Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 415: Chị Tưởng Thanh gặp chuyện không may
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!
**********
Chương 415: Chị Tưởng Thanh gặp chuyện không may
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng xem lại video, tìm thấy người đàn ông đó và chụp màn hình lại, nhìn mặt anh ta tôi nhớ ra mình đã nhìn thấy anh ta ở đâu đó.
Nhưng tôi không thể nhớ cụ thể là ở đâu, nhưng tôi luôn cảm thấy rằng tôi đã gặp anh ta trong một tình huống rất hỗn loạn
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Đang suy nghĩ miên man, chiếc xe dừng lại, tôi để Trần Dương đợi tôi ở dưới lầu, tự mình đi đến phòng 308.
Đến cửa phòng 308 tim tôi liền đập loạn xạ, tay run gõ cửa, nhưng mà bên trong không có tiếng động gì.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Tôi gõ mạnh thêm vài lần nữa, và cánh cửa đã trực tiếp được bật ra.
Tôi vội vàng mở cửa và nhìn thấy chị Tưởng Thanh đang co ro trần truồng trên mặt đất, che mặt lại không ngừng khóc nức lên. "Chị... Chị Tưởng Thanh” Tôi gọi tên chị, vừa lên tiếng mới ý thức được giọng của mình đang run lên.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Chị Tưởng Thanh không lên tiếng, đáp lại tôi chỉ có tiếng khóc của chị. "Xin lỗi."
Tôi nhìn chị, chân chị run lên một trận, ngồi quỳ trên mặt đất, nước mắt không ngừng rơi xuống, tôi không thể hiểu được, tại vì sao tất cả mọi người đều đang chống đối với tôi. "Chị Tưởng Thanh, em đưa chị đến bệnh viện nhé." Không biết là đã qua bao lâu, tiếng khóc của chúng tôi mới nhỏ đi được chút, tôi run run nắm lấy tay của chị Tưởng Thanh.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Chị Tưởng Thanh cũng từ từ lấy lại tinh thần, trở tay kéo lấy cổ tay của tôi: "Không cần, chị biết mình nên làm gì, xin em đó, chị không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ chị như thế này" "Là em đã liên lụy chị rồi, em xin lỗi chị" Rất lâu sau, chị Tưởng Thanh mới mở miệng, âm thanh của chị rất khẽ, rất thấp, giống như là đang muốn ngủ đến nơi.
Sau đó, chị đẩy tôi ra, đứng dậy, giống như một cái xác không sinh mệnh, mặt không chút cảm xúc mặc lại quần áo. "Chị Tưởng Thanh" Tôi lắp bắp gọi chị một tiếng. "Tân Ái Phương, không cần phải nói thêm gì nữa rồi, chị không muốn nhắc đến chuyện này, sau này cũng đừng nhắc lại, xem như chuyện này cho qua đi." Chị Tưởng Thanh căn bản không cho tôi cơ hội nói, mà chỉ lạnh lùng lên tiếng.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Tôi không nói thêm gì nữa, nói chính xác hơn, tôi không biết là nên nói cái gì mới có thể giảm bớt đau thương trong lòng của chị Tưởng Thanh. "Vụ việc này, đừng nói cho bất kỳ ai biết có được không?" Đi đến cửa, chị Tưởng Thanh thấp giọng nói: "Càng không được để cho anh Bổn biết." "Dạ vâng." Tôi cố nén nước mắt, gật đầu một cái. Sau khi lên xe, suốt dọc đường càng là một không khí trầm lặng, Trần Dương cái gì cũng không hỏi chỉ đưa chúng tôi đến khách sạn.
Sau khi xuống xe, tôi đã thấy chị Tưởng Thanh hít thở một hơi thật sâu.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Anh Bổn và cô gái gọi điện thoại cho tôi trực tiếp đi ra nghênh đón, nắm lấy tay của chị Tưởng Thanh, hỏi chị sao thế. "Không sao, em có chút mệt, đi lên phòng trước nha." Chị Tưởng Thanh miếng cưỡng nở một nụ cười, sau đó bèn đẩy bọn họ ra, đi thẳng lên lầu.
Anh Bổn nghi ngờ nhìn chị Tưởng Thanh, sau đó quay đầu lại hỏi tôi: "Cô ấy sao thế, là do vấn đề của cái khách sạn này hả?" "Chính là chuyện của khách sạn, mấy tên cảnh sát thẩm vấn đó là người như thế nào chẳng lên anh không biết sao? Chị Tưởng Thanh ở đồn cảnh sát đã chịu đả kích, mấy ngày này mọi người người cố gắng đừng nhắc chuyện này với chị." Tôi ra vẻ nhẹ nhàng nói.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Anh Bổn và cô gái kia gật đầu một cái, sau khi tôi bảo hai người họ đi lo công việc đi, liền cùng Trần Dương quay về nhà.
