Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 477: Kết cục của Kiều Lam
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!
**********
Chương 477: Kết cục của Kiều Lam
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi vừa về đến nhà, thì đã nghe thấy những âm thanh náo nhiệt, đi vào nhà tôi mới phát hiện ra là chị Vu và Hồng Liên bọn họ sớm đã tới rồi. “Tân Ái Phương, em sao giờ mới trở về, tụi chị đều đã đợi em rất lâu rồi!” Chị Vu nhìn thấy tôi liền dừng việc chơi đùa cùng An Hào, mà quay qua trách móc tôi: “Tiếp đãi không chu đáo, đáng đánh” “Đúng đúng đúng, nên đánh.” Tôi hướng chị ta ngượng ngùng cười, sau đó đón nhận An Hào từ tay của Quyên Mai.
So với chị Vu, Hồng Liên trầm lặng hơn rất nhiều, cô ta đem theo Đinh Bảo Lâm ở một bên im lặng nhìn chúng tôi. “Hồng Liên, dạo gần đây An Hào đột nhiên nổi bệnh mẩn ngứa, bôi thuốc cũng không có tác dụng, cô có cách nào không?" Tôi không muốn Hồng Liên một mình lạc lõng như vậy, nên đã cố ý tìm chủ đề để cô ta nói chuyện.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hồng Liên lúc này mới thoát ra khỏi ngây người, mỉm cười nói: “Khi thằng bé ngủ thì cô đừng có quấn chặt nó như vậy, thỉnh thoảng hãy để thằng bé hít thở không khí như vậy sẽ không tái phát nữa.”
Khi Đinh Thành đi vắng, cô ta một mình chăm sóc hai đứa nhỏ, về chuyện xử lý mấy phương diện này tự nhiên là rất thành thạo.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cứ như vậy, tôi đề xướng chủ đề, ba người chúng tôi rất nhanh liền trò chuyện vui vẻ.
Đang nói chuyện phiếm, chuông cửa bị kêu lên, Quyền Mai đi ra mở cửa thì nhìn thấy chị Tưởng Thanh đang đứng ở ngoài cửa, còn cầm theo một đống đồ vật. “Chị Tưởng Thanh, mau vào mau vào nhà, An Hào đang cười nè.” Tôi trực tiếp hướng chị Tưởng Thanh chào hỏi, nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chị Tưởng Thanh đem đồ vật để ở trước cửa, đi vào trong, chị ta cùng chị Vu đơn giản chào hỏi liền qua xem An Hào. “Thật đáng yêu quá đi, ánh mắt thật giống với cậu ba Lục. Chị Tưởng Thanh đánh giá An Hào một chút rồi ngẩng đầu cười. “Đứa bé sau này của chị khẳng định cũng rất đáng yêu. Tôi ôm chị ta, vỗ nhẹ vào sau lưng chị ta.
Mấy người chúng tôi thản nhiên nói vài câu chuyện phiếm, Quyên Mai còn chuẩn bị trà chiều và một ít điểm tâm, một giờ trước khi ra khỏi nhà tôi mặc quần áo cho An Hào.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khoảng sáu giờ chiều, cũng gần sắp đến giờ rồi, chúng tôi cùng nhau đến hội trường.
Bởi vì đây là bữa tiệc một trăm ngày của An
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hào, nên chúng tôi ăn mặc cũng lộng lẫy hơn bình thường, chính thức mang theo tùy ý. Tuy nhiên, chúng tôi vừa chuẩn bị ra cửa, thì đụng phải một người ở ngoài cửa.
Là Đinh Mộng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi hơi sững sờ chút, cô ta sao cũng đến đây? Có điều tôi rất nhanh đã phản ứng qua, dù sao trong bữa tiệc có mời ông Đinh, Hồng Liên còn đem theo con trai của nhà họ Đinh đến nữa, Đinh Mộng thân là cô cho dù không phải đến để thăm con trai mình nhưng cũng là đến xem Đinh Bảo Lâm bọn họ.
