Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99
Phiên ngoại đạt rating cao nhất của ‘We are in love’ mùa thứ nhất thuộc về phần hôn lễ.
Mặc dù đám cưới của Đường Chi và Giang Chi đã diễn ra từ hơn một tháng trước thế nhưng lượt truy cập vào video vẫn cao ngất ngưởng, đá bay các tập còn lại ra ngoài. Các video ngắn được cắt ghép lại của “Kẹo Gừng” cũng thuộc top đầu các trang web với ngàn vạn lượt xem.
[Giống như đám cưới trong truyện cổ tích vậy, quá đẹp rồi!!]
[Tôi đã xem đi xem lại năm lần rồi! Mong rằng một ngày nào đó tôi cũng có thể gặp được một người đàn ông dịu dàng như Giang Chi!]
[Hôn lễ của bọn họ khiến cho tôi muốn tin vào tình yêu một lần nữa!]
[Xúc động quá! Chi Chi thật sự rất xinh đẹp, đây chính là dáng vẻ được gả cho người mình yêu, hy vọng hai người sẽ hạnh phúc mãi mãi!]
Sau đó ‘We are in love’ lại được quay thêm mấy tập nữa, cho đến tập cuối cùng, tổ chương trình đã đưa ra lời mời hy vọng những cặp đôi sẽ quay trở lại ở mùa sau.
Cả ba cặp khách mời đều vui vẻ đồng ý.
Vào ngày ghi hình, Đường Chi và Giang Chi vừa mới bước ra khỏi cửa đã bị tổ chương trình tách ra, đưa hai người lên những chiếc xe khác nhau để đi đến địa điểm ghi hình.
Trong tập này, buổi phát sóng trực tiếp được bắt đầu ngay từ khi hai người bước lên xe.
Đường Chi đã quá quen với các hoạt động của tổ chương trình, cho nên trước khi bước lên xe cô đã nhỏ giọng tố cáo về sự sắp xếp này của bọn họ một chút: “Có phải tổ chương trình còn có âm mưu gì không?”
[Hahaha, bóng ma tâm lý mà tổ chương trình để lại cho mọi người cũng không nhỏ đâu!]
[Không phải chứ! Đây chỉ là một phiên ngoại mà thôi, sẽ không bị làm khó như trước đây đâu đúng không?!]
[Chúng tôi muốn được xem đường đường đường, tổ chương trình đã nghe thấy chưa ạ?! Mau khiến họ ở bên nhau đi!]
Ai ngờ câu nói đó lại giống như lời tiên tri, ngay khi cô vừa bước xuống xe đã nhận được một cuộc gọi từ tổ chương trình.
“Xin chào tiểu thư Đường Chi, chồng cô là Giang Chi đã bị chúng tôi bắt cóc. Mời cô nhanh chóng đến bến tàu Tây Ngạn để tìm manh mối.”
Trong lòng Đường Chi cũng đã sớm đoán ra chuyện này, cho nên khi nhận được điện thoại thì hoàn toàn không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, ngược lại giọng điệu rất bình tĩnh: “Bị bắt cóc rồi sao?”
[Hahaha, giọng điệu của Chi Chi giống như chẳng bất ngờ chút nào vậy…]
[Đúng vậy đúng vậy, tôi thậm chí còn nghĩ rằng cô ấy có hơi vui sướng khi thấy người gặp hoạ hahaha!!]
Bên kia điện thoại sửng sốt một hồi, sau đó nhanh chóng trả lời: “Đúng vậy.”
Đường Chi thản nhiên hỏi: “Vậy mấy người cho anh ấy ăn cái gì rồi? Anh ấy còn chưa ăn sáng.”
“Sẽ đưa… nếu như anh ấy yêu cầu.”
Phương Minh Lượng ở bên kia điện thoại luôn có một dự cảm không tốt, không hiểu vì sao Đường Chi lại hỏi như vậy.
[Hahaha Đường Chi rất quan tâm đến chồng mình nha!]
[Xông lên!!! Mau đến giải cứu anh Chi về đây!]
[Tổ chương trình này vì cái gì mà lại chia rẽ vợ chồng bọn họ? Báo cáo nó đi!]
