Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 410: Bị hoài nghi
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Chương 410: Bị hoài nghi
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi cười với Quyền Mai rồi xoay người qua làm nũng với Chu Phong: “Chính là cuốn sách này. Anh lại hung dữ với em như vậy
Lúc này Chu Phong mới thôi nhíu mày, ôm tôi vào lòng nói: “Là do anh đa nghi quá rồi.” “Anh chính là không tin em. Để cho trông giống như thật hơn nữa, tôi còn cố nặn ra hai hàng nước mắt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Phong vừa nhìn thấy tôi khóc liền có chút bối rối, vội lau nước mắt cho tôi: "Không có, ngoan nào, nghe lời không khóc nữa, chúng ta đi ăn thôi.”
Lúc này tôi mới gật gật đầu bỏ qua.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Phong bế tôi lên, tôi nhân lúc anh ta không để ý liền lấy tay làm dấu hiệu OK với Quyền Mai. Có lẽ cô ấy cảm thấy rằng hai chúng tôi sắp cãi nhau đến nơi nên mới vội vàng chạy đến giải vây cho tôi, thừa cơ nói dối giúp tôi. Nếu như hôm nay không có Quyền Mai giúp thì e rằng tôi khó mà qua ải.
Ăn xong, Chu Phong dẫn tôi đến biển. Ở đó gió to nên tôi phải mặc thêm áo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi đã mấy ngày trời không ra ngoài thư giãn rồi cộng thêm với việc trong khoảng thời gian qua đã có quá nhiều chuyện xảy ra nên cũng chẳng còn tâm trạng để thư giãn. Tiếng biển động ầm ầm như giúp cuốn đi những phiền não, ưu tư.
Khi đến biển, Chu Phong ân cần mang khăn quàng cổ giúp tôi, tôi quấn khăn che đi một nửa khuôn mặt của mình, vô cùng ấm áp. “Khoảng thời gian này ở nhà hẳn là rất buồn bực, nhàm chán đúng không?” Chu Phong đứng bên cạnh hóng gió biển với tôi rồi hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi gật đầu: “Thật là nhàm chán, bác sĩ cũng đã nói em cần phải ra ngoài cho thoảng nhưng không được vận động mạnh quá. “Còn tám tuần nữa là em sinh rồi nhỉ, vừa hay chiều nay lúc quay trở về anh dẫn em đến bệnh viên kiểm tra thai sản trước khi sinh” Chu Phong một tay ôm lấy vai tôi, tay còn lại nhẹ nhàng xoa lên bụng tôi.
Nghe lời anh ta nói, tôi có chút ngớ ra, lần trước chọc ối tôi đã phát hiện ra đứa con này là của Lục Kính Đình, nếu như lần này lại làm gì ngộ nhỡ để Chu Phong phát hiện ra đứa bé này không phải là con của anh ta thì chuyện này sẽ khó xử lí rồi. “Để hôm khác đi, khó khăn lắm hôm nay em mới được đi ra ngoài một chuyến, không muốn đi đến bệnh viện
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Hơn nữa, em còn muốn tối nay ngắm cảnh đêm rồi ăn tối ở nhà hàng cạnh biển nữa. “Nhưng còn đứa bé trong bụng em thì sao?” Chu Phong nhìn thấy tôi như vậy liền bật cười. “Có được không?” Tôi tiếp tục làm nũng anh ta “Đợi lúc quay về Quyền Mai đi cùng em là được rồi, khó khăn lắm anh mới không bận rộn như vậy. Hai người chúng ta tận hưởng không gian riêng của mình không được à!” “Thật là không chịu nổi em mà.” Chu Phong xoa xoa đầu tôi, từ trước đến giờ anh ta chưa bao giờ có thể chống cự lại với những chuyện làm nũng như vậy của tôi... “He he.” Tôi ôm lấy anh ta, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may sao tránh được một phen.
Ngày hôm nay thật đúng là một ngày vừa nguy hiểm lại đầy lo sợ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chúng tôi đi dạo quanh bờ biển một lát rồi đến nhà hàng. Tôi đã từng dẫn Chu Phong đến nhà hàng đó, đó cũng chính là nhà hàng mà Lục Kính Đình đã tặng cho tôi.
