Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15: Tiến vào Tiên Thiên
"La đại thúc, có người theo dõi chúng ta." Người cầm đầu ba tên dong binh, sắc mặt bỗng trầm xuống, giọng căm hận nói:
"Chắc chắn là một tên thám tử 'Ám Minh' rời đi trước đó!"
Tên dong binh vẻ mặt anh khí, khoảnh chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, thân cao khoảng một mét tám mươi lăm, dáng người cường tráng, cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên, tinh thần phấn chấn khuôn mặt rạng rỡ, thường xuyên trong trạng thái cảnh giác, vừa nhìn liền biết là người lão luyện.
"Hắn không phải người 'Ám Minh', chỉ là một tên tiểu tử hỗn đản sắc đảm bạo thiên thôi, không cần để ý hắn." La Hào lắc lắc đầu, nhíu mày nói:
"Chúng ta nhanh hơn một chút, bỏ xa hắn là được."
Triệu Hâm sắc mặt trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói:
"Hắn chẳng lẽ lại có mơ ước với Mục tiểu thư sao? Muốn ta lưu lại xử lý hắn không?" Lúc nói chuyện, hắn liếc nhìn quan tâm Mục Ngữ Điệp được La Hào dìu đi.
"Không cần gây thêm rắc rối." La Hào lại lắc đầu, chợt nhẹ giọng hỏi:
"Tiểu Điệp, chịu nổi chứ? Nếu được chúng ta nhanh hơn một chút?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Mục Ngữ Điệp đã tái nhợt, cái trán trắng noãn như tuyết cũng đổ mồ hôi, lại khẽ cười nói:
"Được, chúng ta nhanh lên, sớm bỏ người nọ qua một bên cũng tốt, bằng không hắn sẽ bị sứ giả 'Ám Minh' thuận tay giết chết."
La Hào trong lòng thở dài, có chút không đành lòng, lại nghe theo vuốt cằm gật đầu,
"Tiểu Điệp, ngươi không được động một tý Tinh Nguyên nào, hết thảy đã có ta."
Nói xong, La Hào cầm lấy vai Mục Ngữ Điệp, giống như vặt một cọng lông chim, nhẹ nhàng thoải mái ở trong rừng nhảy lên, lúc rơi xuống đất, thân thể cường tráng của hắn đột nhiên chậm lại, dưới chân thậm chí không có truyền ra một tiếng tiếng bước chân, hiển nhiên hắn nắm giữ Tinh Nguyên đến mức cực kỳ tuyệt diệu.
...
Thạch Nham cắn răng, hô hấp dần nặng nề.
Dục vọng thị huyết vẫn đang tra tấn hắn, thân thể bị Tạp Lỗ đả thương nặng đau như bị cắn xé, bởi vì thi triển
"Bạo Tẩu" nên Tinh Nguyên hắn tiêu hao rất lớn, trong thời gian ngắn khó để khôi phục.
Loại tình trạng này, nếu hắn gặp phải Mặc Nhan Ngọc chỉ có đường chết, vì vậy hắn phải nhanh chóng ổn định dị trạng của thân thể.
Mà tiếng đàn của cô gái, chính là hy vọng của hắn!
Mặc kệ cô gái kia có chán ghét hắn hay không, Thạch Nham đều cảm thấy mình không còn lựa chọn nào, cho dù là mặt dày mày dạn, cũng vẫn phải đi theo nàng, chỉ cầu nàng có thể đánh đàn diễn tấu một khúc nữa.
Mạnh mẽ áp chế dục vọng giết chóc lúc càng mãnh liệt, vận chuyển Tinh Nguyên không còn nhiều lắm tới hai chân, Thạch Nham sắc mặt âm trầm, lấy tốc độ nhanh nhất của hắn đuổi kịp năm người kia.
Khi hắn tập trung chú ý hơn bao giờ hết, khi trong lòng chỉ có ý niệm theo sát đám người đó, hắn bỗng nhiên cảm thấy cước bộ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
...
"La đại thúc, người nọ thật sự chỉ có cảnh giới Hậu Thiên sao?" Triệu Hâm đang lướt đi cực nhanh vẻ mặt kinh ngạc nói.
