Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 2 - Chương 51: Phong nguyệt
Cố Quân vừa dứt lời, liền cảm thấy mạch đập của Trường Canh lại nhanh hơn vài phần, quả thực đã không thể tính là mạch tượng, cổ tay bị y nắm nóng hổi, dưới mạch môn như ẩn giấu một ngọn núi lửa, hơi chấn động là điên cuồng phun trào, muốn chấn đứt kinh mạch toàn thân Trường Canh thành từng khúc.
Cố Quân hoàn toàn không liệu được mình đã uyển chuyển như thế, mà Trường Canh còn có phản ứng mạnh đến vậy, lại lo lắng y có gì không ổn, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Trường Canh: “Ngưng thần, đừng nghĩ ngợi lung tung!”
Trường Canh kéo tay y xuống, bóp mạnh trong tay, khớp xương “Rắc” một tiếng, Cố Quân nheo mắt.
Trường Canh mặt vàng như nghệ, mắt đỏ như máu, trước mắt hiện lên ảo ảnh khôn cùng, bên tai như có thiên quân vạn mã đánh trống khua chiêng, yêu ma quỷ ảnh lắc lư, quỷ quái ngang ngược xông qua, một phần Ô Nhĩ Cốt uống máu trong tim y ầm ầm mạnh lên, chạc cây um tùm bụi gai trải rộng, tê tâm liệt phế như thể hóc xương-
Mà ở cuối Ô Nhĩ Cốt kia, có một Cố Quân.
… Như cách ngăn muôn sông nghìn núi.
Cố Quân nhất thời kinh hồn táng đảm, môi khẽ mấp máy, lại không biết nên tiếp tục thế nào.
Đúng lúc này, Trường Canh dùng hai tay nắm chặt bàn tay Cố Quân, nâng lên ngực mình, dường như nức nở một tiếng, y nhắm mắt lại, run rẩy đặt môi mình lên mu bàn tay lạnh cóng đến nứt nẻ của Cố Quân.
Mặc dù Cố Quân sớm có chút phỏng đoán bất an, nhưng trước đó không dự đoán được màn này, hô hấp nóng rực của Trường Canh từ cổ tay áo chui lên, da đầu y ngứa ran, câu “Ngươi điên rồi sao” muốn buột miệng mà ra.
Nhưng rồi Trường Canh đột nhiên đẩy y ra, lui về sau nửa thước, cả người cuộn tròn lại, cúi đầu nôn ra một búng máu tím bầm đến hóa đen.
Cố Quân: “…”
Hết thảy nhanh như chớp giật, Cố Quân chưa kịp kinh nộ thì kinh hoảng đã tới, lời nói nghẹn bên trong làm họng đau rát, há hốc mồm đứng đực ra đó.
Trên mặt Trường Canh thoáng vẻ thảm đạm gần như xám xịt, nhổ ra ngụm máu bầm này rồi, trong lòng tỉnh táo hơn không ít, thần trí cũng từ từ quay lại, nghiêng đầu tránh né bàn tay Cố Quân muốn đỡ mình, thấp giọng nói: “Mạo phạm nghĩa phụ rồi, muốn đánh muốn mắng… Khụ, nhất định đều không phản kháng.”
Cố Quân rùng mình, trong lòng rất nhiều tư vị rắc rối phức tạp hợp thành một bài trường thiên đại luận có thể so với “trích lời Thẩm tướng quân Quý Bình”, nhưng một chữ cũng không dám phun ra, khó chịu vô cùng, nghĩ thầm: “Ta còn chưa hưng sư vấn tội thì y đã hộc máu trước, con mẹ nó ta còn dám mở miệng sao?”
Y khom lưng ôm Trường Canh lên, đặt trên cái sập nhỏ của xe ngựa rộng rãi, thu lại một bụng tâm tư rối bời, thấp giọng quát: “Câm miệng, điều tức nội thương trước đi.”
Trường Canh vâng lời nhắm mắt lại, không lên tiếng.
Cố Quân ở bên cạnh trông nom y một lúc, lục hết xe ngựa mà không tìm ra một giọt rượu nào, đành phải bưng bát thuốc xua hàn trên tiểu lô xuống uống, mùi gừng tươi xộc lên làm đau cả đầu.
Trước kia y chỉ cảm thấy có lẽ Trường Canh có một chút mê hoặc, khả năng là bị ảnh hưởng từ chuyện vô liêm sỉ hôm đó sau khi say rượu y làm, sinh ra ý nghĩ không thích hợp lắm; vốn dĩ nghĩ đứa trẻ này cực thông tuệ, điểm một xíu là hiểu, ai ngờ chỉ chọc nhẹ một tẹo, vẫn chưa bắt đầu điểm, thì Trường Canh đã tự thủng trước!
Tại sao có thể như vậy được?
Cố Quân bực bội nhìn Trường Canh nhắm mắt điều tức một cái, đầu óc mù tịt ngồi bên cạnh chuyên tâm rầu rĩ.
Cổ nhân nói “Tu thân tề gia an thiên hạ”, Cố Quân không biết có phải mình từ thân đã chẳng tu tốt hay không, mà thậm chí gia và quốc tất cả đều rối tung lên, sứt đầu mẻ trán, mệt mỏi muốn chết.
Đường từ hoàng cung về phủ An Định hầu tổng cộng không được mấy bước, xe ngựa cho dù rùa kéo, cũng chẳng qua chốc lát là đến.
Cố Quân vừa xuống xe thì trước mặt liền bay tới một con chim gỗ, đậu thẳng xuống vai, sống động như thật mà nghiêng đầu thô lố mắt nhìn y.
Bỗng nhiên, phía sau Cố Quân xuất hiện một bàn tay, Trường Canh không biết từ khi nào đã im lặng xuống xe, bắt con chim kia đi.
Sắc mặt y vẫn khó coi y nguyên, nhưng đã khôi phục sự yên ổn bình nhật.
Trường Canh cầm con chim, không vội vã mở ra xem là thư của ai, chỉ nhân lúc lão quản gia thu dọn xe ngựa, đi đến bên cạnh Cố Quân, thấp giọng nói: “Nếu nghĩa phụ cảm thấy khó chịu, con có thể dọn ra ngoài, sẽ không ở trước mặt chướng mắt người, về sau cũng tuyệt không vượt giới hạn nữa.”
