• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường (5 Viewers)

  • Chương 271-277

Chiếc nhẫn kẹt ngay ở khớp giữa ngón tay Mạn Nghiên, cố gắng đẩy thêm chút nữa sẽ xuống bên dưới. Nguyên nhân có lẽ vì cô đánh máy với cường độ cao suốt một tuần nay, nên mới làm khớp tay bị sưng tấy lên.

“Á... đau quả! Chật lắm, anh mau rút ra đi.”

“Không được, rút ra càng đau! Nghiên cố chịu đau một chút, lát sau sẽ không sao nữa”


“Hức hức... em bắt đền đó! Đều tại anh cố gắng đẩy sâu vào.”

Hai cô y tá ở ngoài hành lang, đi ngang qua phòng bệnh Tôn Bách Thần không rõ sự tình bên trong, cứ tưởng họ làm chuyện ám muội, liền đỏ mặt tía tai chạy nhanh khỏi đó.

“Chậc chậc, đã bị thương mà vẫn sung sức thật! Khâm phục, khâm phục!”

Quả nhiên nhẫn qua được phần khớp tay, liền không còn cảm giác đau đớn nữa. Nhưng mà muốn tháo ra cũng không được. Mạn Nghiên đành đeo nó luôn trên tay vậy.

Đêm đó, Tôn Bách Thần nằm ôm cô nói chuyện rất lâu. Hắn bàn tính chuyện chụp hình cưới, còn chọn sẵn vài địa điểm cho hôn lễ, muốn nghe qua ý kiến của Mạn Nghiên.


“Được. Ngày mai chúng ta bàn bạc với mẹ, rồi cùng nhau quyết định có được không?”

“Bà xã của anh muốn thế nào, anh đều nghe theo hết.” Hắn nói xong, liền cúi xuống hôn lên môi cô.

Mạn Nghiên ngước mặt lên đáp lại nụ hôn nồng cháy kia, quyến luyến hồi lâu mới dứt ra. Đi một chặng đường xa như vậy, cuối cùng cô cũng quay về bên hắn.

Duyên phận ở đời thật kỳ diệu đến không ngờ!

“Bách Thần, em yêu anh.” Cô vùi đầu vào ngực hắn, mỉm cười thật hạnh phúc.

Suốt hai tuần qua, Mạn Nghiên và Tôn Bách Thần bận tối mắt tối mũi cho việc chuẩn bị lễ cưới. Từ việc chụp ảnh cưới đến địa điểm diễn ra hôn lễ và phát thiệp mời cho khách... đều tốn rất nhiều thời gian của hai người.

Tôn Bách Thần dành ra ba ngày đưa Mạn Nghiên đi chụp ảnh cưới, nhân tiện làm thêm một bộ ảnh gia đình. Mạn Nghiên bình thường thích chụp hình là thế, nhưng cứ phải thay tận bốn, năm concept đồ trong một ngày, cô mệt đến rã rời.

Đầu giờ chiều ngày hôm nay, Linh Châu cùng Đan Nhiên, cô và hắn đến trung tâm thương mại. Bà nhiệt tình kéo cặp đôi chưa cưới cùng bé con đi khắp các cửa hàng cao cấp, mua sắm đủ thứ.

Trước tiên là đi sắm đồ nội thất cho phòng tân hôn, sau đó đưa Mạn Nghiên đi mua áo váy, trang sức và mỹ phẩm. Linh Châu nghe theo lời Tôn Bách Thần, bế Đan Nhiên ghé sang cửa hàng đồ chơi ở tầng hai, để hắn và cô có khoảng thời gian riêng ở với nhau.

Tôn Bách Thần cao hứng kéo Mạn Nghiên đến một cửa hàng đồ ngủ cao cấp. Cô nheo mắt nhìn tên đàn ông kia, liền biết hắn đang có ý đồ xấu xa trong đầu. Cô lườm lườm Tôn Bách Thần, hắn liền cười xảo trá.

“Mua nhiều một chút! Sau này anh lỡ tay xé rách còn có cái để mặc” Hắn ghé sát vào tai cô, vô sỉ cất lời.

Mạn Nghiên đỏ mặt, thẹn quá mà đấm vào ngực hắn mấy cái liền. Tôn Bách Thần choàng tay ôm lấy eo cô, kéo vào bên trong.

Cửa hàng có nhân viên tư vấn, nhưng hắn muốn tự mình và Mạn Nghiên đi xem. Tôn Bách Thần nhìn ngang liếc dọc, ánh mắt bỗng va vào một bộ đồ ngủ cosplay hồ ly gợi cảm.

Cô đưa tay đỡ trán, không hiểu mục đích của người thiết kế ra chúng để làm gì? Đằng trước chỉ có ba mảnh vải ren nhỏ xíu, còn có thể nhìn thấu bên trong, đằng sau còn gắn thêm một cái đuôi dài, chẳng biết là công dụng gì. Mặc đồ mà cứ như không mặc, vậy mua làm gì?

Tốn kém nữa!

Mạn Nghiên lắc đầu, bảo hắn thứ này thật vô dụng.

“Mặc cho anh ngắm nha. Bà xã yêu dấu, chỉ một lần này thôi mà.” Tôn Bách Thần lẽo đẽo sau lưng cô, nài nỉ.