La Hào trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, theo đạo lý Võ Giả cảnh giới Hậu Thiên, chắc chắn không theo kịp tốc độ bọn họ mới đúng, tuy rằng khoảng cách Thạch Nham với bọn họ dần dần kéo xa ra nhưng hắn lại rất dẻo dai, vẫn đi theo đến cùng, điều này làm cho La Hào cũng có chút không đoán được, âm thầm hoài nghi vừa rồi có thể mình nhìn nhầm hay không.
"La thúc, ta còn chịu đựng được, ngươi còn có thể mau hơn tý nữa." Mục Ngữ Điệp chịu đựng đau đớn, đổ mồ hôi ướt đẫm nói.
"Không được! Không thể mau nữa!" La Hào kiên quyết không đồng ý, nhíu mày trầm giọng nói:
"Chúng ta không để ý hắn, hắn muốn tìm cái chết, vậy cũng chẳng thể trách chúng ta."
"Ngao!"
Nhưng vào lúc này, từ phía sau bọn họ truyền đến một tiếng mãnh thú thị huyết rít gào, từ thanh âm mà thấy hiển nhiên đến từ chính Thạch Nham, nhưng tiếng gầm gừ kia cũng không giống nhân loại, hung sát chi khí tràn đầy điên cuồng giết chóc, nghe thấy khiến cho lòng người run rẩy.
"Người này rốt cuộc có phải người không?" Nữ dong binh Địch Nhã Lan thân hình nóng bỏng run lên, kinh ngạc nói:
"Nhân loại làm sao lại có tiếng gầm đáng sợ như thế? Ngay cả yêu thú phát cuồng cũng không bằng a!"
"Ý niệm điên cuồng trong cơ thể hắn lại phát tác." La Hào biến sắc, vội la lên:
"Cách xa hắn một chút, bằng không hắn sẽ điên cuồng công kích chúng ta, giết hắn không khó nhưng mà sẽ chậm trễ thời gian để sứ giả 'Ám Minh' tìm đến đây, vậy thì phiền toái."
"Ta giúp hắn một chút đi, bằng không hắn sẽ biến thành quái vật chỉ biết giết chóc, sẽ ở chung quanh U Ám sâm lâm giết người." Mục Ngữ Điệp trầm ngâm một chút, đột nhiên cởi đàn cổ sau lưng xuống, không đợi La Hào khuyên can, liền khoanh chân ngồi xuống bắt đầu đánh đàn đạn tấu. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
La hào bực tức giẫm chân, cả giận:
"Tiểu tử hỗn đản!"
Tiếng đàn du dương trong trẻo, như dòng suối nhỏ lướt qua rừng, tiếng đàn như rất có linh tính, hình thành đường thẳng nhằm hướng Thạch Nham bay tới...
Hai mắt đỏ thẫm, Thạch Nham như không kiềm chế được dục vọng thị huyết, nghe tiếng đàn trầm bỗng véo von truyền đến, vẻ mặt ngơ ngắc, điên cuồng trong hai mắt dần hiện lên một tia hoang mang, bỗng nhiên ở tại chỗ giật mình.
Từng đám sương mù mơ hồ, pha lẫn các loại khí tức tiêu cực tuyệt vọng, sợ hãi, từ trong trong thân thể hắn lượn lờ bay ra, bao vây cả người hắn trong sương mù, luồng khí xoáy trong bảy trăm hai mươi huyệt đạo trên người hắn điên cuồng xoay chuyển, năng lượng kỳ dị được thối luyện tinh lọc một lần lại một lần.
Hai mắt đỏ thẩm của Thạch Nham dần dần khôi phục bình thường, trong mắt cũng có một chút thanh tỉnh, hắn biết cô gái xinh đẹp kia, đến phút cuối đã vươn tay giúp đỡ.
Thạch Nham lòng rất cảm kích, lúc này ngồi xuống tại chỗ, thả tâm thần vào trong tiếng đàn tuyệt vời khiến lòng người rung động, tập trung ý chí vận chuyển Tinh Nguyên trong cơ thể, chậm rãi thả lỏng toàn thân.
Ngay tại trong U Ám sâm lâm khắp nơi đầy nguy cơ, mà hắn lại kỳ diệu tiến vào cảnh giới không linh vô ngã.
Không biết qua bao lâu, trên người Thạch Nham lượn lờ mênh mông sương trắng, lần lượt bị thu vào trong cơ thể, bị hắn một lần nữa dẫn vào huyệt đạo trong cơ thể.
