Ngoại truyện của Thẩm Quan Nam
Chúng tôi trở lại Lâm Thành vào lúc chiều tối, sau đó đến gặp ba mẹ tôi trước. Nhìn vào bức ảnh trên bia mộ, cuối cùng tôi cũng biết mình được thừa hưởng nhan sắc từ ai rồi. Trông ba mẹ rất giống trong trí tưởng tượng của tôi, mẹ tôi hiền lành dịu dàng, ba tôi ngay thẳng nghiêm túc.
Sau khi dâng hương xong, tôi bảo mọi người đi về trước, chỉ còn lại mình tôi ở lại với ba mẹ, kể hết tất cả chuyện của năm năm qua.
Đợi đến lúc tôi đi từ trên núi xuống, vệt nước mắt nơi khóe mắt sớm đã khô ráo, khắp người chỉ còn lại mùi thuốc lá nồng nặc.
Nhưng tôi nhìn mọi thứ vô cùng quen thuộc trước mắt, trong lòng vẫn cảm thấy trống rỗng, như đang thiếu mất một thứ gì đó.
Hình như tôi đã quên mất một chuyện rất quan trọng.
Đội trưởng Vương đưa chúng tôi đến nhà ba mẹ, là một khu chung cư kiểu cũ, đầy đủ tiện nghi, vừa mở cửa ra, bụi đã bay mù mịt.
"Nhiều bụi quá, khụ khụ khụ."
Tôi đi thẳng về phía bức tường trong phòng khách, nhìn bức ảnh gia đình, trong lòng như có gì đó đang giằng xé. Trong bức ảnh, tôi mặc đồng phục cảnh sát ôm ba mẹ, cả nhà ba người đều đang cười thoải mái, một bức ảnh rất hòa thuận, rất đầy đủ.
Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy, hình như mình đã bỏ quên thứ gì đó.
Tôi và Diệp Ninh cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, khoảnh khắc nhìn thấy chiếc xe đạp leo núi cũ kỹ trên ban công, trong đầu tôi chợt hiện lên một hình ảnh.
Dưới bầu trời xanh thẳm, phía sau chiếc xe đạp của cậu con trai có một cô gái đang ngủ ngon lành, cô gái đó mềm yếu đến mức khiến người ta xót xa.
Cảnh tượng chỉ hiện lên trong chốc lát.
Tôi mất rất nhiều giờ đồng hồ thu xếp lại đống ảnh thời thơ ấu, Diệp Ninh thích thú tới mức không buông tay, nhưng tôi vẫn không có cảm giác gì. Sau khi dọn dẹp gần xong, Diệp Ninh bảo tôi đi siêu thị mua một số đồ dùng hàng ngày, rõ ràng tôi không biết siêu thị ở đâu, nhưng khi bước xuống cầu thang, tôi tiếp tục rẽ phải, đưa tay phải ra theo bản năng, giống như mình nên nắm một thứ gì đó vậy.
Đúng như tôi đã dự đoán, đi đến trước con hẻm là một siêu thị nhỏ.
Bà chủ siêu thị nhìn thấy tôi thì có vẻ rất kinh ngạc, sau đó nói chuyện vô cùng thân thiết: “Tiểu Nam, cuối cùng cháu cũng về rồi, cháu không biết Niệm Nhất đã đợi cháu bao lâu rồi đâu.”
Bà ấy còn nói gì đó, nói sau khi tôi đi, luôn thấy Mạnh Niệm Nhất ngồi một mình trước cửa siêu thị nhỏ của bà ấy, lần nào bà ấy cũng hỏi sao không thấy tôi không đi cùng, cô ấy chỉ cười cười, nói lần sau sẽ tới.
Nhưng lần nào cũng chỉ có một mình cô ấy.
Đôi khi lúc đang nói chuyện, hốc mắt của cô bé đó còn đỏ lên.
Bà ấy nói, chưa bao giờ thấy cô gái nào khiến người ta thương xót như thế, bảo tôi đừng cãi nhau với cô ấy, bảo hai chúng tôi phải sống với nhau thật tốt.