Mạn Nghiên khẽ thở dài, cảm thấy nếu còn không đồng ý, hắn sẽ níu cô ở lại đây đến tối mất.

“Được rồi! Mua đúng một bộ thôi đấy.” Cô trừng mắt cảnh cáo.

Tôn Bách Thần ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lựa thêm vài ba bộ đồ ngủ cặp đôi, rồi cùng Mạn Nghiên ra thanh toán tiền.

Lúc đi lên tầng hai tìm kiếm Linh Châu và Đan Nhiên, tên nào đó không chút liêm sỉ, đầu óc đang mường tượng ra cảnh đêm tân hôn Mạn Nghiên mặc bộ đồ ngủ kia, lòng rộn ràng hơn lên.

Đầu óc hẳn ngoắc lên trên ngọn cây cao tít, đến mức khù khờ mà tông sầm vào con manocanh cầm biển quảng cáo ở ngoài hành lang.

“Úi, đau chết mất.”

“Cho chừa! Ai bảo đi không nhìn đường.” Mạn Nghiên hậm hực, vì từ nãy đến giờ cô có nói chuyện với Tôn Bách Thần, nhưng lại không thấy hắn đáp lại.

Nghĩ cái gì mà say sưa đến độ không nhìn đường chứ?
Tôn Bách Thần thấy cô lạnh nhạt với mình, trái tim yếu đuối của hắn bắt đầu cảm thấy bị tổn thương. Hắn vội kéo tay cô đặt lên trán mình, ủy khuất nói:

“Đau lắm đó. Nghiên thấy trán anh sưng lên không? Mau thổi cho anh bớt đau đi!”

Có rùng cả mình, từ bao giờ hắn lại nói chuyện sến súa như vậy chứ?

Già rồi nên tính nết thay đổi luôn sao?

Nhưng Tôn Bách Thần mới có bốn mươi tuổi thôi mà? Nhìn bên ngoài vẫn còn phong độ, ngon nghẻ lắm!


Đến lượt Mạn Nghiên chìm trong suy nghĩ.

“Này, mau thổi cho anh đi!” Hắn ghé sát mặt vào cô hơn nữa.

Mạn Nghiên phồng hai mả, nhẹ nhàng thổi vào chỗ đau của Tôn Bách Thần. Lát sau, cô còn hào phóng bồi thêm một nụ hôn trên trán hắn.

“Còn đau không?” Cô hỏi.

“Ừ, vẫn còn... nhưng mà ở chỗ khác?”

“Ở chỗ khác sao? Đâu, mau cho em xem!”

Tôn Bách Thần mắt sáng rực, vội vàng chỉ vào đôi môi mình, hí hửng nói:


“Ở đây! Nghiên hôn thật mạnh một cái, nó sẽ không đau nữa.”

Quả nhiên lưu manh vẫn hoàn lưu manh! Mạn Nghiên nóng bừng bừng, dẫm mạnh vào chân Tôn Bách Thần.

“Đừng có mơ!”

Nhìn đi, người ở xung quanh đang đổ dồn ánh mắt về phía hai người họ. Sao cô có thể ở nơi này mà nhiệt tình hôn hắn được? Mạn Nghiên vội kéo Tôn Bách Thần đi thật nhanh tìm Linh Châu và bé con.

Hôm nay Vương Phong về nước, nên bà Vương mời cả nhà Tôn Bách Thần cùng sang đó dùng bữa tối. Mạn Nghiên đã hứa sẽ đi đón anh, hắn liền gọi thư ký riêng đến đưa Linh Châu và con gái đến nhà họ Vương trước, còn mình thì lái xe chở Mạn Nghiện ra sân bay.

Vương Phong đã nói sẽ dẫn bạn gái cùng về nước, Mạn Nghiên hồi hộp không thôi. Trái lại, tên đàn ông đứng cạnh cô vẫn rất điềm tĩnh, hoàn toàn không có chút tò mò nào về việc

này.

Cô đầu biết được, Tôn Bách Thần sớm đã biết tỏng người mà Vương Phong dẫn về là ai rồi! Anh có cái gì cũng chạy đi nói với hắn đầu tiên, chỉ là lần này còn dặn thêm Tôn Bách Thần không được nói cho Mạn Nghiên, để có được một phen bất ngờ.

Vương Phong từ trong bước ra, một tay kéo vali, tay còn lại cầm tay của một cô gái nhỏ nhắn. Bởi vì người kia ăn mặc kín mít, còn đeo kính râm nên Mạn Nghiên không thể thấy rõ

mặt.

“Phong, mừng anh quay về.” Mạn Nghiên tươi cười nói, khuôn mặt vẫn đang hiếu kỳ nhìn cô gái nép sau lưng anh.

Tên đứng cạnh cô khinh khỉnh nói một câu: “Phong thiếu gia cuối cùng cũng về rồi. Chuyển này đi ba tháng còn mang được dâu thảo về cho mẹ, đúng là không lỗ nhỉ!”

Vương Phong vừa mới về, đã bị Tôn Bách Thần cà khịa cho một trận. Anh không vừa, liền cong môi đáp lại:

“Ừ, không lỗ! Ít nhất tôi còn có khoảng thời gian yêu đương ngọt ngào, chứ không như tên nào đó, suốt ngày bị đánh đuổi.”

