống sót ra khỏi đó là được: “Tôi không muốn Tân Gia Kiệt như vậy, tôi không muốn
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình vẫn không nói gì, ánh mắt u ám như có thể khiến người ta chết cóng, dường như anh đang nghĩ gì đó. “Nói đi, còn có thể bàn chuyện gì nữa?" Triệu Mộng Tuyết lấy một chiếc ghế ra, ngồi xuống, nhìn Lục Kính Đình chăm chăm nở nụ cười. “Cướp người?” Dương Quốc Hưng ghé vào tại Lục Kính Đình nói, tôi đứng gần Lục Kính Đình đương nhiên là nghe thấy.
Lục Kính Đình nhíu mày, nhìn thắng Đen đứng đằng sau một cái, thằng Đen hiểu ý, chuẩn bị hành động. Nhưng không ngờ là Triệu Mộng Tuyết không có ý định phòng thủ mà cho vệ sĩ đứng bên cạnh mở hàng rào sắt ra. Tôi thấy tên vệ sĩ lấy ra một thanh sắt dài đánh vào cái chân đã bị gãy của Tân Gia Kiệt. “A! Cầu xin anh, đừng động vào tôi! Đừng động vào tôi!” Tân Gia Kiệt bị thanh sắt đánh vào người làm cho tỉnh dậy, cậu ta di chuyển cái chân bị gãy, không ngừng lùi về phía sau. “Tân Gia Kiệt!” Tôi nghe vậy, trái tim như bị kim đâm, hét lớn: “Mấy người dừng tay!” “Chúng tôi có thể dừng tay nhưng tôi muốn thấy người đàn ông phía sau cô nghĩ như thế nào. Triệu Mộng Tuyết nhàn nhã dựa lưng vào sau ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Kính Đình.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong lúc Triệu Mộng Tuyết nói, tiếng hét của Tân Gia Kiệt cũng không ngừng vang lên từ phía trong hàng rào sắt. Tôi cũng không quan tâm đến thứ gì nữa, hàng hóa cũng được, tiền cũng được, tôi chỉ cần Tân Gia Kiệt còn sống. “Lục Kính Đình, tôi muốn Tân Gia Kiệt còn sống! Tôi muốn nó sống!” Tiếng khóc của Tân Gia Kiệt làm tôi cảm thấy căng thẳng, tôi kéo tay Lục Kính Đình, khóc trong bất lực. Truyện88.vip trang w*eb cập nhật nhanh nhất
Nó là người thân cuối cùng của tôi, cũng là hy vọng sống cuối cùng của tôi, tôi không thể từ bỏ nó như vậy được. “Sao đây, cậu ba Lục, đã suy nghĩ kỹ chưa?” Giọng nói Triệu Mộng Tuyết vang lên lần nữa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình cau mày, cúi đầu xuống nhìn tôi, cuối cùng lạnh lùng nói: "Thả người, giao hàng!”
Anh nói rồi, tất cả mọi người ở đây đều im lặng. Dù sao thì tất cả mọi người đều cho rằng sẽ có một trận chiến khốc liệt xảy ra nhưng không ai ngờ là trận chiến ác liệt này lại kết thúc dễ dàng đến như vậy. “Cậu ba. Thằng Đen cũng không ngờ là Lục Kính Đình lại đưa ra quyết định đột ngột như vậy, anh nghi ngờ nói. “Kính Đình, anh nghiêm túc chứ?” Không chỉ có thằng Đen mà Dương Quốc Hưng cũng không tin. Ngay cả Triệu Mộng Tuyết ngồi một bên cũng sững sờ khi nghe thấy quyết định của Lục Kính Đình. “Tôi nói là các người thả người, chúng tôi giao hàng” Lục Kính Đình nhìn xung quanh một lượt, sao đó nói lại một lần nữa. “Ha ha ha, tốt, cậu ba Lục đúng là một người thẳng thắn.” Đột nhiên Triệu Mộng Tuyết cười lớn, cô ta vỗ tay: “Được, một khi hàng đến, tôi sẽ thả người ngay lập tức.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình liên lạc với anh em trong nước, bảo bọn họ mang hàng đến nhà họ Triệu. Vốn dĩ lần này anh không mang theo hàng đến Australia, nói chính xác thì là vốn dĩ anh không nghĩ đến Triệu Mộng Tuyết lại dùng thủ đoạn như vậy. Rất nhanh, hàng trong nước đã được gửi lại, Triệu Mộng Tuyết nhận được tin tức, cô ta không nuốt lời, lập tức thả người. “Gia Kiệt, Tân Gia Kiệt. Không biết tôi đã khóc bao nhiều lần rồi, tôi chỉ cảm thấy tôi đã khóc đến cạn nước mắt rồi, tôi mới trông mong Tân Gia Kiệt được thả ra ngoài. “Chị. Ý thức của Tân Gia Kiệt đã không còn rõ ràng, mùi thịt thối tỏa ra ừ khắp người, nó mơ mơ hồ hồ gọi tôi. “Chị đây, chị đây “Em sợ. Tân Gia Kiệt nắm lấy tay tôi, nhìn tôi rồi ngất đi.