Bà chủ siêu thị vẫn còn đang nói, nhưng tôi không biết phải đáp lại như thế nào.
Hình ảnh liên quan đến Mạnh Niệm Nhất thỉnh thoảng hiện lên trong tâm trí tôi, cô ấy nắm tay tôi nói về cuộc sống sau này của chúng tôi, nói những chuyện thật lâu về sau, chúng tôi muốn chung sống với nhau như thế nào, hiện lên hình ảnh lúc cô ấy nhìn tôi, cả đôi mắt của cô ấy đều ngập tràn tình yêu.
Nhưng tôi đã có Diệp Ninh, Mạnh Niệm Nhất cũng đã bắt đầu một cuộc sống mới, ngay cả khi trước đây chúng tôi đã từng có cái gì, thì cũng nên để nó... trôi qua đi thôi.
Gần như là đang chạy trốn, tôi mua qua loa vài thứ đồ dùng hàng ngày, sau đó nhanh chóng rời khỏi siêu thị.
Không biết vì sao, vừa nghĩ tới Mạnh Niệm Nhất thực sự sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của tôi, lồng ngực tôi rất đau, rất đau.
Tôi châm một điếu thuốc, đứng trên phố nhìn thành phố vừa quen thuộc vừa xa lạ này, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, trở lại trên đảo.
Hút xong một điếu thuốc, chiếc xe buýt số 25 dừng trước mặt tôi, cửa xe mở ra, tôi bước lên như bị thần xui quỷ khiến, trên xe đều là những học sinh vừa tan học, khắp nơi đều là màu trắng, đồng phục học sinh màu trắng xanh đan xen, những mảnh ký ức mơ mơ hồ hồ hiện lên, người đó cũng mặc bộ quần áo tương tự, đang ngồi gần cửa sổ.
Tôi dường như nhìn thấy Mạnh Niệm Nhất năm 18 tuổi đang vẫy tay với tôi, bảo tôi mau qua đó ngồi, giảng bài cho cô ấy.
Chiếc xe này sẽ đi qua hết mười ba trạm dừng, nhưng lúc xe dừng ở giao lộ đường Sơn Dương, tôi đã bước xuống, sau khi xuống xe chính là một tiểu khu, tên là Trường An Khang Thành, không hiểu sao lại quen thuộc đến vậy.
Vừa định đi vào thì điện thoại của Diệp Ninh gọi tới, tôi bắt taxi về nhà, tiểu khu trong kính chiếu hậu cách càng lúc càng xa. Tôi ngồi trên xe, nhưng lại không cảm thấy mình đang tiến gần về nhà, ngược lại còn cảm thấy cách nhà càng lúc càng xa.
Tôi cùng Diệp Ninh đã tới đây được ba ngày, gặp lại những người bạn và đồng nghiệp cũ, nhìn thấy những khuôn mặt xa lạ nhưng cũng tràn đầy nhiệt tình của họ, tôi chỉ cảm thấy áy náy.
Bọn họ vỗ vai tôi, dần dần khóc không thành tiếng, “Còn sống là tốt, còn sống… là tốt rồi!"
Rõ ràng họ rất vui khi tôi có thể trở về, nhưng không biết tại sao, lúc nhìn tôi, họ cứ có vẻ muốn nói rồi lại thôi, như thể tôi nên hỏi họ điều gì đó, như thể bây giờ tôi không nên như thế này.
Ngày thứ ba, chị Lý tìm tôi, chị ấy nói tôi vẫn còn một ngôi nhà, trong đầu tôi chợt nhớ đến một nơi. Lúc chị ấy đưa chúng tôi đến Trường An Khang Thành, cuối cùng đã không hẹn mà trùng khớp với suy đoán trong lòng.
Trên tầng ba của tòa số 3 có hai căn nhà, lúc Diệp Ninh hỏi: "Là căn nào vậy?", thì tôi đã đứng ở căn nhà 302 phía bên trái, chị Lý lấy chìa khóa ra nhìn tôi, bỗng chợt sửng sốt, "Đúng rồi, chính là căn 302."