Bỗng chốc, từng đợt từng đợt dòng nước ấm kỳ dị, từ bảy trăm hai mươi huyệt đạo trong cơ thể hắn tràn, từ gân mạch rót vào Tinh Nguyên trong cơ thể hắn.
Toàn thân Thạch Nham chấn động, cảm giác rõ ràng Tinh Nguyên trong cơ thể, lấy tốc độ khổng thể tin được bất đầu ngưng luyện hùng hậu!
Ngắn ngủn mười hơi thở, Tinh Nguyên trong cơ thể hắn lại hùng hậu hơn năm sáu lần!
Tinh Nguyên đột nhiên tăng cường, tại tiểu phúc hắn không ngừng ngưng luyện, khiến cho hắn cảm thấy toàn thân có được sức mạnh vô cùng, Thạch Nham trong lòng mừng rỡ, lập tức biết tinh khí đến từ trên người Tạp Lỗ rốt cục đã bị huyệt đạo tinh lọc hết.
Nín thở tập trung tinh thần, Thạch Nham hết sức chăm chú, cái gì cũng không nghĩ, tập trung chú ý vận chuyển Tinh Nguyên nhằm phía thập nhị đại chính kinh, bát đại kỳ kinh.
Tinh Nguyên đột nhiên tăng vọt, thế như bẻ cành khô ở bên trong thân thể hắn điên cuồng tiến tới đột phá, kèm theo gân mạch đau đớn trong cơ thể, những gân mạch bế tắc của Thạch Nham bị lần lượt phá tan, bắt đầu biến thành thông suốt.
Tinh Nguyên hùng hậu hơn mấy lần, tiềm lực vô hạn, như nước sông vỡ đê, dựa theo đường đi gân mạch đại chu thiên ở trong thân thể hắn mà chậm rãi lưu động, một đám gân mạch bế tắc, bị lực lượng hung mãnh đánh sâu vào đều được đả thông.
Mặt trời biến mất, ánh trăng sáng tỏ, dưới màn đêm nhiều chấm sao nhỏ mọc lên.
Đột nhiên, thân hình Thạch Nham chấn động, một gân mạch bế tắc cuối cùng trong cơ thể bị Tinh Nguyên phá tan, kiềm nén sự vui mừng trong lòng lại, Thạch Nham vận chuyển Tinh Nguyên, tiến hành tu luyện một lần đại chu thiên hoàn chỉnh.
Đợi đến lúc đại chu thiên tu luyện hoàn thành, hắn mới thở một hơi thật sâu, từ trong khổ tu tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, liền cảm thấy khổ tận cam lai, toàn thân dễ chịu nói không nên lời.
Gân mạch toàn thân thông suốt, có nghĩa hắn chính thức bước vào cảnh giới Tiên Thiên!
Mượn một thân tinh khí của Tạp Lỗ, sau khi đã trải qua hai lần nguy hiểm thiếu chút nữa thị huyết điên cuồng, rốt cuộc hắn đã tu thành chính quả, tinh lọc một thân lực lượng của Tạp Lỗ, tiện thể dùng Tinh Nguyên hùng hậu tinh thuần đả thông gân mạch toàn thân, bước vào cảnh giới hoàn toàn mới.
Ý niệm thị huyết điên cuồng trong lòng, sau khi tinh lọc một thân tinh khí của Tạp Lỗ xong, đã hoàn toàn biến mất vô tung vô ảnh.
Liên tưởng lại tình huống vài lần trước, Thạch Nham rút ra một kết luận -- mỗi khi huyệt đạo hắn hấp thu tinh khí người chết, trước khi chưa hoàn toàn tinh lọc hết, đều sẽ tràn ra một bộ phân của cảm xúc tiêu cực, nó sẽ kích phát một mặt xấu xa nhất tận đáy lòng hắn, khiến cho hắn không kiềm chế được trở thành người thô bạo điên cuồng.
Vài tên Võ Giả cảnh giới Hậu Thiên trước đó, bởi vì lực lượng không mạnh, hắn còn có thể miễn cưỡng khống chế được dục vọng trong lòng.
Nhưng Tạp Lỗ cao hơn hắn cả một cảnh giới, một thân tinh khí kia mang theo rất nhiều cảm xúc tiêu cực, thế mới khiến cho hắn không chống đỡ được, thiếu chút nữa mất đi lý trí.
