Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-74
Chương 74: Kết thúc rồi
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Chu Phong run lên, cơ thể đột nhiên trở nên cứng ngắc, anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lẽo nhìn tôi chẳm chẳm, anh ta hỏi tôi: “Người bên ngoài là ai?"
Bầu không khí giống như bị đông cứng lại, chỉ còn lại tiếng gõ cửa có nhịp ngoài cửa thôi.
Trong đôi mắt của Chu Phong có thứ tôi nhìn không hiểu, giống như tức giận, lại giống như khó thể hiểu được, anh nhìn tôi chẳm chẳm, dường như rất muốn giải phẫu tôi từng chút từng chút một.
Có lẽ anh ta không thể nào ngờ được tôi lại gọi người khác tới đây, càng bất ngờ hơn là tôi lại quen biết Thẩm Uyển Thanh. “Người bên ngoài là ai?" Chu Phong híp mắt lại, trong đáy mắt xuất hiện ý lạnh uy nghiêm đáng sợ, anh ta nghiêm giọng hỏi lại tôi lần nữa.
Tôi nhìn vào đôi mắt của anh ta rồi bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí đang lạnh dần, cảm giác lạnh lớp này khiến tôi hoảng sợ, khiến tôi không khỏi nhớ tới thủ đoạn độc ác trước đây của anh ta. Đột nhiên tôi nhớ tới kết cục của những người phụ nữ đã từng phản bội anh ta, cuối cùng họ phải lưu lạc ở chỗ mát xa, một ngày phải hầu hạ mười người đàn ông lao động chân tay. Chu Phong vốn không phải là một người lòng dạ mềm yếu, chẳng qua anh ta không sử dụng những thủ đoạn độc ác đó với tôi mà thôi.
Thế nhưng bây giờ tôi không còn lựa chọn nào khác. "Cô ở trong đó không vậy?" Thẩm Uyển Thanh hỏi một câu rồi sau đó tiếp tục gõ cửa.
Tôi hoàn hồn lại, thở dài một cái rồi nói với Chu Phong: “Nhìn thử là biết ngay thôi mà?"
Sau đó tôi đi về phía cửa, mở cửa ra, yếu ớt nói: “Cô vào đi, người trong lòng cô đang đợi cô kìa!"
Thẩm Uyền Thanh hơi ngây ra nhưng lúc cô ta nhìn thấy Chu Phong thì đôi mắt bắt đầu sáng rực lên, ánh mắt cô ta sáng quắc chăm chú nhìn Chu Phong, quyến rũ lắc mông đi vào trong.
Hôm nay cô ta ăn mặc rất gợi cảm, một bộ đồ màu đen hở vai, trông không khác bikini là mấy. "Sao em quen biết cô ấy!” Chu Phong nhìn tôi và Thẩm Uyển Thanh, trên khuôn mặt u ám có một chút kinh ngạc nhưng nó biến mất rất nhanh.
Chu Phong đang hỏi tôi nhưng bây giờ tôi không không tôi muốn trả lời anh ta.
Có một số chuyên không phải là anh ta không muốn thì sẽ không xảy ra, giống như tôi không muốn anh ta đối xử với tôi như thể vậy đó.
Tham Gia Dì nhìn Chu Phong, có chút rụt rè, cô ta hoàng hốt nhìn tôi rồi hỏi: "Anh ấy sao vậy?” "Không sao đâu, một lát nữa sẽ quên hết những chuyện đã xảy ra thôi." Tôi trả lời lại cô ta rồi sau đó đi đến bên Chu Phong xoa lên ngực anh ta cảm nhận được nhịp tim đang đập trong lồng ngực của anh ta.
Thẩm Uyển Thanh đi đến bên cạnh tôi, củi người xuống, cô ta giơ tay ra muốn sở lên người Chu Phong thể nhưng cánh tay cô ta cứ dừng ở trong không trung, cô ta quay đầu lại nhìn tôi chăm chăm, ngỡ người ra. Đọc truyện mới nhất tại
Tôi không để ý đến cô ta, tay khẽ dùng sức rồi nói một câu: "Chu Phong, anh hãy cố gắng hưởng thụ nhé, kỹ thuật của cô ta cứ phải gọi là đình của chóp đấy, nhất định sẽ khiến anh thần hồn điên đảo." Chu Phong đã không còn một chút sức lực nào từ lâu rồi, anh ta cứ thể để tôi đẩy ngã lên ghế sô pha.
