Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1399: Lòng cha mẹ
Tiểu khô lâu Bạch cốt tộc, dẫn theo Thạch Nham tiến vào sâu trong đảo khô lâu, vượt qua huyệt động khổng lồ đó, Thạch Nham nhìn thấy một mảng u ám, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Cốt long vẫy cánh, xuyên qua một con đường u ám, một lát sau mới bắt đầu thấy ánh sáng lờ mờ.
Như xương cốt điểm thêm lân tinh.
Tâm thần Thạch Nham an tường, ngưng thần chú mục, tụ tập lực lượng áo nghĩa vào mắt mới nhìn rõ được một chút.
Xung quanh đều là nham bích xám trắng, nhìn kỹ giống như xương cốt mục nát. Trên những nham bích có khắc vô số đồ trận thần bí, có nhật nguyệt tinh thần, cũng có sơn xuyên hà đồ, trông sống động như thậit.
Qua một hồi lâu, cốt long đột nhiên ngừng lại, thạch động đang u ám bỗng nhiên trở nên sáng ngời.
"Ca sưu!"
Hai con cốt long đồng thời dừng lại, đứng ở trong một thạch thất cực lớn. Đây là trung tâm của đảo khô lâu, thạch thất vô cùng khổng lồ, hơn nữa có bốn mươi chín thạch đạo liên tiếp. Những thạch đạo này như những khe rãnh cực lớn, liên thông các vị trí của đảo khô lâu, bên trong có vô số hài cốt xám trắng.
Những hài côt này không hê có một chút năng lượng khí tức nào. Thạch Nham buông thần thức tìm tòi, những hài cốt này đều đã hóa thành tro tàn.
Bên trong thạch thất có một thủy tào, tạo thành một đồ án thần ký. Ở giữa của đồ án có hai chiếc thạch quan không biết được làm từ chất liệu gì. Thạch quan mở rộng, bên trong có một cốt trì cực lớn, đã khô cạn từ lâu.
Tiểu khô lâu Bạch cốt tộc tới gần hai thạch quan đó, hai mắt mang vẻ bi thương cực sâu.
Toàn bộ không khí trong thạch thất cũng chịu ảnh hưởng bởi cảm xúc của hắn, cảm giác cực kỳ buồn bã. Hắn lúc lắc đầu, quan sát bên trong hai thạch quan.
Thạch Nham yên lặng tiến lên trước, nhìn thấy bên trong hai thạch quan có một nam một nữ Bạch cốt tộc.
Hai người Bạch cốt tộc đó hiển nhiên là phụ mẫu của tiểu hài tử này. Bọn họ lẳng lặng nằm, không có sinh mệnh khí tức, xương cốt cả người bụi nâu, như xương khô đã mòn bị ăn mòn nhiều năm, động vào là vỡ nảt.
Nhìn hàm chàm hai cỗ thạch quan, nhìn thật kỹ cốt trì đó một lát, hai mắt Thạch Nham sáng lên.
Trên thân của hai thạch quan này có một cái xương thật dài, kéo dài vào trong cốt trì, giống như đang vận chuyển cái gì đó...
Thạch Nham cảm thấy tò mò , nhìn kỹ xung quanh, phát hiện ra thạch đạo bên trong thạch thất, thủy tào đều hội tụ ở hướng hai cái thạch quan, sau đó tinh luyện một loại năng lượng thần) bí nào đó rồi rót vào trong cốt trì. cốt trì giống như đang mang thai.
Hắn nhìn về phía tiểu khô lâu, lập tức hiểu ra,
Chuyện có liên quan đến việc Bạch cốt tộc "luyện" con, hắn cũng đã nghe nói một chút từ mấy nguời Y Phu Lâm. Bây giờ xem ra phụ mẫu của tiểu hài tử này dùng bí thuật của Bạch cốt tộc, ngưng kết vô số lực lượng xương cốt ở bên ngoài và bên trong đảo khô lâu, thối luyện ngưng kết rồi rót vào trong cốt trì đó.
Tất nhiên là để ngưng kết cốt thân của tiểu khô lâu, nhưng không biết tại sao sau khi tiểu khô lâu thành hình thì phụ mẫu của hắn lại như thế, giống như tiêu hao hết sinh mệnh lực của mình để thành toàn cho con của mình.