Tám, chín giờ sáng là lúc nắng đẹp nhất, mở cửa ra là thấy ánh nắng chan hòa khắp nơi, bố cục ba phòng ngủ hai ban công, mỗi phòng đều được bao phủ bởi ánh mặt trời.
“Nhiều ánh nắng quá, A Nam, có phải vì thấy ở đây nhiều nắng nên anh mới mua căn nhà này không?”
Tôi không biết, dường như trong ký ức của tôi có một câu trả lời hoàn hảo hơn.
Cả căn nhà lấy màu cam làm chủ đạo, rèm cửa màu cam, bọc ghế sô pha màu cam, ga trải giường màu cam, tạo cho người ta cảm giác ấm áp, trên tường có nhiều dấu vết, giống như là vết do khung ảnh để lại.
Trong phòng khách có một quầy bar lớn, rất kỳ lạ, không có một chai rượu nào, ở đó tất cả đều là các loại trà hoa, hơn chục loại, Diệp Ninh cười nói: "Cuối cùng em cũng biết tại sao anh thích trà hoa rồi."
"A Nam, có một món quà muốn tặng cho em."
Vừa dứt lời, một con mèo quýt màu cam từ trong phòng chạy ra, toàn thân màu vàng, chỉ có cái cổ là màu trắng. Kỳ lạ là, con mèo phi thẳng tới chỗ tôi, đi vòng quanh chân tôi,nó cố gắng cọ hết cơ thể vào chân tôi. tiếng kêu rất khẩn thiết.
Cuối cùng tôi cúi xuống, nó như đã chờ đợi rất lâu rồi, nhảy lên cánh tay tôi, chui vào ngực tôi.
"Ơ…! Con mèo thuần thục thật! Để em ôm một cái nào."
Diệp Ninh đưa tay ra ôm nó, nhưng lại bị nó lấy vuốt đánh cho hai cái.
"Đây vốn là mèo của A Nam, tên là Khoai Tây, lúc đầu là do em nhận nuôi nó, mấy ngày nay chị chăm sóc nó cũng mệt chết rồi."
Thảo nào nó lại thân thiết với tôi thế.
Tôi bế nó vào phòng, từ tủ đầu giường lấy ra một hộp đồ hộp, mèo ta như đã đói từ lâu, chưa kịp mở nắp đã nhào đến.
Chị Lý cười nói: "Còn phải đúng người cơ đấy, người khác cho thì không ăn đâu."
"Được rồi, chị có việc nên đi trước đây, có chuyện gì thì liên lạc cho chị nhé."
Sau khi tiễn chị Lý đi, phía sau có tiếng hét, Diệp Ninh bị mèo cào bị thương, tôi vội vàng lấy hộp sơ cứu dưới tủ TV ra, tìm cồn i-ốt để khử trùng cho cô ấy.
"A Nam, sao anh biết trong đó có cồn i-ốt?"
Tôi… cũng không biết nữa, đó là hành động trong vô thức.
Diệp Ninh cười nhìn con mèo đang ăn đồ hộp, "Xem ra con mèo không thích em cho lắm!"
Chúng tôi ở lại thêm hai ngày, bỗng nhiên nhà hàng xảy ra chuyện, Diệp Ninh vội vàng quay về giải quyết, cô ấy bảo tôi ở lại thêm hai ngày, gặp tất cả những người tôi nên gặp đi.
Những ngày này, tôi đã gặp rất nhiều người, nhưng vẫn luôn cảm thấy mình chưa gặp được một người quan trọng nhất.
Đến đêm, không hiểu sao tôi lại sốt cao, cả người vì sốt mà trở nên mê man, chìm trong giấc mơ không thể tỉnh lại. Tôi mơ thấy một đứa trẻ được sinh ra trong căn nhà này, từ cánh cổng trường tiểu học, đến trường cấp hai ở trong huyện, thi lên trường cấp ba tốt nhất, mỗi ngày đều đạp xe đến trường từ rất sớm, yên sau luôn để dành cho một người, trong cặp sách luôn có hai chiếc bình giữ nhiệt…
Cậu ấy dần thi lên đại học, là trường cảnh sát, tất cả mọi người ai cũng mừng cho cậu ấy, trong bữa tiệc tri ân thầy cô, cậu ấy ôm một cô gái khoe khoang khoác lác: “Sau này chúng mình hội họp, chắc chắn là đến uống rượu mừng của chúng tôi.” Cô gái đó xấu hổ đỏ bừng mặt, nhưng lại coi câu nói này của cậu ấy như một lời hứa hẹn.
