Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 3 - Chương 89: Bị đánh
Có thể tự tay lái Tây Dương giao nhanh đến khó tin này, cho dù ban nãy bị treo như phơi thịt heo nửa ngày, Cát Thần cũng cảm thấy rất đáng. Hắn phấn khích như Đăng Đồ Tử gặp mỹ nhân tuyệt thế, mặt mày bỉ ổi sờ tới sờ lui bàn điều khiển của Tây Dương giao, chỉ thiếu chảy nước dãi thôi!
Dưới sông nổ lên một trái pháo hoa màu sắc kỳ dị, chính là vị thân vệ phóng hỏa qua sông của Cố Quân. Cát Thần lái Tây Dương giao thẳng tới, ngay sau đó, một sợi xích sắt to bằng cánh tay trẻ con từ trên Tây Dương giao gầm rú quét ngang ra, rẽ gió biển, rít một tiếng chói tai. May mà người dưới nước là tinh anh Huyền Thiết doanh, chẳng những không sợ hung khí này, ngược lại bám lên xích sắt, theo xích sắt quét nửa vòng, sau đó mượn lực lộn người phóng lên giao.
Cát Thần quát to một tiếng: “Vịn chắc! Tây Dương giao này Linh Xu viện thèm muốn đã lâu, hôm nay cuối cùng đã có một cỗ, Đại soái, về sau chúng ta đi theo ngài làm tùy tùng nhặt cơm thừa cũng được a ha ha ha!”
Mọi người đều bị cách chạy như nhảy nhót của Cát linh xu dọa chẳng rảnh chú ý chuyện gì khác, chỉ có thể cố gắng vịn lan can. Trong tai toàn là tiếng nước sông gầm gừ cuồn cuộn đánh vào thân giao, Cố Quân vừa nghiến răng vừa nghĩ: “Ban nãy trói cũng trói rồi, sao không nhớ đập hắn một trận nhỉ?”
Tây Dương giao lướt như bay qua bên dưới đại hải quái kia, lúc này, người Tây Dương muốn có phản ứng cũng không còn kịp rồi.
Trú quân Tây Dương trên bờ Nam mới định thần lại khỏi sự hỗn loạn, đỏ mặt tía tai tính truy kích, ai ngờ lệnh còn chưa hạ, bờ đối diện đã đông nghìn nghịt trường giao Đại Lương bất ngờ xuất cảng.
Nhã tiên sinh kinh hãi bỏ thiên lý nhãn trong tay xuống, vội vàng phân phó: “Khoan! Đừng đuổi theo, đó là một âm mưu, hạm đội chỉnh đội tập kết, chuẩn bị nghênh chiến! Quái lạ, người Trung Nguyên co đầu rút cổ lâu như vậy, sao hôm nay đột nhiên xuất chiến?”
Sắc mặt Giáo hoàng cũng không dễ coi lắm, đích thân cùng một nam tử để hai chòm râu nhỏ từ trong doanh trướng đi ra – chắc là “khách đến từ thánh địa”. Hai người bằng mặt không bằng lòng liếc nhìn nhau, Giáo hoàng quay đầu lại, hơi sầu lo nhìn trú quân Giang Bắc như đại binh áp sát.
Tây Dương giao lao ngang đụng dọc trên sông chớp mắt đã chui vào hạm đội trường giao Đại Lương, mà ngay khi song phương đều bày trận sẵn sàng, thủy quân Đại Lương trong ánh nhìn chăm chú đầy ngạc nhiên của quân địch, đột nhiên hậu đội biến thành tiền đội, động tác gì cũng không có, chậm rãi rút về – giống như chỉ ra cho người ta thấy thôi vậy.
Việc quân Tây Dương bên này chẳng hiểu gì không đề cập tới nữa. Lúc nhận được chim gỗ truyền thư của Trường Canh, Chung Thiền lão tướng quân thực sự giật nảy mình, thầm mắng kẻ điên này làm việc thật điên đảo.
Song Nhạn thân vương và An Định hầu đích thân tới, Chung Thiền và Diêu Trấn một văn một võ hai đương gia Giang Bắc vô luận thế nào đều phải tự mình đến đón.
Theo quy củ, Chung Thiền thi lễ bái bề trên: “Mạt tướng tham kiến Nhạn vương điện hạ, Cố soái…”
Hai vị kia đều từng có duyên phận sư đồ với Chung Thiền, không ai dám để ông bái, vội một trái một phải tiến lên đỡ dậy.
Ánh mắt Cố Quân vô tình lướt qua mu bàn tay Chung lão tướng quân, chỉ thấy trên đó chi chít các đốm nâu, gầy đét như chỉ còn lại một lớp da, sự già nua đập thẳng vào mặt.
Chung Thiền đã ngoài thất tuần, dẫu rằng lưng vẫn thẳng như xưa, tóc dù sao cũng bạc trắng, khinh cừu mấy chục cân khó lòng kham nổi nữa, chỉ mặc giáp mỏng tượng trưng.
Cố Quân nhìn ông, trong lòng nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Y từng vô cùng hâm mộ Chung lão tướng quân, hận không thể noi theo, nhất tịnh từ bỏ quan vị lẫn tước vị, mai danh ẩn tích, lang bạt giang hồ, chẳng ai tìm ra, thật là vui vẻ biết bao nhiêu.
Song y còn chưa kịp đi, thì Chung lão tướng quân đã quay về với thân xác già nua, hai người một nam một bắc, cúc cung tận tụy phần mình, Cố Quân cảm thấy mình như là nhìn thấy một vòng số mệnh quanh quanh co co trốn không thoát vậy.
Chung Thiền ý tứ không rõ liếc nhìn Trường Canh, lại ngắm nghía Cố Quân một phen, nói: “Sắc mặt Cố soái không tốt.”
Cố Quân cười nói: “Ta nhận hoàng mệnh, cam đoan đưa Nhạn vương và Từ đại nhân hai vị khâm sai bình an vô sự về kinh thành, kết quả xuất sư vị tiệp rơi vào trận địa địch, sợ vỡ cả mật, sắc mặt làm sao tốt cho nổi?”