Lục Kính Đình bảo đảm người Nghĩa đưa Tân Gia Kiệt đến bệnh viện, nhưng không hiểu sao lại không cho tôi đi, trực tiếp đưa tôi lên xe quay về khách sạn. “Sao anh lại dễ dàng chấp nhận yêu cầu của cô ta như vậy?” Dương Quốc Hưng ngồi chung xe với chúng tôi, nhìn tôi: "Là vì phụ nữ sao?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
**********
Chương 372: Thê thảm
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bỗng, những tên côn đồ lao đến bao vây lấy Lục Kính Đình và Dương Quốc Hưng. Tôi bị Nghĩa giữ, những tên côn đồ kia không thể chạm vào tôi, nhưng tôi vẫn khá sợ hãi. Trong lúc hai bên hừng hực khí thế đánh nhau, tôi nghe thấy một tiếng súng. Đột nhiên, không gian trở nên im lặng.
Là Lục Kính Đình nổ súng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi quay đầu lại nhìn, thấy một tên côn đồ ngã xuống dưới đất, sau đó những tên côn đồ náo loạn. Đúng lúc này tôi nghe thấy tiếng cười chế nhạo của một người phụ nữ, kèm theo là một tràng vỗ tay. “Tốt, rất tốt. Là giọng nói của Triệu Mộng Tuyết. Cô ta mặc một chiếc áo lông thú màu đen, phía sau có hai vệ sĩ. “Tân Gia Kiệt đâu?” Lục Kính Đình thở hổn hển, quay đầu hỏi Triệu Mộng Tuyết. “Cái gì?” Triệu Mộng Tuyết giả vờ vô tội. “Người đâu?” Lục Kính Đình không để ý đến lời của cô ta, hỏi lại lần nữa, giọng anh lạnh như băng.
Triệu Mộng Tuyết đứng một bên cười khểnh, cũng không qua loa nữa, thẳng thắn nói: “Vốn dĩ định để mấy người tìm xem tôi đang ở đâu, làm tiêu hao thể lực của mấy người, nhưng không ngờ mấy người lại tìm đến đây nhanh như vậy “Tân Gia Kiệt đã bị cô đưa đi đâu rồi?” Tôi hơi lo lắng và hét lên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc này Triệu Mộng Tuyết mới để ý đến tôi đang ở bên này, quay người nhìn Lục Kính Đình, giễu cợt nói: "Không phải cậu ba Lục nói người phụ nữ này không có quan hệ gì với cậu ba hay sao? Sao cậu ba đi tìm anh em của mình cũng còn mang theo phụ nữ?” “Cô chỉ quan tâm đến việc thả người thôi. Ánh mắt của Lục Kính Đình tối sầm lại, trong mắt ánh lên sát khí. “Được, nếu cậu ba Lục dã muốn tôi thả người đến như thế, vậy... Triệu Mộng Tuyết ra hiệu với tên côn đồ phía sau: “Vậy tôi sẽ cho mấy người xem cậu ta như thế nào trước đã.