Cô gái rất dịu dàng, đối xử với cậu ấy rất tốt, tự mình xin một sợi dây đỏ cho cậu ấy đeo, hi vọng cậu ấy được bình an, cậu ấy cũng cầu cho cô ấy một cái, mong cô gái đó đừng trêu chọc nốt ruồi lệ ở khoé mắt cậu nữa.
Năm này qua năm khác, chàng trai đã lên kế hoạch cho buổi cầu hôn từ rất sớm. Tính tình cậu ta nổi loạn, thế nên cũng nghĩ ra mấy trò rất nổi loạn, Buổi cầu hôn đang yên đang lành thì bị cậu ta biên kịch thành hiện trường vụ tai nạn xe cộ, chiếc xe đâm tới, hiện trường cầu hôn của cậu ta sẽ xuất hiện. Cô gái kia khóc rồi, chàng trai còn tưởng là do cô ấy bị màn cầu hôn của mình làm cảm động quá nên mới khóc, dù sao cả buổi cầu hôn này đều đã dùng loài hoa mà cô gái thích nhất, bối cảnh màu cam, tất cả bạn bè thân thích đều có mặt. Chàng trai nhẹ nhàng ôm lấy cô gái rồi nói, “Đến giờ rồi.” Cậu ta biết cô gái nhất định sẽ lấy mình, thế nên mới dám vạch ra một kế hoạch cầu hôn trắng trợn, nổi loạn thế này.
Sau đó, mọi thứ đều diễn ra như ý muốn, chụp ảnh cưới, gói kẹo mừng, đặt khách sạn, thử đồ ăn đến bốn lần, đây là lần duy nhất trong đời chàng trai kết hôn, nên cậu ta không dám làm qua loa.
Mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo, vào tối hôm diễn tập, biết rõ đấy chỉ là diễn tập, nhưng cậu ta lại hồi hộp đến mức đi cùng chân cùng tay. Khó khăn lắm mới kết thúc, nhưng chàng trai lại nhận được nhiệm vụ, cô gái bảo cậu ta cứ yên tâm đi đi, cậu ta hứa với cô gái đó, một tuần sau chắc chắn sẽ quay lại cưới cô ấy.
Nhưng nhiệm vụ lần đó rất gian nan, họ bị đánh lén, chàng trai bị thương nặng rồi bị ném xuống biển, nước biển tràn vào dạ dày cậu ta, lục phủ ngũ tạng đều bị đè xuống, vẻ mặt bị nghẹn đến đỏ bừng, phổi như muốn nổ tung, ầm…
Tôi tỉnh lại sau giấc mơ, cả cơ thể đổ đầy mồ hôi lạnh, tôi thở hồng hộc, cảm giác bức bách cùng ngột ngạt từ từ rút khỏi cơ thể.
Tôi nhìn thấy album ảnh đang mở ra ở trên bàn, bóng dáng người trong giấc mơ và thiếu niên trong ảnh chậm rãi chồng khít lên nhau.
Nửa đêm, tôi lao ra khỏi nhà, đến Trường An Khang Thành lần nữa, vừa mở cửa, tôi đã nghe thấy giọng nói: "Ánh nắng chiếu vào người ấm áp thật, Khoai Tây chắc chắn cũng rất thích!"
"A Nam A Nam, từ giờ chúng ta sẽ sống ở đây được không?"
"Có A Nam và Khoai Tây, sau này sinh thêm một đứa con gái, A Nam, bốn người nhà ta chắc chắn sẽ rất hạnh phúc."
"Được, vậy chúng ta mua căn này."
Hóa ra đây mới là lý do.