Một bầu không khí ngượng ngùng này lan tỏa, chúng tôi chỉ cười với nhau, nói vài câu đơn giản về An Hào và Đinh Bảo Lâm thì đi đến Hồng Tuyết Lâu rồi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bầu không khí vốn dĩ rất thoải mái nhưng bởi vì sự có mặt của Đinh Mộng mà trở nên rất kỳ lạ, đến chỗ Hồng Tuyết Lâu, tôi ôm An Hào vào trong trước, chị Vu bọn họ cũng nhanh theo tôi vào trong. “Cách bài trí ở chỗ này thực sự rất đẹp” Chị Vu nhìn đến hoa mắt, nói: “Những hoa ở chỗ này chắc tổn hơi nhiều tiền, Kính Đình đối với em vẫn thực là nỡ tiêu tiền nha.” “Cũng tạm ạ. Tôi ngượng ngùng cười, đi đến hội trường bữa tiệc trên tầng.
Khi chúng tôi đến đó hội trường bữa tiệc đã đến không ít người rồi, vừa nhìn thấy tôi tới, các bà phu nhân của đối tác đều vây lấy nhau, nói chuyện bàn tán xôn xao, có điều đều là khen An Hào.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dù sao hôm nay mấy bà phu nhân đến đây đa số đều là nịnh bợ Lục Kính Đình, tôi là người bên gối của anh, tự nhiên sẽ ở trước mặt tôi nói những lời tốt đẹp.
Khi tôi đang nói chuyện, Lục Kính Đình đi qua, tôi vừa nhìn thấy anh, mặc dù anh so với thường ngày không có gì khác biệt, nhưng tôi tổng cảm thấy anh hôm nay có chút khác lạ, hơn nữa làm việc rất vội vàng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh vừa qua liền nắm lấy bả vai của tôi, ở trên trán rơi xuống một nụ hôn, tôi chỉ cảm thấy một trận xấu hổ, hướng anh cười.
Những bà phu nhân vừa nhìn thấy Lục Kính Đình tới, càng ở bên cạnh khen An Hào không ngừng, cho đến trước mặt anh ánh mặt rất quen thuộc. “Mệt không” Lục Kính Đình tùy ý trả lời mấy bà phu nhân đó, ở bên tai tôi nhẹ giọng hỏi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi bế An Hào một đường, lúc nãy lại bể thắng bé nửa ngày, sao lại không mệt được chứ, liền gật đâu.
Không ngờ Lục Kính Đình trực tiếp đón nhận An Hào từ tay tôi, ôm cậu bé vào trong lòng, hành động của anh trực tiếp khiến các phu nhân cảm thán, giống như đã nhìn thấy chuyện gì đó kinh khủng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Xét cho cùng, anh chính là cậu ba Lục, một người có loại thân phận này, vậy mà lại giúp người phụ nữ của mình bế con, xem sao cũng cảm thấy không được thực tế.
Tôi và các phu nhân nói chuyện phiếm thêm một lúc, Lục Kính Đình đưa An Hào đi đến chỗ Dương Quốc Hưng bọn họ bên kia, ngoại trừ phụ nữ đối với con cái có hứng thú, đàn ông cũng có.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cuối cùng tôi cũng có thời gian để nghỉ ngơi, đi đến ghế sô pha của khu vực nghỉ ngơi ngồi nghỉ một lát, bà Dương vốn dĩ là ở cùng tôi, nhưng ngồi được một lúc bà ta liền lại đi chơi với con rồi, khu vực nghỉ ngơi cũng chỉ có mình tôi.
Một buổi sáng và cả buổi chiều không ngừng nghỉ, tôi có chút mệt, liền để tay lên đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Không qua bao lâu, tôi đột nhiên cảm thấy ghế số pha bên cạnh chìm xuống, ngẩng đầu theo bản năng đi xem, thì bắt gặp ánh mắt nụ cười của Nhạc Danh.
