Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Hứa Mộc Thâm nguyên bản có thể chống đỡ. Chính là tầm mắt chạm đến miệng vết thương trên đùi cô, liền do dự một chút. Như thế do dự một chút, người đã bị lôi kéo, trực tiếp té lăn quay bên người Hứa Tiễu Tiễu!
Hai tay anh chống thảm, nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Hứa Tiễu Tiễu. Cô liền một chân từ trên mặt đất nhảy dựng lên, giật giật chân bị thương của mình, vỗ vỗ tay, rồi mới nhìn về phía Hứa Mộc Thâm, trên mặt vui cười biến mất, để lại một mảnh trầm trọng: "Anh hai! Anh nói điều kiện, em đồng ý."
Nói xong, cô liền rũ xuống mắt. Vốn dĩ cho rằng, Hứa Mộc Thâm hẳn là không có tin tưởng Lương Mộng Nhàn nói, chính là giờ phút này anh lại nói đến chuyện này, vẫn là ghét bỏ cô tám nguyệt một đêm kia sao? Trái tim như là bị một cây kim đâm vào, nhè nhẹ từng đợt từng đợt đau đớn.
Cô gợi lên một mặt tự cười giễu: "Chuyện trước đây, đều đã xảy ra, em không có cách nào thay đổi. Nhưng sau này, em không làm nhà họ Hứa mất danh dự đâu."
Nói xong câu đó, cô xoay người muốn đi. Nhưng bởi vì một chân bị thương, cô đi đường đều khập khiễng, giờ phút này, chân bị thương lập tức dẫm tới đụng phải chân của Hứa Mộc Thâm, làm cho cô lập tức liền ngã ra phía sau!
Cô giãy giụa, làm thân thể của mình ở giữa không trung xoay thành một độ cong, liền trực tiếp bổ nhào lên trên ngườiHứa Mộc Thâm!
Không ngờ tới!!
Trùng hợp một cái, môi cô đụng vào môi anh, nhẹ nhàng lướt qua!
Trong lúc nhất thời, thân thể hai người đều cứng lại.
Đôi môi mềm mại ấm áp, làm Hứa Mộc Thâm cảm giác được rằng nhẹ nhàng đụng chạm lại giống như là điện giật, nháy mắt lan khắp toàn thân, làm cho tựa hồ mỗi một tế bào của anh, nháy mắt đều thức tỉnh, trở nên mẫn cảm lên.
Tiếp xúc thân thể kia...... Cách hai tầng quần áo, vẫn là có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, trên người cô còn có một mùi hương như có như không, làm anh lại cảm giác được một mùi thơm quen thuộc của cơ thể.
Hứa Mộc Thâm sợ ngây người, chấn kinh rồi. Hứa Tiễu Tiễu cũng không biết phải chạy đi đâu? Cô kinh ngạc trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt mặc dù là phóng đại, tinh xảo đến mức làn da cùng ngũ quan không có lỗ chân lông nào. Bên môi cảm thấy lạnh băng, làm cô cảm giác giống như là có lông chim, nhẹ nhàng lướt qua, trêu chọc tim cô đập gia tốc.
Cô chớp mắt một cái, lại lần nữa chớp chớp một cái. Liền nghe được giọng nói của anh nghiến răng nghiến lợi: "Em còn suy nghĩ, đè anh bao lâu nữa?"
Hứa Tiễu Tiễu:......
Hứa Tiễu Tiễu lập tức luống cuống tay chân muốn bò dậy. Chính là thứ nhất, chân cô không tiện đi lại, thứ hai càng sốt ruột, thì càng hoảng loạn.
Hai bàn tay nhỏ, ở trên người anh lung tung sờ loạn, chính là không tìm thấy chỗ nào chống đỡ, có thể cho chính mình đứng lên.
Hứa Mộc Thâm:......!!
Anh kiên quyết sẽ không thừa nhận, chính mình bị sờ loạn trong đầu có chút nổi lên ham muốn! Bên tai lặng lẽ nổi lên hồng hồng.
Ngay sau đó, Hứa Tiễu Tiễu lại lần nữa té ngã ở trên người anh, hai người giống như là dây dưa ở bên nhau, khó có thể tách ra.
Hứa Mộc Thâm nhìn không được, anh vươn tay, chống đỡ Hứa Tiễu Tiễu, đang định dùng sức nâng cô đứng lên, lại đột nhiên nhận thấy được...... Lòng bàn tay kia mềm mại chạm vào...... Là cái gì?
Cùng lúc đó, sắc mặt Hứa Tiễu Tiễu xấu hổ đến đỏ bừng! Cũng không biết sức lực ở nơi nào tới, làm cô một phen chống đỡ mà đứng lên.
Rồi sau đó liền dùng một chân nhảy lui về sau một bước, hai cái cánh tay che ở trước ngực chính mình, thái đổ nổi giận nói: "Lưu manh!"
Hứa Mộc Thâm:......
Hứa Mộc Thâm dứt khoát ngồi ở trên thảm thư thế, nguyên bản cảm thấy bực mình, nhưng xem bộ dáng này của cô, lại cảm thấy có điểm buồn cười, anh trực tiếp mở miệng: "Huề nhau."
Hứa Tiễu Tiễu:......!