"Không được uống coca, em dễ bị viêm họng, anh pha cho em một ly trà hoa, muốn hoa hồng hay hoa bách hợp?"
"Không đấy, em muốn uống trà hoa cúc."
Nhìn hơn chục loại trà hoa, tôi chợt phát hiện, thì ra không phải do mình thích uống trà hoa.
Mọi đồ đạc trong nhà, đều do hai chúng tôi tự tay lựa chọn, chiếc giường lớn màu gỗ, tôi sợ cô ấy vì không dậy được sẽ cáu kỉnh rồi không muốn lấy tôi, nên đã ấn định thời gian tổ chức đám cưới vào chiều tối.
Ai ngờ, người vắng mặt trong đám cưới lại là tôi.
Chiếc ghế sofa lớn màu nâu, nơi tôi đã nói sai điều gì đó sau đó phải ngủ ở đó mất hai đêm, viết bản kiểm điểm một nghìn từ, nhân tiện còn vạch ra kế hoạch cầu hôn cho mình.
Nhìn những chiếc đinh đóng trên tường, tôi chạy vào phòng ngủ, quỳ xuống bên giường, vừa thò tay vào đã sờ thấy một chiếc hộp lớn, nơi cất giữ tất cả những bức ảnh bị giấu đi.
Bức ảnh đầu tiên chụp cùng nhau lúc mười mấy tuổi, rồi đến bức ảnh cưới của chúng tôi, cô ấy mặc váy cưới màu cam đứng trong ánh hoàng hôn, mỉm cười xinh đẹp như bông hoa lan Nam Phi trong tay.
Lúc tôi cầu hôn, cô ấy đồng ý không chút do dự. Khi đó, cô ấy tin tưởng tôi như vậy, tin rằng tôi sẽ trao cho cô ấy tất cả tình yêu.
Trong hộp còn có một con búp bê, là do cô ấy đã gắp được vào ngày cầu hôn, cô ấy nói đó là linh vật của cô ấy. Chỉ là một con búp bê rất bình thường, chỉ vì hôm đó là ngày tôi cầu hôn, thế nên cô ấy mới “yêu ai yêu cả đường đi lối về”, tặng cho mọi thứ xung quanh những ý nghĩa tốt đẹp.
Cuối cùng, tôi sờ thấy 2 chiếc bình giữ nhiệt, 1 xanh 1 hồng. Lúc đó, chỉ cần cô ấy uống nhiều hơn một ngụm nước, tôi đều hận không thể mang bình giữ nhiệt của cô ấy đi cúng bái.
Lúc đó tôi thích cô ấy như vậy kia mà……
Đây đều là bảo bối của Thẩm Quan Nam! Tôi là Thẩm Quan Nam!
Sao tôi có thể quên mất chính mình cơ chứ!
Sao tôi có thể quên mình là Thẩm Quan Nam!!!
Tôi hoàn toàn sụp đổ, nước mắt không tự chủ được rơi xuống, "Niệm Nhất!"
"Hóa ra anh đã gặp được em rồi, sao anh lại không nhận ra em! Tại sao!!" Tôi đấm tay xuống đất như điên, muốn trút hết phẫn nộ trong lòng mình.
Sau khi phát tiết xong, tôi ngồi phịch xuống đất như quả bóng xì hơi, hai mắt mơ hồ, như nhìn thấy Niệm Nhất lúc chạng vạng mới từ trên giường bò dậy, cô ấy đứng bên cạnh khoe khoang bảo phải đi kho cá cùng Khoai Tây, tôi từ từ vươn tay ra, muốn ôm lấy cô ấy lần nữa,
“Anh mau đi nghỉ ngơi đi, tỉnh lại là có canh cá ăn rồi!” Tôi không nhịn được càng ngày càng tới gần.
“Khoai Tây, con mau xuống ngay, không quấy rầy ba, để mẹ mở hộp cho con, con ngoan ngoãn đi, ba vất vả lắm mới trở về.” Cô ấy ôm Khoai Tây xoay người rời đi.