Chung Thiền nhàn nhạt nói: “Đã như vậy, việc tẩy trần cho chư vị đại nhân bàn sau đi. Trọng Trạch, ngươi sắp xếp cho chư vị đại nhân tắm rửa trước, nghỉ ngơi một chút rồi nói sau, thời kỳ đặc biệt còn có một số quân vụ, mạt tướng xin lỗi không hầu chuyện được.”
Nói xong, nhìn Nhạn vương một cái, không thân không thiết chắp tay chào, rồi thực sự quay người đi ngay. Trường Canh đại khái biết lão tướng quân không vừa lòng việc mình an bài lắm, đứng bên không lên tiếng.
Chung Thiền từng này tuổi rồi, đất vàng đã chôn đến cổ, chẳng biết ngày nào sẽ đi gặp tiên đế, không bõ công nịnh bợ ai; hơn nữa mấy vị quyền cao chức trọng trong triều đều xem như là hậu bối của ông, bởi vậy bất kể là Nhạn vương hay An Định hầu tới, lão nhân gia nhất loạt ngôn ngữ và thần sắc không giả dối, thái độ ấy làm Từ Lệnh mới tìm được đường sống trong chỗ chết phải sửng sốt.
Chỉ còn lại Diêu Trấn ở bên cạnh đau đầu, vội vắt hết óc pha trò làm dịu bầu không khí, lại vội vã sắp xếp doanh trướng cho mọi người nghỉ ngơi.
Cố Quân rửa ráy qua loa, thay quần áo sũng nước mưa, còn chưa kịp làm gì, đã mệt phờ râu trước, phân phó một tiếng không được để ai đến quấy rầy, rồi nằm trong lều đánh một giấc say sưa.
Chờ y tỉnh dậy thì trời đã tối rồi, trước mắt mơ hồ, tiếng động xung quanh cũng đều nghe không rõ lắm. Y mới cử động, một đôi tay từ bên cạnh đã chìa tới, chu đáo cho y uống hai hớp trà để tỉnh táo trước, rồi lập tức lại bưng đến một bát thuốc mùi vị quen thuộc.
Không cần hỏi, Cố Quân cũng biết là ai đến.
Cố Quân không lên tinh thần, ngủ một giấc dậy người càng mệt hơn, chẳng có tâm trạng để ý tới Trường Canh, nhận thuốc một ngụm uống cạn, lại ngả đầu xuống gối, một lòng một dạ nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ thuốc có tác dụng.
Trường Canh im lặng ngồi bên, lấy ngón tay thay ngân châm, không nhẹ không mạnh quanh quẩn trên huyệt vị ở cổ y. Cố Quân bị ấn đến buồn ngủ, cảm thấy một chút tỉnh táo trong lòng mình như ngọn đèn chập chờn trước gió, cháy đứt quãng.
Giây lát sau, nhĩ lực dần rõ và cảm giác đau đớn kéo dài không ngừng đồng thời trỗi lên, lúc này Cố Quân mới hoàn toàn tỉnh táo lại, không khỏi hơi nhíu mày.
Trường Canh dừng động tác trên tay, cúi đầu hôn nhẹ ấn đường nhíu lại của Cố Quân, chạm nhẹ rồi rời đi như thăm dò vậy; ngay lập tức, khả năng là thấy Cố Quân không phản ứng gì, gan dần to hơn, dọc theo mũi Cố Quân từ từ hôn xuống, cuối cùng dừng trên đôi môi còn vị thuốc hơi đăng đắng kia.
Cố Quân mới uống thuốc xong chưa súc miệng, miệng đang đắng ngắt, không muốn hôn lắm, vì thế hơi nghiêng đầu né.
Ai ngờ y trốn không rõ lắm chẳng biết đã kích thích gì Trường Canh, hơi thở vừa rồi yên ổn đột nhiên thay đổi, hô hấp chợt dồn dập, tay dốc hết sức ghì chặt Cố Quân vào lòng, mang theo một chút tuyệt vọng không nói nên lời, toàn bộ tập kích tới, phảng phất không phải muốn hôn, mà là thâm thù đại hận cắn xé vậy.
Cố Quân giơ tay bóp gáy y, lại bị Trường Canh giữa chừng túm lấy, đè mạnh lên sập.
Được đằng chân lại lân đằng đầu rồi.
Cố Quân nhíu mày, nghiêng người kéo khuỷu tay Trường Canh đến mép giường, không nhẹ không mạnh gõ ngay gân tê, Trường Canh quả nhiên bị đau, buông tay theo bản năng, song ngay sau đó lại bất chấp tất cả mà quấn tới.
Cố Quân dùng thuật cầm nã ngăn y: “Đây là nơi nào, ngươi phát điên gì thế hả?”
Trường Canh thở nặng nề đến đáng sợ, dù chết cũng muốn bám chặt y không buông, bị bắt lại cũng không chịu buông tay, vẫn ngang bướng lôi tay ra với người ta, cổ tay vặn đến mức độ nhất định, “Rắc” một tiếng, sự cố chấp thà tự hại mình cũng không chịu lui đi thực sự khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Cố Quân dĩ nhiên không thể bẻ gãy cổ tay y, song vừa hơi buông lỏng thì Trường Canh liền nhào lên, tựa hồ muốn nhốt người ta ở trên giường, từ bên trên chằm chằm nhìn xuống Cố Quân, ánh mắt như sói đói vậy.
Vừa tham lam, vừa sợ hãi.
Như là muốn bất chấp tất cả, lại như là tùy thời căng thẳng đề phòng cái gì.
Tầm mắt vốn mờ của Cố Quân dần dần có tiêu cự, bốn bề đã có thể thấy rõ, mới biết mình bất tri bất giác đã ngủ cả ngày, rạng sáng đi nghỉ ngơi, lúc này đã hơi quá hoàng hôn, chiều hôm xâm xẩm.
Y ở nơi ánh sáng ảm đạm nhìn đôi mắt Trường Canh, chưa phát hiện huyết quang và trùng đồng không may mắn, liền biết Trường Canh lúc này tỉnh táo, chỉ đơn thuần là gây chuyện thôi.