Ý tứ này, là nói cô ngày đó sờ soạng chỗ nào đó của anh? Không khí nháy mắt xấu hổ lên.
Hai tay anh chống thảm, nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Hứa Tiễu Tiễu. Cô liền một chân từ trên mặt đất nhảy dựng lên, giật giật chân bị thương của mình, vỗ vỗ tay, rồi mới nhìn về phía Hứa Mộc Thâm, trên mặt vui cười biến mất, để lại một mảnh trầm trọng: "Anh hai! Anh nói điều kiện, em đồng ý."
Nói xong, cô liền rũ xuống mắt. Vốn dĩ cho rằng, Hứa Mộc Thâm hẳn là không có tin tưởng Lương Mộng Nhàn nói, chính là giờ phút này anh lại nói đến chuyện này, vẫn là ghét bỏ cô tám nguyệt một đêm kia sao? Trái tim như là bị một cây kim đâm vào, nhè nhẹ từng đợt từng đợt đau đớn.
Cô gợi lên một mặt tự cười giễu: "Chuyện trước đây, đều đã xảy ra, em không có cách nào thay đổi. Nhưng sau này, em không làm nhà họ Hứa mất danh dự đâu."
Nói xong câu đó, cô xoay người muốn đi. Nhưng bởi vì một chân bị thương, cô đi đường đều khập khiễng, giờ phút này, chân bị thương lập tức dẫm tới đụng phải chân của Hứa Mộc Thâm, làm cho cô lập tức liền ngã ra phía sau!
Cô giãy giụa, làm thân thể của mình ở giữa không trung xoay thành một độ cong, liền trực tiếp bổ nhào lên trên ngườiHứa Mộc Thâm!
Không ngờ tới!!
Trùng hợp một cái, môi cô đụng vào môi anh, nhẹ nhàng lướt qua!
Trong lúc nhất thời, thân thể hai người đều cứng lại.
Đôi môi mềm mại ấm áp, làm Hứa Mộc Thâm cảm giác được rằng nhẹ nhàng đụng chạm lại giống như là điện giật, nháy mắt lan khắp toàn thân, làm cho tựa hồ mỗi một tế bào của anh, nháy mắt đều thức tỉnh, trở nên mẫn cảm lên.
Tiếp xúc thân thể kia...... Cách hai tầng quần áo, vẫn là có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, trên người cô còn có một mùi hương như có như không, làm anh lại cảm giác được một mùi thơm quen thuộc của cơ thể.
Hứa Mộc Thâm sợ ngây người, chấn kinh rồi. Hứa Tiễu Tiễu cũng không biết phải chạy đi đâu? Cô kinh ngạc trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt mặc dù là phóng đại, tinh xảo đến mức làn da cùng ngũ quan không có lỗ chân lông nào. Bên môi cảm thấy lạnh băng, làm cô cảm giác giống như là có lông chim, nhẹ nhàng lướt qua, trêu chọc tim cô đập gia tốc.
Cô chớp mắt một cái, lại lần nữa chớp chớp một cái. Liền nghe được giọng nói của anh nghiến răng nghiến lợi: "Em còn suy nghĩ, đè anh bao lâu nữa?"
Hứa Tiễu Tiễu:......
Hứa Tiễu Tiễu lập tức luống cuống tay chân muốn bò dậy. Chính là thứ nhất, chân cô không tiện đi lại, thứ hai càng sốt ruột, thì càng hoảng loạn.
Hai bàn tay nhỏ, ở trên người anh lung tung sờ loạn, chính là không tìm thấy chỗ nào chống đỡ, có thể cho chính mình đứng lên.
Hứa Mộc Thâm:......!!
Anh kiên quyết sẽ không thừa nhận, chính mình bị sờ loạn trong đầu có chút nổi lên ham muốn! Bên tai lặng lẽ nổi lên hồng hồng.
Ngay sau đó, Hứa Tiễu Tiễu lại lần nữa té ngã ở trên người anh, hai người giống như là dây dưa ở bên nhau, khó có thể tách ra.
Hứa Mộc Thâm nhìn không được, anh vươn tay, chống đỡ Hứa Tiễu Tiễu, đang định dùng sức nâng cô đứng lên, lại đột nhiên nhận thấy được...... Lòng bàn tay kia mềm mại chạm vào...... Là cái gì?
Cùng lúc đó, sắc mặt Hứa Tiễu Tiễu xấu hổ đến đỏ bừng! Cũng không biết sức lực ở nơi nào tới, làm cô một phen chống đỡ mà đứng lên.
Rồi sau đó liền dùng một chân nhảy lui về sau một bước, hai cái cánh tay che ở trước ngực chính mình, thái đổ nổi giận nói: "Lưu manh!"
Hứa Mộc Thâm:......
Hứa Mộc Thâm dứt khoát ngồi ở trên thảm thư thế, nguyên bản cảm thấy bực mình, nhưng xem bộ dáng này của cô, lại cảm thấy có điểm buồn cười, anh trực tiếp mở miệng: "Huề nhau."
Hứa Tiễu Tiễu:......!
Ý tứ này, là nói cô ngày đó sờ soạng chỗ nào đó của anh? Không khí nháy mắt xấu hổ lên.
Bình luận facebook