Tôi cũng chẳng biết bản thân mình nghĩ gì, chỉ là có chút nhớ món mì udon của nhà hàng này, nói trắng ra thì chính là có chút nhớ nhung những ngày xưa cũ. “Bầu không khí trong nhà hàng này vô cùng ấm áp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi và Chu Phong tìm một vị trí ngồi bên cạnh cửa sổ để có thể nhìn thấy cảnh biển. Sau khi Chu Phong ngồi xuống liền nói: “Đúng vậy, chính là cái cảm giác ấm áp thân mật như đang ở nhà.
Người phục vụ đến gọi đồ ăn, nhưng khi nhìn thấy hai chúng tôi liền sững người một chốc, có lẽ là vì trước đó tôi hay đến cùng với Lục Kính Đình còn lần này lại đi cùng một người đàn ông khác.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi gọi món mì udon còn Chu Phong gọi một ít rượu sake.
Chúng tôi cứ ngồi như vậy trong quán ăn nhỏ cho đến tận khi trời tối. Những ánh đèn đường bên ngoài đều đã được bật sáng, chiếu sáng cả một mặt biển lung linh huyền ảo, nhìn vô cùng đẹp mắt. Sau khi ăn xong, Chu Phong định đi thanh toán nhưng tôi đã kéo anh ta lại và nói: “Hôm nay đã đến nơi em chọn, vậy thì để em chiêu đãi đi."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Phong chỉ cười rồi xoa xoa mái tóc của tôi, chẳng hề từ chối.
Khi đến quầy lễ tân, tôi và ông chủ đưa mắt nhìn nhau, ông ta nói số tiền, tôi đưa tiền, chỉ có điều là đưa tiền mặt. Nhưng thứ được bọc trong số tiền mặt đó lại chính là nội dung tin nhắn trong điện thoại của Chu Phong mà tôi đã xóa đi tối qua.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Những ngày sau đó cũng chẳng có chuyện gì, Chu Phong cũng chẳng còn bận chuyện trong đồn cảnh sát, thời gian ở bên cạnh tôi cũng nhiều hơn. Nhưng vào tối chủ nhật, Chu Phong lại nói anh ta phải ra ngoài một chuyển.
Tôi ngay lập tức nghĩ đến chuyện bữa tiệc trên du thuyền cùng với tin nhắn đã xóa lần trước, không lẽ Chu Phong định đi giúp Triệu Mộng Tuyết một tay hay sao. “Anh có thể đừng đi ra ngoài được không, em không muốn ở nhà một mình đâu.” Tôi nhìn thấy Chu Phong chuẩn bị đi ra ngoài liền bước đến ôm chặt anh ta từ phía sau, không cần biết anh ta có phải là muốn đi giúp Triệu Mộng Tuyết hay không, tôi cũng đều cố giữ anh ta ở nhà.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dù sao thì tối hôm nay cũng vô cùng quan trọng. “Nghe lời nào, ngày mai anh trở về rồi, không phải vẫn có Quyền Mai ở nhà cùng em đó sao?” Chu Phong kiên nhẫn xoay người lại ôm tôi.
Tôi càng lắc đầu nguầy nguậy: “Không được, em không muốn để anh đi đâu, anh nhìn xem bé cưng đạp vào bụng em đây này” “Lúc trước cũng chưa từng nhìn thấy điệu bộ em như thế này, hôm nay sao em lại trông như một cô nhóc vậy?” Chu Phong bất lực cau mày, vỗ vỗ nhẹ vào lưng tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đúng lúc đó điện thoại của Chu Phong vang lên, anh ta đẩy tôi ra móc lấy điện thoại, tôi thoảng thấy hiển thị cuộc gọi đến là Z. Triệu.
Tôi nhất thời trở nên căng thẳng, kích động, anh ta nhất định là đi giúp Triệu Mộng Tuyết rồi. Hôm nay cho dù có làm cách gì cũng không thể để cho anh ta đi được. “Vậy được rồi, anh đi đi.” Tôi giả vờ ra vẻ có chút thất vọng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Phong vươn tay ra xoa đầu tôi, tắt điện thoại định bước ra ngoài.
Tôi bước hai bước về phía trước, sau đó đột nhiên che bụng rồi từ từ ngã xuống đất. “A, bụng em đau quá.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Quyên Mai ở bên cạnh tôi cũng ra sức phối hợp với tôi. Cô ấy hét lớn lên: “Chị Phương, chị Phương, chị sao vậy?”