Bây giờ tinh khí của Tạp Lỗ bị tinh lọc hoàn toàn, hắn cũng bước vào cảnh giới mới, rốt cuộc không cần lo lắng sẽ bị phản phệ.
"Ca ca!"
Vận động tay chân một chút, Thạch Nham chậm rãi đứng lên, đau đớn trên người không còn, xương ngực gãy nát hình như cũng đã khôi phục rồi.
Cẩn thận cảm thụ một lát, khóe miệng Thạch Nham lộ ra nụ cười vừa lòng.
Hắn hiểu được thương thế nhanh chóng khôi phục, ngoài việc có liên quan đến cảnh giới hắn tăng lên ra, còn có liên quan tới 'Bất Tử Võ Hồn' kia.
Trước khi sắp điên cuồng, hắn cảm nhận rõ tế bào thương thế chỗ ngực hắn, hoạt động dị thường, đã sớm bắt đầu chữa trị vết thương trước ngực của hắn.
Quan sát bốn phía một chút, Thạch Nham phát hiện vị trí chỗ hắn không có gì che phủ, nghĩ lại vừa rồi mình cứ ở tại một chỗ trống trải như vậy mà vong ngã tu luyện, trong lòng Thạch Nham có hơi chút sợ hãi.
Nếu Mặc Nhan Ngọc còn đang truy tìm hắn, mà ở chỗ này tu luyện, chắc chắn hắn trốn không khỏi độc thủ của Mặc Nhan Ngọc.
Tiếng đàn du dương sớm đã biến mất, hắn nhớ rõ trước lúc tu luyện vẫn là ban ngày, bây giờ trăng sáng treo cao, thời gian hắn tu luyện tất nhiên không ngắn, lòng hắn rất cảm kích cô gái xinh đẹp kia, đối phương tổng cộng đã cứu hắn hai lần, lần đầu tiên là vô tình, lần thứ hai rõ ràng là có ý.
Từ cuộc nói chuyện của những người đó, Thạch Nham biết có người còn đang truy giết bọn họ, xuất phát từ cảm kích, hắn không có do dự nhiều, liền quyết định tiếp tục đi theo.
Hắn không thích thiếu ân tình người khác, hắn muốn dùng phương pháp của mình, để trả ơn nữ nhân kia đã hai lần ra tay cứu giúp.
...
"Chắc chắn là một tên thám tử 'Ám Minh' rời đi trước đó!"
Tên dong binh vẻ mặt anh khí, khoảnh chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, thân cao khoảng một mét tám mươi lăm, dáng người cường tráng, cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên, tinh thần phấn chấn khuôn mặt rạng rỡ, thường xuyên trong trạng thái cảnh giác, vừa nhìn liền biết là người lão luyện.
"Hắn không phải người 'Ám Minh', chỉ là một tên tiểu tử hỗn đản sắc đảm bạo thiên thôi, không cần để ý hắn." La Hào lắc lắc đầu, nhíu mày nói:
"Chúng ta nhanh hơn một chút, bỏ xa hắn là được."
Triệu Hâm sắc mặt trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói:
"Hắn chẳng lẽ lại có mơ ước với Mục tiểu thư sao? Muốn ta lưu lại xử lý hắn không?" Lúc nói chuyện, hắn liếc nhìn quan tâm Mục Ngữ Điệp được La Hào dìu đi.
"Không cần gây thêm rắc rối." La Hào lại lắc đầu, chợt nhẹ giọng hỏi:
"Tiểu Điệp, chịu nổi chứ? Nếu được chúng ta nhanh hơn một chút?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Mục Ngữ Điệp đã tái nhợt, cái trán trắng noãn như tuyết cũng đổ mồ hôi, lại khẽ cười nói:
"Được, chúng ta nhanh lên, sớm bỏ người nọ qua một bên cũng tốt, bằng không hắn sẽ bị sứ giả 'Ám Minh' thuận tay giết chết."
La Hào trong lòng thở dài, có chút không đành lòng, lại nghe theo vuốt cằm gật đầu,
"Tiểu Điệp, ngươi không được động một tý Tinh Nguyên nào, hết thảy đã có ta."
Nói xong, La Hào cầm lấy vai Mục Ngữ Điệp, giống như vặt một cọng lông chim, nhẹ nhàng thoải mái ở trong rừng nhảy lên, lúc rơi xuống đất, thân thể cường tráng của hắn đột nhiên chậm lại, dưới chân thậm chí không có truyền ra một tiếng tiếng bước chân, hiển nhiên hắn nắm giữ Tinh Nguyên đến mức cực kỳ tuyệt diệu.
