Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-89
Chương 89: Anh Phong
**********
Đức Huy tranh giải thích trước mặt Lục Kinh Đình "Đúng! Đúng là quá kiêu ngạo rồi, nếu không thì chúng tôi cũng chẳng can thiệp vào đầu. Trên phương diện kinh doanh của chợ đen, thì không phải là chuyện ai có thể làm ai không thể làm, mà là mọi người cùng nhau làm giàu, chưa từng gặp qua kẻ nào độc chiếm một mình!" "Ông Lâm, vậy ông nghĩ thế nào? Cái tụ điểm giải trí đó của ông cũng không phải là một con số nhỏ đâu!" Ngồi bên cạnh ông Lâm là một gã béo nổi tiếp lời của Đức Huy, hỏi ông Lâm. "Tôi không từ chối nhưng cũng không đồng ý.
Ông Lâm lắc đầu, lông mày nhíu chặt nhưng lại nhìn chằm chằm Lục Kinh Đình. Tôi lập tức hiểu ra ý đồ của ông ta. Ông ta tuổi đã cao, một già một trẻ lôi kéo, gặp phải một người như thế, đá chọi đá thì ông ta không dám rồi, mục đích của bữa cơm này đại khái là hôm nay ở đây ông ta và Lục Kinh Đinh sẽ kết thành đồng minh. Hiện tại ông ta muốn Lục Kinh Đình những tay vào việc này" "Ông Lâm muốn lỗi người kia ra để xem bộ mặt thật của kẻ đó sao?" Gã béo quảng ánh mắt về phía ông Lâm, nghi ngờ hỏi. "Đúng, tôi đúng là có suy nghĩ này." Ông Lâm gặt đầu nhìn Lục Kinh Đình, ánh mắt sáng quắc
Lục Kính Đình nhíu mày, biểu cảm trên gương mặt anh khiến cho người ta phải suy ngẫm, anh khẽ cười một tiếng: "Đồng ý đi! Ngày mai hẹn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào!"
Ngày hôm sau, ông Lâm hẹn người đến khách sạn này gặp mặt.
Mà một vài người hôm qua cùng ăn cơm với chúng tôi đã đặt sẵn thiết bị ở phòng bên cạnh, cho nên nhất cử nhất động ở phòng bên cạnh chúng tôi đều có thể thấy rõ ràng.
Ông Lâm hơi lim dim mắt, ở phòng bên cạnh chờ người, trên bàn khỏi trà lượn lờ,
Đã đến thời gian hẹn, trên hành lang xuất hiện một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài xấu xí đội mũ lưỡi trai nhưng quần áo trên người rất gọn gàng quy củ.
Tôi lén lút liếc Lục Kinh Đình, thấy vẻ mặt anh càng lúc càng trở nên nghiêm nghị, thì tôi lập tức đoán ra được có lẽ người đàn ông này không phải là người cần chờ
Đúng như dự đoán, người đàn ông trung niên đi vào trong phòng nhưng cũng không ngồi xuống mà chi cung kính chào hỏi ông Lâm theo quy tắc trên giang hồ rồi khiêm tốn nói: "Đại ca của chúng tôi không tiền đến cho nên muốn mời ông Lâm di chuyển đến Long Hải gặp mặt." "Không phải rõ ràng là đã hẹn ở đây rồi, tại sao vào lúc này lại thay đổi? Làm ăn coi trọng nhất là chữ tin đầy !" Ông Lâm nhíu chặt mày, trên mặt lộ rõ vẻ không vui.
Người kia vẫn duy trì tư thế như cũ, rất kiêu ngạo: "Tôi đã chuyển xong lời rồi, có đi hay không là do ông Lâm quyết định. Nếu như ông không có thời gian thì
Lão Đại nhà chúng tôi cũng không ép.
Nói xong ông ta xoay người định rời đi, nhưng ông Lâm liếc qua camera một cái rồi cuối cùng chần chừ đứng dậy: "Tôi đi."