Cô ta mà đến không có chuyện gì tốt cả, tôi đứng dậy rời đi, nhưng bị cô ta nắm lấy góc quần áo của tôi: “Tôi có tin tức của Kiều Lam, có muốn nghe không?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thành thật mà nói, mặc dù tôi không muốn nói chuyện với cô ta, nhưng mà tôi đối với tin tức của Kiều Lam vẫn là có chút hứng thú, bị cô ta kéo áo cũng ngồi lại xuống ghế sô pha. “Quả nhiên, cô đối với chuyện của Kiều Lam vẫn là có hứng thú. Nhạc Danh cong môi, ngồi xuongs bên cạnh tôi. “Nói” Tôi cũng không có phản bác, chính là muốn nghe chuyện của Kiều Lam, dù sao hôm đó cô ta trực tiếp bị Đinh Mộng kéo đi, còn là ông Đinh đồng ý, kết quả chắc chắn không có chuyện tốt.
Huống hồ, tôi cũng không phải là thánh mẫu, cô ta từng gây ra nhiều chuyện đối với tôi đều rõ ràng trong mắt tôi, nói thật, tôi chính là muốn nghe cô ta nói, càng xấu càng tốt. “Hôm đó Kiều Lam bị Đinh Mộng dẫn đi, chúng ta cũng đã thấy rõ, tôi nghe nói, sau khi cô ta bị đưa đi, cô ta đã bị sảy thai, đó là điều chắc chắn, sau đó còn đánh gãy một bên chân và được khấu lại cổ tử cung, vẫn luôn bị nhốt trong tầng hầm, tôi đoán, hiện tại không chết cũng là bị điên” Cập nhật nhanh nhất trên Тгцy*eлАРР.cом
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi sửng sốt, theo đó nhíu mày: “Cô ta muốn dùng đứa bé để bóp chết bà Đinh, còn ảo tưởng muốn vị trí đó nữa, kết quả này, coi như đã tốt rồi. “Tôi nói cho cô biết mấy chuyện này, không phải muốn kêu cô nhìn kết quả ra sao, mà chính là muốn cô nghĩ tới bản thân mình” Nhạc Danh cười lạnh: “Cô và cô ta tựa như không có cái gì khác biệt, bên cạnh Kính Đình nhiều phụ nữ như vậy, cô đừng cho rằng sinh con ra rồi ở bên cạnh Kính Đình lâu là đã xem Kính Đình thực sự yêu cô, anh ta chỉ là còn chưa chơi chán thôi” “Chuyện này tôi không có quyền đi quản. Tôi nhìn cô ta bắt đầu chua tôi, liền đứng dậy: “Cô vẫn nên lo tốt chính mình đi, đừng có một ngày nào đó bị loại bệnh đó.
Giọng nói tôi không lớn, nhưng Nhạc Danh chắc chắn đã nghe rất rõ ràng, cô ta bị tôi làm tức chết, định đứng dậy mắng tôi, Lục Kính Đình đúng lúc bế An Hào qua tới, Nhạc Danh kéo lấy tay của tôi đặt tay mình lên đó, trên mặt cô ta liền biến thành ý cười: “Ái Phương, tôi thật ngưỡng mộ cô, gia đình đoàn viên, đứa bé cũng rất dễ thương”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nói xong, cô ta nhìn về phía Lục Kính Đình: “Anh Lục, từ sau khi anh cùng với Ái Phương ở bên nhau sao không dẫn em đi chơi rồi vậy, em ở nước ngoài nằm nhiều năm như vậy, vừa mới trở về nhà, muốn ra ngoài thư giãn một chút. “Đưa An Hào cho em bế” Tôi vốn dĩ không muốn nghe cô ta nói mấy lời này, càng không muốn nghe thấy cô ta và Lục Kính Đính nói về vấn đề này, chỉ muốn bế An Hào rời đi, mắt không thấy tim không loạn. “Em quá mệt rồi, để anh bế được rồi.” Lục Kính Đình để An Hào ở một bên tay khác, tay còn lại ôm vai của tôi, nhìn ánh mắt của Nhạc Danh tối đi vài phần: “Cô ở nước ngoài chơi cũng rất tốt mà, về nước nên nghỉ ngơi nhiều chút mới đúng.