Trong đôi mắt ấy huyết quang rút hết, thần sắc Trường Canh thoáng lạnh lùng, mắt mi cụp xuống, hiện ra một loại chu đáo khi lòng như tro tàn.
Cố Quân đứng đực ra một lúc, thật sự vô kế khả thi, thế là chẳng nói một lời quay lưng bỏ đi.
Cát Thần và Tào Xuân Hoa sáng dậy mới biết đêm hôm trước xảy ra chuyện, sớm đã chờ ở cửa, lúc này vội vã ra đón, lại thấy Cố Quân chẳng chào hỏi tiếng nào, sầm mặt đi qua.
Trường Canh nhìn theo bóng lưng y, thần sắc u ám không rõ, giấu một chút cay đắng thật sâu trong đáy mắt, khóe môi tựa hồ còn dính vết máu, sắc mặt tiều tụy hơn cả Cố Quân quỳ suốt một đêm.
Cát Thần: “Đại ca, rốt cuộc sao vậy?”
Trường Canh chỉ lắc đầu, chờ không nhìn thấy bóng lưng Cố Quân nữa, y mới thu tầm mắt về, mở bụng chim lấy ra một tờ giấy.
Chỉ thấy trên tờ giấy ấy viết: “Nguyên niên bắt đầu, Cố đại soái áp giải thế tử Bắc man xuất quan, bệnh nặng một trận, nhị ca trong tộc đặc biệt từ phủ Thái Nguyên chạy đến, một tháng mới về.”
Ký tên một chữ “Trần”.
Chim gỗ không biết bay bao lâu rồi, hai cánh đều đã hơi có dấu vết mài mòn.
Trần Khinh Nhứ nói không đầu không đuôi, thay bằng người khác có thể sẽ không hiểu, để cẩn thận, Trường Canh còn gõ đầu nó.
Chim kia mở cái mỏ sắt, phun ra một chùm lửa nhỏ, chớp mắt liền đốt rụi tờ giấy.
Tào Xuân Hoa dè dặt hỏi: “Đại ca, gần đây ta thấy chim gỗ thường xuyên ra vào hầu phủ, huynh đang điều tra chuyện gì à?”
“Tra một vụ án cũ.” Trường Canh nói, “Ta luôn cảm thấy y sau khi đến Tây Bắc mặc dù tính tình không thay đổi, song cách nhìn nhận với nhiều việc tựa hồ thay đổi rất nhiều, vốn tưởng là kết quả của sự biến đổi âm thầm trên con đường tơ lụa Lâu Lan, nhưng xem ra không hề là vậy.”
Cát Thần và Tào Xuân Hoa ngơ ngác nhìn nhau.
Trường Canh tạm thời khôi phục lại khỏi sự buồn bã mất mát ban nãy, khẽ lẩm bẩm: “Trên đường xuất quan từ Bắc cương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Là cái gì khiến An Định hầu trời sập cũng coi thành chăn này trên đường hành quân suýt nữa bệnh liệt giường, thậm chí kinh động Trần gia phủ Thái Nguyên? Là y ở quan ngoại gặp cái gì… hay là biết chuyện gì rồi?”
Trường Canh chợt nói: “Tiểu Tào, A Thần, hai ngươi có thể đi giúp ta một chuyến không?”
Sau khi Tào Xuân Hoa âm thầm đi khỏi phủ, Trường Canh liền sống những ngày thần long kiến thủ bất kiến vĩ.
Cố Quân trăn trở rất lâu, vốn định tìm một ngày tâm sự với Trường Canh, lại ngạc nhiên phát hiện ra rằng căn bản không tìm thấy người! Trường Canh cơ bản trốn tránh không gặp y.
Y cả ngày chẳng có việc gì để làm, rảnh quá nghĩ ngợi lung tung, thế là ngay cả thuốc cũng không thèm uống, không nghe thấy không nhìn rõ ngược lại cũng thanh tĩnh.
Mà cùng lúc đó, trên triều đình lại không hề yên tĩnh.
Thoạt tiên Hoàng đế Long An muốn lặp lại “dung kim lệnh”, vừa tuyên bố thì lập tức bị hai bộ Công và Hộ liên hợp dâng tấu, ngay cả trong Binh bộ bị hắn thanh tẩy thành tấm áo bông riêng cũng xuất hiện tiếng không nhất trí.
Lý Phong rùa cắn quả cân, quyết tâm khăng khăng làm theo ý mình, nhanh chóng trả đòn.
Mùng hai tháng Hai, trước là Hộ bộ Thị lang bị Ngự sử đài tố cáo “thu nhận hối lộ của nước khác hòng mưu tư lợi”, sau đó trong quá trình triệt tra lại lật ra việc quan viên các nơi chia tiền hoa hồng, mau chóng diễn biến thành vụ án tham ô lớn nhất dưới thời Long An.
Công bộ Thượng thư hơi giống quốc cữu gia, tuy có trái tim vì nước vì dân, nhưng không có gan vì nước vì dân, thấy khói là chạy, vừa thấy thái độ của Hoàng đế thì lập tức thức thời ngậm miệng trốn trong nhà, không còn dám nhắc chuyện dung kim lệnh đụng chạm vảy ngược của chân long.
Mùng mười tháng Hai, Cố Quân bị giam lỏng ở hầu phủ đã non nửa tháng, một huyền ưng lặng lẽ bay đến bên ngoài Bắc đại doanh kinh giao, thay huyền ưng giáp, ngay trong đêm thường phục nhập kinh, thần không biết quỷ không hay lẻn vào hầu phủ.
Cố Quân rốt cuộc cũng có cơ hội gặp Trường Canh tránh y như rắn rết.
Trường Canh bưng thuốc đến trước mặt Cố Quân, giữa hai người im lặng đến xấu hổ: “Có một huyền ưng đến.”
Cố Quân gật đầu, bưng thuốc lên uống, Trường Canh đã chuẩn bị sẵn ngân châm, thấy Cố Quân bỏ bát xuống liền giơ ngân châm ra trước mặt, dùng ánh mắt hỏi: “Được chứ?”