Người đàn ông trung niên đi ra trước, ông Lâm theo sau lưng. Từ video tôi có thể nhìn ra người dàn ông trung niên đó đã được huấn luyện qua, lúc đi lại vô cùng nhẹ nhàng nhanh nhẹn, khí chất trên người có chút không giống với người bình thường.
Lúc trước khi còn ở bên cạnh Chu Phong, anh ta đã dạy tôi rất nhiều thứ. "Xem ra cái người sau màn này không hề đơn giản
Cũng không biết là ai nói câu này khiến tất cả mọi người cùng đưa mắt nhìn nhau. Anh nhìn tôi tôi nhìn anh, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng Lục Kinh Đình lại chẳng nói rằng gì, anh đi tới trước cửa sổ nhìn xuống xuống phía dưới tầng, khỏe miệng hơi cong cong lộ ra biểu cảm đầy ý tử sâu xa.
Tôi còn cho rằng anh vừa nhìn thấy cái gì thú vị nên tiến lại xem thử, kết quả chỉ thấy một chiếc xe ô tô màu đen vừa biến mất nơi góc đường.
Lục Kinh Đinh ôm lấy eo tôi, hỏi tôi nhìn cái gì. Tôi lắc lắc đầu nói không có, sau đó kéo cánh tay anh xoay người ngồi xuống ghế sô pha.
Những người còn lại đang thì thầm bán tán về chuyện kì lạ vừa xảy ra gần đây, không khỏi nghi ngờ về việc điều đó có liên quan tới cái người thần bị kia.
Lục Kính Đình không giống bọn họ, biểu cảm trên gương mặt anh rất hờ hững, giống như đang bày mưu tỉnh kể, không thấy một chút gì gọi là lo lắng.
Anh uống trà tôi vừa rót, ung dung tự tại, chuyện ở đây không hề ảnh hưởng gì tới anh dù chỉ một chút.
Một tiếng sau, ông Lâm nhíu mày trở lại trong phòng, ông ngồi ở ghế số pha đối diện với lục Kinh Đinh, nhấp một hớp trà, thở dài rồi mới nói: "Chưa nhìn thấy mặt người đó, chỉ nhìn thấy bóng lưng thôi, giàu nứt đố đổ vách, tiền đưa ra và điều kiện cũng không ít." "Vậy ông đồng ý rồi sao?" Đức Huy chen ra khỏi nhóm người rồi tiến đến trước mặt ông Lâm hỏi. "Chưa. Tôi nói cho tôi thời gian mấy ngày để cân nhắc. Anh ta cũng không làm khó tôi, rồi đưa tôi về Ông Lâm nói xong ngẩng đầu nhìn Lục Kinh Đinh, sắc mặt rất khó coi, ông ta lại nói tiếp: "Cậu ba, cậu nhìn chuyện này xem, bây giờ thực sự rất rắc rối. Anh em trên giang hồ đều rất sốt ruột rồi."
Thực ra tuổi tác của ông Lâm lớn hơn Lục Kinh Đình rất nhiều, thể lực cũng không nhỏ, thế nhưng lại luôn tỏ ra rất khiêm tốt, bất kể lúc nào, dù nói chuyện hay làm việc đều chừa lại một đường lui, tính tình ông tà ôn hòa như ngọc, khác biệt rất lớn với anh em trên giang hồ. Cho nên, Lục Kinh Đình còn phải nể nang ông Lâm mấy phần.
Anh gật đầu, hòa hoãn nói một câu: “Ông Lâm chuyển này không thể gấp được."
