Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18: Nội phản
Tiếng roi da đánh vào da thịt vang lên từng đợt dồn dập, tiếng kêu đau đớn như xé rách màn đêm.
-Tha cho tôi đi... tôi cũng chỉ làm theo mệnh lệnh thôi.
Người nam nhân bị treo trên một chiếc giá, hai tay giang ra bị dây thừng cột lại, cả người máu me, dấu roi in hằn trên da. Người này là người duy nhất còn sống trong đám người tối qua.
-Muốn tha? Vậy mau nói là ai kêu ngươi ám sát Phàm thiếu.-Mặc Hàng mân mê chiếc roi da kia, giống như nâng niu thú cưng
Nếu không phải nhận được tin có kẻ đến Hàn Lâm ám sát anh, Mặc Hàng cũng không quay về, dù sao Mặc Hàng cũng không muốn nghỉ phép.
-Tôi... tôi không biết... không ai sai chúng tôi cả.
Bởi vì hắn ta biết, hắn ta khai ra cũng chết mà không khai cũng chết.
-Ngươi có mắt nhìn thấy roi da này, nhưng nó lại không có mắt đâu.-Mặc Hàng cười lạnh lẽo
-Tha cho tôi... không ai sai tôi cả.
-Thật là mạnh miệng.
Mặc Hàng quay người đi, đi được một bước thì nhanh như chớp quay lại giơ roi da cao lên quất thẳng vào người tên đó. Hắn ta đau đớn kêu lên một tiếng.
Từng đợt roi da hạ xuống, giống như lưỡi dao cắt thịt, máu tươi đổ ra loang lổ, cảnh tượng thất đáng sợ.
Đây là Ngục Tối ở UP, cách thức trừng trị và hình phạt đều như tra tấn ở địa ngục.
Xung quanh Ngục Tối bốn bề đều là tường đá, không ánh sáng chiếu vào, chỉ có ánh lửa thắp sáng, mọi thứ đều tối tăm u ám lạnh lẽo.
Cửa sắt mở vang lên tiếng "két" một cái, hai người đàn ông từ ngoài bước vào.
Nhậm Tử Phàm một thân màu đen, áo khoác đen dài phủ bên ngoài, tay đeo găng tay da lẫm liệt bước vào.
Xung quanh hắn đều là hàn khí, ánh mắt sắc nhọn như chim ưng.
Mặc Hàng thấy Nhậm Tử Phàm và Mặc Phong bước vào thì dừng tay.
-Phàm... Phàm thiếu, cầu xin anh tha cho tôi...-hắn ta đau đớn xin tha
Nhậm Tử Phàm ngồi xuống ghế đối diện hắn ta, ánh mắt trầm xuống.
-Nhị thiếu về Việt Nam khi nào?-Nhậm Tử Phàm không có cảm xúc gì ngoài lạnh lẽo
-Nhị... Nhị thiếu... ???
-Nhị thiếu cũng thật biết huấn luyện thuộc hạ, quả là cứng miệng.
Nhậm Tử Phàm đứng lên, đi đến đứng trước mặt hắn ta, sau đó bảo người thả hắn ta ra.
Người đó đứng cũng không vững, máu me đầy mình lết đến bên chân anh.
-Xin anh... tha cho tôi... làm ơn...
Nhậm Tử Phàm vẫn là như cũ, môi chỉ hơi nhếch lên.
-Nhị thiếu về Việt Nam khi nào?
Nhậm Tử Phàm lặp lại một lần nữa.
-Hôm... hôm kia, về trước dự định một ngày.
Nhậm Tử Phàm cười lạnh một tiếng, sau đó đạp hắn ta ra khỏi mình.
Mặc Hàng mặt lạnh như băng tay đưa tới thắt lưng lấy súng ra.
-Cầu xin anh... tha cho tôi... cầu xin anh...
Anh vẫn tuyệt nhiên như không nghe thấy, quay lại ghế ngồi xuống.
Một phát súng được bắn ra ngay tim người đó, hắn ta trong nháy mắt bị lấy mạng.
-Đã tìm ra ai là nội gián chưa?-Nhậm Tử Phàm lấy điếu thuốc Cuba thượng hạng ra châm lửa
-Đã tìm ra, thiếu chủ định xử lý thế nào?-Mặc Phong báo cáo
-Để Mặc Hàng đi xử lý đi.
-Thiếu chủ, mọi người trong UP muốn họp nội bộ.-Mặc Hàng nói
Nhậm Tử Phàm nhả ra một vòng khói trắng, khuôn mặt mờ ảo.
Trụ sở UP đặt ở một nơi khuất xa thành phố, cả một trụ sở giống như tòa lâu đài cổ kính cổ kính thời xưa của nước Pháp. Vệ sĩ bày trí khắp nơi vô cùng nghiêm ngặt.
Trong căn phòng nằm ở tầng cao nhất của tòa lâu đài, Nhậm Tử Phàm ngồi ở ghế chủ tọa, chiếc bàn bằng kính dài xung quanh là từng chiếc ghế dựa.
Ánh mắt anh đảo nhìn xung quanh, nhìn đám người ngồi trước mặt mình không biểu lộ cảm xúc.
Cổ Dịch Thiên ngồi ở ghế lão nhị, tay cầm chiếc máy điện thoại đời mới nhất chơi game rất vui vẻ, đối diện là Lôi Duẩn Hào ngồi xoa xoa tay mình.
Dáng vẻ của cả hai người này làm như không chú tâm đến.