Y xa lạ khách khí như vậy, ngược lại khiến Cố Quân càng không biết phải làm thế nào.
Trường Canh không càn rỡ để Cố Quân nằm trên đùi mình nữa, y tựa như một đại phu xa lạ, mọi việc chỉ ra hiệu, hoặc là đỡ hờ, thậm chí không chịu đụng tới Cố Quân.
Cố Quân nhắm mắt nghỉ ngơi, theo dược hiệu bắt đầu có tác dụng, thính lực dần dần khôi phục, xung quanh liền “ồn” lên – tiếng hạ nhân bên ngoài thấp giọng trò chuyện khi quét tuyết, tiếng giáp trụ và binh khí của hộ vệ gia tướng hầu phủ va vào nhau… Thậm chí tiếng soàn soạt của quần áo khi Trường Canh cử động, tất cả chui hết vào tai, y điếc đã hơn mười ngày, thành thử hết sức không thích ứng.
Cố Quân nén sự bực bội, bắt lấy cơ hội hỏi: “Trường Canh, cho ta biết vì sao được không?”
Trường Canh đương nhiên biết y hỏi gì, nhất thời không lên tiếng.
Cố Quân: “Có phải là vì… hôm ấy ta quá chén, đã làm gì ngươi… ừm…”
Trường Canh run tay, châm sắp sửa hạ xuống tạm dừng giây lát trên không.
Trường Canh liên tục im lặng, trong lòng Cố Quân thật sự khỏi phải nói khó chịu cỡ nào – chịu nhiều thịnh nộ từ Lý Phong hơn, y vẫn không thẹn với lòng, có thể cúi đầu và ngẩng đầu nhìn thiên địa, đối mặt với lương tâm, nhưng ở chỗ Trường Canh, Cố Quân tuy chẳng hiểu gì hết, lại luôn cảm thấy một tay không thể vỗ thành tiếng.
Nếu bản thân y không có hành vi gì không thỏa đáng, Trường Canh làm sao đến mức…
“Không phải.” Trường Canh đột nhiên bình tĩnh trả lời, “Hôm ấy kỳ thực là con bất kính với nghĩa phụ trước.”
Cố Quân: “…”
“Không có nguyên nhân,” Trường Canh khẽ ấn đầu y xuống, không cho y lộn xộn, giọng điệu đặc biệt hờ hững, “Việc kiểu này có thể có nguyên nhân gì? Nếu phải nói tới, đại khái cũng là con từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu, trừ nghĩa phụ ra thì chưa từng có ai thương con, cứ thế mãi liền sinh ra ý nghĩ không nên có thôi. Người vẫn chưa từng chú ý, con vốn cũng không muốn nói với bất cứ ai, chẳng qua hôm ấy tâm tình nhất thời kích phẫn, không cẩn thận để lộ dấu vết.”
Cố Quân chỉ cảm thấy một tảng đá to từ trên trời rơi xuống, đập cái bịch vào ngực mình, khiến y cả buổi không thở nổi – vốn tưởng là nhất thời lạc lối, ai biết lại là cố tật lâu năm!
“Nghĩa phụ không cần để bụng, cứ coi như không có việc này là được.” Trường Canh hờ hững nói.
Tay y hạ châm chẳng hề loạn, nếu không phải y đã chính miệng thừa nhận, chắc Cố Quân còn cho rằng mình già mà không tôn, tự mình đa tình thôi.
Nhưng việc này làm sao có thể coi như chưa xảy ra được?
Cố Quân sắp điên rồi, tự dưng sinh ra cảm giác chưa già đã yếu, lần đầu tiên phát hiện “đóa hoa Tây Bắc” không còn thanh xuân trẻ trung nữa – y bắt đầu không rõ trong lòng tụi trai trẻ nghĩ thế nào!
“Mấy hôm nay Hoàng thượng bảo con vào triều nghe chính sự,” Trường Canh đột nhiên cứng nhắc đổi chủ đề, hỏi, “Con nghe họ cả ngày tranh cãi ầm ĩ, khui ra một vụ đại án tham ô, cũng hiểu sơ sơ cách nghĩ của Hoàng thượng rồi, nghĩa phụ định làm thế nào?”
Cố Quân mặt liệt nhìn y, chẳng có tâm tình thảo luận triều chính.
Trường Canh khẽ thở dài, tháo kính lưu ly của Cố Quân đặt sang bên, nhờ động tác này ngăn cách tầm mắt Cố Quân, vẻ mặt quyết tuyệt “con sẽ không nói gì với người đâu”.
“Việc gì con cũng sẵn lòng làm cho người, nếu người thấy phiền khi gặp con, con có thể không để người nhìn thấy, nếu người chỉ muốn một nghĩa tử hiếu thuận hiểu chuyện, con cũng cam đoan không vượt qua ranh giới này.” Trường Canh nói, “Nghĩa phụ, việc này con đã xấu hổ vô cùng rồi – người đừng truy hỏi trong lòng con đang nghĩ gì nữa, được không?”
Cả người Cố Quân chính là một chữ “không được” viết rõ to.
Trường Canh bắt đầu rút ngân châm, bình tĩnh hỏi: “Vậy người hi vọng con làm thế nào đây?”
Không đợi Cố Quân mở miệng, y lại nói tiếp: “Đều có thể.”
Nếu Trường Canh thật sự dĩ hạ phạm thượng bám lấy mình, chắc Cố Quân đã sớm kêu ba trăm gia tướng hầu phủ tống cổ y đến phủ Nhạn Bắc vương đã cất xong.
Dao sắc chặt đay rối, hạ quyết tâm lạnh nhạt y nửa năm một năm, thì chuyện gì cũng không còn nữa.
Thế nhưng Trường Canh lại dùng đến đối sách “cho dù người đày con đến chân trời góc biển, con cũng vui vẻ chấp hành”.
Cố Quân đau đầu vô cùng, cảm thấy mình là chó cắn mai rùa – chẳng biết cắn vào đâu.
Một lúc lâu Cố Quân hỏi: “Thương của ngươi khỏi chưa?”
Trường Canh gật đầu, tiếc chữ như vàng mà “ừm” một tiếng.