“.” Hắn cứng họng.

An Yên lúc này mới bước lên nhẹ lên đằng trước, tháo kính và khẩu trang ra, tươi cười chào Mạn Nghiên. Cô ngoác mồm nhìn hai người, mất một lúc mới lấy lại bình tĩnh.

“Hai người về cùng chuyến bay à? Mà chị về sao không báo với em chứ? À, còn Vương Phong nữa, bạn gái anh đâu?”

Ba người kia bị sự hồn nhiên của Mạn Nghiên làm cho câm nín. Rõ ràng đến thế này rồi, cô còn không nhận ra sao?

“Bà xã ngốc, không thấy hai người họ đang nắm tay nhau hửm?” Tôn Bách Thần khẽ nhắc.

“Anh mới ngốc ấy!” Mạn Nghiên thấy hắn mắng mình, vội bật lại.

Nhưng sau đó cô mới mắt chữ A, mồm chữ O mà nhìn hai người kia. Hắn nói thế tức là ám chỉ An Yên là bạn gái Vương Phong sao?

Cô đưa tay lên vỗ mặt, vì sợ mình đang mơ ngủ.

“Mạn Nghiên, giới thiệu với em đây là An Yên - bạn gái anh.” Vương Phong nhẹ nhàng giới thiệu.

Mạn Nghiên mặt đần ra, quay sang nhìn Tôn Bách Thần. Biểu cảm dửng dưng của hắn, có lẽ nào đã biết trước rồi?

Ba con người này, lại thông đồng giấu cô ư?

Dù không biết vì sao Vương Phong và An Yên lại tiến triển nhanh như vậy, nhưng mà lúc này, niềm vui trong người Mạn Nghiên lại nhân lên gấp bội.

Không chỉ có Vương Phòng mà cả chị gái yêu quý của cô cũng tìm được tình yêu đích thực!

“Chà chà, chuyện vui như thế mà ba người lại giấu em. An Yên, rốt cuộc chị có xem em là chị em thân thiết không?” Cô giả vờ hờn dỗi.

An Yên vội kéo tay Mạn Nghiên, dịu giọng nói: “Đâu phải tại chị chứ? Là do Vương Phong không cho chị nói thôi. Em đừng giận, đừng giận nha.”

Anh vội kéo cô ấy lại, khẽ trách: Bé yêu sao lại đổ oan cho anh chứ? Rõ ràng là hai chúng ta cùng quyết định không nói trước để cho em ấy bất ngờ mà.”

Mạn Nghiên nghe thấy cách xưng hô kia, sởn cả da gà. Đúng là yêu vào rồi thì ai cũng sến sủa như nhau cả!

“Chúc mừng hai người! Vương Phong, đúng là chị dâu anh mang về rất tuyệt nha! Không uổng công em chờ” Cô cười tít mắt.

An Yên đỏ ửng mặt, tay nắm chặt lấy tay anh.

Nói chuyện qua lại một hồi, Tôn Bách Thần giục ba người ra ngoài xe để về. Nào ngờ Vương Phong lại bảo hắn cùng Mạn Nghiện bắt taxi về nhà của mình trước. Còn xe của Tôn Bách Thần, anh mượn để anh đưa An Yên đến một nơi quan trọng.

“Chìa khóa xe đây. Nhở về sớm kẻo mẹ cậu trông ngóng”

“Biết rồi. Sẵn cầm hành lý về giúp tôi nhé.” Anh nói.
1645094391691.png
1645094396930.png

Trước ngày diễn ra lễ cưới, Linh Châu để Mạn Nghiên ngủ chung với mình, phòng hờ đứa con trai của bà không biết điều mà làm chuyện bậy bạ khiến cô chịu mệt.

Tôn Bách Thần dù có mười cái miệng vẫn không thể nói lại bà, đành ngậm ngùi chịu ngủ xa Vợ mình một đêm.


Linh Châu còn dặn hắn đi ngủ sớm vì ngày mai còn rất nhiều việc phải làm. Tôn Bách Thần nằm một mình trên chiếc giường rộng lớn, trằn trọc hồi lâu mới chợp mắt được.

Ở bên này, Mạn Nghiên cũng không buồn ngủ, cô cùng Linh Châu tỉ tê nói chuyện suốt mấy tiếng đồng hồ. Đan Nhiên nằm ở giữa hai người phụ nữ, lăn ra ngủ ngon lành. Cô khẽ vén. mấy sợi tóc trên đôi má bầu bĩnh kia, miệng cười dịu dàng.

“Đáng yêu có đúng không? Nhìn con bé giống Bách Thần quá đi mất.” Linh Châu cảm thán.

Bà nhìn thấy con bé, càng thêm thương Mạn Nghiên. Ít nhất cô còn đem đến cho bà một đứa cháu nội xinh xắn, không như thằng con trai vô tích sự kia!