“Đừng đi, đừng rời bỏ anh!" Tôi đột nhiên lao đến, lại ngã xuống sàn, cơn đau nhức khiến tôi tỉnh táo lại.
Đây mới là cuộc sống của Thẩm Quan Nam! Cuộc sống có Mạnh Niệm Nhất mới là cuộc sống của Thẩm Quan Nam!
Tôi biến mất ba ngày, đội trưởng Vương và chị Lý tìm thấy tôi ở Trường An Khang Thành. Khi bọn họ tìm thấy tôi, tôi đang nằm trên mặt đất, ôm bức ảnh cưới của mình và Niệm Nhất, cả người không có sức sống.
"Niệm Nhất đâu? Cầu xin hai người cho tôi biết Niệm Nhất ở đâu? Xin hai người đấy."
Chị Lý và đội trưởng Vương nhìn nhau, tôi chỉ thấy sự thương hại trong mắt họ.
____________
Cô gái trên bia mộ giống hệt như trong ký ức của tôi, tôi quỳ xuống trước mặt Niệm Nhất, run rẩy đưa tay chạm vào mặt cô ấy: "Niệm Nhất, anh đã về rồi, Niệm Nhất, anh về rồi đây!"
Không còn ai nhảy lên trên người ôm tôi nữa, cũng không còn ai đợi tôi về nhà nữa.
"Tôi đã làm gì vậy! Rốt cuộc tôi đã làm gì vậy!"
"Quan Nam, Niệm Nhất có để lại cho em một bức thư."
Tôi vội vàng mở bức thư ra, nhìn thấy nét chữ quen thuộc.
_________________
Gửi Quan Nam:
Anh vẫn khỏe chứ?
Ngày xưa lúc còn đi học, anh thường viết thư cho em, nhưng em lại chưa từng viết thư cho anh, không ngờ lá thư đầu tiên mà em viết, lại là lá thư cuối cùng trong đời em.
Anh đừng cảm thấy tội lỗi, em đều hiểu được, anh trở về từ cõi chết đã là chuyện không dễ dàng rồi. Còn về những chuyện khác, cứ làm theo trái tim anh mách bảo đi. Đối với em mà nói, Thẩm Quan Nam của em, đến lúc ch.ết vẫn còn yêu em, vậy là đủ rồi.
Em và anh yêu nhau ở độ tuổi đẹp nhất, được anh kiên định ở bên từ năm này qua năm khác là một chuyện vô cùng hạnh phúc. Mặc dù còn thiếu một đám cưới, nhưng trong lòng em, em đã sớm kết hôn với anh cả ngàn vạn lần rồi, cả đời này chúng ta đều là người nhà. Trong quãng đời này, em thấy rất hạnh phúc.
Từ nay về sau, anh cứ lấy thân phận A Nam sống tiếp nhé, đừng oán trời trách đất, chung quy là do chúng mình không có duyên phận. Anh cũng không cần nhớ tới em đâu, để em yên tâm đi đầu thai nhé.
Quan Nam của em, mong anh vui vẻ hạnh phúc , mong anh cả đời được bình an.
Niệm Nhất của anh.
_________________
Đọc xong bức thư, lục phủ ngũ tạng của tôi như bị khoét mất, tôi ngồi bệt xuống đất, lá thư ở trong ngực đã thấm đẫm nước mắt.
Tôi như người vô hồn rời khỏi nghĩa trang, hóa ra cảm giác sống không bằng chết là như thế này.
2.
Phiên ngoại của Diệp Ninh.
Khi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, tôi vừa xử lý xong vụ rò rỉ nước trong bếp, tưởng rằng A Nam đã trở về, nhờ tôi đến đón anh, nhưng cảnh sát lại nói anh bị thương nặng, đang hôn mê bất tỉnh.
Lần thứ hai tôi đến Lâm Thành, đội trưởng Vương đến đón tôi, trên đường đi anh ấy nói, A Nam đã khôi phục trí nhớ, anh nhớ lại tên của mình cũng như vợ chưa cưới của anh, nhưng vợ chưa cưới của anh vì bị bệnh mà qua đời, anh đang rất đau khổ.