Đường Chi lại hỏi: “Có cho anh ấy không gian hoạt động không?”
Phương Minh Lượng: “… Cho.”
Hay lắm, giờ thì cái dự cảm điều chẳng lành kia càng ngày càng rõ rệt.
Đường Chi nhất định sẽ ra tay!
Đường Chi vẫn còn đang hỏi: “Có ngược đãi anh ấy không?”
Phương Minh Lượng: “… Không.”
Bây giờ bọn họ thật sự không giống bắt cóc.
Đây chẳng phải là rẽ xuống một làn sóng để hai người đường ai nấy đi, phu thê tình thâm sao?
Đường Chi rất không phối hợp, cứ liên tục hỏi ông ta đang làm gì đấy!!
“Ồ.”
Đường Chi gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Vậy phiền ông đợi lâu một chút.”
Cô quyết định đi ăn sáng trước~
Phương Minh Lượng: “…”
Ông ta biết ngay mà, biết ngay mà!
Đường Chi biểu hiện như vậy chắc chắn có chuyện xấu.
Các fan hâm mộ vốn tưởng rằng họ sẽ nhìn thấy Đường Chi nhanh chóng chạy đến bến tàu Tây Ngạn, ai ngờ lại thấy cô vui vẻ thoải mái đi dạo xung quanh một vòng, loanh quanh chỗ khu phố để tìm cửa hàng ăn sáng.
Lúc này trong quán ăn không quá đông khách.
Ông chủ đang làm việc, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp một cô gái xinh đẹp, phía sau có camera đi theo, ông ấy sững sờ một lúc, nhìn chằm chằm Đường Chi thật kĩ rồi mới dám xác nhận: “Đường… Chi?”
Bây giờ cô đã nổi tiếng đến mức ngay cả một ông chủ cửa hàng bán đồ ăn sáng cũng có thể nhận ra được!
Đường Chi như mở cờ trong bụng, vừa gật đầu vừa mỉm cười với ông chủ: “Xin chào.”
Cô không hề khách sáo, lớn lên lại xinh đẹp như vậy, ông chủ cũng cười lớn: “Nhìn xem muốn ăn cái gì?”
Đường Chi nhìn vào thực đơn rồi nhanh chóng gọi món: “Năm cái tiểu long bao, hai đĩa xíu mại đặc biệt và một bát sữa đậu nành.”
[Đáng sợ! Nữ minh tinh ăn sáng nhiều như vậy sao!]
[Tất cả đều là cacbohidrat, Chi Chi cô nghiêm túc sao?!]
[Hahahahaha, đừng nói vậy, mấy con số này ghép lại với nhau thành 521 đó. Chi Chi ngay cả lúc ăn cơm cũng mang dáng vẻ yêu anh Chi.]
Đường Chi sau khi gọi món xong thì ngồi xuống một chiếc bàn ăn nhỏ ở bên ngoài.
Bây giờ ánh mặt trời chiếu xuống vừa đúng lúc, Đường Chi đắm chìm trong ánh nắng, yên lặng chờ bữa sáng được đưa đến.
Khi bữa sáng nóng hổi được bưng ra, cô vui vẻ cầm một chiếc tiểu long bao lên cắn một miếng sau đó híp mắt vì hạnh phúc.
Tiểu long bao này ăn rất ngon, vỏ mỏng nhân vừa đủ.
Lại cắn một miếng xíu mại nữa, aw
Bên trong lớp vỏ mỏng là gạo nếp mằn mặn dẻo thơm, từng hạt gạo giống như đang nhảy múa trên đầu lưỡi.
Sữa đậu nành cũng mới xay, chỉ mới nhấp một ngụm mà hương thơm đã quấn quít khắp khoang miệng.
Được ăn một cái gì đó là cảm giác rất hạnh phúc!
Đường Chi thích thú đến mức giơ chân lên~
Bão bình luận trên màn hình đều là hahahaha.
[Không hổ là Đường đại gia!]
[Uống một ngụm sữa đậu nành, tắm mình trong ánh mặt trời, rất hợp với bài hát ‘Uyên ương tường nguyệt’, không cần quá khách sáo đâu!]