Rồi anh lại quay đầu nói với Nghĩa vài câu. "Cậu ba, cậu phải làm chủ chuyện này. Trong cái giới này chắc chắn số người ra mặt không nhiều. Chúng tôi chỉ là những con tốt nhỏ bé, không chịu nổi vài lần quăng quật, nhưng nếu cần đến chúng tôi thì dù có chết chúng tôi cũng không từ chối" "Đúng vậy đó cậu ba! Nếu cậu cần đến chúng tôi thì chúng tôi nhất định không lùi về sau!" "Cậu ba, nếu chuyện này không được xử lý thì chúng ta không thể lăn lộn ở nơi này nữa, đảm thuộc hạ cũng không có cơm ăn!" Mời bạn đọc truyện tại
Ông Lâm uống trà, cùng với Lục Kính Đình nghe đám người ở đó kể khổ, bỗng nhiên động tác tay ông ta đột ngột dừng lại, ông ta khoa chân múa tay ra dấu cấm lên tiếng, rồi quay đầu nói với Lục Kính Đình: "Suýt nữa thì tôi quên mất, tôi nghe thấy đảm thuộc hạ của anh ta gọi anh ta là anh Phong!". "Anh Phong?" Lục Kinh Đinh khẽ nhíu mày, trên mặt hiện ra một nụ cười đầy ý tử sâu xa, anh vuốt vuốt chiến trà trong tay rồi liếc mắt nhìn tôi, Vừa rồi, tôi không để ý lắm những gì ông Lâm vừa nói, nhưng khi nghe thấy Lục Kinh Đình nói lại một lần nữa thì đường án giữa hai lông mày tôi mới nhảy vọt một cái, lập tức nghĩ đến Chu Phong. "Không thể nào đâu! Cậu ba, nhà anh ta trong giới làm ăn chân chính cũng có thể coi là có chút thể lực, không thiếu gì tiền, làm sao có thể đặt mình vào nguy hiểm được?" Tôi có hơi kinh ngạc, lập tức phủ định suy nghĩ này.
Không thể nào! Châu Phong không có lý do gì để làm như vậy, cũng không tội gì mà phải làm thế.
Lục Kinh Đinh nghe thấy tôi nói vậy thì ý cười trên mặt chậm rãi tắt ngúm, đáy mắt bao phủ một tầng sương lạnh, anh nghiệm mặt hỏi: "À, vậy sao?"
Anh cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, cả người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo. "Tôi không có ý đó." "Vậy còn những ý nào khác nữa?"
Tôi còn muốn giải thích thì eo bỗng nhiên cảm thấy đau, sau đó bị Lục Kính Đình cưỡng ép kéo mạnh vào trong lồng ngực rồi bị chặn kín miệng.
Anh ôm tôi đứng dậy lướt thẳng qua ánh mắt kính ngạc của mọi người, rồi tiến vào chỗ rẽ tới phòng nghỉ ngợi, căn bản không cho tôi cơ hội để nói chuyện. Mỗi miệng không dời, quần áo cũng không cởi, cứ như vậy mà muốn tôi.
Vật cực lớn của anh lấp trọn nơi nào đó trống trải dưới thân tôi khiến nó gần như căng nứt, nhưng hình như vật đó vẫn còn muốn phinh lớn hơn nữa. Tôi mơ màng cầu xin tha, thế nhưng Lục Kính Đình căn bản chẳng thèm quan tâm đến tôi, lại tiếp tục dùng sức đâm vào
Tôi bị anh đâm đến đến xương cốt như muốn nứt ra, lúc dừng lại thì mới phát hiện chiếc váy đã còn còn dùng nổi nữa, bị rách một mảng rất lớn, cúc áo cũng không còn nữa, còn dây áo lót thì bị đứt mất một bên. "Lục Kinh Đình! Anh giỏi lắm!" Tôi nhìn dáng vẻ chật vật của chính mình, trong lòng vô cùng tức giận, vung thẳng nắm đấm tới.
Nhưng nắm đấm của tôi rơi trên người anh chẳng những không làm anh đau, trái lại còn bị cơ bắp của anh làm cho đau đớn.
Tôi thấy nụ cười trên gương mặt anh càng trở nên dậm hơn thì chôn đầu trong đầu gối không thèm để ý đến anh nữa. “Lại còn làm mình làm máy nữa! Là em tự chọc tôi đây?" Lục Kinh Đình cởi áo sơ mi trên người phủ lên người tôi, rồi ôm tôi trở về phòng nem vào bồn tắm rồi nhẹ nhàng lau chùi cho tôi.
