Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118: Nguyệt chi nữ thần
"Chúng ta đi." Một tên Võ Giả trên Thanh huyết ma bức quát lên một tiếng lớn, dùng sức thúc mạnh lưng Thanh huyết ma bức.
Thanh huyết ma bức giống như mũi tên bắn đi phút chốc đã bay về phía trước, sắc mặt những Tu La Huyết vệ phía sau đều đại biến, cũng thúc dục Thanh huyết ma bức vội vã bay về hướng Thạch gia.
Thạch Nham vẻ mặt hoảng sợ, cả kinh nói:
"Có chuyện gì?"
"Tam Thần Giáo và chúng ta là phe đối địch, từ bên trong thần thạch kia ta phát giác ra một khí tức kinh khủng. Bất ai ở trong đó thức tỉnh đều là nhân vật quan trong của Tam Thần Giáo, hắn vừa thấy Thanh huyết ma bức sẽ biết ngay chúng ta là người Dương gia, Tiêu đại nhân không ở đây, chúng ta không dám cam đoan Nham thiếu gia sẽ không bị thương!"
Tên Võ Giả của Dương gia bên cạnh Thạch Nham, vẻ mặt địa ngưng trọng, cảnh giác hơn bao giờ.
Tam Thần Giáo, lại là Tam Thần Giáo!
Thạch Nham nhướng mày, trong lòng có chút kiêng kị với thế lực này của Vô Tận hải.
Tuy rằng rất muốn nhìn trong thần thạch sẽ phát sinh cái gì, nhưng mà nghe người này giải thích, Thạch Nham cũng biết là hung hiểm, chỉ đành theo Thanh huyết ma bức rời đi, nhưng vẫn quay đầu nhìn về phương hướng quảng trường Thần Thạch kia.
Trong phút chốc, một luồng anh trăng rực rỡ kinh thiên động địa, từ phương hướng quảng trường Thần Thạch bộc phát ra.
Cung với tiếng nổ thật lớn, một nữ tử thần bí bận y phục Võ Giả trắng thuần như nữ thần phút chốc hiện thân ở trên không trung quảng trường Thần Thạch.
Cách xa nhau khá xa, nhưng Thạch Nham vẫn là nhìn ra nữ tử này giống như ánh sáng thiên địa nguyệt hoa, xinh đẹp không thể khinh nhờn, như nguyệt chi nữ thần rung động lòng người, tuyết cơ băng cốt, đang tụ tập thiên địa linh khí.
Thần bí nữ tử kia lơ lững giữa hư không, hình như có chút mờ mịt, dừng ở trên không trung quảng trường Thần Thạch trong chốc lát, bỗng biến thành một hào quang trăng sáng, đột nhiên bay về phía Đông.
"Thiên Vị cường giả!" Võ Giả bên cạnh Thạch Nham, vẻ mặt hoảng sợ, lộ ra nét mặt đag sợ hãi,
"May mà chúng ta nhanh, nếu như bị nàng chú ý, sợ là chúng ta sẽ bị giết hết."
"Còn lợi hại hơn Tiêu thúc sao?" Thạch Nham ngạc nhiên.
"Không biết, nhưng mà khí tức trên người nàng, đích thực không kém Tiêu đại nhân." Tên Võ Giả này trầm ngâm một lát, lại nói:
"Nhật Nguyệt Tinh tam thần của Tam Thần Giáo tinh thông Áo nghĩa thần thông của Tam Thần Giáo, bí thuật vô số, bản thân cũng có võ kỹ Thánh cấp, mặc dù là cảnh giới ngang nhau sợ là Tiêu đại nhân chống lại nàng cũng rất bất lợi."
Thạch Nham biến sắc.
"Vù vù vù."
Một con Thanh huyết ma bức phía sau, nhanh chóng tới gần bên trên Hạ Tâm Nghiên đang ngồi.
Ánh mắt Hạ Tâm Nghiên lóe ra quang mang, hình như cũng có chút ngạc nhiên, sau khi bay đến đây khẽ nói:
"Thạch Nham, vừa rồi ngươi đã làm cái gì?"