Cố Quân: “Làm sao mà ra?”
Trường Canh thản nhiên nói: “Nhiều năm si tâm vọng tưởng, nhất thời tẩu hỏa nhập ma.”
Cố Quân: “…”
Càng phiền lòng hơn.
Trường Canh vừa nói vừa thu dọn hết ngân châm, đi đến góc nhà, lấy một ít an thần tán ra đốt, thần sắc thản nhiên hỏi: “Con đi gọi vị huynh đệ huyền ưng kia vào nhé?”
“Điện hạ,” Cố Quân đột nhiên trịnh trọng gọi y lại, “Ngài là dòng dõi thiên hoàng tôn quý, kim chi ngọc diệp, ngày sau có thể cao quý vô cùng, người khác đều đối đãi ngài như châu tựa ngọc, thần cũng hi vọng điện hạ vô luận khi nào nơi nào đều có thể trân trọng mình, không được tự coi nhẹ mình, cũng không được thiếu tự trọng.”
Quá nửa khuôn mặt Trường Canh khuất trong bóng tối, không bị lay chuyển mà tiếp lời: “Ừm, Hầu gia yên tâm.”
Cố Quân: “…”
Trường Canh đứng một lúc, giống như đang chờ nghe xem y còn gì phân phó, chờ một hồi thấy Cố Quân á khẩu, liền lặng lẽ quay người đi.
Cố Quân dựa mạnh ra sau, thở dài một hơi.
Y thà rằng Trường Canh như thời thiếu niên, không thèm phân bua cãi nhau một trận với y, bởi vì y phát hiện, tên khốn nạn này một khi vô dục vô cầu, cơ hồ đứng ở thế bất bại.
Cố Quân sứt đầu mẻ trán đi vài vòng trong phòng, quyết định không thể tự dưng vọng tưởng nhuyễn hương ôn ngọc, hồng tụ thêm hương nọ kia nữa, chịu đủ lắm rồi.
Lúc này, huyền ưng chờ lâu gõ cửa tiến vào.
Huyền ưng kia đại khái là vội vàng bay một mạch tới, tuy đã rửa mặt chải đầu qua loa song vẻ mặt vẫn tiều tụy, râu ria cũng chưa kịp cạo.
“Đại soái.” Huyền ưng quỳ mọp xuống đất.
“Bớt hư lễ đi,” Cố Quân xốc lại tinh thần nói, “Có việc gì, Hà Vinh Huy cho ngươi tới à?”
Huyền ưng: “Vâng!”
Cố Quân: “Đưa thư cho ta xem.”
Y mở lá thư huyền ưng mang đến, mau chóng xem lướt qua từ đầu, Tổng đô úy huyền ưng Hà Vinh Huy viết chữ xấu muốn chết, nhưng nói lại đơn giản vắn tắt-
Cuối tháng, tiểu quốc Tây Vực Thư Mạt và Khâu Từ do mậu dịch sinh lục đục, vì sự vụ giữa chư quốc Tây Vực trước nay đều là do nội bộ tự xử lý, quan quân Đại Lương không tiện tham gia, mới đầu không hề chú ý quá nhiều.
Lâu Lan quốc và hai nước này vừa vặn đứng thành thế chân vạc, quốc quân Lâu Lan liền phái em ruột làm sứ, trung gian hòa giải, không ngờ sứ đoàn gặp nạn ở biên cảnh Khâu Từ quốc, toàn quân bị diệt.
Mới đầu tưởng sa phỉ, kết quả là quốc quân Lâu Lan phái người điều tra, phát hiện kiếm huy của cấm vệ của quốc quân Khâu Từ trong tàn tích, lập tức chất vấn Khâu Từ quốc, Khâu Từ quốc trên dưới không thừa nhận, ngược lại nói Lâu Lan thiên vị Thư Mạt, làm nhục sứ giả một phen. Lâu Lan cử vương tử điện hạ đi trước, dẫn ba nghìn khinh kỵ tới bắt Khâu Từ nói cho ra lẽ, Khâu Từ quốc mới đầu đóng cửa không chịu đáp, sau đó bỗng nhiên cổng thành mở rộng, bên trong lại có mấy trăm ‘sa hổ’.”
“Sa hổ” là một loại chiến xa đi trong sa mạc, rất nặng, cũng cực hao tử lưu kim, công nghệ phức tạp vô cùng.
Mười năm trước khi bình định Tây Vực Cố Quân từng gặp phải, lúc ấy đối phương chỉ có ba cỗ sa hổ to, suýt nữa vây khốn nửa Huyền Kỵ doanh còn chưa thành thục, nhưng theo y biết, ba cỗ sa hổ ấy đã là toàn bộ gia sản chư quốc Tây Vực gom góp được.
Cố Quân đứng bật dậy, mày cau rất sâu, ngón tay vô thức nắm tràng hạt trong tay – việc này với Tây Nam phản loạn sao mà giống nhau quá, y hạ giọng hỏi: “Là sa hổ thật, không phải xác rỗng?”
Huyền ưng mồm miệng rất lanh lợi, nhanh chóng trả lời: “Bẩm Đại soái, là sa hổ thật, chưa đầy một chén trà đã đánh khinh kỵ Lâu Lan tan tác, tiểu vương tử suýt nữa chết trận, được binh lính thủ hạ liều chết cứu ra. Cùng ngày, Lâu Lan phái người đến trú địa quân ta cầu cứu, nhưng thư còn chưa mở, trú quân vạn quốc trên con đường tơ lụa đã tới tấp nhận được tin tức, đều sợ bóng sợ gió. Các quốc gia Tây Vực khác, Thiên Trúc, Tây Dương, tất cả tập kết binh lực ở nơi đóng quân, Tây Bắc đô hộ sở Mạnh đại nhân đích thân vào doanh, bắt chúng ta chờ ‘lệnh kích trống’.”
Cố Quân đập mạnh xuống bàn: “Hoang đường.”