**********
Đức Huy tranh giải thích trước mặt Lục Kinh Đình "Đúng! Đúng là quá kiêu ngạo rồi, nếu không thì chúng tôi cũng chẳng can thiệp vào đầu. Trên phương diện kinh doanh của chợ đen, thì không phải là chuyện ai có thể làm ai không thể làm, mà là mọi người cùng nhau làm giàu, chưa từng gặp qua kẻ nào độc chiếm một mình!" "Ông Lâm, vậy ông nghĩ thế nào? Cái tụ điểm giải trí đó của ông cũng không phải là một con số nhỏ đâu!" Ngồi bên cạnh ông Lâm là một gã béo nổi tiếp lời của Đức Huy, hỏi ông Lâm. "Tôi không từ chối nhưng cũng không đồng ý.
Ông Lâm lắc đầu, lông mày nhíu chặt nhưng lại nhìn chằm chằm Lục Kinh Đình. Tôi lập tức hiểu ra ý đồ của ông ta. Ông ta tuổi đã cao, một già một trẻ lôi kéo, gặp phải một người như thế, đá chọi đá thì ông ta không dám rồi, mục đích của bữa cơm này đại khái là hôm nay ở đây ông ta và Lục Kinh Đinh sẽ kết thành đồng minh. Hiện tại ông ta muốn Lục Kinh Đình những tay vào việc này" "Ông Lâm muốn lỗi người kia ra để xem bộ mặt thật của kẻ đó sao?" Gã béo quảng ánh mắt về phía ông Lâm, nghi ngờ hỏi. "Đúng, tôi đúng là có suy nghĩ này." Ông Lâm gặt đầu nhìn Lục Kinh Đình, ánh mắt sáng quắc
Lục Kính Đình nhíu mày, biểu cảm trên gương mặt anh khiến cho người ta phải suy ngẫm, anh khẽ cười một tiếng: "Đồng ý đi! Ngày mai hẹn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào!"
Ngày hôm sau, ông Lâm hẹn người đến khách sạn này gặp mặt.
Mà một vài người hôm qua cùng ăn cơm với chúng tôi đã đặt sẵn thiết bị ở phòng bên cạnh, cho nên nhất cử nhất động ở phòng bên cạnh chúng tôi đều có thể thấy rõ ràng.
Ông Lâm hơi lim dim mắt, ở phòng bên cạnh chờ người, trên bàn khỏi trà lượn lờ,
Đã đến thời gian hẹn, trên hành lang xuất hiện một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài xấu xí đội mũ lưỡi trai nhưng quần áo trên người rất gọn gàng quy củ.
Tôi lén lút liếc Lục Kinh Đình, thấy vẻ mặt anh càng lúc càng trở nên nghiêm nghị, thì tôi lập tức đoán ra được có lẽ người đàn ông này không phải là người cần chờ
Đúng như dự đoán, người đàn ông trung niên đi vào trong phòng nhưng cũng không ngồi xuống mà chi cung kính chào hỏi ông Lâm theo quy tắc trên giang hồ rồi khiêm tốn nói: "Đại ca của chúng tôi không tiền đến cho nên muốn mời ông Lâm di chuyển đến Long Hải gặp mặt." "Không phải rõ ràng là đã hẹn ở đây rồi, tại sao vào lúc này lại thay đổi? Làm ăn coi trọng nhất là chữ tin đầy !" Ông Lâm nhíu chặt mày, trên mặt lộ rõ vẻ không vui.
Người kia vẫn duy trì tư thế như cũ, rất kiêu ngạo: "Tôi đã chuyển xong lời rồi, có đi hay không là do ông Lâm quyết định. Nếu như ông không có thời gian thì
Lão Đại nhà chúng tôi cũng không ép.
Nói xong ông ta xoay người định rời đi, nhưng ông Lâm liếc qua camera một cái rồi cuối cùng chần chừ đứng dậy: "Tôi đi."
