Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 232 “Anh phiền quá!
“Ai thế nhỉ?”
Cô đang dở tay với nồi canh gà hầm rau củ, trên người còn mang tạp dề nên không suy nghĩ gì, nhanh tay mở cửa. Người đàn ông nào đó cầm theo một hộp bánh lớn, đứng nghiêm chỉnh ở trước mặt cô.
Mạn Nghiên nhíu mày, đóng sầm cửa. May mà ai đó phản ứng kịp, đưa tay nắm chặt cánh cửa, không để cô đẩy vào.
“Tôn Bách Thần, anh muốn làm gì?”
“Anh mua bánh đến cho Đan Nhiên, cho anh vào đi.”
Cô chưa kịp nói gì, thì bé con từ đầu chui ra, len lén đứng cạnh Tồn Bách Thần, nắm chặt lấy ống quần hẳn. Đôi mắt to tròn kia ngước lên nhìn Mạn Nghiên, cái miệng nhỏ bắt đầu nài nỉ:
“Papa Thần mua bánh kem đến cho chúng ta. Mama cho papa vào đi, nha nha.”
Cô khẽ rùng mình, di chuyển ánh mắt khỏi người Đan Nhiên. Con bé này thật biết cách tận dụng vẻ ngoài đáng yêu để xin xỏ người khác mà! Nhìn thêm nữa Mạn Nghiên chắc không kìm được mất.
“Papa, mau vào thôi.” Tận dụng lúc Mạn Nghiên đang đứng ngây ra đó, Đan Nhiên đẩy cửa nắm tay Tồn Bách Thần đi vào trong.
Cô nhìn theo tức xì khói. Cũng chẳng biết Tôn Bách Thần làm sao dụ dỗ con gái cô, mà mới để con bé ở Tôn gia một đêm, đã thích hắn đến mức độ này rồi.
Thật là...
“Mẹ còn chưa nói gì mà” Cô bất lực, thở dài một hơi.
Tầm này Tôn Bách Thần đến đây, há chẳng phải muốn ăn chực sao? Mạn Nghiên cũng chẳng quan tâm, tập trung tiếp tục nấu nướng.
“Có cần anh giúp gì không?”
“Không cần”
“Hay anh rửa rau giúp em nhé?”
“Tôi rửa rồi.”
Tồn Bách Thần ở đằng sau lưng Mạn Nghiên như cái đuôi, cô tiến một bước, hắn liên tiến, cô lùi một bước, hắn cũng lùi. Mạn Nghiên cầm đôi đũa trên tay, thật lòng muốn ngang ngang lấy miệng Tồn Bách Thần cho hắn im lặng.
“Anh phiền quá! Làm ơn ra ngoài kia ngồi chơi với Đan Nhiên đi.”
Hắn thất thần rời khỏi bếp, đi ra ngoài phòng khách chơi với con gái. Tôn Bách Thần nghĩ mặt hắn cũng đủ dày lắm rồi, nhưng chẳng có tác dụng gì với cô cả.
Lúc ăn tối, Mạn Nghiên coi hắn như oxi loãng, đến bát đũa của mình, Tôn Bách Thần cũng phải tự đi lấy. Cô không nói câu nào, ăn xong liền đứng dậy.
Mạn Nghiên cứ mặc kệ Tôn Bách Thần. Hắn muốn chơi với Đan Nhiên, vậy cô giao con bé cho hắn. Mạn Nghiên chăm chú ngồi ôm cái laptop, làm việc.
Trở về nước, cô phải tìm một công việc mới. Mạn Nghiên khi ở Úc có quen biết được một người bạn có quan hệ rộng, cô ấy gửi người quen giúp cô nộp hồ sơ vào một tập đoàn tài chính lón.
Chỉ là mười ngày nữa mới đến ngày phỏng vấn, hiện tại cô đang chuẩn bị cho bản kế hoạch của mình thật chỉn chu để có cơ hội được nhận.
Chín giờ tôi đã là quá trễ rồi, Đan Nhiên cần đi ngủ. Mạn Nghiên không khách khí mà đuổi Tôn Bách Thần về. Hắn nói muốn ở lại đọc truyện cho con bé ngủ.
“Anh về đi, tôi đọc truyện cho con bé nghe là được rồi. Còn nữa, sau này đừng đến đây nữa. Tôi sẽ không dễ dãi như hôm nay đâu. Nếu anh muốn gặp Đan Nhiên, cho đến cuối tuần, con bé sẽ về Tôn gia mà.”
“Anh muốn được gặp con và em mỗi ngày.” Tôn Bách Thần bộc bạch.
Mạn Nghiên cười khẩy, ngoài mặt cố làm ra vẻ khinh miệt nhất, nhưng trong lòng cô đang không ổn một chút nào. Cô siết chặt bàn tay sau gấu áo, giọng đanh lại:
“Xin lỗi, mong ước được gặp Đan Nhiên hàng ngày của anh tôi không đáp ứng được. Còn tôi, anh gặp để làm gì chứ?”