Trên đường về, tôi luôn tự hỏi người đàn ông đó là ai và tôi biết người đàn ông đó là ai, nhưng tôi lại không thể nhớ ra được.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Chuyện này thật sự là quá kỳ lạ, vô duyên vô cớ lại đi kiểm tra khách sạn của tôi, bắt lấy chị Tưởng Thanh, nhưng lại không dùng chị để uy hiếp yêu cầu tôi làm gì hết.
Nói là uy hiếp, thì càng giống cảnh cáo hơn.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Ý muốn nói là, tuy không thể phá tôi, nhưng có thể phá người xung quanh của tôi.
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng bảo Trần Dương quay đầu xe lại, đưa tôi đến cửa hàng bách hóa.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Ngay chỗ cửa hàng tôi lại gọi xe đi nhà riêng của Tân Gia Kiệt.
Tôi sợ là nếu chuyện này là do Chu Phong làm, anh ta nhất định cũng sẽ động đến Tần Gia Kiệt, nếu như Trần Dương đưa tôi đi qua đó, Chu Phong hết tám phần có thể điều tra được camera có Tần Gia Kiệt ở trong đó.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Đến nhà của Tân Gia Kiệt, tôi trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa ra, bên trong căn nhà tối ổn, không biết là Tân Gia Kiệt đi đầu rồi. "Gia Kiệt!" Tôi có chút hốt hoảng, sợ anh ta thật sự sẽ ra tay với Tần Gia Kiệt.
Không một tiếng trả lời, trong lòng tôi từ từ chùng xuống trở nên trống rỗng, bước chân cũng nhanh hơn.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Tôi không ngừng tìm kiếm từng gian phòng một, cũng không tìm thấy Tân Gia Kiệt, lúc này cảm giác bất lực và hy vọng mong manh đều dồn dập trong lòng tôi, tôi quỳ trên mặt đất, nước mắt không khống chế nổi mà rơi xuống.
Ngay khi tôi đang nghĩ không biết nên làm gì, thì nghe thấy tiếng Tân Gia Kiệt gọi tôi ở sau lưng. "Chị, chị sao thế?" Nó ngây ngô nhìn tôi.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Tôi nghe thấy tiếng nó, trực tiếp bò dậy: "Em không sao chứ!" "Em thì có chuyện gì chứ, em chỉ là đi ra ngoài mua chút đồ dùng thôi mà." "Dọa chết chị rồi, chị còn cho là…." "Cho là cái gì?" Tần Gia Kiệt đặt đồ trên tay xuống, rút tờ khăn giấy ra đưa cho tôi lau mặt. "Không có gì. Tôi lắc đầu một cái, đưa tay ra liền ôm lấy nó, bởi vì Tân Gia Kiệt của tôi đã chịu khổ nhiều rồi, tôi thật sự rất sợ.
Đợi đến khi tôi ổn định lại được cảm xúc, Tân Gia Kiệt cứ muốn tôi ở lại nhà ăn cơm, còn muốn thể hiện chút tài nghề nấu ăn của nó cho tôi xem. Cập nhật *chương mới nhất tại TгцуeлАРР.coм
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Từ lần uống rượu trước, cả người của nó giống như là đã quay trở lại vậy, cởi mở như lúc xưa.
Chỉ là trước lúc ra khỏi cửa, Tân Gia Kiệt đột nhiên kéo canh tay tôi lại, nhỏ tiếng nói: "Chị, chẳng qua gần đây thường xuyên hay có người gõ cửa nhà em, nói là kiểm đồng hồ nước, nhưng mà đồng hồ nước mấy ngày trước đã kiểm tra qua rồi, vừa rồi em quên kể chị chuyện này, giờ mới nhớ ra đó."
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Nghe thấy lời cậu ta nói, trong chốc lát tôi cảm thấy chuyện này có gì đó không được bình thường: "Là người như thế nào?" "Em cũng không biết." "Được, chị biết rồi, mấy ngày này, cho dù là ai gõ cửa, em cũng đều không được mở cửa, chị có chìa khóa, sẽ không gõ cửa, mấy ngày này, chị sẽ đổi chỗ ở cho em"
Mỗi lần tôi đến đều rất cẩn thận, tại sao lại có người khác biết được Tân Gia Kiệt ở đầu được chứ?