"Không làm gì cả." Thạch Nham nhíu mày, "Ta đi vào phương hướng quảng trường Thần Thạch kia, Tinh Thần Võ Hồn trong cơ thể đột nhiên ngưng luyện thành một quầng sáng ngôi sao, quầng sáng kia không chịu khống chế từ trong cơ thể ta bay ra rơi vào trên thần thạch kia. Sau đó thần thạch hình như rạn nứt phát ra hào quang loá mắt, chắc là nữ nhân kia tử bên trong thần thạch bay ra."
"Nghe nói khối thần thạch này đã tồn tại ngàn năm?", Ánh mắt Hạ Tâm Nghiên kinh dị, khẽ quát.
Gật đầu, Thạch Nham nói:
"Đúng vậy, theo ta được biết lúc Thiên Vẫn thành còn chưa có, khối thiên ngoại vẫn thạch này từ trên trời giáng xuống. Cái tên Thiên Vẫn thành này, cũng do khối thần thạch mà có, cô có biết chuyện liên quan đến thần thạch không?"
"Gặp Tiêu đại nhân rồi nói sau." Hạ Tâm Nghiên hịt một ngụm khí lạnh, không biết nhớ tới chuyện đáng sợ gì.
Thấy nàng không muốn giải thích ngay, Thạch Nham cũng không có truy hỏi, trong lòng vẫn rất nghi hoặc.
Thanh huyết ma bức bay đi cực nhanh, rất nhanh đã hạ xuống đình viện bên trong Thạch gia.
Tiêu Hàn Y và Thạch Kiên những người liên quan, tạm thời còn chưa trở về, sau khi Thạch Nham trở về thì ở quảng trường thật lớn, chờ Tiêu Hàn Y trở về.
Lúc sắc trời tờ mờ sáng, Tiêu Hàn Y và đoàn người Thạch Kiên, Tả Hư, chậm rãi từ hướng Bắc Minh gia bay trở về.
Vẻ mặt nhóm người này đằng đằng sát khí, trong ánh mắt lại có chút hưng phấn, xem ra chắc là ở Bắc Minh gia chém giết rất là thống khoái.
"Ồ!"
Sau khi Tiêu Hàn Y về đây chỉ từ đằng xa liếc mắt quét qua Thạch Nham, liền đột nhiên la hoảng lên,
"Nham thiếu gia, ngươi, ngươi..."
Bị Tiêu Hàn Y đích nhìn chằm chằm, Thạch Nham chậm rãi gật đầu,
"Có lẽ toàn bộ dược lực của Bất Tử Tạo Hóa Đan bị phóng thích ra, không chú ý lại đột phá."
Thạch Kiên ngẩn ngơ, không dám tin nhìn Thạch Nham, kinh hỉ quát:
"Tiểu tử, ngươi, ngươi đột phá đến cảnh giới Bách Kiếp sao?"
"Ừm."
"Làm sao có thể?" Sắc mặt Tả Hư cực kỳ quái dị, liên tục lắc đầu, ánh mắt lóe ra dị quang, nhìn chằm chằm Thạch Nham hết trái qua phải, làm thế nào cũng không thể tin được.
"Ha ha ha! Ha ha ha ha!"
Tiêu Hàn Y ngửa mặt lên trời cười một tiếng dài,
"Thật không ngờ tới, ha ha, thật sự là không ngờ tới a! Mười bảy tuổi! Cảnh giới Bách Kiếp! Mặc dù là ở Dương gia, cũng không tìm ra thiên phú cỡ này! Ha ha, Nham thiếu gia, bây giờ ta có thể khẳng định chỉ cần trở lại Dương gia, gia chủ tất sẽ đối đãi ngươi như chí bảo."
Thạch Kiên vừa nghe đến một câu này của Tiêu Hàn Y, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, cúi đầu kiềm được thở dài.
Thạch Nham thiên phú kinh người như thế, nếu ở lại Thạch gia, chẳng những Thạch gia có thể ở Thương Minh muốn làm mưa làm gió, thậm chí tương lai có thể vượt lên trên hoàng thất Liệt Hỏa đế quốc, Thần Hữu đế quốc!
Mười bảy tuổi cảnh giới Bách Kiếp! Mặc dù là Bắc Minh Sách, cũng không đạt đến độ cao này a!
Nghĩ đến Thạch Nham phải rời khỏi Thạch gia, đi đến Dương gia ở Vộ Tận hải, lòng Thạch Kiên buồn phiền hoảng sợ, biết không thể ngăn cản việc này nên càng làm hắn đau khổ hơn.