Giằng co không biết bao lâu, vẻ hung ác trong mắt Trường Canh rốt cuộc lắng lại như thủy triều rút đi, mà vẻ cầu xin không cách nào tả được lại từ từ gạt bọt nước lộ ra: “Tử Hi, ta…”
Cố Quân lạnh lùng hỏi: “Ngươi cái gì?”
Trường Canh trước ánh mắt y không tự chủ được hơi co rúm lại, từ từ buông y ra, cả người cứng còng như rối gỗ, khẽ nhắm mắt lại, suy sụp ngồi bên cạnh.
Y thật sự quá nhạy cảm với Cố Quân, nhạy cảm đến mức Cố Quân chẳng cần nói gì, chỉ một ánh mắt là có thể khiến ruột gan y đứt từng khúc.
Sự trầm mặc lan ra doanh trướng nho nhỏ, rất lâu, Trường Canh mới thấp giọng nói trong sự tĩnh mịch châm rơi cũng nghe rõ: “Lần này Nam hạ, ta muốn ép Lý Phong đứng ở bên ta, muốn thử xem môn phiệt thế gia trong triều rốt cuộc có thể gây bao sóng gió – Những người đó bảo thủ quen rồi, nội bộ cũng không phải bền chắc như thép, ở trong kinh thành động tác quá lớn dễ bị dội ngược, không bằng lấy Giang Bắc làm phá khẩu, dụ họ tự lơ là thiếu cảnh giác mà phân tách mắc câu. Ta còn muốn thừa cơ đẩy tân quý lên đài, chờ bước tiếp theo triệt để bài trừ dị kỷ, dọn sạch triều đường.”
Trong dăm ba câu của y phảng phất có sóng ngầm quét qua, độc không đề cập tới bốn chữ “ổn định lưu dân”, giống như giận dỗi tị hiềm, cố ý không chịu nói một chút hảo ý của mình, âm hiểm giả dối thế nào, đê tiện vô sỉ thế nào, y lại càng muốn nói ra.
Ai chẳng biết Nhạn vương gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, chỉ cần y muốn thì lão cứng đầu như Trương Phụng Hàm cũng có thể ngoan ngoãn nghe theo, nhưng lúc này đối mặt với Cố Quân, y lại cảm thấy mình biến thành một Trương Phụng Hàm phiên bản trẻ tuổi, chuyên chọn lời Cố Quân không thích nghe.
Mà y vừa mở miệng, liền không thể vãn hồi, thoáng thở dốc giây lát, tiếp tục không thèm lựa lời: “Đám tân quý này là ta dùng phong hỏa phiếu nâng lên, nhân quốc nạn tụ tập thành đảng, về sau căn bản không cần mất công bồi dưỡng, chỉ cần hơi quan tâm, là nhất định có thể khéo léo dẫn dắt thành một xu thế. Họ sẽ gấp gáp khuấy cựu triều chính và cựu chế độ đến long trời lở đất, ta muốn lệ Hoàng đế một mình độc đoán càn khôn từ thời Vũ đế triệt để mất đi ở đời này, về phần Lý Phong, hắn thích thế nào thì mặc xác, người của Lý gia chết sạch ta mới vui.”
Cố Quân lúc này xem như đã hiểu, tên khốn nạn này tự cảm thấy thẹn với lòng, ngược lại cố ý giương nanh múa vuốt phô trương thanh thế, nhất định phải kiếm chuyện cãi nhau một trận mới an tâm.
Cố Quân trong bụng bốc khói nghĩ: “Vừa lòng ngươi rồi.”
Thế là giọng điệu gây sự hỏi: “Ngươi không họ Lý? Vậy ngươi là họ heo hay họ chó?”
“Ta?” Trường Canh thoáng cười một tiếng, “Ta trời sinh không bằng heo chó, chỉ là một con rối thịt người trong tay man nữ…”
Y còn chưa nói xong, Cố Quân đã giơ tay cho y một bạt tai, Trường Canh theo bản năng nhắm mắt lại không thèm trốn tránh, bàn tay kia kéo theo kình phong, nhưng trước khi đụng vào mặt y, lại dừng sát ngay cổ.
“Công tội tự có người trong thiên hạ bình luận, ngươi quấn lấy ta muốn bị mắng là có ý gì?” Cố Quân vốn định dịu giọng đi, ai ngờ nói đến đoạn sau cũng nổi giận thật, “Một khóc lóc hai náo loạn ba thắt cổ ép ta thừa nhận ngươi làm cái gì cũng được, làm cái gì cũng đúng, dù đại nghịch bất đạo hơn thì ta cũng hai tay tán thành – Là ngươi liền vừa lòng? Là ngươi ngủ ngon? Là lương tâm yên ổn?”
Trong lời y nói phảng phất giắt theo đao, một câu đâm thủng một lỗ, Trường Canh rùng mình như đau cực kỳ, run rẩy nói: “Thiên hạ thì liên quan gì đến ta, là người trong thiên hạ phụ ta, ta chưa bao giờ nợ thiên hạ này một tí tẹo gì, ta thèm vào quan tâm ai bình phẩm… Nhưng người sống phải có niệm tưởng, Tử Hi à, cả đời ta đến cuối cùng, chút niệm tưởng này muốn chia cũng chia không nổi, đều đặt cả vào ngươi, ngươi muốn cắt đứt niệm tưởng của ta, không bằng chỉ cho ta một con đường chết, giờ ta đi luôn.”
“Ôi, sao đây, Nhạn vương điện hạ còn muốn chết cho ta xem à?” Cố Quân suýt nữa tức đến bật cười, “Ta đời này ghét nhất người khác uy hiếp mình.”
Trường Canh nghe thế như rơi vào hầm băng, khó lòng kiềm chế mà run rẩy. Cả ngày hôm nay không nói chuyện với Cố Quân, trong lòng y lo sợ bất an đến tột cùng, cũng rất muốn như lừa gạt Từ Lệnh, cân nhắc chừng mực, chạy tới cầu lượng giải… đó cũng không hề là việc khó.