Nước mắt tôi trong nháy mắt liền trào ra, "Cho nên anh ấy muốn đi theo chị ấy sao?"
Đội trưởng Vương lắc đầu, "Niệm Nhất sẽ không cho phép cậu ấy làm như thế, hơn nữa, cậu ấy đã đồng ý ở trước mặt Niệm Nhất là sẽ sống tiếp."
"Lần này là chuyện ngoài ý muốn, vì cứu một bé gái nên cậu ấy bị một chiếc ô tô đâm phải."
Tôi lau nước mắt, vội vàng đến mức không nói rõ lời: “Anh ấy rốt cuộc ra sao rồi?”
Đội trưởng Vương im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi gặp bác sĩ, tôi mới biết tại sao đội trưởng Vương lại có vẻ mặt như vậy.
Bác sĩ nói: "Bệnh nhân hoàn toàn không có một chút khát vọng sống nào, người nhà nên nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn đi!"
Nhìn A Nam nằm trên giường bệnh, tay chân tôi luống cuống, chỉ có thể gọi tên anh, “A Nam, nhà hàng của chúng mình vừa mới bắt đầu phất lên, chúng ta cũng vừa mới kết hôn, anh tỉnh lại đi được không?”
Người nằm trên giường bệnh vẫn không có phản ứng gì, anh quyết tâm muốn đi, chúng tôi cũng không giữ anh lại được.
"A Nam, rất xin lỗi, là em thay đổi cuộc sống của anh, là do em quá ích kỷ, tất cả đều là lỗi của em, người đáng chết phải là em, anh tỉnh lại đi được không!"
Dù tôi có nói gì đi chăng nữa, người trên giường vẫn không hề có chút phản ứng nào.
Nhìn dáng vẻ bây giờ của anh, tôi nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh được thuyền đánh cá của ba tôi vớt lên, người đầy thương tích, ba tôi là người tốt bụng, cảm thấy gặp anh là duyên phận, ông ấy đã vay mượn rất nhiều tiền để chữa bệnh cho anh, khiến gia đình nợ nần chồng chất. Đã thỏa thuận thời hạn trả nợ là cuối tháng, nhưng ngày hôm đó, chúng lại tìm đến trước cửa, cuỗm đi tất cả những thứ có giá trị trong nhà, đập phá quán ăn nhỏ của nhà tôi, còn đánh gãy hai chân của ba.
Sau khi anh hồi phục, vì cảm thấy áy náy nên quyết tâm trả nợ giúp gia đình tôi. Chúng tôi ở bên nhau hai năm, trả hết nợ nần, đúng lúc anh muốn rời đi thì ba tôi ngã bệnh, lúc bệnh tình nguy kịch, ông đã giao tôi và quán ăn nhỏ lụp xụp của mình lại cho anh.
Anh hiểu rõ tâm nguyện cuối cùng của bố tôi, âm thầm gây dựng quán ăn nhỏ thành nhà hàng lớn. Tôi biết trong lòng anh vẫn luôn âm thầm đi tìm người nhà, chúng tôi cùng nhau đi báo án, nhưng lúc đó mọi thứ ở trên trấn nhỏ rất lạc hậu, không tìm được một tí tin tức gì về anh, tôi cũng biết anh muốn ra khỏi đảo để tìm người thân, nhưng lại bị tôi và quán ăn nhỏ cản trở.
Sau khi đồng ý kết hôn với tôi, anh không đi tìm người nhà nữa, anh hứa hẹn với tôi, nhất định sẽ hoàn thành chuyện đã hứa với ba tôi, chăm sóc tôi thật tốt, tôi mới yên tâm. Tôi thực sự rất sợ sau này anh sẽ bỏ rơi tôi.
Sau này chúng tôi ngày càng tốt hơn, sự xuất hiện của nhóm người đội trưởng Vương khiến tôi lại trở nên cảnh giác, đặc biệt là sự xuất hiện của chị Niệm Nhất.
Có lẽ là do trực giác, khoảnh khắc Niệm Nhất và Thẩm Quan Nam gặp mặt, tôi đã biết họ có thể đã từng có quá khứ.