Chu Phong vốn dĩ đã ra ngoài cửa rồi nhưng đột nhiên nghe tiếng hét lớn của Quyên Mai liền nhanh chóng quay trở lại. “Ái Phương.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Phong nhìn thấy tôi nằm trên mặt đất liền vội vàng chạy đến bế tôi lên. “Đến bệnh viện.”
Chu Phong ôm tôi ngồi vào trong xe, tôi lén nhìn bên cánh tay mình, khóe miệng nhếch lên. “Trần Dương, mau đi đến bệnh viện.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi vốn nghĩ rằng kế hoạch cứ thế là đã thành công rồi nhưng điều khiến tôi bất ngờ lại chính là việc Chu Phong chẳng hề lên xe mà thay vào đó bảo Trần Dương lái xe đưa tôi đến bệnh viện. “Chu Phong, Chu Phong, em sợ quá, Chu Phong!
Nhìn thấy Chu Phong sắp rời đi, tôi vội vã kéo tay áo anh ta lại. “Ngoan... Chu Phong xoa đầu tôi rồi nói một câu ngoan liền mặc kệ tôi... lên một chiếc xe khác.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trái tim tôi hoàn toàn trống rỗng, nhìn có vẻ hôm nay tôi không có cách nào ngăn anh ta lại rồi. “Vẫn đi đến bệnh viện chứ?” Trần Dương nhìn tôi nói.
Tôi lắc lắc đầu nói: “Đợi xe đi xa rồi chúng ta đi một vòng đến bệnh viện rồi quay về.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dù sao đi nữa thì Chu Phong vốn đa nghi, hôm nay tôi ra sức ngăn anh ta lại như vậy, chỉ sợ sau này anh ta cảm thấy mọi chuyện không đúng sẽ đi kiểm tra camera hành trình.
Tôi ngồi đợi ở nhà cả đêm, ôm chặt điện thoại chờ đợi tin tức của Lục Kính Đình. Mãi cho đến khi tôi gần ngủ say mới nghe thấy tiếng báo tin nhắn vang lên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng đáng tiếc đó chỉ là tiếng tin nhắn của 1088.
Trong lúc tôi còn đang thất vọng thì có tiếng gõ cửa. Quyên Mai đi ra mở cửa, là Trần Dương. “Cô Phương, quần áo của cô rơi trên xe rồi." Giọng nói của Trần Dương vang lên bên tại tôi. Tôi đứng dậy cầm lấy quần áo, ngay lúc đưa tay ra cầm lấy quần áo liền nghe thấy Trần Dương nói: “Cậu ba Lục đã cướp hàng thành công rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mãi sau đó tôi mới biết được rằng mặc dù tôi không giữ Chu Phong được nhưng đã thành công trong việc kéo dài thời gian. Lúc Chu Phong đi đến cảng biển thì thuyền đã rời bến cho dù anh ta có cho du thuyền đuổi theo thì cũng đã chậm mất một bước. Lúc anh ta đến nơi thì hàng đã bị Lục Kính Đình cướp đi rồi. ТrцуeлAРР.cом trang web cập nh*ật nhanh nhất
Nghe xong những lời này của Trần Dương, tôi vui mừng khôn xiết, gật đầu: "Cảm ơn anh.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi Trần Dương rời đi, nét cười trên gương mặt tôi vẫn chưa tắt, nghĩ đến lần trước bị Triệu Mộng Tuyết bắt cóc, thì đây cũng coi như là báo ứng của cô ta vậy.
Hơn nữa, sau chuyện này, về cơ bản tôi tin chắc rằng Trần Dương là người của Lục Kính Đình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thế nhưng sang ngày hôm sau, tôi dường như đã bị Chu Phong nghi ngờ. “Hôm qua có phải em cố tình giữ anh lại đúng không?” Chu Phong vừa bước vào cửa đã hỏi tôi.