Huyền ưng cho rằng y đang chỉ lệnh kích trống, liền tiếp lời: “Hà tướng quân của huyền ưng cũng nói như vậy, Huyền Thiết doanh vốn không chịu sự chỉ huy của lệnh kích trống, nhưng Mạnh đô hộ lại nói, Đại soái đang bị Hoàng thượng cấm túc, ra lệnh đóng cửa phản tỉnh, bắt ba bộ chờ thánh chỉ…”
Cố Quân hoàn toàn không liệu được mình đã uyển chuyển như thế, mà Trường Canh còn có phản ứng mạnh đến vậy, lại lo lắng y có gì không ổn, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Trường Canh: “Ngưng thần, đừng nghĩ ngợi lung tung!”
Trường Canh kéo tay y xuống, bóp mạnh trong tay, khớp xương “Rắc” một tiếng, Cố Quân nheo mắt.
Trường Canh mặt vàng như nghệ, mắt đỏ như máu, trước mắt hiện lên ảo ảnh khôn cùng, bên tai như có thiên quân vạn mã đánh trống khua chiêng, yêu ma quỷ ảnh lắc lư, quỷ quái ngang ngược xông qua, một phần Ô Nhĩ Cốt uống máu trong tim y ầm ầm mạnh lên, chạc cây um tùm bụi gai trải rộng, tê tâm liệt phế như thể hóc xương-
Mà ở cuối Ô Nhĩ Cốt kia, có một Cố Quân.
… Như cách ngăn muôn sông nghìn núi.
Cố Quân nhất thời kinh hồn táng đảm, môi khẽ mấp máy, lại không biết nên tiếp tục thế nào.
Đúng lúc này, Trường Canh dùng hai tay nắm chặt bàn tay Cố Quân, nâng lên ngực mình, dường như nức nở một tiếng, y nhắm mắt lại, run rẩy đặt môi mình lên mu bàn tay lạnh cóng đến nứt nẻ của Cố Quân.
Mặc dù Cố Quân sớm có chút phỏng đoán bất an, nhưng trước đó không dự đoán được màn này, hô hấp nóng rực của Trường Canh từ cổ tay áo chui lên, da đầu y ngứa ran, câu “Ngươi điên rồi sao” muốn buột miệng mà ra.
Nhưng rồi Trường Canh đột nhiên đẩy y ra, lui về sau nửa thước, cả người cuộn tròn lại, cúi đầu nôn ra một búng máu tím bầm đến hóa đen.
Cố Quân: “…”
Hết thảy nhanh như chớp giật, Cố Quân chưa kịp kinh nộ thì kinh hoảng đã tới, lời nói nghẹn bên trong làm họng đau rát, há hốc mồm đứng đực ra đó.
Trên mặt Trường Canh thoáng vẻ thảm đạm gần như xám xịt, nhổ ra ngụm máu bầm này rồi, trong lòng tỉnh táo hơn không ít, thần trí cũng từ từ quay lại, nghiêng đầu tránh né bàn tay Cố Quân muốn đỡ mình, thấp giọng nói: “Mạo phạm nghĩa phụ rồi, muốn đánh muốn mắng… Khụ, nhất định đều không phản kháng.”
Cố Quân rùng mình, trong lòng rất nhiều tư vị rắc rối phức tạp hợp thành một bài trường thiên đại luận có thể so với “trích lời Thẩm tướng quân Quý Bình”, nhưng một chữ cũng không dám phun ra, khó chịu vô cùng, nghĩ thầm: “Ta còn chưa hưng sư vấn tội thì y đã hộc máu trước, con mẹ nó ta còn dám mở miệng sao?”
Y khom lưng ôm Trường Canh lên, đặt trên cái sập nhỏ của xe ngựa rộng rãi, thu lại một bụng tâm tư rối bời, thấp giọng quát: “Câm miệng, điều tức nội thương trước đi.”
Trường Canh vâng lời nhắm mắt lại, không lên tiếng.
Cố Quân ở bên cạnh trông nom y một lúc, lục hết xe ngựa mà không tìm ra một giọt rượu nào, đành phải bưng bát thuốc xua hàn trên tiểu lô xuống uống, mùi gừng tươi xộc lên làm đau cả đầu.
Trước kia y chỉ cảm thấy có lẽ Trường Canh có một chút mê hoặc, khả năng là bị ảnh hưởng từ chuyện vô liêm sỉ hôm đó sau khi say rượu y làm, sinh ra ý nghĩ không thích hợp lắm; vốn dĩ nghĩ đứa trẻ này cực thông tuệ, điểm một xíu là hiểu, ai ngờ chỉ chọc nhẹ một tẹo, vẫn chưa bắt đầu điểm, thì Trường Canh đã tự thủng trước!
Tại sao có thể như vậy được?
Cố Quân bực bội nhìn Trường Canh nhắm mắt điều tức một cái, đầu óc mù tịt ngồi bên cạnh chuyên tâm rầu rĩ.
Cổ nhân nói “Tu thân tề gia an thiên hạ”, Cố Quân không biết có phải mình từ thân đã chẳng tu tốt hay không, mà thậm chí gia và quốc tất cả đều rối tung lên, sứt đầu mẻ trán, mệt mỏi muốn chết.
Đường từ hoàng cung về phủ An Định hầu tổng cộng không được mấy bước, xe ngựa cho dù rùa kéo, cũng chẳng qua chốc lát là đến.
Cố Quân vừa xuống xe thì trước mặt liền bay tới một con chim gỗ, đậu thẳng xuống vai, sống động như thật mà nghiêng đầu thô lố mắt nhìn y.
Bỗng nhiên, phía sau Cố Quân xuất hiện một bàn tay, Trường Canh không biết từ khi nào đã im lặng xuống xe, bắt con chim kia đi.
Sắc mặt y vẫn khó coi y nguyên, nhưng đã khôi phục sự yên ổn bình nhật.
Trường Canh cầm con chim, không vội vã mở ra xem là thư của ai, chỉ nhân lúc lão quản gia thu dọn xe ngựa, đi đến bên cạnh Cố Quân, thấp giọng nói: “Nếu nghĩa phụ cảm thấy khó chịu, con có thể dọn ra ngoài, sẽ không ở trước mặt chướng mắt người, về sau cũng tuyệt không vượt giới hạn nữa.”