"Tiêu đại nhân, vừa rồi lúc ở trên quảng trường Thần Thạch..." Một tên Võ Giả đi cùng Thạch Nham vẻ mặt ngưng trọng, vội vàng nói lại tình hình trên đường.
Tiêu Hàn Y biến sắc, trên khuôn mặt dữ tợn đầy ngạc nhiên.
Hồi lâu, Tiêu Hàn Y mới nhìn về Hạ Tâm Nghiên, trầm giọng nói:
"Hạ nha đầu, ngươi thấy thế nào?"
"Ngàn năm trước, Nhật Nguyệt Tinh tam thần của Tam Thần Giáo và rất nhiều cao thủ giáo hội đi vào Thất Trọng Minh Giới, trong khi giao chiến với A Tị Minh vương chỉ có một mình Nhật thần trở về. Tinh thần và Nguyệt thần đến bây giờ vẫn mất tích, không còn xuất hiện ở Vô Tận hải, Tinh thần Âu Dương Trì ở Tử Tịch đầm lầy để lại ngụy Thiên Môn, để Võ Hồn Nguyên Ấn truyền thừa, nhưng Nguyệt thần Âu Dương Hạ Hoa vẫn không biết tung tích, nữ nhân bên trong thiên ngoại vẫn thạch có thể là...?"
"Không thể!" Tiêu Hàn Y lắc lắc đầu, cắt ngang suy đoán của Hạ Tâm Nghiên, "Nguyệt thần Âu Dương Hạ Hoa chính là Thần cảnh cường giả, mặc dù là tự mình phong ấn ngàn năm thần thức ý niệm của Thần cảnh cường giả vẫn còn, khí thế tuyệt đối sẽ không như thế! Dựa theo lời các ngươi, nữ nhân thần bí kia đại khái chỉ có tu vi cảnh giới Thiên Vị, tuyệt đối không phải là Âu Dương Hạ Hoa!"
"Ta nghe nói, Nguyệt thần Âu Dương Hạ Hoa có nữ nhi thiên phú kinh người, hình như gọi là Âu Dương Lạc Sương, năm đó nàng cũng đi Thất Trọng Minh Giới. Nhưng mà, khi đó Âu Dương Lạc Sương chỉ có hai mươi mốt tuổi, cũng chỉ có tu vi cảnh giới Bách Kiếp, nữ nhân thần bí kia có thể là nàng hay không?"
"Âu Dương Lạc Sương?"
Vẻ mặt Tiêu Hàn Y ngẩn ngơ, đột nhiên cả kinh nói: "Rất có thể chính là nàng này! Ngàn năm trước nàng chỉ có tu vi cảnh giới Bách Kiếp, lúc ở Thất Trọng Minh Giới đích chắc chắn Nguyệt thần bị trọng thương thế nên mới mang theo nàng độn ra khỏi Thất Trọng Minh Giới, thu thập thiên ngoại thiên thạch tạo thành bình phong thiên nhiên, phong ấn Âu Dương Lạc Sương ở bên trong, thật sự là nàng thì sợ là lần này thực lực Tam Thần Giáo tăng mạnh."
"Vì sao?" Thạch Nham nghi hoặc hỏi.
"Viêm Nhật Võ Hồn, Ngân Nguyệt Võ Hồn và Tinh Thần Võ Hồn của Tam Thần Giáo có thể vẫn hấp thu năng lượng của nhật nguyệt tinh, hấp thu năng lượng càng nhiều, ba loại Võ Hồn sẽ tiến hóa càng nhanh, cũng sẽ trở nên càng đáng sợ. nói như vậy ở trong Tam Thần Giáo, Võ Giả tuổi tác càng lớn cấp bậc Võ Hồn của Nhật Nguyệt Tinh càng cao, bởi vì tuổi càng lớn cũng có nghĩa là hấp thu năng lượng Nhật Nguyệt Tinh càng nhiều, hấp thu cũng đủ năng lượng Võ Hồn tự nhiên sẽ tiến hóa."
Hạ Tâm Nghiên hít một hơi thật sâu, "Nếu nữ nhân thần bí kia thật sự là kia Âu Dương Lạc Sương, chỉ sợ là nàng ta đã hấp thu ánh trăng ngàn năm, cũng không biết Ngân Nguyệt Võ Hồn tiến hóa đến mức nào. Năm đó Âu Dương Lạc Sương chính là một trong thần tử của Tam Thần Giáo, phong ấn ngàn năm, hấp thu ngàn năm ánh trăng Ngân Nguyệt Võ Hồn của nàng sợ là đã đến mức không thể tưởng tượng."