Lồng ngực Chu Phong phập phồng, anh ta muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại không nói ra tiếng được, sau đó anh ta nhìn tôi chẳm chẳm, trợn mặt lên, sự tức giận trong đôi mắt muốn trào ra ngoài giống như muốn huỷ diệt tôi vậy.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta nhìn tôi như thế, nhưng ngoài ý muốn tôi lại không có một chút sợ hải nào cả, cũng không cảm thấy buồn rầu, ngược lại còn cảm thấy trái tim bắt đầu trở nên tĩnh lặng hơn.
Tôi thở dài rồi xoay người, không để ý đến ảnh mắt của Chu Phong mà nói với Thẩm Uyển Thanh: "Cô có muốn trở thành bà Chu không? Hoặc là cô có muốn anh ấy chỉ cưng chiều một mình cô không?”
Thẩm Uyển Thanh hơi ngây người ra nhưng trong đôi mắt của cô ta có sự mong chờ còn xen lẫn một chút sợ hãi nữa, cô ta gật đầu rồi lại bắt đầu lắc đầu, cô ta hỏi tôi: "Vậy cô thì sao, tại sao cô lại muốn làm như thế? Nếu như có thể trở thành bà Chu sao cô không tự mình làm lấy?"
Tôi cười mỉa mai, nghĩ thầm, coi như cô ta cũng không phải là một kẻ ngốc. "Cô cười cái gì?" Thẩm Uyển Thanh đi đến bên cạnh tôi, nhìn Chu Phong nằm trên ghế sô pha, sự tham lam và mong chờ trong đôi mắt càng lúc càng nhiều hơn.
Tôi biết cô ta muốn có được cuộc sống giàu sang phủ quý, đây đều là mục đích chung của các tình nhân.
Làm những chuyện này, đơn giản chỉ vì tiền, nếu như một lần vất và đổi lại được một đời nhàn nhã giống như chị Tưởng Thành, trong một đêm ngồi lên được vị trí của bà chủ thì cũng coi như là tu thành chính quả.
Bây giờ Thẩm Uyển Thanh có chút không dám, bởi vì cô ta nhất gan.
Nhìn dáng vẻ của cô ta, tôi cũng không muốn dây dựa thêm nữa, chỉ đành nói: “Bố mẹ của tôi đều đang nằm trong tay vợ của anh ấy, nếu như tôi không phải sạch quan hệ với anh thấy thì bố mẹ tôi sẽ gặp nguy hiểm mất, cô có hiểu ý của tôi không?”
Thẩm Uyển Thanh ngẩng đầu lên, trong đôi mắt có một chút nghi ngờ: “Ý của cô là cô cực chẳng đã mới làm như thế này sao?" “Nếu không thì cô nghĩ vì sao? Cô nghĩ tôi sẽ từ bỏ một cơ hội tốt như thế này à, người đàn ông như anh ấy e là chỉ có một thôi ấy chứ
Những lời tôi nói không phải là những lời dối trá gì đầu, tôi làm cái nghề này bao nhiêu năm nay rồi, tôi chỉ thấy có một mình anh ta là một người đàn ông vừa trẻ tuổi vừa có quyền lại có thể thôi. Thẩm Uyển Thanh có chút dao động rồi, cô ta do dự nhìn về phía Chu Phong, muốn nhưng lại không dám làm. “Thế cô đã nghĩ kỹ chưa, nếu như bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội nào khác dầu, tôi coi cô là bạn học cũ nên mới giúp cô một tay thôi. Chỉ cần có chơi anh ấy thêm mấy lần, cầm thấy thứ đó của anh ấy đến bệnh viện, đợi đến khi cô rụng trứng thì thụ tinh, mang thai con của anh ấy chẳng phải là chuyện sớm muộn hay sao? Đọc truyện mới nhất tại Truyện 88.net
Thầm Uyền Thanh nghe thấy tôi nói như thế thì nuốt nước bọt rồi hỏi lại tôi lần nữa: "Có thể thụ tinh thật sao? Còn có thể mang thai con của anh ấy thật hà?"
Tôi gật đầu, thở phào nhẹ nhõm một cái, chỉ cần cô ta dao động thì những chuyện còn lại dễ giải quyết rồi. "Cô không tự nghĩ mà xem? Bây giờ anh ấy không có tình nhân nào cả, vợ của anh ấy cũng không có khả năng sinh nở, chỉ cần cô làm tốt lần này thì cô còn sợ cái gì nữa? Cơm ngon áo đẹp, vinh hoa phú quý chẳng phải đều là những thứ cô muốn có sao!” tôi tiếp tục thêm dầu vào lửa, bây giờ cô ta chỉ cần có một chút kích thích thì rất có khả năng lý trí của cô ta sẽ bị dục vọng của chính mình gặm nhấm lấy.