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Dù sao mặc kế là thế nào, đã có người lại bắt đầu để ý đến Tân Gia Kiệt rồi, xem tình hình hiện tại vẫn chưa có tiếng động gì quá lớn, chỉ là dựa vào kiểm tra đồng hồ nước để thăm dò một chút tình hình người ở trong nhà rất cuộc có phải là Tân Gia Kiệt hay không, cho nên, tạm thời vẫn an toàn được mấy ngày.
Chỉ là vào thời gian này, vẫn phải đổi nơi ở mới đảm bảo được an toàn.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Nhưng mà Chu Phong rất nhanh sẽ về nhà rồi, tôi cũng không có thời gian đi xem nhà nữa, chỉ có thể đợi thêm mấy ngày.
Nhìn lại cánh cửa một lần nữa, thở dài một hơi, lại gọi điện thoại dặn dò Tân Gia Kiệt, bảo nó không được ra ngoài.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Quay về nhà, tôi đi thẳng lên phòng ngủ, nằm sấp xuống giường, phiền muộn ném gối đi, trùm mền qua khỏi đầu mình.
Nắm được một lát cảm thấy cổ họng khô khan, bảo Quyền Mai rót cho lý nước, uống một ngụm liền thấy đắng, nên nhất quyết tự mình đi xuống tìm túi trà sữa pha uống.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Tôi chậm rãi ngồi xổm trước tủ, lục tìm túi trà sữa đã mua trên mạng, không thấy túi trà sữa mà tìm thấy một chiếc hộp đựng hình lớn.
Tôi cau mày, tại sao trước đây tôi chưa bao giờ nhìn thấy qua những bức ảnh này?
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Mở chiếc hộp ra, bên trong chính là một tấm hình đã tương đối có tuổi, chắc là ảnh cũ đã năm sáu năm rồi.
Tôi tùy ý lật qua lật lại, tầm nhìn dừng lại ở một tấm hình chụp chúng, trên hình có gương mặt của một người đàn ông, nhìn rất quen mắt.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng lấy điện thoại của mình ra, tìm thấy tấm hình chụp màn hình từ video của chị Tưởng Thanh, so sánh một chút.
Đại khái cũng là do đã trải qua năm sau năm rồi, dáng vẻ của người đàn ông và hiện tại có một chút khác biệt nhất định, nhưng vẫn có thể nhìn ra, đó đúng là cũng một người.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Quản nhiên là do Chu Phong làm.
**********
Chương 415: Chị Tưởng Thanh gặp chuyện không may
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng xem lại video, tìm thấy người đàn ông đó và chụp màn hình lại, nhìn mặt anh ta tôi nhớ ra mình đã nhìn thấy anh ta ở đâu đó.
Nhưng tôi không thể nhớ cụ thể là ở đâu, nhưng tôi luôn cảm thấy rằng tôi đã gặp anh ta trong một tình huống rất hỗn loạn
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Đang suy nghĩ miên man, chiếc xe dừng lại, tôi để Trần Dương đợi tôi ở dưới lầu, tự mình đi đến phòng 308.
Đến cửa phòng 308 tim tôi liền đập loạn xạ, tay run gõ cửa, nhưng mà bên trong không có tiếng động gì.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Tôi gõ mạnh thêm vài lần nữa, và cánh cửa đã trực tiếp được bật ra.
Tôi vội vàng mở cửa và nhìn thấy chị Tưởng Thanh đang co ro trần truồng trên mặt đất, che mặt lại không ngừng khóc nức lên. "Chị... Chị Tưởng Thanh” Tôi gọi tên chị, vừa lên tiếng mới ý thức được giọng của mình đang run lên.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Chị Tưởng Thanh không lên tiếng, đáp lại tôi chỉ có tiếng khóc của chị. "Xin lỗi."
Tôi nhìn chị, chân chị run lên một trận, ngồi quỳ trên mặt đất, nước mắt không ngừng rơi xuống, tôi không thể hiểu được, tại vì sao tất cả mọi người đều đang chống đối với tôi. "Chị Tưởng Thanh, em đưa chị đến bệnh viện nhé." Không biết là đã qua bao lâu, tiếng khóc của chúng tôi mới nhỏ đi được chút, tôi run run nắm lấy tay của chị Tưởng Thanh.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Chị Tưởng Thanh cũng từ từ lấy lại tinh thần, trở tay kéo lấy cổ tay của tôi: "Không cần, chị biết mình nên làm gì, xin em đó, chị không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ chị như thế này" "Là em đã liên lụy chị rồi, em xin lỗi chị" Rất lâu sau, chị Tưởng Thanh mới mở miệng, âm thanh của chị rất khẽ, rất thấp, giống như là đang muốn ngủ đến nơi.