"Trận chiến ngàn năm trước, Tam Thần Giáo tổn thất thảm trọng, Nhật thần tuy rằng còn sống trở về, nhưng cũng vào ba trăm tuổi vẫn lạc và bị thiêu cháy. Nhưng mà hắn vẫn trong ba trăm năm, tạo ra một thế hệ Nhật thần nhưng Nguyệt thần, Tinh thần từ đó về sau biến mất, mấy năm nay Tam Thần Giáo tuy rằng cũng xuất hiện không ít thần tử nhưng không có một người trở thành tân Tinh thần, Nguyệt thần. Mặc dù Tam Thần Giáo chỉ có Nhật thần nhưng vẫn là một trong thế lực mạnh nhất Vô Tận hải, Âu Dương Lạc Sương hấp thu ngàn năm ánh sáng quay trở về Vô Tận hải, tất nhiên sẽ trở thành Nguyệt thần mạnh nhất từ trước tới nay! Lần này thế lực Tam Thần Giáo tất nhiên tăng mạnh". Tiêu Hàn Y cũng liên tục thở dài.
Thạch Nham không nói được một lời, nghe đối thoại giữa Tiêu Hàn Y và Hạ Tâm Nghiên, càng hiếu kỳ với Tam Thần Giáo thần bí kia hơn.
"Thạch Nham chiếm được Tinh Thần Võ Hồn của Tinh thần, nếu hắn có thể tiến vào Tam Thần Giáo, có được Áo nghĩa thần thông vận dụng Võ Hồn của Tam Thần Giáo, tương lai hắn có thể trở thành một thế hệ Tinh thần mới của Tam Thần Giáo." Hạ Tâm Nghiên trầm ngâm một chút, đột nhiên nhìn chằm chằm Thạch Nham nói:
"Tinh thần ở Tam Thần Giáo có địa vị đặc biệt nếu Tam Thần Giáo không biết thân phận của Thạch Nham, đích thực Tam Thần Giáo sẽ dốc túi truyền thụ Võ Hồn thần thông , như vậy..."
Ánh mắt Tiêu Hàn Y sáng lên, yên lặng gật gật đầu, nói:
"Tất cả còn phải cần gia chủ làm chủ, để Nham thiếu gia đi Tam Thần Giáo nhận Võ Hồn thần thông, quá mức hung hiểm."
"Thạch Nham là người Dương gia các ngươi, tất cả do Dương gia các ngươi làm chủ, ta chỉ đưa ra đề nghị." Hạ Tâm Nghiên lạnh nhạt nói.
"Thạch gia chủ, ta vốn muốn ở lại thêm vài ngày, nhưng mà bây giờ tình hình có biến, chúng ta phải sớm một chút trở về Vô Tận hải. Cũng may người Lăng gia, Mặc gia, Bắc Minh gia nên giết đã bị giết sạch, chuyện còn lại ta nghĩ các ngươi sẽ có năng lực giải quyết."
Tiêu Hàn Y trầm ngâm một chút lại từ trong ngực lấy ra hai quyển sách màu vàng, đưa cho Thạch Kiên:
"Nơi này có hai bản võ kỹ Linh cấp, hy vọng có thể trợ giúp các ngươi, nơi này còn có phương thức liên lạc Dương gia, về sau nếu các ngươi gặp phải phiền toái không giải quyết được, có thể giao cho Khố Lạc của Phiêu Miểu Các, hắn sẽ đưa tin tức này đến Dương gia."
Thạch Kiên vừa mừng vừa sợ, cầm mấy thứ Tiêu Hàn Y đưa đến, không biết nên nói cái gì mới tốt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Nham thiếu gia, chúng ta phải sớm xuất phát." Tiêu Hàn Y nhìn về phía Thạch Nham.
"Ta đi xem cha ta đã." Thạch Nham gật gật đầu yên lặng rời đi.
Nửa giờ sau, Thạch Nham lần lượt nói lời từ biệt với người Thạch gia, lên con Thanh huyết ma bức của Tiêu Hàn Y.