Đôi mắt của Thẩm Uyền Thanh trở nên kiên định hơn trước, cô ta đi đến bên cạnh Chu Phong, hai tay sở lên gương mặt của anh ta, dịu dàng nhìn anh ta lắm bầm: “Cục trưởng Chu, anh là người đàn ông lợi hại nhất tôi từng thấy đó, cũng là người đàn ông tôi hằng mong ước.
Thẩm Uyển Thanh dừng động tác trong tay lại, cô ta quay đầu lại nhìn về phía tôi, ánh mắt lạnh lùng, bình tĩnh nói: "Nếu như thật sự tốt như thế thì cô sẽ bằng lòng nhường nó lại cho tôi ư, bố mẹ cô bị vợ của anh ấy bắt thật hả?".
Tôi cười mỉa mai nhìn cô ta rồi chậm rãi lên tiếng: “Cô đừng tưởng tôi không biết bây giờ cô ước gì có thể nhanh chóng lao tới đó, nhưng cô đang sợ có đúng không?"
Tôi lấy điện thoại từ trong túi xách ra rồi lạnh lùng nói một câu, nếu cô không muốn vậy thì để tôi gọi cho người khác tới vậy, không có một chút can đảm nào thì cô muốn làm chuyện lớn kiểu gì? Sau đó tôi gọi điện thoại cho Tiêu Dao rồi mở loa ngoài lên.
Thẩm Uyển Thanh nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại thì vẻ mặt đột nhiên trở nên căng thẳng, rồi cô ta cắn chặt răng, giống như đang đưa ra một quyết định nào đó, cô ta tiến lên phía trước nằm chặt lấy cánh tay của tôi, kích động nói, đừng mà! Sau đó cô ta giành lấy điện thoại trong tay tôi, tắt máy đi. "Việc này tôi chỉ giúp có đến đây thôi, chuyện còn lại chắc không cần tôi dạy cô dâu như
Tôi hờ hững nói rồi sau đó đưa mắt nhìn về phía Chu Phong đang mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhỏm trong lòng, cũng giống như được giải thoát rồi, cũng giống như thư thái hơn nhiều.
Hai năm, cứ để nó kết thúc ở đây đi.
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Chu Phong run lên, cơ thể đột nhiên trở nên cứng ngắc, anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lẽo nhìn tôi chẳm chẳm, anh ta hỏi tôi: “Người bên ngoài là ai?"
Bầu không khí giống như bị đông cứng lại, chỉ còn lại tiếng gõ cửa có nhịp ngoài cửa thôi.
Trong đôi mắt của Chu Phong có thứ tôi nhìn không hiểu, giống như tức giận, lại giống như khó thể hiểu được, anh nhìn tôi chẳm chẳm, dường như rất muốn giải phẫu tôi từng chút từng chút một.
Có lẽ anh ta không thể nào ngờ được tôi lại gọi người khác tới đây, càng bất ngờ hơn là tôi lại quen biết Thẩm Uyển Thanh. “Người bên ngoài là ai?" Chu Phong híp mắt lại, trong đáy mắt xuất hiện ý lạnh uy nghiêm đáng sợ, anh ta nghiêm giọng hỏi lại tôi lần nữa.
Tôi nhìn vào đôi mắt của anh ta rồi bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí đang lạnh dần, cảm giác lạnh lớp này khiến tôi hoảng sợ, khiến tôi không khỏi nhớ tới thủ đoạn độc ác trước đây của anh ta. Đột nhiên tôi nhớ tới kết cục của những người phụ nữ đã từng phản bội anh ta, cuối cùng họ phải lưu lạc ở chỗ mát xa, một ngày phải hầu hạ mười người đàn ông lao động chân tay. Chu Phong vốn không phải là một người lòng dạ mềm yếu, chẳng qua anh ta không sử dụng những thủ đoạn độc ác đó với tôi mà thôi.
Thế nhưng bây giờ tôi không còn lựa chọn nào khác. "Cô ở trong đó không vậy?" Thẩm Uyển Thanh hỏi một câu rồi sau đó tiếp tục gõ cửa.
Tôi hoàn hồn lại, thở dài một cái rồi nói với Chu Phong: “Nhìn thử là biết ngay thôi mà?"
Sau đó tôi đi về phía cửa, mở cửa ra, yếu ớt nói: “Cô vào đi, người trong lòng cô đang đợi cô kìa!"