...
Thạch Nham cắn răng, hô hấp dần nặng nề.
Dục vọng thị huyết vẫn đang tra tấn hắn, thân thể bị Tạp Lỗ đả thương nặng đau như bị cắn xé, bởi vì thi triển
"Bạo Tẩu" nên Tinh Nguyên hắn tiêu hao rất lớn, trong thời gian ngắn khó để khôi phục.
Loại tình trạng này, nếu hắn gặp phải Mặc Nhan Ngọc chỉ có đường chết, vì vậy hắn phải nhanh chóng ổn định dị trạng của thân thể.
Mà tiếng đàn của cô gái, chính là hy vọng của hắn!
Mặc kệ cô gái kia có chán ghét hắn hay không, Thạch Nham đều cảm thấy mình không còn lựa chọn nào, cho dù là mặt dày mày dạn, cũng vẫn phải đi theo nàng, chỉ cầu nàng có thể đánh đàn diễn tấu một khúc nữa.
Mạnh mẽ áp chế dục vọng giết chóc lúc càng mãnh liệt, vận chuyển Tinh Nguyên không còn nhiều lắm tới hai chân, Thạch Nham sắc mặt âm trầm, lấy tốc độ nhanh nhất của hắn đuổi kịp năm người kia.
Khi hắn tập trung chú ý hơn bao giờ hết, khi trong lòng chỉ có ý niệm theo sát đám người đó, hắn bỗng nhiên cảm thấy cước bộ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
...
"La đại thúc, người nọ thật sự chỉ có cảnh giới Hậu Thiên sao?" Triệu Hâm đang lướt đi cực nhanh vẻ mặt kinh ngạc nói.
La Hào trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, theo đạo lý Võ Giả cảnh giới Hậu Thiên, chắc chắn không theo kịp tốc độ bọn họ mới đúng, tuy rằng khoảng cách Thạch Nham với bọn họ dần dần kéo xa ra nhưng hắn lại rất dẻo dai, vẫn đi theo đến cùng, điều này làm cho La Hào cũng có chút không đoán được, âm thầm hoài nghi vừa rồi có thể mình nhìn nhầm hay không.
"La thúc, ta còn chịu đựng được, ngươi còn có thể mau hơn tý nữa." Mục Ngữ Điệp chịu đựng đau đớn, đổ mồ hôi ướt đẫm nói.
"Không được! Không thể mau nữa!" La Hào kiên quyết không đồng ý, nhíu mày trầm giọng nói:
"Chúng ta không để ý hắn, hắn muốn tìm cái chết, vậy cũng chẳng thể trách chúng ta."
"Ngao!"
Nhưng vào lúc này, từ phía sau bọn họ truyền đến một tiếng mãnh thú thị huyết rít gào, từ thanh âm mà thấy hiển nhiên đến từ chính Thạch Nham, nhưng tiếng gầm gừ kia cũng không giống nhân loại, hung sát chi khí tràn đầy điên cuồng giết chóc, nghe thấy khiến cho lòng người run rẩy.
"Người này rốt cuộc có phải người không?" Nữ dong binh Địch Nhã Lan thân hình nóng bỏng run lên, kinh ngạc nói:
"Nhân loại làm sao lại có tiếng gầm đáng sợ như thế? Ngay cả yêu thú phát cuồng cũng không bằng a!"
"Ý niệm điên cuồng trong cơ thể hắn lại phát tác." La Hào biến sắc, vội la lên:
"Cách xa hắn một chút, bằng không hắn sẽ điên cuồng công kích chúng ta, giết hắn không khó nhưng mà sẽ chậm trễ thời gian để sứ giả 'Ám Minh' tìm đến đây, vậy thì phiền toái."
"Ta giúp hắn một chút đi, bằng không hắn sẽ biến thành quái vật chỉ biết giết chóc, sẽ ở chung quanh U Ám sâm lâm giết người." Mục Ngữ Điệp trầm ngâm một chút, đột nhiên cởi đàn cổ sau lưng xuống, không đợi La Hào khuyên can, liền khoanh chân ngồi xuống bắt đầu đánh đàn đạn tấu. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
La hào bực tức giẫm chân, cả giận:
"Tiểu tử hỗn đản!"