Anh nói lời này xong, tôi không biết Nhạc Danh có phản ứng gì, tôi chỉ cảm thấy tim của tôi trầm xuống, xem ra, cái gì anh cũng biết. “Anh Lục, anh đây là...Có ý gì. Ánh mắt Nhạc Danh lộ ra vẻ không thể tin được, sau đó nhìn tôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi cụp mắt xuống, không có nhìn cô ta, chỉ nghe thấy giọng nói của Lục Kính Đình ở bên tai: “Lời tôi nói có ý gì cô hiểu rõ hơn ai hết.
Sau đó anh kéo tôi rời đi, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của Nhạc Danh, có điều tôi đoán nhất định là đặc sắc.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Quy trình về sau rất có định, mọi người đều xem em bé, ăn cũng no rồi, thậm chí tiết mục cũng diễn hết rồi, bữa tiệc cũng sắp kết thúc rồi.
Tôi và Lục Kính Đình tiễn khách xong, rồi mới trở về nhà.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trên đường đi, tôi nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ hơn rồi, An Hào và Quyên Mai sớm đã được thằng Đen đón về rồi, tôi cũng đã bận rộn cả một ngày, mệt lử người.
Tôi vốn dĩ muốn nhắm mắt dưỡng thần, nhưng không muốn cứ nhắm mắt như vậy, cho nên đã ngủ ở trên xe.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong giấc ngủ, tôi nghe thấy một tiếng chuông điện thoại chói tai, tôi khó khăn mở mắt ra, liền nghe thấy âm thanh của Lục Kính Đình: “Được, tôi lập tức sẽ đến "Sao vậy?" Tôi ngáp một cái, nhìn anh một cái hỏi. “Hàng hóa ở bến tàu bị lấy mất rồi.” Lục Kính Đình nhỏ giọng nói mang theo một chút lo lắng, nhưng nhìn sắc mặt của anh, tôi lại cảm thấy giống
có khả năng sốt ruột như vậy.
**********
Chương 477: Kết cục của Kiều Lam
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi vừa về đến nhà, thì đã nghe thấy những âm thanh náo nhiệt, đi vào nhà tôi mới phát hiện ra là chị Vu và Hồng Liên bọn họ sớm đã tới rồi. “Tân Ái Phương, em sao giờ mới trở về, tụi chị đều đã đợi em rất lâu rồi!” Chị Vu nhìn thấy tôi liền dừng việc chơi đùa cùng An Hào, mà quay qua trách móc tôi: “Tiếp đãi không chu đáo, đáng đánh” “Đúng đúng đúng, nên đánh.” Tôi hướng chị ta ngượng ngùng cười, sau đó đón nhận An Hào từ tay của Quyên Mai.
So với chị Vu, Hồng Liên trầm lặng hơn rất nhiều, cô ta đem theo Đinh Bảo Lâm ở một bên im lặng nhìn chúng tôi. “Hồng Liên, dạo gần đây An Hào đột nhiên nổi bệnh mẩn ngứa, bôi thuốc cũng không có tác dụng, cô có cách nào không?" Tôi không muốn Hồng Liên một mình lạc lõng như vậy, nên đã cố ý tìm chủ đề để cô ta nói chuyện.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hồng Liên lúc này mới thoát ra khỏi ngây người, mỉm cười nói: “Khi thằng bé ngủ thì cô đừng có quấn chặt nó như vậy, thỉnh thoảng hãy để thằng bé hít thở không khí như vậy sẽ không tái phát nữa.”
Khi Đinh Thành đi vắng, cô ta một mình chăm sóc hai đứa nhỏ, về chuyện xử lý mấy phương diện này tự nhiên là rất thành thạo.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cứ như vậy, tôi đề xướng chủ đề, ba người chúng tôi rất nhanh liền trò chuyện vui vẻ.