Thẩm Uyền Thanh hơi ngây ra nhưng lúc cô ta nhìn thấy Chu Phong thì đôi mắt bắt đầu sáng rực lên, ánh mắt cô ta sáng quắc chăm chú nhìn Chu Phong, quyến rũ lắc mông đi vào trong.
Hôm nay cô ta ăn mặc rất gợi cảm, một bộ đồ màu đen hở vai, trông không khác bikini là mấy. "Sao em quen biết cô ấy!” Chu Phong nhìn tôi và Thẩm Uyển Thanh, trên khuôn mặt u ám có một chút kinh ngạc nhưng nó biến mất rất nhanh.
Chu Phong đang hỏi tôi nhưng bây giờ tôi không không tôi muốn trả lời anh ta.
Có một số chuyên không phải là anh ta không muốn thì sẽ không xảy ra, giống như tôi không muốn anh ta đối xử với tôi như thể vậy đó.
Tham Gia Dì nhìn Chu Phong, có chút rụt rè, cô ta hoàng hốt nhìn tôi rồi hỏi: "Anh ấy sao vậy?” "Không sao đâu, một lát nữa sẽ quên hết những chuyện đã xảy ra thôi." Tôi trả lời lại cô ta rồi sau đó đi đến bên Chu Phong xoa lên ngực anh ta cảm nhận được nhịp tim đang đập trong lồng ngực của anh ta.
Thẩm Uyển Thanh đi đến bên cạnh tôi, củi người xuống, cô ta giơ tay ra muốn sở lên người Chu Phong thể nhưng cánh tay cô ta cứ dừng ở trong không trung, cô ta quay đầu lại nhìn tôi chăm chăm, ngỡ người ra. Đọc truyện mới nhất tại
Tôi không để ý đến cô ta, tay khẽ dùng sức rồi nói một câu: "Chu Phong, anh hãy cố gắng hưởng thụ nhé, kỹ thuật của cô ta cứ phải gọi là đình của chóp đấy, nhất định sẽ khiến anh thần hồn điên đảo." Chu Phong đã không còn một chút sức lực nào từ lâu rồi, anh ta cứ thể để tôi đẩy ngã lên ghế sô pha.
Lồng ngực Chu Phong phập phồng, anh ta muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại không nói ra tiếng được, sau đó anh ta nhìn tôi chẳm chẳm, trợn mặt lên, sự tức giận trong đôi mắt muốn trào ra ngoài giống như muốn huỷ diệt tôi vậy.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta nhìn tôi như thế, nhưng ngoài ý muốn tôi lại không có một chút sợ hải nào cả, cũng không cảm thấy buồn rầu, ngược lại còn cảm thấy trái tim bắt đầu trở nên tĩnh lặng hơn.
Tôi thở dài rồi xoay người, không để ý đến ảnh mắt của Chu Phong mà nói với Thẩm Uyển Thanh: "Cô có muốn trở thành bà Chu không? Hoặc là cô có muốn anh ấy chỉ cưng chiều một mình cô không?”
Thẩm Uyển Thanh hơi ngây người ra nhưng trong đôi mắt của cô ta có sự mong chờ còn xen lẫn một chút sợ hãi nữa, cô ta gật đầu rồi lại bắt đầu lắc đầu, cô ta hỏi tôi: "Vậy cô thì sao, tại sao cô lại muốn làm như thế? Nếu như có thể trở thành bà Chu sao cô không tự mình làm lấy?"
Tôi cười mỉa mai, nghĩ thầm, coi như cô ta cũng không phải là một kẻ ngốc. "Cô cười cái gì?" Thẩm Uyển Thanh đi đến bên cạnh tôi, nhìn Chu Phong nằm trên ghế sô pha, sự tham lam và mong chờ trong đôi mắt càng lúc càng nhiều hơn.
Tôi biết cô ta muốn có được cuộc sống giàu sang phủ quý, đây đều là mục đích chung của các tình nhân.
Làm những chuyện này, đơn giản chỉ vì tiền, nếu như một lần vất và đổi lại được một đời nhàn nhã giống như chị Tưởng Thành, trong một đêm ngồi lên được vị trí của bà chủ thì cũng coi như là tu thành chính quả.
Bây giờ Thẩm Uyển Thanh có chút không dám, bởi vì cô ta nhất gan.
Nhìn dáng vẻ của cô ta, tôi cũng không muốn dây dựa thêm nữa, chỉ đành nói: “Bố mẹ của tôi đều đang nằm trong tay vợ của anh ấy, nếu như tôi không phải sạch quan hệ với anh thấy thì bố mẹ tôi sẽ gặp nguy hiểm mất, cô có hiểu ý của tôi không?”