Thấy Linh Châu trách Tôn Bách Thần, cô vì thương chồng, liền nói đỡ cho hắn mấy câu:

“Không có anh ấy thì làm sao có Tiểu Nhiên chứ? Với lại con cũng có lỗi, nên mẹ mắng luôn cả con cho công bằng”

“Xem kìa! Sắp có chồng rồi lại đẩy mẹ ra dĩa có phải không? Mẹ thương con nên mới bất bình thay, vậy mà con lại đi bênh nó.”

Cô cười cười, nắm lấy tay Linh Châu, nhẹ giọng đáp:

“Con sao dám chứ! Mẹ à, con thương người nhất!”

Đáy mắt bà tràn đầy ý cưới, bàn tay có chút nếp nhăn vuốt nhẹ gò má Mạn Nghiên, rồi nói:

“Hai đứa con đã khổ nhiều rồi, nên là từ bây giờ hãy sống thật hạnh phúc nhé.”

Mạn Nghiên gật nhẹ đầu, không hiểu sao khóe mắt hơi cay. Ngày mai cô chính thức trở thành vợ của Tôn Bách Thần rồi, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy lâng lâng trong lòng.

Một mối quan hệ ngay từ lúc bắt đầu đã là sai trái, Mạn Nghiên cũng không nghĩ nó lại có một kết quả viên mãn như vậy!

Ngày trọng đại nhất trong đời Mạn Nghiên cuối cùng cũng đến. Từ sáng sớm, cô đã phải ở một chỗ để người ta trang điểm, làm tóc cho mình.

Suốt mấy tiếng đồng hồ cực khổ cũng đổi lại được sự xinh đẹp, kiều diễm nhất. Mạn Nghiên ngắm mình trong tấm gương lớn, không khỏi tự trầm trồ.

“Đẹp quá đi!”

Hai chuyên viên trang điểm cho cô không ngừng cất lời khen ngợi. Mạn Nghiên không khác gì một nàng công chúa bước ra từ trong câu chuyện cổ tích, xinh đẹp đến mê người. Cô được khen đến nở lỗ mũi, miệng cười tươi rói cảm ơn vì sự nhiệt tình từ sáng đến giờ của bọn họ.

Nhã Yến Kỳ và An Yên giúp Mạn Nghiên thay váy cưới, sau đó đội vương miện lên đầu cho cô. Cả bộ váy cưới bồng bềnh cùng chiếc vương miện khảm hơn trăm viên cương lấp lánh, đều được Tôn Bách Thần thuê người thiết kế riêng, gia công tỉ mỉ đến từng chi tiết.

“Xinh quá đi mất!”

“Mạn Nghiên, cậu là cô dâu xinh đẹp nhất mà tớ từng thấy đó.”

Thay đồ xong, họ ngồi ở trong phòng chờ cô dâu đợi đến giờ cử hành hôn lễ. Vương Phong và Khắc Dương từ chỗ của Tôn Bách Thần, ghé qua đây để chúc phúc cho Mạn Nghiên.

Mọi người ăn một chút bánh quy cho đỡ đói. Khắc Dương trông thấy khóe môi của Yến Kỳ dính vụn bánh, liền rút ra một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau miệng cho cô.

Ai đó thẹn thùng, vội giữ tay cậu lại. Hành động thân mật này đều bị mọi người nhìn thấy rồi, Khắc Dương không chút giấu giếm mà nắm chặt lấy tay Nhã Yến Kỳ, thừa nhận tình cảm với cô ấy.

“Ừ thì... bọn tớ đã chính thức quen nhau được một tuần rồi!”

“Là thật sao? Chúc mừng hai cậu nha!”
Niềm vui trong ngày cưới càng nhân lên bội phần, khi mà Mạn Nghiên được chứng kiến những người thân yêu xung quanh tìm được nửa kia của đời mình.

Cậu ruột của Tôn Bách Thần đích thân làm chủ hôn cho hai người. Ông đứng trên sân khấu, phát biểu một bài cảm nghĩ dài, khiến cho ai ở đó cũng xúc động đến rơm rớm nước mắt.


Giây phút được mong chờ nhất cũng đã đến! Chú Hứa Văn khoác tay cô cháu gái nhỏ, từ từ tiến vào lễ đường. Ông trao tay Mạn Nghiên cho Tôn Bách Thần, gật nhẹ đầu dặn dò hắn:

“Hôm nay chủ thay mặt cha mẹ Mạn Nghiên trao lại con bé cho cháu. Từ nay về sau, hi vọng cháu có thể hết lòng yêu thương, chăm sóc và che chở cho nó. Dẫu sau có gặp khó khăn gì, hai đứa hãy đồng lòng cùng nhau vượt qua nhé!”

Tôn Bách Thần ghi nhớ lời ông, hắn hứa chắc nịch sau này sẽ chăm sóc cho cô thật tốt, nhất định sẽ không để người con gái này chịu thêm bất cứ thiệt thòi nào nữa. Mạn Nghiên nhìn hai người đàn ông quan trọng trong cuộc đời mình, không sao kìm được nước mắt.


Dì Hạ ngồi ở bên dưới sân lễ, gục đầu vào vai Tiểu Minh bật khóc. Mới ngày nào Mạn Nghiên về quê sống với bà con nhỏ xíu, vậy mà hôm nay cô đã thành vợ của người ta rồi! Bà khóc vì vui sướng khi được nhìn thấy đứa cháu gái của mình mặc váy cưới, gả cho người mà nó yêu nhất trên cuộc đời.