Tiếng đàn du dương trong trẻo, như dòng suối nhỏ lướt qua rừng, tiếng đàn như rất có linh tính, hình thành đường thẳng nhằm hướng Thạch Nham bay tới...
Hai mắt đỏ thẫm, Thạch Nham như không kiềm chế được dục vọng thị huyết, nghe tiếng đàn trầm bỗng véo von truyền đến, vẻ mặt ngơ ngắc, điên cuồng trong hai mắt dần hiện lên một tia hoang mang, bỗng nhiên ở tại chỗ giật mình.
Từng đám sương mù mơ hồ, pha lẫn các loại khí tức tiêu cực tuyệt vọng, sợ hãi, từ trong trong thân thể hắn lượn lờ bay ra, bao vây cả người hắn trong sương mù, luồng khí xoáy trong bảy trăm hai mươi huyệt đạo trên người hắn điên cuồng xoay chuyển, năng lượng kỳ dị được thối luyện tinh lọc một lần lại một lần.
Hai mắt đỏ thẩm của Thạch Nham dần dần khôi phục bình thường, trong mắt cũng có một chút thanh tỉnh, hắn biết cô gái xinh đẹp kia, đến phút cuối đã vươn tay giúp đỡ.
Thạch Nham lòng rất cảm kích, lúc này ngồi xuống tại chỗ, thả tâm thần vào trong tiếng đàn tuyệt vời khiến lòng người rung động, tập trung ý chí vận chuyển Tinh Nguyên trong cơ thể, chậm rãi thả lỏng toàn thân.
Ngay tại trong U Ám sâm lâm khắp nơi đầy nguy cơ, mà hắn lại kỳ diệu tiến vào cảnh giới không linh vô ngã.
Không biết qua bao lâu, trên người Thạch Nham lượn lờ mênh mông sương trắng, lần lượt bị thu vào trong cơ thể, bị hắn một lần nữa dẫn vào huyệt đạo trong cơ thể.
Bỗng chốc, từng đợt từng đợt dòng nước ấm kỳ dị, từ bảy trăm hai mươi huyệt đạo trong cơ thể hắn tràn, từ gân mạch rót vào Tinh Nguyên trong cơ thể hắn.
Toàn thân Thạch Nham chấn động, cảm giác rõ ràng Tinh Nguyên trong cơ thể, lấy tốc độ khổng thể tin được bất đầu ngưng luyện hùng hậu!
Ngắn ngủn mười hơi thở, Tinh Nguyên trong cơ thể hắn lại hùng hậu hơn năm sáu lần!
Tinh Nguyên đột nhiên tăng cường, tại tiểu phúc hắn không ngừng ngưng luyện, khiến cho hắn cảm thấy toàn thân có được sức mạnh vô cùng, Thạch Nham trong lòng mừng rỡ, lập tức biết tinh khí đến từ trên người Tạp Lỗ rốt cục đã bị huyệt đạo tinh lọc hết.
Nín thở tập trung tinh thần, Thạch Nham hết sức chăm chú, cái gì cũng không nghĩ, tập trung chú ý vận chuyển Tinh Nguyên nhằm phía thập nhị đại chính kinh, bát đại kỳ kinh.
Tinh Nguyên đột nhiên tăng vọt, thế như bẻ cành khô ở bên trong thân thể hắn điên cuồng tiến tới đột phá, kèm theo gân mạch đau đớn trong cơ thể, những gân mạch bế tắc của Thạch Nham bị lần lượt phá tan, bắt đầu biến thành thông suốt.
Tinh Nguyên hùng hậu hơn mấy lần, tiềm lực vô hạn, như nước sông vỡ đê, dựa theo đường đi gân mạch đại chu thiên ở trong thân thể hắn mà chậm rãi lưu động, một đám gân mạch bế tắc, bị lực lượng hung mãnh đánh sâu vào đều được đả thông.
Mặt trời biến mất, ánh trăng sáng tỏ, dưới màn đêm nhiều chấm sao nhỏ mọc lên.
Đột nhiên, thân hình Thạch Nham chấn động, một gân mạch bế tắc cuối cùng trong cơ thể bị Tinh Nguyên phá tan, kiềm nén sự vui mừng trong lòng lại, Thạch Nham vận chuyển Tinh Nguyên, tiến hành tu luyện một lần đại chu thiên hoàn chỉnh.