Ở giữa chắc đã xảy ra một biển cố nào đó, nếu không bọn họ đã không hy sinh.
Khi hắn đang thầm cân nhắc thì tiểu khô lâu đó bỗng nhiên nhìn về phía hắn, chỉ vào phụ mẫu trong thạch quan, lộ vẻ cầu xin, khoa tay múa chân nói gì đó với Thạch Nham.
Thạch Nham nghe không hiểu ngôn ngữ của hắn, thế nhưng có thể đoán được, lắc đầu than khẽ: "Phụ mâu ngươi không có một tia ba động nào, chắc là đã chết, ta cũng bất lực."
Tiểu khô lâu Bạch cốt tộc lắc đầu liên tục, hai mắt phóng ra quang trạch đỏ đậm và băng sương, hào quang chiếu về xương cốt của nam nhân Bạch cốt tộc kia.
Rất thần kỳ, một tia linh hồn ba động cực kỳ mỏng manh bỗng nhiên thoáng hiện ra.
Ánh mắt tiểu khô lâu sáng lên, liên tục chỉ vào cốt thân của phụ thân, nhìn về phía Thạch Nham kêu to.
Tâm thần Thạch Nham kinh ngạc, ngưng thần cảm ứng, phát hiện ra ở phần đầu não của nam tử Bạch cốt tộc kia đúng là có linh hồn ba động cực kỳ mỏng manh. Chẳng qua sinh mệnh lực của hắn đã hao hết, linh hồn ba động mỏng manh đó không đủ để làm cho hắn tỉnh dậy, trù phi cốt thân của hắn có sinh cơ.
Tiểu khô lâu nhìn hắn, không ngừng khoa chân múa tay, sau đó tự mình nằm xuống cốt trì, phóng xuất ra sinh cơ bừng bừng. Sinh cơ đó từ cốt trì nối vào trong thạch quan, lại chưa thể thẩm thấu được vào trong thạch quan, không thể rót vào trong cơ thể phụ mẫu hắn.
Thạch Nham nhìn nghiêm tục, lúc này bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng hiện ra cảm xúc kỳ dị.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://vietwriter.vn
Thạch thất trong đảo khô lâu này chính là một cổ trận kỳ dị của Bạch Cốt tộc. Một đôi vợ chồng Bạch cốt tộc chỉ vỉ muốn đứa con của mình cường đại đã hao phí tâm huyết ngưng kết kỳ trận, thông qua nó để vận chuyển năng lượng sinh mệnh, rót vào trong cốt trì, thạch quan đó. cốt trì đấy chỉ là một phần của kỳ trận.
Trong quá trình đó có lẽ xảy ra biến cố nào đó, có lẽ là do đứa con có biển cố, thế nên để đứa con sinh ra sống sót, đôi vợ chồng này đã không tiêc tiêu hao toàn bộ sinh mệnh lực của mình để làm cho đứa con sống sót, mình thì chấp nhận suy yếu đến mức chỉ còn linh hồn ba động mỏng manh, không còn thừa lại một chút sinh mệnh lực nào.
Tiểu khô lâu thấy hắn tu luyện sinh mệnh lực, hy vọng hắn có thể thay đồi trận pháp này, để cốt trù có thể quán chú lực lượng, chảy ngược vào hai thạch quan đó, dùng sinh mệnh lực của tiểu khô lâu làm cho phụ mẫu tỉnh lại.
"Tấm lòng của phụ mẫu trong thiên hạ..." Thạch Nham lắc đầu, vô cùng cảm khái: "Kỳ trận này chỉ có thể để cho sinh mệnh lực tiến vào, không thể vận chuyển từ cốt trì vào trong thạch quan. Phụ mẫu ngươi có lẽ biết sau này ngươi sẽ làm như vậy nên bọn họ đã không để đường lui, chắc là không mong ngươi hy sinh thân mình để làm cho bọn họ tỉnh lại."
Tiểu khô lâu cực kỳ đau buồn, miệng mở rộng, liên tục chỉ vào Thạch Nham, lộ ra lo lắng.