Cô đang dở tay với nồi canh gà hầm rau củ, trên người còn mang tạp dề nên không suy nghĩ gì, nhanh tay mở cửa. Người đàn ông nào đó cầm theo một hộp bánh lớn, đứng nghiêm chỉnh ở trước mặt cô.
Mạn Nghiên nhíu mày, đóng sầm cửa. May mà ai đó phản ứng kịp, đưa tay nắm chặt cánh cửa, không để cô đẩy vào.
“Tôn Bách Thần, anh muốn làm gì?”
“Anh mua bánh đến cho Đan Nhiên, cho anh vào đi.”
Cô chưa kịp nói gì, thì bé con từ đầu chui ra, len lén đứng cạnh Tồn Bách Thần, nắm chặt lấy ống quần hẳn. Đôi mắt to tròn kia ngước lên nhìn Mạn Nghiên, cái miệng nhỏ bắt đầu nài nỉ:
“Papa Thần mua bánh kem đến cho chúng ta. Mama cho papa vào đi, nha nha.”
Cô khẽ rùng mình, di chuyển ánh mắt khỏi người Đan Nhiên. Con bé này thật biết cách tận dụng vẻ ngoài đáng yêu để xin xỏ người khác mà! Nhìn thêm nữa Mạn Nghiên chắc không kìm được mất.
“Papa, mau vào thôi.” Tận dụng lúc Mạn Nghiên đang đứng ngây ra đó, Đan Nhiên đẩy cửa nắm tay Tồn Bách Thần đi vào trong.
Cô nhìn theo tức xì khói. Cũng chẳng biết Tôn Bách Thần làm sao dụ dỗ con gái cô, mà mới để con bé ở Tôn gia một đêm, đã thích hắn đến mức độ này rồi.
Thật là...
“Mẹ còn chưa nói gì mà” Cô bất lực, thở dài một hơi.
Tầm này Tôn Bách Thần đến đây, há chẳng phải muốn ăn chực sao? Mạn Nghiên cũng chẳng quan tâm, tập trung tiếp tục nấu nướng.
“Có cần anh giúp gì không?”
“Không cần”
“Hay anh rửa rau giúp em nhé?”
“Tôi rửa rồi.”
Tồn Bách Thần ở đằng sau lưng Mạn Nghiên như cái đuôi, cô tiến một bước, hắn liên tiến, cô lùi một bước, hắn cũng lùi. Mạn Nghiên cầm đôi đũa trên tay, thật lòng muốn ngang ngang lấy miệng Tồn Bách Thần cho hắn im lặng.
“Anh phiền quá! Làm ơn ra ngoài kia ngồi chơi với Đan Nhiên đi.”
Hắn thất thần rời khỏi bếp, đi ra ngoài phòng khách chơi với con gái. Tôn Bách Thần nghĩ mặt hắn cũng đủ dày lắm rồi, nhưng chẳng có tác dụng gì với cô cả.
Lúc ăn tối, Mạn Nghiên coi hắn như oxi loãng, đến bát đũa của mình, Tôn Bách Thần cũng phải tự đi lấy. Cô không nói câu nào, ăn xong liền đứng dậy.
Mạn Nghiên cứ mặc kệ Tôn Bách Thần. Hắn muốn chơi với Đan Nhiên, vậy cô giao con bé cho hắn. Mạn Nghiên chăm chú ngồi ôm cái laptop, làm việc.
Trở về nước, cô phải tìm một công việc mới. Mạn Nghiên khi ở Úc có quen biết được một người bạn có quan hệ rộng, cô ấy gửi người quen giúp cô nộp hồ sơ vào một tập đoàn tài chính lón.
Chỉ là mười ngày nữa mới đến ngày phỏng vấn, hiện tại cô đang chuẩn bị cho bản kế hoạch của mình thật chỉn chu để có cơ hội được nhận.
Chín giờ tôi đã là quá trễ rồi, Đan Nhiên cần đi ngủ. Mạn Nghiên không khách khí mà đuổi Tôn Bách Thần về. Hắn nói muốn ở lại đọc truyện cho con bé ngủ.
“Anh về đi, tôi đọc truyện cho con bé nghe là được rồi. Còn nữa, sau này đừng đến đây nữa. Tôi sẽ không dễ dãi như hôm nay đâu. Nếu anh muốn gặp Đan Nhiên, cho đến cuối tuần, con bé sẽ về Tôn gia mà.”
“Anh muốn được gặp con và em mỗi ngày.” Tôn Bách Thần bộc bạch.
Mạn Nghiên cười khẩy, ngoài mặt cố làm ra vẻ khinh miệt nhất, nhưng trong lòng cô đang không ổn một chút nào. Cô siết chặt bàn tay sau gấu áo, giọng đanh lại:
“Xin lỗi, mong ước được gặp Đan Nhiên hàng ngày của anh tôi không đáp ứng được. Còn tôi, anh gặp để làm gì chứ?”