Hai người này thật không có dáng lão nhị và lão tam của UP chút nào.
-Về chuyện nội gian, không biết cậu đã tìm ra chưa?-một người đàn ông khá già dặn hỏi
-Đúng vậy, đã tìm ra chưa?-người khác tiếp lời
Nhậm Tử Phàm nhìn hai người đó, một người là Bạch lão, người kia là Hạ lão.
Hai kẻ này lúc trước đi theo Hàn Đông, cũng như Hàn Đông luôn đặt anh làm cái gai trong mắt.
Anh đã sớm đoán ra hai người này có lòng gian trá muốn chống đối lại anh, không chừng vụ nội phản lần này có phần của hai người này.
-Đã tìm ra.-Nhậm Tử Phàm chậm rãi nói
-Vậy... vậy sao? Mau giết chết đi, những kẻ phản bội phải giết chết mới nghiêm trị được.-Bạch lão vẻ rất căng thẳng
-Phải... cậu phải giết hắn ngay, như vậy mọi người trong UP mới không dám phản bội.-Hạ lão cũng rất lo sợ
-Có vẻ... hai người rất muốn hắn ta chết!?-Nhậm Tử Phàm cười một tiếng
-Là vì... là vì chúng tôi muốn mọi người sợ không dám phản bội UP thôi.
-Hai người yên tâm, từ từ thì kẻ chủ mưu cũng bị tóm thôi, lâu quá rồi vẫn chưa có thành viên trong UP nhốt trong Ngục Tối.
Lời nói cứ như ma quỷ triệu hồi mạng người, anh chỉ nhếch môi cười lạnh, không khí dường như lạnh xuống không độ.
Nói hai người này không làm người khác nghi ngờ mới là lạ.
_Cộp cộp
Tiếng bước chân cùng tiếng gậy va chạm lên nền gạch vang lên tiếng kêu, vệ sĩ mở cửa hai bên cửa ra, người đàn ông bước vào.
Ông ta thoáng chừng bảy mươi nhưng vẫn là lão luyện không mù mẫm như những người khác, ông tamặc đồ không cầu kì nhưng cũng không quá đơn điệu, tay cầm cây gậy dát vàng bước vào.
Khuôn mặt thoắt ẩn thoắt hiện nụ cười, nếp nhăn lộ ra ngay khóe miệng.
-Tôn lão.-hầu hết tất cả người trong UP đều đứng lên khỏi ghế dùng thái độ kính cẩn gọi
Dịch Thiên và Duẩn Hào nghe thấy thì dừng động tác, ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia.
Tôn Thúc - từng là lão đại UP, sau khi về nghỉ già thì mọi người bầu Nhất Vũ lên đảm nhiệm vị trí lão đại tiếp theo, Nhất Vũ làm chưa được bốn năm đã bị Nhậm Tử Phàm giết chết, vị trí lão đại cũng từ đó thuộc về Nhậm Tử Phàm. Là bởi vì Nhất Vũ đã cùng Tô Tịch Phó hợp tác làm ăn, chính vì vậy năm đó chính Nhất Vũ sai người ám sát cha mẹ anh.
Vậy mà Tô Tịch Phó sau khi Nhất Vũ chết lại cùng Hắc Ưng, một tổ chức chống đối UP tiếp tục làm ăn, chính vì vậy Nhậm Tử Phàm mới giết Hắc Ưng trừ đi một tổ chức chống UP và giết Tô Tịch Phó trả thù.
Đối với việc Nhậm Tử Phàm giết chết Nhất Vũ làm lão đại có nhiều người không đồng ý, đều phản đối việc Nhậm Tử Phàm làm lão đại tuy nhiên Nhậm Tử Phàm vẫn làm lão đại, không những vậy những kẻ chống anh, anh đều diệt trừ, mà còn trong vòng một năm đã làm UP trở thành tổ chức nổi tiếng nhất trong thế giới ngầm, mọi thành phần phản UP hay có ý đồ không tốt đều bị anh loại trừ.
Bọn họ muốn phản, nhưng là sợ một người máu lạnh lãnh khốc như anh.
Muốn chống lại nhưng kết cục chỉ là chết.
Tôn Thúc ngồi vào ghế đầu bàn bên kia, đối diện ngay Nhậm Tử Phàm, khoảng cách khá là xa.
-Tôn Thúc, hôm nay sao lại có nhã hứng đến đây?
Thật ra Tôn Thúc không phản đối chuyện Nhậm Tử Phàm lên làm lão đại, ông ta chỉ cần một người có đủ khả năng dẫn dắt anh em trong UP, luôn nghĩ cho UP.
Nhậm Tử Phàm là người có thực lực, đủ lãnh khốc để đứng đầu UP, điều này ông rất an tâm.
-Ta nghe nói có kẻ phản UP, không biết cậu cậu đã tìm ra chưa?-Tôn Thúc hỏi
-Đã tìm ra, Mặc Hàng đã đi bắt hắn về.-Nhậm Tử Phàm thái độ vẫn như trước
-Tử Phàm, làm gì cũng nghĩ đến đại cục.
-Tôn Thúc, tôi làm gì đều có chủ ý riêng, thúc không cần lo lắng.
-Nhị thiếu đã về Việt Nam, e là UP có kẻ thù khó diệt trừ đây.
-Tôn Thúc, người đã không còn dính dáng đến xã hội đen vậy mà vẫn có thể nắm bắt mọi chuyện nhanh như vậy, thật khâm phục.
Nhậm Tử Phàm cười lạnh, tỏ vẻ thán phục.