Người đàn ông trung niên đi ra trước, ông Lâm theo sau lưng. Từ video tôi có thể nhìn ra người dàn ông trung niên đó đã được huấn luyện qua, lúc đi lại vô cùng nhẹ nhàng nhanh nhẹn, khí chất trên người có chút không giống với người bình thường.
Lúc trước khi còn ở bên cạnh Chu Phong, anh ta đã dạy tôi rất nhiều thứ. "Xem ra cái người sau màn này không hề đơn giản
Cũng không biết là ai nói câu này khiến tất cả mọi người cùng đưa mắt nhìn nhau. Anh nhìn tôi tôi nhìn anh, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng Lục Kinh Đình lại chẳng nói rằng gì, anh đi tới trước cửa sổ nhìn xuống xuống phía dưới tầng, khỏe miệng hơi cong cong lộ ra biểu cảm đầy ý tử sâu xa.
Tôi còn cho rằng anh vừa nhìn thấy cái gì thú vị nên tiến lại xem thử, kết quả chỉ thấy một chiếc xe ô tô màu đen vừa biến mất nơi góc đường.
Lục Kinh Đinh ôm lấy eo tôi, hỏi tôi nhìn cái gì. Tôi lắc lắc đầu nói không có, sau đó kéo cánh tay anh xoay người ngồi xuống ghế sô pha.
Những người còn lại đang thì thầm bán tán về chuyện kì lạ vừa xảy ra gần đây, không khỏi nghi ngờ về việc điều đó có liên quan tới cái người thần bị kia.
Lục Kính Đình không giống bọn họ, biểu cảm trên gương mặt anh rất hờ hững, giống như đang bày mưu tỉnh kể, không thấy một chút gì gọi là lo lắng.
Anh uống trà tôi vừa rót, ung dung tự tại, chuyện ở đây không hề ảnh hưởng gì tới anh dù chỉ một chút.
Một tiếng sau, ông Lâm nhíu mày trở lại trong phòng, ông ngồi ở ghế số pha đối diện với lục Kinh Đinh, nhấp một hớp trà, thở dài rồi mới nói: "Chưa nhìn thấy mặt người đó, chỉ nhìn thấy bóng lưng thôi, giàu nứt đố đổ vách, tiền đưa ra và điều kiện cũng không ít." "Vậy ông đồng ý rồi sao?" Đức Huy chen ra khỏi nhóm người rồi tiến đến trước mặt ông Lâm hỏi. "Chưa. Tôi nói cho tôi thời gian mấy ngày để cân nhắc. Anh ta cũng không làm khó tôi, rồi đưa tôi về Ông Lâm nói xong ngẩng đầu nhìn Lục Kinh Đinh, sắc mặt rất khó coi, ông ta lại nói tiếp: "Cậu ba, cậu nhìn chuyện này xem, bây giờ thực sự rất rắc rối. Anh em trên giang hồ đều rất sốt ruột rồi."
Thực ra tuổi tác của ông Lâm lớn hơn Lục Kinh Đình rất nhiều, thể lực cũng không nhỏ, thế nhưng lại luôn tỏ ra rất khiêm tốt, bất kể lúc nào, dù nói chuyện hay làm việc đều chừa lại một đường lui, tính tình ông tà ôn hòa như ngọc, khác biệt rất lớn với anh em trên giang hồ. Cho nên, Lục Kinh Đình còn phải nể nang ông Lâm mấy phần.
Anh gật đầu, hòa hoãn nói một câu: “Ông Lâm chuyển này không thể gấp được."