Trong đôi mắt ấy huyết quang rút hết, thần sắc Trường Canh thoáng lạnh lùng, mắt mi cụp xuống, hiện ra một loại chu đáo khi lòng như tro tàn.
Cố Quân đứng đực ra một lúc, thật sự vô kế khả thi, thế là chẳng nói một lời quay lưng bỏ đi.
Cát Thần và Tào Xuân Hoa sáng dậy mới biết đêm hôm trước xảy ra chuyện, sớm đã chờ ở cửa, lúc này vội vã ra đón, lại thấy Cố Quân chẳng chào hỏi tiếng nào, sầm mặt đi qua.
Trường Canh nhìn theo bóng lưng y, thần sắc u ám không rõ, giấu một chút cay đắng thật sâu trong đáy mắt, khóe môi tựa hồ còn dính vết máu, sắc mặt tiều tụy hơn cả Cố Quân quỳ suốt một đêm.
Cát Thần: “Đại ca, rốt cuộc sao vậy?”
Trường Canh chỉ lắc đầu, chờ không nhìn thấy bóng lưng Cố Quân nữa, y mới thu tầm mắt về, mở bụng chim lấy ra một tờ giấy.
Chỉ thấy trên tờ giấy ấy viết: “Nguyên niên bắt đầu, Cố đại soái áp giải thế tử Bắc man xuất quan, bệnh nặng một trận, nhị ca trong tộc đặc biệt từ phủ Thái Nguyên chạy đến, một tháng mới về.”
Ký tên một chữ “Trần”.
Chim gỗ không biết bay bao lâu rồi, hai cánh đều đã hơi có dấu vết mài mòn.
Trần Khinh Nhứ nói không đầu không đuôi, thay bằng người khác có thể sẽ không hiểu, để cẩn thận, Trường Canh còn gõ đầu nó.
Chim kia mở cái mỏ sắt, phun ra một chùm lửa nhỏ, chớp mắt liền đốt rụi tờ giấy.
Tào Xuân Hoa dè dặt hỏi: “Đại ca, gần đây ta thấy chim gỗ thường xuyên ra vào hầu phủ, huynh đang điều tra chuyện gì à?”
“Tra một vụ án cũ.” Trường Canh nói, “Ta luôn cảm thấy y sau khi đến Tây Bắc mặc dù tính tình không thay đổi, song cách nhìn nhận với nhiều việc tựa hồ thay đổi rất nhiều, vốn tưởng là kết quả của sự biến đổi âm thầm trên con đường tơ lụa Lâu Lan, nhưng xem ra không hề là vậy.”
Cát Thần và Tào Xuân Hoa ngơ ngác nhìn nhau.
Trường Canh tạm thời khôi phục lại khỏi sự buồn bã mất mát ban nãy, khẽ lẩm bẩm: “Trên đường xuất quan từ Bắc cương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Là cái gì khiến An Định hầu trời sập cũng coi thành chăn này trên đường hành quân suýt nữa bệnh liệt giường, thậm chí kinh động Trần gia phủ Thái Nguyên? Là y ở quan ngoại gặp cái gì… hay là biết chuyện gì rồi?”
Trường Canh chợt nói: “Tiểu Tào, A Thần, hai ngươi có thể đi giúp ta một chuyến không?”
Sau khi Tào Xuân Hoa âm thầm đi khỏi phủ, Trường Canh liền sống những ngày thần long kiến thủ bất kiến vĩ.
Cố Quân trăn trở rất lâu, vốn định tìm một ngày tâm sự với Trường Canh, lại ngạc nhiên phát hiện ra rằng căn bản không tìm thấy người! Trường Canh cơ bản trốn tránh không gặp y.
Y cả ngày chẳng có việc gì để làm, rảnh quá nghĩ ngợi lung tung, thế là ngay cả thuốc cũng không thèm uống, không nghe thấy không nhìn rõ ngược lại cũng thanh tĩnh.
Mà cùng lúc đó, trên triều đình lại không hề yên tĩnh.
Thoạt tiên Hoàng đế Long An muốn lặp lại “dung kim lệnh”, vừa tuyên bố thì lập tức bị hai bộ Công và Hộ liên hợp dâng tấu, ngay cả trong Binh bộ bị hắn thanh tẩy thành tấm áo bông riêng cũng xuất hiện tiếng không nhất trí.
Lý Phong rùa cắn quả cân, quyết tâm khăng khăng làm theo ý mình, nhanh chóng trả đòn.
Mùng hai tháng Hai, trước là Hộ bộ Thị lang bị Ngự sử đài tố cáo “thu nhận hối lộ của nước khác hòng mưu tư lợi”, sau đó trong quá trình triệt tra lại lật ra việc quan viên các nơi chia tiền hoa hồng, mau chóng diễn biến thành vụ án tham ô lớn nhất dưới thời Long An.
Công bộ Thượng thư hơi giống quốc cữu gia, tuy có trái tim vì nước vì dân, nhưng không có gan vì nước vì dân, thấy khói là chạy, vừa thấy thái độ của Hoàng đế thì lập tức thức thời ngậm miệng trốn trong nhà, không còn dám nhắc chuyện dung kim lệnh đụng chạm vảy ngược của chân long.
Mùng mười tháng Hai, Cố Quân bị giam lỏng ở hầu phủ đã non nửa tháng, một huyền ưng lặng lẽ bay đến bên ngoài Bắc đại doanh kinh giao, thay huyền ưng giáp, ngay trong đêm thường phục nhập kinh, thần không biết quỷ không hay lẻn vào hầu phủ.
Cố Quân rốt cuộc cũng có cơ hội gặp Trường Canh tránh y như rắn rết.
Trường Canh bưng thuốc đến trước mặt Cố Quân, giữa hai người im lặng đến xấu hổ: “Có một huyền ưng đến.”
Cố Quân gật đầu, bưng thuốc lên uống, Trường Canh đã chuẩn bị sẵn ngân châm, thấy Cố Quân bỏ bát xuống liền giơ ngân châm ra trước mặt, dùng ánh mắt hỏi: “Được chứ?”
Y xa lạ khách khí như vậy, ngược lại khiến Cố Quân càng không biết phải làm thế nào.