Sau câu thề thốt trăm năm, hắn cùng cô đeo nhẫn cho nhau, trong màn vỗ tay cuồng nhiệt thay cho lời chúc phúc từ tất cả khách mời. Tôn Bách Thần nhấc bổng cô dâu xinh đẹp lên, trao cho cô một nụ hôn nồng cháy. Đan Nhiên mặc một chiếc váy công chúa màu hồng phấn, được Linh Châu bế lên trên sân lễ. Hắn ôm cả hai mẹ con Mạn Nghiên trên tay, sung sướng đến độ xoay mấy vòng liền.

“Mạn Nghiên, bà xã của anh, anh yêu em! Công chúa nhỏ của ba, ba yêu con!” Hắn hét lớn trong niềm hạnh phúc tràn trề.

Màn ném hoa diễn ra cuối hôn lễ cũng không kém phần hấp dẫn. Mọi người xúm lại, chờ đợi cô dâu tung bó hoa tươi thắm trên tay mình.

Vương Phong kéo tay An Yên, xông pha lên phía trước. Khắc Dương cũng không chịu thua, vội vàng dẫn Yến Kỳ đến vị trí thuận lợi, chuẩn bị đón hoa từ tay Mạn Nghiên.

Bó hoa này Vương Phong đã nhắm từ trước, hôm nay nhất định phải lấy được. Anh đứng sau An Yên, dang tay giúp cô cản mọi người lại. Khắc Dương bất bình, anh bèn đổi ngay chiến thuật.

Đành năn nỉ thôi chứ biết sao bây giờ!

“Này này, hai cô cậu còn trẻ, cứ thong thả yêu đương thêm mấy năm nữa đi. Thấy ông chú này đã bốn mươi tuổi rồi không? Chú già rồi, nhường cho chú lấy vợ trước nhé.”

Nghe những lời này của Vương Phong, ai nấy đều ôm bụng cười ngặt nghẽo. Ông chủ đã thành tâm đến vậy, đâu ai nỡ giành!

Cứ thế, bó hoa được ném chuẩn xác về phía An Yên. Vương Phong chỉ chờ có vậy, liền bế thốc cô lên, chạy khắp một vòng quanh sân lễ lớn, miệng không ngừng hú hét.

Khắc Dương thừa lúc Yến Kỳ không để ý mà hôn chụt vào má cô một cái. Dù sao cậu với cô cũng không cần gấp, cứ thoải mái yêu đương thêm một thời gian để thấu hiểu đối phương hơn đã!

Mọi người ở đó cùng lên sân lễ, chụp hình kỷ niệm với cô dâu, chú rể. Pháo giấy hai bên bắn ra không ngớt, càng làm không khí thêm phần rộn rã, tưng bừng...

Một đời dài không cầu vinh hoa phú quý, chỉ mong gặp được đúng người yêu thương mình!

Hạnh phúc ở ngay trước mắt, hà cớ gì phải tìm ở chốn xa xôi?

-End-

Đọc tiếp ngoại truyện các bạn nhé
Hôm nay là ngày Đan Nhiên tròn sáu tuổi, mọi người cùng tụ họp ở Đồng gia làm một bữa tiệc nho nhỏ, chúc mừng sinh nhật cho cô bé.
Mạn Nghiên mang thai bé con thứ hai cho Tôn Bách Thần đã gần sáu tháng rồi. Từ khi hai người kết hôn, hắn cưng cô như cưng trứng, nâng niu, chiều chuộng hết mực. Chỉ cần Mạn Nghiện khẽ nhíu mày một cái, Tôn Bách Thần liền sốt sắng cả lên, hai tai cụp xuống cúi đầu nhận lỗi với cô.

Tôn Bách Thần chăm bẵm Mạn Nghiên từng chút một, để bù đắp cả khoảng thời gian cô mang thai Đan Nhiên mà không có hắn ở bên cạnh. Mấy tháng gần đây, hắn thậm chí bỏ hết công việc ở Tôn thị chỉ để kè kè bên cạnh cô gái nhỏ từ sáng đến tối.
“Bà xã cẩn thận! Em đi chậm chậm một chút!”
Tôn Bách Thần một tay xách ba lô lớn, tay kia vội đỡ lấy lưng Mạn Nghiên, đưa cô về phòng nghỉ ngơi. Sau khi dịu dàng hôn lên môi cô vợ nhỏ, hắn liền xắn tay áo đi vào trong bếp, phụ giúp dì Hạ nấu nướng.
Mấy việc cầu kỳ hắn không biết làm, nhưng rửa rau, rửa bát, thậm chí là cắt gọt hoa quả, Tôn Bách Thần đều có thể đảm nhiệm.
An Yên và Vương Phong tuy chưa kết hôn, nhưng cô đã chuyển lên bệnh viện trên thành phố công tác, còn dọn vào Vương gia sống. Mẹ anh từ lâu đã xem cô như con dâu trong nhà mà hết lòng yêu thương, chăm sóc.