Thạch Nham cười khổ: "Đúng là ta tu luyện sinh mệnh áo nghĩa, thế nhưng cảnh giới của ta không đủ, không thể sửa được kỳ trận này. ừ, nhưng ta có thể thử dùng sinh mệnh áo nghĩa để thử xem sinh mệnh năng lượng trên người ta có thể giúp phụ mẫu của ngươi không."
Tiểu khô lâu gật đầu liên tục, mắt sáng ngời, thở dài rồi cúi đầu với hắn liên tục, bộ dạng cực kỳ buồn cười.
"Ta chỉ có thể thử xem, ngươi đùng hy vọng quá nhiều." Thạch Nham tiến lên, vươn tay sờ vào sinh mệnh hạch tâm của nam tử Bạch Cốt tộc kia.
Hạch tâm là nguồn xuất phát lực lượng của Bạch cốt tộc, giống như thần lực cổ thụ của võ giả. Hạch tâm của nam tử Bạch cốt tộc này hình thoi, như dùng ngọc tự nhiên mài ra.
Hạch tâm lạnh lẽo, không hề có một tia năng íượng ba động, cực kỳ đáng buồn.
Thạch Nham rụt rè, lặng lẽ vận dụng sinh mệnh áo nghĩa, ngưng kết một giọt tươi ra đầu ngón tay. Giọt máu đó bừng bừng sinh cơ, giống như có công hiệu làm cho cây khô sống lại.
"Xuy!"
Máu tươi rơi vào hạch tâm đó, lập tức bị hạch tâm hút sạch. Hạch tâm bông nhiên sáng lên một chút, truyền đến một tiếng tim đập. Lập tức thạch quan xuất hiện bạch quang, từng dòng ánh sáng trắng ngà từ trong xương cốt ở thạch quan đó rơi vào trong cốt trì. cốt trì vốn đang khô kiệt không ngờ lại xuất hiện chất lỏng.
Thạch Nham cũng ngẩn ngơ.
Hắn không ngờ đôi Bạch cốt tộc này trước khi chết chỉ nhớ đến việc làm cho con mình sống, tất cả sinh mệnh lực nhập vào trong thân thể bọn họ vẫn theo quỹ tích ban đầu, liên tục rót vào trong cốt trì.
Bọn họ làm tất cả chỉ vì tiểu khô lâu trong cốt trì, căn bản không nghĩ đến việc mình sẽ sống sót.
Thế giới của Thạch Nham phụ mẫu đã mất sớm, mặc dù hắn thừa kế rất nhiều tài sản thể nhưng không thể cảm thụ được loại thân tình khắc cốt này. Từ khi hắn xuất đạo đến giờ, rất ít khi cảm động vỉ cái gì, thế nhưng hôm nay hắn đã bị hai bộ hài cốt trong thạch quan này làm cho cảm động.
"Chỉ cần đưa nặng lượng vào là sẽ lại chảy vào trong cốt trì, bọn họ vì để làm cho ngươi sống thì có thể hy sinh tất cả!" Thạch Nham hít sâu một hơi, nói: "Như vậy không được, thử di chuyển cốt thân của bọn họ ra khỏi thạch quan, sau đó chúng ta lại thử, sao hả?"
Tiểu khô lâu ngồi bó gối lùi vào trong một góc cốt trì, như đang tuyệt vọng, như đang cực kỳ bi thương. Nghe thấy hắn đề nghị thì mới tỉnh lại, đứng lên khỏi cốt trì, chuẩn bị động thủ chuyển hài cốt của phụ thân ra ngoài.
Ngay khi hắn chuẩn bị đôngj thủ thì đảo khô lâu chấn động ầm ầm, trên đầu Thạch Nham truyền đến năng lượng ba động cực kỳ mãnh liệt.
Hai mắt tiểu khô lâu lộ vẻ cực kỳ tức giận, do dự một chút, đang định ra ngoài thì lại lo Thạch Nham bỏ đi nên hắn đã sai khiến cốt long đi chở Thạch Nham.
Thạch Nham cũng ngạc nhiên, nghĩ rằng Mị Cơ đó thật là lợi hại, thoát được trói buộc sớm như vậy.
Bên ngoài đảo khô lâu.
Một núi băng sâm hàn u lãnh, bị từng đạo lưu quang quấn quanh. Một đạo hỏa diễm đỏ thẩm đang phóng thích nhiệt độ kinh người, cố gắng thiêu đốt núi băng kia.