Trường Canh không càn rỡ để Cố Quân nằm trên đùi mình nữa, y tựa như một đại phu xa lạ, mọi việc chỉ ra hiệu, hoặc là đỡ hờ, thậm chí không chịu đụng tới Cố Quân.
Cố Quân nhắm mắt nghỉ ngơi, theo dược hiệu bắt đầu có tác dụng, thính lực dần dần khôi phục, xung quanh liền “ồn” lên – tiếng hạ nhân bên ngoài thấp giọng trò chuyện khi quét tuyết, tiếng giáp trụ và binh khí của hộ vệ gia tướng hầu phủ va vào nhau… Thậm chí tiếng soàn soạt của quần áo khi Trường Canh cử động, tất cả chui hết vào tai, y điếc đã hơn mười ngày, thành thử hết sức không thích ứng.
Cố Quân nén sự bực bội, bắt lấy cơ hội hỏi: “Trường Canh, cho ta biết vì sao được không?”
Trường Canh đương nhiên biết y hỏi gì, nhất thời không lên tiếng.
Cố Quân: “Có phải là vì… hôm ấy ta quá chén, đã làm gì ngươi… ừm…”
Trường Canh run tay, châm sắp sửa hạ xuống tạm dừng giây lát trên không.
Trường Canh liên tục im lặng, trong lòng Cố Quân thật sự khỏi phải nói khó chịu cỡ nào – chịu nhiều thịnh nộ từ Lý Phong hơn, y vẫn không thẹn với lòng, có thể cúi đầu và ngẩng đầu nhìn thiên địa, đối mặt với lương tâm, nhưng ở chỗ Trường Canh, Cố Quân tuy chẳng hiểu gì hết, lại luôn cảm thấy một tay không thể vỗ thành tiếng.
Nếu bản thân y không có hành vi gì không thỏa đáng, Trường Canh làm sao đến mức…
“Không phải.” Trường Canh đột nhiên bình tĩnh trả lời, “Hôm ấy kỳ thực là con bất kính với nghĩa phụ trước.”
Cố Quân: “…”
“Không có nguyên nhân,” Trường Canh khẽ ấn đầu y xuống, không cho y lộn xộn, giọng điệu đặc biệt hờ hững, “Việc kiểu này có thể có nguyên nhân gì? Nếu phải nói tới, đại khái cũng là con từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu, trừ nghĩa phụ ra thì chưa từng có ai thương con, cứ thế mãi liền sinh ra ý nghĩ không nên có thôi. Người vẫn chưa từng chú ý, con vốn cũng không muốn nói với bất cứ ai, chẳng qua hôm ấy tâm tình nhất thời kích phẫn, không cẩn thận để lộ dấu vết.”
Cố Quân chỉ cảm thấy một tảng đá to từ trên trời rơi xuống, đập cái bịch vào ngực mình, khiến y cả buổi không thở nổi – vốn tưởng là nhất thời lạc lối, ai biết lại là cố tật lâu năm!
“Nghĩa phụ không cần để bụng, cứ coi như không có việc này là được.” Trường Canh hờ hững nói.
Tay y hạ châm chẳng hề loạn, nếu không phải y đã chính miệng thừa nhận, chắc Cố Quân còn cho rằng mình già mà không tôn, tự mình đa tình thôi.
Nhưng việc này làm sao có thể coi như chưa xảy ra được?
Cố Quân sắp điên rồi, tự dưng sinh ra cảm giác chưa già đã yếu, lần đầu tiên phát hiện “đóa hoa Tây Bắc” không còn thanh xuân trẻ trung nữa – y bắt đầu không rõ trong lòng tụi trai trẻ nghĩ thế nào!
“Mấy hôm nay Hoàng thượng bảo con vào triều nghe chính sự,” Trường Canh đột nhiên cứng nhắc đổi chủ đề, hỏi, “Con nghe họ cả ngày tranh cãi ầm ĩ, khui ra một vụ đại án tham ô, cũng hiểu sơ sơ cách nghĩ của Hoàng thượng rồi, nghĩa phụ định làm thế nào?”
Cố Quân mặt liệt nhìn y, chẳng có tâm tình thảo luận triều chính.
Trường Canh khẽ thở dài, tháo kính lưu ly của Cố Quân đặt sang bên, nhờ động tác này ngăn cách tầm mắt Cố Quân, vẻ mặt quyết tuyệt “con sẽ không nói gì với người đâu”.
“Việc gì con cũng sẵn lòng làm cho người, nếu người thấy phiền khi gặp con, con có thể không để người nhìn thấy, nếu người chỉ muốn một nghĩa tử hiếu thuận hiểu chuyện, con cũng cam đoan không vượt qua ranh giới này.” Trường Canh nói, “Nghĩa phụ, việc này con đã xấu hổ vô cùng rồi – người đừng truy hỏi trong lòng con đang nghĩ gì nữa, được không?”
Cả người Cố Quân chính là một chữ “không được” viết rõ to.
Trường Canh bắt đầu rút ngân châm, bình tĩnh hỏi: “Vậy người hi vọng con làm thế nào đây?”
Không đợi Cố Quân mở miệng, y lại nói tiếp: “Đều có thể.”
Nếu Trường Canh thật sự dĩ hạ phạm thượng bám lấy mình, chắc Cố Quân đã sớm kêu ba trăm gia tướng hầu phủ tống cổ y đến phủ Nhạn Bắc vương đã cất xong.
Dao sắc chặt đay rối, hạ quyết tâm lạnh nhạt y nửa năm một năm, thì chuyện gì cũng không còn nữa.
Thế nhưng Trường Canh lại dùng đến đối sách “cho dù người đày con đến chân trời góc biển, con cũng vui vẻ chấp hành”.
Cố Quân đau đầu vô cùng, cảm thấy mình là chó cắn mai rùa – chẳng biết cắn vào đâu.
Một lúc lâu Cố Quân hỏi: “Thương của ngươi khỏi chưa?”
Trường Canh gật đầu, tiếc chữ như vàng mà “ừm” một tiếng.
Cố Quân: “Làm sao mà ra?”
Trường Canh thản nhiên nói: “Nhiều năm si tâm vọng tưởng, nhất thời tẩu hỏa nhập ma.”