Thế nhưng đạo lý một ngàn điều, trong lòng y biết rõ, lại không làm được, không nhịn được.
Nhưng biết chuyện tình ái mê muội thần trí như vậy, tựa thanh kiếm hai lưỡi không chuôi, động một chút là hại người hại mình.
Cố Quân đẩy y ra, Trường Canh hoảng sợ, cuống quýt giơ tay muốn túm lấy: “Tử Hi đừng đi!”
Cố Quân thuận thế kéo tay y tới, bắt y xòe tay ra, lập tức không biết rút từ đâu ra một cây gì đó, giơ tay gõ “Chát” một phát, Trường Canh run mạnh một cái – Nhạn vương đời này chưa từng bị tiên sinh khẻ tay giật mình ngây ra, nhất thời cả giãy giụa cũng quên luôn.
Cố Quân cầm đánh y chính là cây sáo bạch ngọc kia: “Ngươi tự coi mình là heo chó, thì ai sẽ coi ngươi là người? Tự ngươi không biết quý trọng mình, còn khóc lóc lăn lộn đòi ai thương ngươi? Ngươi có hạ tiện không? Hạ tiện không? Hạ tiện không?”
Miệng mắng, mắng một câu đánh một phát, liên tiếp khẻ tay Trường Canh ba phát liền, chuyên môn đánh đúng một chỗ, đánh xong dấu đỏ chỉ có một tuyệt không lan rộng ra.
Đánh xong, Cố Quân dùng cây sáo bạch ngọc xoay cằm y: “Người khác đối đãi ngươi thế nào, có liên quan gì với ngươi? Người khác kính ngươi sợ ngươi, ngươi liền thiên hạ vô địch, người khác vứt ngươi như giày cũ, con mẹ nó ngươi liền thực sự là bùn loãng sao? Chỉ một man nữ chết từ đời tám hoánh, chỉ một chút vu độc bàng môn loạn tâm tính thì có thể thế nào? Nhìn ta nói chuyện!”
Trường Canh: “…”
“Nghe người ta khen Nhạn vương điện hạ học phú ngũ xa, mà lại không biết ‘tự trọng’ là gì, trong ngũ xa của ngươi chứa cái gì thế hả? Giấy chùi đít à?” Cố Quân vừa nói vừa ném sáo đi, thở dài, “Ngươi đợi cả ngày, chỉ để bị ăn đòn, bây giờ được toại nguyện rồi, cút đi!”
Trường Canh sững sờ ngồi trên sập, nắm lòng bàn tay sưng đỏ, trong đau rát hơi hồi vị một chút, ngẩng đầu nhìn Cố Quân với vẻ khó tin.
Cố Quân đưa lưng về phía y rót cho mình một chén trà nguội, rì rì uống hết, cơn giận bớt đi, mới hỏi: “Lưu dân Lưỡng Giang đến khi nào có thể an cư?”
Trường Canh khàn khàn đáp: “… Nhanh thì trước cuối năm.”
Cố Quân lại hỏi một vấn đề giống Từ Lệnh: “Bắc cương Giang Nam, khi nào có thể đánh một trận?”
Trường Canh nhắm mắt, khẽ trả lời: “Quốc nội Tây Dương không hề bền chắc như thép, vừa thăm dò đã biết, vị trí của chính Giáo hoàng cũng lung lay sắp đổ, trong năm tất có sứ giả đàm hòa với ta. Nếu tương kế tựu kế, nghỉ ngơi dưỡng sức một hai năm, là sau đó có thể mạnh tay chiến một trận.”
Cố Quân trầm mặc một lúc: “Đánh giặc xong, có thể thái bình bao lâu?”
Trường Canh: “Khi quốc phú lực cường, tứ hải tự nhiên sẽ phục tòng.”
“Ừm,” Cố Quân gật đầu nói, “Ngươi đi đi.”
Trường Canh nhất thời chưa kịp phản ứng: “Đi… Đi đâu?”
Cố Quân: “Không phải ngươi muốn cùng Từ đại nhân tra chuyện Dương Vinh Quế Giang Bắc gian dối giấu giếm không báo à? Thế nào, ta đã đoán sai, ngươi không định đi ngay trong đêm, mà còn muốn chờ Chung lão tẩy trần cho ngươi sao?”
Trường Canh sửng sốt nhìn y.
“Ta phải nán lại trú địa Giang Bắc thêm vài ngày,” Cố Quân nói, “Hai mươi thân vệ kia ngươi cứ dẫn đi, trừ phi thủy quân Tây Dương qua sông, bằng không đối phó tay sai của quan địa phương cũng đủ, trời sắp tối rồi, đừng trì hoãn nữa.”
Trường Canh im lặng đứng dậy, sửa sang lại dáng vẻ nhếch nhác.
“Còn nữa,” Cố Quân dừng một chút, “Tay ngươi, lát nữa tự mình thoa chút thuốc đi.”
Trường Canh khó khăn quay mặt đi, tựa hồ ẩn nhẫn một lúc, nhỏ giọng nói: “Nghĩa phụ, con muốn người.”
Cố Quân nhất thời cho rằng tai mình lại có bệnh mới: “Ngươi nói cái gì?”
Trường Canh không lặp lại nữa, tai ửng đỏ, vừa khao khát vừa trốn tránh mà liếc trộm Cố Quân, ánh mắt không ngừng chui vào vạt áo trắng như tuyết kia.
Cố Quân: “…”
Cố Quân dẫu có phong lưu thế nào, cũng là phong bình thường, lưu bình thường, trên việc đó còn khá có thói xấu của con cháu thế gia, phải chú ý nhã hứng “thiên thời địa lợi, hoa tiền nguyệt hạ, thủy đáo cừ thành”, thật sự không thể lý giải loại “hưng trí” lên giường nhất định phải gọi “nghĩa phụ”, bị đánh đòn có thể động dục này, nhất thời da đầu ngứa ngáy mà nghĩ bụng: “Hình như hơi bị điên.”
Bởi vậy y chỉ cửa quân trướng mà ngắn gọn nói: “Cút!”