Lúc một tia sáng đầu tiên xuất hiện, Thạch Nham cưỡi Thanh huyết ma bức ở dưới ánh nắng bay về phía Đông tiến đến Vô Tận hải.
Thanh huyết ma bức giống như mũi tên bắn đi phút chốc đã bay về phía trước, sắc mặt những Tu La Huyết vệ phía sau đều đại biến, cũng thúc dục Thanh huyết ma bức vội vã bay về hướng Thạch gia.
Thạch Nham vẻ mặt hoảng sợ, cả kinh nói:
"Có chuyện gì?"
"Tam Thần Giáo và chúng ta là phe đối địch, từ bên trong thần thạch kia ta phát giác ra một khí tức kinh khủng. Bất ai ở trong đó thức tỉnh đều là nhân vật quan trong của Tam Thần Giáo, hắn vừa thấy Thanh huyết ma bức sẽ biết ngay chúng ta là người Dương gia, Tiêu đại nhân không ở đây, chúng ta không dám cam đoan Nham thiếu gia sẽ không bị thương!"
Tên Võ Giả của Dương gia bên cạnh Thạch Nham, vẻ mặt địa ngưng trọng, cảnh giác hơn bao giờ.
Tam Thần Giáo, lại là Tam Thần Giáo!
Thạch Nham nhướng mày, trong lòng có chút kiêng kị với thế lực này của Vô Tận hải.
Tuy rằng rất muốn nhìn trong thần thạch sẽ phát sinh cái gì, nhưng mà nghe người này giải thích, Thạch Nham cũng biết là hung hiểm, chỉ đành theo Thanh huyết ma bức rời đi, nhưng vẫn quay đầu nhìn về phương hướng quảng trường Thần Thạch kia.
Trong phút chốc, một luồng anh trăng rực rỡ kinh thiên động địa, từ phương hướng quảng trường Thần Thạch bộc phát ra.
Cung với tiếng nổ thật lớn, một nữ tử thần bí bận y phục Võ Giả trắng thuần như nữ thần phút chốc hiện thân ở trên không trung quảng trường Thần Thạch.
Cách xa nhau khá xa, nhưng Thạch Nham vẫn là nhìn ra nữ tử này giống như ánh sáng thiên địa nguyệt hoa, xinh đẹp không thể khinh nhờn, như nguyệt chi nữ thần rung động lòng người, tuyết cơ băng cốt, đang tụ tập thiên địa linh khí.
Thần bí nữ tử kia lơ lững giữa hư không, hình như có chút mờ mịt, dừng ở trên không trung quảng trường Thần Thạch trong chốc lát, bỗng biến thành một hào quang trăng sáng, đột nhiên bay về phía Đông.
"Thiên Vị cường giả!" Võ Giả bên cạnh Thạch Nham, vẻ mặt hoảng sợ, lộ ra nét mặt đag sợ hãi,
"May mà chúng ta nhanh, nếu như bị nàng chú ý, sợ là chúng ta sẽ bị giết hết."
"Còn lợi hại hơn Tiêu thúc sao?" Thạch Nham ngạc nhiên.
"Không biết, nhưng mà khí tức trên người nàng, đích thực không kém Tiêu đại nhân." Tên Võ Giả này trầm ngâm một lát, lại nói:
"Nhật Nguyệt Tinh tam thần của Tam Thần Giáo tinh thông Áo nghĩa thần thông của Tam Thần Giáo, bí thuật vô số, bản thân cũng có võ kỹ Thánh cấp, mặc dù là cảnh giới ngang nhau sợ là Tiêu đại nhân chống lại nàng cũng rất bất lợi."
Thạch Nham biến sắc.
"Vù vù vù."
Một con Thanh huyết ma bức phía sau, nhanh chóng tới gần bên trên Hạ Tâm Nghiên đang ngồi.
Ánh mắt Hạ Tâm Nghiên lóe ra quang mang, hình như cũng có chút ngạc nhiên, sau khi bay đến đây khẽ nói:
"Thạch Nham, vừa rồi ngươi đã làm cái gì?"
"Không làm gì cả." Thạch Nham nhíu mày, "Ta đi vào phương hướng quảng trường Thần Thạch kia, Tinh Thần Võ Hồn trong cơ thể đột nhiên ngưng luyện thành một quầng sáng ngôi sao, quầng sáng kia không chịu khống chế từ trong cơ thể ta bay ra rơi vào trên thần thạch kia. Sau đó thần thạch hình như rạn nứt phát ra hào quang loá mắt, chắc là nữ nhân kia tử bên trong thần thạch bay ra."