Tôi bị câu hỏi của anh ta làm cho sững người lại chốc lát, sau đó cố giữ bình tĩnh đáp: “Làm gì có chứ. “Anh đến bệnh viện kiểm tra rồi, tuyệt nhiên chẳng có ghi chép thăm khám của em.” Chu Phong liếc nhìn tôi, ảnh mắt hiện lên nét lạnh lùng đáng sợ. “Lúc đó vì đau quá nên vội vàng, nên em đã bảo Trần Dương đi đăng kí trước, nhưng khi em lên lầu kiểm tra bác sĩ có nói cử động thai nhi bình thường nên đã để em về. Lúc em xuống lầu thì Trần Dương vẫn còn đang xếp hàng vì vậy nên mới không đăng kí thì làm sao có hồ sơ lưu lại chứ.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Phong quả nhiên đã đến bệnh viện kiểm tra, may là hôm qua đã đi một vòng đến bệnh viện. “Phòng giám sát của bệnh viện sớm nay không có ai. Chu Phong lạnh lùng buông xuống một câu, rõ ràng anh ta không tin lời tôi nói, đang uy hiếp tôi. “Chu Phong, anh.." Tôi cau mày nói tiếp: “Tùy anh đi kiểm tra.
Ngoại trừ việc đau ra, những lời còn lại tôi nói đều là sư thật, tôi vốn dĩ định diễn kịch đến cùng, nhưng Trần Dương thật sự vẫn còn đang xếp hàng khi tôi đi ra từ phòng chẩn đoán, tôi có chút nóng ruột nên đã rời đi trước, cứ cho là anh ta kiểm tra camera thì tôi cũng không sợ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi chỉ là có chút hối hận tại sao ngày hôm qua lại không đợi thêm chút nữa để đăng kí số thì hôm nay cũng không tới nỗi có nhiều chuyện như vậy.
Chu Phong chẳng nói thêm lời nào, thay vào đó lại bước đến trước ôm tôi vào lòng thì thầm bên tại tôi: “Ái Phương, anh hi vọng em có thể nhìn rõ thực tế, nhất định đừng đứng sai bên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói xong Chu Phong nâng đầu tôi lên, hôn nhẹ lên môi tôi rồi đẩy tôi ra, đi vào phòng làm việc.
Nghe những lời anh ta nói, trong lòng tôi không khỏi hồi hộp không yên, những lời anh ta vừa nói là có ý gì, không lẽ anh ta thật sự đã biết được điều gì đó rồi hay sao?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi chẳng dám tiếp tục nghĩ đến chuyện đó nữa, chỉ biết tự an ủi lòng rằng không có chuyện đó đâu. Tôi làm việc cẩn thận như vậy. “Chị Phương, có chuyện gì vậy?” Quyên Mai không biết chuyện gì đã xảy ra nên hỏi một cách đầy cẩn trọng. "Không có chuyện gì, tâm trạng anh ấy không tốt. Tôi lắc đầu có chút khó chịu trong lòng.
Chẳng biết tại sao tôi lại luôn có cảm giác mọi chuyện dường như đang ngày càng rắc rối, phức tạp đi nhiều.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hơn nữa, bây giờ tôi đang lâm vào tình thế khó xử. Một bên là nhà họ Chu tôi muốn dựa dẫm, còn một bên lại là nhà họ Triệu mà tôi muốn đạp đổ. Chuyện này thật sự vô cùng khó xử.
Chu Phong cả buổi chiều đều ở trong phòng làm việc, đến tối liền đi đến đồn cảnh sát. Chỉ còn lại một mình tôi ở nhà nên cảm thấy vô cùng bí bách, khó chịu vì vậy muốn đi ra ngoài cho thông thoảng nhưng lại chẳng ngờ chạm mặt Tôn Ly ở Hồng Tuyết Lâu
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vào lúc này, cô ta lại đến Hồng Tuyết Lâu làm gì, mặc dù gia cảnh nhà cô ta vẫn chưa đến nỗi suy tàn, nhưng tôi nhớ lần trước khi chạm mặt cô ta là lúc thấy cô ta đang dính lấy cấp cao gì đó, lời nói vô cùng ương ngạnh, sẽ không đến nỗi chỉ trong một thời gian ngắn đã trở thành gái rồi chứ.
Tôi lo rằng cô ta nhìn thấy tôi sẽ lại gây sự liền nhanh chóng bước vào trong xe, bảo Trần Dương lái xe tìm một nơi có thể nhìn thấy cô ta. Chỉ nhìn thấy Tôn Ly khoác tay một người đàn ông, người đàn ông đó trông có vẻ rất quen mặt. Hình như là..