Bên trong núi băng, sắc mặt Mị Cơ tái nhợt, hai mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nàng ta nhìn lên phía trên.
Trong làn sương mờ, hai đạo thân ảnh từ từ rơi xuống. Đó là hai gã thân thể gầy yếu khô quắt, cả người lộ ra thi khí nồng đậm.
Bọn họ mặc lục bào kỳ dị, ở phía ngực trái có đồ văn hắc động thần bí. Hai người cao gầy như cây gậy trúc, mắt màu lục, làn da cũng xanh biếc, hai cánh tay rất dài, cúi xuống có thể chạm đến cẳng chân, bàn tay chỉ có ba ngọn, như đao như kiếm.
Hai đôi mắt màu lục như độc xà thấy con mồi, đột nhiên nhìn về phía Mị Cơ.
Sắc mặt Mị Cơ kịch biến, chỉ nhìn hai người một cái, liền nhận ra thân phận của hai người, đáy lòng phát lạnh.
Sau khi bọn họ hạ xuống đất thì cả đảo khô lâu rung động ầm ầm. Rung động này cũng là cái mà tiểu khô lâu và Thạch Nham cảm nhận thấy, không phải do Mị Cơ tạo ra.
"Người của Mị Ảnh tộc!" Một lão già trong đó âm trầm hừ một tiếng, thong thả bước về phía Mị Cơ, thì thào: "Còn bị tiểu tạp chủng kia vây, thật là..."
"Ta là Mị Cơ của Mị Ảnh tộc, hai vị bằng hữu Phệ tộc không biết đến đây làm gì? Nếu cũng muốn đối phó với Bạch cốt tộc trên đảo thì có lẽ chúng ta có thể thương lượng." Mị Cơ ở trong núi băng, cười khanh khách, nhìn về hai người Phệ tộc kia, chủ động dụ dô.
Tiếc là hai nguời đó còn không có lòng liên thủ, còn đột nhiên lạt thủ tồi hoa động thủ.
Người tiến tới há miệng phun ra một mãng xà do thi lực ngưng kết ra, chui vào đáy của núi băng. Mãng xà đó cắn xé, cắn vỡ nát khối băng đó, nuốn cắn chết Mị Cơ từ dưới đáy.
Cốt long vẫy cánh, xuyên qua một con đường u ám, một lát sau mới bắt đầu thấy ánh sáng lờ mờ.
Như xương cốt điểm thêm lân tinh.
Tâm thần Thạch Nham an tường, ngưng thần chú mục, tụ tập lực lượng áo nghĩa vào mắt mới nhìn rõ được một chút.
Xung quanh đều là nham bích xám trắng, nhìn kỹ giống như xương cốt mục nát. Trên những nham bích có khắc vô số đồ trận thần bí, có nhật nguyệt tinh thần, cũng có sơn xuyên hà đồ, trông sống động như thậit.
Qua một hồi lâu, cốt long đột nhiên ngừng lại, thạch động đang u ám bỗng nhiên trở nên sáng ngời.
"Ca sưu!"
Hai con cốt long đồng thời dừng lại, đứng ở trong một thạch thất cực lớn. Đây là trung tâm của đảo khô lâu, thạch thất vô cùng khổng lồ, hơn nữa có bốn mươi chín thạch đạo liên tiếp. Những thạch đạo này như những khe rãnh cực lớn, liên thông các vị trí của đảo khô lâu, bên trong có vô số hài cốt xám trắng.
Những hài côt này không hê có một chút năng lượng khí tức nào. Thạch Nham buông thần thức tìm tòi, những hài cốt này đều đã hóa thành tro tàn.
Bên trong thạch thất có một thủy tào, tạo thành một đồ án thần ký. Ở giữa của đồ án có hai chiếc thạch quan không biết được làm từ chất liệu gì. Thạch quan mở rộng, bên trong có một cốt trì cực lớn, đã khô cạn từ lâu.
Tiểu khô lâu Bạch cốt tộc tới gần hai thạch quan đó, hai mắt mang vẻ bi thương cực sâu.
Toàn bộ không khí trong thạch thất cũng chịu ảnh hưởng bởi cảm xúc của hắn, cảm giác cực kỳ buồn bã. Hắn lúc lắc đầu, quan sát bên trong hai thạch quan.