-Chuyện gì xảy ra trong xã hội đen ta đều biết rõ, cả chuyện Morphine của Hàn Đông.
-Hóa ra là đến tính chuyện cũ.
-Ta không đến tính chuyện cũ, chỉ là lo lắng cho cậu. Ta rất coi trọng con người cậu, nhưng mà anh em trong UP đừng hở một tí cậu lại giết chết.
-Tôn Thúc nhọc lòng quá rồi, Tử Phàm sẽ ghi nhớ, nhưng mà những kẻ nào gây lỗi cho UP, nếu nặng tôi sẽ giao cho thúc xử lí. Thế nào?
-Được, vị trí lão đại quả là rất nặng, cậu hãy nhớ tính toán cho kĩ lưỡng, đừng để kẻ khác nắm được điểm yếu, tốt nhất là đừng có điểm yếu, nếu có gì khó khăn cứ tìm lão.
Tôn Thúc đứng lên, có lòng tốt nói.
-Tôi sẽ không để anh em trong UP phải chết oan, lại càng không để kẻ phản bội trốn thoát.
-Tốt lắm.
Ông gật gật đầu sau đó chống gậy cùng vệ sĩ rời khỏi.
Dịch Thiên và Duẩn Hào nhìn ông đi khỏi thì nhìn Nhậm Tử Phàm.
Dịch Thiên nói: "Tôn Thúc thật có lòng tốt rồi."
Nhậm Tử Phàm cười như không, thật ra Tôn Thúc không gây khó dễ cho anh, cũng rất giúp đỡ anh trong việc đảm nhiệm vị trí lão đại, ông từng dạy anh cách làm mọi người khuất phục mình, ngoài mặt ông nghiêm lạnh lời nói có chút thẳng thừng nhưng thật ra là người nghĩ cho anh em trong UP, luôn hướng tới UP.
Anh ngoài mặt xem lời nói ông không ra gì, như không lọt vào tai, thái độ cũng không kính nể nhưng lời ông nói đều được anh ghi trong lòng.
Có nhiều loại tôn trọng không cần thể hiện, chỉ cần lòng có tôn trọng người đó là được rồi.
-Tất cả ra ngoài đi.
Đợi tất cả ra hết, chỉ còn Dịch Thiên và Duẩn Hào ở lại cùng anh. Duẩn Hào ngồi trên bàn, tay khoanh trước ngực nói: "Chuyện nội phản lần này chắc chắn có Bạch lão và Hạ lão tham gia."
-Đúng vậy, nghe lời nói của họ cũng đủ hiểu rồi.-Dịch Thiên lấy điện thoại ra tiếp tục chơi game
Đừng nghĩ hai bọn họ hờ hững trong cuộc họp có nghĩa là vô tâm, bọn họ chẳng qua đang làm bọn người kia mất cảnh giác nghĩ cả hai không để ý đến chuyện này nhưng mà từng lời nói cử chỉ đều bị thu hết vào tầm mắt và trí nhớ của cả hai.
-Tôn Thúc chắc đã biết rõ có dính dáng đến họ nên lúc nãy mới nói đừng hở tí lại giết người trong UP.-Dịch Thiên vừa cầm điện thoại đua xe vừa nói
-Tử Phàm, cậu để Tôn Thúc xử lí kẻ phản bội lần này sao?
-Phải. Tôn Thúc hẳn có chủ ý, nếu thật sự liên quan đến Bạch lão và Hạ lão mà Tôn Thúc không trừng phạt họ nặng, tôi sẽ tự làm.-Nhậm Tử Phàm đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài
-Mặc Hàng đi bắt người rồi sao?
-Đúng vậy, hắn ta là người đã báo cho cảnh sát biết số lượng súng vận chuyển ra nước ngoài.-anh nói
-Có biết tên không?
-Chưa rõ... nhưng mà hắn ta là tài xế của Bạch lão, thiết nghĩ là Bạch lão sai khiến hắn.
-Tử Phàm, tôi nghĩ Bạch lão và Hạ lão sẽ giết người diệt khẩu.-Dịch Thiên nói đúng ngay suy nghĩ của hai người kia
-Mặc Hàng đã đi tìm ông ta, chỉ mong là kịp để có thể bắt được Bạch lão và Hạ lão.
- - -
Thừa Tuyết vào bệnh viện thăm mẹ mình, dạo gần đây mắt bà bắt đầu nặng hơn, bệnh tim cũng thường xuyên tái phát, e là cứ như vậy sẽ không tốt.
Trên đời này cô chỉ còn bà là người thân duy nhất nếu ngay cả bà lúc này cũng bỏ cô đi, cô không biết mục đích sống của mình là gì?
Thừa Tuyết ngồi bên giường gọt trái cây, bà Phương trước mặt đều đen tối, bà nói: "Thừa Tuyết, dạo này con bận lắm sao? Nếu bận thì lo công việc trước đi đừng lo cho mẹ."
-Mẹ, cũng không bận nhiều đâu ạ, hôm nay con rãnh nên mới đến thăm mẹ. Mẹ, mẹ phải nghe lời bác sĩ để bệnh tình mau khỏi.-Thừa Tuyết cười ngọt ngào, tuy là bà không thấy nhưng có thể cảm nhận được
-Bệnh của mẹ mẹ là người hiểu rõ nhất. Mắt mẹ đã bị như vậy gần bảy năm rồi, bệnh tim cũng là của người già thôi. Mẹ chỉ lo cho con, mẹ sợ con sẽ bị lây truyền.