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
**********
Chương 410: Bị hoài nghi
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi cười với Quyền Mai rồi xoay người qua làm nũng với Chu Phong: “Chính là cuốn sách này. Anh lại hung dữ với em như vậy
Lúc này Chu Phong mới thôi nhíu mày, ôm tôi vào lòng nói: “Là do anh đa nghi quá rồi.” “Anh chính là không tin em. Để cho trông giống như thật hơn nữa, tôi còn cố nặn ra hai hàng nước mắt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Phong vừa nhìn thấy tôi khóc liền có chút bối rối, vội lau nước mắt cho tôi: "Không có, ngoan nào, nghe lời không khóc nữa, chúng ta đi ăn thôi.”
Lúc này tôi mới gật gật đầu bỏ qua.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Phong bế tôi lên, tôi nhân lúc anh ta không để ý liền lấy tay làm dấu hiệu OK với Quyền Mai. Có lẽ cô ấy cảm thấy rằng hai chúng tôi sắp cãi nhau đến nơi nên mới vội vàng chạy đến giải vây cho tôi, thừa cơ nói dối giúp tôi. Nếu như hôm nay không có Quyền Mai giúp thì e rằng tôi khó mà qua ải.
Ăn xong, Chu Phong dẫn tôi đến biển. Ở đó gió to nên tôi phải mặc thêm áo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi đã mấy ngày trời không ra ngoài thư giãn rồi cộng thêm với việc trong khoảng thời gian qua đã có quá nhiều chuyện xảy ra nên cũng chẳng còn tâm trạng để thư giãn. Tiếng biển động ầm ầm như giúp cuốn đi những phiền não, ưu tư.
Khi đến biển, Chu Phong ân cần mang khăn quàng cổ giúp tôi, tôi quấn khăn che đi một nửa khuôn mặt của mình, vô cùng ấm áp. “Khoảng thời gian này ở nhà hẳn là rất buồn bực, nhàm chán đúng không?” Chu Phong đứng bên cạnh hóng gió biển với tôi rồi hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi gật đầu: “Thật là nhàm chán, bác sĩ cũng đã nói em cần phải ra ngoài cho thoảng nhưng không được vận động mạnh quá. “Còn tám tuần nữa là em sinh rồi nhỉ, vừa hay chiều nay lúc quay trở về anh dẫn em đến bệnh viên kiểm tra thai sản trước khi sinh” Chu Phong một tay ôm lấy vai tôi, tay còn lại nhẹ nhàng xoa lên bụng tôi.
Nghe lời anh ta nói, tôi có chút ngớ ra, lần trước chọc ối tôi đã phát hiện ra đứa con này là của Lục Kính Đình, nếu như lần này lại làm gì ngộ nhỡ để Chu Phong phát hiện ra đứa bé này không phải là con của anh ta thì chuyện này sẽ khó xử lí rồi. “Để hôm khác đi, khó khăn lắm hôm nay em mới được đi ra ngoài một chuyến, không muốn đi đến bệnh viện
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Hơn nữa, em còn muốn tối nay ngắm cảnh đêm rồi ăn tối ở nhà hàng cạnh biển nữa. “Nhưng còn đứa bé trong bụng em thì sao?” Chu Phong nhìn thấy tôi như vậy liền bật cười. “Có được không?” Tôi tiếp tục làm nũng anh ta “Đợi lúc quay về Quyền Mai đi cùng em là được rồi, khó khăn lắm anh mới không bận rộn như vậy. Hai người chúng ta tận hưởng không gian riêng của mình không được à!” “Thật là không chịu nổi em mà.” Chu Phong xoa xoa đầu tôi, từ trước đến giờ anh ta chưa bao giờ có thể chống cự lại với những chuyện làm nũng như vậy của tôi... “He he.” Tôi ôm lấy anh ta, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may sao tránh được một phen.
Ngày hôm nay thật đúng là một ngày vừa nguy hiểm lại đầy lo sợ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chúng tôi đi dạo quanh bờ biển một lát rồi đến nhà hàng. Tôi đã từng dẫn Chu Phong đến nhà hàng đó, đó cũng chính là nhà hàng mà Lục Kính Đình đã tặng cho tôi.