Trường Canh không dám để lỡ chính sự, tất cả khát khao cũng chỉ đành dằn xuống, ngượng ngùng nhìn trộm Cố Quân một cái, miễn cưỡng bình ổn cảm xúc, đào tẩu mất.
Dưới sông nổ lên một trái pháo hoa màu sắc kỳ dị, chính là vị thân vệ phóng hỏa qua sông của Cố Quân. Cát Thần lái Tây Dương giao thẳng tới, ngay sau đó, một sợi xích sắt to bằng cánh tay trẻ con từ trên Tây Dương giao gầm rú quét ngang ra, rẽ gió biển, rít một tiếng chói tai. May mà người dưới nước là tinh anh Huyền Thiết doanh, chẳng những không sợ hung khí này, ngược lại bám lên xích sắt, theo xích sắt quét nửa vòng, sau đó mượn lực lộn người phóng lên giao.
Cát Thần quát to một tiếng: “Vịn chắc! Tây Dương giao này Linh Xu viện thèm muốn đã lâu, hôm nay cuối cùng đã có một cỗ, Đại soái, về sau chúng ta đi theo ngài làm tùy tùng nhặt cơm thừa cũng được a ha ha ha!”
Mọi người đều bị cách chạy như nhảy nhót của Cát linh xu dọa chẳng rảnh chú ý chuyện gì khác, chỉ có thể cố gắng vịn lan can. Trong tai toàn là tiếng nước sông gầm gừ cuồn cuộn đánh vào thân giao, Cố Quân vừa nghiến răng vừa nghĩ: “Ban nãy trói cũng trói rồi, sao không nhớ đập hắn một trận nhỉ?”
Tây Dương giao lướt như bay qua bên dưới đại hải quái kia, lúc này, người Tây Dương muốn có phản ứng cũng không còn kịp rồi.
Trú quân Tây Dương trên bờ Nam mới định thần lại khỏi sự hỗn loạn, đỏ mặt tía tai tính truy kích, ai ngờ lệnh còn chưa hạ, bờ đối diện đã đông nghìn nghịt trường giao Đại Lương bất ngờ xuất cảng.
Nhã tiên sinh kinh hãi bỏ thiên lý nhãn trong tay xuống, vội vàng phân phó: “Khoan! Đừng đuổi theo, đó là một âm mưu, hạm đội chỉnh đội tập kết, chuẩn bị nghênh chiến! Quái lạ, người Trung Nguyên co đầu rút cổ lâu như vậy, sao hôm nay đột nhiên xuất chiến?”
Sắc mặt Giáo hoàng cũng không dễ coi lắm, đích thân cùng một nam tử để hai chòm râu nhỏ từ trong doanh trướng đi ra – chắc là “khách đến từ thánh địa”. Hai người bằng mặt không bằng lòng liếc nhìn nhau, Giáo hoàng quay đầu lại, hơi sầu lo nhìn trú quân Giang Bắc như đại binh áp sát.
Tây Dương giao lao ngang đụng dọc trên sông chớp mắt đã chui vào hạm đội trường giao Đại Lương, mà ngay khi song phương đều bày trận sẵn sàng, thủy quân Đại Lương trong ánh nhìn chăm chú đầy ngạc nhiên của quân địch, đột nhiên hậu đội biến thành tiền đội, động tác gì cũng không có, chậm rãi rút về – giống như chỉ ra cho người ta thấy thôi vậy.
Việc quân Tây Dương bên này chẳng hiểu gì không đề cập tới nữa. Lúc nhận được chim gỗ truyền thư của Trường Canh, Chung Thiền lão tướng quân thực sự giật nảy mình, thầm mắng kẻ điên này làm việc thật điên đảo.
Song Nhạn thân vương và An Định hầu đích thân tới, Chung Thiền và Diêu Trấn một văn một võ hai đương gia Giang Bắc vô luận thế nào đều phải tự mình đến đón.
Theo quy củ, Chung Thiền thi lễ bái bề trên: “Mạt tướng tham kiến Nhạn vương điện hạ, Cố soái…”
Hai vị kia đều từng có duyên phận sư đồ với Chung Thiền, không ai dám để ông bái, vội một trái một phải tiến lên đỡ dậy.
Ánh mắt Cố Quân vô tình lướt qua mu bàn tay Chung lão tướng quân, chỉ thấy trên đó chi chít các đốm nâu, gầy đét như chỉ còn lại một lớp da, sự già nua đập thẳng vào mặt.
Chung Thiền đã ngoài thất tuần, dẫu rằng lưng vẫn thẳng như xưa, tóc dù sao cũng bạc trắng, khinh cừu mấy chục cân khó lòng kham nổi nữa, chỉ mặc giáp mỏng tượng trưng.
Cố Quân nhìn ông, trong lòng nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Y từng vô cùng hâm mộ Chung lão tướng quân, hận không thể noi theo, nhất tịnh từ bỏ quan vị lẫn tước vị, mai danh ẩn tích, lang bạt giang hồ, chẳng ai tìm ra, thật là vui vẻ biết bao nhiêu.
Song y còn chưa kịp đi, thì Chung lão tướng quân đã quay về với thân xác già nua, hai người một nam một bắc, cúc cung tận tụy phần mình, Cố Quân cảm thấy mình như là nhìn thấy một vòng số mệnh quanh quanh co co trốn không thoát vậy.
Chung Thiền ý tứ không rõ liếc nhìn Trường Canh, lại ngắm nghía Cố Quân một phen, nói: “Sắc mặt Cố soái không tốt.”
Cố Quân cười nói: “Ta nhận hoàng mệnh, cam đoan đưa Nhạn vương và Từ đại nhân hai vị khâm sai bình an vô sự về kinh thành, kết quả xuất sư vị tiệp rơi vào trận địa địch, sợ vỡ cả mật, sắc mặt làm sao tốt cho nổi?”
Chung Thiền nhàn nhạt nói: “Đã như vậy, việc tẩy trần cho chư vị đại nhân bàn sau đi. Trọng Trạch, ngươi sắp xếp cho chư vị đại nhân tắm rửa trước, nghỉ ngơi một chút rồi nói sau, thời kỳ đặc biệt còn có một số quân vụ, mạt tướng xin lỗi không hầu chuyện được.”