-Lây truyền?
Thừa Tuyết không hiểu.
-Bác sĩ nói mắt của mẹ là do di truyền từ ông ngoại con, mẹ chỉ lo con cũng sẽ...
-Mẹ, mắt con rất tốt, con có thể nhìn rất rõ mọi thứ.-Thừa Tuyết cười tươi tắn cắt ngang lời bà
-Mẹ chỉ sợ... đôi mắt của con là điều tuyệt vợi nhất mà tạo hóa đã ban tặng, mẹ không muốn vì căn bệnh di truyền này làm mắt con bị hỏng.-bà Phương giơ tay lên lần theo cánh tay cô đưa lên má cô xoa
-Mẹ, dù thế nào con cũng sẽ bảo vệ đôi mắt này, bởi vì con sẽ dùng nó để nhìn rõ ngày mẹ có thể nhìn thấy trở lại.-Thừa Tuyết buông dao xuống dĩa đặt lên bàn, đưa tay lên đặt lên tay bà
-Đứa trẻ này... lúc nào cũng làm mẹ thấy vui. Con nhất định không được bỏ cuộc đừng làm người khác tội nghiệp con.
-Mẹ, Thừa Tuyết sẽ dũng cảm, con sẽ thật mạnh mẽ để mẹ có thể khi nhìn thấy sẽ thấy một Thừa Tuyết mạnh mẽ.
Nói xong cô choàng tay ôm lấy bà, hơi ấm tình mẹ lan tỏa cả lòng cô làm cô ấm lòng.
- - -
Trên đường cao tốc vang lên từng tiếng xe phóng nhanh trên mặt đường thẳng tắp, hai chiếc xe đuổi khít nhau.
Hai chiếc xe cùng dừng ở trước một căn nhà gần bờ biển, Mặc Hàng mở cửa bước ra, tay cầm súng.
Người trong xe cũng bước ra, khoảng chừng năm người mặc đồ đen, ánh mắt hung tợn tay cũng cầm súng.
Mặc Hàng nhếch môi, thoáng nghĩ là người đến diệt khẩu.
Mặc Hàng nhìn căn nhà trước mặt, trong tiềm thức nhớ đến những kí ức vụn vặt.
"Anh không sao chứ?"
"Cảm nhận, cảm nhận cho tôi biết anh không phải kẻ xấu."
"Cho anh nè, uống nước ngọt sẽ thấy ngọt ngào."
"Tôi tên... Tư Nguyên."
Tư Nguyên... !!???
Mặc Hàng ánh mắt trừng to, ngay sau đó chĩa súng bắn năm tên kia, lợi dụng thời cơ liền chạy vào trong nhà.
Người trong nhà nghe tiếng súng thì giật mình, ông Bình hoảng sợ đi ra cửa sổ thấy một toán người áo đen đi vào.
Tư Nguyên cũng bị tiếng súng làm giật mình, liền đỡ bà mình ngồi dậy.
-Tư Nguyên, mau đưa bà con chạy đi.
-Ba, có chuyện gì?
-Không có thời gian giải thích đâu, mau đưa bà con chạy mau.
Tư Nguyên đỡ bà mình đứng lên, nghe theo lời bà mình dẫn bà đi.
Mặc Hàng đạp cửa ra, nhìn thấy ông Bình đứng trước mặt, dáng vẻ rất lo sợ.
-Ông là người lái xe của Bạch lão?-Mặc Hàng hỏi
-Phải.
-Đi theo tôi.-Mặc Hàng tiến tới
Mặc Hàng đang đi thì dứng lại, sau đó quay đầu nổ súng ra phía cửa.
Năm tên áo đen kia nhanh chóng tránh đi, cũng giơ súng bắn.
Tư Nguyên lo cho cha mình liền kêu bà mình tạm thời núp trong tủ quần áo.
Tư Nguyên chạy ra thì nhìn thấy một trận đấu súng, năm tên cùng bắn một người.
Tư Nguyên chạy đến ba mình, kéo ông: "Ba, mau chạy đi, bọn họ sẽ giết cha."
-Con gái, con mau chạy đi, ba chạy không thoát đâu.-ông Bình đẩy con gái đi
-Không, ba đi cùng con và bà đi.
Một tên áo đen chạy đến, giơ súng ngay ông Bình, ông Bình nhận ra liền đẩy Tư Nguyên ra cầm lấy họng súng.
-Mau chạy đi, Tư Nguyên, chạy đi.
Ông Bình tay vẫn giữ họng súng, hét lên bảo cô bỏ chạy đi.
-Ba... ba, buông ba tôi ra.
Tư Nguyên chạy đến đánh tên áo đen kia, hắn ta cau có liền hất tay cô ra làm Tư Nguyên ngã xuống đất.
_Pằng
Một tiếng súng lớn nổ lên, Tư Nguyên trợn mắt nhìn ba mình, từ lồng ngực ông chảy ra dòng máu đỏ tươi, ông nhìn cô vô cùng đau đớn, ánh mắt còn hiện lên bảo cô chạy đi.
Miệng ông lẩm bẩm hai từ: "Dây chuyền."
-Ba... baaaa...
Tư Nguyên hét lên như xé nát không gian đêm yên tĩnh, Mặc Hàng nhìn ông Bình bị bắn chết nằm trên sàn nhà, Tư Nguyên khóc thét trên nền đất.
Anh mím môi, ánh mắt hung hãn xông ra đánh từng tên một, mỗi một quyền một cước đều như lấy mạng người, súng cũng không ngừng nạp đạn không ngừng bắn.