Sau đó, chị đẩy tôi ra, đứng dậy, giống như một cái xác không sinh mệnh, mặt không chút cảm xúc mặc lại quần áo. "Chị Tưởng Thanh" Tôi lắp bắp gọi chị một tiếng. "Tân Ái Phương, không cần phải nói thêm gì nữa rồi, chị không muốn nhắc đến chuyện này, sau này cũng đừng nhắc lại, xem như chuyện này cho qua đi." Chị Tưởng Thanh căn bản không cho tôi cơ hội nói, mà chỉ lạnh lùng lên tiếng.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Tôi không nói thêm gì nữa, nói chính xác hơn, tôi không biết là nên nói cái gì mới có thể giảm bớt đau thương trong lòng của chị Tưởng Thanh. "Vụ việc này, đừng nói cho bất kỳ ai biết có được không?" Đi đến cửa, chị Tưởng Thanh thấp giọng nói: "Càng không được để cho anh Bổn biết." "Dạ vâng." Tôi cố nén nước mắt, gật đầu một cái. Sau khi lên xe, suốt dọc đường càng là một không khí trầm lặng, Trần Dương cái gì cũng không hỏi chỉ đưa chúng tôi đến khách sạn.
Sau khi xuống xe, tôi đã thấy chị Tưởng Thanh hít thở một hơi thật sâu.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Anh Bổn và cô gái gọi điện thoại cho tôi trực tiếp đi ra nghênh đón, nắm lấy tay của chị Tưởng Thanh, hỏi chị sao thế. "Không sao, em có chút mệt, đi lên phòng trước nha." Chị Tưởng Thanh miếng cưỡng nở một nụ cười, sau đó bèn đẩy bọn họ ra, đi thẳng lên lầu.
Anh Bổn nghi ngờ nhìn chị Tưởng Thanh, sau đó quay đầu lại hỏi tôi: "Cô ấy sao thế, là do vấn đề của cái khách sạn này hả?" "Chính là chuyện của khách sạn, mấy tên cảnh sát thẩm vấn đó là người như thế nào chẳng lên anh không biết sao? Chị Tưởng Thanh ở đồn cảnh sát đã chịu đả kích, mấy ngày này mọi người người cố gắng đừng nhắc chuyện này với chị." Tôi ra vẻ nhẹ nhàng nói.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Anh Bổn và cô gái kia gật đầu một cái, sau khi tôi bảo hai người họ đi lo công việc đi, liền cùng Trần Dương quay về nhà.
Trên đường về, tôi luôn tự hỏi người đàn ông đó là ai và tôi biết người đàn ông đó là ai, nhưng tôi lại không thể nhớ ra được.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Chuyện này thật sự là quá kỳ lạ, vô duyên vô cớ lại đi kiểm tra khách sạn của tôi, bắt lấy chị Tưởng Thanh, nhưng lại không dùng chị để uy hiếp yêu cầu tôi làm gì hết.
Nói là uy hiếp, thì càng giống cảnh cáo hơn.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Ý muốn nói là, tuy không thể phá tôi, nhưng có thể phá người xung quanh của tôi.
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng bảo Trần Dương quay đầu xe lại, đưa tôi đến cửa hàng bách hóa.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Ngay chỗ cửa hàng tôi lại gọi xe đi nhà riêng của Tân Gia Kiệt.
Tôi sợ là nếu chuyện này là do Chu Phong làm, anh ta nhất định cũng sẽ động đến Tần Gia Kiệt, nếu như Trần Dương đưa tôi đi qua đó, Chu Phong hết tám phần có thể điều tra được camera có Tần Gia Kiệt ở trong đó.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Đến nhà của Tân Gia Kiệt, tôi trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa ra, bên trong căn nhà tối ổn, không biết là Tân Gia Kiệt đi đầu rồi. "Gia Kiệt!" Tôi có chút hốt hoảng, sợ anh ta thật sự sẽ ra tay với Tần Gia Kiệt.
Không một tiếng trả lời, trong lòng tôi từ từ chùng xuống trở nên trống rỗng, bước chân cũng nhanh hơn.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Tôi không ngừng tìm kiếm từng gian phòng một, cũng không tìm thấy Tân Gia Kiệt, lúc này cảm giác bất lực và hy vọng mong manh đều dồn dập trong lòng tôi, tôi quỳ trên mặt đất, nước mắt không khống chế nổi mà rơi xuống.