Nói xong, nhìn Nhạn vương một cái, không thân không thiết chắp tay chào, rồi thực sự quay người đi ngay. Trường Canh đại khái biết lão tướng quân không vừa lòng việc mình an bài lắm, đứng bên không lên tiếng.
Chung Thiền từng này tuổi rồi, đất vàng đã chôn đến cổ, chẳng biết ngày nào sẽ đi gặp tiên đế, không bõ công nịnh bợ ai; hơn nữa mấy vị quyền cao chức trọng trong triều đều xem như là hậu bối của ông, bởi vậy bất kể là Nhạn vương hay An Định hầu tới, lão nhân gia nhất loạt ngôn ngữ và thần sắc không giả dối, thái độ ấy làm Từ Lệnh mới tìm được đường sống trong chỗ chết phải sửng sốt.
Chỉ còn lại Diêu Trấn ở bên cạnh đau đầu, vội vắt hết óc pha trò làm dịu bầu không khí, lại vội vã sắp xếp doanh trướng cho mọi người nghỉ ngơi.
Cố Quân rửa ráy qua loa, thay quần áo sũng nước mưa, còn chưa kịp làm gì, đã mệt phờ râu trước, phân phó một tiếng không được để ai đến quấy rầy, rồi nằm trong lều đánh một giấc say sưa.
Chờ y tỉnh dậy thì trời đã tối rồi, trước mắt mơ hồ, tiếng động xung quanh cũng đều nghe không rõ lắm. Y mới cử động, một đôi tay từ bên cạnh đã chìa tới, chu đáo cho y uống hai hớp trà để tỉnh táo trước, rồi lập tức lại bưng đến một bát thuốc mùi vị quen thuộc.
Không cần hỏi, Cố Quân cũng biết là ai đến.
Cố Quân không lên tinh thần, ngủ một giấc dậy người càng mệt hơn, chẳng có tâm trạng để ý tới Trường Canh, nhận thuốc một ngụm uống cạn, lại ngả đầu xuống gối, một lòng một dạ nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ thuốc có tác dụng.
Trường Canh im lặng ngồi bên, lấy ngón tay thay ngân châm, không nhẹ không mạnh quanh quẩn trên huyệt vị ở cổ y. Cố Quân bị ấn đến buồn ngủ, cảm thấy một chút tỉnh táo trong lòng mình như ngọn đèn chập chờn trước gió, cháy đứt quãng.
Giây lát sau, nhĩ lực dần rõ và cảm giác đau đớn kéo dài không ngừng đồng thời trỗi lên, lúc này Cố Quân mới hoàn toàn tỉnh táo lại, không khỏi hơi nhíu mày.
Trường Canh dừng động tác trên tay, cúi đầu hôn nhẹ ấn đường nhíu lại của Cố Quân, chạm nhẹ rồi rời đi như thăm dò vậy; ngay lập tức, khả năng là thấy Cố Quân không phản ứng gì, gan dần to hơn, dọc theo mũi Cố Quân từ từ hôn xuống, cuối cùng dừng trên đôi môi còn vị thuốc hơi đăng đắng kia.
Cố Quân mới uống thuốc xong chưa súc miệng, miệng đang đắng ngắt, không muốn hôn lắm, vì thế hơi nghiêng đầu né.
Ai ngờ y trốn không rõ lắm chẳng biết đã kích thích gì Trường Canh, hơi thở vừa rồi yên ổn đột nhiên thay đổi, hô hấp chợt dồn dập, tay dốc hết sức ghì chặt Cố Quân vào lòng, mang theo một chút tuyệt vọng không nói nên lời, toàn bộ tập kích tới, phảng phất không phải muốn hôn, mà là thâm thù đại hận cắn xé vậy.
Cố Quân giơ tay bóp gáy y, lại bị Trường Canh giữa chừng túm lấy, đè mạnh lên sập.
Được đằng chân lại lân đằng đầu rồi.
Cố Quân nhíu mày, nghiêng người kéo khuỷu tay Trường Canh đến mép giường, không nhẹ không mạnh gõ ngay gân tê, Trường Canh quả nhiên bị đau, buông tay theo bản năng, song ngay sau đó lại bất chấp tất cả mà quấn tới.
Cố Quân dùng thuật cầm nã ngăn y: “Đây là nơi nào, ngươi phát điên gì thế hả?”
Trường Canh thở nặng nề đến đáng sợ, dù chết cũng muốn bám chặt y không buông, bị bắt lại cũng không chịu buông tay, vẫn ngang bướng lôi tay ra với người ta, cổ tay vặn đến mức độ nhất định, “Rắc” một tiếng, sự cố chấp thà tự hại mình cũng không chịu lui đi thực sự khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Cố Quân dĩ nhiên không thể bẻ gãy cổ tay y, song vừa hơi buông lỏng thì Trường Canh liền nhào lên, tựa hồ muốn nhốt người ta ở trên giường, từ bên trên chằm chằm nhìn xuống Cố Quân, ánh mắt như sói đói vậy.
Vừa tham lam, vừa sợ hãi.
Như là muốn bất chấp tất cả, lại như là tùy thời căng thẳng đề phòng cái gì.
Tầm mắt vốn mờ của Cố Quân dần dần có tiêu cự, bốn bề đã có thể thấy rõ, mới biết mình bất tri bất giác đã ngủ cả ngày, rạng sáng đi nghỉ ngơi, lúc này đã hơi quá hoàng hôn, chiều hôm xâm xẩm.
Y ở nơi ánh sáng ảm đạm nhìn đôi mắt Trường Canh, chưa phát hiện huyết quang và trùng đồng không may mắn, liền biết Trường Canh lúc này tỉnh táo, chỉ đơn thuần là gây chuyện thôi.
Giằng co không biết bao lâu, vẻ hung ác trong mắt Trường Canh rốt cuộc lắng lại như thủy triều rút đi, mà vẻ cầu xin không cách nào tả được lại từ từ gạt bọt nước lộ ra: “Tử Hi, ta…”
Cố Quân lạnh lùng hỏi: “Ngươi cái gì?”