Đang nói chuyện phiếm, chuông cửa bị kêu lên, Quyền Mai đi ra mở cửa thì nhìn thấy chị Tưởng Thanh đang đứng ở ngoài cửa, còn cầm theo một đống đồ vật. “Chị Tưởng Thanh, mau vào mau vào nhà, An Hào đang cười nè.” Tôi trực tiếp hướng chị Tưởng Thanh chào hỏi, nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chị Tưởng Thanh đem đồ vật để ở trước cửa, đi vào trong, chị ta cùng chị Vu đơn giản chào hỏi liền qua xem An Hào. “Thật đáng yêu quá đi, ánh mắt thật giống với cậu ba Lục. Chị Tưởng Thanh đánh giá An Hào một chút rồi ngẩng đầu cười. “Đứa bé sau này của chị khẳng định cũng rất đáng yêu. Tôi ôm chị ta, vỗ nhẹ vào sau lưng chị ta.
Mấy người chúng tôi thản nhiên nói vài câu chuyện phiếm, Quyên Mai còn chuẩn bị trà chiều và một ít điểm tâm, một giờ trước khi ra khỏi nhà tôi mặc quần áo cho An Hào.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khoảng sáu giờ chiều, cũng gần sắp đến giờ rồi, chúng tôi cùng nhau đến hội trường.
Bởi vì đây là bữa tiệc một trăm ngày của An
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hào, nên chúng tôi ăn mặc cũng lộng lẫy hơn bình thường, chính thức mang theo tùy ý. Tuy nhiên, chúng tôi vừa chuẩn bị ra cửa, thì đụng phải một người ở ngoài cửa.
Là Đinh Mộng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi hơi sững sờ chút, cô ta sao cũng đến đây? Có điều tôi rất nhanh đã phản ứng qua, dù sao trong bữa tiệc có mời ông Đinh, Hồng Liên còn đem theo con trai của nhà họ Đinh đến nữa, Đinh Mộng thân là cô cho dù không phải đến để thăm con trai mình nhưng cũng là đến xem Đinh Bảo Lâm bọn họ.
Một bầu không khí ngượng ngùng này lan tỏa, chúng tôi chỉ cười với nhau, nói vài câu đơn giản về An Hào và Đinh Bảo Lâm thì đi đến Hồng Tuyết Lâu rồi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bầu không khí vốn dĩ rất thoải mái nhưng bởi vì sự có mặt của Đinh Mộng mà trở nên rất kỳ lạ, đến chỗ Hồng Tuyết Lâu, tôi ôm An Hào vào trong trước, chị Vu bọn họ cũng nhanh theo tôi vào trong. “Cách bài trí ở chỗ này thực sự rất đẹp” Chị Vu nhìn đến hoa mắt, nói: “Những hoa ở chỗ này chắc tổn hơi nhiều tiền, Kính Đình đối với em vẫn thực là nỡ tiêu tiền nha.” “Cũng tạm ạ. Tôi ngượng ngùng cười, đi đến hội trường bữa tiệc trên tầng.
Khi chúng tôi đến đó hội trường bữa tiệc đã đến không ít người rồi, vừa nhìn thấy tôi tới, các bà phu nhân của đối tác đều vây lấy nhau, nói chuyện bàn tán xôn xao, có điều đều là khen An Hào.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dù sao hôm nay mấy bà phu nhân đến đây đa số đều là nịnh bợ Lục Kính Đình, tôi là người bên gối của anh, tự nhiên sẽ ở trước mặt tôi nói những lời tốt đẹp.
Khi tôi đang nói chuyện, Lục Kính Đình đi qua, tôi vừa nhìn thấy anh, mặc dù anh so với thường ngày không có gì khác biệt, nhưng tôi tổng cảm thấy anh hôm nay có chút khác lạ, hơn nữa làm việc rất vội vàng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh vừa qua liền nắm lấy bả vai của tôi, ở trên trán rơi xuống một nụ hôn, tôi chỉ cảm thấy một trận xấu hổ, hướng anh cười.