"Nghe nói khối thần thạch này đã tồn tại ngàn năm?", Ánh mắt Hạ Tâm Nghiên kinh dị, khẽ quát.
Gật đầu, Thạch Nham nói:
"Đúng vậy, theo ta được biết lúc Thiên Vẫn thành còn chưa có, khối thiên ngoại vẫn thạch này từ trên trời giáng xuống. Cái tên Thiên Vẫn thành này, cũng do khối thần thạch mà có, cô có biết chuyện liên quan đến thần thạch không?"
"Gặp Tiêu đại nhân rồi nói sau." Hạ Tâm Nghiên hịt một ngụm khí lạnh, không biết nhớ tới chuyện đáng sợ gì.
Thấy nàng không muốn giải thích ngay, Thạch Nham cũng không có truy hỏi, trong lòng vẫn rất nghi hoặc.
Thanh huyết ma bức bay đi cực nhanh, rất nhanh đã hạ xuống đình viện bên trong Thạch gia.
Tiêu Hàn Y và Thạch Kiên những người liên quan, tạm thời còn chưa trở về, sau khi Thạch Nham trở về thì ở quảng trường thật lớn, chờ Tiêu Hàn Y trở về.
Lúc sắc trời tờ mờ sáng, Tiêu Hàn Y và đoàn người Thạch Kiên, Tả Hư, chậm rãi từ hướng Bắc Minh gia bay trở về.
Vẻ mặt nhóm người này đằng đằng sát khí, trong ánh mắt lại có chút hưng phấn, xem ra chắc là ở Bắc Minh gia chém giết rất là thống khoái.
"Ồ!"
Sau khi Tiêu Hàn Y về đây chỉ từ đằng xa liếc mắt quét qua Thạch Nham, liền đột nhiên la hoảng lên,
"Nham thiếu gia, ngươi, ngươi..."
Bị Tiêu Hàn Y đích nhìn chằm chằm, Thạch Nham chậm rãi gật đầu,
"Có lẽ toàn bộ dược lực của Bất Tử Tạo Hóa Đan bị phóng thích ra, không chú ý lại đột phá."
Thạch Kiên ngẩn ngơ, không dám tin nhìn Thạch Nham, kinh hỉ quát:
"Tiểu tử, ngươi, ngươi đột phá đến cảnh giới Bách Kiếp sao?"
"Ừm."
"Làm sao có thể?" Sắc mặt Tả Hư cực kỳ quái dị, liên tục lắc đầu, ánh mắt lóe ra dị quang, nhìn chằm chằm Thạch Nham hết trái qua phải, làm thế nào cũng không thể tin được.
"Ha ha ha! Ha ha ha ha!"
Tiêu Hàn Y ngửa mặt lên trời cười một tiếng dài,
"Thật không ngờ tới, ha ha, thật sự là không ngờ tới a! Mười bảy tuổi! Cảnh giới Bách Kiếp! Mặc dù là ở Dương gia, cũng không tìm ra thiên phú cỡ này! Ha ha, Nham thiếu gia, bây giờ ta có thể khẳng định chỉ cần trở lại Dương gia, gia chủ tất sẽ đối đãi ngươi như chí bảo."
Thạch Kiên vừa nghe đến một câu này của Tiêu Hàn Y, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, cúi đầu kiềm được thở dài.
Thạch Nham thiên phú kinh người như thế, nếu ở lại Thạch gia, chẳng những Thạch gia có thể ở Thương Minh muốn làm mưa làm gió, thậm chí tương lai có thể vượt lên trên hoàng thất Liệt Hỏa đế quốc, Thần Hữu đế quốc!
Mười bảy tuổi cảnh giới Bách Kiếp! Mặc dù là Bắc Minh Sách, cũng không đạt đến độ cao này a!
Nghĩ đến Thạch Nham phải rời khỏi Thạch gia, đi đến Dương gia ở Vộ Tận hải, lòng Thạch Kiên buồn phiền hoảng sợ, biết không thể ngăn cản việc này nên càng làm hắn đau khổ hơn.
"Tiêu đại nhân, vừa rồi lúc ở trên quảng trường Thần Thạch..." Một tên Võ Giả đi cùng Thạch Nham vẻ mặt ngưng trọng, vội vàng nói lại tình hình trên đường.
