Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Hứa Mộc Thâm chỉ cảm thấy một cỗ tức giận ập vào trong lòng.
Anh nắm chặt tay, trên người phóng ra sát khí lạnh lẽo.
Giây tiếp theo, anh liền cười nhạo một chút, trong ánh mắt không hề có chút tình cảm nào.
Sao anh lại tin lời cô nói, cho rằng cô sẽ thay đổi hoàn toàn, từ nay về sau làm người thật tốt?
Có câu nói gọi là, bản tính khó dời!
Chính là nói cô!
Anh nheo đôi mắt lại, trong lòng nghĩ, có lẽ chính mình hiểu lầm cô thì sao?
Vì thế, anh không nói gì, đi theo sau Hứa Tiễu Tiễu, tiến vào câu lạc bộ.
Hứa Tiểu Tiểu quen cửa quen nẻo đi về phía trước, vào thang máy, thẳng đến tầng 8.
Thời điểm Hứa Mộc Thâm đi vào tầng 8, vừa vặn nhìn thấy phía trước, Hứa Tiễu Tiễu đứng trước cửa phòng 818, gõ vang cửa.
Cửa phòng bị mở ra, lộ ra gương mặt Kim tiên sinh kia.
Trong nháy mắt, sắc mặt Hứa Mộc Thâm dữ tợn, tựa như mây đen giăng đầy ập đến trước cơn bão.
Đôi mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm căn phòng, sau khi thấy Hứa Tiễu Tiễu quen thuộc đi vào, hơn nữa cẩn thận đóng cửa phòng lại, tức giận tựa như gió lốc bùng nổ.
Cô lại thật sự lừa anh!
Cảm xúc tạo bạo lớn mạnh trong cơ thể, mãi đến cuối cùng, anh rốt cuộc không khống chế được cảm xúc của mình.
Trước kia nói chuyện với cô, luôn là biểu đạt hàm súc.
Bởi vì cảm thấy, đối mặt cô nói ra thân phận tiểu tam, sẽ làm cô cảm thấy xấu hổ.
Chỉ là hiện tại......
Hứa Mộc Thâm không chút nghĩ ngợi, đi nhanh về phía trước, trực tiếp một chân đá văng cửa phòng!
——
Hứa Tiễu Tiễu đi theo Kim tiên sinh tiến vào phòng, đóng cửa phòng lại.
Sắc mặt Kim tiên sinh hơi sốt ruột, "Có phải các cô làm quá nhẹ không, Giai Giai không thất vọng với tôi, ngược lại còn trầm trọng hơn, phòng làm việc của các cô rốt cuộc có đặt vụ của tôi ở trong lòng không......"
Nói còn chưa dứt lời, Hứa Tiễu Tiễu cười ha hả mở miệng nói: "Kim tiên sinh, ngài đừng có gấp, không phải tôi không để bụng, là thật sự xảy ra chút chuyện, ngài xem chân tôi này, ngã từ trên tầng xuống bị gãy, nhưng cho dù như vậy, nhận được điện thoại của ngài, tôi còn không phải không nói hai lời, liền chạy tới? Lại nói chuyện của ngài cần phải từ từ, ngài phải nói cẩn thận tình huống cụ thể cho tôi, tôi mới có phán đoán chính xác cho ngài!......"
Vừa nói, vừa nâng chân lên cho Kim tiên sinh xem.
Nhưng vừa thoáng động như vậy, lại lập tức đụng vào câu ghế bên cạnh!
Mũi chân nháy mắt đau khiến cô nói không ra lời, hít hà một hơi, sau đó cả người dần ngồi xổm xuống.
Kim tiên sinh nhìn thấy bộ dáng của cô, theo bản năng vươn tay, đỡ cánh tay cô: "Hứa tiểu thư, cô làm sao vậy? Không sao chứ?"
Đúng lúc này, cửa phòng bị một chân đá văng ra!
"Rầm!"
Hứa Tiễu Tiễu kinh ngạc cắn răng, quay đầu thấy Hứa Mộc Thâm đầy sát khí đi vào.
Hứa Tiễu Tiễu hơi sửng sốt, theo bản năng hô: "Anh cả, sao anh tới......"
Nói còn chưa dứt lời, sau khi Hứa Mộc Thâm thấy dáng vẻ của hai người, nhíu mày, nhất thời tiến lên một bước, anh không nói hai lời, một tay túm cổ áo Kim tiên sinh, chợt đấm mạnh một cú vào mặt anh ta!
Kim tiên sinh bị đánh cả người đều chóng váng, trước mắt đầy sao, gương mặt cũng sưng phồng lên.
Anh ta chỉ vào Hứa Mộc Thâm, gầm lên một tiếng: "Anh, anh là ai, sao anh lại tùy tiện đánh người!"
"Chính là đánh mày!"
Hứa Mộc Thâm thấp giọng mắng một câu, lại lần nữa tiến lên, vung cánh tay, lại một đấm đánh lên người anh ta!
Hứa Tiễu Tiễu đã phục hồi tinh thần lại, đột nhiên tiến lên, ôm chặt eo anh, hét lên với Kim tiên sinh: "Chạy mau!"
Kim tiên sinh hồi phục tinh thần lại, sợ tới mức quay đầu chạy.