Những bà phu nhân vừa nhìn thấy Lục Kính Đình tới, càng ở bên cạnh khen An Hào không ngừng, cho đến trước mặt anh ánh mặt rất quen thuộc. “Mệt không” Lục Kính Đình tùy ý trả lời mấy bà phu nhân đó, ở bên tai tôi nhẹ giọng hỏi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi bế An Hào một đường, lúc nãy lại bể thắng bé nửa ngày, sao lại không mệt được chứ, liền gật đâu.
Không ngờ Lục Kính Đình trực tiếp đón nhận An Hào từ tay tôi, ôm cậu bé vào trong lòng, hành động của anh trực tiếp khiến các phu nhân cảm thán, giống như đã nhìn thấy chuyện gì đó kinh khủng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Xét cho cùng, anh chính là cậu ba Lục, một người có loại thân phận này, vậy mà lại giúp người phụ nữ của mình bế con, xem sao cũng cảm thấy không được thực tế.
Tôi và các phu nhân nói chuyện phiếm thêm một lúc, Lục Kính Đình đưa An Hào đi đến chỗ Dương Quốc Hưng bọn họ bên kia, ngoại trừ phụ nữ đối với con cái có hứng thú, đàn ông cũng có.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cuối cùng tôi cũng có thời gian để nghỉ ngơi, đi đến ghế sô pha của khu vực nghỉ ngơi ngồi nghỉ một lát, bà Dương vốn dĩ là ở cùng tôi, nhưng ngồi được một lúc bà ta liền lại đi chơi với con rồi, khu vực nghỉ ngơi cũng chỉ có mình tôi.
Một buổi sáng và cả buổi chiều không ngừng nghỉ, tôi có chút mệt, liền để tay lên đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Không qua bao lâu, tôi đột nhiên cảm thấy ghế số pha bên cạnh chìm xuống, ngẩng đầu theo bản năng đi xem, thì bắt gặp ánh mắt nụ cười của Nhạc Danh.
Cô ta mà đến không có chuyện gì tốt cả, tôi đứng dậy rời đi, nhưng bị cô ta nắm lấy góc quần áo của tôi: “Tôi có tin tức của Kiều Lam, có muốn nghe không?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thành thật mà nói, mặc dù tôi không muốn nói chuyện với cô ta, nhưng mà tôi đối với tin tức của Kiều Lam vẫn là có chút hứng thú, bị cô ta kéo áo cũng ngồi lại xuống ghế sô pha. “Quả nhiên, cô đối với chuyện của Kiều Lam vẫn là có hứng thú. Nhạc Danh cong môi, ngồi xuongs bên cạnh tôi. “Nói” Tôi cũng không có phản bác, chính là muốn nghe chuyện của Kiều Lam, dù sao hôm đó cô ta trực tiếp bị Đinh Mộng kéo đi, còn là ông Đinh đồng ý, kết quả chắc chắn không có chuyện tốt.
Huống hồ, tôi cũng không phải là thánh mẫu, cô ta từng gây ra nhiều chuyện đối với tôi đều rõ ràng trong mắt tôi, nói thật, tôi chính là muốn nghe cô ta nói, càng xấu càng tốt. “Hôm đó Kiều Lam bị Đinh Mộng dẫn đi, chúng ta cũng đã thấy rõ, tôi nghe nói, sau khi cô ta bị đưa đi, cô ta đã bị sảy thai, đó là điều chắc chắn, sau đó còn đánh gãy một bên chân và được khấu lại cổ tử cung, vẫn luôn bị nhốt trong tầng hầm, tôi đoán, hiện tại không chết cũng là bị điên” Cập nhật nhanh nhất trên Тгцy*eлАРР.cом
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi sửng sốt, theo đó nhíu mày: “Cô ta muốn dùng đứa bé để bóp chết bà Đinh, còn ảo tưởng muốn vị trí đó nữa, kết quả này, coi như đã tốt rồi. “Tôi nói cho cô biết mấy chuyện này, không phải muốn kêu cô nhìn kết quả ra sao, mà chính là muốn cô nghĩ tới bản thân mình” Nhạc Danh cười lạnh: “Cô và cô ta tựa như không có cái gì khác biệt, bên cạnh Kính Đình nhiều phụ nữ như vậy, cô đừng cho rằng sinh con ra rồi ở bên cạnh Kính Đình lâu là đã xem Kính Đình thực sự yêu cô, anh ta chỉ là còn chưa chơi chán thôi” “Chuyện này tôi không có quyền đi quản. Tôi nhìn cô ta bắt đầu chua tôi, liền đứng dậy: “Cô vẫn nên lo tốt chính mình đi, đừng có một ngày nào đó bị loại bệnh đó.