Tiêu Hàn Y biến sắc, trên khuôn mặt dữ tợn đầy ngạc nhiên.
Hồi lâu, Tiêu Hàn Y mới nhìn về Hạ Tâm Nghiên, trầm giọng nói:
"Hạ nha đầu, ngươi thấy thế nào?"
"Ngàn năm trước, Nhật Nguyệt Tinh tam thần của Tam Thần Giáo và rất nhiều cao thủ giáo hội đi vào Thất Trọng Minh Giới, trong khi giao chiến với A Tị Minh vương chỉ có một mình Nhật thần trở về. Tinh thần và Nguyệt thần đến bây giờ vẫn mất tích, không còn xuất hiện ở Vô Tận hải, Tinh thần Âu Dương Trì ở Tử Tịch đầm lầy để lại ngụy Thiên Môn, để Võ Hồn Nguyên Ấn truyền thừa, nhưng Nguyệt thần Âu Dương Hạ Hoa vẫn không biết tung tích, nữ nhân bên trong thiên ngoại vẫn thạch có thể là...?"
"Không thể!" Tiêu Hàn Y lắc lắc đầu, cắt ngang suy đoán của Hạ Tâm Nghiên, "Nguyệt thần Âu Dương Hạ Hoa chính là Thần cảnh cường giả, mặc dù là tự mình phong ấn ngàn năm thần thức ý niệm của Thần cảnh cường giả vẫn còn, khí thế tuyệt đối sẽ không như thế! Dựa theo lời các ngươi, nữ nhân thần bí kia đại khái chỉ có tu vi cảnh giới Thiên Vị, tuyệt đối không phải là Âu Dương Hạ Hoa!"
"Ta nghe nói, Nguyệt thần Âu Dương Hạ Hoa có nữ nhi thiên phú kinh người, hình như gọi là Âu Dương Lạc Sương, năm đó nàng cũng đi Thất Trọng Minh Giới. Nhưng mà, khi đó Âu Dương Lạc Sương chỉ có hai mươi mốt tuổi, cũng chỉ có tu vi cảnh giới Bách Kiếp, nữ nhân thần bí kia có thể là nàng hay không?"
"Âu Dương Lạc Sương?"
Vẻ mặt Tiêu Hàn Y ngẩn ngơ, đột nhiên cả kinh nói: "Rất có thể chính là nàng này! Ngàn năm trước nàng chỉ có tu vi cảnh giới Bách Kiếp, lúc ở Thất Trọng Minh Giới đích chắc chắn Nguyệt thần bị trọng thương thế nên mới mang theo nàng độn ra khỏi Thất Trọng Minh Giới, thu thập thiên ngoại thiên thạch tạo thành bình phong thiên nhiên, phong ấn Âu Dương Lạc Sương ở bên trong, thật sự là nàng thì sợ là lần này thực lực Tam Thần Giáo tăng mạnh."
"Vì sao?" Thạch Nham nghi hoặc hỏi.
"Viêm Nhật Võ Hồn, Ngân Nguyệt Võ Hồn và Tinh Thần Võ Hồn của Tam Thần Giáo có thể vẫn hấp thu năng lượng của nhật nguyệt tinh, hấp thu năng lượng càng nhiều, ba loại Võ Hồn sẽ tiến hóa càng nhanh, cũng sẽ trở nên càng đáng sợ. nói như vậy ở trong Tam Thần Giáo, Võ Giả tuổi tác càng lớn cấp bậc Võ Hồn của Nhật Nguyệt Tinh càng cao, bởi vì tuổi càng lớn cũng có nghĩa là hấp thu năng lượng Nhật Nguyệt Tinh càng nhiều, hấp thu cũng đủ năng lượng Võ Hồn tự nhiên sẽ tiến hóa."
Hạ Tâm Nghiên hít một hơi thật sâu, "Nếu nữ nhân thần bí kia thật sự là kia Âu Dương Lạc Sương, chỉ sợ là nàng ta đã hấp thu ánh trăng ngàn năm, cũng không biết Ngân Nguyệt Võ Hồn tiến hóa đến mức nào. Năm đó Âu Dương Lạc Sương chính là một trong thần tử của Tam Thần Giáo, phong ấn ngàn năm, hấp thu ngàn năm ánh trăng Ngân Nguyệt Võ Hồn của nàng sợ là đã đến mức không thể tưởng tượng."