Thạch Nham yên lặng tiến lên trước, nhìn thấy bên trong hai thạch quan có một nam một nữ Bạch cốt tộc.
Hai người Bạch cốt tộc đó hiển nhiên là phụ mẫu của tiểu hài tử này. Bọn họ lẳng lặng nằm, không có sinh mệnh khí tức, xương cốt cả người bụi nâu, như xương khô đã mòn bị ăn mòn nhiều năm, động vào là vỡ nảt.
Nhìn hàm chàm hai cỗ thạch quan, nhìn thật kỹ cốt trì đó một lát, hai mắt Thạch Nham sáng lên.
Trên thân của hai thạch quan này có một cái xương thật dài, kéo dài vào trong cốt trì, giống như đang vận chuyển cái gì đó...
Thạch Nham cảm thấy tò mò , nhìn kỹ xung quanh, phát hiện ra thạch đạo bên trong thạch thất, thủy tào đều hội tụ ở hướng hai cái thạch quan, sau đó tinh luyện một loại năng lượng thần) bí nào đó rồi rót vào trong cốt trì. cốt trì giống như đang mang thai.
Hắn nhìn về phía tiểu khô lâu, lập tức hiểu ra,
Chuyện có liên quan đến việc Bạch cốt tộc "luyện" con, hắn cũng đã nghe nói một chút từ mấy nguời Y Phu Lâm. Bây giờ xem ra phụ mẫu của tiểu hài tử này dùng bí thuật của Bạch cốt tộc, ngưng kết vô số lực lượng xương cốt ở bên ngoài và bên trong đảo khô lâu, thối luyện ngưng kết rồi rót vào trong cốt trì đó.
Tất nhiên là để ngưng kết cốt thân của tiểu khô lâu, nhưng không biết tại sao sau khi tiểu khô lâu thành hình thì phụ mẫu của hắn lại như thế, giống như tiêu hao hết sinh mệnh lực của mình để thành toàn cho con của mình.
Ở giữa chắc đã xảy ra một biển cố nào đó, nếu không bọn họ đã không hy sinh.
Khi hắn đang thầm cân nhắc thì tiểu khô lâu đó bỗng nhiên nhìn về phía hắn, chỉ vào phụ mẫu trong thạch quan, lộ vẻ cầu xin, khoa tay múa chân nói gì đó với Thạch Nham.
Thạch Nham nghe không hiểu ngôn ngữ của hắn, thế nhưng có thể đoán được, lắc đầu than khẽ: "Phụ mâu ngươi không có một tia ba động nào, chắc là đã chết, ta cũng bất lực."
Tiểu khô lâu Bạch cốt tộc lắc đầu liên tục, hai mắt phóng ra quang trạch đỏ đậm và băng sương, hào quang chiếu về xương cốt của nam nhân Bạch cốt tộc kia.
Rất thần kỳ, một tia linh hồn ba động cực kỳ mỏng manh bỗng nhiên thoáng hiện ra.
Ánh mắt tiểu khô lâu sáng lên, liên tục chỉ vào cốt thân của phụ thân, nhìn về phía Thạch Nham kêu to.
Tâm thần Thạch Nham kinh ngạc, ngưng thần cảm ứng, phát hiện ra ở phần đầu não của nam tử Bạch cốt tộc kia đúng là có linh hồn ba động cực kỳ mỏng manh. Chẳng qua sinh mệnh lực của hắn đã hao hết, linh hồn ba động mỏng manh đó không đủ để làm cho hắn tỉnh dậy, trù phi cốt thân của hắn có sinh cơ.
Tiểu khô lâu nhìn hắn, không ngừng khoa chân múa tay, sau đó tự mình nằm xuống cốt trì, phóng xuất ra sinh cơ bừng bừng. Sinh cơ đó từ cốt trì nối vào trong thạch quan, lại chưa thể thẩm thấu được vào trong thạch quan, không thể rót vào trong cơ thể phụ mẫu hắn.