Nhưng mà, thế thì đã sao?
Bây giờ người đang đứng bên cạnh Thẩm Quan Nam là tôi, người sắp kết hôn với Thẩm Quan Nam cũng là tôi.
Hơn nữa, trong năm năm sống cùng nhau, tôi ít nhiều cũng đã hiểu rõ A Nam.
Anh là người tốt nhất mà tôi từng gặp, là người trọng chữ tín, đã hứa sẽ ở bên tôi, thì anh sẽ không bao giờ lật lọng.
Nhưng có lẽ là vì chột dạ, cũng có thể là do tôi mơ hồ đoán được người mà A Nam tìm kiếm mấy năm nay có thể là Mạnh Niệm Nhất, nên tôi bắt đầu cố ý tiếp cận chị ấy, cố tình tiết lộ cho chị ấy biết, chuyện tôi và A Nam ở bên nhau trong năm năm này.
Nói với chị ấy, năm năm qua A Nam đã tốt với tôi như thế nào, yêu tôi nhiều ra sao, không lúc nào không kể cho chị ấy, A Nam ở bên tôi rất hạnh phúc, hiện giờ A Nam yêu tôi. Hơn nữa, tôi tin rằng trên đời này, không một ai có thể yêu Thẩm Quan Nam hơn tôi cả.
Ngay cả khi không có chuyện ngoài ý muốn đó, tôi cũng có thể lờ mờ đoán được, chị ấy chính là người mà A Nam luôn tìm kiếm.
Nhưng A Nam không nhận ra chị ấy, chị ấy cũng không nói ra, tôi nghĩ chị ấy muốn tác thành cho tôi, cảm thấy áy náy, nhưng trong lòng phần nhiều lại thấy may mắn, may là mình đã nắm chắc được hạnh phúc của chính mình, nhưng tôi không ngờ, chị ấy bị bệnh.
Chị ấy không phải muốn tác thành cho tôi, mà là không muốn làm cho A Nam thấy khó xử, chị ấy đến chết cũng vẫn suy nghĩ cho anh.
Tôi nhìn người đang nằm trên giường bệnh, bộc bạch tất cả sự thật đã khiến mình day dứt: “Thực ra anh trách em cũng đúng, sau khi chúng mình cùng nhau đi báo án, thật ra đã có tin tức truyền đến rồi, nhưng đều đã bị em chặn lại, vì em thực sự không thể chịu được việc anh bỏ đi, em thực sự rất muốn ở bên anh mãi mãi.”
Tôi lau hàng nước trên khóe mắt đi: "Bây giờ em biết mình sai rồi, chuyện âm dương cách biệt giữa anh và chị Niệm Nhất đều là do em gây ra. Nếu không có sự cản trở của em, có khi anh đã tìm thấy người anh yêu và kết hôn từ lâu rồi, chị Niệm Nhất cũng sẽ không bị bệnh, tất cả lỗi lầm đều là do em, anh muốn đi thì đi đi! Em sẽ không ép buộc anh ở lại nữa đâu."
Tôi vừa dứt lời, người trên giường bệnh khẽ động ngón tay, ngay lúc tôi tưởng anh sắp tỉnh lại, thiết bị trong phòng bệnh đột nhiên bắt đầu vang lên, sau đó, trên màn hình xuất hiện một đường thẳng.
"A Nam!"
A Nam rời đi, tôi chôn cất anh cùng chỗ với chị Niệm Nhất.
Bọn họ vốn dĩ là một đôi, đều do tôi, làm họ bỏ lỡ nhau 5 năm, người mình yêu đứng ngay trước mắt cũng không thể nhận ra.
Tôi là kẻ có tội, tất cả những gì tôi có thể làm để chuộc lỗi là để họ có thể gặp lại nhau lần nữa.
Còn tôi, tôi sẽ gắn bó cả phần đời còn lại ở trên đảo, ngày đêm cầu phúc cho bọn họ.
Vĩnh biệt, A Nam của tôi.
Bình luận facebook