Hai người về quê trước cả gia đình nhỏ của Tôn Bách Thần một ngày. Đầu giờ chiều, Vương Phong và An Yên đã qua phụ giúp mọi người chuẩn bị cho sinh nhật của Đan Nhiên. Anh trông chừng nồi súp nấm giúp dì Hạ, để bà ra vườn bắt gà làm thịt. Còn cô thì vào trong phòng chơi cùng Mạn Nghiên và cô công chúa nhỏ.
“Tiểu Nhiên để di tết tóc cho con nhé!”
“Vâng ạ? Bé con ngoan ngoãn cầm theo thun buộc tóc, đi lại chỗ của An Yên.
Cô ấy nhẹ nhàng lấy từng lọn tóc nhỏ tết lại với nhau, chẳng mấy chốc đã hoàn thành xong hai bím tóc xinh xắn.
“Xong rồi! Tiểu Nhiên xinh quá đi!”
Đan Nhiên thích thú ngắm mình trong gương, rồi quay sang ôm chầm lấy cổ An Yên, hôn một cái thật kêu vào má cô ấy. Lát sau con bé chạy ra ngoài chơi với Tiểu Minh, để hai cô gái kia ở trong phòng nói chuyện.
“Chị với Vương Phong định khi nào sẽ tổ chức đám cưới đây? Hai người làm em sốt ruột quá đi mất!”
“Sắp rồi cô nương! Chị với anh ấy đã bàn bạc với nhau, dự định cuối năm nay sẽ tổ chức đám cưới” An Yên mỉm cười hạnh phúc.
Tiệc rượu cuối cùng cũng được dọn lên bàn. Mọi người ngồi vào chỗ của mình, vừa ăn vừa chuyện trò rôm rả.
Trước đó Tôn Bách Thần đã giúp dì Hạ khênh một giàn chậu hoa từ vườn ra sân, không hiểu sao cái vai hắn tự nhiên giở chứng đau nhức. Lúc đang xé thịt gà cho Mạn Nghiên, mặt hắn bỗng nhăn nhúm lại, khẽ rên:
“Ôi cái vai của tôi...”
Tiểu Minh nắm được cơ hội, liền chắc hẳn:
“Chậc chậc, ông chú già quả rồi nhỉ! Bê có vài chậu cây thôi đã chịu không nổi nữa.”
Tôn Bách Thần đầu dễ chịu thua, rất nhanh đã bật lại:
“Phải, chủ đây già rồi! Nhưng mà chủ có Vợ đẹp con xinh, còn nhóc có gì hửm? Xem chừng mười tám tuổi đầu rồi còn chưa biết mùi nắm tay bạn gái nữa kìa.” Hắn cười ha hả.
Mặt mày Tiểu Minh đen kịt lại, khóe môi giật giật không thốt nên lời. Hắn nói chuẩn quả, cậu biết làm thế nào!
Tôn Bách Thần cưng nựng nhìn cô công chúa nhỏ, sau đó liếc mắt sang Tiểu Minh, nói tiếp:
“Có thấy Tiểu Nhiên nhà ta có xinh không? Này, bây giờ nhóc gọi chú một tiếng cha VỢ vẫn còn kịp đó!”
Mọi người nghe hắn nói thế thì bật cười, Đan Nhiên không hiểu gì cũng cười tít mắt. Cánh tay nhỏ xíu của con bé cứ bám lấy người Tiểu Minh, cái miệng dẻo quẹo nhờ cậu gắp thức ăn. cho mình.
“Sướng nhất Tiểu Minh nhé! Sau này đỡ phải lo ế vợ!” Chú Hứa Văn nhiệt tình phụ họa thêm.
Mọi người lại được một tràng cười lớn, chỉ có cậu thiếu niên mười tám tuổi kia là đỏ hết mặt, cắm đầu ngồi tập trung ăn. Vương Phong liền lái sang chuyện khác để giải vây cho Tiểu Minh, tranh thủ lấy lòng em vợ.
Tám giờ tối, Vương Phong, An Yên và Tiểu Minh trở về nhà. Cậu ở trong phòng học bài, chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp, còn hai người kia ngồi ôm ấp nhau ở ngoài phòng khách, tỉ tê tâm sự.
“Bé con, sau khi chúng ta kết hôn, em muốn đi hưởng tuần trăng mật ở đâu hả?”

“Chúng ta đến Venice nhé! Em muốn cùng anh chèo thuyền trên con kênh Grand Canal, để ngắm nhìn vẻ đẹp thơ mộng của thành phố này vào buổi tối.”


“Được, chiều theo ý em.”

Dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt của Vương Phong ngày càng sát lại gần An Yên. Đôi môi mỏng phả ra một làn hơi ấm lên khuôn mặt nhỏ, mang theo chút hơi cay của rượu. Vương Phong cúi thấp đầu, điềm tĩnh chiếm trọn đôi môi mềm, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào trong chiếc miệng nhỏ, không ngừng khuấy đảo.

"Um... um.."


Hai người ôm hôn thắm thiết, triền miên trong tình yêu ngọt ngào. Vương Phong đẩy An Yên nằm xuống ghế sofa, bàn tay anh bắt đầu lần mò vào trong áo có.

“Phong, chúng ta về phòng đi! Ở đây lỡ như Tiểu Minh nhìn thấy.”