Rồi anh lại quay đầu nói với Nghĩa vài câu. "Cậu ba, cậu phải làm chủ chuyện này. Trong cái giới này chắc chắn số người ra mặt không nhiều. Chúng tôi chỉ là những con tốt nhỏ bé, không chịu nổi vài lần quăng quật, nhưng nếu cần đến chúng tôi thì dù có chết chúng tôi cũng không từ chối" "Đúng vậy đó cậu ba! Nếu cậu cần đến chúng tôi thì chúng tôi nhất định không lùi về sau!" "Cậu ba, nếu chuyện này không được xử lý thì chúng ta không thể lăn lộn ở nơi này nữa, đảm thuộc hạ cũng không có cơm ăn!" Mời bạn đọc truyện tại
Ông Lâm uống trà, cùng với Lục Kính Đình nghe đám người ở đó kể khổ, bỗng nhiên động tác tay ông ta đột ngột dừng lại, ông ta khoa chân múa tay ra dấu cấm lên tiếng, rồi quay đầu nói với Lục Kính Đình: "Suýt nữa thì tôi quên mất, tôi nghe thấy đảm thuộc hạ của anh ta gọi anh ta là anh Phong!". "Anh Phong?" Lục Kinh Đinh khẽ nhíu mày, trên mặt hiện ra một nụ cười đầy ý tử sâu xa, anh vuốt vuốt chiến trà trong tay rồi liếc mắt nhìn tôi, Vừa rồi, tôi không để ý lắm những gì ông Lâm vừa nói, nhưng khi nghe thấy Lục Kinh Đình nói lại một lần nữa thì đường án giữa hai lông mày tôi mới nhảy vọt một cái, lập tức nghĩ đến Chu Phong. "Không thể nào đâu! Cậu ba, nhà anh ta trong giới làm ăn chân chính cũng có thể coi là có chút thể lực, không thiếu gì tiền, làm sao có thể đặt mình vào nguy hiểm được?" Tôi có hơi kinh ngạc, lập tức phủ định suy nghĩ này.
Không thể nào! Châu Phong không có lý do gì để làm như vậy, cũng không tội gì mà phải làm thế.
Lục Kinh Đinh nghe thấy tôi nói vậy thì ý cười trên mặt chậm rãi tắt ngúm, đáy mắt bao phủ một tầng sương lạnh, anh nghiệm mặt hỏi: "À, vậy sao?"
Anh cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, cả người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo. "Tôi không có ý đó." "Vậy còn những ý nào khác nữa?"
Tôi còn muốn giải thích thì eo bỗng nhiên cảm thấy đau, sau đó bị Lục Kính Đình cưỡng ép kéo mạnh vào trong lồng ngực rồi bị chặn kín miệng.
Anh ôm tôi đứng dậy lướt thẳng qua ánh mắt kính ngạc của mọi người, rồi tiến vào chỗ rẽ tới phòng nghỉ ngợi, căn bản không cho tôi cơ hội để nói chuyện. Mỗi miệng không dời, quần áo cũng không cởi, cứ như vậy mà muốn tôi.
Vật cực lớn của anh lấp trọn nơi nào đó trống trải dưới thân tôi khiến nó gần như căng nứt, nhưng hình như vật đó vẫn còn muốn phinh lớn hơn nữa. Tôi mơ màng cầu xin tha, thế nhưng Lục Kính Đình căn bản chẳng thèm quan tâm đến tôi, lại tiếp tục dùng sức đâm vào
Tôi bị anh đâm đến đến xương cốt như muốn nứt ra, lúc dừng lại thì mới phát hiện chiếc váy đã còn còn dùng nổi nữa, bị rách một mảng rất lớn, cúc áo cũng không còn nữa, còn dây áo lót thì bị đứt mất một bên. "Lục Kinh Đình! Anh giỏi lắm!" Tôi nhìn dáng vẻ chật vật của chính mình, trong lòng vô cùng tức giận, vung thẳng nắm đấm tới.
Nhưng nắm đấm của tôi rơi trên người anh chẳng những không làm anh đau, trái lại còn bị cơ bắp của anh làm cho đau đớn.
Tôi thấy nụ cười trên gương mặt anh càng trở nên dậm hơn thì chôn đầu trong đầu gối không thèm để ý đến anh nữa. “Lại còn làm mình làm máy nữa! Là em tự chọc tôi đây?" Lục Kinh Đình cởi áo sơ mi trên người phủ lên người tôi, rồi ôm tôi trở về phòng nem vào bồn tắm rồi nhẹ nhàng lau chùi cho tôi.
Bình luận facebook