Tôi cũng chẳng biết bản thân mình nghĩ gì, chỉ là có chút nhớ món mì udon của nhà hàng này, nói trắng ra thì chính là có chút nhớ nhung những ngày xưa cũ. “Bầu không khí trong nhà hàng này vô cùng ấm áp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi và Chu Phong tìm một vị trí ngồi bên cạnh cửa sổ để có thể nhìn thấy cảnh biển. Sau khi Chu Phong ngồi xuống liền nói: “Đúng vậy, chính là cái cảm giác ấm áp thân mật như đang ở nhà.
Người phục vụ đến gọi đồ ăn, nhưng khi nhìn thấy hai chúng tôi liền sững người một chốc, có lẽ là vì trước đó tôi hay đến cùng với Lục Kính Đình còn lần này lại đi cùng một người đàn ông khác.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi gọi món mì udon còn Chu Phong gọi một ít rượu sake.
Chúng tôi cứ ngồi như vậy trong quán ăn nhỏ cho đến tận khi trời tối. Những ánh đèn đường bên ngoài đều đã được bật sáng, chiếu sáng cả một mặt biển lung linh huyền ảo, nhìn vô cùng đẹp mắt. Sau khi ăn xong, Chu Phong định đi thanh toán nhưng tôi đã kéo anh ta lại và nói: “Hôm nay đã đến nơi em chọn, vậy thì để em chiêu đãi đi."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Phong chỉ cười rồi xoa xoa mái tóc của tôi, chẳng hề từ chối.
Khi đến quầy lễ tân, tôi và ông chủ đưa mắt nhìn nhau, ông ta nói số tiền, tôi đưa tiền, chỉ có điều là đưa tiền mặt. Nhưng thứ được bọc trong số tiền mặt đó lại chính là nội dung tin nhắn trong điện thoại của Chu Phong mà tôi đã xóa đi tối qua.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Những ngày sau đó cũng chẳng có chuyện gì, Chu Phong cũng chẳng còn bận chuyện trong đồn cảnh sát, thời gian ở bên cạnh tôi cũng nhiều hơn. Nhưng vào tối chủ nhật, Chu Phong lại nói anh ta phải ra ngoài một chuyển.
Tôi ngay lập tức nghĩ đến chuyện bữa tiệc trên du thuyền cùng với tin nhắn đã xóa lần trước, không lẽ Chu Phong định đi giúp Triệu Mộng Tuyết một tay hay sao. “Anh có thể đừng đi ra ngoài được không, em không muốn ở nhà một mình đâu.” Tôi nhìn thấy Chu Phong chuẩn bị đi ra ngoài liền bước đến ôm chặt anh ta từ phía sau, không cần biết anh ta có phải là muốn đi giúp Triệu Mộng Tuyết hay không, tôi cũng đều cố giữ anh ta ở nhà.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dù sao thì tối hôm nay cũng vô cùng quan trọng. “Nghe lời nào, ngày mai anh trở về rồi, không phải vẫn có Quyền Mai ở nhà cùng em đó sao?” Chu Phong kiên nhẫn xoay người lại ôm tôi.
Tôi càng lắc đầu nguầy nguậy: “Không được, em không muốn để anh đi đâu, anh nhìn xem bé cưng đạp vào bụng em đây này” “Lúc trước cũng chưa từng nhìn thấy điệu bộ em như thế này, hôm nay sao em lại trông như một cô nhóc vậy?” Chu Phong bất lực cau mày, vỗ vỗ nhẹ vào lưng tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đúng lúc đó điện thoại của Chu Phong vang lên, anh ta đẩy tôi ra móc lấy điện thoại, tôi thoảng thấy hiển thị cuộc gọi đến là Z. Triệu.
Tôi nhất thời trở nên căng thẳng, kích động, anh ta nhất định là đi giúp Triệu Mộng Tuyết rồi. Hôm nay cho dù có làm cách gì cũng không thể để cho anh ta đi được. “Vậy được rồi, anh đi đi.” Tôi giả vờ ra vẻ có chút thất vọng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Phong vươn tay ra xoa đầu tôi, tắt điện thoại định bước ra ngoài.
Tôi bước hai bước về phía trước, sau đó đột nhiên che bụng rồi từ từ ngã xuống đất. “A, bụng em đau quá.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Quyên Mai ở bên cạnh tôi cũng ra sức phối hợp với tôi. Cô ấy hét lớn lên: “Chị Phương, chị Phương, chị sao vậy?”