"Trận chiến ngàn năm trước, Tam Thần Giáo tổn thất thảm trọng, Nhật thần tuy rằng còn sống trở về, nhưng cũng vào ba trăm tuổi vẫn lạc và bị thiêu cháy. Nhưng mà hắn vẫn trong ba trăm năm, tạo ra một thế hệ Nhật thần nhưng Nguyệt thần, Tinh thần từ đó về sau biến mất, mấy năm nay Tam Thần Giáo tuy rằng cũng xuất hiện không ít thần tử nhưng không có một người trở thành tân Tinh thần, Nguyệt thần. Mặc dù Tam Thần Giáo chỉ có Nhật thần nhưng vẫn là một trong thế lực mạnh nhất Vô Tận hải, Âu Dương Lạc Sương hấp thu ngàn năm ánh sáng quay trở về Vô Tận hải, tất nhiên sẽ trở thành Nguyệt thần mạnh nhất từ trước tới nay! Lần này thế lực Tam Thần Giáo tất nhiên tăng mạnh". Tiêu Hàn Y cũng liên tục thở dài.
Thạch Nham không nói được một lời, nghe đối thoại giữa Tiêu Hàn Y và Hạ Tâm Nghiên, càng hiếu kỳ với Tam Thần Giáo thần bí kia hơn.
"Thạch Nham chiếm được Tinh Thần Võ Hồn của Tinh thần, nếu hắn có thể tiến vào Tam Thần Giáo, có được Áo nghĩa thần thông vận dụng Võ Hồn của Tam Thần Giáo, tương lai hắn có thể trở thành một thế hệ Tinh thần mới của Tam Thần Giáo." Hạ Tâm Nghiên trầm ngâm một chút, đột nhiên nhìn chằm chằm Thạch Nham nói:
"Tinh thần ở Tam Thần Giáo có địa vị đặc biệt nếu Tam Thần Giáo không biết thân phận của Thạch Nham, đích thực Tam Thần Giáo sẽ dốc túi truyền thụ Võ Hồn thần thông , như vậy..."
Ánh mắt Tiêu Hàn Y sáng lên, yên lặng gật gật đầu, nói:
"Tất cả còn phải cần gia chủ làm chủ, để Nham thiếu gia đi Tam Thần Giáo nhận Võ Hồn thần thông, quá mức hung hiểm."
"Thạch Nham là người Dương gia các ngươi, tất cả do Dương gia các ngươi làm chủ, ta chỉ đưa ra đề nghị." Hạ Tâm Nghiên lạnh nhạt nói.
"Thạch gia chủ, ta vốn muốn ở lại thêm vài ngày, nhưng mà bây giờ tình hình có biến, chúng ta phải sớm một chút trở về Vô Tận hải. Cũng may người Lăng gia, Mặc gia, Bắc Minh gia nên giết đã bị giết sạch, chuyện còn lại ta nghĩ các ngươi sẽ có năng lực giải quyết."
Tiêu Hàn Y trầm ngâm một chút lại từ trong ngực lấy ra hai quyển sách màu vàng, đưa cho Thạch Kiên:
"Nơi này có hai bản võ kỹ Linh cấp, hy vọng có thể trợ giúp các ngươi, nơi này còn có phương thức liên lạc Dương gia, về sau nếu các ngươi gặp phải phiền toái không giải quyết được, có thể giao cho Khố Lạc của Phiêu Miểu Các, hắn sẽ đưa tin tức này đến Dương gia."
Thạch Kiên vừa mừng vừa sợ, cầm mấy thứ Tiêu Hàn Y đưa đến, không biết nên nói cái gì mới tốt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Nham thiếu gia, chúng ta phải sớm xuất phát." Tiêu Hàn Y nhìn về phía Thạch Nham.
"Ta đi xem cha ta đã." Thạch Nham gật gật đầu yên lặng rời đi.
Nửa giờ sau, Thạch Nham lần lượt nói lời từ biệt với người Thạch gia, lên con Thanh huyết ma bức của Tiêu Hàn Y.
Lúc một tia sáng đầu tiên xuất hiện, Thạch Nham cưỡi Thanh huyết ma bức ở dưới ánh nắng bay về phía Đông tiến đến Vô Tận hải.
Bình luận facebook