Anh nắm chặt tay, trên người phóng ra sát khí lạnh lẽo.
Giây tiếp theo, anh liền cười nhạo một chút, trong ánh mắt không hề có chút tình cảm nào.
Sao anh lại tin lời cô nói, cho rằng cô sẽ thay đổi hoàn toàn, từ nay về sau làm người thật tốt?
Có câu nói gọi là, bản tính khó dời!
Chính là nói cô!
Anh nheo đôi mắt lại, trong lòng nghĩ, có lẽ chính mình hiểu lầm cô thì sao?
Vì thế, anh không nói gì, đi theo sau Hứa Tiễu Tiễu, tiến vào câu lạc bộ.
Hứa Tiểu Tiểu quen cửa quen nẻo đi về phía trước, vào thang máy, thẳng đến tầng 8.
Thời điểm Hứa Mộc Thâm đi vào tầng 8, vừa vặn nhìn thấy phía trước, Hứa Tiễu Tiễu đứng trước cửa phòng 818, gõ vang cửa.
Cửa phòng bị mở ra, lộ ra gương mặt Kim tiên sinh kia.
Trong nháy mắt, sắc mặt Hứa Mộc Thâm dữ tợn, tựa như mây đen giăng đầy ập đến trước cơn bão.
Đôi mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm căn phòng, sau khi thấy Hứa Tiễu Tiễu quen thuộc đi vào, hơn nữa cẩn thận đóng cửa phòng lại, tức giận tựa như gió lốc bùng nổ.
Cô lại thật sự lừa anh!
Cảm xúc tạo bạo lớn mạnh trong cơ thể, mãi đến cuối cùng, anh rốt cuộc không khống chế được cảm xúc của mình.
Trước kia nói chuyện với cô, luôn là biểu đạt hàm súc.
Bởi vì cảm thấy, đối mặt cô nói ra thân phận tiểu tam, sẽ làm cô cảm thấy xấu hổ.
Chỉ là hiện tại......
Hứa Mộc Thâm không chút nghĩ ngợi, đi nhanh về phía trước, trực tiếp một chân đá văng cửa phòng!
——
Hứa Tiễu Tiễu đi theo Kim tiên sinh tiến vào phòng, đóng cửa phòng lại.
Sắc mặt Kim tiên sinh hơi sốt ruột, "Có phải các cô làm quá nhẹ không, Giai Giai không thất vọng với tôi, ngược lại còn trầm trọng hơn, phòng làm việc của các cô rốt cuộc có đặt vụ của tôi ở trong lòng không......"
Nói còn chưa dứt lời, Hứa Tiễu Tiễu cười ha hả mở miệng nói: "Kim tiên sinh, ngài đừng có gấp, không phải tôi không để bụng, là thật sự xảy ra chút chuyện, ngài xem chân tôi này, ngã từ trên tầng xuống bị gãy, nhưng cho dù như vậy, nhận được điện thoại của ngài, tôi còn không phải không nói hai lời, liền chạy tới? Lại nói chuyện của ngài cần phải từ từ, ngài phải nói cẩn thận tình huống cụ thể cho tôi, tôi mới có phán đoán chính xác cho ngài!......"
Vừa nói, vừa nâng chân lên cho Kim tiên sinh xem.
Nhưng vừa thoáng động như vậy, lại lập tức đụng vào câu ghế bên cạnh!
Mũi chân nháy mắt đau khiến cô nói không ra lời, hít hà một hơi, sau đó cả người dần ngồi xổm xuống.
Kim tiên sinh nhìn thấy bộ dáng của cô, theo bản năng vươn tay, đỡ cánh tay cô: "Hứa tiểu thư, cô làm sao vậy? Không sao chứ?"
Đúng lúc này, cửa phòng bị một chân đá văng ra!
"Rầm!"
Hứa Tiễu Tiễu kinh ngạc cắn răng, quay đầu thấy Hứa Mộc Thâm đầy sát khí đi vào.
Hứa Tiễu Tiễu hơi sửng sốt, theo bản năng hô: "Anh cả, sao anh tới......"
Nói còn chưa dứt lời, sau khi Hứa Mộc Thâm thấy dáng vẻ của hai người, nhíu mày, nhất thời tiến lên một bước, anh không nói hai lời, một tay túm cổ áo Kim tiên sinh, chợt đấm mạnh một cú vào mặt anh ta!
Kim tiên sinh bị đánh cả người đều chóng váng, trước mắt đầy sao, gương mặt cũng sưng phồng lên.
Anh ta chỉ vào Hứa Mộc Thâm, gầm lên một tiếng: "Anh, anh là ai, sao anh lại tùy tiện đánh người!"
"Chính là đánh mày!"
Hứa Mộc Thâm thấp giọng mắng một câu, lại lần nữa tiến lên, vung cánh tay, lại một đấm đánh lên người anh ta!
Hứa Tiễu Tiễu đã phục hồi tinh thần lại, đột nhiên tiến lên, ôm chặt eo anh, hét lên với Kim tiên sinh: "Chạy mau!"
Kim tiên sinh hồi phục tinh thần lại, sợ tới mức quay đầu chạy.
Bình luận facebook