Chu Phong vốn dĩ đã ra ngoài cửa rồi nhưng đột nhiên nghe tiếng hét lớn của Quyên Mai liền nhanh chóng quay trở lại. “Ái Phương.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Phong nhìn thấy tôi nằm trên mặt đất liền vội vàng chạy đến bế tôi lên. “Đến bệnh viện.”
Chu Phong ôm tôi ngồi vào trong xe, tôi lén nhìn bên cánh tay mình, khóe miệng nhếch lên. “Trần Dương, mau đi đến bệnh viện.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi vốn nghĩ rằng kế hoạch cứ thế là đã thành công rồi nhưng điều khiến tôi bất ngờ lại chính là việc Chu Phong chẳng hề lên xe mà thay vào đó bảo Trần Dương lái xe đưa tôi đến bệnh viện. “Chu Phong, Chu Phong, em sợ quá, Chu Phong!
Nhìn thấy Chu Phong sắp rời đi, tôi vội vã kéo tay áo anh ta lại. “Ngoan... Chu Phong xoa đầu tôi rồi nói một câu ngoan liền mặc kệ tôi... lên một chiếc xe khác.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trái tim tôi hoàn toàn trống rỗng, nhìn có vẻ hôm nay tôi không có cách nào ngăn anh ta lại rồi. “Vẫn đi đến bệnh viện chứ?” Trần Dương nhìn tôi nói.
Tôi lắc lắc đầu nói: “Đợi xe đi xa rồi chúng ta đi một vòng đến bệnh viện rồi quay về.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dù sao đi nữa thì Chu Phong vốn đa nghi, hôm nay tôi ra sức ngăn anh ta lại như vậy, chỉ sợ sau này anh ta cảm thấy mọi chuyện không đúng sẽ đi kiểm tra camera hành trình.
Tôi ngồi đợi ở nhà cả đêm, ôm chặt điện thoại chờ đợi tin tức của Lục Kính Đình. Mãi cho đến khi tôi gần ngủ say mới nghe thấy tiếng báo tin nhắn vang lên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng đáng tiếc đó chỉ là tiếng tin nhắn của 1088.
Trong lúc tôi còn đang thất vọng thì có tiếng gõ cửa. Quyên Mai đi ra mở cửa, là Trần Dương. “Cô Phương, quần áo của cô rơi trên xe rồi." Giọng nói của Trần Dương vang lên bên tại tôi. Tôi đứng dậy cầm lấy quần áo, ngay lúc đưa tay ra cầm lấy quần áo liền nghe thấy Trần Dương nói: “Cậu ba Lục đã cướp hàng thành công rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mãi sau đó tôi mới biết được rằng mặc dù tôi không giữ Chu Phong được nhưng đã thành công trong việc kéo dài thời gian. Lúc Chu Phong đi đến cảng biển thì thuyền đã rời bến cho dù anh ta có cho du thuyền đuổi theo thì cũng đã chậm mất một bước. Lúc anh ta đến nơi thì hàng đã bị Lục Kính Đình cướp đi rồi. ТrцуeлAРР.cом trang web cập nh*ật nhanh nhất
Nghe xong những lời này của Trần Dương, tôi vui mừng khôn xiết, gật đầu: "Cảm ơn anh.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi Trần Dương rời đi, nét cười trên gương mặt tôi vẫn chưa tắt, nghĩ đến lần trước bị Triệu Mộng Tuyết bắt cóc, thì đây cũng coi như là báo ứng của cô ta vậy.
Hơn nữa, sau chuyện này, về cơ bản tôi tin chắc rằng Trần Dương là người của Lục Kính Đình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thế nhưng sang ngày hôm sau, tôi dường như đã bị Chu Phong nghi ngờ. “Hôm qua có phải em cố tình giữ anh lại đúng không?” Chu Phong vừa bước vào cửa đã hỏi tôi.