Thẩm Uyển Thanh ngẩng đầu lên, trong đôi mắt có một chút nghi ngờ: “Ý của cô là cô cực chẳng đã mới làm như thế này sao?" “Nếu không thì cô nghĩ vì sao? Cô nghĩ tôi sẽ từ bỏ một cơ hội tốt như thế này à, người đàn ông như anh ấy e là chỉ có một thôi ấy chứ
Những lời tôi nói không phải là những lời dối trá gì đầu, tôi làm cái nghề này bao nhiêu năm nay rồi, tôi chỉ thấy có một mình anh ta là một người đàn ông vừa trẻ tuổi vừa có quyền lại có thể thôi. Thẩm Uyển Thanh có chút dao động rồi, cô ta do dự nhìn về phía Chu Phong, muốn nhưng lại không dám làm. “Thế cô đã nghĩ kỹ chưa, nếu như bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội nào khác dầu, tôi coi cô là bạn học cũ nên mới giúp cô một tay thôi. Chỉ cần có chơi anh ấy thêm mấy lần, cầm thấy thứ đó của anh ấy đến bệnh viện, đợi đến khi cô rụng trứng thì thụ tinh, mang thai con của anh ấy chẳng phải là chuyện sớm muộn hay sao? Đọc truyện mới nhất tại Truyện 88.net
Thầm Uyền Thanh nghe thấy tôi nói như thế thì nuốt nước bọt rồi hỏi lại tôi lần nữa: "Có thể thụ tinh thật sao? Còn có thể mang thai con của anh ấy thật hà?"
Tôi gật đầu, thở phào nhẹ nhõm một cái, chỉ cần cô ta dao động thì những chuyện còn lại dễ giải quyết rồi. "Cô không tự nghĩ mà xem? Bây giờ anh ấy không có tình nhân nào cả, vợ của anh ấy cũng không có khả năng sinh nở, chỉ cần cô làm tốt lần này thì cô còn sợ cái gì nữa? Cơm ngon áo đẹp, vinh hoa phú quý chẳng phải đều là những thứ cô muốn có sao!” tôi tiếp tục thêm dầu vào lửa, bây giờ cô ta chỉ cần có một chút kích thích thì rất có khả năng lý trí của cô ta sẽ bị dục vọng của chính mình gặm nhấm lấy.
Đôi mắt của Thẩm Uyền Thanh trở nên kiên định hơn trước, cô ta đi đến bên cạnh Chu Phong, hai tay sở lên gương mặt của anh ta, dịu dàng nhìn anh ta lắm bầm: “Cục trưởng Chu, anh là người đàn ông lợi hại nhất tôi từng thấy đó, cũng là người đàn ông tôi hằng mong ước.
Thẩm Uyển Thanh dừng động tác trong tay lại, cô ta quay đầu lại nhìn về phía tôi, ánh mắt lạnh lùng, bình tĩnh nói: "Nếu như thật sự tốt như thế thì cô sẽ bằng lòng nhường nó lại cho tôi ư, bố mẹ cô bị vợ của anh ấy bắt thật hả?".
Tôi cười mỉa mai nhìn cô ta rồi chậm rãi lên tiếng: “Cô đừng tưởng tôi không biết bây giờ cô ước gì có thể nhanh chóng lao tới đó, nhưng cô đang sợ có đúng không?"
Tôi lấy điện thoại từ trong túi xách ra rồi lạnh lùng nói một câu, nếu cô không muốn vậy thì để tôi gọi cho người khác tới vậy, không có một chút can đảm nào thì cô muốn làm chuyện lớn kiểu gì? Sau đó tôi gọi điện thoại cho Tiêu Dao rồi mở loa ngoài lên.
Thẩm Uyển Thanh nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại thì vẻ mặt đột nhiên trở nên căng thẳng, rồi cô ta cắn chặt răng, giống như đang đưa ra một quyết định nào đó, cô ta tiến lên phía trước nằm chặt lấy cánh tay của tôi, kích động nói, đừng mà! Sau đó cô ta giành lấy điện thoại trong tay tôi, tắt máy đi. "Việc này tôi chỉ giúp có đến đây thôi, chuyện còn lại chắc không cần tôi dạy cô dâu như
Tôi hờ hững nói rồi sau đó đưa mắt nhìn về phía Chu Phong đang mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhỏm trong lòng, cũng giống như được giải thoát rồi, cũng giống như thư thái hơn nhiều.
Hai năm, cứ để nó kết thúc ở đây đi.
Bình luận facebook