Trường Canh trước ánh mắt y không tự chủ được hơi co rúm lại, từ từ buông y ra, cả người cứng còng như rối gỗ, khẽ nhắm mắt lại, suy sụp ngồi bên cạnh.
Y thật sự quá nhạy cảm với Cố Quân, nhạy cảm đến mức Cố Quân chẳng cần nói gì, chỉ một ánh mắt là có thể khiến ruột gan y đứt từng khúc.
Sự trầm mặc lan ra doanh trướng nho nhỏ, rất lâu, Trường Canh mới thấp giọng nói trong sự tĩnh mịch châm rơi cũng nghe rõ: “Lần này Nam hạ, ta muốn ép Lý Phong đứng ở bên ta, muốn thử xem môn phiệt thế gia trong triều rốt cuộc có thể gây bao sóng gió – Những người đó bảo thủ quen rồi, nội bộ cũng không phải bền chắc như thép, ở trong kinh thành động tác quá lớn dễ bị dội ngược, không bằng lấy Giang Bắc làm phá khẩu, dụ họ tự lơ là thiếu cảnh giác mà phân tách mắc câu. Ta còn muốn thừa cơ đẩy tân quý lên đài, chờ bước tiếp theo triệt để bài trừ dị kỷ, dọn sạch triều đường.”
Trong dăm ba câu của y phảng phất có sóng ngầm quét qua, độc không đề cập tới bốn chữ “ổn định lưu dân”, giống như giận dỗi tị hiềm, cố ý không chịu nói một chút hảo ý của mình, âm hiểm giả dối thế nào, đê tiện vô sỉ thế nào, y lại càng muốn nói ra.
Ai chẳng biết Nhạn vương gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, chỉ cần y muốn thì lão cứng đầu như Trương Phụng Hàm cũng có thể ngoan ngoãn nghe theo, nhưng lúc này đối mặt với Cố Quân, y lại cảm thấy mình biến thành một Trương Phụng Hàm phiên bản trẻ tuổi, chuyên chọn lời Cố Quân không thích nghe.
Mà y vừa mở miệng, liền không thể vãn hồi, thoáng thở dốc giây lát, tiếp tục không thèm lựa lời: “Đám tân quý này là ta dùng phong hỏa phiếu nâng lên, nhân quốc nạn tụ tập thành đảng, về sau căn bản không cần mất công bồi dưỡng, chỉ cần hơi quan tâm, là nhất định có thể khéo léo dẫn dắt thành một xu thế. Họ sẽ gấp gáp khuấy cựu triều chính và cựu chế độ đến long trời lở đất, ta muốn lệ Hoàng đế một mình độc đoán càn khôn từ thời Vũ đế triệt để mất đi ở đời này, về phần Lý Phong, hắn thích thế nào thì mặc xác, người của Lý gia chết sạch ta mới vui.”
Cố Quân lúc này xem như đã hiểu, tên khốn nạn này tự cảm thấy thẹn với lòng, ngược lại cố ý giương nanh múa vuốt phô trương thanh thế, nhất định phải kiếm chuyện cãi nhau một trận mới an tâm.
Cố Quân trong bụng bốc khói nghĩ: “Vừa lòng ngươi rồi.”
Thế là giọng điệu gây sự hỏi: “Ngươi không họ Lý? Vậy ngươi là họ heo hay họ chó?”
“Ta?” Trường Canh thoáng cười một tiếng, “Ta trời sinh không bằng heo chó, chỉ là một con rối thịt người trong tay man nữ…”
Y còn chưa nói xong, Cố Quân đã giơ tay cho y một bạt tai, Trường Canh theo bản năng nhắm mắt lại không thèm trốn tránh, bàn tay kia kéo theo kình phong, nhưng trước khi đụng vào mặt y, lại dừng sát ngay cổ.
“Công tội tự có người trong thiên hạ bình luận, ngươi quấn lấy ta muốn bị mắng là có ý gì?” Cố Quân vốn định dịu giọng đi, ai ngờ nói đến đoạn sau cũng nổi giận thật, “Một khóc lóc hai náo loạn ba thắt cổ ép ta thừa nhận ngươi làm cái gì cũng được, làm cái gì cũng đúng, dù đại nghịch bất đạo hơn thì ta cũng hai tay tán thành – Là ngươi liền vừa lòng? Là ngươi ngủ ngon? Là lương tâm yên ổn?”
Trong lời y nói phảng phất giắt theo đao, một câu đâm thủng một lỗ, Trường Canh rùng mình như đau cực kỳ, run rẩy nói: “Thiên hạ thì liên quan gì đến ta, là người trong thiên hạ phụ ta, ta chưa bao giờ nợ thiên hạ này một tí tẹo gì, ta thèm vào quan tâm ai bình phẩm… Nhưng người sống phải có niệm tưởng, Tử Hi à, cả đời ta đến cuối cùng, chút niệm tưởng này muốn chia cũng chia không nổi, đều đặt cả vào ngươi, ngươi muốn cắt đứt niệm tưởng của ta, không bằng chỉ cho ta một con đường chết, giờ ta đi luôn.”
“Ôi, sao đây, Nhạn vương điện hạ còn muốn chết cho ta xem à?” Cố Quân suýt nữa tức đến bật cười, “Ta đời này ghét nhất người khác uy hiếp mình.”
Trường Canh nghe thế như rơi vào hầm băng, khó lòng kiềm chế mà run rẩy. Cả ngày hôm nay không nói chuyện với Cố Quân, trong lòng y lo sợ bất an đến tột cùng, cũng rất muốn như lừa gạt Từ Lệnh, cân nhắc chừng mực, chạy tới cầu lượng giải… đó cũng không hề là việc khó.
Thế nhưng đạo lý một ngàn điều, trong lòng y biết rõ, lại không làm được, không nhịn được.
Nhưng biết chuyện tình ái mê muội thần trí như vậy, tựa thanh kiếm hai lưỡi không chuôi, động một chút là hại người hại mình.