Tôi bị câu hỏi của anh ta làm cho sững người lại chốc lát, sau đó cố giữ bình tĩnh đáp: “Làm gì có chứ. “Anh đến bệnh viện kiểm tra rồi, tuyệt nhiên chẳng có ghi chép thăm khám của em.” Chu Phong liếc nhìn tôi, ảnh mắt hiện lên nét lạnh lùng đáng sợ. “Lúc đó vì đau quá nên vội vàng, nên em đã bảo Trần Dương đi đăng kí trước, nhưng khi em lên lầu kiểm tra bác sĩ có nói cử động thai nhi bình thường nên đã để em về. Lúc em xuống lầu thì Trần Dương vẫn còn đang xếp hàng vì vậy nên mới không đăng kí thì làm sao có hồ sơ lưu lại chứ.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Phong quả nhiên đã đến bệnh viện kiểm tra, may là hôm qua đã đi một vòng đến bệnh viện. “Phòng giám sát của bệnh viện sớm nay không có ai. Chu Phong lạnh lùng buông xuống một câu, rõ ràng anh ta không tin lời tôi nói, đang uy hiếp tôi. “Chu Phong, anh.." Tôi cau mày nói tiếp: “Tùy anh đi kiểm tra.
Ngoại trừ việc đau ra, những lời còn lại tôi nói đều là sư thật, tôi vốn dĩ định diễn kịch đến cùng, nhưng Trần Dương thật sự vẫn còn đang xếp hàng khi tôi đi ra từ phòng chẩn đoán, tôi có chút nóng ruột nên đã rời đi trước, cứ cho là anh ta kiểm tra camera thì tôi cũng không sợ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi chỉ là có chút hối hận tại sao ngày hôm qua lại không đợi thêm chút nữa để đăng kí số thì hôm nay cũng không tới nỗi có nhiều chuyện như vậy.
Chu Phong chẳng nói thêm lời nào, thay vào đó lại bước đến trước ôm tôi vào lòng thì thầm bên tại tôi: “Ái Phương, anh hi vọng em có thể nhìn rõ thực tế, nhất định đừng đứng sai bên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói xong Chu Phong nâng đầu tôi lên, hôn nhẹ lên môi tôi rồi đẩy tôi ra, đi vào phòng làm việc.
Nghe những lời anh ta nói, trong lòng tôi không khỏi hồi hộp không yên, những lời anh ta vừa nói là có ý gì, không lẽ anh ta thật sự đã biết được điều gì đó rồi hay sao?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi chẳng dám tiếp tục nghĩ đến chuyện đó nữa, chỉ biết tự an ủi lòng rằng không có chuyện đó đâu. Tôi làm việc cẩn thận như vậy. “Chị Phương, có chuyện gì vậy?” Quyên Mai không biết chuyện gì đã xảy ra nên hỏi một cách đầy cẩn trọng. "Không có chuyện gì, tâm trạng anh ấy không tốt. Tôi lắc đầu có chút khó chịu trong lòng.
Chẳng biết tại sao tôi lại luôn có cảm giác mọi chuyện dường như đang ngày càng rắc rối, phức tạp đi nhiều.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hơn nữa, bây giờ tôi đang lâm vào tình thế khó xử. Một bên là nhà họ Chu tôi muốn dựa dẫm, còn một bên lại là nhà họ Triệu mà tôi muốn đạp đổ. Chuyện này thật sự vô cùng khó xử.
Chu Phong cả buổi chiều đều ở trong phòng làm việc, đến tối liền đi đến đồn cảnh sát. Chỉ còn lại một mình tôi ở nhà nên cảm thấy vô cùng bí bách, khó chịu vì vậy muốn đi ra ngoài cho thông thoảng nhưng lại chẳng ngờ chạm mặt Tôn Ly ở Hồng Tuyết Lâu
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vào lúc này, cô ta lại đến Hồng Tuyết Lâu làm gì, mặc dù gia cảnh nhà cô ta vẫn chưa đến nỗi suy tàn, nhưng tôi nhớ lần trước khi chạm mặt cô ta là lúc thấy cô ta đang dính lấy cấp cao gì đó, lời nói vô cùng ương ngạnh, sẽ không đến nỗi chỉ trong một thời gian ngắn đã trở thành gái rồi chứ.
Tôi lo rằng cô ta nhìn thấy tôi sẽ lại gây sự liền nhanh chóng bước vào trong xe, bảo Trần Dương lái xe tìm một nơi có thể nhìn thấy cô ta. Chỉ nhìn thấy Tôn Ly khoác tay một người đàn ông, người đàn ông đó trông có vẻ rất quen mặt. Hình như là..
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bình luận facebook