Giọng nói tôi không lớn, nhưng Nhạc Danh chắc chắn đã nghe rất rõ ràng, cô ta bị tôi làm tức chết, định đứng dậy mắng tôi, Lục Kính Đình đúng lúc bế An Hào qua tới, Nhạc Danh kéo lấy tay của tôi đặt tay mình lên đó, trên mặt cô ta liền biến thành ý cười: “Ái Phương, tôi thật ngưỡng mộ cô, gia đình đoàn viên, đứa bé cũng rất dễ thương”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nói xong, cô ta nhìn về phía Lục Kính Đình: “Anh Lục, từ sau khi anh cùng với Ái Phương ở bên nhau sao không dẫn em đi chơi rồi vậy, em ở nước ngoài nằm nhiều năm như vậy, vừa mới trở về nhà, muốn ra ngoài thư giãn một chút. “Đưa An Hào cho em bế” Tôi vốn dĩ không muốn nghe cô ta nói mấy lời này, càng không muốn nghe thấy cô ta và Lục Kính Đính nói về vấn đề này, chỉ muốn bế An Hào rời đi, mắt không thấy tim không loạn. “Em quá mệt rồi, để anh bế được rồi.” Lục Kính Đình để An Hào ở một bên tay khác, tay còn lại ôm vai của tôi, nhìn ánh mắt của Nhạc Danh tối đi vài phần: “Cô ở nước ngoài chơi cũng rất tốt mà, về nước nên nghỉ ngơi nhiều chút mới đúng.
Anh nói lời này xong, tôi không biết Nhạc Danh có phản ứng gì, tôi chỉ cảm thấy tim của tôi trầm xuống, xem ra, cái gì anh cũng biết. “Anh Lục, anh đây là...Có ý gì. Ánh mắt Nhạc Danh lộ ra vẻ không thể tin được, sau đó nhìn tôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi cụp mắt xuống, không có nhìn cô ta, chỉ nghe thấy giọng nói của Lục Kính Đình ở bên tai: “Lời tôi nói có ý gì cô hiểu rõ hơn ai hết.
Sau đó anh kéo tôi rời đi, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của Nhạc Danh, có điều tôi đoán nhất định là đặc sắc.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Quy trình về sau rất có định, mọi người đều xem em bé, ăn cũng no rồi, thậm chí tiết mục cũng diễn hết rồi, bữa tiệc cũng sắp kết thúc rồi.
Tôi và Lục Kính Đình tiễn khách xong, rồi mới trở về nhà.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trên đường đi, tôi nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ hơn rồi, An Hào và Quyên Mai sớm đã được thằng Đen đón về rồi, tôi cũng đã bận rộn cả một ngày, mệt lử người.
Tôi vốn dĩ muốn nhắm mắt dưỡng thần, nhưng không muốn cứ nhắm mắt như vậy, cho nên đã ngủ ở trên xe.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong giấc ngủ, tôi nghe thấy một tiếng chuông điện thoại chói tai, tôi khó khăn mở mắt ra, liền nghe thấy âm thanh của Lục Kính Đình: “Được, tôi lập tức sẽ đến "Sao vậy?" Tôi ngáp một cái, nhìn anh một cái hỏi. “Hàng hóa ở bến tàu bị lấy mất rồi.” Lục Kính Đình nhỏ giọng nói mang theo một chút lo lắng, nhưng nhìn sắc mặt của anh, tôi lại cảm thấy giống
có khả năng sốt ruột như vậy.
Bình luận facebook