Nói rồi, tên côn đồ phía sau cô ta hiểu ý, xoay người mở cánh cửa lớn phía sau cô ta ra. Bên trong cánh cửa là hàng rào dùng để nhốt thú dữ, một mùi hôi tanh cũng bay ra theo. Đột nhiên tôi nhận ra có điều gì đó không đúng, không phải cô ta nói là cho chúng tôi thấy Tân Gia Kiệt sao? Sao lại có mùi hôi tanh được?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, lại nghĩ đến tiếng hét thảm thiết của Tân Gia Kiệt tối hôm qua. Tôi lo lắng đến mức giãy dụa thoát khỏi sự bảo vệ của Nghĩa, chạy đến trước hàng rào sắt. Khi nhìn thấy cảnh tượng phía sau hàng rào sắt tôi sững sờ đứng im tại chỗ, hai tay đấm vào hàng rào, dạ dày đau thắt lại. “Tân Gia Kiệt. Tôi ấp ủng gọi, sau đó hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất.
Tân Gia Kiệt bị nhốt sau hàng rào sắt là thật, nhưng lúc này nó hoàn toàn không phải là Tân Gia Kiệt mà tôi biết nữa rồi. Tân Gia Kiệt bị xích dưới đất bằng một chiếc xích sắt, xương chân trái lộ ra nhìn không rõ đầu là da đầu là xương, còn có thể nhìn thấp thoáng thấy mấy con ruồi đang bay lượn lờ bên trên chỗ thịt bị thối rữa của chân trái “Chị” Vốn đĩ Tân Gia Kiệt đã ngủ rồi, dường như nó cảm nhận được sự tồn tại của tôi nên đã gắng gượng mở to mắt ra nhìn tôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đám người Lục Kính Đình nhìn phản ứng của tôi cũng chạy tới “Ái Phương” Lục Kính Đình nhìn tình hình bên trong hàng rào, trầm mặc một lát rồi nhanh chóng ôm lấy tôi. “Nó, sao nó lại thành ra như thế?” Hai mắt tôi bỗng trở nên mù mịt, tôi run rẩy hỏi Lục Kính Đình.
Lục Kính Đình không trả lời mà quay đầu nhìn Triệu Mộng Tuyết: “Thủ đoạn của nhà họ Triệu dã man đến mức tôi không thể tưởng tượng nổi. “Quá khen rồi, so với cậu ba Lục thì đó chỉ là chút tài vặt vãnh mà thôi.” Khóe môi Triệu Mộng Tuyết cong lên, dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu không thì tôi và cậu ba nói chuyện một chút, cậu ba thấy sao?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình không nói gì mà chỉ nắm chặt tay.
Tôi đã không thể chịu đựng được đả kích như vậy, lúc này tôi đã không còn sức để quan tâm được nữa, tôi chỉ muốn Tân Gia Kiệt sống sót ra khỏi đó là được: “Tôi không muốn Tân Gia Kiệt như vậy, tôi không muốn
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình vẫn không nói gì, ánh mắt u ám như có thể khiến người ta chết cóng, dường như anh đang nghĩ gì đó. “Nói đi, còn có thể bàn chuyện gì nữa?" Triệu Mộng Tuyết lấy một chiếc ghế ra, ngồi xuống, nhìn Lục Kính Đình chăm chăm nở nụ cười. “Cướp người?” Dương Quốc Hưng ghé vào tại Lục Kính Đình nói, tôi đứng gần Lục Kính Đình đương nhiên là nghe thấy.