Cố Quân đẩy y ra, Trường Canh hoảng sợ, cuống quýt giơ tay muốn túm lấy: “Tử Hi đừng đi!”
Cố Quân thuận thế kéo tay y tới, bắt y xòe tay ra, lập tức không biết rút từ đâu ra một cây gì đó, giơ tay gõ “Chát” một phát, Trường Canh run mạnh một cái – Nhạn vương đời này chưa từng bị tiên sinh khẻ tay giật mình ngây ra, nhất thời cả giãy giụa cũng quên luôn.
Cố Quân cầm đánh y chính là cây sáo bạch ngọc kia: “Ngươi tự coi mình là heo chó, thì ai sẽ coi ngươi là người? Tự ngươi không biết quý trọng mình, còn khóc lóc lăn lộn đòi ai thương ngươi? Ngươi có hạ tiện không? Hạ tiện không? Hạ tiện không?”
Miệng mắng, mắng một câu đánh một phát, liên tiếp khẻ tay Trường Canh ba phát liền, chuyên môn đánh đúng một chỗ, đánh xong dấu đỏ chỉ có một tuyệt không lan rộng ra.
Đánh xong, Cố Quân dùng cây sáo bạch ngọc xoay cằm y: “Người khác đối đãi ngươi thế nào, có liên quan gì với ngươi? Người khác kính ngươi sợ ngươi, ngươi liền thiên hạ vô địch, người khác vứt ngươi như giày cũ, con mẹ nó ngươi liền thực sự là bùn loãng sao? Chỉ một man nữ chết từ đời tám hoánh, chỉ một chút vu độc bàng môn loạn tâm tính thì có thể thế nào? Nhìn ta nói chuyện!”
Trường Canh: “…”
“Nghe người ta khen Nhạn vương điện hạ học phú ngũ xa, mà lại không biết ‘tự trọng’ là gì, trong ngũ xa của ngươi chứa cái gì thế hả? Giấy chùi đít à?” Cố Quân vừa nói vừa ném sáo đi, thở dài, “Ngươi đợi cả ngày, chỉ để bị ăn đòn, bây giờ được toại nguyện rồi, cút đi!”
Trường Canh sững sờ ngồi trên sập, nắm lòng bàn tay sưng đỏ, trong đau rát hơi hồi vị một chút, ngẩng đầu nhìn Cố Quân với vẻ khó tin.
Cố Quân đưa lưng về phía y rót cho mình một chén trà nguội, rì rì uống hết, cơn giận bớt đi, mới hỏi: “Lưu dân Lưỡng Giang đến khi nào có thể an cư?”
Trường Canh khàn khàn đáp: “… Nhanh thì trước cuối năm.”
Cố Quân lại hỏi một vấn đề giống Từ Lệnh: “Bắc cương Giang Nam, khi nào có thể đánh một trận?”
Trường Canh nhắm mắt, khẽ trả lời: “Quốc nội Tây Dương không hề bền chắc như thép, vừa thăm dò đã biết, vị trí của chính Giáo hoàng cũng lung lay sắp đổ, trong năm tất có sứ giả đàm hòa với ta. Nếu tương kế tựu kế, nghỉ ngơi dưỡng sức một hai năm, là sau đó có thể mạnh tay chiến một trận.”
Cố Quân trầm mặc một lúc: “Đánh giặc xong, có thể thái bình bao lâu?”
Trường Canh: “Khi quốc phú lực cường, tứ hải tự nhiên sẽ phục tòng.”
“Ừm,” Cố Quân gật đầu nói, “Ngươi đi đi.”
Trường Canh nhất thời chưa kịp phản ứng: “Đi… Đi đâu?”
Cố Quân: “Không phải ngươi muốn cùng Từ đại nhân tra chuyện Dương Vinh Quế Giang Bắc gian dối giấu giếm không báo à? Thế nào, ta đã đoán sai, ngươi không định đi ngay trong đêm, mà còn muốn chờ Chung lão tẩy trần cho ngươi sao?”
Trường Canh sửng sốt nhìn y.
“Ta phải nán lại trú địa Giang Bắc thêm vài ngày,” Cố Quân nói, “Hai mươi thân vệ kia ngươi cứ dẫn đi, trừ phi thủy quân Tây Dương qua sông, bằng không đối phó tay sai của quan địa phương cũng đủ, trời sắp tối rồi, đừng trì hoãn nữa.”
Trường Canh im lặng đứng dậy, sửa sang lại dáng vẻ nhếch nhác.
“Còn nữa,” Cố Quân dừng một chút, “Tay ngươi, lát nữa tự mình thoa chút thuốc đi.”
Trường Canh khó khăn quay mặt đi, tựa hồ ẩn nhẫn một lúc, nhỏ giọng nói: “Nghĩa phụ, con muốn người.”
Cố Quân nhất thời cho rằng tai mình lại có bệnh mới: “Ngươi nói cái gì?”
Trường Canh không lặp lại nữa, tai ửng đỏ, vừa khao khát vừa trốn tránh mà liếc trộm Cố Quân, ánh mắt không ngừng chui vào vạt áo trắng như tuyết kia.
Cố Quân: “…”
Cố Quân dẫu có phong lưu thế nào, cũng là phong bình thường, lưu bình thường, trên việc đó còn khá có thói xấu của con cháu thế gia, phải chú ý nhã hứng “thiên thời địa lợi, hoa tiền nguyệt hạ, thủy đáo cừ thành”, thật sự không thể lý giải loại “hưng trí” lên giường nhất định phải gọi “nghĩa phụ”, bị đánh đòn có thể động dục này, nhất thời da đầu ngứa ngáy mà nghĩ bụng: “Hình như hơi bị điên.”
Bởi vậy y chỉ cửa quân trướng mà ngắn gọn nói: “Cút!”
Trường Canh không dám để lỡ chính sự, tất cả khát khao cũng chỉ đành dằn xuống, ngượng ngùng nhìn trộm Cố Quân một cái, miễn cưỡng bình ổn cảm xúc, đào tẩu mất.
Bình luận facebook