Ngay khi tôi đang nghĩ không biết nên làm gì, thì nghe thấy tiếng Tân Gia Kiệt gọi tôi ở sau lưng. "Chị, chị sao thế?" Nó ngây ngô nhìn tôi.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Tôi nghe thấy tiếng nó, trực tiếp bò dậy: "Em không sao chứ!" "Em thì có chuyện gì chứ, em chỉ là đi ra ngoài mua chút đồ dùng thôi mà." "Dọa chết chị rồi, chị còn cho là…." "Cho là cái gì?" Tần Gia Kiệt đặt đồ trên tay xuống, rút tờ khăn giấy ra đưa cho tôi lau mặt. "Không có gì. Tôi lắc đầu một cái, đưa tay ra liền ôm lấy nó, bởi vì Tân Gia Kiệt của tôi đã chịu khổ nhiều rồi, tôi thật sự rất sợ.
Đợi đến khi tôi ổn định lại được cảm xúc, Tân Gia Kiệt cứ muốn tôi ở lại nhà ăn cơm, còn muốn thể hiện chút tài nghề nấu ăn của nó cho tôi xem. Cập nhật *chương mới nhất tại TгцуeлАРР.coм
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Từ lần uống rượu trước, cả người của nó giống như là đã quay trở lại vậy, cởi mở như lúc xưa.
Chỉ là trước lúc ra khỏi cửa, Tân Gia Kiệt đột nhiên kéo canh tay tôi lại, nhỏ tiếng nói: "Chị, chẳng qua gần đây thường xuyên hay có người gõ cửa nhà em, nói là kiểm đồng hồ nước, nhưng mà đồng hồ nước mấy ngày trước đã kiểm tra qua rồi, vừa rồi em quên kể chị chuyện này, giờ mới nhớ ra đó."
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Nghe thấy lời cậu ta nói, trong chốc lát tôi cảm thấy chuyện này có gì đó không được bình thường: "Là người như thế nào?" "Em cũng không biết." "Được, chị biết rồi, mấy ngày này, cho dù là ai gõ cửa, em cũng đều không được mở cửa, chị có chìa khóa, sẽ không gõ cửa, mấy ngày này, chị sẽ đổi chỗ ở cho em"
Mỗi lần tôi đến đều rất cẩn thận, tại sao lại có người khác biết được Tân Gia Kiệt ở đầu được chứ?
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Dù sao mặc kế là thế nào, đã có người lại bắt đầu để ý đến Tân Gia Kiệt rồi, xem tình hình hiện tại vẫn chưa có tiếng động gì quá lớn, chỉ là dựa vào kiểm tra đồng hồ nước để thăm dò một chút tình hình người ở trong nhà rất cuộc có phải là Tân Gia Kiệt hay không, cho nên, tạm thời vẫn an toàn được mấy ngày.
Chỉ là vào thời gian này, vẫn phải đổi nơi ở mới đảm bảo được an toàn.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Nhưng mà Chu Phong rất nhanh sẽ về nhà rồi, tôi cũng không có thời gian đi xem nhà nữa, chỉ có thể đợi thêm mấy ngày.
Nhìn lại cánh cửa một lần nữa, thở dài một hơi, lại gọi điện thoại dặn dò Tân Gia Kiệt, bảo nó không được ra ngoài.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Quay về nhà, tôi đi thẳng lên phòng ngủ, nằm sấp xuống giường, phiền muộn ném gối đi, trùm mền qua khỏi đầu mình.
Nắm được một lát cảm thấy cổ họng khô khan, bảo Quyền Mai rót cho lý nước, uống một ngụm liền thấy đắng, nên nhất quyết tự mình đi xuống tìm túi trà sữa pha uống.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Tôi chậm rãi ngồi xổm trước tủ, lục tìm túi trà sữa đã mua trên mạng, không thấy túi trà sữa mà tìm thấy một chiếc hộp đựng hình lớn.
Tôi cau mày, tại sao trước đây tôi chưa bao giờ nhìn thấy qua những bức ảnh này?
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Mở chiếc hộp ra, bên trong chính là một tấm hình đã tương đối có tuổi, chắc là ảnh cũ đã năm sáu năm rồi.
Tôi tùy ý lật qua lật lại, tầm nhìn dừng lại ở một tấm hình chụp chúng, trên hình có gương mặt của một người đàn ông, nhìn rất quen mắt.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng lấy điện thoại của mình ra, tìm thấy tấm hình chụp màn hình từ video của chị Tưởng Thanh, so sánh một chút.
Đại khái cũng là do đã trải qua năm sau năm rồi, dáng vẻ của người đàn ông và hiện tại có một chút khác biệt nhất định, nhưng vẫn có thể nhìn ra, đó đúng là cũng một người.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Quản nhiên là do Chu Phong làm.
Bình luận facebook