[Hahaha đã bao giờ nhìn thấy lồng chim của Lưu điểu đại gia chưa? Cũng nên cho Chi Chi một cái!]
[Cuộc sống hạnh phúc sau hôn nhân của Đường đại gia.jpg]
…
Trong ‘phòng bắt cóc’ có ba chiếc ghế sofa và một cái bàn trà, ba nam khách mời ‘bị bắt cóc’ đến đang ngồi ở ba vị trí đó. Trước mặt họ còn có ba cái tivi.
Thông qua tivi bọn họ có thể thấy được rõ ràng bạn gái hay vợ mình đang nỗ lực như thế nào để cứu họ.
“Ặc…”
Khi mọi người đưa mắt đến màn hình trước mặt Giang Chi, họ có chút kinh ngạc.
Đường Chi và Giang Chi thật ngọt ngào, khi biết được tin Giang Chi bị bắt cóc không phải nên lo lắng sốt ruột sao, tại sao lại đi ăn sáng trước vậy?!
Hơn nữa tổ chương trình này cũng quá giỏi trong việc tạo hiệu ứng rồi, so với hình ảnh Hạ Thu Thu và Nhan Vô Ưu hai người cùng hăm hở lao đi thì trạng thái thảnh thơi nhàn hạ của Đường Chi tạo ra sự tương phản quá rõ ràng!
Giang Chi nhìn lên màn hình, khóe miệng khẽ cong lên thành một nụ cười, chẳng có chút nào gọi là bực bội vì Đường Chi không đi tìm anh.
Nhìn thấy cô ăn uống no nê anh lúc này mới hoàn toàn yên tâm, môi cũng hơi nhếch lên.
Cả khu bình luận lại điên cuồng nổ tung vì nụ cười này của Giang Chi.
[Aaaa! Anh Chi thật cưng chiều quá đi!]
[Đúng là đòi mạng mà, nụ cười này có thể giết đười đó!!]
[Ngọt ngào quá, ngọt ngào quá! Nụ cười của anh Chi thật sự là!]
[Aaa! Vậy cặp này là anh Chi đi tìm Chi Chi sao?! Anh Chi xông lên!!]
Giang Chi là người đầu tiên dấn thân vào mật đạo tự giải cứu chính mình.
‘Nhóm các anh chồng’ đã bị bắt, tuy nhiên nhóm chương trình cũng sẽ không để họ chờ đợi
Nếu như họ có cách để hoàn thành nhiệm vụ này thì không cần phải chờ đến lúc các cô vợ nhỏ trăm đau ngàn khổ chạy tới cứu nữa.
Dưới sự dẫn dắt của anh, Phó Hoàn Chi và Thẩm Trác Sắt cũng hăng hái chạy về phía mật đạo tự giải cứu.
‘Kẹo Gừng’ này quả thật là một cặp đôi khiến cho chương trình này bùng nổ.
Khán giả nhìn Nhan Vô Ưu ở bên kia đang ra sức chèo thuyền qua sông, động tác thoăn thoắt dường như còn có thể chém ra được tàn ảnh (1), có thể nhìn thấy được cô ấy vì Thẩm Trác Sắt mà nỗ lực đến mức nào.
[Aaaa, Ưu Ưu thật sự rất tuyệt vời!]
[Thật sự rất rất giỏi, vì Sắt Sắt mà có thể dùng cả Hồng Hoang chi lực.]
[‘Nhan sắc’ có thể đó aa!! Nữ anh hùng Ưu Ưu hãy mau chóng đến giải cứu mỹ nhân Sắt Sắt ngủ trong rừng đi!]
Nhìn về phía Hạ Thu Thu ở bên kia, dù cô ấy có thể chất không được tốt lắm, nhưng lại rất hoạt ngôn, tươi cười thân thiện, đang ra sức nhờ người lái thuyền đưa cô sang bờ bên kia.
[Thu Thu vất vả rồi!]
[Thu Thu cũng không dễ dàng gì!]
[Aa đại ca lái đò hãy giúp cô ấy! Một mình cô ấy không thể qua đó được!]
[Tổ chương trình cũng quá xấu xa đi, vì sao lại để nữ đi tìm nam chứ!]
Nhìn đến Đường Chi ở bên này.
Nhóm khán giả đang chuẩn bị ủng hộ Đường Chi mở mic bóc phốt tổ chương trình:???
Cô cũng quá thong dong rồi đó!!!
Lượt bình luận một lúc sau mới lác đác vài câu.
[Chi Chi… Chi Chi ăn đồ ăn cũng rất vất vả đó…]
[Đúng vậy, ngoài mặt cô ấy tỏ ra không sao nhưng chắc chắn trong lòng đã sớm sốt ruột muốn chết rồi.]
[…Tôi thật sự rất muốn vinh danh cô ấy nhưng cô ấy cũng quá thảnh thơi rồi!]
[Hahaha mọi người đi ngang qua livestream thì đừng bỏ lỡ hình ảnh mỹ nữ ăn uống!]
[Đừng nói nữa, nhìn Chi Chi ăn bữa sáng ngon như vậy tôi cũng đói rồi!]
Đường Chi ăn bữa sáng này đến là vui vẻ.
Mà Giang Chi ở bên này đã thành công thoát khỏi ‘phòng bắt cóc’ một cách nhanh chóng bằng cách thức treo lên rồi mở ra.
Đường Chi không hề hay biết chuyện này, cô vui vẻ lau miệng, đang định đứng dậy thì nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, người bên cạnh cô bị ánh mặt trời bao phủ lên đổ bóng xuống mặt đất.
“Ăn ngon không?”
Tay Đường Chi khựng lại trong giây lát, sau đó cô nhanh chóng ngẩng mặt lên.
Trong phút chốc, ánh mắt cô không kịp phòng bị mà chạm vào ánh mắt của Giang Chi.
Anh cụp mắt xuống, ánh nắng đổ trên hàng mi dài, như được mạ một lớp ánh sáng vàng rực rỡ.
Một nụ cười nhẹ nở trên môi anh.
Vì chạy đến đây nên lồng ngực anh vẫn còn phập phồng.
[Aaa!! Tôi cũng muốn được đối mặt như vậy!]
[Anh Chi thực sự tìm được Chi Chi rồi!]
[Để có thể nhìn thấy Chi Chi sớm hơn vài phút, anh ấy liền chạy đến đây!!!]
[Lãng – mạn – quá!]
Hai mắt Đường Chi sáng lên: “Anh đến rồi!”
Dường như kết quả này không nằm ngoài dự đoán của cô.
Cô nhào vào trong ngực anh, ôm lấy cổ rồi nhón chân lên hôn ‘chụt’ một cái vào gương mặt thanh thuý của Giang Chi.
“Em biết chắc chắn anh sẽ tìm được em!”
[Aaa! Hôn hôn rồi!]
[Anh Chi, anh không thể để cô ấy chiếm tiện nghi được! Mau hôn lại đi!]
[Mau hôn cô ấy cho đến khi miệng sưng lên đi!]
[Nhanh nhanh nhanh, tôi muốn xem!]
Đáng tiếc là ở trước ống kính, Giang Chi vẫn luôn là người hoà nhã lịch thiệp.
Anh không hôn Đường Chi giống như mọi người mong đợi mà chỉ thấp giọng hỏi cô: “Em ăn no chưa?”
“No rồi.” Đường Chi gật đầu, ở bên cạnh anh cả người cô trông dịu dàng hơn rất nhiều, vô cùng ngoan ngoãn.
“Vậy chúng ta đi nhé?”
Anh chìa tay về phía cô.
Đường Chi mỉm cười, khẽ đặt tay cô vào bàn tay ấm áp của anh.
Giang Chi nắm tay cô, hai bàn tay đan vào nhau thật chặt.
Trên con đường sắp tới, họ sẽ cùng nhau bước đi.
Đường Chi nhìn anh rồi nở nụ cười, khoé môi cong lên càng ngày càng rạng rỡ, làm thế nào cũng không khép lại được.
Anh đã từng nói.
Không có bất kỳ khó khăn nào có thể chia rẽ bọn họ.
Cho dù cô có ở đâu hay làm gì.
Anh cũng sẽ tìm thấy cô, chạy về phía cô!
Giang Chi đã làm được!
(1) Tàn ảnh: là trạng thái vật chuyển động quá nhanh không thể hình ra hình dạng
Mặc dù đám cưới của Đường Chi và Giang Chi đã diễn ra từ hơn một tháng trước thế nhưng lượt truy cập vào video vẫn cao ngất ngưởng, đá bay các tập còn lại ra ngoài. Các video ngắn được cắt ghép lại của “Kẹo Gừng” cũng thuộc top đầu các trang web với ngàn vạn lượt xem.
[Giống như đám cưới trong truyện cổ tích vậy, quá đẹp rồi!!]
[Tôi đã xem đi xem lại năm lần rồi! Mong rằng một ngày nào đó tôi cũng có thể gặp được một người đàn ông dịu dàng như Giang Chi!]
[Hôn lễ của bọn họ khiến cho tôi muốn tin vào tình yêu một lần nữa!]
[Xúc động quá! Chi Chi thật sự rất xinh đẹp, đây chính là dáng vẻ được gả cho người mình yêu, hy vọng hai người sẽ hạnh phúc mãi mãi!]
Sau đó ‘We are in love’ lại được quay thêm mấy tập nữa, cho đến tập cuối cùng, tổ chương trình đã đưa ra lời mời hy vọng những cặp đôi sẽ quay trở lại ở mùa sau.
Cả ba cặp khách mời đều vui vẻ đồng ý.
Vào ngày ghi hình, Đường Chi và Giang Chi vừa mới bước ra khỏi cửa đã bị tổ chương trình tách ra, đưa hai người lên những chiếc xe khác nhau để đi đến địa điểm ghi hình.
Trong tập này, buổi phát sóng trực tiếp được bắt đầu ngay từ khi hai người bước lên xe.
Đường Chi đã quá quen với các hoạt động của tổ chương trình, cho nên trước khi bước lên xe cô đã nhỏ giọng tố cáo về sự sắp xếp này của bọn họ một chút: “Có phải tổ chương trình còn có âm mưu gì không?”
[Hahaha, bóng ma tâm lý mà tổ chương trình để lại cho mọi người cũng không nhỏ đâu!]
[Không phải chứ! Đây chỉ là một phiên ngoại mà thôi, sẽ không bị làm khó như trước đây đâu đúng không?!]
[Chúng tôi muốn được xem đường đường đường, tổ chương trình đã nghe thấy chưa ạ?! Mau khiến họ ở bên nhau đi!]
Ai ngờ câu nói đó lại giống như lời tiên tri, ngay khi cô vừa bước xuống xe đã nhận được một cuộc gọi từ tổ chương trình.
“Xin chào tiểu thư Đường Chi, chồng cô là Giang Chi đã bị chúng tôi bắt cóc. Mời cô nhanh chóng đến bến tàu Tây Ngạn để tìm manh mối.”
Trong lòng Đường Chi cũng đã sớm đoán ra chuyện này, cho nên khi nhận được điện thoại thì hoàn toàn không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, ngược lại giọng điệu rất bình tĩnh: “Bị bắt cóc rồi sao?”
[Hahaha, giọng điệu của Chi Chi giống như chẳng bất ngờ chút nào vậy…]
[Đúng vậy đúng vậy, tôi thậm chí còn nghĩ rằng cô ấy có hơi vui sướng khi thấy người gặp hoạ hahaha!!]
Bên kia điện thoại sửng sốt một hồi, sau đó nhanh chóng trả lời: “Đúng vậy.”
Đường Chi thản nhiên hỏi: “Vậy mấy người cho anh ấy ăn cái gì rồi? Anh ấy còn chưa ăn sáng.”
“Sẽ đưa… nếu như anh ấy yêu cầu.”
Phương Minh Lượng ở bên kia điện thoại luôn có một dự cảm không tốt, không hiểu vì sao Đường Chi lại hỏi như vậy.
[Hahaha Đường Chi rất quan tâm đến chồng mình nha!]
[Xông lên!!! Mau đến giải cứu anh Chi về đây!]
[Tổ chương trình này vì cái gì mà lại chia rẽ vợ chồng bọn họ? Báo cáo nó đi!]
Đường Chi lại hỏi: “Có cho anh ấy không gian hoạt động không?”
Phương Minh Lượng: “… Cho.”
Hay lắm, giờ thì cái dự cảm điều chẳng lành kia càng ngày càng rõ rệt.
Đường Chi nhất định sẽ ra tay!
Đường Chi vẫn còn đang hỏi: “Có ngược đãi anh ấy không?”
Phương Minh Lượng: “… Không.”
Bây giờ bọn họ thật sự không giống bắt cóc.
Đây chẳng phải là rẽ xuống một làn sóng để hai người đường ai nấy đi, phu thê tình thâm sao?
Đường Chi rất không phối hợp, cứ liên tục hỏi ông ta đang làm gì đấy!!
“Ồ.”
Đường Chi gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Vậy phiền ông đợi lâu một chút.”
Cô quyết định đi ăn sáng trước~
Phương Minh Lượng: “…”
Ông ta biết ngay mà, biết ngay mà!
Đường Chi biểu hiện như vậy chắc chắn có chuyện xấu.
Các fan hâm mộ vốn tưởng rằng họ sẽ nhìn thấy Đường Chi nhanh chóng chạy đến bến tàu Tây Ngạn, ai ngờ lại thấy cô vui vẻ thoải mái đi dạo xung quanh một vòng, loanh quanh chỗ khu phố để tìm cửa hàng ăn sáng.
Lúc này trong quán ăn không quá đông khách.
Ông chủ đang làm việc, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp một cô gái xinh đẹp, phía sau có camera đi theo, ông ấy sững sờ một lúc, nhìn chằm chằm Đường Chi thật kĩ rồi mới dám xác nhận: “Đường… Chi?”
Bây giờ cô đã nổi tiếng đến mức ngay cả một ông chủ cửa hàng bán đồ ăn sáng cũng có thể nhận ra được!
Đường Chi như mở cờ trong bụng, vừa gật đầu vừa mỉm cười với ông chủ: “Xin chào.”
Cô không hề khách sáo, lớn lên lại xinh đẹp như vậy, ông chủ cũng cười lớn: “Nhìn xem muốn ăn cái gì?”
Đường Chi nhìn vào thực đơn rồi nhanh chóng gọi món: “Năm cái tiểu long bao, hai đĩa xíu mại đặc biệt và một bát sữa đậu nành.”
[Đáng sợ! Nữ minh tinh ăn sáng nhiều như vậy sao!]
[Tất cả đều là cacbohidrat, Chi Chi cô nghiêm túc sao?!]
[Hahahahaha, đừng nói vậy, mấy con số này ghép lại với nhau thành 521 đó. Chi Chi ngay cả lúc ăn cơm cũng mang dáng vẻ yêu anh Chi.]
Đường Chi sau khi gọi món xong thì ngồi xuống một chiếc bàn ăn nhỏ ở bên ngoài.
Bây giờ ánh mặt trời chiếu xuống vừa đúng lúc, Đường Chi đắm chìm trong ánh nắng, yên lặng chờ bữa sáng được đưa đến.
Khi bữa sáng nóng hổi được bưng ra, cô vui vẻ cầm một chiếc tiểu long bao lên cắn một miếng sau đó híp mắt vì hạnh phúc.
Tiểu long bao này ăn rất ngon, vỏ mỏng nhân vừa đủ.
Lại cắn một miếng xíu mại nữa, aw
Bên trong lớp vỏ mỏng là gạo nếp mằn mặn dẻo thơm, từng hạt gạo giống như đang nhảy múa trên đầu lưỡi.
Sữa đậu nành cũng mới xay, chỉ mới nhấp một ngụm mà hương thơm đã quấn quít khắp khoang miệng.
Được ăn một cái gì đó là cảm giác rất hạnh phúc!
Đường Chi thích thú đến mức giơ chân lên~
Bão bình luận trên màn hình đều là hahahaha.
[Không hổ là Đường đại gia!]
[Uống một ngụm sữa đậu nành, tắm mình trong ánh mặt trời, rất hợp với bài hát ‘Uyên ương tường nguyệt’, không cần quá khách sáo đâu!]
[Hahaha đã bao giờ nhìn thấy lồng chim của Lưu điểu đại gia chưa? Cũng nên cho Chi Chi một cái!]
[Cuộc sống hạnh phúc sau hôn nhân của Đường đại gia.jpg]
…
Trong ‘phòng bắt cóc’ có ba chiếc ghế sofa và một cái bàn trà, ba nam khách mời ‘bị bắt cóc’ đến đang ngồi ở ba vị trí đó. Trước mặt họ còn có ba cái tivi.
Thông qua tivi bọn họ có thể thấy được rõ ràng bạn gái hay vợ mình đang nỗ lực như thế nào để cứu họ.
“Ặc…”
Khi mọi người đưa mắt đến màn hình trước mặt Giang Chi, họ có chút kinh ngạc.
Đường Chi và Giang Chi thật ngọt ngào, khi biết được tin Giang Chi bị bắt cóc không phải nên lo lắng sốt ruột sao, tại sao lại đi ăn sáng trước vậy?!
Hơn nữa tổ chương trình này cũng quá giỏi trong việc tạo hiệu ứng rồi, so với hình ảnh Hạ Thu Thu và Nhan Vô Ưu hai người cùng hăm hở lao đi thì trạng thái thảnh thơi nhàn hạ của Đường Chi tạo ra sự tương phản quá rõ ràng!
Giang Chi nhìn lên màn hình, khóe miệng khẽ cong lên thành một nụ cười, chẳng có chút nào gọi là bực bội vì Đường Chi không đi tìm anh.
Nhìn thấy cô ăn uống no nê anh lúc này mới hoàn toàn yên tâm, môi cũng hơi nhếch lên.
Cả khu bình luận lại điên cuồng nổ tung vì nụ cười này của Giang Chi.
[Aaaa! Anh Chi thật cưng chiều quá đi!]
[Đúng là đòi mạng mà, nụ cười này có thể giết đười đó!!]
[Ngọt ngào quá, ngọt ngào quá! Nụ cười của anh Chi thật sự là!]
[Aaa! Vậy cặp này là anh Chi đi tìm Chi Chi sao?! Anh Chi xông lên!!]
Giang Chi là người đầu tiên dấn thân vào mật đạo tự giải cứu chính mình.
‘Nhóm các anh chồng’ đã bị bắt, tuy nhiên nhóm chương trình cũng sẽ không để họ chờ đợi
Nếu như họ có cách để hoàn thành nhiệm vụ này thì không cần phải chờ đến lúc các cô vợ nhỏ trăm đau ngàn khổ chạy tới cứu nữa.
Dưới sự dẫn dắt của anh, Phó Hoàn Chi và Thẩm Trác Sắt cũng hăng hái chạy về phía mật đạo tự giải cứu.
‘Kẹo Gừng’ này quả thật là một cặp đôi khiến cho chương trình này bùng nổ.
Khán giả nhìn Nhan Vô Ưu ở bên kia đang ra sức chèo thuyền qua sông, động tác thoăn thoắt dường như còn có thể chém ra được tàn ảnh (1), có thể nhìn thấy được cô ấy vì Thẩm Trác Sắt mà nỗ lực đến mức nào.
[Aaaa, Ưu Ưu thật sự rất tuyệt vời!]
[Thật sự rất rất giỏi, vì Sắt Sắt mà có thể dùng cả Hồng Hoang chi lực.]
[‘Nhan sắc’ có thể đó aa!! Nữ anh hùng Ưu Ưu hãy mau chóng đến giải cứu mỹ nhân Sắt Sắt ngủ trong rừng đi!]
Nhìn về phía Hạ Thu Thu ở bên kia, dù cô ấy có thể chất không được tốt lắm, nhưng lại rất hoạt ngôn, tươi cười thân thiện, đang ra sức nhờ người lái thuyền đưa cô sang bờ bên kia.
[Thu Thu vất vả rồi!]
[Thu Thu cũng không dễ dàng gì!]
[Aa đại ca lái đò hãy giúp cô ấy! Một mình cô ấy không thể qua đó được!]
[Tổ chương trình cũng quá xấu xa đi, vì sao lại để nữ đi tìm nam chứ!]
Nhìn đến Đường Chi ở bên này.
Nhóm khán giả đang chuẩn bị ủng hộ Đường Chi mở mic bóc phốt tổ chương trình:???
Cô cũng quá thong dong rồi đó!!!
Lượt bình luận một lúc sau mới lác đác vài câu.
[Chi Chi… Chi Chi ăn đồ ăn cũng rất vất vả đó…]
[Đúng vậy, ngoài mặt cô ấy tỏ ra không sao nhưng chắc chắn trong lòng đã sớm sốt ruột muốn chết rồi.]
[…Tôi thật sự rất muốn vinh danh cô ấy nhưng cô ấy cũng quá thảnh thơi rồi!]
[Hahaha mọi người đi ngang qua livestream thì đừng bỏ lỡ hình ảnh mỹ nữ ăn uống!]
[Đừng nói nữa, nhìn Chi Chi ăn bữa sáng ngon như vậy tôi cũng đói rồi!]
Đường Chi ăn bữa sáng này đến là vui vẻ.
Mà Giang Chi ở bên này đã thành công thoát khỏi ‘phòng bắt cóc’ một cách nhanh chóng bằng cách thức treo lên rồi mở ra.
Đường Chi không hề hay biết chuyện này, cô vui vẻ lau miệng, đang định đứng dậy thì nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, người bên cạnh cô bị ánh mặt trời bao phủ lên đổ bóng xuống mặt đất.
“Ăn ngon không?”
Tay Đường Chi khựng lại trong giây lát, sau đó cô nhanh chóng ngẩng mặt lên.
Trong phút chốc, ánh mắt cô không kịp phòng bị mà chạm vào ánh mắt của Giang Chi.
Anh cụp mắt xuống, ánh nắng đổ trên hàng mi dài, như được mạ một lớp ánh sáng vàng rực rỡ.
Một nụ cười nhẹ nở trên môi anh.
Vì chạy đến đây nên lồng ngực anh vẫn còn phập phồng.
[Aaa!! Tôi cũng muốn được đối mặt như vậy!]
[Anh Chi thực sự tìm được Chi Chi rồi!]
[Để có thể nhìn thấy Chi Chi sớm hơn vài phút, anh ấy liền chạy đến đây!!!]
[Lãng – mạn – quá!]
Hai mắt Đường Chi sáng lên: “Anh đến rồi!”
Dường như kết quả này không nằm ngoài dự đoán của cô.
Cô nhào vào trong ngực anh, ôm lấy cổ rồi nhón chân lên hôn ‘chụt’ một cái vào gương mặt thanh thuý của Giang Chi.
“Em biết chắc chắn anh sẽ tìm được em!”
[Aaa! Hôn hôn rồi!]
[Anh Chi, anh không thể để cô ấy chiếm tiện nghi được! Mau hôn lại đi!]
[Mau hôn cô ấy cho đến khi miệng sưng lên đi!]
[Nhanh nhanh nhanh, tôi muốn xem!]
Đáng tiếc là ở trước ống kính, Giang Chi vẫn luôn là người hoà nhã lịch thiệp.
Anh không hôn Đường Chi giống như mọi người mong đợi mà chỉ thấp giọng hỏi cô: “Em ăn no chưa?”
“No rồi.” Đường Chi gật đầu, ở bên cạnh anh cả người cô trông dịu dàng hơn rất nhiều, vô cùng ngoan ngoãn.
“Vậy chúng ta đi nhé?”
Anh chìa tay về phía cô.
Đường Chi mỉm cười, khẽ đặt tay cô vào bàn tay ấm áp của anh.
Giang Chi nắm tay cô, hai bàn tay đan vào nhau thật chặt.
Trên con đường sắp tới, họ sẽ cùng nhau bước đi.
Đường Chi nhìn anh rồi nở nụ cười, khoé môi cong lên càng ngày càng rạng rỡ, làm thế nào cũng không khép lại được.
Anh đã từng nói.
Không có bất kỳ khó khăn nào có thể chia rẽ bọn họ.
Cho dù cô có ở đâu hay làm gì.
Anh cũng sẽ tìm thấy cô, chạy về phía cô!
Giang Chi đã làm được!
(1) Tàn ảnh: là trạng thái vật chuyển động quá nhanh không thể hình ra hình dạng
Bình luận facebook