Cố Quân: “…”
Càng phiền lòng hơn.
Trường Canh vừa nói vừa thu dọn hết ngân châm, đi đến góc nhà, lấy một ít an thần tán ra đốt, thần sắc thản nhiên hỏi: “Con đi gọi vị huynh đệ huyền ưng kia vào nhé?”
“Điện hạ,” Cố Quân đột nhiên trịnh trọng gọi y lại, “Ngài là dòng dõi thiên hoàng tôn quý, kim chi ngọc diệp, ngày sau có thể cao quý vô cùng, người khác đều đối đãi ngài như châu tựa ngọc, thần cũng hi vọng điện hạ vô luận khi nào nơi nào đều có thể trân trọng mình, không được tự coi nhẹ mình, cũng không được thiếu tự trọng.”
Quá nửa khuôn mặt Trường Canh khuất trong bóng tối, không bị lay chuyển mà tiếp lời: “Ừm, Hầu gia yên tâm.”
Cố Quân: “…”
Trường Canh đứng một lúc, giống như đang chờ nghe xem y còn gì phân phó, chờ một hồi thấy Cố Quân á khẩu, liền lặng lẽ quay người đi.
Cố Quân dựa mạnh ra sau, thở dài một hơi.
Y thà rằng Trường Canh như thời thiếu niên, không thèm phân bua cãi nhau một trận với y, bởi vì y phát hiện, tên khốn nạn này một khi vô dục vô cầu, cơ hồ đứng ở thế bất bại.
Cố Quân sứt đầu mẻ trán đi vài vòng trong phòng, quyết định không thể tự dưng vọng tưởng nhuyễn hương ôn ngọc, hồng tụ thêm hương nọ kia nữa, chịu đủ lắm rồi.
Lúc này, huyền ưng chờ lâu gõ cửa tiến vào.
Huyền ưng kia đại khái là vội vàng bay một mạch tới, tuy đã rửa mặt chải đầu qua loa song vẻ mặt vẫn tiều tụy, râu ria cũng chưa kịp cạo.
“Đại soái.” Huyền ưng quỳ mọp xuống đất.
“Bớt hư lễ đi,” Cố Quân xốc lại tinh thần nói, “Có việc gì, Hà Vinh Huy cho ngươi tới à?”
Huyền ưng: “Vâng!”
Cố Quân: “Đưa thư cho ta xem.”
Y mở lá thư huyền ưng mang đến, mau chóng xem lướt qua từ đầu, Tổng đô úy huyền ưng Hà Vinh Huy viết chữ xấu muốn chết, nhưng nói lại đơn giản vắn tắt-
Cuối tháng, tiểu quốc Tây Vực Thư Mạt và Khâu Từ do mậu dịch sinh lục đục, vì sự vụ giữa chư quốc Tây Vực trước nay đều là do nội bộ tự xử lý, quan quân Đại Lương không tiện tham gia, mới đầu không hề chú ý quá nhiều.
Lâu Lan quốc và hai nước này vừa vặn đứng thành thế chân vạc, quốc quân Lâu Lan liền phái em ruột làm sứ, trung gian hòa giải, không ngờ sứ đoàn gặp nạn ở biên cảnh Khâu Từ quốc, toàn quân bị diệt.
Mới đầu tưởng sa phỉ, kết quả là quốc quân Lâu Lan phái người điều tra, phát hiện kiếm huy của cấm vệ của quốc quân Khâu Từ trong tàn tích, lập tức chất vấn Khâu Từ quốc, Khâu Từ quốc trên dưới không thừa nhận, ngược lại nói Lâu Lan thiên vị Thư Mạt, làm nhục sứ giả một phen. Lâu Lan cử vương tử điện hạ đi trước, dẫn ba nghìn khinh kỵ tới bắt Khâu Từ nói cho ra lẽ, Khâu Từ quốc mới đầu đóng cửa không chịu đáp, sau đó bỗng nhiên cổng thành mở rộng, bên trong lại có mấy trăm ‘sa hổ’.”
“Sa hổ” là một loại chiến xa đi trong sa mạc, rất nặng, cũng cực hao tử lưu kim, công nghệ phức tạp vô cùng.
Mười năm trước khi bình định Tây Vực Cố Quân từng gặp phải, lúc ấy đối phương chỉ có ba cỗ sa hổ to, suýt nữa vây khốn nửa Huyền Kỵ doanh còn chưa thành thục, nhưng theo y biết, ba cỗ sa hổ ấy đã là toàn bộ gia sản chư quốc Tây Vực gom góp được.
Cố Quân đứng bật dậy, mày cau rất sâu, ngón tay vô thức nắm tràng hạt trong tay – việc này với Tây Nam phản loạn sao mà giống nhau quá, y hạ giọng hỏi: “Là sa hổ thật, không phải xác rỗng?”
Huyền ưng mồm miệng rất lanh lợi, nhanh chóng trả lời: “Bẩm Đại soái, là sa hổ thật, chưa đầy một chén trà đã đánh khinh kỵ Lâu Lan tan tác, tiểu vương tử suýt nữa chết trận, được binh lính thủ hạ liều chết cứu ra. Cùng ngày, Lâu Lan phái người đến trú địa quân ta cầu cứu, nhưng thư còn chưa mở, trú quân vạn quốc trên con đường tơ lụa đã tới tấp nhận được tin tức, đều sợ bóng sợ gió. Các quốc gia Tây Vực khác, Thiên Trúc, Tây Dương, tất cả tập kết binh lực ở nơi đóng quân, Tây Bắc đô hộ sở Mạnh đại nhân đích thân vào doanh, bắt chúng ta chờ ‘lệnh kích trống’.”
Cố Quân đập mạnh xuống bàn: “Hoang đường.”
Huyền ưng cho rằng y đang chỉ lệnh kích trống, liền tiếp lời: “Hà tướng quân của huyền ưng cũng nói như vậy, Huyền Thiết doanh vốn không chịu sự chỉ huy của lệnh kích trống, nhưng Mạnh đô hộ lại nói, Đại soái đang bị Hoàng thượng cấm túc, ra lệnh đóng cửa phản tỉnh, bắt ba bộ chờ thánh chỉ…”
Bình luận facebook