Vương Phong nghe theo ý An Yên, vội bế thốc cổ về phòng. Nhắc đến thằng nhóc kia, anh vẫn còn cảm kích cậu vô cùng. Nếu không nhờ có Tiểu Minh gửi cho anh quyển nhật ký mà cô viết, Vương Phong cũng đâu dễ dàng tìm được hạnh phúc của mình nhanh đến như vậy.

Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, tiện tay kéo chăn trùm kín lên hai người. Từng mảnh vải trên người dân được cởi bỏ, ném vương vãi xuống sàn.

“Ưm... em đau... Phong, anh nhẹ lại một chút!”

“Yên ngoan, thả lỏng người ra nào.”

Hai cơ thể hòa lại làm một, tiếng da thịt cọ sát vào nhau, hòa cùng thở hổn hển nơi không gian chật hẹp, tạo ra một màn âm thanh ám muội trong đêm khuya tĩnh mịch.

Mạn Nghiên hạ sinh cho Tồn Bách Thần một bé trai kháu khỉnh, đặt tên là Tôn Tử Thiêm. Hắn bây giờ ra dáng một ông bố bỉm sữa chính hiệu, buổi sáng đi làm, tối về nằm trông con cho Vợ ngủ.

Cuối năm ngoái, Vương Phong và An Yên đã kết hôn, hiện tại cô ấy cũng đang mang thai. Lúc rảnh rỗi, vợ chồng anh thường đến Tôn gia để chơi với hai nhóc tì nhà Tôn Bách Thần, nhân tiện để hai cô nàng chuyện trò tâm sự, chia sẻ với nhau bí quyết chăm sóc em bé được khỏe mạnh.

Khắc Dương và Nhã Yến Kỳ vẫn yêu đương mặn nồng, hai người suốt ngày vi vu đi du lịch cùng nhau. Mới vừa tuần trước, cậu còn cầm chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, quỳ dưới chân tháp Eiffel ngỏ lời cầu hôn và nhận được sự đồng ý từ cô nữa!

Sau khi Mạn Nghiên sinh Tử Thiêm, cô liền cảnh cáo Tôn Bách Thần phải biết kiềm chế, nhẫn nhịn “ăn chay” trong sáu tháng đầu. Hắn bứt dứt không thôi, tuy vậy vẫn ngoan ngoãn nghe lời cô vợ nhỏ.

Mạn Nghiên được chăm sóc kỹ lưỡng trong suốt giai đoạn mang thai, ăn uống toàn đồ bổ dưỡng, nên sau khi sinh con trai, cô có rất nhiều sữa. Dù cho cậu nhóc đã bú no nê thì hai tuyến sữa kia lúc nào cũng trong trạng thái căng đẩy, không ngừng tiết ra sữa ngọt, chảy xuống làm ướt mèm một mảng áo lớn trước ngực cô.

Tôn Bách Thần đầu dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt như vậy! Mỗi ngày hắn thường tranh thủ lúc con trai mình ngủ say, ngang nhiên ngậm lấy hai bầu ngực đẩy đà, tận hưởng hương vị ngọt thơm của dòng sữa tinh khiết. Mạn Nghiên nhìn Tôn Bách Thần đầy bất lực, nhưng lại không thể đẩy hắn ra được.

Cảm giác bị sữa chảy ra áo vô cùng khó chịu, nên việc hắn làm như vậy cũng giúp Mạn Nghiên thoải mái hơn rất nhiều. Chỉ là Tôn Bách Thần ngày càng giống một đứa trẻ, thỉnh thoảng còn phân bì với sự quan tâm của cô dành cho Đan Nhiên và Tử Thiêm nữa chứ!

Mạn Nghiên nhớ rằng mình chỉ mới sinh hai đứa con thôi, nhưng lúc nào giống như phải chăm sóc cho tận ba đứa nhỏ vậy! Đến cả lúc ăn cơm, lắm khi tên gia đầu nào đó còn bắt có đút cơm cho hắn!
“Được rồi, mau bỏ em ra đi.” Mạn Nghiên đưa tay đẩy cái đầu lớn đang chui rúc trong bầu ngực của mình, cổ họng khẽ ngâm nga vì cảm giác rạo rực truyền đi khắp cơ thể.

Tôn Bách Thần quyến luyến một hồi lâu mới chịu nhả nụ hoa ngọt lịm trong miệng ra. Hắn nhoài người với tay lấy chiếc khăn mềm bên bàn, lau đi chút sữa đang rỉ xuống áo cô.


“Bà xã, sữa của em ngọt thật! Thằng nhóc kia thật có phúc, ngày nào cũng được bú no nê đến sáng” Hắn lại giở thói ghen tị với con trai mình.

Khuôn mặt Mạn Nghiên hầm hầm nhìn Tôn Bách Thần. Hắn thì kém gì con trai mình? Có ngày nào tên mặt dày này chịu tha cho hai cái bầu ngực đáng thương của cô chứ! Thậm chí có lúc hắn còn quá đáng hơn nữa, một bên miệng lấy nụ hoa màu hồng, một bên lấy tay nhào nặn để sữa chảy xuống bụng, rồi trườn người dọc theo đó, liếm láp không ngừng.

“Mà hôm nay ông xã không phải đi làm sao?” Cô khẽ nhíu mày.