Lục Kính Đình nhíu mày, nhìn thắng Đen đứng đằng sau một cái, thằng Đen hiểu ý, chuẩn bị hành động. Nhưng không ngờ là Triệu Mộng Tuyết không có ý định phòng thủ mà cho vệ sĩ đứng bên cạnh mở hàng rào sắt ra. Tôi thấy tên vệ sĩ lấy ra một thanh sắt dài đánh vào cái chân đã bị gãy của Tân Gia Kiệt. “A! Cầu xin anh, đừng động vào tôi! Đừng động vào tôi!” Tân Gia Kiệt bị thanh sắt đánh vào người làm cho tỉnh dậy, cậu ta di chuyển cái chân bị gãy, không ngừng lùi về phía sau. “Tân Gia Kiệt!” Tôi nghe vậy, trái tim như bị kim đâm, hét lớn: “Mấy người dừng tay!” “Chúng tôi có thể dừng tay nhưng tôi muốn thấy người đàn ông phía sau cô nghĩ như thế nào. Triệu Mộng Tuyết nhàn nhã dựa lưng vào sau ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Kính Đình.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong lúc Triệu Mộng Tuyết nói, tiếng hét của Tân Gia Kiệt cũng không ngừng vang lên từ phía trong hàng rào sắt. Tôi cũng không quan tâm đến thứ gì nữa, hàng hóa cũng được, tiền cũng được, tôi chỉ cần Tân Gia Kiệt còn sống. “Lục Kính Đình, tôi muốn Tân Gia Kiệt còn sống! Tôi muốn nó sống!” Tiếng khóc của Tân Gia Kiệt làm tôi cảm thấy căng thẳng, tôi kéo tay Lục Kính Đình, khóc trong bất lực. Truyện88.vip trang w*eb cập nhật nhanh nhất
Nó là người thân cuối cùng của tôi, cũng là hy vọng sống cuối cùng của tôi, tôi không thể từ bỏ nó như vậy được. “Sao đây, cậu ba Lục, đã suy nghĩ kỹ chưa?” Giọng nói Triệu Mộng Tuyết vang lên lần nữa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình cau mày, cúi đầu xuống nhìn tôi, cuối cùng lạnh lùng nói: "Thả người, giao hàng!”
Anh nói rồi, tất cả mọi người ở đây đều im lặng. Dù sao thì tất cả mọi người đều cho rằng sẽ có một trận chiến khốc liệt xảy ra nhưng không ai ngờ là trận chiến ác liệt này lại kết thúc dễ dàng đến như vậy. “Cậu ba. Thằng Đen cũng không ngờ là Lục Kính Đình lại đưa ra quyết định đột ngột như vậy, anh nghi ngờ nói. “Kính Đình, anh nghiêm túc chứ?” Không chỉ có thằng Đen mà Dương Quốc Hưng cũng không tin. Ngay cả Triệu Mộng Tuyết ngồi một bên cũng sững sờ khi nghe thấy quyết định của Lục Kính Đình. “Tôi nói là các người thả người, chúng tôi giao hàng” Lục Kính Đình nhìn xung quanh một lượt, sao đó nói lại một lần nữa. “Ha ha ha, tốt, cậu ba Lục đúng là một người thẳng thắn.” Đột nhiên Triệu Mộng Tuyết cười lớn, cô ta vỗ tay: “Được, một khi hàng đến, tôi sẽ thả người ngay lập tức.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kính Đình liên lạc với anh em trong nước, bảo bọn họ mang hàng đến nhà họ Triệu. Vốn dĩ lần này anh không mang theo hàng đến Australia, nói chính xác thì là vốn dĩ anh không nghĩ đến Triệu Mộng Tuyết lại dùng thủ đoạn như vậy. Rất nhanh, hàng trong nước đã được gửi lại, Triệu Mộng Tuyết nhận được tin tức, cô ta không nuốt lời, lập tức thả người. “Gia Kiệt, Tân Gia Kiệt. Không biết tôi đã khóc bao nhiều lần rồi, tôi chỉ cảm thấy tôi đã khóc đến cạn nước mắt rồi, tôi mới trông mong Tân Gia Kiệt được thả ra ngoài. “Chị. Ý thức của Tân Gia Kiệt đã không còn rõ ràng, mùi thịt thối tỏa ra ừ khắp người, nó mơ mơ hồ hồ gọi tôi. “Chị đây, chị đây “Em sợ. Tân Gia Kiệt nắm lấy tay tôi, nhìn tôi rồi ngất đi.
Lục Kính Đình bảo đảm người Nghĩa đưa Tân Gia Kiệt đến bệnh viện, nhưng không hiểu sao lại không cho tôi đi, trực tiếp đưa tôi lên xe quay về khách sạn. “Sao anh lại dễ dàng chấp nhận yêu cầu của cô ta như vậy?” Dương Quốc Hưng ngồi chung xe với chúng tôi, nhìn tôi: "Là vì phụ nữ sao?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bình luận facebook