Đợi đến lúc đại chu thiên tu luyện hoàn thành, hắn mới thở một hơi thật sâu, từ trong khổ tu tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, liền cảm thấy khổ tận cam lai, toàn thân dễ chịu nói không nên lời.
Gân mạch toàn thân thông suốt, có nghĩa hắn chính thức bước vào cảnh giới Tiên Thiên!
Mượn một thân tinh khí của Tạp Lỗ, sau khi đã trải qua hai lần nguy hiểm thiếu chút nữa thị huyết điên cuồng, rốt cuộc hắn đã tu thành chính quả, tinh lọc một thân lực lượng của Tạp Lỗ, tiện thể dùng Tinh Nguyên hùng hậu tinh thuần đả thông gân mạch toàn thân, bước vào cảnh giới hoàn toàn mới.
Ý niệm thị huyết điên cuồng trong lòng, sau khi tinh lọc một thân tinh khí của Tạp Lỗ xong, đã hoàn toàn biến mất vô tung vô ảnh.
Liên tưởng lại tình huống vài lần trước, Thạch Nham rút ra một kết luận -- mỗi khi huyệt đạo hắn hấp thu tinh khí người chết, trước khi chưa hoàn toàn tinh lọc hết, đều sẽ tràn ra một bộ phân của cảm xúc tiêu cực, nó sẽ kích phát một mặt xấu xa nhất tận đáy lòng hắn, khiến cho hắn không kiềm chế được trở thành người thô bạo điên cuồng.
Vài tên Võ Giả cảnh giới Hậu Thiên trước đó, bởi vì lực lượng không mạnh, hắn còn có thể miễn cưỡng khống chế được dục vọng trong lòng.
Nhưng Tạp Lỗ cao hơn hắn cả một cảnh giới, một thân tinh khí kia mang theo rất nhiều cảm xúc tiêu cực, thế mới khiến cho hắn không chống đỡ được, thiếu chút nữa mất đi lý trí.
Bây giờ tinh khí của Tạp Lỗ bị tinh lọc hoàn toàn, hắn cũng bước vào cảnh giới mới, rốt cuộc không cần lo lắng sẽ bị phản phệ.
"Ca ca!"
Vận động tay chân một chút, Thạch Nham chậm rãi đứng lên, đau đớn trên người không còn, xương ngực gãy nát hình như cũng đã khôi phục rồi.
Cẩn thận cảm thụ một lát, khóe miệng Thạch Nham lộ ra nụ cười vừa lòng.
Hắn hiểu được thương thế nhanh chóng khôi phục, ngoài việc có liên quan đến cảnh giới hắn tăng lên ra, còn có liên quan tới 'Bất Tử Võ Hồn' kia.
Trước khi sắp điên cuồng, hắn cảm nhận rõ tế bào thương thế chỗ ngực hắn, hoạt động dị thường, đã sớm bắt đầu chữa trị vết thương trước ngực của hắn.
Quan sát bốn phía một chút, Thạch Nham phát hiện vị trí chỗ hắn không có gì che phủ, nghĩ lại vừa rồi mình cứ ở tại một chỗ trống trải như vậy mà vong ngã tu luyện, trong lòng Thạch Nham có hơi chút sợ hãi.
Nếu Mặc Nhan Ngọc còn đang truy tìm hắn, mà ở chỗ này tu luyện, chắc chắn hắn trốn không khỏi độc thủ của Mặc Nhan Ngọc.
Tiếng đàn du dương sớm đã biến mất, hắn nhớ rõ trước lúc tu luyện vẫn là ban ngày, bây giờ trăng sáng treo cao, thời gian hắn tu luyện tất nhiên không ngắn, lòng hắn rất cảm kích cô gái xinh đẹp kia, đối phương tổng cộng đã cứu hắn hai lần, lần đầu tiên là vô tình, lần thứ hai rõ ràng là có ý.
Từ cuộc nói chuyện của những người đó, Thạch Nham biết có người còn đang truy giết bọn họ, xuất phát từ cảm kích, hắn không có do dự nhiều, liền quyết định tiếp tục đi theo.
Hắn không thích thiếu ân tình người khác, hắn muốn dùng phương pháp của mình, để trả ơn nữ nhân kia đã hai lần ra tay cứu giúp.
...
Bình luận facebook