Tôn Bách Thần khẽ lắc đầu, đôi mắt dính chặt trên người Mạn Nghiên, miệng cười xảo trá. Lúc sau hắn sực nhở ra một chuyện quan trọng, vội cầm điện thoại gọi cho tổng giám đốc


Lâm.

“Chú Lâm à, hôm nay chú đi gặp đối tác bên phía JA giúp cháu nhé! Cháu có chút việc bận nên sẽ không đến công ty đâu.”

ở phía bên kia, tổng giám đốc Lâm nghe xong tức đến tăng cao huyết áp. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu trong tháng, Tôn Bách Thần nhờ ông đi gặp đối tác thay hắn rồi! Vốn dĩ từ đầu năm nay ông đã xin nghỉ hưu để ở nhà an dưỡng tuổi già bên con cháu, vậy mà chỉ vì một lời hứa với hắn, ông phải cố trụ trên cái ghế tổng giám đốc Tổn thị thêm mấy tháng nữa.

“Thằng quỷ lại trốn việc! Mày có suy nghĩ cho cái thân già của chú không hả? Lần này chú không thèm giúp mày nữa đâu. Thế thôi nhé!” Ông quyết từ chối hắn.

“Ấy ấy, chú nghe cháu nói đã.”

Tồn Bách Thần bắt đầu giở giọng năn nỉ, biết con gái út của giám đốc Lâm đang mang thai, hắn bèn hứa sau này chỉ cần cô ấy sinh một tiểu công chúa nhỏ, liền để Tử Thiêm sang đó làm cháu rể quý của ông.

Giám đốc Lâm nghe xong thấy mát lòng mát dạ, thoáng cái đã thay đổi ý định, gật đầu đồng ý ngay với Tôn Bách Thần.

Hắn hí hửng tắt điện thoại, lại thành công có thêm một ngày thảnh thơi ở nhà với vợ con. Nếu Tôn Bách Thần nhớ không nhầm thì hôm nay chính là ngày kết thúc sáu tháng cực khổ “nhịn ăn thịt” của hắn. Một lát nữa, hắn nhất định phải xông pha hết mình, để bù đắp lại cảm giác trống trải trong suốt thời gian qua mới được!

Mạn Nghiên nghe rõ mồn một cuộc điện thoại giữa hắn với tổng giám đốc Lâm, cô trừng mắt, gõ cốc vào đầu tên đàn ông đang nằm bên cạnh mình một cái. Tử Thiêm còn chưa tròn một tuổi mà hắn đã mang thằng bé đi “rao bán” muôn nơi, từ nhà họ Vương đến nhà họ Vũ, bây giờ lại là nhà họ Lâm. Hắn cứ hùng hổ tuyên bố sau này ai sinh được con gái liền mang “gà” con trai của mình sang nhà đó.

“Bà xã đừng nóng giận! Chúng ta tranh thủ sinh thêm mấy đứa nữa, không phải sẽ giải quyết được mọi chuyện sao?”

“Đừng có hòng! Sinh nhiều như vậy, anh nuôi nổi không?”

“Nổi chứ! Mạn Nghiên, em sinh cho anh mười đứa, anh đảm bảo sẽ nuôi đứa nào đứa trắng trẻo, mập mạp, lớn lên thật cứng cáp, khỏe mạnh. Có chịu không hả?”

Wtf, tận mười đưa? Hắn nghĩ cô là heo chắc?

“Chịu cái đầu nhà anh đấy! Mau ngồi dậy mang quần áo bỏ vào máy giặt cho em” Cô ra lệnh.

Tên vô sỉ nào đó không những không nghe lời, còn xoay người nằm đè lên Mạn Nghiên. Hắn kéo tấm chăn phủ kín hai người, lưu manh nói:

“Giặt quần áo không quan trọng, cứ để lát nữa anh làm cũng được. Mà bà xã anh không nhớ hôm nay là ngày gì hửm? Sáu tháng ăn chay kết thúc rồi! Chúng ta mau làm thêm một đứa nữa thôi!”

“Kết... thúc?” Mạn Nghiên ngớ người ra. Mới đây đã nhanh như vậy sao?

Không để Mạn Nghiên có cơ hội bỏ trốn, Tôn Bách Thần ở trong chăn về ngay lấy người cô, như con mãnh thú đói vồ mồi. Mạn Nghiên liền hét lớn cầu cứu ba bà cháu Linh Châu ở phòng bên cạnh, chỉ là họ đã xuống sân nằm tắm nắng sớm, làm gì nghe thấy lời cô chứ!

“Mẹ kiếp, vừa mới sáng sớm thôi mà. Tên khốn này, mau bỏ em ra... a... ưm...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Trăng sáng lòng em
  • Trầm Giang Chử Nguyệt 沉江渚月
[Zhihu] Ánh sáng rực rỡ
  • Thanh Thiển Kinh Sương
Chương 4 END
[Zhihu] Trân châu tỏa sáng
  • Dịch: Tiệm sách cũ
Chương 6 END
Đầu Xuân Tươi Sáng
  • Cô Nương Đừng Khóc
Đầu Xuân Tươi Sáng
  • Cô Nương Đừng Khóc

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom