Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Thư Tình
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Vũ Quân
Bản edit đăng duy nhất tại wattpad Vũ Quân các nơi khác đều là ăn cắp
Điện thoại trên bàn cơm rung lên, Thẩm Quốc Lập và Vương Lệ Trân cùng nhau liếc nhìn về phía Thẩm Nhĩ Nhu.
Thẩm Nhĩ Nhu thấy rõ tên người gọi, đặt đũa xuống, đẩy ghế dựa cầm điện thoại đi về phía phòng mình.
"Rầm" một tiếng, cửa phòng bị đóng đến mức rung lên.
Thẩm Quốc Lập nhíu mày hỏi bà xã mình: "Con bé làm sao vậy? Gần đây tôi thấy nó giống như thay đổi thành một người khác?"
"Làm sao tôi biết được? Sao ông không tự quản con gái của ông đi." Vương Lệ Trân phản bác.
"Tôi ở bên ngoài cực khổ kiếm tiền để bà ở nhà chăm sóc con gái mà bà cũng không chăm sóc được thì bà còn làm được cái gì?" Thẩm Quốc Lập cao giọng trách cứ.
"Còn không phải ông đột nhiên phất lên à, làm như mình tài giỏi lắm. Quả nhiên người ta nói không sai, đàn ông một khi có tiền là bắt đầu hư hỏng."
Vương Lệ Trân giống như phát điên quở trách ông.
"Bà bị bệnh tâm thần à, mụ già thối, nào có ai nguyền rủa chồng như bà"
Thẩm Quốc Lập ném bát, đi giày đá cửa, ra ngoài.
Thẩm Nhĩ Nhu nghe thấy tiếng mẹ thấp giọng khóc nức nở, tiếng khóc càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng biến thành tiếng mắng nghẹn ngào.
"Phát tài phát tài...... Có tiền thì ở bên ngoài nuôi đàn bà, cho rằng tôi không biết sao! Tôi thà chấp nhận một nhà chúng ta mãi mãi sống ở nông thôn. Chuyển đến thành phố lớn có gì tốt? Lại còn nói vì con gái học hành, rõ ràng là ông muốn đi tìm gái trẻ...."
Thẩm Nhĩ Nhu nghe xong thì dao động.
Điện thoại trong tay cô vẫn không ngừng vang lên.
Ba chữ "Diệp Băng Thanh" thẳng tắp đập vào mắt.
"A lô." Thẩm Nhĩ Nhu cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh.
"Sao lâu như thế mới nghe điện thoại?" Giọng nói không chút để ý của Diệp Băng Thanh truyền đến.
Thẩm Nhĩ Nhu biết cô ta đang mắng cô.
Gần đây học sinh cao trung năm ba đều biết Diệp Băng Thanh ghét học sinh mới chuyển trường Thẩm Nhĩ Nhu.
Thẩm Nhĩ Nhu ở trong mắt các bạn học là học sinh mới chuyển trường, lớn lên xinh đẹp, con nhà giàu mới nổi.
Còn Diệp Băng Thanh là con gái nhà giàu, cao quý điêu ngoa.
Gần như tất cả mọi người đều không thích Diệp Băng Thanh, nhưng không ai dám chống lại cô ta.
Cô ta giống như công chúa bị chiều hư, điêu ngoa, tùy hứng, độc ác.
Ba cô ta quyên góp cho trường học xây dựng mấy tòa nhà, là Hội trưởng Hội Phụ Huynh.
Diệp Băng Thanh thường xuyên đến muộn, trốn học về sớm, nhưng dường như chỉ cần cô ta không chạm đến điểm mấu chốt trường học sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt với cô ta.
Thẩm Nhĩ Nhu vừa chuyển tới lúc khai giảng ít nói, cô độc, chỉ vùi đầu đọc sách.
Cô cũng nghe nói Diệp Băng Thanh điêu ngoa tùy hứng, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy mình và Diệp Băng Thanh sẽ không có bất kì tiếp xúc nào.
Cho đến một ngày cô nhận được một lá thư tình không kí tên.
Cô vội vàng nhìn thoáng qua đã đỏ mặt đem thư tình cất đi.
Trước đó cô học ở nông thôn, các nam sinh nơi đó sẽ không trực tiếp như ở thành phố, tuy rằng cũng từng có cảm giác ngây thơ mờ mịt nhưng còn chưa nảy sinh cái gì đã bị bóp chết từ trong nôi.
Đây là lần đầu tiên cô nhận được thư tình, tất nhiên không biết phải làm sao nhưng cô biết hiện tại mình không có khả năng nói chuyện yêu đương.
Vốn tưởng rằng chuyện này sẽ qua như vậy nhưng tan học cùng ngày cô bị chặn ở đầu ngõ cạnh trường học.
Chặn trước mặt cô là Diệp Băng Thanh, phía sau cô ta là vài người đi theo có cả trai lẫn gái, vẻ mặt xem kịch vui.
Diệp Băng Thanh có khí chất dịu dàng, khuôn mặt trắng nõn, nếu không nhìn thấy biểu cảm tàn nhẫn của cô ta có lẽ Thẩm Nhĩ Nhu sẽ cho rằng cô ta là công chúa từ hoàng cung chạy ra ngoài dạo chơi.
Buổi tối hôm đó cô bị tát hai cái, nguyên nhân là bởi vì cô quyến rũ Hứa Viễn Thư.
Lúc đó Thẩm Nhĩ Nhu mới biết thì ra bức thư tình kia là do lớp trưởng lớp cô- Hứa Viễn Thư viết.
Tình cảnh đêm đó cụ thể như thế nào cô đã sớm quên mất, có thể là do bản năng không muốn nhớ lại, nhưng mỗi đêm quanh quẩn trong giấc mơ của cô là khuôn mặt dữ tợn của Diệp Băng Thanh và cái tát hung ác rõ ràng, trong mơ cô giống như con thú nhỏ tránh ở trong góc, bị túm tóc, bị mắng là kỹ nữ, đèn flash của điện thoại ở xung quanh không ngừng nhấp nháy chụp ảnh.
Cuối cùng, cô bị ấn ở góc tường, Diệp Băng Thanh ở bên tai cô dịu dàng cảnh cáo: "Mày ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không bị đánh nữa."
Đêm đó trở về, Thẩm Nhĩ Nhu nhốt mình trong phòng, khóc rất lâu, cô đem bức thư tình trong cặp sách ra hung hăng xé nát, tất cả tức giận của cô đều trút lên những mảnh giấy bay bay, giống như chính nó đã phá vỡ cuộc sống bình tĩnh an nhàn của cô.
Sau đó là chỗi ngày nước sôi lửa bỏng.
Cô trở thành một trong đông đảo chị em của Diệp Băng Thanh, phần lớn thời gian Diệp Băng Thanh sẽ không nhớ tới cô, nhưng sẽ ngẫu nhiên gọi điện cho cô để cô đi vào quán bar chơi cùng mình.
Thẩm Nhĩ Nhu tuy rằng đang ở trong vực sâu, nhưng cô quật cường nghĩ bản thân mình không giống Diệp Băng Thanh.
Cô chưa từng làm việc gì thương thiên hại lí, cô chỉ xem mà thôi, không hề làm tổn thương người khác.
Diệp Băng Thanh dường như biết cô đang suy nghĩ cái gì, mấy ngày hôm trước, cô ta cố ý để Thẩm Nhĩ Nhu đánh một cô gái.
Cô gái bị buộc đến trong góc WC, tóc tai hỗn độn, đôi mắt chứa đầy nước mắt sợ hãi nhìn Thẩm Nhĩ Nhu.
Thẩm Nhĩ Nhu không chịu động đậy, cứng còng tại chỗ, cô nghĩ bộ dáng của mình lúc trước có lẽ cũng như vậy.
Diệp Băng Thanh hừ lạnh một tiếng tiến lên tự mình động thủ sau đó xoay người rời đi, lúc đi ngang qua Thẩm Nhĩ Nhu, Thẩm Nhĩ Nhu nghe cô ta nói: "Mày cho rằng tao với mày không giống nhau sao?"
Trong WC chỉ còn cô và cô gái bị bắt nạt.
Thẩm Nhĩ Nhu dùng sức lực rất lớn mới giữ vững được cảm xúc của mình, cô duỗi tay lau nước mắt, muốn đi đỡ cô gái kia.
Cô gái đó né tránh, cúi đầu không dám nhìn cô.
Thẩm Nhĩ Nhu dừng lại.
Một khắc kia cô đột nhiên hiểu rõ, cho dù trong lòng cô nghĩ mình đã phân rõ giới hạn với Diệp Băng Thanh nhưng trong mắt người khác cô và Diệp Băng Thanh chính là cùng một loại người.
......
"Vừa rồi tôi đang ăn cơm cùng ba mẹ."
"Tới trường học." Diệp Băng Thanh cười một tiếng.
"Bây giờ?" Thẩm Nhĩ Nhu ẩn ẩn cảm giác có điều không thích hợp.
"Đúng vậy." Diệp Băng Thanh nói xong câu này thì cúp điện thoại.
Lúc Thẩm Nhĩ Nhu ra khỏi nhà Vương Lệ Trân còn ngồi khóc trên sofa.
Thấy cô muốn ra ngoài lại vội vội vàng vàng hỏi cô: "Đi đâu?"
Thẩm Nhĩ Nhu trả lời muốn đến trường rồi ra ngoài.
Mọi người đều không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì...
======
Bản edit đăng duy nhất tại wattpad Vũ Quân các nơi khác đều là ăn cắp
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Vũ Quân
Bản edit đăng duy nhất tại wattpad Vũ Quân các nơi khác đều là ăn cắp
Điện thoại trên bàn cơm rung lên, Thẩm Quốc Lập và Vương Lệ Trân cùng nhau liếc nhìn về phía Thẩm Nhĩ Nhu.
Thẩm Nhĩ Nhu thấy rõ tên người gọi, đặt đũa xuống, đẩy ghế dựa cầm điện thoại đi về phía phòng mình.
"Rầm" một tiếng, cửa phòng bị đóng đến mức rung lên.
Thẩm Quốc Lập nhíu mày hỏi bà xã mình: "Con bé làm sao vậy? Gần đây tôi thấy nó giống như thay đổi thành một người khác?"
"Làm sao tôi biết được? Sao ông không tự quản con gái của ông đi." Vương Lệ Trân phản bác.
"Tôi ở bên ngoài cực khổ kiếm tiền để bà ở nhà chăm sóc con gái mà bà cũng không chăm sóc được thì bà còn làm được cái gì?" Thẩm Quốc Lập cao giọng trách cứ.
"Còn không phải ông đột nhiên phất lên à, làm như mình tài giỏi lắm. Quả nhiên người ta nói không sai, đàn ông một khi có tiền là bắt đầu hư hỏng."
Vương Lệ Trân giống như phát điên quở trách ông.
"Bà bị bệnh tâm thần à, mụ già thối, nào có ai nguyền rủa chồng như bà"
Thẩm Quốc Lập ném bát, đi giày đá cửa, ra ngoài.
Thẩm Nhĩ Nhu nghe thấy tiếng mẹ thấp giọng khóc nức nở, tiếng khóc càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng biến thành tiếng mắng nghẹn ngào.
"Phát tài phát tài...... Có tiền thì ở bên ngoài nuôi đàn bà, cho rằng tôi không biết sao! Tôi thà chấp nhận một nhà chúng ta mãi mãi sống ở nông thôn. Chuyển đến thành phố lớn có gì tốt? Lại còn nói vì con gái học hành, rõ ràng là ông muốn đi tìm gái trẻ...."
Thẩm Nhĩ Nhu nghe xong thì dao động.
Điện thoại trong tay cô vẫn không ngừng vang lên.
Ba chữ "Diệp Băng Thanh" thẳng tắp đập vào mắt.
"A lô." Thẩm Nhĩ Nhu cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh.
"Sao lâu như thế mới nghe điện thoại?" Giọng nói không chút để ý của Diệp Băng Thanh truyền đến.
Thẩm Nhĩ Nhu biết cô ta đang mắng cô.
Gần đây học sinh cao trung năm ba đều biết Diệp Băng Thanh ghét học sinh mới chuyển trường Thẩm Nhĩ Nhu.
Thẩm Nhĩ Nhu ở trong mắt các bạn học là học sinh mới chuyển trường, lớn lên xinh đẹp, con nhà giàu mới nổi.
Còn Diệp Băng Thanh là con gái nhà giàu, cao quý điêu ngoa.
Gần như tất cả mọi người đều không thích Diệp Băng Thanh, nhưng không ai dám chống lại cô ta.
Cô ta giống như công chúa bị chiều hư, điêu ngoa, tùy hứng, độc ác.
Ba cô ta quyên góp cho trường học xây dựng mấy tòa nhà, là Hội trưởng Hội Phụ Huynh.
Diệp Băng Thanh thường xuyên đến muộn, trốn học về sớm, nhưng dường như chỉ cần cô ta không chạm đến điểm mấu chốt trường học sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt với cô ta.
Thẩm Nhĩ Nhu vừa chuyển tới lúc khai giảng ít nói, cô độc, chỉ vùi đầu đọc sách.
Cô cũng nghe nói Diệp Băng Thanh điêu ngoa tùy hứng, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy mình và Diệp Băng Thanh sẽ không có bất kì tiếp xúc nào.
Cho đến một ngày cô nhận được một lá thư tình không kí tên.
Cô vội vàng nhìn thoáng qua đã đỏ mặt đem thư tình cất đi.
Trước đó cô học ở nông thôn, các nam sinh nơi đó sẽ không trực tiếp như ở thành phố, tuy rằng cũng từng có cảm giác ngây thơ mờ mịt nhưng còn chưa nảy sinh cái gì đã bị bóp chết từ trong nôi.
Đây là lần đầu tiên cô nhận được thư tình, tất nhiên không biết phải làm sao nhưng cô biết hiện tại mình không có khả năng nói chuyện yêu đương.
Vốn tưởng rằng chuyện này sẽ qua như vậy nhưng tan học cùng ngày cô bị chặn ở đầu ngõ cạnh trường học.
Chặn trước mặt cô là Diệp Băng Thanh, phía sau cô ta là vài người đi theo có cả trai lẫn gái, vẻ mặt xem kịch vui.
Diệp Băng Thanh có khí chất dịu dàng, khuôn mặt trắng nõn, nếu không nhìn thấy biểu cảm tàn nhẫn của cô ta có lẽ Thẩm Nhĩ Nhu sẽ cho rằng cô ta là công chúa từ hoàng cung chạy ra ngoài dạo chơi.
Buổi tối hôm đó cô bị tát hai cái, nguyên nhân là bởi vì cô quyến rũ Hứa Viễn Thư.
Lúc đó Thẩm Nhĩ Nhu mới biết thì ra bức thư tình kia là do lớp trưởng lớp cô- Hứa Viễn Thư viết.
Tình cảnh đêm đó cụ thể như thế nào cô đã sớm quên mất, có thể là do bản năng không muốn nhớ lại, nhưng mỗi đêm quanh quẩn trong giấc mơ của cô là khuôn mặt dữ tợn của Diệp Băng Thanh và cái tát hung ác rõ ràng, trong mơ cô giống như con thú nhỏ tránh ở trong góc, bị túm tóc, bị mắng là kỹ nữ, đèn flash của điện thoại ở xung quanh không ngừng nhấp nháy chụp ảnh.
Cuối cùng, cô bị ấn ở góc tường, Diệp Băng Thanh ở bên tai cô dịu dàng cảnh cáo: "Mày ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không bị đánh nữa."
Đêm đó trở về, Thẩm Nhĩ Nhu nhốt mình trong phòng, khóc rất lâu, cô đem bức thư tình trong cặp sách ra hung hăng xé nát, tất cả tức giận của cô đều trút lên những mảnh giấy bay bay, giống như chính nó đã phá vỡ cuộc sống bình tĩnh an nhàn của cô.
Sau đó là chỗi ngày nước sôi lửa bỏng.
Cô trở thành một trong đông đảo chị em của Diệp Băng Thanh, phần lớn thời gian Diệp Băng Thanh sẽ không nhớ tới cô, nhưng sẽ ngẫu nhiên gọi điện cho cô để cô đi vào quán bar chơi cùng mình.
Thẩm Nhĩ Nhu tuy rằng đang ở trong vực sâu, nhưng cô quật cường nghĩ bản thân mình không giống Diệp Băng Thanh.
Cô chưa từng làm việc gì thương thiên hại lí, cô chỉ xem mà thôi, không hề làm tổn thương người khác.
Diệp Băng Thanh dường như biết cô đang suy nghĩ cái gì, mấy ngày hôm trước, cô ta cố ý để Thẩm Nhĩ Nhu đánh một cô gái.
Cô gái bị buộc đến trong góc WC, tóc tai hỗn độn, đôi mắt chứa đầy nước mắt sợ hãi nhìn Thẩm Nhĩ Nhu.
Thẩm Nhĩ Nhu không chịu động đậy, cứng còng tại chỗ, cô nghĩ bộ dáng của mình lúc trước có lẽ cũng như vậy.
Diệp Băng Thanh hừ lạnh một tiếng tiến lên tự mình động thủ sau đó xoay người rời đi, lúc đi ngang qua Thẩm Nhĩ Nhu, Thẩm Nhĩ Nhu nghe cô ta nói: "Mày cho rằng tao với mày không giống nhau sao?"
Trong WC chỉ còn cô và cô gái bị bắt nạt.
Thẩm Nhĩ Nhu dùng sức lực rất lớn mới giữ vững được cảm xúc của mình, cô duỗi tay lau nước mắt, muốn đi đỡ cô gái kia.
Cô gái đó né tránh, cúi đầu không dám nhìn cô.
Thẩm Nhĩ Nhu dừng lại.
Một khắc kia cô đột nhiên hiểu rõ, cho dù trong lòng cô nghĩ mình đã phân rõ giới hạn với Diệp Băng Thanh nhưng trong mắt người khác cô và Diệp Băng Thanh chính là cùng một loại người.
......
"Vừa rồi tôi đang ăn cơm cùng ba mẹ."
"Tới trường học." Diệp Băng Thanh cười một tiếng.
"Bây giờ?" Thẩm Nhĩ Nhu ẩn ẩn cảm giác có điều không thích hợp.
"Đúng vậy." Diệp Băng Thanh nói xong câu này thì cúp điện thoại.
Lúc Thẩm Nhĩ Nhu ra khỏi nhà Vương Lệ Trân còn ngồi khóc trên sofa.
Thấy cô muốn ra ngoài lại vội vội vàng vàng hỏi cô: "Đi đâu?"
Thẩm Nhĩ Nhu trả lời muốn đến trường rồi ra ngoài.
Mọi người đều không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì...
======
Bản edit đăng duy nhất tại wattpad Vũ Quân các nơi khác đều là ăn cắp
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Bình luận facebook