Thạch Nham nhìn nghiêm tục, lúc này bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng hiện ra cảm xúc kỳ dị.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://vietwriter.vn
Thạch thất trong đảo khô lâu này chính là một cổ trận kỳ dị của Bạch Cốt tộc. Một đôi vợ chồng Bạch cốt tộc chỉ vỉ muốn đứa con của mình cường đại đã hao phí tâm huyết ngưng kết kỳ trận, thông qua nó để vận chuyển năng lượng sinh mệnh, rót vào trong cốt trì, thạch quan đó. cốt trì đấy chỉ là một phần của kỳ trận.
Trong quá trình đó có lẽ xảy ra biến cố nào đó, có lẽ là do đứa con có biển cố, thế nên để đứa con sinh ra sống sót, đôi vợ chồng này đã không tiêc tiêu hao toàn bộ sinh mệnh lực của mình để làm cho đứa con sống sót, mình thì chấp nhận suy yếu đến mức chỉ còn linh hồn ba động mỏng manh, không còn thừa lại một chút sinh mệnh lực nào.
Tiểu khô lâu thấy hắn tu luyện sinh mệnh lực, hy vọng hắn có thể thay đồi trận pháp này, để cốt trù có thể quán chú lực lượng, chảy ngược vào hai thạch quan đó, dùng sinh mệnh lực của tiểu khô lâu làm cho phụ mẫu tỉnh lại.
"Tấm lòng của phụ mẫu trong thiên hạ..." Thạch Nham lắc đầu, vô cùng cảm khái: "Kỳ trận này chỉ có thể để cho sinh mệnh lực tiến vào, không thể vận chuyển từ cốt trì vào trong thạch quan. Phụ mẫu ngươi có lẽ biết sau này ngươi sẽ làm như vậy nên bọn họ đã không để đường lui, chắc là không mong ngươi hy sinh thân mình để làm cho bọn họ tỉnh lại."
Tiểu khô lâu cực kỳ đau buồn, miệng mở rộng, liên tục chỉ vào Thạch Nham, lộ ra lo lắng.
Thạch Nham cười khổ: "Đúng là ta tu luyện sinh mệnh áo nghĩa, thế nhưng cảnh giới của ta không đủ, không thể sửa được kỳ trận này. ừ, nhưng ta có thể thử dùng sinh mệnh áo nghĩa để thử xem sinh mệnh năng lượng trên người ta có thể giúp phụ mẫu của ngươi không."
Tiểu khô lâu gật đầu liên tục, mắt sáng ngời, thở dài rồi cúi đầu với hắn liên tục, bộ dạng cực kỳ buồn cười.
"Ta chỉ có thể thử xem, ngươi đùng hy vọng quá nhiều." Thạch Nham tiến lên, vươn tay sờ vào sinh mệnh hạch tâm của nam tử Bạch Cốt tộc kia.
Hạch tâm là nguồn xuất phát lực lượng của Bạch cốt tộc, giống như thần lực cổ thụ của võ giả. Hạch tâm của nam tử Bạch cốt tộc này hình thoi, như dùng ngọc tự nhiên mài ra.
Hạch tâm lạnh lẽo, không hề có một tia năng íượng ba động, cực kỳ đáng buồn.
Thạch Nham rụt rè, lặng lẽ vận dụng sinh mệnh áo nghĩa, ngưng kết một giọt tươi ra đầu ngón tay. Giọt máu đó bừng bừng sinh cơ, giống như có công hiệu làm cho cây khô sống lại.
"Xuy!"
Máu tươi rơi vào hạch tâm đó, lập tức bị hạch tâm hút sạch. Hạch tâm bông nhiên sáng lên một chút, truyền đến một tiếng tim đập. Lập tức thạch quan xuất hiện bạch quang, từng dòng ánh sáng trắng ngà từ trong xương cốt ở thạch quan đó rơi vào trong cốt trì. cốt trì vốn đang khô kiệt không ngờ lại xuất hiện chất lỏng.
Thạch Nham cũng ngẩn ngơ.
Hắn không ngờ đôi Bạch cốt tộc này trước khi chết chỉ nhớ đến việc làm cho con mình sống, tất cả sinh mệnh lực nhập vào trong thân thể bọn họ vẫn theo quỹ tích ban đầu, liên tục rót vào trong cốt trì.
Bọn họ làm tất cả chỉ vì tiểu khô lâu trong cốt trì, căn bản không nghĩ đến việc mình sẽ sống sót.