-Tha cho tôi đi... tôi cũng chỉ làm theo mệnh lệnh thôi.
Người nam nhân bị treo trên một chiếc giá, hai tay giang ra bị dây thừng cột lại, cả người máu me, dấu roi in hằn trên da. Người này là người duy nhất còn sống trong đám người tối qua.
-Muốn tha? Vậy mau nói là ai kêu ngươi ám sát Phàm thiếu.-Mặc Hàng mân mê chiếc roi da kia, giống như nâng niu thú cưng
Nếu không phải nhận được tin có kẻ đến Hàn Lâm ám sát anh, Mặc Hàng cũng không quay về, dù sao Mặc Hàng cũng không muốn nghỉ phép.
-Tôi... tôi không biết... không ai sai chúng tôi cả.
Bởi vì hắn ta biết, hắn ta khai ra cũng chết mà không khai cũng chết.
-Ngươi có mắt nhìn thấy roi da này, nhưng nó lại không có mắt đâu.-Mặc Hàng cười lạnh lẽo
-Tha cho tôi... không ai sai tôi cả.
-Thật là mạnh miệng.
Mặc Hàng quay người đi, đi được một bước thì nhanh như chớp quay lại giơ roi da cao lên quất thẳng vào người tên đó. Hắn ta đau đớn kêu lên một tiếng.
Từng đợt roi da hạ xuống, giống như lưỡi dao cắt thịt, máu tươi đổ ra loang lổ, cảnh tượng thất đáng sợ.
Đây là Ngục Tối ở UP, cách thức trừng trị và hình phạt đều như tra tấn ở địa ngục.
Xung quanh Ngục Tối bốn bề đều là tường đá, không ánh sáng chiếu vào, chỉ có ánh lửa thắp sáng, mọi thứ đều tối tăm u ám lạnh lẽo.
Cửa sắt mở vang lên tiếng "két" một cái, hai người đàn ông từ ngoài bước vào.
Nhậm Tử Phàm một thân màu đen, áo khoác đen dài phủ bên ngoài, tay đeo găng tay da lẫm liệt bước vào.
Xung quanh hắn đều là hàn khí, ánh mắt sắc nhọn như chim ưng.
Mặc Hàng thấy Nhậm Tử Phàm và Mặc Phong bước vào thì dừng tay.
-Phàm... Phàm thiếu, cầu xin anh tha cho tôi...-hắn ta đau đớn xin tha
Nhậm Tử Phàm ngồi xuống ghế đối diện hắn ta, ánh mắt trầm xuống.
-Nhị thiếu về Việt Nam khi nào?-Nhậm Tử Phàm không có cảm xúc gì ngoài lạnh lẽo
-Nhị... Nhị thiếu... ???
-Nhị thiếu cũng thật biết huấn luyện thuộc hạ, quả là cứng miệng.
Nhậm Tử Phàm đứng lên, đi đến đứng trước mặt hắn ta, sau đó bảo người thả hắn ta ra.
Người đó đứng cũng không vững, máu me đầy mình lết đến bên chân anh.
-Xin anh... tha cho tôi... làm ơn...
Nhậm Tử Phàm vẫn là như cũ, môi chỉ hơi nhếch lên.
-Nhị thiếu về Việt Nam khi nào?
Nhậm Tử Phàm lặp lại một lần nữa.
-Hôm... hôm kia, về trước dự định một ngày.
Nhậm Tử Phàm cười lạnh một tiếng, sau đó đạp hắn ta ra khỏi mình.
Mặc Hàng mặt lạnh như băng tay đưa tới thắt lưng lấy súng ra.
-Cầu xin anh... tha cho tôi... cầu xin anh...
Anh vẫn tuyệt nhiên như không nghe thấy, quay lại ghế ngồi xuống.
Một phát súng được bắn ra ngay tim người đó, hắn ta trong nháy mắt bị lấy mạng.
-Đã tìm ra ai là nội gián chưa?-Nhậm Tử Phàm lấy điếu thuốc Cuba thượng hạng ra châm lửa
-Đã tìm ra, thiếu chủ định xử lý thế nào?-Mặc Phong báo cáo
-Để Mặc Hàng đi xử lý đi.
-Thiếu chủ, mọi người trong UP muốn họp nội bộ.-Mặc Hàng nói
Nhậm Tử Phàm nhả ra một vòng khói trắng, khuôn mặt mờ ảo.
Trụ sở UP đặt ở một nơi khuất xa thành phố, cả một trụ sở giống như tòa lâu đài cổ kính cổ kính thời xưa của nước Pháp. Vệ sĩ bày trí khắp nơi vô cùng nghiêm ngặt.
Trong căn phòng nằm ở tầng cao nhất của tòa lâu đài, Nhậm Tử Phàm ngồi ở ghế chủ tọa, chiếc bàn bằng kính dài xung quanh là từng chiếc ghế dựa.
Ánh mắt anh đảo nhìn xung quanh, nhìn đám người ngồi trước mặt mình không biểu lộ cảm xúc.
Cổ Dịch Thiên ngồi ở ghế lão nhị, tay cầm chiếc máy điện thoại đời mới nhất chơi game rất vui vẻ, đối diện là Lôi Duẩn Hào ngồi xoa xoa tay mình.
Dáng vẻ của cả hai người này làm như không chú tâm đến.
Hai người này thật không có dáng lão nhị và lão tam của UP chút nào.