Thế giới của Thạch Nham phụ mẫu đã mất sớm, mặc dù hắn thừa kế rất nhiều tài sản thể nhưng không thể cảm thụ được loại thân tình khắc cốt này. Từ khi hắn xuất đạo đến giờ, rất ít khi cảm động vỉ cái gì, thế nhưng hôm nay hắn đã bị hai bộ hài cốt trong thạch quan này làm cho cảm động.
"Chỉ cần đưa nặng lượng vào là sẽ lại chảy vào trong cốt trì, bọn họ vì để làm cho ngươi sống thì có thể hy sinh tất cả!" Thạch Nham hít sâu một hơi, nói: "Như vậy không được, thử di chuyển cốt thân của bọn họ ra khỏi thạch quan, sau đó chúng ta lại thử, sao hả?"
Tiểu khô lâu ngồi bó gối lùi vào trong một góc cốt trì, như đang tuyệt vọng, như đang cực kỳ bi thương. Nghe thấy hắn đề nghị thì mới tỉnh lại, đứng lên khỏi cốt trì, chuẩn bị động thủ chuyển hài cốt của phụ thân ra ngoài.
Ngay khi hắn chuẩn bị đôngj thủ thì đảo khô lâu chấn động ầm ầm, trên đầu Thạch Nham truyền đến năng lượng ba động cực kỳ mãnh liệt.
Hai mắt tiểu khô lâu lộ vẻ cực kỳ tức giận, do dự một chút, đang định ra ngoài thì lại lo Thạch Nham bỏ đi nên hắn đã sai khiến cốt long đi chở Thạch Nham.
Thạch Nham cũng ngạc nhiên, nghĩ rằng Mị Cơ đó thật là lợi hại, thoát được trói buộc sớm như vậy.
Bên ngoài đảo khô lâu.
Một núi băng sâm hàn u lãnh, bị từng đạo lưu quang quấn quanh. Một đạo hỏa diễm đỏ thẩm đang phóng thích nhiệt độ kinh người, cố gắng thiêu đốt núi băng kia.
Bên trong núi băng, sắc mặt Mị Cơ tái nhợt, hai mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nàng ta nhìn lên phía trên.
Trong làn sương mờ, hai đạo thân ảnh từ từ rơi xuống. Đó là hai gã thân thể gầy yếu khô quắt, cả người lộ ra thi khí nồng đậm.
Bọn họ mặc lục bào kỳ dị, ở phía ngực trái có đồ văn hắc động thần bí. Hai người cao gầy như cây gậy trúc, mắt màu lục, làn da cũng xanh biếc, hai cánh tay rất dài, cúi xuống có thể chạm đến cẳng chân, bàn tay chỉ có ba ngọn, như đao như kiếm.
Hai đôi mắt màu lục như độc xà thấy con mồi, đột nhiên nhìn về phía Mị Cơ.
Sắc mặt Mị Cơ kịch biến, chỉ nhìn hai người một cái, liền nhận ra thân phận của hai người, đáy lòng phát lạnh.
Sau khi bọn họ hạ xuống đất thì cả đảo khô lâu rung động ầm ầm. Rung động này cũng là cái mà tiểu khô lâu và Thạch Nham cảm nhận thấy, không phải do Mị Cơ tạo ra.
"Người của Mị Ảnh tộc!" Một lão già trong đó âm trầm hừ một tiếng, thong thả bước về phía Mị Cơ, thì thào: "Còn bị tiểu tạp chủng kia vây, thật là..."
"Ta là Mị Cơ của Mị Ảnh tộc, hai vị bằng hữu Phệ tộc không biết đến đây làm gì? Nếu cũng muốn đối phó với Bạch cốt tộc trên đảo thì có lẽ chúng ta có thể thương lượng." Mị Cơ ở trong núi băng, cười khanh khách, nhìn về hai người Phệ tộc kia, chủ động dụ dô.
Tiếc là hai nguời đó còn không có lòng liên thủ, còn đột nhiên lạt thủ tồi hoa động thủ.
Người tiến tới há miệng phun ra một mãng xà do thi lực ngưng kết ra, chui vào đáy của núi băng. Mãng xà đó cắn xé, cắn vỡ nát khối băng đó, nuốn cắn chết Mị Cơ từ dưới đáy.
Bình luận facebook