-Về chuyện nội gian, không biết cậu đã tìm ra chưa?-một người đàn ông khá già dặn hỏi
-Đúng vậy, đã tìm ra chưa?-người khác tiếp lời
Nhậm Tử Phàm nhìn hai người đó, một người là Bạch lão, người kia là Hạ lão.
Hai kẻ này lúc trước đi theo Hàn Đông, cũng như Hàn Đông luôn đặt anh làm cái gai trong mắt.
Anh đã sớm đoán ra hai người này có lòng gian trá muốn chống đối lại anh, không chừng vụ nội phản lần này có phần của hai người này.
-Đã tìm ra.-Nhậm Tử Phàm chậm rãi nói
-Vậy... vậy sao? Mau giết chết đi, những kẻ phản bội phải giết chết mới nghiêm trị được.-Bạch lão vẻ rất căng thẳng
-Phải... cậu phải giết hắn ngay, như vậy mọi người trong UP mới không dám phản bội.-Hạ lão cũng rất lo sợ
-Có vẻ... hai người rất muốn hắn ta chết!?-Nhậm Tử Phàm cười một tiếng
-Là vì... là vì chúng tôi muốn mọi người sợ không dám phản bội UP thôi.
-Hai người yên tâm, từ từ thì kẻ chủ mưu cũng bị tóm thôi, lâu quá rồi vẫn chưa có thành viên trong UP nhốt trong Ngục Tối.
Lời nói cứ như ma quỷ triệu hồi mạng người, anh chỉ nhếch môi cười lạnh, không khí dường như lạnh xuống không độ.
Nói hai người này không làm người khác nghi ngờ mới là lạ.
_Cộp cộp
Tiếng bước chân cùng tiếng gậy va chạm lên nền gạch vang lên tiếng kêu, vệ sĩ mở cửa hai bên cửa ra, người đàn ông bước vào.
Ông ta thoáng chừng bảy mươi nhưng vẫn là lão luyện không mù mẫm như những người khác, ông tamặc đồ không cầu kì nhưng cũng không quá đơn điệu, tay cầm cây gậy dát vàng bước vào.
Khuôn mặt thoắt ẩn thoắt hiện nụ cười, nếp nhăn lộ ra ngay khóe miệng.
-Tôn lão.-hầu hết tất cả người trong UP đều đứng lên khỏi ghế dùng thái độ kính cẩn gọi
Dịch Thiên và Duẩn Hào nghe thấy thì dừng động tác, ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia.
Tôn Thúc - từng là lão đại UP, sau khi về nghỉ già thì mọi người bầu Nhất Vũ lên đảm nhiệm vị trí lão đại tiếp theo, Nhất Vũ làm chưa được bốn năm đã bị Nhậm Tử Phàm giết chết, vị trí lão đại cũng từ đó thuộc về Nhậm Tử Phàm. Là bởi vì Nhất Vũ đã cùng Tô Tịch Phó hợp tác làm ăn, chính vì vậy năm đó chính Nhất Vũ sai người ám sát cha mẹ anh.
Vậy mà Tô Tịch Phó sau khi Nhất Vũ chết lại cùng Hắc Ưng, một tổ chức chống đối UP tiếp tục làm ăn, chính vì vậy Nhậm Tử Phàm mới giết Hắc Ưng trừ đi một tổ chức chống UP và giết Tô Tịch Phó trả thù.
Đối với việc Nhậm Tử Phàm giết chết Nhất Vũ làm lão đại có nhiều người không đồng ý, đều phản đối việc Nhậm Tử Phàm làm lão đại tuy nhiên Nhậm Tử Phàm vẫn làm lão đại, không những vậy những kẻ chống anh, anh đều diệt trừ, mà còn trong vòng một năm đã làm UP trở thành tổ chức nổi tiếng nhất trong thế giới ngầm, mọi thành phần phản UP hay có ý đồ không tốt đều bị anh loại trừ.
Bọn họ muốn phản, nhưng là sợ một người máu lạnh lãnh khốc như anh.
Muốn chống lại nhưng kết cục chỉ là chết.
Tôn Thúc ngồi vào ghế đầu bàn bên kia, đối diện ngay Nhậm Tử Phàm, khoảng cách khá là xa.
-Tôn Thúc, hôm nay sao lại có nhã hứng đến đây?
Thật ra Tôn Thúc không phản đối chuyện Nhậm Tử Phàm lên làm lão đại, ông ta chỉ cần một người có đủ khả năng dẫn dắt anh em trong UP, luôn nghĩ cho UP.
Nhậm Tử Phàm là người có thực lực, đủ lãnh khốc để đứng đầu UP, điều này ông rất an tâm.
-Ta nghe nói có kẻ phản UP, không biết cậu cậu đã tìm ra chưa?-Tôn Thúc hỏi
-Đã tìm ra, Mặc Hàng đã đi bắt hắn về.-Nhậm Tử Phàm thái độ vẫn như trước
-Tử Phàm, làm gì cũng nghĩ đến đại cục.
-Tôn Thúc, tôi làm gì đều có chủ ý riêng, thúc không cần lo lắng.
-Nhị thiếu đã về Việt Nam, e là UP có kẻ thù khó diệt trừ đây.
-Tôn Thúc, người đã không còn dính dáng đến xã hội đen vậy mà vẫn có thể nắm bắt mọi chuyện nhanh như vậy, thật khâm phục.
Nhậm Tử Phàm cười lạnh, tỏ vẻ thán phục.
-Chuyện gì xảy ra trong xã hội đen ta đều biết rõ, cả chuyện Morphine của Hàn Đông.
-Hóa ra là đến tính chuyện cũ.
-Ta không đến tính chuyện cũ, chỉ là lo lắng cho cậu. Ta rất coi trọng con người cậu, nhưng mà anh em trong UP đừng hở một tí cậu lại giết chết.
-Tôn Thúc nhọc lòng quá rồi, Tử Phàm sẽ ghi nhớ, nhưng mà những kẻ nào gây lỗi cho UP, nếu nặng tôi sẽ giao cho thúc xử lí. Thế nào?
-Được, vị trí lão đại quả là rất nặng, cậu hãy nhớ tính toán cho kĩ lưỡng, đừng để kẻ khác nắm được điểm yếu, tốt nhất là đừng có điểm yếu, nếu có gì khó khăn cứ tìm lão.
Tôn Thúc đứng lên, có lòng tốt nói.
-Tôi sẽ không để anh em trong UP phải chết oan, lại càng không để kẻ phản bội trốn thoát.
-Tốt lắm.
Ông gật gật đầu sau đó chống gậy cùng vệ sĩ rời khỏi.
Dịch Thiên và Duẩn Hào nhìn ông đi khỏi thì nhìn Nhậm Tử Phàm.
Dịch Thiên nói: "Tôn Thúc thật có lòng tốt rồi."
Nhậm Tử Phàm cười như không, thật ra Tôn Thúc không gây khó dễ cho anh, cũng rất giúp đỡ anh trong việc đảm nhiệm vị trí lão đại, ông từng dạy anh cách làm mọi người khuất phục mình, ngoài mặt ông nghiêm lạnh lời nói có chút thẳng thừng nhưng thật ra là người nghĩ cho anh em trong UP, luôn hướng tới UP.
Anh ngoài mặt xem lời nói ông không ra gì, như không lọt vào tai, thái độ cũng không kính nể nhưng lời ông nói đều được anh ghi trong lòng.
Có nhiều loại tôn trọng không cần thể hiện, chỉ cần lòng có tôn trọng người đó là được rồi.
-Tất cả ra ngoài đi.
Đợi tất cả ra hết, chỉ còn Dịch Thiên và Duẩn Hào ở lại cùng anh. Duẩn Hào ngồi trên bàn, tay khoanh trước ngực nói: "Chuyện nội phản lần này chắc chắn có Bạch lão và Hạ lão tham gia."
-Đúng vậy, nghe lời nói của họ cũng đủ hiểu rồi.-Dịch Thiên lấy điện thoại ra tiếp tục chơi game
Đừng nghĩ hai bọn họ hờ hững trong cuộc họp có nghĩa là vô tâm, bọn họ chẳng qua đang làm bọn người kia mất cảnh giác nghĩ cả hai không để ý đến chuyện này nhưng mà từng lời nói cử chỉ đều bị thu hết vào tầm mắt và trí nhớ của cả hai.
-Tôn Thúc chắc đã biết rõ có dính dáng đến họ nên lúc nãy mới nói đừng hở tí lại giết người trong UP.-Dịch Thiên vừa cầm điện thoại đua xe vừa nói
-Tử Phàm, cậu để Tôn Thúc xử lí kẻ phản bội lần này sao?
-Phải. Tôn Thúc hẳn có chủ ý, nếu thật sự liên quan đến Bạch lão và Hạ lão mà Tôn Thúc không trừng phạt họ nặng, tôi sẽ tự làm.-Nhậm Tử Phàm đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài
-Mặc Hàng đi bắt người rồi sao?
-Đúng vậy, hắn ta là người đã báo cho cảnh sát biết số lượng súng vận chuyển ra nước ngoài.-anh nói
-Có biết tên không?
-Chưa rõ... nhưng mà hắn ta là tài xế của Bạch lão, thiết nghĩ là Bạch lão sai khiến hắn.
-Tử Phàm, tôi nghĩ Bạch lão và Hạ lão sẽ giết người diệt khẩu.-Dịch Thiên nói đúng ngay suy nghĩ của hai người kia
-Mặc Hàng đã đi tìm ông ta, chỉ mong là kịp để có thể bắt được Bạch lão và Hạ lão.
- - -
Thừa Tuyết vào bệnh viện thăm mẹ mình, dạo gần đây mắt bà bắt đầu nặng hơn, bệnh tim cũng thường xuyên tái phát, e là cứ như vậy sẽ không tốt.
Trên đời này cô chỉ còn bà là người thân duy nhất nếu ngay cả bà lúc này cũng bỏ cô đi, cô không biết mục đích sống của mình là gì?
Thừa Tuyết ngồi bên giường gọt trái cây, bà Phương trước mặt đều đen tối, bà nói: "Thừa Tuyết, dạo này con bận lắm sao? Nếu bận thì lo công việc trước đi đừng lo cho mẹ."
-Mẹ, cũng không bận nhiều đâu ạ, hôm nay con rãnh nên mới đến thăm mẹ. Mẹ, mẹ phải nghe lời bác sĩ để bệnh tình mau khỏi.-Thừa Tuyết cười ngọt ngào, tuy là bà không thấy nhưng có thể cảm nhận được
-Bệnh của mẹ mẹ là người hiểu rõ nhất. Mắt mẹ đã bị như vậy gần bảy năm rồi, bệnh tim cũng là của người già thôi. Mẹ chỉ lo cho con, mẹ sợ con sẽ bị lây truyền.
-Lây truyền?
Thừa Tuyết không hiểu.
-Bác sĩ nói mắt của mẹ là do di truyền từ ông ngoại con, mẹ chỉ lo con cũng sẽ...
-Mẹ, mắt con rất tốt, con có thể nhìn rất rõ mọi thứ.-Thừa Tuyết cười tươi tắn cắt ngang lời bà
-Mẹ chỉ sợ... đôi mắt của con là điều tuyệt vợi nhất mà tạo hóa đã ban tặng, mẹ không muốn vì căn bệnh di truyền này làm mắt con bị hỏng.-bà Phương giơ tay lên lần theo cánh tay cô đưa lên má cô xoa
-Mẹ, dù thế nào con cũng sẽ bảo vệ đôi mắt này, bởi vì con sẽ dùng nó để nhìn rõ ngày mẹ có thể nhìn thấy trở lại.-Thừa Tuyết buông dao xuống dĩa đặt lên bàn, đưa tay lên đặt lên tay bà
-Đứa trẻ này... lúc nào cũng làm mẹ thấy vui. Con nhất định không được bỏ cuộc đừng làm người khác tội nghiệp con.
-Mẹ, Thừa Tuyết sẽ dũng cảm, con sẽ thật mạnh mẽ để mẹ có thể khi nhìn thấy sẽ thấy một Thừa Tuyết mạnh mẽ.
Nói xong cô choàng tay ôm lấy bà, hơi ấm tình mẹ lan tỏa cả lòng cô làm cô ấm lòng.
- - -
Trên đường cao tốc vang lên từng tiếng xe phóng nhanh trên mặt đường thẳng tắp, hai chiếc xe đuổi khít nhau.
Hai chiếc xe cùng dừng ở trước một căn nhà gần bờ biển, Mặc Hàng mở cửa bước ra, tay cầm súng.
Người trong xe cũng bước ra, khoảng chừng năm người mặc đồ đen, ánh mắt hung tợn tay cũng cầm súng.
Mặc Hàng nhếch môi, thoáng nghĩ là người đến diệt khẩu.
Mặc Hàng nhìn căn nhà trước mặt, trong tiềm thức nhớ đến những kí ức vụn vặt.
"Anh không sao chứ?"
"Cảm nhận, cảm nhận cho tôi biết anh không phải kẻ xấu."
"Cho anh nè, uống nước ngọt sẽ thấy ngọt ngào."
"Tôi tên... Tư Nguyên."
Tư Nguyên... !!???
Mặc Hàng ánh mắt trừng to, ngay sau đó chĩa súng bắn năm tên kia, lợi dụng thời cơ liền chạy vào trong nhà.
Người trong nhà nghe tiếng súng thì giật mình, ông Bình hoảng sợ đi ra cửa sổ thấy một toán người áo đen đi vào.
Tư Nguyên cũng bị tiếng súng làm giật mình, liền đỡ bà mình ngồi dậy.
-Tư Nguyên, mau đưa bà con chạy đi.
-Ba, có chuyện gì?
-Không có thời gian giải thích đâu, mau đưa bà con chạy mau.
Tư Nguyên đỡ bà mình đứng lên, nghe theo lời bà mình dẫn bà đi.
Mặc Hàng đạp cửa ra, nhìn thấy ông Bình đứng trước mặt, dáng vẻ rất lo sợ.
-Ông là người lái xe của Bạch lão?-Mặc Hàng hỏi
-Phải.
-Đi theo tôi.-Mặc Hàng tiến tới
Mặc Hàng đang đi thì dứng lại, sau đó quay đầu nổ súng ra phía cửa.
Năm tên áo đen kia nhanh chóng tránh đi, cũng giơ súng bắn.
Tư Nguyên lo cho cha mình liền kêu bà mình tạm thời núp trong tủ quần áo.
Tư Nguyên chạy ra thì nhìn thấy một trận đấu súng, năm tên cùng bắn một người.
Tư Nguyên chạy đến ba mình, kéo ông: "Ba, mau chạy đi, bọn họ sẽ giết cha."
-Con gái, con mau chạy đi, ba chạy không thoát đâu.-ông Bình đẩy con gái đi
-Không, ba đi cùng con và bà đi.
Một tên áo đen chạy đến, giơ súng ngay ông Bình, ông Bình nhận ra liền đẩy Tư Nguyên ra cầm lấy họng súng.
-Mau chạy đi, Tư Nguyên, chạy đi.
Ông Bình tay vẫn giữ họng súng, hét lên bảo cô bỏ chạy đi.
-Ba... ba, buông ba tôi ra.
Tư Nguyên chạy đến đánh tên áo đen kia, hắn ta cau có liền hất tay cô ra làm Tư Nguyên ngã xuống đất.
_Pằng
Một tiếng súng lớn nổ lên, Tư Nguyên trợn mắt nhìn ba mình, từ lồng ngực ông chảy ra dòng máu đỏ tươi, ông nhìn cô vô cùng đau đớn, ánh mắt còn hiện lên bảo cô chạy đi.
Miệng ông lẩm bẩm hai từ: "Dây chuyền."
-Ba... baaaa...
Tư Nguyên hét lên như xé nát không gian đêm yên tĩnh, Mặc Hàng nhìn ông Bình bị bắn chết nằm trên sàn nhà, Tư Nguyên khóc thét trên nền đất.
Anh mím môi, ánh mắt hung hãn xông ra đánh từng tên một, mỗi một quyền một cước đều như lấy mạng người, súng cũng không ngừng nạp đạn không ngừng bắn.
Bình luận facebook